1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau
      Chương 21: Chuyện phải sớm chiều (2)
      Dịch : dquynh122

      Sầm Tử Tranh như vừa bị tạt gáo nước lạnh, đứng ngây người nhìn Khương Tĩnh Nghiên định gì đó nhưng môi mấp máy mãi vẫn nên lời.

      Tĩnh Nghiên hận đến vậy sao? Giữa họ thể trở lại như trước đây rồi sao?

      'Tĩnh Nghiên à ...' lâu Sầm Tử Tranh mới rầu rĩ thốt lên mấy tiếng.

      'Đủ rồi Sầm Tử Tranh! Xin rời khỏi đây ngay bởi vì hễ tôi nhìn thấy nghĩ đến trai tôi, nghĩ đến mẹ tôi. ! ngay!'

      Khương Tĩnh Nghiên quay đầu nhìn Sầm Tử Tranh hung hăng xua đuổi, sau đó ánh mắt đăm đăm nhìn về phía phòng cấp cứu, thèm nhìn đến Sầm Tử Tranh nữa.

      Điều quan tâm lúc này là sống còn của cha mình.

      Sầm Tử Tranh thấy cả người càng thêm lạnh.

      Đúng lúc đó bác sĩ chủ trị đẩy cửa phòng cấp cứu bước ra, thấy bóng ông Khương Tĩnh Nghiên chạy vội đến nắm chặt lấy áo ông ...

      'Bác sĩ, cha tôi thế nào rồi?'

      Sầm Tử Tranh cũng vội vàng bước đến gần, cũng lộ vẻ khẩn trương chờ bác sĩ trả lời. Tuy kết hôn với Khương Ngự Kình nhưng ít nhiều gì cũng từng tiếp xúc với hai ông bà, đương nhiên rất quan tâm, hơn nữa trước đây hai ông bà đối xử với cũng rất tốt.

      Bác sĩ nhìn Khương Tĩnh Nghiên, biểu tình mặt cực kỳ phức tạp...

      'Khương tiểu thư, bệnh của cha rất nghiêm trọng rồi, chúng tôi lập tức sắp xếp đợt trị liệu đầu tiên cho ông ấy nhưng trước tiên phải được gia đình ký vào đơn này !'

      'Tôi đồng ý, đồng ý, xin bác sĩ lập tức cứu lấy ba tôi!' Khương Tĩnh Nghiên cần suy nghĩ lập tức trả lời.

      'Nhưng ...' Bác sĩ nhìn Tĩnh Nghiên, ngập ngừng muốn lại thôi.

      Sầm Tử Tranh nhìn thấy như vậy chừng như trong lòng cũng hiểu, vội bước đến gần hơn hỏi bác sĩ: 'Bác sĩ, chúng tôi cần chuẩn bị những gì?'

      Vị bác sĩ thở dài tiếng, 'Riêng về việc trị liệu căn bệnh này, chi phí tiêu tốn cũng , đợt phẫu thuật đầu tiên cần khoảng triệu, lại thêm quá trình trị liệu sau phẫu thuật cũng cần khoảng tiền nữa, nếu đủ năm trăm nghìn cũng đủ chi phí thuốc thang đắt đỏ đâu!'

      'Gì chứ? Chi phí ban đầu phải tốn đến triệu nhiều như vậy sao?'

      Khương Tĩnh Nghiên vừa nghe báo chi phí liền ngây người tại chỗ, mặt càng lộ vẻ bất lực.

      Vì cha mẹ gần như dùng hết tiền bạc trong nhà, từ khi trai mất , thu nhập của gia đình cũng chẳng còn bao nhiêu, ngay cả căn biệt thự sang trọng cũng bán để chữa bệnh cho mẹ, tạm thời từ bỏ công việc làm để toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cha. Giờ biết lấy đâu ra số tiền lớn như vậy đây?

      'Bác sĩ ...'

      Tĩnh Nghiên gian nan cất lời: 'Xin ông giúp đỡ cứu lấy cha tôi trước, tiền tôi lập tức xoay sở được, xin ông ...'

      mặt vị bác sĩ lộ vẻ khó xử: 'Khương tiểu thư, tôi quả thực thể giúp ...'

      'Bác sĩ, ông cứ sắp xếp phẫu thuật, giờ tôi làm những thủ tục cần thiết!'

      Sầm Tử Tranh vội ngắt lời vị bác sĩ, cũng nhìn về Tĩnh Nghiên mà vội vàng chạy đến khu thủ tục hành chính.

      triệu đối với Khương Tĩnh Nghiên mà lúc này là con số lớn nhưng đối với Sầm Tử Tranh mà chỉ hoàn toàn phải là vấn đề.

      Vị bác sĩ vỗ vai Tĩnh Nghiên: 'Yên tâm , chỉ cần có đủ thuốc để hỗ trợ cho quá trình điều trị còn những chuyện khác đội ngũ bác sĩ của chúng tôi cố hết sức. Với lại, người bạn này của cũng tốt quá chứ, vừa nãy nếu như phải ấy sớm phát cha có vấn đề có lẽ ... sớm hết hy vọng rồi!'

      dứt lời vị bác sĩ rời tất bật chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật sắp đến.

      Khương Tĩnh Nghiên sững sờ nhìn về phía hành lang bệnh viện dài thăm thẳm nơi sớm mất hút bóng Sầm Tử Tranh, tâm tư cực kỳ phức tạp ...

      ***

      'Bác sĩ, tôi muốn biết quý bệnh viện liệu có đảm bảo chữa khỏi căn bệnh này ?'

      Kết thúc ca cấp cứu, trong phòng làm việc của bác sĩ, Sầm Tử Tranh ngồi trước mặt vị bác sĩ, nghiêm túc hỏi.

      Ánh mặt trời yếu ớt chiếu xuyên qua khung cửa sổ nhưng lại chẳng mang đếcho Sầm Tử Tranh chút ấm áp nào.

      Vị bác sĩ thở dài tiếng, thẳng thắn trả lời : 'Thực ra, bệnh tình của Khương tiên sinh có thể duy trì được đến hôm nay kỳ tích rồi. Trước nhất là vì điều kiện chữa bệnh ở bệnh viện chúng tôi hữu hạn, thứ hai là căn bệnh mà Khương tiên sinh bị rất hiếm thấy, lại rất khó chữa trị, chỉ riêng chi phí chữa bệnh là con số trời, huống gì loại thuốc dùng để chữa lại rất hiếm và đắt đỏ!'

      Sầm Tử Tranh hiểu ý ông , gật đầu sau đó hỏi tiếp: 'Nếu như muốn chữa dứt hoàn toàn tốn khoảng bao nhiêu tiền?'

      'Bởi vì bệnh của Khương tiên sinh là bệnh mãn tính vì vậy cần phải tiến hành trị liệu trường kỳ, ít nhất là cần phải qua năm đợt phẫu thuật cùng phối hợp với điều trị bằng thuốc, chi phí đại khái cũng phải hơn triệu!' Vị bác sĩ cách nghiêm túc.

      Sầm Tử Tranh suy nghĩ chút rồi gật đầu.

      Trong vườn hoa bệnh viện có từng nhóm hai, ba người bệnh lặng lẽ tản bộ, chừng như họ hưởng thụ ánh nắng mặt trời hiếm hoi của mùa đông hoặc là hưởng thụ sinh mệnh quý giá.

      'Sầm Tử Tranh ...'

      Khi Sầm Tử Tranh chậm rãi bước lối trong vườn hoa bên tai vọng đến tiếng kêu của Tĩnh Nghiên, nghe gọi liền ngừng bước quay đầu lại.

      'Tĩnh Nghiên!'

      Vừa định hỏi về bệnh tình của ông Khương Sầm Tử Tranh thấy Tĩnh Nghiên bước đến, nhét tờ giấy vào tay .

      'Tĩnh Nghiên, đây là gì vậy?' Sầm Tử Tranh nghi hoặc hỏi lại.

      'Giấy nợ!'

      Giọng lạnh lùng mà nghiêm túc của Khương Tĩnh Nghiên cất lên: 'Đây là giấy nợ khoản tiền triệu mà vừa mới nộp vào bệnh viện. Tôi cố gắng trả lại cho trong thời gian sớm nhất!'

      'Tĩnh Nghiên à, bạn cần gì phải khổ thế chứ? Khoản tiền này mình định lấy về ...' Ánh mắt Sầm Tử Tranh khỏi tối lại, mặt lộ vẻ khó xử.

      'Tôi biết khoản tiền này đối với Cung phu nhân mà chỉ là chín trâu mất sợi lông nhưng tôi muốn nhận nó. cứ cầm lấy giấy nợ, tôi muốn nợ cái gì cả!' mặt Khương Tĩnh Nghiên lộ chút biểu tình nào khác ngoài vẻ lạnh nhạt.

      'Tĩnh Nghiên!'

      Sầm Tử Tranh lúc này quả thực có chút tức giận, giọng bất giác cao lên mấy phần: 'Bạn nhất định phải xa lạ với mình như thế sao? Mình biết bạn hận mình ghét mình nhưng có phải là bất kể mình làm thế nào bạn cũng tha thứ cho mình phải ?'

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 22: Chuyện phải sớm chiều (3)
      Dịch : dquynh122

      Khương Tĩnh Nghiên cũng lộ vẻ gì trước kích động của Sầm Tử Tranh, chỉ nhàn nhạt : 'Nếu như giết người rồi xin lỗi người ta có tha thứ cho ? Có ích lợi gì ?'

      Câu này đủ sức chấn động khiến cả người Sầm Tử Tranh phát run, sửng sờ nhìn Khương Tĩnh Nghiên. Chẳng lẽ ... ra trong mắt Tĩnh Nghiên chính là hung thủ giết người!

      Mất lúc lâu Sầm Tử Tranh mới hoàn hồn lại, cánh môi ngừng mấp máy nhưng mãi mới được câu: 'Tĩnh Nghiên, mình biết bạn tức giận vì mình là người hủy hôn ước trước nhưng mình phải cố tình muốn lừa gạt tình cảm của trai bạn, mình ...'

      'Đủ rồi!'

      Khương Tĩnh Nghiên lạnh lùng ngắt lời Sầm Tử Tranh, ánh mắt càng lúc càng sắc bén, ' sai rồi. phải tôi tức giận vì hủy hôn ước mà tôi hận , hận ràng trai tôi mà lại còn cho ấy hy vọng, đến cuối cùng lại hại ấy tuổi trẻ qua đời!'

      'Mình ...'

      'Sầm Tử Tranh, tôi với đúng là bạn tốt sai, tâm tư của tôi đương nhiên hiểu hơn ai hết rằng từ đầu đến cuối chỉ mỗi Cung Quý Dương. Tôi sớm nhắc nhở , nhắc phải thận trọng suy nghĩ rồi hãy quyết định. Nếu như phải vì ích kỷ của , nếu như lúc đó dứt khoát cự tuyệt trai tôi tôi cũng trách mà ngược lại càng thêm hiểu và trân trọng. Nhưng làm gì cả, chẳng những vậy còn mang đến cho tôi tổn thương khôn cùng. Từ đầu đến cuối cũng chỉ bởi vì Cung Quý Dương? người đàn ông mà làm tổn thương người bạn và người đàn ông khác. Đây ... đây là chuyện mà người bạn tốt nên làm đó sao?' Khương Tĩnh Nghiên nắm chặt bàn tay nghiến răng .

      'Tĩnh Nghiên, đúng là mình có lỗi với nhà bạn. Bấy nhiêu năm qua mình vẫn luôn mong có được cơ hội để bù đắp cho mọi người. Mình tìm mọi người rất lâu rồi cuối cùng ông Trời cũng để mình tìm được. Mong bạn cho mình cơ hội!' Vì để giảm bớt cảm giác áy náy trong lòng, Sầm Tử Tranh tận lực hết những lời dễ nghe.

      'Bù đắp?'

      Khương Tĩnh Nghiên chừng như nghe được chuyện cười, ' muốn bù đắp cho nhà họ Khương chúng tôi thế nào? trai tôi mất rồi, mẹ tôi cũng mất rồi. Giờ ngay cả cha tôi cũng chưa biết có thể duy trì được bao lâu. Chỉ còn mình tôi, cho dù muốn bù đắp thế nào chứ?'

      'Bạn vừa gì?'

      Sầm Tử Tranh vừa nghe liền biến sắc mặt, vội kéo tay Tĩnh Nghiên hỏi: 'Bạn vừa gì vậy? Bác ... bác ... sao lại ...'

      lạnh lùng trong mắt Khương Tĩnh Nghiên bị thay thế bằng nỗi bi thương, hất tay Sầm Tử Tranh ra, giọng cực kỳ kích động : ' chắc vui lắm khi nhìn thấy những điều này đúng ? Tất cả đều do tay gây ra mà thôi! Năm đó sau khi tôi rồi mẹ tôi chịu nổi đả kích lớn như vậy, khóc đêm khóc ngày. Bi thương quá độ cộng thêm bệnh tim có sẵn khiến mẹ tôi chịu nổi, có đêm mẹ tôi đến phòng trai rồi ngất luôn ở đó tỉnh lại được ...'

      Nước mắt chầm chậm lăn đôi gò má xanh xao của Khương Tĩnh Nghiên, cả người vì kích động mà run khẽ, tâm tình bởi vì bức xúc với những chuyện cũ mà cực kỳ kích động.

      Sầm Tử Tranh cũng ngây người tại chỗ, trong đầu chỉ là mảnh trống rỗng, suy nghĩ được gì nữa.

      Bác Khương ... mất rồi sao?

      Khương Tĩnh Nghiên quét mắt về phía Sầm Tử Tranh đứng ngẩn người ra đó, lạnh lùng quát: 'Sầm Tử Tranh, tình bạn giữa tôi và theo cái chết của và mẹ tôi. Cả đời này tôi cũng tha thứ cho . bao giờ!'

      dứt lời, Tĩnh Nghiên phẫn hận xoay lưng rời bỏ mặc Sầm Tử Tranh độc đứng yên nơi đó, gương mặt thất thần.

      ***

      Cung Viên

      Tuyết vẫn bay đầy trời chừng như muốn dìm cả Cung Viên trong màn tuyết, vườn hoa đẹp đẽ giờ tàn tạ trong cái lạnh của mùa đông. Giữa màn tuyết trắng xóa chừng như chỉ thấy được gian nhà kính khổng lồ ở giữa vườn hoa, chỉ có những loại hoa trong đó là còn có thể khoe sắc, bị ảnh hưởng bởi thời tiết khắc nghiệt mùa đông.

      Sầm Tử Tranh ngồi trong nhà kính, xoay lưng về phía vách bằng thủy tinh trong suốt nhưng lúc này bị tuyết làm cho mờ mịt. Ánh mắt nhìn xa xăm vào màn tuyết trắng, những người làm ở Cung Viên bận rộn quét tuyết, dù cho lúc này tuyết rơi mạnh nhưng vẫn chăm chỉ chút xao nhãng.

      Khẽ thở dài tiếng, Sầm Tử Tranh chậm rãi đứng lên bước ra khỏi nhà kính.

      'Thiếu phu nhân!' Người làm thấy liền cung kính cúi chào.

      Sầm Tử Tranh hơi gật đầu, 'Nơi đây tạm thời cần quét, mọi người lo việc khác !'

      'Dạ, thiếu phu nhân!' Người làm lại cung kính cúi chào lần nữa rồi mới rời .

      Vườn hoa rất nhanh yên tĩnh trở lại, lúc này chỉ còn có mỗi Sầm Tử Tranh, chậm rãi bước , những bông tuyết bay lả tả đôi vai mảnh khảnh của khiến cả người toát ra vẻ yếu đuối và bất lực.

      Trong ngày thời tiết khắc nghiệt như thế này, Sầm Tử Tranh chợt nghĩ đến hai cha con Khương Tĩnh Nghiên. biết bác sĩ tìm được cách chữa bệnh cho bác Khương hay chưa? Trải qua mấy lần phẫu thuật biết sức khỏe ông như thế nào? Còn ... Tĩnh Nghiên, liệu có thu xếp được khoản tiền thuốc thang đắt đỏ kia ?

      Lúc Khương Ngự Kình còn sống, bất luận là danh tiếng hay địa vị đều mang đến nguồn thu dồi dào cho nhà họ Khương, gia cảnh sung túc đương nhiên Tĩnh Nghiên cần lo nghĩ gì cả, chắc cũng ai ngờ lại có ngày chỗ dựa nào lại mất .

      Nếu như hai người già còn khỏe mạnh hoặc chỉ đơn giản là mắc những chứng bệnh thông thường chắc rằng số tiền mà Khương Ngự Kình để lại cũng đủ cho họ sống no đủ cả đời. Chỉ tiếc là bác Khương trai lại mắc phải chứng bệnh hiếm có như vậy, lại còn bị biến chứng sang loại bệnh mãn tính khác, mỗi tháng số tiền thuốc thang quả mà với hoàn cảnh của Khương Tĩnh Nghiên lúc này, chắc rằng cũng chỉ đủ giật gấu vá vai.

      Sầm Tử Tranh lại thở dài tiếng. lòng muốn giúp Tĩnh Nghiên nhưng đồng thời cũng muốn bị hiểu lầm là thương hại hay bố thí.

      Tuyết vẫn rơi đều, những bông tuyết lả tả rơi chiếc váy trắng tinh mà mặc khiến bóng dáng như hòa tan trong màn tuyết chỉ còn lại mỗi mái tóc dài đen nhánh nổi bật trong màn tuyết trắng.

      Bước chân nhắn của Sầm Tử Tranh lưu lại đất rất nhanh lại bị tuyết lấp mất giống như chưa từng có ai bước qua. Người chết là hết, chỉ là ... nếu như đợi được đến khi chết mới được Khương Tĩnh Nghiên tha thứ vậy chẳng phải cả đời này phải sống trong áy náy và dằn vặt sao?

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 23: Chuộc lỗi (1)
      Dịch : dquynh122

      Ngay khi Sầm Tử Tranh còn chìm trong nỗi âu sầu người làm chạy đến, hơi cúi người chào rồi : 'Thiếu phu nhân, thiếu gia trở về rồi!'

      Sầm Tử Tranh hơi xoay người, nhất thời vẫn chưa thoát khỏi dòng suy tư nhưng rất nhanh mắt liền sáng lên ...

      Đúng, Quý Dương!

      Vừa nãy sao lại nghĩ đến chứ?

      Nghĩ ra điều này vội vàng chạy ra khỏi vườn hoa.

      Ba chiếc xe chậm rãi lái vào Cung Viên rồi dừng lại nơi lối vào, trong số đó, chiếc xe sang trọng màu sẫm chạy ở giữa là chiếc xe được cải tạo lại, chỉ là chiếc xe có động cơ mạnh nhất mà còn trang bị khả năng chống đạn và các loại vũ khí hạng nặng.

      Khi đoàn xe dừng hẳn lại, hai chiếc xe phía trước và sau chậm rãi lái , vệ sĩ vội chạy đến chiếc xe còn lại, mở cửa ra.

      đôi chân dài hữu lực được bao trong chiếc quần sẫm màu được cắt may khéo léo vừa đưa ra vệ sĩ khác cầm sẵn chiếc dù được bung sẵn giúp người trong xe chắn tuyết.

      Chiếc áo khoác dày màu nâu sẫm càng làm cho Cung Quý Dương có vẻ cao lớn soái khí, xuống xe, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất nơi đầu kia của lối , đôi môi đẹp như đao khắc câu lên nụ cười.

      'Các ngươi lui xuống hết !' nhàn nhạt ra lệnh.

      'Dạ, Cung tiên sinh!' Những người vệ sĩ nghe lệnh liền lập tức rời .

      Bóng Sầm Tử Tranh càng lúc càng gần, chiếc váy màu trắng phất phơ trong màn tuyết làm mê loạn ánh mắt của Cung Quý Dương.

      Thâm tình nồng đượm hề che dấu trong nụ cười sủng nịch và ánh mắt đen thâm thúy của .

      'Quý Dương ...'

      Sầm Tử Tranh như cánh bướm xinh đẹp chấp chới bay về phía rồi rất nhanh bị giữ chặt lấy trong đôi cánh tay rắn rỏi.

      'Hôm nay may mắn thế, được bà xã đại nhân ra tận cửa đón?'

      Giọng trầm thấp đầy sủng nịch cất lên bên tai Sầm Tử Tranh, nụ hôn ấm áp đặt lên đôi má nhiễm lạnh của , nhàng giúp phủi phủi những bông tuyết đáp vai.

      Sầm Tử Tranh cười : ' như vậy giống như người vợ như em rất quan tâm ông xã vậy!'

      Cung Quý Dương nắm bàn tay nhắn của trong tay mình, mặt giấu được thương và trách móc: 'Xem em này, trời lạnh như vậy mà ăn mặc mong manh thế kia, lỡ sinh bệnh rồi biết làm sao?'

      vừa vừa cởi áo khoác của mình chu đáo khoác lên vai .

      Lòng Sầm Tử Tranh vì ân cần của chồng mà ấm áp hẳn lên, hạnh phúc đứng yên để mặc giúp mặc áo. Bởi Cung Quý Dương cao hơn Sầm Tử Tranh khác nhiều nên khoác chiếc áo rộng rãi của lên người, nhìn càng nhắn.

      sâu hít lấy mùi long diên hương nhàn nhạt từ chiếc áo của tỏa ra, cảm giác ấm áp và an toàn càng len sâu vào lòng. yên lặng để mặc người chồng thân ôm chặt vào lòng, hưởng thụ khoảnh khắc tĩnh lặng mà hạnh phúc này.

      'Quý Dương ...'

      Sầm Tử Tranh khe khẽ gọi tên , giọng êm ái như khúc nhạc thần tiên lại như những sợi tơ vô hình trói chặt lấy trái tim .

      'Tranh Tranh, em có tâm !'

      phải là câu hỏi mà là lời khẳng định chắc chắn. Làm vợ chồng bấy nhiêu năm, chỉ cần nét mặt của Sầm Tử Tranh có chút biến hóa đều có thể nhận ra được.

      Sầm Tử Tranh nhàng tựa đầu vào ngực chồng, ánh mắt mơ màng nhìn về nơi xa xa, trả lời câu hỏi của mà bất ngờ thốt lên câu: 'Trước giờ em chưa từng hối hận , chưa từng hối hận lấy ...'

      Cung Quý Dương chợt ngừng bước chân, nhàng xoay người lại để đối diện với chính mình ...

      Ngón tay thon dài mang theo trìu mến nhàng giúp chỉnh lại những sợi tóc bị gió thổi tán loạn rồi đáp lên đôi má nhiễm lạnh của , khẽ khàng cúi đầu ...

      Nụ hôn mang theo nồng đậm tình ý chừng như nhấn chìm Sầm Tử Tranh, Cung Quý Dương muốn dùng hành động thực tế chứng minh tình sâu thẳm trong đáy lòng mình.

      'Aaa ...' Trong tiếng kêu thất thanh của Sầm Tử Tranh, Cung Quý Dương bế bổng lên, bước nhanh về phía căn biệt thự.

      ***

      Những ngọn đèn tường tỏa ra những luồng ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp khiến cho cả căn phòng tràn đầy ấm cúng, dường như cái lạnh giá mùa đông hoàn toàn bị ngăn lại sau những bức tường.

      Sau bữa tối, Sầm Tử Tranh bê đĩa trái cây được bày biện đẹp đẽ bước vào thư phòng.

      'Quý Dương ...' Sau khi gõ cửa, bước vào nhàng đặt đĩa trái cây lên bàn.

      Cung Quý Dương vươn tay ôm lấy vào lòng để ngồi hẳn lên đùi mình.

      'Tranh Tranh, biết em có tâm . Bây giờ có thể được rồi chứ?'

      Trong mắt tràn đầy ý cười, nụ cười mê người như có ma lực tiến thẳng vào nội tâm Sầm Tử Tranh.

      cười có vẻ ngượng ngùng. Xem ra đúng là có gì dấu được , chỉ là ... biết nên mở lời thế nào thôi.

      'Quý Dương, chuyện này ...'

      ấp a ấp úng lên tiếng, khi phát đôi mắt sắc bén như chim ưng của nhìn chớp Sầm Tử Tranh chột dạ cúi thấp đầu ...

      'Theo địa chỉ mà đưa cho em, em tìm được Tĩnh Nghiên rồi!'

      Cung Quý Dương chỉ khẽ gật đầu ngắt lời ngược lại rất nghiêm túc chờ nghe tiếp.

      Sầm Tử Tranh nhìn sắc mặt , thấy tỏ vẻ gì là vui mới tiếp: ' biết , bệnh của cha của Tĩnh Nghiên rất nặng, hơn nữa lại còn có biến chứng, hôm nay em đến thăm bạn ấy, thấy tình huống được lạc quan cho lắm!'

      ' biết!'

      Cung Quý Dương chậm rãi tiếp lời: 'Bệnh rối loạn tĩnh mạch phổi TAPVR là căn bệnh hiếm gặp, có thể duy trì tính mạng đến lúc này dễ dfang lại thêm biến chứng nặng như vậy, tỷ lệ chữa được quả rất !'

      ' điều tra đến vậy sao?'

      Sầm Tử Tranh kinh ngạc nhìn Cung Quý Dương, nhất thời biết trong lòng nghĩ gì, định làm gì?

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 24: Chuộc lỗi (2)
      Dịch: dquynh122

      Cung Quý Dương mỉm cười, bàn tay vuốt ve gương mặt non mềm của : 'Chuyện này đáng để gọi là "điều tra" đâu!'

      Sầm Tử Tranh liếc mắt nhìn : 'Vua tự đại!'

      Nhìn vẻ kiều của vợ, Cung Quý Dương khỏi quyến luyến si mê, nâng cằm lên, ngón tay dịu dàng vuốt ve như muốn cảm thụ xúc cảm mềm mại từ làn da ...

      'Haha, nhưng xem ra vợ xinh đẹp của có chuyện muốn nhờ ông vua tự đại này giúp đỡ rồi phải ?'

      Sầm Tử Tranh khẽ huých cái. trầm ngâm nhìn sâu vào đôi mắt thâm thúy pha chút đùa cợt của chồng. biết tâm tư mình luôn thể qua mắt được .

      'Quý Dương, đúng đó. Đúng là em có việc muốn nhờ giúp!' cách dứt khoát.

      'Cung kính lắng nghe bà xã đại nhân!'

      Cung Quý Dương vẫn giữ nguyên tư thế cũ, tay ôm chặt lấy , cằm gác lên hõm vai , hơi thở ấm áp phất qua gò má mịn màng của .

      Sầm Tử Tranh hơi nghiêng đầu, tâm tư lúc này đặt cả vào Khương Tĩnh Nghiên nên hoàn toàn chú ý đến động tác mập mờ của .

      'Quý Dương, hôm nay em có hỏi qua bác sĩ điều trị chính của bác Khương về bệnh trạng và chi phí điều trị, ngờ lại cao đến triệu. Tĩnh Nghiên căn bản là thể trả nổi khoản tiền này. Với lại, bệnh viện đó xem ra phải là bệnh viện uy tín, em sợ điều kiện chữa trị tốt ảnh hưởng đến cơ hội chữa khỏi bệnh cho bác ấy!'

      'Căn bệnh này nếu muốn chữa khỏi vốn phải tiêu tốn rất nhiều tiền chỉ có điều ... điều kiện chữa trị ở bệnh viện đó đúng là chỉ tàm tạm thôi ...'

      Cung Quý Dương tham lam hít lấy mùi hương thơm ngát từ vợ, vùi mặt vào mái tóc dài mượt mà của , vong tình cắn mút vùng da cổ non mềm, giọng bắt đầu có chút mơ hồ .

      Những nụ hôn vụn rải rác rơi theo đường cong duyên dáng của chiếc cổ trắng ngần rồi lướt xuống xương quai xanh xinh đẹp rồi ngược lên vành tai nhắn của ...

      'Aaa...'

      Sầm Tử Tranh thở rút hơi, thân thể mẫn cảm bởi những động tác của mà run khẽ: 'Quý Dương, người ta chuyện đàng hoàng với mà ...'

      đáng ghét!

      Cung Quý Dương hơi ngẩng đầu lên, hơi thở nam tính phất qua mặt lại khiến run lên ...

      ' nghe mà, em cứ !'

      Mấy chữ đơn giản dấu được vẻ tà tứ vốn có.

      Thấy vẻ tà tứ của , nhịn được vừa tức vừa buồn cười: ' ràng là đâu có nghe đâu!'

      Nơi cổ họng Cung Quý Dương dật ra tiếng cười trầm thấp, cúi thấp đầu, ghé sát vào tai : ' hiểu ý em, đối với nhà họ Khương em có cảm giác áy náy và tự trách cho nên em muốn giúp Tĩnh Nghiên trả khoản phí điều trị của ba ấy, với lại ... đổi bệnh viện khác hoàn cảnh tốt hơn đúng ?'

      'Em phải vì áy náy nên mới làm vậy đâu, là bởi vì tình bạn thôi. Em muốn, cũng thể nhìn bạn tốt của mình chịu khổ!'

      Sầm Tử Tranh thể thừa nhận sắc sảo của Cung Quý Dương, vừa liền thẳng vào vấn đề. Thực ra cũng đoán đúng là vì áy náy nhưng điều này muốn thừa nhận.

      Cung Quý Dương nhún vai: 'Được thôi. Cho dù là em xuất phát từ tình bạn cũng được nhưng số tiền đó phải là em muốn đưa người ta nhận cho nên ... em mới chọn , muốn để người chồng này ra mặt đúng ?'

      Sầm Tử Tranh khẽ gật đầu, trong mắt lộ ra tia khẩn cầu ...

      'Quý Dương, bác sĩ bệnh tình của bác Khương nếu muốn điều trị phải tốn ít tiền, giúp bạn ấy được ?'

      Tay Cung Quý Dương vuốt má Sầm Tử Tranh, ánh mắt đen thâm thúy nhìn chớp, bất ngờ câu: 'Tranh Tranh, em nên biết mình nợ nhà họ Khương, nợ Khương Tĩnh Nghiên gì cả. Cho dù muốn giúp ấy em cũng cần có tâm lý chuộc tội. Em là người phụ nữ mà chọn, đời này em chỉ là của riêng thôi. Em gả cho cũng là chuyện rất hợp lẽ!'

      Sầm Tử Tranh ngẩn người nhìn chồng, gương mặt tuấn thân thuộc đến thể thân thuộc hơn mang theo loại uy nghiêm khiến người ta thể xem thường, nỗi ấm áp chợt dâng lên trong lòng. khẽ khàng tựa đầu vào ngực để chính mình vây phủ trong hơi thở nam tính của .

      'Quý Dương, đoán đúng rồi, em luôn mang cảm giác áy náy đối với nhà họ Khương. Nhà họ đến bước này ít nhiều đều có liên quan đến em. Nếu như em chưa từng gặp Khương Ngự Kình, nếu như em bồng bột chấp nhận kết hôn với Khương Ngự Kình vậy xảy ra nhiều chuyện như thế, tất cả đều là tại em hết...'

      ' được bậy!' tiếng quát trầm dật ra từ miệng Cung Quý Dương chấn động cả màng nhĩ của Sầm Tử Tranh.

      'Tranh Tranh, chẳng lẽ em biết, người phải là cái tội. Cái chết của Khương Ngự Kình cũng là ngoài ý muốn, chuyện ngoài ý muốn này hay em hay bất kỳ ai đều khống chế được. Còn chuyện của ông Khương, lúc Khương Ngự Kình còn sống nhà họ Khương có thể là dư ăn dư mặc, thể phủ nhận bản lĩnh của Khương Ngự Kình khiến cho cả nhà ăn cả đời hết. Chỉ là em có từng nghĩ thử xem, vì sao sau khi chết nhà họ Khương vì sao rơi vào hoàn cảnh này ? Chính bởi vì Khương Tĩnh Nghiên muốn dựa vào chính mình để sinh tồn. ấy trước giờ luôn sống dưới bảo hộ của trai, sống cuộc sống lo nghĩ, vì vậy khi Khương Ngự Kình chết , thậm chí tìm công việc có thể nuôi sống bản thân ấy cũng muốn, vì thế mới đến bước này ...'

      'Quý Dương ...'

      Sầm Tử Tranh ngẩng đầu, trong mắt tự chủ xẹt qua tia bất mãn, ngắt lời Cung Quý Dương: ' đừng tùy tiện đánh giá bạn em như thế. phải là bạn ấy muốn làm việc mà là có sức để làm thôi. Sức khỏe của bác Khương trai như thế, chỉ riêng chăm sóc cho bác tốn bao nhiêu sức lực của bạn ấy rồi ...'

      Cung Quý Dương lắc đầu, vỗ lên đầu ra hiệu cho Sầm Tử Tranh đừng quá kích động rồi trầm giọng tiếp: 'Thực ra những chuyện vừa là do thủ hạ của khi điều tra địa chỉ của Khương Tĩnh Nghiên vô tình biết được mà thôi. Khương Ngự Kình sau khi chết lưu lại số gia sản nhiều đến mấy trăm triệu. Nếu như đầu tư, chỉ riêng số tiền này cũng đủ để nhà họ Khương sống đến mấy đời nhưng bây giờ, ngay cả triệu trả tiền chữa trị cho ông Khương mà Tĩnh Nghiên cũng có để nộp. Tranh Tranh, em nghĩ thử , nếu như phải vì Khương Tĩnh Nghiên quen sống phóng túng, tiêu pha quá đà làm sao chuyện đó xảy ra được chứ?'

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 25: Trả nợ ân tình cho Cung Quý Dương
      Dịch: dquynh122

      Sầm Tử Tranh nhất thời sửng sốt ngây người ...

      hoàn toàn biết Khương Ngự Kình sau khi chết để lại cho nhà họ Khương nhiều tài sản như thế. Đúng nha, tiền này đâu cả rồi? Chẳng lẽ thực tế lại giống như lời Cung Quý Dương sao?

      Nghĩ lâu cũng nghĩ ra, bất lực lắc đầu: 'Em tin Tĩnh Nghiên phải là người như vậy đâu!'

      rồi còn tức tối trừng mắt nhìn chồng, 'Thực ra là mọn, có chút xíu việc muốn nhờ mà cũng chịu giúp!'

      Nhìn vẻ mất hứng của vợ Cung Quý Dương cố nén tiếng cười, trêu nữa, chỉ ôm chặt thấp giọng : 'Được rồi được rồi, cần phải tức giận. cũng đâu có giúp!'

      ' vậy là đồng ý rồi phải ?' Sầm Tử Tranh vừa nghe tinh thần liền phấn khởi trở lại, nụ cười lại hé nở môi.

      Cung Quý Dương sủng nịch véo đôi gò má hồng nhuận của , âu yếm : 'Biết trước là em nhất định tìm cách giúp ấy nên chiều nay sắp xếp đâu vào đấy cả rồi!'

      Cái gì???

      là sao?' Sầm Tử Tranh nhất thời hiểu ý của .

      Sắp xếp đâu vào đấy nghĩa là thế nào?

      Nhìn vẻ hoang mang của vợ, Cung Quý Dương thấy rất thú vị, "tốt bụng" giải thích cho : 'Chiều hôm nay, chính xác là sau khi em rời khỏi bệnh viện cho người chuyển ông Khương đến khoa tim của bệnh viện St. Hoxton ở New York để nghiên cứu cách chữa trị đồng thời cũng sắp xếp mời thêm những bác sĩ chuyên khoa đến tham gia vào quá trình trị liệu. Vậy chắc em yên lòng rồi chứ?'

      Sầm Tử Tranh vừa nghe liền khỏi giật mình: 'Bệnh viện St. Hoxton ở New York?'

      từng nghe nhắc nhiều về bệnh viện St. Hoxton này. Đây là bệnh viện tư hàng đầu dành cho giới quý tộc nổi tiếng khắp nước Mỹ. Bệnh viện này nằm ở thành phố Baltimore bang Maryland nước Mỹ, bệnh viện này bất kể là điều kiện chữa trị hay trình độ của bác sĩ đều có thể là hàng đầu.

      Nghe nơi đây khắp nơi là cây xanh, hoàn cảnh ưu nhã, bước vào khu vực bệnh viện đều có thể ngửi được mùi thơm thanh mát chứ phải là mùi thuốc sát trùng thường có ở cách bệnh viện khác. Phòng bệnh của bệnh viện này cũng được quản lý nghiêm ngặt và khoa học nhất.

      Quan trong nhất là bác sĩ của tất cả các khoa ở đây đều có tiếng tăm khắp nước Mỹ và cả thế giới, có thể nơi đây là nơi tụ hội của rất nhiều nhà khoa học, chuyên gia và bác sĩ hàng đầu toàn thế giới.

      Nhưng ... bệnh viện này hầu như chỉ dành cho những gia đình quý tộc hoặc những người có danh tiếng đến đây chữa bệnh bởi chi phí quá đắt đỏ của nó. Nhưng tin lời Cung Quý Dương, bởi biết, chỉ cần chịu lên tiếng, sắp xếp cho bác Khương vào đó chữa bệnh cũng phải là vấn đề gì lớn.

      'Quý Dương ...'

      Như chợt nhớ ra điều gì, Sầm Tử Tranh vội níu lấy áo : 'Tuy bác Khương được chuyển đến bệnh viện St. Hoxton nhưng chi phí chữa bệnh sau này ...'

      'Tranh Tranh, em cứ để tâm đến chuyện của người khác, sợ người làm chồng này ghen sao?'

      Cung Quý Dương cười ngắt lời , thấy vẻ lo lắng của , đùa câu để xoa dịu tâm trạng sau đó giọng : 'Yên tâm , chi phí trị liệu dùng danh nghĩa của em chuyển năm triệu đến tài khoản của bệnh viện rồi. Khoản tiền này đủ cho cha của Tĩnh Nghiên điều trị năm rồi!'

      Sầm Tử Tranh ngây người, sững sờ nhìn chồng, nhất thời biết nên gì cho phải, cổ họng nghẹn lại.

      Mất lúc lâu mới hoàn hồn lại, hai tay vòng qua ôm chặt, tâm tình cực kỳ xúc động ...

      'Ông xã, cám ơn . Cám ơn nhiều lắm!'

      ra Cung Quý Dương cần cũng hiểu hết những tâm của , hơn nữa còn lẳng lặng vì làm được nhiều việc như vậy. ra rất hiểu , rất để tâm đến ...

      Chuyển năm triệu dưới danh nghĩa của đến cho bác Khương, làm nhiều như vậy bảo cảm động cho được.

      Môi Cung Quý Dương câu lên nụ cười thỏa mãn, bàn tay vỗ sau lưng : ' chỉ muốn bị bà xã mắng là thấy chết cứu, mọn gì đó thôi!'

      'Đáng ghét, đúng là mọn mà! Người ta chỉ tùy tiện vậy thôi cũng nhớ mãi trong lòng!'

      Sầm Tử Tranh ngượng ngùng nhìn chồng, quên huých cho cá.

      'Đều là tại cả mà, ràng là sắp xếp ổn thỏa cả rồi lại cứ giả thần giả quỷ chịu !'

      Cung Quý Dương cười càng ái muội, cúi thấp đầu, môi mỏng lướt qua nơi vành tai mẫn cảm của , thấp giọng : 'Bởi vì ... muốn nhìn thấy dáng vẻ của em lúc năn nỉ ...'

      ' ...'

      Sầm Tử Tranh khóc được mà cười cũng xong, ngẩng đầu lê nhìn sâu vào đôi mắt đen thẳm của , nũng nịu : ' lúc nào cũng đầng hoàng!'

      'Ai dám đàng hoàng? chuẩn bị làm chuyện đàng hoàng nhất đây!' Cung Quý Dương lập tức lên tiếng phản bác, nụ cười bên môi càng lúc càng tà ác.

      Sầm Tử Tranh nhất thời còn chưa hiểu ý .

      Bàn tay to của Cung Quý Dương giữ chặt eo , đôi môi lửa nóng bắt đầu khuấy đảo nội tâm của Sầm Tử Tranh, trong từng hơi thở nóng rực mang theo cường ngạnh như trước, nụ cười cũng tràn đầy ham muốn giữ lấy.

      phủ môi mình lên môi , nhiệt tình thưởng thức ngọt ngào từ , bàn tay rất an phận lướt theo những đường cong của .

      Để trực tiếp cảm nhận xao động và nhiệt tình của ...

      ' ...' Mặt Sầm Tử Tranh hồng rực mảnh, đương nhiên nhận ra nỗi ham muốn hề che đậy trong mắt .

      Ham muốn của đàn ông có đôi khi đáng sợ dù qua nhiều năm như vậy nhưng mỗi lần đến giờ phút này lòng vẫn rúng động thôi.

      ' vợ xinh đẹp của , em muốn báo đáp ân tình của chồng mình như thế nào?'

      Ý cười tà ác lan rộng môi rồi lan đến tận đầu mày cuối mắt, giọng trầm thấp mang theo ham muốn quen thuộc.

      Hô hấp của Sầm Tử Tranh có chút hỗn loạn, tia nghịch ngợm thoáng qua trong mắt ...

      'Thiếu nợ ân tình của người ta, em ... dùng thịt trả được ?'

      dứt lời làm ra vẻ hung dữ bổ nhào vào lòng .

      Cung Quý Dương bật cười ha hả, vô cùng hưởng thụ cảm giác mỹ nhân chủ động hiến thân, đôi tay hề khách khí bế bổng lên ...

      ' nhiệt tình của em đúng là làm có cảm giác thụ sủng nhược kinh nhưng ... những chuyện này vẫn nên là đàn ông chủ động tốt hơn!'

      rồi cười cười bế Sầm Tử Tranh mặt đỏ rực vào phòng ngủ ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :