1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 26: Mất tích (1)
      Dịch: dquynh122

      Bệnh viện St. Hoxton New York

      Mùi hương hoa thoang thoảng bay khắp cả bệnh viện, bệnh viện hổ là nơi chữa bệnh và điều dưỡng hàng đầu thế giới, hoa cỏ được trồng đủ theo bốn mùa, vừa làm đẹp cho bệnh viện vừa giúp cho người bệnh mỗi ngày đều được sống trong hoàn cảnh thoải mái và tươi mới.

      Phòng làm việc của vị bác sĩ chủ nhiệm khoa tim mạch ngập trong ánh nắng mặt trời.

      'Cung phu nhân, các bác sĩ chuyên khoa cuản bệnh viện chúng tôi nghiên cứu qua bệnh lý của ông Khương, tất cả quá trình trị liệu được sắp xếp thỏa đáng. Xin bà yên tâm!'

      Sầm Tử Tranh gật đầu nhìn vị bác sĩ vào tuổi trung niên ngồi đối diện với mình: 'Bác sĩ George, cám ơn ông lần này nhiệt tình giúp đỡ, ông là bác sĩ chuyên khoa rất có tiếng tăm trong giới, có ông làm bác sĩ chủ trị cho ông Khương tôi rất yên tâm!'

      Bác sĩ George là bác sĩ chuyên khoa tim mạch rất có tiếng tăm mà Cung Quý Dương đặc biệt mời đến để riêng phụ trách ca bệnh của ông Khương, cha của Khương Tĩnh Nghiên.

      'Cung phu nhân, xin hỏi người bệnh này có quan hệ gì với bà hay là với Cung tiên sinh? Là bà con sao?' Bác sĩ George có chút tò mò hỏi.

      Sầm Tử Tranh cười : 'Là cha của người bạn của tôi. Bác sĩ, bất luận thế nào xin ông tận lực chữa khỏi cho bệnh nhân này!'

      Bác sĩ George lật lật bệnh án xem kỹ rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Sầm Tử Tranh: 'Cung phu nhân, căn bệnh mà ông Khương mắc phải là căn bệnh rất hiếm gặp, bệnh TAPVR hơn nữa còn có biến chứng rất nghiêm trọng. Tuy vậy, chỉ cần can thiệp kịp thời bằng phẫu thuật vẫn còn cơ hội khỏe lại!'

      Sầm Tử Tranh thở dài tiếng, mặt lộ vẻ lo lắng: 'Bác sĩ George, tôi nghe căn bệnh này nếu phẫu thuật cũng rất nguy hiểm, biết trong quá trình phẫu thuật liệu có xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay ?'

      Bác sĩ George cười trấn an: 'Cung phu nhân, chắc bà cũng biết bất kỳ cuộc phẫu thuật nào cũng đều có rủi ro cả huống gì là phẫu thuật quan trọng như thế này, đương nhiên nguy hiểm càng lớn. Đối với căn bệnh này nhiều bệnh viện dám khinh suất thực phẫu thuật, thứ nhất là bởi vì máy móc đủ đại, thứ hai là trình độ kỹ thuật đủ nhưng may mắn là bệnh viện St. Hoxton đáp ứng được cả hai điều kiện cho nên tôi tin vấn đề lớn!'

      đến đây ông hơi ngừng lại sau đó mới bồi thêm câu: 'Thực ra muốn chữa được căn bệnh này ngoài phẫu thuật còn phải cần khoản tiền lớn để mua những loại thuốc đắt đỏ hỗ trợ cho việc chữa trị, tôi nghĩ, số tiền năm triệu mà trả có thể duy trì được đến lúc chữa lành căn bệnh này!'

      Sầm Tử Tranh nghe vậy mới thở phào hơi nhõm.

      chỉ có thể dùng cách này để giúp nhà họ Khương cũng là giúp Tĩnh Nghiên bớt gánh nặng tuy rằng biết, phần nhiều là giúp giảm bớt cảm giác áy náy trong lòng mình.

      Bước ra khỏi văn phòng của bác sĩ George, bước chân Sầm Tử Tranh có chút nhõm, nếu như theo lời bác sĩ George nghĩ cũng cần lâu lắm sức khỏe của bác Khương hồi phục lại cần phải bị căn bệnh quái ác dày vò nữa.

      lúc tâm trạng cực tốt sau lưng vọng đến giọng quen thuộc ...

      ' ra đúng là !'

      Sầm Tử Tranh hơi sững sờ sau đó vội xoay lại vừa hay đối diện với đôi mắt đầy phức tạp ...

      'Tĩnh Nghiên ...'

      giọng gọi. Thực ra Sầm Tử Tranh cũng biết Khương Tĩnh Nghiên nhất định đoán ra là ai làm nhưng hy vọng Tĩnh Nghiên biết nhanh như thế, sợ với cá tính của bạn mình cự tuyệt giúp đỡ của .

      Khương Tĩnh Nghiên bước nhanh đến trước mặt Sầm Tử Tranh ...

      'Sầm Tử Tranh, tôi biết lấy ông chồng giàu có nhưng cũng cần dùng cách này để khoe khoang cuộc sống hạnh phúc của mình chứ!'

      'Tĩnh Nghiên, mình có ...'

      ' có? Vậy mọi chuyện hôm nay làm gọi là gì?'

      Khương Tĩnh Nghiên căn bản là cho Sầm Tử Tranh có cơ hội giải thích nào cả mà dứt khoát ngắt lời : ' tội nghiệp chúng tôi sao? Hay là muốn bù đắp? Hay là muốn giảm bớt áy náy trong lòng?'

      Lòng Sầm Tử Tranh chợt thắt lại, bất giác đưa tay chận ngực, tận lực muốn làm cho tâm tình của mình bình ổn lại.

      'Tĩnh Nghiên, mục đích của mình rất đơn giản, chính là hy vọng bác Khương có cơ hội được điều trị khỏi bệnh, hoàn toàn phải là lòng thương hại!'

      môi Khương Tĩnh Nghiên câu lên nụ cười lạnh: 'Sầm Tử Tranh, đừng cho rằng tôi biết trong lòng nghĩ gì. chẳng qua là chỉ muốn lấy tiền của mình để chứng minh với tôi rằng có sai, lựa chọn của từ đầu đến cuối đều là đúng, phải ?'

      Sầm Tử Tranh mệt mỏi nhắm mắt lại sau đó mới chậm rãi mở mắt nhìn Tĩnh Nghiên, giọng cực kỳ nghiêm túc : 'Tĩnh Nghiên, mình biết bạn giận mình, hận mình, mình cũng biết qua nhiều năm như vậy nhưng mình nghĩ muốn hóa giải gút mắc giữa chúng ta cũng là rất khó khăn. Nhưng bạn phải biết, người nằm trong bệnh viện này là cha của bạn, bạn có thể cự tuyệt giúp đỡ của mình, sao cả. Nhưng còn cha bạn sao? Nơi đây ràng là có đủ điều kiện để điều trị căn bệnh của cha bạn, chính bởi vì cố chấp của bạn mà làm trễ nãi việc chữa trị đó thôi. Có phải bạn lòng muốn nhìn cha mình mất tính mạng mới cam tâm hay ?'

      ' ...'

      'Tĩnh Nghiên!'

      Lần này là Sầm Tử Tranh ngắt lời Khương Tĩnh Nghiên: 'Khoan đến chuyện giữa bạn với mình có trở lại được như ngày xưa , điều cần bây giờ chính là nên tìm cách tốt nhất để chữa lành bệnh cho bác trai, những chuyện khác về sau hãy !'

      'Sầm Tử Tranh, cho rằng tôi biết ơn vì điều đó sao?' Tĩnh Nghiên nhìn thẳng vào mắt Sầm Tử Tranh, chút khách khí .

      Bên môi Sầm Tử Tranh câu lên nụ cười khổ, lắc đầu mặt là vẻ khẩn cài: 'Nếu như mình có khả năng, mình tình nguyện làm lại tất cả lần nữa, đem trai của bạn đặt ở vị trí chính xác, để ấy ra oan uổng như thế ...'

      Tĩnh Nghiên nghe vậy mắt thoáng qua tia bi thương ...

      Sầm Tử Tranh thở dài tiếng, ngẩng đầu nhìn bạn: 'Tĩnh Nghiên, mình biết cho dù mình gì bạn cũng nghe lọt tai. Mình chỉ còn câu cuối cùng, ít ra là cho đến lúc này, người có thể giúp bác Khương điều trị bệnh chỉ có mình mình. Nếu bây giờ bạn giận lẫy với mình, người chịu thiệt nhất là người nhà của bạn mà thôi!'

      Nét mặt Tĩnh Nghiên đầy châm chọc: 'Ý của là ... tôi phải cảm ơn sao?'

      nực cười!

      Sầm Tử Tranh nhìn Khương Tĩnh Nghiên, gương mặt kia quen thuộc đến thế! từng ... gương mặt kia chỉ có nụ cười vui vẻ, sức sống ngời ngời. từng ... kia vô tư vô lự, hồn nhiên nhiệt tình. Sao lúc này lại lạnh mạc xa cách như thế?

      Thở dài tiếng, Sầm Tử Tranh cũng cứng rắn nổi, chậm rãi bước đến nắm lấy tay Tĩnh Nghiên ...

      'Tĩnh Nghiên, lúc đó bạn hiểu mình như vậy, thông cảm mình như vậy vì sao bây giờ lại trở thành như thế? Có lẽ bạn biết, bạn là người bạn mà mình luyến tiếc rời xa nhất, vì sao cứ nhất định phải cùng mình vạch ranh giới vậy?'

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 27: Mất tích (2)
      Dịch: dquynh122

      Lần này Tĩnh Nghiên rũ tay ra nhưng nét mặt càng thêm kích động, nhìn Sầm Tử Tranh, ràng từng chữ : 'Có biết tôi ghét điểm gì nhất ? Tôi ghét vẻ lễ mạo nhu mì của , tôi càng ghét cái vẻ tự cho là đúng của , có biết , người như , từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ đều khiến tôi chán ghét cực kỳ!'

      'Tĩnh Nghiên!'

      Sầm Tử Tranh ngây người nhìn bạn, lòng đau thắt lại, biết ra Tĩnh Nghiên lại chán ghét mình đến vậy.

      'Sầm Tử Tranh, tôi ngại cho biết, tất cả những việc hôm nay làm cho ba tôi tôi cảm kích bởi vì đó là việc phải làm, phải làm từ mấy năm trước rồi. Đây là món nợ nợ nhà họ Khương, có nợ phải trả đó là lẽ thường!'

      Khương Tĩnh Nghiên quyết tuyệt mà lạnh lùng , dứt lời liếc mắt nhìn Sầm Tử Tranh đứng ngây người ra đấy cái rồi xoay người dứt khoát rời .

      cơn gió lạnh thổi qua khiến Sầm Tử Tranh nhịn được rùng mình cái. Lạnh quá! Bỗng dưng thấy lạnh quá! cảm giác lạnh lẽo từ sâu trong nội tâm lan ra kháp toàn thân khiến máu tưởng chừng như đông lại.

      rất muốn hỏi Tĩnh Nghiên, Khương Ngự Kình sau khi chết còn để lại đến mấy trăm triệu di sản, rốt cuộc tiêu vào việc gì để đến nỗi bây giờ lâm vào khốn cảnh thế này nhưng ...

      Hành động hủy bỏ hôn ước ngày xưa của góp phần tạo nên cục diện hôm nay, là sai hay đúng biết làm thế nào phân biệt nữa rồi.

      Bảo lái xe rời trước, Sầm Tử Tranh mình lãng đãng bước những con đường đông đúc ồn ào. như cái bóng đơn lẻ loi, gương mặt xinh đẹp thoáng lộ vẻ âu sầu.

      Tuyết vẫn ngừng rơi, lác đác lác đác, đầy trời bông tuyết trắng xóa khiến nhất thời nhìn sắc trời.

      đến quầy trưng bày Sầm Tử Tranh chợt dừng bước chân, khỏi cười khổ tiếng, lại là quầy trưng bày, lại là ngày thời tiết thế này nhưng Tĩnh Nghiên bây giờ đối với chỉ có nỗi hận thể tháo gỡ.

      chưa từng cho rằng mình chọn Cung Quý Dương là sai, , chút tiếc nuối, thậm chí có thể hy sinh cả tính mạng của mình vì Cung Quý Dương. Nhưng Sầm Tử Tranh biết cũng bởi vì phạm phải sai lầm rất nghiêm trọng đó chính là lợi dụng và chà đạp lên tình của người đàn ông khác dành cho mình.

      Bởi vì ... Khương Ngự Kình dùng tính mạng mình ...

      Cuối cùng quả trả giá bằng tính mạng!

      Mắt Sầm Tử Tranh như phủ màn sương mờ, màn tuyết trước mắt như trở nên quá mơ hồ thậm chí chân bước qua đường cũng để ý, đèn giao thông là xanh hay đỏ cũng để tâm ...

      Sít!!!!

      tiếng thắng xe chói tai chợt vọng vào tai Sầm Tử Tranh khiến đầu óc chợt thanh tỉnh lại. Lúc này Sầm Tử Tranh mới hoảng hốt nhận ra mình đứng ở giữa đường lớn bốn phía xung quanh xe chạy như nước mà sát bên người chiếc xe vừa sít sao thắng lại.

      Bất lực quá! Gánh nặng tâm lý cứ đè nặng trong lòng khiến cảm thấy mình chẳng còn chút sức lực nào sau đó mắt chợt tối sầm, còn biết gì nữa!

      ***

      Cung Viên

      Chát!!!

      Cùng với tiếng đập bàn chát chúa là giọng nam đầy tức giận vang lên ...

      'Thân là lái xe mà chở thiếu phu nhân trở về?'

      Người lãi xe sợ đến giọng cũng run, ta vội : 'Thiếu ... thiếu gia ... thiếu phu nhân sau khi từ bệnh viện ra với tôi là muốn tản bộ, cho tôi chở. Tôi ... tôi ...'

      Sắc mặt của Cung Quý Dương tái mét, ánh mắt u dọa người xoay đầu nhìn về phía những người vệ sĩ ...

      'Còn csac người? tìm thấy thiếu phu nhân chưa?'

      Những người vệ sĩ dè dặt nhìn nhau rồi lắc đầu: 'Xin lỗi Cung tiên sinh, chúng tôi ... chúng tôi tìm suốt cả buổi chiều nhưng vẫn tìm thấy ...'

      'Lập tức tìm tiếp. Nếu như trong hai tiếng nữa vẫn chưa thấy người, sáng mai các người tự biết làm sao xử lý chính mình rồi đấy!'

      'Dạ, Cung tiên sinh! Chúng tôi lập tức tìm!' Những vệ sĩ như vậy sợ hãi lên tiếng.

      Theo bên cạnh Cung Quý Dương lâu nhưng đây cũng là lần đầu tiên họ thấy chủ nhân của mình cơn tức lớn như vậy nhưng họ biết, Cung Quý Dương người này trước giờ được làm được, hơn nữa còn làm rất quyết tuyệt. Nếu như họ tìm được thiếu phu nhân, chừng mạng cũng còn!

      Choang!!!

      chiếc ly thủy tinh quý giá bị Cung Quý Dương vô thức bóp nát. nhìn đồng hồ, mặt dấu được lo lắng, cũng để ý đến những mảnh thủy tinh vụn vỡ trong tay ...

      'Quý Dương ...'

      Trình Thiến Tây đau lòng nhìn con trai, bà vừa lên tiếng gọi con vừa ra dấu cho người làm bước đến xử lý những mảnh thủy tin rồi giọng an ủi: 'Đừng lo lắg quná. Con phái rất nhiều người tìm rồi. Tử Tranh sao đâu!'

      rồi bà liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ. Thực ra trong lòng bà cũng hết sức lo lắng bởi trời tối thế này rồi mà Sầm Tử Tranh vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Hôm nay phải Tử Tranh bệnh viện sao? Sao tối như vậy mà còn chưa về nhà chứ?

      Cung Doãn Thần tới lui trong phòng, mặt ông cũng dấu được tia lo âu.

      Tuyết vẫn bay mờ mịt như muốn vùi lấp tất cả, Cung Quý Dương nhìn sắc trời bên ngoài, rốt cuộc nhẫn nại được nữa, chụp lấy áo khoác bước nhanh về phía cửa.

      'Quý Dương, con ...'

      'Để nó tự mình tìm !' Cung Doãn Thần bước đến ngăn vợ lại, giọng .

      Nhìn theo bóng con trai dần mất hút trong màn tuyết, trong lòng Trình Thiến Tây hiểu , so với bắt con trai ở nhà chờ tin chẳng bằng để tự mình ra ngoài tìm tốt hơn.

      ***

      Trong cơn mơ màng, Sầm Tử Tranh chậm rãi mấp máy mi, khó nhọc mở mắt ra, trong đầu hỗn độn mơ hồ đồng thời cảm giác đau đầu kịch liệt khiến kìm được nhíu chặt mi, tay day day huyệt Thái Dương sau đó mới bắt đầu nhìn vòng chung quanh.

      Lúc này nằm chiếc giường rộng rãi thoải mái, đây là phòng ngủ, nhìn sơ qua cách thiết kế trong phòng liền nhận ra đây là phòng của người đàn ông.

      Sầm Tử Tranh bật ngồi nhanh dậy ... Đây là đâu? Căn phòng này là phòng của ai?

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau
      Chương 28: Ở lại với
      Dịch: dquynh122

      Căn phòng lớn, khắp nơi đều tràn đầy khí tức của đàn ông, Sầm Tử Tranh chừng như có thể ngửi thấy mùi xạ hương nhàn nhạt len vào trong từng hơi thở của mình.

      Chiếc chăn đắp người bởi vì động tác quá mạnh của mà trượt xuống, mang theo vẻ nghi hoặc chậm rãi bước xuống giường, chân vừa đặt xuống thảm cửa bị bàn tay to đẩy ra ...

      'Tử Tranh, tỉnh rồi sao?' giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên mang theo vẻ thân thiết và quan tâm.

      Sầm Tử Tranh vội ngẩng đầu lên nhìn, vừa nhìn nhất thời ngẩn người mất lúc lâu mới hoàn hồn lại, mặt lộ ra vẻ vui mừng lẫn kinh ngạc ...

      'Tử Hạo, là sao?'

      Đứng ở trước mặt lúc này nào phải ai xa lạ, chính là Thư Tử Hạo người năm đó rời bấy lâu chưa gặp lại!

      người mặc bộ quần áo dạo phố thoải mái nhưng mang theo khí thế bất phàm của người đàn ông thành đạt và có phẩm vị. Đây vẫn là Thư Tử Hạo tuấn bất phàm của bảy năm trước nhưng lại thêm phần thành thục và lịch lãm mà thời gian ưu ái tặng thêm.

      đứng trước mặt Sầm Tử Tranh, trong mắt ý cười đầy ắp, đôi mắt thâm thúy dịu dàng như nước nhìn .

      'Tử Hạo, về từ bao giờ?'

      Sầm Tử Tranh vội đứng dậy nhưng đầu quá choáng váng khiến cả người lảo đảo ngừng.

      'Cẩn thận!'

      bàn tay to vịn chặt lấy eo thuận thế dìu đứng dậy: 'Nhìn em rất yếu!'

      Trong giọng trầm thấp của mang theo quan tâm lo lắng.

      Sầm Tử Tranh lắc đầu để dìu đến sofa ngồi xuống rồi mới giọng đùa: 'Đây chắc là triệu chứng của phụ nữ vào tuổi trung niên thường có thôi!'

      ' nhảm!' Thư Tử Hạo nhíu mày phản bác: 'Trong mắt em vẫn giống hệt như lần đầu tiên gặp em!'

      Sầm Tử Tranh mỉm cười, ' thể thừa nhận, phụ nữ rất thích nghe những lời này!'

      Thư Tử Hạo bước đến ngồi xuống bên cạnh , cách kiên định: 'Những lời đều là lời lòng!'

      Nhìn thấy cảm giác quen thuộc kia trong mắt , Sầm Tử Tranh chỉ cười sang chuyện khác: 'Tử Hạo, sao lại trở về Mỹ? Với lại ... sao em lại ở chỗ này?'

      nhớ mình đường chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa tiếp theo đó xảy ra chuyện gì đều biết.

      Thư Tử Hạo : 'thực ra lần này trở về Mỹ là bởi vì buổi trình diễn thời trang, sau khi trình diễn thời trang kết thúc rời . Chiều nay lúc chạy ngang qua cửa hàng chuyên doanh của thương hiệu Leila, nghĩ là gặp lại em, chỉ như vậy mà em nha, ngã xuống ngay trước đầu xe của , suýt nữa dọa hỏng . chỉ còn cách mang em về nhà thôi!'

      đến đây đưa tay vuốt mái tóc dài của bằng những ngón tay thon dài của mình, quan sát hồi rồi : 'Cũng may em có chuyện gì đáng ngại bằng biết ăn sao đây!'

      Sầm Tử Tranh hơi nghiêng mặt, xảo diệu né tránh bàn tay , giọng : 'Em nào có yếu ớt như vậy, chỉ là gần đây thân thể có chút thoải mái thôi!'

      'Xảy ra chuyện gì sao?'

      Thư Tử Hạo quan tâm hỏi nhưng trong lòng bởi vì hành động của vừa nãy mà có chút mất mát.

      Sầm Tử Tranh lắc đầu: ' có ...'

      biết nên thế nào.

      Thư Tử Hạo nhìn người phụ nữ trước mặt, qua bao nhiêu năm mà vẫn quên được . Năm đó cứ tưởng là xong tất cả, đem toàn bộ tinh thần và sức lực đặt vào trong nghiệp có thể quên nhưng, tiền tài và địa vị ngày lên trong lòng vẫn là khoảng trống mênh mông. Lần này gặp lại mới biết, ra bản thân có cách nào vờ như thấy được!

      Chỉ tiếc là ... Bảy năm sau đối với càng xa cách hơn ...

      Qua lúc lâu, Thư Tử Hạo mới thào hỏi: ' ... có tốt với em ?'

      Thực ra câu muốn hỏi là ... có từng hối hận vì lựa chọn Cung Quý Dương ? Nếu như thực hạnh phúc, vì sao mặt lại lộ vẻ tiều tụy thế này?

      Nhưng Sầm Tử Tranh hoàn toàn biết suy nghĩ của , tươi cười gật đầu, trong mắt tình ý sâu xa: 'Tử Hạo, Quý Dương rất tốt với em, rất chu đáo, rất ân cần!'

      Nụ cười mặt Thư Tử Hạo thoáng cứng lại, gật đầu gian nan : 'Vậy tốt. Chỉ cần đối xử tốt với em là đủ!'

      Sầm Tử Tranh khó nhận ra vẻ đơn trong mắt , vội lảng : 'À, em nhớ ra rồi, buổi trình diễn thời trang có phải là buổi trình diễn của thương hiệu "Za" cử hành trong hai ngày tới ? Em biết thương hiệu đó là thương hiệu mới của , rất được ưa chuộng nha!'

      Thư Tử Hạo điềm đạm : 'Đúng vậy, là "Za", phàm là người Trung Quốc đều biết "Zhi Ai" (chấp nhất với tình ) hai chữ này!' dứt lời nhìn Sầm Tử Tranh chớp mắt.

      Sầm Tử Tranh nghe ra hàm ý trong câu của , lòng khỏi hoảng loạn chút, sau phút ngượng ngùng, ngẩng đầu lên nhìn , cười : 'Tử Hạo, em nghĩ vợ chắc rất hạnh phúc, cái tên này nghe như vì ấy mà sáng tạo ra, có dịp nhất định phải giới thiệu ấy với em nha!'

      Thư Tử Hạo gì chỉ cười .

      Sầm Tử Tranh thấy gì, phút chốc bỗng thấy bầu khí rất kỳ quái, cố tình nhìn đồng hồ rồi : 'Tử Hạo, gặp lại em rất vui nhưng muộn quá rồi, em phải về nhà bằng Quý Dương và mấy đứa rất lo lắng!'

      cố tình lấy con ra làm cớ dù lúc này mấy đứa bị gởi huấn luyện đặc biệt.

      Thấy Thư Tử Hạo gì, càng thêm khó xử vì vậy giọng : 'Em phải về rồi. Buổi trình diễn thời trang của em nhất định đến xem ...'

      rồi cầm lấy túi xách đặt tủ đầu giường bước về phía cửa.

      Ngay lúc đó cánh tay chợt bị Thư Tử Hạo níu lại ...

      'Tử Hạo ...' Sầm Tử Tranh sửng sốt kêu lên.

      Thư Tử Hạo đứng sau lưng , bóng dáng cao lớn tưởng chừng có thể lấp mất , nụ cười mặt còn thản nhiên như vừa nãy ...

      'Tử Tranh ...' trầm giọng , chậm rãi mà kiên quyết: 'Tối nay ở lại , cùng !'

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 29: Bắt gian??? (1)
      Dịch : dquynh122

      khí chung quanh hai người chợt đông lại, giọng điệu của quá ái muội, dễ khiến người ta hiểu lầm.

      Sầm Tử Tranh trừng đôi mắt đẹp nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác xa lạ chợt dâng lên trong lòng. dám tin câu này lại thốt ra từ miệng của Thư Tử Hạo.

      'Tử Hạo, ...'

      Thư Tử Hạo khó nhận ra hoảng hốt và xa lạ trong mắt Sầm Tử Tranh, mắt chợt tối lại, bên môi câu lên nụ cười tự giễu ...

      'Tử Tranh, bấy nhiêu năm qua vẫn đơn mình!'

      cách thẳng thắn dứt khoát, ánh mắt nghiêm cẩn nhìn Sầm Tử Tranh chăm chú.

      Tim Sầm Tử Tranh đập thình thịch, sửng sốt lúc rồi cười cách gượng gạo : 'Tử Hạo, quá quan tâm đến nghiệp rồi!'

      'Tử Tranh, em trốn tránh!'

      Giọng Thư Tử Hạo rất điềm tĩnh, tức giận cũng kích động, ngược lại mang cảm giác áp bức.

      Cảm giác áp bức trực diện này khiến Sầm Tử Tranh có chút thoải mái, lẳng lặng rút tay ra, cách sâu xa: 'Tử Hạo, lúc này thực là quá khuya rồi, hôm khác để em làm chủ giúp tẩy trần. Còn hôm nay nếu như em còn chưa về, Quý Dương nhất định rất lo lắng. ấy trước nay vẫn luôn như thế, lúc nào cũng lo cho an nguy của em ...'

      'Đủ rồi Tử Tranh!'

      Giọng Thư Tử Hạo bất giác cao lên chút, 'Tử Tranh hỏi em, em phải thành thực trả lời !'

      Sầm Tử Tranh ngẩng đầu lên nhìn , biết định hỏi gì.

      Thư Tử Hạo rời mắt khỏi , hỏi từng chữ : 'Cung Quý Dương, Khương Ngự Kình hai người đàn ông này rốt cuộc em ai?'

      Chuyện năm đó Sầm Tử Tranh quyết định kết hôn với Khương Ngự Kình ở Mỹ nhưng vẫn nghe nhắc đến. Tối hôm đó uống say túy lúy đêm, nghĩ thế nào cũng nghĩ ra vì sao Sầm Tử Tranh chẳng thà gả cho người đến sau cũng chịu lấy ?

      Sầm Tử Tranh nghe hỏi vậy chút do dự đáp: 'Em Quý Dương, từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình ấy. Cho dù lúc đó muốn kết hôn với Khương Ngự Kình trong lòng em vẫn chỉ có Cung Quý Dương mà thôi!'

      'Tử Tranh ...'

      Thư Tử Hạo đau đớn gọi, chịu nổi đau khổ trong lòng vươn tay ôm chặt lấy vào lòng, cằm tì lên đỉnh đầu , nhắm mắt lại ...

      Sầm Tử Tranh sao lại hiểu tâm tình muốn được kia của . Bấy nhiêu năm qua vẫn cho rằng buông xuống được, ngờ ra chấp nhất như vậy.

      giãy dụa để mặc ôm vào lòng, với , chỉ có thể làm đến thế.

      Thư Tử Hạo vẫn giữ nguyên tư thế đó, trong giọng mang theo chút xót xa ...

      'Tử Tranh, em yên tâm. Thực ra có ý gì khác. Chỉ là ... vừa nãy hơi quá xúc động, cách biểu đạt lại đúng khiến cho em hiểu lầm. Chuyện là thế này, bởi vì buổi biểu diễn thời trang của sắp bắt đầu, nghĩ nếu như em chịu giúp đỡ càng thành công hơn cho nên mới hy vọng em có thể lưu lại giúp chút.

      Sầm Tử Tranh lộ ra nụ cười ôn nhu, rời khỏi , giọng : ' thể là giúp đỡ được, trong giới thiết kế thành tích của luôn tốt hơn em nhiều, nên là em học tập mới đúng. Nhưng mà ...'

      hơi ngừng lại sau đó mới cất giọng tiếp: 'Lúc này thực quá trễ rồi, em phải về nhà. Nhưng yên tâm, mấy ngày này nếu như em có thể làm gì được cho cứ , em nhất định đến, được ?'

      Sầm Tử Tranh tin Thư Tử Hạo ép buộc bất cứ điều gì vì vậy đối với hành động có chút ái muội vừa rồi của tức giận, trước giờ vẫn luôn tin vào nhân cách của , vẫn xem người đàn ông này là người bạn tốt và người học trưởng đáng để học theo.

      Thư Tử Hạo nghe vậy cười khan tiếng: 'Được, nhưng sức khỏe của em ...'

      'Em sao, đừng lo!' Sầm Tử Tranh cười tiếng.

      Thư Tử Hạo nhìn gương mặt tươi cười của có chút thất thần, chỉ gật đầu rồi chu đáo dặn: 'Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt. Nếu như cảm thấy khỏe nhất định phải khám bệnh có biết ?'

      Sầm Tử Tranh gật đầu.

      ' thôi, đưa em về!' vừa vừa đưa tay nhấc lấy áo khoác đặt nơi sofa.

      'Hả? cần đâu Tử Hạo. Em đón taxi là được rồi!' Sầm Tử Tranh vội .

      Lời của còn chưa hết Thư Tử Hạo đặt tay lên vai giữ chặt, giọng có chút thương lượng nào cất lên: 'Em như vậy yên tâm!'

      rồi khoác áo khoác của mình lên vai , nhấc lấy túi xách của kéo ra cửa.

      Tuyết vẫn rơi che lấp mất tầm nhìn, khi xe của Thư Tử Hạo chậm rãi lái ra khỏi cửa căn biệt thự luồng ánh sáng mạnh chợt chiếu đến khiến có chú ngoài ý muốn vội đánh tay lái sang hướng khác ...

      Sít!!!

      Xe cấp tốc dừng lại, thân hình của Thư Tử Hạo và Sầm Tử Tranh cũng bởi vì dừng lại quá đột ngột mà đánh mạnh về phía trước.

      'Tử Tranh, sao chứ?'

      quan tâm tìm hiểu xem luồng ánh sáng kia từ đâu mà đến, Thư Tử Hạo chỉ lo lắng đỡ Sầm Tử Tranh ngồi thẳng dậy, trong mắt tràn đầy thâm tình.

      Sầm Tử Tranh lắc đầu: ' sao!'

      'Đáng chết, là xe của ai ...'

      Thư Tử Hạo thấp giọng rủa câu, mắt quét về phía chiếc xe chắn ngay trước đầu xe mình nhưng chỉ trong chớp mắt, lời muốn chỉ đành cường ngạnh nuốt xuống.

      Sầm Tử Tranh cũng thấy lạ, vội nhìn qua tấm kiếng chắn gió, nhất thời cũng ngây người.

      Trong gió tuyết, chiếc xe thương vụ sang trọng chiếu ra những luồng ánh sáng lạnh lẽo, nó như như chắn trước đầu xe của Thư Tử Hạo mang theo uy nghiêm ai dám xem thường nhưng khi Sầm Tử Tranh nhìn sang ánh mắt nhìn vào là ... đôi mắt tỏa ra những tia nhìn khiếp người!

      Đôi mắt đó khi nhìn đến bàn tay của Thư Tử Hạo khoác qua vai Sầm Tử Tranh chợt mị ra, đôi môi như đao khắc lộ ra nụ cười khiến người ta rét mà run ...

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 30: Bắt gian??? (2)
      Dịch : dquynh122

      Sầm Tử Tranh cảm thấy như có chậu nước lạnh hung hăng hất lên người mình khiến cảm thấy lạnh suốt từ đầu đến chân. Mất lúc lâu mới hoàn hồn lại, vội vàng đẩy cửa xe ra ...

      Thư Tử Hạo thấy vậy cũng vội vàng xuống xe bước sau lưng Sầm Tử Tranh.

      Cửa của chiếc xe đối diện cũng được bàn tay đẩy ra, trong màn tuyết mịt mờ mông lung phủ lấy thân hình cao lớn của Cung Quý Dương, khi ánh mắt quét qua Thư Tử Hạo, nét cười thường thấy mặt pha thêm chút trầm, gương mặt tuấn sớm phủ màn sương giá lạnh như màn tuyết ngoài trời.

      'Tranh Tranh ...' cất giọng, thanh vừa trầm thấp vừa dễ nghe, bàn tay chìa về phía ...

      Bông tuyết rơi lòng bàn tay to của Cung Quý Dương rồi rất nhanh bị thân nhiệt của hòa tan.

      'Quý Dương, em ...'

      Sầm Tử Tranh nhìn , chợt có cảm giác như cách mấy đời, lúc này chồng đứng trước mặt , môi là nụ cười và dịu dàng quen thuộc nhưng sao vừa nãy lại lạnh lùng vậy chứ? Chẳng lẽ là nhìn sai rồi sao?

      Thấy dáng vẻ dè dặt của vợ, trong mắt Cung Quý Dương thoáng qua tia phức tạp. Tay vẫn vươn ra trong trung, cực kỳ kiên nhẫn như muốn cùng đọ sức nhẫn nại vậy.

      Sầm Tử Tranh bước đến đặt bàn tay nhắn của mình vào tay , ngay lập tức bị độ ấm quen thuộc vây phủ lấy khiến lòng cũng cảm thấy ấm áp.

      Ôm vào lòng Cung Quý Dương mới chuyển ánh mắt nhìn về phía Thư Tử Hạo đứng cách đó xa, bờ môi câu lên đường cong, vẻ đắc thắng của người chiếm được thượng phong tuy mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn thấy được ...

      'Thư học đệ? lâu gặp rồi!'

      Trong lòng Thư Tử Hạo có chút khó chịu khi nhìn thấy Sầm Tử Tranh bị ôm chặt vào lòng, mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt: 'Đúng vậy, hôm nay có duyên gặp lại Tử Tranh!'

      Cung Quý Dương nghe vậy chỉ cười nhạt, trả lời mà cúi đầu nhìn Sầm Tử Tranh trong lòng, vẻ mặt sủng nịch : 'Xem em kìa, cho dù là gặp được bạn cũ cũng thể trò chuyện muộn như vậy chứ. Em là mẹ của ba đứa rồi mà còn ham chơi vậy sao?'

      Sầm Tử Tranh thấy Cung Quý Dương có vẻ gì khác lạ, nỗi bất an trong lòng cũng lắng xuống, cười : 'Gặp được Tử Hạo hôm nay cũng là ngẫu nhiên thôi!'

      Bàn tay to của Cung Quý Dương vuốt ve mái tóc dài của nhưng khi nhìn lại thấy người khoác áo của người đàn ông khác, mày khẽ chau lại.

      Thư Tử Hạo thấy vậy trong lòng chợt dâng lên cảm giác phức tạp, : 'Cung tiên sinh, sức khỏe của Tử Tranh hình như được tốt lắm, hôm nay vừa hay tôi gặp được ấy nên tạm để ấy ở nhà tôi nghỉ ngơi chút cho nên mới muộn như vậy!'

      Cung Quý Dương nhướng mày, chỉ liếc Thư Tử Hạo cái sau đó nhìn về phía Sầm Tử Tranh giọng : 'Tranh Tranh, chắc em quá bận rộn với chuyện ở bệnh viện cho nên mới làm cho chính mình mệt đến thế này. Ngày mai em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, cho phép chạy loạn nữa, nghe hưa? Bằng người làm chồng này rất lo lắng!'

      Trong lời của còn có ý khác, rất khéo léo nhấn mạnh tư thái của kẻ chiến thắng - "Sầm Tử Tranh từ đầu đến cuối chỉ thuộc về Cung Quý Dương người!"

      Người đơn thuần như Sầm Tử Tranh làm sao phát ra hai người đàn ông vừa mới ngấm ngầm giao chiến, cười rạng rỡ như đóa hoa mới nở ...

      'Được rồi, cứ hay càu nhàu!'

      Cung Quý Dương nghe vậy cười càng đầy thâm ý, đưa tay lấy chiếc áo khoác vai Sầm Tử Tranh xuống.

      'Tranh Tranh, vào trong xe chờ !'

      Sầm Tử Tranh nghe vậy mặt thoáng có chút chần chừ, nhìn Thư Tử Hạo rồi lại nhìn Cung Quý Dương. Chuyện gì vậy? lên xe sao?

      Cung Quý Dương thu hết chần chừ của vào trong đáy mắt, môi câu lên, tay choàng qua vai âu yếm : 'Bên ngoài tuyết rơi thế này sợ em bị lạnh thôi. Vào xe chờ chút, có chuyện muốn với Thư học đệ!'

      Sầm Tử Tranh hơi sửng sốt chút rồi gật đầu ngồi vào trong xe.

      Trong màn tuyết chỉ còn lại hai bóng người cao lớn đứng đối diện nhau, có Sầm Tử Tranh hai người cũng cần phải giả vờ nữa.

      Cung Quý Dương bước đến đưa áo khoác vừa nãy Thư Tử Hạo khoác lên vai Sầm Tử Tranh cho , nụ cười tà tứ thường thấy trong chớp mắt trở nên đầy sắc sảo và bén nhọn ...

      'Thư học đệ, áo khoác của cậu, Tranh Tranh cần nữa rồi!'

      Hàm ý khác trong câu đó chính là ... "Có ta ở đây, căn bản là đến lượt ngươi!"

      Thư Tử Hạo cũng chút hoang mang, lễ độ đón lấy áo khoác rồi bằng giọng có chút khiêu khích: 'Đừng khách sáo, dù sao chiếc áo này cũng từng sưởi ấm cho Tử Tranh!'

      Cung Quý Dương giận mà cười: 'Cậu cũng biết là " từng", nếu là chuyện của quá khứ, Thư học đệ nếu cứ mãi lưu luyến quên rất có hại đến bản thân!'

      cười càng thoải mái càng mang khí phái bức người.

      Thư Tử Hạo bấu chặt chiếc áo, nhìn Cung Quý Dương, con người này trời sinh tự tin lại đầy vẻ hòa nhã, dụ hoặc, tay bất giác nắm chặt lại. Bao nhiêu năm qua, vẫn là thua dưới tay người này!

      'Cung tiên sinh, vẫn có câu thế khó lường, hôm nay có tất cả cũng chưa chắc cả đời này như thế. Chỉ hy vọng Cung tiên sinh nhân tài ưu tú như vậy có sẵn chuẩn bị tâm lý đón nhận tất cả!'

      Thư Tử Hạo câu này chỉ đơn thuần là muốn phát tiết chút nỗi uất hận trong lòng nhưng nghe vào tai Cung Quý Dương lại mang hàm ý khác.

      mặt Cung Quý Dương ý cười càng sâu, 'Cám ơn nhắc nhở và quan tâm của Thư học đệ, tôi nghĩ cái gì thuộc về Cung Quý Dương này ai dám đến cướp , cậu có đúng , Thư học đệ?'

      hỏi ngược lại Thư Tử Hạo câu, khí phái bức người, tự tin tràn đầy!

      Thư Tử Hạo nhất thời phản bác được câu nào, bông tuyết rơi lả tả làm tầm mắt có chút mơ hồ, khiến nhìn ra được lạnh lùng và trầm sau gương mặt tươi cười kia.

      Thấy Thư Tử Hạo tiếng nào, Cung Quý Dương chỉ hừ lạnh tiếng rồi xoay người bước , bóng dáng cao ngất khuất trong màn tuyết mịt mờ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :