1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 61: Tình vợ chồng (4)
      Dịch : dquynh122

      'Quý Dương, để em bệnh viện, em phải đến đó kiểm tra mới được, hiểu mà!' Sầm Tử Tranh bấu lấy cánh tay Cung Quý Dương, giấu được sốt ruột .

      Cung Quý Dương nhìn vợ, trong mắt đầy đau long, đôi tay giữ chặt lấy vai , nhẹn giọng : 'Tranh Tranh, em trước bình tĩnh lại . Giờ khuya vậy rồi, đợi sáng mai đưa em đến bệnh viện. Chúng ta mời bác sĩ Từ đến đây giúp em kiểm tra trước, được ?'

      Nghe vậy Sầm Tử Tranh mới bình tĩnh trở lại, để mặc Cung Quý Dương dìu mình về phòng.

      'Tranh Tranh, bảo với người làm tiếng, em ngoan ngoãn đợi ở đây thôi!'

      Thấy ngoan ngoãn gật đầu Cung Quý Dương mới yên tâm bước ra ngoài. Khoảnh khắc cánh cửa phòng khép lại, ôn nhu trong đáy mắt thoáng chốc biến mất chỉ còn lại tia lãnh sắc bén.

      lấy điện thoại ra, ấn loạt con số, sau khi nghe đầu kia có tiếng tả lời, liền lạnh lùng lên tiếng, 'Nghe kỹ, lập tức tra cho tôi hành tung của Khương Tĩnh Nghiên!'

      ***

      Trong phòng ngủ chính lúc này đứng đầy người, Cung lão phu nhân, hai vợ chồng Cung Doãn Thần, cả mẹ và em trai của Sầm Tử Tranh cũng có mặt, mặt ai nấy đếu có chút sốt ruột.

      'Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?'

      Sầm Tử Tranh cũng nhìn bác sĩ dám chớp mắt, sắc mặt có chút lo lắng.

      'Cung tiên sinh, Cung phu nhân, chúc mừng hai vị!' Bác sĩ cười hiền hòa .

      'Bác sĩ, ý của ông là ...' Sầm Tử Tranh chống tay ngồi dậy, tâm trạng phức tạp lắp bắp hỏi.

      Cung Quý Dương vỗ vai như trấn an, thuận thế đỡ ngồi dậy.

      Bác sĩ cười : 'Đúng vậy, Cung tiên sinh, Cung phu nhân mang thai!'

      'Tốt quá!'

      Bốn phía khỏi vang lên tiếng thở phào nhõm. Trình Thiến Tây là người có phản ứng đầu tiên, 'Tử Tranh à, vậy tốt quá rồi. Mau nằm xuống đừng để bản thân mệt quá!'

      'Đúng đó đúng đó! Tử Tranh à, đây đúng là tin tốt lành của cả nhà chúng ta. Bà nội tối nay chắc là vui đến ngủ được đây!' Cung lão phu nhân cười đến khép miệng lại được.

      Cung Quý Dương cũng dấu được niềm vui trong đáy mắt, ràng cũng cực kỳ kích động, 'Bác sĩ, cám ơn ông ...' Sau đó nhìn về phía quản gia, 'Tiễn bác sĩ dùm tôi!'

      Bác sĩ vừa định theo quản gia rời chợt bị Sầm Tử Tranh gọi lại, 'Bác sĩ, xin đợi chút!'

      Đợi bác sĩ quay lại, Sầm Tử Tranh ngập ngừng giây lát rồi mới lên tiếng: 'Bác sĩ, xin hỏi cục cưng ... có khỏe mạnh ?'

      Chần chừ lúc Sầm Tử Tranh mới thốt được thành lời, có trời biết, lo lắng vấn đề này đến thế nào.

      'Tranh Tranh ...' Cung Quý Dương lo lắng nhìn vợ.

      Bác sĩ và những người xung quanh hơi sửng sốt chút, bác sĩ Từ hòa ái cười: 'Cung phu nhân, xin bà yên tâm. Vừa nãy tôi có kiểm tra rồi, thai nhi rất khỏe mạnh!'

      Cung Quý Dương nghe ông trả lời như vậy, càng ôm chặt hơn, 'Tranh Tranh, ngoan, đừng cho mình áp lực lớn như vậy, ngày mai với em cùng đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng lần nữa!'

      Sầm Tử Tranh chỉ cắn cắn môi, gật đầu, trong mắt thoáng qua nỗi khổ sở thành lời.

      'Quý Dương, cám ơn ...'

      'Ngốc à, em là vợ , nên "cám ơn" hai chữ này!' Cung Quý Dương vuốt mái tóc dài của , ' làm chuyện gì vì em cũng là nên thôi ...'

      'Quý Dương ...' Sầm Tử Tranh cảm động đến nên lời, chỉ biết nhào vào lòng , nghẹn ngào gọi.

      Những người xung quanh đương nhiên biết xảy ra chuyện gì, cứ tưởng vì quá vui kềm được, Trình Thiến Tây liền lên tiếng an ủi: 'Tử Tranh à, con yên tâm , quãng thời gian này mẹ tự mình chăm sóc con, nhất định con và cục cưng khỏe mạnh bình an, cũng giống như ba đứa kia vậy!'

      'Bà thông gia, bà là có lòng. Vất vả cho bà rồi!'

      Bà Sầm xúc động lên tiếng, con của bà may mắn, gả lầm người. Tuy rằng hai người từ lúc quen biết đến kết hôn trải qua ít khổ sở nhưng sau khi kết hôn sống hạnh phúc đến khiến nhiều người hâm mộ, nhất là tình cảm mà Cung Quý Dương dành cho con bà, tốt đến còn lời nào để .

      Trình Thiến Tây xua tay, 'Haizz, Tử Tranh là con dâu của tôi, sao là vất vả được chứ!'

      'Chị ...'

      Em trai của Sầm Tử Tranh, Sầm Tử Dịch bước đến ngồi bên cạnh , cười giảo hoạt, 'Chị mà sinh đứa bé này nữa chính là đúng ý nguyện của rể rồi. Quý Dương vẫn luôn hâm mộ nhà Hoàng Phủ đông đúc nhiều người, chỉ đáng tiếc là ...'

      'Đáng tiếc gì chứ? Em đừng đả kích chị mình chứ!' Cung Quý Dương ôm Sầm Tử Tranh đầy che chở .

      'Đáng tiếc nhà Hoàng Phủ vốn có năm sáu chị em, ai nấy đều có con trai con , theo em thấy, thế nào cũng đuổi kịp họ đâu!' Sầm Tử Dịch trêu chị.

      'Tiểu tử thối này, biết lớn , chỉ biết ăn lung tung!' Bà Sầm trách con trai.

      Nếu như là ngày thường, Sầm Tử Tranh sớm vui vẻ cười với mọi cười nhưng hôm nay đúng là cười nổi. Bàn tay áp lên vùng bụng, theo bản năng như muốn che chở cho báu vật bé trong đó.

      Ngay lúc đó ngoài cửa chợt vang lên mấy tiếng gõ cửa, sau đó là ba giọng non nớt hẹn mà cùng vang lên ...

      'Mẹ!'

      'Mẹ!'

      'Mẹ!'

      Nghe đến ba giọng quen thuộc, Sầm Tử Tranh cứ tưởng mình nằm mơ, vội nhìn lại thấy Cung Liệt Thiên, Cung Liệt Diên và Cung Ngữ Hòa ba thiên thần cùng lúc bổ nhào vào lòng.

      'Các con?'

      Lập tức vòng tay ôm lấy ba đứa vào lòng, vui đến rơi nước mắt ngừng hôn lên ba gương mặt nhắn, xinh xắn như thiên thần kia, 'Sao các con lại quay về?'

      'Là ba đón chúng con về, là mẹ nhớ tụi con!' Cung LiệtThiên ngẩng đầu trả lời mẹ.

      'Ba các con?' Sầm Tử Tranh khỏi ngẩng lên nhìn Cung Quý Dương. Thấy hành động của , Cung Quý Dương biết vợ nghĩ gì, cúi xuống bên tai : 'Tranh Tranh, biết em có chuyện vui, vì muốn em vui vẻ hơn chút bất đắc dĩ mới phải đón ba đứa tiểu quỷ này về. Hừ, vì chuyện này mà Thiên Dục tên kia còn vòi khoản lớn!'

      Lần này Sầm Tử Tranh khó mà nén nỗi xúc động, ngực như nghẹn lại, sững sờ nhìn chồng mình, nước mắt bất tri bất giác rơi.

      Người đàn ông này thâm tình mà chu đáo đến thể tưởng tượng được, sau khi biết chân tướng tình những ghét bỏ mà còn lo lắng cho tâm tình của , thâm tình này làm sao đền đáp được chứ. Chuyện này ... vốn là lỗi của , là xin lỗi mới đúng!

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 62: uy hiếp của Tĩnh Nghiên (1)
      Dịch : dquynh122

      'Mẹ à, sao tự dưng lại khóc chứ?' Cung Liệt Diên vội đưa bàn tay bé lên giúp mẹ mình lau nước mắt.

      Cung Liệt Thiên như ông cụ non nhìn Cung Quý Dương ...

      'Chắc là ba lại bắt nạt mẹ nữa rồi. Mẹ, chúng con có ở nhà có phải ba thường bắt nạt mẹ ?'

      Lời của chú bé lập tức khiến Cung Ngữ Hòa bất mãn, bé trừng mắt nhìn trai: 'Ba bắt nạt mẹ đâu, hai được bậy, ba là người tốt nhất đời!'

      dứt lời bé nũng nịu nhào vào lòng Cung Quý Dương, nhìn Cung Liệt Thiên vẻ uy hiếp.

      Cung Liệt Diên nhìn em , ' phải là phải!'

      'Ba à ...'

      Cung Ngữ Hòa qua Cung Liệt Thiên, chỉ đành xoay gương mặt đầy ủy khuất về phía Cung Quý Dương cầu cứu.

      Cung Quý Dương bật cười, sủng nịch vỗ đầu con trai: 'Đứa này thích vơ đũa cả nắm, con mắt nào của con nhìn thấy ba bắt nạt mẹ chứ?'

      'Con thấy rồi, con thấy rồi mà! Nếu như phải tại ba, mẹ sao lại khóc chứ!'

      Cung Liệt Thiên nhào vào lòng mẹ, ngẩng gương mặt nhắn lên: 'Mẹ, mẹ đừng buồn, Thiên Nhi rất ngoan, rất nghe lời, như ba lúc nào cũng khiến mẹ buồn!'

      Sầm Tử Tranh cười dù khóe mắt vẫn còn vương lệ, trong lòng bởi vì ngoan ngoãn hiếu thuận của các con mà cảm động thôi. nghẹn ngào :

      'Thiên Nhi, ba sao lại bắt nạt mẹ chứ? Ba đối xử với mẹ rất tốt rất tốt ... là mẹ tốt ...'

      'Tranh Tranh ...' Cung Quý Dương đau lòng bước đến ôm chặt lấy vợ, trong mắt thoáng ảm đạm xuống.

      'Mẹ đừng buồn mà! Chúng con rất nghe lời!' Ba đứa cùng nhào đến ôm lấy mẹ.

      Trình Thiến Tây nhìn thấy màn này, lắc đầu cười , 'Ba đứa tiểu quỷ này, biết làm người ta cảm động. Được rồi, đừng cản trở mẹ con nghỉ ngơi nữa, tự trở về phòng ngủ !'

      Ba đứa bé gật đầu rời nhưng Cung Liệt Thiên còn ngoái đầu lại hỏi: 'Mẹ à, lần này mẹ sinh em hở?'

      Câu này khiến ai nấy đều bật cười.

      Sầm Tử Tranh sửng sốt hỏi: 'Con làm sao biết?'

      'Hì hì, là ba đó. Ba bọn con sắp có em rồi!'

      Cung Liệt Thiên khoa tay múa chân đến đây chợt nhìn về phía Cung Ngữ Hòa, 'Đến lúc đó chơi cùng em , mặc kệ em!'

      'Hừm, em cũng mặc kệ . Em thích em , em thích em trai !' Cung Ngữ Hòa cũng yếu thế .

      'Hai người vừa gặp mặt cãi nhau, phiền chết người!' Cung Liệt Diên mặt mày bí xị , 'Chẳng chút đoàn kết gì cả!'

      'Được rồi, ba đứa tiểu quỷ, khuya như vậy rồi, mau ngủ !' Cung Doãn Thần lúc này mới lên tiếng.

      Nhưng ba đứa vừa định về phòng Sầm Tử Tranh chợt lên tiếng ...

      'Em muốn ngủ chung với các con ...'

      'Tranh Tranh, em bây giờ cần nghỉ ngơi tốt, ngủ chung với ba đứa làm sao mà ngủ ngon được chứ?' Cung Quý Dương lên tiếng khuyên lơn.

      Sầm Tử Tranh nhìn ba đứa con, trong mắt có chút nỡ nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

      Ba đứa được ông bà nội dẫn ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh hai người.

      'Quý Dương ...' ngập ngừng lên tiếng.

      'Tranh Tranh, biết em lo lắng điều gì, đừng lo, chuyện gì em cũng phải suy nghĩ, mọi chuyện cứ giao cho , được ? rồi, bất kể xảy ra chuyện gì cũng thể ngăn chúng ta ở bên nhau, biết ?' Cung Quý Dương nhìn bằng ánh mắt kiên định, ôn nhu .

      Nhìn ánh mắt tràn đầy thâm tình của , Sầm Tử Tranh gật đầu.

      ***

      Buổi chiều ở Cung thị dường như ai cũng cực kỳ bận rộn, mặt ai nấy đều lộ vẻ khẩn trương.

      Chiều nay phòng tổng giám đốc có vị khách mời mà đến, đây là chuyện khi Cung Quý Dương vừa mới mở xong cuộc họp trở về được thư ký của tổng giám đốc dè dặt báo cáo lại.

      Sau khi đẩy cửa bước vào nhìn thấy người khách đó, mặt lộ vẻ khác biệt nào nhưng khóe môi câu lên độ cong dễ phát .

      'Cung tiên sinh, chính là vị này. Tôi cản ấy được ...'

      'Tôi biết rồi, trở về làm việc !'

      Cung Quý Dương xua tay ngắt lời thư ký sau đó nhàn nhã bước đến chiếc ghế công vụ ngồi xuống.

      'Dạ, Cung tiên sinh!' Thư ký đáp lời rồi lập tức rời .

      Trong phòng tổng giám đốc lúc này yên lặng đến đáng sợ ...

      'Cung đại tổng giám đốc hổ là người nắm giữ phần huyết mạch kinh tế toàn cầu, vĩnh viễn gặp chuyện biến sắc!'

      Người đến ai khác chính là Tĩnh Nghiên, điềm tĩnh ngồi nơi sofa chậm rãi đứng dậy bước đến gần chiếc bàn làm việc lớn, mãi đến khi đứng đối diện với , chỉ cách nhau chiếc bàn làm việc mới chịu dừng lại.

      'Khương tiểu thư nặng lời rồi!'

      Cung Quý Dương đạm mạc cười, giọng cũng cực kì điềm tĩnh, 'Chỉ là tôi ngờ Khương tiểu thư lại đến tìm tôi muộn như vậy!'

      Người Khương Tĩnh Nghiên chợt cứng lại, nhưng lập tức cất tiếng cười lạnh, 'Thế nào, CUng tiên sinh biết mục đích hôm nay tôi đến tìm ngài sao?'

      Cung Quý Dương khoanh tay trước ngực, lạnh mạc : ' biết, cho nên mới đợi lên tiếng!'

      Nét mặt Khương Tĩnh Nghiên càng lạnh hơn, mang theo vẻ tàn nhẫn, 'Cung tiên sinh biết , tôi rất muốn, rất muốn nhìn thấy bộ dạng phẫn hận mất khống chế của ngài là như thế nào!'

      'Ồ? ra là Khương tiểu thư có sở thích kỳ lạ như vậy!'

      Khóe môi Cung Quý Dương câu lên nụ cười tà mị, 'Đáng tiếc ... đời này có nhiều chuyện khiến tôi mất khống chế lắm đâu!'

      ' ? Chỉ mong được như lời Cung tiên sinh !'

      Khương Tĩnh Nghiên vừa vừa rút ra xấp hình chụp từ trong túi xách đập mạnh xuống bàn làm việc.

      'Cung tiên sinh ngại nhìn thử chút xem!' Nụ cười của càng lúc càng lạnh lùng, trong mắt thoáng qua tia phẫn hận.

      Những biểu mặt Cung Quý Dương hoàn toàn nhìn thấy hết nhưng gì chỉ hơi nhón người với lấy xấp ảnh chụp, lật từng trang từng trang xem sau đó giận mà cười ...

      ' , muốn thế nào?'

      Khương Tĩnh Nghiên ngờ lại như vậy, xem phản ứng của hoàn toàn chẳng có chút tức giận nào sửng sốt giây lâu mới : 'Khả năng kìm chế của Cung tiên sinh hơn người thường nhiều lắm! Xem những bức ảnh này mà có thể điềm tĩnh như , khiến tôi khâm phục!'

      Cung Quý Dương nghe vậy chỉ cười nhạt, trả lời Khương Tĩnh Nghiên mà hỏi ngược lại: ' muốn thế nào?'

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 63: uy hiếp của Tĩnh Nghiên (2)
      Dịch : dquynh122

      Tĩnh Nghiên sững sờ nhìn Cung Quý Dương lúc lâu mới chợt hiểu ra, cười lạnh tiếng: 'Thế nào? Đường đường Cung đại tổng giám đốc muốn dùng điều kiện trao đổi những bức ảnh này?'

      Cung Quý Dương nghe câu hỏi của , cười nhạt , 'Đây chẳng phải là mục đích Khương tiểu thư hôm nay đến tìm tôi hay sao?'

      'Cung tiên sinh đúng là người làm ăn, nhìn thấy chứng cứ vợ mình vụng trộm mà còn có thể dùng thái độ điềm tĩnh bàn chuyện trao đổi, đáng khâm phục!' Khương Tĩnh Nghiên cười lạnh .

      Cung Quý Dương hoàn toàn chẳng bị lời của ảnh hưởng, 'Nếu như Khương tiểu thư cũng tôi là người làm ăn, đương nhiên xử lý những chuyện này tôi phải nghĩ đến cách tốt nhất!'

      Tĩnh Nghiên "hừ" lạnh tiếng, hai tay chống nơi bàn làm việc của Cung Quý Dương, rành mạch từng chữ : 'Nếu như tôi tôi cần tiền sao?'

      'Ồ?'

      Cung Quý Dương nhướng mày, vẫn giữ nguyên vẻ thong dong tự tại như cũ, 'Vậy chắc là Khương tiểu thư còn có cầu cao hơn nữa rồi!'

      'Đúng vậy, Cung tiên sinh quả nhiên thông minh hơn người!' Khương Tĩnh Nghiên cũng che dấu ý đồ.

      Cung Quý Dương nhún vai, thoải mái ngả người nơi chiếc ghế tổng giám đốc bằng da , 'Tôi chờ nghe!'

      'Được thôi, nghe cho kỹ đây, tôi muốn vợ của , cũng chính là Sầm Tử Tranh ... nợ máu trả máu!'

      Cung Quý Dương bật cười, 'Đây là lý do dùng hết tâm kế đấy sao?'

      'Thế nào? Chẳng lẽ Cung đại tổng giám đốc cho rằng tôi đùa sao?' Khương Tĩnh Nghiên hung hăng nắm chặt bàn tay.

      'Khương tiểu thư, theo như tôi thấy đúng là đùa!' Cung Quý Dương nhanh chậm .

      'Hừm!'

      Tĩnh Nghiên nhặt lại những tấm ảnh chụp, vẫy vẫy tay, 'Tôi có đùa hay Cung tiên sinh hơn ai hết. Tôi ngại cho ngài biết, tôi công bố những tấm ảnh này mạng, đồng thời đưa cho các tạp chí, tôi muốn khiến cho Sầm Tử Tranh lộ ra bản mặt , để tất cả mọi người đều biết ta chẳng qua chỉ là người vợ biết giữ phụ đạo mà thôi!'

      Cung Quý Dương nhìn gương mặt vì thù hận mà co rúm lại, bật cười, 'Mục đích đến đây chỉ là cho tôi biết những chuyện muốn làm hay sao?'

      'Chẳng lẽ đây còn chưa đủ để ngài nhìn bộ mặt của vợ mình sao? Tôi ngại cho ngài biết, Sầm Tử Tranh dám dấu ngài chạy đến chỗ của Thư Tử Hạo, hai người bọn họ trước đây chính là quan hệ đương, bây giờ chắc là "dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng" rồi, thậm chí còn công nhiên để tôi nắm được chứng cứ!' Khương Tĩnh Nghiên càng giọng càng sắc bén, 'Cung tiên sinh, tôi chỉ là tiếc cho ngài mà thôi. khi tin tức này truyền ra ngoài, mọi người đều biết đường đường phu nhân của Cung đại tổng giám đốc của Cung thị lại giữ phụ đạo, lén lút có quan hệ với người đàn ông khác, hơn nữa lại là tình cũ đáng cho ngài thôi!'

      mặt Cung Quý Dương vẫn là vẻ điềm tĩnh chút xao động, nhướng mày, ' như vậy, Khương tiểu thư đúng là giúp họ Cung tôi suy nghĩ thấu đáo rồi!'

      Khương Tĩnh Nghiên cười nhạt, 'Cung tiên sinh, ngài là người thông minh, người thông minh nên biết mình nên làm gì!'

      'Ý của là muốn tôi bỏ Tranh Tranh?' Cung Quý Dương lời thẳng tâm tư của Tĩnh Nghiên.

      'Đúng vậy!'

      Khương Tĩnh Nghiên nhìn , 'Điều kiện của tôi đơn giản vậy thôi, nếu như ngài muốn những tấm hình này được truyền bá rộng rãi vậy lập tức bỏ Sầm Tử Tranh cho tôi!'

      Cổ họng Cung Quý Dương bật ra tiếng cười nhưng môi ý cười dần biến mất mà thay vào đó là vẻ trầm dị thường ...

      'Khương tiểu thư, đúng là có chút thủ đoạn, chỉ đáng tiếc ... trong mắt tôi nó đáng đồng tiền!'

      Cả người Khương Tĩnh Nghiên cứng đờ nhưng giọng vẫn sắc bén như thường ...

      'Thế nào? Chẳng lẽ Cung tiên sinh nhìn thấy những tấm ảnh này rồi mà vẫn còn si tình với người phụ kia đến thế sao? Hahaha ...' bật tràng cười lớn, 'Nhưng tôi nghĩ ra lý do vì sao đồng ý điều kiện của tôi!'

      'Xem ra Khương tiểu thư còn định thuyết phục tôi sao? Vậy được thôi, thử xem tôi vì sao nhất định phải đồng ý điều kiện của ?' Cung Quý Dương híp mắt, nhàn nhã đốt điếu xì gà.

      Khương Tĩnh Nghiên có chút bất ngờ trước điềm tĩnh của người đàn ông trước mặt, thậm chí dường như chẳng có chút tức giận nào, chỉ đành nghiến răng : 'Thứ nhất là vì địa vị và uy tín của Cung tiên sinh, Sầm Tử Tranh nếu phản bội ngài cần gì ngài phải giúp ta bãi bình những lời đồn đãi chứ, thứ hai, Cung tiên sinh cũng có thể đứng ở lập trường của Sầm Tử Tranh mà suy nghĩ, nếu như ngài ta, đương nhiên nỡ để ta chịu chỉ trích của mọi người. Lúc đầu Sầm Tử Tranh vì ngài nên chẳng thà làm trái lòng mình mà chịu kết hôn với trai tôi, giờ ngài cũng có thể vì thanh danh của ta mà rời thôi!'

      'Chậc chậc ...'

      Cung Quý Dương chậm rãi đứng dậy, thong dong bước đến tủ rượu rót cho mình ly ...

      'Khương tiểu thư, sao lại cho rằng tôi rời khỏi Tranh Tranh mới là đả kích lớn nhất dành cho ấy?'

      'Đúng vậy!' Khương Tĩnh Nghiên nghiến răng nghiến lợi , 'Tôi muốn từng người đàn ông bên cạnh Sầm Tử Tranh rời , từng người , tôi muốn thay trai tôi đòi lại chút công đạo!'

      Cung Quý Dương nghe câu này của nhướng mày cười, chậm rãi nhấp hớp rượu lúc sau mới lên tiếng: 'Có chuyện chắc là còn chưa biết, Tử Tranh mang thai rồi!'

      Khương Tĩnh Nghiên chợt kinh hãi trừng to mắt, lúc sau chừng như phát bản thân mất khống chế liền : ' chắc ngây thơ đến nỗi tin rằng đứa bé đó là của mình đấy chứ? Đây chính là chứng cứ xác thực nhất chuyện ngoại tình của vợ với Thư Tử Hạo!'

      Cung Quý Dương bật cười, uống hết ly rượu trong tay mới nhìn chậm rãi : 'Khương tiểu thư, tôi thấy tiếc cho ...'

      'Có ý gì?'

      Khương Tĩnh Nghiên thấy nụ cười mặt Cung Quý Dương càng lúc càng ngụy dị, trong lòng chợt dâng lên tia hàn ý.

      Ngược lại với vẻ khẩn trương của , Cung Quý Dương ngược lại rất ung dung lấy từ ngăn tủ bảo mật ra phần văn kiện ...

      'Khương tiểu thư có thể xem trước thứ này sau đó hãy kết luận!'

      Trước mặt Khương Tĩnh Nghiên là phần báo cáo kiểm tra sức khỏe, thoạt nhìn liền có chút hoảng hốt ...

      ' ...'

      Chính ngay lúc định tiếp giọng mềm mại chợt vang lên sau lưng ...

      'Tĩnh Nghiên, bạn khiến mình cảm thấy càng lúc càng xa lạ rồi ...'

      Cả người Tĩnh Nghiên chợt run lên, vội ngẩng đầu lên nhìn thấy cửa phòng nghỉ mở ra từ lúc nào, Sầm Tử Tranh đứng nơi đó dùng ánh mắt khó tin nhìn mình.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ĐOẠN KẾT

      Chương 64: Đoạn kết (1)

      Dịch : dquynh122

      ' ... các người ...' Khương Tĩnh Nghiên trừng to mắt nhìn hai người trước mặt.

      'Tĩnh Nghiên, văn kiện mà bạn cầm trong tay là phần báo cáo kiểm tra sức khỏe mà sáng nay mình mới bệnh viện làm. Mình ... và Thư Tử Hạo vốn có phát sinh chuyện gì cả ...' Sầm Tử Tranh vừa vừa bước đến gần , giọng cực kỳ buồn bã.

      'Sao lại thế? Sao lại ...'

      Khương Tĩnh Nghiên lúc này khó mà kiềm chế tâm tình của mình, mắt chằm chằm nhìn bóng Sầm Tử Tranh càng lúc càng đến gần.

      'Tĩnh Nghiên, bạn thực rất hiểu mình, bạn cũng đoán đúng là mình dám đến bệnh viện, cũng để bác sĩ kiểm tra những chuyện thế này, đường đường là Cung phu nhân sao có thể chút cố kỵ xuất đầu lộ diện trong những trường hợp dễ mang tai tiếng như thế này, phải ?' Sầm Tử Tranh lúc này đứng trước mặt Khương Tĩnh Nghiên, trong đôi mắt đẹp là nỗi thống khổ vô tận, 'Đáng tiếc, thực người tính bằng trời tính. Mình mang thai! Khi mình biết điều này, điều đầu tiên mình nghĩ đến chính là làm sao đảm bảo cục cưng được bình an ...'

      ' ... đâu! Cung Quý Dương ...'

      Khương Tĩnh Nghiên nhìn về phía Cung Quý Dương, cao giọng hỏi: 'Ngài thực cho rằng đứa bé trong bụng ta là của mình sao? Hahaha, đường đường là Cung đại tổng giám đốc ra chỉ là món đồ chơi trong lòng bàn tay của người phụ nữ mà thôi, ra Cung đại tổng giám đốc tình nguyện nuôi dùm con của người khác ...'

      'Tĩnh Nghiên!'

      Sầm Tử Tranh nhìn người bạn tốt của mình bằng ánh mắt đầy thất vọng, 'Bạn thiết kế bẫy rập hãm hại mình và Thư Tử Hạo thôi , bạn sao còn nhẫn tâm sỉ nhục đứa bé còn chưa chào đời chứ?'

      'Sỉ nhục? Hừm! Ai biết và Thư Tử Hạo hai người trước giờ lúc nào cũng em em thân mật như vậy? Có nghiệt chủng cũng phải chuyện lạ gì!' Khương Tĩnh Nghiên chua ngoa .

      'Bạn ...'

      'Khương tiểu thư, đời có nhiều loại người, có người rất thức thời nhưng có người đánh chết cái nết chừa. Xem ra Khương tiểu thư là loại thứ hai rồi ...'

      Cung Quý Dương đến trước mặt Tĩnh Nghiên, đáy mắt dần tia hàn ý ...

      'Đầu tháng này và buổi chiều Tranh Tranh có đến biệt thự của Thư Tử Hạo, ở lại đó mười phút, ngày mười bảy buổi chiều ba giờ ấy lại đến, thời gian lưu lại là hai mươi phút, buổi trưa ngày hai mươi, Tranh Tranh có đến lần nữa, lần này cũng chỉ có mười phút ...'

      vừa nhìn Sầm Tử Tranh vừa từ tốn tường thuật lại hành trình của trong tháng.

      Nghe giọng nhanh chậm của , sắc mặt Khương Tĩnh Nghiên càng lúc càng kém còn Sầm Tử Tranh khỏi kinh ngạc nhìn chồng mình.

      'Đủ!'

      Khương Tĩnh Nghiên ngắt lời Cung Quý Dương, giọng sắc sảo , ' hổ là Cung Quý Dương, ra tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của ngài, lợi hại! Vậy cũng tốt ... Nếu như thế, các người đừng trách Khương Tĩnh Nghiên này ra tay lưu tình, tôi để cả thế giới này đều nhìn thấy những bức ảnh kia. Sầm Tử Tranh, thích giả vờ tội nghiệp chứ gì? Đợi những bức ảnh này được tiết lộ ra ngoài, để tôi xem còn ai tin lời nữa ? Cho dù với Thư Tử Hạo có phát sinh quan hệ sao chứ? Chỉ riêng mấy tấm ảnh này cũng đủ khiến cả đời trở mình được! Hahaha ...'

      Càng càng trở nên điên cuồng, vừa vừa cười vừa la hét.

      cơn choáng váng chợt ập đến với Sầm Tử Tranh cộng thêm chứng kiến bạn mình điên cuồng gào thét như thế, sắc mặt càng tiều tụy. Vừa định lên tiếng gì đó lại nghe Cung Quý Dương phát ra tiếng cười lạnh. nhấc điện thoại, ra lệnh cho đầu bên kia: 'Mang vào đây!'

      Rất nhanh sau đó tràng tiếng gõ cửa lễ phép vang lên, người đàn ông toàn thân vận quần áo đen tiến vào cầm túi giấy trong tay mình đưa đến chỏ sau đó lẳng lặng thối lui.

      Khương Tĩnh Nghiên biết trong tay Cung Quý Dương cầm là gì nhưng luôn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn , mà ngay cả Sầm Tử Tranh cũng biết là Cung Quý Dương định làm gì.

      Cung Quý Dương cười tiếng, đổ hết đồ vật trong túi giấy ấy lên bàn trà.

      cuộn phim!

      Nhìn thấy cuộn phim sắc mặt của Khương Tĩnh Nghiên chợt biến!

      'Khương tiểu thư, chắc là rất quen thuộc với thứ này chứ?' Cung Quý Dương vừa vừa nhấc cuộn phim chụp lên, ung dung mở ra soi dưới ánh mặt trời.

      'Sao ... sao có thể ...' Khương Tĩnh Nghiên thấy mình như vừa bị tạt gáo nước lạnh, cả người đều run lên, ngay cả giọng cũng run run.

      'Tôi sao có thể tìm thấy nó, đúng ?'

      Cung Quý Dương cười nhạt tiếng nhưng nụ cười nhìn có chút đáng sợ, ném cuộn phim trở lại bàn làm việc, nhìn Khương Tĩnh Nghiên: 'Nếu như tôi đoán lầm, đây chính là thứ muốn dùng để uy hiếp tôi. Chậc chậc, đáng tiếc ...'

      ' ...'

      Khương Tĩnh Nghiên xông đến bàn làm việc cố cướp lại cuộn phim chụp thấy trong mắt Cung Quý Dương xẹt qua tia hàn, chỉ nhấc tay chế trụ được ...

      'Ô ...'

      Khương Tĩnh Nghiên cảm thấy cổ tay truyền đến cơn đau kịch liệt, vội ngẩng đầu lên, đầy sợ hãi nhìn vào đôi mắt đen trầm đầy vẻ dọa người của Cung Quý Dương ...

      Vừa tiếp xúc với ánh mắt đó, bất chợt rét mà run!

      Lúc này mới sâu sắc cảm nhận được mình đắc tội với người nào chỉ tiếc là ... quá muộn.

      'Quý Dương ...'

      Thấy tình hình có vẻ ổn, mà chính Sầm Tử Tranh cũng bị ánh mắt đáng sợ của Cung Quý Dương dọa đến nên vội bước đến ...

      'Khương tiểu thư, mưu này chắc là trù bị mất bảy năm đúng ? Tôi thấy đáng cho !' Cung Quý Dương càng tăng sức lực nơi tay lần nữa khiến Khương Tĩnh Nghiên đau đến toát mồ hôi ...

      'Biết tôi mất bao nhiêu thời gian để tìm được cuộn phim này ?'

      kề sát bên tai , giọng lạnh như băng , 'Thủ hạ của tôi chỉ mất có nửa giờ đồng hồ. đáng tiếc, chứng cứ để uy hiếp bị mất lúc nào cũng biết. Trong mắt tôi, ngu ngốc đến đáng thương!'

      Khương Tĩnh Nghiên đau đến mức thấy xương của mình sắp gãy mất.

      'Quý Dương, ... buông tay ra trước ...' Sầm Tử Tranh ở bên cjanh vội lên tiếng, biết lúc này cơn giận trong là cực điểm.

      Tuy Tĩnh Nghiên làm nhiều chuyện đúng với nhưng dù sao Sầm Tử Tranh vẫn nỡ nhìn thấy bạn bị thương.

      Nghe bảo vậy, Cung Quý Dương buông tay Khương Tĩnh Nghiên nhưng mặt vẻ tức giận vẫn chưa giảm chút nào.

      Bị đẩy phát, Khương Tĩnh Nghiên té nhào đất, vẫn còn chìm trong nỗi sợ hãi cực điểm, hơn nữa tình chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà chuyển biến quá lớn. điên cuồng lắc đầu, giọng đầy oán hận cùng cam lòng ...

      ' thể nào ... thể nào ...'

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      ĐOẠN KẾT

      Chương 65: Đoạn kết (2)

      Dịch : dquynh122

      ' cho biết, nếu như phải bởi vì Tranh Tranh, những chuyện mà làm đủ để hôm nay phải trả cái giá lớn hơn nhiều!' Cung Quý Dương giọng đầy đe dọa .

      ' đâu ... tôi tin ... tôi tin ...' Khương Tĩnh Nghiên điên cuồng gào thét, đánh chết cũng thể tiếp nhận bày ra trước mắt này.

      'Tĩnh Nghiên ...'

      Sầm Tử Tranh tuy lòng cũng nguội lạnh nhưng nghe tiếng gào thét đầy tuyệt vọng của Tĩnh Nghiên, lòng vẫn có chút nhói đau.

      Ngay lúc này chợt giọng vang lên từ phía cửa ...

      'Hai người, Tĩnh Nghiên ... giao cho tôi !'

      Cửa phòng biết bị đẩy ra từ lúc nào, mà người đứng ở cửa vừa cất lời chính là Thư Tử Hạo.

      Nghe tiếng ba người cùng nhìn ra ngoài, nhất là Khương Tĩnh Nghiên, vừa thấy người đến là ai, cả người chợt run lên.

      Sầm Tử Tranh cũng rất bất ngờ, nghĩ Thư Tử Hạo đến Cung thị. Liếc mắt nhìn sang Cung Quý Dương đứng bên cạnh lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy dường như đoán trước được điều này.

      'Tử Hạo ...' Sầm Tử Tranh thấp giọng gọi.

      Thư Tử Hạo đóng cửa phòng tổng giám đốc lại, bước từng bước thản nhiên đến trước mặt Cung Quý Dương, lúc này hoàn toàn cảm thấy mình rất bình thản khi đối mặt với người đàn ông này.

      'Cung tiên sinh, tôi biết những chuyện Tĩnh Nghiên làm đáng phải bị xử lý đích đáng nhưng xin tha cho ấy lần này, giao ấy cho tôi!'

      'Dựa vào cái gì chứ? người có thể hiểm đến mức này tôi cho rằng tha cho ta là chuyện tốt!' Cung Quý Dương liếc mắt về phía Khương Tĩnh Nghiên, cách lạnh lùng.

      'Tĩnh Nghiên chẳng qua chỉ là bị thù hận làm cho mù quáng, tôi nghĩ Tử Tranh cũng phản đối những thủ đoạn muốn đối phó với ấy!'

      mặt Thư Tử Hạo vẫn bình đạm có chút biểu tình nào, chỉ khi nhìn về phía Khương Tĩnh Nghiên mặt mới thoáng qua chút chua xót.

      Sầm Tử Tranh cũng kéo tay Cung Quý Dương khẽ, 'Quý Dương, thôi đừng tính toán nữa. Chuyện đến nước này em cũng muốn nhìn thấy Tĩnh Nghiên có gì hay xảy ra. tha cho bạn ấy . Dù sao ... bạn ấy có thành như ngày hôm nay toàn bộ đều là vì em mà ra cả!'

      'Tranh Tranh, em ...' Cung Quý Dương ràng là rất bất mãn khi nghe Sầm Tử Tranh vì Tĩnh Nghiên mà năn nỉ mình.

      'Cung tiên sinh, dù thế nào hôm nay tôi cũng phải dẫn Tĩnh Nghiên !' Thư Tử Hạo cách kiên định.

      Cung Quý Dương liếc mắt về phía Thư Tử Hạo, chau mày : 'Mặc dù tôi chẳng thích nhưng tôi thấy mình vẫn nên nhắc nhở cậu câu, người phụ nữ này đáng để làm như vậy đâu!'

      Ánh mắt phức tạp của Thư Tử Hạo vẫn rời khỏi Khương Tĩnh Nghiên, trầm ngâm lát sau đó nhìn về phía Cung Quý Dương, rành rọt từng chữ: 'Tôi thể làm như thế, bởi vì sau khi bị trúng thuốc, người tôi bị tôi ép buộc ... chính là ấy!'

      'Hả?' Sầm Tử Tranh nghe vậy, ngạc nhiên đến mức kìm được tiếng kêu kinh ngạc.

      ra ... hôm đó người thực có phát sinh quan hệ với Thư Tử Hạo lại là ... Tĩnh Nghiên sao?

      Đứng ở bên cạnh Sầm Tử Tranh, Cung Quý Dương nhàng vòng tay qua vai , bàn tay nhè vỗ vai như trấn an.

      Thư Tử Hạo chừng như sớm đoán được Sầm Tử Tranh có phản ứng như vậy, chỉ lạnh nhạt : 'Chuyện đời đúng là khó lường. Mục tiêu để ấy thực mưu này là em với nhưng chắc ấy tuyệt đối ngờ bản thân lại sa vào bẫy rập của chính mình. Ai có lỗi với ai, bây giờ khó mà cho ràng được!'

      Cung Quý Dương nghe hết, ánh mắt cũng dần hòa hoãn trở lại, 'Được, tôi cho cậu cơ hội, người phụ nữ này cậu có thể mang !'

      Thư Tử Hạo tiếng nào, bên môi câu lên nụ cười nhợt nhạt, nhìn Sầm Tử Tranh bằng ánh mắt phức tạp, lúc sau mới chậm rãi xoay về phía Khương Tĩnh Nghiên.

      ' ... em với đâu. Em ... em muốn thương hại em ... muốn ...' Khương Tĩnh Nghiên dãy dụa đứng dậy, tâm tình cực kỳ kích động gào thét.

      'Tĩnh Nghiên, rốt cuộc em còn muốn thế nào nữa? Những chuyện em làm rất quá đáng rồi! Tỉnh táo lại ! theo !' Thư Tử Hạo chặn lại, bất thình lình lớn tiếng quát.

      'Buông em ra, buông em ra ...' Khương Tĩnh Nghiên giãy dụa càng lợi hại, ánh mắt sắc như dao ngừng quét về phía Sầm Tử Tranh...

      'Sầm Tử Tranh, đừng đắc ý vội. Tôi cho biết, cho dù chết tôi cũng phải lôi chết cùng. Tôi để cho sống êm đẹp, nhớ lấy ...'

      Lời của chưa dứt cả người như cánh diều đứt dây, mắt tối sụp lại, thân thể chậm rãi trượt xuống...

      'Tĩnh Nghiên ...'

      ***

      Trong gian phòng bệnh của bệnh viện tư nhân, từ phía cửa sổ có thể nhìn ra mảnh vườn xanh ngát, ánh mặt trời mùa xuân như mang đến hy vọng cho cả nhân loại.

      Buổi chiều, mặt trời chiếu những tia sáng vàng rực nghiêng nghiêng qua khung cửa sổ, cả căn phòng chìm trong mùi hương hoa dìu dịu.

      giường bệnh, thất thần nhìn ra ngoài khung cửa sổ, gương mặt trong suốt nhìn ra có chút sinh khí nào.

      lâu sau đó cửa phòng bệnh bị đẩy ra, dường như là bị tiếng mở cửa khua động, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, sau khi nhìn gương mặt người mới đến, sắc mặt chợt trầm xuống ...

      Qua lúc lâu mới thấp giọng : ' ngờ còn đến. Sao hở? Muốn xem tôi chết hay chưa chứ gì? yên tâm, chỉ cần còn sống, tôi nhất định chết!'

      Người mới đến chính là Sầm Tử Tranh còn nằm trong phòng bệnh ai khác hơn là Khương Tĩnh Nghiên. Nghe vậy, Sầm Tử Tranh hơi nhíu mày nhưng lên tiếng mà chậm rãi bước đến gần giường bệnh, thận trọng cắm bó hoa tay vào chiếc lọ thủy tinh đặt bàn đầu giường, rồi mới nhìn về phía Tĩnh Nghiên ...

      'Tĩnh Nghiên, mình biết phải làm thế nào mới xóa hết mối hận trong lòng bạn nhưng mình muốn bạn biết, từ đầu cho đến bây giờ mình vẫn luôn xem bạn như là người bạn tốt nhất của mình, cho dù bạn làm những chuyện tốt với mình, mình cũng so đo!'

      ' sao? Nực cười ...'

      Sau tràng cười lạnh, Khương Tĩnh Nghiên lạnh lùng lên tiếng: 'Bây giờ là người thắng, kẻ thắng làm vua, muốn sao mà chẳng được. Sầm Tử Tranh, tôi cho biết, đừng tưởng thắng tôi mãi, tôi tìm mọi cách đối phó , tôi dễ dàng bị đánh bại như vậy!'

      ', bạn sai rồi!' Sầm Tử Tranh hề bị thái độ lạnh nhạt của Khương Tĩnh Nghiên dao động, 'Mình có thắng, mình thua ... Mình cho rằng chỉ cần mình cố hết sức bạn lại đón nhận mình. Thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành tất cả. Mình tưởng rằng mình với bạn có thể giống như ngày xưa,vui vẻ hòa thuận nhưng bây giờ mình mới biết, bất kể mình làm gì cũng đều thể xóa mối hận trong lòng bạn. Cho nên, bạn sai rồi, mình chưa bao giờ là kẻ thắng cả, ngược lại, mình thua thảm. Mình mất tình bạn, mất cả tình em ...'

      Khương Tĩnh Nghiên nghe vậy liền bật lên tràng cười nhưng lần này tiếng cười thê lương ...

      'Sầm Tử Tranh, ở đây, lúc này chỉ có tôi với hai người, cần giở trò mèo khóc chuột trước mặt tôi nữa, tôi biết trong lòng sớm vui như mở hội rồi. Hôm nay tới chắc chỉ là để xem tôi thê thảm đến mức nào thôi chứ gì?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :