1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 46: mưu (6)
      Dịch : dquynh122

      Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuyên qua cửa sổ ánh lên sàn nhà bằng đá hoa cương sáng loáng, cũng phản chiếu những cái bóng bận rộn của các nhân viên.

      Đây là Cung thị vào buổi sáng, ai nấy đều bận bịu với công việc của mình còn ở tầng tám mươi mở cuộc họp, bầu khí khẩn trương.

      Sau khi tan họp Sầm Tử Tranh lười lĩnh vươn vai duỗi người, cuộc họp kéo dài gần bốn giờ đồng hồ khiến có chút kiệt sức. Nhìn lại đồng hồ tai sau đó gọi cú điện thoại cho thư ký của tổng giám đốc rồi cầm tư liệu vừa họp bước vào thang máy chuyên dụng dành riêng cho tổng giám đốc.

      Thang máy rất nhanh lên đến tầng cao nhất, Sầm Tử Tranh vội vã bước ra.

      'Cung phu nhân!' Thư ký của tổng giám đốc vừa nhìn thấy Sầm Tử Tranh lập tức cúi chào.

      Sầm Tử Tranh nhìn cười hòa nhã: 'Cung tiên sinh hôm nay có cuộc họp nào ?'

      'Cung phu nhân, Cung tiên sinh vừa mới họp xong giờ ở trong văn phòng!' Thư ký tổng giám đốc vội đáp lời.

      Sầm Tử Tranh gật đầu: 'Được rồi, bận chuyện của mình !'

      Thư ký của tổng giám đốc gật đầu chào rồi rời .

      gõ mấy tiếng lên cửa, khi nghe giọng trầm ấm quen thuộc vang lên, bên môi Sầm Tử Tranh kìm được câu lên nụ cười, đẩy cửa bước vào.

      'Tranh Tranh!' Nãy giờ vẫn vùi đầu vào xấp văn kiện nghe tiếng bước chân Cung Quý Dương ngẩng đầu lên nhìn, thấy người vừa bước vào trong mắt thoáng ý cười, thả văn kiện tay xuống, đưa tay về phía , cười : 'Xem ra cưới được người vợ cuồng công tác, từ sáng đến trưa mới nhớ đến chồng em sao? gọi điện thoại qua mới biết Leila hôm nay có cuộc họp quan trọng!'

      Sầm Tử Tranh đặt văn kiện tay xuống bàn rồi đặt bàn tay nhắn của mình vào tay Cung Quý Dương, để mặc kéo vào lòng, thuận thế ngồi lên chân .

      'Quý Dương, nơi đây là văn phòng, đừng vậy mà ...' vẫn luôn quen quá thân mật ở chỗ riêng tư nhưng Cung Quý Dương sớm quen như vậy rồi.

      'Nơi đây là văn phòng tổng giám đốc, có lệnh của ai dám tiến vào chứ? Ồ, đúng, phải là ngoại trừ bà xã đại nhân dấu ai dám tiến vào!' Cung Quý Dương quyến luyến ôm lấy người , sủng nịch đặt lên môi nụ hôn âu yếm.

      'Sắc lang, cứ thích chiếm tiện nghi của người ta!' Sầm Tử Tranh cười nghiêng đầu né tránh nụ hôn của nhưng cũng ngờ như thế càng thuận tiện cho Cung Quý Dương, đôi môi lửa nóng thuận thế đáp xuống chiếc gáy trắng như tuyết của .

      'Em là vợ , ông xã chiếm tiện nghi của bà xã là chuyện thiên kinh địa nghĩa ...' Cung Quý Dương tham lam hít lấy mùi hương thơm ngát của riêng , vừa hôn vừa có chút mơ hồ .

      Lòng Sầm Tử Tranh chợt xao động, cả người lại vì nụ hôn ấm áp kia mà khẽ run lên, nhàng đẩy ra, đôi tay nhắn ôm lấy gương mặt tuấn, cố tình làm ra vẻ bất mãn : ' trưa rồi, đói nhưng em đói. Rốt cuộc là có muốn ăn cơm trưa đây hử?'

      'Ăn, đương nhiên phải ăn rồi. Nhưng mà ...' Cung Quý Dương cười có chút tà ác, vòng tay từ phía sau ôm lấy chặt hơn, gương mặt tuấn vùi vào nơi gáy , thấp giọng : 'Em cho ăn no trước ...'

      Vừa nghe gương mặt nhắn của Sầm Tử Tranh đỏ rực, kết hôn nhiều năm như vậy đương nhiên biết ám chỉ điều gì liền nghĩ cũng nghĩ đẩy vội ra đứng dậy : 'Đói bây giờ ăn, nhanh lên a!'

      Cung Quý Dương cũng đứng dậy theo , thân hình cao lớn chừng như che khuất cả , cười tà tứ, chút dấu diếm : 'Bà xã đáng , so với cơm trưa càng muốn ăn em hơn!'

      Gương mặt nhắn của Sầm Tử Tranh càng đỏ hơn, xoay người vừa cười vừa đẩy ra, đôi mắt đẹp đầy tình ý nhìn , giọng : 'Đừng lộn xộn, Quý Dương. Em có chuyện đàng hoàng muốn bàn với !'

      Cung Quý Dương thấy vợ như vậy liền thu liễm lại vẻ tà tứ, nghiêm túc ngồi xuống trở lại: ' , có chuyện gì?'

      'Ừmm ...' Sầm Tử Tranh rũ hàng mi dài, trầm tư chút rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Cung Quý Dương giọng : 'Quý Dương, là chuyện liên quan đến Tĩnh Nghiên!'

      'Ồ?' Cung Quý Dương nhướng mày: 'Em !'

      Sầm Tử Tranh nghe vậy liền cầm xấp văn kiện vừa đặt lên lúc nãy đưa đến trước mặt , : 'Đây là những thiết kế của Tĩnh Nghiên, xem thử !'

      Cung Quý Dương mặt lộ vẻ khó hiểu mở xấp văn kiện tay ra, nhìn sơ qua lượt rồi hỏi vợ: 'Tranh Tranh, chuyện thiết kế trước giờ là em phụ trách mà!'

      Sầm Tử Tranh mỉm cười nhìn chồng: 'Quý Dương, cũng biết là bác Khương qua đời, Tĩnh Nghiên giờ chỉ còn người. Em là bạn thân của bạn ấy, làm sao bỏ mặc bạn ấy lo cho được. xem, tuy rằng bạn ấy có nhiều kinh nghiệm trong công việc lắm nhưng về mặt thiết kế cũng rất có tài ...'

      Sầm Tử Tranh càng càng nhanh, khó nhận ra lo lắng trong lòng .

      Cung Quý Dương nở nụ cười nhìn , 'Cho nên, em muốn ấy vào Cung thị làm việc, trở thành nhà thiết kế của Leila sao?'

      'Phải phải phải!' Sầm Tử Tranh gật đầu như bằm tổi, sau đó mới dè dặt : 'Dù sao cổ đông lớn nhất của Leila cũng là , đương nhiên là phải bàn bạc với chút rồi!'

      Cung Quý Dương bật cười ha hả, ' ngốc, tuy là cổ đông lớn nhất nhưng em mới là người quyết định mà. Muốn tuyển thêm nhân viên cũng cần phê chuẩn, em cứ chọn người nào em thấy thích hợp là được ...'

      đến đây chợt đứng dậy dịu dàng ôm vào lòng, thấp giọng : 'Hơn nữa, cũng chỉ mong nhân viên của em càng lúc càng nhiều, như vậy em có thể xoay quanh là được rồi!'

      ' tới lui vẫn là đàng hoàng, em đến bàn bạc với là vì có điều phải suy nghĩ mà. là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt, nếu như em dám tự m ình quyết định ràng là tôn trọng rồi!' Sầm Tử Tranh giả vờ oán giận .

      Cung Quý Dương nhìn sâu vào đôi mắt đẹp của , nhất thời kìm lòng được lại cúi đầu xuống, 'Ngốc à, là tổng giám đốc nhưng vạn người mà dưới người, em nghe "nhất vợ nhì trời" sao?'

      'Mồm mép quá !' Sầm Tử Tranh nghe vậy khỏi ngọt ngào cười, xoay lại ôm , thở dài tiếng rồi có chút được tự nhiên: 'Quý Dương ... thực ra ... thực ra em còn có chuyện muốn với , là ... chính là ... em muốn chuyển cho Tĩnh Nghiên số cổ phần của Leila.'

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 47: mưu (7)
      Dịch : dquynh122

      Sầm Tử Tranh lấy hết dũng khí dứt lời xong liền hồi hộp nhìn Cung Quý Dương chăm chăm như muốn thông qua biểu tình mặt nhìn ra được chút manh mối gì.

      Cung Quý Dương thấy vẻ nơm nớp lo sợ của , trong lòng muốn cười nhưng cố nhịn. ngồi xuống thoải mái tựa người vào lưng ghế, làm ra vẻ suy tư rồi : 'Em làm như vậy những cổ đông khác sợ rằng có ý kiến!'

      'Cho nên ...' Sầm Tử Tranh cắn môi, níu lấy áo cười : 'Nếu muốn họ có ý kiến dễ thôi, đồng ý rồi ai dám phản đối nữa!'

      'Chuyện này ...' Cung Quý Dương cố ý kéo dài tiết, mặt lộ vẻ do dự : ' phải suy nghĩ kỹ mới được!'

      Sầm Tử Tranh hoàn toàn nhìn thấy trong mắt Cung Quý Dương vừa thoáng qua tia đùa dai nên hoàn toàn tin là , gương mặt xinh đẹp khỏi có chút lo lắng: 'Quý Dương, có gì phải suy nghĩ chứ. Em tin năng lực của Tĩnh Nghiên có thể chiếm được lòng tin của những cổ đông khác mà!'

      'Ừmm ...' Cung Quý Dương vẫn làm ra vẻ suy tư, liếc nhìn Sầm Tử Tranh, trong đôi mắt đen xẹt qua ý cười dễ gì nắm bắt được: 'Vậy ... phải xem tâm tình của !'

      Cái gì?

      Sầm Tử Tranh ngây người nhìn chồng mình, qua lúc lâu mới chau mày huých mạnh vào ngực : 'Quý Dương, đừng lộn xộn mà. Em chuyện nghiêm chỉnh với !'

      ' đâu có đùa!' Cung Quý Dương cười có chút gian trá, giữ chặt , sóng mũi cao thẳng vùi vào trong mái tóc dài của , môi kề sát tai : 'Là em muốn giúp bạn mình mà, vậy phải xem có bao nhiêu thành ý mới được, ít nhất phải làm cho vui vẻ mới có thể có quyết định chính xác được!'

      Sầm Tử Tranh trừng mắt nhìn : 'Thế nào? bây giờ vui sao? Hay là có gì bất mãn với em?'

      Cung Quý Dương cười ha hả, tay ôm càng chặt hơn: 'Đây hình như giống thái độ của người cầu xin nên có nha!'

      'Vậy phải làm gì mới vui được?' Sầm Tử Tranh quả thực là hết cách, tư duy của Cung Quý Dương hình như lúc nào cũng vượt quá xa .

      Ý cười mặt Cung Quý Dương càng ràng, càng dán sát môi mình lên vành tai : 'Em thử xem!'

      Câu đầy ái muội này khiến Sầm Tử Tranh nhất thời hiểu ràng, gương mặt trắng nõn lập tức có thêm tầng hồng, ngượng ngùng thốt: ' là ... càng lúc càng đáng ghét! Suy nghĩ nghĩ đâu !'

      'Suy nghĩ của toàn bộ đều đặt người em mà!' Cung Quý Dương cười càng tà tứ, ngón tay thon dài lướt qua đôi má đỏ hồng của , 'Đây là cơ hội khó có được, biết lợi dụng sao được chứ?'

      rồi vừa cười vừa né tránh nắm đấm của , thuận thế giữ chặt bàn tay trong tay mình, quyến luyến nỡ buông.

      Tim Sầm Tử Tranh tự chủ được đập nhanh hơn chút nữa, tuy rằng kết hôn bao nhiêu năm rồi nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt này của Cung Quý Dương vẫn nhịn được, thẹn thùng như lúc ban đầu.

      'Thế nào? Vợ chồng già mà vẫn còn ngượng ngùng sao?' Cung Quý Dương âu yếm vuốt mái tóc dài của , giọng mang theo trí mạng dụ hoặc.

      Sầm Tử Tranh cười thẹn thùng, trong mắt sóng tình dập dờn, nhìn chồng chăm chăm, giây lâu sau mới dè dặt áp sát vào , đôi môi đào mềm mại kề sát bên tai : 'Vậy phải hứa với em là được nuốt lời đấy nhé!'

      Hơi thở nóng rực của Cung Quý Dương phất qua những sợi tóc dài của : 'Vậy phải xem biểu của em hôm nay thế nào!'

      'Sắc lang!' Sầm Tử Tranh mắng câu. Tuy vậy vẫn nhiệt tình chủ động dán môi mình lên môi , chiếc lưỡi thơm tho quấn quýt lấy lưỡi ...

      Cánh tay vòng nơi vòng eo mảnh mai của dần siết chặt hơn, Cung Quý Dương vừa định hóa bị động thành chủ động Sầm Tử Tranh khéo léo trốn ra, sau đó thân hình mềm mại lại dán lên người lần nữa, đôi môi mềm mang theo sức quyến rũ khó mà chống cự dời đến bên tai , khó nhận ra người Cung Quý Dương khẽ run lên.

      đắc ý mỉm cười, bàn tay nhắn lặng lẽ đặt lên ngực , tận lực chậm rãi cởi từng chiếc cúc của chiếc áo sơ mi được cắt may thủ công tinh tế, theo từng chiếc cúc áo được cởi ra, đầu ngón tay mềm mại cũng nhàng vuốt ve lồng ngực tinh tráng với làn da rám nắng của ...

      Theo từng động tác của , hô hấp của Cung Quý Dương dần trở nên dồn dập, hơi thở có chút hỗn độn, trong lòng mềm mại như nước, nụ cười dịu dàng cùng nụ hôn nồng ấm đầy dụ hoặc thành công khơi mào bản năng nguyên thủy nhất của đàn ông trong !

      Bàn tay to bắt đầu an phận, thành thục lướt theo những đường cong người , mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay khiến khó mà kìm lòng được.

      Dưới vuốt ve đầy khiêu khích của , thân thể Sầm Tử Tranh run lên, ngẩng đầu, đôi môi mềm mại đáp xuống nơi áo , dùng môi mình thay thế bàn tay, tiếp tục cắn từng chiếc cúc áo, mỗi hành động muốn có bao nhiêu dụ hoặc có bấy nhiêu dụ hoặc.

      Khi môi chậm rãi dời xuống dưới, hơi thở ấm áp nhàng phất qua làn da rám nắng, Cung Quý Dương thở rút hơi, đôi mắt đen chợt tối lại, chờ được nữa, nhàng nhấc bổng lên ...

      'Aaa ...Quý Dương ...' Sầm Tử Tranh giật mình kêu thất thanh tiếng, khi nhận ra điều khác thường trong mắt , cánh tay trắng như tuyết câu lên cổ , mặt vùi sâu vào lồng ngực tinh tráng kia.

      'Tiểu tinh này ...' Cung Quý Dương vừa bế vào phòng nghỉ riêng của mình vừa lẩm bẩm.

      Khi thân hình yểu điệu của được nhàng đặt lên chiếc giường rộng lớn thân hình của Cung Quý Dương cũng lập tức áp sát, đôi môi lửa nóng mang theo vô hạn quyến luyến đường hôn xuống ...

      'Quý Dương ...' Giọng Sầm Tử Tranh vỡ vụn, hơi thở dồn dập bám chặt đầu vai rắn rỏi của : ' ... còn chưa hứa với em ...'

      Hơi thở của Cung Quý Dương có chút hỗn độn mang theo chút thống khổ vì ham muốn, vùi mặt vào gò ngực đầy đặn của ...

      'Ừm, đều nghe theo em ...'

      'Quý Dương ...' Tim Sầm Tử Tranh đập thịnh thịch trong lồng ngực, dưới tấn công mãnh liệt của Cung Quý Dương, cả người như hóa thành vũng nước, gương mặt kiều diễm bởi vì kích tình mà nhiễm lên tầng hồng nhạt, xinh đẹp như đóa hoa nở rộ.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 48: mưu (8-)
      Dịch : dquynh122

      Thời tiết ấm dần lên, mùa xuân càng lúc càng đến gần, trong khí chừng như có thể nghe được hương hoa và cảm nhận được những cơn gió nhè thổi mang theo hơi thở dịu dàng của mùa xuân.

      Khi Sầm Tử Tranh giải quyết xong chuyện chia phần cổ quyền cho Tĩnh Nghiên là chuyện của mấy hôm sau. Nhìn xấp văn kiện hoàn chỉnh bàn, mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

      Chỉ cần đem phần văn kiện này đưa cho Tĩnh Nghiên có nghĩa là Tĩnh Nghiên thành viên chính thức của Cung thị, chỉ thế, bạn ấy còn là trong số những cổ đông của thương hiệu thời trang Leila.

      Sầm Tử Tranh có chút sốt ruột chỉ mong sao sớm đem tin tức tốt kia báo cho Tĩnh Nghiên, trước đó bởi vì việc chưa có quyết định chính thức nên dám đường đột báo cho bạn ấy nhưng giờ tốt rồi, mọi chuyện xem như giải quyết ổn thỏa cả rồi!

      Nghĩ đến đây nụ cười môi càng rạng rỡ, hơn nữa khi nghĩ đến thái độ của Tĩnh Nghiên đối với mình có nhiều chuyển biến, Sầm Tử Tranh cảm thấy mọi thứ tốt đẹp.

      lúc cầm điện thoại lên chuẩn bị ấn phím như có tâm linh cảm ứng, chuông điện thoại chợt reo lên ...

      Nhìn thấy cái tên hiển thị màn hình, Sầm Tử Tranh mỉm cười. Là Tĩnh Nghiên!

      ngờ có ngày bạn ấy lại chủ động gọi điện thoại cho , thế mà vừa nãy còn định gọi cho Tĩnh Nghiên, tốt quá!

      'Tĩnh Nghiên ...' vui vẻ vào điện thoại.

      Đầu bên kia trầm mặc lúc, nhưng lâu sau đó truyền đến giọng của Khương Tĩnh Nghiên.

      'Tranh Tranh ...'

      Sầm Tử Tranh ngờ Tĩnh Nghiên gọi điện thoại cho mình, vội hỏi: 'Tĩnh Nghiên, giờ sức khỏe của bạn tốt hơn nhiều chưa?'

      Mấy ngày nay vẫn luôn bận bịu chuyện xử lý cổ quyền đồng thời cũng vì chuyện của Thư Tử Hạo nên tiện đến nhà thăm Tĩnh Nghiên nhưng vẫn luôn lo lắng về tình hình sức khỏe của bạn bởi Sầm Tử Tranh nhớ , mấy hôm trước ở nhà Thư Tử Hạo trông sắc mặt của Tĩnh Nghiên tệ.

      Đầu bên kia Khương Tĩnh Nghiên hơi cao giọng: 'Yên tâm Tử Tranh, Thư học trưởng rất biết cách chăm sóc, mình bây giờ có gì đáng ngại rồi. Chỉ là ... hơi nhớ bạn, biết bạn có rảnh đến đây chơi với mình ?'

      Sầm Tử Tranh nghe bạn vậy trong lòng hơi có chút áy náy, : 'Tĩnh Nghiên, xin lỗi nha. Mấy hôm nay mình bận quá nên đến thăm bạn được nhưng hôm nay vừa hay mình rảnh rỗi, định đến chơi với bạn đây!'

      Đúng vậy, đúng là hôm nay quyết định đến nhà Thư Tử Hạo chuyến, mục đích có gì khác hơn là báo với Tĩnh Nghiên những tin tốt kia.

      Khương Tĩnh Nghiên nghe vậy chừng như cũng rất vui, vội : 'Được thôi, Tử Tranh, mình đợi bạn!'

      Sầm Tử Tranh cười vui vẻ đứng dậy, khoác túi xách lên vai, hít sâu hơi rồi cầm phần văn kiện bàn lên, rời khỏi công ty.

      ***

      Thư Tử Hạo bận suốt cả buổi tối nên ngủ mê mệt, khi thức dậy gần trưa, khi rửa mặt thay xong quần áo xuống lầu thấy bóng dáng của Tĩnh Nghiên đâu.

      'Dì Phúc, dì Phúc ...' vừa gọi cho người quản gia vừa xuống lầu tìm.

      'Thư tiên sinh!' Mới gọi hai tiếng từ gian phòng khác người phụ nữ tuổi trung niên bước ra, thân hình bà mập mạp còn mặt là nụ cười hiền hậu, bà cung kính hỏi: 'Thư tiên sinh, ngài tìm tôi?'

      Thư Tử Hạo nhìn quanh biệt thự lần nữa sau đó mới hỏi: 'Sao thấy Khương tiểu thư?'

      Dì Phúc vội đáp lời : 'Ồ, ngài muốn tìm Khương tiểu thư sao? ấy ở trong bếp!'

      'Bếp?' Thư Tử Hạo sững người, lúc sau mới xua tay: 'Được, tôi biết rồi, dì bận chuyện của dì !'

      Dì Phúc lễ phép cúi chào sau đó tiếp tục bận việc của mình.

      mùi thức ăn thơm nức mũi truyền từ bếp ra ngoài, chỉ vậy còn có tiếng thức ăn xào nấu bếp.

      Lần bước đến gian bếp mới thấy, trong gian bếp rộng lớn chỉ có mình Tĩnh Nghiên, mặc chiếc tạp dề mượn của dì Phúc, mái tóc dài được buộc gọn gàng thành hình đuôi ngựa ở phía sau, tập trung hết tinh thần vào mấy món ăn bếp còn bàn cũng có vài món được làm xong.

      Quả sắc hương vị đầy đủ!

      Đây là kết luận mà qua lúc đứng ở cửa phòng bếp nghiên cứu Thư Tử Hạo rút ra được. chưa từng thấy Khương Tĩnh Nghiên đảm như bây giờ, cũng chưa từng nghĩ xinh đẹp như vậy lại giỏi việc bếp núc đến vậy.

      Ít nhất là trong số các tiếp xúc trước giờ chưa có nào giống như vậy. Ngay cả Sầm Tử Tranh cũng vậy, ở bên cạnh lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ của khi làm bếp.

      Bất giác Thư Tử Hạo mỉm cười, nhìn theo bóng Tĩnh Nghiên bận rộn nhưng thành thạo trong lòng chợt có cảm giác rất dễ chịu.

      Có lẽ cảm giác được sau lưng mình có gì khác thường, bận rộn thái thức ăn Khương Tĩnh Nghiên chợt quay lại nhìn, khi nhìn thấy Thư Tử Hạo đứng ngay cửa, liền mỉm cười: 'Nào có người nhìn thấy người khác bận rộn mà chịu đến giúp chứ?'

      Thư Tử Hạo bật cười ha hả, cùng lúc đôi chân dài bước nhanh vào bếp, sau khi tìm vòng trong bếp lại chẳng thấy chiếc đĩa nào.

      Tĩnh Nghiên thấy vậy nhịn nổi bật cười, chỉ tay vào chiếc tủ chén nơi quầy bếp, 'Ở đó kìa, Thư học trưởng, nơi đây là nhà mà!'

      Thư Tử Hạo nghe giọng điệu có chút trào phúng của cũng ngượng ngùng cười : 'Thực ra có thói quen vào bếp, thậm chí cũng rất hiếm khi tiến vào nhà bếp!'

      Tĩnh Nghiên nhún vai, tỏ vẻ hiểu : 'Cũng đúng thôi. là nhà thiết kế cấp quốc tế, sao lại có thời gian xuống bếp chứ? Vì vậy hôm nay chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đây chờ ăn món ngon là được rồi!'

      Thư Tử Hạo nghe vậy liền bước đến cầm lấy con dao trong tay nhàng đặt xuống rồi mỉm cười : 'Tĩnh Nghiên, em là khách của sao có thể để em làm mấy việc này chứ? Giờ nhiệm vụ chủ yếu của em là nghỉ ngơi cho khỏe, nơi đây cứ giao cho dì Phúc làm là được rồi. Nếu như em thích những món ăn của dì Phúc có thể đặt thức ăn ở ngoài mang đến mà!'

      ý cười thoáng qua đáy mắt của Tĩnh Nghiên, ngẩng đầu lên nhìn Thư Tử Hạo, vẻ mặt chân thành: 'Thư học trưởng, em rất cám ơn khoảng thời gian này chăm sóc cho em, sức khỏe của em tốt hơn nhiều lắm rồi, em cũng thể ở chỗ của ăn uống được. Hơn nữa, thực ra hôm nay em làm bữa cơm này là có mục đích.'

      'Ồ? Sao em lại thế?' Thư Tử Hạo nhướng mày, nghi hoặc hỏi lại.

      Tĩnh Nghiên nhìn lại những món ăn mà mình vừa làm, mặt lộ ra ý cười: 'Bởi vì lát nữa Tử Tranh đến đây chơi. Vì để cám ơn giúp đỡ của hai người, em suy nghĩ lại, thấy chỉ có cách này là cách tốt nhất để biểu đạt thành ý!'

      'Tử Tranh đến đây?' Đôi mắt đen của Thư Tử Hạo chợt sáng lên, mặt tự giác thoáng qua tia nhu tình.

      Tĩnh Nghiên gật đầu sau đó nhìn Thư Tử Hạo, dấu trong nụ cười là nỗi niềm ai nắm bắt được ...

      'Thư học trưởng, ... vẫn chưa buông xuống được sao?'

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 49: mưu (9)
      Dịch : dquynh122

      Thư Tử Hạo nghe hỏi vậy, gương mặt vốn tươi cười chợt trở nên suy sụp và ảm đạm, bên môi tự giác lộ ra nụ cười khổ: 'Buông xuống được hay cũng phải buông xuống, phải sao?'

      Câu hỏi này là nỗi khổ sở và bất lực của trong bấy nhiêu năm qua.

      Thu hết phản ứng của vào trong đáy mắt, Tĩnh Nghiên rũ hàng mi, quét nhanh mắt về những đĩa thức ăn bàn, từng đĩa , mặt thần tình cực kỳ phức tạp. lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn Thư Tử Hạo : 'Có lẽ đúng, những chuyện như thế này buông xuống được cũng phải buông xuống, dù sao Tử Tranh cũng kết hôn với Cung Quý Dương, nhưng ...có vài chuyện vừa khéo là ngược lại, muốn buông xuống cũng chưa chắc buông xuống được!'

      vừa điềm nhiên vừa trút món ăn cuối cùng vào đĩa, trong từng động tác có thoải mái thành lời.

      Thư Tử Hạo thở dài tiếng, vốn trong lòng tâm trùng trùng nên nhận ra thần thái và ngữ điệu của Tĩnh Nghiên có chút khác thường, chỉ cười khổ tiếng nữa, gì thêm mà lẳng lặng bước sau lưng nhìn làm bếp.

      'Thư học trưởng, có vài lời em vẫn luôn muốn với nhưng có lúc cảm thấy ra vô ích!' Tĩnh Nghiên nhìn vẻ mặt đau khổ của , cười , điềm đạm .

      Thư Tử Hạo đáp lời, chỉ nhìn như muốn chờ nghe câu tiếp theo.

      Tĩnh Nghiên khéo léo dùng dao khắc đóa hoa từ củ cà rốt rồi đặt lên đĩa thức ăn như trang trí, vừa làm vừa nhanh chậm : 'Thực ra em vẫn luôn cho rằng, người thích hợp với Tử Tranh nhất là , Thư học trưởng, chứ phải là Cung Quý Dương!'

      'Hả? Vì sao lại vậy?' Thư Tử Hạo nghe Tĩnh Nghiên vậy, tuy biết đây chẳng qua chỉ là ý niệm thôi nhưng vẫn nhịn được hỏi lại.

      Khương Tĩnh Nghiên cười khan tiếng sau đó nhìn , trong mắt thoáng qua tia khác thường, 'Bởi vì Thư học trưởng sâu đậm hơn ai hêt, người người sâu sắc như vậy chẳng lẽ đáng có được tình hoàn mỹ hay sao chứ?'

      Câu này của lại khiến Thư Tử Hạo cười khổ lần nữa, xua tay: 'Tĩnh Nghiên, nếu như em muốn an ủi xin nhận ý tốt đó!'

      Khương Tĩnh Nghiên dừng lại động tác trong tay, vẻ mặt nghiêm túc hỏi : 'Thực ra phải em muốn an ủi , Thư học trởng, có từng bao giờ nghĩ giành Tử Tranh về lại bên mình?'

      Câu hỏi này của khiến cả người Thư Tử Hạo cứng đờ, sau đó thở dài tiếng sâu: 'Tĩnh Nghiên, thực ra suy nghĩ này lúc nào là quẩn quanh trong đầu nhưng ... biết, người Tử Tranh là Cung Quý Dương, phải , hơn nữa ấy ... ấy đúng là sống rất hạnh phúc, nghĩ cũng đến lúc buông tay rồi!'

      Tĩnh Nghiên nghe vậy liền bước đến trước mặt , ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt đen của Thư Tử Hạo, bất thình lình hỏi câu: 'Đây là cách tự an ủi chính mình sao?'

      'Có thể coi là vậy, chỉ cần Tử Tranh hạnh phúc chẳng mong gì hơn nữa, dù sao cũng so với sống bên cạnh hạnh phúc tốt hơn nhiều!' Thư Tử Hạo cũng có ý che dấu tâm tư của mình, nhìn thẳng vào mắt Tĩnh Nghiên, điềm đạm .

      Khương Tĩnh Nghiên thoáng chau mày, sau đó hỏi lại: 'Vậy ... nếu như có ngày Cung Quý Dương còn Tử Tranh nữa, hoặc là ... chủ động rời khỏi Tử Tranh sao? cũng biết đó, người đàn ông có thân phận như Cung tiên sinh thực có quá nhiều phụ nữ ái mộ, sức quyến rũ cũng quá lớn!'

      'Vậy cố kỵ gì nữa, trực tiếp mang Tử Tranh rời !' Thư Tử Hạo chút do dự trả lời , trong giọng điệu mang theo kiên định và dũng khí có chút trì hoãn nào!'

      Trong mắt Tĩnh Nghiên thoáng qua tia tán thưởng, cười : 'Thư học trưởng đúng là kẻ si tình thứ thiệt, Tử Tranh tốt số, đầu tiên là gặp , sau đó là gặp Cung tiên sinh, về sau nữa lại gặp được trai em ...'

      đến đây hơi khựng lại, mặt hơi có chút thay đổi, trong mắt thoáng ảm đạm ...

      Thư Tử Hạo thấy vậy liền nhè vỗ vai , giọng cực kỳ dịu dàng : 'Tĩnh Nghiên, đều qua rồi, em đừng đau lòng nữa, như vậy chỉ khiến bản thân được vui mà thôi!'

      Tĩnh Nghiên gật đầu, cũng thêm nữa nhưng ánh mắt thoáng lóe lên tia quỷ dị.

      Thư Tử Hạo trịnh trọng nhìn , nghiêm túc : 'Tĩnh Nghiên, hỏi em vấn đề, biết em có thể thành trả lời hay ?'

      Tĩnh Nghiên nhìn , giọng : 'Thư học trưởng, định hỏi gì?'

      Thư Tử Hạo thở dài tiếng sâu, chừng như ngẫm nghĩ xem nên hỏi thế nào mới phải sau đó nghiêm túc nhìn thẳng , hỏi: 'Tĩnh Nghiên, em ... em tha thứ cho Tử Tranh sao?'

      Cả người Tĩnh Nghiên chợt cứng lại, mặt lộ ra chút khác thường ..

      'Thư học trưởng, em biết lo lắng điều gì, thực ra bấy nhiêu năm qua em vẫn thể quên hận ý với Sầm Tử Tranh, hận bạn ấy lâm thời hủy hôn, hận bạn ấy hại cả nhà em từng người chết , nhưng ... khi em gặp lại bạn ấy lần nữa, nhìn thấy bạn ấy vì bệnh tình của ba em mà bôn ba vất vả, cho dù phải đối mặt với lạnh lùng cùng những lời lẽ châm chọc của em nhưng vẫn chùn bước em mới hiểu ra, trong lòng bạn ấy luôn coi em là người bạn tốt nhất, vẫn luôn quan tâm đến em, mà bấy nhiêu năm qua trong lòng bạn ấy cũng chẳng dễ chịu gì. Thực ra, thẳng thắn mà cái chết của trai em cũng liên quan gì đến bạn ấy, em thể tiếp tục ích kỷ vì muốn đối mặt mà đem hết trách nhiệm đổ lên người bạn ấy được!'

      ' sao? Tĩnh Nghiên, tất cả những điều em đều là sao? Về Tử Tranh, về những chuyện trong quá khứ em nghĩ thông suốt rồi sao?' Thư Tử Hạo hỏi lại, trong giọng giấu được kích động.

      Tuy biết thời gian gần đây thái độ của Tĩnh Nghiên đối với Sầm Tử Tranh hòa hoãn nhiều lắm nhưng vừa nãy nhìn thấy vẻ ưu thương thoáng trong mắt Tĩnh Nghiên vẫn khó tránh suy nghĩ lung tung, cho đến khi nghe được những lời này của mới cảm thấy yên tâm đôi chút.

      Khương Tĩnh Nghiên mỉm cười nhìn : 'Đương nhiên rồi, nếu như phải vậy sao hôm nay em lại mời Tử Tranh đến đây chứ? Từ hôm nay trở em chỉ có hai người là bạn thôi, đương nhiên là phải quan tâm hai người hết mực rồi!'

      Thư Tử Hạo cũng nở nụ cười nhợt nhạt, : 'Nếu là bạn bè sao phải khách sáo với thế làm gì?'

      Tĩnh Nghiên cũng cười đùa: ' phải là em khách sáo mà là ... biết nấu ăn. Có muốn em dạy cho vài chiêu ? Chúng ta cùng hợp tác, đồ ăn sắp xong rồi!'

      Ngay lúc hai người cười vui vẻ dì Phúc bước vào bếp, lễ độ : 'Thư tiên sinh, Sầm tiểu thư đến rồi!'

      Tĩnh Nghiên nghe vậy liền đẩy Thư Tử Hạo ra ngoài, 'Nào, Tử Tranh dấu của đến rồi, còn nhanh ra đón . Em ở đây chuẩn bị cho bạn ấy bất ngờ!'

      Thư Tử Hạo gật đầu, có thể nhìn thấy hai người trở lại là bạn bè, hết sức vui mừng.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 50: mưu (10)
      Dịch : dquynh122

      Khi bàn thức ăn thơm nức mũi bày ra trước mặt Sầm Tử Tranh, quả thực kinh ngạc đến ngây người, nhất thời có phản ứng gì.

      'Tử Tranh, đứng ngây người ở đó làm gì?' Tĩnh Nghiên đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, thân thiết kéo tay ngồi xuống.

      'Cái này ... Tĩnh Nghiên, những món này đều là bạn làm cả sao?' gương mặt xinh đẹp giấu được ngạc nhiên.

      Lúc này Thư Tử Hạo mới cười xen vào: 'Những món này đương nhiên là Tĩnh Nghiên làm cả rồi, ấy từ sáng sớm bận bịu cho đến bây giờ. Chỉ tiếc là có lòng mà có sức, muốn giúp cũng biết giúp gì!'

      Tĩnh Nghiên ngồi xuống, nhìn Sầm Tử Tranh hỏi: 'Thế nào? Tài nấu nướng của mình khiến cho bạn kinh ngạc đến thế sao?'

      Sầm Tử Tranh nghe hỏi vậy liền gật đầu liên tục, trong đôi mắt đẹp thoáng có chút xúc động nhưng cố trấn tĩnh, trách : 'Tĩnh Nghiên, bạn khoa trương nha, chỉ có bữa cơm trưa thôi mà bạn làm còn hơn cả bữa tiệc dưới ánh nến nữa!'

      'Bữa tiệc dưới nến?' Tĩnh Nghiên bật cười, trong mắt thoáng qua tia đùa dai: 'Theo mình thấy, nếu như là bữa tiệc dưới nến mình thích hợp tiếp tục ngồi đây rồi, Thư học trưởng, nghĩ sao?' những lời này, mắt ngừng liếc về phía Thư Tử Hạo.

      Sầm Tử Tranh nghe câu đùa này mặt liền lộ vẻ được tự nhiên, cúi thấp đầu, giọng : 'Tĩnh Nghiên, bạn gì kỳ vậy ...'

      Tĩnh Nghiên này là ... hôm nay có vẻ kỳ lạ thế nào ấy, yên lành lại câu khiến cho mọi người đều khó xử, chẳng lẽ còn biết gả cho Cung Quý Dương rồi sao?

      Khương Tĩnh Nghiên che miệng cười tủm tỉm: 'Được rồi được rồi, mình chỉ đùa thôi mà, làm gì mà nghiêm túc thế?'

      Thư Tử Hạo ngược lại chẳng có chút ngượng ngập nào, cười sảng khoái: 'Xem ra sức khỏe của Tĩnh Nghiên đáng ngại nữa rồi, chỉ biết làm bàn đầy món ăn ngon mà còn biết đùa nữa. Như vậy và Tử Tranh cũng yên tâm rồi!'

      Sầm Tử Tranh nhìn gương mặt hồng hào của Tĩnh Nghiên cũng thấy yên lòng đôi chút nhưng vẫn quan tâm hỏi: 'Tĩnh Nghiên, bạn ổn rồi chứ? Mấy hôm nay mình vẫn rất lo cho sức khỏe của bạn!'

      ' sao rồi, khoảng thời gian này cũng may có Thư học trưởng chăm sóc bằng mình cũng khỏe lại nhanh như vậy! Bữa cơm này coi như lời cảm ơn của mình đối với hai bạn nha!'

      Tĩnh Nghiên vừa vừa lấy ra chai rượu đỏ cùng ba chiếc ly chân cao, rượu đỏ được chậm rãi rót vào ba chiếc ly, dưới ánh đèn ba chiếc ly thủy tinh trong suốt lóng lánh còn màu đỏ của rượu thoạt nhìn cực kỳ diễm lệ, mùi thơm nồng nàn của rượu quẩn quanh trong gian nghe mê người ...

      'Tĩnh Nghiên, mình với bạn là bạn tốt của nhau nhiều năm rồi, tuy Thư học trưởng là học trưởng của chúng ta nhưng cũng có thể coi như bạn cũ nhiều năm, bạn làm như vậy ngược lại khiến chúng tôi cảm thấy rất xa lạ!' Sầm Tử Tranh cười .

      Tĩnh Nghiên cũng mỉm cười đẩy ly rượu đến trước mặt Sầm Tử Tranh, giọng : 'Tử Tranh, thực ra mình vẫn thầm cảm ơn ông Trời cho mình có được người bạn tốt như bạn. Mình biết bạn vẫn luôn lo lắng cho mình nhưng giờ mình rất ổn. Chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua thôi. Chuyện chúng ta cần làm là nghĩ cách sống tiếp cho tốt!'

      Nghe câu này mặt Sầm Tử Tranh lộ ra tia an ủi. suy nghĩ lúc rồi hỏi: 'Tĩnh Nghiên, thấy bạn thoát khỏi bóng ma mình vui lắm, mình cũng lòng hy vọng bạn có cuộc sống hoàn toàn mới, biết bạn có dự tính gì cho tương lai chưa?'

      Thư Tử Hạo chừng như cũng đồng cảm với , cũng nhìn về phía Khương Tĩnh Nghiên.

      Bên môi Khương Tĩnh Nghiên câu lên nụ cười như có như , lơ đễnh nhìn chất lỏng màu đỏ chói mắt đựng trong chiếc ly thủy tinh trong suốt, trong mắt thoáng qua tia quỷ dị, đẩy ly rượu đến trước mặt Thư Tử Hạo, mắt vẫn nhìn Sầm Tử Tranh : 'Mình ... muốn rời khỏi đây!'

      'Hả? Gì chứ?'

      Sầm Tử Tranh và Thư Tử Hạo cùng phát ra tiếng kêu kinh ngạc, hai người cùng nhìn nhau rồi hẹn mà cùng nhìn về phía Khương Tĩnh Nghiên.

      'Hai người có nghe nhầm, bữa cơm này coi như là bữa tiệc chia tay của chúng ta !' Tĩnh Nghiên cười sảng khoái dù trong mắt dấu được chút buồn bã.

      Sầm Tử Tranh xác định Khương Tĩnh Nghiên có vẻ gì là đùa, mặt liền lộ vẻ ngưng trọng ...

      'Tĩnh Nghiên, yên lành vì sao lại muốn rời ? Bạn muốn đâu?'

      Nghe đến bạn muốn , Sầm Tử Tranh là người nỡ nhất. Khương Tĩnh Nghiên giờ chỉ thân mình, với Thư Tử Hạo có thể coi như là người thân nhất của bạn ấy, nơi đây có thể coi như là nhà của bạn ấy. Sao bỗng dưng lại muốn rời chứ?

      gương mặt tuấn của Thư Tử Hạo cũng lộ ra tia sốt ruột. cũng nhìn Tĩnh Nghiên, thấp giọng : 'Tĩnh Nghiên, sao trước giờ chưa nghe em nhắc đến chuyện này? Có phải ở nơi này em thấy thoải mái hay là ... còn có nguyên nhân nào khác? Nếu phải vậy em thích ở đâu có thể giúp em tìm căn nhà, em có thể chuyển ra đó trọ. Em con thân mình đừng nên lung tung, ở lại đây có và Tử Tranh làm bạn tốt hơn sao?'

      Tĩnh Nghiên nghe câu này của , cố nén xúc động trong lòng cười nhìn Sầm Tử Tranh và Thư Tử Hạo: 'Em lớn như vậy rồi, hai người cần lo lắng cho em! Cứ như vậy mãi em cho rằng mình là loại ký sinh trùng ...'

      'Tĩnh Nghiên!'

      Sầm Tử Tranh vội vã ngắt lời bạn, cầm lấy túi xách đến bên cạnh Khương Tĩnh Nghiên ngồni xuống, lấy trong túi ra phần văn kiện đặt trước mặt bạn ...

      'Bạn tự mình xem cái này!'

      Tĩnh Nghiên liếc nhìn về tập văn kiện, trong mắt lên tia nghi hoặc ...

      'Đây là ...?'

      'Mở ra xem biết ngay!' Sầm Tử Tranh .

      Mang theo nỗi nghi hoặc và khó hiểu Tĩnh Nghiên cầm lấy phần văn kiện, do dự chút rồi mới chậm rãi mở ra, sau khi nhìn sơ qua mắt chợt trừng lớn ...

      '"Thông báo chuyển quyền sở hữu cổ phần của Leila?"' đọc lại mấy chữ lớn trong trang đầu tiên, trong mắt vẻ nghi hoặc càng đậm đặc, như có màn sương mù che lấy tầm mắt .

      Sầm Tử Tranh gật đầu, nhìn bạn : 'Tĩnh Nghiên, bạn xem kỹ nội dung bên trong cả thôi!'

      Tĩnh Nghiên cắn môi, gì nữa mà chỉ chậm rãi lật xem hết hần văn kiện, xem cách cẩn thận, càng xem bàn tay lật văn kiện càng run mạnh hơn...

      'Tử Tranh, chuyện này ...' Khi xem hết phần văn kiện, đóng mạnh lại, dùng ánh mắt khó tin nhìn Sầm Tử Tranh ngồi bên cạnh.

      Thư Tử Hạo chừng như đoán ra được manh mối, cười, nhanh chậm : ' ngờ tốc độ xử lý công việc của em lại nhanh như thế~!'

      Sầm Tử Tranh cười , 'Đương nhiên, chuyện này có liên quan đến Tĩnh Nghiên, đương nhiên là làm nhanh chút tốt hơn!'

      'Đây ... rốt cuộc là chuyện gì?'

      Tĩnh Nghiên nghe nhưng hiểu hai người chuyện gì, nắm lấy tay Sầm Tử Tranh, hỏi: 'Bạn vì sao muốn đem cổ phần của Leila chuyển cho mình chứ? Leila là tâm huyết của bạn. Mình có công gì làm sao mà nhận!'

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :