1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 3. Gặp Lại.
      Chương 1. Dây dưa lần nữa (3).

      "Tranh Tranh” Giọng nam giới tựa như hồn bất tán lại vang vọng lên từ lầu dưới, ngừng khuếch tán trong khí, chui vào trong đầu của Sầm Tử Tranh.

      Hô hấp của trở nên dồn dập, run rẩy nhấc từng bước chân đến trước cửa sổ sát đất, sau khi cẩn thận từng li từng tí đẩy tấm rèm cửa ra, liền trông thấy Cung Qúy Dương nhàn nhã tựa người vào thân xe, trong tay cầm cái loa to biết lấy ở đâu ra, hướng lên lầu kêu réo như ma quỷ.

      Khi trông thấy bóng dáng của Sầm Tử Tranh in lên tấm kiếng thủy tinh, vẻ mặt càng thêm cực kỳ hưng phấn, cánh tay khác còn rất khoa trương, hướng về phía ngừng quơ múa.

      Cái người điên này!

      Sầm Tử Tranh cắn răng nghiến lợi nhìn màn động kinh ở dưới lầu.

      Đến tột cùng là ta muốn làm cái gì?

      Quả thực là điên rồi, sao mà chuyện gì cũng có thể làm được?

      Nhìn đồng hồ nhích từng giây, lòng lại càng đau hơn, ngày mai phải dậy sớm, còn phải trở về phòng công tác gấp rút triển khai kế hoạch thiết kế, vì vậy, tuyệt đối thể vì cơn tức này mà làm trễ nãi giấc ngủ của mình.

      , trở thành hai người xa lạ, cần gì phải tiếp tục dây dưa như vậy? Năm ấy, suýt chút nữa làm ra hành động hủy diệt chính , bây giờ, chỉ muốn cuộc sống bình lặng qua ngày, chẳng lẽ cũng khó khăn đến thế sao?

      Ở bên dưới, thanh quỷ kêu vẫn vang hoài dứt, Sầm Tử Tranh phiền não gãi gãi đầu, cuối cùng hướng mắt về phía nhà vệ sinh…

      Hai mắt đột nhiên sáng lên, lập tức đứng dậy, vào bên trong.

      Cả căn chung cư bắt đầu lốm đốm ánh đèn, rất dễ nhận thấy, mấy hộ gia đình ở nơi đây bị tiếng hét điên cuồng của Cung Qúy Dương đánh thức, cũng có vài hộ hàng xóm thích xem náo nhiệt, mở toang cửa sổ, đưa đầu ra quan sát xem tình hình tiến triển như thế nào.

      "Tranh Tranh, qua nhiều năm như vậy, vẫn còn em, tại sao em lại tuyệt tình như thế? Tranh Tranh.”

      “Rào rào.” Cung Qúy Dương la to, thau nước đá đột nhiên dội thẳng xuống bên dưới.

      nghiêng lệch, trực tiếp dội ướt sũng.

      Trái tim của Cung Qúy Dương bất thình lình loạn nhịp, cánh tay cầm loa nhất thời cứng đờ, từ bốn phía truyền đến tiếng cười xem náo nhiệt.

      Trong phòng, Sầm Tử Tranh ném cái thau xuống đất, bàn tay bé che chắn trái tim nhảy loạn dứt.

      Tốn sức của chín trâu hai hổ mới có thể hất nguyên thau nước đầy xuống dưới, đây chính là việc thất đức nhất mà làm, nhưng cũng hết cách rồi, vì để cho tên đàn ông kia ngậm miệng lại, chỉ có thể nhắm mắt làm liều.

      Dưới lầu lập tức yên tĩnh, tựa lưng vào tường, khỏi thở phào nhõm lần nữa, khó để tưởng tượng ra vẻ mặt khó coi của Cung Qúy Dương vào lúc này. Tuy rằng người đàn ông ấy được công nhận là có da mặt dày, biết xấu hổ, nhưng công khai khiến ta mất mặt trước nhiều người như vậy, ít nhiều gì cũng cảm thấy xẩu hổ chứ?

      Chỉ có điều, Sầm Tử Tranh lập tức nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng, đó chính là ngày mai bác quản lý chung cư ‘tới cửa viếng thăm’, đòi lời giải thích cho việc hắt nước xuống dưới lầu vào tối hôm nay. Mặc dù bây giờ nhà thiết kế nổi tiếng, nhưng mà bà ấy cũng chẳng lưu tình chút nào đâu.

      Chỉ là, cũng phải dùng bất cứ giá nào, đuổi người đàn ông kia .

      Tử Tranh lấy tay vuốt ve trán, đầu óc choáng váng, bây giờ tất cả đành phải vậy thôi, chỉ muốn nằm xuống giường nghỉ ngơi, toàn thân mỏi nhừ….

      A, đúng rồi, ngày mai phải đổi xe lại.

      Chiếc xe bảo bối của mình bị cái tên Cung Quý Dương chết tiệt kia thay đổi hoàn toàn, nếu như lái chiếc xe ấy làm , nhất định hù dọa người khác.

      Nghĩ tới đây, hàm răng của Sầm Tử Tranh lại bắt đầu ngứa ngáy.

      Ông trời phù hộ, khiến tên đàn ông này tránh xa thế giới của con nhanh nhanh lên chút. muốn hận người nào đó, bởi vì sợ, còn hận chắc chắn còn .

      Bước chân của Sầm Tử Tranh có chút lảo đảo về phía phòng ngủ.

      Có thể là do thường ngày có thói quen thắp hương bái Phật, ông trời ràng nghe thấy lời khẩn cầu từ tận đáy lòng của , đương lúc muốn bước chân vào phòng ngủ….

      "Tranh Tranh, em đành lòng làm vậy với sao?”

      Giọng ma quỷ ở dưới lầu lại vọng lên dai dẳng.

      “A….” Sầm Tử Tranh cảm thấy da đầu gần như muốn nổ tung, sau khi kịp thở hắt ra hơi, điên cuồng chạy về phía cửa sổ sát đất, đưa tay kéo rèm cửa qua, ánh mắt mang theo lửa giận nhìn xuống bên dưới.

      Chỉ thấy Cung Quý Dương với dáng vẻ quỷ mị đứng trong đêm đen, đáng sợ hơn là….

      Rốt cuộc là biết tìm ở đâu ra cây dù, gương mặt vẫn mang vẻ nhàn nhã tự đắc như cũ, trong đôi mắt hình ảnh của Sầm Tử Tranh.

      "Tranh Tranh, bất luận là em mất trí nhớ hay cố tình làm như quen biết , sao cả, chúng ta bắt đầu lần nữa.”

      "Tranh Tranh, chẳng lẽ làm như vậy vẫn chưa đủ để khiến em trở về bên cạnh sao?”

      "Tranh Tranh, em muốn phải làm sao đây? Em …”

      . . . . . .

      "Đùng!"

      Lần này, theo tiếng hét của Cung Quý Dương phải là nước nữa, mà là chậu hoa, chỉ thấy nó bị ném thẳng xuống từ cao, ngay bên cạnh Cung Qúy Dương, chậu hoa xinh xắn cứ thế mà vỡ nát.

      "Oa, Tranh Tranh, em muốn mưu sát chồng hả!” Giọng ma mị của Cung Qúy Dương chẳng có chút nào gọi là khẩn trương.

      "Bùm” Nương theo tiếng vang lớn, Sầm Tử Tranh đứng ở cao, lửa giận hừng hực nơi đáy mắt, gần như muốn thiêu đốt cả Cung Qúy Dương.

      "Vị tiên sinh này, làm ơn tự trọng chút, ở đây là chung cư, phải là biệt thự nhà , nếu còn kêu la như vậy, kế tiếp, tôi dám chắc rằng chậu hoa này rơi vào đầu của .”

      xong, Sầm Tử Tranh hung hăng đóng cửa sổ lại, cắm đầu ngã quỵ giường, dùng chăn phủ kín người, màn đến giọng ma quỷ hò hét bên dưới lầu.

      Gặp lại người đàn ông ma mị này lần nữa, Sầm Tử Tranh liền có dự cảm chẳng lành, thanh danh cả đời của rất có thể bị hủy hoại trong tay . Bất quá, cũng rất cảm kích các bạn hàng xóm ở trong chung cư này, có thể dễ dàng tha thứ như vậy, nếu như ở khu dân cư khác, có thể tưởng tượng ra thảm cảnh bị người ta nhảy vào đánh hội đồng.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 3. Gặp Lại
      Chương 2. Mộng Thường(1) (Giấc mộng)


      đáng giận!

      Cung Quý Dương ném mạnh cây đàn xuống đất….

      "Bùm!"

      Cây violin nguyên vẹn trong nháy mắt ‘tan xương nát thịt.’

      "Tiên sinh, này vị tiên sinh kia.”

      Chủ nhà hàng bây giờ nhìn nổi nữa, lập tức ra từ đằng sau: “Tiên sinh, đừng nhiều, chắc hẳn cậu là người theo đuổi tiểu thư Leila phải ?”

      tới đây, ông ta hề bận tâm đến gương mặt xanh mét như tàu lá của Cung Qúy Dương, cứ thế tiếp tục : “Chỉ là, vị tiên sinh này, tiểu thư Leila là cành vàng lá ngọc, phải là người mà ai cũng có thể với tới. Bản thân tôi chưa bao giờ gặp qua trẻ tuổi nào lại có thể đạt được thành tựu lớn như vậy. Những người theo đuổi ấy cũng ít, nếu như tôi là chàng thanh niên mười mấy tuổi, chắc hẳn cũng theo đuổi ấy.”

      "Ông theo đuổi ấy?"

      Cung Quý Dương hú lên tiếng quái dị, sau khi nhìn ông chủ nhà hàng bằng ánh mắt lườm nguýt từ xuống dưới, đáy mắt lập tức lóe lên ánh sáng độc chiếm: “Làm mấy người thất vọng rồi, Leila là bạn của tôi.”

      Rất dễ nhận thấy, ông chủ nhà hàng cũng xem lời của Cung Qúy Dương ra phân lượng nào, sau khi nhìn hồi lâu, phất phất tay : “Vị tiên sinh này, nếu cậu thích như vậy, tôi cũng có quyền can thiệp. Chỉ có điều, cậu làm ơn làm phước, tôi biết cậu có nhiều tiền bao trọn cả nhà hàng này, nhưng mà, cậu xem xem, tiểu thư Leila cũng rồi.”

      Cung Quý Dương thèm để ý đến ông chủ đứng dông dài, mà thẳng đến trước mặt quản lý, ánh mắt đượm ý cười trước sau như : “Trước khi tiểu thư Leila có ?”

      Đối mặt với nụ cười quyến rũ chết người của Cung Quý Dương, gương mặt của quản lý khẽ ửng đỏ, gật đầu cái, : “Tiểu thư Leila để lại hai chữ, sau đó ra ngoài!”

      "Hai chữ? Hai chữ gì?” Tinh thần của Cung Qúy Dương phấn chấn hẳn lên, cất giọng hỏi, cực kỳ hưng phấn.

      Gương mặt của quản lý hơi sượng, dù sao người đàn ông này cũng quá xuất sắc, quá hấp dẫn, muốn đả kích ta.

      "Thế nào? !" Giọng trầm thấp khêu gợi của Cung Quý Dương len vào trong tai , càng tăng thêm vẻ say mê.

      "Cái đó. . . . . . Ách. . . . . ." Sau khi quản lý ậm ừ mấy câu, rốt cuộc lấy hết dũng khí : "Trước khi , tiểu thư Leila có ….’nhàm chán’!”

      "Nhàm chán?" vẻ mặt của Cung Quý Dương chỉ có thể dùng hai từ ‘chấn động’ để hình dung.

      "Sau đó sao?" vội vàng hỏi, nét mặt biểu lộ cảm giác bị thất bại.

      " có! Tiểu thư Leila chỉ hai chữ này rồi rời khỏi. . . . . ."

      quản lý rất muốn ôm người đàn ông này, an ủi ta chút, nhìn vào ánh mắt ‘điềm đạm đáng ’ của ta, cảm thấy rất đau lòng!

      "Vị tiên sinh này…” Ông chủ nhà hàng lại nhìn sang, lên trước, vừa muốn chuyện.

      "Được rồi được rồi, tôi biết rồi, cần đuổi đâu!"

      Cung Quý Dương còn chút tâm tình gì để , giơ tay lên, là kỳ quái, phải như vậy rất lãng mạn ư, như thế nào lại đổi lấy hai từ ‘nhàm chán’?

      ấy rất thích tiếng violin, còn nhớ rất , thời còn học, chỉ cần ấy vừa nghe thấy tiếng violin, tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều, có phải vì lâu rồi luyện đàn, nên kỹ thuật bị mai rồi?

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Sầm Tử Tranh luôn cho rằng mình là người lười nhát, vì vậy, bất luận là thương hiệu của mình có phát triển cách mấy, vẫn khăng khăng giữ lấy căn phòng làm việc cũ, thành lập bất kỳ công ty danh nghĩa nào, mục đích chính là hy vọng mình có thể dựa vào năng lực của bản thân, cũng nhằm mục đích xây dựng môi trường làm việc tự do, thoải mái cho các bạn đồng nghiệp.

      Phòng làm việc của Sầm Tử Tranh được phối hợp những màu sắc làm dịu ánh mắt người xem, mà những bộ quần áo và trang sức rực rỡ sắc màu bên trong lại làm cả căn phòng như bừng sáng, có đầy đủ các mẫu thiết kế thời thượng.

      Vào giờ phút này, Sầm Tử Tranh đứng giữa phòng thiết kế, nhìn chăm chú vào các mẫu trang phục sắp được đưa ra trưng bày, ánh mắt lóe lên vẻ tinh và chuyên nghiệp, sắc mặt dày dặn kinh nghiệm và quyết đoán của nhà thiết kế hàng đầu.

      "Cốc cốc cốc” chuỗi tiếng gõ cửa vang lên.

      "Vào !" Sầm Tử Tranh mải mê suy nghĩ, cũng quay đầu lại, trực tiếp .

      "Leila này, ‘Mộng Thường’ của hoàn thành rồi!” Trong mắt của trợ lý thiết kế Elena giấu được vẻ tự hào, thò đầu vào dò xét, ngữ điệu cực nhanh.

      "Có ? tốt quá, mau dẫn tôi xem chút!" Đôi mắt xinh đẹp của Sầm Tử Tranh lấp lánh vui sướng, phấn khởi .

      "Mộng Thường" là mẫu trang phục cao cấp chủ chốt của thương hiệu Leila, cũng là kiểu dáng thời thượng được sản xuất với số lượng có hạn phạm vi toàn cầu, mà trong chương trình biểu diễn thời trang sắp tới, chiếc váy này nhất định gặt hái được thành công đáng kể.

      Sở dĩ chiếc váy này có tên là ‘Mộng Thường’, là bởi vì khi Sầm Tử Tranh thiết kế nên nó, chọn loại chất liệu liệu bông tơ tằm nhất thế giới, lấy màu tím làm màu sắc chủ đạo, lớp voan mỏng êm ái, vừa vặn ôm lấy vóc người kiều diễm của phái nữ, làm toát lên nét quyến rũ và xinh đẹp vô ngần, vẽ nên hình mẫu tinh tế nhưng kém phần gợi cảm, khiến vô số nam giới phải tơ tưởng và kỳ vọng.

      Kiểu cổ chữ V thấp ngực, tôn lên đôi bờ vai mê người, kết hợp với chiếc vòng cổ tinh tế, song song đó đường cong ở phần lưng cũng được lộ ra cực kỳ khêu gợi.

      Tà váy dài phía sau, kiểu dáng kéo đất, nếu như phối hợp với bầu khí lãng mạn bục chữ T, Sầm Tử Tranh tin chắc rằng, chỉ với chiếc váy này, cũng có thể mang đến luồng gió mới, thu hút tất cả ánh mắt người xem.

      Người mẫu mặc chiếc váy "Mộng Thường" này, giống như vị nữ thần bước ra từ trong thần thoại, nàng thiếu nữ đứng giữa bức tranh thanh bình, vẽ nên nét lãng mạn trước nay chưa từng có.

      Có thể , "Mộng Thường" này chính là thiết kế tập trung toàn bộ tâm huyết của Sầm Tử Tranh trong suốt những năm qua. cái tên ‘Mộng Thường’, nếu như có thể, hy vọng mỗi người phụ nữ đều có thể sở hữu được chiếc ‘Mộng Thường’ này.

      ....

      Quyển 2. Gặp Lại.
      Chương 2. Mộng thường (2)



      "Elena, vào giúp tôi kéo dây khóa chút!” Trong buồng thay đồ ở phòng làm việc, giọng vui thích của Sầm Tử Tranh truyền ra.

      Elena thảo luận chi tiết cùng với những chuyên viên thiết kế khác, sau khi nghe thấy tiếng gọi, lập tức tới trước buồng thay quần áo, ngay khi muốn đẩy cửa bước vào cánh tay lại bị bàn tay to kéo về…

      "A…" Elena bị dọa sợ đến nỗi muốn thét to lên, nhưng ngay giây sau đó lại bị người mà mình vừa trông thấy làm cho ngây ngẩn cả người.

      Trời ạ!

      người đàn ông đẹp trai lôi cuốn.

      "…" Suýt chút nữa Elena đánh mất hơi thở của mình, kinh ngạc nhìn , dường như cũng quên mất việc hỏi ta vào nơi này bằng cách nào, muốn tìm ai, …

      "Hello, tiểu thư…” Cung Quý Dương sử dụng chiêu bài là nụ cười quyến rũ chết người của mình, đánh đòn trí mạng.

      "Leila của mấy người, là bạn của tôi, nhiều năm rồi chúng tôi gặp nhau, hãy cứ để tôi tự phục vụ cho ấy .”

      Elena như bị hồn bay phách lạc khi nụ cười cực kỳ hấp dẫn ấy đánh trúng, mà các nhân viên thiết kế khác cũng hiển nhiên phát ra có người lạ trong phòng làm việc, rối rít tiến lên trước, nhưng bởi vì vẻ ngoài của Cung Qúy Dương quá ‘mộng mị’, khiến tất cả đều sững sờ.

      Lấy tư cách là những nhà thiết kế của thương hiệu cao cấp, bọn họ thường xuyên nhìn thấy những người có quyền thế, nhưng người đàn ông trước mặt này so với những vị thần trong thần thoại Hy Lạp còn lôi cuốn hơn nhiều, vẻ tuấn khiến người ta khó mà cưỡng lại được, tác phong phóng khoáng, thoải mái, mà nhìn vào cách ăn mặc của ta, xem chừng lai lịch cũng hề đơn giản.

      "…..hình như là……”

      Elena nhìn Cung Quý Dương, gắng sức suy nghĩ.

      Người đàn ông này nhìn quen quen, dường như gặp ở đâu rồi?

      Cung Quý Dương cũng trả lời vấn đề của , khẽ nhếch môi, bàn tay to đẩy cái, vào buồng thay quần áo.

      "A, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi!”

      Elena bỗng nhiên bừng tỉnh, ngay sau đó lập tức với những chuyên viên thiết kế kia: “Người đàn ông này phải là người thường xuyên được nằm trang nhất của tạp chí giải trí, tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt – Cung Qúy Dương sao?”

      Mọi người vừa nghe thấy, ồn ào hẳn lên.

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      "Elena, mau giúp tôi kéo cái khóa này chút, dây kéo bên đây cần phải chỉnh lại!” Sầm Tử Tranh chỉ lo chỉnh sửa chiếc váy người, cũng để ý đến người vừa bước vào là ai.

      Để ‘Mộng Thường’ có thể thoải mái với người mặc, quyết định mình là người thử đầu tiên, vậy , sau đó có chỉnh sửa gì thêm cũng dễ dàng hơn.

      bàn tay chìa ra sau lưng, thô ráp nhưng lại cực kỳ dịu dàng, tựa như vuốt ve, lưu luyến tấm lưng trắng tuyết của …..

      Sầm Tử Tranh bất ngờ bị chạm vào, giật nảy mình, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua tấm kiếng liền trông thấy gương mặt tuấn đầy ma mị kia.

      nhất thời trợn to hai mắt, suýt chút nữa hét lên chói tai, ngay sau đó bất thình lình lùi về phía sau bước.

      Lại đụng phải bức tường thịt có kẽ hở. Mà chủ nhân của bức tường kia lại nhìn với ánh mắt tràn đầy hứng thú, nhìn chăm chú từ cao xuống, nhướn mi, bờ môi tuyệt mỹ chê vào đâu được hơi nhếch lên.

      "…"

      Vẻ mặt của Sầm Tử Tranh tựa như vừa gặp quỷ, nhìn Cung Qúy Dương đột nhiên xuất ngay sau lưng mình, ngón tay màu xanh nhạt khe khẽ run.

      Cung Quý Dương cho bất kỳ cơ hội nào để kháng cự, duỗi tay ra, bịt kín cái miệng nhắn toan muốn hét to lên của , làn môi mỏng cũng chút khách khí hôn lên tấm lưng bóng loáng, mềm mại như tơ.

      Sầm Tử Tranh bị bịt chặt miệng, chỉ có thể ra sức giãy giụa chống cự.

      Người đàn ông này tiến vào bằng cách nào?

      Tại sao ta có thể ra vào phòng làm việc của xuất quỷ nhập thần như vậy, hơn nữa còn rất ngông nghênh, giống như ở tại công ty của mình?

      Ở vào trường hợp này, lại chẳng hề bận tâm đến chuyện gì cả, bên ngoài có thể có nhóm người suy đoán bọn họ ở bên trong buồng thay đồ làm gì đó.

      "Ưmh…"

      Sầm Tử Tranh càng giãy giụa mạnh hơn, thân thể nhắn tựa như đóa hoa xinh đẹp ở bên trong lồng ngực của Cung Qúy Dương, gần như cũng bị cả bóng dáng to lớn cao ngạo của bao phủ.

      "Tranh Tranh, nếu như em còn vùng vẫy nữa, khơi dậy lên bản năng đàn ông của , có tin bây giờ có thể muốn em ngay tại đây ?”

      Cung Quý Dương thoáng buông làn môi đỏ mộng của Sầm Tử Tranh ra, lại chôn gương mặt tuấn tú vào mái tóc của , ngửi mùi hương quanh quẩn nơi cổ, hít vào tư vị ngọt ngào mát dịu.

      "Cút ngay!" Sau khi nghe thấy, Sầm Tử Tranh quả dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ biết lạnh lùng ra hai chữ!

      Người đàn ông này, hiểu quá rồi, chỉ cần ta thích, ta muốn, có gì mà làm được?

      "Tranh Tranh…"

      Cung Quý Dương còn tức giận nữa, chỉ là sau khi nghe xong, đôi mắt đen như mực ấy lại nhiễm ý cười: “Em cứ lạnh lùng như vậy, làm khỏi nhớ tới thời đại học của chúng ta. Thời điểm lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, khi đó em xinh đẹp đến nỗi khiến động lòng, mà bây giờ lại còn xinh đẹp hơn, làm cảm thấy khó xử!”

      Đôi mắt sáng như ánh sao của Sầm Tử Tranh thoáng qua tia châm chọc, bình tĩnh nhìn Cung Qúy Dương, dường như xem lời vừa chỉ như trò hề.

      "Cung tiên sinh đúng ? Tôi nghĩ rằng, đường đường là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt nên có lòng tự trọng, tôi hiểu đề cập đến thời đại học nào, xin mời ra ngoài, bây giờ tôi rất bận.”

      vẫn chưa dứt lời, giây sau liền vị Cung Qúy Dương dồn ép vào tường, đưa tay túm chặt lấy hai cổ tay trắng nõn của đặt lên trước ngực.

      Cúi đầu xuống, đôi môi mỏng lạnh lẽo trực tiếp đặt lên làn môi đỏ mọng của , đem nỗi nhớ nhung hóa thành xúc cảm mãnh liệt, tham lam thưởng thức hương vị mà vẫn luôn hoài niệm.

      Sầm Tử Tranh đột nhiên trợn to hai mắt, dùng sức đẩy ra, nhưng lại có chút tác dụng nào, sau gáy bị bàn tay to của kềm chặt, nhất thời cũng thể động đậy!

      So với tám năm trước, Cung Quý Dương của ngày hôm nay càng thêm bá đạo và có tính độc chiếm cực cao, hề sửa đổi.

      ~Hết Chương 2~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 3: Gặp lại
      Chương 3: Xông vào phòng thay quần áo (1)


      Edit: Ngáo + Quỳnh

      Mộng Thường là chiếc váy dài vô cùng mỹ lệ, dưới vùng vẫy theo bản năng của , có hơi dãn ra. Vốn dĩ chiếc váy này được thiết kế theo kiểu chữ V thấp ngực, bây giờ lại càng khiến da thịt của lộ ra giữa khí nhiều hơn, làn da trắng tuyết nhẵn mịn nõn nà, quyến rũ gấp bội phần.

      Đôi mắt mị hoặc của Cung Quý Dương dần dần trở nên tĩnh mịch, tia nóng rực từ đáy mắt sâu thăm thẳm chiếu thẳng vào người , hề che giấu, lớn mật mà nồng nhiệt.

      Sầm Tử Tranh đột nhiên cả kinh trong lòng, cảm giác được tầm mắt nóng rực kia, cũng ý thức được tình hình tại của mình, khuôn mặt nhắn đầy nghiêm nghị của thoáng ửng hồng.

      " ra ngoài…"

      Vừa vừa muốn đưa tay kéo váy lên, lại bị bàn tay to lớn kia của chặn lấy.

      Dự cảm xấu chạy vọt vào trong đầu óc của .

      Người đàn ông này muốn làm cái gì? Hẳn …muốn làm gì đó ngay trong buồng thay đồ này chứ?

      “Tranh Tranh. . . . . . Nhiều năm như vậy, rốt cuộc là em nơi nào. . . . . .”

      Cung Quý Dương khó để phát ra mâu thuẫn và khẩn trương trong con người , mỉm cười nặng nề vê tay vào sợ vải, thân hình cao lớn ôm trọn lấy . Hơi thở mê người, thầm to giống như người khiến cho người khác cảm thấy mê muội.

      ấy có biết tám năm qua mình bị dày vò như thế nào ? Cái loại nhớ nhung mỗi ngày này giống như dày xéo tâm can, càng dính chặt càng đau đớn!

      ngờ rằng, Sầm Tử Tranh của ngày xưa bây giờ trở thành nhà thiết kế Leila nổi tiếng, cứ trách móc giận hờn cho đến tận bây giờ cũng nghĩ rằng còn có thể kiên trì tiếp tục con đường thiết kế thời trang, bỏ lỡ mất tám năm!

      Sầm Tử Tranh cứng người, nỗi đau truyền khắp toàn thân….. thực ra rằng bản thân chưa từng quên!

      Cảm giác tức giận đột nhiên bùng lên, cảm nhận ràng nhất lực bên hông càng ngày càng mạnh, khẽ giương mắt nhìn vào đôi mắt ma mị trong chiếc gương, đột nhiên nâng cao đùi phải, đầu gối hung hăng đụng vào phía dưới . Đúng lúc đó…..

      “A…..” tiếng hét thảm thiết từ miệng Cung Quý Dương, khom người, có thể là do quá đau, khiến cho trán xuất những giọt mồ hôi li ti.

      “Tranh Tranh…..em muốn đoạn tuyệt của đời sau của sao?” Giọng của khẽ run lên.

      Sầm Tử Tranh cười lạnh tiếng, an tâm vươn tay sửa sang lại mớ hỗn độn người, giọng tràn đầy châm chọc: “Ngại quá, đây chỉ là phản ứng bình thường để tự bảo vệ bản thân thôi!”

      Nghe được lời biện hộ của , sắc mặt Cung Quý Dương có chút khó coi, lúc lâu sau, đau đớn mới chậm rãi biến mất, dáng người đẹp trai của đứng thẳng lên, từng bước đến gần …..

      “Nếu em còn câu nữa, thể đảm bảo rằng mình có thể gây ra chuyện bạo lực gì đâu!”

      Nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên lạnh lùng của , tuy trong lòng Sầm Tử Tranh có chút sợ hãi, nhưng ngoài mặt vẫn ung dung tự tại, thậm chí lời còn vô cùng mạnh mẽ!

      Có thể nhìn thấy rằng cậy mạnh, rồi Cung Quý Dương đột nhiên cười ha ha, biểu cảm khác thường khiến cho Sầm Tử Tranh phải cảnh giác!

      Nhưng trong khi còn chưa kịp nghĩ ra phải đối phó với như thế nào, nụ cười khuôn mặt dần tắt ….thay vào đó là đôi mắt tà mị ghê người!

      Chuông cảnh báo vang lên trong lòng Sầm Tử Tranh, thông minh như cũng biết rằng thể nào có khả năng người đàn ông này chủ động rời , bản thân chỉ có thể nhanh chân chạy trốn….. nghĩ như vậy rồi lập tức đứng lên hành động.

      Nhưng mà, khi tay của chạm vào tay , cánh tay khác đột nhiên vươn ra dùng sức tóm trở lại, ngay sau đó, có thể cảm nhận ràng cơ thể bị siết chặt.

      “Buông ra, cái tên sắc lang này!”

      sợ hãi kêu lên, vừa định lặp lại chiêu cũ, nhưng nhanh chân tránh được, chân dài duỗi thẳng ra, hoàn toàn đè cơ thể lên tường!

      “Tranh Tranh, ấm áp của em khiến động lòng mãi thôi, nhiệt tình của em sau tám năm vẫn khiến mất phương hướng…..”

      Cung Quý Dương cúi thấp đầu, hơi thở mãnh liệt che phủ lấy khuôn mặt nhắn của , bàn tay to lớn để ý nắm lấy bàn tay bé của , gắt gao nắm lấy rồi lại nhàng buông ra….

      Sầm Tử Tranh nhắm chặt hai mắt, khi mở mắt ra đôi mắt lạnh băng…..

      “Tôi rồi, tôi phải là cái gì Tranh Tranh của , xin đừng dùng cái tên nghê tởm như vậy để gọi tôi!”

      cố gắng khống chế tâm tình khủng hoảng của mình, giọng lạnh nhạt dường như thể lay chuyển.

      hiểu, mọi người đều gọi em là Leila, nhưng mà…..” Đôi mắt thâm thúy khẽ chớp động đầy đắc ý: “Em chỉ có thể là Tranh Tranh của thôi!”

      Đôi mắt sâu thăm thẳm khiến cho người ta khó có thể biết được suy nghĩ của .

      Trong lòng Sầm Tử Tranh khẽ rơi lộp bộp, biết người đàn ông này buông tha bản thân mình sớm như vậy đâu!

      “Cuối cùng là muốn cái gì?” Liều mạng để khiến cho bản thân mình có thể tỉnh táo lại, trực tiếp hỏi ra câu như vậy.

      Nụ cười của Cung Quý Dương hệt như ma, giữa đôi môi mỏng là những lời mê hoặc…..

      nó, vừa rồi em mới đối đãi thô bạo với nó, nó cảm thấy rất đau lòng!”

      Cái gì?

      Trong nhất thời Sầm Tử Tranh kịp phản ứng, sợ sệt ngây ngốc hỏi : “Nó? Nó là ai vậy?”

      Cung Quý Dương lại cười ha ha, ngay sau đó kéo lấy tay đặt lên nơi cứng rắn của bản thân: “Em là ai?”

      câu nhàng và ánh mắt tràn ngập dục vọng của đều lộ ra bên ngoài.

      …..”

      Sầm Tử Tranh hoảng hốt thở gấp, cảm giác như có vật gì cắn lấy bàn tay mình nên lập tức rút về, nhưng lại bị bàn tay to lớn của nhanh chóng túm chặt, thể bao trùm lấy vật to lớn của .

      “Tranh Tranh ngoan, em phải trả giá nhiều vì hành động lỗ mãng của mình đó!”

      áp sát , tuy là cách lớp quần áo, nhưng vẫn cảm giác được vật vĩ đại đầy nguy hiểm đánh úp về phía mình!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển 3: Gặp lại
      Chương 4: Cố ý (1)

      lâu sau, Sầm Tử Tranh chậm rãi xoay người, nhìn thấy đôi mắt kia u bỗng nhiên sáng rỡ, trong lòng cứng lại, chỉ thấy đôi môi đào của hé mở, gằn từng tiếng : “Tiên sinh Cung, giữa tôi và …..còn có tình cảm sao?”

      Tiếng vừa dứt, bờ môi của lên ý cười châm chọc.

      Cung Quý Dương nhìn thấy vẻ mặt này của , đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút giật mình…..

      “Tranh Tranh, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì ?”

      cảnh giác hỏi, ràng lúc trước là do thể chịu nổi đơn mà rời , thậm chí còn yên lặng tiếng động, ra trong lòng luôn hận này, hận tuyệt tình, hận bạc tình, nhưng…..

      Tám năm trôi qua, Cung Quý Dương mới phát ra rằng này chưa từng bước chân ra khỏi lòng mình, vẫn luôn ở nơi đó, nữ chủ nhân của vị trí đó, cho dù bên cạnh có vô số phụ nữ, hàng đêm sênh ca, nhưng vẫn thể phủ nhận này!

      Khi gặp lại Sầm Tử Tranh lần nữa, càng thêm xác định tâm lý của bản thân!

      Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy, cảm giác như nghe được câu chuyện buồn cười nhất, trong mắt chỉ còn lại nụ cười lạnh lùng….

      “Giữa tôi và có hiểu lầm gì? Tiên sinh Cung, tôi xin nhắc lại lần nữa, tôi biết , xin mời ra về và cũng đừng quay lại làm phiền tôi, nếu tôi báo cảnh sát!”

      xong, đợi Cung Quý Dương mở miệng, liền mở cửa phòng thay quần áo ra….

      Đúng như vậy, giữa còn có hiểu lầm gì nữa, nhiều năm như vậy, lịch sử phong Iưu trăng hoa của chưa từng bị gián đoạn, mỗi khi nhìn thấy tên những tờ báo giải trí, lòng đau như cắt, nhưng nỗi đau này cũng biến thành vô cảm!

      Sầm Tử Tranh thể ngờ rằng, khi mở cửa ra thấy đám người ở bên ngoài nghe lén!

      "Mấy người…." Sầm Tử Tranh cau mày, mặt xấu hổ muốn chết!

      Đám người này là vô vị mà!

      “A…. chúng tôi, chúng tôi chưa nghe được cái gì hết!”

      Elena đứng dậy từ mặt đất, vừa cười làm lành vừa đẩy mọi người ra khỏi phòng, “ ! có gì hay để xem đâu!”

      đám người cười xấu xa ra ngoài còn Elena chạy đến bên cạnh Cung Quý Dương, nắm tay ra dấu cổ vũ…..

      “Tổng giám đốc Cung, cố lên! Đúng rồi, hai ngày nữa chúng tôi tổ chức lễ công bố trang phục cao cấp, đến lúc đó nhấp định phải đến làm khách đặc biệt!”

      Cung Quý Dương cười ha ha, trong hình tượng người đàn ông tà mị còn có cương quyết thẳng thắn: "Được, nhất định tôi đến!”

      “Elena!” Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy tái mặt, hét lớn tiếng, “Em rảnh rỗi lắm phải ? Mời ta làm cái gì?”

      Elena lắc lắc đầu, ra vẻ nghiêm trọng đến trước mặt Sầm Tử Tranh : “Leila, chị thiết kế quần áo nhiều quá nên bị choáng váng phải , ta là ai vậy, ta là tổng giám đốc Cung thị tài phiệt Cung Quý Dương tiếng tăm lừng lẫy, chị có biết mời tiên sinh Cung đến là khách quý đặc biệt có ý nghĩa thành công thế nào , đây là điều mà bao nhiêu nhà thiết kế đều ước mơ đó!”

      “Elena, chẳng lẽ em quên rằng trang phục của chúng ta dành cho nữ giới, ta…..”

      Sầm Tử Tranh nhìn nhìn khuôn mặt hứng thú của Cung Quý Dương, liếc mắt nhìn rồi lại : " có tư cách để đến để đánh giá!”

      "Tranh Tranh!” Cung Quý Dương sau khi nghe vậy liền kêu lên tiếng quái dị…..

      “Làm ơn, cũng có thể đánh giá mà, vì sao lại có tư cách này!"

      Sầm Tử Tranh cảm giác muốn cầm cái ghế bên cạnh đập vào đầu , khuôn mặt của còn có "cười đểu", nhìn thế nào cũng thấy thoải mái!

      tiến lên vài bước, dường như là dùng thanh nhất hung tợn : " muốn phá rối chương trình của tôi hả? Tôi cảnh cáo hãy bỏ ngay cái suy nghĩ này , nếu nhất định tôi khiến cho xấu hổ!”

      Nhưng ngờ, đôi môi mỏng phóng khoáng của Cung Quý Dương khẽ nhếch lên…..

      “Trợ lý xinh đẹp của em có lòng mời , , có phải là quá mức hẹp hòi ?”

      …."Sầm Tử Tranh chỉ hận thể ngay lập tức bóp chết , ngón tay rất ngứa rồi nha!

      “Mời ra ngoài, nơi này là phòng làm việc!” chỉ vào cửa, tức giận .

      Cung Quý Dương ra vẻ bất đắc dĩ thở dài hơi, chậm rì rì ra cửa, tốc độ có thể sánh với con rùa!

      Sầm Tử Tranh muốn chạy đến sau lưng , hung hăng đạp cho cước để trợ lực!

      Người đàn ông đáng chết, lại còn cố ý chậm, cũng phải bảy tám chục tuổi mà!

      Thập vất vả kiên nhẫn đợi ra khỏi cửa, ngờ lại quay lại nhìn cười, ra câu khiến người ta chếp vì kinh ngạc: "Tranh Tranh sau khi tan việc về nhà sớm nha, ở nhà chờ cơm đó!”

      Tất cả mọi người đứng ở đây xem trò vui đều hít vào hơi….

      “Cút!”

      Sầm Tử Tranh gằm lên như muốn phá tung cả phòng làm việc!

      ……………..

      Rốt cuộc Sầm Tử Trang cũng hiểu gặp nhiều loại đàn ông nhưng thể chọc vào loại đàn ông ' tinh', cuối cùng hôm nay được nếm quả đắng.

      Khi Cung Quý Dương rời khỏi phòng làm việc, suốt cả ngày, dường như tất cả mọi người trong phòng làm việc đều nhìn bằng ánh mắt đầy ái muội

      Giữa những lời xì xào bàn tán đều có mùi vị phán đoán.

      sắp điên mất rồi, từ sau khi Cung Quý Dương xuất , cuộc sống của trở nên rối loạn.

      Con người có trí nhớ cũng quên lãng, nếu có quên lãng, như vậy con người thể sinh tồn được, ít nhất là đối với Sầm Tử Tranh, công việc phát triển, tự nhiên cũng quên những chuyện vui.

      Ánh trăng dần dần thay thế ánh nắng, chiếu rọi vào cửa sổ sát đất ở phòng làm việc của Sầm Tử Tranh, ngoại trừ bóng dáng bận rộn của , tất cả nhân viên đều tan tầm rồi!

      Ánh sáng nhàn nhạt dừng lại khuôn mặt nhắn, cây xương rồng ở góc càng làm tôn thêm nét mềm mại của , mà những gai nhọn của cây xương rồng kia giống như đâm ra những ánh bạc lạnh lùng…..
      Last edited: 6/9/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 3: Gặp lại
      Chương 4: Cố ý (2)

      Sầm Tử Tranh thích trồng cây cối, vì thế chỉ đặt chậu xương rồng ở cửa sổ sát đất, khi đôi mắt mệt mỏi chỉ cần nhìn cái tâm tình cũng tốt hơn nhiều, (Ngáo.DĐLQĐ) quan trọng hơn là……

      phát ra rằng qua nhiều năm như vậy bản thân cũng rèn luyện được giống như cây xương rồng, toàn thân đều là gai!

      Cảm giác mắt mệt mỏi, đau cổ, Sầm Tử Tranh mới để bản thân mình nằm sofa cách thoải mái.

      Ánh sáng càng khiến cho khuôn mặt nhắn của càng thêm xinh đẹp, đôi mắt mệt mỏi nhìn về phía cây xương rồng, khuôn mặt tươi cười cùng với bóng dáng tà mị của Cung Quý Dương lại xuất trong đầu Sầm Tử Tranh.

      Chết tiệt!

      Người đàn ông đó lại nhận lời mời đến tham gia buổi giới thiệu sản phẩm?

      Có lẽ là đùa, dù sao ta cũng là vị tổng giám đốc, làm sao lại có nhiều thời gian như vậy chứ?

      Nhưng mà……ánh mắt của Sầm Tử Tranh dần dần trở nên tối ……

      Cung Quý Dương cái người này thường làm theo lẽ thường, chừng ta xuất bên trong buổi giới thiệu sản phẩm, nếu như vậy, chắc chắn điên mất!

      Thầm thở dài hơi, chứng tỏ tâm tình của bản thân yên ổn.

      Nhìn cây xương rồng, Sầm Tử Tranh khỏi hâm mộ, dù sao bản thân cũng phải là cây xương rồng, có gai nhọn nếu đúng như thế, chỉ hận thể dùng những chiếc gai này đâm lên người !

      Nghĩ đến đây, mắt Sầm Tử Tranh đột nhiên sáng rực lên….

      chạy nhanh đến bàn làm việc cầm lấy giấy bút, nhanh chóng vẽ ra hình dáng người đàn ông, sau đó dán bức tranh này lên tường, nhìn người đàn ông này mà phát ra tiếng cười!

      vẽ đó chính là Cung Quý Dương!

      thể trả thù được, cứ dùng cách này để hả giận cũng sai!

      Ngay sau đó, Sầm Tử Tranh nhổ chiếc gai cây xương rồi, đêm về hướng ‘Cung Quý Dương’!

      “Nhìn thấy cái khuôn mặt tươi cười của là thấy chán ghét rồi, cái khuôn mặt đào hoa!” Vừa , vừa cầm lấy chiếc gai mà đâm vào mặt ‘khuôn mặt’ !

      đúng là có chút thoải mái!

      Sầm Tử Tranh cảm thấy tâm tình rất tốt, càng chơi càng thêm vui vẻ!

      "Tử Tranh!"

      Đúng lúc này thanh của đàn ông truyền vào.

      Sầm Tử Tranh kinh sợ thở gấp, lập tức xoay người nhìn về phía cửa…..

      "Thầy à…. " Giọng của lập tức trở nên cung kính.

      Người đến chính là nhà thiết kế John Gallino, cũng là người mà Sầm Tử Tranh luôn luôn sùng bái, cũng là người mà năm đó thu nhận làm học trò, (Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn) "Thầy à, mấy hôm nay hội thảo nghiên cứu sắp kết thúc rồi sao?" Sầm Tử Tranh vội vàng rót cho John Gallino tách cafe, rồi hỏi.

      * biết mọi người sao chứ nay mình mới tìm hiểu về John Gallino =D chia sẻ luôn cho mọi người biết thêm nha.

      John Gallino tên là Juan Carlos Antonio Galliano-Guillén (Sinh ngày 28 tháng 11 năm 1960) là nhà thiết kế thời trang người , ông là giám đốc sáng tạo của nhãn hiệu thời trang Christian Dior từ năm 1997 đến ngày 1 tháng 3 năm 2011.

      Ngày 25 tháng 2 năm 2011 Dior thông báo sa thải nhà thiế kế John Galliano sau khi ông bị bắt vì gây gổ và xúc phạm người Do Thái tại quán bar La Perle ở Paris. Cùng ngày, đoạn video được quay tại quán bar này được đưa lên mạng, trong video có cảnh John xúc phạm nhóm phụ nữ người Ý và người Do Thái, trong video John có những lời lẽ nặng nề “Tôi Hitler… Những người như bạn chết, mẹ của bạn, cha ông của bạn tất cả". việc này xảy ra ngay trước thềm tuần lễ thời trang Paris FalI/Winter 2011 2012.

      …………………..

      Đúng dịp John Gallino đến tham gia hội thảo nghiên cứu về những nguyên tố quan trọng trong trang phục, và Thầy mới có dịp gặp mặt, là học trò mà John Gallino hài lòng nhất, bởi vậy ngoài quan hệ thầy trò, hai người còn là bạn bè.

      Đôi mắt màu lam đầy ý cười của John Gallino : “ sai, thầy đợi buổi giới thiệu sản phẩm của con kết thúc rồi mới !"

      " vậy sao?"

      Sầm Tử Tranh cảm thấy vô cùng phấn khích, vội vàng ngồi xuống bên cạnh John Gallino, giọng hệt như ."Vậy , nhất định Thầy phải tham gia mới được!"

      John Gallino cười ha ha : “Đương nhiên, ta là Thầy phải tận mắt nhìn thấy thành công của học trò mình chứ!"

      "Tốt quá!" Từ đáy lòng Sầm Tử Tranh cảm thấy rất vui, Thầy luôn biết mọi chuyện của , cho nên ở trước mặt ông ấy cũng muốn che giấu điều gì.

      "Tử Tranh…."

      John Gallino giọng kêu tên , ngay sau đó chỉ lên bức tranh rối tinh rối mù ở trường….

      "Đây là thế nào?” Ông cảm thấy có chút kỳ quái hỏi.

      Vừa rồi ông thấy phòng làm việc mở toang cửa nên trực tiếp vào, lại nhìn thấy cảnh Sầm Tử Tranh ghim cái gì đó bức tranh, bộ dạng rất thần bí!

      Sầm Tử Tranh le lưỡi, lập tức bước đến xé bức tranh xuống, vo thành cục ném vào sọt rác.

      "Ách… có gì, chỉ là buồn chán nên đùa nghịch chút thôi!" cười ngại ngùng .

      John Gallino nhìn thấy khuôn mặt nhắn mất tự nhiên của Sầm Tử Tranh, đôi mắt vẫn đầy nghi ngờ, nhưng cũng hỏi cái gì

      Đêm, dần dần lâm sâu, chiếc xe thể thao xa hoa dừng lại ở nơi tối nhất, chạy rất nhanh, dừng lại trước căn hộ!

      "Thầy, cảm ơn Thầy đưa con về!" Bóng dáng khéo léo của Sầm Tử Tranh dưới bóng đêm càng thêm mê người.

      John Gallino đứng bên cạnh xe, chỉ về phía căn hộ…..

      “Mấy năm nay con luôn chuyển nhà, vì sao có nơi này là ở lâu nhất thế, chẳng lẽ con có thể buông mọi chuyện xuống rồi sao?"

      Đối với chuyện của Sầm Tử Tranh, ông ấy biết rất nhiều, nhưng còn có chuyện ông biết…. cuối cùng người đàn ông làm tổn thương Sầm Tử Tranh là ai!

      mặt Sầm Tử Tranh có chút mất tự nhiên, thở dài cái, thầm : " ra….vài ngày trước chúng con gặp nhau, hôm nay ta còn đến phòng làm việc gây phiền phức!”

      "Tại sao lại như vậy?” John Gallino có chút hiểu.

      Đối với người học trò này, ông cho rằng bản thân rất kiêu ngạo, bởi vì ông làm trong giới thiếp kế thời trang lâu như vậy, chưa từng thấy hoạt báp như vậy, chính là sinh ra để thiết kế, cho nên ông hy vọng Sầm Tử Tranh có thể bay cao bay xa, bị bấp cứ chuyện gì gây cản trở.

      Nhưng quan trọng nhất là, bị bất cứ người đàn ông nào làm tổn thương!
      Last edited: 6/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :