1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 11: Bạn đến từ phương xa (3)
      Dịch : dquynh122

      Nào hay Cung Liệt Thiên nghe vậy liền : 'Thiên Nhi vừa nãy nhận lỗi với chú Lăng rồi, ba thường với Thiên Nhi, 'Biết lỗi chịu sửa đáng ngại cho nên từ lúc nãy Thiên Nhi còn sai nữa. Nhưng còn chú Lăng biết là Thiên Nhi nhận sai rồi mà còn hù dọa Thiên Nhi, vậy chú Lăng sai rồi, cho nên người chịu phạt phải là chú Lăng mới đúng!'

      'Hahaha ...'

      Lần này chỉ có Cung Quý Dương mà tất cả mọi người trong phòng khách chính đều bật tiếng cười vang.

      ' con là tiểu quỷ, đúng là giả chút nào!'

      Lăng Thiếu Đường ngờ mình lại bị đứa cho vào tròng thế kia. Chỉ riêng tên Cung Quý Dương cũng đủ gian trá rồi, ngờ con trai tuổi còn mà mưu mô cũng thua kém gì cha.

      'Haha ...'

      Trong tiếng cười, Cung Quý Dương bước về phía Lăng Thiếu Đường, vỗ vỗ vai mấy cái: 'Bỏ cuộc , chiêu này của cậu dùng với con trai mình có tác dụng gì đâu!'

      ' đúng là cha nào con nấy mà!'

      Lăng Thiếu Đường mặt vẫn còn vẻ cam lòng, hất bàn tay đầy ái muôi của Cung Quý Dương va khỏi vai mình, trả lời mà thong thả đến trước mặt Cung lão phu nhân: 'Bà nội, để Thiếu Đường dìu bà nội vào dùng cơm nhé!'

      'Tốt, tốt. Thiếu Đường à, lâu như vậy cũng thèm đến thăm bà nội, chắc là quên bà già này rồi chứ gì!'

      Cung lão phu nhân đưa tay vỗ lên gương mặt cương nghị tuấn của , giọng thân thương như dỗ đứa trẻ.

      Cũng chẳng trách được, trong mắt Cung lão phu nhân, bốn người của tứ đại tài phiệt vĩnh viễn đều là những đứa trẻ mặc dù bây giờ ai nấy đều cưới vợ sinh con.

      'Thiếu Đường sao dám quên bà nội được chứ. Hôm nay chẳng phải con đến đây thăm bà nội rồi sao!' Lăng Thiếu Đường rất giỏi lấy lòng Cung lão phu nhân.

      'Tốt. Đúng là đứa bé ngoan!' Cung lão phu nhân nghe Lăng Thiếu Đường ngọt mấy câu, nụ cười mặt càng rạng rỡ.

      Lăng Thiếu Đường nhìn về phía Cung Quý Dương bằng ánh mắt thị uy và đầy hàm ý ... phải cậu muốn cướp con trai của mình sao? Vậy mình cướp bà nội của cậu!

      Bên môi Cung Quý Dương câu lên nụ cười, huơ tay vẫy đám nhóc về phía mình, cũng với giọng thị uy: 'Các con, theo ba ăn thôi!'

      đám nhóc cùng nối đuôi nhau sau lưng Cung Quý Dương cùng nhau tiến vào phòng ăn.

      Sầm Tử Tranh và Kỳ Hinh cùng nhìn nhau cười, hai người đàn ông này đúng là cũng còn nữa, thế nào mà lại như hai đứa trẻ giành nhau cái này cái kia, bó tay với bọn họ.

      ***

      Trời đêm lãng mạn, tuyết vẫn còn rơi ngừng, từng bông tuyết tung bay trong khí mang lại cái lạnh kinh người nhưng cái lạnh đó bị chặn lại ngoài cửa. Trong phòng ngủ khí ấm áp, những chiếc rèm cửa sổ màu vàng nhạt càng làm cho khí lạnh lẽo của đêm Giáng sinh ấm cúng hẳn.

      Cả nhà Lăng Thiếu Đường bốn người được sắp xếp vào nghỉ ở những gian phòng khách thích hợp, hai vợ chồng Lăng Thiếu Đường gian, gian khác dành cho Lăng Triệt còn Lăng Lạc bởi vì lâu gặp được Cung Ngữ Hòa cho nên hai đứa cứ nháo đòi được ngủ cùng gian phòng.

      Lăng lão gia bởi vì lâu được gặp Lăng Thiếu Dịch và cháu trai Lăng Trạch vì vậy trước lễ Giáng sinh ông bay sang đấy thăm con trai vì vậy cả nhà Lăng Thiếu Đường tương đối thong dong, vừa hay gặp Lăng Triệt gây ra chuyện này cho nên quyết định dứt khoát lưu lại ở Cung Viên cùng nhà họ Cung đón lễ Giáng sinh.

      Sầm Tử Tranh vừa tắm rửa xong, gương mặt trắng nõn bởi vì mới được gột rửa mà nhuộm lên tầng hồng nhạt, buông chiếc khăn lau tóc xuống, vừa định xoay người đôi tay rắn rỏi từ phía sau người nhàng vòng qua bờ eo mảnh khảnh của , tiếp đó lồng ngực rộng rãi ấm áp dán sát sau lưng .

      'Quý Dương ... đừng lộn xộn mà ...'

      Qua chiếc gương, Sầm Tử Tranh vừa liếc nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tình ý của Cung Quý Dương đứng phía sau mình, vì vừa mới tắm qua, người lúc này càng tăng thêm phần hấp dẫn, mớ tóc trước trán vẫn còn ướt nước, vài sợi lõa xõa trước trán. người Cung Quý Dương chỉ quây bằng chiếc khăn tắm màu trắng, nửa thân rắn rỏi thoạt nhìn liền có thể nhận ra là kết quả của nhiều năm tập luyện và vận động mới có thể tạo nên những lớp cơ như vậy. Bị quây trong vòng tay, Sầm Tử Tranh cảm thấy mình sắp chết chìm trong đó ...

      'Lộn xộn gì chứ ... bây giờ danh chính ngôn thuận ôm bà xã của mình mà!'

      Cung Quý Dương vừa vừa cúi thấp đầu, hơi thở nóng rực phả qua vùng cổ mẫn cảm của , phất qua những sợi tóc dài mượt mà vai .

      ' là ... Đều là vợ chồng già cả rồi còn mấy câu ớn lạnh này nữa, cẩn thận lỡ ba đứa nghe được chúng nó cười cho đấy!'

      Ngoài miệng tuy Sầm Tử Tranh vậy nhưng trong lòng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, hơi ngả về phía sau để cả người mình hoàn toàn dựa vào lồng ngực , mắt nhìn chính mình trong gương, trong gương mặt tràn ý cười, lặng lẽ dùng tấm lòng cảm thụ phần tình cảm sâu đậm của chồng.

      Ý cười trong mắt Cung Quý Dương càng sâu, càng kề sát vào , cắn vành tai xinh xắn của vợ ...

      'Mình thương nhau như vậy các con nếu như thấy được chúng coi chúng ta như tấm gương thôi, sao lại có chuyện chúng bị dọa đến chứ? Ba đứa tiểu quỷ nhà chúng ta người nhưng tinh ranh quá mức rồi, phải sao ...'

      Giọng của theo những động tác mà càng lúc càng , đôi môi lửa nóng tham lam cắn mút chiếc gáy trắng nõn của , ngay cả lời cũng bắt đầu mơ hồ .

      Sầm Tử Tranh thở dốc hơi, vốn rất mẫn cảm, tuy kết hôn nhiều năm như vậy nhưng Cung Quý Dương chừng như vẫn luôn biết cách khơi gợi khát vọng từ nơi sâu thẳm nhất của ...

      'Quý Dương ...'

      Giọng vốn nhu hòa của trở nên hơi run, đôi tay gác lên đôi tay rắn rỏi của , đầu ý thức hơi ngẩng lên đón nhận nụ hôn của , khiến cho nụ hôn càng sâu, càng cuồng dã ...

      Ngọn lửa trong lòng đột nhiên bị thỏa hiệp và nhu mì của làm cho bùng cháy, mùi hương ngọt ngào thanh mát chỉ thuộc riêng về vây phủ lấy như loại ma pháp khiến trong thoáng chốc có loại niềm tin kiên định rằng người phụ nữ này ... thâu tóm hết linh hồn của .

      'Tranh Tranh, đời định sẵn là bị tiểu tinh em dày vò cả đời rồi ...' Cung Quý Dương cười tà ác, nỉ non bên tai Sầm Tử Tranh.

      'Đáng ghét!'

      Sầm Tử Tranh xoay người huých vào ngực cái, kiều nhưng rất nhanh bàn tay nhắn của bị nắm chặt.

      ' thử xem, rốt cuộc đáng ghét đến đâu, hử?'

      Cung Quý Dương cười càng lúc càng tà ác, bàn tay to nắm lấy bàn tay đường hướng xuống, sau đó kéo cả người dán sát vào thân thể cao lớn của .

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 12: Đau lòng
      Dịch : dquynh122

      Sầm Tử Tranh mặt thoáng hồng lên, rụt tay về, đấm cho mấy cái rồi chợt nhớ đến điều gì, ngẩng lên nhìn , ngập ngừng muốn lại thôi.

      Cung Quý Dương thông minh đến mức nào chứ, mặt vợ có chút thay đổi dù nhưng đương nhiên nhìn rất ràng, nâng cằm lên sau đó thấp giọng hỏi: 'Tranh Tranh, em có tâm sao?'

      Sầm Tử Tranh thở dài tiếng, nhìn chồng sau đó buông tay ra chậm rãi bước đến sofa ngồi xuống, 'Quý Dương, em thấy tội nghiệp cho Thiên Nhi và Diên Nhi quá, người làm mẹ như em nhìn mà đành lòng!'

      Cung Quý Dương hơi sửng sốt chút sau đó cười , cũng bước đến ngồi sát bên , vòng tay qua ôm lấy vợ: 'Sao lại như vậy?'

      mặt Sầm Tử Tranh thoáng có vẻ lo lắng, thả lỏng để cả người tựa sát vào chồng, giọng : 'Ông xã, Thiên Nhi với Diên Nhi tuổi còn như vậy, em nghĩ đến những ngày tháng con phải tham gia huấn luyện mà đau lòng, chẳng những vậy, mãi đến năm mười tám tuổi hoàn tất xong huấn luyện mới được tự do. Em ...'

      'Tranh Tranh, em nghĩ nhiều quá rồi. Tuy cũng rất xót con nhưng có trải qua rẻn luyện như vậy mới là cách tốt nhất đối với ý chí hay thể lực của con. Em đừng quên, chúng nó đều là đời sau của tứ đại tài phiệt, chỉ Thiên Nhi và Diên Nhi mà con của Thiếu Đường, Thiên Dục và Ngạn Tước đều giống như vậy cả. Sau này chúng nó kế thừa nghiệp của gia tộc, nếu rèn luyện sao có thể đảm đương ...' Cung Quý Dương cười , vòng tay siết vợ càng chặt.

      'Em biết những đạo lý này chứ. Em cũng biết các từ cũng trải qua quá trình giống như vậy nhưng mà ... nhưng mà em thương con quá. Quý Dương ...'

      Sầm Tử Tranh hơi xoay người lại, hai tay vòng qua cổ chồng, vẻ mặt khẩn cầu: 'Thực ra quy tắc là do con người định ra mà, các con có thể đợi đến năm mười tám tuổi rồi bắt đầu chịu huấn luyện đặc biệt hoặc là cho chúng nó kết thúc huấn luyện sớm chút, được ? Em chỉ muốn con có được tuổi thơ giống như những đứa trẻ khác thôi!'

      Cung Quý Dương thoáng nghiêng người đặt nụ hôn lên môi : 'Bà xã, em phải biết, xót con chỉ có em với mà thôi, Thiên Dục thân là Thủ Phán Cách Hạ phá luật đích thân đứng ra huấn luyện những đứa bé này, đó chính là biểu của tình thương, nếu phải so sánh với bọn ngày xưa, những đứa bé được tự do hơn nhiều lắm rồi. Hơn nữa ... em cũng phải hiểu, thân là người kế thừa của tứ đại tài phiệt, áp lực phải chịu vốn rất lớn, lớn đến mức người thường thể tưởng tượng nổi, vậy nên ... khi bọn chúng còn có phải là nên trải qua rèn luyện để có năng lực hơn người hay hở?'

      ' ...'

      ràng lòng Sầm Tử Tranh vẫn còn phiền não, thân hình khẽ run sau đó tức tối xoay người lại ...

      'Em muốn tranh luận với về đạo lý nhân sinh gì đó, em chỉ biết em có cách nào chịu nổi khi thấy con trai mình chịu khổ!'

      Nếu qua , chẳng bằng lý lẽ lần .

      Cung Quý Dương cười , trong mắt tràn ngập bao dung và sủng ái, vươn tay kéo vào lòng lần nữa.

      'Tranh Tranh, hiểu lòng em chứ. phải cũng giống như vậy sao? Thiên Nhi và Diên Nhi cũng là khối thịt trong lòng , từng chịu huấn luyện đặc biệt, giờ đến lượt các con, đó cũng là lẽ thường thôi. Mỗi lần đưa con đến tổ chức, cũng thấy đau lòng chứ, nhưng ... đây là quy tắc thể sửa đổi, cũng đổi, bằng đối với tứ đại tài phiệt rất bất lợi!'

      'Hừm!'

      Sầm Tử Tranh rầu rĩ thốt tiếng, ' trắng ra là các mấy người đàn ông các tự tung tự tác thôi, hỏi ý kiến các con chưa? Còn nữa nha, chỉ có em, ngay cả Kỳ Hinh, Tiểu Tuyền với Liên Kiều đều sắp chịu nổi rồi. Theo em thấy, đợi đến ngày nào đó mấy người phụ nữ bọn em nhịn được nữa mà cùng viết thư tố cáo, xem các làm sao!'

      Thực ra cũng biết đây là con đường mà bọn trẻ nhất định phải , cũng biết nếu như trải qua quá trình huấn luyện đặc biệt rèn luyện bọn trẻ trở nên ưu tú như cha của bọn chúng được nhưng dù sao cũng là người mẹ, nhìn thấy người con mình hết vết thương lại đến vết bầm thấy khó chịu và đau lòng hơn là chính mình phải chịu những vết thương, vết bầm đó.

      Cung Quý Dương cũng hiểu mâu thuẫn trong lòng vợ, gương mặt tuấn dật câu lên nụ cười, đôi môi lửa nóng dán lên chiếc gáy trắng nõn của , mùi hương nam tính phất qua làn da nhạy cảm của ...

      'Vậy chỉ còn cách ra tay trước thôi ...' Giọng thầm mang theo vô hạn dụ hoặc.

      Sầm Tử Tranh hơi lách người tránh ra, nào ngờ động tác quá nóng vội khiến cho cổ chiếc áo choàng tắm người bị xô ra, hơi trượt xuống để lộ làn da trắng nõn chút tì vết và bờ vai mảnh mai, chiếc cổ với đường cong duyên dáng, mùi hương thanh mát tự nhiên thoang thoảng tỏa ra ...

      Chưa kịp phản ứng người đàn ông sau lưng dán môi lên vai , ánh mắt mang theo vô hạn quyến luyến và ham muốn chiếm hữu, bàn tay cũng chờ kịp vội vàng len lỏi vào trong áo choàng tắm của .

      'Quý Dương ...' Giọng Sầm Tử Tranh hơi run.

      'Tranh Tranh, Thiên Nhi và Diên Nhi của chúng ta thông minh như vậy, hai đứa sau khi trải qua kỳ huấn luyện càng giỏi giang hơn nữa, nhất định vượt trội hơn cha của chúng. Em xem, ngay cả bảo bối Tiểu Hòa nhà chúng ta cũng rất ngưỡng mộ các có thể được huấn luyện mà. Điều này phải cho thấy , ngày thường Thiên Nhi và Diên Nhi đều lời oán trách nào. Cho nên em cứ yên tâm, được ?'

      Giữa những nụ hôn âu yếm, Cung Quý Dương lên tiếng an ủi vợ.

      Sầm Tử Tranh trách : 'Đó là bởi vì trong lòng chúng chính là thần tượng, chúng chẳng phải bị tẩy não rồi sao!'

      Thực ra biết đây là thể thay đổi được bởi tuy Cung Quý Dương ngày thường rất dễ chuyện, hơn nữa đối với thương có thừa nhưng khi đối mặt với những nguyên tắc của mình, vẫn phải nhường nhịn .

      'Tẩy não?'

      Từ này ràng là khiến Cung Quý Dương rất hứng thú, hơi nhướng mày, môi nở nụ cười tà ác: 'Vậy em có bị tẩy não ? nghĩ chắc là có, bằng sao em lại thể kìm lòng được vừa gặp b ị trúng tiếng sét tình , lại còn cam tâm tình nguyện gả cho , giúp sinh con đẻ cái chứ?'

      Mặt Sầm Tử Tranh tự chủ được lại hồng lên, cố tình trừng , giọng giận dỗi : ' biết gả cho là phúc hay là họa nữa!'

      'Câu này ... phải hỏi chính em rồi, bà xã dấu của !'

      Cung Quý Dương cười bế lên giường, dịu dàng áp dưới thân, thân hình cao lớn của cơ hồ che lấp mất Sầm Tử Tranh nhắn, mắt sáng ngời những tia nhìn tà tứ.

      'Tranh Tranh, sinh cho thêm cục cưng nữa, được ?'

      Tay thành thục lướt qua vùng eo của Sầm Tử Tranh, giật để chiếc áo choàng tắm trượt xuống, ánh mắt si mê chiêm ngưỡng thân hình hoàn mỹ chút tì vết dưới thân.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 13: Tiểu Hòa nhát gan
      Dịch : dquynh122

      Mặt Sầm Tử Tranh càng đỏ hơn, kiều đấm vào lồng ngực rắn rỏi của chồng ...

      ' được, em muốn sinh nữa. Chẳng lẽ ba đứa tiểu quỷ còn đủ phiền sao?'

      Cung Quý Dương cười càng ái muội, ngay cả ánh mắt cũng dấu được ham muốn bừng bừng, bàn tay to đường hướng xuống khiên mẫn cảm rên tiếng...

      ' chính là tham lam như vậy đó. muốn em giúp sinh đủ đội bóng đá luôn ...'

      'Em mặc kệ . làm cha của người ta rồi mà vẫn đàng hoàng!' Sầm Tử Tranh hơi đẩy ra, ngượng ngùng xoay lưng về phía .

      Giọng cười trầm thấp khẽ dật ra từ cổ họng Cung Quý Dương, đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy để cả người dán sát vào ngực , Cung Quý Dương hơi cúi xuống, bờ môi nóng rực nhàng đáp xuống vành tai mẫn cảm của ...

      'Đàng hoàng? Nếu như cứ mãi đàng hoàng với em, vậy bây giờ chắc gì có Thiên Nhi, Diên Nhi với Tiểu Hòa chứ!' cách ái muội mà đầy ý vị.

      ' thực là đánh chết cái nết chừa ...'

      Mùi hương nam tính quen thuộc len vào trong từng hơi thở của khiến Sầm Tử Tranh khẽ run, trong tiếng cười cười lách người định trốn nhưng ý đồ rất nhanh bị Cung Quý Dương khám phá, ngay lập tức đôi tay rắn rỏi chế trụ cả người .

      'Vậy để cho em xem thử, thế nào là đánh chết cái nết chừa nhé ...'

      Lời vừa dứt xoay người lại, nụ hôn nóng rực chuẩn xác đáp xuống đôi môi đỏ mọng của , tham lam mút lấy ngọt ngào trong miệng .

      Nụ hôn mang theo khát vọng kinh người, trằn trọc dẫn dụ, dẫn hướng cho tay vòng qua vai , đầu lưỡi ngừng dây dưa triền miên cùng chiếc lưỡi thơm tho của như muốn nương nhờ nụ hôn này dung nhập vào trong .

      Hô hấp của Sầm Tử Tranh dần trở nên hỗn loạn, đứt quãng mà dồn dập, đôi tay bé biết từ lúc nào vòng chặt qua cổ khiến cho thân thể hai người càng dán sát vào nhau. Nhiều năm như vậy, Cung Quý Dương hoàn toàn biết làm thế nào để khống chế thân thể của , khống chế tự chủ của để mặc cho cả thân thể lẫn tư tưởng của nghe theo sai sử của .

      cơ thể từng chút , từng chút chậm rãi dấy lên ngọn lửa, mà , khởi nguồn của ngọn lửa kia dùng cuồng nhiệt của chính mình thiêu đốt đến cùng tận! Sầm Tử Tranh cũng thể suy nghĩ gì được nữa chỉ có thể mặc cho môi , tay , thân thể chiếm cứ lấy ...

      Chinh ngay lúc Cung Quý Dương muốn tiến thêm bước nữa Sầm Tử Tranh chợt bật ngồi dậy, mái tóc dài lõa xõa bờ vai trần của , dưới ánh đèn, ánh lên làn da của khiến nó trông càng thêm trắng ngần.

      'Tranh Tranh ...'

      'Quý Dương, nghe thử xem ...' Sầm Tử Tranh đợi hết lập tức ngắt ngang.

      Cung Quý Dương sửng sốt nhưng rất nhanh nghe loáng thoáng có tiếng khóc đâu đây, hình như là từ ngoài cửa phòng ngủ vọng vào.

      'Ông xã, là Tiểu Hòa đó, con bé khóc!' Sầm Tử Tranh vừa nghe nhận ra chủ nhân của tiếng khóc kia, vội vàng lên tiếng.

      Sắc mặt Cung Quý Dương chợt đổi, vội vàng với lấy áo choàng tắm khoác lên người Sầm Tử Tranh, chính mình cũng mặc lại áo ngủ rồi bước nhanh về phía cửa phòng ngủ.

      Quả nhiên là Cung Ngữ Hòa, mặc chiếc váy ngủ màu trắng, đôi chân nhắn mang dép mà bước chân trần thảm, bé vừa khóc vừa chạy về phía Cung Quý Dương.

      Bởi diện tích phòng ngủ chính tương đối rộng nên tiếng khóc của bé chỉ nghe được loáng thoáng.

      Vừa nhìn thấy con khóc như thế, lòng Cung Quý Dương quả cũng tan nát theo từng tiếng khóc của bé, đau lòng bước vội về phía cửa, ôm lấy đứa con bảo bối lên, giọng dỗ dành: 'Tiểu Hòa, sao vậy con? Ai bắt nạt con?'

      Cung Ngữ Hòa vừa nhìn thấy ca, gương mặt nhắn càng lộ vẻ ủy khuất, khóc càng dữ dội hơn, nhất thời nên lời.

      'Ông xã, Tiểu Hòa sao thế? Sao lại khóc đến nông nỗi này?'

      Sầm Tử Tranh cũng bước về phía cửa, nhìn thấy con khóc đến thở nổi, mặt liền lộ vẻ bối rối.

      Cung Quý Dương ôm con về phía giường, sau khi cẩn trọng đặt bé ngồi vững vàng giường, gương mặt lộ vẻ xót xa, giọng : 'Tiểu Hòa ngoan, cho ba nghe có chuyện gì vậy? Ngoan!'

      Nhìn thấy nước mắt của con từng giọt từng giọt xuống bàn tay mình, lòng Cung Quý Dương chợt đau như dao cắt. Từ khi có đứa con này, có thể chiều chuộng hết mực, tuy thương con trai nhưng tình thương đó giống với tình thương mà dành cho con .

      Đứa con này đối với Cung Quý Dương mà đúng là viên ngọc quý giá nhất, mà cầm tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, chẳng trách lúc này nhìn thấy bé khóc thành thế này, đương nhiên là ruột gan như lửa đốt rồi.

      Cung Ngữ Hòa khóc thút thít từng hồi, nghe cha mình hỏi như vậy, đứt quãng : 'Tiểu Hòa ... sợ ... Lạc Nhi cũng ... cũng sợ ... huhu ...'

      'Sợ cái gì? Ngoan, cho mẹ nghe!' Sầm Tử Tranh cũng đau lòng rút vội mấy tờ khăn giấy giúp con lau nước mắt.

      'Hu hu ...' Tiểu Hòa khóc càng lớn tiếng: 'Trước khi con với ... với Lạc Nhi ngủ ... Thiên Nhi ... Thiên Nhi kể chuyện ma cho bọn con ... bọn con nghe nhưng mà ... nhưng mà Thiên Nhi vẫn cứ kể, con với Lạc Nhi ... sợ ... sợ dám ngủ ... hu hu ... hai xấu ... hai dọa con ...'

      Tuy là khóc nhưng Tiểu Hòa vẫn đem hết nguyên cớ khiến mình sợ hãi kể lại lượt, nghe hết, Sầm Tử Tranh mới thở phào hơi, ra là như thế.

      'Con cưng, đừng khóc. Ngoan. sao đâu. Là hai tốt, ngày mai mẹ dạy lại hai, ngoan, đừng khóc nữa!' vừa nhàng vỗ vỗ lưng con như vỗ về vừa dỗ dành.

      Cung Quý Dương nghe con xong tảng đá đè nặng trong lòng cũng dỡ xuống, đau lòng giúp con lau nước mắt, giọng dỗ dành: 'Cục cưng, ngoan, chuyện của hai kể đều , đừng sợ. Ba dỗ con ngủ, được ?'

      Cung Ngữ Hòa nghe vậy, vừa thút thít khóc vừa nhào vào lòng Cung Quý Dương, đôi tay nhắn bám chặt lấy cổ cha, lắc đầu : ', Tiểu Hòa muốn ngủ chung với ba mẹ ...'

      'Tiểu Hòa, con lớn rồi, phải nghe lời chứ. Mẹ dắt con về phòng ngủ, được ?' Sầm Tử Tranh sợ Cung Quý Dương ngủ ngon, vội dỗ dành con.

      Cung Ngữ Hòa vừa khóc vừa lắc chiếc đầu , ', mà, Tiểu Hòa muốn ... muốn ngủ chung với ba mẹ. Lạc Nhi ... Lạc Nhi cũng tìm chú Lăng với dì Hinh rồi ... hu hu ...'

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 14: Hạnh phúc như trong cổ tích
      Dịch : dquynh122

      'Được, được, tới đây Tiểu Hòa, để ba ôm con ...'

      Cung Quý Dương sợ nhất là nhìn con khóc, Cung Ngữ Hòa vừa khóc là lòng tan nát rồi, vội vươn tay ôm bé vào lòng sau đó xót xa dỗ dành: 'Tiểu Hòa của chúng ta tối nay ngủ chung với ba mẹ. Nào, tiểu công chúa, ngoan, đừng khóc nữa!'

      Cung Ngữ Hòa co ro trong lòng Cung Quý Dương, nghe cha dỗ dành như vậy lập tức nín khóc, gương mặt nhắn chợt lộ ra nụ cười, bé càng ôm cha chặt hơn, hề keo kiệt tặng cho cha nụ hôn ngọt ngấy.

      'Ba là tốt nhất!'

      Cung Quý Dương nghe vậy liền cười sảng khoái.

      Sầm Tử Tranh cười khổ lắc đầu, giọng làu bàu nhưng trong giọng giấu được hạnh phúc: 'Ông xã, chiều thế này Tiểu Hòa hư mất!'

      'Con chính là công chúa , đương nhiên là phải chiều rồi, chuyện này phải bàn!'

      Cung Quý Dương để Cung Ngữ Hòa nằm giữa hai vợ chồng, cẩn thận giúp con đắp chặt, sau đó vươn tay véo lên mũi con ...

      'Bé ngoan, ngủ . Ngày mai là lễ Giáng sinh rồi. Lúc con thức dậy là thấy quà Giáng sinh của ông già Noel rồi!'

      Cung Ngữ Hòa ngoan ngoãn gật đầu rồi như nhớ ra điều gì, bé khẩn trương hỏi: 'Ba à, nhưng chiếc vớ của con con quên mang theo rồi. Tối nay con có ngủ trong phòng, vậy ông già Noel có tìm được con ? Tìm được, có quà làm sao bây giờ?'

      Thấy vẻ lo lắng của hôm nay, Sầm Tử Tranh thương vuốt mái tóc dà ciủa con, dịu dàng : ' đâu, vào ngày Giáng sinh, chỉ cần là em bé ngoan nhận được quà Giáng sinh, cho nên Tiểu Hòa phải ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, đến lúc thức dậy thấy quà ngay thôi!'

      Tiểu Hòa nghe vậy mới vui vẻ cười, hai tay bé nắm lấy tay của ba mẹ, đôi mắt trò xoe tinh nghịch chớp chóp: 'Ba, mẹ, Tiểu Hòa muốn nghe kể chuyện, Tiểu Hòa nghe kể xong chuyện ngủ!'

      bé thích nhất là được nghe ba mẹ kể những câu chuyện cổ tích của Andersen.

      'Tiểu Hòa ngoan, muốn nghe chuyện gì ba kể con nghe!' Cung Quý Dương ôm chặt con , âu yếm hỏi.

      'Dạ!' Tiểu Hòa chớp đôi mắt to ra vẻ suy nghĩ rồi mới : 'Ba, kể cho Tiểu Hòa nghe chuyện "Bầy chim thiên nga" , là chuyện của công chúa Alisa với hoàng tử ấy!'

      'Quỷ nghịch ngợm, cứ thích nghe chuyện hoàng tử với công chúa!' Sầm Tử Tranh vừa lắc đầu vừa âu yếm trách .

      gương mặt nhắn của Tiểu Hòa lộ ra nụ cười rạng rỡ, cách nghiêm túc: 'Bởi vì mỗi lần Tiểu Hòa nghe chuyện của hoàng tử và công chúa Tiểu Hòa luôn cảm thấy hoàng tử trong truyện rất giống ba, công chúa giống mẹ, ba với mẹ luôn sống hạnh phúc bên nhau!'

      'Haha ...' Cung Quý Dương nghe con vậy, cười hớn hở : 'Bé cưng đúng là nguồn vui của ba nha! Được, vậy ba kể cho Tiểu Hòa nghe chuyện "Bầy chim thiên nga"!'

      Bởi vì Cung Ngữ Hòa từ thích nghe chuyện cổ tích vì vậy Cung Quý Dương gần như mua hết những quyển truyện cổ tích được bày bán thị trường, chỉ riêng những tuyển tập truyện cổ tích của Andersen cũng tiêu tốn của ít tiền để mua những quyển truyện gốc số lượng hạn chế đương nhiên giá tiền hoàn toàn rẻ. chỉ như thế, vì để có thể xem là ông bố mẫu mực, còn tận lực học thuộc hết những câu truyện của Anderson, chỉ cần Tiểu Hòa muốn nghe câu chuyện nào đều có thể kể cho bé nghe cách sinh động nhất.

      'Ngày xửa ngày xưa ở vương quốc rất xa xôi, vị vua trị vì vương quốc đó có mười người con trai và người con tên là Alisa. Mười người con trai này đều là hoàng tử. Khi các hoàng tử đến tuổi học, ngực mỗi người đều có đeo miếng ngọc bội hình trái tim, bên sườn đeo thanh bảo kiếm. Các hoàng tử đều dùng viết chì tập viết những tấm bảng vàng, ai nấy đều rất thông minh, các sách vở học qua đều thuộc làu làu, mà mọi người ai cũng biết họ là hoàng tử. Còn em Alisa của họ thường ngồi soi gương chiếc ghế . ấy có quyển sách tranh, quyển sách tranh này cực kỳ quý giá, quốc vương gần như phải tiêu tốn cả nửa vương quốc mới mua được cho con ...'

      Đôi mắt to tròn đen láy của Cung Ngữ Hòa mở lớn, thoạt nhìn bé xinh xắn như búp bê Barbie, vừa nghe đến đây, bé liền ngắt lời cha: 'Ba à, Tiểu Hòa với Alisa cũng giống nhau, Tiểu Hòa cũng có quyển sách tranh rất đẹp, còn có quần áo rất đẹp nữa, quần áo mà mẹ thiết kế cho Tiểu Hòa là đẹp nhất đời ...'

      'Tiểu Hòa với Alisa đúng là giống nhau, đều là công chúa . Chỉ có điều Alisa trong truyện cổ tích phải chịu khổ nhiều lắm!' Sầm Tử Tranh cười vỗ vỗ người con .

      ' sao? Làm công chúa phải chịu khổ sao mẹ?'

      Gương mặt nhắn của Cung Ngữ Hòa nhăn lại, bé vội nhìn cha mình, lo lắng : 'Ba à, nhanh kể tiếp cho Tiểu Hòa nghe , con muốn nghe nữa!'

      'Được, được, ba kể cho con nghe ...' Cung Quý Dương lại giọng tiếp tục câu chuyện.

      Dưới ánh đèn ấm áp, ba người hạnh phúc nằm bên cạnh nhau. Cung Quý Dương kể cho con nghe hết câu chuyện này đến câu chuyện khác, rốt cuộc đến lúc kể câu chuyện thứ ba Cung Ngữ Hòa mới thiêm thiếp gác đầu lên cánh tay Cung Quý Dương, ngủ ngọt ngào.

      Nhìn vẻ mặt xinh xắn của con trong giấc ngủ ngọt ngào, bên môi Sầm Tử Tranh câu lên nụ cười ôn nhu, ấp áp, trong nụ cười tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.

      'Bà xã, khuya lắm rồi, em cũng ngủ . Nào ...'

      Cung Quý Dương chu đáo vỗ phẳng gối đầu sau đó giúp Sầm Tử Tranh đắp chăn, mỗi động tác đều tràn đầy tình ý và ôn nhu.

      Bàn tay to của Cung Quý Dương bị Sầm Tử Tranh dịu dàng ngăn lại, mở to đôi mắt trong veo, tình ý thâm trọng giọng : 'Quý Dương, qua lễ Giáng sinh này, tình của chúng ta cũng lại qua thêm năm nữa!'

      ' ngốc, tình của chúng ta vẫn luôn còn đó, giống như lời của Tiểu Hòa , đem đến cho gia đình mình cuộc sống như trong cổ tích!'

      Cung Quý Dương dịu dàng vuốt ve gương mặt , trong mắt che dấu chút nào tình ý sâu đậm từ đáy lòng.

      'Em , Quý Dương ...'

      Sóng mắt Sầm Tử Tranh dập dờn tình ý, hạnh phúc của hoàn toàn là do người đàn ông trước mặt này mang đến, bảo sao động tâm được chứ?

      ' cũng em ...'

      niềm hạnh phúc cũng trào dâng trong lòng Cung Quý Dương, bàn tay to của vuốt ve gương mặt xinh đẹp động lòng người của rồi nhàng cúi đầu, thâm tình đặt lên môi nụ hôn sâu, lúc này chỉ muốn dùng hành động để biểu đạt tình sâu thẳm trong đáy lòng mình ...

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 15: Gặp lại người quen cũ
      Dịch : dquynh122

      Dường như lễ Giáng sinh năm nay tuyết đặc biệt rơi nhiều, cả trước và sau lễ Giáng sinh cả New York gần như chìm trong màn tuyết trắng xóa nhưng hoàn toàn che lấp hết vẻ đẹp của thành phố này. Trước lễ Giáng sinh thương hiệu Leila hoàn thành show diễn đặc sắc nhất của mình từ trước đến giờ. Khi Sầm Tử Tranh được người mẫu chính dẫn từ phía sau hậu đài đến trước sàn catwalk, tiếng vỗ tay rào rạt vang lên khắp hậu trường, cùng lúc đó, ánh sáng từ những chiếc máy ảnh, trong khoảnh khắc, chừng như làm lu mờ màn tuyết trắng ngoài kia.

      Qua mấy năm phát triển, thương hiệu Leila có được vị trí vững chắc trong làng thời trang cao cấp quốc tế, thương hiệu Leila hôm nay như là bảo chứng, tiêu chí cho sang trọng và xa xỉ.

      đường phố New York, khí lễ hội vẫn còn lan tỏa trong gian mang đến cho mỗi người cảm giác tràn trề sinh lực và hy vọng. Chỉ có điều tuyết rơi tuy rất đẹp nhưng thể thừa nhận tuyết khiến cho giao thông đường cực kỳ thông thuận.

      Chính lúc này Sầm Tử Tranh len lỏi trong dòng xe cộ đó. Ngồi trong xe, bốn phía trước sau trái phải toàn xe là xe, có chút sốt ruột nhìn đồng hồ, thời gian đối với lúc này có chút gấp rút, bởi vì qua hôm nay, Thiên Nhi và Diên Nhi phải trở về tổ chức chịu huấn luyện đặc biệt, muốn dành nhiều thời gian hơn bên các con.

      'Chú Đạt, phía trước thế nào rồi?' Sầm Tử Tranh lo lắng nhìn lại đồng hồ lần nữa rồi lên tiếng hỏi người tài xế.

      Người tài xế được Sầm Tử Tranh kêu là chú Đạt mở cửa xe nhìn theo dòng xe cộ, thấy trước mắt là dòng xe dài vô tận, ông vô lực lắc đầu: 'Thiếu phu nhân, phía trước kẹt xe rất nghiêm trọng, mà bây giờ chúng ta cũng thể quay đầu xe được, xem ra chúng ta chỉ có thể chờ thôi!'

      Lúc này Sầm Tử Tranh chỉ hận thể mọc cánh mà bay về Cung Viên, có vẻ rầu rĩ nhìn tình trạng giao thông hỗn loạn phía trước mắt, sau đó ánh mắt lo lắng nhìn về hai bên cửa sổ xe, bất chợt ...

      Ngay lúc ánh mắt lướt qua vỉa hè phía tay phải cả người chợt sững sốt, sau đó cả người run khẽ ...

      Bóng dáng vừa lọt vào mắt Sầm Tử Tranh lề đường, bóng dáng ấy tuy chỉ lướt qua tầm mắt nhưng lập tức khóa trụ ánh mắt của .

      Tim Sầm Tử Tranh đập thình thịch trong lồng ngực, vội đẩy cửa xe ...

      'Thiếu phu nhân ...'

      'Chú Đạt, chú về trước . Nếu Cung tiên sinh có hỏi chú cứ tôi muộn chút mới trở về được!' Sầm Tử Tranh ngắt lời chú Đạt rồi vội vàng xuống xe bước về phía vệ đường bên phải.

      Tuyết rơi rất dày, cơ hồ che mất tầm nhìn của Sầm Tử Tranh nhưng rất chắc chắn về bóng người mình vừa nhìn thấy. Nhấc chân đuổi về phía trước, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia càng lúc càng gần, lòng bất giác thắt lại.

      'Tĩnh Nghiên ... Tĩnh Nghiên ... là bạn sao? Tĩnh Nghiên ...'

      Khi thấy bóng người phía trước chợt dừng bước chân trước cửa kính của cửa hàng Sầm Tử Tranh mới có can đảm bước đến gần, giọng gọi.

      Bóng người phía trước ràng cũng hơi run khẽ sau đó chậm rãi xoay người lại, sau khi nhìn người vừa lên tiếng gọi mình, mặt người kia lập tức lộ ra vẻ lạnh lùng.

      Sầm Tử Tranh ngây người nhìn đứng trước mặt mình, người mặc chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài xõa tùy ý xõa tung vai. gương mặt hiền dịu vẫn chưa lưu lại dấu vết gì của thời gian, nhưng trong chớp mắt nhìn thấy Sầm Tử Tranh đó, gương mặt kia chợt lộ ra vẻ lạnh lùng đến cùng cự

      Quả nhiên là Tĩnh Nghiên! Khương Tĩnh Nghiên, em của Khương Ngự Kình, cũng chính là người bạn tốt thời đại học của .

      'Tĩnh Nghiên, là bạn sao? Bạn ... bạn đến New York từ bao giờ? Mấy năm nay bạn đâu? Sống thế nào?' Sầm Tử Tranh kích động bước về phía trước, nhàng níu lấy cánh tay bạn, hỏi liên tục tràng.

      gương mặt trắng nõn của Tĩnh Nghiên hề lộ ra chút kích động nào, thậm chí hề lộ ra chút tình cảm nào, chỉ có lạnh lùng, trong đôi mắt trong veo như nước cũng chỉ vẻ lạnh như băng, môi Tĩnh Nghiên nhếch lên đường cong lạnh mạc, cánh tay rụt nhanh lại ...

      'Ồ, ra là Cung phu nhân. là vừa khéo. ngờ New York lớn như vậy chúng ta cũng có thể gặp nhau. Hay là ... thế giới này quá bé?'

      rồi liếc mắt nhìn Sầm Tử Tranh vẻ kinh miệt, cười lạnh tiếng rồi xoay người bước .

      'Tĩnh Nghiên ...'

      Sắc mặt Sầm Tử Tranh chợt biến, vội vàng đuổi theo Khương Tĩnh Nghiên, lần nữa nắm lấy cánh tay : 'Tĩnh Nghiên, bạn có biết mấy năm qua mình vẫn luôn hỏi thăm tin tức của bạn ? Bạn .... Mình biết bạn vẫn còn trách mình!'

      Tĩnh Nghiên cười lạnh tiếng: 'Thế nào, Cung phu nhân muốn tìm tôi sao? là vinh hạnh của tôi. Chẳng lẽ Cung phu nhân còn nhớ đến đời này còn có Khương Tĩnh Nghiên sao?'

      'Tĩnh Nghiên, giữa chúng ta có chút hiểu lầm, bạn trách mình, thậm chí là hận mình cũng là bình thường, điều này mình rất hiểu. Nhưng ở đây là đường lớn, ồn ào quá chuyện được, chẳng bằng chúng ta tìm chỗ ngồi xuống chuyện, có được ?' Sầm Tử Tranh cách chân thành.

      Tĩnh Nghiên nghe vậy trong ánh mắt chợt xẹt qua tia sắc bén, nhìn Sầm Tử Tranh, lâu sau đó mới cười lạnh : 'Ngồi xuống chuyện? Giữa chúng ta còn có gì để nữa chứ?'

      'Tĩnh Nghiên, xin bạn ... đừng như vậy mà. Chẳng lẽ bạn quên, chúng ta từng là bạn tốt nhất của nhau sao?'

      Khương Tĩnh Nghiên chợt vỗ tay mấy tiếng ngắt lời Sầm Tử Tranh, ý cười càng sâu gương mặt xinh xắn, nhưng hoàn toàn chỉ là ngoài mặt, nụ cười này, hoàn toàn phải xuất phát từ nội tâm.

      'Đúng vậy, chúng ta từng là bạn tốt của nhau nhưng hôm nay tôi thấy người được gọi là bạn tốt kia có chỗ nương tựa tốt như vậy, sống cuộc sống hạnh phúc như vậy, tôi mừng thay cho bạn mình, thế thôi!'

      'Tĩnh Nghiên!'

      'Xin lỗi nha, Cung phu nhân. Tôi còn có việc phải làm. Bà cũng biết đó, từ khi trai tôi mất , tất cả mọi chuyện đều do mình tôi gánh vác. Bây giờ chuyện tôi có thể làm cũng chỉ là cố gắng làm việc mà thôi!'

      Khương Tĩnh Nghiên lạnh nhạt ngắt lời Sầm Tử Tranh lần nữa, trong mắt vẫn vẻ đạm mạc như nãy giờ, vui cũng buồn.

      'Tĩnh Nghiên, cho mình biết bây giờ bạn làm gì, làm việc ở đâu được ? Bạn vội cũng sao, ngày mai mình có thể tìm bạn, chúng ta từ từ chuyện!'

      Sầm Tử Tranh muốn lỡ mất cơ hội lần này, biết lần này nếu Tĩnh Nghiên rời liệu phải đợi đến bao giờ mới gặp lại được ấy.

      Nào ngờ Tĩnh Nghiên nghe vậy, đôi mày xinh đẹp liền nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía gương mặt đầy lo lắng của Sầm Tử Tranh, lắc đầu: 'Cung phu nhân, tôi hy vọng vẻ lo lắng gương mặt bà là lòng. Chỉ tiếc là ...'

      thở dài tiếng, nét mặt càng thêm lạnh: 'Bà với tôi tuy là bạn học, nhưng tôi vẫn luôn nhận ra, ra Cung phu nhân chỉ giỏi thiết kế trang phục mà thiết kế tâm kế càng giỏi hơn, hơn nữa, bản lĩnh diễn kịch cũng là số , tôi tự thẹn đời này cũng bằng phần vạn của bà vì vậy, tôi đâu về đâu cũng là chuyện của tôi, liên quan gì đến Cung phu nhân!'

      dứt lời, Tĩnh Nghiên liền lách qua người Sầm Tử Tranh bước , bước chân kiên định mặc cho những bông tuyết ngừng rơi rào rạt bờ vai gầy...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :