Chương 5: Quái dị (2)
Cả đêm mộng mị, Sầm Tử Tranh thức dậy giữa mùi hoa thơm ngát, mở mắt ra, trong đôi mắt còn chút mông lung, ngạc nhiên khi phát thấy bản thân mình nằm giữa biển hoa!
cho rằng bản thân mình nằm mơ, hung hắng véo cánh tay, sau đó mới xác định đây là phòng của mình!
Chuyện gì xảy ra?
Ngay khi Sầm Tử Tranh nghi ngờ, cửa phòng ngủ bị đẩy ra…..
“Tranh Tranh, em thức rồi sao? Mau rời giường dùng bữa sáng !”
Sầm Tử Tranh bị thanh quen thuộc này làm cho hoảng hốt, lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cười tủm tỉm!
Cung Quý Dương hứng thú ngắm nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Sầm Tử Tranh, lại thêm bộ dạng bị động trở thành chủ động: “ chuẩn bị cho em bữa sáng đẹp nhất, đứng lên làm sao có thể ăn chứ!”
xong liền xoay người ra.
Sầm Tử Tranh vẫn kinh ngạc ngồi giường, đầu óc thể suy nghĩ, dường như vẫn xác định người vừa xuất có phải là Cung Quý Dương hay !
lát sau, bỗng chốc phản ứng lại, liều mạng thắt dây lưng áo ngủ chạy đến phòng bếp!
Quả nhiên!
nghe thấy thanh khóc thét trong lòng mình …..
Chỉ thấy Cung Quý Dương thay bộ âu phục, mặc bộ quần áo ở nhà màu hồng, còn đeo cái tạp dề màu vàng nhạt, nghiêm túc nấu sữa đậu nành!
Biểu cảm của Sầm Tử Tranh lúc này giống như vừa nuốt phải quả trứng gà, há to miệng nhìn cảnh tượng trước mắt!
Trời ơi! ……
“Tranh Tranh, đến đây, ngồi bên này……”
Cung Quý Dương nhìn thấy Sầm Tử Tranh trợn mắt nhìn mình, vẫn mỉm cười như trước, đem sữa đậu nành đặt lên bàn rồi giọng .
Ngón tay Sầm Tử Tranh bám chặt vào cánh cửa, trong lòng khiếp sợ đến mức như nhìn thấy quả bom nguyên tử.
“….. vào nhà tôi bằng cách nào?” cảm giác bất lực, nên giọng cũng mềm mại hơn.
Trong mắt Cung Quý Dương là ý cười, bàn tay ôm lấy eo , mang theo lực cưỡng chế ấn ngồi xuống, sau đó bày bữa sáng chuẩn bị trước lên bàn ăn.
Đây đều là những món mà thích ăn!
“ còn chưa có trả lời vấn đề của tôi!” Sầm Tử Tranh kìm nén kinh ngạc, giọng điệu lạnh lùng hỏi.
Cung Quý Dương ngồi xuống bên cạnh , trán lộ ra tia tà mị: “Chìa khóa là do thím giúp việc của em đưa cho !”
“Cái gì? Thím giúp việc? Vì sao thím ấy lại đưa chìa khóa cho ? Thím ấy đâu?” Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy cảm thấy khiếp sợ, liên tục hỏi nhiều vấn đề.
Cung Quý Dương cười xấu xa, nhìn chăm chú vào ánh mắt bất mãn của Sầm Tử Tranh, ngược lại có chút hoang mang múc muỗng sữa đậu nành đưa đến bên môi ……
Sữa ấm áp và tràn đầy hương vị của đậu khiến khiếp sợ!
Sầm Tử Tranh phản xạ có điều kiện, ta muốn làm gì? Muốn đút sữa cho mình sao?
Giữa bọn họ còn quan hệ gì, vì sao lại khiến cho nó mập mờ như vậy?
“Tại sao trả lời!” đột nhiên đứng lên, lạnh lùng hỏi, trong đôi mắt dần dần lên tức giận.
Vào giờ phút này, mới biết rằng bản thân mình hề hiểu hết về con người Cung Quý Dương, phần bướng bỉnh của , phần xấu xa của , có thói quen lộ ra phần tính cách này cho người khác biết, tất cả những điều này cũng hề biết!
Nhìn khuôn mặt Sầm Tử Tranh càng xinh đẹp hơn vì tức giận, trong mắt Cung Quý Dương là ý cười, nụ cười này đối với phụ nữ rất có sức quyến rũ, có chút bỡn cợt hấp dẫn trí mạng, ngồi ở đó, thay đổi, vẻ mặt cũng thay đổi, vẫn cố chấp duy trì động tác tay.
Đôi mắt tà mị muốn với Sầm Tử Tranh rằng……em ngoan ngoãn uống hết, cũng đừng mong biết được đáp án!
Sầm Tử Tranh khó để nhìn ra ý đồ của Cung Quý Dương, nếu có khả năng, rất muốn sập cửa mà bỏ , nhưng đây là nhà của , nếu làm vấn đề, liền nghĩ đến tình huống sau này có người xâm nhập vào nhà mình!
Mặc dù tức đến mức chịu nổi, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện ngồi xuống bên cạnh Cung Quý Dương, nhịn xuống tức giận trong lòng uống hết sữa đậu nành, mùi vị sữa đậu nành nồng đậm tràn đầy trong khoang miệng, có chút giật mình, cảm thấy từng tế bào trong cơ thể đều cảm nhận thấy hương vị nồng đậm này.
“Bây giờ có thể chưa?” nuốt xuống sữa đậu nành xuống hỏi , trong mắt thoáng nhìn qua ly sữa đậu nành.
là chưa từng uống ly sữa đậu nành có hương vị nồng đậm như vậy, giống như từng hạt đậu tan trong miệng, rất lâu sau vẫn còn chút dư vị.
Cung Quý Dương sau khi nghe vậy, cười cười, chuẩn bị mở miệng…..
Ngay khi Sầm Tử Tranh cho rằng rốt cuộc cũng trả lời câu hỏi của mình, lại thốt ra câu khiến người khác ngạc nhiên: “Sữa đậu nành uống có ngon ?”
“…..”
Sầm Tử Tranh chỉ hận thể cho đấm, thậm chí còn nghĩ đến việc dùng cây xương rồng ở bàn làm việc, ném vào bản mặt của .
gấp thành bộ dạng này, mà người đàn ông đáng chết kia còn chậm rì rì như vậy!
Cố ý! Nhất định là cố ý!
“Tranh Tranh, đây chính là sữa đậu nành đặc biệt làm cho em, vì muốn làm ngon, phải dậy rất sớm, nhưng xem ra em thích cho lắm, sao, sáng mai thử thêm lần nữa!” Cung Quý Dương chậm rãi , khuôn mặt là nụ cười quyến rũ.
Sầm Tử Tranh vừa nghe thấy thế, trong lòng cảm thấy kinh hãi…..
Cái gì?!!
Sáng mai còn muốn đến sao?
“Ách….uống rất ngon, cần luyện tập nữa!” vội vã hoảng hốt bừa, đùa cái gì thế? Đây chính là nhà mà, làm sao mà giống như mới là chủ thế?
“ vậy sao? là em rất thích uống sao!”
Cung Quý Dương vừa nghe Sầm Tử Tranh nhận xét thế, đôi mắt lộ ra ý cười, đưa đôi môi mỏng quyến rũ đến bên tai , ra vẻ ái muội thề non hẹn biển: “Em thích uống, như vậy sau này mỗi ngày làm cho em uống……”
“Cung Quý Dương!”
Sầm Tử Tranh thể nhịn nữa, vỗ bàn đứng lên, gọi cả tên lẫn họ của , vào lúc này đôi mắt xinh đẹp lại giống như thanh kiếm chém thẳng vào khuôn mặt đẹp trai cùng với nụ cười quỷ dị của Cung Quý Dương!
------------------------------
Last edited by a moderator: 24/9/14