1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 8: Hoàng tử và cô bé lọ lem
      Chương 11: lãng mạn của tình (1)
      Dịch : dquynh122

      Trong vòng ngày mà cử hành hai lần hôn lễ vốn rất hiếm có, thậm chí có thể đếm mười đầu ngón tay, Sầm Tử Tranh chính là trong số hiếm hoi đó.

      Hôn lễ mà Cung Quý Dương phí sức trù bị bị Sầm Tử Tranh uyển chuyển cự tuyệt, theo ý , bỏ xa hoa sang trọng, chỉ có tình cảm của hai người mới là điều đáng trân trọng. Vì vậy Sầm Tử Tranh chỉ muốn tất cả đều đơn giản, cầu kỳ. nguyên nhân khác để làm vậy là vì muốn giới truyền thông đồn đoán và thổi phồng tin tức kia.

      Cung Quý Dương hiểu tâm ý của , ngày bước vào lễ đường hai lần, tin tức này đối với Sầm Tử Tranh mà đúng là hay tí nào. Tuy có thể phong tỏa tin tức từ giới truyền thông nhưng muốn làm đến mức chút sơ hở nào cũng phải là chuyện dễ.

      lần nữa bước vào phòng chờ dành cho dâu, Sầm Tử Tranh nhất thời rất bối rồi. Nhìn lại chính mình trong gương, gần như thể tin được đây là hôn lễ của với Quý Dương.

      Tát cả đều chân , chân đến khó tin!

      Khi hạnh phúc chợt đến rồi , rồi trở lại, rất sợ hãi. Đúng vậy, sợ mình lại mất hạnh phúc lần nữa, mất tình lần nữa cũng là mất cơ hội được cùng Quý Dương nắm tay đến cuối đường lần nữa.

      Con người chính là như thế. con đường tìm kiếm hạnh phúc rất kiên cường và tràn đầy năng lượng nhưng khi hạnh phúc gõ cửa ngược lại, ngừng lo được lo mất.

      Gương mặt vốn xinh đẹp dưới bàn tay thần kỳ của chuyên viên trang điểm càng diễm lệ bội phần. Đôi mày ngài cong như lá liễu, hàng mi dày rợp như hai cánh bướm dập dờn, ấm áp trong đôi mắt trong veo, đôi môi đào hồng nhuận hơi mở ra như mời gọi, quyến rũ bội phần ...

      Chuyên viên trang điểm nhìn nhìn đến ngây người!

      Chiếc áo cưới được thiết kế quá đẹp, mặc người Sầm Tử Tranh đúng là như chỉ dành riêng cho , đơn giản mà mất phong thái cao quý ưu nhã.

      Khi Cung Quý Dương đẩy cửa bước vào cũng là lúc Sầm Tử Tranh vừa trang điểm xong đứng dậy ...

      Chiếc gương lớn nơi bàn trang điểm soi hình ảnh xinh đẹp mà thanh nhã của sót chút gì, Cung Quý Dương bất giác sững người. Sầm Tử Tranh đẹp, điều này biết nhưng khi mặc người chiếc áo cưới được đặt riêng cho mình, vẻ đẹp đó suýt đoạt hô hấp của .

      Chiếc váy làm bằng nhiều lớp voan chồng lên nhau được đính rất nhiều đá quý được thiết kế đơn giản mà quý phái, chất liệu vải dệt tinh xảo và loại ren trang trí từ Pháp dưới bàn tay thủ công khéo léo của người thợ chế tác khiến chiếc váy càng thêm phần hoàn mỹ.

      tấm sa mỏng phủ đầu được kết khéo léo tóc phủ xuống tận gót chân càng tôn lên vẻ đẹp huyễn hoặc của Sầm Tử Tranh.

      Ý tưởng thiết kế chiếc váy cưới này lấy bốn chữ "đơn giản thanh nhã" làm nền tảng, những đóa hoa hồng được kết từ lụa có điểm thêm những sợi trang trí màu vàng trải dài khắp thân áo từ vai cho đến eo khiến cho người mặc càng thêm tỏa sáng đến hút hồn.

      Sầm Tử Tranh cũng ngây người nhìn Cung Quý Dương, lúc này cũng thay bộ trang phục dành cho chú rể. Bộ lễ phục này là do đích thân thiết kế, sớm hoàn tất phần chế tác, trước khi đến nhà thờ còn bảo phải chạy về nhà để lấy.

      Bộ lễ phục của chú rể cũng có màu trắng, hoàn toàn phù hợp với vóc dáng tuấn cao ngất của Cung Quý Dương, gương mặt vốn rất điển trai của trong màu trắng của bộ lễ phục càng tăng thêm phần tà tứ và sức quyến rũ, ngũ quan ràng mà thâm thúy, nụ cười chói mắt kết hợp với cơ thể hoàn mỹ như pho tượng Hy lạp, lúc này như vị vương tử tôn quý, tao nhã bước ra từ truyện cổ tích.

      Sầm Tử Tranh mỉm cười với , nụ cười đẹp như nụ hoa mùa xuân, ấm áp như gió xuân thổi qua mặt đất, lại như đám mây bay cuối trời, dịu dàng mà tràn đầy tình ý ...

      Cung Quý Dương bước chậm rãi về phía Sầm Tử Tranh, trong mắt cũng tràn đầy ý cười, hơi cúi người, đặt nụ hôn gò má trắng nõn của , : 'Hôm nay rốt cuộc cũng hiểu cái gì gọi là "nụ cười nghiêng nước nghiêng thành" rồi!'

      Hai rặng mây đỏ chợt nổi lên đôi gò má , ánh mắt trong veo như nước mang theo chút thẹn thùng và đáng , bàn tay nhặn của vuốt vuốt chiếc nơ cổ áo , cười đánh trống lảng:

      'Cũng may là bộ lễ phục này mặc người rất phù hợp bằng phải mặc bộ lễ phục do người khác thiết kế rồi!'

      Trong mắt Cung Quý Dương tràn đầy ý cười, cách ái muội.

      'Điều này chứng minh, đối với cơ thể em ... hiểu rất !'

      Sầm Tử Tranh nghe vậy vừa tức vừa buồn cười, nũng nịu : 'Tại hết đó! cái gì bộ trang phục nam đầu tiên chỉ có thể là lễ phục chú rể của cho nên cơ hội duy nhất này em đương nhiên phải nắm bắt cho tốt rồi bằng sao có thể chứng minh em có khả năng về phương diện thiết kế trang phục nam này chứ!'

      Thực ra Sầm Tử Tranh biết lòng vẫn luôn hướng về Cung Quý Dương, mặc kệ là tám năm trước hay tám năm sau nhất là khi bộ trang phục nam đầu tiên xuất phác thảo của mới ngạc nhiên nhận ra rằng đó là bộ lễ phục mà tỉ lệ những đường cắt và kích cỡ của bộ lễ phục bất tri bất giác lại đúng với số đo hoàng kim của cơ thể Cung Quý Dương.

      Nhưng sau khi bộ lễ phục được thiết kế và chế tác Sầm Tử Tranh vẫn công bố với đại chúng cũng đưa cho Cung Quý Dương mà vẫn luôn giữ ở trong nhà. Trước đó, dù đồng ý kết hôn với Khương Ngự Kình cũng chưa từng nghĩ đem bộ lễ phục này cho . Có lẽ là trong tiềm thức của Sầm Tử Tranh, chỉ có người xứng đáng được mặc bộ lễ phục này đó chính là Cung Quý Dương mà trong lòng có lẽ sớm gả cho người đàn ông này rồi.

      Cung Quý Dương đương nhiên biết chuyện đó, khi nhìn thấy bộ lễ phục mà Sầm Tử Tranh sớm vì mà thiết kế trong lòng kích động và cảm động vô cùng, nhất là bây giờ, khi sống động đứng trước mặt , chuẩn bị làm tân nương của .

      'Tranh Tranh, nhắm mắt lại, muốn tặng món quà đặc biệt cho em!' Cung Quý Dương vẻ mặt thần bí .

      'Cái gì vậy? kỳ lạ!'

      Sầm Tử Tranh tuy là vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chờ đợi món quà mà Cung Quý Dương vừa .

      Dáng vẻ hiền ngoan nhu mì của như hút lấy tầm mắt của Cung Quý Dương, nếu như phải có chuyên viên trang điểm đứng ở đó sớm kìm lòng được mà diễn màn âu yếm khiến người ta hâm mộ rồi.

      Cung Quý Dương mỉm cười, lấy ra chiếc hộp tinh xảo, giọng : 'Được rồi, mở mắt ra !'

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 8: Hoàng tử và cô bé lọ lem
      Chương 12: lãng mạn của tình (2)
      Dịch : dquynh122

      Sầm Tử Tranh từ từ mở mắt ra, trong khoảnh khắc khi mở mắt ra đó, Sầm Tử Tranh có cảm giác như được chứng kiến điều kỳ diệu đẹp đẽ nhất trong truyện cổ tích ...

      Trong chiếc hộp sang trọng là đôi giày xinh đẹp, bất luận là từ góc cắt hay góc độ phản quang, đôi giày này đều xứng đáng được gọi là đôi giày pha lê trong mộng của tất cả các .

      Trời ạ!

      Sầm Tử Tranh kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng, dưới ánh đèn đôi giày được đính vô số những hạt đá quý nhìn càng lộng lẫy, ngừng phát ra những tia sáng chói mắt.

      Cung Quý Dương chậm rãi khuỵu chân xuống, trước ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của chuyên viên hóa trang, giúp Sầm Tử Tranh mang vào đôi giày đẹp như trong truyện cổ tích kia vào chân.

      'Quý Dương ...' thào gọi, xúc động đến nỗi biết phải gì.

      người đàn ông vì người phụ nữ, bất chấp ánh mắt của người khác giúp ấy mang giày, người phụ nữ đó còn phải đắn đo gì nữa chứ?

      Khi đôi giày đính hạt lấp lánh được mang vào chân Sầm Tử Tranh, mới thực nhận ra, ra phụ nữ, bất luận là loại phụ nữ gì đều là động vật cảm tính cả, tất cả phụ nữ đều có cùng điểm chung ...

      Đó chính là trái tim luôn hướng về tình cổ tích, theo đuổi lãng mạn trong cổ tích vốn là bản năng! Vào thời khắc thần thánh này, mỗi người phụ nữ đều hy vọng mình có thể trở thành nàng công chúa chân chính.

      ***

      Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, bỏ những nghi thức cầu kỳ và long trọng, chỉ còn lại nghi thức tuyên thệ trước Chúa và các Thánh thần, hôn lễ này chân thành và lãng mãn.

      Những dải lụa màu tím nhạt được gắn trang trí suốt đoạn đường dẫn từ cửa vào bục làm lễ, hơn trăm quả cầu hoa được kết từ hoa bách hợp và hoa hồng được trang trí khắp lễ đường tỏa mùi hương thơm nát, cha xứ trang trọng đọc lời tuyên thệ, mỗi góc trong lễ đường đều tràn ngập những giai điệu du dương.

      Lời tuyên thệ hôn nhân còn chưa đọc xong Cung Quý Dương chờ kịp vội "Tôi đồng ý!" sau đó đặt nụ hôn bá đạo mà tình tứ lên môi Sầm Tử Tranh, để chính thức trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của mình.

      Tất cả đều cực kỳ lãng mạn mà mất trang trọng ...

      ***

      Khi Sầm Tử Tranh lê tấm thân mệt mỏi về phòng, điều đầu tiên làm là ngả nhào lên chiếc giường lớn, sắc trời sớm tối mịt.

      thành phố đô thị phồn hoa như tài phiệt này, bất luận là người sống ở khu bình dân hay ở những khu sang trọng dành cho người giàu có ánh đèn điện từ lâu khiến cho màn đêm mất ý nghĩa của nó, chỉ còn lại màn đêm đèn hoa rực rỡ dưới ánh sáng của vô số ngọn đèn ...

      Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay chừng như rút hết sức lực mà Sầm Tử Tranh có được vì vậy khi hôn lễ vừa kết thúc, cả người hư huyễn vô lực chỉ có thể dựa vào Cung Quý Dương để mặc dẫn dìu về Cung Viên.

      Cung Viên, nơi mà vừa nghe đến thấy rùng mình ớn lạnh. Tuy Cung Quý Dương có đề nghị với là hai người trở về căn biệt thự của nhưng Sầm Tử Tranh chiu.

      Nguyên nhân cũng đơn giản thôi, nếu trở thành con dâu của nhà họ Cung, đương nhiên là phải đối mặt với tất cả những phiền phức và vấn đề ở trong nhà họ Cung rồi.

      Mà người tạo ra phiền phức có ai ngoài mẹ của Quý Dương, cũng chính là mẹ chồng của . Trong hôn lễ hôm nay, chỉ có bà là có mặt, điều này ràng là biểu đạt bất mãn và chống đối của bà đối với cuộc hôn nhân này rồi.

      Vì vậy khi Sầm Tử Tranh mệt đến mức kiệt sức ngã nhào giường, Trình Thiến Tây sớm ngồi chờ ở phòng khách chính, ánh đèn rực rỡ từ những ngọn đèn trần nhà soi nghiêng xuống gương mặt chút biểu tình của bà, bà hơi khép mi giấu những tia nhìn trầm.

      Bầu khí trong phòng khách lớn cực kỳ nặng nề, tất cả những người làm đều sợ đến mức dám sơ suất tạo ra bất kỳ tiếng động nào, cũng dám nghỉ ngơi trước, tất cả đều yên lặng, nghiêm cẩn đứng ở hai bên.

      Phanh!!!

      tiếng động lớn vang lên, tách trà làm bằng sứ Thanh Hoa tinh xảo bị Trình Thiến Tây đặt mạnh lên bàn trà, tiếng động của nó khiến cho Cung Doãn Thần chú ý, ông nhướng mắt nhìn sau đó lại tiếp tục với tờ báo trong tay.

      'Dì Tề ...' Trình Thiến Tây cất giọng lạnh như băng gọi.

      Đứng ở bên cạnh dì Tề vội bước đến, cung kính cúi người : 'Phu nhân!'

      'Kêu hai người đại thiếu gia xuống đây, gả vào nhà rồi phải biết quy tắc của dâu mới khi gả vào nhà chồng chứ. Thế nào? Chẳng lẽ còn muốn mẹ chồng như tôi đích thân lên mời chúng nó xuống hay sao?' Trình Thiến Tây vẻ mặt cực kỳ vui lên tiếng.

      'Cái này ...' Dì Tề nghe vậy mặt lộ vẻ khó xử.

      'Dì làm gì mà ấp a ấp úng vậy? Mau !' Trình Thiến Tây liếc ánh mắt sắc bén về phía bà, giọng vẫn tràn đầy bất mãn.

      Lúc này Cung Doãn Thần mới đặt tờ báo tay xuống, thở dài tiếng: 'Thiến Tây, bà vừa rồi cũng thấy đó, lúc Tử Tranh nó về đến đây gần như kiệt sức rồi, bà để cho nó nghỉ ngơi cho khỏe . Có chuyện gì ngày mai hẵng cũng muộn!'

      rồi ông nhìn về phía dì Tề và đám người làm: 'Các người cũng sớm nghỉ ngơi !'

      'Dạ, lão gia!' Đám người làm cảm thấy bầu khí này quá ngột ngạt, được lệnh giải tán đương nhiên là nhanh chóng rời cho thoát nạn.

      Nào hay Trình Thiến Tây vẫn chịu tôi, bà vỗ mạnh lên bàn trà, chút cố kỵ hành động kia có ảnh hưởng đến hình tượng phu nhân cao quý của mình hay .

      'Hừm, Tử Tranh, ông kêu cũng thân thiết quá nhỉ? Sao, chẳng lẽ ông sợ tôi làm khó con dâu tốt của ông sao? Dì Tề, kêu chúng nó xuống đây cho tôi, ngay bây giờ!'

      'Thiến Tây, bà ...'

      Cung Doãn Thần biết cá tính bướng bỉnh của vợ mình đến lúc bộc lộ, ông biết gì chỉ vô lực lắc đầu.

      Dì Tề dè dặt bước đến gần bà, : 'Phu nhân, vừa nãy thiếu gia có dặn lại, hôm nay thiếu phu nhân rất mệt, đừng nên làm phiền ...'

      'Thiếu phu nhân?'

      Trình Thiến Tây cao giọng hỏi lại sau đó cách châm chọc: 'Xem ra thực là chim sẻ thành phượng hoàng rồi, đúng là nha đầu biết phép tắc!'

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 8: Hoàng tử và cô bé lọ lem
      Chương 13: Mẹ chồng khó tính (1)
      Dịch : dquynh122

      Trong phòng, Cung Quý Dương chu đáo giúp Sầm Tử Tranh chuẩn bị bộ quần áo mặc ở nhà, vừa định giúp thay, nào ngờ khi tay vừa đụng đến cổ áo , Sầm Tử Tranh chặn lại, mặt hơi phiếm hồng ...

      'Em ...em tự thay!'

      Tuy hai người từng có quan hệ nhưng vẫn rất quen đối mặt giữ lại chút gì.

      Nét mặt Cung Quý Dương đầy thú vị nhìn , bàn tay dời xuống giữ lấy bờ eo mảnh khảnh của , giọng ái muội : 'Sao vậy? Bây giờ là người chồng được pháp luật thừa nhận của em nha, chồng giúp vợ thay quần áo là chuyện đương nhiên thôi!'

      ' đúng là ... đáng ghét cực!'

      Mặt Sầm Tử Tranh càng hồng hơn, bất chấp thân thể mệt mỏi, giật lấy bộ quần áo tay , thuận tay thúc cái rồi chạy nhanh vào phòng tắm.

      Môi Cung Quý Dương câu lên, ánh mắt tràn đầy tình ý nhìn theo bóng lưng dần mất hút của mà vẫn lưu luyến chưa rời.

      Sinh mệnh, như bước vào giai đoạn mới, có này ở bên cạnh, tất cả chợt trở nên đầy đủ và chân thực hơn nhiều.

      Nụ cười của chợt biến mất theo tiếng gõ cửa phòng, khi lời của dì Tề lọt vào tai của Cung Quý Dương, vẻ mặt chợt có chút thay đổi.

      lâu sau, Sầm Tử Tranh tắm rửa thay đồ xong bước ra, ngay lập tức thấy mình rơi vào trong vòng tay ấm áp.

      'Đừng lộn xộn mà ...' nũng nịu , ngừng né tránh nụ hôn của , 'Em có chuyện muốn với !'

      ' !'

      Môi Cung Quý Dương thuận thế đáp xuống vành tai sau đó vùi mặt vào vùng gáy trắng nõn của .

      tiếp xúc ấm áp khiến lòng Sầm Tử Tranh xúc động thôi, chợt thở dài tiếng, vòng tay và mùi long diên hương quen thuộc khiến cảm nhận được cảm giác an toàn chưa từng có.

      'Quý Dương, xem chúng ta có nên xuống gặp cha mẹ ?'

      Lời của khiến Cung Quý Dương hơi ngẩng đầu lên, sau khi cẩn thận suy nghĩ thấu đáo, Cung Quý Dương hơi mỉm cười: 'Đây là nguyên nhân em muốn trở về biệt thự mà về Cung Viên sao?'

      Sầm Tử Tranh gật đầu, thở dài tiếng sâu, 'Em kết hôn với , dù sao cứ trốn tránh mẹ cũng tốt mà, nên đối mặt trước sau gì cũng phải đối mặt thôi! Em muốn cải thiện quan hệ mẹ chồng nàng dâu này!'

      Cung Quý Dương âu yếm cọ mũi : 'Muốn cải thiện quan hệ mẹ chồng nàng dâu trước tiên phải sửa miệng . Sao lại còn kêu "mẹ " chứ?'

      'Người ta còn chưa quen mà ...' Sầm Tử Tranh rầu rĩ .

      quen là chuyện, chủ yếu chính là ... xem ra mẹ của Quý Dương vẫn còn chưa cam tâm, bằng sao lại chịu đến dự hôn lễ chứ?

      Thực ra đến hôm nay có thể cùng Quý Dương rời , trở về biệt thự nghỉ ngơi đêm sau đó hưởng tuần trăng mật nhưng Sầm Tử Tranh nghĩ, dù sao cũng trở thành người nhà họ Cung, vào ở trong Cung Viên là chuyện sớm muộn mà thôi nên mới đề nghị với Cung Quý Dương trở về đây, mục đích chính là hy vọng có ngày có thể cùng mẹ chồng xóa tan những hiềm khích.

      Tất cả những việc làm đều vì Quý Dương mà suy nghĩ bởi , nguyện ý vì thử hết mọi cách.

      Cung Quý Dương lại biết những suy nghĩ của , ôm vào lòng, giọng : 'Tranh Tranh, hôm nay em mệt lắm rồi, cần vội vã chào cha mẹ đâu, về phía mẹ giải thích, bây giờ chuyện em cần làm là yên tâm ngủ giấc cho khỏe!'

      Cung Quý Dương biết mẹ mình chờ ở phòng khách lớn mà dì Tề cũng truyền đạt ý của bà. rất hiểu tính tình của mẹ mình, hôn lễ này được cử hành khi bà chưa có chút chuẩn bị tâm lý nào, nghi ngờ gì, điều này đối với bà mà đả kích lớn.

      Cung Quý Dương biết mẹ mình lúc này muốn tỏ lập trường của bà nhưng chuyện giữa và Sầm Tử Tranh, bà dường như can thiệp quá nhiều.

      Nhưng khi nghe câu này của , Sầm Tử Tranh lắc đầu cười: 'Quý Dương, em bây giờ là con dâu của nhà họ Cung, biết em là người Đài Loan mà tổ tiên của cũng vẫn luôn duy trì những truyền thống của người châu Á, con dâu vừa vào nhà nhất định phải đến mời trà cha mẹ chồng mới đúng quy củ và truyền thống, em thể làm ngược lại được. Hơn nữa ...'

      Trong mắt thoáng lộ vẻ ngưng trọng, thở dài tiếng : 'Lúc chúng ta vừa bước vào nhà, cũng thấy mẹ ngồi nơi phòng khách rồi, nếu như em xuống chào bà, sau này làm sao mà ở chung được chứ?'

      Cung Quý Dương cười : ' cần lo lắng những điều nhặt đó đâu. Tuy Cung gia có quy tắc, rằng sau khi kết hôn nhất định phải ở lại Cung Viên nhưng nếu như em cảm thấy khó xử, chúng ta hoàn toàn có thể trở về ở tại biệt thự của . Tranh Tranh, cho dù nhau hay kết hôn cũng vậy thôi, em chỉ cần chuyên tâm là được rồi, tất cả những chuyện khác em cần phải lo lắng!'

      Sầm Tử Tranh khoác cánh tay , : 'Quý Dương, thương em, em rất cảm động nhưng dù sao em cũng thể trốn tránh cả đời được. Như vậy truyền ra ngoài cũng tốt lắm đâu!'

      Cung Quý Dương thấy kiên trì như vậy cũng chỉ đành : 'Như vậy , lát nữa bất kể thế nào em cũng được rời khỏi , hơn nữa còn phải nghe lời , biết ?'

      Sầm Tử Tranh vừa ấm áp vừa cảm động gật đầu.

      ***

      Phòng khách lớn rộng khoảng ba trăm mét vuông lúc này đèn đuốc sáng rực như ban ngày nhưng hoàn toàn yên ắng đến mức tiếng động cho đến khi tiếng bước chân của Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh khua động yên tĩnh đó.

      Theo truyền thống của người châu Á, con dâu vừa mới về nhà chồng nhất định phải dâng trà mời cha mẹ chồng, dưới giúp đỡ của dì Tề, Sầm Tử Tranh nâng chung trà pha sẵn được đặt ở bàn trà lên sau đó đưa đến trước mặt Cung Doãn Thần, : 'Cha, xin mời dùng trà!'

      Cung Doãn Thần mỉm cười, vừa gật đầu vừa đón lấy ly tra từ tay , giọng cảm động: 'Được! Được!'

      Nhìn thấy ông uống cạn chung trà, Sầm Tử Tranh lại ngâng chung trà khác đưa đến trước mặt Trình Thiến Tây, thầm hít sâu hơi sau đó : 'Mẹ, con mời mẹ dùng trà!'

      Trình Thiến Tây nhíu mày nhưng rất nhanh giấu ánh mắt bất mãn sau đó nhận lấy chung trà, lời chỉ hớp ngụm trà sau đó đặt trở lại bàn.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 8: Hoàng tử và cô bé lọ lem
      Chương 14: Mẹ chồng khó tính (2)
      Dịch : dquynh122

      'Quý Dương à ...'

      Lúc này Cung Doãn Thần lên tiếng trước: 'Trà cũng mời rồi, dẫn Tử Tranh về nghỉ ngơi cho sớm , ngày mai phải hai đứa sắp xếp du lịch rồi sao?'

      Lời của ông vừa dứt sắc mặt của Trình Thiến Tây càng trở nên khó coi, còn chưa đợi Cung Quý Dương trả lời lạnh giọng với Sầm Tử Tranh: ' theo tôi vào đây, tôi có chuyện muốn với !'

      Cả người Sầm Tử Tranh chợt cứng lại, khi vừa nhấc chân bị Cung Quý Dương ôm vào lòng.

      'Quý Dương, con ...' Trình Thiến Tây ngờ con mình lại ngăn cản, sắc mặt bà càng nặng nề hơn.

      'Mẹ à, thực ra hôm nay dẫn Tranh Tranh về đây mục đích rất đơn giản, chính là muốn báo với mẹ tiếng rằng ấy là người vợ hợp pháp của con. Mẹ có gì muốn với ấy có thể ngay tại đây!' mặt Cung Quý Dương tuy vẫn còn nụ cười nhưng trong lời mang theo thái độ cường ngạnh nhượng bộ.

      Trình Thiến Tây nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi...

      Bà hung hăng trừng mắt nhìn Sầm Tử Tranh, ngờ kia lại đem con trai bà ra làm bia đỡ đạn.

      Nhưng bà cũng muốn trực diện xung đột với con trai vì vậy chỉ đành bất mãn ngồi xuống trở lại sofa, lạnh giọng : 'Vậy được thôi, thực ra những lời ta muốn cũng đơn giản thôi!'

      rồi bà liếc về phía Cung Quý Dương ôm Sầm Tử Tranh ...

      ' nếu như gả vào nhà họ Cung vậy phải tuân thủ quy tắc của nhà họ Cung. Sau khi hết tuần trăng mật phải làm theo nguyên tác, ngoan ngoãn ở trong Cung Viên, có chuyện gì cứ dặn bảo dì Tề làm, nghe chưa?'

      Sầm Tử Tranh nghe vậy mặt có chút sửng sốt sau đó giọng : 'Mẹ, nhưng con còn công việc ...'

      Phanh!!!

      Trình Thiến Tây vỗ mạnh lên bàn trà, giọng đầy bất mãn : ' đừng quên thân phận giờ của . gả cho Quý Dương, là con dâu nhà họ Cung, nào có đạo lý mỗi ngày đều xuất đầu lộ diện chứ? cảm thấy mất mặt nhưng tôi có!'

      Lời của bà vừa sắc sảo vừa cay độc, Sầm Tử Tranh nghe mà thấy rất thoải mái, vừa định lên tiếng Cung Quý Dương cười với mẹ mình.

      'Mẹ, là con muốn Tranh Tranh về công ty giúp đỡ, mẹ cũng biết đó, thương hiệu Leila là tâm huyết của ấy, để ấy đích thân điều hành việc kinh doanh của nó là thích hợp nhất. Chuyện này con quyết định rồi, cần phải thương lượng thêm nữa!'

      Giọng điệu của tuy hòa hoãn nhưng mang theo kiên định đáng gờm khiến cho Trình Thiến Tây nghe xong, mặt lúc trắng lúc đỏ.

      'Quý Dương, con ... ý của con là bà mẹ chồng này làm khó vợ con, phải ?'

      'Mẹ ...' Cung Quý Dương buông Sầm Tử Tranh ra, ngả lưng vào sofa, vẻ thong dong nhưng sắc sảo ...

      'Con chỉ theo mà thôi. Con muốn vì cuộc hôn nhân này là Sầm Tử Tranh bị mai tài năng thiết kế của mình, có thể như thế này, con muốn ấy trở thành vợ của Cung Quý Dương con, cũng muốn ấy trở thành đứa con cưng của giới thiết kế. Còn về chuyện mẹ rốt cuộc có phải làm khó ấy con nghĩ chắc con cần phải ràng đâu. Mẹ, có những chuyện làm vừa phải tốt hơn bằng đều khiến cho ai nấy đều khó xử, ngược lại lại làm trò cười cho giới truyền thông, mẹ thấy sao?'

      Lời Cung Quý Dương vậy là quá rồi, bà là mẹ , thân làm con cũng chỉ có thể nhắc nhở bà đến thế thôi.

      'Con ...' Trình Thiến Tây bị những lời của Cung Quý Dương đến nhất thời nghẹn giọng.

      'Mẹ, con tin rằng rất nhanh thôi, mẹ biết Tranh Tranh tốt đến mức nào, ấy vì muốn mẹ có thể tiếp nhận ấy mà nhất quyết trở về Cung Viên, phần tâm ý ấy mẹ có hiểu hay ?' Những lời này Cung Quý Dương rất thành khẩn.

      'Hiểu. Mẹ đương nhiên hiểu. bụng dạ khó lường như ta mẹ là mới gặp lần đầu tiên!' Trình Thiến Tây cách mỉa mai.

      'Thiến Tây, đủ rồi. Cũng khuya lắm rồi, nếu bà muốn dạy dỗ con dâu cũng cần nhất định phải là tối nay!' Cung Doãn Thần quả thực nhìn nổi nữa, ông lên tiếng ngăn cản.

      'Hừm ...' Trình Thiến Tây thấy chồng mình cũng giúp cho Sầm Tử Tranh cơn tức trong lòng càng lớn. Bà xoay mũi dùi về phía chồng mình: 'Ông còn dám những lời này sao? Lúc đầu khi tôi vừa mới gả vào nhà họ Cung, mẹ chồng với tôi như thế nào? Lúc đó sao thấy ông lên tiếng giúp cho tôi?'

      Bà biết tính con trai mình, những chuyện nó quyết định tuyệt đối thay đổi vì vậy bà cũng ngốc đến nỗi đối chọi thẳng thừng với nó nhưng bà có thể đem cơn giận này hoàn toàn trút lên người chồng mình bởi vì năm xưa là bà tay chống đỡ Cung thị cho nên từ đó đến nay là gì làm gì Cung Doãn Thần coi như nhắm mắt mở mắt cho qua, nguyên nhân chính là vì ông cảm thấy mình thua thiệt bà.

      Cho nên bà mới có thể tùy ý làm càn như vậy.

      'Bà ...' Cung Doãn Thần nghe vậy lông mày chau lại, mặt lộ ra vẻ giận mà nghiêm, 'Bây giờ là thời địa gì rồi mà bà còn dùng mấy quy tắc cũ kỹ kia để áp chế con cái nữa chứ?'

      'Tôi mặc kệ bây giờ là thời đại gì, tôi chỉ biết lúc ban đầu bà nội Quý Dương dạy dỗ tôi thế nào bây giờ tôi dạy con dâu lại như vậy thôi. Ông đừng quên, ta xuất thân bình dân, muốn học làm thế nào để trở thành con dâu nhà giàu khoảng cách vẫn còn xa lắm!' Ngữ khí của bà chỉ có hơn chứ kém chồng mình, với Cung Doãn Thần cách thẳng thắn.

      Sầm Tử Tranh nghe vậy bất giác cắn chặt môi, nếu như phải bởi vì Cung Quý Dương sớm đẩy cửa xông ra ngoài rồi, hơn nữa còn phải hung hăng mắng tỉnh người phụ nữ kia trận!

      Ngay khi suy nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu cửa phòng khách lớn bị đẩy ra, giọng từ hòa mà uy nghiêm vang lên ...

      'Ta thấy Tử Tranh đứa bé này thừa tư cách làm cháu dâu của ta!'

      Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa, chỉ thấy bà lão tinh thần quắc thước dưới dìu đỡ của vài vệ sĩ đứng ở ngoài cửa, bà nhìn Trình Thiến Tây bằng ánh mắt bất mãn.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 8: Hoàng tử và cô bé lọ lem
      Chương 15: Cung lão phu nhân
      Dịch : dquynh122

      xuất của lão phu nhân chừng khi như mang đến luồng khí mới cho bầu khí cứng nhắc trong phòng.

      Cung Doãn Thần và Cung Quý Dương đều đứng dậy còn Trình Thiến Tây sắc mặt còn lạnh như băng như vừa nãy nữa mà thay bằng vẻ kính trọng, bà cũng vội đứng dậy bước đến dìu bà lão.

      'Mẹ, mẹ về bao giờ sao báo trước cho cả nhà tiếng chứ. Sớm biết như vậy con có thể kêu tài xế đón mẹ chứ trời khuya thế này, đường rất nguy hiểm!'

      Trình Thiến Tây là người rất mâu thuẫn, nếu như phải là mẹ chồng tốt cũng thể phủ nhận bà là người mẹ thương con, người vợ giỏi có thể đảm đương nghiệp của chồng mà quan trọng hơn cả ... bà là người dâu cực kỳ hiền thuận với mẹ chồng.

      Trong quan niệm truyền thống của bà, mẹ chồng chẳng khác gì ông Trời, chỉ cần là lời của mẹ chồng, cho dù bà có bất mãn đến mấy cũng ra mặt phản bác hoặc chống đối, cùng lắm chỉ là kêu ca mấy lời sau lưng mà thôi, chính bởi vì như vậy bà mới cho rằng Sầm Tử Tranh cũng phải làm như bà mới có thể xem như nàng dâu đúng chuẩn.

      Bao nhiêu năm làm dâu, cái lỗi lớn nhất mà Trình Thiến Tây phạm phải chính là luôn thích trách móc chồng mình, nhất là sau khi bà mình đảm đương cứu vãn nghiệp của Cung thị bất kể trường hợp lớn , thậm chí là mặc kệ trước mặt là ai, thích chê bai chê bai, mà Cung Doãn Thần cũng phản bác, chỉ cười mà cho qua.

      Điều này chính là điều gây bất mãn cho Cung Quý Dương nhất, với Cung lão phu nhân cũng vậy, dù sao Cung Doãn Thần cũng là con trai bà, đời này có người mẹ nào muốn nhìn thấy con trai mình suốt ngày bị vợ chê bai đâu chứ. Vì vậy, qua thời gian dài Cung lão phu nhân đối với Trình Thiến Tây càng nhìn càng thuận mắt.

      Lúc này Cung Quý Dương cũng bước đến, tươi cười gọi ...

      'Bà nội ...'

      'Ừ!' Cung lão phu nhân nhìn thấy Cung Quý Dương liền vui trở lại, bà đẩy cánh tay của Trình Thiến Tây dìu mình ra, kéo đứa cháu trai mà mình thiương cực kỳ này lại gần.

      'Quý Dương à, nhanh đến cho bà nội xem thử, haizzz, xem con nè, nhất định là công việc quá bận rộn rồi phải , ốm đến như vậy!'

      Vừa nhìn đứa cháu trai bà vừa đau lòng sau đó nhìn về phía Trình Thiến Tây, 'Người làm mẹ như con rốt cuộc có biết chăm sóc con hả? Lại để cháu trai của ta ốm đến như vậy?'

      'Dạ, mẹ, là con chăm sóc con được chu đáo!' Trình Thiến Tây vội trả lời.

      Cung lão phu nhân nghe con dâu vậy cũng có ý làm khó, lúc này Cung Doãn Thần cũng bước đến dìu bà đến sofa ngồi xuống, cung kính hỏi: 'Mẹ, trước đó phải mẹ trở về sao? Sao lại đến hôm nay mới trở lại, mà còn về trễ thế này?'

      Cung lão phu nhân nghe con trai hỏi, cười : 'Đều phải là vì cháu trai của ta sao? Đứa bé này từ đến lớn làm chuyện gì cũng trái với lẽ thường, kết hôn chuyện lớn như vậy lại để cho bà lão ta là người biết sau cùng, là đáng giận!'

      'Bà nội, bà giận cháu đó sao? Cháu cũng bởi vì tình huống đặc thù nên mới vội vã kết hôn như vậy!' Cung Quý Dương cười lấy lòng.

      Thực ra cũng biết, bà phải tức giận, cho dù tức giận cũng rất dễ dỗ dành, dù sao người bà thương nhất cũng chỉ có .

      'Con là dẻo miệng!'

      Cung lão phu nhân thương điểm điểm vào trán , mắng .

      Từ lúc Cung lão phu nhân bước vào cửa đến giờ, Sầm Tử Tranh vẫn ngây ngốc ngồi đấy ...

      nhìn chăm chăm Cung lão phu nhân, lúc đầu là bởi vì cảm thấy bà rất quen mắt nhưng càng nhìn càng kinh ngạc bội phần.

      ra, bà lão hiền từ mà gặp ở quán cà phê lại chính là ... bà nội của Cung Quý Dương?

      là quá kỳ diệu!

      tự chủ, Sầm Tử Tranh chợt nhớ lại những lời bà từng với mình ...

      Có lẽ Cung lão phu nhân cũng cảm giác được kinh ngạc của Sầm Tử Tranh, bà cười hiền hòa, 'Chắc là này là cháu dâu của ta rồi, ừm, tệ, rất xinh đẹp!'

      Bà liên tục tán thưởng, trong lòng thực rất thích này.

      Cung Quý Dương khoác vai Sầm Tử Tranh, giọng : 'Tranh Tranh, đây là bà nội , xem kìa, em còn chưa gì mà được bà thích như vậy rồi, ghen tỵ!'

      Lời của khiến cho Cung lão phu nhân càng vui vẻ.

      Sầm Tử Tranh chừng như vẫn còn chưa hoàn hồn lại, chợt chỉ tay về phía Cung lão phu nhân, lắp bắp hỏi: 'Bà nội? Ngài phải ...'

      'Ta chính là bà nội của Quý Dương, ta gọi con là Tử Tranh nhé?' Cung lão phu nhân chợt lên tiếng ngắt lời Sầm Tử Tranh, cười ha hả .

      Sầm Tử Tranh gật đầu vừa định lại nhìn thấy Cung lão phu nhân nháy mắt với ra hiệu cho đừng nhắc đến buổi gặp mặt lần đó.

      Thấy vậy Sầm Tử Tranh im bặt, ngoan ngoãn rót chung trà cung kính đưa cho lão phu nhân: 'Bà nội, Tử Tranh mời bà nội dùng trà!'

      'Ngoan, ngoan! Nào, mau đứng dậy !'

      Cung lão phu nhân thích từ lần trước gặp mặt, uống hết chung trà, bà kéo ngồi cạnh bên mình.

      ' ngờ cháu trai của ta lại có phúc như vậy, cưới được người vợ vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn. Quý Dương à ...'

      Cung lão phu nhân nhìn về phía cháu trai, 'Con phải chăm sóc Tử Tranh cho tốt đó. Tuy hôm nay ta có về kịp tham gia hôn lễ của hai đứa nhưng nhìn cháu dâu ngoan ngoãn nghe lời, ta cũng thấy rất mừng!'

      Lúc này mặt Trình Thiến Tây nãy giờ vẫn đứng bên cạnh bà lộ bất mãn với những lời bà nhưng bà cũng tiện phản bác, chỉ thản nhiên : 'Mẹ, những lời này ngài đúng rồi. Sầm Tử Tranh nhiều phương diện còn phải học hỏi nhiều. Dù sao cũng là môn đăng hộ đối, nếu như học xong những lễ nghi cơ bản, sau này trong các buổi tiệc, hoặc những buổi tụ hội nhất định là trò cười cho mọi người!'

      Nào ngờ Cung lão phu nhân nghe những lời này, nụ cười mặt chợt biến mất ...

      'Lễ nghi cơ bản? Ta chỉ liếc mắt qua là biết đứa cháu dâu này là có giáo dưỡng, nó còn cần học những lễ tiết gì nữa?'

      Bà bất mãn trách Trình Thiến Tây xong liền xoay sang Sầm Tử Tranh, mỉm cười : 'Tử Tranh à, bà nội thế nhưng rất thích những trang phục mà con thiết kế nha!'

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :