1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 9: Bắt đầu lại t ừ đầu

      Chương 18: Hoa Marguerite nhắc lại tình bạn cũ
      Dịch : dquynh122

      mặt Cung Doãn Thần lộ ra chút xúc động, ông trầm giọng : 'Lâm Nam lúc đó là vị hôn thê của cha con, lúc đó hai người họ có thể coi như đôi kim đồng ngọc nữ. Lần đầu tiên ta gặp Lâm Nam là vào buổi chiều, lúc đó bà ấy đến tìm cha con, trong khoảnh khắc mà ta nhìn thấy bà ấy đó, ta biết lòng mình triệt để trầm luân mất rồi, ngay cả chuyện bà ấy là vị hôn thê của người bạn tốt nhất của ta ta cũng quên mất ...'

      Ông tiếp được nữa, tia hối hận dâng lên trong mắt.

      Sầm Tử Tranh bụm miệng che tiếng kêu kinh ngạc, dám tưởng tượng tiếp theo thế nào.

      Sắc mặt Trình Thiến Tây trở nên rất khó coi nhưng bà vẫn im lặng bởi vì bà cần phải biết chân tướng việc.

      Cung Doãn Thần tiếp, giọng khàn khàn ...

      'Con người vốn rất ích kỷ nhất là khi đối mặt với tình và lợi ích. Khi ba nhận ra mình vị hôn thê của người bạn thân, ta có cách nào xem như tình cảm kia có vì vậy ... ta quyết định rất ích kỷ đó chính là dùng bất cứ thủ đoạn nào miễn là Lâm Nam trở thành của ta, ta muốn bà ấy trở thành người phụ nữ của ta!'

      Toàn thân Sầm Tử Tranh run lên, sửng sốt nhìn Cung Doãn Thần nhất thời biết nên gì.

      để ý đến biểu tình mặt Sầm Tử Tranh, Cung Doãn Thần cứ chìm trong hồi ức của mình...

      'Ta điên cuồng theo đuổi Lâm Nam dùng hết mọi cách, dùng hết mọi thủ đoạn, mãi rồi ... ta cũng được toại nguyện. Lâm Nam cũng bắt đầu ta!'

      ' đâu ...' Sầm Tử Tranh kìm được bật lên tiếng kêu đau lòng.

      Chuyện này sao có thể chứ!

      Mẹ của sao có thể người đàn ông khác ngoài cha chứ ...

      Chuyện này ... chuyện này đúng là hoang đường!

      'Tử Tranh, ta biết con rất khó tiếp nhận này nhưng ... ta cần phải dối con làm gì, mẹ của con, cũng chính là Lâm Nam ta. Cùng với tình đó là cắn rứt lương tâm bởi vì trong lòng bà ấy, cha con cũng chiếm vị trí rất quan trọng, bởi dù sao họ cũng sắp đến hôn nhân. Rất nhiều lần ta tìm cách với cha con nhưng đều bị mẹ con ngăn lại nhưng dù sao giấy cũng gói được lửa, rốt cuộc cũng có ngày cha con biết được tất cả!'

      Giọng ông bắt đầu run run, tay cũng run, chỉ ông, ngay cả Sầm Tử Tranh cũng run còn mặt Trình Thiến Tây chỉ còn lại nỗi đau xót.

      Bà với ông, mấy mươi năm chồng vợ, bà biết trong lòng ông luôn dấu bóng hình khác nhưng hôm nay tận tai nghe thấy lòng bà đau đớn quá. Tuy bà với ông là hôn nhân thương nghiệp nhưng về với ông bao nhiêu năm qua, tình cảm cũng dần nảy sinh, thời gian càng lâu bà càng ông nhiều hơn chính vì vậy khi nhà họ Cung có chuyện bà liền chút nề hà gánh vác tất cả.

      ông, nhưng còn ông sao chứ?

      Những biểu tình mặt Trình Thiến Tây bị Cung Doãn Thần thu hết vào tầm mắt, trong mắt ông thoáng qua chút khác lạ nhưng rất nhanh biến mất, ông ngừng lại chút rồi với Sầm Tử Tranh: 'Khi cha con biết chuyện, dĩ nhiên là ông ấy rất dau lòng, sau cùng ông cho mẹ con quyền lựa chọn, để bà ấy tự mình quyết định xem lấy ai!'

      Lòng Sầm Tử Tranh chợt run lên, thào : 'Kết quả là ... mẹ chọn cha con sao?'

      Cung Doãn Thần chợt mỉm cười, trong nụ cười mang theo cảm xúc thể gọi tên.

      'Khi mẹ con quyết định chọn cha con, hai người rời khỏi Thượng Hải sau đó ta nghe họ dời đến Đài Loan, sau đó nữa ... còn tin tức!'

      Cung Doãn Thần kể hết câu chuyện lúc rồi mà Sầm Tử Tranh vẫn còn chưa thoát khỏi cơn bàng hoàng, yếu ớt ngồi sụp xuống sofa, gian nan đè nén những cảm xúc trong lòng xuống.

      Nước mắt của Trình Thiến Tây rơi từ lúc nào biết, đây là lần đầu tiên bà khóc trước mặt Sầm Tử Tranh, nước mắt chỉ rơi lặng lẽ nhưng mang theo vô hạn chua xót và đau lòng ...

      Nhìn bà khóc lòng Cung Doãn Thần cũng đau khổ kém, ông bước đến đặt tay lên vai bà, thở dài tiếng: 'Thiến Tây à, cả câu chuyện là như thế, hôm nay tôi kể hết cho bà rồi đó. Đều là chuyện qua cả rồi, nếu bà có muốn trách hờn gì cứ trách mình tôi thôi. Tử Tranh nó có liên quan gì đâu!'

      Trình Thiến Tây cố nén nước mắt nhưng giọng vẫn nghẹn ngào ...

      'Cung Doãn Thần, bao nhiêu năm qua ông vẫn luôn giấu diếm tôi chuyện này. Trong lòng ông tôi vĩnh viễn cũng thể bì kịp Lâm Nam đó. Rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao ông luôn thiên vị Sầm Tử Tranh như vậy, ngờ ... ngờ ...'

      Sầm Tử Tranh vẫn chưa hoàn hồn lại sau những chấn động thào, 'Vì sao, vì sao mẹ cho con biết ...'

      Cả căn phòng khách rộng lớn yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi, ba người ai nấy chìm sâu trong thế giới của riêng mình, bên ngoài cũng im lặng, mưa ngớt hạt ...

      Qua lúc lâu Sầm Tử Tranh chợt kêu lên thất thanh ...

      ' đúng!'

      đứng bật dậy, cất tiếng phá tan bầu khí im lặng.

      Cung Doãn Thần nhìn Sầm Tử Tranh, vẻ mặt có chút khó hiểu...

      'Tử Tranh, con ...'

      ' đúng, trong đó nhất định có hiểu lầm!' Sầm Tử Tranh nhắc lại lần nữa, vẻ khẳng định.

      mặt Cung Doãn Thần khó hiểu càng rệt, 'Tử Tranh, con vậy là ý gì? Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?'

      Sầm Tử Tranh mấp máy môi, trong đầu vừa nãy chợt xẹt qua ý tưởng ...

      Sầm Tử Tranh nhìn Cung Doãn Thần giọng kiên định: 'Ba, xin hỏi hoa Marguerite trồng trong vườn hoa kia là vì ai?'

      Đây là manh mối mà vừa nghĩ đến!

      Cung Doãn Thần nghe Sầm Tử Tranh hỏi vậy cũng giấu diếm mà thẳng: 'Loài hoa Marguerite này là hoa mà cha con rất thích còn mẹ con vì chịu ảnh hưởng của cha con nên cũng rất thích loài hoa này. Có thể , ta trồng loài hoa này là để nhớ về tình bạn giữa ta và cha con!'

      Nhiều năm qua bây giờ nghĩ lại mới thấy chuyện năm đó ông làm ích kỷ làm sao!

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 9: Bắt đầu lại t ừ đầu

      Chương 19: Giải đố (1)
      Dịch: dquynh122

      Nhưng Sầm Tử Tranh nghe Cung Doãn Thần như vậy mày liền nhíu chặt: ' đúng đâu. Mẹ của con trước giờ thích hoa bởi vì bà vốn dị ứng với phấn hoa nhất là các loại hoa cúc, chỉ cần vừa đến gần là làn da mẫn cảm của bà nổi những mụn vừa đau vừa ngứa vì vậy con nghe mẹ con , tuy rằng cha rất thích hoa Marguerite nhưng mẹ hoàn toàn dám động vào!'

      'Cái gì chứ?'

      Lần này đổi lại người sửng sốt là Cung Doãn Thần, qua lúc lâu ông mới lẩm bẩm: 'Sao lại thế được chứ? Mẹ của con rất thích hoa, hơn nữa còn thích trồng hoa, lúc bà ấy bắt đầu thích hoa Marguerite, hầu như là mỗi ngày đều đến tiệm hoa mua về để bày trí trong phòng!'

      Sầm Tử Tranh lắc đầu ...

      'Từ lúc con hiểu chuyện đến giờ chưa từng thấy trong nhà có hoa tươi chứ đừng là hoa Marguerite!'

      Về điểm này cần thiết phải dối, đây đúng là , mẹ của vốn thích hoa!

      Cung Doãn Thần nghe Sầm Tử Tranh xong, trong mắt ông lộ ra vẻ khó tin mà Trình Thiến Tây nhất thời cũng quên cả khóc, nghi hoặc nhìn hai người.

      lúc mọi người còn nhìn nhau ngơ ngác cửa phòng khách lớn bị đẩy ra ...

      bóng người cao lớn bước vào, quần áo và tóc của người đó dù còn vương nước mưa nhưng vẫn mất khí phách của .

      'Thực ra mọi chuyện rất đơn giản, trong đó đúng là có hiểu lầm!'

      Người vừa bước vào phải ai xa lạ mà chính là Cung Quý Dương. sụp dù xuống rồi đưa nó cho người làm, vừa nhìn ba người trong phòng vừa .

      'Quý Dương, con gì vậy?' Cung Doãn Thần là người có phản ứng trước hết, ông hỏi vội.

      Trình Thiến Tây và Sầm Tử Tranh cũng hẹn mà cùng nhìn về phía Cung Quý Dương.

      Cung Quý Dương mỉm cười, 'Vì giúp mọi người giải đáp tất cả nghi vấn, con mang người đến đây. Sau khi nghe bà kể chuyện, con tin tất cả nghi vấn trong lòng mọi người đều sáng tỏ!'

      Lời của vừa dứt sau lưng xuất thêm người khác, đó là người phụ nữ trung niên, bà cũng phải người xa lạ mà chính là mẹ của Sầm Tử Tranh, bà Sầm.

      Sầm Tử Tranh vội đứng dậy, thấy mẹ mình nhất thời ngây người ra đó.

      'Quý Dương, vị này là ...' Cung Doãn Thần ngạc nhiên hỏi con trai.

      Cung Quý Dương trả lời ông, cung kính hướng về bà Sầm : 'Mẹ, xin mời đến đây ngồi!'

      Bà Sầm cười gật đầu, bà nhìn vòng quanh căn phòng khách rộng lớn, trong lòng khỏi thầm tán thưởng.

      'Mẹ? Quý Dương? Con làm trò gì thế?' Trình Thiến Tây nghe con xưng hô như vậy sửng sốt hỏi lại.

      Lúc này Sầm Tử Tranh mới hoàn hồn lại, vội bước đến dìu mẹ mình ...

      'Mẹ, sao mẹ lại đến đây?'

      Tiếng gọi của khiến sắc mặt Trình Thiến Tây chợt trở nên rất khó coi mà Cung Doãn Thần cũng ngây người ra tại chỗ!

      Chuyện này ...

      Bà Sầm vỗ bàn tay của Sầm Tử Tranh, hiền hòa : 'Là Quý Dương mời ta đến!'

      Cả người Sầm Tử Tranh chợt run lên, gần như cùng lúc đó nhìn thấy vẻ phẫn nộ trong mắt Trình Thiến Tây!

      'Quý Dương, con biết mình làm gì ?'

      Trình Thiến Tây nhìn về phía bà Sầm như ngầm đánh giá sau đó bất mãn hỏi Cung Quý Dương, bây giờ tình thế loạn đến thế này mà con trai bà lại mang người phụ nữ kia về Cung Viên để làm gì chứ?

      Cung Quý Dương hề lộ vẻ hoang mang, vẫn giữ nguyên nụ cười tự tin, giới thiệu với mọi người: 'Ba, mẹ, con giới thiệu với hai người chút, vị này là mẹ của Tranh Tranh, bà Lâm Nam!'

      Lâm Nam tươi cười nhìn Cung Doãn Thần cùng Trình Thiến Tây, 'Hôm nay có thể xem như lần đầu tiên đến thăm thông gia, thực xin lỗi hôm đó tôi đến tham gia hôn lễ của bé cưng được!'

      'Mẹ ...'

      Sầm Tử Tranh bất an gọi bà, biết Cung Quý Dương rốt cuộc định làm gì, chẳng lẽ nhất định phải thêm dầu vào lửa ngay lúc này sao?

      'Tranh Tranh, đừng lên tiếng, mọi chuyện được ràng chân tướng ngay thôi!'

      Cung Quý Dương giọng với sau đó nhìn về phía cha mình, 'Ba, vị này là Lâm Nam, chỉ có điều ... bà ấy phải là Lâm Nam mà cha nhắc tới!'

      Câu này của Cung Quý Dương ngay lập tức chấn động tất cả mọi người chỉ trừ chính Lâm Nam.

      Cung Doãn Thần bước từng bước đến gần, gần đến mức nhìn khuôn mặt của Lâm Nam, thực ra từ lúc bà vừa bước vào cửa ông nhìn thấy rồi, chỉ có điều ...

      'Sao lại như thế được? Bà cũng tên là Lâm Nam sao? Chẳng lẽ bà ấy có gả cho Sầm Dực Hiên sao?' Giọng của ông tràn đầy nghi vấn, khó hiểu cùng khó tin.

      Trình Thiến Tây cũng bước vội đến, phản ứng khác thường của chồng khiến bà hiểu ra tất cả, người phụ nữ trước mắt phải là Lâm Nam mà chồng bà nhắc đến mà còn có Lâm Nam khác!

      Chuyện này ... trong đó còn có chuyện gì xảy ra nữa?

      Mà Sầm Tử Tranh cũng kinh ngạc thôi, nhìn mẹ mình sau đó lại nhìn sang Cung Doãn Thần, tuy biết được chân tướng là thế nào nhưng trong lòng , tảng đá đè nặng nãy giờ được nhấc lên, ra mẹ phải là người phụ nữ là Cung Doãn Thần ...

      Tự dưng cảm giác nhõm vô cùng!

      Cung Quý Dương đến trước mặt Lâm Nam, giọng : 'Mẹ, nếu mẹ ngại xin đem mọi chuyện lại lần, được ?'

      Lâm Nam nghe con rể hỏi vậy liền gật đầu.

      Cung Doãn Thần và Trình Thiến Tây đều hẹn mà cùng nhìn Lâm Nam bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, vẻ mặt chăm chú như muốn bỏ qua câu nào của Lâm Nam.

      Lúc này bà Sầm mới lên tiếng, nhưng chỉ câu rất ngắn gọn ...

      'Tôi biết Lâm Nam mà mọi người nhắc đến nhưng ... bà ấy chết nhiều năm rồi!'

      Cái gì???

      Cung Doãn Thần và Trình Thiến Tây đều ngây người tại chỗ mà Sầm Tử Tranh cũng sửng sốt vô cùng.

      'Đây ... rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao bà cũng gọi là Lâm Nam? Còn Lâm Nam kia vì sao mà chết?'

      Cung Doãn Thần vẫn là người có phản ứng trước hết, ông hấp tấp lên tiếng hỏi bà Sầm

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 9: Bắt đầu lại t ừ đầu

      Chương 20: Giải đố (2)
      Dịch : dquynh122

      Bà Sầm thở dài tiếng ...

      'Thực ra khi tôi biết Dực Hiên ông ấy còn là bác sĩ mà là viên chức của công ty ở Đài Loan, trước đó tôi biết ông ấy từng là bác sĩ ở Thượng Hải, chỉ biết ông ấy có vị hôn thê tên là Lâm Nam, cùng tên cùng họ với tôi. Lúc đó tôi còn cự cãi với ông ấy thời gian dài vì cho rằng ông ấy cưới tôi hoàn toàn là vì muốn từ tôi tìm lại hình bóng của Lâm Nam kia. Mà trước giờ Dực Hiên cũng cho tôi biết hành tung của người phụ nữ kia, cũng kể cho tôi nghe câu chuyện của hai người, vì sao hai người còn bên nhau nữa!'

      'Mẹ, vậy sao mẹ lại biết được?' Sầm Tử Tranh tò mò hỏi.

      Bà Sầm cười khan tiếng, 'Thực ra lần này nếu như có Quý Dương chắc tôi vĩnh viễn cũng biết giữa nhà họ Cung và Dực Hiên còn có câu chuyện như vậy. Cha con có thói quen viết nhật ký, từ sau khi ông ấy qua đời, phàm là những di vật của ông ấy ta đều cất giữ cẩn thận. Nhật ký của ông ấy ta trước giờ cũng chưa từng xem qua nên cũng quên bẵng mất, cho đến khi Quý Dương nhắc nhở ta ta mới nhớ ra, rốt cuộc là từ nhật ký của Dực Hiên mà biết được tất cả !'

      đến đây, bà Sầm nhìn về phía Cung Doãn Thần ...

      'Trong nhật ký viết rất tỉ mỉ từng chi tiết về tình của ông ấy với vị Lâm Nam kia, đồng thời cũng viết rất nhiều về tình bạn giữa hai người, thậm chí cả những tâm tình khi Lâm Nam kìm lòng được mà ông, Dực Hiên viết rất những mâu thuẫn trong nội tâm mình, rất mâu thuẫn, rất đau khổ. Ông ấy ngờ người bạn thân nhất của mình lại điên cuồng theo đuổi vị hôn thê của mình, càng ngờ tới chính là ... vị hôn thê của mình cũng người kia ...'

      Cung Doãn Thần nghe bà đến đây, trong ánh mắt thâm thúy lộ ra tia áy náy và đau khổ, nỗi đau khổ đó lên cả mặt ông. Ông gì nhưng bàn tay run run lộ nội tâm dằn vặt dữ dội.

      Những phản ứng của ông hoàn toàn lọt vào mắt của bà Sầm, bà thở dài tiếng nữa.

      'Dực Hiên rất đau khổ, đối mặt với tình bạn và tình , ông ấy biết nên quyết định thế nào vì vậy mới nhường quyền quyết định đó cho Lâm Nam. khi Lâm Nam quyết định, bất luận là kết quả thế nào ông ấy cũng cam tâm tình nguyện nhận lấy. Sau cùng Lâm Nam vẫn quyết định chọn Dực Hiên, biết được điều này ông ấy rất vui mừng. Tuy rằng Dực Hiên biết trong lòng Lâm Nam còn có vị trí cho người đàn ông khác nhưng ông ấy vẫn cảm thấy rất an ủi vì Lâm Nam có thể trở về bên cạnh mình lần nữa. Chính vì lẽ đó mà Dực Hiên quyết định cùng Lâm Nam trở về Đài Loan phát triển tài năng trong ngành y của mình nào ngờ ... chỉ ngày trước khi họ kết hôn, Lâm Nam đường mua sắm vật dụng cho hôn lễ bị tai nạn xe cộ, bởi vì thương thế quá nặng nên lúc được đưa đến bệnh viện chưa kịp cứu chữa qua đời!'

      Cả người Cung Doãn Thần run lên, ông khàn giọng : 'Nhất định lúc đó Dực Hiên rất đau khổ, Lâm Nam cũng là người học y, chắc vì lẽ đó mà sau khi Lâm Nam qua đời Dực Hiên còn muốn theo đuổi nghiệp y nữa!'

      'Đúng vậy, sau này Dực Hiên làm như viên chức bình thường ở công ty cho đến khi gặp được tôi!' Bà Sầm đáp lời ông.

      'Mẹ ...' Sầm Tử Tranh ngập ngừng lên tiếng, tâm tình cực kỳ hỗn loạn.

      như vậy mẹ chỉ là người thay thế cho hình bóng của Lâm Nam kia sao? Chẳng lẽ ba kết hôn với mẹ chỉ là vì tìm người thế thân sao? Càng nghĩ càng thấy rối rắm đồng thời cũng thấy thương cho mẹ mình.

      Bà Sầm biết Sầm Tử Tranh định gì, bà cười : 'Nha đầu ngốc, con cứ hay nghĩ lung tung!'

      Bà trìu mến điểm tay lên trái , tiếp: 'Lúc đó tuy tôi biết những chuyện qua, chỉ nghe sơ lược Dực Hiên qua lần rằng tôi với người bạn trước của ông ấy cùng tên cùng họ. Mấy năm sau khi kết hôn tôi vẫn còn vì chuyện này mà khư khư trong lòng nhưng thời gian dần trôi , tình cảm của con người cũng dần thay đổi theo năm tháng. Đọc nhật ký của cha con mẹ mới biết tâm ý của ông ấy. Cha con có viết trong đó, rằng trong đời ông có bốn người phụ nữ mà ông ấy thương thương lòng, người thứ nhất chính là bà nội con, mẹ của Dực Hiên, người thứ hai là Lâm Nam còn người thứ ba chính là mẹ!'

      'Vậy còn người cuối cùng, là ai vậy?' Sầm Tử Tranh nén được tò mò hỏi.

      Bà Sầm thương nhìn con , cười : 'Người cuối cùng chính là con cưng ciủa ông ấy, Sầm Tử Tranh!'

      Sầm Tử Tranh hai tay bụm miệng cố nén cảm xúc nhưng nước mắt vẫn đoanh tròng, tuy chưa từng nghe ông điều đó nhưng biết được tâm tư của cha đối với , vậy là quá đủ rồi!

      Bà Sầm nhìn Cung Doãn Thần thấy ông vẫn còn chìm sâu trong suy tư và đau khổ ...

      'Ông thông gia, trong nhật ký Dực Hiên từng viết đoạn, ông ấy , bất luận thế nào ông ấy cũng cám ơn ông trời cho ông ấy quen biết được người bạn tốt là ông, bao nhiêu năm qua ông ấy vẫn chưa từng oán hận mà trong lòng chỉ có nỗi nhớ thương!'

      'Dực Hiên à ...'

      Cung Doãn Thần nghẹn giọng gọi, từ giọng nghẹn ngào của ông có thể nhận ra ông cố nén cảm xúc và nỗi kích động trong lòng.

      Cả quá trình, Trình Thiến Tây câu nào, bà chỉ lẳng lặng lắng nghe nhưng trong lòng cũng ngừng tự hỏi, chuyện sao lại trở thành như vậy chứ?

      Thấy vẻ mặt khó tin của bà, bà Sầm bước đến bên cạnh Trình Thiến Tây, nụ cười chân nở môi bà ...

      'Bà thông gia, bà chắc từng nghe câu này, người sống thể tranh giành tình với người chết, thực ra bà với tôi đều giống nhau, đều rất người đàn ông mà trong lòng người ấy biết có mình hay nhưng cho dù như vậy cũng đừng nên ngại ngần mà kiên trì nghe theo trái tim mình . Tôi tin tưởng rồi ngày hạnh phúc gõ cửa, cũng như Dực Hiên vậy, tuy tôi chỉ mới biết những chuyện liên quan đến quá khứ của ông ấy gần đây thôi nhưng dù sao qua nhật ký tôi rốt cuộc cũng biết được đáp án, đó chính là tôi vẫn có vị trí trong trái tim ông ấy, vậy là đủ rồi!'

      Trình Thiến Tây ngờ bà Sầm lại những lời này, nhất thời ngây người quên cả trả lời.

      ' tranh giành tình với người chết?'

      Qua lúc lâu bà mới lẩm bẩm như tự với mình, ánh mắt nhìn về phía Cung Doãn Thần, chồng bà, đúng vậy, Lâm Nam đó chết rồi, nếu như mẹ của Sầm Tử Tranh có thể chờ được còn bà sao?

      Bà Sầm thấy vây, cười gọi Sầm Tử Tranh ...

      'Bé cưng, qua đây!'

      Sầm Tử Tranh hiểu mẹ mình định làm gì, ngoan ngoãn bước đến đứng trước mặt Trình Thiến Tây.

      Bà Sầm cầm lấy tay Sầm Tử Tranh sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của Trình Thiến Tây kéo tay bà, đặt bàn tay nhắn của Sầm Tử Tranh vào trong tay Trình Thiến Tây ...

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 9: Bắt đầu lại t ừ đầu
      Chương 21: Cảm xúc dâng trào
      Dịch : dquynh122

      'Bà thông gia, Tử Tranh đứa bé này có lúc hơi bướng bỉnh chút, với tư cách là mẹ của Tử Tranh, hôm nay tôi đem con tôi giao cho người mẹ chồng là bà. Tử Tranh nó vẫn luôn muốn làm con thảo dâu hiền, với tấm lòng trời biển của người làm cha làm mẹ, mong là bà thông gia có thể thương con dâu như con trai mình, nếu như nó làm sai cũng xin bà thay tôi dạy dỗ nó!'

      Những lời này bà vừa nghiêm túc vừa chân thành, kiêu nịnh!

      Trình Thiến Tây có chút sững sờ nhìn Sầm Tử Tranh, trong mắt lộ ra tia xúc động ...

      Sầm Tử Tranh cũng nhìn bà, trước đây vốn có phần đồng cảm với bà, giờ nghe hết mọi chuyện càng cảm thấy bà đáng thương, cũng vì bà đau lòng vì vậy giọng gọi: 'Mẹ ...'

      Tiếng gọi tuy nhưng hoàn toàn xuất phát từ nội tâm!

      Cả người Trình Thiến Tây ràng là hơi run, bà nhìn con dâu, trong mắt lộ ra nhiều hơn chút tình cảm.

      'Ta từng nhiều lần chỉ trích , hận ta sao?'

      Bà hỏi câu này có phần dè dặt pha chút ngượng ngùng bởi bà biết , lần này thực là trách nhầm Sầm Tử Tranh, cũng trách nhầm mẹ của Sầm Tử Tranh, tất cả đều là lỗi của bà, điều này khiến bà rất ngượng ngùng.

      Sầm Tử Tranh nghe vậy trong mắt lộ ra rất nhiều cảm xúc phức tạp nhưng lắc đầu : 'Mẹ, con sao lại hận mẹ được chứ, con cám ơn mẹ đúng hơn, nếu như có mẹ có Quý Dương, con cũng tìm được người đàn ông thương con như vậy. Con kính trọng, hiếu thuận với mẹ như mẹ ruột của con vậy!'

      Giọng của có chút nghẹn ngào nhưng lời đầy chân thành và đầy tình cảm, Trình Thiến Tây nghe được những lời này trong mắt cũng lộ vẻ xúc động. Bởi cá tính có phần lạnh mạc lại quả quyết của bà nên nhất thời bà biết nên biểu đạt thế nào. Tuy bà gì nhưng qua cách bà nắm tay Sầm Tử Tranh chặt kia cũng đủ tiết lộ kích động trong nội tâm của bà.

      Cung Quý Dương nhìn thấy tất cả những điều này, bên môi câu lên nụ cười, nụ cười này hoàn toàn trái với nụ cười tà tứ thường thấy mà ngược lại, là nụ cười hạnh phúc và thanh thản.

      Sầm Tử Tranh chợt lên tiếng gọi Cung Doãn Thần ...

      'Ba, ba mau đến đây!'

      Cung Doãn Thần cũng ngờ vợ mình lại có những chuyển biến như vậy, nghe Sầm Tử Tranh gọi, ông chậm rãi bước đến, con dâu định làm gì.

      'Ba, mẹ, bây giờ hiểu lầm được giải tỏa hết rồi, những chuyện qua hãy để nó trôi qua , nếu như cứ mãi sống trong hồi ức cuộc sống cũng đâu còn gì thú vị nữa đâu, chẳng bằng trân trọng người trước mắt, đúng ?'

      Câu này của Sầm Tử Tranh khiến cho Trình Thiến Tây và Cung Doãn Thần ngộ ra nhiều điều, cũng nhận ra trước đây họ bỏ lỡ những gì.

      Cung Doãn Thần nhìn về phía vợ mình, nhìn thấy bà khóc đến đỏ cả mắt, trong lòng chợt dâng lên nỗi xúc động.

      Thực ra vừa nãy nhìn thấy bà khóc lòng ông cũng rất khó chịu, bao nhiêu năm qua ngoài mặt bà vẫn luôn biểu rất kiên cường, trước giờ chưa từng lộ vẻ yếu ớt trước mặt ông vậy mà hôm nay ông lại nhìn thấy vẻ yếu đuối hệt như lúc bà con trẻ khiến cho ông chợt dâng lên cảm giác muốn bảo vệ, che chở cho bà ...

      'Thiến Tây à, bao nhiêu năm qua, vất vả cho bà ...'

      Ông biết gì bây giờ, chỉ có thể nắm tay bà chặt, giọng vỗ về.

      Trình Thiến Tây vừa định gì đó nước mắt lại trào ra, bao nhiêu năm ủy khuất, nghi ngờ, thương, ghen tỵ, khi lớp vỏ bọc kiên cường bị dỡ xuống chỉ còn lại tâm hồn yếu đuối, câu này của Cung Doãn Thần khiến nước mắt bà tuôn tràn như nước vỡ đê ...

      gì nữa, mặc kệ con trai con dâu và cả bà thông gia, ôm chặt lấy ông, nhất thời như đứa trẻ ở trong lòng ông khóc lớn trận, tiếng khóc nghe đau lòng.

      Bàn tay của Cung Doãn Thần khựng lại trong trung rồi nhàng thu về, vòng qua lưng bà mà ôm chặt lấy, trong mắt là nỗi xúc động thành lời.

      Tốt quá! tốt quá!

      Nhìn thấy hỗ động của hai người, trong lòng Sầm Tử Tranh thầm reo lên vui mừng, lại cảm động đến rơi nước mắt.

      Cung Quý Dương nhàng bước đến khoác tay lên vai , Sầm Tử Tranh xoay người ôm lấy chồng, thút thít khóc.

      'Đứa bé ngốc ...' Bà Sầm thấy vậy trìu mến vỗ đầu con, mắng .

      Cảnh cảm động trong phòng khách hoàn toàn lọt vào mắt Cung lão phu nhân, bà cũng kìm được đưa tay lên lau lệ nơi khóe mắt. Mọi chuyện đều như thế phải sao, thuyền đến đầu cầu tự dừng, tối hôm nay đúng là buổi tối đặc biệt.

      Cung Quý Dương tinh mắt nhìn thấy Cung lão phu nhân đứng ở cửa, vỗ vai Sầm Tử Tranh, cùng bước đến ...

      'Bà nội, mau vào đây!' vừa vừa bước đến dìu bà.

      Nhìn thấy Cung lão phu nhân xuất ở phòng khách lớn, Trình Thiến Tây có chút ngượng ngùng, bà vội rời khỏi vòng tay của Cung Doãn Thần bước đến dìu mẹ chồng ...

      'Mẹ, mẹ còn chưa nghỉ sao?'

      Cung lão phu nhân nhìn con dâu khóc đến hồng cả hai mắt, cười : 'Ta nếu qua đây sao có thể chứng kiến cảnh cảm động thế này?'

      rồi bà lại nhìn về phía bà Sầm ...

      'Chắc vị này là mẹ của Tử Tranh đúng ? Hôm nay cũng may có cháu đến đây giải thích tất cả, chỉ vậy mà còn giúp nhà họ Cung chúng tôi giải mối khúc mắc bao nhiêu năm qua, cám ơn cháu!'

      'Đâu có, đâu có, ngài chắc là Cung lão phu nhân rồi! Cháu vẫn thường nghe bé cưng nhắc về bà. Thực ra hôm nay người có công giúp giải quyết tất cả những chuyện này chính là Quý Dương, nếu như phải có nó, cháu cũng biết được !' Bà Sầm nhìn con rể, hài lòng .

      'Quý Dương?'

      Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Cung Quý Dương.

      'Đúng nha, mẹ vừa nãy đón mẹ sang đây, chuyện này là thế nào? Sao lại biết tối nay xảy ra chuyện gì?'

      Sầm Tử Tranh tò mò nhìn Cung Quý Dương, hỏi tràng dài.

      Cung Doãn Thần và Trình Thiến Tây cũng nhìn con trai bằng ánh mắt kinh ngạc, tuy họ biết Quý Dương rất giỏi giang như chuyện xảy ra đột ngột thế này, làm sao có thể giải quyết trong thời gian ngắn như vậy chứ?

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 9: Bắt đầu lại t ừ đầu
      Chương 22: Niềm vui rộn rã
      Dịch : dquynh122

      Cung Quý Dương cười ... chuyện này đối với ràng rất đơn giản. Thâmt ình nhìn vợ, trầm giọng : 'Còn nhớ những lời hôm đó em ? Khi em với ra ba và ba vợ quen biết nhau bắt đầu điều tra chuyện này, lại thêm thám tử tư báo với Ngải Ân Hà hình như điều tra chuyện của nhà họ Cung cho nên càng thêm lưu tâm để ý. Nhưng tư liệu điều tra cho thấy đúng như cách nghĩ của mẹ. Hôm nay sau khi tan tầm đến tìm mẹ vợ hỏi thăm mới biết ra là có đến hai Lâm Nam. ngồi với mẹ người ở Cung Viên gọi điện đến báo cho biết tình hình ở nhà, lúc đó chợt nghĩ, có thể mẹ vợ là người có thể giúp giải quyết những rối rắm này nên mời mẹ về đây!'

      Nghe những lời này Sầm Tử Tranh quả thực quá kinh ngạc, nhìn chồng như nhìn người ngoài hành tinh, kìm được : 'Trời ạ, em còn cho rằng mình được gả cho nhà tiên tri!'

      'Nha đầu, chẳng lẽ bây giờ em mới phát chồng mình có năng lực sao? Lúc quả quyết rằng cưới em về chính là cho em biết có năng lực tiên tri rồi!' Cung Quý Dương tinh nghịch trêu .

      'Hừm, khoác biết ngượng. Đúng là vua tự đại!' Sầm Tử Tranh càu nhàu nhưng nét mặt tràn đầy hạnh phúc tựa vào lòng , đôi gò má hồng hồng.

      'Haha ... đó là ưu điểm của mà!' Cung Quý Dương ôm , cười đến sáng lạn.

      Trong vòng tay của chồng Sầm Tử Tranh cảm thấy bội phần an toàn, biết nếu như nhờ Quý Dương sớm phát manh mối của chuyện này, hoặc tích cực điều tra tối nay cục diện rối rắm đến thể thu thập.

      Tự sâu trong lòng mình cảm thấy rất cám ơn chồng, người đàn ông thông minh lại tài giỏi như thế khiến càng sâu đậm hơn.

      Lúc này Trình Thiến Tây mới lên tiếng, giọng áy náy: 'Chuyện tối nay tất cả là lỗi của con cả, nếu như con bình tĩnh chút, lý trí chút bị những tư liệu kia làm mờ mắt, xin lỗi cả nhà ...'

      Lời xin lỗi này xuất phát từ nội tâm bà, tuy bà trước giờ cứng cỏi, cũng rất tinh minh nhưng phải là người lý lẽ, nhìn thấy tối nay tất cả mọi người đều vì chuyện này mà bôn ba vất vả trong lòng bà đương nhiên rất bất an, hơn nữa, đây còn là hiểu lầm lớn!

      Nếu như là người nhà cũng có thể dễ dàng thông cảm nhưng ngay cả bà thông gia cũng bị phiền toái chạy đến đây trong đêm mưa gió thế này càng khiến cho Trình Thiến Tây cảm thấy áy náy.

      Lúc này Sầm Tử Tranh mới giãy ra khỏi vòng tay của Cung Quý Dương, bước đến khoác tay lên cánh tay bà, nháy mắt: 'Mẹ, thực ra mẹ cũng cần phải áy náy vậy đâu, theo con thấy lần này Ngải Ân Hà coi như vô tình làm được chuyện tốt !'

      'Làm chuyện tốt?'

      Trình Thiến Tây nhìn Sầm Tử Tranh vẻ khó hiểu, đây cũng là lần đầu tiên bà tâm bình khí hòa đánh giá con dâu này ...

      Trình Thiến Tây thể thừa nhận, khi bà gặp này lần đầu tiên, ngoại trừ xuất thân, những điều kiện còn lại của đều chê vào đâu được, bất luận là tướng mạo hay tính cách đều là rất ưu tú.

      Nhưng suy nghĩ kỹ lại, thân là nhà thiết kế chính như Sầm Tử Tranh, thành tựu này trong mắt nhiều người cũng có thể coi như là rất lớn rồi. Tuy bà ra nhưng cũng từng lén xem qua những thiết kế của , thực lòng là bà cũng rất thưởng thức, chỉ là vì ngại cho mặt mũi nên lên tiếng tán dương mà thôi.

      Lúc này, khi Sầm Tử Tranh ngoan ngoãn khoác cánh tay bà, tự dưng bà lại có loại ảo giác, rằng đứa con dâu này cũng giống như đứa con làm nũng với mẹ vậy.

      Giờ phút này Trình Thiến Tây mới nhận ra, trước đây vì cái nhìn sai lệch của mình mà làm khổ đứa con dâu này biết bao nhiêu.

      Sầm Tử Tranh hoàn toàn biết gì về những giãy dụa trong nội tâm của Trình Thiến Tây, trước giờ thích so đo tính toán, hơn nữa bà là mẹ ruột của Quý Dương, đương nhiên cũng muốn hiếu thuận với bà.

      Nghe Trình Thiến Tây hỏi vậy, cười gật đầu : 'Đúng đó. Lần này con cảm thấy mình phải cảm ơn Ngải Ân Hà nhiều. Nếu như phải ta giở trò quỷ mẹ vì nhịn nổi nỗi ủy khuất nhiều năm mà phát tiết ra, gút mắc bao nhiêu năm qua trong lòng ba cũng thể cởi ra mà quan hệ giữa mẹ với con chừng cũng vẫn như cũ chưa hòa hảo được. Sau cùng, còn có cái tốt nữa ...'

      cố ý quăng mồi nhử, cười cười nhìn Trình Thiến Tây ...

      'Còn cái tốt gì nữa?'

      Trình Thiến Tây thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của Sầm Tử Tranh, trong lòng khỏi cảm thấy ấm áp, giọng cũng hòa hoãn hơn nhiều.

      Sầm Tử Tranh nắm lấy tay Trình Thiến Tây đặt vào trong tay Cung Doãn Thần!

      'Còn có chỗ tốt nhất chính là ... giúp ba mẹ làm hòa, càng thêm tương thân tương ái!' rồi vui sướng che miệng cười.

      'Nha đầu này ...' Cung Doãn Thần cũng xúc động , trải qua những chuyện vừa rồi, nỗi kích động trong lòng ông vẫn chưa tan.

      'Con đâu có sai? Vốn là như vậy mà! Ba, nếu như mẹ ba nhiều như vậy với người dày dạn kinh nghiệm, nhìn người vô số như mẹ sao lại nhìn ra sơ hở mà để Quý Dương tranh thủ lập công đầu chứ? Điều này cho thấy là mẹ rất quan tâm ba, bởi vì chỉ khi nào đối mặt với chuyện có liên quan đến người mình con người mới còn lý trí như vậy!'

      Sầm Tử Tranh rất thông minh và khéo léo, rất biết tận dụng cơ hội giúp Trình Thiến Tây giải vây, quan trọng hơn là, khéo hiểu lòng người, hoàn toàn giúp Trình Thiến Tây thố lộ hết tâm tư.

      Cung Doãn Thần nghe vậy cũng kìm lòng được lần nữa ôm vợ vào lòng.

      Lúc này Cung lão phu nhân hớn hở vỗ tay ...

      'Như vậy có tốt , nhà họ Cung chúng ta rốt cuộc giải tỏa hết gút mắc, bà lão này cũng yên lòng!'

      Bầu khí trong phòng tràn đầy niềm vui.

      Hai nhà rốt cuộc cũng ngồi lại với nhau chuyện tị hiềm gì nữa, tiếng cười rộn rã át cả tiếng mưa ngoài trời.

      Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh đôi vợ chồng mới cưới này lúc này cũng nhận được lời chúc phúc của tất cả các vị trưởng bối, trong tiếng cười, Cung Quý Dương ngừng trêu chọc Sầm Tử Tranh khiến tức đến nỗi nắm tay nhắn ngừng đấm vào ngực .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :