1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 36: Qua đời
      Dịch : dquynh122

      Bệnh viện St. Hoxton, New York vẫn giống hệt như ngày hôm qua, yên tĩnh, sạch và thoang thoảng hương hoa, bất chợt tràng tiếng bước chân gấp gáp phá vỡ gian yên tĩnh.

      Cửa phòng giải phẫu vẫn đóng chặt, bên trong chính là quyết định sinh tử của con người, chỉ nghĩ đến điều này đủ khiến người ta thoải mái.

      Khương Tĩnh Nghiên người gầy rộc hẳn ngồi bất động nơi hàng ghế chờ ngoài cửa phòng giải phẫu, trong mắt chỉ có tuyệt vọng và lo lắng.

      'Tĩnh Nghiên ... Tĩnh Nghiên ...'

      Khi Sầm Tử Tranh nhận được điện thoại của bệnh viện đánh đến thông báo tin tức, gần như là đường điên cuồng chạy đến đây, khi nhìn thấy Khương Tĩnh Nghiên rầu rĩ cuộn mình nơi ghế chờ, vội chạy đến.

      'Tĩnh Nghiên ...'

      Sầm Tử Tranh đau lòng ngồi xuống bên cạnh bạn, giọng lo lắng hỏi: 'Bác trai ... Bệnh của bác trai sao đột nhiên lại trở nặng được chứ?'

      Đây là điều hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của . Bác sĩ George là bác sĩ chuyên khoa tim mạch cực kỳ nổi tiếng và có uy tín, lúc đó cũng là ông đảm bảo bệnh tình của bác Khương sớm được điều trị khỏi. Bây giờ sao lại thế này chứ?

      Khương Tĩnh Nghiên mấp máy môi, gương mặt xinh đẹp giờ tiều tụy đến chịu nổi.

      Sầm Tử Tranh ấn vai ra hiệu cho ngồi xuống còn mình đứng dậy về phía phòng giải phẫu như muốn dò xem tình hình.

      Ngoài hành lang tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có ánh đèn màu đỏ nhấp nháy nơi phòng phẫu thuật là dấu hiệu duy nhất cho thấy còn sinh mệnh.

      Qua rất lâu sau đó đèn phòng giải phẫu chợt tắt, Sầm Tử Tranh nhìn thấy liền nhịn được cơn rùng mình ...

      Cửa phòng giải phẫu chợt bị đẩy ra, bác sĩ George cùng hai bác sĩ trợ thủ khác bước ra, mặt dấu được vẻ mệt mỏi.

      'Bác sĩ George, bệnh nhân thế nào rồi?'

      Sầm Tử Tranh thấy ông liền chạy vội đến, lo lắng hỏi.

      Câu hỏi của như đánh động đến Tĩnh Nghiên, lúc này mới có p hản ứng, đứng bật dậy, mặt Khương Tĩnh Nghiên cũng đầy vẻ lo lắng hỏi: 'Bác sĩ, ba tôi ... ba tôi ...'

      Bác sĩ George thở dài tiếng, đưa tay tháo khẩu trang xuống sau đó nhìn Sầm Tử Tranh rồi nhìn Khương Tĩnh Nghiên bằng ánh mắt phức tạp cuối cùng mới lắc đầu : 'Xin lỗi, chúng tôi cố hết sức ...'

      Gì chứ???

      Khương Tĩnh Nghiên nghe vậy cả người lập tức lảo đảo, chỉ có thể chống tay lên tường để đừng ngã xuống, sắc mặt thoáng chút trắng bệch.

      Sầm Tử Tranh ràng là cũng dự đoán được tình huống này, trong đôi mắt đẹp tràn đầy khó tin, sửng sốt hồi mới thào hỏi: 'Bác sĩ, vừa rồi lời ông ... là ý gì?'

      Cái gì gọi là "cố gắng hết sức"? Chẳng lẽ ...

      Bác sĩ George nhìn , chậm rãi : 'Ông Khương mất rồi!'

      'Ba ơi ....'

      Lời của bác sĩ George chưa dứt nghe tiếng kêu thê lương phát ra từ phía Tĩnh Nghiên, loạng choạng bước đến trước mặt ông, nước mắt thấm ướt mặt ...

      ' thể nào? Ba tôi ... ..., bác sĩ, phải ông có thể chữa khỏi căn bệnh này sao? Sao lại như thế chứ? Tại sao?'

      Tâm tình của lúc này vừa kích động vừa hoảng loạn, thể nghi ngờ gì, tin tức này đối với Khương Tĩnh Nghiên mà tiếng sét giữa trời quang!

      Thực ra chỉ có Tĩnh Nghiên kích động mà Sầm Tử Tranh cũng khó tiếp nhận. nhìn bác sĩ George, chờ ông cho mình câu trả lời.

      Bác sĩ George đỡ Tĩnh Nghiên ngồi xuống rồi : 'Tôi có thể hiểu được tâm tình của hai người. Khi vừa đón nhận ca bệnh của ông Khương, đúng là tôi cho rằng chỉ cần giải phẫu phối hợp với điều trị bằng thuốc có thể chữa khỏi nhưng về sau mới phát , tuổi tác của ông cao thêm vào đó thể chất vốn vôn tốt, biến chứng của bệnh càng lúc càng nặng. Lúc đó vì để giảm bớt đau đớn cho ông, chúng tôi quyết định dùng thuốc để tiến hành trị liệu nhưng sau đó mới nhận ra thuốc có tác dụng gì nhiều. Hôm nay bệnh tình phát tác cũng là khó tránh. Nghiêm túc mà , bệnh của ông Khương chỉ là bệnh tim mà là nhiều căn bệnh cùng tấn công lúc!'

      ' ... ...'

      Khương Tĩnh Nghiên đau khổ gào lên, dùng hết sức lắc đầu như muốn dùng hành động này chối bỏ thực tế, tin, cũng dám tin cha mình ra , tin từng người thân của mình lần lượt bỏ để lại độc cõi đời.

      Tiếng khóc đau đớn ai oán vang trong bệnh viện, Sầm Tử Tranh rũ hàng mi dài, giờ phút này cũng thấy thương cảm thay cho Khương Tĩnh Nghiên và cho chính mình. Vì sao lại như thế? Chẳng lẽ ông trời cứ muốn phải sống trong áy náy cả đời hay sao? Cả cơ hội để bù đắp cũng chịu cho sao?

      Ông trời ơi, ông làm thế cũng khỏi quá tàn nhẫn rồi!

      Mất lúc Sầm Tử Tranh mới tỉnh táo lại ...

      'Bác sĩ, cám ơn ông luôn tận tâm tận lực cứu chữa. Xin ông yên tâm, tôi chiếu cố và an ủi ấy!'

      Bác sĩ George gật đầu: 'Có vấn đề gì cứ trực tiếp đến tìm tôi!'

      Sầm Tử Tranh gật đầu thay cho câu trả lời.

      Đợi các bác sĩ rồi mới ngồi xuống bên cạnh Khương Tĩnh Nghiên, nhàng khoác tay lên vai : 'Tĩnh Nghiên, bạn phải nghĩ thoáng chút, trước mắt điều cần làm là lo chuyện hậu cho bác trai. Mình biết bạn rất khổ sở, cũng cảm thấy thiếu chỗ dựa, mình là bạn của bạn, chuyện của bạn cũng là chuyện của mình. Mình nhất định giúp bạn, để bạn đơn mình đâu!'

      Tiếng khóc của Tĩnh Nghiên nghe đau lòng, tiếng khóc như đứt gan đứt ruột khiến Sầm Tử Tranh khó cảm nhận được bất lực và yếu ớt của bạn mình.

      Nhưng lời của Sầm Tử Tranh vừa dứt Khương Tĩnh Nghiên ngẩng đầu lên, gương mặt đẫm nước mắt nhưng giọng lại lạnh đến nỗi khiến Sầm Tử Tranh phát run...

      'Thế này vừa lòng rồi chứ?'

      Câu khiến Sầm Tử Tranh nhất thời ngẩn người sửng sốt, kinh ngạc nhìn người bạn ngồi trước mặt, có chút ràng Tĩnh Nghiên vậy là có ý gì.

      'Tĩnh Nghiên, bạn ...'

      'Hừm ...'

      Khương Tĩnh Nghiên cười cách tuyệt vọng, 'Sầm Tử Tranh tôi cho biết, tôi cần thương hại của , cũng cần giúp đỡ của . Tôi muốn nhìn thấy nữa, !'

      'Tĩnh Nghiên!' Sầm Tử Tranh đứng bật dậy, cao giọng gọi ...

      'Từ đầu đến cuối những gì mình làm đều phải bởi vì lòng thương hại, sở dĩ mình muốn giúp bạn là vì tình bạn giữa chúng ta ...'

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 37: Vẫn tin
      Dịch : dquynh122

      'Đủ rồi Sầm Tử Tranh!'

      Tĩnh Nghiên cũng đứng bật dậy, nước mắt nhòe nhoẹt mặt nhưng giọng vẫn sắc bén vô cùng: 'Ba tôi mất rồi, cũng cần ở đây giả mèo khóc chuột nữa. phải là muốn chuộc tội sao, vậy tôi cho biết, cả đời này nợ nhà họ Khương chúng tôi, cả đời này cũng trả hết!'

      'Tĩnh Nghiên, mình có ...'

      'Sầm Tử Tranh, nhà họ Khương sở dĩ rơi đến bước đường này đều là do mà ra cả. trước hại trai tôi sau đó lại hại chết mẹ tôi. Bây giờ ngay cả cha tôi cũng bị hại chết rồi, bao giờ lấy luôn mạng tôi nữa cho đủ số?'

      Tĩnh Nghiên nghiến răng đanh giọng hỏi giống như hỏi kẻ có mối thù sâu nặng với mình.

      Sầm Tử Tranh nghe mà khỏi sợ run, sửng sờ nhìn trước mặt ...

      Là Tĩnh Nghiên đây sao?

      Vẫn là Tĩnh Nghiên, sáng sủa hoạt bát, câu nệ tiểu tiết mà mình từng biết sao?

      Vẫn là mà mấy năm qua mình vẫn hay nhớ đến như là người bạn thân nhất thời đại học đấy sao?

      'Tĩnh Nghiên ...'

      Sầm Tử Tranh cố nén cơn kích động, hít sâu hơi rồi : 'Tùy bạn, muốn trách mình thế nào cũng tốt nhưng cứ để xử lý xong chuyện hậu của bác trai rồi sau được ?'

      'Cút ngay!'

      Tĩnh Nghiên chỉ tay về phía hành lang, lạnh giọng quát: ' cút ngay cho tôi, sau này tôi muốn gặp lại nữa! Chuyện hậu của cha tôi cũng cần giả từ bi quan tâm.'

      'Cút! Cút! Cút!'

      Tĩnh Nghiên giống như người điên ngừng xô đẩy Sầm Tử Tranh, miệng ngừng rít gào khiến thân thể vốn đau nhức của Sầm Tử Tranh càng thêm đau nhức đến chịu nổi.

      'Tôi muốn gặp lại nữa! biến mất cho tôi!'

      Sầm Tử Tranh vừa đau đớn vừa khổ sở, bị Khương Tĩnh Nghiên đẩy sang bên, lực đẩy quá mạnh khiến suýt nữa ngã nhào, giờ phút này Sầm Tử Tranh mới thực cảm nhận được rốt cuộc Tĩnh Nghiên hận đến mức nào.

      Vì sao lại như thế? Vì sao chuyện đến cuối cùng đều là sai chứ?

      Nhìn thấy Khương Tĩnh Nghiên gần như phát điên, Sầm Tử Tranh biết cho dù ở lại cũng có ý nghĩa gì bởi bây giờ ấy quá kích động, căn bản là chấp nhận được có mặt của .

      Vì vậy Sầm Tử Tranh cắn môi giọng : 'Tĩnh Nghiên, bạn xử lý những thủ tục liên quan , có gì cần cứ gọi cho mình ...'

      'Cút!' Khương Tĩnh Nghiên quát lần nữa.

      Sầm Tử Tranh cố nén cơn đau cả người lẫn trong lòng, xoay người, trong giây đó nước mắt cũng tràn ra khóe mắt ...

      Gần như là chạy bạt mạng rời khỏi phòng cấp cứu, lúc chạy ngang vườn hoa, nhịn được nỗi khổ sở trong lòng, cả người nhũn ra ngồi phịch xuống băng ghế trong vườn hoa, khóc kềm chế được, nước mắt như chuỗi trân châu bị đứt dây từng hạt từng hạt rơi như mưa.

      Vì sao? Vì sao cứ thế mất người bạn thân nhất chứ?

      Sầm Tử Tranh thấy mình làm người thất bại, nhất là khi xử lý chuyện của Tĩnh Nghiên, có phải là mặc kệ làm gì Tĩnh Nghiên cũng tha thứ cho ?

      Cứ tưởng mình có cơ hội bù đắp lại những sai lầm mình phạm phải nhưng vì sao vẫn cứ rơi vào tuyệt vọng thế này?

      Khóc trận như muốn phát tiết hết những khổ sở trong lòng.

      Sầm Tử Tranh khóc như chưa bao giờ được khóc, khóc để phát tiết hết những uất ức và khổ sở từ tối qua đến giờ, mượn nước để trôi hết những nỗi buồn trong lòng.

      biết là khóc bao lâu, cũng biết rơi bao nhiêu lệ mãi cho đến khi mệt mỏi đầu vai chợt truyền đến hơi ấm ...

      Sau đó là vái vỗ vai đầy tính an ủi ...

      Sầm Tử Tranh thút thít lau nước mắt, xoay người nhìn thấy bàn tay to đặt vai mình.

      Ngẩng đầu lên nhìn, mặt trời bị thân hình cao lớn che khuất mất chỉ còn lại cái bóng phủ lên đỉnh đầu ...

      Tim Sầm Tử Tranh chợt thắt lại ...

      Là Cung Quý Dương!

      Là người đàn ông khác gì ác ma tối qua!

      nhìn bằng ánh mắt xót xa, trong đôi mắt đen tràn đầy đau lòng và thương.

      Sao lại ở đây?

      đến đây làm gì chứ?

      Nước mắt vẫn còn đọng má Sầm Tử Tranh chưa lau khô hết, cho đến lúc nhìn thấy mới nhận ra mình yếu đuối đến mức nào, chỉ có mới có thể giúp xoa dịu những khổ sở trong lòng.

      'Tranh Tranh...'

      Cung Quý Dương thấy lệ rơi đầy mặt trong lòng khỏi thương cảm, vội đỡ ngồi thẳng dậy để tựa vào lòng mình.

      'Đừng ngồi đây nữa, chúng ta trở về !'

      Gần như là được Cung Quý Dương dìu , sau cùng để mặc cho bế mình về xe.

      'Đừng buồn nữa, chuyện gì rồi cũng qua thôi. Đừng khóc nữa, ngoan!'

      Tay rút lấy tờ khăn giấy, Cung Quý Dương chua đáo giúp lau sạch nước mắt mặt rồi nhàng đặt nụ hôn, từng cử chỉ đều hết sức ôn nhu dịu dàng, so với tối hôm qua quả thực giống như hai người khác nhau.

      Nụ hôn nóng rực như dỡ ra lớp vỏ bọc của Sầm Tử Tranh, lại ngả vào lòng khóc nấc lên, đôi tay vòng qua giữ chặt lấy cổ , trong giây phút này, hoàn toàn đem những uất ức và khổ sở trút ra hết, lúc này yếu ớt như cọng cỏ .

      'Tranh Tranh, sao ... sao đâu ...'

      Cung Quý Dương đau lòng vỗ sau lưng , miệng ngừng dỗ dành, lại giúp lau khô lệ, khi ngón tay thon dài vô tình lướt qua dấu hôn phía sau gáy, lòng chợt thắt lại, trong mắt thoáng qua tia đau lòng.

      Tối qua phạm phải sai lầm nên phạm nhất trong đời mình. là vợ nhưng lại dùng phương thức cực đoan đến nỗi nghĩ lại chính còn chấp nhận được để phát tiết cơn ghen tức trong lòng mình.

      chắc là giận lắm nhưng khi gặp phải đau buồn và khổ sở vẫn tin tưởng, ỷ lại vào . Nhìn thấy yếu đuối khóc trong lòng mình, lại nghĩ đến những hành động quá đáng tối qua của , Cung Quý Dương càng thêm chán ghét chính mình.

      Thực ra hôm nay lúc thức dậy nhìn thấy Sầm Tử Tranh còn mê man ngủ bên cạnh mình bắt đầu cảm thấy đau lòng, thể tin được chính mình lại có thể đối xử với người vợ của mình như thế.

      Khi nhìn thấy giọt lệ còn đọng nơi khóe mắt, khi nhìn thấy những dấu vết xanh tím ghê người đầy người , liền hận thể giết chết chính mình!

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 38: Trăm kiểu lấy lòng (1)
      Dịch : dquynh122

      Tình cảm của con người phức tạp, khi cảm xúc có thể được phát tiết ra loại cảm xúc khác.

      Sầm Tử Tranh chính là như thế. Khi Tĩnh Nghiên khiến cho cảm thấy ủy khuất và tuyệt vọng cực kỳ Cung Quý Dương lại như cảng tránh gió khiến có thể tận tình phát tiết, đem cả những khổ sở tối qua cùng lúc trút ra hết. Nhưng khi nghe gọi, được ôm vào lòng để mặc cho khóc Sầm Tử Tranh lại nhớ đến tình cảnh tối qua, nỗi ủy khuất chưa từng có lại len vào trong tâm can, nâng tay, nắm tay nhắn ngừng đấm vào ngực , giọng tràn đầy oán hận ...

      'Đừng gọi em. Em hận , tức chết được ...'

      'Xin lỗi Tranh Tranh, là sai. Là nhất thời khống chế được làm tổn thương em. Xin lỗi!'

      Cung Quý Dương né tránh để mặc cho trút giận, ôm chặt hơn, giọng thầm lời xin lỗi bên tai .

      thừa nhận là bá đạo, chuyên chế, nhất là đối với người phụ nữ mà . Nhưng sáng hôm nay khi đến công ty, thời gian qua càng lâu lòng càng thêm bất an. Đến cuối cùng, chẳng còn tâm trạng nào mà xử lý công việc, nỗi phiền não trước giờ chưa từng có vây phủ lấy .

      Cả buổi sáng điều mà suy nghĩ đến, điều mà khao khát chính là được nhìn thấy Tranh Tranh, khẩn thiết mà cấp bách được trông thấy ! Chính vì vậy, khi biết rời nhà đến bệnh viện, chút do dự bỏ lại hết công việc sau lưng mà chạy đến đây.

      Lời xin lỗi của Cung Quý Dương chẳng khiến cho tâm trạng của Sầm Tử Tranh tốt hơn được chút nào. giận dỗi thoát ra khỏi vòng tay của , tiếng khóc giờ chỉ còn là tiếng thút thít nho , xụ mặt, xoay về phía cửa sổ xe lơ đãng nhìn ra ngoài, mặc kệ người đàn ông ngồi bên cạnh.

      nụ cười bất đắc dĩ nở gương mặt cương nghị, Cung Quý Dương cũng vội có hành động gì, chỉ đơn giản là nhớm người với tay xoay mặt lại ...

      Tách!!!

      Sầm Tử Tranh phát mạnh lên tay , mắt vẫn quật cường thèm liếc cái.

      Thấy vẻ quật cường của vợ, Cung Quý Dương cố nén cười, từ bỏ ý định để nhìn mình mà ghé tai sát bên tai giọng : ' có lương tâm, xem như phao cứu sinh xong rồi lập tức vứt bỏ!'

      Sầm Tử Tranh vẫn thèm để ý đến , mặt vẫn quay sang bên thèm liếc mắt lần.

      Cung Quý Dương cũng biết mình đuối lý, chuyện tối hôm qua biết làm tổn thương rất sâu sắc, nghĩ lại cũng đau lòng thay cho vì vậy chỉ còn cách dựa sát vào , dùng giọng khép nép : 'Bà xã đại nhân, biết sai rồi. Tha thứ cho được ? Còn ... em muốn đánh muốn mắng gì cũng được, đừng bỏ mặc !'

      Sầm Tử Tranh lại liếc cái, vẫn im lặng , nước mắt vẫn còn vương hàng mi dày rợp dưới ánh nắng mặt trời nhìn càng thêm lóng lánh, mặt vẫn dấu được bất mãn.

      ' muốn chuyện với sao?'

      Cung Quý Dương vẫn chưa chịu thôi tiếp tục thủ thỉ bên tai . biết trước giờ mềm lòng, mấy năm sống với , công phu dỗ ngọt của có thể coi như là số rồi.

      Sầm Tử Tranh dứt khoát xoay mặt sang bên xem như nghe thấy.

      'Ai ya ...'

      Cung Quý Dương chợt kêu lên tiếng, cả người hơi co lại, miệng phát ra tiếng rên rỉ đầy đau đớn.

      Quả nhiên Sầm Tử Tranh bị hành động của dọa sợ , lập tức xoay đầu nhìn lại, mặt lộ vẻ khẩn trương hỏi: ' sao vậy?'

      Cung Quý Dương nhíu mày tay chỉ vào ngực mình sau đó cả người cuộn lại mặt càng lộ vẻ đau đớn.

      'Quý Dương, đừng hù em. rốt cuộc là đau ở đâu? Chúng ta bệnh viện , ráng chịu chút!'

      ôm chặt , lo lắng đến suýt khóc. Sao vậy chứ? Vừa nãy phải còn khỏe lắm sao? Sao đột nhiên lại thành thế này?

      Cung Quý Dương thuận thế tựa hẳn người vào người , đôi môi nóng rực dán sát nơi gáy , mùi hương thơm mát của nhàng lan trong mũi . cố ý làm ra vẻ yếu ớt : 'Tim đau...'

      'Đau tim? Quý Dương, chắc phải bị bệnh tim chứ? , chúng ta bệnh viện khám !'

      Sầm Tử Tranh quả thực bị lời dọa đến giật mình, trời ạ, trước giờ sức khỏe tốt lắm mà, thế nào lại bị bệnh tim được chứ? Mà xem ra là bị bệnh !

      Nhìn thấy gương mặt nhắn lo lắng đến suýt khóc, Cung Quý Dương cố nhịn cười : 'Tim đau là bởi vì bà xã bỏ mặc , bởi vì có lỗi với bà xã!'

      ' ...'

      Sầm Tử Tranh nhất thời mới phản ứng lại, vội đẩy ra, vẻ lo lắng mặt lập tức bị thay bằng tức giận.

      ' đúng là người nhàm chán nhất đời~!'

      đúng là sắp bị chọc cho tức chết rồi! Hại vừa lo lắng vừa sợ hãi đến vậy, ra từ đầu tới cuối đều là bị trêu chọc cả.

      Bên môi Cung Quý Dương lộ ra nụ cười xấu xa, ôm vào lòng, 'Vẫn còn biết lo lắng cho sao? Nếu lo lắng như vậy vì sao còn nhẫn tâm chịu chuyện với , bỏ mặc chứ?'

      'Ai thèm lo lắng cho chứ? Đừng tưởng bở!'

      Sầm Tử Tranh đẩy mạnh ra nhưng đành bỏ dở ý định bởi ôm quá chặt, chỉ đành bĩu môi tỏ bất mãn của mình.

      'Còn quan tâm sao? Vừa nãy là ai sợ đến phát khóc vậy?' Cung Quý Dương tâm tình cực tốt chọc ghẹo .

      Sầm Tử Tranh tức tối trừng mắt nhìn : ' đúng là phải da mặt dày bình thường, em sợ cứ như thế mà chết , chưa kịp thu xếp quyền thừa kế di sản, vậy em với mấy đứa lỗ to rồi!'

      Cung Quý Dương lúc này nhịn nổi nữa, tiếng cười trầm thấp bật ra từ cổ họng, nhìn bằng ánh mắt sủng nịch: 'Em yên tâm, cả người đều là của em rồi, sao em lại chịu thiệt được chứ?'

      âu yếm nâng mặt lên, 'Em với mấy đứa là cả thế giới của , em muốn gì cũng nhất định đưa cho em!'

      rồi cúi đầu định đặt nụ hôn lên đôi môi ngọt ngào kia.

      Nào ngờ ...

      'Vua tự đại! Đừng đụng vào em!'

      Sầm Tử Tranh đẩy mạnh ra, tuy rằng trong lòng thoáng qua tia ngọt ngào nhưng ... cứ nghĩ đến chuyện tối qua là lòng lại thoải mái chút nào.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 39: Trăm kiểu lấy lòng (2)
      Dịch : dquynh122

      'Hả?'

      Cung Quý Dương nghe vậy, cố làm ra vẻ ai oán: 'Bây giờ cũng phải là thời cổ đại, chỉ có thể cưới người vợ, đụng vào em đụng vào ai đây?'

      Sầm Tử Tranh lười tranh cãi với , chỉ làu bàu : ' rất đáng ghét! Chạy !'

      'Được, được! Chúng ta về nhà thôi!' Cung Quý Dương vui vẻ chuẩn bị nhấn chân ga ...

      'Ai là em muốn về nhà chứ? Em là muốn về nhà mẹ em!' Sầm Tử Tranh trừng mắt nhìn .

      Cung Quý Dương nhướng mày, người ngả về phía , ' được đâu. Nào có chuyện vợ chồng cãi nhau vợ lại trở về nhà mẹ đẻ chứ? Em đường đường là Cung phu nhân, nhà thiết kế chính của thương hiệu Leila nổi tiếng, sao lại có thể so sánh với những bà nội trợ khác được chứ?'

      là sao? Bà nội trợ sao? Nếu như phải có những bà nội trợ giúp đàn ông các quán xuyến việc nhà, cơm no áo ấm các có thể yên tâm lo nghiệp sao? Còn dám coi thường những bà nội trợ nữa chứ? Trong mắt em, những bà nội trợ so với đàn ông các còn biết điều hơn. Đàn ông từ sáng đế tối chỉ biết ghen tuông bậy bạ rồi làm tổn thương những người bên cạnh mình!'

      Sầm Tử Tranh lúc này như chú gà trống sửng cồ, hơi hết những uất ức trong lòng, ngừng lên tiếng phản bác lời .

      Lần này Cung Quý Dương biết mình chọc giận , đúng là " bước sai lầm ngàn năm ân hận", vội đưa tay lên ra hiệu đầu hàng ...

      'Được được được, là sai. nên kỳ thị những bà nội trợ. Haizzz, thực ra cũng phải là kỳ thị, ở Trung Quốc của em phải phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời sao ...'

      Thấy như vậy, Sầm Tử Tranh mấp máy môi, muốn cười lại cố nhịn xuống ...

      'Đúng là giỏi ngụy biện!' trừng mắt nhìn .

      chút thay đổi mặt Sầm Tử Tranh cũng qua mắt được Cung Quý Dương, thấy như vậy, cuối cùng cũng thấy có tia hy vọng vì vậy liền bỏ lỡ thời cơ lập tức dỗ ngọt: 'Bà xã, chúng ta về nhà được ? Cùng lắm thế này, đợi về đến nhà rồi em muốn trừng phạt thế nào cũng được, ... trói tay chịu phạt, được ?'

      ' thèm! Trở về nhà em chẳng thà nhìn những bản thiết kế cũng thèm nhìn mặt !'

      Sầm Tử Tranh bĩu môi nhưng thái độ ràng cho thấy chịu thỏa hiệp.

      Cung Quý Dương đương nhiên nhận ra điều này, vội đáp lời: 'Được được được, chỉ cần em chịu ngoan ngoãn theo trở về là được. Với lại ... đừng nghĩ đến li hôn với , còn lại em muốn thế nào đều được cả!'

      Điều này mới là điều lo lắng nhất, Tranh Tranh tính hay xúc động, tuy là mẹ người ta nhưng có lúc tính tình còn trẻ con lắm. lo lắng trải qua chuyện tối hôm qua liệu có vì tức giận quá mức mà đề xuất li hôn với hay .

      'Li hôn?'

      Sầm Tử Tranh vô thức lặp lại hai chữ vừa nghe, lòng, hai chữ này chưa từng xuất trong suy nghĩ của .

      Cung Quý Dương bất giác khẩn trương hẳn lên, dè dặt hỏi: 'Tranh Tranh, em ... nghĩ như vậy chứ?'

      Thấy càng sốt ruột, ' cho em biết, đời này em cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi , li hôn càng phải !'

      Thấy như vậy, Sầm Tử Tranh vừa tức giận vừa buồn cười, nhất thời cũng biết nên gì mới phải chỉ đành giả vờ tức giận : 'Em mới ngốc như vậy. Bây giờ li hôn với có gì hay ho đâu? Tuổi thanh xuân của em bị người đàn ông đáng ghét là làm trễ nãi mất rồi, chẳng bằng tiếp tục dày vò hành hạ cho đến chết, như vậy còn mong được hưởng chút di sản!'

      Nghe vậy Cung Quý Dương mới thoáng yên tâm trở lại, giọng : 'Chỉ cần em rời khỏi , chết trong tay em cũng cam tâm tình nguyện!'

      'Chỉ giỏi dẻo miệng!'

      Sầm Tử Tranh cãi nhau với hồi, uất ức và vui trong lòng tạm thời cũng giảm bớt ít, đẩy mạnh ra: 'Lái xe , em muốn về nhà nghỉ ngơi!'

      'Tuân lệnh!'

      Cung Quý Dương cười, vội vàng nổ máy chạy hướng về Cung Viên.

      ***

      Dây dưa cả buổi sáng giờ Sầm Tử Tranh mới được nằm yên ổn trong bồn tắm thả lỏng chính mình, để nước ấm xoa dịu tâm tình hỗn loạn của mình.

      Trong căn phòng tắm rộng lớn mùi hương dìu dịu lan tỏa, lẫn trong mùi hương hoa là mùi thuốc nhà nhạt, đây là Cung Quý Dương giúp chuẩn bị, thể thừa nhận, sau khi ngâm trong nước thuốc, Sầm Tử Tranh cảm thấy thân thể mình thoải mái hơn nhiều lắm.

      Chậm rãi khép mắt lại, trong đầu vẫn thấp thoáng gương mặt đau buồn của Khương Tĩnh Nghiên. Là lỗi của , nếu như có thể tìm được Tĩnh Nghiên sớm chút chừng bệnh tình của bác Khương có cơ hội được chữa kh ỏi.

      Nhưng ... người tính sao bằng Trời tính, khi tưởng rằng ông Trời cho mình cơ hội để bù đắp rốt cuộc vẫn chậm bước!

      Chẳng lẽ và Tĩnh Nghiên vĩnh viễn có cơ hội hay sao?

      Nghĩ đến đây Sầm Tử Tranh khỏi thở dài tiếng, chuyện đến nước này, chỉ có thể tận lực giúp được gì cho Tĩnh Nghiên giúp. Mặc kệ là bạn ấy ghét hận đến đâu cũng được, cũng muốn giúp Tĩnh Nghiên làm gì đó, nhất là về đám tang của bác Khương.

      Nhưng vấn đề bây giờ là, làm sao Tĩnh Nghiên mới chịu nhận giúp đỡ của đây?

      Những suy nghĩ rối rắm quẩn quanh trong đầu khiến bất giác cau mày ...

      Bất thình lình, đôi tay nhàng giúp day day huyệt Thái Dương, ôn nhu giúp xoa dịu nỗi u sầu mặt ...

      Vội mở mắt ra nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Cung Quý Dương còn đau lòng nhìn những dấu hôn xanh tím đầy người .

      'Ai cho vào đây, ra!'

      Sầm Tử Tranh vội rũ tay ra, hừm, còn dám xem nữa sao, đều là do cả đấy thôi!

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 40: Điều kiện
      Dịch : dquynh122

      Cung Quý Dương chẳng những buông ra mà còn thuận thế nắm lấy bàn tay nhắn của , tay đặt lên vai , mặc kệ phản đối của Sầm Tử Tranh nhàng giúp massage, xoa dịu đau nhức người.

      'Là vợ chồng bao nhiêu năm rồi chẳng lẽ còn sợ nhìn hay sao?'

      cười thực ái muội vừa thân hình cao lớn vừa cúi xuống gần , hơi thở nóng rực phất qua bên tai ...

      'Hơn nữa, thân thể của em có chỗ nào mà quen thuộc chứ, còn hiểu thân thể của em hơn cả em!'

      Câu này của khiến mặt Sầm Tử Tranh càng đỏ, huých vào ngực : ' ... làm cha người ta rồi mà chẳng đàng hoàng chút nào cả!'

      Cung Quý Dương cũng chẳng né tránh cứ mặc đánh mình, tay cầm lấy bàn tay trong tay mình nhấc lên, dấu hôn in cánh tay trắng như tuyết của ...

      'Nếu như đàng hoàng với em làm sao có ba đứa tiểu quỷ kia?'

      'Đáng ghét, ra , đừng làm phiền em!'

      Sầm Tử Tranh đẩy ra, cái nhìn nóng rực của khiến càng thêm ngượng ngùng.

      Thấy vẻ thẹn thùng kiều của vợ, Cung Quý Dương bật cười ha hả, lúc này đúng là xinh đẹp cực kỳ, những đường cong lung linh dưới nước càng khiến đàn ông động lòng, những cánh hoa hồng được thả trong bồn tắm càng khiến làn da trắng nõn của thêm nổi bật, bộ ngực đầy đặn nhìn càng mê người, làn da trắng, những dấu hôn chi chít lại trở thành loại kích thích thể diễn tả thành lời.

      để ý đến lời , bàn tay thuận thế trượt trong nước, chuẩn xác giữ chặt lấy eo , thân hình cũng chậm rãi cúi xuống, trầm thấp kề sát tai : 'Tranh Tranh, sinh thêm cục cưng nữa cho , được ?'

      ' ...'

      Sầm Tử Tranh ngẩng đầu, lập tức rơi vào bẫy của , nụ hôn nóng rực chuẩn xác đáp xuống nơi gáy, bàn tay dày rộng thuần thục lướt xuống ....

      'Quý Dương ... đừng ... đừng mà ...'

      ngâm mình trong bồn nhưng cũng khó cảm thụ được nguồn nhiệt mà bàn tay khơi dậy như muốn thiêu đốt khiến rúng động thôi.

      'Đừng cái gì? muốn em!'

      Ánh mắt thâm thúy của Cung Quý Dương nhuộm tầng dục vọng, thân thể kiều trong nước khiến khó mà nhịn được ...

      Giọng có chút trầm đục và thô ráp ...

      'Với lại, còn muốn cục cưng nữa!'

      rồi bàn tay to càng thêm thành thực, phủ lên nơi đầy đặn của , cùng lúc thân mình cũng thấp xuống, ngậm lấy bên đầy đặn khác, đầu lưỡi ngừng trêu đùa chiếc lưỡi thơm tho của .

      Hô hấp của Sầm Tử Tranh bởi vì cử động của mà dần trở nên hỗn độn, muốn đẩy ra lại bởi vì bàn tay ngừng trêu chọc mà trở nên mềm nhũn ...

      'Quý Dương ... ... điên rồi sao, chúng ta ... có ba đứa ...'

      ' đủ ...'

      Cung Quý Dương ngẩng đầu nhìn , đôi mắt đen bởi vì ham muốn mà càng thêm thâm ám ...

      'Lại giúp sinh thêm công chúa nữa, như vậy Ngữ Hòa đơn nữa ...'

      'Cái cớ này tệ, Tiểu Hòa có hai trai chơi với nó rồi, đơn thế nào được?'

      Sầm Tử Tranh lần nữa đẩy ra, nhìn thấy thần tình quen thuộc kia mặt , nuốt ngụm nước bọt, trong đầu bất giác lại thấp thoáng cảnh tượng kinh hãi tối qua.

      Cung Quý Dương cười càng tà ác, kề sát bên tai thấp giọng : 'Em cũng biết đó, Tiểu Tuyền với Liên Kiều đều mang thai, chẳng lẽ hai vợ chồng mình lại thua mấy cặp kia sao?'

      ' là, loại chuyện này cũng có thể đem ra so bì sao?'

      Sầm Tử Tranh quả thực muốn khóc được muốn cười xong, bao nhiêu tuổi rồi chứ, lại là cha của ba đứa rồi lại còn ghen tỵ với người khác làm gì?

      'Đương nhiên là phải so bì rồi!' Cung Quý Dương lại an phận cúi đầu hôn lên gáy , thấp giọng thầm: 'Em xem giống như nhà Hoàng Phủ tốt biết mấy, đông đúc thịnh vượng, cũng muốn giống như vậy!'

      Giọng điệu vừa bá đạo vừa trẻ con của khiến Sầm Tử Tranh muốn cười mà dám cười, ngờ lại hay so đo đến mức này!

      'Em muốn sinh nữa. tưởng mang thai mười tháng dễ chịu lắm hay sao? Nỗi khổ này chỉ có phụ nữ mới biết mà thôi!

      cố ý xoay mặt sang bên thèm nhìn cũng cố ý lờ bàn tay to chạy lung tung khắp người châm lửa.

      Cung Quý Dương cười càng tà ác, đứng dậy chậm rãi : 'Loại chuyện này ... phải do em quyết định!'

      rồi châm rãi cởi nút chiếc áo sơ mi, theo từng chiếc cúc áo được cởi ra, lồng ngực màu nâu rắn rỏi cũng dần lộ ra ...

      ' làm gì vậy?'

      Sầm Tử Tranh thấy cười ung dung nhưng động tác đầy tính xâm lược, thảng thốt hỏi.

      'Em thử xem? đột nhiên nghĩ muốn cùng em tắm uyên ương!'

      dứt lời quần dài cũng cởi xong, đôi chân dài thong dong tiến vào trong bồn tắm.

      'Ai ... ai muốn tắm uyên ương với chứ! thèm!'

      Tim Sầm Tử Tranh đập càng lợi hại nhất là khi nhìn thấy vật nam tính kiêu ngạo đứng thẳng, lắp bắp thành câu.

      Khi càng lúc càng áp sát , chiếc bồn tắm khổng lồ chợt trở nên vô cùng chật hẹp, vội vàng lách sang phía khác của bồn tắm.

      Cung Quý Dương cũng vội đuổi theo mà lẳng lặng thu hết hình ảnh của người vợ thân thương vào đáy mắt rồi sau đó chỉ cái vươn tay đem ôm chặt vào lòng.

      'Còn muốn trốn đâu, hử?'

      Giọng trầm thấp vang lên bên tai , sau đó trận tê dại ập đến, vành tai xinh của bị ngậm vào trong miệng ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :