1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 9: Bắt đầu lại t ừ đầu
      Chương 13: Lại dậy phong ba (4)
      Dịch : dquynh122

      'Giúp em?' Giọng Khương Ngự Kình bắt đầu có chút kích động. nhìn Sầm Tử Tranh chăm chăm ...

      'Em là người phụ nữ mà nhất, em bảo làm sao nhẫn nhịn được những chuyện này chứ? Chẳng lẽ muốn nhìn em rơi vào vòng tay của người đàn ông khác mà vẫn tươi cười chúc phúc sao?'

      Nhìn vẻ điên cuồng vừa thoáng qua trong mắt Khương Ngự Kình, Sầm Tử Tranh nhịn được rùng mình cái, ánh mắt u ám và trầm của khiến khỏi nhớ lại cái tát tai hôm ấy.

      Cung Quý Dương cũng từng tức giận với , cơn giận của cũng rất đáng sợ nhưng bất luận Quý Dương có tức giận đến đâu biết cũng ra tay đánh còn Khương Ngự Kình khác ...

      Nghĩ đến đây Sầm Tử Tranh lại sợ run hồi!

      ' Khương, tuy rằng em cảm thấy rất có lỗi với nhưng bây giờ em kết hôn với Quý Dương, em là người của ấy, em có thể hứa với bất cứ chuyện gì chỉ riêng mỗi chuyện rời khỏi hoặc tổn thương ấy em tuyệt đối làm!'

      kích động lắc đầu, cố tìm cách giải thích cho nghe tâm tình của mình.

      'Hứa với bất cứ chuyện gì?' Trong mắt Khương Ngự Kình lại thoáng qua luồng ánh sáng lạnh.

      'Dạ!'

      Sầm Tử Tranh đơn thuần gật đầu, hy vọng có thể thông qua chuyện này bù đắp lại ít nhiều cho Khương Ngự Kình.

      Khương Ngự Kình cười lạnh kết hôn, gương mặt tuấn lộ ra vẻ lạnh lùng, cười vẻ châm biếm: 'Vậy được thôi. Tối nay muốn em cùng lên giường đêm. Qua hết đêm nay, tuyệt đối làm phiền em nữa!'

      muốn có , điên cuồng muốn chiếm lấy !

      Người phụ nữ này sắp làm phát điên rồi!

      'Cái gì?'

      Toàn thân Sầm Tử Tranh phát run, nhìn Khương Ngự Kình như nhìn người ngoài hành tinh, hỏi với vẻ thể tin được: ' Khương, ... gì vậy?'

      ! Khương Ngự Kình tuyệt đối phải là người như vậy!

      Nhưng câu tiếp theo của Khương Ngự Kình làm hy vọng trong hoàn toàn sụp đổ, ý cười châm biếm môi càng sâu ...

      'Sao? chưa đủ sao? nghĩ lại rồi, nếu như có được trái tim của em cũng phải có được con người em. Đạo lý này rất đơn giản! Nếu như em muốn có được tha thứ của vậy ... cùng đêm!'

      Sầm Tử Tranh lúc này hoàn toàn hiểu , rất ràng là mình nghe nhầm nhất là khi Khương Ngự Kình lạnh như băng nhắc lại lần nữa, lúc này càng thêm tuyệt vọng.

      nở nụ cười khổ, lắc đầu: ' Khương, vừa nãy em rồi, em làm chuyện gì tổn thương đến Quý Dương!'

      'Cung Quý Dương! Cung Quý Dương! Cung Quý Dương! Trong lòng em chỉ có thôi sao? Sầm Tử Tranh, rốt cuộc có điểm gì tốt chứ? Cung Quý Dương chỉ là tên công tử nhà giàu thích ăn chơi đàn đúm, chẳng lẽ em cũng như những người phụ nữ khác, mơ bay lên cành cây thành phượng hoàng sao?' Ánh mắt Khương Ngự Kình càng lộ vẻ trầm và cuồng loạn, lời lẽ sắc bén, khí thế bức người.

      ' ... Khương, có thể sỉ nhục em nhưng được Quý Dương như thế. ấy phải người như . Quý Dương em. đời này chỉ có Quý Dương mới hiểu em!' Sầm Tử Tranh bối rối lên tiếng giải thích thay cho Cung Quý Dương.

      Tuy rằng lòng rất áy náy nhưng đối mặt với Khương Ngự Kình lạnh lùng và đầy vẻ châm biếm kia cũng thể lặng yên để chồng mình bị sỉ nhục được.

      'Ồ, nực cười! Tử Tranh, em theo lương tâm mình , chẳng lẽ em bằng Cung Quý Dương sao? về cho , những gì làm cho em chỉ có nhiều chứ ít hơn !' Khương Ngự Kình thấy bênh vực Cung Quý Dương đủ đường, nỗi phẫn hận trong lòng càng lúc càng dâng cao.

      Sầm Tử Tranh nghe vậy, thở dài tiếng, ' Khương, em biết rất tốt với em nhưng ... tình phải là ích kỷ và chiếm hữu mà là cam tâm tình nguyện cho , nếu như có ngày Quý Dương còn em nữa hoặc ấy muốn rời khỏi em, em nghĩ em cũng tươi cười buông tay bởi vì tình ép buộc mà có phải là tình , cũng đem lại hạnh phúc!'

      Khương Ngự Kình nghe vậy chỉ cười lạnh tiếng ...

      'Xem ra em muốn cùng giảng triết lý về tình rồi!'

      Sầm Tử Tranh lắc đầu ...

      ' phải đâu Khương. Em tin hiểu được những đạo lý này chỉ là trong lòng cơn giận lấn át lý trí. nghĩ thử xem, nếu như em kết hôn với nhưng trong lòng em vẫn luôn nhớ về Quý Dương, chẳng lẽ có thể dung túng cho chuyện vô lý này cả đời sao? Tin rằng lúc đó người chịu khổ chỉ là em mà ngay cả cũng nhận ra đó là cuộc hôn nhân sai lầm, quyết định sai lầm!'

      Nhưng nào ngờ Khương Ngự Kình nghe vậy chỉ cười ha hả mấy tiếng, tiếng cười lạnh lùng đến nỗi khiến toàn thân Sầm Tử Tranh lạnh run.

      Dứt tiếng cười, Khương Ngự Kình nhìn Sầm Tử Tranh, trong mắt đầy tơ máu ...

      'Sầm Tử Tranh, tin rồi ngày em chủ động đến cầu xin !'

      Câu này càng khiến Sầm Tử Tranh sợ run, nhìn bằng ánh mắt cảnh giác, hỏi lại: ' Khương, ... vậy là có ý gì?'

      Khương Ngự Kình lạnh lùng "hừm" tiếng sau đó mới chậm rãi : 'Tử Tranh à, chẳng lẽ em quên làm nghề gì hay sao? Những tập đoàn lên sàn chứng khoán có quy mô lớn như Cung thị đương nhiên trong nội bộ có những mánh khóe, thủ đoạn thể cho ai biết. vội. từ từ điều tra, điều tra cho tới khi nào tìm thấy tử huyệt của Cung Quý Dương mới thôi!'

      ' Khương, Quý Dương là người làm ăn chân chính, chẳng lẽ muốn vu oan giá họa cho ấy hay sao?' Sầm Tử Tranh vừa nghe hiểu ý tứ trong câu của .

      Khương Ngự Kình lại cười vẻ châm biếm: 'Trong sạch? Tử Tranh, em ngây thơ quá rồi đấy! Cung Quý Dương buôn bán vũ khí, việc kinh doanh của thâm nhập vào từng ngóc ngách toàn thế giới, những vũ khí được trang bị cho rất nhiều quốc gia thế giới đều được cung cấp bởi Cung thị tài phiệt, muốn tìm hiểu thử xem Cung Quý Dương làm ăn chân chính đến mức nào. Hơn nữa luôn có tin đồn người của tứ đại tài phiệt ai nấy đều qua huấn luyện đặc biệt của tổ chức thần bí, chắc chắn những tổ chức đó cũng ngoài xã hội đen đâu!'

      càng ngữ điệu càng kéo dài ra, mang theo nỗi khiếp sợ khiến người ta rét mà run.

      Hô hấp của Sầm Tử Tranh có chút rối loạn, cố làm cho bản thân thư giãn tí, nhìn Khương Ngự Kình ...

      ' Khương, tuy em chỉ chú ý việc thiết kế và kinh doanh thời trang, vốn hiểu biết nhiều về việc kinh doanh của Cung thị nhưng cho dù Quý Dương thế nào em tin cũng điều tra ra được gì cả. Cho dù tra ra được chỉ dựa vào sức của người cũng thể làm gì được Cung thị, ngược lại có khi còn gây bất lợi cho bản thân. Nếu vậy cần gì phải khổ thế?'

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 9: Bắt đầu lại t ừ đầu

      Chương 14: Lại dậy phong ba (5)
      Dịch : dquynh122

      Lời của Sầm Tử Tranh có vẻ như chẳng có tác dụng gì với Khương Ngự Kình, chỉ cười lạnh tiếng, trong mắt lộ ra tia nham hiểm ...

      'Nếu như là trước đây cho rằng em quan tâm đến an toàn của , nhưng đáng tiếc, chậc chậc ...' chậm rãi lắc đầu, 'Em cho rằng nắm được sơ hở nào của Cung Quý Dương sao?'

      Vốn là luật sư nổi tiếng quốc tế, việc điều tra sưu tầm chứng cớ đối với là quá đơn giản chứ đừng gì đến việc thêu dệt thêm bằng chứng.

      Sầm Tử Tranh nhìn ra vẻ phẫn nộ trong mắt , vội : ' Khương, em tuyệt đối có ý xem thường . Chỉ là ... trai của Tĩnh Nghiên, em muốn bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình bạn của em với ấy, đối với cũng vậy, em hy vọng hạnh phúc!'

      Còn câu mà Sầm Tử Tranh dám ra đó chính là ... người của tứ đại tài phiệt giết người còn ngại còn chuyện gì mà họ làm được nữa chứ.

      Đương nhiên, câu đó chỉ dám thầm trong lòng!

      Khương Ngự Kình lúc này chìm sâu trong nỗi thù hận và ghen ghét nhất là khi thấy vẻ che chở của Sầm Tử Tranh dành cho Cung Quý Dương, ánh mắt càng lúc càng u ám.

      'Vậy được thôi, chống mắt xem ai cười ai. muốn cho em biết thế giới này phải là chỗ Cung Quý Dương muốn tay che trời là được!'

      ' ...' Sầm Tử Tranh nhìn vẻ mặt tái xanh và giọng điệu quyết tuyệt của ngực như bị ai đánh quyền, suýt thở nổi, vội đứng dậy.

      ' Khương, những điều nên em hết rồi. Tóm lại, chỉ cần phải là chuyện làm tổn thương đến Quý Dương em đều đồng ý với . Nhưng ... nếu như mực muốn đối phó với Quý Dương, em tuyệt đối đứng về phía , cũng tha thứ . Quý Dương là chồng em, em để cho ai tổn hại đến ấy!'

      'Chậc chậc ... là quá sức cảm động. Được thôi, chờ xem đến lúc đó em làm cách nào bảo vệ , đến lúc đó ...' Ý cười bên môi càng sâu, càng nham hiểm ...

      ' phải bắt em đích thân đến cầu xin !'

      Sầm Tử Tranh cố nén cơn tức bùng phát trong lòng nhưng dấu được lửa giận trong ánh mắt, nắm chặt hai tay, giọng cũng trở nên lạnh như băng ...

      'Nếu như thế em cũng muốn nhiều. Em thấy giữa chúng ta chẳng còn gì để nữa rồi! Tạm biệt!' rồi cầm lấy túi xách, thẳng ra ngoài hề ngoảnh lại.

      Khương Ngự Kình cũng ngăng cản , vẫn ngồi nguyên ở vị trí cũ hề động đậy nhưng ánh mắt ngày càng trở nên hiểm ác!

      Nhấc ly trà tay lên uống cạn, vừa định đứng dậy chợt có hai vệ sĩ giả trang thành người thường bước đến trước mặt . Hai người đều mặc Tây trang, sắc mặt lạnh mạc.

      'Khương tiên sinh, xin mời theo chúng tôi chuyến!' trong hai người vệ sĩ lên tiếng, giọng lạnh lùng mà quả quyết.

      Khương Ngự Kình hơi sửng sốt, ánh mắt quét qua hai người vệ sĩ sau đó lạnh giọng : 'Ai muốn gặp tôi?'

      'Khương tiên sinh!'

      Hành động của hai người vệ sĩ làm Khương Ngự Kình hơi bất ngờ nhưng liền hiểu ngay vấn đề vì thế bên môi nhếch lên nụ cười trào phúng, tiếng nào mà bước theo hai người vệ sĩ đến gian phòng dành cho khách VIP khác.

      Gian phòng lớn được thiết kế theo phong cách trong suốt, mang khí chất cao nhã mà vô cùng yên tĩnh, bước vào gian phòng này có có được thanh thản trong tâm hồn.

      Khương Ngự Kình vừa liếc mắt nhìn thấy Cung Quý Dương ngồi nơi ghế sofa, chiếc áo sơ mi màu đen tuyền bằng chất liệu cao cấp được may đo thủ công càng tôn lên thân hình cao ngất của , chiếc quần dài cũng được may cách hoàn mỹ khiến cho đôi chân càng có vẻ thon dài hữu lực. Thấy Khương Ngự Kình bước vào, Cung Quý Dương nhìn bằng ánh mắt cười cợt giống như con báo đen khoái trá khi thấy con mồi tiến đến.

      Bên môi câu lên nụ cười tà tứ nhưng ý cười hoàn toàn lọt vào trong đáy mắt.

      Ngoại trừ những vệ sĩ đứng ngoài cửa phòng, cả căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Khương Ngự Kình vẫn đứng ở đó, từ cao nhìn xuống Cung Quý Dương, nhìn mãi nhìn mãi, nét châm biếm trong đáy mắt càng sâu.

      'Xem ra nhất cử nhất động của Tử Tranh đều nằm dưới kiểm soát của Cung tiên sinh rồi!'

      Người thông minh vừa nhìn thấy Cung Quý Dương là đến trước cả , nhất định là biết trước chuyện Sầm Tử Tranh đến gặp , cuộc điện thoại đánh cho tối hôm đó chắc chắn thoát khỏi tai mắt của Cung Quý Dương. Sáng sớm hôm đó cố tình gọi cho , mục đích là hẹn đến đây gặp mặt.

      Nhưng với tính cách của Sầm Tử Tranh đem chuyện này cho Cung Quý Dương vì vậy đoán rằng, chuyện Cung Quý Dương xuất ở đây Sầm Tử Tranh hoàn toàn hay biết!

      Đối với câu mang tính khiêu khích của , Cung Quý Dương chẳng có phản ứng gì nhiều, chỉ tay về phía chiếc sofa đối diện, trầm giọng : 'Mời ngồi!'

      rất khách khí nhưng vẫn mang vẻ ra lệnh quen thuộc.

      Khương Ngự Kình cười khẩy tiếng, chút sợ sệt ngồi xuống. Nhìn sâu vào đôi mắt tà tứ của đối phương, hỏi thẳng: 'Chắc là Cung tiên sinh cũng nhìn thấy tất cả rồi, hôm nay Tử Tranh đến tìm tôi, ấy cầu xin tôi tha thứ, hơn nữa ...'

      đến đây mặt thoáng qua nét xảo trá, ' ấy hứa là trở về bên tôi, thậm chí là ... làm người phụ nữ của tôi!'

      Vừa mắt vừa nhìn đăm đăm như muốn dò xét từng phản ứng của Cung Quý Dương, muốn nhìn xem nụ cười kia mang hàm ý gì nhưng kết quả khiến Khương Ngự Kình thất vọng.

      Nụ cười tà tứ gương mặt tuấn của Cung Quý Dương biến thành nụ cười châm biếm, đôi môi gợi cảm hơi nhếch lên, hoàn toàn có chút tức giận nào, điềm nhiên : 'Khương tiên sinh thích đùa! Mà lời đùa này đúng là rất buồn cười!'

      'Thế nào? cho rằng tôi có năng lực khiến cho Tử Tranh hồi tâm chuyển ý sao? Hay là ... Cung tiên sinh quá mức tự tin về mình?' Vẻ mặt Khương Ngự Kình đầy khiêu khích nhìn Cung Quý Dương nhưng trong đáy mắt lại là vẻ thất lạc.

      Cung Quý Dương lắc đầu, từ đầu đến cuối mặt nhìn ra có chút giận dữ nào, ' , tôi tuyệt đối tin tưởng Khương tiên sinh có loại sức quyến rũ này, chỉ là ... tôi quá hiểu Tranh Tranh mà thôi!'

      Nét mặt Khương Ngự Kình hơi cứng lại, 'Câu của Cung tiên sinh, tôi ý của nó cho lắm!'

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 9: Bắt đầu lại t ừ đầu

      Chương 15: Lại dậy phong ba (6)
      Dịch : dquynh122

      Cung Quý Dương vội trả lời , chỉ búng tay cái, nhân viên vội mang đến hai chiếc ly thủy tin, bình rượu đỏ thượng đẳng được ướp lạnh sóng sánh màu đỏ bắt mắt.

      Bình rượu đỏ được mở ra, lập tức hương thơm thoang thoảng tản mát khắp phòng, khi rượu được rót từ từ vào chiếc ly thủy tinh, phía ngoài của chiếc ly thủy tinh dần tụ lại lớp băng mỏng.

      'Rượu Bordeaux, được sản xuất ở tửu trang Lafite danh giá, Khương tiên sinh ngại xin mời thưởng thức thử!'

      Cung Quý Dương vừa vừa chậm rãi rót rượu vào chiếc ly để trước mặt Khương Ngự Kình.

      mặt Khương Ngự Kình tuy có chút xao động nào nhưng trong đầu ngừng xoay chuyển, suy nghĩ xem ý nghĩ trong đầu Cung Quý Dương giờ phút này là gì, nhất là khi chứng kiến hành động khác thường này của , chuông cảnh báo trong đầu Khương Ngự Kình ngừng vang lên.

      Cung Quý Dương trước giờ nổi tiếng là "tiếu diện hổ", chuyện này rất nhiều người biết nhưng có lẽ ngoài người của tứ đại tài phiệt, ai có thể đoán chính xác suy nghĩ của giấu sau nụ cười kia là gì. Nụ cười càng tươi chứng tỏ chủ nhân của nụ cười đó tâm kế càng sâu.

      Khương Ngự Kình miên man suy nghĩ, động tác tay bất giác cũng ngừng lại.

      Thấy Khương Ngự Kình có chút phản ứng gì, Cung Quý Dương mỉm cười: 'Sao vậy? Khương tiên sinh có hứng thú với rượu đỏ sao? Mau thử chút xem!'

      Khương Ngự Kình nhìn Cung Quý Dương rồi lại nhìn xuống ly rượu trong tay, chất lỏng trong ly màu đỏ như máu thoang thoảng mùi thơm khiến người ta vừa ngửi lâng lâng.

      biết trong lòng Cung Quý Dương suy tính điều gì nhưng vẫn chậm rãi nâng ly rượu lên, lắc ly rượu dưới mũi mình để mùi thơm của rượu càng thấm sâu vào khứu giác của sau đó mới chậm rãi nhấp ngụm.

      'Tôi biết Cung tiên sinh trước giờ thích chơi những trò chơi có tính mạo hiểm cao nhưng hoàn toàn biết Cung tiên sinh đối với rượu cũng có hứng thú như vậy. Theo tôi được biết, trong tứ đại tài phiệt có Lăng Thiếu Đường tiên sinh thích uống rượu đỏ, Lãnh Thiên Dục tiên sinh thích uống rượu trắng cực mạnh còn Hoàng Phủ tiên sinh lại ít uống rượu, ngược lại đối với vận động lại có nghiên cứu nhiều hơn!'

      Cung Quý Dương nghe vậy bật cười ha hả ...

      'Khương tiên sinh hổ danh là luật sư đánh đâu thắng đó, ngay cả sở thích của từng người chúng tôi cũng như lòng bàn tay, chỉ tiếc là Khương tiên sinh có lẽ quá võ đoán rồi, tôi thích rượu đỏ nhưng chỉ thích nhãn hiệu rượu đỏ mà thôi!'

      Khương Ngự Kình nghe vậy cũng cười, 'Tôi nghĩ hôm nay Cung tiên sinh mời tôi tới đây chắc chỉ đơn giản là uống rượu với tôi, đúng chứ?'

      phải kẻ ngốc, đối với lời và hành động của Cung Quý Dương đương nhiên là rất nhạy cảm.

      Cung Quý Dương lại mỉm cười, 'Đối với văn hóa Trung Quốc tôi quả thực là rành cho lắm, nhưng nếu như tôi nhớ sai, đời nhà Đường có nhà thơ tên là Vương Hàn, ông từng viết câu rằng: "Rượu bồ đào, chén dạ quang Chưa say đàn vang lên dập dìu. Sa trường chớ cấm ta say Xưa nay chinh chiến mấy người về đâu!", theo tôi thấy, rượu đỏ cũng giống như phụ nữ vậy, cao nhã mà hàm súc, người phụ nữ như vậy cũng như cảnh đẹp, khiến người ta thưởng thức mãi mà chán. Trong mắt tôi, Tranh Tranh là người phụ nữ như vậy, đời này tôi chỉ nghiên cứu loại rượu đỏ, cũng giống như với Tranh Tranh vậy, tôi sớm hiểu cá tính ấy như lòng bàn tay rồi!'

      Khương Ngự Kình nghe vậy mặt ràng có chút biến hóa ... thể ngầm bộ phục điềm tĩnh và sâu xa của người đàn ông trước mặt.

      Nhìn , Cung Quý Dương lại nở nụ cười "hiền hòa" ...

      'Khương tiên sinh, vì vậy tôi mới , phải tôi hoài nghi sức quyến rũ của mà là vì tôi hiểu quá tính cách của Tranh Tranh, vì vậy những lời vừa nãy đối với tôi chỉ là lời đùa, lên giường với hay trở lại bên cạnh ... chuyện này Tranh Tranh trước đây làm, bây giờ càng làm!'

      'Cung tiên sinh vậy dường như quá tự phụ rồi!'

      Trong lòng Khương Ngự Kình sớm tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ mới giao tranh mấy chiêu mà cảm nhận sâu sắc Cung Quý Dương người đàn ông này đơn giản.

      'Tự phụ? người sở dĩ có thể tự phụ là vì ta rất tự tin, khi ta hoàn toàn có thể thao túng tất cả mọi chuyện, ta có quyền tự phụ. Theo tôi thấy, tự phụ phải xấu!' Cung Quý Dương mỉm cười, trong nụ cười mang theo vẻ điềm tĩnh và sâu xa của thương nhân thành công thương trường.

      'Cung Quý Dương, cho rằng mình làm việc chút sơ hở nào sao? Tôi tin nếu như tôi cố tình điều tra mà lại điều tra ra khe hở nào, làm người đều có khuyết điểm, cũng ngoại lệ!'

      Khương Ngự Kình nhíu mày lên tiếng, càng nhìn vẻ tươi cười gương mặt tuấn kia càng thoải mái.

      Cung Quý Dương vỗ tay cái, 'Hoan nghênh,Cung thị chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh Khương luật sư đến điều tra, nhưng có điều ...'

      đến đây chậm rãi đứng dậy, từ cao nhìn xuống Khương Ngự Kình, ánh mắt vốn mang ý cười chợt trở nên lạnh lùng ...

      ' phải nhớ kỹ, Sầm Tử Tranh là người phụ nữ của Cung Quý Dương tôi, tôi biết những ngày này vẫn luôn gọi điện cho Tranh Tranh. Nhắc câu, hôm nay là lần đầu tiên, nếu như còn có lần sau, tôi nghĩ vui vẻ uống rượu đỏ như hôm nay đâu!'

      Thực ra khi lần đầu tiên Khương Ngự Kình gọi điện thoại cho Sầm Tử Tranh Cung Quý Dương biết chuyện này, nhà họ Cung từ xuống dưới đều là tai mắt của , muốn biết những chuyện này đối với còn đơn giản hơn chợ mua rau, chỉ như thế, rạng sáng hôm đó khi Khương Ngự Kình gọi điện thoại đến cũng biết chỉ vì muốn gây ra phản cảm của Tranh Tranh nên mới trực diện khởi binh vấn tội mà thôi. Xử lý chuyện tình cảm với Sầm Tử Tranh Cung Quý Dương trước giờ vẫn luôn suy nghĩ sâu xa hành xử cẩn thận.

      Khương Ngự Kình nghe những lời này nhưng vẫn chưa có phản ứng gì, lúc sau mới vẻ châm biếm: ' ngờ Cung tiên sinh chỉ giỏi làm ăn mà ngay cả uy hiếp người ta cũng rất sành sỏi!'

      Cung Quý Dương nhìn Khương Ngự Kình chớp mắt, sau đó bật cười ha hả, ', , Khương tiên sinh lại hiểu lầm tôi rồi. Đây sao gọi là uy hiếp ch ứ? Vừa nãy tôi ràng chỉ là đề nghị cách hòa bình với Khương tiên sinh thôi mà!'

      đến đây ngưng lại giây rồi giọng chợt trở nên sắc bén, nụ cười cũng trở nên hiểm ...

      'Nhưng, nếu như Khương tiên sinh thích đẩy mình vào chỗ khó Cung Quý Dương tôi đương nhiên cố hết sức tiếp . Muốn chơi ... tôi chơi với đến cùng!'

      rồi vỗ lên vai Khương Ngự Kình ung dung rời .

      Lời thay đổi thái độ nhanh như chớp của khiến Khương Ngự Kình sửng sốt lúc lâu. Người đàn ông này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nãy giờ vẫn chưa nắm bắt được trong lòng Cung Quý Dương rốt cuộc mưu tính điều gì. Khương Ngự Kình cuối cùng cũng hiểu vì sao ai cũng trong tứ đại tài phiệt Cung Quý Dương là người xử theo lẽ thường nhất!'

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 9: Bắt đầu lại t ừ đầu

      Chương 16: Lại dậy phong ba (7)
      Dịch : dquynh122

      Trời mưa như trút nước, mưa rơi mãi ngừng. Thời tiết như hôm nay quả là rất ít có, giao thông bởi vì cơn mưa lớn mà hỗn loạn vô cùng, những đường phố vốn sạch cũng ngập trong nước mưa.

      Sau khi Sầm Tử Tranh ngồi xe trở lại Cung Viên trời bắt đầu tối, mưa vẫn rơi dứt hạt khiến cho thời tiết vốn hơi lạnh lúc này hoàn toàn bị vây phủ trong màn nước mờ mịt, gió thổi lạnh đến ghê người, cây cối hoa lá bị gió thổi ngừng đung đưa như có bàn tay vô hình rung lắc.

      Vừa bước xuống xe, người làm lập tức tiến đến che dù cho cho đến khi vào phòng khách chính nhìn thấy dì Tề nét mặt lo lắng bước đến.

      Sầm Tử Tranh thấy vậy rất kinh ngạc, trong ấn tượng của , dì Tề trước giờ đối xử với luôn rất bình đạm, từ khi biết bà đến giờ chưa từng thấy vẻ mặt hoảng hốt này của bà.

      vội bước đến, 'Dì Tề, xảy ra chuyện gì sao?'

      Đúng lúc này tia sét xẹt qua xé toang bầu trời đêm đồng thời soi nét mặt của dì Tề.

      'Thiếu phu nhân rốt cuộc vũng về rồi. Hôm nay phu nhân vừa về đến liền tìm khắp nơi hơn nữa bây giờ ... bây giờ ...' Bà ấp a ấp úng, biểu tình mặt càng thêm phần hoảng hốt.

      'Bây giờ thế nào?' Sầm Tử Tranh thấy bà như vậy cũng sốt ruột hỏi.

      Dì Tề nuốt ngụm nước bọt, gian nan : 'Bây giờ phu nhân và lão gia cãi nhau rất dữ dội, ngay cả lão phu nhân cũng có cách nào khuyên ngăn. Những người làm đều biết xảy ra chuyện gì nhưng ... bao nhiêu năm qua tôi vẫn luôn ở bên cạnh phu nhân hầu hạ bà, trước giờ chưa từng thấy phu nhân tức giận như thế bao giờ, chẳng những vậy, ngay cả lời của lão phu nhân khuyên can bà cũng chẳng nghe!'

      Tim Sầm Tử Tranh ngừng đập "thình thịch" vội vàng chạy về phía phòng khách chính.

      Đúng như dì Tề , khi vừa mở cửa nghe giọng bén nhọn của Trình Thiến Tây, hoàn toàn giống với thái độ và giọng điềm tĩnh, quý phái thường ngày của bà mà như người nổi điên vậy.

      Sầm Tử Tranh hơi sững người, khẽ chau mày, cảnh tượng cãi vã này khiến có cảm giác rất bất an.

      Lúc này Cung lão phu nhân nhìn thấy bóng Sầm Tử Tranh, bà vội bước đến : 'Tử Tranh à, nơi đây có chuyện của con, con về phòng trước !'

      ràng là bà lo lắng cho Sầm Tử Tranh!

      Nghe Cung lão phu nhân vậy, Sầm Tử Tranh hơi giật mình sau đó nhìn thấy Trình Thiến Tây nhìn về hướng , ánh mắt bà trong chớp mắt trở nên càng thêm lạnh lùng ...

      ' trở về vừa hay, đến đây, ta có lời muốn hỏi !'

      Giọng của bà vẫn lạnh như băng nhưng lúc này Sầm Tử Tranh lại nhìn thấy Trình Thiến Tây khóc đến hồng cả hai mắt.

      'Mẹ, chuyện này là thế nào?'

      nhịn được vội lên tiếng hỏi bởi vì cùng lúc đó cũng nhìn thấy Cung Doãn Thần ngồi nơi sofa, mặt ông lộ vẻ tiều tụy rất ràng.

      'Thế nào? Hừm! là nực cười. Ta thế nào chứ? Chẳng lẽ biết ta là thế nào sao?

      Trình Thiến Tây vừa vừa bước đến nhưng ngay sau đó bị Cung Doãn Thần vội đứng dậy chặn lại ...

      'Thiến Tây, chuyện này có liên quan gì đến Tử Tranh cả. Nó vốn chẳng biết gì sao bà lại phải chỉa mũi dùi về phía nó chứ? Bao nhiêu cái sai đều là của mình tôi mà thôi!'

      'Sao hả? Ông đau lòng sao? Tôi rốt cuộc cũng biết vì sao lúc đó ông mực tán thành cuộc hôn nhân này rồi. ra ông sớm biết ta là con của người phụ nữ kia có đúng ? Cho nên lúc nào cũng ở trước mặt tôi giúp cho nó. Cung Doãn Thần, đây đúng là chuyện tốt ông làm mà!' Trình Thiến Tây khàn giọng quát chồng mình, bà giận đến run người.

      'Thiến Tây, bà đủ hay chưa? Chuyện qua mấy chục năm rồi, bà làm như thế có ích lợi gì chứ?' Cung Doãn Thần cũng cao giọng quát.

      Trình Thiến Tây cười lạnh, 'Cuối cùng cũng nhắc đến chỗ đau của ông rồi phải ? Nếu như tôi có xem đến phần tư liệu đó tôi vẫn còn bị ông che mắt. Cung Doãn Thần, ông có lương tâm hay chứ? Lúc Cung thị gặp nguy khốn tôi gần như liều mạng làm việc hòng giữ lại nghiệp của ông, lúc đó Quý Dương nó mới vừa ra đời, ông tưởng tôi sung sướng lắm sao? Ông tôi thôi , ông còn ... ông còn ... ông thể theo người phụ nữ kia mà ruồng bỏ tôi!'

      'Thiến Tây à, con bình tĩnh lại chút . Cho dù Doãn Thần nó thực có gì với người phụ nữ kia đó cũng là chuyện quá khứ cả rồi, chẳng lẽ con ở đây hô to gọi chính vì muốn làm chuyện năm đó hay sao? Để người làm nhìn thấy mấy chuyện này mất mặt!'

      Cung lão phu nhân lúc này mới lên tiếng, gương mặt hiền hòa của bà sớm bất mãn.

      Nhưng nào ngờ, người trước giờ luôn sợ mẹ chồng là Trình Thiến Tây lúc này giống như biến thành người khác vậy, bà ngần ngại chuyển hướng về phía Cung lão phu nhân ...

      'Tốt! Tốt lắm! Quả đúng là người nhà! Mẹ, mẹ vừa nãy cũng nghe Doãn Thần rồi đó, ông ấy thừa nhận hết mọi chuyện, chẳng lẽ con còn phải bấm bụng chịu nhịn hay sao? Mẹ cũng nên lý trí chút giúp con vài câu công bằng chứ!'

      'Con ... Thiến Tây, ý của con là ta là bà mẹ đủ tư cách sao?'

      Cung lão phu nhân vừa nghe những lời lẽ sắc bén của con dâu, sắc mặt liền trở nên rất khó coi, cả người bà cũng toát lên vẻ tức giận.

      'Bà nội ...'

      Sầm Tử Tranh nhìn thấy tình hình ổn vội bước đến dìu Cung lão phu nhân, 'Mẹ phải có ý này đâu. Vậy , con đưa bà nội nghỉ trước rồi con chuyện với mẹ sau, được ?'

      Cung lão phu nhân biết mình ở đây cũng có ích gì nhưng bà cũng lo Tử Tranh ở lại với Trình Thiến Tây phải chịu ủy khuất vì vậy liền lớn tiếng : 'Tử Tranh à, nếu như lát nữa có ai bắt nạt con, nhớ lập tức kêu người đến báo cho ta biết, ta xem có ai dám để cho cháu dâu ta chịu ủy khuất hay !'

      'Được, được, con biết rồi. Bà nội lên nghỉ ngơi trước . Bà đừng tức giận, tức giận tốt cho sức khỏe lại khiến cả nhà đau lòng!' Sầm Tử Tranh ân cần khuyên giải bà sau đó gọi dì Tề, dặn dò bà dìu Cung lão phu nhân về phòng.

      Những người làm cũng đều giải tán cả, cả gian phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Cung Doãn Thần, Trình Thiến Tây và Sầm Tử Tranh ba người!

      Ngoài cửa sổ bầu trời càng thêm u ám, những hạt mưa lớn quất ràn rạt vào những cánh cửa thủy tinh tạo nên những tiếng động dễ dàng khiến người ta sợ hãi, chẳng những vậy, sấm chớp ngừng quét qua bầu trời soi gương mặt tái nhợt của Trình Thiến Tây, bà hung hăng trừng mắt nhìn Sầm Tử Tranh, ánh mắt như có thâm thù đại hận!

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 9: Bắt đầu lại t ừ đầu

      Chương 17: Lâm Nam
      Dịch : dquynh122

      Tim Sầm Tử Tranh chợt run lên, có cảm giác lần này nhất định Trình Thiến Tây chỉa mũi dùi về phía mà quan trọng hơn là, lúc nãy dì Tề có Trình Thiến Tây tìm rất lâu, chắc rằng lần này cơn tức lớn như vậy có liên quan đến .

      Vừa mới định lên tiếng hỏi nghe Trình Thiến Tây chủ động lên tiếng: ' ngờ tuổi còn trẻ như vậy mà tâm kế lại nhiều đến thế. Bây giờ toại nguyện được làm thiếu phu nhân của nhà họ Cung, , bước tiếp theo định làm cái gì?'

      Nghe mấy lời này Sầm Tử Tranh như bị sét đánh bên tai, sửng sốt nhìn Trình Thiến Tây, nhất thời còn chưa hiểu được ý bà muốn gì.

      Sắc mặt Cung Doãn Thần càng trở nên khó coi, lúc này ông nhịn được nữa mà đứng bật dậy bước đến kéo tay Trình Thiến Tây, quát: 'Thiến Tây, bà điên rồi sao? Tử Tranh nó có biết gì đâu! Bà hỏi nó những chuyện này làm gì chứ?'

      'Nực cười! ta là con của người phụ nữ kia, tôi hỏi ta chẳng lẽ ông muốn tôi tìm con hồ ly tinh kia mà hỏi?' Trình Thiến Tây càng lời lẽ càng sắc bén, trong ánh mắt toàn là vẻ châm biếm lẫn khinh miệt.

      'Thiến Tây, bà càng càng quá đáng rồi đó!' Cung Doãn Thần chau mày, giọng đầy phẫn nộ lên tiếng.

      Nhìn hai người tranh cãi ngừng, Sầm Tử Tranh càng cảm thấy khó hiểu nhưng lời của Trình Thiến Tây khiến rất khó xử, nhịn nổi rốt cuộc lên tiếng hỏi: 'Ba, mẹ, hai người cãi nhau về chuyện gì vậy? Chẳng lẽ chuyện có liên quan đến con sao?'

      Cung Doãn Thần lắc đầu, định gì đó nhưng rồi chẳng tiếng nào.

      Nhìn thấy tình cảnh như vậy Sầm Tử Tranh càng nóng như lửa đốt, lúc này Trình Thiến Tây mới lên tiếng, giọng lạnh như băng ...

      ' biết diễn kịch, chắc là kế thừa tài năng của mẹ rồi, cũng kế thừa luôn bản tính của mẹ , thích quyến rũ đàn ông phải ? Mẹ năm đó quyến rũ ba chồng , bây giờ lại còn tìm đủ mọi cách để gả vào nhà họ Cung. , mẹ con các người rốt cuộc có ý đồ gì?'

      'Đủ rồi, Thiến Tây! Chuyện năm đó hoàn toàn là cái sai của tôi, bà đừng những lời tổn thương người ta như vậy nữa!'

      Lửa giận trong mắt Cung Doãn Thần lúc này bừng bừng thiêu đốt, ông bất mãn trừng mắt nhìn vợ, giọng cũng trở nên đáng sợ.

      Sầm Tử Tranh nghe vậy vừa sửng sốt vừa phẫn nộ, cơn giận cũng bùng nổ trong nhưng tận lực nén xuống ...

      'Mẹ, những lời mẹ quá mức rồi. Mẹ con thế nào cũng được nhưng mẹ có tư cách chỉ trích mẹ con!'

      Tận lực nén cơn giận trong lòng xuống, cũng tận lực để cho giọng của mình quá run nhưng khi nghe có người phỉ báng danh dự của mẹ mình nhịn được mà lên tiếng bênh vực cho mẹ.

      'Hừm!'

      Trình Thiến Tây lạnh lùng cười tiếng, 'Nực cười! nực cười! Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Đúng vậy, ta có tư cách phê phán mẹ của nhưng ta nghĩ phê phán ba chồng của hoàn toàn có thể. Chuyện này ba chồng cũng thừa nhận rồi đó, chẳng lẽ ta vu oan cho nhà các người sao?'

      Sầm Tử Tranh ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Cung Doãn Thần, trong ánh mắt đầy nghi vấn.

      Qua lúc lâu Sầm Tử Tranh mới hoàn hồn lại, run giọng hỏi: 'Ba, lời mẹ ... có phải ?'

      Cung Doãn Thần nhìn Sầm Tử Tranh rồi ông lại cúi đầu, thở dài tiếng sâu, ông gì chỉ vô lực gật đầu.

      Cái gật đầu của ông như thanh chùy quất mạnh vào lòng Sầm Tử Tranh khiến vừa đau đớn vừa kinh ngạc. vội bước đến bàn tay run run bắt lấy tay Cung Doãn Thần.

      'Ba, sao lại như thế chứ? thể nào! Chuyện này thể nào! Xin ba cho biết rốt cuộc chuyện là như thế nào !'

      Sầm Tử Tranh cảm giác như trái tim mình bị ai bóp chặt lại khiến nhất thời thể thở được.

      mặt Cung Doãn Thần thoáng qua tia khổ sở, ông càng cảm thấy bất lực và tự trách, nhất thời ông cũng biết nên mở lời thế nào.

      'Cung Doãn Thần, ông định giấu diếm chuyện này đến bao giờ?'

      Giọng lạnh như băng của Trình Thiến Tây lại cất lên.

      Cung Doãn Thần nhìn vợ rồi lại nhìn sang Sầm Tử Tranh sau đó bước những bước nặng nề về phía cửa sổ, mắt ông mơ hồ nhìn qua màn mưa, chậm rãi lên tiếng ...

      'Tử Tranh à, ta biết con biết chuyện trước đây của cha mẹ con, chắc mẹ con cũng chưa từng nhắc qua với con ...'

      Giọng ông như vọng lại từ xa xăm, mơ hồ chìm trong ký ức của riêng mình.

      'Lúc ta còn trẻ, trong lần ta đến Thượng Hải công tác, tim ta trước giờ có bệnh, qua giới thiệu của người bạn, ta đến gặp ba con, ông ấy là bác sĩ tim mạch rất giỏi, chỉ cứu mạng của ta mà còn cùng ta kết làm bạn thân, thân đến mức gì là thể tâm , sau này chúng ta còn thân hơn cả em ruột nhưng ...'

      Cung Doãn Thần chợt ngưng lại, tâm tư như trải qua dày vò đau khổ của năm đó, ánh mắt càng xa xăm mơ hồ.

      'Nhưng thế nào?'

      Sầm Tử Tranh có cảm giác tim mình sắp vọt lên cổ họng, còn Trình Thiến Tây ở bên cạnh lắng nghe cũng khẩn trương nhìn chồng mình, dù sao câu chuyện này cũng là lần đầu tiên bà nghe ông kể.

      Cung Doãn Thần thở dài tiếng sâu, ánh mắt vẫn rời màn mưa ngoài cửa sổ, trong ánh chớp mắt ông như cũng chợt lóe lên.

      'Nhưng bởi vì xuất của Lâm Nam khiến cho cục diện vốn yên ổn chợt trở nên rối rắm!'

      'Lâm Nam?' Sầm Tử Tranh kinh ngạc kêu thất thanh ...

      'Đúng vậy!'

      Cung Doãn Thần xoay người lại nhìn về phía Sầm Tử Tranh, giọng mang theo nỗi ưu sầu nhàn nhạt: 'Chắc là ta có gọi sai tên của mẹ con chứ?'

      Cả người Sầm Tử Tranh run lên, khổ sở gật đầu. Đúng vậy, mẹ của tên là Lâm Nam

      Chẳng lẽ mẹ với ...

      dám nghĩ tiếp nữa, chỉ cố hết sức giữ bình tĩnh nghe Cung Doãn Thần kể tiếp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :