1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 13: Hành động cuồng ngạo


      ……” Sầm Tử Tranh nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi, ngay sau đó liền lùi về sau vài bước, đôi mắt lộ ra vẻ kinh sợ giống như cơn sóng đột nhiên đánh úp lại, lập tức thay vào đó là loại chán ghét sâu.

      “Cung học trưởng, hơi quá đáng rồi đấy!”

      Hiển nhiên Thư Tử Hạo cũng nghe thấy những lời ái muội thể chấp nhận được của Cung Quý Dương, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, lạnh lẽo trong mắt giống như lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào khuôn mặt gian ác tươi cười của Cung Quý Dương.

      Cung Quý Dương buồn cười nhìn vẻ mặt tức giận của Thư Tử Hạo, vẻ mặt cũng cà lơ phất phơ : “Nhìn bộ dạng của cậu cứ như muốn đánh tôi trận ngừng nghỉ vậy!”

      sai!” Thư Tử Hạo lời nào, lên tay túm lấy áo Cung Quý Dương, giờ phút này giống như con sư tử lạnh lùng bị chọc giận: “ cho rằng là học trưởng tôi dám đánh sao? Hôm nay tôi thay Tử Tranh dạy giỗ loại cặn bả trăng hoa như trận!”

      xong, giơ nắm đấm lên, hung hăng đánh về phía Cung Quý Dương……

      ……Tử Hạo!” Sầm Tử Tranh lo lắng kêu to lên.

      Bạn học xung quanh cũng kêu lên tiếng thét chói tai!

      Nhưng……

      Toàn bộ tình hình thực tế đều xảy ra như mọi người tưởng tượng, mà là….

      Tất cả mọi người cùng nhìn về phía Cung Quý Dương và Thư Tử Hạo, chỉ thấy nắm đấm của Thư Tử Hạo vung lên bị Cung Quý Dương lập tức ngăn lại, bàn tay mạnh mẽ dữ tợn gắt gao nắm lấy cánh tay Thư Tử Hạo, khiến ta thể động đậy.

      Sầm Tử Tranh nhìn thấy tình huống như vậy, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, lập tức tiến lên, lo lắng đè nén trong lòng cuối cùng biến thành tức giận: “Cung học trưởng, mời buông ấy ra, cần phải đối xử với ấy như vậy!”

      Cung Quý Dương bướng bỉnh nhíu nhíu mày, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Sầm Tử Tranh, giọng có chút sợ hãi : “Tiểu học muội Tử Tranh, vừa rồi em cũng nhìn thấy, là cậu ta động thủ được, có lý do gì để nhận quyền này!”

      “Tử Tranh, em cần lo lắng cho , hôm nay cho dù phải liều mạng cũng phải dạy dỗ cái tên kia!” Thư Tử Hạo bị Cung Quý Dương cuồng ngạo kích động càng thêm điên cuồng, trong mắt lửa giận bốc lên cắn nuốt toàn bộ suy nghĩ.

      “Tử Hạo, cần……..” Sầm Tử Tranh lo lắng, tiến lên ngăn cản.

      Nhìn thấy đối với ta cần cũng biết hai người rất thân thiết, đôi mắt thâm thúy của Cung Quý Dương đột nhiên nhíu lại, màn này khiến cảm thấy chướng mắt vô cùng, lát sau, thâm thúy trong mắt dần dần vơi , mà thay vào đó là hứng thú…..

      Chỉ thấy buông tay Thư Tử Hạo ra, sau đó giọng tùy ý với ta: “Nhưng vậy , nếu như cậu muốn dạy dỗ tôi, được thôi, tôi cho cậu cơ hội, năm phút! Nếu trong vòng năm phút cậu có thể đánh được tôi, tôi cử động để mặc cậu tùy ý dạy dỗ, thế nào, Thư học đệ?”

      Ánh mắt tà mị của Cung Quý Dương nhìn vào khuôn mặt Thư Tử Hạo biến dạng vì tức giận, giọng điệu nhàn nhã thong dong, dường như hề coi trọng ta.

      Lời của vừa dứt, khiến toàn trường kinh ngạc…..nhất là Sầm Tử Tranh, càng thêm khiếp sợ mà đứng im tại chỗ.

      “Khoác lác vô sỉ!” Bàn tay Thư Tử Hạo căng thẳng, lớn tiếng : “Được, tôi cũng tin có khả năng gì!”

      xong, về phía Cung Quý Dương…..

      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 14: Tuyên bố bá đạo (1)


      Thư Tử Hạo ném ra đấm mạnh mẽ vô cùng tàn nhẫn, vừa nhìn biết đây là kết quả của việc thường xuyên đến phòng tập, khi đó sử dụng toàn bộ sức lực muốn tạo ra đấm trí mạng nhắm ngay vào khuôn mặt Cùng Quý Dương, nhưng lại ngờ tới rằng Cung Quý Dương chỉ nhanh nhẹn lách mình cái, ta có thể dễ dàng tránh được nắm đấm mạnh mẽ này.

      Làm sao có thể? Khi Thư Tử Hạo phát ra khi mình còn phản ứng lại kịp bổ nhào vào khoảng , con ngươi trong mắt đột nhiên cả kinh, nghĩ đến tên hoa hoa công tử này lại có bản lĩnh như vậy!

      Ngay sau đó, vọt bước lên, bàn tay duỗi ra túm lấy áo Cung Quý Dương, đâu ngờ Cung Quý Dương nhanh chóng cúi người sau đó nhanh như chongchóng lui về phía sau, lại dễ dàng tránh thoát được công kích của Thư Tử Hạo.

      Mấy lần như vậy, Thư Tử Hạo mệt đến mức thở hổn hển, thế mà mặt Cung Quý Dương vẫn như cũ là vẻ mặt bình thản, thậm chí hơi thở còn rất ổn định, chỉ thấy ta toàn thân thoải mái ngồi ghế, lông mày đen giương cao lên, nhàn nhã tự đắc lại tăng thêm vào phần kiêu ngạo ngang ngược.

      “Học đệ Thư, cậu khua lộn xộn như vậy sao mà được chứ, đánh nhau cũng cần phải chú trọng kỹ xảo chứ!”

      Thư Tử Hạo nhìn bộ dạng Cung Quý Dương được lợi lại còn khoe mẽ, lửa giận trong lòng lại càng dâng lên.

      “Cung Quý Dương, chẳng lẽ cũng chỉ giống con rùa rụt cổ thôi à? Nếu có thể chiu đựng được theo tôi chính thức đánh trận!”

      “Tử Hạo, cần đánh nữa!”

      Sầm Tử Tranh vội vàng bước lên đỡ lấy , việc này Cung Quý Dương luôn cảm thấy vô cùng dị thường, xem ra cũng phải là người dễ đối phó, vẫn muốn khuyên Thư Tử Hạo cần kích động mới tốt chứ.

      “Chậc chậc, là tình cảm ngọt ngào, rất đáng tiếc……”

      Đôi mắt đen nhánh của Cung Quý Dương như thoáng qua chút tiếc nuối, con ngươi đăm chiêu chớp có chút dịu dàng dừng lại khuôn mặt trắng nõn của Sầm Tử Tranh.

      “Đáng tiếc cái gì?” Sầm Tử Tranh bị nhìn toàn thân cũng được tự nhiên, lập tức lạnh lùng quát.

      Ánh mắt người đàn ông này quá mức sắc bén, giống như có thể nhìn thấu bất cứ chuyện gì thế gian, luôn cảm thấy dưới ánh mắt coi trọng này, chính mình thể che giấu được.

      Cung Quý Dương có chút hứng thú nhìn ánh mắt trốn tránh của Sầm Tử Tranh, môi mỏng hơi hé, sau đó là giọng trầm thấp vang lên: “Đáng tiếc là học đệ Thư thích hợp với em, rời khỏi cậu ta!”

      thanh như loại rượu ngon thơm nồng mà gợi cảm, giữa thanh gợi cảm đó lại gợi ra cảm giác ép buộc.

      “Cung Quý Dương, cũng đừng có xem ai ra gì, những lời vô nghĩa đó làm gì, chẳng lẽ sợ tôi sao?” Thư Tử Hạo lạnh lùng cắt ngang lời Cung Quý Dương, lửa giận khuôn mặt tuấn tú ngừng bùng nổ……

      “Ok!” Cung Quý Dương nhanh nhẹn nhảy từ bục thiết kế xuống, lười phải lên gân cốt, lười biếng : “Xin mời học đệ Thư, tôi đứng ở đây, đến đây !”

      Bộ dạng kiêu ngạo của ta lại càng chọc giận Thư Tử Hạo, chỉ nghe hét lớn tiếng, đáy mắt bị lửa giận nhuộm đỏ, sau đó xông lên phía trước, tay trái hung hăng túm lấy áo Cung Quý Dương, tay phải nắm thành đấm hung hăng nện xuống…..
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 14: Tuyên bố bá đạo (2)


      Nhưng mà khi Thư Tử Hạo cho rằng lần này nhất định PK vào bộ mặt khiến người khác chán ghét của Cung Quý Dương, tình huống đó chảy ra biến hóa cực lớn…….

      Ngay khi hết sức hạ xuống nắm đấm, chỉ thấy đôi mắt chim ưng của Cung Quý Dương híp lại, thân thể đột nhiên dùng lực, tay bắt lấy bàn tay tấn công của Thư Tử Hạo, ngay sau đó nhanh chóng quay người…..

      “Ưm…….” Chỉ thấy cú ném qua vai cực nhanh, Thư Tử Hạo bị hung hăng ném xuống đất, phát ra tiếng kêu rên đau đớn, ngay sau đó, Cung Quý Dương quyền chặn ngang gáy , quyền nữa từ tay phải mạnh mẽ hung ác liên tiếp vung xuống……

      “A…….” Toàn bộ sinh viên thiết kế đều kêu lên tiếng sợ hãi, bọn họ đều ngờ rằng học trưởng Cung ra tay lại nhanh như vậy, hung ác như vậy!

      “Đừng…….” Sầm Tử Tranh cũng nghẹn ngào kêu lên, ngay sau đó, nhanh nhẹn chạy lên phía trước, vươn hai tay ra kéo cánh tay mạnh mẽ rắn chắc của Cung Quý Dương, gắt gao túm lấy.

      “Học trưởng Cung, xin đừng đánh nữa!” nắm chặt cánh tay trước ngực, sợ đột nhiên tránh ra, vung xuống thêm mấy quyền nữa.

      Mới vừa rồi trong đôi mắt Cung Quý Dương lóe lên luồng ánh sáng tàn bạo làm cho người ta sợ hãi, khiến nghĩ rằng mình vừa nhìn thấy ma quỷ dưới phủ, rất dễ nhận thấy, bản lĩnh của tuyệt đối đơn giản như vậy.

      “Em đau lòng vì cậu ta?” Cung Quý Dương quay đầu, ánh mắt tà mị sắc bén giống như chim cắt nhìn thẳng vào Sầm Tử Tranh, giữa đôi mắt là luồng hơi thở nguy hiểm.

      “Tôi và ấy đều đến từ Học viện, mà ấy còn là học trưởng của tôi, tôi cũng muốn trơ mắt nhìn ấy bị thương!”

      Sầm Tử Tranh rất có dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt lặng yên mà nhuốm đầy vẻ tàn ác của Cung Quý Dương, gián tiếp trả lời, thanh tuy lớn, nhưng lại vang vọng giữa bầu khí xơ xác tiêu điều, mà lại vô cùng trong trẻo.

      “Tử Tranh, em cần vì mà cầu xin ta! tình nguyện nhận từng đòn của ta cũng muốn nhìn thấy em cầu xin ta!” Thư Tử Hạo đau lòng nhìn Sầm Tử Tranh .

      Cung Quý Dương sau khi nghe thấy thế, đôi mắt cười bỗng nhiên chuyển lạnh, quay đầu, bàn tay đột nhiên túm lấy Thư Tử Hạo nhấc lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào ta…..

      “Thư Tử Hạo, cậu như vậy có chút bản lĩnh nào, căn bản là tôi thèm đánh, từ tôi bắt đầu huấn luyện đặc biệt…….”

      đến đây, lời của bỗng nhiên im bặt, cứng rắn nuốt xuống lời chuẩn bị .

      ra, đời sau của tứ đại tài phiệt từ đều bị đưa đến thế giới của các tổ chức để tiếp nhận những huấn luyên đặc biệt tàn khốc nhất, bất kể là thể lực hay là ý chí, bản lĩnh đều đạt được đến trình độ mà người thường thể sánh bằng, là như vậy, Lăng Thiếu Đường, Lãnh Dục và Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng giống như thế.

      Nhưng bởi vì tại chưa tiếp quản Cung thị tài phiệt, vì thế toàn bộ quan hệ về bối cảnh và những người trong gia đình đều phải che giấu, đây là quy định, đây là trình tự nhất định phải tuân thủ, cho nên những lời sau đó Cung Quý Dương đều phải nuốt xuống.

      Cung Quý Dương buông tay ra, bàn tay túm lấy Thư Tử Hạo ném trở lại mặt đất, sau khi nhìn Sầm Tử Tranh tình cảm thắm thiết với cái thứ kia, cau mày.

      “Tiểu học muội Tử Tranh!” mở miệng lần nữa : “ , hôm nay đến đây phải là để quấy rối, mà là đem đồ vật thuộc về em trả về cho em!”

      xong, Cung Quý Dương tiện tay đặt chiếc hộp tinh xảo xuống đẩy tới…….

      Trong mắt Sầm Tử Tranh đầy vẻ nghi ngờ: “Đồ vật thuộc về tôi?”

      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 14: Tuyên bố bá đạo (3)


      sai! Chính là cái này! Mở ra xem biết!” Cung Quý Dương từ cao nhìn xuống, khuôn mặt là nụ cười tươi rói, ấm áp, so với gió xuân còn dịu dàng hơn.

      Sầm Tử Tranh có vẻ lưỡng lự khi nhận chiếc hộp trong tay Cung Quý Dương, tuy nụ cười của vô cùng ấm áp, nhưng vẫn cảm thấy quen với bộ dạng bất cần đời của , chút nghi hoặc như dòng suối chảy qua, ngón tay mảnh khảnh nhàng mở chiếc hộp ra……

      Khi mở chiếc hộp ra, rất nhiều bạn học liền bước lên, tất cả cùng nhìn vào bên trong chiếc hộp, rồi đột nhiên kêu lên tiếng kinh ngạc!

      “Oa……. là rất đẹp nha!”

      “Đúng vậy nha, đúng vậy nha, hình như là chiếc váy!”

      Đây chính là chiếc váy, vì được xếp trong chiếc hộp, cho nên những bạn học khác cũng biết nguồn gốc của chiếc váy này, nhưng……Sầm Tử Tranh lại biết chiếc váy này!

      Là “Khuynh tình”!

      bỗng nhiên ngẩng đầu, nhíu chặt lông mày: “Cung Quý Dương, tôi là tôi nhận chiếc váy này, vẫn nên mang về tặng cho đám bạn của !” xong, đậy nắp lại, đưa cho Cung Quý Dương.

      ngờ Cung Quý Dương hề có ý muốn nhận lấy chiếc hộp đó, chậm rãi ghé sát vào khuôn mặt , hơi thở ấm áp của thổi vào khuôn mặt , toàn thân có chút tự nhiên, nhưng lại lùi bước nào.

      “Chiếc váy “Khuynh tình” này là do thần tượng của em dốc hết tâm huyết để tạo ra kiệt tác lớn, mà em đối với nó cũng là vừa gặp , vì sao chịu nhận thế, lẽ là bởi vì đó là do mua tặng em?” Cung Quý Dương nhìn chằm chằm chớp mắt, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của .

      Sầm Tử Tranh chớp chớp hàng mi đen láy, dừng lại khuôn mặt Cung Quý Dương, người mùi thơm lưu động, khiến cho cả căn phòng đầy hương thơm.

      “Xem ra học trưởng Cung khéo quên thế, ngày đó tôi cũng , chiếc váy này vô cùng đắt tiền, tôi có lý do để nhận!”

      Cung Quý Dương cười cười lắc đầu, sau đó cầm lấy chiếc váy từ trong chiếc hộp, ngay lập tức vang lên những tiếng ngạc nhiên.

      “Tiểu học muội Tử Tranh, chiếc váy này lấy về, tóm lại nó là của em, em muốn xử lý như thế nào cũng liên quan đến nữa!” xong, nhàng nắm lấy bàn tay nhắn của Sầm Tử Tranh, đặt chiếc váy vào trong lòng bàn tay, sau đó xoay người ra cửa.

      “Học trưởng Cung!” Sầm Tử Tranh đột nhiên gọi Cung Quý Dương lại.

      Cung Quý Dương xoay người, gì chỉ mỉm cười nhìn , dường như đợi câu tiếp theo của .

      Sầm Tử Tranh chống lại cặp mắt sáng rực, hít sâu hơi : “Tôi phải là đối tượng để đùa giỡn, xin buông tha cho tôi!” Giọng giống như cầu xin, nhưng lại có chút bất đắc dĩ.

      Cung Quý Dương sau khi nghe vậy, lồng ngực có chút sợ hãi, chậm rãi xoay người về phía Sầm Tử Tranh, vẻ mặt bất cần đời trước sau như của giảm phần nào, ánh mắt trở nên cực kỳ phức tạp, chớp mắt cái chuyển thành nặng nề và nghiêm túc…..

      “Em cho rằng đùa giỡn em? Tử Tranh, mua chiếc váy này tặng cho em còn có nguyên nhân khác quan trọng hơn, đó chính là giống như tên của nó, đối với em cũng là vừa gặp , cho nên……cho dù phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào, đều phải có được em, để cho em cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của !”

      Sầm Tử Tranh kinh ngạc thở gấp hơi, đem toàn bộ cái vẻ tà mị ngang tang của Cung Quý Dương vào mắt mình….khuôn mặt tuấn tú thâm trầm, ngũ quan tinh xảo đẹp trai hơn gấp ba lần so với quỷ satan trong địa ngục, nguy hiểm nhưng dịu dàng, có sức hấp dẫn độc đáo có thể khiến cho người ta mê muội.

      ngờ, vẻ mặt của như vậy lại khiến cho trái tim của run lên từng hồi.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 15: cầu của Thư Tử Hạo (1)


      Cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ, nhất là vào buổi tối chủ nhật, đó lại càng là thời gian vô cùng vui vẻ, mà Sầm Tử Tranh sau khi mất hai ngày để chỉnh sửa lại tài liệu, học cũng lâu, chủ nhật này phải trở về thăm cha mẹ mình, em trai lại học ở xa, cho nên cố gắng dành nhiều thời gian để chăm sóc hai người.

      dạo dưới bóng cây, gió đêm thổi hiu hiu, cực kì sảng khoái, Sầm Tử Tranh thể kìm nén hít sâu hơi, nhiệt độ vừa phải khiến cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, toàn bộ cảnh vật xung quanh trường đại học cực kì ưu nhã, kém chút nào so với Học viện thiết kế tại Paris, mấy ngày này rất vui vẻ, đương nhiên……. bao gồm cái tên Khổng Tước tự cao tự đại kia!

      Trong đầu Sầm Tử Tranh lập tức ra khuôn mặt và nụ cười xấu xa của Cung Quý Dương, khuôn mặt tà mị, thậm chí còn có chút……có thể là lời nghiêm túc!

      Khuôn mặt nhắn của đột nhiên đỏ lên, vội vàng lắc đầu, tại sao lại nhớ đến ta, là mất hứng, hôm nay là chủ nhật, chắn chắn cái tên Khổng Tước kia lại mang theo phụ nữ ra ngoài tìm kiếm hoan lạc rồi.



      “Hừ! Loại người như vậy nhất định phải **** bệnh chết hết!” Trong lòng Sầm Tử Tranh vô cùng bất mãn mắng chửi, hung hăng đá cục đá bên đường.

      Đúng lúc này, thanh quen thuộc vang lên…..

      “Tử Tranh!”

      Sầm Tử Tranh khẽ quay đầu lại……là Thư Tử Hạo!

      “Tử Hạo!”

      dừng bước, nhìn về phía mình, thân thiết hỏi han: “….có cái gì đáng ngại ?”

      còn nhớ Cung Quý Dương hung hăng ném xuống đất, sức lực hẳn là .

      Đôi mắt Thử Tử Hạo đột nhiên vụt lên tia thù hận, ngay lập tức liền che giấu ….. nhàng cười, giọng : “ có vấn đề gì, được em quan tâm, nghĩ người có vấn đề kia chính là học trưởng Cung kia!”

      Bên môi Sầm Tử Tranh giương lên tia cười khổ: “Tử Hạo, chẳng lẽ chế giễu em sao?”

      Bởi vì nhiều ngày Cung Quý Dương như hồn bất tán, cả trường rộ lên tin đồn, nhất là các nữ sinh mến Cung Quý Dương, họ giống như có cùng mối thù và cùng ý đồ đen tối.

      Nhìn vẻ mặt thoáng lên vẻ bất lực của , Thư Tử Hạo cảm thấy lòng mình dần dịu , những lời đồn đại này cũng nghe hết rồi, biết vừa rồi Sầm Tử Tranh chỉ là tỏ ra vẻ thoải mái mà thôi.

      “Tử Tranh…..” nhàng kéo bàn tay Sầm Tử Tranh, đem bàn tay nhắn của bọc lại trong bàn tay to lớn của , sau khi cảm nhận thấy khẽ run, đỡ lấy bả vai …..

      “Tâm ý của , hẳn là em hiểu !”

      Sầm Tử Tranh giật mình kinh ngạc nhìn Thư Tử Hạo, bàn tay run rẩy tiết lộ rằng trong lòng rất lo lắng: “Tử Hạo, em……”

      biết em cũng có tình cảm gì với cái tên học trưởng Cung kia, Tử Tranh, làm bạn có được hay ? Chỉ cần hai ta ở bên nhau, tất cả những lời đồn đại kia tan !” Giọng Thư Tử Hạo chân thành tha thiết.

      Ách…….??

      Trong lòng Sầm Tử Tranh chợt run lên, đột nhiên nhìn vào đôi mắt Thư Tử Hạo…...

      -------

      Quyển 2: Hồi ức.
      Chương 15: cầu của ThưTử Hạo (2)


      "Tử Hạo. . . . . ." Ánh mắt của Sầm Tử Tranh có chút tránh né, biết bản thân mình làm sao nữa, chỉ là theobản năng muốn thoát khỏi bầu khíkỳ lạ này.

      Vậy mà Thư Tử Hạo chẳng mảy may chocô lấy cơ hội để tránh , cúi người, nhìn sâu vào mắt của Sầm Tử Tranh, cất giọng êm ái: “Tử Tranh, em nên biết, từ khi em vừa mới nhập học, liền đối với em là vừa thấy yêurồi, mà em cũng có tình cảm với , phải sao?”

      Sầm Tử Tranh cũng phủ nhận, sai, ra tận sâu trong nội tâm, vẫn dành tình cảm đặc biệtcho Thư Tử Hạo, nhưng biết vìsao, lời tỏ tình hôm nay của Thư Tử Hạo cũng mang đến vui sướng như trong tưởng tượng mà vẫn hằng mongđợi.

      "Tử Hạo, hãy nghe em !” látsau, rốt cuộc làn môi đào cũng chịuhé mở: “Trong khoảng thời gian này, em chỉ muốn bồi dưỡng thêm kiến thức về mảng màu sắc, em ……Cũng nghĩtới quá nhiều chuyện……” khẽ rũ mi mắt, biết nên như thế nào.

      "Tử Tranh.” Thư Tử Hạo ngờ tớiSầm Tử Tranh khéo léo cự tuyệt mình như vậy, đăm chiêu nhìn gương mặt tránh né của , chậm rãi mở miệng :"Em…. thích Cung học trưởngthật chứ?”

      "…..em có!” đột nhiên ngẩng đầu, theo phản xạ có điều kiện, dứt khoát bác bỏ, ngay sau đó lại có chútkhông tự nhiên : "Tử Hạo, cần suy nghĩ nhiều!"

      "Tử Tranh, vì em làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần em đồng ý cùng với , cái gì cũng để ý đến, em biết , em là người con mà đời này muốn kết hôn nhất! Cho nên, đồng ý với , có được hay ?”

      Từ sâu thẳm trong nội tâm của Thư TửHạo dâng lên nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có, đưa tay kéo lấySầm Tử Tranh vào trong ngực, tựa đầuchôn sâu vào mái tóc của , dịu dàng mà cố chấp .

      "Tử Hạo. . . . . ." Giữa hai hàng lông mày của Sầm Tử Tranh gợn nét khó xử, cômặc cho Thư Tử Hạo ôm vào trongngực, có chiều biết phải làm sao.

      Sau lúc lâu, Thư Tử Hạo mới buôngcô ra, lưu luyến khẽ vuốt gương mặt củacô: "Tử Tranh, thành cho biết, bây giờ em có còn thích anhkhông?”

      "Em…..” Sầm Tử Tranh muốn lạithôi, nhìn vào đôi mắt dịu dàng ấy, tránh khỏi lại nghĩ tới những ngàyvui vẻ trước kia ở học viện thiết kế thờitrang Paris, vô thức gật đầu cái, giọng ra: "Thích. . . . . ."

      Hoàn toàn chính xác, thích Thư Tử Hạo, thích tài hoa của , thích lòng nhiệt huyết mà dành cho nghệ thuật, người đàn ông như vậy rất đáng để mình thích và tán thưởng, phải sao?

      Sau khi Thư Tử Hạo nghe được Sầm Tử Tranh trả lời như vậy, cười hài lòng, tìnhcảm dịu dàng nơi đáy mắt lan tràn ra như nước. . . . . .

      "Nghe thấy những lời này của em làđược rồi, Tử Tranh, biết bây giờ em bận làm mẫu thiết kế để dự thi,cho nên buộc em phải đưara quyết định gì cả, cho em thời gian, đợi em chút!” Thư Tử Hạo khéo hiểu lòng người .

      "Tử Hạo, cám ơn !" Sầm Tử Tranh khỏi cảm động trong lòng, từtrong thâm tâm lên.

      Thư Tử Hạo đau lòng nắm lấy bàn tay bé của , : " nên thứcsáng đêm, cần giúp tay cứ mởmiệng!"

      "Ừm!" Sầm Tử Tranh ngoan ngoãn gậtgật đầu, đáy lòng tựa như có dòng nước ấm xuyên qua. . . . . .

      "Tử tranh, em!" Thư Tử Hạo kìm lòng đặng khẽ hôn lên trán , tình cảm nồng nàn tuyên bố.

      Trong phút chốc, đáy lòng tựa như có cơn gió lướt ngang qua mặt hồ,nổi lên những gợn sóng lăn tăn,khuôn mặt nhắn của Sầm Tử Tranhnhiễm lên tầng hồng hồng như đangsay.

      ~Hết Chương 15~


      P/S: sao mình thích Tử Hạonhỉ (bà con đừng ném đá http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif )

      Quyển 2: Hồi ức.
      Chương 16: Cuộc gặp gỡ mậpmờ (1)


      Trăng, bầu trời đêm lờ mờ kéo mây che mất chút vầng sáng, cũng may vẫn còn chừa lại mấy đốm sáng lấm tấm trong đêm.

      Sầm Tử Tranh từ chối đề nghị được ThưTử Hạo đưa về nhà, nếu để cho ba mẹ phát , nhất định tra hỏi cho đến đầu đuôi ngọn ngành.

      Hít vào hơi sâu, khí mát mẻ thoang thoảng mùi hoa, hình như là mùi hoa tử đinh hương, vì mùi hoa nàyrất , nương theo làn gió, khiến tâmtình của cũng trở nên vô cùng tốt.

      Xem ra khoảng trời đại học vẫn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, tránhcho mỗi ngày phải hít lấy bầu khí vẩn đục mùi xăng chốn thành thị.

      suy nghĩ đâu, ngay lúc này, chiếc xe thể thao màu đen, tựa như hỏa tiễn xông thẳng đến từ đằng xa,mang theo khí thế khiếp người khiến người ta khó lòng sao lãng, xẹt qua bên người .

      "Oa!" Sầm Tử Tranh giật nảy mình, vội vàng chìa tay ra túm lấy góc váy của mình đè xuống, người nào chơi trò thất đức như vậy, khuya rồi còn làm tròxấu mặt trong trường học? Bộ có tiền là ngon lắm hả?

      đợi nghĩ cho xong mấy câu mắng chửi còn lững thững trongđầu, lại thấy chiếc xe thể thao mới vừaxẹt qua quay đầu lại, hướng về phía mình mà lao tới!

      Sầm Tử Tranh ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy chiếc xe đó đột nhiên dừng lại bên cạnh.

      Trời ạ! Mới vừa nãy hình như mình có mắng ra miệng chứ? Tại sao lạibất chợt quay đầu dừng ngay bên cạnhmình rồi, chẳng lẽ…..đừng là mấy kẻ háo sắc lòng người dạ thú nha….

      Nghĩ tới đây, Sầm Tử Tranh cảm thấy mồ hôi lạnh người tuôn ra đếnnơi, khỏi ảo não, sớm biết như vậy, theo Tinh Nghiên đăng ký học thêm mấy khóa võ thuật, lúc nguy cấp còn có thứ mà sử sụng, bây giờ làm sao đây, vẫn chưa tham gia cuộc thi thiếtkế, ngủm thế này….

      nghĩ ngợi lung tung, cửa sổ xe thể thao chậm rãi quay xuống.

      Gương mặt tuấn có phần gian ác lộ ra, đáy mắt lóe lên hứng thú mờ ám nhìnvẻ mặt khẩn trương của Sầm Tử Tranh!

      "Cung Quý Dương?" Sầm Tử Tranh kêulên thất thanh, tại sao lại là ta nữa, phải nên mang theo **** sao?

      biết vì sao, khi vừa nhìn thấy ghế ngồi bên cạnh tài xế trống , trong lòng lại lăn tăn vui sướng. Cửa xe vừa mở, Cung Qúy Dương bước xuống,nhíu mày, sau đó nghiêng đầu lượn quanh vòng, hình như cảm thấy hứng thú đối với chiếc váy người .

      "Này, Cung Quý Dương, xem cái gì?" Sầm Tử Tranh cảnh giác hỏi, người đàn ông này bao giờ cũng hành động theo lẽ thường, cái tính cách quáigở ấy khiến khó mà đoán ra được.

      Hình như xem đủ rồi, Cung Quý Dươngchăm chú nhìn , khóe môi mím chặt,ánh mắt tĩnh mịch, lại ném ra câukhó hiểu: “Về sau cho phép mặccái váy này nữa!”

      " cái gì?" Sầm Tử Tranh cho là mình nghe lầm, giọng của cũng lộra tia thể tưởng tượng nổi.

      " còn chưa đủ ràng sao? Vềsau cho phép em mặc cái váy nàynữa!” Cung Qúy Dương nhướn mày, ‘tốtbụng’ lặp lại lần nữa.

      "Tại sao? Tôi thích cái gì mặc cái đó, dựa vào đâu mà quản tôi?” Sầm Tử Tranh lập tức lạnh lùng bác bỏ, đúng làđồ điên!

      ...

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 16: Cuộc gặp gỡ mập mờ (2)


      " vừa mới làm thí nghiệm xong, nếu như có xe chạy ngang qua bên người em cái váy này tốc lên, muốn để cho người đàn ông khác dòm ngó tới bạn của mình!” Cung Qúy Dương lười biếng giải thích.

      "Cái gì? Thí nghiệm?" Sầm Tử Tranh sắp sửa bị làm cho tức giận mà ngất , ngay sau đó nhìn về phía , hét lên to: “Cung Qúy Dương, ai là bạn của hả? Còn nữa, khuya rồi mà chưa về nhà nghỉ ngơi, đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi!”

      chưa bao giờ gặp qua người đàn ông nào như vậy, làm sao có thể nhàm chán thế này.

      Ai ngờ, sau khi Cung Quý Dương nghe vậy, giận quá hóa cười, khẽ vuốt hai tay, giọng điệu nhàn nhã : “ rảnh rỗi chút nào, trái lại rất bận rộn!”

      xong, liền ưu nhã xoay người, mở cửa xe cho , tư thế bá đạo cho cự tuyệt, khẩu khí vẫn tràn đầy mệnh lệnh như thói quen: “Lên xe, đưa em về nhà!"

      "Mới cần giả mù sa mưa tỏ lòng hảo tâm, ngồi lên xe của , tôi mơ thấy ác mộng đó!” xong, Sầm Tử Tranh quyết định thèm để ý đến , xoay người tính rời khỏi.

      Sau khi nhìn thấy dáng vẻ chống đối của , sắc mặt của Cung Qúy Dương thoáng trở nên lo lắng, ngay sau đó, nhanh chóng đến gần , tựa như mãnh hổ vồ mồi…

      Sầm Tử Tranh hơi sửng sốt chút, còn chưa kịp phản ứng, liền bị dùng tay ôm vào trong ngực.

      người Cung Quý Dương tỏa ra mùi xạ hương nhàn nhạt, nhất thời bao trùm lấy , khiến tinh thần của khỏi lắng đọng.

      "Tiểu học muội Tử Tranh, cho là em sợ , dám ngồi lên xe của phải ?” Đôi môi nở nụ cười mờ ám, ý đồ xấu xa vỗ lăn tăn tựa như sóng dạt đến tận đuôi lông mày.

      "Ai tôi dám!" Sầm Tử Tranh là người chịu nổi kích động, cố làm ra vẻ bình tĩnh, nghênh ngang ngồi vào trong xe. Tên Cung Qúy Dương này, nếu như tỏ ra yếu thế trước mặt ta mà , về sau nhất định được nước làm tới cho coi.

      Đáy mắt của Cung Quý Dương thoáng qua nụ cười đắc chí khi vừa đạt dược mục đích.

      Sau khi đóng cửa xe, liếc nhìn Sầm Tử Tranh hình như có chút khẩn trương, bất thình lình lấn người về phía ……

      " làm cái gì?" khỏi sững sờ, hai tay đưa lên bảo vệ trước ngực.

      Còn , chỉ giúp cài dây an toàn vào thôi.

      Gương mặt của khỏi nhiễm lên tầng đỏ ửng…. là mất thể diện mà, biết cái tên này cười mình ra sao đây!

      "Ha ha ha." Quả nhiên, Cung Quý Dương bật cười sang sảng, bé này đáng quá .

      "Này, nếu lái xe, tôi liền xuống!" Sầm Tử Tranh hận thể tìm được cái lỗ nào mà chui vào, ngượng chết mất!

      "OK OK!" Cung Quý Dương nín cười, sau khi giúp cài dây an toàn, rút tay lại….ngón tay thon dài, như có như lướt qua tầng lụa mỏng phủ đùi , khởi động xe.

      Hành động nhìn như vô ý, khiến bầu khí bên trong nhất thời trở nên mập mờ…..

      Trong lòng Sầm Tử Tranh run lên từng cơn, biết lần này là vô tình hay cố ý!

      biết vì sao, cảm thấy trong xe ngày càng trở nên nóng bức, bèn quay kiếng xe xuống.

      Gió đêm ùa vào trong nháy mắt, thổi tan mái tóc dài của , dường như cũng thổi cả vào đáy lòng ngổn ngang, khiến nó càng thêm hỗn độn……

      .....


      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 16: Cuộc gặp gỡ mập mờ (3)


      Đêm tối, bỗng nhiên che tất cả, khiếnngười ta kịp thu hồi lại cảm xúc, cứnhư vậy hòa tan giữa bóng đêm.

      Sầm Tử Tranh ngồi ở vị trí tay lái phụ cố gắng đem ánh mắt của mình chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, nhưng cho dù như thế này, nhưng hơi thở nam tính ngườiCung Quý Dương vẫn tràn ngập như trước khiến cảm thấy nghẹt mũi, lại càngkhiến cho lòng thêm bối rối.

      “Tiểu học muội Tử Tranh……” Cung Quý Dương tay cầm tay lái vững vàng láixe, tay còn lại nắm lấy bàn tay bé của ôm trọn vào trong lòng bàn tay.

      “Này, làm gì đó? Buông ra !” SầmTử Tranh gạt tay Cung Quý Dương ra,xem giống như người mắc bệnh nặng, giữa hàng lông mày lên tia chánghét.

      Cung Quý Dương giận quá hóa cười, chưa bao giờ nổi giận với phụ nữ chính là cách thức thổ lộ tình cảm của mình.

      “Có vẻ em rất sợ ?”

      Khóe môi của lên lúm đồng tiềnmê hoặc: “Như vậy cũng hay, em làbạn của , về lý em nên sợanh!”

      Gió đêm bỗng nhiên thổi tung làm rối máitóc dài của , cũng giống như nỗi lòng côđang rối loạn.

      Sầm Tử Tranh tức giận trừng mắt với Cung Quý Dương: “ rất là nhàm chán đó, tôi rồi, chuyện nàychỉ có bên tình nguyện thôi, tôi đối với chút ấn tượng tốt đều khôngcó!”

      Đâu ngờ, Cung Quý Dương vẫn là bộ dạngcà lơ phất phơ, ra vẻ ủy khuất rồi :

      “Tiểu học muội Tử Tranh, biết em ghen với những người phụ nữ ở bêncạnh , vì em, hoàn toàn có thểkhông để ý đến những nàng đó! Như thế nào? hy sinh rất nhiều chứ?”

      ……” Sầm Tử Tranh cảm giác rằngtrên đầu mình bốc hơi nước…..

      “Cung Quý Dương, có chỉ số thôngminh hay thế, chẳng lẽ bằng Havard của là dùng tiền mua hay sao? Tôi…..”

      ra sức vỗ vào ngực mình cái, ngờ có lẽ do tức giận quá mà dùnglực hơi mạnh, lập tức khiến ho sặcsụa…..

      “Khụ, khụ, khụ…..”

      “Ài….Tiểu học muội Tử Tranh, em làm sao lại khổ sở như vậy để vội vàng chứng minh rằng mình có ghen vậy, biết phụ nữ đều là đằng nghĩ nẻo!” Cung Quý Dương chịu đựng ý nghĩ muốn cười to, vươn bàn tay ra phía sau khẽ vuốt lưng cho .

      “A……”

      Sầm Tử Tranh muốn phát điên lên, cảm thấy từ khi gặp phải Cung Quý Dương, cuộc sống của mình trở nên rối rắm, rốt cuộc người này có phải là người ở trái đất hay , tại sao lại nghe khônghiểu tiếng người vậy.

      “Được rồi, nên tức giận, biếtkhông, bộ dáng tức giận của em vô cùngđáng đó!” Có thể là do bộ dạng của côchọc cười , cười rất vui vẻ, nửađêm u, dưới ánh trăng đôi mắt lóe sánggợi ra ánh sáng rực rỡ.

      bàn tay to, vỗ vỗ đầu , cưng chiềugiống như đối xử với tiểu sủng vật: “Đàn ông đều thích phụ nữ đáng !”

      Sầm Tử Tranh rầu rĩ từ từ nhắm mắtkhông lên tiếng, để ý đến ý nghĩ sâu xa trong lời của .

      Nhưng mà, hành động của vừa rồi quámức thân thiết, khiến cho sinh ra cảm giác rất kỳ quái!

      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 16: Cuộc gặp gỡ mập mờ (4)


      Cung Quý Dương chăm chú nhìn gò má đẹp như ngọc của , lông mi dài nhàng run rẩy như cánh ve, lại mở ra lần nữa, đôi mắt thâm sâu giống như đại dương, sáng như vì sao.

      “Đúng là tuyệt thế giai nhân, mình nơiâm u vắng vẻ. Cho dù cùng hướng, cũnglà người trong mộng…..” theo bảnnăng mà thấp giọng ngâm vịnh, trong nháy mắt tình cảm từ từ rơi xuống……

      thanh tràn đầy từ tính lộ ra vẻ mêhoặc, khiêu khích đến sợi dây yếu ớt từ đáy lòng ….

      Trong lòng Sầm Tử Tranh vô cùng căng thẳng, cho dù là người phụ nữ ngu ngốc cũng có thể cảm nhận được khí giờ vô cùng quái dị và bình thường chút nào!

      “Ách…..cái đó, học trưởng Cung, xe dừngở đây là được rồi, phía trước là nơi tôi ở!” Lựa chọn thời cơ mà trốn , tác phong của người đàn ông này đứng đắn, aibiết được sau đó ta làm ra nhữngchuyện gì.

      Xe thể thao, đột nhiên dừng lại……

      “Học trưởng Cung, gặp lại……” Sầm TửTranh thở dài nhõm, nghĩ đếnanh ấy nghe lời mình mà dừng xe lại, vìthế khẩn trương mở cửa xe, nhưng…..

      kinh hãi khi phát ra rằng vốn là cửa xe thể mở ra được!

      ……” đột nhiên quay đầu lại,liếc mắt nhìn vào đôi mắt Cung QuýDương.

      “Em tìm cái này sao?” Cung Quý Dương giơ giơ chiếc điều khiển từ xa trong tay lên: “Muốn có, tự mình đến lấy!” Vẻ mặt của đầy vẻ trêu tức, gian ác giốngnhư con mèo đùa giỡn chuột bé.

      Sầm Tử Tranh nhíu mày cái, sau khi nhìn thấy bộ dạng khiêu khích của , nghĩ ngợi gì, cơ thể trực tiếp nhào tới phía trước để cướp đoạt, nhưng điều mà hề nghĩ đến, đó là khôngthể với đến được chiếc điều khiển từ xa, mà thân thể của mình bị Cung Quý Dương xoay người, gông cùm xiếc xíchdưới thân thể to lớn của …..

      “Cung Quý Dương, là đồ đê tiện bỉ ổi!” Sầm Tử Tranh hốt hoảng mà giãy giụa, trợn mắt lên nhìn Cung Quý Dương mà lớn tiếng quát.

      Cung Quý Dương cau mày, nụ cười xấu xa trong đôi mắt tràn đến khóe môi, anhxấu xa cười nhạo: “Tiểu học muội Tử Tranh, em kịp chờ thươngnhung nhớ sao, khi như vậy thìanh chỉ còn cách vui vẻ chấp nhận thôi!”

      đúng là kẻ khoác lác vô sỉ, ai thương nhung nhớ hả?” Khuôn mặtSầm Tử Tranh đỏ ửng vì tức giận, nhưng trong mắt Cung Quý Dương lại là dáng vẻmê người.

      “Tranh Tranh….” Khóe môi cong lênkhiêu gợi: “ lại thích phụ nữ như em thương nhung nhớ!”

      Tranh Tranh?!!!

      Sầm Tử Tranh cảm thấy da đầu mình runlên từng hồi, tại sao ta lại có thể đặtcho mình cái tên buồn nôn như vậy chứ?

      Nhìn vào ánh mắt thâm thúy của Cung Quý Dương, khỏi cảm nhậnđược nguy hiểm ngay trước mắt đếngần lại càng khiến cho người ta sợ hãi, cơ thể mềm mại dưới thân ngừng trốn tránh: “Học trưởng Cung, xin mời anhbuông tôi ra, tôi muốn về nhà!”

      “Tranh Tranh, em đúng là rất thôngminh!” Trong mắt Cung Quý Dương lên tia khen ngợi: “Em vẫn gọi tôi là học trưởng Cung, là nhắc nhở rằng là học trưởng nên bắt nạt họcmuội phải ? bé thông minh, vềsau gọi là Quý Dương, hoặc là ‘Dương’, đây chính là quyền lợi củaem…..”

      , tôi mới cần, buồnnôn…..” Sầm Tử Tranh cảm thấy bản thân mình giống như con cừu rơi vàotrong hang sói.

      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 17: Mất nụ hôn đầu tiên (1)


      Cung Quý Dương cảm thấy tức giận chút nào, chỉ là đôi môi mỏng bướng bỉnhlỳ lợm càng thêm vẻ tà ác: “ cho biết, có phải vừa nãy cái tên kia tỏ tình với em có phải ?”

      “Làm sao biết được?” Sầm Tử Tranh theo phản xạ hỏi lại, giờ phút này cảmthấy trong lòng lạnh run, người đàn ôngnày quả là xuất mọi lúc mọi nơi, lẽ toàn bộ việc đều bị nhìntrộm hay sao?

      Nghĩ nghĩ lại, chút lo lắng sâu sắcđã tràn đầy trong lòng , cảm thấy vôcùng hối hận, làm sao mà có thể chết tử tếkhi xe của ?

      “Em ở đây lo lắng cho cậu ta?!” Ngón trỏ của Cung Quý Dương ái muội lướt qua cánh môi mềm mại của , khiếncô cảm thấy run rẩy: “Nếu em dám đồng ý lời tỏ tình của cậu ta, đảm bảo sẽkhiến cho cậu ta chết cực kỳ thảm!”

      Dịu dàng thầm giống như loại rượu ngon, chỉ có chút hương thơm nhưng lại hơi say.

      …. muốn làm gì với Tử Hạo?”Sầm Tử Tranh sợ hãi mà hỏi han.

      Cung Quý Dương ác ý mở miệng: “ ra cũng có gì đâu, lại thể giết người, giết người là phạm pháp mà….., cùng lắm chỉ tạo thêmchướng ngại vật con đường trở thànhnhà thiết kế của cậu ta mà thôi!”

      …..”

      Trong đôi mắt trong trẻo tĩnh mịch của , cảm thấy bất lực khi nhìn thấyhình ảnh nho của mình: “ khôngnên quá đáng! Chấp nhận ấy hay là tự do của tôi, …. dựa vào cái gì mà muốn can thiệp vào?”

      Cánh môi sầm Tử Tranh run rẩy, trắng bệch, giống như hoa rơi khi có cuồngphòng quét qua…..

      “Bởi vì em là của , lần đầu tiên nhìnthấy em, liền thích ấm áp của em….”Đôi mắt đen láy của Cung Quý Dươngnhìn chằm chằm vào phản ứng của hề chớp mắt, giống như dịu dàngđang cháy sáng.

      …. vốn là người ích kỉ, ngườinhư căn bản thể hiểu được cáigì là tôn trọng và ! A…..”

      Cơ thể Sầm Tử Tranh ngừng lùi vềphía sau, sau khi phát ra Cung Quý Dương nhấn xuống cái nút, chỗ dựa lưng sau lưng từ từ hạ xuống, cuối cùng biến thành chiếc giường ái muội mà cũng vô cùng nguy hiểm, lập tứckinh sợ mà hét lên tiếng.

      “Chẳng lẽ cái tên kia mới hiểu thế nào là sao, ha ha, nghi thức tình nực cười…..”

      Cung Quý Dương lấn người đè xuống,nở nụ cười tà mị mà ôm lấy, cuối cùng đôimôi nóng rực nhàng rơi xuống cánhmôi run rẩy của , như cánh bướm nhàng đậu xuống nụ hoa trắngmịn!

      Cho đến bây giờ chưa bao giờ tự nhận mình là quân tử khi ở trước mặt phụ nữ,nhất là đối mặt với người phụ nữ mình thích, nhưng dịu dàng mà đoạt lấy hoàntoàn!

      Nụ hôn của Cung Quý Dương êm ái, giốngnhư xem đôi môi của là vật trân quý dễ vỡ nhất thế giới, khiến thíchkhông muốn buông tay, mà lại cầmlòng nổi thể ràng bá đạo của mình, ra sức nắm giữ toàn bộ ngọt ngào vàmềm mại của , mãi cho đến khi đôi môi đào của nhuộm đầy hơi thở củaanh.

      Sầm Tử Tranh bị hù dọa đến mức choáng váng, thân thể bé cũng trầm luân vàomộng đẹp, đầu óc lại càng trống rỗng.

      Chỉ là chân tay luống cuống đành để mặccho miêu tả lại cánh môi của mình,mặc cho từng đợt cảm giác tê dại, truyền toàn bộ cơ thể, ngoại trừ rung động cũng chỉ còn lại rung động!

      Chưa bao giờ thân mật cùng với đàn ôngnhư vậy, Sầm Tử Tranh giống như mộtcon cừu bất lực, bị hơi thở tà mị củaCung Quý Dương nhuốm đầy….

      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 17: Mất nụ hôn đầu (2)


      lâu sau đó, cuối cùng Cung QuýDương mới thỏa mãn mà rời khỏi cánhmôi xinh đẹp của , khuôn mặt là nụ cười thỏa mãn, ngón tay thon dài từ đôimôi trượt xuống xương quai xanh khiêugợi, thân thể mềm mại của dưới thân khiến khó có thể kiềm chế…..

      Dưới ánh đen mờ ảo mà ấm áp, khi cánh môi được nhuốm đầy hơi thở của ,trơn bóng mọng nước khẽ rung động, càngthêm mê hoặc lòng người.

      “Đôi môi này nhiễm hơi thở của , cho nên, nó là của , Tranh Tranh, thể để cho người đàn ông khác tranh giành đó…!”

      Đôi mắt Cung Quý Dương sâu thăm thẳm như bầu trời đêm khuya, lại chuyển động khiến cho người ta sợ hãi hoang mang,phía dưới yết hầu tràn ngập tiếng thở gấp và thỏa mãn.

      Sầm Tử Tranh đột nhiên tỉnh ngộ…..chođến tận bây giờ mới ý thức được chuyện vừa xảy ra!

      bị cường hôn! Nhưng lại bị tên KhổngTước này cường hôn!

      Trời ạ! Nụ hôn đầu tiên của trong đêm nay, chiếc xe thể thao này lại bị mộttên ăn chơi trác táng này đoạt mất rồi???

      Lúc này đây, mới hồi phục tinh thần,cuối cùng cũng ý thức được chuyện gì xảy ra…..

      “Cung Quý Dương!” Sầm Tử Tranh gầmlên, cơn giận nhất thời bộc phát, dườngmuốn muốn ném chiếc xe !

      Ngay sau đó, đôi tay của , gắt gao túm lấy áo Cung Quý Dương, thở hổn hểnquát: “ hơi quá đáng rồi đó, là tên cướp, đây là nụ hôn đầu tiên của tôi, bồi thường cho tôi, bồi thường cho tôi!”

      xong, tiện tay níu lấy áo sơmi của , điên cuồng mà xoa xoa đôi môi, ai mà biết được hôm nay cái tên đàn ông này đãhôn bao nhiêu , người như ta, rất sợ bị lây bệnh!

      Sau khi nghe được mặt Cung QuýDương càng lộ ra nụ cười thỏa mãn, quảnhiên ngoài dự đoán của , vẻmặt đờ đẫn ban nãy của vừa nhìn làbiết nụ hôn đầu tiên! Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm ấm áp, giống như sựhưng phấn khi đạt được trân bảo quý giá nhất thế giới.

      “Giống như đứa bé ngốc, nếm trải nụhôn đầu tiên nha, chỉ là…..”

      Cung Quý Dương cười xấu xa, trong lời mảy may để ý đến bàn tay nhỏbé của gắt gao túm lấy áo : “Chỉ là nhâm nhi thưởng thức hương vị cực kỳ ngọt ngào của em, cho nên, em hy vọng bồi thường nụ hôn đầu tiêncủa em như thế nào đây, Tranh Tranh củaanh…..”

      “Cung Quý Dương, đừng có gọi tôi bằng cái tên ghê tởm như vậy! Tên tôi là SầmTử Tranh, còn nữa, đem cái bồi thườngcủa để cho những người phụ nữ khác , tôi cũng lạ gì!”

      Sầm Tử Tranh cảm thấy trái tim sắp muốnnhảy ra ngoài, muốn rời xa người đàn ông này, vì sao khi ta đến gần, dườngnhư người ta phát ra hơi thở nam tính khiến khó thở và cũng rất bốirối….

      “Là em phàn nàn về kỹ thuật hôn củaanh tốt sao?”

      Cung Quý Dương cười lưu manh, khiếncho người ta hận thể cho ta quyền xé nát vẻ mặt cười xấu xa củaanh ta, có chút hăng hái : “Dườngnhư chưa từng có người phụ nữ nào lên án như vậy cả!”

      cần tự cho mình là đúng!” Bị kích thích khiến cho kịp suynghĩ, Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy, trong lòng nổi lên chút ghen tuông: “ cho rằng mình là người tìnhcủa quần chúng sao, kỹ thuật hôn của thối nát vô cùng!”

      -------------

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2:Hồi ức
      Chương18: Nụ hôn gián bò?


      Những lời này của Sầm Tử Tranh lời ra, cảm thấy vô cùng hối hận, bởi vì nhìn thấy ràng đôi mắt Cung Quý Dương bắt đầu nheo lại, giữa con ngươi tà mị mang theo chút vẻ vui…..

      “Nếu phải vừa rồi em có phản ứng ngây ngô vụng về, cho rằng em từng hôn qua rất nhiều người, cho nên……”

      dừng lại chút, lập tức vui mừng, bờ môi mỏng liền nâng lên lộ ra lúm đồng tiền tà mị, trở mặt nhanh như lật sách: “Sau này nên những lời khiến mất hứng, nghe chưa, Tranh Tranh…..”

      Giờ phút này trong lòng cảm thấy khổ sở, cảm thấy choáng váng, hoa mắt: “Cung Quý Dương, tốt nhất là nên giết tôi ….Chẳng lẽ biết rằng da mặt của mình quá dày hay sao?”

      “Tranh Tranh, em là bảo bối cả đời này phải quý trọng, làm sao mà có thể giết em được chứ, ngoan ngoãn chấp nhận có phải tốt hay ?” Trong nụ cười của Cung Quý Dương có đầy hương vị mê hoặc lừa gạt.

      Nhìn vẻ mặt cười xấu xa của , Sầm Tử Tranh hy vọng giờ phút này có tia chớp đánh xuống, đánh chết cái tên tim phổi mà còn nghe hiểu tiếng người này.

      “Cung Quý Dương, có biết nụ hôn vừa rồi của cho tôi cảm giác gì ?” cố nén đau buồn trong lòng và ý nghĩ muốn xé nát bộ mặt của ta , nghiến răng nghiến lợi hỏi.

      đoán là…..” Cung Quý Dương giống như muốn diễn trò cùng với , cố ý thần thần bí bí cười : “Là tiêu….hồn sao, nhìn bộ dạng vừa rồi của em có lẽ là như vậy rồi!”

      Sầm Tử Tranh thèm tức giận nữa, lạnh lùng mở miệng : “Tiêu hồn? là rất buồn cười, nếu có con gián bò miệng cảm thấy tiêu hồn được sao?”

      “Có phải em nhắc nhở, để luyện tập thêm đúng ?” Cung Quý Dương giận quá hóa cười, đây đúng là lần đầu tiên có người phụ nữ miêu tả nụ hôn của giống như con gián bò qua.

      Ngón tay thon dài từ cánh môi của trượt xuống, dừng lại ở chiếc cổ mạnh khảnh: “Tranh Tranh, khi như vậy, em có đồng ý làm đối tượng luyện tập của ?”

      , đừng có mơ!” Sầm Tử Tranh che đôi môi của mình lại: “ đúng là quỷ chán ghét, cút ngay!”

      Bộ dạng vùng vẫy của , trong mắt , ngược lại rất hấp dẫn, gợi lên dục niệm bên trong người đàn ông, ngay sau đó, cả người Cung Quý Dương phủ xuống, bàn tay cứng như thép dễ dàng siết chặt hai tay của .

      Ngay sau đó, hạ người xuống, kịch liệt mà cuồng bạo bắt lấy cánh môi , mãnh liệt mà vội vàng ngấu nghiến đôi môi quá mê người của .

      Cánh môi ngọt ngào, mềm mại và cũng rất mê người vượt quá sức tưởng tượng của , cảm giác hôn môi , vô cùng ấp ám và tuyệt vời, người phụ nữ trong lòng mềm mại như nước, đây là cảm giác mà những người phụ nữ khác chưa từng mang lại cho …..

      Dần dần, thỏa mãn khi chỉ môi chạm môi đơn thuần nữa, muốn nhiều hơn, càng nhiều…..

      Môi mỏng khiêu gợi di chuyển đến lỗ tai mẫn cảm của , khẽ cắn vào chiếc cổ trắng ngần, thanh tràn ngập mê hoặc dịu dàng: “Tranh Tranh, ngoan, hé miệng, để cho có thể nhấm nháp hương vị ngọt ngào của em…..”


      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 19: Lên nhầm thuyền giặc


      Nghe vậy, Sầm Tử Tranh khỏi cả kinh, theo bản năng càng cắn chặt khớp hàm, làm sao có thể tên đàn ông đáng giận này thực được chứ?

      Cung Quý Dương chống lại ánh mắt quật cường của , cười đến vô lại….

      “Tranh Tranh, em là rất đơn thuần, tại càng muốn đem em nuốt vào bụng, em cho rằng em làm như vậy có cách nào sao?”

      Khi chuyện, đột nhiên thay đổi, trở nên u sầu mà bá đạo, giống như nụ cười vừa rồi chỉ là ảo giác, cúi xuống tai , tràn đầy khí thế, lần lượt phun ra ba chữ: “Nha đầu ngốc!”

      nghĩ phải lấy được, chưa từng sẩy tay lần nào, chống cự, chỉ là gia tăng thêm lạc thú trong quá trình săn bắn của mà thôi.

      Ngay sau đó, tay Cung Quý Dương siết chặt cổ tay của , bàn tay khác thuần thục trượt xuống chỗ xương quai xanh của , sau đó đầu ngón tay nhàng lướt, chơi đùa phủ lên trước bộ ngực no đủ của …….

      “A” đột nhiên Sầm Tử Tranh kêu to, đôi mắt cũng vì thế mà trừng lớn….., tại sao ta có thể như vậy…….

      Mà Cung Quý Dương lại nhân cơ hội này cúi đầu, cắn nuốt tất cả hô hấp của .

      Lưỡi to bá đạo, lại cành mãnh liệt xâm nhập vào chiếc miệng nhắn khẽ nhếch lên của , đoạt lấy tất cả ngọt ngào của .

      Đồng thời, bàn tay tà ác của cũng hề nhàn rỗi, ngón tay thon dài giảo hoạt chui vào bên trong, tấc tấc xâm chiếm lấy da thịt nhẵn nhụi của …..

      Dưới bàn tay là da thịt trơn mịn ngọt ngào, khiến điên cuồng, lòng bàn tay nóng bỏng trượt dài, dừng lại ở nơi chặt chẽ đùi…..

      “Cung Quý Dương, buông……” Sầm Tử Tranh cảm thấy lòng mình ngừng rơi xuống, loại cảm giác xa lạ này khiến vô cùng sợ hãi, đột nhiên dùng lực…..

      “Đinh…..”

      Chỉ thấy vật thể thủy tinh sáng lóng lánh bay về phía kính xe, sau khi tiếng động thanh thúy vang lên, lập tức bắn ngược trở về, đáp xuống sàn xe.

      Tiếng động thanh thúy vang lên khiến hai người chú ý.

      Cúc áo?!

      Sầm Tử Tranh nhìn tay mình, nguyên nhân là vừa rồi mới dùng lực, cẩn thận đem cúc áo của Cung Quý Dương đáp xuống đây, kịp nhặt cúc áo, đúng lúc đó lại ngã nhào ở bên chân Cung Quý Dương.

      Khi còn run lên kinh ngạc, mặt Cung Quý Dương lên nụ cười tà ác, nhanh chóng lan ra.

      chậm rãi cầm lấy chiếc cúc áo kia, ra vẻ tiếc rẻ : “ là đáng tiếc nha, cúc áo hư mất rồi, làm sao bây giờ?”

      Sầm Tử Tranh nhìn cúc áo sáng lấp lánh, biết ngay là thủy tinh nguyên chất, vì thế khẩn trương nuốt ngụm nước bọt, ra vẻ bình tĩnh : “Có gì đâu chứ, chẳng qua chỉ là cái cúc áo mà thôi, tôi trả lại cho là được!”

      “Tranh Tranh, em những lời này rất yên tâm, vậy em muốn bồi thường tiền mặt hay đồ vật đây?” Cung Quý Dương tà ác nhìn vẻ mặt khẩn trương của Sầm Tử Tranh, cười hề hề hỏi han.

      “Tôi……ách, đền tiền!” Sầm Tử Tranh nghĩ tới người đàn ông này lại vô cùng keo kiệt, chỉ là cái cúc áo thôi, vậy mà cũng muốn bồi thường?

      Cung Quý Dương vừa nghe xong, lại càng cười nụ xấu xa vì thấy thỏa ý nguyện, liên tục gật đầu : “A, như vậy cũng được, đúng rồi, quên nhắc nhở em, cúc áo này của được tạo thành từ vàng ròng và thủy tinh, là do thợ có chuyên môn tạo ra và đính lên áo sơmi, toàn bộ thế giới chỉ có cái, tính ra giá cả năm trăm vạn nha….!”

      “Cái gì? Năm……Năm trăm vạn??” Sầm Tử Tranh cảm thấy chân mình mềm nhũn ra.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 20: Ma quỷ bám người (1)


      Cũng bởi vì năm trăm vạn này, từ ngày đó Cung Quý Dương giống như con quỷ bám lấy Sầm Tử Tranh, vừa lấy lý do đòi nợ, cũng thuận nước đẩy thuyền mà theo đuổi .

      Chuông tan học vừa vang lên, Sầm Tử Tranh nhanh chóng thu dọn sách vở chạy ra khỏi phòng học……

      “Tử Tranh…..” Tinh Nghiên tinh mắt lập tức gọi lại: “Cậu muốn đâu chứ, chúng ta xem phim !”

      “Hôm khác , Tinh Nghiên, mình….Mình có việc gấp phải trước!” Sầm Tử Tranh sau khi bỏ lại những lời này, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

      cũng có việc gấp gì, chỉ vì tránh né hồn bất tán Cung Quý Dương, cái tên kia xuất mọi lúc trước mặt , giống như mỗi ngày đều rất nhàn rỗi, khiến cho phòng tránh kịp, quan trọng hơn là, rất sợ cái tên kia ra chuyện mình thiếu nợ ta năm trăm vạn.

      Ai, Sầm Tử Tranh những than thở vận mệnh của mình, biết hành vi của ta là bắt chẹt người khác, nhưng chính bản thân mình lại có biện pháp nào khác, dù sao cúc áo kia cũng rất xa xỉ.

      “Tử Tranh!”

      lúc miên man suy nghĩ, giọng của Thư Tử Hạo truyền đến, Sầm Tử Tranh sợ đến mức buông lỏng tay, sách vở đột nhiên rơi xuống đất…..

      “Tử Tranh, em làm sao vậy?” Thư Tử Hạo sau khi nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Sầm Tử Tranh như vậy, vội vàng chạy đến bên, cùng cúi xuống nhặt sách vở.

      “Tử Hạo, là à…..” Sầm Tử Tranh thở phào nhõm, còn tưởng rằng là cái tên ác ma kia chứ, sau khi nhìn bằng ánh mắt thân thiết, nhàng cười: “A….., em sao…..”

      xong liền đứng dậy, ngờ trước mắt cảm thấy choáng váng, thân thể lắc lư hồi…..

      “Tử Tranh!” Sắc mặt Thư Tử Hạo cả kình, cánh tay duỗi ra ôm Sầm Tử Tranh vào trong lòng: “Sắc mặt của em tốt, đưa em bệnh viện!”

      Sầm Tử Tranh vuốt vuốt trán, khóe môi gợi lên nụ cười nhàn nhạt: “Tử Hạo, em chỉ là do huyết áp thấp thôi, sau khi đứng lên đầu có chút choáng váng là chuyện bình thường, có việc gì đâu!”

      “Tử Tranh, phải là em có chuyện gì gạt chứ? Mấy ngày nay gặp em đều thấy vẻ mặt em rất kích động!” Thư Tử Hạo quan tâm hỏi han, trừ lần đó ra còn có nguyên nhân quan trọng hơn, đó là phát ra học trưởng Cung luôn luôn cố ý bám lấy Tử Tranh của .

      “Em nào có vẻ mặt kích động đâu, Tử Hạo, quá nhạy cảm…..”

      Sầm Tử Tranh còn chưa xong, lúc này chỉ thấy chiếc xe thể thao phong cách giống như cái tên lửa xuyên qua sân thể dục, tràn đầy sức sống chạy cực nhanh về phía mình…..Ngay sau đó, liền dừng lại……

      Vững vàng đứng ở đó nhìn động tác ái muội giữa hai người họ.

      Sắc mặt Sầm Tử Tranh căng thẳng, cảm thấy da đầu run lên, khuôn mặt tinh tế thoáng trắng thoáng xanh!

      Người đàn ông chết tiệt! Thực giống như du hồn dã quỷ!

      Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra dung nhan tuấn quỷ mị của Cung Quý Dương, đôi mắt đen sâu hun hút, ánh mắt nóng bỏng dừng lại ở thân hai người…..

      “Tranh Tranh, lên xe!” bận tâm đến Thư Tử Hạo đứng bên cạnh Sầm Tử Tranh, lười biếng mà lên tiếng.

      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 20: Ma quỷ bám người (2)


      Sầm Tử Tranh nhìn thấy giữa đôi mắt đen phát ra hơi thở quen thuộc của Cung Quý Dương, khỏi rụt thân thể lại, ngay sau đó, tầm mắt của bị bóng dáng Thu Tử Hạo che khuất…..

      “Học trưởng Cung, tôi thấy vui đùa cũng có phần quá đáng rồi, Tử Tranh phải là tùy tiện, xin mời đừng có quấn lấy ấy nữa!” ta lạnh nhạt .


      “Đúng là Tranh Tranh phải là tùy tiện!” Cung Quý Dương nhàn nhã dựa vào xe, mày rậm tà khí hơi nhếch lên, trả lời với dụng ý khác.

      Ngay sau đó, đôi môi mỏng của thoáng lên nụ cười ý vị thâm trường, vừa nghiêng đầu, dù bận nhưng vẫn ung dung mà quan sát thay đổi vẻ mặt của .

      đơn thuần nhất mà từng gặp, thậm chí….. còn được nếm thử nụ hôn đầu tiên trong sáng của .

      Sầm Tử Tranh khó để nhìn ra ngụ ý trong mắt Cung Quý Dương, trong lòng vô cùng bối rối, vội vàng tiến lên phía trước : “Cung Quý Dương, cho phép bừa!”

      bừa?” Cung Quý Dương nhíu mày cười, môi mỏng khẽ nhếch lộ ra ý tứ hư hỏng. Ngay sau đó, nhìn về phía Thư Tử Hạo, miễn cưỡng : “Học đệ Thư, biết Tranh Tranh có cho cậu biết đêm đó…..”

      “Cung Quý Dương, đủ rồi!” Sầm Tử Tranh đột nhiên ngắt lời của , cái miệng rộng như vậy còn muốn những chuyện xấu của mình cho Thư Tử Hạo biết sao, quả thực là khiến người ta chán ghét mà.

      Sau khi nhìn thấy khuôn mặt nhắn của đột nhiên trắng bệch, sắc mặt Cung Quý Dương khỏi trầm xuống, giữa đôi mắt thâm thúy đột nhiên lên ánh sáng hung ác nguy hiểm, cuối cùng còn tìm thấy tia nhàn rỗi nào nữa…..

      có để ý đến cái tên kia!

      “Tử Tranh, em và ta….Cuối cùng xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt Thư Tử Hạo cũng trở nên cực kỳ khó coi.

      Giờ phút này, xung quanh họ là các bạn học đứng lại xem náo nhiệt, ánh mắt chỉ trỏ cùng với những lời lẽ khiến Sầm Tử Tranh hận thể lập tức biến mất ở Trái đất này.

      “Em…..” ấp úng, biết phải cái gì cho tốt.

      “Tranh Tranh, lên xe , ở đây có nhiều người tập trung như vậy, rất dễ lỡ miệng đó!” Cung Quý Dương vô cùng kiên nhẫn , trong giọng lười biếng lộ ra chút hơi thở uy hiếp.

      Sầm Tử Tranh trợn mắt nhìn Cung Quý Dương, lát sau, sau khi trong lòng thầm mắng tiếng, bàn tay nhắn mạnh mẽ mở cửa xe….

      “Tử Tranh, em muốn cùng với ta?” Thư Tử Hạo lập tức giữ chặt cánh tay , thể tưởng tượng nổi mà nhìn hỏi.

      xin lỗi, sau này em giải thích với !” Sầm Tử Tranh khó xử nhìn thoáng qua Thư Tử Hạo, tình nguyện đứng bên cạnh chiếc xe.

      “Tử Tranh…..” thanh của Thư Tử Hạo hòa lẫn vào trong tiếng khởi động xe.

      Cung Quý Dương ở bên lái xe, môi gợi lên ý cười, sau khi nhìn gắt gao khuôn mặt nhắn của Sầm Tử Tranh, mới cười : “Như thế nào? Còn lo lắng vì món nợ năm trăm vạn kia sao, ra, món nợ này hoàn toàn có khả năng xóa bỏ!”

      Sầm Tử Tranh đột nhiên xoay đầu hướng về phía Cung Quý Dương, ánh mắt cũng trở nên sáng ngời….. ta cũng có lòng từ bi sao?

      Cung Quý Dương cười rạng rỡ, động tác giơ tay nhấc chân đều tỏa ra chí khí của người quý tộc, ngôn ngữ ra lệnh khiến cho Sầm Tử Tranh muốn đánh cho trận tơi bời…..

      “Chỉ cần em làm bạn , tất cả truy cứu nữa……”
      Quyển 2:Hồi ức
      Chương 21: Bị bắt trúng nhược điểm (1)


      Cung Quý Dương vừa dứt lời, Sầm Tử Tranh liền dùng loại ánh mắt cực kỳ thương xót nhìn , giống như nhìn đứa trẻ bị lạc đường.

      Cung Quý Dương bị nhìn với vẻ mặt đó có chút khó hiểu, tà mị cười : “Tranh Tranh, nếu vẻ mặt này của em là bày tỏ niềm vui sướng, hoàn toàn có thể tiếp nhận!”

      Sầm Tử Tranh ngược lại tức giận, sau khi thầm than tiếng, nhàng : “Cung Quý Dương, giống như Nhị Thế Tổ vậy, chỉ dựa vào quyền thế trong nhà mà diễu võ dương oai, phong lưu thành tính, nếu khi mất những thứ tài sản này, còn lại cái gì? trắng ra, đằng sau bóng dáng của tiền bạc cũng chỉ là con quỷ nhát gan mà thôi!”

      *Nhị Thế Tổ: con của những nhà giàu có.

      “Kít……” Sau cú phanh mãnh liệt, tay Cung Quý Dương xoay chuyển thân thể Sầm Tử Tranh, giọng hết sức kiên định:

      “Tranh Tranh, có thể ràng cho em biết, chính xác, nếu có tiền số việc thể làm được, nhưng…… tuyệt đối phải là người nhát gan!”

      “A? Phải ?” Khóe môi Sầm Tử Tranh dương lên ý cười khiêu khích: “Dám với tôi đến nơi ?”

      “Nơi nào?” Cung Quý Dương lập tức hỏi, xem ra nha đầu này muốn đánh cược mình phải ? Rất hứng thú, lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên có dám đánh cược với mình.

      Sầm Tử Tranh hé mở môi đào, chậm rãi ra mấy chữ: “Công viên trò chơi cao nhất!” ( ta thấy hình như chưa có soái ca nào vượt qua dc chỗ này phải)

      “Công viên trò chơi cao nhất?” nhanh chóng hỏi lại.

      Có thể nhận thấy căn bản là Cung Quý Dương biết đến công viên trò chơi, vì thế lại càng biết đến những trò chơi này có bao nhiêu đáng sợ, mỗi trò chơi đều làm việc ở cao, khiêu chiến đến giới hạn cao nhất của loài người.

      “Như thế nào? Có dám hay ?” Sầm Tử Tranh cố ý kích thích .

      Cung Quý Dương nở nụ cười mê hoặc, thèm quan tâm : “Công viên trò chơi có cái gì mà dám , học tập căng thẳng, vừa đúng lúc thư giãn chút!”

      “Được, tôi chỉ đường, lái xe!” Sầm Tử Tranh cố nén cười , vừa nghe thấy giọng điệu của biết ngay, chắc chắn ta chưa từng đến công viên trò chơi, rất nhiều người đàn ông đến nơi đó đều sợ đến mức hai chân đều nhũn ra.

      “Ok, có thể cùng với Tranh Tranh đến đó hẹn hò là chuyện vui nhất rồi!” Sầm Tử Tranh có chút cảm kích nào, chỉ đắm chìm trong vui sướng.

      Sầm Tử Tranh gì nữa, bên môi chỉ là nụ cười lạnh lùng…….Cung Quý Dương, chết chắc rồi!

      ☆☆☆☆☆☆☆☆



      Công viên trò chơi cao nhất tọa lạc tại ngoại ô thành phố, chiếm diện tích rất lớn, công viên trò chơi được xây dựng với đầy đủ trang thiết bị để trở thành nơi vừa thích vừa căm ghét của các du khách khi đến nơi này.

      Sau khi Cung Quý Dương chậm rãi lái xe, hai người vừa tiến vào cửa công viên, khó để nghe được loáng thoáng tiếng máy móc vận hành với từng đợt thét chói tai.

      Sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Cung Quý Dương, Sầm Tử Tranh cười quỷ dị, cố ý châm chọc : “Cung Quý Dương, nếu bây giờ hối hận, may ra còn kịp nha……!”

      “Hối hận? Truyện cười, Cung Quý Dương đây chưa bao giờ hối hận khi làm việc gì!” xong, Cung Quý Dương cầm tay Sầm Tử Tranh, sải bước về phía trước.

      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 21: Bị bắt trúng nhược điểm (2)


      Sầm Tử Tranh bị cưỡng ép lôi kéo về phía trước, khỏi cúi đầu nhìn hai người nắm tay nhau, chỉ thấy bàn tay to mạnh mẽ gắt gao bao trùm lên bàn tay bé, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay như dòng điện truyền vào trong lòng , khiến cho khuôn mặt nhắn ngừng đỏ lên.

      “Oa? Cái trò chơi này là gì đây? Trông có vẻ rất thú vị nha!” Cung Quý Dương nắm lấy bàn tay Sầm Tử Tranh đến phía trước trò chơi, tò mò ngẩn người nhìn đám người phía bay tới bay lui.

      đỉnh đầu là tiếng thét chói tai dường như có thể xuyên thấu màng nhĩ.

      “Đây là Thánh xe thủy tinh, tại chúng ta ở trong khu chủ đề Atlantis! Theo truyền thuyết, Thánh thành thủy tinh là toàn bộ thánh địa Atlantis mà con người hướng tới, nó là Thủy tinh cầu được gia công, đồng thời ở nơi đó cũng chứa đựng những kho báu tri thức phong phú!” Sầm Tử Tranh cũng keo kiệt mà giới thiệu chút.

      Bản thân cũng rất thích chơi những trò chơi kích thích, nhất là loại này có thể thách thức đến cực hạn lại càng thích, thánh xe thủy tinh này được cải tạo thăng cấp thêm bậc, bất kể là độ dài đường ray hay là độ cong, đều được nâng cao, cứ như vậy cũng gia tăng thêm tốc độ vận hành và tính mạo hiểm.

      , chúng ta chơi cái này!” Cung Quý Dương nhất thời hứng khởi, tràn đầy đầy tự tin .

      ….. có thể?” Đột nhiên trong lòng Sầm Tử Tranh có chút đành lòng.

      Trong mắt Cung Quý Dương hàm chừa ý cười, nhìn nhìn lên trò chơi, sau đó nhíu mày cười tà mị…..

      “Tró chơi đơn giản như vậy vì sao lại thể? Hơn nữa, nếu mà em sợ hãi, còn có khả năng được hưởng thụ cảm giác ôm người đẹp trong lòng rồi!” Hơi thở xấu xa của Cung Quý Dương rơi vào vành tai Sầm Tử Tranh.

      Sầm Tử Tranh cho là đúng liền cười cười : “Để tôi xem , nếu tự tin như vậy chờ chơi xong trò chơi này rồi sau!”

      Kèm theo từng đợt tiếng còi nguy hiểm, trò chơi lại lần nữa bắt đầu…..

      Năm phút sau……

      “Này, Cung Quý Dương, thế nào rồi, có việc gì ?” Sầm Tử Tranh cố nén ý nghĩ muốn cười, nhìn vẻ mặt xanh mét của Cung Quý Dương hỏi han.

      Còn tự là mình dũng cảm, bây giờ nhìn cũng giống quả cà nhiễm sương rồi.

      Cung Quý Dương mệt mỏi khoát tay áo, cố gắng làm dịu tức giận trong người…..đáng chết, lớn như thế này mới biết bản thân mình như vậy mà lại có…..chứng sợ độ cao!

      Làm sao có thể chứ? có khả năng chịu đựng tất cả những người huấn luyện nghiêm khắc nhất mà, nghĩ tới hôm nay thua trò chơi nho này!

      Bây giờ còn có thể cảm giác được hai chân của mình ngừng mạnh mẽ run rẩy…..thế này toi rồi, nghĩ đến luôn ở trước mặt phụ nữ phóng khoáng tự nhiên, mà lại mất mặt trước Sầm Tử Tranh, mặt trong mặt ngoài đều mất hết rồi…..

      “Cung Quý Dương……” Sầm Tử Tranh sau khi nhìn thấy bộ dáng này của , trong lòng vô cùng hả giận, đứng dậy từ chiếc ghế, hết sức ra oai : “Nếu như muốn tôi làm bạn , nên rèn luyện can đảm của cho tốt , từ từ mà chơi, gặp lại!”

      xong, liền nghênh ngang rời , đây là lần đầu tiên sảng khoái mà bỏ lại Cung Quý Dương ở phía sau, trước đây là hồn bất tán, cho dù đến chỗ nào, ta đều giống như con chó nghiệp vụ tìm ra mình.

      “Tranh Tranh……” Cung Quý Dương kêu, vừa định đứng lên, đầu là trận choáng váng…..

      Chết tiệt! Lần này là mất hết cả mặt mũi rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :