1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 22: Ba người bạn tốt giúp đỡ (1)


      “Ài…..” đúng tiếng đồng hồ, tiếng than vãn của Cung Quý Dương ngừng nghỉ phút nào, chỉ thấy lười biếng nằm sofa, mặt phờ phạc rũ rượi.

      “240 lần!” Hoàng Phủ Ngạn Tước giống như điểm số, lại : “Chia đều ra cứ phút có bốn lần thở dài…..”

      Mà Lăng Thiếu Đường và Lãnh Dục cũng bắt chước theo Hoàng Phủ Ngạn Tước, nghiêng bảy ngã tám trực tiếp ngồi thoải mái thảm lông dày, dùng loại ánh mắt vô cùng thương xót mà nhìn Cung Quý Dương…..

      *Về Lăng Thiếu Đường: câu chuyện tình trong Tứ đại tài phiệt bộ thứ nhất 《 Tổng giám đốc tàn khốc - Tuyệt ái thê 》
      Lãnh Thiên Dục: câu chuyện tình trong Tứ đại tài phiệt bộ thứ hai 《 Giao dịch thua lỗ của trùm xã hội đen》
      Hoàng Phủ Ngạn Tước: câu chuyện tình trong Tứ đại tài phiệt bộ thứ tư 《 Gặp gỡ nhân vật lớn hàng tỷ 》

      Ba người bọn họ đều xin phép trường học rồi, đặc biệt từ Mỹ chạy đến Đài Loan, mục đích chính là vì Cung Quý Dương sắp tham gia giải F1 giải thi đấu lớn nhất ở Australia, ngờ, sau khi bọn họ vào khu nhà ở của Cung Quý Dương, lại thấy bộ dạng chết tử tế của , chổng vó mà nằm sofa.

      “Quý Dương, có phải là cậu chơi cùng với mỹ nữ quá phấn khích, nhất thời tạo ra tượng sợ độ cao? Làm sao mà cậu lại có tật xấu này, nếu mà có , từ cậu chết giữa tổ chức huấn luyện đặc biệt rồi!” Cơ thể to lớn của Lăng Thiếu Đường dựa vào bên cạnh ghế sofa, chống cằm nghi hoặc hỏi.

      Mà Lãnh Thiên Dục luôn là dáng vẻ lạnh lùng, lát sau, ta mới trầm thấp mở miệng : “Có lẽ là phản xạ có điều kiện, cậu thử lại lần là biết ngay!”

      Năm mười tám tuổi Lãnh Thiên Dục tận mắt chứng kiến cảnh cha mẹ mình chết, từ đó tính cách của ta lại càng lạnh nhạt, ngoại trừ ở trước mặt ba người bạn này, đối với chuyện bên ngoài ta đều hết sức thờ ơ, giữa bốn người, cũng chỉ có ta là mang mình trọng trách nặng nhất….

      Thừa kế Lãnh thị tài phiệt lại lần nữa quay lại Mafia báo thù cho cha mẹ (Để biết thêm chi tiết xin mời đọc ‘Giao dịch thua lỗ của trùm xã hội đen’)

      “Thiên Dục sai, Quý Dương, cậu muốn làm xem bản thân sợ độ cao hay là có năng lực sợ độ cao đỉnh điểm, nếu như cái này mà cậu cũng biết, làm sao có thể tham gia trận đấu lớn chứ?” Trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước hàm chứa thân thiết mà .

      Cung Quý Dương vừa nghe xong, bật dậy từ ghế sofa, tự tin mặt mất , vội vàng khoát tay : “ , đánh chết mình cũng đến cái nơi quỷ quái đó lần nữa đâu!”

      Ba người còn lại dồn dập hít vào hơi lạnh……đây là Cung Quý Dương bạn thân của bọn họ sao?

      Nhưng nổi danh là có tiếng giở trò và chơi đùa mà, chơi đùa với súng, chơi đùa với tốc độ, mười tám tuổi theo bọn họ cùng Mafia tổ chức liều mạng, thậm chí là còn chơi đùa……phụ nữ!!!!

      Còn cái gì mà dám chơi đùa sao?

      “Cậu đúng là dông dài, người phụ nữ có gì mà giải quyết được, phải mọi việc của cậu đều thuận lợi ở trước mặt phụ nữ hay sao, nhanh chóng đứng lên cho mình!” Thiên Dục kiên nhẫn mà đứng dậy, tay tiện thể kéo đứng lên…..

      đâu?” Vẻ mặt Cung Quý Dương sợ hãi mà nhìn Thiên Dục, biết trong hồ lô của ta chính xác là có thứ thuốc gì.

      Mà Hoàng Phủ Ngạn Tước và Lăng Thiếu Đường cũng cùng nhau đứng dậy, cùng lúc : “ lên sân khấu!”




      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 22: Ba người bạn tốt giúp đỡ (2)


      Khi bốn chiếc xe thể thao xa xỉ cùng nhau xuất tại sân trường, lập tức khiến cho nhiều nhóm chú ý đến, nhất là sau khi cửa xe được mở ra, Cung Quý Dương, Lăng Thiếu Đường, Lãnh Thiên Dục và Hoàng Phủ Ngạn Tước cùng bước xuống xe, trong nháy mắt cả sân trường đều bị nhóm người bọn họ nhen nhóm lên ánh sáng. (giống F4 quá nhỉ )

      Thân hình to lớn cao 1m86 rắn chắc mà gợi cảm vượt lên phía trước, Cung Quý Dương tà khí, Hoàng Phủ Ngạn Tước tao nhã, Lãnh Thiên Dục lạnh lùng và Lăng Thiếu Đường chính trực, bốn người này xuất với ngoại hình xuất sắc dường như hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của các nữ sinh, tiếng thét chói tai cùng với thanh ngưỡng mộ liên tiếp phát ra.

      nghĩ đến các ở Đài Loan đều rất nhiệt tình, Quý Dương, cậu hẳn là như cá gặp nước rồi, như thế nào lại bị tiểu nha đầu chế trụ rồi hả?” Lăng Thiếu Đường ở bên cạnh cười ngông cuồng, chế nhạo hỏi han.

      “Đúng là như thế, mình là bị cái trò chơi kia chế trụ, chứ cái nha đầu kia!” Bộ dạng Cung Quý Dương giống như miệng dẹt của con vịt chết.

      “Được rồi, cần giải thích, chúng ta tìm vị tiểu học muội Tử Tranh kia!” Hoàng Phủ Ngạn Tước cười tao nhã về phía trước, bước cũng tràn ngập hơi thở quý tộc thanh cao.

      “Này này này…..” Cung Quý Dương bước nhanh hơn, tay giữ chặt lấy Hoàng Phủ Ngạn Tước, mày kiếm khẽ nhíu lại : “Đương nhiên là mình muốn tìm tiểu học muội Tử Tranh, nhưng mà mấy người các cậu theo làm cái gì? Hung thần ác sát muốn dọa đến ấy sao!”

      “Chậc chậc….. nghĩ đến tên hoa hoa công tử mà có thể ra những lời dịu dàng vậy sao, cậu động lòng rồi hả?” Lăng Thiếu Đường nhướng mày, vẻ mặt đầy hứng thú hỏi han.

      Nhưng Lãnh Thiên Dục lại đứng ở bên, tấm bài poker mặt thể nhìn ra được chút suy nghĩ trong lòng ta. (Chắc ý khuôn mặt giống như quân bài, lúc nào cũng thâm trầm )

      Cung Quý Dương sau khi nghe vậy, khuôn mặt tuấn tà mị lộ ra chút mất tự nhiên, có chút xấu hổ mà hắng giọng cái, tức giận : “Động lòng mắc mớ gì đến cậu, đại nam nhân mà lại lắm chuyện như vậy sao!”

      xong, tự nhiên hướng thẳng về phía phòng học của sinh viên năm nhất…..

      Lăng Thiếu Đường giận quá hóa cười, mà trong lòng hai người bạn kia cũng cười, bình thường cái tên Cung Quý Dương này đều nghĩ mọi cách để chơi đùa bọn họ, nghĩ đến cũng có ngày bị bọn bọ trêu chọc.

      Bốn người đồng loạt đến phòng học của Sầm Tử Tranh, dọc đường , dường như tiếng thét chói tai của các nữ sinh đều ngừng lại, lời và cử chỉ hoặc là mỉm cười của bọn họ, đành động giơ tay nhấc chân, cho dù là động tác đều khiến các nữ sinh hò hét.

      Trong phòng học dành cho sinh viên năm nhất, giáo sư thao thao bất tuyệt giảng giải bài nhưng Sầm Tử Tranh chỉ nghe câu được câu mất, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ về cuộc thi thiết kế mà mình sắp tham gia, bàn tay theo bản năng vẽ lại những ý tưởng thiết kế trong đầu……

      tự giác, bản phác họa lại xoay quanh hình dáng quần áo và trang sức của nam giới….. nghiêng đầu vô thức vẽ thêm bề ngoài, nhìn nhìn, hình dáng này lại biến thành bóng dáng to lớn của Cung Quý Dương. (chị tương tư rồi )

      ra, dáng người của quá tuyệt, thân hình so với tiêu chuẩn model châu Âu còn khiêu gợi hơn nhiều, nếu như có thể mặc vào quần áo do chính tay thiết kế, thế ….

      Từ từ…..

      Bản thân mình nghĩ đến cái gì vậy chứ?

      Điên rồi, nhất định là điên rồi, làm sao lại có thể nghĩ đến cái tên học trưởng đáng giận kia chứ, để cho ta mặc vào trang phục do chính mình thiết kế sao? Quả thực là bêu xấu vào thiên phú trời cho của !

      Khi oán giận bản thân mình, chỉ nghe thấy Tinh Nghiên đột nhiên kêu lên tiếng sợ hãi, ngay sau đó, toàn bộ nữ sinh trong phòng nhao nhao hét ầm lên….

      Cac nag nao la fan kua bo truyen tu dai tai phjet va da tug dok gjao dich thua lo cua trum xa hoi den thj m0g kak pan ug ho nha.bo do bi drop gan 1 nam nhug pjo dag edjt tjep taj dien dan.tai to theo doi truyen nay ma pjo jt nguoi ug ho wa nen to dih jup pan editer.pan nao da tug dok thj theo doi tjp pan nao chua thj mau mau nhay ho nao!

      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 22: Ba người bạn tốt giúp đỡ (3)


      Sầm Tử Tranh là giật mình, ý nghĩ của đột nhiên bị cắt ngang…..

      “Tinh Nghiên, cậu kêu cái quỷ gì vậy, gặp quỷ hả?” xoa xoa màng nhĩ bị chấn thương, đưa tay vỗ vào người Tinh Nghiên, lại nhìn thấy bộ dạng si mê của ấy.

      “Tử Tranh, nếu quỷ cũng có dáng vẻ đẹp trai như vậy, mình cũng tình nguyện gặp quỷ…..” Ánh mắt của ấy nhìn ra phía cửa phòng học, vẻ mặt sùng bái, đôi mắt cũng buồn chớp.

      Sầm Tử Tranh khỏi khẽ cười ra tiếng: “ là, điên điên khùng khùng cái gì đó……”

      cũng theo ánh mắt của Tinh Nghiên nhìn ra phía cửa phòng học……

      Đột nhiên, trong đầu giống như nổ tung…..

      , ……

      …..

      Trong nháy mắt sắc mặt Sầm Tử Tranh trắng bệch, tim như trống dập, làm sao ta có thể đến phòng học của mình, chỉ có mình ta, phía sau ta còn có ba người đàn ông lười biếng đứng đó…..

      Ngoại hình bốn người bọn họ vô cùng xuất sắc dẫn đến tiếng thét chói tai từ các nữ sinh!

      kịp tránh nữa rồi……

      đôi mắt tìm đến đây……..ngay sau đó, Cung Quý Dương nhanh chân bước về hướng này!

      Lại đợt tiếng thét chói tai vang lên, Sầm Tử Tranh mở to hai mắt nhìn, là giống như nhìn thấy quỷ cách mình càng ngày càng gần, thiếu chút nữa là ngừng thở rồi!

      “Này, các cậu…..Các cậu là sinh viên lớp nào, bây giờ là giờ học, ai cho phép các cậu……”

      “Giảng viên mỹ nữ mến, cần phải hà khắc như thế, người hữu tình thành gia quyến, trở thành nguyệt lão lần tốt sao?”

      *Người hữu tình thành gia quyến: người có tình ý trở thành người nhà.

      đợi giảng viên xong, Hoàng Phủ Ngạn Tước ta nhã bước lên, thân hình cao lớn lập tức che mất tầm mắt của giảng viên mỹ nữ, giữa đôi mắt dịu dàng là phần quyến rũ chết người, giọng điệu cũng tràn ngập từ tính trầm thấp hấp dẫn……..

      “Ách……” nhìn bộ dạng tuấn tú của Hoàng Phủ Ngạn Tước, ánh mắt của nữ giảng viên sững sờ phen, lời tuy sai, nhưng mà cảm thấy có chút thích hợp nha, mãi lúc sau, giảng viên mới phản ứng kịp……

      “Bây giờ đúng là thời gian lên lớp, cậu làm sao có thể…..”

      “Đúng rồi, bởi chính là vì học, em nghĩ nhất định rất vất vả, qua bên này, em mát xa bả vai cho lát nha!” Hoàng Phủ Ngạn Tước ở bên cười, bên đem hai bàn tay nhàng đặt vai nữ giảng viên, đẩy ấy ra khỏi phòng học, trước khi chuẩn bị , liền chuyển cho Lăng Thiếu Đường và Lãnh Thiên Dục ánh mắt thu phục!

      Đồng thời hai người cũng hướng ánh mắt biết về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước……. em, ngay cả sắc đẹp cũng dùng đến!

      Sầm Tử Tranh nhìn đôi mắt u buồn của Cung Qúy Dương, đột nhiên đứng dậy, đợi mở miệng chuyện, Cung Quý Dương giữ chặt cánh tay , ra phía cửa……

      “Cung Quý Dương, cái gì thế hả? Buông ra, các người…..làm sao các người có thể làm như vậy?” Sầm Tử Tranh nghĩ đến lá gan bọn họ lại lớn như vậy, nhất là Cung Quý Dương, thực để giảng viên vào mắt.

      “Ngoan ngoãn theo sát !” Cung Quý Dương cất giọng .

      , muốn dẫn tôi đâu?” Sầm Tử Tranh cảm thấy toàn thân mệt mỏi, vì sao luôn luôn thể thoát khỏi người đàn ông này?

      ràng nhận thấy Cung Quý Dương hề nhẫn nại, trả lời, hai lời liền ôm lấy Sầm Tử Tranh để chặn ngang lời của , sải bước ra ngoài……

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 25: Chó gấu vẫn là hùng? (1)


      *Chó gấu: người nhát gan vô dụng

      Mồ hôi trán Cung Quý Dương vừa được lau lại tiếp tục rơi xuống, người luôn thích nhếch môi nở nụ cười quỷ dị bây giờ người hoàn toàn khác hẳn.

      “Tử Tranh, chúng ta…..Qua bên kia!” gian nan nâng tay lên, chỉ vào thiết bị trò chơi ở cách đó xa mà .

      , học trưởng Cung, thôi , cần đâu, như vậy nếu tiếp tục rất nguy hiểm!”

      Sầm Tử Tranh liều mạng lắc đầu, biết vì sao, sau khi nhìn thấy bộ dạng này của Cung Quý Dương, trong lòng đau muốn chết.

      “Quý Dương, cậu muốn ở đây mà chết sớm đấy chứ, nhìn vẻ mặt của cậu ổn chút nào!” Lăng Thiếu Đường cũng bị sắc mặt của Cung Quý Dương dọa cho sợ.

      là kỳ lạ, từ mình và Cung Quý Dương cùng nhau ở nơi huấn luyện đặc biệt, theo lý thuyết trình độ mạo hiểm của trò chơi này kém xa so với huấn luyện, làm sao có thể trở thành như vậy chứ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy vô cùng kỳ quái.

      “Này, Cung Quý Dương, cậu còn có thể kiên trì ? Đưa cậu trở về nha!” Lãnh Thiên Dục ở bên lời ý mà ý nhiều, trong giọng lạnh lùng có quan tâm đối với bạn thân.

      Cung Quý Dương cố gắng mà khoát tay áo, chuyện mất mặt lần này là lần đầu tiên mình gặp phải, nếu như vậy, cũng sợ mất mặt thêm nữa.

      được, mình muốn chơi hết tất cả các trò chơi này!”

      Sầm Tử Tranh vừa nghe, lập tức đứng dậy, tâm tình vô cùng kích động : “Cung Quý Dương, cậy mạnh để chứng minh có bao nhiêu dũng cảm hả? Tôi cho biết, rất ngu xuẩn, phải dũng cảm, càng làm như vậy tôi càng thêm chán ghét !”

      xong, quay người, chạy …..

      thể làm như vậy, bởi vì nếu rời , nước mắt nhất định nhịn được mà rơi xuống, lòng đau, nhìn bộ dạng cố chấp của Cung Quý Dương, lòng của lại càng thêm đau!

      đáng để người đàn ông đó đến nơi đó sao, ràng là khó chịu muốn chết, nhưng lại ngừng kiên trì?

      “Tử Tranh……”

      Cung Quý Dương gọi Sầm Tử Tranh, chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhìn càng ngày càng xa, người còn chút hơi sức nào.

      “Thiên Dục, giúp mình tìm ấy về có được ?” Lần đầu tiên ăn khép nép mà mở miệng nhờ vả.

      Lãnh Thiên Dục sau khi nghe vậy, đột nhiên cau mày, ngay sau đó, bàn tay to lớn của đưa ra, xách Cung Quý Dương lên…

      “Thiên Dục…….” Sắc mặt Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ Ngạn Tước đều cả kinh, cùng lúc kêu lên.

      “Cung Quý Dương, cậu xem bộ dạng của cậu bây giờ là cái gì rồi hả? Chỉ vì người phụ nữ mà cũng cần đến mạng sống của mình sao? Nếu ta thực cậu hà tất gì phải để cậu biến thành cái dạng này hả, cậu tỉnh lại ngay cho mình!” thanh gào thét của Lãnh Thiên Dục nổ tung ngay bên tai Cung Quý Dương, lập tức dùng tay ném Cung Quý Dương mặt đất.

      “Thiên Dục, thôi , xem ra Cung Quý Dương động lòng rồi!” Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng bước lên nâng Cung Quý Dương dậy, giọng .

      Lăng Thiếu Đường bước lên phía trước, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, đưa nước khoáng cầm trong tay cho Cung Quý Dương rồi :

      nghĩ ra, chúng mình đến đây là để cổ vũ cậu tham gia F1, lại thấy được màn như vậy, Quý Dương, mình hiểu tính cách của cậu, có được, lại càng muốn đạt được!”
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 25: Chó gấu vẫn là hùng? (2)


      Cung Quý Dương tiếng nào, vừa rồi bị cú ném của Lãnh Thiên Dục, ngược lại cảm thấy tỉnh táo hơn, chỉ thấy xoay nắp bình nước khoáng, ngửa đầu đổ cả bình nước lên đầu.

      Nước lạnh chảy xuống dọc theo mái tóc đen nhánh của , phác họa lại khuôn mặt tuấn của , sau đó, tiêu sái vẫy vẫy tóc, nước bắn ra bốn phía……

      động tác lưu loát, tiện tay chuẩn xác ném chiếc bình rỗng vào thùng rác đối diện!

      “Ba người các cậu nghe cho đây!”

      Cung Quý Dương đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn những thiết bị trò chơi chuyển động, lòng đầy căm phẫn mà thề:

      “Nhất định Cung Quý Dương mình sau này tự tay mình xây dựng tất cả công viên trò chơi thế giới, tất cả thiết bị trò chơi bên trong do tự tay mình thiết kế, nhất định mình thiết kế ra trò chơi vô cùng mạo hiểm và kích thích nhất!”

      Lời lẽ thể thiếu khí thế!

      “Điên rồi……” Lăng Thiếu Đường nhướng mày nhìn Cung Quý Dương, giữa đôi mắt thâm thúy lộ ra vẻ tiếc hận với tuổi xuân!

      “Quý Dương, cậu có vấn đề gì thế?”

      Hoảng Phủ Ngạn Tước khẩn trương tiến lên, vươn tay sờ sờ trán Cung Quý Dương.

      Lời của đứa này khiến cảm thấy giật mình, nếu là ông cụ Cung nghe được câu này, nhất định tức đến sùi bọt mép, Cung thị tài phiệt tiếng tăm lẫy lừng vậy mà mở công viên trò chơi, chẳng phải là bị giới thương nhân cười đến rụng răng.

      Cung Quý Dương đẩy tay Hoàng Phủ Ngạn Tước ra, kiên định : “Mình đùa, công viên trò chơi mình muốn xây, Sầm Tử Tranh mình cũng muốn có, hai lần ấy chạy mất khỏi mình đều ở công viên trò chơi, lần sau, mình tuyệt đối để ấy có thêm cơ hội!”

      “Sao phải khổ như vậy chứ, cậu nên nhớ phạm vi kinh doanh của Cung thị, hơn nữa bây giờ cậu cũng chưa kế thừa Cung thị!” Lăng Thiếu Đường nhắc nhở .

      Cung Quý Dương sau khi nghe vậy, có chút đăm chiêu : “Mau giúp mình suy nghĩ lại, làm sao mới có thể giải quyết vấn đề này?”

      “Tứ đại tài phiệt kinh doanh hạng mục này, dù sao cũng chỉ là lợi nhuận mà thôi, chẳng qua giải quyết vấn đề này cũng rất dễ dàng!” Lãnh Thiên Dục nhàng bâng quơ .


      “Giải quyết như thế nào?” Hai mắt Cung Quý Dương sáng lên, vội vàng hỏi lại Lãnh Thiên Dục.

      Lãnh Thiên Dục thầm than tiếng, xem ra người bạn thân này rơi vào hố sâu, chưa từng thấy qua Cung Quý Dương để ý người phụ nữ nào như vậy.

      “Cách làm rất đơn giản, lấy danh nghĩa cá nhân tiến hành thu mua và xây dựng công viên trò chơi!” Lãnh Thiên Dục nhàn nhạt .

      “Bingo! Cứ như vậy mà làm!” Cung Quý Dương đắc ý vỗ vỗ vai Lãnh Thiên Dục, khôi phục lại vẻ tự tin bất cần đời, ngay lập tức dường như nhớ ra cái gì, nhìn nhìn Lãnh Thiên Dục, nghi hoặc hỏi: “Oa, có phải vừa nãy cậu mới quật ngã mình ?”

      Lãnh Thiên Dục chợt nhíu mày: “Nào có?”

      có sao?” Cung Quý Dương đắm chìm trong suy nghĩ của mình nhưng hoàn toàn nghĩ ra, lại quay về hướng hai người kia hỏi: “Tại sao mình lại nhớ vừa rồi cậu ta quật ngã mình?”

      “Có sao, chúng mình nhớ !” Hai người cùng lúc ra.

      là rất kỳ quái, tại sao sau lưng mình lại đau đau?” Cung Quý Dương vừa vừa nghi hoặc, sau lưng là đám bạn tốt nở nụ cười giả tạo…..


      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 25: Chó gấu vẫn là hùng? (3)


      Đám người Cung Quý Dương vừa cười vừa đến chỗ đậu xe, khi qua chủ đề rừng rậm, từ ngôi nhà gỗ cách đó xa mơ hồ truyền đến thanh của phụ nữ, thanh hề chói tai, rầu rĩ như giọng mũi, giống như người bị bịt miệng.

      Cung Quý Dương tuốt ở đằng trước đột nhiên dừng bước, mà Hoàng Phủ Ngạn Tước theo phía sau kịp phản ứng, đầu đuôi mà đâm thẳng vào người Cung Quý Dương……

      “Ưm……” Hoàng Phủ Ngạn Tước giọng hô lên: “Quý Dương, làm cái gì đó, đứng cho đàng hoàng chứ…….”

      “Xuỵt!” Cung Quý Dương làm ra động tác im lặng, lập tức đưa mắt nhìn sang ngôi nhà gỗ cách đó xa.

      Ba người cùng lúc dừng hít thở, cùng lúc cũng nghe được thanh vùng vẫy nghẹn ngào của phụ nữ.

      “Là Tử Tranh!”

      Cung Quý Dương nghe xong lập tức chạy , trong nháy mắt nhất thời cả kinh, ngay sau đó liền chạy đến ngôi nhà gỗ kia……

      Ba người bọn Lăng Thiếu Đường cũng nhao nhao chạy tới, bởi vì nơi này cách xa chủ đề của khu giải trí, bởi vậy vô cùng hẻo lánh, gần như các du khách đến nơi này, cho nên khi nơi này xảy ra chuyện gì người ngoài biết.

      “Cậu xem chúng ta có nên chạy qua đó giúp ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước lười biếng nhưng toàn thân vẫn toát lên khí chất tao nhã.

      “Muốn để cho cậu ta làm chó gấu hỗ trợ!” Lãnh Thiên Dục tà tà dựa cơ thể lên thân cây, hai cánh tay cũng nhàn nhã khoanh lại, lạnh nhạt .

      Lăng Thiếu Đường cũng gật gật đầu đồng ý, lại đem thân thể to lớn dựa vào người Lãnh Thiên Dục, miệng vẫn ngậm cây cỏ khô, cuồng ngạo khó mà kiềm chế được :

      “Vận nên để cho cậu ta làm hùng , mình muốn để cho vị tiểu học muội Tử Tranh kia cảm động đến mức khóc lóc nức nở!”

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Bên trong ngôi nhà gỗ bỏ hoang, Sầm Tử Tranh bị chói chặt vào thân cây to xà nhà, thể động đậy, mà miệng cũng bị vật chặn lại, chỉ có thể dùng đôi mắt kinh hãi mà nhìn năm tên đàn ông cao lớn trước mắt này.

      thể nghĩ đến bản thân mình có thể gặp phải sắc lang ở nơi này, vừa rồi tâm tình của rất tệ, liền đến khu chủ đề rừng rậm này, ai ngờ lại bị mấy người mặt gian xảo kéo đến nơi này.

      Nhìn vẻ mặt bọn họ thay đổi, Sầm Tử Tranh cũng hiểu bản thân mình sắp gặp phải số phận, nhưng mà…… cam lòng, bản thân mình lại bị hủy hoại trong tay mấy tên đàn ông ghê tởm này bằng để cho mình tự tìm đến cái chết còn hơn.

      “Đại ca, bé này rất là đúng giờ này, ngươi xem dáng người này đúng là thèm muốn chết mà!” người đàn ông mặc bộ đồ màu đỏ mặt là nụ cười quỷ dị, hai bàn tay háo sắc cũng tham lam vuốt ve thân thể của .

      Dạ dày Sầm Tử Tranh cảm thấy vô cùng ghê tởm, liều mạng vùng vẫy, muốn né tránh bàn tay háo sắc này.

      “Tiểu muội muội, chỉ cần em đồng ý ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi, nhất định chúng tôi dịu dàng, nếu , người chịu thiệt chính là em đó!”

      Dẫn đầu là tên đại ca, bàn tay to lớn thô lỗ vuốt ve gò má non mềm của , dục niệm trong mắt dường như xuất .

      hí hí, các bạn cứ chê cười mình


      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 25: Chó gấu vẫn là hùng? (4)


      “Ưm…..ưm…….”

      Sầm Tử Tranh liều mạng lắc đầu, nếu như có thể, muốn ngay lập tức cắn đứt bàn tay háo sắc đó, bàn tay của chạm vào khiến nhíu chặt lông mày, trận buồn nôn lại càng thêm mãnh liệt trào lên.

      “Ai da, bé này vẫn rất bướng bỉnh nha, chỉ là, em càng như vậy, đại ca đây lại càng thích!”

      Dẫn đầu là tên đại ca say đắm nhìn bộ dạng vùng vẫy của Sầm Tử Tranh, bàn tay háo sắc bắt đầu thô lỗ vuốt ve những đường cong lung linh của ……

      “Đại ca, lát nữa cũng cho mấy em sảng khoái chút , bé này vừa nhìn thấy liền biết là hàng ngon rồi!” tên thủ hạ trong đó dường như chảy nước miếng mà .

      “Đó là đương nhiên, thứ tốt chia sẻ cho em rồi!” Tên đại ca dẫn đầu , bên bắt đầu đến gần Sầm Tử Tranh.

      Sầm Tử Tranh hoảng sợ nhìn đám người này, đầu óc sớm trống rỗng, đột nhiên nhắm mắt lại, cũng chú ý thấy có bóng dáng to lớn ra…….Cung Quý Dương!

      biết vì sao, vào giờ phút này người mà nghĩ đến lại là người đàn ông tà mị kia, suốt ngày cứ quấn lấy mình, có lúc nào là xuất bên cạnh mình, nhưng…….vì sao bây giờ lại xuất ?

      Cung Quý Dương!

      Cuối cùng là ở nơi nào?

      Trong lòng Sầm Tử Tranh điên cuồng gào to, khi nghe thấy tiếng quần áo mình bị xé nát, trận tuyệt vọng giống như hồng thủy nhấn chìm bản thân mình……

      “Mỹ nhân bé, phải sợ, dịu dàng chút…..” Tên đại ca dẫn đầu cười ác độc, bàn tay háo sắc hướng về phía Sầm Tử Tranh……

      Nhưng mà đúng vào lúc này…..

      “Bộ dạng xấu xí như thế này cần phải xuất để dọa người, để làm chi vậy, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga sao?” giọng lười biếng vang lên, khiến cho mọi người trong căn nhà gỗ kinh ngạc.

      Sầm Tử Tranh sau khi nghe thấy thanh quen thuộc, đột nhiên mở to hai mắt, khi nghiêng đầu nhìn Cung Quý Dương ở cửa, mặt lộ ra vẻ mặt vừa vui mừng vừa lo sợ.

      ! Đúng là ! Chẳng lẽ nghe được tiếng kêu từ đáy lòng mình sao?

      “Mày, mày vào đây bằng cách nào?”

      Tên đại ca dẫn đầu nhìn thấy Cung Quý Dương giống như nhìn thấy quỷ, vừa rồi mình khóa nơi này cẩn thận rồi mà, hơn nữa cũng hề phát ra?

      Cung Quý Dương giơ khóa sắt trong tay ra, sau đó ném về phía trước mặt , môi mỏng dương lên nụ cười châm chọc: “Muốn ngăn tao bằng cái ổ khóa rách này sao? Quả thực là vô cùng buồn cười!”

      “Bớt sàm ngôn , khi chưa ai phát ra mày cút cho bố, nếu tao khách khí với mày đâu!” Tên đại ca dẫn đầu hung thần ác sát .

      “Chậc chậc……” Cung Quý Dương lắc đầu ra vẻ tiếc hận : “ là rất đáng tiếc nha, mỹ nhân này bản thiếu gia cũng thấy vừa mắt, làm sao bây giờ? Hơn nữa, vị mỹ nhân bé này vừa mới lắc đầu cần, mày còn muốn làm Bá Vương ngạnh thượng cung sao? là mặt mũi của mày……mất hết rồi!”

      *Bá Vương ngạnh thượng cung: kẻ thô bạo, vô cùng ngang ngược.


      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 25: Chó gấu vẫn là hùng? (5)


      “Đại ca, nó dám bộ dạng của đại ca xấu xí kìa!” Có tên to khỏe trong đám nối gót tên đại ca.

      “Cái gì, cái tên chết tiệt kia…..” Tên đại ca vừa nghe, nhất thời tức giận, khua tay : “Các em, xông lên cho tao, giáo huấn cái tên chết tiệt biết sống chết này cho tao!”

      Ngay sau đó, bốn tên to khỏe cùng bổ nhào về phía Cung Quý dương…..

      !

      Sầm Tử Tranh nhất thời mở to hai mắt, liều mạng vùng vẫy, nhưng tiếc rằng thể thoát ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình Cung Quý Dương đối phó với bốn tên to khỏe này!

      Nhưng mà, khi bốn to khỏe muốn tiến lên bắt lấy Cung Quý Dương rồi dần cho trận, lại thấy chút lo lắng mà đưa tay lên…..

      “Này, chờ chút!”

      Bốn tên to khỏe đột nhiên cả kinh, nhưng theo bản năng lại đứng im bặt, ràng đầu óc cũng chấn động phen…..

      Đây là tên quái nhân nào thế? Tại sao trong lúc mấu chốt lại có thể kêu dừng lại?

      Cung Quý Dương ở bên cười quyến rũ về phía trước, hỏi tên đại ca to khỏe kia: “Vì cái gì mà mày muốn đánh tao?”

      câu hỏi càng khiến tên đại ca sững sờ, vẻ mặt trông như bị nghẹn quả trứng, nhất thời biết phải trả lời như thế nào.

      Cung Quý Dương sau khi nhìn thấy bộ dạng á khẩu trả lời được của ta, môi mỏng khẽ giương lên nụ cười, sau đó gần sát lại : “ mày tao cũng biết , mày cảm thấy tao mà ăn ngay làm tổn thương đến lòng tự tôn của mày thôi, chỉ là bộ dạng của mày quá xấu xí nha, tin, hai ta thử xem……”

      xong, lại từ phía sau ôm lấy lưng tên đại ca kia, sau đó đặt đầu của mình lên vai , rồi đưa ánh mắt nhìn lên người bốn tên thủ hạ, hỏi: “Tụi mày xem, tao và người nào giống soái ca hơn?”

      Bốn tên to khỏe đưa mắt nhìn nhau, bọn họ hoàn bị cái tên chết tiệt này làm cho mơ hồ, trong đó có tên to khỏe lớn tiếng reo lên: “Đương nhiên là đại ca tụi tao đẹp trai hơn rồi!”

      đúng, là có vẻ hơi đẹp trai thôi!” tên to khỏe ngu ngốc đáp lại.

      “Xem , thủ hạ của mày cũng như vậy, mày nên chết tâm , người đẹp đương nhiên là thích soái ca như tao đây, mày…… nên chờ đến kiếp sau !” Cung Quý Dương cố ý làm bộ như mị hoặc ghé vào lỗ tai giọng .

      “A……” Hiển nhiên là tên đại ca dẫn đầu bị Cung Quý Dương kích thích muốn điên rồi, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua người đàn ông mị và ghê tởm như thế này, lại có thể ôm lấy rồi ghé vào tai thầm, chết tiệt, chẳng lẽ ta lại coi nữ nhân để chơi đùa, hơi quá đáng!

      Chỉ thấy sắc mặt của vô cùng khó coi, sau đó liền vung đấm đánh về phía Cung Quý Dương…..

      Cung Quý Dương cười quái dị mà né quyền này của , ánh mắt đột nhiên sắc bén, rồi sau đó tung lên quyền lưu loát đánh ngã tên đại ca dẫn đầu…….

      Đương nhiên tên đại ca dẫn đầu này dự đoán được cái tên tiểu tử trẻ tuổi này lại có thể xuất ra quyền ngoan độc như vậy, sau khi sững sờ phen, lập tức lớn tiếng quát lên: “Tụi mày đứng đó làm gì, còn mau ra giáo huấn cái tên chết tiệt đó cho tao?”

      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 25: Chó gấu vẫn là hùng? (6)


      Bốn tên to khỏe gầm thét nhào lên…..sau đó bọn chúng dùng những chiêu đối với Cung Quý Dương như những trò trẻ con, chỉ thấy lắc mình, sau đó mượn lực, thuần thục đánh ngã mấy tên to khỏe nằm sõng soài mặt đất……

      Ngay lúc này, bốn tên to khỏe nhao nhao nằm mặt đất là kêu la thảm thiết…..

      Cung Quý Dương nhàn nhã vỗ vỗ tay, dường như mặt đỏ thở gấp, chỉ thấy mạnh mẽ duỗi tay ra, tay túm lấy tên đại ca dẫn đầu đè lên tường, cổ tay dùng lực túm lấy cổ , lập tức nhấc bổng lên……

      Tên đại ca dẫn đầu bị túm cổ mắt trợn ngước, ngay lúc này, toàn bộ sức lực đều thể dùng được…..

      Sầm Tử Tranh ở bên nhìn thấy mà đau tim, nhất là bây giờ, chưa từng thấy Cung Quý Dương còn có mặt tàn nhẫn như vậy, trong ấn tượng của , tên ăn chơi trác táng điển hình, làm sao lại có thân thủ như vậy chứ?

      Đây là Cung Quý Dương chết dở sống dở vừa nãy sao?

      nghĩ đến lúc Thư Tử Hạo muốn giáo huấn Cung Quý Dương, trong lòng khỏi toát mồ hôi lạnh, dựa theo tình hình vừa rồi, may mà lúc ấy Cung Quý Dương ra tay, nếu quyền đó có thể khiến Thư Tử Hạo tàn tật!

      Mà tên đại ca dẫn đầu kia sớm sợ đến tái mặt, thể tưởng tượng nỗi cơ thể khổng lồ của lại bị tên trẻ tuổi này nhấc bổng lên, hơn nữa…..bàn tay to của đặt tại cổ giống như gọng sắt, khiến cho hô hấp của càng ngày càng khó khăn……

      Cung Quý Dương cười tít mắt mà cao giọng : “Nhân lúc tâm tình của tao còn tốt, ngoan ngoãn cút khỏi nơi này, nếu …..tao cho mày xuống chơi cờ với Diêm Vương đó!”

      Giọng điệu của tuy thoải mái, nhưng lại khiến cho người nghe rét run…..

      Nhìn những tên to khỏe gian nan gật đầu, Cung Quý Dương dùng tay quăng lên mặt đất, sau đó năm tên to khỏe nhanh chóng chạy khỏi nhà gỗ!

      “Tử Tranh, em sao chứ?” Cung Quý Dương vừa thấy bọn chạy , lập tức tiến lên cởi bỏ dây thừng, lập tức cởi áo sơmi của mình ra, che lại chỗ cổ áo bị xé ra của !

      “Học trưởng Cung…..” Sầm Tử Tranh cảm thấy dường như mình vừa trải qua cơn ác mộng, khi thanh dịu dàng của Cung Quý Dương khẽ bên tai , thể khống chế mà gắt gao ôm lấy !

      “Được rồi, tất cả đều qua, là tốt, nếu phải do nhất định kéo em đến công viên trò chơi, em cũng bị kinh sợ, xin lỗi Tử Tranh, may mắn là em xảy ra chuyện gì……”

      Cung Quý Dương ngừng vỗ về run rẩy, trong giọng tràn ngập áy náy và khẩn trương.

      , là do em sơ suất…..May mà đến kịp, nếu em …..” Nước mắt Sầm Tử Tranh chảy xuống, trong lòng hiển nhiên là kinh sợ, thanh cũng nghẹn ngào nên lời.

      “Tử Tranh, em yên tâm, bất luận là tại hay tương lai, đều để em bị uất ức, tất nhiên cũng cho phép bất kì kẻ nào khi dễ em!” Cung Quý Dương kiên định .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 26: Nhất định tình bắt đầu (1)


      Đôi mắt Sầm Tử Tranh tràn ngập hơi nước, ngẩng đầu ngẩn ngơ mà nhìn Cung Quý Dương, giọt nước mắt trong suốt vẫn đọng lại khuôn mặt mềm mại, môi đào hé mở, bộ dạng vừa thấy thương.

      Đột nhiên Cung Quý Dương cảm thấy trái tim run lên, thể khống chế mà cúi người, bờ môi mỏng dừng lại mắt , cẩn thận hôn lấy những giọt nước mắt của .

      “Tử Tranh, hãy để là người có thể bảo vệ em suốt cả cuộc đời, có được ?” Giọng trầm thấp của như lời tuyên thệ và hứa hẹn.

      Sầm Tử Tranh cảm thấy lòng mình từ từ buộc chặt, tiếp theo đó là hạnh phúc to lớn……

      “Học trưởng Cung……” khẽ kêu, thõa mãn để mặc ôm vào trong lòng, đem khuôn mặt nhắn vào trong vòm ngực to lớn của , từng hơi thở nam tính dần dần bao phủ lấy , khiến càng thêm dựa sát vào ……

      “Tử Tranh, em……” chân thành xuất phát từ trong lòng khiến Cung Quý Dương mềm lòng, thầm, hạ xuống trán nụ hôn chân thành tràn ngập tình .

      Hai gò má Sầm Tử Tranh đỏ ửng, tình nguyện để cho bản thân mình trầm luân trong tình nồng nhiệt này…….

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Tin tức Sầm Tử Tranh và Cung Quý Dương nhau đều truyền ra khắp trường đại học, từ đó cũng có nhiều hiểu lầm vô căn cứ, thậm chí có người rảnh rỗi còn đánh cược, xem thử Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh có thể quen nhau bao lâu, bởi vì bọn họ đều biết Cung Quý Dương quen với phụ nữ đểu bao giờ vượt quá hai tháng.

      Từng ngày trôi qua, lời đồn và để ý đều hề giảm bớt, mà Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh vẫn đương như trước, trong nháy mắt kỳ hạn hai tháng trôi qua, mà tình cảm của hai người vẫn chàng chàng thiếp thiếp, dường như khiến mọi người ghen đến chết.

      “Quý Dương…..”

      Tại căn hộ của Cung Quý Dương, Sầm Tử Tranh lười biếng dựa vào trong ngực Cung Quý Dương, khẽ gọi tên …..

      “Hử?”

      Cung Quý Dương dù bận tối mắt tối mũi vẫn ung dung nhìn ngắm khuôn mặt nhắn xinh đẹp của , bàn tay to dịu dàng vỗ về mái tóc dài của , quấn lọn tóc của vào ngón tay, vòng quanh vòng quanh, sợi tóc đen tuyền của quấn trong tay lại có loại phong tình khác.

      “Em lo cho cuộc thi thiết kế bốn tháng sau nha, là em vẫn thích thiết kế trang phục nam, nhưng……” Đôi mắt to tròn của Sầm Tử Tranh chuyển động, cố ý ra vẻ tiếc hận mà than thở: “Em có model nào được cả!”

      Cung Quý Dương mỉm cười, lập tức ôm lấy , thương mà vuốt lấy cánh mũi , chế nhạo : “Quỷ nha đầu, muốn dùng cơ thể của bạn trai cứ , còn làm ra vẻ đáng thương!”

      sao?” Sầm Tử Tranh lập tức đứng dậy nhìn Cung Quý Dương, trong mắt mang theo vui mừng…..

      “Ai bảo lỡ thương em mất rồi, cho nên tất cả đều phải nghe theo em rồi!” Cung Quý Dương cười tà mị, trong mắt đều là cưng chiều.

      tốt quá, Quý Dương, biết , dáng người của là phù hợp với tiêu chuẩn nhất nha, như vậy em đạt được kết quả tốt nhất! Ngày mai nhất định phải có thời gian rảnh dành cho em đó, nhân tiện em mang theo bản thiết kế tới!” Sầm Tử Tranh mừng như điên .

      “Được!” Trong mắt Cung Quý Dương là nụ cười tươi rói.

      “Oa…..” Sầm Tử Tranh hạnh phúc hôn lên khuôn mặt !

      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 26: Nhất định tình bắt đầu (2)


      ngày hối hả chuẩn bị bài tập trôi qua, Sầm Tử Tranh đến căn hộ của Cung Quý Dương, ăn xong bữa tối nồng tình mật ý, liền bắt đầu chính thức tùy theo vóc dáng mà may áo……..

      Khi Sầm Tử Tranh cầm thước dây do đến eo Cung Quý Dương, Cung Quý Dương lập tức ôm lấy cơ thể của , đem khuôn mặt tuấn tú thâm sâu chôn trong mái tóc , tham lam hít lấy mùi hương thanh mát của .

      “Này, Quý Dương, nên cử động chứ!” Sầm Tử Tranh cười duyên dáng bỏ cánh tay an phận của ra, trong lòng lại vô cùng khẩn trương, khuôn mặt nhắn lại càng đỏ ửng.

      Cung Quý Dương phát ra tiếng rên kháng nghị……đây đúng là khảo nghiệm tinh thần của mình mà, người phụ nữ mình thương lại lúc lúc trước ngực mình, thân thể mềm mại lại thỉnh thoảng đụng chạm cái, chỉ là đàn ông thôi mà, là đàn ông thể kìm nén được mà.

      Hiển nhiên Sầm Tử Tranh biết được suy nghĩ trong lòng Cung Quý Dương, vẫn như trước nghiêm túc ghi chép số liệu, nhưng khi đo đến vòng mông, lại lơ đãng chạm vào vật bé mạnh mẽ giữa hai chân Cung Quý Dương, nhung cũng hoàn toàn biết.

      “Quý Dương, dáng người của đúng là vượt quá chỉ tiêu mà, siêu tiêu chuẩn mà, thể tưởng tượng rằng lại chăm chỉ rèn luyên thân thể như vậy chứ!”

      Sầm Tử Tranh xoay người, nhìn vào chuỗi số liệu mà thán phục, vóc dáng của người đàn ông có thể tùy cơ ứng biến như vậy, tác phẩm thiết kế xuất nhất định là siêu cấp hoàn mỹ.

      “Thích dáng người của sao?”

      Chẳng biết lúc nào Cung Quý Dương đến phía sau Sầm Tử Tranh, hai cánh tay duỗi ra, từ phía sau nhàng ôm lấy , cúi xuống thầm bên tai .

      “Hù……”

      ràng Sầm Tử Tranh có thể nghe được trong lòng mình nhảy múa, mà mùi xạ hương nhàn nhạt người Cung Quý Dương tràn ngập khắp khoang mũi giống như loại thuốc mê, khiến cho sóng lòng Sầm Tử Tranh càng thêm sôi sục, nhưng vẫn tỏ vẻ thoải mái mà cười cười : “Thích chứ, nếu lấy dáng người của để tham dự cuộc thi, nhất định em đạt giải đó!”

      “Vậy em muốn báo đáp như thế nào?”

      Cung Quý Dương khó nhịn mà dán chặt vào cơ thể mềm mại của , nụ hôn nóng bỏng mang theo dục vọng khó nhịn, nhàng gặm cắn chiếc gáy trắng nõn của …..

      Vừa mới bị đụng chạm nên dục vọng kích động dị thường, tiểu tinh này, châm lửa lên mà bộ dạng vẫn cứ vô tội.

      hận rằng thể muốn ngay lập tức! Bây giờ toàn bộ tế bào trong cơ thể đều kêu gào, hưng phấn…..nhưng, sợ rằng bản thân mình làm tổn thương đến , bởi vì bé, vô cùng dịu dàng, giống như bé quàng khăn đỏ đáng , mà chính mình là tên sói xám to lớn đáng giận!

      Ách…….

      Sầm Tử Tranh đắm chìm trong lồng ngực , nhưng khi cảm thấy vật cứng rắn lực lưỡng chống vào người mình, khuôn mặt nhắn của càng thêm đỏ bừng, mà hô hấp cũng trở nên dồn dập.

      Tuy chưa có kinh nghiệm về phương diện này, nhưng thường xuyên nghe được các chị em ở phòng ngủ bàn bạc về chuyện nam nữ, chỉ là…..khi cảm nhận được giọng điệu ái muội và thô ráp của Cung Quý Dương, cuối cùng trong lòng lại vô cùng khẩn trương.

      “Em…..Em dùng tiền thưởng mời ăn bữa tiệc lớn nha!”

      Giọng của Sầm Tử Tranh đầy lo lắng, nghiêng đầu muốn né tránh nụ hôn của Cung Quý Dương, lại tiện thể đặt nụ hôn xuống gương mặt , sau đó lại trượt xuống phía dưới, gặm gặm xương quai xanh đầy quyến rũ của ……

      Quyển 2: Hồi Ức
      Chương 26: Nhất định tình bắt đầu (3)16+

      "Quý Dương. . . . . ."

      Sầm Tử Tranh run lên vì căng thẳng, sau khắc, cơ thể của liền bị Cung Qúy Dương ôm lấy, nằm vật xuống giường, nằm đè lên người …..

      " muốn ăn bữa tiệc lớn nào cả, Tử Tranh, muốn ăn…..em!” thanh của khàn khàn mà quyến rũ, ánh mắt nhanh chóng thay đổi, nhuốm màu dục vọng.

      "Quý Dương. . . . . ."

      Gương mặt của Sầm Tử Tranh có chút bất an, hơn nữa còn rất ngượng ngùng, bây giờ, tư thế xếp chồng lên nhau vô cùng thân mật, cơ thể của dán chặt lấy đường cong yểu điệu người , dù chỉ nhàng động cái, cũng khiến Cung Qúy Dương mất bình tĩnh kêu rên.

      Người mà mình thương xinh đẹp động lòng người như vậy nằm ở dưới cơ thể của mình, điều này khiến Cung Qúy Dương khó mà kềm chế cho được, muốn . Suy nghĩ ấy khiến luồng lửa nóng chợt vụt qua vùng bụng dưới của .

      Ngay sau đó, nụ hôn rơi xuống cơ thể lại càng trở nên mãnh liệt, căn bản là sắp thể khống chế được suy nghĩ điên cuồng chiếm đoạt của mình.

      "Tử Tranh, mau đẩy ra, bằng kiểm soát được mình, gây tổn hại đến em……”

      Giọng trầm thấp nhuốm màu nhục dục của Cung Quý Dương vang lên bên vành tai , ngay thời điểm vẫn chưa hoàn toàn mất lý trí, thở hổn hển, thầm .

      "Quý Dương."

      dòng nước ấm dâng lên từ đáy lòng của Sầm Tử Tranh, thở gấp, mặc cho gieo xuống từng nụ hôn nóng rực như lửa đốt ở người mình, đôi tay nhàng vòng lên sau gáy của .

      "Tử Tranh."

      Cung Quý Dương ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt , ánh lửa cháy hừng hực phảng phất trong trong đôi con ngươi đen láy, dường như muốn hung hăng cắn nuốt người trước mặt.

      "Mặc dù rất muốn làm em trở thành người của , nhưng….. muốn ép buộc em, nếu , so với những con cầm thú kia……là dạng……” gắng gượng chịu đựng, vầng tráng lấm tấm mồ hôi, có thể nhìn thấy được vẻ khổ sở khi phải cố nén ham muốn bùng phát dữ dội từ bên trong đến nhường nào.

      Khuôn mặt nhắn của Sầm Tử Tranh ửng đỏ đến độ thể nào đỏ hơn được nữa, nhìn sâu vào ngọn lửa ham muốn bên trong đôi mắt của Cung Qúy Dương, khẽ rũ tầm mắt, giọng ra: “Qúy Dương, em…..em tình nguyện trở thành người…..của …..”

      "Tử Tranh, em…điều em ?"

      Cung Quý Dương kích động hỏi, trời ạ, vào giờ phút này cảm thấy mình cực kỳ xấu hổ, kẻ phong lưu đa tình như , nhưng khi ở trước mặt Sầm Tử Tranh lại trở nên dè dặt cẩn thận như đứa học sinh tiểu học.

      "Ừm!" Sầm Tử Tranh ngượng ngùng chôn gương mặt nhắn vào vòm ngực to lớn của , dáng vẻ xinh đẹp tựa như con mèo làm Cung Qúy Dương thương dứt.

      "Tử Tranh, người của . . . . . . Yên tâm, nhất định dịu dàng. . . . . ."

      Cung Quý Dương cảm thấy mình chưa bao giờ hạnh phúc như vậy, cẩn thận từng li từng tí đặt mình lên người lần nữa, bàn tay dịch chuyển tới lui, vật che đậy bên dưới người dần dần buông rơi.

      Cơ thể phụ nữ xinh đẹp kiều bên dưới khiến hít thở thông, cúi đầu, phủ lên từng chỗ , môi nóng lưỡi dài lướt qua từng điểm mẫn cảm của .

      Cung Quý Dương là người lão luyện trong tình trường, càng là cao thủ*****, khi ngọn lửa bên trong người bị châm ngòi, người hề có chút kinh nghiệm như Tử Tranh liền bị kéo vào trong phong ba bão táp, khó đè nén được tiếng rên rỉ.

      "Tử Tranh. . . . . ." Cung Quý Dương thể tiếp tục nhẫn nại, nhanh chóng chạy nước rút, xâm nhập vào trong cơ thể của , nhưng tầng trở ngại kia lại khiến tạm dừng động tác.



      ĐẾN CẢNH HOT LÀ TỰ NHIÊN BÉ NGÁO NHƯỢNG LẠI CHO MỀNH :)), bạn QA là.....chậc chậc



      Quyển 2. Hồi Ức
      Chương 26. Nhất định tình bắt đầu (4) 18+


      "Đau quá. . . . . ." Sầm Tử Tranh bất lực ngửa mặt lên trần nhà, giây sau đó, giọng liền bị Cung Qúy Dương nuốt vào bên trong.

      "Tử Tranh, thả lỏng chút, ngoan, đừng sợ. . . . . ."

      Thấy khó chịu, trong lòng dâng lên cảm giác nỡ cùng thương tiếc, dịu dàng hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi, giọng ồm ồm tựa như đinh đâm vào đá.

      quá thuần khiết khiến khó kềm chế được dục vọng, cố nén cơn ham muốn dữ dội gần như lan đến ranh giới cuối cùng.

      Sầm Tử Tranh từ từ mở mắt ra, nghe dịu dàng trấn an, ánh mắt lóe lên tia xúc động, ngây ngô biết nên làm như thế nào, chỉ biết liều mình ôm lấy , khe khẽ : “Quý Dương, vì là , em sợ. . . . . ."

      "Bé ngoan!"

      Trái tim của Cung Quý Dương như bị tan chảy vào ngay thời khắc ấy, chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng trong như sao trời của , thắt lưng mạnh mẽ đẩy cái, vật khổng lồ kiêu ngạo xỏ xuyên qua cơ thể non nớt bên dưới.

      Gần như vào khoảnh khắc ấy, cúi người, nuốt lấy tất cả những thanh kêu lên vì đau đớn của Sầm Tử Tranh vào trong miệng, để mặc ghim móng tay vào bả vai mình, nụ hôn dịu dàng xua tan đau đớn.

      "Tử Tranh, em. . . . . ." Nương theo những luật động cuồng dã, Cung Qúy Dương thầm lời bên tai .

      Bọn họ kết hợp hòan mỹ như vậy, cảm giác hạnh phúc làm rơi lệ, dường như được sinh ra là để dành cho , định mệnh sắp đặt là trở thành người phụ nữ của .

      rên lên vì vui sướng, kết hợp chặt chẽ đầy tính nhục dục của cả hai khiến vứt hoàn toàn lý trí, chỉ biết – cả đời này mình cũng thể quên được người đàn ông này, mặc kệ về sau ra sao, trong sinh mệnh của chỉ tồn tại mỗi người ấy.

      Triền miên cả đêm, sớm tinh mơ, ánh mặt trời ấm áp tràn vào cả căn phòng, phản chiếu tấm màn rực rỡ màu sắc.

      Cung Quý Dương tỉnh lại, khi nhận thấy được người trong ngực nép vào mình, khóe môi nâng lên nụ cười thỏa mãn tì vết, cánh tay càng siết chặt lấy cơ thể mềm mại.

      chỉ mới mười sáu tuổi mà có thể khiến rung động và thương đến vậy, làm ngừng trầm luân, để người luôn cẩn thận như lại muốn dùng đến bất kỳ biện pháp an toàn nào vào cái đêm triền miên hôm trước.

      Chưa người phụ nữ nào có thể mang đến cho cảm giác như vậy, muốn bé này, bất luận là thể xác hay là tâm hồn, nhất định phải triệt để có được ấy.

      suy nghĩ, chuỗi tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cực kì có tính nhẫn nại, là điện thoại của Sầm Tử Tranh.

      Cung Quý Dương tiện tay cầm lấy điện thoại của , lúc nhìn thấy tên người gọi bên hàng chân mày rậm nhíu lại, tỏ vẻ vui, thấy Sầm Tử Tranh vẫn còn vùi vào ngực mình ngủ say như cũ, làn môi mỏng khẽ nhếch.

      "Này" Giọng lười biếng mang theo tia mập mờ, trực tiếp nhận điện thoại.

      Đầu dây bên kia sững sờ hồi lâu, cả nửa ngày gì, lúc sau mới truyền đến giọng có phần chắc chắn của người đàn ông: “Làm phiền , tôi muốn gặp Tử Tranh.”

      "Thư học đệ, là ngại quá, Tử Tranh say giấc giường của tôi.” cố ý cường điệu hai chữ kia, nhưng mà ý đồ lộ ra hết cả rồi.

      ~Hết Chương 26~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 27: Tri kỷ làm khó tình địch (1)


      “Học trưởng Cung? …… làm gì với Tử Tranh rồi hả?”

      Đôi môi mỏng của Cung Quý Dương khẽ nhếch lên, lập tức : “Tôi làm cùng với ấy…….việc , ha ha, cậu cứ từ từ mà tưởng tượng!” xong, liền cúp điện thoại, nụ cười lên khuôn mặt tà ác.

      “Ưm…..” Hình như Sầm Tử Tranh có chút thức giấc, từ từ nhắm hai mắt, môi đào vô thức nỉ non: “Ừm, có chuyện gì thế……”

      có việc gì…..” Cung Quý Dương cúi xuống lần nữa hôn lên cánh môi đào của , lập tức tắt di động của .

      “Ừm…..” Sầm Tử Tranh giống như con mèo , hơi hé mở đôi mắt trong veo: “Hình như em mới nghe có tiếng điện thoại kêu…..”

      “Là em nghe nhầm đó, nếu mà có tiếng kêu đó là tiếng của bao tử …..” Nụ cười xấu xa lên khóe môi Cung Quý Dương, bàn tay to lớn bắt đầu an phận lần mò xuống phía dưới tìm kiếm……

      đói bụng?” Sầm Tử Tranh lờ mờ phát trời sáng, trời ơi, cơ thể như muốn rã rời.

      Cung Quý Dương cười xấu xa: “Đúng vậy nha, nhìn thấy em, lại đói bụng…..”

      là đáng ghét!” Đột nhiên Sầm Tử Tranh hiểu hàm ý trong lời của , từng hình ảnh nóng bỏng tối qua lại lên trong đầu .

      cần…..” cười duyên muốn tránh né tấn công của .

      lại càng muốn!”

      “Ha ha…..Quý Dương, cần, mệt mỏi quá……..”

      “Tiểu quỷ, em phải tập quen với đại khẩu vị của …..”

      Hai người lại tiếp tục đốt cháy khí ấm áp của buổi sáng…..

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Trong nháy mắt, thời gian hai tháng sắp trôi qua, cuộc thi thiết kế càng ngày càng đến gần, mà Sầm Tử Tranh cũng càng ngày càng bận rộn…..mỗi khi sinh viên năm nhất rời khỏi phòng thiết kế mới là người cuối cùng rời khỏi, mà Cung Quý Dương lại giống như tài xế kiêm người mẫu, tận chức tận trách mà thương .

      “Tử Tranh…….” Chẳng biết từ lúc nào, Thư Tử Hạo đứng ở cửa phòng thiết kế, vẻ mặt tiều tụy lên tâm phức tạp của ta.

      “Tử Hạo?” Sầm Tử Tranh sau khi nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Thư Tử Hạo, rồi đột nhiên hoảng sợ, vội vàng buông bản thiết kế trong tay ra, về phía trước.

      “Tử Tranh, chỉ muốn hỏi câu……” gò má Thư Tử Hạo vô cùng gầy gò, đôi mắt thâm thúy chứa đựng ánh sáng đau khổ: “Em cùng ta ở môt chỗ hạnh phúc sao? vui vẻ sao?”

      “Tử Hạo, cần phải như vậy đâu…..” Sầm Tử Tranh cảm thấy trong lòng buồn phiền, nhìn ta thống khổ như vậy, lại càng thêm khó chịu.

      có điểm nào thua kém ta sao? Cung Quý Dương chỉ là tên hoa hoa công tử, phong lưu thành tính nhất định có lỗi với em!” Thư Tử Hạo thống khổ gào thét.

      “Tử Hạo, xin lỗi, em….Em thương ấy……” Sầm Tử Tranh đành lòng .

      “Tử Tranh……”

      Thư Tử Hạo vẫn còn muốn điều gì đó, lúc này, chỉ thấy uyển chuyển hàm xúc xuất phía sau ta, dịu dàng ngắt lời của ta….

      “Học trưởng Thư, chuyện tình cảm vẫn nên thuận theo tự nhiên tốt hơn, nếu quá miễn cưỡng chỉ càng thêm đau khổ!”

      Thư Tử Hạo biến sắc quay đầu lại nhìn, mà Sầm Tử Tranh cũng kinh ngạc quay lại nhìn này…….


      Nữ phụ lên sàn


      SlowSLISlow: có thể bạn đọc rất nhiều truyện nên mình thấy nhiều truyện bạn cứ trước tình huống truyện trong comment. Mình hiểu lý do vì sao bạn làm thế nhưng như thế theo mình là được hay cũng làm giảm hưng phấn, mong chờ của đọc giả mà hết là giảm nhiệt tình của các editer!!!
      Mình có ý xúc phạm đây chỉ là ý kiến cá nhân mình thôi!



      :">Điều đầu tiên là mình xin lỗi các độc giả vì nghỉ hè mà quên nhắn nhủ lại với mọi người, khiến mọi người đợi lâu nên hôm nay trả nợ, nhưng tiến độ vẫn là con rùa

      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 27: Tri kỷ làm khó tình địch (2)


      giọng nhàng của khiến Sầm Tử Tranh và Thư Tử Hạo chú ý, bọn họ nhao nhao quay người lại nhìn ở phía sau……

      Áo váy Chanel tinh tế, càng khiến cho đó vô cùng thanh lịch, toát lên hơi thở quý tộc, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch chiếu rọi lên khuôn mặt tuyết trắng càng tăng thêm vẻ mỹ lệ dị thường, chỉ là đôi mắt bình tĩnh kia dường như có phần trưởng thành hơn những người bạn đồng trang lứa.

      ta chính là Ngải Ân Hà, cùng học chung với Cung Quý Dương tại Học viện Harvard University, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Ngải thị!

      Thư Tử Hạo sau khi hờ hững liếc nhìn ta cái, lần nữa lại đem ánh mắt dừng lại người Sầm Tử Tranh, giọng : “Tử Tranh, vẫn chờ em…..” xong, mang theo vẻ mặt đau khổ rời khỏi phòng thiết kế.

      Sầm Tử Tranh thở dài hơi, làm sao mà hiểu tâm tư của Thư Tử Hạo chứ, chỉ là, lòng của sớm trao cho Cung Quý Dương rồi.

      Ngải Ân Hà sau khi đăm chiêu đánh giá trước mắt, khẽ cười, giọng lộ ra thành khẩn: “Xin chào, tôi là Ngải Ân Hà, tôi có thể gọi là Tử Tranh ?”

      Sầm Tử Tranh lễ phép cười mà gật gật đầu, tuy chưa từng giao tiếp với Ngải Ân Hà, nhưng cũng có nghe về ta, mọi người cũng xôn xao bàn tán rằng Cung Quý Dương và ta là đôi kim đồng ngọc nữ.

      Chỉ là, đêm nay khi nhìn thấy thiên kim tiểu thư nhà giàu này, hình như có dáng vẻ kệch cỡm như trong tưởng tượng của , dường như nụ cười của Ngải Ân Hà có sức cuốn hút rất lớn, mang đến cho cảm giác rất thân thiết.

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Trong tiệm café, phảng phất tiếng nhạc tao nhã, cảnh vật yên tĩnh mang lại cảm giác rất đẹp mắt.

      Ngải Ân Hà nhàng khuấy tách café, động tác đưa tay nhấc chân đều lộ ra hơi thở trầm tĩnh, ta nhìn về phía Sầm Tử Tranh ở đối diện, nhàng cười : “Tử Tranh, mình mạo muội mời cậu uống café, có dọa đến cậu hay ?”

      “Đương nhiên là rồi, chỉ là……tôi ngờ rằng mình uống café chung với học thương mại.” Sầm Tử Tranh nửa cười đùa trêu ghẹo.

      “Ý của cậu là mình…..ách, thiếu mùi vị của phụ nữ sao?” gương mặt Ngải Ân Hà tươi cười giống như ánh mặt trời, chế nhạo .

      “Nào có, chỉ là tôi cảm thấy rằng những học thương mại quá mức sắc bén, nghĩ đến lại hiền lành như vậy!” Sầm Tử Tranh thoải mái trả lời.

      Ngải Ân Hà sau khi nghe vậy liền cười xinh đẹp: “Tử Tranh, rốt cuộc mình cũng hiểu tại sao Cung Quý Dương lại đặt tất cả tâm tư lên người cậu rồi!”

      ta dừng môt chút, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Sầm Tử Tranh, tiếp tục : “Cậu sụ rất thẳng thắn, có chút khác lạ so với các khác, mình rất thích cậu, cũng hy vọng có thể kết bạn với cậu đó nha!”

      “Kết bạn với tôi sao?”

      Sầm Tử Tranh ngờ rằng Ngải Ân Hà có thể như vậy, trong mắt lên kinh ngạc, khuôn mặt lại có chút mất tự nhiên: “ phải tìm tôi vì Quý Dương sao……”

      “Tử Tranh……”

      Ngải Ân Hà nhàng kéo tay Sầm Tử Tranh, ánh mắt trầm tĩnh: “Mình biết ngay là cậu hiểu nhầm ý mình mà!”

      Sầm Tử Tranh cảm thấy càng thêm nghi ngờ…..

      Ngải Ân Hả mỉm môi cười, giọng : “Mình biết chắc rằng cậu tin những lời mà mọi người truyền tai nhau, ra là cha của mình và cha Cung Quý Dương rất thân nhau, mà tập đoàn Ngải thị và Cung thị tài phiệt lại có quan hệ hợp tác, lại thêm việc mình và Cung Quý Dương học chung tại Học viện Harvard University, cho nên mọi người gán ghép hai tụi mình cũng là chuyện bình thường mà!”

      “Cái gì? Cung thị tài phiệt?” Sầm Tử Tranh đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

      Cung thị tài phiệt, Lăng thị tài phiệt, Hoàng Phủ tài phiệt và Lãnh thị tài phiệt phải là những tập đoàn tài phiệt nổi tiếng sao? như vậy……

      Ngược lại Ngải Ân Hà đối với phản ứng của rất là bình thường, ta thản nhiên giải đáp những nghi vấn trong lòng Sầm Tử Tranh, trực tiếp : “ ra Cung Quý Dương là đứa con độc nhất của tổng giám đốc Cung thị tài phiệt Cung Doãn Thần, cũng là người thừa kế tương lai của Cung thị tài phiệt!”

      Sầm Tử Tranh cảm thấy đầu óc trống rỗng, hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn…….

      biết rằng nhất định Cung Quý Dương là người có xuất thân phú quý, nhưng tuyệt đối thể ngờ rằng lại có gia thế hiển hách như vậy, quan trọng nhất là, trước mặt Cung Quý Dương luôn che dấu thân phận của mình!

      “Tử Tranh, cậu đừng hiểu lầm Cung Quý Dương, vì chưa được thừa kế gia sản, con cháu của tứ đại tài phiệt cũng cần phải che giấu tung tích, là vì an toàn, hai là để tránh những phiền toái cần thiết, chỉ là Quý Dương tuân thủ đúng quy định mà thôi!” Ngải Ân Hà nhàng bưng ly lên, ý bảo Sầm Tử Tranh bình tĩnh.

      “Vì sao lại muốn cho tôi biết những điều này?” Sầm Tử Tranh khó hiểu nhìn Ngải Ân Hà.

      Ngải Ân Hà đặt ly xuống, giọng : “ ra, mình và Cung Quý Dương từ chọn ra dâu , trắng ra là, quan hệ thông gia giữa tập đoàn Ngải thị và Cung thị tài phiệt!”

      Đột nhiên có quả bom nổ tung trong lòng Sầm Tử Tranh…..

      ngơ ngác nhìn Ngải Ân Hà, biết nên những gì, chỉ có thể tiếp tục nghe ta .

      “Tử Tranh, hôm nay mình tới tìm cậu là để cho cậu biết những điều này, ra chính là muốn cho cậu biết, mình chỉ xem Cung Quý Dương là trai, cũng chút tình cảm nào, khi mình biết Cung Quý Dương cậu, trong lòng mình cũng rất vui, mình biết cậu giận Cung Quý Dương vì giấu diếm gia thế, nhưng mình hy vọng cậu vì điều đó mà rời xa ấy, trong lòng ấy cậu rất quan trọng!”

      Sầm Tử Tranh cảm thấy tim mình đập rất nhanh, tình cảm trong lòng cũng lên xuống theo lời của Ngải Ân Hà, điều áp lực là, Ngải Ân Hà và Cung Quý Dương có đám hỏi sứ mệnh của gia tộc, điều vui mừng là, Ngải Ân Hà hề Cung Quý Dương.

      “Nhưng mà, hai nhà làm đám hỏi rồi…….”

      “Mình nghĩ, nếu mình và Cung Qúy Dương đều tìm được người mà mình thương, các trưởng bối cũng ép buộc tổ chức đám hỏi!” Ngải Ân Hà cười .

      Sầm Tử Tranh kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ có người trong lòng rồi sao?”

      ra với điều kiện của Cung Quý Dương, ta có cách nào mà thương được.

      Ánh mắt Ngải Ân Hà trở nên mông lung tràn ngập tình , mà mặt cũng có chút mộng ảo, gật gật đầu, cười cười.

      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 27: Tri kỷ làm khó tình địch (3)


      “Chúc mừng , hy vọng có thể tìm được người mà mình thương!” Sầm Tử Tranh cảm thấy trong lòng dễ chịu, đây là lời từ đáy lòng .

      Ngải Ân Hà khẽ cười: “Cho nên cậu và Cung Quý Dương cũng cần phải cố gắng!”

      “Ừm! Cám ơn , à, Ân Hà!” Sầm Tử Tranh cười lòng, những vướng mắc trong lòng hoàn toàn biến mất, mà hảo cảm đối với Ngải Ân Hà cũng tăng thêm.

      “Đúng rồi, Tử Tranh, mình nghe cậu rất thích các tác phẩm của bậc thầy John.Gallino, cậu biết , mình giúp cậu việc lớn đó nha!” Ngải Ân Hà ra vẻ thần thần bí bí cười .

      “Giúp tôi việc lớn? Là có ý gì?” Sầm Tử Tranh hiểu lời của Ngải Ân Hà.

      ra mình cũng có xem qua tác phẩm dự thi trước đây của cậu, nhất là tác phẩm mới vừa mới đoạt giải, là rất tuyệt nha, mình á, vừa mới bái sư John.Gallino, tiện thể đem tác phẩm của cậu cho ông ấy xem thử, để xem ông ấy đánh giá tác phẩm của cậu như thế nào?” Ngải Ân Hà tay chống cằm, uống ngụm café rồi .

      “A? vậy sao? John.Gallino đánh giá tác phẩm của tôi sao?” Sầm Tử Tranh khẩn trương nắm lấy tay Ngải Ân Hà mà hỏi han.

      Trời ơi, nghĩ đến tác phẩm của mình nằm tay của thần tượng!

      “Sau khi bậc thầy John.Gallino xem qua tác phẩm của cậu, ông ấy rất ca ngợi, ông ấy cậu tuổi vậy mà có trình độ thiết kế nhạy cảm như vậy, đơn giản, mà còn…….”

      Ngải Ân Hà lấy tờ danh thiếp từ trong chiếc túi xách tinh xảo đưa cho Sầm Tử Tranh……

      “John.Gallino đặc biệt chỉ đích danh cậu nếu cậu muốn đến đây để thể tài năng, ông ấy có ý muốn thu nhận cậu làm đồ đệ đó, đây là danh thiếp của ông ấy, cậu có thể liên hệ với ông ấy bất cứ lúc nào!”

      Sầm Tử Tranh thể tưởng tượng nổi mà nhìn vào tấm danh thiếp trong tay mình…..đây là điều mà dám mơ đến, thần tượng mà mình luôn tôn sùng lại có thể thu nhận mình làm đồ đệ sao?

      “Ân Hà, …..đều là sao? Tôi có nằm mơ đúng ?” Giọng của run rẩy mà vội vàng.

      “Đương nhiên là rồi, mình xem cậu là bạn của mình mà, làm sao có thể lừa cậu được chứ? Chỉ là cậu nên suy nghĩ cho kĩ, tốt nhất cậu nên thương lượng với Cung Quý Dương chút, học tập với John.Gallino cần có thời gian, vậy là thời gian mà hai người ở chung chỗ rất ít!” Ngải Ân Hà phân tích mọi mặt.

      Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy sắc mặt có chút khó xử, định mở miệng chuyện, liền cảm thấy dạ dày được khỏe, lập tức lấy tay che miệng, kiềm chế lại cảm giác khó chịu…..

      Vẻ mặt Ngải Ân Hà vô cùng căng thẳng, lập tức hỏi: “Tử Tranh, thân thể của cậu….. thoải mái sao?” Ánh mắt của tràn ngập cảnh giác.

      “Tôi…..”

      Sầm Tử Tranh cắn cắn đôi môi đào, khuôn mặt nhắn có chút ửng hồng, ngẩng đầu nhìn Ngải Ân Hà rồi giọng : “ ra, tôi mang thai rồi…..”

      “Cái gì?”

      Lần này đến lượt Ngải Ân Hà kinh ngạc, ta thất thanh la lên, nhưng dường như ý thức được rằng cảm xúc của mình quá mức kích động, vội vàng che giấu sóng to gió lớn nổi lên trong lòng, giọng hỏi: “Tử Tranh, cậu rằng cậu mang trong mình con của Quý Dương sao?”

      “Ừm!” Khuôn mặt Sầm Tử Tranh tràn đầy hạnh phúc.

      Ngải Ân Hà ngơ ngẩn mà nhìn Sầm Tử Tranh, đôi mắt dịu dàng biết suy nghĩ điều gì, lâu sau, ta mới mở miệng hỏi: “Quý Dương có biết chuyện này ?”

      Sầm Tử Tranh than tiếng rồi lắc đầu: “Quý Dương tham gia khóa học ngoại khóa, ngày kia mới trở về Đài Loan, ra hôm nay tôi cũng mới biết, cho nên muốn cho Quý Dương bất ngờ!”

      “Nhưng mà, Tử Tranh, cậu còn như vậy mà làm mẹ, chẳng lẽ cậu nghĩ đến việc hoàn thành khóa học sao?” Ngải Ân Hà nghẹn ngào hỏi.

      “Chỉ cần có Quý Dương ở bên cạnh tôi, tôi cũng sợ bất cứ điều gì, mà cho dù có sinh ra đứa bé, tôi cũng hoàn thành khóa học thiết kế!” Sầm Tử Tranh kiên định .

      Ngải Ân Hà cố nặn ra nụ cười, lập tức tỏ ra vẻ thoải mái mà : “ sai, ra chỉ cần được ở cùng với người mà mình thương, có dũng khí để vượt qua bất cứ chuyện gì, chẳng qua mình nghĩ rằng chuyện này đúng là rất bất ngờ đối với Quý Dương nha, chờ ấy quay về Đài Loan cho ấy biết!”

      “Ừm!” Sầm Tử Tranh để bụng mà cười, sau đó cúi đầu, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc mà quấy ly đồ uống.

      Sầm Tử Tranh chìm đắm trong hạnh phúc nên để ý đến……

      Nụ cười môi Ngải Ân Hà từ từ thu lại, thay vào đó là dáng vẻ hiểm và ghen tị tương xứng!

      Sầm Tử Tranh lại càng nhìn thấy hai bàn tay gắt gao nắm lại thành nắm đấm của Ngải Ân Hà!

      Dựa vào cái gì chứ?

      chỉ là với thân phận bình thường mà lại nhận được ưu ái từ Quý Dương?

      Thậm chí Quý Dương còn cho phép này mang thai đứa con của mình?

      ngay từ khi Cung Quý Dương theo đuổi Sầm Tử Tranh, Ngải Ân Hà cũng thèm để ý đến, bởi vì cũng quá hiểu tính cách Cung Quý Dương, ấy trời sinh tính phong lưu, qua lại với bạn quá hai tháng, nhưng thời gian trôi qua, lại phát Cung Quý Dương vẫn say mê Sầm Tử Tranh, lúc này hồi chuông cảnh báo mới reo lên mãnh liệt trong lòng Ngải Ân Hà.

      Vì thế liền bày ra tiết mục kết bạn, ra là muốn chia rẽ hai người họ!

      Nhưng ta tuyệt đối ngu xuẩn đến mức ngang nhiên chiếm đoạt lại Cung Quý Dương, muốn dùng trò chơi với nhiều thủ đoạn để chiếm đoạt lại tình của mình!

      sai, người đàn ông mà Ngải Ân Hà nhất chính là Cung Quý Dương…..

      Từ đến lớn, vẫn Cung Quý Dương, vì vậy, mới có thể lựa chọn trường học và cùng chuyên ngành với , cũng trở thành sinh viên trao đổi cùng với !

      Vì thế, khổ tâm nghĩ cách cho phép này làm xáo trộn! tình nguyện đem John.Gallino giới thiệu cho Sầm Tử Tranh, để cho Sầm Tử Tranh hao tổn tâm sức vào học thiết kế, muốn giành lấy được tình bạn và tín nhiệm, nhất định phải tiêu tốn đúng ?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 28: mưu (1)


      Màn đêm u, trong căn phòng tối tăm, bóng dáng xinh đẹp của Ngải Ân Hà đứng ở bên cửa sổ sát đất, tia chớp xẹt ngang bầu trời, chiếu sáng đôi mắt thâm trầm kia……

      Sầm Tử Tranh!

      Hai bàn tay của khẩn trương nắm lại, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng ‘Ầm ầm….rắc rắc…..’, dường như tiếng sấm đó làm rung động cả Đài Bắc!

      Dựa vào cái gì mà mày có thể chiếm được tình của Quý Dương?

      Ngải Ân Hà cảm thấy đau lòng muốn chết, ghen tị gần như thiêu cháy đáy lòng , cho dù mưa cả đêm cũng thể dập tắt được ngọn lửa này!

      biết lần này Cung Quý Dương động lòng, nếu làm sao có thể đánh tan kỳ hạn hai tháng, làm sao có thể để mang thai con của mình?

      Ngải Ân Hà hiểu rất Cung Quý Dương, ấy luôn cẩn thận, phong lưu thành tính nên trong chuyện hoan ái đều dùng biện pháp an toàn, nhưng lần này lại cho phép Sầm Tử Tranh mang thai đứa con của mình?

      Nghĩ đến đây, sợ hãi dâng lên trong lòng Ngải Ân Hà!

      biết, nếu Sầm Tử Tranh cho Cung Quý Dương biết chuyện ta mang thai, nhất định do dự mà cưới ta vào cửa, mà bác trai Cung, cũng là cha của Cung Quý Dương mà biết được chuyện này, có lẽ hủy bỏ chuyện đám hỏi của hai nhà, bởi vì ông cụ Cung cũng tính đợi Cung Quý Dương tốt nghiệp đại học tổ chức hôn lễ!

      Nếu mà như vậy, tâm nguyện muốn gả vào nhà họ Cung của mình sụp đổ!

      !

      !!!

      Ngải Ân Hà nắm chặt tay đè nén cảm xúc trong lòng, cố nén lại cảm giác sợ hãi…..

      Bất luận như thế nào, nhất định phải đoạt lại Cung Quý Dương, cho dù phải dùng đến thủ đoạn gì, nhất định phải tách Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh ra!

      lúc sau, ánh mắt điên cuồng của từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường, sau đó, đôi môi duyên dáng nở nụ cười thâm hiểm……

      Chỉ thấy chậm rãi cầm chiếc điện thoại di động, nhanh chóng bấm dãy số quen thuộc, nhàng trả lời điện thoại: “Xin chào, bác Cung, người khỏe chứ, con là Ân Hà…..”

      ………

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Ánh mắt trời ấm áp chiếu vào chiếc thảm, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, chẳng bao lâu sao, tiếng nước biến mất, lát sau, Cung Quý Dương bước ra từ phòng tắm.

      Toàn thân lười biếng khoác chiếc áo choàng tắm càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ, bao lấy dáng người to lớn ngang tàng, đôi chân dài cường tráng mạnh mẽ thấp thoáng ra càng tăng thêm gợi cảm, lắc lắc mái tóc ngắn ẩm ướt, động tác lưu loát mà cuồng dã.

      Nhưng mà, khi vào phòng khách nhìn thấy Ngải Ân Hà ngồi ngay ngắn ghế sofa, ánh mắt có chút giật mình, bên đôi môi gợi cảm là nụ cười tươi.

      “Ân Hà à, nếu buổi tối mà gặp phải em ngồi lặng lẽ ở đây, nhất định nghĩ rằng mình gặp phải quỷ đó!” Trong lời của tràn ngập chếnhạo.

      Đối với Ngải Ân Hà, luôn xem như em , tuy hai nhà làm đám hỏi, nhưng biết trong lòng Ngải Ân Hà có người của mình, bởi vậy, hai người vẫn chung sống như người bạn.

      Quý Dương, có gặp Tử Tranh chưa?” Hình tượng của Ngải Ân Hà trước mặt Cung Quý Dương luôn là người bạn hiền lành, đạo lý lạt mềm buộc chặt luôn hiểu .

      vừa mới xuống máy bay, chưa kịp tìm ấy, chỉ là biết buổi sáng ấy còn có tiết học sắc màu, sau khi tan học trực tiếp tìm ấy!” Cung Quý Dương cười cười, dịu dàng trong mắt hề được che giấu.

      Vài ngày gặp, luôn nghĩ muốn có Sầm Tử Tranh, từng có rất nhiều bạn , nhưng chưa có ai có thể khiến có cảm giác nhớ nhung da diết như vậy, khi nhìn thấy , nụ cười của , hờn dỗi của , vẻ mặt cố chấp của , mùi hương thơm ngát của thậm chí là cả tiếng thở gấp dịu dàng của , đều ra trong đầu bất cứ lúc nào.

      rất nhớ , nghĩ đến là muốn đau lòng!

      Mấy ngày ngắn ngủi, Cung Quý Dương xác định được lòng của mình…… , vì thế, chỉ hận thể ngay lập tức cưới Sầm Tử Tranh về!

      Ngải Ân Hà nhìn thấy ánh mắt dịu dàng và nụ cười bên môi của Cung Quý Dương, dường như đố kị cắn nuốt lý trí của , nhưng vẫn phải kìm nén mà nuốt xuống……

      Quý dương……” đứng dậy, mặt là nụ cười khó xử và chịu đựng.

      “Ân Hà, có chuyện gì vậy? xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra với Tử Tranh sao?” Cung Quý Dương sau khi nhìn thấy bộ dạng của Ngải Ân Hà, sắc mặt lập tức kinh sợ.

      Ngải Ân Hà thầm than rồi lắc đầu, mở miệng : “Có lẽ do máy bay tắt máy, cho nên người ở Cung vườn liên lạc được với , em vừa mới nhận được thông báo, rằng bác Cung……”

      muốn lại thôi!

      “Mẹ sao? Mẹ bị làm sao vậy? Ân Hà, em mau!” Cung Quý Dương vừa nghe đến mẹ mình, lại càng hết sức lo lắng.

      Ngải Ân Hà ngẩng đầu nhìn Cung Quý Dương, giữa trán hoàn toàn là lo âu và đau buồn……

      “Nghe quản gia ở Cung vườn gọi điện thoại đến, bệnh tim của bác Cung đột nhiên tái phát, sáng sớm được đưa đến bệnh viện cấp cứu, bác trai Cung tạm dừng việc tại công ty, luôn ở bên cạnh bác Cung!”

      “Cái gì?” Cung Quý Dương nhất thời sững sờ!

      Quý Dương, quản gia ….bác sĩ bệnh tình rất nguy kịch, có lẽ bác Cung…..” Ngải Ân Hà được nữa, thanh hết sức nghẹn ngào.

      Toàn thân Cung Quý Dương khẽ run lên, ngay sau đó, hai lời, lập tức vào căn phòng kia, khi quay trở lại thay quần áo, ở bên vội vàng thu dọn hành lý, bên điên cuồng gọi điện thoại!

      “Chết tiệt, tại sao lại có ai nghe máy……” Cung Quý Dương giận dữ, hung hăng ném chiếc điện thoại xuống đất, tiếng điện thoại rơi xuống đất vang lên……

      Quý Dương, bình tĩnh chút, nhất định bây giờ Cung vườn hỗn loạn, mà chuyện này khiến truyền thông chú ý đến, thử hỏi xem bây giờ ai có thể nghe điện thoại được chứ?” Ngải Ân Hà phân tích rất hợp lý.





      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 28: mưu (2)


      Cung Quý Dương nôn nóng vung tay, cào cào mái tóc, nhanh chóng : “Ân Hà, phiền em đặt giúp vé máy bay, muốn trở về chuyến.”

      Dường như Ngải Ân Hà sớm dự tính, chỉ thấy vội vã cầm lấy túi xách củamình, lấy ra chiếc vé máy bay từ bên trong, giọng : “ Quý Dương,đây là chuyến bay sớm nhất, !”

      “Ân Hà, em…..” Cung Quý Dương nhìn chiếc vé máy bay trong tay, muốn lại thôi.

      Ngải Ân Hà cười cười : “ QuýDương, bác Cung xảy ra chuyện như vậy, em cũng rất sốt ruột, em biết hôm nay có thể trở về kịp haykhông, em muốn về trước để xem tìnhhình của bác Cung, nếu về trước,em để lại cho , em về sau!”

      “Ân Hà, cảm ơn em!” Đây là lời cảm ơn từ đáy lòng Cung Quý Dương.

      Quý Dương, tại sao lại khách khí với em như vậy, nếu mà cứ như vậy em xem trai nữađâu, nhanh , à, đúng rồi…..” Dường như Ngải Ân Hà suy nghĩ gì, sau đónhìn Cung Quý Dương rồi : “Còn TửTranh phải làm sao bây giờ? ấy vẫnđang chờ đó!”

      Cung Quý Dương sau khi nghe vậy, liềngiật mình, vội vã nhìn thời gianchuyến bay, ngay lập tức, lờinào chạy ra khỏi cửa…..

      Quý Dương!” Sắc mặt Ngải Ân Hà kinh sợ, vội vàng đuổi theo sau.

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Chuông tan học vừa reo lên, đột nhiên Sầm Tử Tranh cảm thấy tim đập nhanh, côgắt gao đè lên ngực, vừa rồi còn tưởng rằng là Bảo Bảo làm loạn, nhưng cảm giácnhạy cảm lại cảm thấy phải nhưvậy, mà tim lại đập rất nhanh, giống như sắp có chuyện gì xảy ra vậy!

      theo bản năng đưa tay che bụng, cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình……Bảo Bảo, con nhanh chóng được nhìn thấy ba của mình, cho nên con ngoan ngoãn chút nha!

      Sầm Tử Tranh thở sâu, tuy biết Bảo Bảo vẫn còn rất , bản thân mình cũngđang ở thời kỳ bắt đầu mang thai, nhưng biết vì sao, trong lòng mỗi khinhớ đến Bảo Bảo này, cảm thấy vô cùng kiên định.

      muốn có Bảo Bảo này, nhưng biếtmình vẫn còn là sinh viên, nhưng tin tưởng nhất định Quý Dương quý Bảo Bảo này.

      Trong lúc Sầm Tử Tranh miên man suy nghĩ, Tinh Nghiên ở bên lôi kéo tay áo : “Tử Tranh, cậu nhìn xem, hình nhưlà học trưởng Cung kìa!”

      Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy vội vàng quay đầu nhìn ra cửa phòng học, khi nhìn thấy bóng dáng Cung Quý Dương chạy về phía này, lập tức vô cùng mừng rỡ, cũngrời khỏi chỗ chạy ra ngoài……

      “Quý Dương…..” thanh của Sầm Tử Tranh tràn ngập kích động và tình cảm dịudàng, như con vật vui vẻ sà vào trong lòng Cung Quý Dương…..

      “Tử Tranh!” Cung Quý Dương nhanhchóng tiến lên, bàn tay gắt gao ôm lấythân thể , giống như ôm tay vật quý giá, muốn buông tay.

      “Quý Dương, về rồi, em rất nhớ !” Sầm Tử Tranh cũng gắt gao ôm lấy , thanh nhàng tràn ngập tình yêuthương và nhung nhớ.

      màn hai người ôm nhau mùi mẫn khiến các nữ sinh chú ý, tiếng thán phục,ghen tị nhất thời vang lên từ bốn phía…..

      “Tử Tranh, cũng rất nhớ em!” Cung quý Dương hề kiêng hè ánh mắt của những người xung quanh, sau khi đặt lên môi nụ hôn thâm tình, bàn tay tolớn kéo lấy : “Tử Tranh, theo !”

      đâu?” Sầm Tử Tranh ngạc nhiên hỏi.

      “Theo về nhà!” Cung Quý Dương muốn rời khỏi Cung Quý Dươngmột giây nào!

      Sầm Tử Tranh nhàng kéo Cung Quý Dương lại, ràng là hề để ý đếnhàm ý trong lời của , cười cười : “Quý Dương, em còn có tiết học mà, như vậy , hết giờ em lập tức qua bênkia, có được ? Bởi vì…..em còn có chuyện rất quan trọng muốn với !”

      “Tử Tranh!” Cung Quý Dương nghiêm túc nhìn , : “ muốn đưa em về phải là căn hộ kia, mà là Cung vườn, là nơi mà lớn lên!”

      xác định lòng của mình, chonên, muốn mang theo Tử Tranh bênmình, mà cũng muốn đưa về Cungvườn!

      Hiển nhiên Sầm Tử Tranh bị Cung Quý Dương dọa cho sợ…..sau khi sững sờ mộtlúc lâu, mới giọng : “QuýDương, …… cái gì?”

      “Em là người phụ nữ mà nhất, màđã là người của , cho nên đưaem đến gặp mặt cha mẹ , cưới em làm vợ!” Đôi mắt Cung Quý Dương lấplánh ánh sáng!

      “Quý Dương……” Vẻ mặt Sầm Tử Tranh vừa mừng vừa sợ, trong lòng nổisóng, niềm hạnh phúc bao bọclấy lòng mình…..

      “Quý Dương, em muốn cho biếtmột tin vui, ra em …..”

      Quý Dương……”

      Khi Sầm Tử Tranh chuẩn bị cho Cung Quý Dương biết tin mình mang thai, vừa đúng lúc Ngải Ân Hà đuổi kịp tới, vô tư ngắt lời Sầm Tử Tranh.

      Quý Dương, tại sao còn chưađi? Sắp trễ chuyến bay rồi!” lo lắngnói.

      muốn đưa Tử Tranh cùng trở về!” Cung Quý Dương kiên định .

      Quý Dương, em biết nỡ xa Tử Tranh, nhưng vào thời gian này chỉ còn vé máy bay, chẳng lẽ muốnđợi đến chuyến tiếp theo sao?” Ngải ÂnHà cố nén tức giận trong lòng, giọng nóitrở nên dịu dàng.

      Sầm Tử Tranh bị cuộc đối thoại của haingười làm cho mờ mịt, nhất là Cung QuýDương, tuy nghe như vậy cảmthấy rất hạnh phúc, nhưng…..hình như có chút hơi vội vàng!

      “Quý Dương, Ân Hà, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” vội vàng hỏi.

      Cung Quý Dương vừa muốn mở miệngnói, nhưng Ngải Ân Hà lại cướp lời: “Thậtra Quý Dương có chuyện vô cùng quan trọng phải xử lý, ấy phải trở vềCung vườn, nhưng lại nỡ rời xa cậu!”

      “Quý Dương, nếu có chuyện khẩn cấp, nên quay về , dù sao đưa em theo, còn phải đợi chuyến bay nữa!” Sầm Tử Tranh tuy biết có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng muốn khiến cho Cung Quý Dương khó xử.

      “Tử Tranh…..” Cung Quý Dương gắt gao ôm vào lòng, vì sao trong lòng lại cảm thấy trống rỗng như vậy, giống như lần chia tay còn được gặp nhau nữa?


      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 28: mưu (3)


      “Tử Tranh, em hãy chờ , nhất định anhsẽ có trách nhiệm với em, ngoan ngoãn chờ !” Cung Quý Dương đau lòng đặt nụ hôn nồng nàn lên trán , động tác đưa tay nhấc chân đều chứa đầy nhớnhung quyến luyến.

      Nếu có thể, rất muốn mang , nhưng thời gian lại chờ đợi người, cũng rất lo lắng cho bệnh tình của mẹ.Sầm Tử Tranh ngoan ngoãn gật đầu……

      “Quý Dương, nhanh chóng quay về sao?” Trong lòng là quyến luyến khôngnỡ rời xa, còn chưa cho biếtchuyện mình có Bảo Bảo mà.

      Cung Quý Dương nâng khuôn mặt nhỏnhắn của , sau khi nặng nề hôn lên đôi môi , kiên định : “, nhanhchóng quay về, chờ !”

      Sầm Tử Tranh lại gật gật đầu, đôi mắt xinh đẹp bị nước mắt che mờ!

      Cung Quý Dương nhìn đắm đuối, đột nhiên thu tay lại, tàn nhẫn quay người về hướng xe của mình, nếu dừng lại mộtphút, nhất định thể bỏ được.

      “Quý Dương……” Nước mắt Sầm TửTranh vẫn rơi, khi xe Cung Quý Dương đãđi mất, trong nháy mắt toàn thân trở nên vô lực.

      “Tử Tranh!” Ngải Ân Hà kinh sợ, vội vàngtiến lên đỡ lấy thân thể .

      “Ân Hà, nhất định Quý Dương trở về,có phải hay ?” Sầm Tử Tranh theobản năng hỏi Ngải Ân Hà, như người sắpchết đuối vớ được bè gỗ.

      Ngải Ân Hà sau khi đỡ ngồi xuống bêndưới bóng cây, đưa bàn tay lên nhànggạt những sợi tóc, : “Dĩ nhiên, Quý Dương nhanh chóng quay về, là lần này trong nhà ấy có việc gấp!”

      “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”Sầm Tử Tranh khẩn trương hỏi.

      mặt Ngải Ân Hà lộ vẻ áy náy : “Tử Tranh, cậu nên hiểu là nhà giàu có số chuyện muốn để cho người ngoài biết được, phải mình khôngtin cậu, mà là luôn có những phóng viên ở bất cứ nơi nào, có hay đều thế, toàn viết linh tinh!” Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy, gật gật đầu, nhanh chóng lau nước mắt.

      “Tử Tranh……”

      Ngải Ân Hà nhàng kéo tay Sầm Tử Tranh, hỏi: “Có phải cậu muốn cho Quý Dương biết chuyện cậu mang thai, có phải ?”

      “Ừm!” Sầm Tử Tranh suy nghĩ gì liền gật đầu.

      Ngải Ân Hà cười dịu dàng: “ ra mình việc này với Quý Dương, cậu sẽkhông trách mình nhiều chuyện chứ?”

      Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy, vô cùng sửng sốt, khuôn mặt nhắn của lậptức ửng hồng…..

      “Hả? Ân Hà, ý của cậu là, Quý Dương đãbiết mình mang thai con của ấy…..”

      “Đúng vậy nha!” Ngải Ân Hà cười cười: “ là do mình thể nhịn được liền cho Quý Dương biết tin tốt này, nếu sao ấy có thể kiên quyếtmuốn đưa cậu về nhà, nếu lại muốn cưới cậu về chứ?”

      Sầm Tử Tranh che miệng lại, đôi mắt trong suốt trừng lớn, lúc sau, mớinói: “Ân Hà, cậu …..Đều là thậtsao?”

      Nếu Quý Dương biết chuyện mình mang thai, vừa rồi phản ứng của anhquá mức bình thường, chẳng qua là do thời gian quá gấp.

      “Đương nhiên, nha đầu ngốc này!” NgảiÂn Hà chạm vào chóp mũi , nhíu màycười : “Chỉ cần cậu mang thai, là có thể cứu mình rồi!”

      Ách……????

      “Ân Hà, mình hiểu ý cậu…..” Sầm Tử Tranh khó hiểu hỏi.

      Ngải Ân Hà lắc đầu : “Cậu đúng là mau quên nha, chẳng lẽ cậu quên rằng mìnhvà Quý Dương có hôn ước sao, nhưng nếu bây giờ cậu mang trong mình cốt nhụccủa Cung gia, họ có cách nào ép buộc mình và Quý Dương rồi!”

      Sầm Tử Tranh nhìn Ngải Ân Hà, lúc sau, mới nghi hoặc hỏi: “Ân Hà, chẳng lẽcậu đối với Quý Dương có chút tình cảm nào sao?”

      “Làm ơn, đương nhiên là có cảm tình rồi,nhưng mà chỉ là tình em mà thôi, ra mình có người đàn ông trong lòngrồi, chỉ cần hai người cố gắng, mình cũng có thể tự do rồi!” Ngải Ân Hà nhún vai, cười .

      Sầm Tử Tranh cũng nín khóc mà cười, nhưng khuôn mặt nhắn lại lập tức u ám…..

      “Này này, Tử Tranh, cậu làm sao vậy? Bây giờ cậu người mẹ rồi nha,thường xuyên vui ảnh hưởng đếnBảo Bảo đó!” Ngải Ân Hà nhàng vuốtve phần bụng của , nhưng trong lòng hận thể đánh phát lên nó.

      Sầm Tử Tranh ngẩng đầu nhìn ta, đôimôi đào hé mở lộ ra chút lo lắng: “ÂnHà, mình xuất thân từ gia đình giàu có, với thân phận thiên kim của lại càng thể sánh bằng, cậu xem cha mẹ Quý Dương có thể chấp nhận để cho tụi mình ở cùng chỗ hay ?”

      Ngải Ân Hà mi1m môi cười: “Tiểu thư, cậu là Quý Dương gạo nấu thành cơm, chẳng lẽ họ lại nhẫn tâm nhậncháu trai của mình sao? Yên tâm, khôngcần phải lo lắng nhiều như vậy, nếu Quý Dương thương cậu, muốn gánh lấy trách nhiệm này, chuyện này được giải quyết công bằng!”

      Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy, thở dài hơi, ngay sau đó, khuôn mặt xinhđẹp lại xuất lúm đồng tiền xinhxắn…..

      sai, mình nên tin tưởng Quý Dương, nếu ấy biết chuyện này, mình tin tưởng ấy xử lý tốt!”

      “Đúng vậy, mọi chuyện được xử lý tốt!” Ngải Ân Hà nhìn lúm đồng tiền củaSầm Tử Tranh, trong lời lại có hàm ý khác.

      Sầm Tử Tranh mỉm cười cúi đầu vuốt vebụng mình, bên môi là nụ cười hạnh phúc….. nhưng lúc này lại nhìnthấy nụ cười dần tắt của Ngải Ân Hà……

      ánh sáng nham hiểm dần lên trong mắt Ngải Ân Hà, ta khẽ hé mắt, chỉ hận thể khiến cho người phụ nữtên Sầm Tử Tranh này biến mất khỏi thế giới, nhưng mà……

      Người thông minh như ta, muốn cóđược tín nhiệm của hai người, tìm mộtcách nào đó trực tiếp tách hai người họ ra, là phụ nữ thông minh phải cócách!

      Sầm Tử Tranh….. ta cười thầm tronglòng.

      Mày cứ ôm mộng tưởng của mày , đơn thuần như tờ giấy trắng mà muốn cùng tao giành giật đàn ông sao? Được lắm, tao khiến mày phải dùng cả đời này để trả giá!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :