1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 9: Bắt đầu lại t ừ đầu

      Chương 03: Cuộc sống ở Cung Viên (3)
      Dịch : dquynh122

      Phanh!!!

      Trình Thiến Tây đặt mạnh tách trà lên bàn, mặt vẻ tức giận càng lúc càng sâu ...

      'Cung Doãn Thần, ông sợ tôi ngược đãi con dâu tốt của ông sao? là nực cười! Sao trước giờ tôi thấy ông bảo vệ tôi như thế?'

      Trong mắt bà vừa có vẻ tức giận vừa có vẻ bi thương ...

      Từ khi kết hôn đến nay, nhiều năm như thế bà chưa từng được nghe từ chồng lời âu yếm chứ đừng gì đến " em" ba chữ này. Lúc Cung thị vướng vào nguy cơ, ông sinh bệnh, mình bà gánh vác cả nghiệp của ông cũng chỉ nghe được câu cám ơn cực kỳ khách khí mà thôi!

      Giữa bà với ông như cách nhau bức tường, tuy rằng là vợ chồng mấy chục năm nhưng cách nào vượt qua khoảng cách vô hình kia.

      Trong mắt người ngoài, bà chễm chệ ở ngôi vị phu nhân của nhà họ Cung nỗi khổ tâm trong lòng chỉ có riêng bà hiểu.

      Thực ra bà chẳng phải là muốn giống như những người bình thường, qua cuộc sống vợ chồng bình thường nhất, có lẽ vật chất ít hơn chút nhưng về mặt tình cảm, ít nhất là phong phú hơn nhiều.

      Nhưg có cách nào, bà xuất thân hào môn, là con cháu của gia đình danh gia, vừa ra đời là chủ định phải sống cuộc đời như vậy!

      Đây là "vận mệnh" trong suy nghĩ của Trình Thiến Tây, mà cũng là "vận mệnh thể thay đổi" của bà!

      Cung Doãn Thần cũng muốn cãi nhau với vợ, ông chỉ quát khẽ: 'Thiến Tây, đủ rồi!'

      Xem ra là ông có ý muốn né tránh câu hỏi của bà ...

      Ngồi ở đối diện, Sầm Tử Tranh có cảm giác rất áy náy và bất an, ngờ, cũng muốn vì mình mà dẫn đến cuộc tranh cãi giữa hai người vì vậy : 'Mẹ, mẹ đừng tức giận!'

      Nhưng nào hay Trình Thiến Tây bị thái độ của Cung Doãn Thần chọc tức, bà đứng vụt dậy, nhìn Cung Doãn Thần, giọng cực kỳ bén nhọn ...

      'Đủ rồi? Tôi thấy chắc là ông cảm thấy quan hệ vợ chồng của chúng ta đủ rồi đúng ? Cũng đúng thôi, từ lúc tôi gả vào nhà họ Cung đến hôm nay ông chưa bao giờ để tôi vào lòng, mặc kệ tôi vì nhà họ Cung làm bao nhiêu việc cũng thể khiến ông quan tâm đến tôi!'

      Cung Doãn Thần nghe bà câu này, sắc mặt liền trở nên nặng nề, 'Thiến Tây, bà bây giờ là mẹ chồng của người ta rồi còn nháo những chuyện này làm gì chứ?'

      Sầm Tử Tranh ngồi đó dám lên tiếng, khuyên giải cũng phải mà khuyên giải cũng được, chỉ đành ngồi trơ như tượng.

      Trình Thiến Tây hề có ý nhượng bộ, bà cười lạnh: 'Đúng đó, chuyện tôi muốn chút ý nghĩa nào với ông chứ gì? Cho đến lúc này tôi mới hiểu, cho dù tôi trả giá nhiều hơn nữa cũng có cách nào tẩy hình bóng người phụ nữ kia trong lòng ông!'

      'Thiến Tây!'

      Lần này Cung Doãn Thần tức giận , ông cũng đứng dậy giọng đầy bất mãn : 'Phụ nữ? Phụ nữ nào? Tôi thấy bà chỉ là suốt ngày nghi thần nghi quỷ thôi!'

      'Ông ...'

      Trình Thiến Tây nghe chồng mình vậy, bà tức đến sắp nên lời.

      'Ông gạt được tất cả mọi người nhưng gạt được tôi! Cung Doãn Thần, bao nhiêu năm qua, ông chưa từng để tâm đến cái nhà này!'

      'Bà nháo đủ chưa? Xem ra là bà thích cãi nhau trước mặt con dâu lắm đúng ?'

      Cung Doãn Thần tức giận cao giọng hỏi, ánh mắt cũng cho thấy ông tức giận , chỉ câu này lộ khí thế và uy nghiêm của ông.

      Sầm Tử Tranh sợ ngây người ...

      Trong ấn tượng của , Cung Doãn Thần trước giờ trầm mặc nhiều lời ngờ hôm nay được chứng kiến vẻ uy nghiêm của ông, điều này khiến cho thực tin tưởng, Cung Doãn Thần phải là người đơn giản.

      Thực ra chỉ có Sầm Tử Tranh ngạc nhiên mà cả người trong cơn thịnh nộ là Trình Thiến Tây cũng nhất thời ngây người, cơn giận của Cung Doãn Thần là điều lâu rồi bà chứng kiến, nhiều năm qua ông vẫn luôn im lặng nghe theo lời bà, rất ít lần ông bộc lộ tính tình như thế.

      tiếp nữa bởi vì bà biết, tiếp chỉ gây bất lợi cho chính mình mà thôi. Trình Thiến Tây trước giờ là người tinh minh, bà muốn làm quá để chồng càng thêm ghét bỏ.

      Tức giận trừng mắt nhìn ông rồi bà đùng đùng rời khỏi phòng khách lớn, để lại Cung Doãn Thần và Sầm Tử Tranh.

      Căn phòng rộng lớn hoàn toàn im ắng, yên lặng đến nỗi chừng như có thể nghe được tiếng hít thở của người đối diện.

      Qua lúc lâu, Sầm Tử Tranh mới dè dặt lên tiếng: 'Ba à, sao lại thế?'

      Cung Doãn Thần chau chặt mày rồi mới từ từ dãn ra, mặt ông lộ vẻ mệt mỏi ngồi lại xuống sofa sau đó chỉ tay về phía đối diện: 'Ngồi !'

      Nghe lời ông, Sầm Tử Tranh ngồi xuống. Lúc này Cung Doãn Thần mới đăm chiêu lên tiếng: 'Tử Tranh à ...' Ông thở dài tiếng, 'Ta biết nãy giờ chắc con có rất nhiều nghi vấn về mối quan hệ giữa ta với mẹ chồng con. Thực ra mọi chuyện rất đơn giản, cuộc hôn nhân của ta với Thiến Tây là hôn nhân thương nghiệp, cách khác, là cuộc hôn nhân dựa tình !'

      Sầm Tử Tranh cắn môi, trong lòng bừng tỉnh, ra mọi chuyện là như thế!

      Cũng đúng thôi, hôn nhân thương nghiệp là cách mà những nhà giàu có thường dùng, chỉ có điều ... làm khổ người trong cuộc!

      'Ba à, nhưng Cung thị lúc đầu là do tay ngài sáng lập nên, sao lại phải đồng ý hôn nhân thương nghiệp làm gì?'

      Nghe Sầm Tử Tranh hỏi vậy, Cung Doãn Thần chậm rãi giải đáp cho ...

      'Thực ra ông nội của Quý Dương cũng là cha của ta trong giới chính trị có vị trí rất quan trọng vì vậy cuộc hôn nhân của ta, chính xác phải là hôn nhân chính trị - thương nghiệp chứ chỉ đơn thuần là hôn nhân thương nghiệp.'

      Sầm Tử Tranh rốt cuộc cũng hiểu, 'Vậy cũng khó trách mẹ luôn hiểu lầm ba!'

      Cung Doãn Thần cười khổ tiếng, nhìn Sầm Tử Tranh bằng ánh mắt mang nhiều thâm ý, trầm ngâm : 'Cho nên con phải hạnh phúc với Quý Dương mới được, hai người thương nhau nếu có thể đến cuối đường đúng là chuyện hề dễ dàng, nhất là với người xuất thân hào môn điều này càng giống như chuyện thần thoại!'

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 9: Bắt đầu lại t ừ đầu

      Chương 04: Ý đồ gây rối
      Dịch : dquynh122

      'Con luôn thương Quý Dương!'

      Lòng Sầm Tử Tranh chợt ấm áp, từ giây phút này mới cảm thấy có chút hiểu biết về cha chồng của mà ông ấy cũng giống như vẻ lạnh mạc bề ngoài, ngược lại, ông là người đàn ông có nội tâm phong phúc.

      'Ba, con có thể hỏi ngài câu ?'

      Cung Doãn Thần cười hiền hòa, đợi hỏi xong liền trả lời thẳng: 'Có phải là con muốn hỏi, có tồn tại người phụ nữ mà mẹ con nhắc đến hay , phải ?'

      Sầm Tử Tranh hơi sửng sốt nhưng vẫn gật đầu, trong lòng khỏi có chút ngượng ngùng, ra tâm tư của sớm bị cha chồng nhìn thấu.

      Nụ cười Cung Doãn Thần chợt trở nên có chút bất lực, 'Chuyện này ... chỉ là suy đoán của mẹ chồng con mà thôi!'

      Câu trả lời của ông khiến cho Sầm Tử Tranh có chút bất ngờ. Bây giờ nghĩ lại, người đàn ông trước mặt sâu sắc khiến người ta nhìn thấu được, điều này khiến cho Sầm Tử Tranh khỏi cười thầm, hổ là cha con, Cung Quý Dương giống hệt tính ông, bề ngoài hời hợt nhưng nội tâm sâu sắc khó dò.

      ***

      Thời gian, vô tình trôi

      mưu, vô tình mà hình thành ...

      Trong góc của gian hội quán cao cấp cực kỳ sang trọng, đây là buổi chiều, là lúc hội quán yên tĩnh nhất, đến buổi tối nơi đây mới bắt đầu náo nhiệt. Những người đến đây tụ hội, ăn uống đều là những nhân vật có máu mặt trong xã hội thượng lưu, nơi đây có thể coi như hội trường giao tế xa hoa của thành phố.

      Trong buổi chiều tĩnh lặng như vậy, nơi góc hội quán, mùi thơm thanh mát của hồng trà lan tỏa trong khí, những chiếc đèn thủy tinh đầy màu sắc được trang trí trần của phòng VIP chiếu những luồng ánh sáng dịu dàng xuống ngồi lặng lẽ nơi đó.

      thoạt nhìn rất xinh đẹp dù chiếc kính râm thời thượng che đôi mắt, ngay cả đầu tóc cũng bị quấn lên, giấu kín trong chiếc nón lưỡi trai. này phải ai khác, chính là Ngải Ân Hà.

      Ngồi đối diện với người đàn ông, ta vóc người thấp bé nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ sành sỏi, tinh ranh.

      Giữa hai người gần như có chuyện trò, người đàn ông nhấp ngụm cà phê, ngắn gọn: 'Chuyện nhờ tôi điều tra tôi điều tra xong rồi, lời hứa của bao giờ mới được thực đây?'

      Ngải Ân Hà nghe vạy, bên môi câu lên nụ cười lạnh ...

      ' yên tâm, chỉ cần làm việc đâu ra đấy, khoản tiền đó tôi đương nhiên y lời mà chuyển đến tài khoản của !'

      Người đàn ông cười ha hả, 'Yên tâm , hôm nay tôi đến chỉ là đưa những tư liệu mà cần, hơn nữa còn phần tư liệu mà tin chắc là rất thích!'

      'Ồ? Tư liệu gì?'

      ràng là lời của người đàn ông gợi được hứng thú từ Ngải Ân Hà.

      ta đoán được Ngải Ân Hà có phản ứng như vậy, chỉ bình thản : 'Đương nhiên là tư liệu có liên quan đến nhà họ Cung mà muốn tôi điều tra. Tôi dám đảm bảo, đây là tin tức nội bộ độc nhất vô nhị!'

      'Tôi nghĩ chắc định đưa nó cho tôi! !' Ngải Ân Hà thông minh và khôn khéo, đương nhiên hiểu được ý ngầm trong câu của người đàn ông.

      ta thoải mái dựa lưng vào ghế, gật đầu cười : 'Quả nhiên là thông minh! Đúng vậy, nếu như muốn có phần tư liệu đó ngoài tiền thù lao hứa, phải đưa tôi thêm sáu triệu nữa, bằng ... hừm, nếu tôi đem bán phần tư liệu này cho người khác, tin rằng bất luận là giới truyền thông hay giới kinh doanh tranh nhau mà mua lấy!'

      Ngải Ân Hà nghe vậy, nụ cười môi càng sâu, rướn người về phía trước, thấp giọng : 'Biết vì sao tôi chọn ?'

      'Tôi nghĩ nguyên nhân chính là vì chuyên nghiệp của hãng thám tử tư của chúng tôi!' Người đàn ông có vẻ đắc ý .

      Ngải Ân Hà lắc đầu cười, : 'Dĩ nhiên là phải. Tôi chọn là bởi vì ... rất ti bỉ! Nhưng đó mới chính là điều tôi cần bởi vì những người như , chỉ cần có tiền là mua được!'

      Người đàn ông nghe vậy giận mà cười càng đắc ý: 'Mặc kệ thế nào, tôi chỉ muốn điều kiện của mình, có chịu trả thêm khoản tiền kia hay là tùy thôi!'

      Từ sau mắt kính của Ngải Ân Hà chiếu ra tia nhìn sắc bén, khẽ nhếch đôi môi hồng: 'Chỉ cần tư liệu mà đưa cho tôi có giá trị, tôi hoàn toàn có thể trả cho cao hơn cái mức sáu triệu kia. Nhưng mà ... nếu như cố ý giở triò, cái tôi cần chính là ... mạng của !'

      Nghe câu này của , thân thể người đàn ông khẽ run nhưng rất nhanh ta lại cười ha hả ...

      ' yên tâm, giá trị của nó tuyệt đối vượt xa mức sáu triệu kia!'

      Ngải Ân Hà nghe vậy mặt lên nụ cười gian trá ...

      'Có thể hỏi câu ngoài lề ?' Chừng như người đàn ông nhìn ra được trong nụ cười của chứa điều gì, trong mắt ta lộ vẻ tò mò, lên tiếng.

      Ngải Ân Hà vội chỉ khoanh hai tay trước ngực, lưng tựa vào ghế như đợi ta lên tiếng.

      Người đàn ông cười: 'Vị tiểu thư này hình như có thù hận rất sâu với nhà họ Cung?'

      Chiếc kính râm che dấu rất thành công tia hiểm trong mắt ...

      'Câu hỏi này của quá ngoài lề rồi. Tôi cần thiết phải trả lời !'

      Giọng của lạnh thấu xương, giọng đó hoàn toàn phù hợp với vẻ bề ngoài xinh đẹp của .

      Người đàn ông nhún vai, hỏi thêm gì, chừng như câu hỏi kia cũng quan trọng với ta lắm.

      'OK, muốn tôi cũng miễn cưỡng, tôi chỉ muốn xem thử cái nhìn của đối với phần tư liệu kia thôi. Tôi có thể với , nếu như có thù với nhà họ Cung phần tư liệu kia tuyệt đối là vũ khí giúp giành phần thắng!'

      Ngải Ân Hà nghe vậy mặt lại lộ vẻ bất mãn, đôi mày cong khẽ nhíu lại sau đó mới : ' yên tâm, cái cần đưa cho , tôi đưa thiếu xu!'

      Người đàn ông cười càng đắc ý!

      Ngải Ân Hà cũng người nhưng nụ cười có thêm phần gian trá ...

      Cái hôm nay muốn phải là chiếm được Cung Quý Dương nữa. Khi Cung Quý Dương chính miệng tuyên bố đình chỉ hợp tác với Ngải thị, lại còn suýt nữa bóp chết tình trong trở nên nguội lạnh, hoặc là có thể , lòng của vốn nguội lạnh từ lâu, chỉ là chưa tìm được cơ hội để phát tiết mà thôi.

      Bây giờ phải triệt để hủy diệt Cung Quý Dương, và còn ... người phụ nữ khiến cho đau khổ sống bằng chết kia - Sầm Tử Tranh!!!

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 9: Bắt đầu lại t ừ đầu

      Chương 05: Tâm tư của Cung lão phu nhân
      Dịch : dquynh122

      Lúc này là giờ nghỉ trưa, cả Cung Viên đều rất yên tĩnh chỉ còn những người làm còn bận rộn với công việc của mình. Tuy chỉ mới đến đây ngày nhưng dường như Sầm Tử Tranh thích ứng rất tốt với cuộc sống ở đây.

      vào vườn hoa, Sầm Tử Tranh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hoa Marguerite ... đây là loại hoa mà thích nhất!

      thích mùi hương thanh thanh của nó, cũng thích khí chất cao nhã của nó, kiêu sa như mẫu đơn, kiều my như hoa hồng, hoa Marguerite mang vẻ đẹp rất tự nhiên.

      Sở dĩ Sầm Tử Tranh thích hoa Marguerite là vì cha , từ khi hiểu chuyện biết cha cực kỳ loài hoa này, thậm chí có phần si mê.

      Sầm Tử Tranh rất ít khi nhìn thấy hoa Marguerite mọc tự nhiên như thế này, cả biển hoa rộng trải trong tầm mắt khiến cho mắt bừng sáng.

      Ngồi cạnh bụi hoa, hít sâu mùi hương đặc biệt của nó, trong đầu hiểu sao lại thấp thoáng hình bóng của Trình Thiến Tây.

      Thực ra mẹ chồng cũng cố chấp và phiến diện như tưởng, ngược lại, chính bởi vì chán ghét của bà lại làm cho Sầm Tử Tranh có thêm nhiều tự do hơn, chỉ cần phạm vào quy tắc nào của nhà họ Cung, xem như mẹ chồng nhắm mắt mở mắt cho qua.

      Nhưng còn mối quan hệ giữa và Trình Thiến Tây ... trong đầu Sầm Tử Tranh cứ mãi quẩn quanh với suy nghĩ làm thế nào có thể cải thiện mối quan hệ này trong thời gian ngắn nhất.

      Từ chuyện hôm nay mà nghĩ, Sầm Tử Tranh chợt có cảm giác Trình Thiến Tây thực ra là người phụ nữ đáng thương, trong lòng khỏi dâng lên thông cảm với bà, dù sao đối với người phụ nữ mà , đằng đẵng bao nhiêu năm sống bên chồng mà có tình , hơn nữa còn phải trả giá rất nhiều cho nhà chồng chỉ để được chồng mình quan tâm nhiều hơn, đối với ai mà cũng là chuyện đáng buồn.

      Tuy rằng hôn nhân giữa cha mẹ chồng là hôn nhân thương nghiệp nhưng nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ Cung Doãn Thần đối với người vợ chung chăn gối bao nhiêu năm lại có chút tình cảm nào sao?

      Sầm Tử Tranh thấy điều này khó tin, dù sao trái tim con người cũng bằng máu thịt, bao nhiêu năm qua bà vì nhà họ Cung trả giá nhiều như vậy, ông biết điều đó, chẳng lẽ như vậy đủ hay sao?

      lúc miên man suy nghĩ bàn tay chợt vỗ lên vai sau đó giọng hiền hòa vang lên ...

      'Nha đầu à, nghĩ gì vậy?'

      Sầm Tử Tranh vội xoay người lại liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của bà nội.

      'Bà nội ...' vội bước tới dìu bà.

      Hai người cùng đến bóng cây râm mát ngồi xuống, Cung lão phu nhân nhìn Sầm Tử Tranh, : 'Hôm nay là ngày đầu tiên làm dâu ở nhà họ Cung cháu thấy thế nào? Có quen ? Thiến Tây có làm khó con ?'

      Sầm Tử Tranh cười trả lời bà: 'Bà nội, con tốt lắm, mẹ chồng ... thực ra là rất tốt, chỉ là thời gian bọn cháu tiếp xúc quá ít mà thôi!'

      Cung lão phu nhân gật đầu đồng ý với cách nghĩ của : 'Đúng vậy. Thực ra đứa con dâu này của ta mặt nào cũng tốt chỉ có điều có lúc xử hơi cực đoan chút, cộng với chuyện năm đó Cung thị gặp nguy cơ khiến nó lúc nào cũng luôn ở trạng thái cảnh giác cao độ!'

      Sầm Tử Tranh nhìn gương mặt hiền hòa của Cung lão phu nhân, dè dặt hỏi: 'Bà nội, thực ra ... bà rất hài lòng về mẹ phải ?'

      Cung lão phu nhân trìu mến điểm điểm tay lên trán : 'Hình như chuyện gì cũng giống được nha đầu con hết vậy. Thực ra ta cũng phải cố ý muốn làm bà mẹ chồng khó tính chỉ là mỗi lần nhìn thấy Thiến Tây chỉ trích Doãn Thần là ta nhìn thuận mắt, dù sao ta cũng là mẹ của Doãn Thần, ta còn nỡ mắng nó câu kia mà!'

      Sầm Tử Tranh nhịn nổi bật cười ...

      ' như vậy là ngài cố tình làm khó mẹ, đúng ?'

      Mỗi lần chuyện với bà nội đều cảm thấy rất thoải mái, rất nhàng, thực ra bà là người rất hiền từ, rất dễ tiếp xúc.

      'Đương nhiên rồi, bằng biết nó còn lớn gan đến đâu!'

      Cung lão phu nhân rồi, nghịch ngợm nháy mắt với Sầm Tử Tranh: 'Con xem, có phải ta là bà mẹ chồng xấu phải ?'

      Sầm Tử Tranh che miệng cười, tựa đầu vào vai bà, : 'Nếu để con bà nội là người mẹ chồng nhất đời rồi, vì con vì dâu mà đem cháu dâu ra làm bia đỡ đạn! Bà nội, ngài khổ tâm nha!'

      Ai cũng người già cũng như trẻ con đúng thế , Sầm Tử Tranh cảm thấy có lúc hành động và cách Cung lão phu nhân giống như đứa trẻ, thực đáng .

      'Ồ?' Cung lão phu nhân nghe vậy, hào hứng hỏi lại: 'Sao cháu vậy?'

      Sầm Tử Tranh ngồi thẳng dậy, hắng giọng : 'Bà nội, con hỏi bà trước, con với bà nội biết nhau từ trước rồi, tối hôm qua vì sao bà lại làm như là lần đầu gặp con vậy?'

      Cung lão phu nhân trả lời thẳng câu hỏi của mà mỉm cười hỏi ngược lại: 'Ta muốn nghe thử xem cách nghĩ của con là thế nào? Con thử xem, vì sao tối hôm qua bà lão này lại làm như vậy?'

      Sầm Tử Tranh nhìn lại bà, môi cũng câu lên nụ cười, : 'Thực ra cũng đơn giản thôi, lúc đầu bà nội sợ mẹ cháu hiểu lầm, hiểu lầm là ngài sớm biết cháu nhưng lại dấu bà. Nhưng về sau khi ngài nhìn thấy mẹ chồng cháu làm khó cháu đủ điều nỡ nhìn cháu chịu ủy khuất cho nên mới đứng về phía cháu, trong lòng bà rất mâu thuẫn nhưng về sau nghĩ lại, ai bảo đối xử với con trai tôi tốt như vậy, nếu như đối xử tốt với con tôi chút, tôi cũng đối xử với như bà mẹ chồng tốt, vì vậy bà vẫn quyết định đứng về phía đứa cháu dâu là cháu, mục đích chính là muốn cho mẹ chồng cháu nhận ra điều đó mà thôi!'

      giống như nhà phân tích tâm lý, phân tích rành mạch những suy nghĩ và giãy dụa trong nội tâm của Cung lão phu nhân.

      Cung lão phu nhân cười đến khép miệng được, bà vỗ vào tay Sầm Tử Tranh, trong mắt lộ vẻ tán thưởng.

      'Nha đầu, cháu thông minh, hoàn toàn đoán đúng tâm tư của bà, đứa bé hiểu lòng người. Nhưng mà ...'

      chợt ngưng lại, 'Ta luôn đứng về phía cháu còn vì nguyên nhân khác nữa!'

      'Nguyên nhân gì ạ?' Sầm Tử Tranh mở to mắt nhìn Cung lão phu nhân.

      Cung lão phu nhân mỉm cười: 'Bà nội như ta rất thích đứa cháu dâu là con, vừa nhìn thấy con ta rất thích rồi. Nhưng nếu như con đủ tốt ta cũng làm như vậy đâu!'

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 9: Bắt đầu lại t ừ đầu
      Chương 06: Chuyện xưa như cách mấy đời
      Dịch : dquynh122

      Sầm Tử Tranh nghe Cung lão phu nhân như vậy ánh mắt dần trở nên ảm đạm. thở dài tiếng, : 'Nếu như con tốt đến thế mẹ đến nỗi ghét bỏ con như vậy!'

      Ánh mắt và thái độ bất mãn của Trình Thiến Tây lúc nào cũng khắc sâu trong đầu của Sầm Tử Tranh, từ lúc biết chuyện đến giờ, chưa bao giờ thấy thiếu tự tin đến vậy.

      Cung lão phu nhân nghe vậy cười ha hả : 'Tử Tranh à, thực ra mẹ chồng con tuy có hơi cường thế chút như cũng phải là người lý lẽ, có lẽ là Thiến Tây cần thêm chút thời gian để tiếp nhận bởi vì trong suy nghĩ của nó, con nhà họ Ngải mới là con dâu lý tưởng của nhà họ Cung!'

      Nghe nhắc đến Ngải Ân Hà, Sầm Tử Tranh chợt chau mày lại, trước giờ chưa từng nghĩ chính bởi vì Ngải Ân Hà mà khiến với Quý Dương chia lìa tám năm bởi vì tám năm trước người tin tưởng nhất ai khác ngoài Ngải Ân Hà.

      Cung lão phu nhân cũng phát ra vẻ mặt có chút khác lạ vì vậy vỗ lên tay : 'Đối với cách nghĩ và cách làm của Thiến Tây ta nghĩ ta có thể hiểu được, thay vì nó xem trọng con của nhà họ Ngải chẳng bằng cái mà Thiến Tây xem trọng chính là những lợi ích mà nhà họ Ngải có thể mang đến cho nhà họ Cung, lại thêm kia rất biết cách lấy lòng mẹ chồng cháu cho nên Thiến Tây sớm nhìn trúng con bé kia! Thực ra chỉ cần con để ý quan tâm đến mẹ chồng con nhiều hơn ta tin, Thiến Tây nhất định đón nhận con thôi!'

      Sầm Tử Tranh giấu được nụ cười khổ, thừa nhận mình thể diễn kịch được như Ngải Ân Hà.

      'Thực ra ... cháu có cách nào giống như Ngải Ân Hà được!' thành thực .

      Cung lão phu nhân gật đầu, 'Về chuyện có liên quan đến Ngải Ân Hà tám năm trước ta cũng có nghe sơ qua. Tuy ta ngừng phủ nhận nhưng theo cách nhìn và kinh nghiệm của ta, ta cũng tin ta có thể làm ra những chuyện đó!'

      'Chẳng lẽ bà nội thích ta sao?'

      Sầm Tử Tranh nghe bà vậy nhịn được hỏi lại, có chút hoài nghi, với thông minh và tinh ranh của Ngải Ân Hà, tin chắc ta sớm được lòng của tất cả mọi người từ xuống dưới ở Cung gia. Quý Dương là đứa cháu trai mà Cung lão phu nhân thương nhất, mà địa vị của Cung lão phu nhân ở nhà họ Cung là rất quan trọng, tin chắc Ngải Ân Hà tìm mọi cách để lấy lòng Cung lão phu nhân.

      Nhưng Cung lão phu nhân lại hoàn toàn phủ định lời của Sầm Tử Tranh.

      'Người càng muốn ngụy trang càng dễ dàng lộ ra những nhược điểm trí mạng, ta cũng là trong lần vô tình nhìn thấy thái độ của ta khi giáo huấn người làm nên mới đoán ra được. Cái mà ta nhìn thấy hoàn toàn ngược lại với những gì mà Ngải Ân Hà thường thể ra ngoài cho nên ta mới biết, ra này rất nhiều tâm cơ!'

      rồi bà nhìn Sầm Tử Tranh, hơi ngừng lại chút rồi mới tiếp: 'Ta biết năm đó những chuyện Ngải Ân Hà làm tạo thành tổn thương rất lớn cho hai đứa. Nghe Quý Dương từng vì chuyện này mà nổi trận lôi đình, đình chỉ mọi quan hệ hợp tác với Ngải thị. Bởi vì ảnh hưởng của Cung thị, giờ có rất nhiều công ty dám hợp tác với Ngải thị. đúng là tạo nghiệt ...'

      Sầm Tử Tranh nghe vậy, cắn môi, ngập ngừng : 'Thực ra cả câu chuyện đều là do tay Ngải Ân Hà gây nên, có liên quan gì đến Ngải thị cả, cũng liên quan đến cha mẹ của Ngải Ân Hà!'

      'Con đúng là đứa bé thiện lương nhưng đây là quyết định của Quý Dương, khi nó quyết định chuyện gì có ai thay đổi được. Ta chỉ mong qua chuyện lần này Ngải Ân Hà học được bài học cho mình!' Cung lão phu nhân thở dài tiếng.

      Sầm Tử Tranh gì, đối với tất cả những việc Ngải Ân Hà làm với , là phụ nữ hoàn toàn có thể lý giải nhưng chính bởi vì cũng là phụ nữ nên mới thể tha thứ cho Ngải Ân Hà bởi vì chỉ mất cơ hội tiếp tục học hành mà quan trọng hơn cả là vì mất đứa con ... đứa con của với Quý Dương!

      Sầm Tử Tranh nghĩ mình là người rộng lượng nhưng riêng với chuyện này, đời này vĩnh viễn cũng thể tha thứ cho Ngải Ân Hà.

      Cung lão phu nhân nhìn Sầm Tử Tranh ngồi ũ rũ cạnh mình, bà cười an ủi: 'Bà nội biết con vẫn luôn lo lắng tìm cách cải thiện quan hệ giữa con với mẹ chồng phải ? Thực ra có cách cực kỳ hữu hiệu!'

      'Cách gì vậy, bà nội?' Sầm Tử Tranh nôn nóng hỏi.

      Cung lão phu nhân chỉ cười mà chưa vội , bà đưa tay vỗ lên bụng .

      Sầm Tử Tranh đơn thuần căn bản là kịp hiểu ý của bà, ngơ ngác nhìn Cung lão phu nhân.

      'Chính là nhanh chóng có cốt nhục của nhà họ Cung, như vậy chỉ mẹ chồng con vui mừng mà ngay cả bà lão này cũng rất chờ mong!' Cung lão phu nhân để chờ đợi nữa, bà ngay.

      câu này, bà tưởng rằng Sầm Tử Tranh rất ngượng ngùng, ngào ngờ vừa nghe câu này của bà, vẻ mặt chợ trở nên đầy đau khổ và buồn bã.

      'Tử Tranh à, con sao vậy?' Cung lão phu nhân cảm thấy có chút khác thường, bà lo lắng hỏi.

      Sầm Tử Tranh ngẩng đầu lên nhìn gương mặt hiền hòa của bà, giọng có chút bi thương ...

      'Tám năm trước con từng có con của Quý Dương ...'

      'Con cái gì?'

      ràng là Cung lão phu nhân chưa biết gì về chuyện Sầm Tử Tranh từng có thai, nghe vậy, mặt bà lộ ra vẻ sốt ruột.

      'Vậy đứa bé đâu? Cháu cố của ta đâu?'

      Người già như bà sống đến tuổi này cũng chẳng có mong mỏi gì nhiều, chỉ mong được nhìn thấy con cháu đầy nhà là mãn nguyện rồi.

      Sầm Tử Tranh khẽ lắc đầu sau đó mới đem chuyện năm xưa kể lại cho Cung lão phu nhân nghe nguồn cơn.

      Nghe kể hết câu chuyện mắt bà cũng rươm rướm nước mắt.

      'Tử Tranh à, ngàn lần vạn lần cũng là nhà họ Cung chúng ta có lỗi với con. Sau này nếu như con có gặp ủy khuất gì cứ với bà nội, bất kể là ai bức hiếp con, bà nội cũng luôn đứng về phía con!'

      'Bà nội ...'

      Nước mắt Sầm Tử Tranh cũng đoanh tròng, ngả đầu lên vai bà, cảm thụ tình cảm bà cháu thân thiết mà trước giờ chưa từng được nếm qua ...

      'Ngoan!'

      Lúc này Cung lão phu nhân càng thêm mến đứa cháu dâu này, bà ngờ trong quá khứ từng chịu nhiều đau khổ đến như vậy!

      Nước mắt kìm được rốt cuộc cũng rơi xuống, từng giọt từng giọt như những viên trân châu.

      Từng chuyện từng chuyện xưa nhắc lại chợt có cảm giác như cách mấy đời nhưng những đau đớn mà nó mang đến vẫn còn nguyên đó...

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 9: Bắt đầu lại t ừ đầu
      Chương 07: Bí mật về thân thế của cha (1)
      Dịch : dquynh122

      Màn đêm vừa buông xuống Sầm Tử Tranh bắt đầu tới lui trong phòng khách, mắt ngừng nhìn lên đồng hồ.

      Cung lão phu nhân thấy như vậy, cười trêu : 'Quý Dương à, con mau trở về thôi, con mà còn về có người mong đến dài cổ luôn đó!'

      'Bà nội ...' Sầm Tử Tranh đỏ mặt ngượng ngùng lên tiếng, vội ngồi xuống bên cạnh Cung lão phu nhân, tay khoác lên cánh tay bà, 'Đâu phải cháu đợi Quý Dương đâu!'

      'Vậy sao?' Con tưởng bà lão này già rồi nhìn thấy gì sao?' Cung lão phu nhân vẫn giữ giọng đùa cợt.

      Mặt Sầm Tử Tranh sớm đỏ rực giờ lại càng nóng đến tưởng chừng có thể rán được trứng gà, còn định lúc này dì Tề bước vào : 'Lão phu nhân, thiếu phu nhân, thiếu gia về rồi!'

      Nghe câu này Sầm Tử Tranh chờ được nữa vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, trong mắt lộ ra vẻ mừng rỡ ...

      Cung lão phu nhân nhìn theo bóng lưng , mặt lộ ra nụ cười hiền hòa, nhìn thấy hai cháu thương nhau như vậy lòng bà cũng vui lây nhưng lại chạnh lòng nhớ về người chồng khuất của mình.

      Tài xế vừa lái xe rời Cung Quý Dương nhìn thấy Sầm Tử Tranh như cánh bướm xinh đẹp bổ nhào đến bên môi liền lộ ra nụ cười đầy thâm tình, cũng bước nhanh đến, đôi cánh tay vươn ra đón vào lòng.

      'Quý Dương ...' Sầm Tử Tranh bổ nhào vào lòng , mặt giấu được tình và nỗi nhớ mong.

      Cung Quý Dương ôm chặt vào lòng, tham lam hít lấy mùi hương thanh mát của riêng , sóng mũi cao thẳng trượt mái tóc dài mượt của , giọng trầm ấm thầm bên tai Sầm Tử Tranh: 'Hôm nay có nhớ ?'

      Sầm Tử Tranh chút giấu diếm gật đầu, trong lồng ngực rộng rãi của mới có cảm giác ấm áp và an toàn.

      'Biết nhớ em đến mức nào ? Em đúng là tiểu tinh, hại ngay cả trong lúc họp cũng thất thần ...' Cung Quý Dương trầm giọng cười, trong tiếng cười tràn đầy tình ý.

      Sầm Tử Tranh gì, chỉ lẳng lặng ôm lấy người chồng của mình ...

      ***

      Sau bữa tối Sầm Tử Tranh tâm huyết dâng trào chạy đến vườn hoa hái ít hoa Marguerite về phòng cắm vào lọ hoa, nào ngờ vừa đến gần vườn hoa ngạc nhiên nhìn thấy người ngồi trong nhà kính vườn hoa. Nhìn kỹ lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy người đó là Cung Doãn Thần, ông nhìn đăm đăm về biển hoa Marguerite ánh mắt đăm chiêu, biết ông suy nghĩ điều gì.

      Theo bản năng Sầm Tử Tranh muốn rời khỏi nơi đó, dù sao khi người suy nghĩ chắc là thích có người quấy rầy. Nào ngờ khi vừa xoay người định bước cửa phòng kính chợt bị đẩy ra ...

      'Tử Tranh, vào đây chuyện phiếm với ba lúc!' Giọng Cung Doãn Thần vang lên sau lưng .

      Phòng kính trong vườn hoa nằm giữa mảnh đất trồng hoa Marguerite vì vậy khắp trong phòng kính tràn ngập mùi hương thanh mát của hoa Marguerite. Khi Sầm Tử Tranh bước vào, cảm thấy tâm tình cực kỳ thoải mái.

      'Ba, nhìn ngài hình như có tâm !' Sầm Tử Tranh ngồi đối diện với ông, dè dặt hỏi.

      Khi về ở Cung Viên, cho rằng ai có bí mật gì đáng nhưng lúc này, khi ngồi đối diện với Cung Doãn Thần người cha chồng này trong lòng dâng lên cảm giác thần bí, bình thường thấy ông hay chuyện nhưng ánh mắt lại hay toát ra vẻ thâm ảo khó dò, Sầm Tử Tranh biết, người càng như vậy càng có nhiều điều giấu trong lòng.

      Cung Doãn Thần nghe con dâu hỏi như vậy, ông mỉm cười, trong nụ cười mang theo điều gì đó mà Sầm Tử Tranh nhìn thấu được.

      Ông trực tiếp trả lời câu hỏi của mà chỉ hỏi lại: 'Ở trong ngôi nhà như Cung gia, chắc con phải chịu ít!'

      ' phải vậy đâu, ba đừng nghĩ vậy!' Sầm Tử Tranh lễ phép đáp lời.

      Cung Doãn Thần nhìn Sầm Tử Tranh, ánh mắt vẫn có vẻ khác thường giống như ông thông qua để nhìn người khác vậy, ánh mắt này khiến Sầm Tử Tranh có chút thoải mái và bất an.

      'Ba à ...' dè dặt gọi.

      Cung Doãn Thần lúc này mới hoàn hồn, ông thu tầm mắt lại, trầm ngâm lúc mới lên tiếng hỏi ...

      'Tử Tranh à, cha của con trước khi chết có lại gì ?'

      Câu hỏi này khiến cho Sầm Tử Tranh cảm thấy hết sức kỳ lạ, lắc đầu : 'Con nhớ nữa, lúc đó con còn quá ...'

      Cung Doãn Thần gật đầu, trong mắt giấu được nét tang thương, ngập ngừng lúc sau đó ông lại hỏi tiếp: 'Vậy ... còn mẹ con, bà có khỏe ?'

      Sầm Tử Tranh hơi ngẩn người, sau đó cười trả lời: 'Mẹ con rất khỏe, chỉ là thường than nơi đây giống như khu phố cũ ở Đài Loan, quan trọng nhất là lúc nào thèm ăn món Thượng Hải chính tông biết ăn ở đâu, chỉ có thể tự mình xuống bếp!'

      Môi Cung Doãn Thần câu lên nụ cười đầy thâm ý, ông chậm rãi lên tiếng, chừng như vẫn còn chìm trong suy tư ...

      'Đúng đó, mẹ con chính là như thế nhưng trước đó sức khỏe bà rất suy yếu, chắc là bởi vì cha con tận tâm chăm sóc cho nên sức khỏe mới trở nên tốt như vậy. Lúc đó bà ấy thường sinh bệnh, mỗi khi bà ấy nhập viện, trong phòng bệnh lúc nào cũng có rất nhiều hoa Marguerite, giống như muốn dời cả vườn hoa Marguerite về phòng vậy ...'

      Sầm Tử Tranh càng nghe càng hồ đồ, đôi mày xinh đẹp càng lúc càng nhíu chặt, lòng cũng theo lời của ông mà rúng động thôi.

      'Ba, ngài rất thân với mẹ con sao?'

      Chắc là có giao tình từ trước, bằng sao ông lại biết nhiều việc tường tận như thế chứ?

      Nhưng ... nghe hiểu ông gì. Mẹ của sức khỏe tốt? Hơn nữa năm xưa thường phải nằm viện? Những chuyện này sao trước giờ nghe mẹ nhắc đến chứ?

      Cung Doãn Thần chừng như phát ra hành vi của mình có chút luống cuống, ông vội đè nén nỗi xúc động trong lòng xuống, nhàn nhạt : 'Ồ, nếu như ta có nhận nhầm, cha của con tên là Sầm Dực Hiên, đúng ?'

      Sầm Tử Tranh gật đầu.

      'Vậy đúng rồi, lúc ta còn trẻ từng bị cơn bệnh nặng, là cha con cứu sống ta, ông ấy là bác sĩ chủ trị của ta!' Cung Doãn Thần như nhận ra nghi vấn trong mắt , ông lên tiếng giải thsich.

      Nhưng ông càng giải thích Sầm Tử Tranh càng nghi hoặc, 'Bác sĩ chủ trị? Ba, ý của ngài là, cha con từng làm bác sĩ sao?'

      Câu hỏi này của khiến Cung Doãn Thần thực sửng sốt, ông hỏi ngược lại: 'Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ cha mình làm nghề gì con cũng biết sao?'

      Sầm Tử Tranh lắc đầu: 'Về chuyện cha con từng làm bác sĩ con biết chút gì, mẹ cũng chưa từng nhắc qua với con, con chỉ biết cha con là công chức rất bình thường thôi!'

      Cung Doãn Thần nghe vậy cười khổ lắc đầu, ông cách dứt khoát: ' đúng! Cha của con - Sầm Dực Hiên là bác sĩ rất nổi tiếng của khoa tim mạch ở Thượng Hải!'

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :