1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 56: Hành vi khác thường (3)
      Dịch : dquynh122

      cái tát này, đánh đau. Tĩnh Nghiên chỉ thấy tay mình bỏng rát, lại liếc mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt, thấy mặt dấu tay ràng ...

      biết, là đàn ông ai chịu nổi điều này!

      biết, cái tát này đối với dục vọng của đàn ông mà chỉ càng có kích phát nó bùng nổ thêm.

      biết, hành vi của đối với người đàn ông bị bỏ thuốc mà , là loại hủy diệt!

      Còn chưa phản ứng lại kịp cả người Tĩnh Nghiên bị người hung hăng đẩy ngã xuống tấm thảm dày, tầm mắt vừa vặn chống chọi với cặp mắt đỏ ngầu như dã thú của Thư Tử Hạo.

      'Thư học trưởng ...' lắp bắp kêu, răng lập cập đánh vào nhau, nhận ra tín hiệu nguy hiểm trong đôi mắt kia.

      Đó là mắt gì vậy? Đầy ngập xâm lược và chiếm hữu mãnh liệt ...

      biết vì sao loại cảm giác tai họa sắp đến khó tránh!

      sơ hãi và kinh khiếp của Tĩnh Nghiên rơi vào mắt Thư Tử Hạo lại mang theo dụ hoặc rất riêng, bắt đầu xé toạc y phục của mình, dây lưng cũng vất sang bên, bộ tây trang sang quý thoáng chốc vung vãi mặt đất ...

      ' ... Đừng ...'

      Tĩnh Nghiên lạnh hết toàn thân như vừa bị dội nước lạnh, theo bản năng ngừng co quắp thân thể, càng lúc càng lùi sát tường như muốn tìm chỗ dựa đồng thời tay vươn ra rút lấy lấy tấm drap giường định che thân thể mảnh vải của mình nhưng lập tức bị cánh tay chặn lại sau đó eo bị cánh tay khác chế trụ, cả người hoàn toàn bị vây hãm trong gian chật chội.

      'Học trưởng, tỉnh lại !' dùng sức chống nơi ngực , giọng khàn khàn gào thét nhưng khi cảm nhận được nơi cứng rắn của chống đỡ nơi chan mình, tiếng gào thét trở thành tiếng nài xin bất lực: 'Cầu xin , buông tha em ...'

      'Buông tha?' Bàn tay to đột nhiên giữ chặt nơi đầy đặn trước ngực , hung hăng xoa nắn, bờ môi mỏng câu lên nụ cười đầy uy hiếp, gương mặt vốn tuấn tú bởi vì từng đợt sóng nhiệt dày vò mà ướt đẫm mồ hôi ...

      'Vừa nãy phải em lo lắng có chỗ phát tiết tổn thương đến thân thể sao? Yên tâm, có em ở đây sao lại bạc đãi chính mình chứ?'

      Tĩnh Nghiên thở rút hơi khí lạnh, toàn thân ngừng run rẩy: 'Đừng ... đừng vậy mà ...'

      Lời của còn chưa xong nghẹn giữa chừng, nụ hôn thô ráp mà cuồng dã đoạt hô hấp của , bàn tay thô lỗ trượt theo những đường cong mượt mà người .

      Nước mắt tràn ra khóe ngay từ giây phút đầu tiên đặt môi lên môi , nhưng thế nào cũng ngừng được hành vi thô lỗ đến điên cuồng của .

      'Nước mắt của em chỉ càng kích thích tính chiếm hữu trong mà thôi!' biết là do muốn phát tiết tức giận hay là vì tác dụng của thuốc mà Thư Tử Hạo giống như mất hết lý trí, vòng tay ôm lấy càng chặt khiến Tĩnh Nghiên thể động đậy chút nào.

      'Thư Tử Hạo, tên điên này. Buông ra ... Buông ...'

      Nụ hôn cuồng dã của Thư Tử Hạo rơi xuống trước ngực rồi trở nên càng điên cuồng cắn nuốt, lời của còn chưa dứt eo khẽ động, xuyên thẳng qua người ...

      Tĩnh Nghiên sớm ngất nhưng nước mắt vẫn còn long lanh treo nơi khóe mắt ...

      Lúc tỉnh lại tuyệt vọng phát mình nằm dựa sát vào tường tường, bức tường lạnh lẽo khiến cả người cũng lạnh như băng nhưng trong cơ thể, tình dục nóng rực vẫn còn lưu lại trong người, cảm giác nóng và lạnh giao thoa khiến cực kỳ khó chịu.

      Vòng eo mảnh khảnh bị giữ chặt trong đôi cánh tay tinh tráng, thân thể dao động theo từng nhịp luật động của , hơi thở nóng hầm hập phất qua bên tai khiến hung cắn chặt môi.

      Sầm Tử Tranh, mối hận này tôi làm sao tính với đây?

      Qua mỗi lần cao trào, khi tiếng rên rỉ thô ráp của đàn ông phảng phất bên tai , cảm giác thù hận trong lòng lại mãnh liệt thêm tầng.

      Mặt trời dần xuống núi chỉ còn lại những tia sáng yếu ớt của buổi hoàng hôn, sau khi phát tiết lần cuối cùng dục vọng Thư Tử Hạo mới mê man ngã xuống, thân thể tinh tráng phủ tầng mồ hôi mỏng dưới ánh hoàng hôn lại mang theo dụ hoặc đặc biệt.

      Người phụ nữ bên cạnh khẽ động đậy thân mình, sau nhiều lần nỗ lực cuối cùng cũng ngồi dậy được, mái tóc dài hỗn độn xõa tung vai, người dấu hôn và vết ứ bầm dày đặc rải khắp, chậm rì rì nhặt lấy y phục tán loạn sàn, chậm rãi mặc vào.

      vừa mặc vừa nhìn về phía người đàn ông bên cạnh ...

      như đứa trẻ được ăn uống no đủ an tường ngủ say sưa, ánh nắng hoàng hôn nhàn nhạt chiếu nghiêng xuống gương mặt tuấn của , hoàn toàn còn chút nào đáng sợ như lúc nãy nữa.

      'Biết hay , em hận , hận chút nào ...'

      Ngón tay của Tĩnh Nghiên dịu dàng vuốt ve gương mặt Thư Tử Hạo nhưng trong mắt là sức sắc bén gì bì kịp, 'Người em hận chỉ có , đó là Sầm Tử Tranh! Em để ta sống bằng chết!'

      Ngón tay run khẽ, sau đó toàn thân đều run rẩy.

      'Em thích , Tử Hạo ... nhưng vì sao lại dùng cách như vậy chiếm lấy em chứ? Vì sao ...? Vì sao chẳng thà làm tổn thương em cũng muốn làm tổn thương Sầm Tử Tranh chứ?' Càng hận ý trong mắt càng dày đặc.

      Đột nhiên, như nghĩ ra điều gì loạng choạng bước về phía cửa phòng.

      Sầm Tử Tranh vẫn nằm bất tỉnh giường, giữ nguyên tư thế như lúc ban đầu, ràng là vẫn chưa thoát khỏi tình trạng hôn mê.

      'Hahaha ...' Tĩnh Nghiên ngẩng đầu cười dài nhưng nước mắt bắt đầu trào ra khóe mi.

      'Sầm Tử Tranh, ngàn vạn lần đừng trách tôi, có trách trách ông Trời an bài tất cả!' chạy như điên đến bên cạnh Sầm Tử Tranh, tê tâm liệt phế rống lên.

      Mất lúc lâu Tĩnh Nghiên mới bình tĩnh trở lại, sau đó ta đỡ Sầm Tử Tranh dậy, dùng hết sức lực cõng lê sau đó cắn răng bước từng bước trở lại gian phòng vừa nãy ...

      Đẩy cửa phòng ra sau đó bước đến bên cạnh Thư Tử Hạo, đẩy cả người Sầm Tử Tranh ngã nhào bên cạnh .

      ' phải Cung Quý Dương lắm hay sao? Tốt thôi, tôi chính là muốn Cung Quý Dương tận mắt nhìn thấy màn này!' Khương Tĩnh Nghiên lẩm bẩm câu, điên cuồng trong mắt càng rệt sau đó cởi hết quần áo người Sầm Tử Tranh ...

      đôi nam nữ mảnh vải che thân, tư thế lại ái muội đến chịu nổi cùng nằm chiếc giường ...

      Máy ảnh ngừng lóe sáng, theo từng tiếng lách cách, nụ cười đắc ý mặt Tĩnh Nghiên càng sâu ...

      ***

      Cung Viên

      Cung Viên vào lúc này tràn ngập mùi thuốc súng.

      Cung Quý Dương ở phòng khách ngừng tới lui, mặt có thể thấy lo lắng và tức giận, ngay cả Cung Doãn Thần và Trình Thiến Tây cũng dấu được sốt ruột.

      'Quý Dương, ta nghĩ điện thoại của Tử Tranh chỉ là hết pin thôi. Con đừng lo lắng vội, chúng ta kiên nhẫn chờ thêm lát nữa!' Cung Doãn Thần lên tiếng trấn an con trai.

      Cung Quý Dương nhấc áo khoác lên, còn đủ bình tĩnh để chờ nữa, lúc vừa định đẩy cửa bước ra ngoài quản gia dì Tề chạy vội vào, hổn hển vừa thở vừa : 'Thiếu gia, thiếu ... thiếu phu nhân trở về rồi ...'

      Mắt Cung Quý Dương liền sáng lên, tiếng nào, bước nhanh về phía cửa.

      Ánh trăng bàng bạc và ánh đền rực rỡ chiếu khắp nơi khiến Cung Viên sáng như ban ngày nhưng đồng thời cũng soi gương mặt tiều tụy của Sầm Tử Tranh.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 57: Tàn nhẫn và thâm tình
      Dịch : dquynh122

      'Tử Tranh ...' Trong mắt Cung Quý Dương thoáng qua nét kinh ngạc, bước vội về phía , ôm chặt vào lòng, đau lòng cực kỳ khi cảm nhận được người phụ nữ trong lòng mình run rẩy.

      Cơn gió lạnh đầu xuân tuy rằng quá khắc nghiệt, dù cây cỏ ngừng xao động nhưng Sầm Tử Tranh run rẩy đến mức này ràng là cực kỳ thích hợp.

      'Quý Dương ...' Cảm nhận được hơi thở và vòng tay quen thuộc, đôi môi đào run khẽ, như muốn gì đó lại thôi.

      'Tranh Tranh, có chuyện gì vậy?' Cung Quý Dương rất nhanh nhận ra trạng huống của có gì đó thích hợp, đôi mắt tà tứ chợt thoáng sốt ruột và lo lắng.

      'Quý Dương, em ...' Trong mắt thoáng qua tia bi thương và nản chí rồi có lẽ là do quá kiệt sức, ngất trong tay Cung Quý Dương ...

      ***

      Cũng là đêm trăng, cũng là căn biệt thực, khác chăng là người trong căn biệt thự.

      Khi Thư Tử Hạo từ trong giấc ngủ trầm trầm nặng nề tỉnh dậy, lạnh lẽo khác thường trong căn phòng khiến cảm thấy cực kỳ khó chịu, nơi trước ngực có chút lạnh khiến ngạc nhiên nhìn lại chính mình càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy người mảnh vải. Đây là chuyện gì chứ?

      Đầu nhức như búa bổ, càng giống như kiệt sức sau khi say rượu phóng túng quá độ nhưng hình như có gì đó bình thường.

      Cơn đau đầu khiến thống khổ rên lên tiếng, trong mơ hồ như ngửi được mùi thơm như có như , càng hoang mang hơn khi nhìn thấy bên gối rơi rụng mấy sợi tóc dài.

      Tử Tranh?

      Cái tên đầu tiên xẹt qua trong đầu . Là , đúng vậy, mùi hương thanh mát u nhã này là của riêng !

      Tối hôm qua ...

      Day day mạnh huyệt Thái Dương của mình, trong đầu lướt qua những mảnh ghép rời rạc ...

      Ánh mắt khiếp sợ cực kỳ của người phụ nữ, tiếng quần áo bị xé toạc, mềm mại dưới thân, còn có dục vọng thể phát tiết ...

      Trong mắt Thư Tử Hạo thoáng qua tia hoảng hốt, nhặt vội quần áo, hỗn độn khoác lên người.

      'Tĩnh Nghiên, Tĩnh Nghiên ...'

      Giọng trầm thấp mang theo tia lo lắng vang khắp căn biệt thự nhưng hoàn toàn tiếng đáp lời.

      Cửa của từng căn phòng đều bị mở ra, cho đến khi mở ra cửa của căn phòng, thân hình thon dài của Thư Tử Hạo chợt khựng lại, những gì ra trước mắt khiến dám tin.

      Đây vốn là căn phòng dành cho Tĩnh Nghiên, nhưng ngay lúc này trong phòng lạnh lẽo, chăn gối được xếp chỉnh tề nhưng hoàn toàn chẳng có hơi người.

      Thấp giọng rủa thầm câu, Thư Tử Hạo bước nhanh vào phòng, mở ra cửa tủ quần áo ... đúng như nghĩ, tủ quần áo hoàn toàn trống rỗng.

      Tĩnh Nghiên rồi!

      lặng lẽ, tiếng giã từ cũng như từng lặng lẽ xuất trước mặt ...

      ***

      Cung Viên

      Lại là buổi bình minh nắng ấm, mùa xuân đến gần như mang đến cho nhân loại sống và hy vọng. Ánh mặt trời ấm áp xua tan cái lạnh của mùa đông giá, cây cỏ cũng bắt đầu nảy lộc đâm chồi.

      Cộc cộc cộc

      Cửa phòng ngủ vang lên mấy tiếng gõ , nghe tiếng trả lời, người đứng ngoài cửa liền tự động đẩy vào.

      Người vừa bước vào là Trình Thiến Tây, tay bà là khay thức ăn.

      'Quý Dương ...' Bà nhìn đứa con trai vẫn luôn túc trực bên giường, ánh mắt đăm đăm dõi theo Sầm Tử Tranh vẫn còn hôn mê bất tỉnh, trong lòng khỏi có chút lo lắng.

      'Mẹ, sao phải phiền mẹ tự bê lên thế này?' Tiếng gọi của Trình Thiến Tây làm Cung Quý Dương bừng tỉnh, nhìn mẹ mình, giọng .

      'Mẹ yên tâm nên muốn đến xem sao. Bác sĩ Từ sao vậy con?' Trình Thiến Tây nhìn con trai và con dâu, ánh mắt có chút thương xót.

      ' có gì đáng ngại, chỉ là bị sợ hãi quá độ mà thôi!' Cung Quý Dương tuy ngoài miệng vậy nhưng trong mắt, lo lắng giảm chút nào.

      Trình Thiến Tây thở dài tiếng, 'Sao lại như thế chứ? Sáng hôm qua lúc con bé ra khỏi nhà còn tốt lắm mà!'

      Cung Quý Dương nghe mẹ vậy, ánh mắt chợt tối lại, gì thêm mà đứng dậy bước ra cửa, dặn dò người làm mấy câu. lâu sau đó, mấy người vệ sĩ ăn mặc như người thường xuất trước mặt .

      'Cung tiên sinh!' Mấy vệ sĩ cung kính cúi người lên tiếng chào.

      Cung Quý Dương trầm giọng hỏi, sắc mặt cũng trở nên trầm đáng sợ: 'Ngày hôm qua là nhóm các ngươi phụ trách an toàn của phu nhân?'

      'Dạ, Cung tiên sinh ...' Hô hấp của mấy người vệ sĩ dần trở nên dồn dập.

      'Sáng hôm qua sau khi phu nhân rời khỏi công ty đâu?' Giọng Cung Quý Dương càng lúc càng lạnh.

      Những vệ sĩ dè dặt trả lời: 'Chúng tôi thấy phu nhân ... đến đường Sachens ...'

      'Cái gì?' Mắt Cung Quý Dương chợt rút lại, trong đáy mắt càng thêm thâm trầm, 'Ta chắc qua nơi nào phu nhân được đến!'

      Giọng cao nhưng như ngọn roi quất lên người những người vệ sĩ.

      'Cung tiên sinh, chúng tôi dám ngăn phu nhân lại ...' Những người vệ sĩ sợ run, lập cập lên tiếng giải thích.

      Ánh mắt Cung Quý Dương chợt híp lại, trong đáy mắt thoáng qua tia hàn ý khiến người ta rét mà run, sau đó ấn phím điện thoại ...

      'Cung tiên sinh, xin ngài, cho chúng tôi thêmm cơ hội. Cung tiên sinh ...' mặt ai nấy đều giấu được nét sợ hãi.

      Chỉ trong tích tắc, ba người đàn ông trong bộ tây trang màu đen, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng nghiêm chỉnh đứng trước mặt những người vệ sĩ.

      'Đem đám người vô dụng này cho khuất mắt ta. Ta muốn nhìn thấy họ nữa!' Cung Quý Dương nắm chặt bàn tay, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm.

      'Dạ, Cung tiên sinh!'

      Ba người áo đen cung kính đáp lời sau đó thêm gì nữa lôi những người vệ sĩ kia ra ngoài.

      'Quý Dương, ta biết con lo lắng cho an nguy của Tử Tranh nhưng cũng đâu cần làm đến mức tuyệt tình như thế!' Trình Thiến Tây đứng bên cạnh chứng kiến màn này từ đầu đến cuối, bà bất nhẫn than dài tiếng.

      Cung Quý Dương bước đến bên cạnh giường Sầm Tử Tranh, lẳng lặng ngồi xuống, bàn tay to vuốt ve gương mặt trắng nhợt của , lúc sau mới điềm đạm : 'Con hận mình có ở bên cạnh Tranh Tranh, thậm chí xảy ra chuyện gì con cũng hay biết chút nào ...'

      Ánh mắt hàn vừa nãy hoàn toàn bieesnb mất, chỉ còn lại tình đau lòng.

      Trình Thiến Tây làm sao biết tâm tình của con trai chứ nhưng bà chỉ còn cách giọng khuyên bảo: 'Quý Dương, từ tối qua đến giờ con cũng chưa chợp mắt, cũng ăn uống gì, như vậy rất có hại cho sức khỏe! Nghe lời mẹ, nghỉ ngơi chút , ở đây có mẹ trông chừng cho Tử Tranh là được rồi!'

      Cung Quý Dương trả lời bà, chỉ nhàng cầm lấy bàn tay nhắn của Sầm Tử Tranh, âu yếm đặt lên môi hôn.

      Trình Thiến Tây thấy vậy, biết có gì lúc này con trai cũng nghe lọt tai, bà chỉ thở dài tiếng lẳng lặng rời .

      Nào ngờ khi cánh cửa phòng vừa khép lại người vẫn nằm giường từ tối qua rên khẽ tiếng sau đó đôi mi dài rung động ...

      'Tranh Tranh ...'

      Cung Quý Dương dấu được vui mừng mặt và cả trong giọng , cúi thấp đầu, giọng gọi tên .

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau
      Chương 58: Tình vợ chồng (1)
      Dịch : dquynh122

      Tiếng kêu mang đầy thâm tình vang lên rồi lan ra như sóng gợn mặt hồ.

      Sầm Tử Tranh chầm chậm mở mắt ra, ánh mắt mê mang xen lẫn với hoảng hốt, khi ánh nắng mặt trời đập vào mắt, đôi mày bất giác hơi nhíu lại, sau đó là tiếng rên khẽ.

      Thấy phản ứng của như vậy, Cung Quý Dương vội chạy đến kéo rèm cửa sổ lại, trong phòng lúc này chỉ còn lại ánh sáng nhàn nhạt của những ngọn đèn tường.

      'Tranh Tranh ...' Vội vàng quay lại bên cạnh vợ, Cung Quý Dương nhìn chăm chú, giọng gọi lần nữa.

      Sầm Tử Tranh nhìn về phía , khi nhìn thấy lo âu trong đôi mắt đen thâm thúy kia, sóng mắt chợt xao động ...

      'Quý Dương ... em ... em ở nhà sao?'

      'Phải đó. Em ở trong phòng của chúng ta. Nào, Tranh Tranh ...'

      Cung Quý Dương đỡ ngồi tựa vào đầu giường, cẩn thận giúp lấy chiếc gối đệm nơi lưng, mặt vẫn còn lo lắng nhìn .

      'Tranh Tranh, cho nghe xảy ra chuyện gì?'

      Sầm Tử Tranh đưa tay xoa huyệt Thái dương đau nhưng ngay lập tức, bàn tay to của Cung Quý Dương thay thế chỗ cho bàn tay , sao đó ôm vào lòng, tỉ mỉ giúp xoa trán.

      'Tranh Tranh, tối hôm qua em đúng là dọa sợ chết khiếp, thấy em có việc gì lại ngã xuống hôn mê bất tỉnh, lo lắng chết được!' trìu mến thầm bên tai .

      Ủ trong lòng Cung Quý Dương, Sầm Tử Tranh hít sâu mùi long diên hương quen thuộc của chồng, trí nhớ về ngày hôm qua bắt đầu quay cuồng trong đầu ...

      nhớ rất ràng mọi chuyện xảy ra, nhớ những lời cay nghiệt của Tĩnh Nghiên, nhớ vẻ lạnh lùng đến tàn nhẫn gương mặt thân quen kia, nhớ ánh mắt cuồng dã của Thư Tử Hạo khi đè xuống giường, nhưng đến đó mất ý thức ...

      Mà sau khi tỉnh dậy mới kinh hoàng phát ra mình vẫn còn ở trong căn biệt thự của Thư Tử Hạo, vẫn nằm chiếc giường lớn kia, nhưng có khác là ... người mảnh vai che thân nằm cạnh Thư Tử Hạo.

      Quần áo của rơi vãi đầy đất, mà Thư Tử Hạo cũng chẳng khác gì ...

      Nhớ đến đây, cả người Sầm Tử Tranh chợt run lên, tia hàn ý chợt tràn khắp châu thân, ngay cả lồng ngực ấm áp của Cung Quý Dương nhất thời cũng xua tan được.

      Chừng như nhận ra khác thường của vợ, Cung Quý Dương nhang nâng cằm lên, giọng đầy quan tâm hỏi: 'Tranh Tranh, cho nghe hôm qua xảy ra chuyện gì. biết em ... đến đường Sachens!'

      Nghe đến địa danh này, thân thể Sầm Tử Tranh run càng lợi hại, trong mắt dấu được hoảng sợ và bất lực.

      'Tranh Tranh ...'

      Cung Quý Dương ôm càng chặt hơn, ' cho nghe rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em như thế này càng lo lắng hơn!'

      Đối mặt với thâm tình của chồng, Sầm Tử Tranh càng thêm hoảng hốt và sợ hãi, biết nên với chồng thế nào, cũng biết khi ra tất cả, Quý Dương có phản ứng như thế nào. Với cá tính của , sợ nếu như biết có hành động điên cuồng gì nữa.

      'Em ... em ...' lắp bắp nên lời, thần sắc lộ vẻ đau khổ đến cực độ.

      Cung Quý Dương biết chuyện này đơn giản như tưởn tượng vì vậy sắc mặt càng ngưng trọng nhưng ngữ điệu vẫn ôn hòa, :

      'Tranh Tranh, em phải nhớ kỹ, em là vợ của , là người vợ mà nhất. Đây là điều vĩnh viễn cũng thay đổi. Bất kể có xảy ra chuyện gì em cũng nên cho biết. là chồng em, là người gần gũi với em nhất, có chuyện gì em thể với cả, biết ?'

      Ngập ngừng mấy lần muốn lại thôi, cuối cùng Sầm Tử Tranh rũ hàng mi dài, trong chớp mắt đó ... nước mắt bắt đầu rơi ...

      'Tranh Tranh ...' Cung Quý Dương thấy vậy càng sốt ruột bội phần.

      'Quý Dương ... em ... sao ...' Đấu tranh tư tưởng dữ dội nhưng cuối cùng Sầm Tử Tranh vẫn có can đảm ra , run giọng .

      Chẳng lẽ bắt cho người đàn ông mình nhất rằng ... lên giường với người khác?

      Vừa nghĩ đến thân thể mình bị chiếm hữu bởi người đàn ông khác Sầm Tử Tranh chỉ muốn chết cho xong.

      Nhìn vẻ khổ sở của vợ, Cung Quý Dương trầm ngâm giây lát rồi xoay mặt đối diện với mình khiến thể nhìn thẳng vào mắt .

      'Tranh Tranh, biết nhất định là em trải qua chuyện gì đó rất khổ sở, cũng biết đây phải là ý của em cho nên sao cả, nghe rốt cuộc xảy ra chuyện gì. với em là vợ chồng bao nhiêu năm rồi, có chuyện gì phải cũng nên thành thực với nhau sau, trừ phi em ... còn nữa!'

      ', phải vậy, Quý Dương. biết là em mà, vẫn luôn là người em nhất, chỉ có thôi ...'

      Sầm Tử Tranh chịu nổi gánh nặng trong lòng đè đến ngạt thở, nhào vào lòng , nước mắt tuôn như mưa.

      chồng mình, cho nên ... bảo làm sao với tàn nhẫn kia chứ?

      sai lầm rồi! ngờ Tĩnh Nghiên hận mình như thế, hận đến nỗi tiếc tất cả để hủy diệt .

      là người bị hại, Thư Tử Hạo cũng vậy!

      Cung Quý Dương nhè vỗ sau gáy như trấn an dù lòng dạ cũng rối bời, nhìn thấy vợ mình khổ sở như vậy cũng nhẫn tâm truy vấn nữa, chỉ thở dài tiếng: 'Tranh Tranh, đừng khóc nữa. chỉ mong giữa chúng ta có chuyện gì chen vào giữa làm ảnh hưởng. Nếu như em muốn cho biết ... hỏi nữa ...'

      Giọng của mang theo vô hạn bao dung và ân cần.

      Sầm Tử Tranh ngẩng đầu nhìn chồng, trong mắt vẫn còn vương ánh lệ. Như chỉ chờ có thế, Cung Quý Dương cúi xuống, nhàng đặt nụ hôn lên mắt , lau khô những giọt lệ khổ sở kia ...

      Nào hay, càng ôn tồn dịu dàng nước mắt Sầm Tử Tranh rơi càng hung ...

      'Ngoan, đừng khóc nữa. Em như vậy cũng rất khó chịu!'

      Cung Quý Dương hơi rời ra, đôi môi mỏng nóng rực dời xuống, vừa định hôn lên môi bị đẩy mạnh ra ...

      ', đừng đụng vào em ...' Mặt Sầm Tử Tranh ràn rụa nước mắt, cánh môi run rẩy thành câu.

      'Tranh Tranh ...'

      Cung Quý Dương ngờ có phản ứng dữ dội như vậy, vừa định đưa tay ôm lại Sầm Tử Tranh né tránh ra...

      'Quý Dương, em bẩn, đừng đụng vào em ...'

      Sầm Tử Tranh sớm khóc khản cả tiếng, vô lực tựa người vào thành giường, cả người đều run lên như cánh hoa trong gió.

      Cả người Cung Quý Dương cũng chợt cứng lại, bàn tay đưa về phía cũng cứng đờ trong trung, lời của khiến phát ra chút manh mối, chợt đứng bật dậy ...

      Sầm Tử Tranh chậm rãi khép mắt lại, mái tóc dài xõa tán loạn vai. biết, vậy là xong rồi, Cung Quý Dương thông minh như vậy, câu lỡ lời của cũng đủ đến đoán được chuyện gì xảy ra.

      lâu sau Cung Quý Dương mới nén được tức giận và khổ sở trong lòng, bước đến bên giường ngồi xuống lần nữa, nâng cằm lên, giọng vẫn điềm tĩnh như thường hỏi: 'Tranh Tranh, hỏi em ... em đến biệt thự của Thư Tử Hạo rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thành cho biết!'

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 59: Tình vợ chồng (2)
      Dịch : dquynh122

      Lần này Cung Quý Dương hỏi rất nghiêm túc, vẻ mặt như cho phép người ta cự tuyệt.

      Thấy như vậy, cả người Sầm Tử Tranh khẽ run lên, mở miệng mấy lần nhưng vẫn nên lời bởi căn bản là biết nên gì.

      'Quý Dương ... em ...'

      Trong mắt Cung Quý Dương giấu được sốt ruột nhưng tay vẫn vỗ nhè lên vai như trấn an: 'Tranh Tranh, ...'

      chợt ngừng lại, ánh mắt vẫn ghim chặt nơi gương mặt trắng nhợt của , từng chữ : 'Cho dù là chuyện lớn bằng trời em cũng nên cho biết!'

      ' ...'

      Sầm Tử Tranh đẩy mạnh ra, đứng bật dậy ...

      'Em muốn yên tĩnh chốc lát. Xin , Quý Dương ... để em yên tĩnh chốc lát!'

      'Tranh Tranh ...'

      Cung Quý Dương bị đẩy ra ngoài cửa phòng, mặt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, từ khi quen biết cho đến kết hôn, chưa từng kích động như thế bao giờ.

      Phanh!!!

      Cùng tiếng vang lớn, cửa phòng bị sập lại.

      'Tranh Tranh ...'

      Cung Quý Dương cố kềm nỗi tức giận muốn đá tung cánh cửa phòng ra, nhẫn nhịn bởi vì trong khoảnh khắc mà đẩy ra, nhìn thấy vẻ đau khổ đến tuyệt vọng trong mắt .

      Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh trở lại, Sầm Tử Tranh nhốt mình trong phòng, cuộn người trước cửa sổ, rất lâu cũng thay đổi tư thế.

      biết Cung Quý Dương vẫn luôn chờ trước cửa rời , cũng biết mình nên với nhưng ...

      thế nào đây?

      Tất cả đều là lỗi của hết!

      Nếu như ngay từ lúc đầu lôi Khương Ngự Kình vào cuộc, đáp ứng kết hôn với vậy cũng cần phải chết oan uổng như vậy ...

      Nếu như Khương Ngự Kình chết, gia đình họ Khương cũng đến bước này, bác Khương trai và bác Khương chưa chắc qua đời, Tĩnh Nghiên cũng phải độc giữa cuộc đời đến nỗi trở nên cực đoan như vậy, thống hận như vậy ...

      Nếu phải vì , Thư Tử Hạo cũng bị Tĩnh Nghiên lợi dụng như con cờ, làm liên lụy đến người vô tội là Thư Tử Hạo!

      mệt quá, chưa bao giờ thấy mệt mỏi như lúc này!

      đau quá, đau như vừa bị người hung hăng đâm mấy nhát dao khiến cho máu chảy đầm đìa.

      áy náy quá, đối mặt với người chồng thương mình, nên cư xử thế nào đây?

      biết, cũng muốn nghĩ. Đầu óc rối tinh rối mù, hoang mang vô thố.

      Lúc này Sầm Tử Tranh mới nhận ra mình thất bại, thất bại, ra, người đáng thương nhất là mới đúng!

      Cửa phòng bị gõ rất nhiều lần, Sầm Tử Tranh vẫn như cũ chỉ muốn trốn trong lớp vỏ của riêng mình.

      Hoàng hôn dần buông, mặt trời dần lặn xuống, khi ráng chiều nhuộm đỏ căn phòng, mới hoảng hốt đứng dậy.

      Dưới chân truyền đến những cơn tê dại khiến lúc này mới nhận ra mình ngồi bao lâu!

      Dùng nhiều thời gian như vậy để nghiền ngẩm, rốt cuộc Sầm Tử Tranh cũng có quyết định!

      Cửa phòng chậm rãi được đẩy ra nhưng đầu tiên Sầm Tử Tranh nhìn thấy phải là Cung Quý Dương mà là gương mặt hớn hở của dì Tề quản gia.

      'Thiếu phu nhân, cuối cùng cũng chịu ra khỏi phòng rồi. có đói bụng , tôi bảo nhà bếp chuẩn bị vài món cho ăn nhé ...'

      ' cần đâu, tôi cũng đói. Dì làm việc của mình !' giọng đáp lời bà, sau đó hỏi lại: 'Thiếu gia đâu rồi?'

      'Thiếu gia ở trong thư phòng, tôi vừa nãy mới ngang qua thấy thiếu gia ... hình như là hút rất nhiều thuốc ...' Dì Tề giấu diếm chút nào mà khai hết, mặt dấu được lo lắng.

      Sầm Tử Tranh hơi nhíu mày, gật đầu tỏ vẻ biết rồi về phía thư phòng.

      Hành lang yên tĩnh, chỉ có ánh nắng nhợt nhạt của buổi hoàng hôn chiếu dọc theo đường , cả căn biệt thự chìm trong ráng chiều trông lộng lẫy.

      đến trước cửa thư phòng, Sầm Tử Tranh hít sâu hơi như tự trấn tĩnh dù trong mắt nét ưu thương vẫn còn đó.

      đẩy cửa ra, cửa vừa hé mùi thuốc lá nực nồng xông vào mũi, trong làn khói mù mịt có thể thấy lờ mờ bóng người cao ngất. lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt đen thâm trầm sớm trở nên mờ mịt, rối rắm khiến Sầm Tử Tranh vừa thấy lòng quặn đau.

      'Quý Dương ...' thử lên tiếng gọi, trong giọng pha lẫn tình và cả đau xót.

      Rất nhanh Sầm Tử Tranh thấy mình rơi vào vòng tay ấm áp, hung hăng ôm chặt lấy , tay ấn đầu vào ngực mình ...

      'Tranh Tranh, hứa với chuyện!' thầm bên tai , trong giọng mang theo tia hoảng hốt.

      Sầm Tử Tranh đau đến thắt lòng, vuốt ve gương mặt có chút tiều tụy của , nước mắt lại bắt đầu trào ra nơi khóe ...

      'Quý Dương ...'

      'Hứa với , bất luận thế nào cũng được rời khỏi !' Cung Quý Dương kéo bàn tay đặt nơi má mình xuống, trìu mến đặt nụ hôn lên đó.

      Tim Sầm Tử Tranh như thắt lại, nước mắt đừng được mà bắt đầu rào rạt rơi, nghẹn ngào :

      'Quý Dương, có biết , em đến đau lòng ... thực ra ... là em sợ rời khỏi em ... là em có lỗi với ...'

      Cung Quý Dương xót xa giúp lau những giọt lên má, âu yếm đặt lên trán nụ hôn, ' rồi, mặc kệ có chuyện gì xảy ra đều cùng em đối mặt. Chỉ cần trong lòng em còn có chúng ta vượt qua tất cả. Nhưng em phải cho biết, được dấu giếm ...'

      'Quý Dương ...'

      Nước mắt Sầm Tử Tranh rơi càng dữ dội, biết gì lúc này nữa, chỉ chủ động nhón chân đặt nụ hôn lên môi , nụ hôn mang theo vô vàn tình áy náy thay cho lời xin lỗi.

      Vừa tiếp xúc với đôi môi ngọt mềm của vợ, Cung Quý Dương liền biến bị động thành chủ động, tham lam hút lấy ngọt ngào của , sâu hưởng thụ cảm giác được người vợ chủ động thương nhung nhớ.

      biết qua bao lâu Sầm Tử Tranh mới thẹn thùng đẩy ra, nước mắt vẫn chưa khô, nhìn chồng chăm chăm ...

      'Quý Dương, em muốn dấu gì cả, chỉ mong sau khi nghe em kể hết mới quyết định xem người muốn rời khỏi có phải là mình hay ...'

      Cung Quý Dương trả lời , chỉ ngưng thần chờ nghe tiếp.

      Sầm Tử Tranh bước đến gần cửa sổ, cật lực duy trì giọng điềm tĩnh, dám nhìn vào ánh mắt phức tạp có chút mờ mịt của nên vẫn luôn quay lưng về phía bởi vì mỗi lần nhìn vào lòng của lại đau như dao cắt...

      chậm rãi cất lời nhưng câu đầu tiên như quả bom ném vào trung ...

      'Quý Dương, thực xin lỗi. Em ... em với Thư Tử Hạo ... có quan hệ ...'

      Chỉ được câu này dường như còn hơi sức, yếu ớt đến nỗi phải tựa vào cửa sổ chống đỡ thân mình, tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi cơn cuồng phong bạo vũ ập đến với mình bởi biết, chuyện này đối với Cung Quý Dương mà có sức đả kích lớn đến mức nào.

      Ngay lập tức thấy vai mình bị đôi tay to của Cung Quý Dương chế trụ, sức nặng ngàn cân như đè xuống ...

      'Tranh Tranh, em gì? lại lần nữa xem!'

      Sầm Tử Tranh ràn rụa nước mắt, cả người khụy xuống, 'Xin lỗi, thực xin lỗi Quý Dương ...'

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 60: Tình vợ chồng (3)
      Dịch : dquynh122

      Thân thể chống đỡ nổi nữa, khuỵu xuống thảm, sắc mặt tái nhợt.

      Mặt lúc này nhợt nhạt như đóa hoa sen trắng mất hết chất dinh dưỡng, vô lực chống đỡ bất kỳ tác động bên ngoài nào.

      Bất chợt bóng đen phủ lấy đỉnh đầu rồi bóng người ngồi xuống bên cạnh.

      'Nhìn vào mắt rồi lại lần nữa!'

      Giọng trầm thấp của Cung Quý Dương vang bên tai , tuy tận lực giữ bình tĩnh nhưng khó nghe ra cơn giận cố đè nén trong đó.

      Sầm Tử Tranh biết đối mặt với chỉ là chuyện sớm muộn nhưng giờ phút này vẫn thể giữ bình tĩnh được. Cắn môi đến rướm máu, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ...

      Lửa giận như thiêu đốt bừng bừng cháy trong đôi mắt ấy ...

      'Quý Dương ... Em xứng đáng ... đáng được nữa ... Em với Thư Tử Hạo ... phát sinh quan hệ ...'

      Có trời mới biết với Sầm Tử Tranh, thốt lên được câu này gian nan đến đâu, khổ sở, dằn vặt, áy náy, cảm giác tội lỗi tất cả như cơn sóng triều cuốn lấy .

      Nghe xong lời xác nhận này của , sắc mặt Cung Quý Dương thoáng chốc trở nên tái mét, hung hăng nắm chặt nắm tay như cố trấn tĩnh, lúc lâu sau, mới nhìn Sầm Tử Tranh ...

      'Ý của em là ... vợ của bị người đàn ông khác chiếm hữu?' Dù tận lực đè nén nhưng hoàn toàn có thể nghe ra cơn thịnh nộ trong ngữ điệu của .

      Nước mắt Sầm Tử Tranh ướt đẫm hai má, lắp bắp: 'Quý Dương ... em ...'

      Ánh mắt Cung Quý Dương trong thoáng chốc trở nên lạnh như băng, trong giây phút đó Sầm Tử Tranh tưởng như mình đối mặt với ma vương nơi địa ngục. tưởng giết mình ...

      Nhưng nắm tay của phải làm nhắm vào , "phanh" tiếng, nắm đấm của Cung Quý Dương rơi vào chiếc bàn trà bên cạnh .

      Chiếc bàn vốn rắn chắc là thế mà dưới lực tay lớn đến kinh khủng của vỡ mấy mảnh lớn.

      Sầm Tử Tranh khỏi trợn đôi mắt đẹp, thể tin được nhìn chiếc bàn bên cạnh mình, có thể tưởng tượng, nếu như nắm đấm này là nhắm vào ...

      Cung Quý Dương xoay lưng về phía Sầm Tử Tranh, hai tay chống lên bàn sách, qua hơi thở phập phồng của có thể nhận ra nỗi thống khổ cố đè nén, lại nhìn sang mu bàn tay , lòng quặn đau khi thấy máu bắt đầu chảy ...

      'Quý Dương ...' Sầm Tử Tranh đau lòng muốn chết, vội chạy lấy thùng cứu thương rồi chạy đến trước mặt ...

      Khi cầm tay nâng lên, nước mắt mờ mịt trong hôc mắt.,

      'Quý Dương, đừng làm chính mình bị thương ...'

      Tay đau lòng càng đau gấp bội, ' như thế này, em chẳng thà vừa nãy đánh lên người em!'

      Tầm mắt Cung Quý Dương rơi gương mặt ràn rụa nước mắt của , trong mắt là vô hạn chua chát...

      'Tranh Tranh, làm đau em bởi vì em ...'

      'Quý Dương ...' Sầm Tử Tranh nghẹn ngào tiếp được nữa, thâm tình của càng khiến suy sụp.

      'Cho biết mọi chuyện xảy ra hôm qua. tin em phản bội !'

      Cung Quý Dương tận lực khiến cho bản thân tỉnh táo trở lại, để lý trí điều khiển hành vi, nâng cằm vợ lên, nhìn thẳng vào mắt ...

      Sầm Tử Tranh bổ nhào vào lòng , ôm chặt như người chết đuối vớ được cọc gỗ ...

      vừa nức nở nghẹn ngào vừa kể cho nghe mọi chuyện từ đầu đến cuối, sót chữ nào.

      Trời về khuya, lúc này ánh trăng chiếu những tia mờ nhạt vào phòng, ánh lên gương mặt cương nghị của Cung Quý Dương. nghiêm túc lắng nghe từng câu từng lời. Theo mỗi câu , sắc mặt lại ngưng trọng thêm tầng ...

      'Quý Dương ...'

      Sầm Tử Tranh mang tâm lý chịu tội trong lòng, nắm lấy bàn tay nắm chặt của chậm rãi mở ra...

      'Giờ đây, đối mặt với Tranh Tranh thế này, còn muốn sao? còn muốn người vợ còn trong sạch nữa sao?'

      Liền sau đó thấy mình rơi vào vòng tay ấm áp của Cung Quý Dương, trìu mến đặt nụ hôn lên trán ...

      'Muốn, muốn em! rồi, đời này em là người phụ nữ của , gì có thể thay đổi được!'

      'Quý Dương ...' Sầm Tử Tranh run run cánh môi, biết gì cho phải nhưng thần sắc cực kỳ bi ai.

      'Tranh Tranh, nhất định tra chuyện này!' Cung Quý Dương cách cực kỳ nghiêm túc.

      Sầm Tử Tranh nhìn , trong mắt thoáng lộ vẻ hoảng hốt, 'Quý Dương, trong chuyện này Thư Tử Hạo cũng là người bị hại, Tử Hạo ...'

      'Tranh Tranh, em vừa nãy cũng lúc đó em hôn mê bất tỉnh rồi, chân tướng là như thế nào em cũng biết, đúng ?'

      Cung Quý Dương vẫn giữ trong vòng tay, tỉnh táo phân tích việc, càng nghĩ sắc mặt càng đáng sợ.

      Hô hấp của Sầm Tử Tranh khỏi dồn dập lên, định gì đó chợt cảm thấy dạ dày có chút khó chịu liền đẩy vội ra chạy vào nhà vệ sinh.

      Thấy vậy Cung Quý Dương cả kinh vội chạy theo .

      Trong nhà vệ sinh, Sầm Tử Tranh sau khi ói xong trận cuối cùng chỉ còn lại từng trận nôn khan.

      'Tranh Tranh, em thấy sao rồi?'

      Cung Quý Dương vội tiến đến vỗ sau lưng hy vọng giúp thoải mái đôi chút nhưng khi thấy nôn khan như vậy, trong mắt thoát vẻ dị thường.

      Mãi cơn khó chịu trong dạ dày cùng những trận nôn khan mới tạm dứt, Sầm Tử Tranh vô lực tẩy rửa sạch sau đó được Cung Quý Dương bế ra ngoài, đặt ngồi xuống sofa rồi ngồi xuống bên cạnh.

      Sầm Tử Tranh sắc mặt nhợt nhạt dường như vẫn còn chưa hồi phục, tựa hẳn người vào lồng ngực rộng rãi của chồng, mê muội hưởng thụ ấm áp từ , đôi tay bởi vì cơn ói vừa nãy mà vẫn còn khẽ run.

      'Tranh Tranh, có phải em ...'

      Cung Quý Dương lên tiếng hỏi dò, dù đây chỉ là suy đoán nhưng giọng của có chút kích động, cơn phẫn giận vừa rồi cũng bởi vì điều này mà biến mất tung tích.

      'Gì?' Đầu Sầm Tử Tranh vẫn còn choáng váng, thân hình lảo đảo như sắp ngất.

      Cung Quý Dương nâng gương mặt nhắn của lên, trong đôi mắt đen thẳm thoáng lộ vẻ vui mừng ...

      'Có phải là em mang thai ?'

      Sầm Tử Tranh thoáng sửng sốt giây lát, cố nén nỗi khó chịu trong người xuống gượng ngồi thẳng lên, mắt đầy kinh ngạc nhìn Cung Quý Dương lại như suy nghĩ gì.

      'Em ...' Tay ý thức trượt xuống phủ nơi vùng bụng bằng phẳng của mình.

      Mang thai sao?

      Tính thử ngày ... hình như là đúng vậy ...

      Nghĩ đến đây bên môi lộ ra nụ cười nhợt nhạt nhưng sau đó trong mắt lại đầy vẻ hoảng sợ ...

      'Quý Dương, em ... em muốn bệnh viện ...'

      rồi đứng bật dậy loạng choạng về phía cửa thư phòng.

      'Tranh Tranh ...' Cung Quý Dương biết lo lắng điều gì, lòng chợt thắt lại cũng đứng dậy đuổi theo giữ lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :