1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 06: Giáng Sinh trắng (4)
      Dịch : dquynh122

      Sầm Tử Tranh cười lắc đầu: 'Tiểu Hòa, cây đũa thần này của con là thiết kế cho những bạn khác mà, vì vậy cần quá nổi bật đâu. Loại đá màu xanh này rất phát sáng, nếu như con lạm dụng rất rối mắt, con nghĩ thử xem có đúng vậy ?'

      Cung Ngữ Hòa nghiêng chiếc đầu ngẫm nghĩ hồi rồi gật đầu: 'Mẹ đúng lắm, bây giờ con sửa lại!'

      Bên môi Sầm Tử Tranh câu lên nụ cười sủng nịch, gật đầu.

      Sắc trời dần tối lại, hoa tuyết ngoài cửa dưới ánh sáng của vô vàn ánh đèn bay bay nhìn càng thêm huyền ảo, đêm Bình an càng lúc càng gần, khắp nơi đều vang tiếng nhạc dìu dặt và hương thơm của các loại thức ăn ...

      'Ba ơi, Thiên Nhi đói quá rồi!' Cung Liệt Thiên vừa ngáp vừa .

      'Đều tại em cả, ba nuôi quy định là chúng ta chỉ chạy vòng thôi, thế mà em lại dám làm trái, chạy cho đủ ba vòng, hại chúng ta trễ như vậy mới về đến Cung Viên!'

      Người vừa câu này phải ai xa lạ mà chính là con trai của Lăng Thiếu Đường, Lăng Triệt.

      Cung Liệt Thiên nghe vậy, đôi mắt tà tứ ràng là do di truyền nhướng lên: ' còn dám em sao, phải đua rất hào hứng sao? Bằng sao gọi là " bàn tay vỗ kêu" chứ!'

      'Được rồi được rồi, hai đứa tiểu quỷ này, về đến Cung Viên rồi vẫn tranh cãi thôi. Chúng ta ba người bây giờ rất nguy hiểm rồi, còn mau vào ngay cả ba cũng bị nạn!'

      Hai đứa trẻ rụt lưỡi, theo Cung Quý Dương vội vã vào Cung Viên.

      Tiếng nhạc hân hoan như thanh từ thiên đường du dương len lỏi vào từng góc trong phòng khác, khi nhóm ba người của Cung Quý Dương cùng bước vào trong phòng, ánh mắt của tất cả mọi người đều hẹn mà cùng nhìn về phía họ.

      'Tiêu rồi, bị bắt tại trận rồi!' Cung Quý Dương giọng với Tiểu Lăng Triệt và Thiên Nhi.

      Cung Liệt Thiên dán sát thân hình nhắn vào người Cung Quý Dương, cũng giọng hỏi: 'Ba à, ba đoán thử xem mẹ có phạt đứng con ?'

      'Thảm rồi, haizzz, lần này ngay cả con cũng bị liên lụy rồi. Đêm bình an của con a ...' Lăng Triệt ai oán .

      'Hai đứa xì xào gì đó? Là Tiểu Triệt sao? Sao con lại ở đây?' Lúc này Sầm Tử Tranh đến trước mặt ba người, vừa nhìn thấy Lăng Triệt liền nhịn được hỏi ngay.

      'Con ... con ... hắc hắc ...'

      Lăng Triệt vò vò đầu sau đó đôi mắt to tròn đảo nhanh vòng, vội bước đến ôm chặt lấy chân Sầm Tử Tranh, giọng ngọt như mật: 'Tiểu Triệt nhớ mẹ nuôi mà. Tiểu Triệt muốn ở Cung Viên cùng mọi người đón Giáng sinh!'

      'Được rồi được rồi, Tiểu Triệt, Thiên Nhi, nhanh qua đây, qua bà nội xem nào ...' Trình Thiến Tây thấy hai đứa liền cười tươi, vẫy tay về phía hai đứa.

      'Ừ, qua đây, qua cho bà ngoại nhìn hai đứa xem nào!' Bà Sầm ngồi bên cạnh cũng tươi cười .

      Bởi vì trốn đua xe, Cung Quý Dương sợ lỡ hẹn nên đặc biệt dặn dò tài xế đón bà Sầm và em trai của Sầm Tử Tranh cùng đến Cung Viên trước.

      'Bà nội, bà ngoại ...'

      Cung Liệt Thiên và Lăng Triệt hẹn mà cùng kêu lên, hai đứa vừa định chạy đến bị Sầm Tử Tranh chặn lại.

      'Hai đứa tiểu quỷ, đợi chút!'

      'Mẹ ...' Cung Liệt Thiên rầu rĩ kêu.

      'Mẹ nuôi ...' Lăng Triệt rụt lưỡi, dè dặt kêu.

      Sầm Tử Tranh ra lệnh cho hai đứa đứng yên sau đó nhìn kỹ lượt từ xuống dưới sau cùng ánh mắt rơi người Cung Quý Dương.

      'Bà xã ...'

      Cung Quý Dương bị nhìn đến chột dạ, vội cười cầu hòa, bước đến ôm lấy giọng : 'Giáng sinh vui vẻ!'

      Hai đứa Thiên Nhi và Lăng Triệt cực kỳ thông minh, thấy vậy cũng đồng loạt lên tiếng: 'Mẹ/ Mẹ nuôi, Giáng sinh vui vẻ!'

      'Đợi ...'

      Sầm Tử Tranh vừa nhìn nhận ra vẻ lén lút thập thò của họ, trong lòng mười mươi, đến bên cạnh Cung Liệt Thiên và Lăng Triệt, khuỵu chân xuống nắm lấy quần áo người hai đứa ...

      'Có ai có thể cho mẹ biết, quần áo của các con sao lại bẩn thế này ?'

      Hai đứa trẻ cùng rụt cổ mắt liếc về phía Cung Quý Dương đứng bên cạnh như cầu cứu.

      Sầm Tử Tranh đứng dậy bước về phía Cung Quý Dương, đôi tay vòng qua cổ , vỗ ...

      'Ông xã, vừa nãy mọi người bước vào hình như là có che dù mà, thế nào mà cả người đều dính tuyết vậy?'

      'Hắc hắc ...'

      Cung Quý Dương vươn tay vòng qua bờ eo mảnh khảnh của , cười tà tứ: 'Chỉ có bà xã đại nhân quan tâm nhất!'

      ' nha ...'

      Sầm Tử Tranh kề sát miệng bên tai , giọng chỉ đủ hai người nghe, nghiến răng nghiến lợi : 'Đừng đánh trống lảng với em. dẫn hai đứa tiểu quỷ đua xe đúng ? Cả người đều có mùi dầu nhớt xăng xe, tối nay chết chắc rồi!'

      'Ha ha ...'

      Cung Quý Dương cười càng "vui vẻ", biết giấu được Sầm Tử Tranh, mấy năm qua sớm luyện thành đôi "hỏa nhãn kim tinh" rồi.

      'Bà xã, đừng giận mà. Vậy , đợi đến lúc mở quà em xem tặng gì cho em, nếu như em thích muốn phạt thế nào cũng được, được ?'

      ' là ...'

      Sầm Tử Tranh vừa định chợt thấy người làm vội vã chạy vào, khẩn trương đến suýt nữa vấp ngã.

      Dì Tề thấy vậy có chút bất mãn chau mày bước đến giọng trách: 'Gấp gáp như vậy làm gì? Có chuyện gì sao?'

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 07: Giáng Sinh trắng (5)
      Dịch : dquynh122

      người làm vội đứng vững, thở hổn hển bất chấp ánh mắt bất mãn của người quản gia, nhìn mọi người trong phòng nhanh: ' ... xong rồi, Liệt Diên thiếu gia ở trong phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm xảy ra chuyện rồi!'

      'Cái gì?' Ai nấy thất thanh kêu.

      'Liệt Diên thiếu gia làm thí nghiệm sau đó ... sau đó tôi nghe có tiếng nổ ...'

      người làm chưa xong thấy Cung Quý Dương biến sắc, vội vàng xông ra khỏi phòng khách chạy về hướng phòng thí nghiệm, sau đó những người khác cũng hoảng hốt chạy theo sau.

      Phòng thí nghiệm, phải, chính xác là khu thí nghiệm bởi vì diện tích quá lớn của nó. Phòng được xây ở phía sau vườn hoa, vị trí tương đối mật, ngày thường nơi đây được Cung Quý Dương dùng để nghiên cứu cải tạo xe đua, máy móc hoặc nghiên cứu các kỹ thuật súng ống đạn dược mới, sau này phòng thí nghiệm bị Cung Liệt Diên chiếm cứ.

      Khi đoàn người chạy đến phòng thí nghiệm, nhìn thấy tường của phòng thí nghiệm bị sụp, cửa sổ bị phá tan tành vẫn còn nghi ngút khói đen.

      'Diên Nhi ...' Sầm Tử Tranh vừa nhìn sợ đến nhũn người, mặt còn chút huyết sắc.

      Cung Quý Dương cũng cố giấu vẻ lo lắng trong đáy mắt, lời nào lập tức xông vào trong phòng thí nghiệm, Sầm Tử Tranh và những người khác cũng vội chạy vào theo.

      Trong phòng cực kỳ yên ắng, tiếng động nào, từ trong ra ngoài chỉ toàn mùi thuốc súng.

      'Diên Nhi ...'

      Tiếng rống của Cung Quý Dương vọng khắp gian phòng, thân hình cao lớn cũng bởi vì hoảng sợ mà khẽ run.

      'Ông xã, Diên Nhi ...'

      Sầm Tử Tranh thấy tim mình như bị ai bóp chặt, cả người lảo đảo tưởng chừng đứng nổi nữa.

      ' ơi ...'

      'Diên Nhi à ...'

      Ai nấy đều cuống cuồng tìm kiếm.

      Cung Quý Dương cắn chặt môi, vầng trán rộng bắt đầu tươm ra những giọt mồ hôi, lúc này lòng khẩn trương hơn ai hết nhưng vẫn cố bắt mình phải trấn tĩnh lại. Đều là lỗi của cả, nếu như con có chuyện gì, thể tha thứ cho chính mình bởi vì lúc đầu là đồng ý cho Diên Nhi sử dụng phòng thí nghiệm này.

      'Yeah ...!'

      lúc mọi người khẩn trương tìm kiếm đột nhiên từ lầu vọng đến tiếng kêu mừng rỡ, giọng này nghe ra rất non nớt nhưng lại mang vẻ hưng phấn và tự tin khác thường.

      'Là Diên Nhi, là Diên Nhi ... Diên Nhi!!!'

      Sầm Tử Tranh vừa nghe được tiếng của Cung Liệt Diên, mừng đến rơi lệ, hơi thở dần trở nên dồn dập.

      Còn Cung Quý Dương vừa nghe thở phào hơi, bước vội mấy bước vọt đến lầu hai, khi nhìn thấy Cung Liệt Diên đầu tóc cũng dính đầy tro bụi khỏi cười khổ tiếng.

      'Diên Nhi ...' lên tiếng gọi con.

      'Ba à ...'

      Cung Liệt Diên vội quay sang hướng vừa phát ra tiếng gọi, nhìn thấy Cung Quý Dương gương mặt nhắn trong chớp mắt bừng sáng, vội vàng đặt vật cầm tay xuống đất chạy vội về phía cha mình.

      Cung Quý Dương quỳ xuống, hai tay giang ra ôm chặt lấy con, chút nề hà hôn tới tấp lên gương mặt lấm lem của con trai ...

      'Con à, con suýt nữa hù chết ba rồi. Vừa nãy là thế nào? Nghe người làm trong này phát nổ, phải ?'

      Cung Liệt Diên còn chưa kịp trả lời Sầm Tử Tranh và những người khác lên đến nơi.

      'Diên Nhi ...' kéo vội Cung Liệt Diên vào lòng, vẻ mặt vẫn chưa hết khẩn trương sờ lượt khắp người con, 'Để mẹ xem xem con có bị thương ở đâu hay ? Con mẹ nghe, có chỗ nào khỏe ?'

      'Phải đó Diên Nhi à, con làm gì vậy? Ông bà nội với bà ngoại con lo lắng lắm đó!' Cung Doãn Thần cũng khẩn trương .

      'Ông nội, bà nội, bà ngoại, ba mẹ, Thiên Nhi, Tiểu Hòa, Diên Nhi xin lỗi để mọi người lo lắng! Nhưng Diên Nhi có việc gì, cũng bị thương, xin mọi người yên tâm! Hả??? ... Tiểu Triệt? cũng đến rồi sao?' Cung Liệt Diên xin lỗi vòng tất cả mọi người sau đó mới nhìn thấy Lăng Triệt, mắt khỏi sáng lên, vội hào hứng chào hỏi.

      'Phải đó. đến ăn lễ Giáng sinh cùng với mọi người! Nhưng Diên Nhi này, em rốt cuộc là làm gì vậy? Người làm vừa mới là nghe tiếng nổ lớn!' Lăng Triệt khua tay múa chân diễn tả cách khoa trương, gương mặt nhắn lộ vẻ nghiêm túc hỏi.

      Cung Liệt Diên hơi nhíu mày sau đó nhún vai : 'Nào có khoa trương đến vậy chứ, chỉ là chút xíu thuốc súng phát nổ thôi mà!'

      Cung Liệt Diên với Cung Liệt Thiên là hai em sinh đôi, gương mặt hoàn toàn như cùng khuôn đúc ra, ngay cả động tác thần thái đều cực kỳ giống nhau chỉ có điều cá tính của Cung Liệt Diên tương đối trầm ổn, tuy rằng cũng thích đua xe nhưng si mê như Cung Liệt Thiên, ngược lại lại rất có hứng thú với nghiên cứu và chế tạo cơ khí và súng ống, suốt ngày cứ thích trốn trong phòng thí nghiệm.

      'Con trai, qua đây cho ba xem nào!' Cung Quý Dương vội ôm con vào lòng, bàn tay to lại rất dịu dàng giúp con chỉnh lại mái tóc có phần lộn xộn.

      'Sao lại thành ra như thế chứ? Con xem mặt của con kìa, bẩn có khác gì con mèo đâu!' Trong mắt tràn đầy âu yếm, giọng cưng chiều .

      'Ba, con sao!' rụt cổ sau đó ngượng ngùng vò đầu rồi đưa tay lấy ống tay áo lau vết bẩn mặt: 'Ba, rốt cuộc con cũng biết được cấu tạo của cây súng kia rồi, thực cool, ba đúng là thần tượng siêu cấp của con!'

      Chú bé nhìn cha bằng ánh mắt sùng bái, ngay cả giọng cũng tràn đầy kiêu ngạo.

      'Đồ ngốc này, ra là con cố tháo cây súng kia ra sao? Cây súng đó là cha đặc biệt chế tạo cho Hắc thủ đảng của chú Lãnh con, lực sát thương cực lớn. Con lại mạo muội như vậy, hỏi ba tiếng mà lại tự tiện làm vậy, cũng may lần này có sao, nếu như con có chuyện, chỉ là ba mà ngay cả chú Lãnh của con cũng cảm thấy áy náy!' Cung Quý Dương véo mạnh chiếc mũi của con, muốn khóc được muốn cười xong.

      Đứa con trai này của quá tò mò, từ lúc còn thích tháo dỡ rồi tổ hợp lại những món đồ chơi, lớn lên chút bắt đầu nghiên cứu những món đồ phức tạp hơn, bây giờ lại tò mò với cả súng ống và xe , đợi lớn lên chút biết còn muốn chơi những gì nữa.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau
      Chương 08: Giáng Sinh trắng (6)
      Dịch : dquynh122

      'Ông xã!'Sắc mặc Sầm Tử Tranh vẫn còn trắng bệch: ' thể chiều Diên Nhi mãi như thế được. Diên Nhi ...'

      chuyển ánh mắt nhìn về phía Cung Liệt Diên, gương mặt tuấn lãng kia hoàn toàn giống hệt như Cung Quý Dương, thở dài tiếng sâu rồi mới : 'Sau này được phép tiến vào phòng thí nghiệm nữa, nửa bước cũng được!'

      ' được đâu, mẹ ...' Cung Liệt Diên sốt ruột đến suýt khóc.

      ' có thương lượng!'

      Sầm Tử Tranh nghiêm khắc , muốn có ngày nào đó mất bất cứ đứa con nào, chỉ cần nghĩ đến điều này, lòng muốn chết cũng có.

      'Nhưng Diên Nhi đảm bảo sau này nhất định xảy ra nữa đâu ...'

      'Mẹ lại lần nữa, thương lượng gì hết! Diên Nhi, nếu như con còn tiếp tục như thế, mẹ rất đau lòng, biết ?'

      Sầm Tử Tranh vừa vừa cẩn thận giúp con trai sửa sang lại y phục, mặt nét lo lắng vẫn còn nguyên đó.

      Cung Liệt Diên ủy khuất chu môi, chú bé muốn gì nhưng lại nhìn thấy Cung Quý Dương đứng bên cạnh nháy mắt nên biết điều im lặng. biết có lúc cha còn phải nghe lời của mẹ, bà ông nội bà nội cùng bà ngoại đều cùng phe với mẹ cả.

      Lúc này Cung Liệt Thiên đĩnh đạc như người lớn bước đến, bàn tay mập mạp đặt lên vai em trai, vỗ , 'Diên Nhi, như vậy mới ngoan chứ. Em biết là em song sinh có tâm linh tương ứng sao, nếu như em có chuyện gì biết làm thế nào?'

      'Hừm!' Cung Liệt Diên trừng mắt nhìn Cung Liệt Thiên: ' nhảm!'

      'Cái gì mà nhảm chứ? Vừa nãy nha, có thể tìm đường sống trong cái chết, ra đều là tại em cả, bởi vì có dự cảm trước cho nên vừa nãy lúc đua xe suýt nữa là đụng vào lan can đó, ra thìa em sắp có chuyện, ô ...'

      Chú bé vừa đến đây như chợt nghĩ ra điều gì liền vội đưa bàn tay mập mạp bụm miệng lại ...

      Thảm rồi ... trong lòng thầm rên rỉ.

      Quả nhiên ...

      'Cái gì? Thiên Nhi, con lại đua xe?' Trình Thiến Tây cùng mấy vị trưởng bối nghe cháu mình vậy kinh hãi kêu thất thanh.

      Sắc mặt của Sầm Tử Tranh càng thêm khó coi: 'Thiên Nhi, ra con đua xe!'

      Vừa nãy chỉ mới xa gần với Cung Quý Dương nhưng tinh ranh đánh trống lảng, ngờ con trai ngược lại lại chủ động khai nhận.

      Cung Liệt Thiên rụt lưỡi, 'Mẹ à, Thiên Nhi chỉ chơi chút mà thôi ...'

      Sầm Tử Tranh nhìn Cung Liệt Thiên sau đó nhìn về phía Lăng Triệt đứng bên cạnh ...

      'Tiểu Lăng Triệt, con sao? Có phải con cũng theo Thiên Nhi đua xe ?'

      Bởi vì tứ đại tài phiệt là thế giao lâu đời, lại thêm mấy đứa bé này chơi với nhau rất hợp cho nên cũng coi những đứa con của ba người còn lại như con mình, lúc nên chìu chuộng rất chiều chuộng, lúc nên phê bình tuyệt chút lưu tình.

      Lăng Triệt thấy mẹ nuôi tức giận, gương mặt nhắn liền xụ xuống, giọng cũng cực kỳ nhu thuận : 'Mẹ nuôi, mẹ đừng giận Triệt Nhi, lần sau Triệt Nhi dám nữa!'

      Ba nuôi từng nhiều lần, "kẻ biết thời thế mới là kẻ tài giỏi", mới ngốc đến nỗi chọc cho mẹ nuôi vui. , nếu như chuyện này truyền ra ngoài, còn sợ bị ba mẹ mình lột da hay sao chứ?

      Nhìn thấy Lăng Triệt ngoan ngoãn như vậy, Sầm Tử Tranh cũng tiện phát tác cơn giận, gật đầu sau đó nhìn hai đứa con của mình, giọng nghiêm khắc : 'Hai đứa nhìn Lăng Triệt nhà người ta kia, biết sai chịu sửa mới là đứa bé ngoan. Hai con sao hở? Lần nào cũng hứa hẹn đủ điều sau đó vẫn khiến mẹ lo lắng. đứa đua xe, đứa thích chơi súng. Sao các con còn mà lúc nào cũng khiến cho mẹ lo lắng thế chứ? Sau này lớn lên còn đến thế nào nữa?'

      Hai đứa bé cực kỳ ủy khuất cúi đầu, hai đôi tay nhắn ngừng vò áo.

      Nhìn thấy vẻ mặt này của con trai, đương nhiên là Cung Quý Dương rất đau lòng, vội bước đến ôm hai đứa bé vào lòng, cười giả lả với vợ: 'Tranh Tranh, em làm các con sợ kìa!'

      'Ông xã ...' Sầm Tử Tranh vừa nghe chồng vậy liền chĩa mũi dùi về phía Cung Quý Dương ...

      ' đó, suốt ngày cứ chiều chuộng chúng nó, sau này được để Thiên Nhi đến trường đua xe, Diên Nhi cũng được bước vào phòng thí nghiệm của bước, bằng ... nếu để cho em phát ra, ba người phải chà sạch sàn nhà vệ sinh của tất cả các phòng trong Cung Viên lần cho em!'

      'Mẹ ... Con muốn chà sàn ...' Diên Nhi chun chiếc mũi .

      'Bà xã, em dọa con sợ kìa. Hơn nữa, con như vậy là do di truyền của mà. cũng thích đua xe, cũng thích nghiên cứu cơ khí, chúng nó chỉ là bản sao của thôi mà ...'

      Cung Quý Dương cười càng ái muội dù lời lẽ vẫn rất đường hoàng.

      'Ông xã, còn dám nữa sao. Lần nào cũng vậy, đều là làm người tốt, người xấu để em làm. xem các con kìa, tuổi con mà chẳng có chút ngây thơ nào của trẻ con cả, ngày nào cũng giống như người già trước tuổi vậy!' Sầm Tử Tranh vẻ mặt ai oán , ánh mắt lại nhìn về phía Trình Thiến Tây ...

      'Mẹ, chẳng lẽ con đúng sao?'

      Hai đứa bé cũng nhìn về phía bà nội, ánh mắt tràn trề hy vọng, bà nội vốn thương nhất hai đứa, chắc là bà nội giúp hai đứa mấy câu.

      Nào ngờ Trình Thiến Tây bước đến gần, bà gật đầu, giọng quả quyết : 'Đúng đó, Tử Tranh rất có lý. Lúc còn Quý Dương cũng giống như vậy, thích đua xe, thích chơi những trò chơi có tính khiêu chiến, ta từ lo lắng cho Quý Dương cho đến lớn. Bây giờ hai đứa con phải nghe lời mẹ mới được, được để mẹ các con lo lắng nữa, bằng , ngay cả bà nội cũng giúp được cho các con đâu!'

      'Bà nội ...' Gương mặt nhắn tuấn lãng của hai đứa lập tức nhăn nhúm lại.

      'Quý Dương, vợ con và mẹ con đúng đó. Hai đứa này chính là hai đứa cháu cưng của bà nội, nếu như cháu cố của ta có chuyện gì nguy hiểm, bà lão này chỉ còn cách tìm con hỏi tội thôi!' Cung lão phu nhân cũng đứng về phía Sầm Tử Tranh.

      'Dạ! Cung lão phu nhân, mẫu thân đại nhân và bà xã đại nhân dạy rất phải, Quý Dương tuân lệnh!'

      Cung Quý Dương khoa trương khom người nhận lỗi khiến cho Sầm Tử Tranh dù cơn tức còn đó cũng nhịn được bật cười.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 09: Bạn đến từ phương xa (1)
      Dịch : dquynh122

      Sầm Tử Tranh đành tạm tha cho ba cha con bởi vì vừa lúc đó dì Tề bước vào báo với cả nhà giờ com đến, nghe vậy những đứa trẻ hết sức vui mừng, những chuyện vừa rồi xảy ra với Cung Liệt Diên sớm bay xa xa.

      bàn ăn sớm bày đầy những món ăn ngon, màu sắc chủ đạo được trang trí trong phòng ăn là màu vàng, lộ đẹp đẽ và sang trọng, trần nhà, những chiếc đèn thủy tinh sáng rực đến chói mắt phát ra những ánh sáng vàng nhạt ấm áp, hòa cùng với ánh nến càng khiến cho gian phòng ăn ngập trong khí ấm áp và hài hòa.

      Mùi thức ăn tràn ngập khắp gian phòng khiến cho ai nấy cũng nổi cơn thèm ăn. Cung Doãn Thần ngồi ở vị trí trung tâm của bàn ăn, hai bên là Cung lão phu nhân và Trình Thiến Tây, tiếp đến là Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh, cuối cùng là mấy đứa . Cách sắp xếp bàn ăn này mang phong cách truyền thống và nghiêm cẩn của những gia đình giàu có.

      Khi mọi người vừa vừa cười vui vẻ yên vị nơi vị trí của mình, Cung Quý Dương còn chưa kịp người làm vội vã chạy đến, bẩm báo gì đó với dì Tề.

      Dì Tề nghe người làm xong, gương mặt chợt lộ vẻ tươi cười.

      'Dì Tề, có chuyện gì vậy?' Trình Thiến Tây nhìn thấy nụ cười gương mặt của dì Tề liền lên tiếng hỏi.

      Dì Tề bước đến gần bàn ăn, giọng vui vẻ : 'Phu nhân, vừa nãy người làm vào báo, xe của Lăng tiên sinh và Lăng phu nhân vừa đến Cung Viên, người làm dẫn họ vào đây.

      'Thiếu Đường đến đây sao?' Cung Quý Dương nghe vậy gương mặt tuấn lộ ra nụ cười ấm áp thân tình.

      'Trời ơi ...'

      Lúc này chợt nghe tiếng kêu trời của Lăng Triệt, thằng bé nhảy vội khỏi ghế, chạy đến núp sau lưng Cung Quý Dương.

      'Ba nuôi ơi, tiêu rồi! Ba với mẹ nhất định là đến tìm con tính sổ rồi. Ba nuôi cứu Triệt Nhi !'

      'Hihi, Lăng ca ca, ai bảo nghịch ngợm vậy chứ, còn dám lén trốn chú Lăng chạy về đây. Lát nữa xem chú Lăng phạt thế nào!' gương mặt nhắn của Cung Ngữ Hòa lộ ra nụ cười xinh như thiên thần nhưng ánh mắt lại thoáng qua tia giảo hoạt.

      'Lăng Triệt, sao đâu. Người nào làm người đó chịu. Là em chủ động đánh cược với ah, nếu như chú Lăng có trách phạt , em nhất định giúp cản lại, yên tâm !' Cung Liệt Thiên , dáng vẻ đầy chính nghĩa.

      'Haizzz, em nghĩ đó là cách hay đâu!'

      Cung Liệt Diên tỏ vẻ cực kỳ bất lực , 'Thành thực được khoan hồng, kháng cự chỉ thêm trừng phạt mà thôi! Theo em thấy, chú Lăng lần này đến nhất định là có chuẩn bị sẵn, Lăng Triệt à, lần này chết chắc rồi!'

      Ba đứa ba thái độ khác nhau nhưng đứa nào đứa nấy đều chuyện đường hoàng như người lớn.

      'Hừm, Diên Nhi với Ngữ Hòa đáng ghét, phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu hay sao? Gạt người!'

      Lăng Triệt chau mày kháng nghị, còn quên hướng về Cung Liệt Diên và Cung Ngữ Hòa làm cái mặt quỷ.

      Đến đây Cung Quý Dương nhịn được nữa, bật cười thành tiếng. Bốn đứa tiểu quỷ này, là đáng vô cùng, bảo thương làm sao được.

      'Được rồi, Triệt Nhi, con yên tâm , có ba nuôi ở đây che chở cho con, cần sợ ba con đâu!'

      Lăng Triệt nghe Cung Quý Dương vậy, mặt liền lộ ra nụ cười rạng rỡ.

      Lúc này đoàn người đến phòng khách chính, cửa phòng khách chậm rãi được đẩy ra, loáng thoáng có thể thấy được bên ngoài những bông hoa tuyết tung bay, dưới ánh đèn nhấp nháy đủ màu trong đêm Giáng sinh, nhìn chúng như khiêu vũ vậy.

      Trong ánh đèn nhiều mày, có thể nhận ra bóng người đàn ông cao lớn, bên cạnh là người phụ nữ dựa sát vào, tay người đàn ông ôm trong lòng bé xinh xắn như búp bê, người bé mặc chiếc áo khoác kiểu công chúa, đầu là chiếc mũ len xinh xắn.

      'Lạc Nhi ...'

      Cung Ngữ Hòa vừa nhìn nhận ra bé này, lập tứ hoan hỉ kêu lên tiếng, gương mặt xinh xắn, nụ cười nở rộ như đóa hoa, thân thể nhắn vội rời khỏi sofa phi nhă bay về phía cửa.

      'Ngữ Hòa ...'

      Lăng Lạcvừa nhìn thấy Cung Ngữ Hòa cũng hết sức vui mừng vẫy vẫy đôi tay bé sau đó xoay đầu, vội với Lăng Thiếu Đường: 'Ba à, nhanh cho Lạc Nhi xuống !'

      Lăng Thiếu Đường bật cười, chiều ý đặt Lăng Lạc xuống, ánh mắt tràn ngâp âu yếm nhìn hai bé vui mừng nhảy nhót cùng nhau.

      'Thiếu Đường ...'

      Cung Quý Dương dứng dậy, bước nhanh về trước mấy bước, đồng thời bàn tay to đặt vai bạn hiền, vỗ mạnh mấy cái thể lời chào ...

      'Có thể coi như tên này có lòng, đêm Bình an còn muốn chạy đến đây thăm mình!'

      Thực ra Cung Quý Dương mười mươi mục đích tối nay Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh đến đây nhưng cố tình dìm hàng bạn mấy câu.

      Bộ Tây trang được cắt may thủ công cách khéo léo màu sẫm phối hợp với chiếc áo khoác cổ lông màu ghi càng tôn lên thân hình cao lớn, rắn rỏi của Lăng Thiếu Đường. Chớp mắt mà thời gian qua bảy năm, mặt có chăng chỉ là thêm phần thành thục và chín chắn, nhưng vẻ cuồng dã gương mặt so với vẻ tà tứ của Cung Quý Dương hoàn toàn đối lập, thời gian dường như làm cho cuồng dã thu liễm vào trong, chính vì vậy càng khiến cho sức quyến rũ của tăng thêm tầng.

      Nghe Cung Quý Dương vậy, Lăng Thiếu Đường hơi nhướng mày, môi câu lên: 'Câu ràng biết mục đích của mình khi tới đây, lại còn dám mượn chuyện bêu rếu mình sao? Hay là, đêm Giáng sinh muốn cho mình vào nhà?'

      Cung Quý Dương bật cười ha hả, thân hình cao lớn hơi lách ra, 'Hoan nghênh đến Cung Viên!'

      Đứng ở bên cạnh Lăng Thiếu Đường, nãy giờ vẫn im lặng Kỳ Hinh giờ nhịn nổi nữa, lo lắng hỏi thẳng: 'Quý Dương, có thấy Triệt Nhi ? Các vệ sĩ hình như con trai em đến Cung Viên!'

      'Kỳ Hinh ...' Sầm Tử Tranh bước đến, nắm lấy bàn tay nhắn lạnh buốt vì thời tiết ngoài kia, giọng vẫn dịu dàng hiền hòa như trước giờ: 'Yên tâm , Triệt Nhi ở Cung Viên ...'

      Hai người phụ nữ từ lần đầu tiên gặp mặt có cảm giác chỉ hận quen biết quá muộn. Còn nhớ lần đầu tiên khi gặp Kỳ Hinh, Sầm Tử Tranh khỏi thầm khen khí chất cao quý của , Kỳ Hinh ngược lại, trong lòng thầm tán thưởng hòa nhã, dịu dàng mà ấm áp của Sầm Tử Tranh.

      Thực ra hai người đều rất giống nhau, giống ở đây là chỉ ánh mắt tĩnh lặng nhưng lại có thể tỏa ra ấm áp, sáng lạn như ánh mặt trời, giống ở tính cách thanh thuần trong trẻo như nước hồ nhưng đủ sức lay động trái tim của những người đàn ông dù là lạnh nhạt, cứng rắn nhấ

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 10: Bạn đến từ phương xa (2)
      Dịch : dquynh122

      Lần đầu tiên hai người vừa nhìn thấy nhau trong lòng liền hiểu lúc đó vì sao Cung Quý Dương mất phương hướng vì Kỳ Hinh mà gút mắc vẫn tồn tại sâu trong lòng Sầm Tử Tranh bấy lâu liền bởi vì nụ cười của Kỳ Hinh mà hóa giải hết, biết, ra Cung Quý Dương gạt .

      Lời của Sầm Tử Tranh còn chưa hết Lăng Thiếu Đường bước nhanh vào trong, tay vẫy : 'Triệt Nhi, đứa nhóc này, ở phía sau sofa có gì hấp dẫn sao mà nhìn hoài vẫn chịu ngóc đầu lên vậy?'

      Giọng nghe ra rất uy nghiêm nhưng ánh mắt khi nhìn nhìn thấy bóng dáng nhắn tinh nghịch kia trở nên nhu hòa rất nhiều, tràn đầy âu yếm.

      Đứa nghịch ngợm này, lại lần nữa nhân lúc và Kỳ Hinh chú ý mà lén lút trốn , ra là lại chạy đến Cung Viên, tình huống giống như thế này nhiều đến mười đầu ngón tay đều đếm xuể. Nhưng lần này càng khó tin hơn, tên nhóc kia lại dám chạy đến đây ngay trong ngày Giáng sinh!

      'Ba à ...'

      Nãy giờ vẫn luôn trốn sau sofa, Lăng Triệt thấy hành tung của mình bị Lăng Thiếu Đường phát , vì vậy chu chu môi, rất cam lòng chậm rãi đứng dậy, lại rất cam lòng bước ra từng bước đến bên cạnh Cung Quý Dương dừng lại.

      'Thiếu Đường à, nhanh dẫn Kỳ Hinh qua đây ngồi , nếu như gia đình cậu Hy Lạp chẳng bằng cùng bọn mình qua mùa Giáng sinh này, như vậy náo nhiệt hơn nhiều!' Trình Thiến Tây cực kỳ nhiệt tình mời mọc.

      'Phải đó, Thiếu Đường, Kỳ Hinh, hai người nhìn xem mấy đứa gặp nhau vui vẻ biết mấy. Theo em thấy nếu như bây giờ mà hai người dẫn Triệt Nhi thằng bé nhất định cam lòng đâu!' Sầm Tử Tranh kéo tay Kỳ Hinh cùng ngồi xuống sofa, cách chân thành.

      'Ông xã?' Kỳ Hinh ngẩng đầu nhìn Lăng Thiếu Đường như muốn hỏi ý .

      Lăng Thiếu Đường cố tình làm ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, nhưng rất nhanh bị Cung Quý Dương khoác tay lên vai, giữ chặt ...

      'Thôi , ở trước mặt mình mà còn làm bộ làm tịch, mình biết trong lòng cậu sớm vui như mở hội rồi!' rồi bật cười ha hả, nghiêng người tránh cú đánh từ Lăng Thiếu Đường vừa quật qua.

      'Cái tên này, chính mình có ba đứa con rồi chẳng lẽ lại còn tham lam muốn bắt cóc đứa con trai của mình nữa hay sao?' Lăng Thiếu Đường làm ra vẻ nghiến răng nghiến lợi nhưng giọng mang ý cười lên tiếng.

      Có lẽ là do Triệt Nhi lúc còn được Cung Quý Dương dẫn du lịch khắp thế giới cho nên từ lúc còn rất tình cảm giữa Triệt Nhi với tên kia rất sâu sắc, dần dần khi lớn lớn, Cung Quý Dương vẫn rất quan tâm đến đứa này, thường giở đủ mọi chiêu trò để thu hút chú ý và quan tâm của Triệt Nhi, chính vì vậy, mỗi lần nhìn thấy người cha nuôi này thằng bé đều vui vẻ vô cùng, chỉ có thể dùng "khua tay múa chân" để hình dung tình cảm của thằng bé.

      Cái tên kia cũng rất giảo hoạt, lúc đó sao lại có thể qua loa để ý đến mưu của tên Cung Quý Dương kia chứ? Bây giờ tốt rồi, hai đứa bé lúc nào cũng mong được ở suốt ở Cung Viên, nhất là Triệt Nhi, chuyện này bảo sao người cha như đau lòng cho được chứ?

      'Đâu có đâu có, làm gì mà đến "bắt" khó nghe như vậy chứ. Tuy mình chỉ là ba nuôi của Triệt Nhi và Lạc Nhi nhưng tình thương của mình dành cho hai đứa đâu có thua kém gì ba đứa con của mình chứ.'

      Cung Quý Dương cười rất "lương thiện", nhìn thấy Triệt Nhi càng lúc càng dựa sát và mình, trong lòng cực kỳ đắc ý.

      Lăng Thiếu Đường nghe vậy trong bụng càng ghen tức nhưng ngược lại với vẻ tức tối của Kỳ Hinh thấy hai đứa bé như vậy càng vui vẻ, nhiều năm qua quá quen với tình cảnh này rồi mà hai đứa chừng như diễn kịch càng ngày càng thành thạo.

      Còn những người khác cũng lẳng lặng đứng xem kịch vui.

      Lúc này Cung Liệt Thiên bước đến bên cạnh Lăng Thiếu Đường, bàn tay nhắn kéo áo , giọng non nớt cất lên: 'Chú Lăng, lần này chuyện liên quan đến Triệt Nhi, là bởi vì cháu với Triệt Nhi đánh cược, là đàn ông mà, thể thất hẹn được!'

      Lăng Thiếu Đường nghe chú bé vậy, mặt chợt thoáng qua nụ cười quỷ dị, khuỵu chân xuống, bàn tay to nhàng vò đầu Cung Liệt Thiên, ánh mắt đầy sủng nịch nhìn chú bé, : 'Thiên Nhi à, con có muốn đến Hy Lạp với chú Lăng ? Chú Lăng dẫn con đến rất nhiều chỗ chơi rất vui!'

      Đứng ở bên cạnh Lăng Thiếu Đường nghe vậy, Cung Quý Dương mặt chợt biến sắc, khẩn trương kéo Cung Liệt Thiên về phía sau mình, chính mình chắn trước mặt con trai nhưng Lăng Thiếu Đường hoàn toàn có ý để cho thực được ý đồ, vòng qua sau lưng Cung Quý Dương, tiếp tục tấn công Cung Liệt Thiên bằng giọng ôn hòa nhất ...

      'Thiên Nhi à, con phải vẫn luôn thích đua xe với Triệt Nhi sao? Chú Lăng dẫn hai đứa , chịu ?'

      Nhưng nào ngờ, Cung Liệt Thiên nghe vậy vẫn kiên quyết lắc đầu.

      Thấy vậy, tảng đá lớn đè trong lòng Cung Quý Dương nãy giờ mới giống như được dỡ xuống.

      Lăng Thiếu Đường ngược lại rất khó hiểu, hỏi lại: 'Sao vậy Thiên Nhi? phải con thích đua xe lắm sao?'

      Cung Liệt Thiên lắc đầu rồi lại lắc đầu, chú bé ngẩng đầu nhìn Lăng Thiếu Đường, đôi ngươi đen láy thoáng qua tia giảo hoạt, 'Chú Lăng gạt cháu thôi!'

      'Hả???'

      Lăng Thiếu Đường bị chú bé buộc tội như vậy, có chút ràng, áo não hỏi lại: 'Thiên Nhi à, chú Lăng gạt con bao giờ chứ?'

      Cung Liệt Thiên bụm miệng cười, giọng non nớt : 'Thực ra là chú Lăng ghen với ba con đúng ? Bởi vì Triệt Nhi thích chơi với ba con nhất!'

      'Haha ...' Lần này Cung Quý Dương nhịn nổi nữa, bật cười lớn.

      'Con đó, đúng là quỷ mà!'

      Lăng Thiếu Đường cũng biến sắc mặt, thằng bé này, đúng là quá tinh ranh, ngờ tâm tư của lại bị thằng nhóc sáu tuổi vạch trần. Đúng là khó tin !

      Sầm Tử Tranh và Kỳ Hinh cùng những người khác sớm cười đến cong cả lưng, ngừng được.

      Nhưng Lăng Thiếu Đường vẫn chịu thua, bế bổng Cung Liệt Thiên lên, cố làm ra vẻ hung dữ nhìn chú bé : 'Tiểu quỷ, nếu như cháu chịu theo chúng, vậy chú Lăng bảo với chú Lãnh cháu tăng thêm học trình cho cháu trong chương trình huấn luyện đặc biệt, xem đến lúc nào cháu phải năn nỉ xin tha đây?'

      Cung Liệt Thiên chẳng có chút sợ hãi nào trước lời hù dọa của Lăng Thiếu Đường, chú bé hỏi ngược lại câu: 'Chú Lăng, sao chú lại phải làm như thế?'

      'Hả???'

      Lăng Thiếu Đường suy nghĩ hồi rồi cố tình làm ra vẻ nghiêm túc : 'Bởi vì vừa nãy cháu thừa nhận đây là lỗi của cháu mà. Làm sai phải nên chịu phạt hay sao?'

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :