1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 9: Bắt đầu lại t ừ đầu
      Chương 08: Bí mật về thân thế của cha (2)
      Dịch : dquynh122

      Những lời này của ông khiến Sầm Tử Tranh nhất thời sững sốt đến ngây người, lắp bắp lúc mới thốt lên thành lời: 'Cha của con là bác sĩ khoa tim ở Thượng Hải? Sao lại thế được? Mẹ cha là người gốc Đài Loan kia mà!'

      Câu sau đó của Cung Doãn Thần hoàn toàn đánh tan những hoài nghi trong lòng Sầm Tử Tranh, ông giọng : ' phải, cha con là người Thượng Hải!'

      lâu sau mới hoàn hồn lại nhưng giọng yếu ớt như tiếng thào: 'Chuyện ... chuyện này sao có thể ...'

      Cung Doãn Thần nhìn , trong ánh mắt lộ vẻ hiền hòa, 'Ta nghĩ chuyện năm đó mẹ con biết nhất, nếu có cơ hội con có thể hỏi thử mẹ con xem!'

      Nhìn ánh mắt của Cung Doãn Thần, Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy như có rất nhiều tâm mà ông dấu trong đáy mắt ...

      ***

      Ánh trăng hiền hòa soi khắp Cung Viên.

      Sầm Tử Tranh vừa bước ra từ phòng tắm, người là chiếc áo ngủ rộng rãi, vừa lau tóc vừa bước đến bên bàn trang điểm, ngồi xuống.

      tắm xong trước, Cung Quý Dương lúc này nằm nghiêng giường, nhìn thấy bước ra, ân cần bước xuống giường đến bên cạnh giúp sấy tóc. Ngóc tay thuôn dài của xuyên qua những sợi tóc dài mượt của , trước giờ chưa từng làm chuyện tương tự cho bất cứ người phụ nữ nào nhưng từ khi có Sầm Tử Tranh, Cung Quý Dương mới cảm giác được, giúp người phụ nữ mình sấy tóc cũng là loại hạnh phúc.

      'Quý Dương, hôm nay em phát ra chuyện!' Sầm Tử Tranh nhìn Cung Quý Dương trong gương, đôi mắt sáng ngời như hai vì sao .

      'Ồ, chuyện gì?'

      Cung Quý Dương nhướng mày tỏ vẻ hào hứng, nhìn lại người đẹp trong gương, mỉm cười.

      Sầm Tử Tranh với tay giành lấy máy sấy tóc trong tay , tắt máy rồi quay lại nhìn chồng, ' ra ba biết cha mẹ em, lạ lắm phải ? Hôm nay ba những chuyện mà em hề biết, những chuyện này mẹ cũng chưa từng với em!'

      Trong mắt Cung Quý Dương cũng lộ vẻ hiếu kỳ, động tác giúp chải tóc của hơi khựng lại, 'Hai bên biết nhau sao?'

      'Đúng đó. là lạ!'

      Sầm Tử Tranh đem những chuyện Cung Doãn Thần với hôm nay thuật lại cho Cung Quý Dương nghe lần.

      Nghe xong Cung Quý Dương trầm ngâm : 'Xem ra chuyện này chỉ có thể hỏi lại mẹ em thôi!'

      Tuy ngoài miệng thế nhưng trong ánh mắt Cung Quý Dương lại lộ ra chút suy tư nhìn thấu được.

      Sầm Tử Tranh mải mê nhớ lại chuyện trong nhà kính nên nhìn thấy ánh mắt khác thường của Cung Quý Dương, thở dài tiếng, gật đầu.

      Tóc chải xong, Cung Quý Dương bế lên giường, thỏa mãn hít sâu mùi hương thơm ngát từ mái tóc , hơi nghiêng người, đôi môi lửa nóng lướt qua cổ .

      'Ha ha, Quý Dương, nhột em ...' Sầm Tử Tranh cong người né tránh.

      Cả người co rúm lùi về phía sau, thấy vậy Cung Quý Dương càng làm tới, tiến sát đến , ôm lấy rồi áp dưới thân, trán tì lên trán , ân cần hỏi: 'Ở Cung Viên vất vả lắm phải ?'

      Sầm Tử Tranh xúc động nhìn , khẽ lắc đầu : ' đâu, thực ra mẹ đáng sợ chút nào!'

      Hôm nay ngoại trừ lúc ăn cơm gặp được bà bàn ăn, thời gian còn lại đều thấy bóng bà, Sầm Tử Tranh thầm nghĩ, phải tìm cách bắt chuyện với bà nhiều hơn mới được.

      Cung Quý Dương âu yếm nhìn : 'Biết , có em ở bên cạnh làm gì cũng bị phân tâm!'

      'Chỉ giỏi hươu vượn, trước đây em cũng đâu có ở bên cạnh , sao thấy phân tâm chút nào hết vậy?'

      Sầm Tử Tranh cười tinh nghịch, giọng lại dịu dàng như nước hồ thu.

      'Tiểu tinh, em ràng là biết gì mà!'

      Đôi mắt tà tứ của Cung Quý Dương ngời sáng, nụ hôn mang tính trừng phạt lập tức đáp xuống chiếc gáy trắng như tuyết của , để lại đó dấu hôn đỏ thẫm khiến giật mình kêu lên thất thanh.

      'Hôm nay em làm những gì?' thấp giọng hỏi.

      Sầm Tử Tranh làm ra vẻ thần bí, ' đoán xem!'

      cần đoán, Cung Quý Dương chỉ cười đem hết những chuyện làm ra lượt khiến Sầm Tử Tranh kinh ngạc há hốc mồm ...

      ' ... sao lại biết những chuyện này?' Mất lúc lâu mới lên hỏi được thành lời.

      Cung Quý Dương chỉ cười , chỉ đăm đăm nhìn chớp mắt.

      Sầm Tử Tranh chợt bừng tỉnh, 'Em biết rồi, Quý Dương, cho người giám thị em sao?

      Nhất định là như thế, bằng sao biết mọi chuyện tường tận đến thế ch cứ?

      Cung Quý Dương ôm chặt vào lòng, 'Đây phải là giám thị, đây là quan tâm. chỉ sợ em chịu ủy khuất thôi!'

      'Mượn cớ! Đều là cái cớ của cả!' Sầm Tử Tranh bất mãn lên tiếng kháng nghị, 'Là tin tưởng em!'

      Cung Quý Dương nhướng mày, ánh mắt tà mị hơi trầm xuống, nhìn Sầm Tử Tranh, chợt hỏi lại: 'Tranh Tranh, cho biết, hôm nay ai gọi điện thoại đến tìm em vậy?'

      Sầm Tử Tranh hơi sửng sốt, rũ mi ...

      'Gọi nhầm số thôi ...'

      Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy có chút hoang mang, cuộc điện thoại đó là của Khương Ngự Kình nhưng cảm thấy cần thiết phải nhắc đến chuyện đó với Cung Quý Dương.

      ' sao?' Mắt Cung Quý Dương xẹt qua tia thâm thúy khó dò, hỏi ngược lại.

      '!'

      Dù sao đó cũng phải là chuyện gì lớn lao, Sầm Tử Tranh quyết định cho qua, muốn nhắc đến nữa.

      Cung Quý Dương nghe cách quả quyết như thế cũng gì thêm, chỉ nhìn lúc lâu, cái nhìn của khiến lòng phập phồng yên. Chợt mỉm cười ...

      'Tranh Tranh, tuy rằng em gả vào nhà họ Cung nhưng em cũng có quyền tự do cá nhân của em, lúc nào em cũng có thể mời bạn bè về nhà chúng ta chơi, bằng sợ là em buồn, biết ?'

      Sầm Tử Tranh cảm động gật đầu, biết Cung Quý Dương quan tâm , sợ tịch mịch nên mới thế.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 9: Bắt đầu lại t ừ đầu
      Chương 09: Kế hoạch tạo người
      Dịch : dquynh122

      'À này, hôm nay bà nội gì với em vậy?' Cung Quý Dương đặt nụ hôn dịu dàng lên trán , lảng sang chuyện khác.

      ' phái người giám thị em rồi, chẳng lẽ biết bà nội gì với em sao?' Sầm Tử Tranh làu bàu.

      Cung Quý Dương véo chiếc mũi xinh của , 'Nha đầu, đâu có tìm những người như Thượng Quan Tuyền đến giám thị em, sao lại biết được hai người rốt cuộc những chuyện gì!'

      'Coi như vẫn còn lương tâm, nếu như tìm những người như Tiểu Tuyền em thèm chuyện với luôn!' Sầm Tử Tranh tức giận trừng mắt nhìn .

      'Được được được, bà xã đại nhân dạy rất phải. Mau , bà nội gì với em?' Cung Quý Dương đưa hai tay lên trời ra vẻ đầu hàng, hành động này của làm Sầm Tử Tranh bật cười.

      'Ha ha ...' Sầm Tử Tranh rốt cuộc nhịn được, tiếng cười bật ra từ chiếc miệng nhắn của .

      'Ừm ... nhiều lắm, bà nội là người rất thân thiện và hòa ái ...' mặt chợt hồng lên.

      'Sao vậy?'

      Cung Quý Dương thấy gương mặt đỏ bừng của , khỏi xuân tâm dập dờn, hỏi vẻ đầy hứng thú.

      'Bà nội cách có thể khiến cho mẹ chấp nhận em ...' càng giọng càng , những tiếng sau cùng gần như nghe được.

      Cung Quý Dương thấy như vậy, trong lòng đương nhiên hiểu được tám chín phần nhưng vẫn tinh nghịch giả vờ hỏi: 'Cách gì?'

      Đơn thuần như Sầm Tử Tranh nào có tâm tư sâu như Cung Quý Dương, ngây ngô trả lời: 'Bà nội em ... em ... nhanh có em bé ...'

      Mặt Sầm Tử Tranh sớm đỏ như táo chín, thấy ánh mắt tà tứ mang đầy ý cười của Cung Quý Dương mặt càng nóng hơn.

      ' cười cái gì chứ?' Sầm Tử Tranh huých tay vào ngực , giả vờ tức giận .

      Cung Quý Dương càng ép sát hơn, môi kề sát bên tai , cách ái muội: ' có cười gì đâu, cảm thấy cách này ... hay cực. cũng đồng ý ...'

      Gần như là đồng thời bờ môi gợi cảm cũng đáp xuống môi sau đó trượt theo những đường cong duyên dáng nơi cổ ...

      'Quý Dương, đừng ...'

      Sầm Tử Tranh kinh hãi kêu lên tiếng, thực lòng, cho đến lúc này vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi.

      Cung Quý Dương giữ chặt đôi tay bé của kéo nó vòng qua cổ mình, cười tà ác: ' phải cố gắng hơn nữa mới được ...'

      vừa tay vừa đặt lên bụng , ' chờ được nơi đây dựng dục đứa bé mang dòng máu của nhà họ Cung ...'

      'Ghét! Em mặc kệ !'

      Sầm Tử Tranh đẩy ra, nằm xoay lưng về phía , mặt úp xuống gối giấu ngượng ngùng.

      Cung Quý Dương bật cười sảng khoái, chỉ kéo là chiếc áo choàng tắm trượt từ bờ vai mảnh mai của xuống, những nụ hôn dịu dàng trút xuống làn da trắng nõn mượt mà của như mưa ...

      Sầm Tử Tranh thở rút hơi, rất nhanh sau đó, chiếc áo choàng tắm hoàn toàn trượt khỏi người .

      Thân thể với những đường cong yểu điệu và làn da trắng nõn mượt mà tì vết dưới ánh đèn càng thêm quyến rũ đến mê người. Tầm mắt dần trượt xuống dưới, thoáng dừng lại nơi đôi chân dài thon thả, bắp chân trắng nõn tì vết, mắt cá chân xinh xắn, vẻ đẹp trước mắt thuần khiết nhiễm chút bụi trần, tinh khiết như viên ngọc quý.

      'Quý Dương ...'

      ngẩng đầu lên đôi mắt tà tứ tràn đầy ý cười của , ánh mắt cũng tràn đầy tình ý, cái nhìn như vậy càng khiến đàn ông khó mà kìm chế.

      'Tranh Tranh, tám năm trước thua thiệt em những gì bù đắp lại tất cả ...' trầm giọng , ngữ điệu mang theo vô hạn quyến luyến cùng áy náy.

      Trong lòng Sầm Tử Tranh chợt dâng lên tia buồn bã ...

      'Nếu như con chúng ta còn đời, bây giờ cũng lớn lắm rồi ...'

      Tiếng nghẹn ngào của chìm mất trong nụ hôn của ...

      'Tranh Tranh, lần này em để bất cứ ai làm tổn thương em nữa!'

      Đêm rất yên tĩnh, gió thổi dìu dịu nhưng trong phòng ấm áp khôn cùng.

      Ánh trăng ôn nhu chiếu vào khung cửa sổ sát đất, thế giới như bị ngăn cách bên ngoài chỉ còn lại hai người, hai trái tim cùng chung nhịp đập tạo nên bức tranh uyên ương tuyệt đẹp.

      ***

      đêm vô tận triền miên ...

      Tờ mờ sáng, sắc trời vẫn còn chưa sáng hẳn, nằm chiếc giường êm ái và thoải mái nhưng Sầm Tử Tranh vẫn mở to đôi mắt cay xè, mãi vẫn ngủ được.

      mất ngủ!

      Tuy cơ thể cảm nhận được mệt mỏi và kiệt quệ nhưng vẫn thể vào giấc ngủ.

      Có quá nhiều chuyện nghĩ ra ...

      Từ lúc nghe chuyện của cha mình từ miệng của bố chồng lòng bắt đầu phập phồng yên.

      Thậm chí bắt đầu hoài nghi liệu mẹ mình có biết những chuyện này hay ? Nếu như bà biết, vì sao vẫn luôn giấu , nếu như mẹ sớm biết bố chồng, vì sao lúc gặp Quý Dương bà hoàn toàn chẳng có biểu gì đặc biệt cả?

      Chuyện này ràng hợp logic chút nào!

      Rốt cuộc vấn đề là ở đâu chứ?

      Suy nghĩ lại vẫn nghĩ ra được đáp án thích hợp.

      nghiêng người nhìn sang người đàn ông bên cạnh ...

      Cung Quý Dương nằm bên cạnh , dây dưa cả đêm rốt cuộc cũng thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

      Sầm Tử Tranh lẳng lặng đánh giá ...

      Môi mỏng dù trong giấc ngủ vẫn hơi nhếch lên thành nụ cười thỏa mãn.

      Đôi mắt đẹp nhắm lại, thiếu phần bỡn cợt tà tứ thường ngày nhưng lại mang vẻ quyến rũ rất riêng.

      Nhưng cánh tay rắn rỏi của vẫn vòng qua eo giữ chặt, tư thế mang tính chiếm hữu hoàn toàn ... dường như ngay cả trong giấc ngủ cũng định buông tay với .

      niềm hạnh phúc chợt trào dâng trong lòng ...

      Sầm Tử Tranh vừa đưa tay định vuốt ve gương mặt tuấn dật dù trong giấc ngủ vẫn hút hồn người kia chuông điện thoại chợt reo lên. Tuy tiếng chuông được cài đặt rất nhưng trong buổi sáng sớm yên tĩnh, Sầm Tử Tranh vẫn nghe rất ràng ...

      Là điện thoại của reo!

      Giờ này lại có ai gọi điện thoại cho chứ?

      Rón rén nhấc cánh tay của Cung Quý Dương ra khỏi người mình rồi lại rón ra rón rén bước xuống giường nhấc điện thoại lên. Khi nhìn thấy cái tên hiển thị màn hình người chợt cứng đờ ...

      Cắn mạnh cánh môi, mắt liếc qua Cung Quý Dương ngủ say giường sau đó Sầm Tử Tranh cầm lấy điện thoại bước ra khỏi phòng ngủ.

      Cánh cửa phòng nhè đóng lại nhưng Sầm Tử Tranh biết khi bóng vừa khuất sau cánh cửa phòng ngủ người mà nghĩ là ngủ say sưa giường kia chợt mở mắt ra ... đôi mắt so với bầu trời còn thâm thúy sáng ngời mang theo suy nghĩ sâu xa nhìn theo bóng lưng biến mất sau cánh cửa.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 9: Bắt đầu lại t ừ đầu
      Chương 10: Lại dậy phong ba (1)
      Dịch : dquynh122

      Sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, nhiệt độ vẫn còn thấp, gió lành lạnh thổi những nhạt mưa tạt vào cửa sổ nhưng rất nhanh sau đó gió thổi mạnh hơn, mưa cũng trở nên dữ dội hơn ...

      Những hạt mưa đập rào rạt vào cửa sổ, mưa như bức màn dày làm bằng nước che lấp tầm nhìn với bên ngoài ...

      Nơi đây là tiệm châu báu nổi tiếng, tiệm châu báu này chiếm hẳn góc trung tâm của vành đai thương mại vàng. Tiệm châu báu này được trang hoàng cách xa hoa và phong cách.

      Người có cổ phần lớn nhất trong tiệm châu báu này phải ai khác mà chính là mẹ của Cung Quý Dương - Trình Thiến Tây.

      Tuy vận, trong ngày mưa gió lạnh lẽo như thế này, trong phòng khách VIP của tiệm châu báu lại xuất vị khách mời mà đến, khi ta nhìn thấy Trình Thiến Tây liền tháo kính râm xuống sau đó điềm nhiên ngồi xuống trước mặt Trình Thiến Tây.

      'Bác Cung, rất vui được gặp lại bác!'

      Người khách vừa đến cũng xa lạ gì, chính là Ngải Ân Hà.

      Trình Thiến Tây mỉm cười, trong mắt giấu được vẻ tinh minh.

      'Ân Hà, hôm nay cháu đến tìm ta chắc là vì chuyện kinh doanh của Ngải thị rồi!'

      Ngải Ân Hà hơi cúi đầu, thấp giọng : 'Bác , thực ra cháu biết bác nhất định oán hận cháu lắm, lần trước bác đến tìm cháu cũng chỉ là vì muốn đả kích Sầm Tử Tranh mà thôi. Cháu biết bác trách cháu ...'

      nên lời nữa bởi giọng bắt đầu nghẹn ngào.

      Trình Thiến Tây hoàn toàn có chút phản ứng nào, bà nhìn vẻ xinh xắn ngoan ngoãn của Ngải Ân Hà, giọng tuy hòa hoãn nhưng có thể nhận tuyệt tình trong đó.

      'Ân Hà, cháu đoán sai chút nào. Cháu nên biết rất ta xem trọng nhất điều gì. Sầm Tử Tranh năm đó có cốt nhục của Quý Dương, về chuyện này cháu nên dấu giếm ta. Cháu có thể dối Quý Dương, có thể dối bất cứ ai nhưng cháu là ta nhìn từ đến lớn, cháu nên che dấu ta chuyện này!'

      Nước mắt của Ngải Ân Hà bắt đầu tí tách rơi ...

      'Cháu xin lỗi, bác . Cháu biết chuyện năm đó, khi cháu đứa bé trong bụng Tử Tranh phải là của Quý Dương ca, thực ra chỉ là muốn tranh thủ thêm cơ hội nữa mà thôi. Cháu biết chuyện này dấu được bạc, có trách chỉ trách cháu quá Quý Dương ca, cháu có cách nào tiếp nhận được là Quý Dương ca bị Sầm Tử Tranh cướp mất ...'

      Nước mắt rơi càng hung, từng câu từng chữ như như đứt gan đứt ruột.

      'Ân Hà, tuy ta rất hài lòng với Sầm Tử Tranh nhưng bây giờ ván đóng thuyền, hơn nữa Cung thị tài phiệt vẫn luôn là tiêu điểm chú ý của toàn cầu, hai chữ "ly hôn" tuyệt đối được xảy ra người của Cung thị. Năm đó cháu hại ta mất đứa cháu, bây giờ Ngải thị rơi vào hoàn cảnh này cũng coi như là hòa nhau. Cháu cần phải gì thêm nữa!'

      Tuy năm đó cha mẹ của Ngải Ân Hà có ân đối với bà, đối với Cung thị nhưng bao nhiêu năm qua Cung thị vẫn luôn giúp đỡ Ngải thị trong việc kinh doanh, tính tính lại, Trình Thiến Tây cũng cho rằng mình nợ bất cứ ai!

      Nếu như Quý Dương chưa kết hôn với Sầm Tử Tranh bà nhất định lợi dụng Ngải Ân Hà để chia rẽ hai người nhưng bây giờ gạo nấu thành cơm, người làm mẹ như bà còn có thể làm được gì. Cho dù năm đó bà lợi dụng địa vị của Quý Dương ở Cung thị để uy hiếp Sầm Tử Tranh nhưng đến cuối cùng hai người vẫn có thể đến được với nhau. Đây có thể xem như "người tính bằng trời tính"!

      Thêm nữa, bà tuyệt đối ngờ Ngải Ân Hà người mà bà luôn tin tưởng lại dám che dấu bà chuyện Sầm Tử Tranh mang thai, gì đứa bé đó cũng là cốt nhục của nhà họ Cung, về điểm này bà tuyệt đối tin tưởng.

      Bà tin con trai mình động lòng vì kia, bất kể là tám năm trước hay tám năm sau đều như thế vì vậy bà tin đứa con trung bụng Sầm Tử Tranh nhất định là con của Quý Dương.

      Ngải Ân Hà thấy Trình Thiến Tây gì càng khóc dữ dội hơn ...

      'Bác , bác xem cháu từ đến lớn, cháu vẫn luôn xem bác như mẹ ruột của mình, từ trước đến giờ cháu cũng chưa từng nghĩ gạt bác nhưng cháu quá Quý Dương ca. Lúc đó cháu cũng bị ghen tuông làm mờ mắt, nhất thời quỷ thần sai khiến nên mới làm ra những chuyện như vậy. Thực ra sau đó cháu cũng rất hối hận nhưng cháu biết nên với bác thế nào, cháu sợ bác thất vọng về cháu, sợ bác tin tưởng cháu nữa ...'

      'Sớm biết như vậy cần gì phải làm? Cháu phải biết, lúc đầu ta rất bất mãn Sầm Tử Tranh nhưng có nghĩa là ta muốn đứa con trong bụng ta. Lúc đó nếu như cháu chịu với ta thực, nhiều lắm là ta để Sầm Tử Tranh sinh đứa bé ra sau đó cũng đuổi ta thôi. Tiếc là cả ta cháu cũng dám dấu diếm vì vậy khi chân tướng bị vạch trần, ngay cả ta cũng thể tha thứ cho cháu!' Trình Thiến Tây lạnh lùng .

      'Bác , thực ra hôm nay cháu đến gặp bác phải là muốn giúp cho Ngải thị, bác có thể tha thứ cháu, có thể tin tưởng cháu nhưng cháu thể trơ mắt nhìn thấy bác bị gạt mà làm gì cả!' Những chữ cuối Ngải Ân Hà nghe gần như khóc.

      Trình Thiến Tây nghe vậy trong mắt lộ ra vẻ hoài nghi ...

      'Ta bị gạt?' Bà bán tín bán nghi hỏi lại, 'Ý của cháu là thế nào?'

      Ngải Ân Hà thút thít : 'Bác , bác có biết cha của Sầm Tử Tranh là ai ?'

      Trình Thiến Tây bị câu hỏi đầu đuôi của Ngải Ân Hà làm cho sửng sốt giây lát, sau đó bà nhíu mày : 'Nghe cha ta mất sớm rồi!'

      'Cha của Sầm Tử Tranh tên là Sầm Dực Hiên!'

      Trình Thiến Tây vẫn bình thản chút phản ứng, 'Vậy thế nào?'

      Ngải Ân Hà lau nước mắt, nhìn Trình Thiến Tây : 'Bác , cháu biết bác và bác trai cũng là hôn nhân thương nghiệp, chẳng lẽ bác muốn biết người bác trai năm đó là ai sao?'

      Trình Thiến Tây nhìn Ngải Ân Hà, lạnh nhạt phun ra từng chữ: 'Rốt cuộc cháu muốn gì?'

      Bà có thể duy trì được lạnh mạc với mọi người, mọi việc nhưng khi đối mặt với chồng và con trai bà cũng có lúc mất kiềm chế, nhất là đối với chồng mình, bà trước giờ vẫn tin trong lòng ông có hình bóng của ai khác.

      Xem ra hình như Ngải Ân Hà biết được chuyện gì đó mà bà chưa biết.

      Ngải Ân Hà hắng giọng, mắt vẫn đăm đăm nhìn Trình Thiến Tây, trịnh trọng : 'Sầm Dực Hiên ... cũng chính là cha của Sầm Tử Tranh là bác sĩ khoa tim mạch nổi tiếng của bệnh viện Thượng Hải. Năm đó ông chỉ cứu sống bác trai lần hơn nữa sau này hai người còn trở thành bạn tốt dấu nhau điều gì cho đến khi có người phụ nữ xuất mọi chuyện mới bắt đầu thay đổi. Người phụ nữ đó chính là vị hôn thê của Sầm Dực Hiên, nhưng sau này bà ta lại cùng bác trai lén lút có tình cảm ...'

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 9: Bắt đầu lại t ừ đầu

      Chương 11: Lại dậy phong ba (2)
      Dịch : dquynh122

      Ngải Ân Hà dè dặt ra câu cuối cùng, mắt vẫn dõi theo từng phản ứng mặt Trình Thiến Tây, khi ta nhìn thấy trong mắt Trình Thiến Tây hơi có chút xao động như ta mong muốn bên môi câu lên nét cười.

      Nhưng nét cười đó chỉ thoảng nhanh qua như tia chớp rồi biến mất tăm tích, mặt Ngải Ân Hà nước mắt vẫn rơi như mưa ...

      mặt Trình Thiến Tây quả có chút xao động nhưng rất nhanh cũng biến mất, bà chỉ nhàn nhạt hỏi lại: 'Những chuyện này ... cháu làm sao biết?'

      Tuy trong nội tâm bà dậy sóng, nghe những lời này, ngoài kinh ngạc còn có đau lòng nhưng lý trí của người từng lăn lộn thương trường giữ cho bà tỉnh táo, vì sao chuyện này ngay cả bà cũng nắm chắc là tra ra được mà này lại biết tường tận như vậy?

      Chuyện này bảo bà nghi ngờ sao được!

      Ngải Ân Hà nghe bà hỏi câu này, trong mắt thoáng có vẻ chột dạ nhưng khéo léo che dấu bằng cách cúi xuống lấy từ trong túi xách ra phần tư liệu đẩy đến trước mặt Trình Thiến Tây ...

      'Đây là chứng cứ!'

      Trong mắt Trình Thiến Tây thoáng qua tia trầm, ràng động tác của bà có chút trì trệ nhưng cuối cùng vẫn đưa tay mở phần văn kiện đó ra xem, chỉ vừa liếc mắt qua ánh mắt bà chợt trở nên sắc bé ...

      ' dám tìm thám tử tư điều tra Cung thị?'

      Ngải Ân Hà nghe vậy cũng muốn giấu diễm nữa, cũng muốn giải thích gì chỉ cố tình làm ra vẻ rầu rĩ : 'Bác , cháu biết cách làm này của cháu khiến bác càng ghét cháu hơn nhưng ... dù sao đây cũng là thực được điều tra ra, cháu cũng thể dấu bác lâu hơn nữa.'

      Trình Thiến Tây gì, bà nhìn phần văn kiện trước mặt với ánh mắt phức tạp nhưng rất nhanh nụ cười nở môi bà ...

      'Ân Hà, ta biết cháu phải chỉ đến báo cho ta tin tức này đơn giản như vậy. , cháu muốn gì?'

      Dù sao bà cũng trải qua ít sóng to gió lớn thương trường, đối với những chuyện này sao bà lại nhận ra ý đồ của đối phương chứ. Ngải Ân Hà khó khăn thế nào mới lấy được phần tư liệu này, thể nào hai tay dâng lên cho bà mà cầu gì. Nhất định là ta có ý đồ gì mới làm như vậy!

      Ngải Ân Hà nghe bà hỏi vậy cũng tiếp tục dấu giếm nữa, ta m cách thẳng thắn dứt khoát: 'Bác , ngài quả nhiên rất sáng suốt. Nếu bác hỏi vậy cháu cũng xin thẳng, đầu tiên cháu muốn Cung thị khôi phục lại việc hợp tác với Ngải thị, tiếp đó ...'

      ta hơi ngừng lại, nhìn Trình Thiến Tây bằng ánh mắt nhiều ý nghĩa.

      Trình Thiến Tây cũng lẳng lặng nhìn , bà biết, cầu thứ hai mới là cái quan trọng hơn mà Ngải Ân Hà muốn có.

      Ngải Ân Hà nhìn Trình Thiến Tây, ta khỏi khâm phục trấn tĩnh và bình thản của người phụ nữ trước mặt, thấy bà có chút xao động nào, đành lên tiếng tiếp: 'Cháu muốn hai mươi phần trăm cổ phần của Cung thị mà bác nắm giữ!'

      'Ta còn tưởng cháu muốn Quý Dương!' Bên môi Trình Thiến Tây nhếch lên nụ cười trào phúng, bà nhàn nhạt .

      Trong mắt Ngải Ân Hà xẹt qua tia bi thương nhưng thoáng qua bị nét hiểm che lấp, tuy vẻ ngoài của đáng thương động lòng người nhưng giọng lại lạnh như băng.

      'Cháu cần thứ mà cháu nắm chắc, cháu nghĩ lúc này bác giống như cháu. Bác bây giờ cũng có cách nào khống chế con trai mình cho nên cháu sao lại phải tự đẩy mình vào ngõ cụt chứ? Chẳng bằng bây giờ cháu tranh thủ chút quyền lợi cho mình!'

      Từng câu từng chữ của đều lộ bản chất tham lam và mưu mô của mình.

      'Ân Hà, cháu tính toán khéo. Nhưng cháu làm như vậy, ta có thể hiểu là cháu uy hiếp ta ?'

      Trình Thiến Tây nhàn nhã tự tại nâng ly trà lên, thong dong nhấp ngụm rồi mới chậm rãi .

      'Bác rất thông minh nhạy bén, chắc chắn nhìn tâm tư của cháu, "uy hiếp" hai chữ này quá mất tình cảm, cháu nghĩ nên gọi là "giao dịch" đúng hơn!'

      Ngải Ân Hà mỉm cười, vẻ buồn bã vừa nãy mặt biến mất dấu vết chỉ còn lại nét thâm trầm.

      Nụ cười môi Trình Thiến Tây dần biến mất, bà thong thả đặt lại tách trà xuống bàn, ánh mắt nghiêm lạnh nhìn , từng chữ : 'Ta tin chắc là cháu cũng chuẩn bị sẵn tâm lý là ta chấp nhận cuộc giao dịch này, đúng ?'

      Ngải Ân Hà trước giờ là thông minh, điểm này người vẫn luôn ở bên cạnh ta bao nhiêu năm qua là bà đương nhiên có thể nhìn ra, tuy bình thường ta biểu ra ngoài rất ngoan ngoãn nhưng nhìn người vô số như Trình Thiến Tây biết này rất mưu mô. Sở dĩ Trình Thiến Tây chấp nhận ta là vì bà cảm thấy đây cũng phải chuyện xấu, ngược lại, ngồi ở vị trí thiếu phu nhân của Cung gia, nhất định phải nhiều tâm cơ mới được!'

      giống như Sầm Tử Tranh, về phương diện giao tế quá đơn thuần.

      Ngải Ân Hà cũng hề có ý muốn dấu giếm, thẳng thắn : 'Đúng vậy. Con của bác làm việc rất quyết tuyệt, lần này cháu cũng học theo ấy thôi. Bác thông minh như vậy, chắc cũng biết nếu như đồng ý cuộc giao dịch này hậu quả thế nào!'

      Trình Thiến Tây cười vẻ xem thường, 'Biết, ta đương nhiên biết. Nếu như ta trực tiếp cự tuyệt theo như cá tính của cháu, ta nghĩ ngày hôm sau giới truyền thông toàn thế giới đều biết tồn tại của phần tư liệu này. Cháu nhất định dùng giới truyền thông là công cụ đả kích Cung thị!'

      'Ha ha ...'

      Ngải Ân Hà cười vẻ trào phúng, sảng khoái : 'Đúng vậy. Bác đúng là bậc lão làng trong giới kinh doanh, nếu như bác phân tích cách thấu triệt cái lợi và cái hại của chuyện này, cháu nghĩ bác cũng biết phải làm thế nào mới giữ được thanh danh của Cung thị!'

      ta dường như đưa ra tối hậu thư!

      tia lãnh chợt dâng lên trong đáy mắt Trình Thiến Tây, bà lạnh lùng : ' cho rằng với thế lực vươn ra khắp toàn cầu của Cung thị, những loại uy hiếp kiểu này đương nhiên giải quyết vô số. Cung thị nếu như dễ dàng bị đả kích như vậy phải sớm bị xóa tên thương trường rồi sao?'

      Vẻ lạnh nhạt trong lời mặt bà mang theo ý cảnh cáo rất ràng.

      Ngải Ân Hà vẫn bình thản nhún vai: 'Bác , bác và cháu đều là phụ nữ, nhất là bác, đương nhiên càng xem trọng mặt mũi, nếu như giới truyền thông biết chuyện của chồng bác, cũng chính là người sáng lập ra Cung thị trong lòng lại chứa đựng hình bóng của người phụ nữ mà người đó lại là mẹ ruột con dâu mình, cũng chính là bà thông gia của mình. Chuyện này ... cháu nghĩ cũng phải là đả kích đâu!'

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 9: Bắt đầu lại t ừ đầu

      Chương 12: Lại dậy phong ba (3)
      Dịch : dquynh122

      Trình Thiến Tây lên tiếng, nhưng từ vẻ mặt của bà có thể nhìn ra bà cố nén cơn giận trong lòng.

      Ngải Ân Hà bật cười tiếp: 'Thực ra bác , cháu tìm đến bác trước là vì nghĩ cho bác mà thôi. Theo cháu biết, mẹ của Sầm Tử Tranh rất ưa thích Quý Dương ca, lúc đó còn mực khuyên Sầm Tử Tranh nên gả vào nhà họ Cung. Bác sáng suốt như vậy, nhất định nghĩ bên trong có lý do riêng của nó, chắc là mẹ của Sầm Tử Tranh vốn biết bác trai là cha của Quý Dương ca cho nên mới lợi dụng con mình để ... trả thù hai người!'

      ' cho rằng tôi tin những suy đoán trẻ con của sao?' Trình Thiến Tây lạnh giọng .

      Ngải Ân Hà tươi cười lắc đầu, ', bác , thực ra trong lòng bác rất , nếu như đây là suy đoán đó cũng là ... suy đoán gần với nhất!'

      'Kỳ hạn của ?' Trình Thiến Tây hỏi cách dứt khoát.

      Bà cần phải biết tường tận cách nghĩ của này, hơn nữa còn phải kéo dài thời gian bởi vì bà phải tìm chồng mình hỏi cho ràng, bà nhất định phải chính tai nghe mới tin được.

      'Ba ngày! Cháu chỉ có thể đợi ba ngày. Nếu như ba ngày sau cháu có được cái cháu muốn vậy ... hậu quả thế nào cháu nghĩ bác cũng cần cháu phải nhiều!'

      Ngải Ân Hà rồi liền tiêu sái rời .

      Sắc mặt Trình Thiến Tây càng lạnh, khi ánh mắt bà nhìn đến phần tài liệu trước mặt hô hấp dần trở nên dồn dập.

      ***

      Mưa rơi càng lúc càng lớn như điềm báo của ngày lành. chỉ tâm tình của Trình Thiến Tây hỗn loạn mà ngay cả Sầm Tử Tranh cũng tránh khỏi hoàn cảnh tương tự.

      Cách đó nửa thành phố, trong hội sở cao cấp ...

      Bên ngoài hội sở mưa gió rào rạt sấm chớp gầm vang nhưng bên trong tao nhã và yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nhạc dìu dặt du dương và bầu khí lãng mạn sang trọng gần như còn tiếng động gì khác.

      Nhưng ngồi cứng người ở đó Sầm Tử Tranh hề cảm nhận được chút lãng mạn nào của bầu khí của hội sở, ngược lại, toàn thân đều cứng đờ, cực kỳ được tự nhiên.

      Ngồi đối diện phải ai khác mà chính là người vừa gọi điện cho lúc sáng tinh mơ - Khương Ngự Kình.

      Hôm nay rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí gặp lần bởi vì Sầm Tử Tranh biết, nếu như còn mau chóng giải quyết chuyện này Cung Quý Dương nhất định phác giác ra vấn đề, muốn xảy ra bất cứ hiểu lầm nào nữa.

      Người phá vỡ bầu khí ngượng ngùng và tĩnh lặng này là Khương Ngự Kình, lên tiếng trước ...

      'Tử Tranh, mấy ngày qua ... em có khỏe ?'

      cảm thấy mình nên hận mới đúng, chỉ có điều, Khương Ngự Kình đánh giá quá thấp tình cảm của mình dành cho . Vì vậy, dù hận dù giận đến mức nào nhưng khi gặp lại cơn giận trong lòng lại dần bị phần tình cảm sâu đậm kia thay thế mất.

      Nghe Khương Ngự Kình hỏi vậy, Sầm Tử Tranh hơi lộ vẻ sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt ...

      Trước khi đến đây Sầm Tử Tranh chuẩn bị tinh thần đến xin lỗi bởi vì ngàn sai vạn sai đều bắt đầu từ cả! Hủy bỏ hôn ước ràng là hành động làm đối phương rất đau lòng.

      Nhưng ngờ hôm nay gặp lại Khương Ngự Kình lại chẳng có vẻ oán hận và thù địch gì mà trái lại còn lo lắng thăm hỏi .

      ' Khương ...'

      Sầm Tử Tranh lên tiếng, giọng hơi run, trong mắt tràn đầy áy náy ...

      'Tử Tranh, em biết , khi nhìn theo bóng em rời trong ngày hôm ấy lòng tan nát cả, biết trong lòng em vẫn mãi quên được Cung Quý Dương. ... có cố gắng đến mấy cũng thể thay thế được vị trí của người đàn ông kia trong lòng em!'

      Tuy chuyện cách mấy ngày nhưng nhắc lại vẫn khiến cho Khương Ngự Kình cảm thấy khổ sở và đau đớn.

      vốn là người giỏi giang và khéo léo vậy mà lúc này gương mặt tiều tụy, cằm lún phún râu, ngày thường tây trang chỉnh tề nhưng lúc này cà vạt chỉ treo lủng lẳng cổ, chiếc cúc áo cùng được cài cẩn thận, nhìn dáng vẻ vô cùng chật vật.

      Thấy như vậy, Sầm Tử Tranh càng có cảm giác tội lỗi nhiều hơn. thế nào nữa Khương Ngự Kình cũng là trai của người bạn tốt nhất của , biết Tĩnh Nghiên nghĩ thế nào về mình nữa, chắc là cũng hận người bạn này lắm.

      ' Khương ... em ... em xin lỗi ...'

      Ngoại trừ câu này, Sầm Tử Tranh biết mình nên gì mới bày tỏ được áy náy trong lòng mình.

      Đầu cúi thấp dám nhìn thẳng vào mắt Khương Ngự Kình.

      Khương Ngự Kình lắc đầu ...

      'Thực ra là nên xin lỗi em mới đúng, ngày hôm đó nên ra tay đánh em ... Tử Tranh, lúc đó thực giận quá nên mới làm như vậy. chưa từng nghĩ là làm tổn thương em. Tử Tranh ...'

      ' Khương ...'

      Thấy Khương Ngự Kình càng càng kích động, Sầm Tử Tranh vội lên tiếng ngắt lời , thở dài tiếng sâu, 'Em trách , là em có lỗi với trước, làm như vậy em hoàn toàn có thể lý giải. Ngoại trừ ra, còn có hai bác và Tĩnh Nghiên ... em có lỗi với họ, em cũng có mặt mũi nào gặp mọi người!'

      ' đâu ...'

      Trong mắt Khương Ngự Kình chợt lóe lên tia sáng dị thường, chợt nắm chặt tay Sầm Tử Tranh, vội vàng : 'Tử Tranh, nếu như em muốn bù đắp, chuyện này hoàn toàn có thể!'

      'Bằng cách nào chứ? Khương, chỉ cần chuyện em có thể làm được em nhất định làm!'

      Sầm Tử Tranh cho rằng Khương Ngự Kình có chuyện muốn nhờ giúp đỡ, nếu như là như vậy nhất định tìm mọi cách giúp , chỉ có làm như vậy mới có thể giảm bớt chút cảm giác tội lỗi trong lòng.

      Gương mặt nhắn của vì sốt ruột mà hơi phiếm hồng, đôi má nõn nà như hoa đào bừng sáng, càng nhìn lòng Khương Ngự Kình càng thêm xao động, càng muốn có được Sầm Tử Tranh làm của riêng mình.

      dấu giếm suy nghĩ của mình, rành rọt từng chữ: ' quan trọng chuyện em kết hôn hay chưa, chỉ cần bây giờ em rời khỏi Cung Quý Dương, trở về lại bên cạnh !'

      Nghe những lời đầy chấp nhất này của , Sầm Tử Tranh càng bội phần sửng sốt. nhìn lúc lâu mới hoàn hồn lại ...

      ' Khương, nếu như muốn em giúp việc gì khác em nhất định làm nhưng em tuyệt đối rời khỏi Quý Dương, cũng làm chuyện gì tổn thương đến ấy. Khương, xin giúp em hoàn thành tâm nguyện!'

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :