1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 01: Lễ Giáng sinh vui vẻ
      Dịch : dquynh122

      Từng bông tuyết trắng xóa bay bay phủ kín cả bầu trời New York, từng luồng hơi sương theo gió tan ra dưới muôn vàn ánh đèn màu nhấp nháy, Giáng sinh sắp đến gần, màu trắng xóa phủ kín cả đất trời hòa cùng tiếng nhạc réo rắc khiến thành phố này nhuốm màu sắc như trong cổ tích.

      Hàng ngàn cây thông Giáng sinh được trang hoàng đẹp để chuẩn bị cho bữa tiệc đêm Bình an, những người đường ai nấy đều mang vẻ mặt tươi vui hân hoan đón chào mùa lễ hội.

      Cung thị tài phiệt chìm trong bầu khí bận rộn, mỗi nhân viên đều cố hết sức để hoàn thành phần việc trong tay trước khi kỳ nghỉ lễ đến, chỉ riêng có phòng tổng giám đốc là ngoại lệ.

      Vừa mới kết thúc cuộc họp nhưng Cung Quý Dương rảnh rỗi được phút, khi vừa xem xong phần văn kiện đặt xuống sau đó ấn điện thoại, cất giọng trầm ấm : 'Hôm nay ngày mai hai ngày này hủy bỏ hết hành trình của tôi!'

      'Dạ, Cung tiên sinh!' Vang trong điện thoại là giọng đầy tính chuyên nghiệp của thư ký tổng giám đốc trả lời .

      Rút tiếp phần văn kiện khác từ xấp văn kiện dầy cộp bàn, Cung Quý Dương tiếp tục chuyên chú vào công việc. Cung Quý Dương của bảy năm sau càng toát ra vẻ thành thục nam tính, cộng với khí phách của người đàn ông thành đạt đương nhiên là càng có sức quyến rũ. Lứa tuổi này của chính là lứa tuổi chín muồi của đàn ông, bất luận là về tướng mạo hay tài phú.

      Năm tháng có vẻ như rất ưu ái Cung Quý Dương, ngoài giúp tăng thêm vẻ thành thục và mị hoặc dường như chẳng lưu lại dấu vết gì khác nơi . Đôi mắt thâm thúy mất nét tà tứ mà tăng thêm phần quyến rũ, gương mặt tuấn tú vẫn đủ sức làm cho nhiều phụ nữ điên đảo.

      có tất cả mọi thứ mà người đàn ông nên có ...

      Tiền bạc, địa vị, quyền lực, tình , tình thân, cùng với ba đứa trẻ hai trai .

      Hai trai này chính là tâm can bảo bối của !

      Trong đầu Cung Quý Dương lại thấp thoáng hình bóng của vợ, nụ cười hạnh phúc chớm nở môi , ngay cả ánh mắt thâm thúy cũng lóe lên như hai vì sao sáng. Nhớ tới vợ, càng chuyên tâm tăng tốc phê duyệt văn kiện.

      Trong phòng tổng giám đốc yên lặng tiếng động, sau lưng Cung Quý Dương là khung cửa sổ sát đất bằng thủy tinh trong suốt, qua lớp kiếng có thể nhìn thấy những bông tuyết ngừng tung bay trong gió, khắp nơi đều tràn ngập khí lễ hội.

      Cửa phòng tổng giám đốc chợt bị người rón rén đẩy ra, sau đó cái đầu thò vào, đôi mắt long lanh đen tuyền như hai hòn bi giảo hoạt đảo quanh vòng, khi nhìn thấy Cung Quý Dương nghiêm cẩn ngồi sau bàn làm việc, đôi mắt ấy lập tức sáng lên.

      Vị khách bé còn chưa kịp có động tác gì tiếp theo giọng cười trầm ổn vang lên phá tan khí im ắng vốn có của gian phòng ...

      'Thiên Nhi, ba thấy con rồi đó nha!'

      Theo tiếng cười trầm thấp, Cung Quý Dương ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng nhìn cách chuẩn xác về phía đứa bé định giở trò, gương mặt tuấn dấu được vẻ từ hòa và sủng nịch.

      'Ba, ra là ba có chuyên tâm làm việc nha, Thiên Nhi chưa có phát ra tiếng động nào mà ba biết rồi!'

      Bị bắt quả tang nhưng mặt cậu bé tên Thiên Nhi lộ ra vẻ vô tội nhìn Cung Quý Dương, chu môi, cực kỳ cam tâm tình nguyện đến trước mặt cha mình..

      Đứa bé này hoàn toàn di truyền khí chất tà tứ từ Cung Quý Dương, gương mặt trắng trẻo, ngũ quan như điêu khắc thoạt nhìn biết thừa hưởng hết nét đẹp từ cha mình, trong vẻ tà tứ có pha thêm nét ngây thơ của đứa trẻ dù cho mỗi hành động cử chỉ đều mang nét thành thục của người lớn.

      Đây là con trai lớn của Cung Quý Dương - Cung Liệt Thiên, năm nay sáu tuổi.

      Cung Quý Dương chống tay dưới cằm, ánh mắt bỡn cợt nhìn con trai làm ra vẻ như có gì đường hoàng ngồi chiếc ghế đối diện mình, động tác khác gì người lớn. để mắt vào xấp văn kiện rối rắm bàn nữa, nhìn con trai.

      'Thiên Nhi, lần này con lại lén lút chạy ra nữa, đúng ?'

      'Đâu có đâu ba, con xin phép mẹ rồi, là mẹ cho phép con đến Cung thị mà!' Cung Liệt Thiên ngẩng gương mặt nhắn nhìn Cung Quý Dương, đường hoàng .

      'Ồ?' Cung Quý Dương nghe xong cũng phản bác, cười cười nhướng mày nhìn con trai: 'Nếu như vậy, ba gọi điện thoại về nhà báo với mẹ câu, chắc là mẹ con cũng lo lắng con mình đến Cung thị biết có an toàn hay !'

      rồi vươn tay về phía điện thoại, làm động tác ấn phím.

      'Ba à ...' Đôi mắt như hai hạt nhãn của Cung Liệt Thiên đảo nhanh vòng, nhớm chân chạy về phía cha mình, dán gương mặt nhắn lên đùi .

      Cung Quý Dương bật cười ha hả, vươn tay bế con lên, nhấc chú bé lên cao ...

      'Vật , cha sớm biết con trốn mẹ chạy ra ngoài mà!'

      'Haha ...' Cung Liệt Thiên thấy mình như bay , vui vẻ cười ra tiếng. Từ trước đến nay, cha luôn là thần tượng, là đối tượng sùng bái của , cha cao lớn lại tài giỏi, trong lòng cha như thiên thần, chiếm vị trí thể thay thế.

      'Cha à, Thiên Nhi chóng mặt!'

      Cung Quý Dương đặt con trai xuống sau đó ôm vào lòng, ngón tay thon dài véo chiếc mũi , ' , có phải ở nhà lại gây ra họa nên mới chạy đến đây đúng ? Còn Diên Nhi và Tiểu Hòa đâu rồi? Sao dẫn hai em đến chỗ ba luôn hở?'

      Chỉ gặp mấy giờ đồng hồ rất nhớ ba vật này rồi, đương nhiên là còn vợ của - Sầm Tử Tranh nữa!

      Vừa nãy lúc phê duyệt văn kiện, trước mắt vẫn thấp thoáng hình bóng dịu hiền của vợ, từ khi có mấy đứa trẻ, Cung Quý Dương bắt đầu quyến luyến khí ở nhà, chỉ muốn làm gì mà dành hết thời gian cho vợ và các con.

      Bảy năm, Tranh Tranh giúp sinh ba đứa bé, hai trai , hai đứa con trai - Cung Liệt Thiên và Cung Liệt Diên là hai em song sinh năm nay sáu tuổi, bộ dạng hoàn toàn như với Cung Quý Dương khuôn đúc ra còn bé , Cung Ngữ Hòa sinh sau hai hai năm, năm nay bốn tuổi. Con bé hoàn toàn thừa hưởng nét đẹp thanh thuần của Sầm Tử Tranh, làn da mềm mại trắng nõn cùng đôi mắt to đen trong veo, xinh xắn như búp bê Barbie cộng thêm giọng ngây ngô ngọt ngào khiến ai thấy cũng thương.

      Lúc đầu Cung Quý Dương cực kỳ hâm mộ hai vợ chồng Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh vì có đôi long phụng thai, ngờ chính cũng có đôi song sinh, chỉ nghĩ đến đây ngủ Cung Quý Dương cũng cười đến tỉnh lại.

      Còn Cung Doãn Thần và Trình Thiến Tây hai ông bà nội mỗi ngày chỉ quấn quýt lấy ba đứa cháu, còn mẹ của Tranh Tranh cũng thường đến nhà làm khách, rảnh rỗi đến giúp con chăm sóc ba đứa cháu.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 02: Ba đứa con ba cá tính
      Dịch : dquynh122

      'Ba, ngưng ...'

      Cung Liệt Thiên nghe cha hỏi vậy, gương mặt nhắn vui xoay sang phía khác: 'Thiên Nhi là người lớn rồi, ra khỏi nhà cần dẫn theo em trai em . nữa, con mà dẫn hai em ra ngoài vậy quá khả nghi rồi, mẹ nhất định phát ra!'

      Cung Quý Dương nghe vậy cười càng vui vẻ, vươn ma trảo về phía Cung Liệt Thiên ...

      'Con đó, còn mà trò quỷ ít!'

      'Haha ... ha ha ... ba ...ba ... đừng mà, Thiên Nhi nhột, nhột lắm ... ha ha ...' Cung Liệt Thiên sợ nhất là chiêu này, cười đến nỗi người co rúm lại.

      Trong phòng làm việc hai cha con đùa giỡn vui vẻ.

      Cười giỡn xong rồi, Cung Quý Dương nhấc lấy áo vest, tay vẫn ôm lấy Cung Liệt Thiên, : ' thôi con trai, chúng ta về nhà thôi. Đêm nay là đêm Giáng sinh, lát nữa theo ba đón bà ngoại và cậu đến Cung Viên. Đây là chỉ thị của mẹ, cha dám kháng nghị!'

      Cung Liệt Thiên nghiêng đầu nhìn cha, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: 'Ba à, ba bị viêm phế quản sao?'

      'Viêm phế quản? Sao ba lại bị viêm phế quản chứ?' Cung Quý Dương nhất thời chưa hiểu ý con trai.

      Cung Liệt Thiên mặt lộ vẻ nghi hoặc : 'Là dì Tang Thanh ba bị viêm phế quản, chỉ có ba, dì Tang Thanh còn có chú Lăng, chú Lãnh, cả chú Hoàng Phủ cũng bị viêm phế quản. Con với mẹ rồi, ba bị viêm phế quản nhưng mẹ chẳng lo lắng gì cả. Mẹ còn cười nữa, nhưng Thiên Nhi rất lo cho cha nha!'

      Giọng non nớt của Cung Liệt Thiên líu ríu bên tai Cung Quý Dương, mang theo ngây thơ và đơn thuần của trẻ con.

      Cung Quý Dương nhất thời hiểu ra, cười ha hả ... viêm phế quản? đúng ra là "vợ quản nghiêm" đây mà!

      ra tất cả đều là do Lãnh Tang Thanh nha đầu kia dạy hư con trai . Thanh nha đầu này là đứa em khiến Lãnh Thiên Dục đau đầu nhất, tuổi còn nữa mà hoàn toàn chẳng có ý định kết hôn, suốt ngày chạy khắp nơi du lịch khám phá, đến địa điểm nào đó, tìm công việc, dành dụm đủ tiền sau đó rời lại đến địa điểm khác. Lần trước khi điện thoại với nha đầu đó ở tận Sri Lanka!

      hai đường đường là tổng giám đốc của Lãnh thị tài phiệt, hơn nữa còn là Thủ Phán Cách Hạ hô mưa gọi gió ai nghe thấy cũng kinh hồn táng đởm còn người thứ ba được mệnh danh là bác sĩ thiên tài, là viện trưởng của trong những bệnh viện nổi tiếng nhất thế giới, nào ngờ lại có đứa em bướng bỉnh như thế ...

      Chẳng trách Lãnh Thiên Dục mỗi lần nhắc đến nha đầu Lãnh Tang Thanh kia là lại bắt đầu đau đầu, chỉ hận thể lập tức bắt về, trói lại dẫn xem mắt. Lúc đó khi ước hẹn năm kết thúc, Lãnh Tang Thanh lại hề có ý giữ lời hứa mà cứ tiếp tục chơi trò đuổi bắt với Lãnh Thiên Dục, thấm thoát cũng mấy năm rồi.

      ra cũng kỳ lạ, đảng Hắc thủ phân bố khắp nơi, Lãnh Thiên Dục nhiều lần ra lện cho thủ hạ tìm đến Lãnh Tang Thanh nhưng lần nào cũng đều thất bại để cho nha đầu kia chạy thoát, hơn nữa còn thuận lợi chạy sang nước khác rong chơi, điều này khiến cho Lãnh Thiên Dục mấy lần phát điên!

      chỉ là Lãnh Thiên Dục nay cả Cung Quý Dương cũng thấy rất kỳ lạ, luôn nghi ngờ liệu có phải có người bí mật luôn thầm giúp đỡ Lãnh Tang Thanh hay , bằng chỉ dựa vào sức của như sao lại có thể lợi hại như thế? Sao lại dễ dàng trốn thoát khỏi tai mắt của thủ hạ của đảng Hắc thủ chứ?

      'Yên tâm con trai, ba rất khỏe mạnh!' Cung Quý Dương biết con trai lo lắng, xúc động .

      'Vậy còn nhóm của chú Lăng sao hở cha?' Cung Liệt Thiên hỏi tiếp.

      Cung Quý Dương cười đến khép miệng được: 'Bọn họ cũng rất khỏe mạnh!'

      'Ồ ...'

      Cung Liệt Thiên lúc này mới yên tâm. lớn thở dài tiếng như người lớn, : 'Mọi người sắp thành ông già cả rồi, ngày thường phải chú ý sức khỏe chút!'

      Cung Quý Dương lần này cười càng to hơn, đứa con trai này của đúng là quỷ tinh linh, thường thường những lời khiến người khác thể tưởng tượng được. Nhưng theo cách của Trình Thiến Tây là ... bất luận là Thiên Nhi hay Diên Nhi, cách chuyện hay cách hành xử của hai đứa này đều giống hệt như Cung Quý Dương lúc , đều xử theo lẽ thường.

      'Được, tất cả đều nghe con, quỷ tinh linh!' Cung Quý Dương mấy đứa con chết được, âu yếm .

      Nhưng mà ... qua nhiều năm cố gắng của , bây giờ con của Lăng Thiếu Đường lại cũng có cách hành xử " theo lẽ thường" giống mất rồi.

      Thay vì là bị Cung Quý Dương truyền nhiễm, bằng là do hai đứa con trai của truyền nhiễm cho hai đứa bé nhà Lăng Thiếu Đường bởi vì ...

      'Ba à ... chúng ta tạm thời về nhà được ?' Bàn tay mập mạp của Cung Liệt Thiên sờ sờ má cha, vẻ mặt nghịch ngợm hỏi.

      ' lý do ba nghe xem!' Cung Quý Dương nghe con trai như vậy, nghĩ sơ cũng biết ý định của con trai.

      Cung Liệt Thiên rụt lưỡi sau đó cười nịnh nọt: 'Ba à, ba biết , con với Lăng Triệt tiểu quỷ kia đánh cược rồi, xem trong hai đứa ai học đua xe được trước. Thực ra con học được rồi, hôm nay với , đến trường đua của ba đua thử lần, ba phân xử dùm chúng con!'

      Cung Liệt Thiên có điểm cực kỳ giống với Cung Quý Dương đó chính là ham thích đua xe. Đừng nghĩ chỉ mới có sáu tuổi, đối với kỹ năng điều khiển xe có thể coi là thành thục dù xe mà Cung Liệt Thiên lái chỉ là xe đua dành cho thiếu nhi!

      Hoàn toàn ngược lại với Cung Liệt Thiên, đứa em song sinh Cung Liệt Diên lại giống với Cung Quý Dương ở điểm khác. Cung Liệt Diên cực kỳ thích nghiên cứu các loại máy móc, trước mắt phòng thí nghiệm nghiên cứu kỹ thuật cơ khí và súng ống vốn thuộc về Cung Quý Dương ở Cung Viên giờ lại trở thành phòng thí nghiệm riêng của Cung Liệt Diên. Tuổi tuy còn nhưng hệt như người song sinh của mình, có loại thành thục và đam mê mà những đứa trẻ cùng tuổi khác có.

      Còn đứa nhất, Cung Ngữ Hòa, tuy chỉ mới bốn tuổi nhưng lại đặc biệt thích làm đẹp, nhất là những vật phát sáng, hễ nhìn thấy những thứ như vậy chẳng hạn như thủy tinh hay các loại đá màu liền đặc biệt vui vẻ.

      Sầm Tử Tranh thích thú phát ra con của họ đúng là có đầu óc thiết kế bẩm sinh, chỉ có điều phải là thiết kế trang phục mà là thiết kế trang sức, chừng, tương lai nhà thiết kế trang sức tài năng.

      Cung Quý Dương thương đứa con này hết mực vì thế bất luận đâu, chỉ cần nhìn thấy bất kỳ loại đá màu nào liền chút do dự mua về cho bé. Mà bé mỗi lần nhìn thấy những viên đá màu trong tay cha mình liền hề keo kiệt tiến đến tặng cho cha mình nụ hôn ngọt ngấy. Vì vậy bé bốn tuổi Cung Ngữ Hòa có thể là có riêng phòng trưng bày trang sức của riêng mình.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 03: Giáng Sinh trắng (1)
      Dịch : dquynh122

      Cung Quý Dương nghe con trai như vậy, đôi mày khỏi chau lại ...

      'Con trai, ý của con là, Triệt Nhi ... ở Mỹ sao?'

      Sao lại thế được chứ? Hai ngày trước còn nghe cả nhà Lăng Thiếu Đường Hy Lạp, sao Lăng Triệt lại có thể ở Mỹ được chứ?

      gương mặt nhắn của Cung Liệt Thiên lộ ra vẻ kiêu ngạo, gật đầu: 'Đương nhiên rồi, con với Lăng Triệt hẹn xong cả rồi, sao dám thất hứa chứ?'

      'Nhưng chú Lăng của con cả nhà Hy Lạp rồi mà!'

      Cung Quý Dương thấy mình phải nhắc con chuyện này, thuận tiện sờ đầu con trai ... có phát sốt nha, sao lại chuyện hồ đồ thế?

      'Ba à, con có bệnh mà. Lăng Triệt thực ở Mỹ. À, phải, phải là Lăng Triệt vì con mà lén ngồi máy bay trở về Mỹ. Con đương nhiên biết Hy Lạp, sau đó hỏi có phải là sợ nên muốn thất hẹn , sau đó ... tự đáp máy bay trở về!' Cung Liệt Thiên đường hoàng giải thích nguồn cơn cho Cung Quý Dương.

      Nghe con xong khỏi toát mồ hôi lạnh ...

      Trẻ con bây giờ thế nào mà đứa sau lại to gan hơn đứa trước chứ? So với bọn lúc dường như còn to gan hơn nhiều.

      Làm ơn, Lăng Triệt thế nào vẫn còn là đứa , biết làm cách nào mà trốn lên máy bay được. Với lại ... tên Lăng Thiếu Đường kia nếu như biết con trai mình mất tích liệu có phát điên hay ?

      Cung Quý Dương vô lực lắc đầu, 'Thế Lăng Triệt đâu?'

      ' ở trường đua đó! Thiên Nhi vừa mới cho ba nghe rồi mà. Ba à, Lăng Triệt thích chơi với bọn con, Lăng Lạc là con , thích cùng Lăng Lạc chơi búp bê mà!'

      'Thiên Nhi, con là lắm trò. Lỡ như đường Triệt Nhi gặp phải chuyện gì sao? Lúc đó ba biết ăn thế nào với chú Lăng đây?' Cung Quý Dương toát mồ hôi lạnh, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, lễ Giáng Sinh này nhất định rất náo nhiệt.

      Lăng Triệt đứa bé kia thực đúng là có duyên với . Từ Lăng Triệt thích những chiếc xe mà Cung Quý Dương cải tạo hơn nữa vừa gặp được người cha nuôi này là bám riết buông.Từ khi Cung Liệt Thiên hiểu chuyện, Lăng Triệt xem như là có bạn cùng chơi mới, có lẽ chịu ảnh hưởng của mà hai đứa bé đều thích đua xe vì vậy Lăng Triệt thỉnh thoảng lại trốn nhà chơi mà Cung Viên chính là điểm đến thường trực của thằng bé.

      Nhưng những lần trốn nhà trước cũng quá đáng như lần này, đứa nhóc kia lại dám vì cuộc hẹn với Thiên Nhi mà mình lén ngồi máy bay từ Hy Lạp về Mỹ, chuyện này Cung Quý Dương hề nghĩ đến.

      Từ khi bốn người họ lần lượt cưới vợ sinh con, tuy trong lòng rất nỡ nhưng vẫn thể chia lìa bởi đời thứ ba của tứ đại tài phiệt từ năm năm tuổi bắt đầu được đưa đến tổ chức chịu huấn luyện đặc biệt, chịu đựng thực tàn khốc nhất giống như bọn họ lúc .

      Nhưng nếu phải so sánh, có thể những đứa bé này có được đãi ngộ tương đối tệ, ít ra còn có thể trở về nhà thăm cha mẹ và người nhà nhưng nghiêm khắc của chương trình huấn luyện đặc biệt vẫn giống hệt như xưa.

      Đây là vận mệnh thể tránh khỏi của đời sau của tứ đại tài phiệt, trắng ra là để những đứa trẻ sớm chút hiểu được nỗi khổ, người chịu được nỗi khổ trong những nỗi khổ mới có thể trở thành người tài giỏi được. Thân là đời sau của tứ đại tài phiệt, bọn trẻ phải trải qua huấn luyện thân thể nghiêm ngặt mới có thể có ý chí kiên định, tinh thần minh mẫn mà chịu đựng những áp lực của thương trường.

      Có lẽ là như vậy nên hành vi của hai đứa trẻ này mới to gan lớn mật và thành thục như vậy.

      Cung Liệt Thiên nghe vậy cười ngọt: ' thực chứng minh có chuyện mà!'

      Cung Quý Dương chỉ còn cách lắc đầu.

      'Ba à, cho chúng con đến đó . Ba làm trọng tài phân xử được ? Thiên Nhi còn muốn theo ba học kỹ thuật lái xe đua mà, được ? Chúng ta về nhà trễ chút thôi!'

      Cung Liệt Thiên thấy cha gì, gương mặt nhắn lộ vẻ dè dặt, đôi tay vòng qua cổ cha, trong giọng nghe có chút làm nũng.

      ' là bó tay với hai đứa tiểu quỷ con. rồi đấy nhé, chỉ đua vòng thôi bằng bị mẹ con phát ra, ngay cả ba cũng bị mắng!' Cung Quý Dương cùng con đàm phán điều kiện.

      'Hoan hô! Hay quá!' Cung Liệt Thiên hào hứng khua tay múa chân .

      ', đua xe thôi!'

      Cung Quý Dương cầm lấy áo khoác cõng con ngồi lên vai hào hứng rời khỏi phòng tổng giám đốc.

      ***

      Cung Viên

      Cung Viên vào lúc hoàng hôn mang vẻ đẹp rất đặc biệt nhất là vào ngày đặc biệt như hôm nay. Tối nay là đêm Bình an, đầy trời hoa tuyết bay khiến cho gian mang đậm màu sắc Giáng sinh. Từ sáng đến giờ tuyết rơi có dấu hiệu dừng lại.

      Lúc này trong Cung Viên đèn sáng rực, những cây thông Giáng sinh dưới ánh đèn màu và hoa tuyết bay bay nhìn càng rực rỡ.

      Tất cả những người làm ở Cung Viên đều chìm trong khí vui vẻ đó, họ tới lui, bận rộn chuẩn bị mọi công việc cần thiết cho đêm đặc biệt này. đầu ai nấy đều đội những chiếc mũ Giáng sinh mà Cung Quý Dương chuẩn bị sẵn, thoạt nhìn rất đáng .

      Phòng khách chính của Cung Viên bày cây thông Giáng sinh lớn được trang trí đẹp lấp lánh những ánh đèn màu, dưới gốc cây bày đầy những hộp quà lớn có có được gói tinh xảo, gian tràn ngập khí lễ hội.

      'Dì Tề, dì Tề ...'

      cùng Sầm Tử Tranh trang trí cho cây thông Giáng sinh, Trình Thiến Tây chợt hướng về nhà bếp gọi lớn.

      'Dạ, phu nhân!'

      Dì Tề vội vàng chạy lên, hào hển trả lời Trình Thiến Tây.

      'Những món ăn cho bữa tiệc tối nay chuẩn bị đến đâu rồi? Lát nữa nhà bà thông gia qua đây ăn cơm, người nhiều thức ăn phải chuẩn bị tươm tất chút. Còn món canh gà mà lão phu nhân thích uống cũng được quên!' Trình Thiến Tây dặn dò cẩn thận.

      Dì Tề mỉm cười: 'Phu nhân xin yên tâm. Phòng bếp bên đấy tôi dặn dò đâu vào đấy cả rồi. Đảm bảo mọi người hài lòng!'

      Sầm Tử Tranh treo nốt những món trang trí cuối cùng, cười với mẹ chồng: 'Mẹ à, những món ăn hôm nay đều là do Quý Dương đề xuất, món mà bà nội thích ăn, mẹ và mẹ con thích ăn, cả những món ba thích đều có, đương nhiên là thể thiếu phần ba đứa rồi. Mẹ yên tâm !'

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 04: Giáng Sinh trắng (2)
      Dịch : dquynh122

      Trình Thiến Tây cảm động nhìn con dâu, qua nhiều năm, tình cảm mẹ chồng con dâu càng thêm thắm thiết, khác gì hai mẹ con ruột. Bà đứng dậy, mặt dấu được nụ cười: 'Còn có con nữa chứ. Tử Tranh à, con mới đúng là người có công lớn nhất của nhà họ Cung chúng ta, ai cũng có thể quên phần nhưng chỉ riêng con là thể quên!'

      Sầm Tử Tranh mỉm cười, có chút ngượng ngùng : 'Mẹ, mẹ cứ như vậy con thấy được tự nhiên!'

      Sầm Tử Tranh của bảy năm sau càng thêm phần nữ nhân vị, qua thời gian gột rửa, còn vẻ non nớt của bảy năm trước mà thay vào đó, nhất cử nhất động đều tràn đầy tự tin, trí tuệ và phong thái tao nhã. Thời gian cũng lưu lại bất cứ dấu vết nào gương mặt , làn da vẫn trắng nõn mịn màng, mái tóc dài như hải tảo xõa tung vai mang theo loại phong tình được bằng lời, môi Sầm Tử Tranh lúc nào cũng là nụ cười rạng rỡ, ấm áp như ánh mặt trời mùa hạ.

      'Phu nhân, thiếu phu nhân, xin hai vị yên tâm. Thiếu gia dặn dò rất kỹ tối nay riêng món salad có ba loại, có salad thịt muối khoai tây, có salad kiểu Tây Ban Nha và salad cá hồi. Món khai vị có jambon phô mai xiên, hàu chiên sốt tương ót, cá hồi cuộn khoai tây, món chính rất phong phú, có lưỡi bò nướng, món gà Giáng sinh, đùi gà nướng rau thơm, sườn nướng sốt mơ, thịt bò hun khói, cơm ngũ sắc, canh có canh gà, canh cá, canh đậu hủ, rượu đỏ vừa mới chuyển bằng máy bay từ Pháp về được ướp lạnh cả rồi!' Dì Tề vội liệt kê lượt những món ăn được chuẩn bị cho bữa tiệc hôm nay sót chi tiết nào.

      'Tốt, tốt lắm!' Trình Thiến Tây hài lòng gật đầu, đồng thời bà cũng cực kỳ hài lòng với sắp xếp của con trai và con dâu. Nhìn xung quanh vòng rồi như phát ra điều gì, trong mắt bà thoáng qua tia nghi hoặc ...

      'Tử Tranh à, Thiên Nhi, Diên Nhi với Ngữ Hòa ba đứa cháu của ta chạy đâu cả rồi?'

      Sầm Tử Tranh nhìn quanh vòng, sắc mặt cũng trầm xuống.

      'Lạ . Vừa nãy ba đứa nhóc vẫn còn chơi trong phòng khách chính mà, sao mới đây chạy đâu rồi? Dì Tề ...'

      nhìn về phía dì Tề đứng gần đó, 'Vừa nãy dì có thấy ba đứa ?'

      'Cái này ...' Dì Tề ngập ngừng muốn lại thôi, ấp úng hồi lâu mới : 'Ngữ Hòa tiểu thư trở về phòng mình rồi, hình như lão phu nhân và lão gia chơi với tiểu thư còn Liệt Diên thiếu gia ở trong phòng thí nghiệm, nhưng còn Liệt Thiên thiếu gia ... ...'

      'Nó đâu rồi?' Sầm Tử Tranh thấy vậy khỏi sốt ruột thúc giục.

      'Vừa nãy lúc tôi ngang qua vườn hoa nhìn thấy Liệt Thiên thiếu gia hình như lái chiếc xe mà hôm qua thiếu gia cải tạo chạy ra khỏi Cung Viên rồi. Tôi muốn cản mà được ...'

      Giọng dì Tề càng càng ...

      'Cái gì?' Trình Thiến Tây kinh hãi suýt nữa ngất , 'Nó tự lái xe chạy sao?'

      'Đúng đó, phu nhân!' Dì Tề khẩn trương lau mồ hôi trán, trả lời.

      Lúc này Sầm Tử Tranh mới thở dài tiếng, 'Mẹ, con nghĩ Thiên Nhi chắc là đến Cung thị tìm Quý Dương thôi. Ba đứa chúng nó trong mắt chỉ có mỗi cha mà thôi, mẹ cũng biết trong lòng ba đứa Quý Dương giống như thần tiên vậy, làm gì chúng cũng thích bám theo ấy!'

      Trình Thiến Tây chau mày, bất mãn : 'Quý Dương này cũng là. Chẳng lẽ nó biết quá cưng chiều con là tốt sao, hay là chính nó cũng ham chơi như thế. Đều làm cha người ta rồi, sao lại còn hồ đồ như vậy chứ. Cháu của ta còn như vậy lại cải tạo xe gì cho nó chứ? Đợi Quý Dương trở lại ta nhất định phải mắng nó trận mới được. là chẳng ra làm sao cả!'

      Sầm Tử Tranh nghe vậy khỏi bật cười, 'Mẹ, có lúc Quý Dương với ba tiểu quỷ kia ở cùng nhau cũng giống như đứa trẻ vậy, nào có chỗ nào giống như Cung đại tổng giám đốc đâu!'

      Trình Thiến Tây nghe vậy cũng khỏi bật cười.

      Ngay lúc hai người chuyện bóng xuất thang lầu rón rén chạy xuống, nhìn kỹ lại ra là bé, xinh đẹp như búp bê Barbie, chiếc váy trắng tinh càng khiến cho trông như công chúa , cả người toát ra vẻ thanh thuần nhất là đôi mắt to tròn trong veo như mắt bồ câu càng lộ khí chất của bé, mái tóc dài xõa nghiêng được che bởi chiếc mũ Giáng sinh đáng .

      Khi bé chạy xuống đến cây Giáng sinh nơi Sầm Tử Tranh và Trình Thiến Tây đứng, gương mặt xinh xắn nở nụ cười tươi như hoa ...

      'Mẹ ... mẹ à ...'

      bé chạy vội đến bên cạnh Sầm Tử Tranh, vẻ mặt hưng phấn vẫy vẫy tờ giấy trong tay.

      'Ngữ Hòa!'

      Sầm Tử Tranh khuỵu chân xuống, ánh mắt trìu mến vuốt giọng nhắn của con , 'Hình như con rất hưng phấn nha!'

      Cung Ngữ Hòa đẩy tờ giấy tay đến trước mặt Sầm Tử Tranh, giọng non nớt : 'Mẹ à, mẹ coi nè, đây là trang phục con thiết kế riêng cho lễ Giáng sinh nè, đẹp ? Con thấy con vẽ còn đẹp hơn ông nội với bà cố nữa!'

      ' sao? Đâu, đưa cho mẹ xem thử!'

      Sầm Tử Tranh hiền hòa với con , đồng thời đưa tay cầm tờ giấy trong tay con.

      Lúc này Cung lão phu nhân và Cung Doãn Thần cùng bước xuống ...

      'Tử Tranh à, Ngữ Hòa đứa bé này đúng là nghịch ngợm, kéo chúng ta lên lầu giúp con bé tìm linh cảm gì đó. Cuối cùng cũng là con bé thông minh, chúng ta lại chẳng nghĩ ra được gì cả. Toàn bộ là con bé vẽ hết. Ta thấy đứa bé này nhất định là có tài về mặt này!'

      Cung lão phu nhân ràng là rất thích đứa cháu cố này, chẳng những xinh xắn mà còn sớm bộc lộ tài hoa.

      'Bà nội, bà đừng quá khen, cháu nó kiêu ngạo đấy!' Sầm Tử Tranh cười .

      Nào ngờ Cung Ngữ Hòa nghe vậy vểnh mặt lên, cực kỳ hiểu chuyện : 'Tiểu Hòa kiêu ngạo đâu. Bà nội với ông nội đều , đứa bé kiêu ngạo là ngoan. Nhưng ba cũng , thực ra người kiêu ngạo cũng phải là xấu chỉ cần có điều kiện để kiêu ngạo là được. Sau này khi lớn lên con cũng phải có quyền lực giống như ba, có tài hoa giống như mẹ vậy!'

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 10: Bảy năm sau

      Chương 05: Giáng Sinh trắng (3)
      Dịch : dquynh122

      'Đúng là đứa bé ngoan. Đến bà nội hôn cái nào!'

      Trình Thiến Tây nhìn đứa cháu nội ngoan ngoãn của mình, quả trong lòng mến thôi, bà ôm lấy Cung Ngữ Hòa, âu yếm hôn lên mặt con bé.

      Những người khác nghe mấy lời này của bé cũng khỏi bật cười.

      'Mẹ, mẹ thấy , những lời này chắc chắn là Quý Dương dạy con bé rồi bằng Tiểu Hòa như vậy làm sao biết những lời lấy lòng người lớn như vậy được!' Sầm Tử Tranh cười ngọt ngào.

      'Nếu muốn ta phải là Tiểu Hòa nhà chúng ta quá thông minh, quá hiểu chuyện bằng cho dù có dạy cho con bé cũng biết , có đúng ? 'Cung Doãn Thần cười đến khép miệng lại được.

      'Đúng đó! Ba Tiểu Hòa hiểu chuyện nhất!'

      Cung Ngữ Hòa vừa nghe nhắc đến Cung Quý Dương mặt liền lộ vẻ sùng bái và kiêu ngạo.

      'Con nha, suốt ngày cứ ba, ba , sợ mẹ ghen sao?' Sầm Tử Tranh cười cọ tay vào mũi , đùa.

      'Mẹ ghen đâu bởi vì ba con nhưng ba cũng mẹ, ba như vậy đó. Ba rất rất mẹ, sau này Tiểu Hòa lớn lên cũng có người Tiểu Hòa!'

      Câu này của bé càng khiến cho mọi người cười lớn hơn, mặt Sầm Tử Tranh hồng như ráng chiều, ôm chặt lấy Cung Ngữ Hòa, : 'Nha đầu này, cái gì cũng dám . Nào, với mẹ qua bên kia xem tác phẩm của con !'

      Còn dắt tiểu quỷ kia chỗ khác, còn biết con bé thêm những gì khiến ngượng ngùng nữa đây!

      'Tiểu Hòa à, Diên Nhi của con làm gì ở phòng thí nghiệm vậy?' Sầm Tử Tranh hỏi.

      'Con biết. Diên Nhi đóng hết cửa lại cho con vào. Hừm, đó là phòng thí nghiệm của ba chứ phải của ấy, đợi ba về con nhất định mách với ba!' Tiểu Hòa vẻ mặt vui trả lời.

      Sầm Tử Tranh mỉm cười lắc đầu, ba đứa này đứa nào đứa nấy hình như cũng rất bận rộn, như vậy mà biết tìm chuyện để làm, xem ra bây giờ trẻ con hiểu chuyện rất sớm, nhất là những đứa con của tứ đại tài phiệt.

      còn nhớ có lần Tiểu Tuyền gọi điện thoại đến , con của Lăng Dận bây giờ tuổi còn giống hệt người lớn, làm như cái gì cũng biết là dọa người. Câu này của Tiểu Tuyền Sầm Tử Tranh lúc nào cũng nhớ trong đầu.

      Nhưng Tiểu Tuyền bây giờ chắc là chịu khổ. Lãnh Thiên Dục kia hết ngày tới đêm nài nỉ khiến rốt cuộc cũng đồng ý chịu sinh thêm cục cưng nữa, khiến Lãnh Thiên Dục kích động đến nỗi suýt khóc. Bây giờ được như ý rồi, Tiểu Tuyền giờ to bụng sắp sinh.

      Cũng may là Sầm Tử Tranh có ba đứa , bằng Cung Quý Dương kia nhất định là lại so đo.

      'Tiểu Hòa, vậy con cho mẹ biết, hai Thiên Nhi lúc ra khỏi nhà có lúc nào về ?'

      Sầm Tử Tranh nhìn thoáng qua đồng hồ, giờ cũng trễ rồi, Cung thị hôm nay chắc là cho nhân viên về sớm rồi mới đúng chứ.

      Cái đầu của Cung Ngữ Hòa lắc như trống bỏi, ' Thiên có ở nhà sao? ấy đâu rồi? Ồ ...'

      Nhất thời như nhớ ra điều gì, bé chu môi: ' ấy có phải lại tìm ba ? Hừm, lần sau con thèm chơi với ấy nữa. Vừa nãy con ấy dẫn con tìm ba vậy mà ấy tự ! Thiên Nhi xấu!'

      'Được rồi được rồi. Đợi lát nữa ba về mẹ con mình cùng phạt hai cha con, chịu ?'

      Sầm Tử Tranh nghe con vậy liền dỗ dành, trong lòng cũng ngừng trách Cung Quý Dương. Lúc này là lúc nào rồi mà còn dẫn con đâu thấy nữa chứ!

      'Dạ!'

      Cung Ngữ Hòa vui vẻ cười sau đó hào hứng tiesp: 'Mẹ, nhanh xem thiết kế của con !'

      'Được!' Sầm Tử Tranh cầm tờ giấy vẽ tranh của con lên xem kỹ.

      tờ giấy vẽ phác họa của cây ghim cài áo, ràng là dành cho trẻ con. Tuy rằng nét vẽ ngây ngô nhưng kiểu dáng mới mẻ, nhất là viên đá quý khảm chiếc ghim cài áo đó, phải là con bé thể viết ra được tên của viên đá mà ngược lại còn thông minh hơn, ở bên cạnh hình của chiếc ghim cài còn vẽ thêm hình của viên đá quý, như vậy ai xem cũng hiểu được.

      Sầm Tử Tranh mỉm cười gật đầu. Tuy là nhà thiết kế trang phục nhưng lúc thiết kế trang phục đương nhiên suy nghĩ tìm tòi những trang sức phù hợp để phối với bộ trang phục đó vì vậy đối với thiết kế trang sức cũng nghiên cứu ít. Thấy con tuổi còn như vậy mà vẽ được bản phác thảo đâu ra đấy, trong lòng vui mừng khôn xiết.

      'Tiểu Hòa, con giảng cho mẹ nghe xem, chiếc trâm cài áo này con định phối với trang phục nào!'

      Nghe mẹ hỏi, Cung Ngữ Hòa xòe bàn tay trắng nõn mũm mĩm chỉ lên tờ giấy, giọng non nớt : 'Chiếc trâm cài áo này là con làm cho những bạn khác, lúc mặc quần áo Giáng sinh là có thể cài nó, chơi hoặc ăn tiệc đều có thể. Nó có hình chiếc đũa thần, ở phần đầu có thể dùng đá màu xanh bởi vì con thích nàng tiên trong rừng, con nghĩ các bạn khác cũng thích, bạn nào có cây đũa thần bạn đó trở thành nàng tiên trong rừng rồi!'

      Sầm Tử Tranh nghe con "giải thích" như vậy trong lòng càng vui mừng, tn tuy năm nay chỉ mới bốn tuổi, tuổi mà có thể nghĩ được như vậy cũng có thể coi như là chu toàn rồi. Đây đúng là điều mà người làm mẹ như nên cảm thấy kiêu ngạo.

      'Tiểu Hòa à, mẹ có đề nghị, con có muốn nghe ?'

      Sầm Tử Tranh nhìn phác thảo của con lần nữa, cười . trước giờ luôn thích để con tự mình phát huy khả năng của mình, vốn nhà thiết kế nổi tiếng nên hiểu rất , nếu như ép buộc người nghe theo ý kiến của người khác mà thiết kế là chuyện rất khó chịu.

      Cung Ngữ Hòa vội vã gật đầu.

      Sầm Tử Tranh cầm tờ bản vẽ lên, 'Vừa nãy con định dùng đá màu xanh phải ? Như vậy hình như tốt lắm đâu!'

      Cung Ngữ Hòa nghiêng chiếc đầu nhìn theo tay mẹ, nghiêm túc suy nghĩ sau đó hỏi: 'Sao lại tốt hở mẹ? Đá màu lấp lánh mấy bạn nhất định thích mà!'

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :