1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển3: Gặp Lại
      Chương4: Cố ý (3)

      Sầm Tử Tranh nghe John Galliano hỏi như vậy, khuôn mặt có chút mất tự nhiên, nhưng lập tức liền cười cười lắc đầu, muốn xem Thầy như nơi để rũ bỏ nỗi buồn, khó có dịp gặp mặt, khanh cần đến những chuyện khanh vui này.

      John Galliano cũng hiểu số chuyện cần tự mình xử lý, vì thế liền quan tâm : “Tử Tranh, con có biết vì sao con nổi tiếng với tên Leila, nhưng ta vẫn gọi con là Tử Tranh, có biết tại sao ?”

      Sầm Tử Tranh nghi ngờ lắc đầu.

      John Galliano khẽ thở dài cái rồi : “Chẳng phải có số việc con muốn trốn tránh hoặc là có thể giải quyết, giống như việc con gặp lại người đàn đó, phải người Trung Quốc các con luôn luôn tin tưởng vào duyên phận sao? Thầy nghĩ có lẽ đây chính là duyên phận!”

      “Duyên phận?” Sầm Tử Tranh cười lạnh tiếng: “Theo ý con, đó chỉ là nghiệt duyên mà thôi!”

      John Galliano lắc đầu : “Nghiệt duyên cũng giống như cái duyên…”

      “Thầy à!”

      Sầm Tử Tranh khó nhận ra lời cười nhạo của John Galliano, rất bất mãn liền nhấc chân về phía trước.

      “Được rồi được rồi, là thầy sai rồi, vào lúc này mà còn đùa giỡn!” John Galliano bước nhanh, giữ chặt cánh tay Sầm Tử Tranh : “ ra thầy chỉ hy vọng con có thể vui vẻ chút thôi, cần phải phong bế bản thân như vậy, chẳng lẽ mọi chuyện nhân hòa, cho dù vui vẻ nhớ lại cũng thể sao?”

      John Galliano có ý muốn khuyên răn , ra theo như số tuổi, cũng chỉ hơn Sầm Tử Tranh khoảng sáu tuổi mà thôi, cũng là quan hệ thầy trò, lại cũng là quan hệ học trưởng học muội, cùng nhau nghiên cứu công việc, cho nên từ đáy lòng muốn có thể vui vẻ mà đứng lên.

      Sầm Tử Tranh chau mày lại, bất mãn kháng nghị lại: “Con hiểu ý Thầy, chẳng lẽ tại tốt sao? Bây giờ rất vui vẻ mà!”

      “Phải ?”

      Đôi mắt màu lam đầy ý cười của John Galliano quan tâm hỏi : “Vậy vừa rồi con mới làm gì với hình người giấy thế? Ở Trung Quốc, hình như đây giống như là ý nguyền rủa!”

      “Này…” Sầm Tử Tranh càng thêm bất mãn muốn dựng râu: “Rình xem phải là hành vi của người quân tử!”

      John Galliano giang tay, nào có rình coi, chỉ trắng trợn nhìn thấy thôi.

      “Được rồi, chúng ta về người đàn ông kia nữa, về học trưởng Thư Tử Hạo của con xem, cậu ta chưa đến mà bay trở về, con cũng nên đưa ra đáp án , nhiều năm như vậy cậu ta vẫn canh giữ bên cạnh con!”

      Người thanh niên này tuy phải là học trò của , nhưng tài năng thiết kế rất tốt, liên tiếp nhận được những giải thưởng quốc tế lớn, nghe lần này là đến Paris để nhận giải thưởng hoàng kim, cũng sắp trở về rồi.

      “John Galliano!” Sầm Tử Tranh kêu cả tên của Thầy ra!

      “Có phải Thầy sợ con dính lấy Thầy, ảnh hưởng đến việc Thành Gia Lập Nghiệp, vừa gặp mặt về đề tài này, Thầy muốn gả con nhanh như vậy sao?” bĩu môi, vẻ mặt rất mất hứng.

      John Galliano nhịn cười… tuy rằng nha đầu này có thiên phú thiết kế, nhưng ở cái tuổi hai mươi bốn này vẫn chưa mất vẻ ngây thơ làm nũng của nữ sinh.

      “Đúng vậy, Thầy cũng muốn đợi đến khi bảy tám chục tuổi đâu, còn phải gọi điện thoại tìm Thầy tán gẫu!” John Galliano cười ha ha .

      “Thầy cũng cần phải trực tiếp vậy!” Sầm Tử Tranh lớn tiếng kháng nghị lại.

      “Ha ha…”

      Dường như khí có chút thoải mái, nhưng mà, màn như thế này lại hề đàng hoàng tử tế trong mắt Cung Quý Dương!

      Theo ysanh, đây giống như bắt trộm. Bắt trộm tình cảm của vợ mình!

      Nhìn nụ cười nở rộ của Sầm Tử Tranh ở phía xa xa, nội tâm của giống như ghen tuông của vị Chúa tể, lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh Sầm Tử Tranh, lại còn vô cùng thân thiết mà ôm lấy vai !

      Đó là người đàn ông châu Âu, bề ngoài vô cùng đẹp trai mạnh mẽ, phải là Thư Tử Hạo?

      phải năm đó Sầm Tử Tranh ở cùng Thư Tử Hạo sao?

      Bây giờ lại là người đàn ông khác?

      Chết tiệt!

      Cung Quý Dương đột nhiên nắm chặt bàn tay…

      Người đàn ông này rất đẹp trai sao?

      Nhất định là cảm thấy thế, hơn nữa nụ cười của ta trong mắt Cung Quý Dương vô cùng chói mắt, ta tính gì thế? Còn dám thân thiết đụng chạm vào Tranh Tranh của sao?

      Những nghi vấn nối tiếp trong lòng biến thành hành động, mà Cung Quý Dương thuộc tuýp người hành động là chính!

      Mà ở cách đó xa, John Galliano đưa Sầm Tử Tranh đến dưới lầu, cười sảng khoái : “Được rồi, tặng người thiên lý, ách… nhất định phải khác!”

      Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy, nhất thời bị những lời của kéo đến…

      “Làm ơn, là ‘Tống Quân Thiên Lý cuối cùng cũng phải từ biệt’ có được ? Tiếng Trung của Thầy là quá kém!”

      Khoảng thời gian cũng học tập, luôn dùng ít thành ngữ hoặc ngạn ngữ râu ông nọ cắm cằm bà kia, mà lại đặc biệt thích, thường ra hai câu tiếng Trung khiến xấu hổ, khiến cảm thấy mình giống như giáo dạy văn, ngừng sửa chữa ngữ pháp hoặc ngôn ngữ sai.

      “Ha ha, phải …”

      John Galliano có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, ở phương diện tiếng Trung giống như học sinh tiểu học, càng muốn tốt lại được.

      “Tử Tranh, cũng là con nhắc nhở, nếu ta bị người khác ‘cười mất răng hàm’!”

      Mồ hôi kìa…

      Sầm Tử Tranh cảm thấy có đám quạ đen chậm rãi bay ngang qua…

      Hoặc chính là làm trò cười cho người trong nghề, hoặc là cười đến rụng răng, cái là thành ngữ, cái là câu cửa miệng của người Trung Quốc, từ đâu lại có ‘cười mất răng hàm’? Có lẽ là thể phân biệt được hai cái này, lại nhớ lẫn lộn rồi!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 3: Gặp lại
      Chương 4: Cố ý (4)

      “Thế nào, Thầy lại sai sao?”

      John Galliano đưa tay khoác lên vai Sầm Tử Tranh rồi dè đặt hỏi, ở phương diện tiếng Trung tạo thành thói quen, vừa thấy sắc mặt tối sầm của , biết rằng nhất định là mình lại sai rồi.

      Nhưng mà, khi Sầm Tử Tranh còn chưa kịp trả lời, nghe thấy John Galliano kêu lên tiếng kinh sợ, ngay sau đó…..

      chỉ thấy bàn tay to vươn ra từ phía sau mình, đối tượng chính là vạt áo của John Galliano!

      Ngay sau đó, Sầm Tử Tranh chỉ nghe thấy tiếng vật nặng nề rơi xuống đất, nhìn thấy John Galliano vừa đứng trước mặt mình văng xa!

      “A…”

      Sầm Tử Tranh hoảng sợ kêu lên tiếng, chỉ có thế, điều khiến hoảng sợ nhất chính là…

      Người đánh John Galliano chính là Cung Quý Dương!

      John Galliano bất thình lình bị đánh ngã, sau đó còn hứng quyền, rồi lại bị bàn tay to lớn của Cung Quý Dương xách lên…

      Cũng cao 1m86 nhưng dường như John Galliano kịp phản ứng lại!

      “Để tôi giải thích cho biết cái gì mới là ‘cười mất răng hàm’…”

      Vẻ mặt Cung Quý Dương tái nhợt, đôi mắt tức giận như muốn nuốt chửng cả John Galliano, vừa , bên đưa tay lên chuẩn bị cho ta cú đấm!

      Chết tiệt, vừa rồi còn muốn đặt tay lên vai Tranh Tranh của ?

      Cười mất răng hàm đúng ? Được rồi, chỉ cần quyền của còn chiếc răng cửa nào đâu, để xem còn có thể tươi cười được .

      “Dừng tay!” Sầm Tử Tranh nhanh chóng phản ứng kịp, lập tức lạnh lùng quát.

      Sắc mặt Cung Quý Dương khẽ biến thành giật mình…

      Sầm Tử Tranh nhanh chóng chạy đến giữa hai người!

      “Buông ấy ra!” ràng là hề lo ngại đón nhận ánh mắt tối đen của Cung Quý Dương, hất cằm ra lệnh.

      Sầm Tử Tranh cảm thấy như vậy cũng tồi, khẩn trương như vậy nhưng trong mắt Cung Quý Dương chỉ là giận dữ!

      cứ buông!” Cung Quý Dương gằn từng tiếng .

      …” Sầm Tử Tranh phẫn nộ chỉ vào , muốn cho bạt tai!

      , hai người có quan hệ gì?” tức giận trừng mắt với Sầm Tử Tranh, đố kỵ trong lòng dường như muốn thiêu cháy thành tro!

      Sầm Tử Tranh cũng trừng mắt lại với Cung Quý Dương, hề có chút nhượng bộ nào.

      “Tôi và ấy có quan hệ gì, mắc mớ gì đến !”

      Vẻ mặt của hai người khi chuyện đều thu hút ánh mắt của John Galliano, ban đầu là ngạc nhiên và tức giận rút tay ra, sau đó là thoải mái xem màn này, trong mắt mang theo hứng thú.

      Nếu đoán sai, người đàn ông trước mặt Sầm Tử Tranh đúng là… người đàn ông đê tiện, người đàn ông thối tha như lời kể của Sầm Tử Tranh.

      Nhưng mà…

      John Galliano nghiêng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay to lớn này… nhìn có chút quen quen…

      lát sau, liền nhớ ra!

      ngờ đến người đàn ông làm tổn thương Sầm Tử Tranh năm đó lại là ta… Cung Quý Dương, tổng giám đốc Cung thị tài phiệt!

      Tuy rằng John Galliano và Cung Quý Dương có qua lại, nhưng biết người bạn của Cung Quý Dương… Lăng Thiếu Đường tổng giám đốc Lăng thị tài phiệt, hơn nữa còn từng thiết kế trang phục cho người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường!

      Lăng Thiếu Đường sau khi đến Harvard bồi dưỡng thêm mới quen biết nhau, tuy rằng chuyên ngành khác nhau, thời gian tiếp xúc cũng nhiều, nhưng người đàn ông này thẳng thắn và cố chấp khiến khỏi bội phục!

      nhớ rất , lúc Lăng Thiếu Đường đưa người phụ nữ ấy theo cùng gặp mặt du thuyền, tiếc sử dụng phi cơ tư nhân để đưa mình đến nơi ở của Lăng Thiếu Đường, đây là lần thứ hai gặp mặt sau tốt nghiệp.

      Bây giờ nhớ lại, Lăng Thiếu Đường thực rất người phụ nữ đó, hình như tên là Kỳ Hinh…

      Mà quan hệ của tứ đại tài phiệt ai cũng biết, cái gọi là tính tình giống nhau kết thành bạn bè, bốn người bọn họ có thể trở thành bạn thân, như vậy nhất định đều có nét đặc thù giống nhau.

      Mà Cung Quý Dương này, tuy bên ngoài phong lưu, nhưng nhìn qua vẻ mặt và hành động vừa rồi, dường như là tình cảm lòng dành cho Sầm Tử Tranh, nhưng vì sao năm đó lại muốn làm tổn thương Tử Tranh?

      Dường như Cung Quý Dương cảm thấy John Galliano ngừng đánh giá mình, lửa giận càng thêm bốc cao hơn…

      “Tiểu tử thối, nhìn cái gì hả? Có phải muốn tôi cho quyền, mất sạch răng cửa hả?”

      John Galliano đưa tay làm tư thế đầu hàng…

      muốn biết quan hệ của tôi và Tử Tranh sao? Thả tôi ra rồi tự nhiên biết!” Giọng lười biếng chút sợ hãi.

      Cung Quý Dương sau khi nghe vậy, nhíu mày, lập tức buông ra, ngay sau đó, ôm lấy Sầm Tử Tranh vào trong lòng!

      buông tôi ra!” Sầm Tử Tranh kinh sợ, lập tức giãy dụa, trong đôi mắt là lửa giận, chỉ hận thể cắn nuốt luôn Cung Quý Dương.

      Còn Cung Quý Dương để ý đến người giãy dụa trong lòng, cánh tay rắn chắc giống như gọng kìm khiến thể chạy được.

      , và Tử Tranh có quan hệ gì?” Trong đôi mắt của lên ánh sáng sắc bén hướng về phía John Galliano.

      John Galliano hắng giọng cái, cố nén suy nghĩ muốn cười thành tiếng, từng câu từng chữ: “Tiên sinh Cung đúng , tôi có thể cho biết, Tử Tranh là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi!”

      cố ý mập mờ.

      Đúng vậy nha, người phụ nữ quan trọng nhất… những lời này đều có thể giải thích, là học trò của , đương nhiên là quan trọng, giải thích như thế là được rồi!

      Quả nhiên, Cung Quý Dương cũng suy nghĩ lý giải những lời này như người bình thường, vừa mới bình tĩnh bây giờ lại nắm chặt tay thêm lần nữa.
      Last edited: 14/9/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 3. Gặp lại.
      Chương 5: Quái Dị (1).

      Editor: Quỳnh

      "Em cái gì? Lặp lại lần nữa cho !” Vẻ mặt tức giận của Cung Qúy Dương gần như có thể ăn cả thịt người.

      " có yên hay ?"

      Sầm Tử Tranh cũng nhịn nổi nữa, đẩy Cung Quý Dương ra, tức điên lên, trừng mắt nhìn , lạnh lùng quát: " rất rảnh rỗi có phải ? Thế nào mà bây giờ ngay cả tổng giám đốc cũng nhàm chán như vậy? Tôi có qua lại với ai mắc mớ gì đến !”

      "Đương nhiên có liên quan, bất luận trước đây xảy ra chuyện gì, em vẫn là người của , kẻ khác đừng mơ tưởng cướp đoạt, đừng hòng mơ tưởng!" Cung Quý Dương càng nổi trận lôi đình, giọng điệu cũng nâng lên theo lửa ghen trong lòng.

      Đây là lần đầu tiên chính thức tức giận với người phụ nữ, phải bởi vì chán ghét, mà là vì cách nào ngăn nổi cơn ghen và ham muốn chiếm đoạt cho riêng mình. hiểu tại sao Sầm Tử Tranh lại giúp cái tên mặt trắng đó?

      Còn có….

      Tên đàn ông kia vừa nhìn có cảm giác kẻ đào hoa, nhất định phải điều tra cho ngọn ngành hoàn cảnh gia đình của , dám cản trở con đường tình của , nhất định chết toàn thây!

      Sầm Tử Tranh vừa nghe thấy thế, giận càng thêm giận ……

      " nghe cho đây, ở trong mắt tôi, chẳng qua chỉ là kẻ điên mà thôi!”

      chẳng muốn dây dưa với làm gì, xoay người về phía căn hộ, tâm tình vốn dĩ rất tốt nhưng bây giờ lại bị người đàn ông này làm loạn cả lên, giờ phút này tựa như bị quỷ ám, từng chút từng chút như muốn đòi mạng người!

      "Tranh Tranh.” Cung Qúy Dương vừa muốn tiến lên kéo lấy , Sầm Tử Tranh lập tức quay đầu lại, gương mặt đượm vẻ chán ghét và căm hờn.

      "Đừng theo tôi nữa, bằng tôi càng đáng ghét hơn!"

      "Tranh."

      Nhìn bóng dáng kiên quyết rời của Sầm Tử Tranh, Cung Quý Dương cảm giác như có cơn đau đớn cào xé trong lòng. Nếu như dựa vào tính cách trước sau như của , nhất định cưỡng ép mang , dùng phương thức trực tiếp nhất giữ lại bên mình, nhưng mà…..

      tinh tường cảm nhận được ánh mắt của Sầm Tử Tranh, khinh thường như thế, phẫn hận như thế, chán ghét như thế. . . . . .

      Trong phút chốc, biết vì sao, Cung Quý Dương luôn có cảm giác như kẻ phải cảm thấy thẹn thùng năm đó chính là bản thân mình đây?

      là đáng chết!

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Việc trước tiên mà Sầm Tử Tranh làm là vội vàng chạy vào trong nhà, đóng toàn bộ cửa sổ lại, cửa cũng khóa cho chắc. Rút kinh nghiệm từ cái lần Cung Qúy Dương đứng ở bên ngoài hô to gọi dạo trước, hôm nay chuẩn bị tâm lý tốt rồi.

      Vậy mà, điều khiến Sầm Tử Tranh vui hơn hết chính là, mặc dù Cung Qúy Dương bị mắng cho trận, cũng còn dám phát huy tinh thần mặt dày của mình nữa. thở phào nhõm, bị ta dây dưa mãi như vầy, chẳng những bị điên mà ngay cả trái tim cũng yếu rất nhiều.

      Từng đợt mùi hương tràn ngập trong khí, khiến Sầm Tử Tranh hơi ngẩn ra, phải mùi hoa, mà là…..

      Mùi hương thức ăn! Mùi hương này tựa như kêu gọi cơn đói trong bụng …..

      Thơm quá . . . . . .

      Đợi chút…

      Trong nhà mình làm sao có mùi thức ăn được?

      Vội vàng chạy đến phòng ăn, ánh đèn thủy tinh thắp sáng tất cả các món ăn nằm bàn.

      Oa!

      Sầm Tử Tranh nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người…. còn cho rằng mình trông thấy Bữa Tiệc Mãn Hán!

      Món khai vị, rau cải, món chính, có riêng ba món được sắp xếp kín bàn, súp nấm thơm ngào ngạt, rượu đỏ thuần túy, còn có ánh nến nhàng nhấp nháy, tất cả tạo nên bầu gian vừa ấm áp, lại vừa lãng mạn….

      Đây là …

      Ai chuẩn bị những thứ này cho mình?

      Chẳng lẽ là mẹ tới đây?

      thể nào, nếu như mẹ đến , cũng thể làm xong bữa cơm rồi ngay? Lại , nếu quả như vậy, chí ít cậu em trai hiếu thuận của cũng phải gọi điện thoại thông báo tiếng chứ.

      Kể từ khi ba bị bệnh qua đời, mẹ vẫn ở yên trong nhà, chịu chuyển đâu cả, rất nhiều lần Sầm Tử Tranh tỏ ý muốn mang mẹ về ở cùng với mình, nhưng mẹ lại đưa ra lý do là – trừ phi kết hôn, bằng bà tuyệt đối đến ở nhà .

      Đây rốt cuộc là cái lý thuyết gì, Sầm Tử Tranh hiểu lắm, bây giờ nghiệp của đà phát triển, vì lý do gì mà cứ thúc giục kết hôn?

      Sau khi loại trừ giả thiết mẹ đến, nhất thời trong đầu Sầm Tử Tranh nghĩ đến ‘người có khả năng nhất’, nhưng từng người đều bị loại trừ, mãi cho đến khi, trong đầu đột nhiên nhớ đến câu như vầy….

      "Tranh Tranh, sau khi tan việc phải về nhà sớm chút nha, ở nhà làm cơm chờ em về!”

      Đột nhiên, Sầm Tử Tranh cảm thấy luồng khí lạnh trực tiếp xỏ xuyên qua sống lưng, lan rộng ra toàn thân!

      Những món ăn này phải đều do Cung Quý Dương làm chứ?

      Mang theo nghi vấn này, Sầm Tử Tranh lại nghĩ đến vấn đề đáng sợ hơn nữa – làm sao ta có chìa khóa nhà mình được? Nếu như trong tay ta có nó , vậy chẳng lẽ giờ khắc nào mình cũng phải sống trong tâm trạng lo lắng, sợ rằng ta tùy thời nổi điên chạy đến đây?

      Nghĩ tới đây, dường như trước mắt Sầm Tử Tranh vừa xuất cái hố đen, cơn lốc xoáy khổng lồ với sức mạnh dữ dội dần dần kéo vào trong, muốn giãy giụa nhưng lại thể làm nên chuyện gì. . . . . .

      Nhìn bàn đầy thức ăn hề chớp mắt, mồ hôi lạnh trán Sầm Tử Tranh lơ đễnh chảy xuống, bởi vì sau khi nghĩ đến người làm nên những món ăn này, chúng liền trở thành những con quái thú khiến kịp tránh né.

      Nhưng lát sau, Sầm Tử Tranh lại nhếch môi cười khổ…

      Mình nghĩ đâu vậy?

      Làm sao Cung Quý Dương có thể biết làm những món này chứ? Cho dù từng qua lại mấy ngày, nhưng chưa hề trông thấy ta mò xuống phòng bếp, hơn nữa – ta đường đường là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt, sao có thể biết đến những thứ này?

      Nhất định là thím giúp việc thấy mình mệt nhọc quá độ mà dày công chuẩn bị, nhìn những món ăn ngon bàn, tất cả đều là những thứ mà mình thích, xem ra là dì ấy làm rồi, vì dẫu sao có rất ít người biết được sở thích ăn uống của .

      Thà như vậy chứ hề muốn tin rằng tất cả đều do Cung Qúy Dương làm, vậy mới có thể yên tâm dùng bữa chút.
      .....

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Quái dị (2)

      Cả đêm mộng mị, Sầm Tử Tranh thức dậy giữa mùi hoa thơm ngát, mở mắt ra, trong đôi mắt còn chút mông lung, ngạc nhiên khi phát thấy bản thân mình nằm giữa biển hoa!

      cho rằng bản thân mình nằm mơ, hung hắng véo cánh tay, sau đó mới xác định đây là phòng của mình!

      Chuyện gì xảy ra?

      Ngay khi Sầm Tử Tranh nghi ngờ, cửa phòng ngủ bị đẩy ra…..

      “Tranh Tranh, em thức rồi sao? Mau rời giường dùng bữa sáng !”

      Sầm Tử Tranh bị thanh quen thuộc này làm cho hoảng hốt, lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cười tủm tỉm!

      Cung Quý Dương hứng thú ngắm nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Sầm Tử Tranh, lại thêm bộ dạng bị động trở thành chủ động: “ chuẩn bị cho em bữa sáng đẹp nhất, đứng lên làm sao có thể ăn chứ!”

      xong liền xoay người ra.

      Sầm Tử Tranh vẫn kinh ngạc ngồi giường, đầu óc thể suy nghĩ, dường như vẫn xác định người vừa xuất có phải là Cung Quý Dương hay !

      lát sau, bỗng chốc phản ứng lại, liều mạng thắt dây lưng áo ngủ chạy đến phòng bếp!

      Quả nhiên!

      nghe thấy thanh khóc thét trong lòng mình …..

      Chỉ thấy Cung Quý Dương thay bộ âu phục, mặc bộ quần áo ở nhà màu hồng, còn đeo cái tạp dề màu vàng nhạt, nghiêm túc nấu sữa đậu nành!

      Biểu cảm của Sầm Tử Tranh lúc này giống như vừa nuốt phải quả trứng gà, há to miệng nhìn cảnh tượng trước mắt!

      Trời ơi! ……

      “Tranh Tranh, đến đây, ngồi bên này……”

      Cung Quý Dương nhìn thấy Sầm Tử Tranh trợn mắt nhìn mình, vẫn mỉm cười như trước, đem sữa đậu nành đặt lên bàn rồi giọng .

      Ngón tay Sầm Tử Tranh bám chặt vào cánh cửa, trong lòng khiếp sợ đến mức như nhìn thấy quả bom nguyên tử.

      ….. vào nhà tôi bằng cách nào?” cảm giác bất lực, nên giọng cũng mềm mại hơn.

      Trong mắt Cung Quý Dương là ý cười, bàn tay ôm lấy eo , mang theo lực cưỡng chế ấn ngồi xuống, sau đó bày bữa sáng chuẩn bị trước lên bàn ăn.

      Đây đều là những món mà thích ăn!

      còn chưa có trả lời vấn đề của tôi!” Sầm Tử Tranh kìm nén kinh ngạc, giọng điệu lạnh lùng hỏi.

      Cung Quý Dương ngồi xuống bên cạnh , trán lộ ra tia tà mị: “Chìa khóa là do thím giúp việc của em đưa cho !”

      “Cái gì? Thím giúp việc? Vì sao thím ấy lại đưa chìa khóa cho ? Thím ấy đâu?” Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy cảm thấy khiếp sợ, liên tục hỏi nhiều vấn đề.

      Cung Quý Dương cười xấu xa, nhìn chăm chú vào ánh mắt bất mãn của Sầm Tử Tranh, ngược lại có chút hoang mang múc muỗng sữa đậu nành đưa đến bên môi ……

      Sữa ấm áp và tràn đầy hương vị của đậu khiến khiếp sợ!

      Sầm Tử Tranh phản xạ có điều kiện, ta muốn làm gì? Muốn đút sữa cho mình sao?

      Giữa bọn họ còn quan hệ gì, vì sao lại khiến cho nó mập mờ như vậy?

      “Tại sao trả lời!” đột nhiên đứng lên, lạnh lùng hỏi, trong đôi mắt dần dần lên tức giận.

      Vào giờ phút này, mới biết rằng bản thân mình hề hiểu hết về con người Cung Quý Dương, phần bướng bỉnh của , phần xấu xa của , có thói quen lộ ra phần tính cách này cho người khác biết, tất cả những điều này cũng hề biết!

      Nhìn khuôn mặt Sầm Tử Tranh càng xinh đẹp hơn vì tức giận, trong mắt Cung Quý Dương là ý cười, nụ cười này đối với phụ nữ rất có sức quyến rũ, có chút bỡn cợt hấp dẫn trí mạng, ngồi ở đó, thay đổi, vẻ mặt cũng thay đổi, vẫn cố chấp duy trì động tác tay.

      Đôi mắt tà mị muốn với Sầm Tử Tranh rằng……em ngoan ngoãn uống hết, cũng đừng mong biết được đáp án!

      Sầm Tử Tranh khó để nhìn ra ý đồ của Cung Quý Dương, nếu có khả năng, rất muốn sập cửa mà bỏ , nhưng đây là nhà của , nếu làm vấn đề, liền nghĩ đến tình huống sau này có người xâm nhập vào nhà mình!

      Mặc dù tức đến mức chịu nổi, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện ngồi xuống bên cạnh Cung Quý Dương, nhịn xuống tức giận trong lòng uống hết sữa đậu nành, mùi vị sữa đậu nành nồng đậm tràn đầy trong khoang miệng, có chút giật mình, cảm thấy từng tế bào trong cơ thể đều cảm nhận thấy hương vị nồng đậm này.

      “Bây giờ có thể chưa?” nuốt xuống sữa đậu nành xuống hỏi , trong mắt thoáng nhìn qua ly sữa đậu nành.

      chưa từng uống ly sữa đậu nành có hương vị nồng đậm như vậy, giống như từng hạt đậu tan trong miệng, rất lâu sau vẫn còn chút dư vị.

      Cung Quý Dương sau khi nghe vậy, cười cười, chuẩn bị mở miệng…..

      Ngay khi Sầm Tử Tranh cho rằng rốt cuộc cũng trả lời câu hỏi của mình, lại thốt ra câu khiến người khác ngạc nhiên: “Sữa đậu nành uống có ngon ?”

      …..”

      Sầm Tử Tranh chỉ hận thể cho đấm, thậm chí còn nghĩ đến việc dùng cây xương rồng ở bàn làm việc, ném vào bản mặt của .

      gấp thành bộ dạng này, mà người đàn ông đáng chết kia còn chậm rì rì như vậy!

      Cố ý! Nhất định là cố ý!

      “Tranh Tranh, đây chính là sữa đậu nành đặc biệt làm cho em, vì muốn làm ngon, phải dậy rất sớm, nhưng xem ra em thích cho lắm, sao, sáng mai thử thêm lần nữa!” Cung Quý Dương chậm rãi , khuôn mặt là nụ cười quyến rũ.

      Sầm Tử Tranh vừa nghe thấy thế, trong lòng cảm thấy kinh hãi…..

      Cái gì?!!

      Sáng mai còn muốn đến sao?

      “Ách….uống rất ngon, cần luyện tập nữa!” vội vã hoảng hốt bừa, đùa cái gì thế? Đây chính là nhà mà, làm sao mà giống như mới là chủ thế?

      vậy sao? là em rất thích uống sao!”

      Cung Quý Dương vừa nghe Sầm Tử Tranh nhận xét thế, đôi mắt lộ ra ý cười, đưa đôi môi mỏng quyến rũ đến bên tai , ra vẻ ái muội thề non hẹn biển: “Em thích uống, như vậy sau này mỗi ngày làm cho em uống……”

      “Cung Quý Dương!”

      Sầm Tử Tranh thể nhịn nữa, vỗ bàn đứng lên, gọi cả tên lẫn họ của , vào lúc này đôi mắt xinh đẹp lại giống như thanh kiếm chém thẳng vào khuôn mặt đẹp trai cùng với nụ cười quỷ dị của Cung Quý Dương!



      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 24/9/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Quái dị (3)

      Cung Quý Dương khẽ cười tiếng, trong lúc đó cũng chậm rãi đứng dậy, bàn tay to lớn lôi kéo ôm Sầm Tử Tranh vào trong lòng, giọng tà mị mang theo chút chân tình khác thường:

      “Thế nào? Rốt cuộc em cũng nhớ tên của rồi sao?”

      xong, liền trở tay, nâng khuôn mặt nhắn của lên, chống lại ánh mắt ‘thiện lương’ mà cười, các khớp ngón tay khuôn mặt nhắn của khẽ động, động tác vô cùng thân thiết có chút độc chiếm trong lòng.

      “Buông tôi ra!”

      Sầm Tử Tranh xoay đầu sang bên, tránh để cho hơi thở nóng rực của xâm nhập vào, hơi thở ái muội này khiến bản thân vô số lần ảo tưởng về hạnh phúc, nhưng lại cũng cho bản thân đao trí mạng.

      “Nhưng muốn buông em ra chút nào cả……”

      Ngược lại, Cung Quý Dương vô cùng mừng rỡ hoa nở trong lòng, thân hình vặn vẹo trong lòng mình vô cùng hấp dẫn.

      Sầm Tử Tranh ngừng giãy dụa, bởi vì biết càng giãy dụa lại càng khiến làm ra những trò đùa tai quái.

      “Tôi mời thím giúp việc đến, kết quả là thím ấy ở đâu?” tỏ vẻ bình tĩnh hỏi.

      “Bị đuổi rồi!”

      Lần này Cung Quý Dương cũng rất hợp tác, có hỏi cũng có đáp, bàn tay tràn ngập tình say đắm lại tiếp tục di chuyển xuống đường cong duyên dáng của ……

      “Cái gì? Bị đuổi rồi? …… dựa vào cái gì mà làm như thế hả?”

      Sầm Tử Tranh sốt ruột tức giận đỏ cả mắt, nhất thời chưa phát ra bàn tay dịu dàng nhớ lại những mùi hương thơm ngát của cơ thể .

      Cung Quý Dương cười ha ha, nụ cười có chút thành thục và bất cần đời, chỉ lấy khẽ cong đuôi lông mày : “Dựa vào cái gì? Dựa vào tiền! Chỉ cần đưa cho thím ấy chút tiền, họ tự động bỏ thôi!”

      Ngón tay thon dài thuần thục vuốt ve da thịt , mang theo nhiệt độ nóng bỏng và chút tình ý, như loại hấp dẫn, lại càng giống như loại hấp dẫn……

      có tư cách gì mà làm vậy? có biết muốn tìm người tỉ mỉ như thím ấy khó khăn biết bao hả?”

      Sầm Tử Tranh cảm thấy mình tức giận mà tóc muốn dựng ngược lên, thói quen tự chủ trương người đàn ông này hiểu rất , nhưng……

      Bây giờ có chút quan hệ nào, dựa vào cái gì mà muốn can thiệp vào cuộc sống của nhau?

      Cung Quý Dương sau khi nghe vậy, nhún vai, đem khuôn mặt đẹp trai dán váo chiếc cổ trắng ngần của , thanh thầm triền miên:

      “Vậy cần tìm, sau này chính là người giúp việc của em…..”

      Hơi thở nam tính cùng với mùi nước hoa dịu bao quanh cổ , khiến cho run sợ, trong lòng giống như có từng cơn sóng nổi lên, loại hơi thở quen thuộc này khiến cho muốn khóc…..

      Vì sao?

      Vì sao thể để cho bản thân bình an sống qua ngày?

      cầu xa vời điều gì, chỉ hy vọng bản thân có thể sống đơn giản chút, vui vẻ chút, quên mọi chuyện mà bắt đầu lại từ đầu, vì sao chỉ cầu như vậy mà cũng thể biến thành thực được chứ?

      Đợi đến khi Cung Quý Dương ngẩng đầu lên, Sầm Tử Tranh vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm, đôi mắt vừa muốn khóc biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lẽo:

      “Tiên sinh Cung, đường đường là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt, cần phải lãng phí thời gian như vậy đâu?”

      Cung Quý Dương sau khi nghe thấy thế, nét mắt biểu lộ tia vui, chỉ thấy lắc lắc đầu, vô cùng nghiêm túc :

      chấp nhận, làm bữa sáng hoặc bữa tối cho người phụ nữ mình đây phải là việc lãng phí, ngược lại đây chính là loại hưởng thụ hạnh phúc!”

      vừa xong, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm, bên môi lên nếp nhăn phóng khoáng khi cười, nâng tay khẽ vuốt tóc , khuôn mặt mê muội, tiếp tục nhỉ giọng :

      “Tranh Tranh, em có biết , tối hôm qua khi chuẩn bị bữa tối vì em, trong lòng hạnh phúc biết bao!”

      Cái gì?

      Sầm Tử Tranh nhất thời ngẩn người……đôi mắt cũng trừng lớn!

      ra là bữa tối phong phú tối qua là do Cung Quý Dương làm?

      Dường như Cung Quý Dương rất hài lòng với bộ dạng này của , vươn ngón tay ra sủng nịnh vuốt chóp mũi , lại :

      nghĩ bữa ăn sáng này cũng đủ chứng minh năng lực làm người giúp việc của em rồi chứ?”

      Sầm Tử Tranh mâu thuẫn muốn quay đầu, cau mày, động tác quen thuộc này trước kia Cung Quý Dương hay làm với mình, bây giờ, động tác này lại được thực người , trong lòng liền nảy sinh những cảm giác lạ lẫm!

      “Đến cùng là muốn như thế nào?” thanh của có chút mệt mỏi, lại biết phải làm như thế nào.

      Cung Quý Dương mỉm cười…..

      “Rất đơn giản, chính là theo như lời ngày đó, muốn em quay về bên cạnh , làm người phụ nữ của !” Trong giọng có chút kiên định và nghiêm túc.

      “Tôi cũng từng qua, tôi và có quan hệ gì, muốn tôi làm người phụ nữ của ? có khả năng!” Ngoài miệng Sầm Tử Tranh như vậy, nhưng trong lòng có chút nhói đau!

      Chẳng lẽ bản thân bị thương lần còn chưa đủ sao, vẫn muốn thêm lần nữa sao?

      Vết thương này cả đời bao giờ quên!

      Cung Quý Dương cười cười, dường như thấy được nha đầu ngang bướng của tám năm trước……

      “Chỉ cần là muốn, nhất định có thể được, tám năm trước em thuộc về , tám năm sau có cách để em quay về lại bên !”

      …..đừng có mơ!” Sầm Tử Tranh đột nhiên quay đầu nhìn , cắn răng ra câu này!

      “À? Phải , vậy lại càng muốn thử!”

      Cung Quý Dương cười tà mị, lời tuyên thệ ai có thể bì nổi!

      …..”

      Sầm Tử Tranh tức giận thể gì, người đàn ông bá đạo này phải lần đầu tiên mới thấy, nghĩ rằng tám năm sau vẫn như vậy, thậm chí càng thâm sâu hơn trước kia!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :