1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 51: mưu (11)
      Dịch : dquynh122

      Sầm Tử Tranh kéo tay Khương Tĩnh Nghiên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn : 'Tĩnh Nghiên, bạn là bạn tốt nhất của mình, cần nghĩ ngợi nhiều. Hơn nữa mình cũng rất muốn làm việc chung với bạn!'

      Tĩnh Nghiên sững sờ nhìn , lúc lâu sau mới lộ ra nụ cười khổ ...

      'Tử Tranh, mình biết câu nghĩ gì nhưng mình là người lớn rồi, đến đâu cũng chết được. Bạn cần phải làm như vậy ...'

      'Tĩnh Nghiên!' Sầm Tử Tranh vội ngắt lời bạn mình, 'Bạn cho rằng mình làm vậy là vì thương hại bạn sao?'

      Tĩnh Nghiên tuy muốn thừa nhận nhưng vẫn gật đầu.

      Thư Tử Hạo thấy tình cảnh này, nhịn được liền lên tiếng: 'Tĩnh Nghiên, em hiểu lầm Tử Tranh rồi. Thân là bạn tốt của em ấy sao lại có cách nghĩ như vậy được chứ?'

      Tĩnh Nghiên vẫn im lặng lên tiếng, chỉ cúi đầu rũ hàng mi dài như cố ý lại như vô tình che thần tình khiến người ta nắm bắt được.

      'Tĩnh Nghiên à ...'

      Sầm Tử Tranh buồn đến thắt ruột, giọng : 'Tử Hạo rất đúng, bạn là người bạn thân nhất của mình, mình phải là thương hại bạn, bạn suy nghĩ nhiều quá rồi!'

      'Nhưng ... nếu sao bạn phải làm như vậy?' Khương Tĩnh Nghiên rốt cuộc kìm lòng được hỏi lên câu hỏi băn khoăn nãy giưof.

      Sầm Tử Tranh thở dài tiếng, mở phần văn kiện ra, lật đến những trang gần cuối ...

      'Bạn xem !'

      Tĩnh Nghiên chăm chú nhìn xem mặt chợt lộ ra vẻ kinh ngạc ...

      'Đây là ...' Giọng có chút run.

      'Đây là những tác phẩm mà bạn từng thiết kế!'

      Sầm Tử Tranh nối tiếp lời , giọng nhu hòa, 'Tĩnh Nghiên, mình là nhìn việc nhìn người, tuy rằng trong giới thiết kế bạn còn thiếu kinh nghiệm nhưng bạn tự xem những tác phẩm của mình , bên trong có linh cảm, có khí chất, nhân tài như bạn làm sao mình dễ dàng bỏ qua được chứ?'

      Tay của Khương Tĩnh Nghiên cũng khẽ run, ngón tay nhàng vuốt ve những trang giấy, trong mắt ngừng xao động.

      'Tĩnh Nghiên, mình có thể nhìn ra khuynh hướng và khả năng thiết kế của bạn cho nên đưa bạn vào làm việc ở Leila mình rất có lòng tin!' Sầm Tử Tranh cách khẳng định và đầy xúc động.

      Thư Tử Hạo bước đến gần hai người đoạt lấy những bản thiết kế lên xem, càng xem càng nhịn được thở dài tiếng, 'Tĩnh Nghiên, đây ... đây đúng là tác phẩm do em thiết kế sao?'

      Khương Tĩnh Nghiên chậm rãi gật đầu, 'Đúng vậy, đây là bài thi đại học của em!'

      Sầm Tử Tranh mỉm cười, tiếp lời : 'Mình còn nhớ những thiết kế này của bạn đạt số điểm rất khá!'

      Tĩnh Nghiên nghe vậy mặt hơi tái chút: 'Bạn còn nhớ đến vậy sao?'

      'Đương nhiên là nhớ , từng kỷ niệm lúc chúng ta học đại học mình đều nhớ rất ràng, trước giờ chưa từng quên!' nắm chặt tay Tĩnh Nghiên, giọng mang theo nỗi xúc động bởi vì những kỷ niệm đẹp đẽ ngày xưa.

      'Tử Tranh ... xin lỗi ...' Giọng Tĩnh Nghiên cũng có chút nghẹn ngào, trong mắt có thêm tia buồn bã ...

      Sầm Tử Tranh cười dịu dàng, 'Ngốc à, chúng ta là bạn bè, gì những lời này chứ?'

      Tĩnh Nghiên cách chân thành: 'Bạn tốt với mình như vậy mà mấy năm qua mình cứ luôn oán hận bạn!'

      'Tĩnh Nghiên, đây chỉ là hiểu lầm thôi, bây giờ phải tất cả đều được cởi bỏ hết rồi sao? Hơn nữa, sau này đừng có rời gì nữa nha, bằng mình giận đấy!' Sầm Tử Tranh cố ý làm ra vẻ vui .

      Lần này Tĩnh Nghiên cãi lại nữa, ngoan ngoãn gật đầu.

      'Tốt rồi tốt rồi, như vậy có phải vui vẻ !'

      Thư Tử Hạo đứng bên cạnh nhìn cảnh này cũng có chút cảm động. Khi nhìn thấy Khương Tĩnh Nghiên rốt cuộc đồng ý lưu lại, trong lòng cũng khỏi vui mừng, 'Nào nào nào, chuyện công cứ quyết định như vậy . Tĩnh Nghiên à, thực ra cho dù Tử Tranh lôi kéo em vào Leila cũng muốn đưa em vào làm việc cùng với . Vừa nãy cũng xem qua những thiết kế của em, đều rất thú vị, bây giờ có chút ghen tỵ với Tử Tranh rồi đó!'

      Sầm Tử Tranh cười có chút đắc ý: 'Đương nhiên rồi, săn nhân tài mà, động tác của em đương nhiên phải nhanh chút rồi!'

      Thư Tử Hạo bật cười ha hả, cũng gì thêm nữa.

      Thấy hai người như vậy Tĩnh Nghiên giọng : 'Mọi người đừng như vậy mà, làm em ngại quá, nhất là Tử Tranh, mình rất sợ làm bạn thất vọng!'

      Sầm Tử Tranh mỉm cười: 'Vậy đơn giản thôi, cứ phát huy hết tài năng của mình, là được, như vậy mới có thể khiến cho các cổ đông khác tín nhiệm!'

      Nghe đến đây Tĩnh Nghiên dè dặt hỏi lại: 'Tử Tranh, khi mình vào Leila làm việc tức là nhân viên của Cung thị rồi, biết ... biết Cung tiên sinh có ý kiến gì ?'

      Sầm Tử Tranh vỗ vai như trấn an: 'Mình sớm biết là bạn suy nghĩ nhiều mà, yên tâm , bạn vào công ty Quý Dương là người đầu tiên đồng ý. ấy là cổ đông lớn nhất của Leila mà, nếu như Quý Dương gật đầu mình cũng có cách nào thuyết phục các cổ đông khác cả!'

      Tĩnh Nghiên tỏ vẻ hiểu, gật đầu sau đó liếc mắt về phía Thư Tử Hạo đứng bên cạnh, vừa hay nhìn thấy ánh mắt ảm đạm xuống, liền cười nhạt tiếng, hời hợt : 'Tử Tranh, mình rất hâm mộ bạn nha!'

      'Hâm mộ mình?' Nhất thời chưa hiểu ý của Tĩnh Nghiên, Sầm Tử Tranh nghi hoặc hỏi lại.

      'Đúng đó, hâm mộ!'

      Tĩnh Nghiên nhấn mạnh lần nữa sau đó như giải thích: 'Bạn có lý tưởng ràng mà tại cũng thực được lý tưởng của mình. chỉ vậy bạn còn có tình hoàn mỹ! nghiệp và tình , người phụ nữ có được trong hai rất hạnh phúc rồi mà bạn hai thứ đều có, chẳng lẽ như vậy còn đủ khiến mình hâm mộ sao?'

      Sầm Tử Tranh nghe bạn vậy, bừng tỉnh mỉm cười : 'Thực ra người có thể tâm bình khí hòa đối mặt với mọi thứ mình tin mỗi ngày người đó sống đều thỏa mãn và hạnh phúc!'

      'Đúng vậy!' Tĩnh Nghiên tiếp lời , 'Đáng tiếc là đời này có rất nhiều người si tình, vì tình mà nghĩ thông. Chẳng hạn như Thư học trưởng vậy. Thư học trưởng, em có đúng ?'

      Vừa vừa hướng ánh mắt về phía Thư Tử Hạo.

      'Tĩnh Nghiên ...' Sầm Tử Tranh nhất thời phản ứng lại, vội lên tiếng ngăn bạn: 'Đừng suy đoán lung tung, mình với Thư học trưởng vẫn mãi là bạn tốt của nhau mà thôi ...'

      Tĩnh Nghiên cố ý châm chọc, 'Ạ? Mình có quan hệ giữa hai người là bình thường sao? Thế nào mà hai người lại mẫn cảm như vậy chứ? Thư học trưởng, sao nhìn cũng mất tự nhiên vậy?'

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 52: mưu (12)
      Dịch : dquynh122

      Thư Tử Hạo nghe vậy liền bật cười: 'Sao chứ? có chỗ nào mất tự nhiên đâu!'

      Tĩnh Nghiên gì nữa, chỉ tủm tỉm cười.

      'Được rồi được rồi, Tĩnh Nghiên, sao bạn cứ thích trêu người khác thế? Bạn còn thế nữa mình mặc kệ bạn luôn đấy!' Sầm Tử Tranh kéo áo bạn, ngượng ngùng .

      'OK OK!' Tĩnh Nghiên đưa hai tay ra hiệu đầu hàng, nhìn hai người, cười tươi: 'Nào, hai người đừng mãi ngồi yên như vậy chứ, thưởng thức xem tài nghệ nấu bếp của mình thế nào!'

      Sầm Tử Tranh mỉm cười: 'Ừm, nể tình bạn làm bàn đầy thức ăn như vậy, tha thứ cho bạn lần này!'

      'Tử Tranh, bạn là người Đài Loan cho nên hôm nay mình đặc biệt chuẩn bị mấy món điểm tâm Đài Loan mà bạn thích ăn nhất, bạn ăn thử xem, đừng phụ công nấu nướng của mình!' Tĩnh Nghiên cực kỳ hào hứng .

      Sầm Tử Tranh lúc này mới cẩn thận nghiên cứu bàn ăn ...

      'Oa, Tĩnh Nghiên, bạn đúng là con sâu trong bụng mình nha!'

      Đầy bàn đều là những món ăn ngon, sắc hương vị câu toàn, Sầm Tử Tranh điểm danh lượt ...

      'Đây là ... đậu khô của Đào Viên Đại Khê, cá viên nước ngọt, bánh gạo Thiệu Hưng, oa ... còn có mì sợi nấu với ngao, mực xào, canh cá gừng ... trời ạ, Tĩnh Nghiên ...'

      nhìn Tĩnh Nghiên đầy kích động: 'Bạn đúng là đầu bếp thần kỳ, lại có thể đem các món điểm tâm của Đài Loan làm được ngon lành như thế!'

      'Đương nhiên rồi. Bạn là bạn tốt của mình, mình đương nhiên phải làm hết sức mình rồi! Nào, nếm thử xem mùi vị thế nào!' Tĩnh Nghiên vừa vừa chủ động gắp cho phần mực xào.

      Thư Tử Hạo lúc này mới cười, : 'Tĩnh Nghiên, chẳng lẽ em quên trước giờ chỉ thích ăn đậu hũ chưng cho nên em nên cho ấy giải cơn thèm trước rồi mới sang mấy món khác!'

      rồi chủ động gắp cho phần đậu hũ.

      Sầm Tử Tranh mỉm cười: 'Hai người xem em là khách sao? Được rồi, Tĩnh Nghiên làm những món này đều là những món em thích ăn. Tử Hạo, cũng đừng ngồi yên đó, thử chút , em tin tưởng tay nghề của Tĩnh Nghiên nhất định làm thất vọng đâu!'

      'Được!' Thư Tử Hạo ôn nhu cười.

      Sầm Tử Tranh lúc này chẳng còn cố kỵ hình tượng nữa, thực ra trước mặt bạn tốt cũng chẳng lo nghĩ nhiều quá, đưa tay nhón lấy miếng cá viên cho vào miệng, vừa nhai vừa kinh ngạc nhìn Tĩnh Nghiên đồng thời đưa ngón cái lên ...

      'Tĩnh Nghiên, món cá viên này mùi vị tuyệt! Rất giống món ăn bản địa nha!' Nuốt ực miếng cá, hấp tấp khen ngợi.

      Khương Tĩnh Nghiên mỉm cười: 'Chỉ cần bạn thích là được rồi, Thư học trưởng ...' nhìn Thư Tử Hạo, 'Còn sao? Có thích mấy món ăn này ?'

      'Đương nhiên!' Thư Tử Hạo sau khi nếm món cũng tiếc lời khen: 'Cũng may hôm nay đến công ty, bằng có lộc ăn rồi!'

      Tĩnh Nghiên mỉm cười nhìn : 'Hôm nay Thư học trưởng là nhân vật chính, sao được chứ?'

      'Ồ?' Thư Tử Hạo nhướng mày, 'Sao lại thế?'

      Sầm Tử Tranh cũng bất giác nhìn về phía Sầm Tử Tranh, biết lời của có ý gì.

      'Xem hai người kia, sao mà nhạy cảm thế chứ!'

      Tĩnh Nghiên cười rạng rỡ, nâng ly rượu trong tay lên, nhìn về phía hai người: 'Hai người có thể xem như là quý nhân giúp đỡ em nhiều nhất, trước về Tử Tranh, chỉ riêng Thư học trưởng cho em ở đây lại hết lòng chăm sóc khiến em rất cảm động rồi cho nên đương nhiên là nhân vạt chính rồi. Hai người hôm nay đều là, thiếu người cũng được!'

      Thư Tử Hạo cười, cũng nâng chiếc ly trong tay lên: 'Tĩnh Nghiên khách sáo, nhưng ... nếu như cứ khách sáo như vậy giống người ngoài lắm, đúng ? Nào, hôm nay khó được dịp chúng ta ngồi ăn chung bữa cơm, trước cạn ly nào!'

      Trong chiếc ly thủy tinh, chất lỏng đỏ sẫm dưới ánh đèn trông bắt mắt ...

      Ngón tay thon dài câu qua chân ly, Sầm Tử Tranh cười nhìn Khương Tĩnh Nghiên ...

      'Tĩnh Nghiên, bạn hại mình, đấy!'

      Tĩnh Nghiên nghe câu này, trong mắt hơi lộ vẻ sửng sốt, động tác nâng ly cũng hơi khựng lại, mặt lộ vẻ tự nhiên : 'Tử Tranh, bạn gì vậy?'

      Thư Tử Hạo ngược lại nghe rất ràng ý của Sầm Tử Tranh: 'Tĩnh Nghiên à, em đương nhiên là hại ấy rồi. Hôm nay ấy tự lái xe đến đây đấy!'

      'Phải đó, chẳng lẽ bạn muốn mình uống rượu lái xe sao?' Sầm Tử Tranh cười nối lời Thư Tử Hạo.

      'Ồ, bạn xem, mình quên mất điểm này. Nhưng mà ... chỉ uống chút thôi chắc có vấn đề gì đâu!' Khương Tĩnh Nghiên hơi ngần ngừ chút rồi .

      Lúc này Thư Tử Hạo đứng dậy bước đến tủ lạnh lấy ra chai nước trái cây: 'Thôi Tĩnh Nghiên, an toàn là chính, cứ để ấy uống nước trái cây thôi. Cùng lắm phạt Tử Tranh phải ăn hết mấy món ăn bàn, được ?'

      'Này Tử Hạo, muốn em trướng bụng mà chết sao?' Sầm Tử Tranh làu bàu dù mặt vẫn treo nụ cười rạng rỡ.

      Khương Tĩnh Nghiên vốn ngồi chợt đứng bật dậy, xoay người về phía phòng bếp sau đó cầm lên chiếc ly thủy tinh khác, lấy bình nước trái cây từ tay Thư Tử Hạo rót vào ly rồi đưa đến trước mặt Sầm Tử Tranh ...

      'Mình thấy Thư học trưởng đúng đó, chỉ có thể phạt bạn bằng cách này thôi!'

      Sầm Tử Tranh đón lấy chiếc ly thủy tinh tay Tĩnh Nghiên, cách hào sảng: 'Được, được thôi. Ăn ăn, có gì ghê gớm lắm đâu. Nào, chúng ta cạn ly trước!'

      Ba người cùng nâng ly, ba chiếc ly thủy tinh lóng lánh mơ hồ soi qua đáy mắt u ám của Khương Tĩnh Nghiên.

      'Rượu đỏ ở nhà Thư học trưởng quá rất tuyệt!' Tĩnh Nghiên nhấp hớp rượu, kìm được lên tiếng tán thưởng.

      Thư Tử Hạo cười : 'Là Tĩnh Nghiên em lợi hại thôi, rượu đỏ cất giấu lâu như vậy cũng bị em tìm ra được!'

      'Haizzz, đáng tiếc hôm nay em có lộc hưởng, chỉ có thể đem nước trái cây thay rượu thôi!' Sầm Tử Tranh ra vẻ ủy khuất .

      Tĩnh Nghiên đáp lời chỉ nhìn chăm chăm hai người trước mặt, môi câu lên nụ cười thâm ảo ...

      'Tĩnh Nghiên, đừng ngồi yên lặng mãi thế, nào, thưởng thức chút tay nghề của chính mình ...'

      Thư Tử Hạo cười ôn nhu nhưng gương mặt tuấn chợt lộ ra nét khó chịu, đôi mày nhịn được chau chặt lại ...

      Sau đó bàn tay cũng níu chặt lấy góc bàn!

      'Tử Hạo ... sao vậy?' Thấy như vậy Sầm Tử Tranh khỏi giật mình, vội vàng bước đến đỡ lấy người lại rất ngạc nhiên nhìn thấy đôi tròng mắt đen thâm thúy dần trở nên mê ly ...

      trừng to mắt, quá bất ngờ trước những thay đổi của Thư Tử Hạo, phải lúc nãy còn tốt lắm sao?

      'Tử Tranh, Thư học trưởng hình như có gì đó thích hợp, hay là chúng ta dìu ấy lên phòng nghỉ ngơi lát !' Tĩnh Nghiên đứng ở bên cạnh thấy vẻ hốt hoảng của Sầm Tử Tranh, liền điềm tĩnh .

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 53: mưu (13)
      Dịch : dquynh122

      Sầm Tử Tranh nghe có lý liền gật đầu. Tiếp đó hai người liền hợp sức dìu thân hình nặng nề của Thư Tử Hạo lên lầu, hết hơi hết sức mới dìu được vào phòng của mình ở lầu.

      'Tử Hạo, thấy sao rồi?'

      Sầm Tử Tranh dìu lên giường, lo lắng nhìn đôi mắt càng lúc càng tối lại kia.

      Thư Tử Hạo trả lời mà tay bất giác níu chặt lấy cánh tay của Sầm Tử Tranh, hơi thở càng lúc càng nặng nề.

      Sầm Tử Tranh càng nhìn càng thấy khác thường, vội nhìn về phía Khương Tĩnh Nghiên như cầu cứu: 'Tĩnh Nghiên, mình thấy Thư Tử Hạo rất ổn, hay là chúng ta đưa ấy đến bệnh viện !'

      Nghe vậy Tĩnh Nghiên bước đến, quan sát những biểu mặt Thư Tử Hạo lúc rồi điềm tĩnh : 'Bạn đừng lo lắng, bình tĩnh lại . Mình nghĩ chắc chỉ là do ấy uống rượu bị dị ứng thôi, có gì đáng ngại. Trong phòng có nước, chúng ta cho ấy uống chút, chừng khỏe hơn!'

      Sầm Tử Tranh cũng nghĩ nhiều, vội bước đến góc phòng lấy nước mang đến, sau đó cố hết sức đỡ ngồi tựa vào đầu giường, đưa ly nước kề sát bên miệng ...

      'Tử Hạo, uống trước chút nước. Em và Tĩnh Nghiên đưa đến bệnh viện bây giờ.'

      Thư Tử Hạo uống nhanh mấy hớp nước, sau khi uống cạn cả ly nước lớn, hơi thở của trở nên dồn dập hơn, lồng ngực ngừng phập phồng.

      'Sao lại như thế chứ?'

      Sầm Tử Tranh kinh ngạc vô cùng, vội đứng bật dậy, 'Tĩnh Nghiên, mau đến đây giúp mình, chúng ta phải đưa Tử Hạo đến bệnh viện ngay mới được! ấy hình như ổn lắm!'

      Nhưng lúc này ...

      Bên vai chợt bị người giữ chặt lại, Sầm Tử Tranh vội ngẩng đầu lên nhìn thấy Khương Tĩnh Nghiên nở nụ cười đắc ý nhìn mình.

      'Tĩnh Nghiên, sao vậy?'

      Sầm Tử Tranh nhìn ra ý trong nụ cười của bạn mình, chỉ cảm thấy, sau khi uống rượu xong, hai người bạn đều trở nên khác thường.

      Tĩnh Nghiên lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi bên giường nhìn Thư Tử Hạo chăm chăm, bất chợt đưa tay vuốt ve gương mặt tuấn của , bên môi vẫn treo nụ cười quỷ dị.

      Sầm Tử Tranh còn chưa hết kinh ngạc chợt nghe trong cổ họng Thư Tử Hạo phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, lại giống như tiếng gầm gừ của con thú mắc bẫy, tròng mắt lóe lên những tia sáng dị thường, những tia sang khiến Sầm Tử Tranh sợ hãi.

      Tĩnh Nghiên lúc này mới chậm rãi lên tiếng nhưng điều đáng kinh ngạc là với Sầm Tử Tranh mà lại nhìn về phía Thư Tử Hạo mê man, giọng mà cực kỳ dịu dàng ...

      'Thư học trưởng, em vẫn luôn biết khát khao điều gì, cho nên hôm nay em giúp cho toại nguyện ...'

      Dưới vuốt ve và giọng nỉ non của phụ nữ, ràng phản ứng của càng mãnh liệt, hô hấp càng lúc càng nặng nề!

      Lúc này Sầm Tử Tranh càng thêm xác định có điều gì đó khác thường, vội lùi về sau mấy bước ...

      'Tĩnh Nghiên, bạn ... bạn vừa gì vậy?'

      Khương Tĩnh Nghiên nghe hỏi vậy liền dứng dậy, nụ cười môi càng rạng rỡ, bước chậm rãi từng bước về phía Sầm Tử Tranh ...

      'Tĩnh Nghiên ...'

      kinh ngạc trong Sầm Tử Tranh lúc này hoàn toàn bị thay thế bằng sợ hãi, nhất là khi nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Tĩnh Nghiên, bất giác lùi về sau thêm mẫy bước nữa nhưng muộn, Tĩnh Nghiên tóm được , kéo lại ...

      'Tử Tranh, là bạn tốt của tôi nhưng Thư học trưởng giúp tôi vô số việc. xem, giữa hai người đều có tâm , tôi có phải là nên giúp người giúp cho trót ?'

      Sầm Tử Tranh biết mình nên gật đầu hay lắc đầu mới phải. cảm thấy lời của Tĩnh Nghiên còn có ý gì đó nhưng ... vẻ khác thường của Tĩnh Nghiên thế này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

      'Tĩnh Nghiên, chúng ta đừng chuyện khác nữa, giờ chuyện cần làm là đưa Tử Hạo đến bệnh viện, những chuyện khác sau, được ?'

      Nào ngờ Khương Tĩnh Nghiên nghe câu này, nụ cười môi chợt lạnh: 'Thư học trưởng nào có chuyện gì chứ! ấy chỉ cần ... phát tiết chút là được rồi!'

      Sầm Tử Tranh sợ run người, theo bản năng hỏi lại: 'Tĩnh Nghiên, ý ... ý của bạn là sao?'

      Nụ cười môi Tĩnh Nghiên càng quỷ dị, dí sát mặt mình vào mặt Sầm Tử Tranh, gần đến nỗi mũi hai người gần như là chạm vào nhau, dưới ánh mắt kinh ngạc của Sầm Tử Tranh, xoay đầu ngửi mùi thơm người ...

      'Tĩnh Nghiên, bạn điên rồi sao?'

      Sầm Tử Tranh vội đẩy ra, mặt đầy kinh ngạc nhìn bạn, biết bạn mình vì sao có hành động dị thường như vậy.

      'Tôi điên?' Tĩnh Nghiên bật cười ha hả, tiếng cười trong căn phòng rộng nghe ghê người, chỉ tay về phía Thư Tử Hạo nằm mê man giường ...

      'Người sắp điên là ta kìa! Mà người có thể cứu được Thư học trưởng chỉ có , chính là ... !'

      Thốt ra chữ sau cùng, Tĩnh Nghiên đẩy mạnh Sầm Tử Tranh đến bên giường, vừa vặn khiến ngã nhào vào lòng Thư Tử Hạo.

      Sầm Tử Tranh kinh hãi kêu thất thanh tiếng, đó cũng là lúc cảm thấy có bàn tay nóng rực giữ chặt nơi eo mình, sau đó hơi thở của Thư Tử Hạo phất qua mặt ...

      'Tử Hạo, Tử Hạo... tỉnh lại! Tỉnh táo lại !'

      Hai tay Sầm Tử Tranh chống nơi ngực , nhìn thấy đôi mắt quẫn bách như con thú bị giam của , ý nghĩ chợt xẹt qua đầu khiến khỏi giật mình kinh hãi. Sầm Tử Tranh vội quay đầu nhìn về phía Khương Tĩnh Nghiên đứng bên cạnh ...

      'Bạn ... bạn ... chẳng lẽ cho Tử Hạo ...'

      Trái với vẻ kinh hãi của , Tĩnh Nghiên rất thoải mái, thẳng thắn tiếp lời Sầm Tử Tranh: 'Tôi chỉ muốn thuận nước đẩy thuyền, giúp Thư học trưởng làm chuyện tốt mà thôi! ta chỉ uống loại thuốc kích thích mới nhất của Thái Lan, ồ, trắng ra chính là thuốc kích dục!'

      'Điên rồi! Tĩnh Nghiên, bạn biết mình làm gì sao?'

      Sầm Tử Tranh nhịn được trừng mắt quát to câu. vội vàng đẩy Thư Tử Hạo ra, loạng choạng rời khỏi giường.

      Đây là Tĩnh Nghiên sao? Đây là bạn tốt của sao? Là Tĩnh Nghiên dịu dàng hòa nhã đây sao?

      'Tôi đương nhiên biết mình làm gì. Chỉ có điều ... chậc chậc ...'

      Tĩnh Nghiên chợt hung hăng trừng , nét mặt phẫn hận, ' ngờ may mắn, có uống rượu đỏ mà tôi chuẩn bị sẵn. Nhưng phải lúc nào may mắn cũng cùng , giờ tôi khóa cánh cửa này lại, có muốn chạy đằng trời cũng thoát, cũng đừng hy vọng hão huyền rằng Thư học trưởng tha cho bởi vì ... chỉ lát nữa thôi ta còn là con người nữa mà trở thành loại dã thú ...'

      đến đây nhìn gương mặt càng lúc càng tái của Sầm Tử Tranh, cười càng ái muội, giọng : 'Chỉ có điều mình hơi lo lắng cho sức khỏe của cậu liệu có chịu nổi đêm triền miên cùng Thư học trưởng thôi? Hahaha ...'

      Tràng cười lớn của Khương Tĩnh Nghiên lọt vào tai Sầm Tử Tranh nghe chói tai, lại khiến càng đau lòng hơn.

      Sầm Tử Tranh trừng to mắt nhìn Tĩnh Nghiên, trước mặt quá xa lạ, nỗi lo lắng chợt dâng trong lòng khiến biết nên gì nữa, chỉ vội vàng nhắm hướng cửa mà chạy ...

      'Muốn chạy sao?' Trong mắt Tĩnh Nghiên chợt xẹt qua tia hàn, sau đó quơ tay chộp lấy món đồ trang trí bàn ...

      Ngay lúc vừa chạm đến nắm cửa Sầm Tử Tranh ngờ sau lưng mình Khương Tĩnh Nghiên lại có hành động táo tợn như thế, chỉ kịp rên lên tiếng sau đó cả người như cánh diều đứt dây từ từ ngã xuống ...

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 54: Hành động đáng sợ (1)
      Dịch : dquynh122

      'Tĩnh Nghiên...'

      Sầm Tử Tranh chợt thấy từ cổ truyền đến cơn đau kịch liệt sau đó cả người mềm nhũn, ngã khuỵu xuống, đầu đập lên tấm thảm dày trải sàn, cũng may là tấm thảm kia đủ dày bằng nhất định là bị thương đổ máu ...

      Khương Tĩnh Nghiên ném bình trang trí, "hung khí" trong tay, lời bước đến níu chặt mái tóc dài của ...

      ' cho rằng mình có thể chạy trốn đâu, hở?'

      'Ô ...'

      Sầm Tử Tranh bị đau nhịn được kêu lên tiếng, cố giữ cho mình tỉnh táo, nhìn Tĩnh Nghiên : 'Bạn ... bạn ... sao có thể làm vậy với mình chứ? Tĩnh Nghiên ... bạn ...'

      'Nhìn lầm tôi rồi, đúng ? cho răng làm những chuyện kia tôi có thể tha thức cho , có thể quên những gì làm cho gia đình tôi sao? Hay là muốn thấy tôi vì những chuyện kia mà cảm động đến rơi lệ? Tôi biết làm vậy chẳng qua chỉ là chuộc tội thôi, mà tội lỗi của cả đời này cũng trả hết!' Tĩnh Nghiên nhấc dậy sau đó kéo trở lại giữa phòng.

      'Đừng ... Tĩnh Nghiên ... đừng ...' Theo bản năng Sầm Tử Tranh níu chặt cửa phòng dù từng cơn choáng váng đầu ập đến khiến cảm thấy mình thể duy trì tỉnh táo bao lâu nữa.

      Tiếng cười lạnh của Tĩnh Nghiên vang lên bên tai , liền sau đó cả người bị đẩy đến bên giường, ngã ngồi bên cạnh Thư Tử Hạo.

      'Muốn biết vì sao, đúng ?' Khương Tĩnh Nghiên đứng cách giường khoảng, mặt lộ ra nét cười tàn nhẫn, 'Tuy rằng tôi chưa có cách cho uống loại thuốc kích dục kia nhưng còn ...'

      'Tĩnh Nghiên, bạn ... thả mình ...'

      Chưa hết lời Sầm Tử Tranh thấy mình bị kéo vào trong lồng ngực nóng rực, trong lòng lập tức kinh hoảng thôi, tia hàn ý xuyên thẳng từ đầu xuống đến chân rồi lan khắp toàn thân, sau đó cả người bị ôm ngang lên.

      môi Tĩnh Nghiên nụ cười đắc ý càng sâu, đến trước mặt Thư Tử Hạo, kề môi bên tai khẽ: 'Học trưởng, Tử Tranh nhất của dang ở trong lòng, cứ thoải mái hưởng thụ ...'

      rồi liền rời khỏi phòng, đầu cũng quay lại lần ...

      'Tĩnh Nghiên ... Tĩnh Nghiên ...' Sầm Tử Tranh dùng hết sức lực đẩy mạnh Thư Tử Hạo ra rồi loạng choạng chạy về phía cửa nhưng rồi lập tức tuyệt vọng khi nghe tiếng cửa bị khóa vọng đến bên tai...

      'Thả mình ra, Tĩnh Nghiên ...'

      Lúc này đôi tay nóng rực từ phía sau đột nhiên ôm chặt lấy , giọng nam trầm thấp thô ráp cùng tiếng thở hổn hển lướt qua bên tai: 'Tử Tranh ... Tử Tranh ...'

      Sầm Tử Tranh vội quay đầu lại thấy đôi mắt mang đầy dục vọng nhìn thẳng vào mình, ngay sau đó cảm thấy cả người bị nhấc bổng lên sau đó bị ném mạnh lên giường!

      Cơn đau truyền đến khắp người khiến suýt nữa ngất , kinh sợ nhìn chằm chằm Thư Tử Hạo, hoảng sợ nhìn thân thể cường tráng dần áp xuống người mình.

      Sầm Tử Tranh mở miệng định thét lên, định kêu cứu nhưng thế nào cũng kêu được thành lời bởi vì bàn tay to của bịt kín nơi miệng .

      'Ô ...' Sầm Tử Tranh sức lực vốn lớn, lại vừa bị Tĩnh Nghiên tấn công, đầu càng lúc càng choáng váng, hôn trầm. được! thể ngất ! phải tỉnh táo bằng ...

      Nghĩ đến đây, như có sức lực vô hình truyền đến trong người, Sầm Tử Tranh cố hết sức kéo tay ra, như van xin: 'Tử Hạo, tỉnh lại , đừng ... tuyệt đối được ...'

      'Tử Tranh ... em ... muốn em ...'

      vừa thống khổ rên rỉ vòng tay vừa trói chặt hơn, dưới chi phối của thuốc kích thích, Thư Tử Hạo lúc này như con thú có lý trí, chỉ muốn cắn nuốt con mồi để thỏa mãn cơn thèm khát.

      'Tử Hạo, thể đối xử với em như thế ... em hận ... hận cả đời ...'

      Toàn thân Sầm Tử Tranh nhũn như bông, khi dần mất ý thức, chỉ mơ hồ thốt lên câu này.

      Người con dưới thân còn giãy dụa, hàng mi dày rợp dần khép lại che đôi mắt trong suốt, khóe mắt còn treo giọt nước mắt trong veo. Thư Tử Hạo ngẩng đầu, lý trí trong ngừng dãy dụa, mềm mại truyền đến nơi tay khiến nỡ buông tay, đôi mắt thâm trầm khóa chặt nơi gương mặt xinh xắn lúc này mê man, hơi thở càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng hỗn độn ...

      Nhưng ...

      Lời còn vẳng bên tai , thức tỉnh tia lý trí cuối cùng trong đầu . là Tử Tranh, hận !

      'Tử Tranh ... Tử Tranh ...'

      Thân thể dưới thân vẫn bất động, kiều như món ăn ngon chờ người hưởng dụng, giọng của bởi vì ngọn lửa cực nóng trong người bừng bừng cháy mà trở nên khàn đục. Tư thái "mời hưởng dụng" này của giây phút nào là kích thích bản năng nguyên thủy nhất của đàn ông trong ...

      Tác dụng của thuốc càng lúc càng rệt!

      Bàn tay to cách lớp y phục vuốt theo những đường cong mạn diệu người , biết bao nhiêu lần bản năng gào thét kêu gọi vượt qua lớp che chắn kia nhưng rồi lần lại lần chút lý trí còn sót lại trong đầu kềm chế lại. Nhưng ... dưới thân tốt đẹp như thế, đáng lý phải là của , là của !

      Lần nữa lật người lại, đôi môi nóng rực in lên làn da mịn màng của , ham muốn chiến thắng lý trí. muốn ! Điên cuồng muốn !

      Thân thể vô ý thức giãy dụa đôi chút, gương mặt xinh xắn như đóa hoa lê trong mưa, mái tóc dài mềm mại xõa tung làm nổi bật làn da trắng nõn gần như là trong suốt của , đẹp đến nỗi làm người ta thương tiếc.

      Thư Tử Hạo lúc này chợt có chút tỉnh táo lại, hai tay chống đỡ lấy thân thể, trán toát ra lớp mồ hôi mỏng, hơi thở nam tính thô ráp tràn ngập cả căn phòng. ngưng thần nhìn người phụ nữ dưới thân, trong suốt và yếu ớt như con búp bê bằng thủy tinh. Cúi thấp đầu, Thư Tử Hạo đặt nụ hôn lên vầng trán thánh khiết của , nhàng giúp lau giọt lệ nơi khóe mi rồi có chút mê muội vùi đầu vào mái tóc dài thơm ngát của , trầm mê hô hấp mùi hương của riêng .

      lúc lâu sau, lảo đảo đứng dậy, trong cổ họng khống chế được bật ra tiếng rống như dã thú, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cố nén dục vọng bừng bừng thiêu đốt cả người .

      Rầm rầm rầm!!!!

      đập mạnh cửa phòng chừng như đập sập nó, miệng ngừng gào thét, 'Mở cửa! Đáng chết! Mở cửa ra mau!'

      Nếu như còn rời , nhất định khống ché được chính mình mà xâm phạm ! muốn hận suốt đời!

      Rầm!!!

      Lại tiếng đập cửa lớn, dùng chính thân mình của mình đẩy cửa ra, sau những nỗ lực cuối cùng cánh cửa cũng được phá, vừa lảo đảo thân hình bước ra nhìn thấy Tĩnh Nghiên đứng đó, ánh mắt đầy oán hận.

      'Thư học trưởng, chẳng thà ủy khuất chính mình cũng muốn làm tổn thương ấy sao?'

      'Tránh ra!'

      Hô hấp của Thư Tử Hạo thông thuận như bình thường nữa, cắn chặt môi cố nén từng cơn sóng dục vọng gào thét trong cơ thể mình, trán mồ hôi càng lúc càng dày đặc, gian nan lên tiếng.

      Tĩnh Nghiên chặn lại, hề có ý buông tay, trong mắt ngoài khó tin chỉ có khó tin. ' điên rồi sao? Loại thuốc mà uống là thuốc kích thích loại nặng nhất của Thái, nếu như phát tiết sức tàn phá của nó đối với cơ thể là rất nặng nề. nghe hiểu ? Bây giờ người nhất ở kề bên , nhanh lên, muốn ta! Có được ta chuyện gì cũng được giải quyết!'

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 55: Hành động đáng sợ (2)
      Dịch: dquynh122

      Thư Tử Hạo đẩy mạnh Tĩnh Nghiên ra, loạng choạng chạy xuống cầu thang nhưng mới bước được mấy bước Tĩnh Nghiên níu lại từ phía sau...

      'Thư học trưởng, sao lại thế chứ? Sao lại phải như thế? Người phụ nữ đó ... người nằm giường , phải ủy khuất chính mình vậy sao?'

      mềm mại truyền đến từ thân thể áp sát sau lưng , những đường cong mạn diệu khiến run lên. Thư Tử Hạo luống cuống quay người lại, đôi mắt thâm trầm nhìn xoáy vào Khương Tĩnh Nghiên.

      Tĩnh Nghiên cắn cắn môi, vẻ oán hận dấu được gương mặt xinh đẹp, 'Thư học trưởng, ngại với , em rất thích , thích rất lâu nhưng bởi vì báo phục, em ngại lợi dụng . hận em cũng được, ghét em cũng được, tóm lại, em thể thua, càng thể để Sầm Tử Tranh sống tiêu dao khoái hoạt được!'

      'Tĩnh Nghiên em ...'

      Thư Tử Hạo cắn môi đến rướm máu, chỉ mong hành động này của mình có thể giúp đè nén cơn sóng nhiệt trong cơ thể, bàn tay hung hăng nắm chặt lại để những móng tay cắm thẳng vào lòng bàn tay hòng thức tỉnh chính mình nhưng thân hình trong lòng quá mềm mại, mùi u hương thoang thoảng ập vào mũi khiến mấy lần suýt khống chế được.

      'Thư học trưởng, khó chịu lắm phải ? Vào phòng được ? Chỉ cần bước vào đó còn khó chịu nữa ..' Tĩnh Nghiên nhìn thấy những cử chỉ này của liền biết nhịn đến cực hạn, ngừng giọng thủ thỉ bên tai .

      'Tránh xa ra, tránh ra!'

      Thư Tử Hạo thấp giọng rống, sau đó thân hình khẽ loạng choạng, bàn tay chống vội lên tường, trán mồ hôi từng giọt xuống thảm.

      ' ...'

      Tĩnh Nghiên nắm chặt bàn tay, ngờ người đàn ông này lại quật cường như vậy. ' còn chạm vào ta, người bị hủy là chính , nghe chưa?'

      xoay người lại, rống to về phía .

      Thư Tử Hạo rùng mình, đôi mắt thăm thẳm nhìn thẳng vào mắt Tĩnh Nghiên, hai tay hung hăng bấu chặt vai : 'Vì sao em lại trở thành như thế? Vì sao chứ? và Tử Tranh vẫn luôn xem em là bạn tốt, là người bạn tốt nhất vậy mà em ... lại hãm hại chúng tôi? Em làm vậy để làm gì? !'

      'Bởi vì trả thù. Bởi vì chỉ có hủy ta mới nguôi được mối hận trong lòng em. Em hận ta! Em muốn tự tay hủy hạnh phúc của ta!' Tĩnh Nghiên chút sợ sệt nhìn thẳng vào đôi mắt thâm u của , 'Hơn nữa, ấy phải là người mà Thư học trưởng luôn ái mộ hay sao? Em làm như vậy chẳng qua là giúp hoàn thành tâm nguyện thôi!'

      'Cách làm này của em gọi là hoàn thành tâm nguyện sao? Em làm như vậy là hại , là hủy Tử Tranh!' Dùng hết lý trí còn sót lại Thư Tử Hạo rống to, ' cho em biết, Tĩnh Nghiên, chẳng thà tùy tiện tìm người khác hoặc làm tổn thương mình cũng làm hại đến Tử Tranh!'

      rồi xoay người gian nan rời Tĩnh Nghiên.

      'Đừng ... ... thể !' Vội chặn lại hướng của , Tĩnh Nghiên cách kiên định, 'Em để !'

      'Tránh ra!' Giọng thô ráp của Thư Tử Hạo rống lên, dục vọng làm mắt nhuộm màu đỏ.

      ' trừ phi là chịu trở về căn phòng kia!' Tĩnh Nghiên hề có ý định lùi bước.

      ' lại lần cuối cùng, tránh ra!' rống to hơn, tay trán đều nổi gân xanh, giờ đây chẳng khác gì con thú giãy dụa trong lồng.

      Tĩnh Nghiên liều mạng lắc đầu, ánh mắt cực kỳ kiên định nhìn .

      thể ! rồi lấy ai để đả kích Sầm Tử Tranh? Làm sao để phát tiết cơn giận trong lòng ?

      'Em tránh ra?' Ánh mắt Thư Tử Hạo sáng lòe nhìn chăm chăm, dục vọng hầu như che lấp được.

      '! Em tránh ra! Em để bước ra khỏi căn phòng này!' Tĩnh Nghiên lạnh lùng nhìn , trong đáy mắt chỉ còn có thù hận.

      Thư Tử Hạo lời nào nữa, tác dụng của thuốc khiến bàn tay và cả người run rẩy thôi. nhợt nhạt cười, giọng cũng khẽ run ...

      'Đây là em tự chọn, tuyệt đối đừng hối hận!'

      Lời chưa dứt tay vươn ra tóm lấy trước mặt vào lòng, dùng thân thể mềm mại của miêu tả thân thể cường tráng nóng hừng hực của mình.

      'Thư học trưởng, định làm gì?' Hơi thở nam tính nóng rực của phất qua mặt khiến Tĩnh Nghiên kinh hãi thôi, giọng cũng bắt đầu run run.

      'Làm gì? Vào phòng chẳng phải em biết sao?' rồi nhấc bổng lên, chân vung lên đá cánh cửa phòng cạnh bên, bước nhanh vào rồi sập cửa lại.

      Đây là gian phòng dành cho khách, sang trọng nhưng lạnh lẽo.

      Cả người Tĩnh Nghiên bị ném mạnh lên giường, lực ném quá mạnh khiến đau đến đầu váng mắt hoa.

      'Thư học trưởng ...' vừa định trở mình lần nữa bị thân thể cường tráng của áp xuống.

      'Nếu như thuốc là do em cho uống, lẽ đương nhiên là em đến nhận hậu quả, phải sao?' Hơi thở thô ráp của phất qua má .

      ' ... Đừng ...' Khi bàn tay hung hăng xé rách quần áo , Tĩnh Nghiên rốt cuộc cũng biết ý đồ của , liền ngừng dãy dụa.

      'Nữ nhân ngốc, chẳng lẽ em biết càng dãy dụa càng kích phát dã tính trong người đàn ông sao?' Thư Tử Hạo vốn chẳng còn bao nhiêu lý trí dưới kích thích của thuốc, lại thêm người phụ nữ dưới thân mềm mại xinh đẹp càng khiến khó mà kềm giữ.

      Thân thể Tĩnh Nghiên trong phút chốc trở nên cứng đờ. Sao lại như thế? Kế hoạch của vốn phải là như vậy!

      'Buông em ra! Người mà muốn phải là em, là Sầm Tử Tranh mới đúng!'

      dùng hết sức mới đẩy Thư Tử Hạo ra được chút sau đó liều mạng hướng về phía cửa chạy nhưng bàn tay vừa nắm đến tay nắm cửa mái tóc dài bị người níu lại...

      'Ô ...' đau đớn kêu thất thanh tiếng, xoay đầu nhìn lại thấy đôi mắt đỏ ngầu của Thư Tử Hạo đăm đăm nhìn chính mình như muốn ăn tươi nuốt sống.

      'Chẳng lẽ em quên mình cũng là phụ nữ sao? Người mà bây giờ cần ... là em!'

      Mặt càng lúc càng kề sát mặt , bàn tay chút lưu tình xé toang quần áo , chỉ nghe "soạt ...' tiếng, ngay lập tức làn da trắng như tuyết của bại lộ trước mặt .

      'Thư học trưởng, phải nhìn cho , em là Tĩnh Nghiên, phải Sầm Tử Tranh ... xin ... đừng ...' Nỗi sợ hãi khiến toàn thân run rẩy, ngay cả giọng cũng đứt quãng.

      ' phải là em thích sao? Nếu như thuộc về , em làm sao biết em thích đến mức nào, hử' rồi vung tay lên lần nữa, lạnh lùng xé toạc những mảnh vải cuối cùng che chắn người .

      Dưới ánh mặt trời nhàn nhạt mùa đông, thân thể tuyết trắng của như phát ra vầng sáng, mà khi tiếp xúc với đôi mắt nóng rực đỏ ngầu của , thân thể đó run càng dữ dôi.

      Ánh mắt của Thư Tử Hạo hoàn toàn thay đổi mang theo loại bản năng chiếm hữu trời sinh của đàn ông đối với phụ nữ, là loại dã tính xâm lược nguyên thủy ...

      Khi càng lúc càng đến gần , Tĩnh Nghiên chợt vung tay, cái tát vang dội rơi gương mặt tuấn của .

      'Thư Tử Hạo, tỉnh lại! Tỉnh táo lại cho em!'

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :