1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 16: đêm trước khi rời xa (1)
      Dịch : dquynh122

      Trong suốt cả bữa cơm tối tiếng cười ngừng, lại bởi vì năm tiểu quỷ đều có mặt đầy đủ vì vậy khí càng náo nhiệt bội phần.

      'Haha, ta là ma vương, xem các ngươi giờ chạy đâu?'

      Sau bữa cơm tối, năm đứa nhóc lại tiếp tục chơi đùa. Lúc này Lăng Triệt đeo mặt chiếc mặt nạ quỷ nhìn rất đáng sợ, trong tay lại cầm vật trông giống như cây chùy, chú bé hướng về phía Lăng Lạc và Cung Ngữ Hòa gào rống, vừa rống vừa bổ về phía hai bé.

      'Aaaa...' Lăng Lạc và Cung Ngữ Hòa hẹn mà cùng thất thanh kêu lớn, tiếng kêu như chim non vừa bị dọa sợ bay tứ tán.

      'Đừng sợ, có siêu cấp hoàng tử ở đây, đại ma vương, ngươi đừng vội đắc ý. Xem chiêu ...'

      Đúng lúc này, Cung Liệt Thiên với chiếc áo choàng khoác người, dáng vẻ hệt như hoàng tử, chính nghĩa lẫm liệt lớn tiếng quát, đồng thời cũng vọt đến chắn trước mặt hai , tay ngừng huơ huơ như xuất chiêu.

      'Aaa ...' Lăng Triệt làm ra vẻ như bị thương ngã nhào đất.

      'Haha ... Ma vương bị Thiên Nhi đánh bại rồi!' Lăng Lạc vừa nhảy nhót vừa hò hét, gương mặt xinh xắn lộ sùng bái với Cung Liệt Thiên.

      ' Thiên Nhi, giỏi nha!'

      gương mặt tuấn của Cung Liệt Thiên dấu được vẻ tự hào, vươn tay vỗ vỗ lên vai Lăng Lạc, 'Sau này có Thiên Nhi bảo vệ cho em, cần phải sợ!'

      Tiểu Lăng Lạc cười càng rạng rỡ.

      Nhìn đám con nít vừa náo vừa quấy, Kỳ Hinh mỉm cười lắc đầu, lúc này tất cả những người lớn đều tề tựu nơi sofa của phòng khách chính mà trò chuyện với nhau nhưng có thể thấy , họ cũng bị lây nghịch ngợm và náo nhiệt của đám con nít nên khí càng thêm phần vui vẻ.

      'Lạc Nhi, mau lấy mặt nạ xuống, cẩn thận đừng dọa đến các em!' Kỳ Hinh vẫn là nhịn được lên tiếng nhắc nhở, những đứa trẻ này là càng lúc càng nghịch ngợm.

      'Cứ để mặc bọn trẻ chơi đùa . Ngày thường chúng vốn có cơ hội cùng chơi với nhau, lại còn phải chịu huấn luyện gian khổ như vậy là tội nghiệp. Bà già này nhìn con mình chịu huấn luyện, lại nhìn cháu mình chịu huấn luyện, giờ lại còn phải nhìn thấy cháu cố chịu huấn luyện. Haizzz, ta thấy quy định này nên chăng sửa đổi lại chút, đừng là đám chịu nổi mà trái tim của bà già này cũng sắp chịu nổi rồi đây!' Cung lão phu nhân âu yếm nhìn mấy đứa trẻ linh lợi hoạt bát chơi đùa ngoài kia, cảm thán .

      'Mẹ, đây là quy định lâu rồi, sao có thể sửa là sửa được chứ. Tuy con cũng rất thương tụi nhưng cũng chỉ có thể nén lòng mà chịu đựng thôi!' Trình Thiến Tây vừa đưa cho Cung lão phu nhân miếng trái cây gọt rồi vừa giọng .

      'Mẹ, cái gọi là "tạo nghiệp dễ, giữ nghiệp khó" chính là như vậy. Tứ đại tài phiệt truyền đến đời Thiếu Đường, Quý Dương, bất luận là thành tích kinh doanh hay danh tiếng đều có thể là lớn mạnh vượt bậc, con nghĩ điều này hoàn toàn có liên quan đến chuyện từ chúng ta quyết định đưa chúng đến tổ chức chịu huấn luyện, từ đó tạo nền tảng vững chắc cho chúng. Chính vì vậy, cho dù đau lòng đến đâu chúng ta vẫn thể làm trái với quy định này. Mẹ nhìn những đứa trẻ này thử xem, đứa nào cũng đều thông minh nổi trội, thử hỏi những đứa trẻ của những gia đình bình thường khác làm sao bì kịp? Tuy rằng tuổi thơ của chúng vất vả nhiều nhưng phàm là chuyện đời, có bỏ ra tất có thu hoạch, như nhóm Thiếu Đường và Quý Dương vậy, con muốn nhìn thấy tứ đại tài phiệt truyền đến đời này lại sụp đổ!' Cung Doãn Thần nhất thời cảm khái ra lời tận đáy lòng.

      Thực ra, bị gửi đến tổ chức chịu huấn luyện đơn giản chỉ là bồi dưỡng bình thường mà ai nấy đều biết, tứ đại tài phiệt chỉ có danh vọng trong thương trường mà thế lực xã hội đen phía sau cũng khiến người khác dám xem thường. Bắt đầu từ Lãnh Diệc Thiên cha của Lãnh Thiên Dục cho đến bây giờ, trong danh sách các thế lực xã hội đen làm bối cảnh cho tứ đại tài phiệt lại có thêm cái tên - Đảng Hắc thủ, điều này còn nghi ngờ gì nữa, tăng thêm lớp bảo vệ kiên cố nữa cho thế lực của tứ đại tài phiệt.

      Đến đời Lãnh Thiên Dục, sau khi lên nắm quyền Thủ phán Cách hạ của đảng Hắc thủ, vì mở rộng phạm vi thế lực của tứ đại tài phiệt thêm tầng nữa, bất luận là đảng Hắc thủ hay là tổ chức xã hội đen Đông Á Yakuza đều có quan hệ thân thiết gần như thể tách rời với tứ đại tài phiệt.

      Người của tứ đại tài phiệt trước giờ cũng nhận mình là người tốt gì bởi vì trong giới kinh doanh trước giờ cũng khó có ai thành công mà hoàn toàn trong sạch, chính bởi vì thương trường như chiến trường, bọn hon đương nhiên cũng có đủ các loại thủ đoạn để có được vị trí vững chắc thương trường.

      Lúc này, người này giờ ngồi ở bên mải mê vẽ đồ án thiết kế vũ khí là Cung Liệt Diên chợt ngẩng đầu lên nhìn các bậc trưởng bối : 'Ai bảo tứ đại tài phiệt truyền đến đời chúng con sụp đổ chứ? Diên Nhi như vậy, Thiên Nhi và Lăng Triệt càng như vậy!'

      Đứa bé này nãy giờ lẳng lặng chăm chú vào việc của mình, giờ đột nhiên thốt ra câu này quả thực dọa mọi người đều giật mình. Lăng Thiếu Đường cười ha hả: 'Diên Nhi đứa bé này đúng là, hễ chuyện thôi mà ra câu nào câu nấy đều khiến người ta giật mình. Về chuyện kia, chỉ cần các con biết ông bà cha mẹ mình dựng nghiệp rất vất vả, toàn bộ đều tự thân vận động được rồi. Chú Lăng tin, sau khi các con trưởng thành ai nấy đều trở thành người tài!'

      'Cám ơn chú Lăng!' Cung Liệt Diên cười rất vui vẻ.

      'Diên Nhi, con vẽ gì vậy? Vì sao chơi cùng các chị em?' Sầm Tử Tranh nghi hoặc hỏi con.

      Có đôi khi Sầm Tử Tranh rất hoài nghi, vì sao sinh ra đôi song sinh nhưng tính cách hai đứa trẻ lại khác xa nhau đến vậy chứ? đứa thích động, đứa lại thích tĩnh, đứa thích thí nghiệm, đứa thích thực tế nếu như phải ở hai đứa có gì giống nhau đó chính là, hai đứa đều chút gì phù hợp với lứa tuổi của chúng cả.

      Nếu so với hai đứa tiểu quỷ kia, ít ra Tiểu Hòa là giống với những đứa trẻ khác nhất.

      Thực ra, Sầm Tử Tranh rất hy vọng con mình có được tuổi thơ bình thường bởi vì dám cam đoan, bất luận là Quý Dương hay Thiếu Đường bọn họ nếu bây giờ hồi tưởng lại, tuổi thơ của họ chỉ là những tháng ngày huấn luyện gian khổ mà thôi, như vậy rất đáng tiếc.

      Nhưng ... Sầm Tử Tranh cũng biết, đó là vận mệnh thể tránh khỏi của người của tứ đại tài phiệt, ông Trời quả rất công bình, phàm chuyện gì cũng có được có mất, đám trẻ này vừa sinh ra định sẵn phải đảm đương trọng trách kế thừa nghiệp của tứ đại tài phiệt chính vì vậy, chúng cũng định sẵn thể có tuổi thơ bình thường như bao nhiêu đứa trẻ khác được.

      Cung Liệt Diên nghe mẹ hỏi nét mặt lập tức nghiêm túc trở lại, chú bé trả lời cách đường hoàng: 'Con vẽ lại sơ đồ cây súng mới nhất mà ba vừa nghiên cứu chế tạo ra. Nhưng mà lạ quá, con vẽ hoài mà vẽ ra được!'

      'Diên Nhi, ngày mai Lạc Nhi và Triệt Nhi rồi, con đừng vẽ nữa, ra chơi với mọi người con!' Sầm Tử Tranh cười khuyên nhủ.

      Cung Liệt Diên chu môi: 'Diên Nhi muốn chơi chung với hai đâu, cái gì mà đại ma vương chứ, ấu trĩ!'

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 17: đêm trước khi rời xa (2)
      Dịch : dquynh122

      Lời của chú bé khiến cho các bậc trưởng bối bật cười ha hả ...

      'Diên Nhi đứa bé này đúng là già trước tuổi!'

      Cung Quý Dương kéo Cung Liệt Diên vào lòng, mắt liếc qua tờ giấy vẽ của con trai, 'Như vậy , ba giúp con vẽ xong sơ đồ, con chơi với các chị và em, được ?'

      ' được được, Diên Nhi muốn tự mình vẽ, với lại, cho phép ba mách nước!' Cung Liệt Diên cực kỳ nghiêm túc .

      'Được được. Ba chỉ xem xem Diên Nhi nhà chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành phác thảo hay thôi!' Cung Quý Dương cười nhưng nét mặt dấu được vẻ kiêu ngạo.

      Lúc này Lăng Lạc chạy vội đến, bàn tay nhắn kéo áo Cung Liệt Diên, giọng non nớt gọi: 'Diên Nhi, mau chơi với mọi người !'

      'Đúng đó đúng đó Diên Nhi, lớn như vậy rồi mà còn đợi con đích thân đến mời, biết xấu hổ!' Cung Liệt Thiên cười vẻ chế nhạo.

      'Hừm!'

      Cung Liệt Diên nhảy ra khỏi lòng Cung Quý Dương, nghiêng đầu : 'Thiên Nhi mới là người biết xấu hổ, ràng là em mà cứ dùng uy hiếp lẫn dụ dỗ Lạc Nhi gọi mình là !' dứt lời, chú bé như người lớn thực thụ đến trước mặt Sầm Tử Tranh : 'Mẹ à, lần truớc Diên Nhi tận mắt chứng kiến Thiên Nhi uy hiếp Lạc Nhi, bảo Lạc Nhi sau này gọi ấy là bằng sau này có gì vui cũng dẫn chị ấy theo, Lạc Nhi còn bị dọa đến khóc luôn đó!'

      Sầm Tử Tranh nghe con trai vậy, ánh mắt liền xoay về phía con trai lớn, đứa bé này chẳng lẽ lại nghịch ngợm đến thế sao? Dạo gần đây và Quý Dương đều tưởng đều tưởng chúng gọi đùa vậy thôi.

      'Thiên Nhi, Diên Nhi vậy có đúng ?'

      Cung Liệt Thiên chu môi về phía trước, sau khi trừng mắt nhìn em trai chú bé mới nhìn về phía mẹ, : 'Mẹ, Thiên Nhi biết sai rồi, lần sau con dám nữa!'

      'Haha ...' Lúc này Lăng Thiếu Đường mới cười sảng khoái : 'Thiên Nhi, đến chỗ chú Lăng này!'

      Cung Liệt Thiên vội về phía Lăng Thiếu Đường, đến trước mặt dừng lại, nhìn với ánh mắt tò mò.

      Lăng Thiếu Đường cúi người khẽ bên tai : 'Thiên Nhi, thích Lạc Nhi sao?'

      'Ông xã, ...' Kỳ Hinh cười ngắt lời chồng. Ông xã của đôi khi cũng quá mức, Cung Liệt Thiên mới mấy tuổi đâu chứ!

      Nào ngờ Cung Liệt Thiên ngẩng đầu, cách chắc nịch: 'Thích!'

      'Này ... Thiếu Đường, cậu đừng dạy hư con mình!'

      Cung Quý Dương chợt lên tiếng, chẳng lẽ còn biết tên kia suy nghĩ điều quỷ quái gì sao!

      Lăng Thiếu Đường nghe bạn vậy lập tức phản đối: 'Mình chỉ là chỉ đường thôi mà, sao nữa, giữa bọn chúng chỉ cách nhau tuổi thôi mà!'

      xong với bạn, lại cúi thấp xuống nhìn Cung Liệt Thiên : 'Thiên Nhi, cho chú Lăng biết, con thích Lạc Nhi nhiều ?'

      'Thích nhiều, thích nhiều lắm nha, dù sao con cũng diễn tả được!' Cung Liệt Thiên dù sao cũng là đứa bé, biết làm sao biểu đạt tình cảm của mình!'

      'Vậy sau này Thiên Nhi cưới Lạc Nhi làm vợ có được ?' Lăng Thiếu Đường cười cách gian trá hỏi.

      'Dạ!' Cung Liệt Thiên làm ra vẻ suy nghĩ hồi sau đó mới lên tiếng.

      lúc mọi người chuyện vui vẻ Cung Liệt Diên đến bê cạnh Lạc Nhi, cách thần bí: 'Lạc Nhi, em gần đây có lắp ráp chiếc xe đồ chơi rất lợi hại, chị có muốn xem ?'

      Lăng Lạc dù sao cũng là đứa bé, còn rất ham chơi nghe vậy bé liền mừng rỡ nhảy nhót reo mừng ...

      'Được đó được đó, chị muốn chơi, chị muốn chơi!'

      ' thôi!' Cung Liệt Diên nhiều, lập tức kéo tay Lăng Lạc chạy .

      'Hahaha ...'

      Lần này đến lượt Cung Quý Dương bật cười thành tiếng, 'Thiếu Đường, cậu bớt lo chuyện ngoài lề , chuyện mai mối cho trẻ con này càng làm càng rối thêm mà thôi! Mình có hai đứa con trai, cậu muốn đứa nào? Hay là để mình hỏi thử chúng xem sao nhé!'

      Nhìn vẻ khó xử của Lăng Thiếu Đường, Cung Quý Dương cười càng vui vẻ, nhìn về phía Lăng Triệt sau đó mới hỏi: 'Triệt Nhi, sau này dọn đến Cung Viên ở với ba nuôi, được ?'

      'Dạ được, dạ được!'

      Tiểu Lăng Triệt vui vẻ nhảy nhót reo mừng, sau đó lại còn thêm câu: 'Nhưng Triệt Nhi cũng muốn ở cùng với ba mẹ!'

      'Triệt Nhi, đến Cung Viên chỉ có ba nuôi, mẹ nuôi, bà nội, bà bố còn có Ngữ Hòa nữa!' Cung Quý Dương cười càng gian xảo, lên tiếng dụ dỗ.

      'Chuyện này ...' Lăng Triệt nghiêng chiếc đầu tỏ vẻ suy nghĩ hồi mới cười : 'Triệt Nhi thích chơi cùng với Cách Lạc Băng hơn!'

      'Cách Lạc Băng?' Ai nấy đều ngạc nhiên đến sửng sốt, đây ... là tên người sao?

      'Con trai, Cách Lạc Băng là ai?' Lăng Thiếu Đường nhịn được tò mò hỏi.

      Kỳ Hinh lúc này mới lên tiếng: 'Con đó, từ lần trước giao lưu trở về vẫn luôn nhắc đến cái tên này, hỏi ra chịu , thần bí quá!'

      ngờ lần này Lăng Triệt lại rất hợp tác, cậu bé tuyên bố cách kiêu ngạo: 'Cách Lạc Băng là bé rất đẹp nha, năm nay mới ba tuổi thôi! Cho nên sau này con muốn ở bên cạnh Cách Lạc Băng, nếu như con ở chung với Tiểu Hòa Cách Lạc Băng rất đau lòng!'

      'Hừm!'

      Cung Ngữ Hòa nghe cậu bé vậy, gương mặt xinh xắn lộ ra vẻ vui: 'Em mới thèm ở chung với , cái gì mà Cách Lạc Băng, Cách Lạc Sơn gì chứ, mặc kệ !'

      rồi bé liền cầm bức vẽ của mình đùng đùng chạy lên lầu.

      'Mấy đứa bé này là ...' Sầm Tử Tranh cười lắc đầu.

      'Con nha, tiểu quỷ này, mới gặp con nhà người ta lần đầu tiên mà muốn ở cùng với người ta sao?!' Kỳ Hinh cười âu yếm vò đầu con trai, trách .

      'Triệt Nhi mặc kệ, tóm lại là sau này Triệt Nhi nhất định tìm được Cách Lạc Băng, Cách Lạc Băng phải ở chung với Triệt Nhi!' Lăng Triệt cách kiên định.

      Cung Quý Dương nghe chú bé vậy mặt liền lộ vẻ tiếc hận nhìn Lăng Thiếu Đường, hai tay khoanh trước ngực ung dung : 'Thiếu Đường à, xem ra số mệnh định sẵn chúng ta thể trở thành thông gia rồi!'

      Lăng Thiếu Đường bật cười ha hả: ' ngờ, đứa nhóc này tuổi còn si tình thế này rồi!'

      Tiểu Lăng Triệt cười, gương mặt tuấn dật hếch lên: 'Ba cũng là người si tình vậy, mà ... cha nuôi cũng vậy mà!'

      Lần này cả nhà đều nhịn được, ai nấy đều bật cười ha hả, cả căn phòng khách rộng rãi tràn đầy tiếng cười vui vẻ.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 18: "Năn nỉ" như thế nào?
      Dịch : dquynh122

      Đêm khuya

      Ánh đèn nhàn nhạt chiếu những tia sáng huyễn hoặc khắp gian phòng ngủ, cánh cửa mở ra ban công chậm rãi được đẩy ra. Ngay lập tức những bông tuyết trắng mang theo hơi lạnh cóng người bay vào trong phòng, tấm rèm cửa mỏng cũng bị cơn gió đêm thổi tung bay.

      Sầm Tử Tranh mặc chiếc áo ngủ đơn bạc lặng lẽ đứng giữa trời đêm, đáy mắt toát ra vẻ ưu thương, lẳng lặng dõi mắt về phía xa xa chừng như quên mất cái lạnh của trời đông.

      Từ phía sau cảm giác ấm áp chợt vây phủ lấy , đôi tay rắn rỏi nhàng vòng qua bờ eo mảnh khảnh của , rất nhanh sau đó, Sầm Tử Tranh thấy mình bị kéo vào lồng ngực dày rộng ấm áp.

      Cửa bị kéo chặt lại, bàn tay nhắn lúc này lạnh cóng của Sầm Tử Tranh cũng được ủ trong lòng bàn tay ấm áp hữu lực.

      ' nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy? Mặc mỏng thế này sợ nhiễm lạnh sao?' Giọng trầm ấm mang theo vẻ sủng nịch che dấu của Cung Quý Dương vang bên tai .

      Sầm Tử Tranh hơi xoay lại ghé đầu mình vào ngực chồng, lặng yên , chỉ khẽ thở dài tiếng.

      Cung Quý Dương nhàng xoay người vợ lại cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, rất nhanh nhận ra vẻ buồn bã trong mắt .

      'Xảy ra chuyện gì sao? Suốt ngày hôm nay cứ thấy em rầu rĩ vui!'

      Sầm Tử Tranh hơi ngẩng đầu lên nhìn người chồng thân , ngập ngừng muốn lại thôi, ánh mắt càng ảm đạm thêm.

      Bất thình lình Cung Quý Dương ôm lấy bế bổng lên.

      'Aaaa ... Quý Dương!'

      Sầm Tử Tranh giật mình kêu thất thanh tiếng, đôi tay mềm mại ý thức vòng qua cổ , 'Thả em xuống!'

      Đều là vợ chồng già cả rồi mà vẫn cứ như thế.

      'Buông em xuống hở?' Cung Quý Dương nhướng mày, nụ cười xấu xa nở rộ gương mặt tuấn, 'Được thôi ...'

      Theo câu bị bỏ dở nửa chừng, cả người Sầm Tử Tranh được nhàng đặt xuống chiếc nệm êm ái, thân thể cao lớn của Cung Quý Dương cũng áp xuống theo ...

      'Bà xã đại nhân có chuyện gì dấu sao?' Bàn tay to của trìu mến luồn qua những sợi tóc dài óng ả của , động tác mang theo vô hạn quyến luyến và âu yếm.

      'Em ...' Sầm Tử Tranh cắn môi, ánh mắt trong veo nhìn sâu vào đôi mắt đen đầy thâm tình của , 'Thực ra hôm qua em gặp lại người bạn rất nhiều năm gặp ...'

      trầm tư hồi như muốn suy nghĩ cẩn thận có nên đem chuyện đó ra hay .

      'Chỉ là người bạn bình thường?' Đôi mắt Cung Quý Dương như tia X chiếu xuyên qua nỗi ưu tư lẫn do dự của .

      Sầm Tử Tranh thở dài tiếng: ' phải là người bạn bình thường, là ... Tĩnh Nghiên!'

      'Tĩnh Nghiên?' Cung Quý Dương chau mày, trong đầu ngừng tìm kiếm cái tên kia.

      'Phải, là Khương Tĩnh Nghiên, em của Khương Ngự Kình!'

      Sầm Tử Tranh lại hít sâu hơi như muốn lấy thêm dũng khí cho mình, Khương Ngự Kình cái tên này dù sao cũng là cái gai trong lòng nhiều năm như vậy hơn nữa cũng nhiều năm nhắc đến, vừa nhắc đến chuyện năm xưa ồ ạt bủa vây.

      Sắc mặt Cung Quý Dương cũng hơi cương lai nhưng chỉ trong chớp mắt trở lại vẻ thản nhiên ban đầu, bên môi câu lên nụ cười: 'Gặp lại bạn cũ là chuyện tốt, sao em lại mặt ủ mày chau như vậy?'

      Sầm Tử Tranh nhìn Cung Quý Dương, trước mắt như thấp thoáng gương mặt cực kỳ lạnh mạc của Khương Tĩnh Nghiên.

      'Bạn ấy vẫn còn giận em, hận em lắm, nhiều năm như vậy rồi mà lần này gặp lại thấy bạn ấy vẫn khăng khăng giữ trong lòng ...' Giọng của , nỗi ưu sầu vẫn chưa xóa nhòa gương mặt xinh đẹp của .

      Cung Quý Dương nhàng hôn lên môi , nụ hôn như muốn truyền lại cho sức mạnh và an ủi ...

      'Chuyện gì rồi cũng được giải quyết cả thôi, nếu như em gặp được ấy, , điều này chẳng phải cho thấy Khương Tĩnh Nghiên ở nước Mỹ hay sao? Cứ từ từ rồi mọi chuyện đâu vào đấy thôi, nóng vội quá đôi khi còn phản tác dụng!'

      nhàng kéo đến sát bên người để tựa hẳn vào ngực mình, bàn tay to nhàng vỗ về sau lưng , mặt lộ ra nét cười nhàn nhạt.

      thực lòng, Cung Quý Dương rất hy vọng Sầm Tử Tranh lại phiền não vì chuyện quá khứ nhưng cái chết của Khương Ngự Kình đúng tạo nên bóng ma trong lòng , nhiều năm như vậy rồi, tuy rằng Sầm Tử Tranh nhắc đến nhưng thân là chồng , sớm tối kề cận, sao biết gút mắc mãi giải quyết được này trong lòng chứ.

      Năm đó Khương Ngự Kình chết quá đột ngột, cả nhà họ Khương từ xuống dưới đều xem Sầm Tử Tranh như kẻ thù, mặc kệ sau này nghĩ bù đắp như thế nào, thậm chí là muốn tham dự lễ tang của Khương Ngự Kình đều bị cả nhà lạnh lùng cự tuyệt nhất là em của Khương Ngự Kình, Khương Tĩnh Nghiên, người bạn học thân thiết của Sầm Tử Tranh cũng bởi vì trai mình mà trở mặt với .

      Điều làm Sầm Tử Tranh ray rứt nhất chính là sau khi Khương Ngự Kình chết mới biết được, là con trai duy nhất của nhà họ Khương, là huyết mạch duy nhất, giờ lại khiến cho người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, điều này khiến cho mối hận trong lòng người nhà họ Khương càng thêm sâu, chắc rằng cho dù qua bao nhiêu năm nữa, đây vẫn là nút thắt thể cởi được.

      Năm đó Cung Quý Dương cũng bỏ ra số tiền lớn, mục đích phải để chính mình yên lòng mà chỉ vì hy vọng Sầm Tử Tranh có thể vượt qua bóng ma kia bởi vì trong mắt , Sầm Tử Tranh mới là quan trọng nhất.

      Nhưng cho đến hôm nay, người nhà họ Khương lại lần nữa xuất , cũng lại lần nữa cái bóng của Khương Ngự Kình ảnh hưởng đến tâm tình của Sầm Tử Tranh, điều này làm Cung Quý Dương ít nhiều cũng có chút khó mà chấp nhận được.

      Sầm Tử Tranh nghe vậy liền lắc đầu, bên môi lên nụ cười khổ: 'Chẳng lẽ còn kết quả nào xấu hơn nữa sao?'

      với Tĩnh Nghiên quả thực từng là đôi bạn rất thân nhưng giờ như nước với lửa, điều này khiến thế nào cũng thấy trong lòng dễ chịu tí nào.

      Cung Quý Dương hơi mỉm cười: 'Tranh Tranh, biết em suy nghĩ gì nhưng cho dù em có muốn bù đắp người nhà họ Khương chưa chắc chịu tiếp nhận tấm lòng của em đâu!'

      'Quý Dương ...' Sầm Tử Tranh chợt ngẩng đầu lên nhìn chồng, trong mắt dấu được tia khẩn cầu: ' giúp em !'

      Cung Quý Dương nhìn sâu vào mắt , mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt nhìn ra có chút thâm trầm và tâm cơ nào: 'Em muốn giúp em thế nào?'

      'Phái người giúp em tìm thông tin về Tĩnh Nghiên được ? Tuy rằng em biết bạn ấy ở Mỹ nhưng em lại biết địa chỉ cụ thể của bạn ấy, với lại ... xem bạn ấy sống có tốt ? sống với ai? Năn nỉ , giúp em được ?' Sầm Tử Tranh biết Cung Quý Dương trước giờ thích những gì có liên quan đến Khương Ngự Kình nhưng lần này chỉ còn cách nhờ mà thôi.

      Cung Quý Dương nghe vậy lập tức trả lời mà cười tiếng, thuận tay giúp vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau tai, đôi môi tà tứ kề sát bên tai khẽ: 'Nha đầu ngốc, là chồng em, sao lại còn phải "năn nỉ" hai chữ này chứ?'

      'Nhưng đối với nhà họ Khương ...' Sầm Tử Tranh đến đây chợt ngừng.

      'Em cho rằng gặp được Khương Tĩnh Nghiên là điều bất ngờ sao?' Cung Quý Dương bất thình lình thốt lên câu.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 19: Hiểu lòng nhau
      Dịch : dquynh122

      Sầm Tử Tranh nghe chồng hỏi vậy cả người chợt cứng đờ, trong đôi mắt đẹp dấu được tia nghi hoặc nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm tà tứ của ...

      'Quý Dương, em hiểu ý của !'

      Cung Quý Dương lười lĩnh tựa người nơi đầu giường, nhất cử nhất động đều che dấu tao nhã nhưng nguy hiểm ngấm ngầm, cười : 'Tranh Tranh à, đời này có rất ít chuyện trùng hợp đến như vậy. Tuy Tĩnh Nghiên trước đây đúng là bạn thân của em nhưng người ta vẫn thường lòng người khó dò, bấy nhiêu năm qua em vẫn gặp lại ấy vậy mà bây giờ, sau đằng đẵng bao nhiêu năm lại lần nữa xuất , hơn nữa còn trùng hợp đến mức để cho riêng mình em gặp được, chẳng lẽ em cảm thấy chuyện này rất đáng nghi hay sao?'

      ' ...'

      Sầm Tử Tranh vội lắc đầu: 'Em biết Tĩnh Nghiên có nhiều hiểu lầm với em mà những hiểu lầm này bấy lâu vẫn chưa hóa giải được nhưng em tin rồi có ngày hóa giải hết những hiểu lầm này, dù sao em với ấy cũng là bạn tốt nhất của nhau!'

      'Em đó ...'

      Cung Quý Dương sủng nịch cọ tay lên mũi , ' là mẹ người ta rồi mà suy nghĩ sao vẫn còn đơn giản quá vậy. Em tưởng ai cũng đơn thuần như em cả sao? người thay đổi theo thời gian, theo hoàn cảnh, đây là chuyện rất bình thường!'

      Sầm Tử Tranh hơi nhú mày, trong mắt lộ ra vẻ suy tư nhưng chỉ trong chớp mắt nỗi nghi hoặc liền tan biến hết, khẽ khàng tựa đầu vào ngực chồng, giọng : 'Em tin Tĩnh Nghiên vậy đâu. Theo em thấy do quá đa nghi mà thôi!'

      Cung Quý Dương nhún vai, bàn tay vẫn đặt sau lưng , ' nghe lời ông xã, chịu thiệt là em thôi!'

      Sầm Tử Tranh bật cười, 'Câu này của xuôi tai!'

      Cung Quý Dương bật cười ha hả: 'Bà xã là người Đài Loan, cũng phải rèn luyện tiếng Trung nhiều mới được chứ!'

      Sầm Tử Tranh lại huých cái nhưng nét mặt và cả động tác đều cực kỳ nhu hòa, vòng tay qua cổ : 'Quý Dương, chuyện em nhờ , có giúp em được ?'

      tự biết với khả năng của mình muốn tìm người quả như mò kim đáy bể nhưng Cung Quý Dương khác, chẳng những có thể tìm mà hơn nữa còn tìm rất nhanh.

      Cung Quý Dương nâng cằm lên, nhè vuốt ve làn da mềm mịn của , trong mắt thoáng suy tư.

      'Tranh Tranh, nghĩ là em cần phải gặp lại ấy đâu!'

      'Quý Dương ...'

      Sầm Tử Tranh nghe vậy thoáng có chút hoảng hốt, vội : 'Em biết nhất định cho rằng bạn ấy có mục đích nhưng ... nhưng đó cũng chỉ là suy đoán thôi mà. Hơn nữa ấy làm sao đoán được hôm đó em con đường đó, bị kẹt xe chứ. Quý Dương, năn nỉ đó, giúp em chút được ? Bằng cả đời này em cũng an lòng!'

      Ánh mắt Cung Quý Dương rơi gương mặt xinh xắn của , đôi mắt thâm trầm lộ tâm tư suy nghĩ gì. Bất chợt cười khẽ, chỉ tay vào môi mình ...

      'Hôn cái!'

      'Đáng ghét!'

      Sầm Tử Tranh biết ngầm đồng ý, gương mặt xinh xắn hồng lên mảnh, nhỏm người nhàng đặt đôi môi hồng nhuận phủ lên môi , nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước khiến Cung Quý Dương tức tối rên khẽ tiếng.

      Sầm Tử Tranh cười ngọt, 'Này, hôn cũng hôn rồi, được nuốt lời đâu đấy!'

      'Vật , dám trêu ghẹo hở, nụ hôn của em chỉ có thể gọi là chuồn chuồn lướt nước thôi để dạy em thế nào mới là nụ hôn !'

      chưa dứt lời thân hình cao lớn của áp về phía , cuồng nhiệt cắn nuốt đôi môi đào của , tham lam hưởng thụ ngọt ngào của như thưởng thức món ăn ngon nhất đời ...

      'Quý Dương ...'

      Thần trí Sầm Tử Tranh càng lúc càng mê li, vươn tay vòng qua cổ , như người sắp chết đuối vừa tìm được cọc gỗ cứu mạng.

      Nụ hôn nóng rực dần trở nên ướt át, môi Cung Quý Dương câu lên đường cong tà tứ thường thấy, tinh tế mà đầy tính xâm lược chậm rãi dời xuống, đôi tay cũng thuần thục lướt theo những đường cong của .

      Tuy Sầm Tử Tranh bà mẹ của ba đứa nhưng năm tháng vẫn chưa lưu lại nhiều dấu vết người , ngược lại, thời gian chỉ giúp thân thể trở nên càng đầy đặn và mượt mà, làn da vẫn trắng nõn, xúc cảm mềm mại như loại tơ lụa thượng hạng,qua bảy năm vẫn khiến Cung Quý Dương mê đắm thôi.

      thể thừa nhận có lẽ đời này số phận định thua trong tay , mê luyến tất cả những gì thuộc về , mê luyến nụ cười, ánh mắt, mê luyến ngay cả lúc tức giận hay vui vẻ, mê luyến giọng của , thân thể của , tất cả, tất cả đều khiến đến điên cuồng.

      Sầm Tử Tranh cảm thấy toàn thân càng lúc càng nóng, thân thể dưới khiêu khích của như phủ lên tầng hồng nhạt, thấp giọng rên khẽ, đôi gò đầy đặn phập phù theo từng hơi thở dồn dập rồi rất nhanh bị Cung Quý Dương ngậm lấy ...

      'Aaa ...' Sầm Tử Tranh kiều bật ra tiếng rên khẽ, cả người mềm nhũn như vừa bị rút hết sức lực ...

      'Tranh Tranh, em đúng là tinh mê người ...'

      Đôi mắt vốn thâm thúy của Cung Quý Dương càng thêm trầm xuống, giọng trầm thấp bởi vì dục vọng mà trở thên thô ráp, ngay cả hơi thở cũng dần trở nên dồn dập.

      Bàn tay to rất an phận mà ngừng châm lửa người , môi mỏng mang theo sức mạnh như muốn cắn nuốt hoàn toàn.

      Cảm giác cơ thể được lấp đầy khiến Sầm Tử Tranh khó mà nén được bật ra tiếng ngâm nga kiều mị khiến cả gian phòng xuân sắc khôn cùng...

      ***

      Cung thị tài phiệt vào buổi sáng sớm đầy những bóng người bận rộn tới lui, khí làm việc nghiêm cẩn phủ trùm cả tòa nhà rộng lớn.

      khí trong phòng tổng giám đốc vốn yên ắng bị phá vỡ bởi những tiếng gõ cửa nhè ...

      'Vào !'

      Cung Quý Dương ngồi yên ghế vẫn chăm chú nhìn văn kiện, chỉ ra lệnh ngắn gọn bằng giọng trầm thấp của mình, thân thể tráng kiện trong bộ Tây trang được cắt đo thủ công càng hiển lộ khí phách bất phàm của .

      Trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc tiến vào, tay là phần văn kiện.

      'Cung tiên sinh, đây là tư liệu về người mà ngài muốn điều tra!'

      Cung Quý Dương gật đầu, chậm rãi mở phần tư liệu vừa được đưa lên ...

      gương mặt tuấn chợt thoáng qua vẻ thâm trầm, đôi mày rậm cũng theo đó nhíu chặt.

      Sao lại như thế chứ?

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau
      Chương 20: Chuyện phải sớm chiều (1)
      Dịch : dquynh122

      Bệnh viện St. Katon

      Buổi sáng sớm trong lành, bệnh viện St. Katon vẫn đầy người đến khám như từ trước đến giờ, nơi đây là bệnh viện hoàn cảnh trị liệu được xếp bậc trung, chuyên dành trị liệu cho tầng lớp làm công ăn lương, thu nhập vừa phải.

      Cửa phòng khám chuyên khoa tim nửa khép nửa nở, bên trong ngoại trừ vị bác sĩ tuổi trung niên còn có mi thanh mục tú diện mạo xinh đẹp nhưng mặt dấu được nét buồn bã và lo lắng, ánh mắt dõi theo tấm phim X quang tay bác sĩ.

      'Bác sĩ, bệnh của cha tôi ...' Giọng có chút run rẩy, hô hấp cũng khó khăn.

      Bác sĩ chỉ tay lên tấm phim X quang, giọng trầm ngâm : 'Khương tiểu thư, tôi có thể nghiêm túc với , bệnh tim của cha chẳng những thuyên giảm mà giờ bắt đầu biến chứng thành loại bệnh phổi mãn tính.

      'Cái gì chứ? Sao lại như thế được?' trong phòng bệnh phải người xa lạ mà chính là Khương Tĩnh Nghiên, đến gặp bác sĩ về tình hình sức khỏe của cha mình, người được chữa trị trong bệnh viện này.

      Khi nghe được những lời này từ miệng bác sĩ, cả người lảo đảo như sắp đổ, toàn thân còn chút sức lực nào chỉ như cái xác hồn.

      Vị bác sĩ này là bác sĩ điều trị chính cho ông Khương, nghe hỏi vậy, ông chậm rãi đứng dậy, bước tới bước lui trong phòng, thoạt nhìn cũng biết ông nghiền ngẫm vấn đề gì đó.

      'Khương tiểu thư, thực ra cha có loại biến chứng này có thể xem như là may mắn trong cái bất hạnh rồi. cũng biết đó, cha của bị chứng bị tim cực kỳ hiếm có đó là rối loạn tĩnh mạch phổi TAPVR, người bị chứng bệnh này bởi vì máu giàu oxy trở về từ phổi đến tâm nhĩ phải hoặc tĩnh mạch chảy sai vị trí khiến cho vòng chảy máu đến và từ phổi và bao giờ được thoát ra khỏi cơ thể chính vì vậy khi bị chứng bệnh này rất nhanh gây nguy hiểm cho phổi. Trước mắt chúng tôi phải khống chế những biến chứng trước. Nhưng nếu lập tức trị liệu căn bệnh này khiến cho các tĩnh mạch bị thu hẹp lại và có thể gây tử vong rất nhanh nếu được tìm thấy và can thiệp bằng phẫu thuật kịp thời.

      Khương Tĩnh Nghiên thấy đầu càng lúc càng choáng váng, tay cũn run dữ dội, gương mặt vốn xanh xao giờ trở nên trắng bệch còn chút huyết sắc nào. chống hai tay lên bàn gượng đứng dậy mà cũng là để giữ cho mình khỏi đột ngột ngất ...

      'Bác sĩ, cầu xin ông, xin ông cứu lấy cha tôi. Bất kể là dùng thuốc hay phải phẫu thuật, chỉ cần cứu được tính mạng của cha tôi là được. Bác sĩ, cầu xin ông!'

      Giọng đứt quãng nghẹn ngào, trong mắt tràn ngập bất lực và sợ hãi.

      Vị bác sĩ hơi xoay người lại nhìn vào gương mặt đầy lo lắng của , trầm giọng : 'Khương tiểu thư, tôi đương nhiên hiểu tâm trạng của , là bác sĩ đương nhiên chúng tôi cố gắng hết sức nhưng ...'

      Ông hơi ngưng lại, thở dài tiếng rồi tiếp: 'Mong là chuẩn bị tâm lý sẵn bởi vì trị liệu loại bệnh này chỉ cần phải khẩn cấp tiến hành phẫu thuât mà còn phải tiêu tốn rất nhiều tiền cho các loại thuốc quý bởi vậy chi phí chữa bệnh là con số rất khó tưởng tượng.'

      Hô hấp của Tĩnh Nghiên càng lúc càng khó khăn, gian nan gật đầu: 'Bác sĩ, tôi biết, bất kể là phải tiêu tốn bao nhiêu tiền cũng xin ông nhất định phải cứu lấy cha tôi!'

      Vị bác sĩ hơi lộ vẻ xúc động, ông định mở lời lúc này y tá vội vã chạy đến, gấp đến độ quên cả gõ cửa: 'Bệnh nhân phòng số 3 bắt đầu có tượng khó thở!'

      Trong mắt vị bác sĩ thoáng qua tia lo lắng, ông vội : 'Nhanh, mau chóng đưa vào phòng cấp cứu!'

      Nhất thời cả người Khương Tĩnh Nghiên mềm nhũn ngã ngồi xuống ghế. Phòng bệnh số 3! Bệnh nhân trong phòng bệnh số 3 chính là cha .

      tay áp chặt lên ngực như muốn chặn xuống nỗi hoảng loạn trong lòng nhưng mặt dấu được vẻ kinh hoàng luống cuống.

      'Khương tiểu thư, bệnh nhân ở phòng bệnh số 3 là cha phải ? Vậy nhanh chóng làm những thủ tục cần thiết , trong quá trình cấp cứu phải luôn ở bên cạnh phòng cấp cứu để tiện cho chúng tôi nếu có việc dễ dàng tìm được !' Vị bác sĩ xong liền vội vàng rời bắt đầu chuẩn bị cấp cứu.

      Khương Tĩnh Nghiên cũng biết mình rời khỏi văn phòng của vị bác sĩ kia, chỉ đến khi nhìn thấy cha mình được các y tác đẩy đến phòng cấp cứu khoảnh khắc đó toàn thân run rẩy, đôi chân mềm nhũn đỡ được thân người ...

      Ngay lúc đó đôi tay vươn ra kịp thời đỡ lấy người khiến may mắn ngã nhào đất. Vội vàng quay đầu lại nhìn tầm mắt rơi vào đôi mắt nhu hòa tràn đầy quan tâm ...

      ' ...'

      Giọng Khương Tĩnh Nghiên đứt quãng ngập ngừng nhưng chỉ trong chớp mắt, gương mặt lại trở nên lạnh như băng.

      Người vừa đỡ chính là Sầm Tử Tranh.

      'Tĩnh Nghiên, bác trai sao chứ? Bác ... phải bác vẫn luôn khỏe mạnh sao?' Sầm Tử Tranh cũng lộ vẻ lo lắng và đau lòng nhìn Khương Tĩnh Nghiên hỏi.

      Tĩnh Nghiên ngay lập tức hất tay Sầm Tử Tranh ra, giọng lạnh lùng và sắc bén : ' đến đây làm gì? Còn muốn tiếp tục hại người sao? Hay là đến cười nhạo chúng tôi? hại trai tôi chưa đủ lại hại đến mẹ tôi, giờ ngay cả cha tôi cũng muốn hại? Thấy chúng tôi thế này chắc là vui lắm rồi phải ?'

      'Tĩnh Nghiên!'

      Sầm Tử Tranh nghe vậy mặt cũng trở nên tái mét, 'Sao bạn lại hiểu lầm mình như thế được. Mà bác thế nào rồi?'

      'Hừm!'

      Khương Tĩnh Nghiên cười lạnh tiếng nhưng trong tiếng cười dấu được bi ai: 'Cung phu nhân, nơi đây phải là chỗ những người giàu sang phú quý như đến đây. Xin sau này đừng xuất trước mặt tôi nữa!'

      Sầm Tử Tranh nhìn vẻ lạnh lùng mặt Khương Tĩnh Nghiên, lòng lại bắt đầu đau, hai người từng là bạn thân nhất của nhau sao giờ lại thành ra thế này chứ?

      'Tĩnh Nghiên, nơi đây phải là nơi tranh cãi. Bạn cho mình biết vừa nãy bạn nhắc đến bác , rốt cuộc bác làm sao? Còn bác trai bị bệnh gì? Mình nghe Quý Dương bác trai sinh bệnh điều trị ở bệnh viện này nên mình mới vội chạy đến đây vừa hay nhìn thấy bác trai bị đẩy vào phòng cấp cứu ...'

      'À ...' Khương Tĩnh Nghiên liếc mắt nhìn , bên môi nhếch lên nụ cười châm chọc: ' ra là định kể công với tôi! Cũng đúng thôi, đúng là nên cám ơn Cung phu nhnân, nếu như phải kịp thời chạy đến đây cho dù cha tôi chết chắc cũng ai hay biết!'

      Sầm Tử Tranh sốt ruột lắc đầu giải thích: ' phải, Tĩnh Nghiên, bạn hiểu lầm rồi, mình có ý gì khác. Mình ...'

      'Tôi mặc kệ có ý gì!' Khương Tĩnh Nghiên chút khách khí ngắt lời Sầm Tử Tranh, rành mạch từng chữ : 'Xin sau này đừng xen vào chuyện nhà tôi nữa. Tôi ... gánh nổi!'

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :