1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ĐOẠN KẾT

      Chương 66: Đoạn kết (3)

      Dịch : dquynh122

      Sầm Tử Tranh u oán nhìn bạn mình, đợi đến khi Tĩnh Nghiên phát tiết cơn phẫn nộ xong mới giọng : 'Tĩnh Nghiên ... vì sao bạn lại trở thành như thế?'

      Khương Tĩnh Nghiên nhìn , chừng như nhìn ra được vẻ u oán thoáng qua trong đôi mắt kia, thân hình hơi run lên nhưng vẫn cố trấn tĩnh, chỉ cười lạnh tiếng, câu nào.

      'Tĩnh Nghiên, sau khi xảy ra chuyện lần trước mình mới biết, bất kể mình gì làm gì cũng thể xóa mối hận trong lòng bạn. Bạn là bạn của mình, bất kể có chuyện gì xảy ra với bạn mình cũng rất để ý cho nên mình mới hy vọng bạn có thể suy nghĩ cho tương lai của mình chút, xem có nên ép buộc bản thân cứ sống mãi trong cừu hận suốt phần đời còn lại hay ?' Sầm Tử Tranh giọng thầm.

      Khương Tĩnh Nghiên ngẩng đầu nhìn , khóe môi nhếch lên nụ cười giễu cợt, 'Vậy sao? ra tốt bụng đến nỗi giúp tôi suy nghĩ cho tương lai của tôi nữa sao? Ồ, cũng đúng thôi, nếu làm vậy sao lại muốn nhượng lại cổ phần của Leila cho tôi chứ?'

      'Tĩnh Nghiên, mình là lòng muốn mời bạn đến Leila ...'

      'Đủ rồi, Sầm Tử Tranh!'

      Khương Tĩnh Nghiên chợt lên tiếng ngắt lời Sầm Tử Tranh, ' đừng tưởng rằng tôi biết trong lòng suy nghĩ gì. Chẳng qua là thương hại cho tôi thôi, thậm chí muốn dùng mớ cổ phần ấy để chuộc lại áy náy trong lòng mà thôi. Sầm Tử Tranh tôi cho biết đời này tôi cũng nguyền rủa , tôi tin ông trời có mắt để loại người như mãi được hạnh phúc đâu!'

      Sầm Tử Tranh rầu rĩ khép mắt, mệt mỏi và bất lực chưa từng có chợt ập đến, lúc sau chậm rãi mở mắt nhìn về phía Tĩnh Nghiên ...

      'Tĩnh Nghiên, mình biết phải sao bạn mới hiểu nữa. Được, bạn có thể hận mình nhưng mình muốn bạn lãng phí chính mình nữa ...'

      'Đó là chuyện của tôi, liên quan gì đến . Cút! Cút ngay! Tôi muốn nhìn thấy nữa ...'

      Khương Tĩnh Nghiên đến đây, kích động đến nỗi vơ lấy bình hoa bàn ném thẳng về phía Sầm Tử Tranh, mắt lóe những tia thù hận ...

      'Tĩnh Nghiên, bạn hận mình đến thế sao?' Sầm Tử Tranh đau lòng khôn xiết thào ...

      'Đúng vậy! Tôi hận thể đao giết chét ...' Sầm Tử Tranh như nổi điên cầm lấy con dao gọt hoa quả đầu giường phóng về phía Sầm Tử Tranh.

      'Muốn xóa nỗi hận trong tôi phải ? Được thôi, vậy chết ...'

      Cây dao gọt hoa quả lóe lên những luồng sáng lạnh lẽo, Sầm Tử Tranh cũng né tránh, khi mũi dao nhọn hoắc xuyên qua da thịt, đau đến mặt tái nhợt ...

      Trong phòng mọi thanh như im bặt, Khương Tĩnh Nghiên bị màn trước mắt dọa đến sợ cứng người, mất lúc lâu mới loạng choạng đứng dậy, mắt hết nhìn cây dao người Sầm Tử Tranh lại nhìn đôi tay mình ...

      'Sầm Tử Tranh, tại sao trốn chứ? Tại sao chứ? điên rồi ...' Rốt cuộc cũng phản ứng lại, điên cuồng rống lên.

      Sầm Tử Tranh chống tay vào đầu giường sau đó tựa hẳn người vào đó, máu tươi từng giọt xuống sàn, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, mắt nhìn Khương Tĩnh Nghiên, môi nở nụ cười yếu ớt ...

      ' biết dao này ... có đủ để xóa mối hận trong lòng bạn hay chưa?'

      xong câu này, chống đỡ nổi nữa, ngã xuống sàn bất tỉnh nhân ...

      Khi Thư Tử Hạo đẩy cửa phòng bệnh vừa kịp nhìn thấy màn kinh hồn táng đởm thế này ...

      ***

      Ba tháng sau ...

      Đại sảnh sân bay lúc nào cũng tấp nập người kẻ đến, còn bên ngoài sân bay, chiếc xe thương vụ sang trọng chậm rãi dừng lại.

      'Tranh Tranh, , biết thể ngăn cản em nhưng lát nữa em phải luôn ở bên cạnh mới được!' Ngồi ở ghế lái là Cung Quý Dương, vừa cẩn thận giúp vợ cởi dây an toàn vừa .

      'Quý Dương ... xin lỗi, em lúc nào cũng khiến lo lắng ...' Sầm Tử Tranh chủ động nhón người đặt lên má nụ hôn, giọng áy náy.

      Trong mắt Cung Quý Dương thoáng xẹt qua chút xúc động, bàn tay to đặt lên nơi miệng vết thương, mày hơi nhíu lại ...

      'Miệng vết thương lành rồi, cũng may là sức của Tĩnh Nghiên lớn lắm ...'

      ' chỉ hận thể giết chết người phụ nữ điên khùng đó!'

      Cung Quý Dương hung hăng ngắt lời Sầm Tử Tranh, có trời mới biết, khi nhìn thấy vợ mình trước ngực nhuộm máu, suýt nữa cũng sụp đổ theo.

      Trong khoảnh khắc đó, tưởng rằng mình mất ...

      Tay Sầm Tử Tranh vuốt ve gương mặt cương nghị của , dịu dàng , 'Quý Dương, bây giờ phải em tốt lắm sao? Cục cưng cũng rất khỏe mạnh, với lại ... lúc đó em cảm nhận được tuy Tĩnh Nghiên hận em nhưng hoàn toàn muốn làm em bị thương ...'

      Cung Quý Dương ôm vào lòng, xót xa : 'Em lúc nào cũng lương thiện như thế, nếu như lúc đó phải Thư Tử Hạo đến kịp lúc đưa em đến phòng phẫu thuật kịp thời, thể tưởng tượng nổi hậu quả như thế nào. Đến giờ vẫn còn hối hận lúc đó có ở bên cạnh em!'

      Sầm Tử Tranh ôm càng chặt, 'Quý Dương, người nên áy náy là em mới đúng ...'

      'Tranh Tranh, nghe lời , nên vào sân bay làm gì!' Cung Quý Dương vẫn còn muốn thử thuyết phục vợ.

      'Nhưng hôm nay là ngày Tử Hạo với Tĩnh Nghiên rời . Em ... em muốn đích thân đến tiễn họ. sao chuyện cũng qua lâu như vậy rồi ...' Sầm Tử Tranh biết chồng mình luôn có thành kiến với Khương Tĩnh Nghiên, nên ngượng ngùng lên tiếng.

      Cung Quý Dương cũng hết cách với Sầm Tử Tranh chỉ đành cùng xuống xe, cố khắc chế cơn giận vẫn còn ỉ trong lòng đối với Khương Tĩnh Nghiên.

      Hai người vừa xuống xe thuộc hạ của Cung Quý Dương bước đến.

      'Cung tiên sinh, Cung phu nhân, vừa nãy thuộc hạ tìm hiểu rồi, chuyến bay mà Thư tiên sinh và Khương tiên sinh sớm cất cánh rồi!'

      'Gì chứ?' Sầm Tử Tranh ngạc nhiên hỏi lại.

      'Cung phu nhân, đây là vật mà nhân viên phục vụ sân bay đưa cho tôi, chắc là của Thư tiên sinh lưu lại!' Người đàn ông đưa cho Sầm Tử Tranh phong thư.

      Vội vàng mở phong thư ra, vừa liếc mắt là Sầm Tử Tranh nhận ra bút tích của Thư Tử Hạo ...

      'Tử Tranh, biết tin em và cục cưng đều khỏe mạnh vậy là yên tâm rồi! Bọn đây! Tĩnh Nghiên cùng trở về Trung Quốc. Em cần lo lắng, ấy đến làm việc trong công ty . Riêng việc làm em bị thương, Tĩnh Nghiên lúc nào cũng rất khổ sở, tuy rằng ấy nhưng biết Tĩnh Nghiên vẫn rất lo cho em. Ở đời chuyện gì cũng có hai mặt, em bị thương nhưng chưa chắc là chuyện xấu bởi vì nhờ vậy mà cuối cùng ấy cũng giải được gút mắc trong lòng. Chẳng qua chỉ là cái giá mà chúng ta phải trả đều rất lớn. Cũng còn may là Tĩnh Nghiên giờ cởi mở hơn rất nhiều nhưng ấy vẫn muốn rời nơi đây sớm chút. nghĩ chắc là Tĩnh Nghiên vẫn biết thế nào đối mặt em, dù sao giữa hai người cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy ...

      Tử Tranh, tạm biệt! chăm sóc Tĩnh Nghiên tốt!'

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ĐOẠN KẾT

      Chương 67: Đoạn kết (4)

      Dịch : dquynh122


      Sầm Tử Tranh xem xong bức thư của Thư Tử Hạo có chút ngây ngốc, ngơ ngẩn lúc lâu sau mới phát còn có phong thư khác liền chậm rãi mở ra ...

      Bức thư này chỉ viết mấy chữ nhưng vừa đọc nước mắt bắt đầu rơi ...

      trang giấy trắng là mấy chữ viết thanh tú ...

      'Tử Tranh, xin lỗi ...'

      Chỉ vỏn vẹn bốn chữ nhưng bao hàm rất nhiều thứ, cả áy náy lẫn xin lỗi và có cả nước mắt.

      'Tĩnh Nghiên ...'

      Nghe tiếng gọi nghẹn ngào của vợ, Cung Quý Dương liếc mắt nhìn qua phong thư, gì chỉ ôm chặt vào lòng, nhè vỗ về.

      bầu trời cao máy bay sớm cất cánh chỉ để lại vệt khói mờ ...

      ***

      năm sau, Cung Viên

      'Bà xã, em muốn làm vậy sao? Em nhẫn tâm sao?'

      Người vừa ai khác hơn chính là Cung Quý Dương, mang người chiếc tạp dề, tay còn cầm cây chổi lông gà, hình tượng Cung đại tổng giám đốc cao cao tại thượng giờ hoàn toàn biến mất chẳng còn chút gì.

      Sầm Tử Tranh ngồi nơi sofa, nhìn thấy ăn mặc như vậy cố nhịn cười, đứng lên nhìn ...

      'Ông xã à, thực ra em cũng nỡ nhìn vất vả như vậy nhưng mà ... em phát ra điều, phàm là con người nếu chịu chút giáo huấn nhớ kỹ đâu!'

      Cung Quý Dương thầm than tiếng, xoay người nhìn về phía Cung Liệt Diên, Cung Liệt Diên, vẻ mặt tội nghiệp : 'Bà xã, em cũng biết hai đứa tiểu quỷ này chúng nó cầu xin mãi, thể cự tuyệt ...'

      'Ba à, ba cũng đua xe mẹ cũng phát được, bây giờ lại bán đứng tụi con, hại con với Liệt Diên cũng bị phạt cùng!' Cung Liệt Thiên vội lên tiếng phân trần.

      'Hai đứa tiểu quỷ này, đúng là gió chiều nào theo chiều ấy mà ...'

      'Ông xã ...' Sầm Tử Tranh cười , dựa sát vào Cung Quý Dương, ngay cả ánh mắt cũng mang ý cười nhưng miệng giả vờ chua ngoa : 'Em rất nhiều lần rồi, nếu như lại bị em phát dẫn các con đua xe nữa ba cha con phải quét hết Cung Viên lần, em đùa đâu!'

      'Haha, bà xã ... nhưng Cung Viên lớn như vậy ...' Cung Quý Dương thử lần nữa xin tha.

      'Mẹ à, chúng con vô tội mà, có thể thay bằng phạt đứng ?' Cung Liệt Thiên nũng nịu cầu xin.

      ' được! Các con đều là đồng phạm!' Sầm Tử Tranh cố tình nghiêm mặt .

      Cung Liệt Diên thở dài tiếng, 'Haizzz, em là đứa trong sạch nhất, là con bị ba với hai hại thảm rồi, chỉ ở bên cạnh xem thôi mà cũng bị phạt ...'

      'Được rồi, bó tay với hai đứa tiểu quỷ con luôn. Giờ mẹ cho hai đứa chọn, hoặc là theo ba các con làm vệ sinh Cung Viên, hoặc là đứng đây chịu phạt, chọn !'

      'Phạt đứng! Bọn con chọn phạt đứng!' Hai đứa bé hẹn mà cùng hét lên.

      Cung Quý Dương nghe hai đứa con trai vậy tức đến sắp thổ huyết, 'Hai vật này, dám hùa nhau bắt nạt ba hả!'

      Sầm Tử Tranh cố nhịn cười nhìn chồng ...

      'Vậy có làm hay đây?'

      'Làm, đương nhiên là làm rồi ...' Cung Quý Dương nhún vai, 'Lệnh mà bà xã đại nhân ban ra, sao dám chấp hành chứ?'

      Đúng lúc này tràng tiếng cười như lục lạc vang lên bên cạnh sofa, nghe tiếng cười này, mắt Cung Quý Dương chợt sáng lên ...

      'Bà xã em xem kìa, Lê Tâm nhà chúng ta thức dậy rồi, con bé nhìn thấy khóc đó, vậy , để dỗ con, chơi với con lát rồi thực nhiện vụ, được ?' Vừa vừa bước đến bên sofa ôm trong nôi lên dỗ dành, âu yếm vô cùng.

      ' được!'

      Sầm Tử Tranh nghiêm mặt đoạt lấy Lê Tâm từ tay , 'Nếu như làm sạch Cung Viên cho bế con!'

      'Bà xã ...' Cung Quý Dương lại Cung Quý Dương, cho ôm con bé quả là khổ còn hơn chết.

      'Còn mau?' Sầm Tử Tranh vừa đùa với con vừa cố nghiêm giọng .

      ', ...' Cung Quý Dương nhấc cây chổi lên vai, lưu luyến liếc con lần nữa mới chịu rời .

      Ánh nắng chiều ấm áp chiếu người Cung Quý Dương.

      Cửa phòng bị đẩy ra, nhìn thấy bóng người cao lớn đứng trước tủ quần áo sửa sang lại, trong mắt Sầm Tử Tranh tràn đầy nhu tình mật ý, lẳng lặng nhìn lúc lâu mới bước đến, nhàng vòng tay ôm từ phía sau.

      Sau lưng truyền đến cảm giác ấm áp khiến Cung Quý Dương mỉm cười, ngừng động tác tay xoay người lại ôm vào lòng ...

      'Sao hở? nỡ nhìn vất vả rồi sao? Nếu như thế sao lại cố tình bắt làm chứ?'

      'Ông xã ...' Sầm Tử Tranh nhìn sâu vào đôi mắt đen thâm thúy của chồng, 'Em ...'

      Cung Quý Dương bị lời thâm tình đột ngột của làm cho ngây người trong thoáng chốc nhưng đáy mắt tràn đầy thâm tình và hạnh phúc tố cáo tâm trạng của , cúi đầu Cung Quý Dương kề môi bên tai , thâm tình thốt, ' cũng vậy ...'

      Hai vợ chồng lẳng lặng ôm nhau để mặc tình thấm sâu trong lòng mỗi người, lúc này lời lẽ có lẽ là quá dư thừa ...

      'Tranh Tranh, còn nhớ chiếc váy này ?' Cung Quý Dương chỉ tay về phía chiếc váy dài nằm trong tủ áo, chiếc váy đẹp, đơn giản mà mất nét kiêu sa.

      'Đương nhiên là nhớ rồi, là "Khuynh tình" mà tặng em mà. Mỗi lần nhìn đến nó em đều nhớ lại lần đầu tiên chúng mình gặp nhau!'

      mặt Sầm Tử Tranh thoáng nhiễm màu đỏ đầy ngượng ngùng nhưng cũng đầy hạnh phúc, 'Chuyện đời khó lường, ngờ chiếc váy này lại trở thành chứng nhân cho tình của chúng ta!'

      ' rồi, "Khuynh tình" đại biểu cho đối với em ...'

      '"Nhất kiến chung tình", em nhớ mà, từng lời em đều nhớ !' Sầm Tử Tranh nhón chân chủ động đặt nụ hôn lên môi chồng. , sâu ...

      'Bây giờ thấy nên sửa lại câu kia hay hơn!' Cung Quý Dương ôm vợ chặt, hưởng thụ cảm giác được chủ động " thương nhung nhớ" hiếm có.

      'Sửa thành gì?' Sầm Tử Tranh cười hỏi, dưới ánh đèn trông càng bội phần xinh đẹp.

      'Ngốc à, sửa thành ... đối với em là "Cả đời chung tình" ...'

      đến đây cúi đầu thâm tình đặt nụ hôn lên môi ...

      , cảm nhận được quyến luyến vô vàn của , để hạnh phúc nở rộ trong lòng như những đóa hoa mùa xuân!

      , cảm nhận được ỷ lại của , để ngọt ngào như những cơn sóng triều dào dạt dâng lên trong lòng!

      Cung Viên, mùa xuân hạnh phúc về ...

      TOÀN VĂN HOÀN

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :