1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 28: mưu (4)


      Ngày lại ngày trôi qua, cuộc sống với bàivở vẫn cứ tiếp tục, mà trong khoảng thời gian này Sầm Tử Tranh vẫn chờ đợi.

      “Mọi người chúng ta đều biết quan hệ giữa ánh sáng, mắt và đồ vật, hình thành nên nội dung cơ bản của việc nghiên cứu và học tập về màu sắc, đồng thời cũng là lý luân thực tiễn và căn cứ…..”

      Trong tiết sắc màu, giảng viên giới thiệu về nội dung học, khi bà ấy lại mộtlần nữa đưa mắt nhìn sang Sầm Tử Tranh ngẩn người, vẻ mặt lại trở nên tứcgiận, chẳng lẽ bài giảng của mình buồn tẻvô vị như vậy sao?

      “Sầm Tử Tranh!” Bà dừng việc giảng bài lại và thét lên.

      Nhưng chìm đắm trong những suy nghĩ sâu xa nên có nghe được giảng viên gọi tên mình!

      “Tử Tranh…..” Tinh Nghiên ngồi bêncạnh lập tức đụng vào Sầm Tử Tranh ngẩn người…..

      Cái gì?

      Sầm Tử Tranh quay qua nhìn Tinh Nghiên, còn vẻ mặt Tinh Nghiên cẩn thận chỉ chỉ về phía bục giảng.

      “Sầm Tử Tranh, đứng lên trả lời câu hỏicủa tôi!” ràng là thanh của giảngviên còn chút kiên nhẫn nào, thanh chói tai vang lên.

      Sầm Tử Tranh chậm rãi đứng lên, còn Tinh Nghiên toát mồ hôi dầm dề, cảlớp đều nhìn chằm chằm vào , đều là những ánh mắt ân cần của các nam sinh, ánh mắt vui sướng của các nữ sinhkhi người khác gặp họa.

      “Tôi muốn nhắc lại nội dung tôi vừanói!”

      Sầm Tử Tranh nhìn bốn phía xung quanh lần, sau khi nhìn những ánh mắtnày, thở dài hơi, chậm rãi mở miệng trả lời: “ vừa nhắc đến lý luận cơ bản thực tiễn về sắc màu, màu sắc đây là ánh sáng màu làm chủ thể tồn tại kháchquan, đối với con người được xem giốngnhư cảm giác, vì thế xuất cảm giácnày là căn cứ vào ba nhân tố, thứ nhất là ánh sáng, thứ hai là phản xạ ánh sáng củavật thể, thứ ba là bộ phận thị giác của conngười – mắt, tức là khác nhau giữabước sóng mà ánh sáng mắt thường có thểnhìn thấy được chiếu đến vật thể, có phần bước sóng ánh sáng bị hấp thu, mộtphần bước sóng ánh sáng bị phản xạ lại kích thích ánh mắt, qua thần kinh thịgiác truyền đến não bộ, hình thành thôngtin về màu sắc đối với vật thể, do đó, ba nhân tố ánh sáng, mắt, đồ vật kết hợp tạo thành nội dung học cơ bản về màu sắc,cũng là cơ sở lý luận thực tiễn và căn cứ….. à, đến đây!”

      sai chữ nào.

      Trong phòng học xôn xao…..lại nhìn đếnkhuôn mặt vặn vẹo của giảng viên, khó coi vô cùng!

      Chuông tan học đột nhiên vang lên, giảng viên giận dữ : “Sầm Tử Tranh, chỉdùng nửa bộ não để học thôi!” xong,liền thở hổn hển ra.

      “Oa…..Tử Tranh, cậu xứng đáng là mộtmỹ nữ thiên tài nha, ràng cậu vừa ngẩn người, vậy mà có thể nhắc lại nội dungkhông thiếu chữ, xem ra khiến bàgiảng viên kia tức chết rồi!” Tinh Nghiênkính nể .

      Nhưng khuôn mặt Sầm Tử Tranhkhông hề có chút vui vẻ nào, chỉthờ ơ noi: “Những thứ lý thuyết này mình biết trước khi lên đại học rồi!”

      “Tử Tranh, cậu làm sao vậy? Gần đây cậu đều uể oải như vậy, nhưng lại rất thờ ơ, có phải cậu nghĩ đến….học trưởngCung?” Tinh Nghiên cẩn thận hỏi.

      Ánh mắt Sầm Tử Tranh càng thêm buồn bã, thầm : “Đúng vậy, mình rất ngốc, có phải ?”

      Tinh Nghiên thở dài hơi : “Tử Tranh, học trưởng Cung được tháng rồi, cả khoảng thời gian dài gặp nhau, hai người cũng khôngliên lạc sao?”

      “Liên lạc cũng được, mình cũngkhông Quý Dương ở bên kia rốt cuộc đãxảy ra chuyện gì!” Sầm Tử Tranh lo lắngnói.

      “Hừ! Mình thấy ta là hoa hoa công tử, cái gì mà trong nhà có chuyện,chẳng qua là lộ ra bản tính mà thôi, dĩ nhiên là thể liên lạc với ta rồi,Tử Tranh, cậu cho rằng ta có thể quay về sao?” Tinh Nghiên vô cùng oán giận .

      Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy, tronglòng lại càng thêm rối loạn, với lại, cảm giác buồn nôn cứ xông thẳng lên…..côchưa kịp lời nào, lập tức quay đầu chạy về phía toilet.

      “Tử Tranh, Tử Tranh…..” Vẻ mặt Tinh Nghiên đầy nghi ngờ, sắc mặt Tử Tranh trắng bệch nha, mà gần đây còn rất uể oải, chẳng lẽ sinh bệnh rồi sao?

      Dường như muốn ói ra mật xanh mật vàng, rốt cuộc cảm giác nôn mửa dừng lại!

      Sầm Tử Tranh mệt mỏi mở vòi nước, vốcnước lạnh lên mặt, chậm rãi ngẩng đầunhìn về phía mình trong gương….. đó là khuôn mặt trắng bệch và tiều tụy!

      Mình làm sao vậy, khỏi cườikhổ, bộ dạng của mình giống như oán phụ vậy sao?

      Chẳng lẽ mình cũng tin vào những lời củaTinh Nghiên sao

      Nhưng mà…..

      Quý Dương, cả tháng nay vì sao lại liên lạc với em? Với lại sớm trờ về mà, vì sao bây giờ vẫn chưa thấy, có biết em và Bảo Bảo đợi rất vất vả ?

      Sầm Tử Tranh lấy tay đỡ đầu mình, giờphút này trong lòng lại sinh ra cảm giác vô cùng bất an…..chẳng lẽ, QuýDương xảy ra chuyện gì sao?

      suy nghĩ, lại nghe tiếng cười châm chọc vang lên, nhìn về phía gương, lại nhìn thấy bạn học nữ ra từphòng bên cạnh, cao ngạo tới cạnh , từ từ mở vòi nước.

      Sầm Tử Tranh biết nữ sinh này, đây học tỷ năm hai, bình thường luôn dùng đến sắcđẹp để cậy quyền cậy thế.

      “Học muội Sầm, xem ra bị học trưởngCung bỏ rơi rồi?” ta kiêu ngạo .

      Sắc mặt Sẩm Tử Tranh liền cứng đờ, cườilạnh tiếng rồi : “Xem ra học tỷ rất lo lắng nha, lại quan tâm đến học muội đây!”

      Học tỷ sau khi rửa tay xong, bên rútkhăn mùi xoa ra lau tay, bên nhìnSầm Tử Tranh từ xuống dưới: “Đương nhiên là tôi quan tâm đến học muội , nếu tôi nhớ nhầm, chỉ còncó tháng là đến thời gian tham gia cuộc thi thiết kế……”

      ta xong, dừng lại chút, nhìn nhìn bụng Sẩm Tử Tranh rồi tiếp tục :“Chậc chậc, chẳng qua là biết bantổ chức có cho phép phụ nữ mang thaitham gia hay ?”

      …..”

      Sầm Tử Tranh cả kinh, theo bản năng chebụng mình lại, chẳng lẽ ta biết mình mang thai rồi sao?

      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 28: mưu (5)


      Học tỷ bước lên phía trước, khuôn mặtvốn tươi cười đột nhiên tối đen…..

      “Học muội Sầm, phải là tôi muốnđập tan tin tưởng của , Cung Quý Dương là người như thế nào tôi quá rồi,chỉ là tôi muốn cho học muội Sầm biếtvề việc tôi và ấy từng quen nhau!”

      Sầm Tử Tranh cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, dửng dưng : “Căn bản là Quý Dương , chẳng lẽ vẫn hy vọng xa vời ở cùng chỗ với ấy?”

      Học tỷ sau khi nghe vậy, trong đôi mắt xinh đẹp nổi lên ngọn lửa tức giận, ta từng câu từng chữ: “Sầm Tử Tranh, cho rằng mình rất đặc biệt trong lòng Quý Dương sao? Tôi cũng ngạinói cho biết, thời gian tôi và Quý Dương nhau, Quý Dương say đắm tôi cũng hề thua kém gì !”

      “Vậy như thế nào?”

      Sầm Tử Tranh cho là đúng nên liềnhỏi ngược lại, loại phụ nữ đơn giản này muốn chia rẽ mối quan hệ thôi, lờicủa ta đáng tin.

      “Hình như tin lời tôi ? Hừ, tôi có thể cho biết, khi Quý Dươngyêu tôi, ở giường dũng mãnh đến nhường nào, còn nữa, có thể cả đêm anhấy còn muốn vài lần, những thứ này tôi đều có thể ngọn ngành cho nghe,để xem thử những lời tôi có phải là giả !” Học tỷ phóng túng , với ý đồ đánh tan bình tĩnh mặt Sầm Tử Tranh.

      “Đây là chuyện trước kia của hai người,tôi muốn biết!” Sầm Tử Tranh cảmthấy trong lòng mình bị bàn tay đánh vào rất đau, tuy biết những điềuvị học tỷ này thể tin tưởng.

      “Mà hôm nay phải là tôi muốn kể cho nghe những chuyện này, mà là muốn cần phải hy vọng hão huyền, cho rằng mang thai đứa con của học trưởng Cung là có thể từ Chim Sẻbiến thành Phượng Hoàng sao? ngại cho , tôi cũng từng mang thai con của học trưởng Cung!” Học tỷ tànnhẫn phun ra những lời này.

      “Cái gì?”

      Trong lòng Sầm Tử Tranh yên, lập tức lấy tay bám lấy bồn rửa tay, ánh mắt lạnh lùng của nhìn về phía học tỷ, lát sau lại : “ dối!”

      “Tin hay tùy , lúc trước tôi cũngngu ngốc như , cho rằng mang thai con của ta, nhất định ta phụ trách tới cùng, ta thề non hẹn biển nhưng vẫn rời khỏi tôi, ép buộc tôi phảibỏ đứa bé!” Học tỷ từng câu từng chữ.

      ……Quý Dương phải làloại người như vậy!” Sầm Tử Tranh lậptức phản bác

      ta chính là loại người như vậy! Đâylà tôi từng trải qua rồi nên mới dám phát biểu, thử nhìn thời gian xem, tựmình ngẫm lại xem có sai hay !”Học tỷ ném tờ chứng nhận của bác sĩ đếntrước mặt .

      Hô hấp Sầm Tử Tranh trở nên dồn dập,sau khi cầm lấy tờ giấy chứng nhận, nhìnkỹ nội dung tờ giấy khuôn mặt càng trắng bệch hơn…..

      Đây có thể phải là con của Quý Dương, vị học tỷ này luôn làm việc bấtchính, có khi đây lại là của người đàn ôngkhác sao?

      “Tôi biết suy nghĩ điều gì, họcmuội Sầm, tôi hỏi , có phải trước khihọc trưởng Cung rời , có đồng ý đưa về Cung vườn đúng ?” Học tỷ cười lạnh tiếng, hỏi.

      Sầm Tử Tranh ngẩn người, lập tức : “ sai!”

      “Có phải là ta hứa lấy làm vợkhông?”

      Sầm Tử Tranh nhàn nhạt gật đầu.

      “Lúc trước, học trưởng Cung cũng những lời này với tôi!”

      Học tỷ cười khinh bỉ: “Tôi thể thừa nhận rằng học trưởng Cung là người đàn ông rất quyết rũ, cho dù ấy đối xử với tôi như vậy, nhưng tôi vẫn còn ấy, còn phần , suy nghĩcẩn thận , cần phải ôm ảo tưởngkhiến cho tiền đồ của bản thân bị phá hủy,nếu chuyện mang thai mà bị nhà trườngphát , hậu quả như thế nào chắc cũng , nơi này là Đài Loan, phải là ở Paris!”

      “Khiến học tỷ lo lắng rồi, đây là chuyệncủa tôi và Quý Dương, người ngoài cần nhúng tay vào!” Sầm Tử Tranh muốn kìm nén cảm giác muốn ngất, lạnh lùng .

      Học tỷ vừa muốn mở miệng……

      “Tử Tranh……”

      Ngải Ân Hà đến, sau khi nhìn thấy vẻmặt trắng bệch của Sầm Tủ Tranh, lập tức tiến lên đỡ lấy , sau đó nhìn vào vị học tỷ, lớn tiếng : “ gì với cậu ấy?”

      Vị học tỷ nhún vai, sau đó cầm lấy tờ giấy chứng nhận của mình, giơ giơ lên và :“ có gì, tôi chỉ giúp đỡ ấy mà thôi!”

      xong, lại nhìn về phía Sầm Tử Tranhnói: “Nếu vẫn tin, có thể hỏi người bên cạnh xem, ta là bạn tốt của học trưởng Cung, chuyện của tôi và Quý Dương ta là người hiểu nhất!”

      còn nữa hả? thôi, Tử Tranhcũng muốn nhìn thấy đâu!”

      Ngải Ân Hà tức giận bước lên đẩy ta, tầm mắt của Sầm Tử Tranh bị che khuất,nên thấy được Ngải Ân Hà dúi vàotay vị học tỷ tờ chi phiếu mệnh giálớn.

      “Được, tôi , tôi cũng chẳng muốn ở trong này làm tiểu nhân đâu!” Vị học tỷ ở bên tức giận , bên nhét tấmchi phiếu vào trong túi sách, sau khi nhìnNgải Ân Hà cái, lập tức rời .

      Sầm Tử Tranh liền dụa vào tường……đưatay gắt gao đè lên ngực.

      “Tử Tranh, cậu có sao ?”

      Ngải Ân Hà kinh hãi, lập tức bước lên đỡlấy : “Mình đưa cậu đến phòng y tế nha. A…., thể đến phòng y tế, chúng ta đến bệnh viện , sắc mặt của cậu kém quá!”

      “Ân Hà……”

      Sầm Tử Tranh mệt mỏi kéo lấy ta, ánhmắt kiên định hỏi: “Điều học tỷ vừa ,có phải là hay ? ấy…..Cóphải cũng mang thai con của Quý Dươngkhông? Cậu , cậu !”

      “Tử Tranh, cậu hà tất phải như vậy? Nếucô ta từng có con với Quý Dương thế nào? Căn bản là Quý Dươngkhông thích ta, nếu làm sao có thể ép ta bỏ đứa bé chứ!” Ngải ÂnHà vội vàng .

      Trong mắt Sầm Tử Tranh đều là tuyệtvọng…..

      “Nếu như vậy, những lời của ta đềulà sao…..” lẩm bẩm , trái tim bắt đầu rỉ máu……

      Quý Dương từng thề non hẹn biển vớingười phụ nữ khác sao?

      “Tử Tranh, cậu sao chứ? Đừng làm mình sợ!” Ngải Ân Hà vừa xong, điện thoại di động lập tức vang lên, tay ta đỡ lấy Sầm Tử Tranh, tay vội vàngnhận điện thoại……

      “Trời ơi! Là bác Cung!” ta hoảnghốt .

      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 28: mưu (6)


      Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy, cơ thể đột nhiên run lên, còn Ngải Ân Hà vội vàng nghe điện thoại di động: “Bác Cung, là bác ạ!”

      “Ân Hà, bác muốn gặp người phụ nữ kia!” Bởi vì ở cự ly rất gần, bác Cung nghe rất ràng giọng của Sầm Tử Tranh.

      khuôn mặt Ngải Ân Hà vụt qua tia mất tự nhiên, nhìn Sầm Tử Tranh,lúng túng : “Bác Cung, như vậy….. được rồi! ấy trả giá rất nhiều vì Cung Quý Dương…..” ta cố ý dẫn dắt lời .

      “Ân Hà, cháu cũng nghe lời ,có phải ?” ràng phía bên kia điệnthoại rất tức giận, lập tức ngắt lời Ngải ÂnHà: “Đừng quên, bác hoàn toàn có thểthông qua trường học mà tìm ta!”

      Khuôn mặt Ngải Ân Hà khó xử, đành đưa điện thoại cho Sầm Tử Tranh, dưới ánh mắt chăm chú đầy nghi hoặc của SầmTử Tranh liền : “Là mẹ của QuýDương, có vẻ như bác ấy biết chuyện của cậu và Quý Sương rồi!”

      Trong lòng Sầm Tử Tranh rơi ‘lộp bộp’,vẻ mặt cũng trở nên cẩn thận và bất an,cầm lấy điện thoại giống như chuẩn bị cuộc chiến đấu…..

      “Bác , bác khỏe chứ, cháu là Tử Tranh…..”

      “Xin chào Tử Tranh, tôi là mẹ của Quý Dương, về chuyện của và Quý Dươngtôi cũng có nghe , xin cho phép tôiích kỷ và thương con trai, đối với , tôi có cách nào thừa nhận, tôi biếtcô lòng con trai tôi, nhưng cho dù thương hoặc trả giá như thế nào, tuyệt đối Cung gia hoan nghênhmột đứa con dâu môn đăng hộ đối!”

      Trong đầu Sầm Tử Tranh trống rỗng, kinh ngạc cầm di động, ngay cả khi NgảiÂn Hà lấy điện thoại mà cũng hềhay biết.

      “Tử Tranh…..” Ngải Ân Hà lo lắng gọi Sầm Tử Tranh.

      Sầm Tử Tranh chậm rãi ra ngoài, khuôn mặt là vẻ mặt bình tĩnh đến đángsợ…..

      “Tử Tranh, cậu , đừng làm mình sợ!”

      Ngải Ân Hà luôn theo phía sau, luônluôn theo, đột nhiên tiến lên giữ chặt Sầm Tử Tranh.

      Sầm Tử Tranh đưa mắt nhìn Ngải Ân Hà, hỏi: “Ân Hà, bác Cung phản đối chuyện mình và Quý Dương nhau,trong khoảng thời gian này Quý Dương cũng liên lạc với mình, có phải anhấy….. Bỏ rơi mình rồi đúng ?”

      Ngải Ân Hà bị ánh mắt sắc bén của SầmTử Tranh nhìn chằm chằm cảm thấy cóchút mất tự nhiên, khiến cho trái tim của Sầm Tử Tranh càng thêm lạnh lẽo.

      “Tử Tranh, đúng là Quý Dương luôn nghetheo lời bác Cung, nhưng ấy sẽkhông bao giờ lung lay ý chí……”

      “Cậu cũng đứng đây do dự, phải ?”Sầm Tử Tranh nhìn thấy biểu cảm củaNgải Ân Hà, trong lòng chậm rãi mở ra lỗ thủng, ban đầu là rất đau, dần dầnthì chết lặng…….

      “Tử Tranh…..”

      “Ân Hà, mình muốn ở mình để bìnhtĩnh hơn chút!” Sầm Tử Tranh lẳnglặng ngồi chiếc ghế, bóng cây loang lổ tiếng động dừng lại khuôn mặt , trắng bệch đến dọa người.

      Ngải Ân Hà than tiếng, dịu dàng : “Tử Tranh, cần suy nghĩ nhiều, thân thể quan trọng hơn!”

      Nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Sầm TửTranh, ta xoay người rời , lúc xoayngười, đôi môi chậm rãi mở ra…..

      Vì muốn có được Cung Quý Dương, dùng tất cả khả năng có thể, phía bên bác Cung ra vẻ mình là người bịhại thấu tình đạt lý, tự nhiên nhận đượcsự đồng tình từ bác Cung, cùng nhau kiềm hãm Quý Dương; lại dùng tiền để nhờ học tỷ diễn vở kịch, đúng là học tỷ và Quý Dương có qua lại, những chứngnhận về đứa bé kia đều là giả, thời giancũng là ngụy tạo, hơn nữa vừa đúng lúc bác Cung gọi điện thoại đến……

      cú trí mạng!!

      cũng tin rằng đến mức độ nàyrồi, mà Sầm Tử Tranh còn buôngtha cho đoạn tình này?

      Sầm Tử Tranh yên lặng ngồi nơi đó, bìnhtĩnh giống như bức tượng búp bê bằngthủy tinh, đôi mắt dần dần bị bao phủ bởi nước mắt, nước mắt rơi xuống, chẳng qua đây chỉ là nước mắt tuyệt vọng, chua sótmà vô cùng buồn bã…..

      ra có thể chịu đựng lời của vị học tỷ, có thể xác định của câu chuyện kia, nhưng……

      cuộc điện thoại của bác Cung đãđánh tan toàn bộ hy vọng của , rốt cuộccô cũng biết vì sao liên lạc được vớiQuý Dương, suốt cả tháng khônghề trở về.

      là người thừa kế tương lai của Cungthị tài phiệt, làm sao có thể làm trái ý nguyện của ba mẹ, phản kháng là chuyệnkhông thể giải quyết được vấn đề gì, đám hỏi của gia đình quyền thế là kiện quá mức bình thường rồi.

      Cho dù Quý Dương kiên trì ở cùng với ,như vậy ấy vui vẻ sao? Mất lời chúc phúc của ba mẹ hôn nhân làm sao có thể lâu dài?

      Sầm Tử Tranh cười chua xót, nước mắt giống như những hạt trân châu rơi chiếc ghế…..mãi đến khi có bàn tay to đưa cho chiếc khăn tay!

      “Quý Dương?” vui mừng ngẩng đầulên, nhưng khi nhìn thấy người đó,niềm vui khuôn mặt dần dần biến mất …..

      “Tử Hạo…..”

      Thư Tử Hạo chậm rãi nửa ngồi xuống, vẻmặt đau lòng và thương tiếc, nhỏgiọng : “Tử Tranh, phải như thế nào em mới có thể quên được ta?” Giống như thầm mà lại giống nhưđang hỏi.

      Nước mắt Sầm Tử Tranh như đê vỡ, trongnháy mắt kiên cường tan vỡ….

      Ngay sau đó, Thư Tử Hại liền ôm vàotrong ngực, thanh trầm thấp dừng lạibên tai : “Tại sao? Tại sao em lại cố tình ta? Biết rằng ta là hành động nguy hiểm nhưng vẫn lao vào, Tử Tranh, chẳng lẽ em biết rằngvẫn còn có đợi em sao…..”

      gắt gao ôm vào lòng, thanh nghẹn ngào, suốt cả tháng, Tử Tranh hết mong chờ lại sốt ruột, bộ dạng mù mờ luôn lọt vào trong mắt , mãi cho đếnhôm nay, rốt cuộc cũng thểchịu đựng nổi vẻ mặt bi thương này củacô, liền xuất trước mặt .

      Càng khiến cho đau lòng và tứcgiận…..Tử Tranh mang thai, còn Cung Quý Dương vẫn chưa hề xuất …..

      Sầm Tử Tranh để mặc cho Thư Tử Hạo ôm, vào giây phút này cầnmột cái ôm ấm áp, rất mệt, cứ như vậymà dựa vào, bất cứ điều gì, chỉyên lặng rơi nước mắt.

      “Tử Tranh…..Tử Tranh…..Rốt cuộc là em muốn phải làm gì bây giờ…..”

      Trong lòng Thư Tử Hạo bị bộ dạng nàycủa làm cho đau lòng, Tử Tranhbất lực như vậy chưa từng gặp qua, đau lòng hôn lên đôi mắt , thương xót hôn khô những giọt nước mắt này.

      biết rằng, tất cả đều bị chiếcmáy ảnh chụp lại, ‘vừa đúng’ góc độ vô cùng mờ ám!




    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 29: cú trí mạng (1)


      Hai tháng trôi qua, khi Cung Quý Dương vội vã quay về Đài Loan, Sầm Tử Tranh giống như hơi nước biến mất, ràng là biến mất, chính trong cái ‘ ràng’ có hàm ý là…..

      Ngoài Đài Loan ra, thậm chí còn chạy đến Học viện thiết kế Paris ở Pháp, nhưng chỉ có tin tức rằng Sầm Tử Tranh thôi học!

      Càng khiến cho Cung Quý Dương cảm thấy hoảng sợ, khắp Đài Loan đều là tin đồn về tình của Sầm Tử Tranh và Thư Tử Hạo, hai người họ cùng nhau rời khỏi nơi này, cả trang web của trường cũng tung hô Sầm Tử Tranh và Thư Tử Hạo!

      Dường như chỉ trong đêm, Cung Quý Dương trở nên trầm mặc dị thường, nghĩ rằng người phụ nữ từng thề non hẹn biển với mình lại thầm ra , tạm thời mặc kệ tin đồn và Thư Tử Hạo có phải hay , cũng muốn nhìn thấy bức hình mờ ám, cảm thấy vô cùng đau khổ và thất vọng, cứ như vậy mà biến mất khỏi thế giới của mình, thậm chí ngay cả cuộc thi thiết kế muốn tham gia nhất cũng từ bỏ!

      Trong quán rượu, tiếng người ồn ào, người người đều tầm hoan tác nhạc, ánh đèn flash ngừng chiếu sáng sân khấu, các như những con rắn ma điên cuồng vặn vẹo cơ thể.

      Dường như mỗi người đến đây đều tìm kiếm kích thích và để chạm được vào số đào hoa, chỉ có người…… ngồi ở góc, uống từng ngụm từng ngụm rượu mạnh!

      Người này chính là Cung Quý Dương, từ lúc điên cuồng tìm Sầm Tử Tranh mà có chút tin tức nào, liền ở trong này mua rượu, bộ dạng tà mị nhưng lại rất tiều tụy.

      có thân hình vặn vẹo như rắn nước lên phía trước, mùi nước hoa nồng nặc, cánh tay trắng noãn khoác lên vai Cung Quý Dương.

      đẹp trai, sao lại chỉ có mình vậy? Mời em uống ly rượu được ?” Giọng của vừa mềm lại vừa ngọt, vừa nhìn thấy cũng biết đó là người thường xuyên ở trong đám người hỗn loạn này.

      Cung Quý hơi nhíu mày, thân hình to lớn dựa vào bên của bức tường thủy tinh, đôi mắt say mê chút che giấu nào dừng lại người , đôi môi gợi cảm khẽ nhếch lên, cánh tay dài nhiên dùng lực……

      “A……”

      làm ra vẻ thở gấp hơi, ngay sau đó liền thuận thế đem thân mình mềm mại của mình dựa vào người , ngón tay thon dài nhàng nâng lên, đường dọc theo hầu kết của Cung Quý Dương xuống phía dưới……

      “Cơ thể của rất to lớn nha, người ta rất thích đó…..”

      Đôi mắt ta gần như tỏa sáng, bản thân quan sát người đàn ông này lâu, quả thực là cực phẩm, người chỉ có bộ dạng vô cùng đẹp trai, dáng người tiêu chuẩn có thể so với model phương Tây, là quá tuyệt vời!

      “Em thích sao?”

      Cung Quý Dương làm bộ say hỏi với giọng điệu say mê, thanh trầm thấp hòa quyện với hương vị nồng đậm của rượu, khiến người phụ nữ liêu xiêu.

      “Đúng rồi, đêm nay….. với em có được ?” thanh mê hoặc lọt vào tai , cố gắng tạo nên bầu khí ái muội.

      Cung Quý Dương ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn , đôi mắt đầy men say híp lại, chỉ thấy vươn ngón tay thon dài nhàng vuốt ve gò má , vẻ mặt dần trở nên bi thương.

      thích , , vì sao lại còn tàn nhẫn mà rời bỏ ?” Giọng nó trầm thấp khiến người nghe sinh ra cảm giác đau lòng.

      còn chưa kịp hiểu ý nghĩa trong câu của , ngay sau đó, liền bị Cung Quý Dương gắt gao ôm vào ngực….

      “Tử Tranh…..Tử Tranh à, ở lại bên , đừng , em….”

      thanh của vô cùng nghẹn ngào, khuôn mặt tuấn tú chôn giữa mái tóc của , bàn tay to lại càng ôm chặt hơn.

      Tử Tranh?

      Tử Tranh nào?

      khẽ cau mày, nghĩ là người đàn ông này lại say đến mức như vậy, vốn là muốn thay đổi khẩu vị tí, cảm thấy buông tha người đàn ông hoàn mỹ như vậy đáng tiếc, thế nên cũng quay lại ôm lấy Cung Quý Dương, ngón tay khẽ chu du cơ thể hấp dẫn của …..

      Đột nhiên, Cung Quý Dương đẩy ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào , sau đó lại cười ha hả, nụ cười đầy thê lương chua xót, sau khi cười xong, chỉ vào : “ phải là Tử Tranh, cút ngay cho tôi!”

      …..” Sắc mặt đột nhiên biến sắc, lập tức đứng dậy, tức giận đến mức toàn thân phát run.

      “Hương vị của Tử Tranh rất sạch , làm sao mà giống được, người toàn mùi nước hoa rất khó chịu” Cung Quý Dương đẩy ra, đôi mắt cau lại, giống như nhìn thấy thứ quái dị xấu xí nhất thế giới.

      , đúng là bệnh thần kinh!” Trong nháy mắt còn chút tâm tình gì nữa, hổn hển tránh ra xa.

      Cung Quý Dương vẫn xem thường, ly lại ly….. tư thế rất mơ mơ màng màng.

      Khi sắp uống đến ly cuối cùng đột nhiên có bàn tay dịu dàng lấy ly rượu trong tay !

      Quý Dương, cần phải uống nữa!” Ngải Ân Hà đau lòng nhìn Cung quý Dương, nhàng .

      “Ân Hà? Đến đúng lúc, uống rượu với nào!” Cung Quý Dương kéo xuống, giữa men say lộ ra vẻ quyến rũ chết người.

      Ngải Ân Hà lắc lắc đầu, lớn tiếng : “ Quý Dương, tại sao phải khổ sở như vậy chứ? Người cũng , cho dù hằng đêm có mua say, Sầm Tử Tranh cũng thể biết được!”

      “Tử Tranh….. Tử Tranh……”

      Cung Quý Dương thầm tên : “Ân Hà, em có biết , rất nhớ ấy, toàn bộ nơi này đều rất đau!” Ngón tay thon dài chỉ vào lồng ngực mình, khuôn mặt tuấn tú đầy nhớ thương!

      Đôi mắt dịu dàng của Ngải Ân Hà vụt qua đố kị, bàn tay đột nhiên nắm chặt rồi lại mở ra…..

      Quý Dương, say rồi, , em đưa về nghỉ ngơi!” đứng dậy, cố hết sức kéo cơ thể Cung Qúy Dương.

      “Ân Hà……”

      Dường như Cung Quý Dương có ý muốn rời , lôi kéo người lại: “Ông trời cũng biết đùa giỡn , bởi vì mẹ bệnh nặng mà thể rời khỏi Tử Tranh, rời khỏi Đài Loan, cha vì lo lắng cho mẹ mà có thời gian lo cho Cung thị, hai tháng này thể thay ông ấy lo mọi việc được, đó là ở vùng núi, có cách nào để liên lạc với Tử Tranh, ngay cả việc muốn nghe giọng của ấy cũng rất xa xỉ……Vì sao, chỉ có hai tháng thôi mà kịp chờ đợi sao?
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 29: cú trí mạng (2)


      Ngải Ân Hà gắt gao cắn đôi môi đào, chỉ có thể dùng biện pháp này để kiềm chế lửa giận trong lòng….. Sầm Tử Tranh, mày có bao nhiêu tốt đẹp, cho dù ra rồi mà lại còn mang theo cả lòng của Cung Quý Dương ?

      Cung Quý Dương đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Ngải Ân Hà, gằn từng tiếng hỏi: “Ân Hà, em với , tất cả ảnh chụp này đều là sao?”

      Vừa nghĩ đến mờ ám trong tấm hình kia, hận thể ngay lập tức tìm Thư Tử Hảo, hung hăng đánh cho ta trận, sau đó cướp Sầm Tử Tranh về.

      Quý Dương, là em cũng biết, dù sao em với Tử Tranh cũng học chung khoa, bình thường cũng rất ít liên lạc, chỉ là có mấy lần em nhìn thấy Tử Tranh và học trưởng Thư cùng nhau cười cười , nhưng có lẽ cũng đến mức như tưởng tượng đâu!”

      Ngải Ân Hà khéo léo ra vẻ hào phóng, dịu dàng .

      Cung Quý Dương sau khi nghe vậy lạnh lùng cười: “ mặc kệ là hay giả, Sầm Tử Tranh là người phụ nữ của , cho dù có phải lật tung tất cả lên, cũng muốn tìm thấy ấy!”

      Ngữ khí kiên định làm cho Ngải Ân Hà khỏi hoảng hốt, hô hấp cũng trở nên dồn dập!

      Tìm ta?

      Được, để tôi xem có hối hận sau khi làm ra chuyện này , hay là có thể kiên trì với cách sắp xếp của mình !

      Quý Dương, mỗi ngày đều say khướt như vậy làm sao có thể tìm Tử Tranh? Nhu vậy , em uống cùng với ly cuối, uống xong rồi nghỉ ngôi, có được ?”

      Ngải Ân Hà nhìn Cung Quý Dương, nhân lúc cúi thấp đầu, thản nhiên lấy ra lọ chất lỏng được chuẩn bị từ sớm, đổ giọt vào trng rượu, nhàng .

      “Được!”

      Cung Quý Dương uống say nên nào có biết điều gì nữa, sau khi nghe vậy liền ngẩng đầu, cầm lấy ly rượu trong tay Ngải Ân Hà mà uống, hơi cạn sạch, nhìn thấy được nụ cười giả tạo bên tôi .

      Ánh trăng lặng lẽ chiếu vào trong căn hộ, nơi này phải là căn hộ của Cung Quý Dương, mà là của Ngải Ân Hà, đưa từ quán bar về nơi này.

      Gió dịu , màn đêm rất yên tĩnh, chỉ là…..

      chiếc giường to như vậy, trình diễn màn uyên ương của đôi nam nữ.

      đôi nam nữa quấn lấy nhau như dây lei, mặt đất là quần áo bị xé nát vứa tán loạn……

      Vào giây phút này hơi thở thô ráp của Cung Quý Dương giống như loại dã thú, đôi mắt đen như Chúa tể lạc lối, người phụ nữ dưới thân mềm mãi cùng với hương thơm quyến rũ khiến mất lý trí.

      Quý Dương, đừng mà……”

      Ngải Ân Hà ra vẻ kinh hoàng, nhưng trong lòng sớm nở hoa, vừa nãy bỏ vào rượu của Quý Dương thuốc kích dục rất mạnh, hơn nữa do say rượu, nên ham muốn tự động điều khiển.

      “Tử Tranh…… Tử Tranh…..”

      Cung Quý Dương xem người phụ nữ dưới thân mình là Sầm Tử Tranh, bàn tay to lớn thuần thục chạy dọc thân , xé vật che đậy duy nhất…..

      Quý Dương…..”

      thanh của Ngải Ân Hà trở nên khàn khàn, đây là kết quả mà bản thân phải đợi chờ bao lâu rồi? Từ đến lớn, luôn ảo tưởng rằng mình trở thành người phụ nữ của Cung Quý Dương, nhưng đáng tiếc, chì xem giống như người em , được lắm, sai thôi, để mặc cho ấy căm ghét bản thân mình luôn!

      Từng cơn sóng mãnh liệt len lỏi trong cơ thể Cung Quý Dương, hơn nữa chất cồn mạnh mẽ, các khiến cho trở thành dã thú mất hoàn toàn lý trí, mái tóc hỗn loạn, đôi mắt bất cần đời bị dục vọng che kín.

      “Tử Tranh, muốn em……” Toàn thân Cung Quý Dương đặt ở người , điên cuồng cắn cắn môi .

      Nụ hôn của dưới tác dụng của thuốc kích dục lại càng trở nên mãnh liệt mà cuồng dã, Ngải Ân Hà tuy chưa biết mùi đời, nhưng lại nhận lấy chiếm đoạt của trong tình ngập tràn.

      “Quý Dương, a…..” Dưới thân đột nhiên được lấp đầy, Ngải Ân Hà đau đớn, nước mắt lưng tròng, ngay sau đó, gắt gao ôm lấy bả vai Cung Quý Dương, trong lòng tràn ngập hạnh phúc!

      Rốt cuộc cũng trở thành người phụ nữ của !

      Con dã thú nam tính thở dốc, đan xen với tiếng thở dốc của người phụ nữ…..

      đêm mưu cũng trôi qua….

      Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu mặt đất, Cung Quý Dương hơi tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, lấy tay đỡ lấy cái trán, lại nghe thấy có tiếng khóc nỉ non từ bên cạnh truyền sang……

      Cung Quý Dương đột nhiên bừng tỉnh, bật dậy từ giường, đưa mắt nhìn sang người phụ nữ nỉ non, khi thấy màn này, nhất thời sợ!

      Ngải Ân Hà tóc tai lộn xộn nằm quay lưng lại với , cơ thể trắng như ngọc là các dấu hôn và vết cào, hai chân thon dài bất lực co lại, mệt mỏi nức nở, nước mắt như hạt trân châu rơi xuống đầu gối, biến mất…..

      Hô hấp Cung Quý Dương trở nên dồn dập, nhất là khi nhìn thấy vết máu khô drap giường, trong mắt lại càng hoảng sợ!

      Lại nhìn lại bản thân mình, dáng người cao lớn lộ , còn phía dưới giường là quần áo bị xé tan nát của Ngải Ân Hà.

      Trời ơi!

      Chẳng lẻ tối qua mình lại…..

      “Ân Hà…..”

      Bàn tay chạm vào Ngải Ân Hà có chút run rẩy, khi ngón tay chạm vào làn da Ngải Ân Hà, đột nhiên Ngải Ân Hà kêu lên tiếng kinh sợ……

      “Đừng đụng vào em!” cuộn mình lại sát mép giường, trong đôi mắt rưng rưng là oán hận dành cho Cung Quý Dương.

      Dường như nước mắt phủ đầy khuôn mặt xinh đẹp, cố gắng biến bản thân đến mức tổn thương cực độ!

      Cung Quý Dương ngẩn người, ràng tối hôm qua nhìn thấy Tử Tranh, tại sao lại là Ân Hà?

      Chẳng lẽ bản thân say rượu đến mức xem Ân Hà là Tử Tranh sao?

      chút nhói đau xâm chiếm toàn bộ Cung Quý Dương, đồng thời còn có chút áy náy vô cùng!

      “Ân Hà, tối hôm qua, ….”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 29: cú trí mạng (3)


      “Cung Quý Dương, ….. uổng công tôi xem tôn trọng như người trai, làm sao có thể…..làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?” Ngải Ân Hà lớn tiếng , cầm lấy chiếc gối đánh ngừng vào người Cung Quý Dương.

      Trong lòng sớm vui như hoa, đối với phản ứng của Cung Quý Dương rất thỏa mãn, sai, điều muốn chính là phản ứng này của !

      áy náy trong lòng, bởi vì biết rất ràng rằng Cung Quý Dương chỉ xem như đứa em , cho nên sau khi xảy ra chuyện như vậy, lại càng thể tha thứ cho bản thân!

      Vì để có được Cung Quý Dương, bước vào Cung gia, tiếc mà diễn kịch!

      Nhưng, áy náy đó của Cung Quý Dương là chưa đủ, vì tình của bản thân, ngại nghĩ ra các biện pháp để ép !

      “Ân Hà, chẳng lẽ tối qua ép buộc em theo …..”

      “Tôi muốn nghe!” Ngải Ân Hà dùng hai tay gắt gao che lỗ tai lại, Ngải Ân Hà cuồng loạn như thế khiến trong lòng Cung Quý Dương dậy sóng!

      Đối với cảm giác của tối hôm qua, hoàn toàn nhớ, nhưng…..đó phải là Tử Tranh sao? Chỉ vì Tử Tranh mới có thể điện cuồng như vậy mà!

      Đối với Ngải Ân Hà, chỉ xem như đứa em , vì vậy, người phụ nữ nào cũng có thể chạm vào, chứ thể chạm vào , nhưng….. lại khác gì loài cầm thú, cường bạo đứa em luôn kính trọng mình!

      “Ân Hà, xin lỗi!” Cung Quý Dương nhìn thấy bộ dạng xốc xếch của , trong lòng càng thêm áy náy, đau lòng đôi mắt cũng cần phải ra.

      Quý Dương…..” Ngải Ân Hà thốt ra thanh nghe có chút bình tĩnh, giọng nghẹn ngào, ánh mắt buồn bã nhìn Cung Quý Dương: “Em biết xem em như Tử Tranh…..Em trách …..”

      “Ân Hà, xin lỗi, xin lỗi…..” Giờ phút này trong lòng Cung Quý Dương vô cùng rối loạn, ngoài những lời này cũng biết gì nữa.

      Nếu nhớ nhầm, Ân Hà có người đàn ông mình , thế nhưng bản thân mình lại cướp lần đầu tiên của ……

      Quý Dương, cần xin lỗi em, có lẽ vì tối qua uống say mà thôi…..”

      Nước mắt Ngải Ân Hà rơi xuống gò mà, kéo áo ngủ, thất tha thất thiểu rời khỏi phòng ngủ, dường như muốn nhìn thấy Cung Quý Dương nữa.

      “Ân Hà…..” Cung Quý dương phiền não vò vò tóc, bàn tay to đột nhiên nắm lại, tiếng ‘Rầm’ nện vào bức tường, dường như bức tường bức tường rắn chắc cũng muốn rung theo…..

      Đáng giận!

      chưa bao giờ cảm thấy hận bản thân như bây giờ!

      Cung thị và Ngải Thị là có mấy đời quen biết với nhau, tuy rằng cha mẹ hai nhà làm đám hỏi, nhưng gặp trở ngại là hai đứa con đều để ý đến, cũng tạm thời bỏ qua, nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, có thể ăn như thế nào với Ân Hà? Ăn như thế nào với bác Ngải?

      Nếu Ân Hà chỉ là bình thường thôi, đêm? Chỉ là chuyện bình thường, nhưng đây lại chính là mà cha mẹ mình chọn!

      buồn phiền vây quanh Cung Quý Dương, đột nhiên từ bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng kêu thất thanh của Ân Hà…..

      Quý Dương, cứu em…..”

      Sắc mặt Cung Quý Dương nhất thời biến sắc, cầm lấy áo tắm bên cạnh mặc vào, sau đó lập tức chạy tới phòng khách, lại nhìn thấy màn kinh hãi……

      Chỉ thấy người đàn ông cao to nắm lấy tóc Ngải Ân Hà, những quả đấm rơi xuống cơ thể như mưa, mặt đều là sát ý, dường như cảm thấy chưa đủ, cuối cùng nhấc chân hung hăng đá vào thân thể !

      “Uổng công trước đây tao quý trọng mày như vậy, nghĩ đến mày cũng chỉ là con đàn bà dâm đãng, tao quý trọng mày để làm gì hả, lại còn giữ gìn cho tên phản bội?” xong, lại hạ xuống khuôn mặt Ngải Ân Hà bạt tai ngoan độc……

      Lúc đưa tay lên, lại cảm thấy cổ tay rất đau, ngay sau đó, khi còn chưa kịp phản ứng lại, cả cơ thể liền bay ra ngoài…..

      tiếng ‘Bộp…..’, người đàn ông hung ác bị ném xuống mặt đất!

      Ngay sau đó, Cung Quý Dương tức giận đến mức thể kiềm chế được bước đến, mạnh mẽ đấm ta, mỗi quyền đều mang theo lực mạnh mẽ, trong ánh mắt đều là tàn bào!

      Lời xin lỗi dành cho Ngải Ân Hà bây giờ đều được trút hết ra!

      Quý Dương…..” Ngải Ân Hà khó khăn nhào tới, ôm lấy cánh tay : “Đủ…… đủ rồi, đừng đánh nữa, đây là người đàn ông mà em …..”

      câu , khiến Cung Quý Dương đột ngột dừng tay, cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp khi nhìn người đàn ông bị mình đánh nằm mặt đất, nửa ngày sau, mới thào : “Ân Hà, người đàn ông này đáng để em sao?”

      Ngay sau đó ánh mắt nhìn người đàn ông kia trở nên sắc bén: “Mày có phải là đàn ông ? Vậy mà lại đánh phụ nữ, hơn nữa lại là người phụ nữ mày !”

      “Ha ha…..” người đàn ông cười to, trong tiếng cười là khinh thường: “Người phụ nữ tao nhất? từng, nhưng đáng tiếc là, tối hôm qua nó lại nằm ở dưới thân của mày!”

      phải…..” Ngải Ân Hà lập tức bổ nhào đến bên cạnh , nỉ non : “ phải em cố ý phản bội …..Em…..Em , đừng rời bỏ em…..”

      “Đủ rồi!” Người đàn ông thất tha thất thiểu đứng lên, hung hăng lau vết máu ở khóe miệng : “Tôi và em kết thúc ở đây!”

      Cung Quý Dương đột nhiên đứng lên, bước đến túm lấy cổ áo ta, giọng kinh hãi: “Nếu mày vẫn còn là thằng đàn ông, đến để những lời thóa mạ Ân Hà như vậy!”

      “Hừ!” Người đàn ông dùng ánh mắt khinh thường nhìn hai người ở trước mặt: “Tao thể chấp nhận con tiện nhân dâm đãng về làm vợ!”

      xong, liền dùng sức thoát khỏi tay Cung Quý Dương, sập cửa ra.

      Cung Quý Dương nhíu chặt mày lại, vừa muốn động tay, lại bị Ngải Ân Hà ngăn lại.

      Quý Dương, thôi ……” thanh vô lực ‘Vô cùng thương tâm’.

      “Tất cả đều là do em, em hiểu rồi……”

      “Ân Hà……” Trải qua màn này, Cung Quý Dương càng thêm áy náy, nghĩ rằng mình lại phá hủy hạnh phúc cả đời của Ân Hà!

      Toàn thân Ngải Ân Hà đều là vết thương chồng chất, mệt mỏi ngẩng đầu, nhìn Cung Quý Dương: “ Quý Dương, có thể ôm em chút ? Em rất mệt…..”

      xin lỗi, Ân Hà, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ….. ” Trong lòng Cung Quý Dương đều bị cảm giác bất lực chi phối, chỉ có thể ôm Ngải Ân Hà vào lòng, lẩm bẩm từng lời xin lỗi….


      ****

      Đây là chương cuối cùng trong Quyển Hồi ức, vậy là nhiệm vụ của bạn Ngáo tạm xong ở đây, cảm nghĩ sau khi làm xong chương này của Ngáo là, đm con mụ NÂH :leuleu: :leuleu: xin hết! =D3 =D3

      Tiếp theo ss Hoa Quỳnh lên sàn, xin mọi người cho tràng pháo tay :clap: :clap: :clap: :clap:
      ẶC! Dấu Chấm cho cuộc đời chạy lông bông của bạn Bông QA...Em nỡ nàm thế sao Ngáo iu :cry: :cry: :cry: :cry:

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 3. Gặp Lại.

      Chương 1. Dây dưa lần nữa(1)


      Ngoài cửa xe, trời nhá nhem tối.

      Tương lai còn có người đợi chờ

      Hướng bên trái, hướng bên phải, rồi nhìn về phía trước

      Phải qua bao nhiêu khúc ngoặc mới tìm được tình .

      Người gặp lại người phải ăn thế nào

      Ta chờ người ấy giữa tương lai xa xôi mờ mịt.

      Nghe tiếng gió vi vu đến từ những chuyến xe điện ngầm và giữa biển người vô tận.

      Ta đứng đây lặng lẽ xếp những lá bài . . . . . .


      ☆☆☆☆☆☆☆☆​

      Hồi ức ngưng đọng…..

      Mà Sầm Tử Tranh cũng biết mình về nhà bằng cách nào, chỉ biết rằng sau khi mình đụng độ người đàn ông ác ma ấy, hết thảy cảm xúc trong nháy mắt đều trở nên rối ren, hỗn độn.

      nhiều năm trôi qua như vậy, vốn cho rằng mình có thể bình tĩnh mà đối mặt với người đàn ông ấy, nhưng….. vẫn tài nào làm được.

      Sầm Tử Tranh vĩnh viễn thể quên được cú đả kích trí mạng vào năm mười sáu tuổi ấy, tất cả những đau đớn, tổn thương khứa sâu vào tâm can.

      Khi mà ngày qua ngày vẫn nhận được tin tức từ Cung Quý Dương, tia hy vọng đợi chờ trong lòng cũng dần trở thành tuyệt vọng, mang thai vào năm mười sáu tuổi khiến vừa cảm thấy bàng hoàng, vừa có cách nào để đối mặt. Thêm vào đó, cuộc thi thiết kế càng ngày càng gần, những triệu chứng khi mang thai của cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

      Cuối cùng cũng đến ngày, Sầm Tử Tranh đứng trước gian phòng khám bệnh tư nhân, bởi vì chưa đủ mười tám tuổi, đến bệnh viện công cần phải có người đứng ra bảo đảm, mà lại có cách nào chuyện mình mang thai cho cha mẹ biết. Thế nên chỉ có thể mạo hiểm tính mạng đến trạm y tế này, mục đích chính là muốn từ bỏ sinh linh bé bỏng ấy. rất hận, hận Cung Qúy Dương đem đến tất cả tổn thương cho mình.

      Vậy mà, khi Sầm Tử Tranh vừa chân chính nằm bàn mổ, nhìn thấy từng món dụng cụ y tế lạnh lẽo mới đủ tỉnh táo để ý thức được bản thân mình đến tột cùng là làm gì. khắc ấy, phát ra mình vẫn người đàn ông phụ bạc đó, cho dù ta có phụ mình thế nào nữa, vẫn thể bỏ rơi đứa bé này.

      Sau khi rời khỏi phòng khám, Sầm Tử Tranh chính thức bắt đầu suy nghĩ để trở thành người mẹ, cùng với việc làm sao để dưỡng dục đứa bé thành người, nhưng khi mải mê suy nghĩ, lại bất giác biết đèn đỏ vừa sáng, kèm theo từng hồi tiếng thắng xe vang dội, cơ thể của chợt ngã xuống….

      Đứa bé còn nữa….

      Cuộc thi thiết kế cũng còn cách nào tham gia.

      Sau khi xuất viện, Sầm Tử Tranh mất hết ý chí, dưới giúp đỡ của Thư Tử Hạo, rời khỏi Đài Loan. Cùng lúc đó, cũng xin nghỉ tại học viện thiết kế thời trang Paris, phải muốn từ bỏ nghiệp trở thành nhà thiết kế, mà là hy vọng mình có thể bắt đầu tìm kiếm thành công mới, tạm biệt tất cả những nỗi đau trong quá khứ.

      Cuối cùng, Sầm Tử Tranh lấy hết can đảm liên lạc với bậc thầy thiết kế John Galli¬no, chính thức trở thành học trò của nhà thiết kế mà ngưỡng mộ nhất. Ba chữ ‘Sầm Tử Tranh’ kia trở thành quá khứ, lần nữa bậc thầy John Gallino hồi sinh nên con người mới, Leila, mang ý nghĩa là xinh đẹp với mái tóc đen.

      Dưới chỉ dạy tận tâm của bậc thầy John Galli¬no, quãng đường thiết kế thời trang mà Sầm Tử Tranh được càng ngày càng xa, kiến thức ngày càng rộng, cùng với thông tuệ trời sinh của ở lĩnh vực này, khiến bậc thầy John Gallino hết sức ưu ái.

      cũng từ trợ lí thiết kế tên tuổi, dần dần trở thành nhà thiết kế chính, xây dựng nên phong cách thiết kế và ý tưởng cho riêng mình, cuối cùng được ngồi vào vị trí nhà thiết kế thủ lĩnh, mà cái tên Leila của cũng trở thành thương hiệu cao cấp được nhiều người thích.

      Thương hiệu Leila là tất cả tâm huyết của Sầm Tử Tranh, chỉ trong vài năm ngắn ngủi phát triển thành năm dòng chính, bao gồm: quần áo cao cấp, hàng may mặc, quần áo giản dị cùng với quần Jeans, quần áo thoải mái. lâu sau đó, Sầm Tử Tranh tiếp tục thúc đẩy dòng thương hiệu cao cấp Leila-J, đây là dòng sản phẩm mũi nhọn và xa xỉ nhất của nữ giới. Khi ấy, tiến hành buổi truyền hình trực tiếp giới thiệu sản phẩm toàn thế giới, đưa dòng sản phẩm cao cấp hoàn toàn mới này ra toàn cầu.

      Dòng sản phẩm cao cấp Leila-J vẫn mang những đường nét thiết kế thanh lịch trước sau như của Sầm Tử Tranh, khuynh hướng tinh tế cùng với những đường cong mô phỏng nét vóc dáng xinh đẹp của nữ giới, chỉ cần những ánh nhìn vô tình cũng có thể thấy vẻ đẹp hoàn mỹ của cơ thể con người. khi dòng sản phẩm này được tung ra thị trường, trở thành dòng sản phẩm cao cấp thứ sáu trong chuỗi thương hiệu của Leila.

      Song, tất cả những khách hàng quen thuộc với thương hiệu Leila đều biết, nhà thiết kế này có điểm rất kỳ lạ. Từ trước đến nay ta chỉ thiết kế những bộ trang phục dành cho phái nữ, chưa bao giờ thiết kế trang phục cho nam giới. Vì vậy, những dòng sản phẩm từ cao cấp đến bình dân của Leila đều là những kiểu dáng dành cho nữ, hề tồn tại tia hơi thở nam giới nào cả.

      Trong khoảng thời gian tám năm, Sầm Tử Tranh dồn hết tất cả sinh lực của mình vào thiết kế, và , cũng còn là bé ngây thơ như thưở ban đầu. Thành công tột bậc ở tuổi đời còn quá trẻ, mất phần non nớt, nhưng lại nhiều thêm phần chín chắn và trưởng thành. biết mình nên hận, hay là nên cảm ơn Cung Qúy Dương, nếu như gây nên cho kích trí mạng ấy, cũng có ngày hôm nay.

      Thế nên, Sầm Tử Tranh thà rằng chưa từng biết qua người đàn ông này, dẫu cho gặp mặt lần nữa, vẫn xem như người xa lạ, còn , cũng còn hận.

      Sầm Tử Tranh đắm chìm sâu trong hồi ức, cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt lại, dựa trọn cơ thể vào chiếc ghế sofa thích. Bên trong căn phòng với thiết kế sang trọng trưng bày những thành tựu mà gặt hái được trong nghiệp của mình, thế nhưng khắc họa bên trong lớp kính trước cửa sổ sát đất lại là khuôn mặt tái nhợt.

      Đương lúc muốn đứng lên gột rửa thân mệt mỏi chuông cửa đột nhiên vang lên, Sầm Tử Tranh hơi ngẩn ra, sau khi nhìn qua tấm kính chắn trước cửa, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

      Mở toang cánh cửa, hương thơm xông thẳng vào mũi, ngay sau đó, bó hoa to đùng lên ngay trước mắt Sầm Tử Tranh.

      "Sầm tiểu thư, đây là hoa tươi của , mời ký nhận!"

      Sầm Tử Tranh khẽ chau mày, mặc dù những năm vừa qua thiếu người theo đuổi , nhưng chẳng có ai lại thái quá như vậy, cũng trễ thế này, còn tặng hoa, quan trọng hơn là, có rất ít người biết được địa chỉ của .

      Sau khi ký nhận xong, Sầm Tử Tranh ôm hoa vào trong ngực, rút tờ giấy tin nhắn bên trong ra.

      "Hoa Margaret xinh đẹp thích hợp nhất với những người thanh thuần thoát tục như em. Tranh Tranh, mong em có giấc mộng đẹp!"

      Mấy chữ rồng bay phượng múa, mỗi đường nét đều rất mạnh mẽ có lực.

      Tầm mắt chạy dọc theo lời nhắn, nhìn xuống chỗ ghi tên….

      Đột nhiên lên ba chữ Cung Quý Dương.

      ....

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 3. Gặp Lại
      Chương 1. Dây dưa lần nữa (2)



      Margaret, vốn có tên gọi khác là ‘hoa thiếu nữ’, là đóa hoa mà công chúa Marguerite của xứ sở Na Uy hết sức thích vào thế kỷ XVI, vì vậy nàng lấy tên mình đặt cho loài hoa ấy.

      Tương truyền Margaret còn là loài hoa có thể dự đoán trước tình , mà ngôn ngữ của loài hoa này cũng là lời tiên tri của tình , thầm mến và vẻ cao quý.

      Sầm Tử Tranh biết Cung Qúy Dương tặng bó hoa này cho mình với mục đích gì, nhưng biết ý nghĩa của nó, cũng thuận tay ném bó hoa to đùng vào trong thùng rác.

      Thiếu nữ? ?

      Sầm Tử Tranh hừ lạnh tiếng, hai từ này rời xa dương thế theo vụ tai nạn năm mười sau tuổi của từ lâu rồi!

      Đương lúc khinh thường hành động quá trớn của Cung Qúy Dương chuông cửa lại vang lên lần nữa.

      Sầm Tử Tranh nhíu nhíu mày, lại nhìn ra bên ngoài – gần rạng sáng rồi! Đến tột cùng là kẻ nào thất đức như vậy, hôm nay đủ số con rệp, đủ mệt mỏi.

      nổi lên thiếu kiên nhẫn, đến bên cửa, cũng chẳng thèm nhìn đến tấm kính phía trước, bất thình lình mở cửa.

      " trễ thế này, là ai vậy?"

      "Hello, Tiểu Tranh Tranh!" Cung Quý Dương giơ nụ cười ‘hiền hòa’, sau khi thấy dáng vẻ uể oải của Sầm Tử Tranh, vung tay lên ra dáng chào hỏi , trong lời cũng mang theo ý cười, cắt đứt lời của .

      Sầm Tử Tranh trợn tròn mắt, còn chưa kịp khép miệng lại, chỉ có thể nghe thấy trái tim mình đập mạnh và loạn nhịp, đứng ngây người tại chỗ, lát sau, ánh mắt của liền dậy sóng.

      "Bùm” Nương theo tiếng vang to, cánh cửa bị hung hăng đóng sầm lại, nhốt Cung Qúy Dương đứng tươi cười rạng rỡ ở bên ngoài.

      "Leng keng…. leng keng…..” Chuông cửa vang lên liên hồi, nương theo tiếng chuông, Cung Qúy Dương cất giọng siêu cấp hấp dẫn tự phong của mình.

      "Tranh Tranh, mở cửa , đừng ngăn cách ở bên ngoài ngàn dặm, rất đau lòng!”

      Sầm Tử Tranh bị thanh kia kích thích mà nổi hết da gà da vịt, dùng sức bịt lỗ tai lại, tránh việc mình bị thanh kia làm kích động đến chết.

      Vậy mà, Cung Qúy Dương lại có tính nhẫn nại cực kỳ cao, ở bên ngoài vừa nhấn chuông vừa hô to: “Tranh Tranh, em cho vào mà!”

      là Sầm Tử Tranh chịu nổi tiếng ‘quỷ kêu’ của , cầm lấy chiếc gối ôm ghế sofa ném ra ngoài cửa.

      "Có phải bị bệnh hay ? Tôi biết …… nhanh nhanh khỏi đây cho tôi!” hướng về phía cửa, kêu ầm lên.

      "Tranh Tranh, em đúng là người có lương tâm mà, em em biết , vậy tốt, em mở cửa , chúng ta đối chất với nhau!"

      Giọng của Cung Qúy Dương vẫn như cũ, nhanh chậm, nghe ra lòng hay giả dối.Truyện chỉ được đăng tải tại *******************.

      Sầm Tử Tranh cố nén cơn kích động muốn mở cửa bay ra đá vào đầu cái, chẳng lẽ ta biết trễ thế này ảnh hưởng đến mấy hộ gia đình khác sao?

      vùi mình vào ghế sofa, định dùng bông gòn bịt kín lỗ tai mình lại, mặc kệ muốn nhấn chuông hay đập cửa thế nào, đều thèm để ý tới.

      "Tranh Tranh” Hình như Cung Qúy Dương cũng muốn so găng với , tính nhẫn nại tăng lên đến mười phần, vẫn ở bên ngoài ‘nhàn nhã tự đắc’ kêu to.

      Cho đến khi….

      "Hey, vị tiên sinh này, ở đây là căn hộ cao cấp, cậu đứng đây ầm ĩ hình như được phải cho lắm?”

      Rất dễ nhận thấy, hành động của Cung Qúy Dương khiến những người hàng xóm chung quanh bất mãn, tiếng kháng nghị tăng dần lên.

      Sầm Tử Tranh vùi mình ghế sofa, thoáng thở phào nhõm, xem ra ta phải nhanh thôi, ngờ đâu, giây sau, liền nghe thấy giọng điệu ‘tao nhã lễ độ’ của Cung Qúy Dương.

      "Rất xin lỗi vì hành động ban nãy của tôi làm phiền đến , nhưng mà, bởi vì tôi phạm phải lỗi lầm mà ngay cả bản thân mình cũng biết, khiến người của tôi giận dỗi, cho vào nhà, thế nên tôi chỉ có thể dùng đến cách này.”

      Sầm Tử Tranh vừa nghe thấy, sắc mặt xanh mét tựa như vừa ăn phải mù tạt, lập tức phi thân đến cửa, la ầm lên: “ xong chưa? Ai là người của ? Nếu , tôi lập tức báo cảnh sát.”

      Tám năm trước ta cũng ngang ngạnh như thế, ngờ tám năm sau vẫn mặt dày mày dạn thế này, suy cho cùng là ta muốn làm gì? Chẳng lẽ nhìn thấy mình tìm đủ mọi cách để cự tuyệt rồi sao?

      Sau khi xong, vô lực tựa người vào cửa, còn cho rằng kế tiếp phen công kích điên cuồng, nào ngờ, chẳng nghe thấy giọng đáng ghét ấy đâu nữa.

      Bên ngoài cực kỳ yên tĩnh, tựa như nãy giờ chưa từng có ai ngoài ấy.

      Sầm Tử Tranh kinh ngạc đứng dậy, nắm chặt tay, cẩn thận từng li từng tí nhìn vào tấm kính chắn trước cửa - bóng người!

      Chẳng lẽ lương tâm bộc phát nên rồi?

      Hàng chân mày của nhàng nâng lên – chuyện này hình như giống với tác phong của Cung Qúy Dương.

      Nhưng mặc kệ là như thế nào, chỉ cần ta khỏi là được, nếu phải tính đến việc chuyển nhà để đổi lấy yên bình. Mặc dù biết, dựa vào thế lực của Cung Qúy Dương, bây giờ muốn tìm ai đều là chuyện dễ như trở bàn tay, nhất là đưa đến chú ý của .

      Đương lúc Sầm Tử Tranh mới vừa thở phào nhõm, muốn rửa mặt ngủ chút, giọng quen thuộc đến nỗi thể quen hơn được nữa, tựa như ‘ma quỷ’ vọng lên từ lầu dưới, điều đáng sợ hơn là – thanh kia được truyền đến từ chiếc loa phát thanh.

      "Tranh Tranh, em muốn quên sao? nhiều năm trôi qua rồi, vẫn chưa thể quên em, chẳng lẽ em biết người nhất chính là em sao, Tranh Tranh.”

      Trong nháy mắt, Sầm Tử Tranh cảm thấy mình lạnh buốt từ đầu đến chân - cái người điên này!

      Qủa nhiên ta có ý định buông tha! ! !

      Nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất, đôi mắt Sầm Tử Tranh gần như muốn bốc hỏa, căm hận nhìn Cung Qúy Dương với dáng vẻ thâm tình đứng bên dưới, bàn tay bé đột nhiên siết chặt, hận thể xé xác tên đàn ông kia ra thành ngàn mảnh.

      Cung Quý Dương – tên đàn ông ghê tởm này, rốt cuộc ta muốn thế nào? qua nhiều năm rồi, muốn phải tự đày đọa mình như trước kia nữa, quyết định quên hết mọi thứ, chính là để đổi lấy sư yên tĩnh, ngờ, hôm nay lại vô tình gặp lại !
      .....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :