1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 28: Tình thành tro tàn (6)
      Dịch : dquynh122

      Nếu như hỏi, Sầm Tử Tranh cũng cảm thấy cần phải dấu diếm làm gì, người đàn ông tốt như sao nỡ lòng làm tổn thương chứ?

      Hít sâu hơi khí vào buồng phổi, Sầm Tử Tranh gật đầu : ' Khương, em ... em nên làm như vậy, nên lôi vào cuộc. Thực xin lỗi, em thấy đám cưới này ...'

      'Hủy bỏ sao? Em muốn gả cho sao?'

      Thu hết những phản ứng và nội tâm giãy dụa của vào đáy mắt, Khương Ngự Kình thấy tức giận mà ngược lại càng thấy thương nhiều hơn.

      Sầm Tử Tranh sửng sốt nhìn sau đó mới thào: 'Thực ra nhìn thấu tâm tư của em cả rồi, vì sao lại còn đối xử tốt với em như thế? ràng là em chỉ lợi dụng để rời khỏi Quý Dương mà thôi. Cho dù kết hôn cũng chưa chắc chúng ta hạnh phúc ...'

      ', Tử Tranh!'

      Khương Ngự Kình chợt mỉm cười, bàn tay to ôn nhu vén mớ tóc lòa xòa trước trán , trong mắt tràn đầy tình ý ...

      ' rồi, đây là tự nguyện, đây cũng là cơ hội duy nhất để em . Bất kể thế nào, cũng buông tay. Tử Tranh, cho cơ hội cũng là cho chính mình cơ hội, gả cho được ? biết lúc này em vẫn chưa quên được Cung Quý Dương nhưng có thể chờ. Sau khi kết hôn vẫn chờ, năm được hai năm, hai năm được hai mươi năm, hai mươi năm được ... chờ cả đời. tin rồi ngày em , người chồng này của em bởi vì, em cho cho cả đời để em!'

      Câu của như tảng đá khổng lồ đè xuống ngực khiến gần như thở nổi. Trước giờ chưa từng nghĩ người đàn ông lại có thể chấp nhất đến mức này. Chỉ là ...

      có đáng để làm vậy ?

      ' Khương ...'

      Tim Sầm Tử Tranh thắt lại, trong đôi mắt đẹp mờ mịt hơi nước, những giọt nước mắt vướng rèm mi dài của khiến người ta thấy mà đành lòng.

      'Thực xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi ...'

      biết nên gì lúc này nữa chỉ mực thốt lên lời xin lỗi từ đáy lòng ...

      'Tử Tranh, đừng xin lỗi với , em vốn phải lỗi của em!'

      Khương Ngự Kình đau lòng nhìn gương mặt đẫm lệ của . trước giờ chưa từng biết, ra người phụ nữ khóc cũng có thể xinh đẹp động lòng người đến mức này ...

      'Nhưng mà ... Khương, em thể gạt được chính mình, càng thể lừa gạt tình cảm của , em ... ô ...'

      Lời Sầm Tử Tranh còn chưa hết Khương Ngự Kình cúi người xuống, dùng đôi môi ấm áp của mình để ngăn lại những lời của ...

      Hơi thở ấm áp của phất qua mặt , nụ hôn quá đột ngột khiến muốn tránh cũng còn kịp nữa. Theo bản năng Sầm Tử Tranh muốn tránh né nhưng cả người bị đôi tay của Khương Ngự Kình giữ chặt, chiếc lưỡi ấm áp lách qua hàm răng trắng của , hút lấy ngọt ngào từ đôi môi hồng nhuận của .

      hương thơm mê người từ lan trong mũi , mùi hương này như liều thuốc kích thích làm xao động nội tâm , đôi mắt đen của càng thêm thâm thúy, sắc mặt càng trầm xuống ...

      'Ô ...' mặt Sầm Tử Tranh lộ vẻ van cầu.

      Nhưng Khương Ngự Kình hề có ý định cho cơ hội né tránh, tì trán mình lên trán , hơi thở ấm áp phớt qua mặt , dịu dàng : 'Tử Tranh, thử đón nhận , được ? Nếu như em cứ mãi cự tuyệt làm thế nào quên được ta?'

      Hô hấp của Sầm Tử Tranh bắt đầu trở nên dồn dập, trong mắt lộ ra vẻ bi thương đến cùng cực, sao có thể quên được chứ? ích kỷ cũng được, người xấu cũng được, bây giờ chỉ có thể dựa vào những ký ức và hình bóng về để có động lực mà sống tiếp. làm sao có thể quên Cung Quý Dương được chứ?

      Sầm Tử Tranh nhắm mắt lại trong vô vọng, như ngầm cho phép Khương Ngự Kình bày tỏ tình ý với mình ...

      Khương Ngự Kình thấy chống cự, môi lộ ra ý cười ấm áp, đôi tay mang theo ấm áp của trượt xuống vùng eo thon của , mùi xạ hương đầy nam tính dần xâm nhập vào hơi thở của ...

      Đôi môi Sầm Tử Tranh khẽ run, ánh mắt vừa hoang mang vừa sợ hãi, đôi hàng mi dày như cánh bướm nhấp nháy, chiếc mũi hếch lên. Mỗi bộ phận đều như mời gọi Khương Ngự Kình thưởng thức.

      chút do dự nào, thuận theo tiếng gọi trong lòng mình, đôi môi lần nữa hôn lên đôi môi đào của .

      Đôi tay ôm chặt lấy vào lòng khiến cho thể cử động được.

      Sầm Tử Tranh nghĩ, muốn thử tiếp nhận nụ hôn này nhưng khi chân chính đối mặt mới phát mình có cách nào làm được.

      Sầm Tử Tranh mở to hai mắt, theo bản năng khép chặt môi ...

      Vốn ý là muốn cự tuyệt Khương Ngự Kình nhưng cử động này lại khiến cho đầu lưỡi của Khương Ngự Kình có cơ hội trượt vào trong miệng , hút lấy mật ngọt thơm tho từ .

      Cánh tay càng dùng sức chế trụ .

      Lưỡi của càng lúc càng thâm nhập, tìm kiếm chiếc lưỡi thơm tho của ...

      Sầm Tử Tranh thấy mình sắp bị chết ngạt, cường thế của khiến cảm thấy rất thoải mái ...

      ' Khương ...'

      dễ dàng gì mới đẩy được ra, mặt vẻ hoảng hốt vẫn còn đó ...

      'Xin lỗi , em ... em được ...'

      Rốt cuộc Sầm Tử Tranh cũng nhịn nỗi nữa, gương mặt nhắn của giấu sau đôi bàn tay, nước mắt nhịn được bắt đầu rào rạt rơi.

      'Được được được, Tử Tranh, là quá nóng vội. ... nên làm cho em sợ, là lỗi của , nên xin lỗi em mới phải!'

      Khương Ngự Kình thấy khóc trong lòng cũng rối rắm theo, người trước giờ luôn trầm ổn bình tĩnh như khi nhìn thấy khóc đến thương tâm như vậy, trong lòng tự trách mình nhiều.

      Dịu dàng ôm vào lòng, nhè vỗ sau lưng như trấn an, giọng trầm thấp dễ nghe của cũng ngừng an ủi dỗ dành .

      Sầm Tử Tranh rất muốn khóc to trận cho vơi uất ức nhưng làm được, ở trong vòng tay người xa lạ, dù vòng tay ấy có ấm áp đến đâu cũng vẫn gợi cho nhớ về Cung Quý Dương, Cung Quý Dương, Cung Quý Dương ...

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 29: Tình thành tro tàn (7)
      Dịch : dquynh122

      Xe từ từ dừng lại trước chung cư nơi Sầm Tử Tranh ở, Khương Ngự Kình xuống xe sau đó về phía bên kia, chu đáo giúp mở cửa ...

      Sầm Tử Tranh bước xuống, gió đêm thổi qua khiến kìm được rùng mình cái.

      'Lạnh sao? Nhanh, khoác áo của lên!'

      Khương Ngự Kình cúi người khoác chiếc áo vest của mình lên vai , ân cần dặn dò: 'Tối nay em ngủ sớm chút, trước khi ngủ nhớ uống ly sữa ấm, như vậy ngủ ngon hơn!'

      Sầm Tử Tranh gật đầu, cả người đều toát ra vẻ mệt mỏi, thậm chí là kiệt sức.

      Khương Ngự Kình vuốt ve mái tóc dài của sau đó cúi xuống đặt lên trán nụ hôn, rồi : ' đưa em lên lầu!'

      'Hả, ... dạ được!'

      Sầm Tử Tranh vừa định lên tiếng cự tuyệt nhưng khi mắt tiếp xúc với ánh mắt tràn đầy tình ý của vô lực gật đầu.

      Khương Ngự Kình mỉm cười khoác tay lên vai , hai người vừa định bước ...

      'Tranh Tranh ...'

      giọng trầm ấm đầy sức hút vang lên từ phía ngoài của chung cư, với Sầm Tử Tranh, giọng này quen thuộc đến thể quen thuộc hơn.

      Sầm Tử Tranh vừa nghe được giọng kia liền vội xoay đầu, khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc như bước ra từ trong mộng, nhất thời ngây người tại chỗ ...

      Cung Quý Dương!

      ... phải ở Paris sao? Sao lại có thể ở dưới lầu nhà được chứ?

      Sầm Tử Tranh vẫn còn chưa thoát ra khỏi nỗi kinh ngạc, chỉ trừng to đôi mắt nhìn người đàn ông bước từng bước về phía mình ...

      Khương Ngự Kình nhìn thấy Cung Quý Dương bước đến càng lúc càng gần, toàn thân liền toát ra vẻ cảnh giới.

      Sầm Tử Tranh vẫn còn ngơ ngác nhìn Cung Quý Dương, gần như quên mất bàn tay của Khương Ngự Kình vẫn còn khoác vai mình.

      Khi Cung Quý Dương gần như đứng trước mặt Sầm Tử Tranh mới phát , nụ cười tà tứ thường thấy gương mặt tuấn kia lúc này lộ vẻ mệt mỏi và buồn bã.

      Lúc này trong mắt dường như chỉ có còn trong đầu chỉ có suy nghĩ, chính là đem bàn tay đặt vai kia chặt !!!

      Lúc này Khương Ngự Kình cướp lời trước ...

      'Cung tiên sinh, lâu gặp. Tối nay Tử Tranh rất mệt, có chuyện gì ngày mai sau được ? Mong Cung tiên sinh hiểu cho!'

      Thái độ kiêu nịnh của khiến cho Cung Quý Dương chú ý, ánh mắt nhìn về phía Khương Ngự Kình lập tức toát ra vẻ lạnh lùng nhưng vẫn lên tiếng mà trực tiếp vươn tay, kéo mạnh Sầm Tử Tranh vào lòng mình sau đó về hướng xe của ...

      nực cười, Tranh Tranh là người phụ nữ của , ở đâu đến lượt tên luật sư kia lo lắng và quan tâm như thế?

      Còn Sầm Tử Tranh vẫn chưa thoát khỏi cơn chấn động và bàng hoàng kia, nhất thời quên cả phản kháng để mặc ôm lấy mình về phía xe.

      Khương Ngự Kình thấy vậy sắc mặt liền trầm xuống, bước nhanh đến, chặn trước mặt Cung Quý Dương ...

      'Cung tiên sinh, xin tự trọng!'

      'Cút!'

      Giọng của Cung Quý Dương vẫn trầm thấp nhưng mang theo uy lực đáng sợ, đối với người đàn ông trước mặt thèm để tâm đến nhưng còn ngẩn người trong ngực kia ... nhất định phải hỏi cho ràng mới được!

      Nhận được tin báo từ bà Sầm rằng Sầm Tử Tranh sắp làm đám cưới với Khương Ngự Kình lập tức sửng sốt đến ngây người, sau đó là khó hiểu và tức giận vì vậy lập tức đáp máy bay tư nhân trở về, sau đó chờ giây vội lái xe đến chung cư của nào hay, sau bao nhiêu vất vả lại để chứng kiến màn chướng mắt kia!

      Người phụ nữ của lại dám đón nhận nụ hôn của người đàn ông khác mà hề có chút phản kháng nào, nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, cả người Cung Quý Dương lập tức toát ra vẻ trầm, nguy hiểm.

      Khương Ngự Kình nghe tiếng quát của Cung Quý Dương, mặt cũng lộ vẻ tức giận, còn định Sầm Tử Tranh rốt cuộc cũng lên tiếng ...

      ' Khương, em muốn chuyện với ta lát!'

      Giọng của yếu ớt như nhành liễu trong gió nhưng gây cho người ta nỗi xúc động, muốn làm trái suy nghĩ của .

      Khương Ngự Kình như nhận ra điều gì trong mắt , sững lại giây sau đó gật đầu trở về xe của mình nhưng khởi động máy. muốn rời bởi muốn để lại Sầm Tử Tranh đơn độc cùng với Cung Quý Dương.

      'Tranh Tranh ...'

      Nhìn thấy chướng ngại vật rời , Cung Quý Dương vội ôm vào lòng ...

      cảm giác rất mạnh mẽ rằng chính mình bị này thao túng mất rồi, nỗi tức giận thiêu đốt suốt đoạn đường từ Paris về đây trong khoảnh khắc nhìn thấy kia liền tan biến hết, nhất là khi lần nữa ôm vào lòng, cảm giác ấm áp quen thuộc khiến làm sao mà giận được.

      'Em muốn giận lẫy đó sao? trở về rồi, Tranh Tranh, đừng giận nữa. Em biết , tất cả về hôn lễ đều sắp xếp ổn thỏa cả rồi!'

      Giọng trầm thấp dịu dàng của Cung Quý Dương phớt qua tai , chỉ câu đơn giản nhưng lộ hết tâm ý của dành cho , lại khiến lòng bắt đầu dậy sóng ...

      Nhưng ... chỉ đành nén xuống ...

      'Quý Dương ...'

      Tuy rằng nỡ rời xa khỏi vòng tay nhưng Sầm Tử Tranh vẫn phải bắt buộc mình ngẩng đầu lên, khi mắt chạm vào đôi mắt sâu thấy đáy của , tim chợt thắt lại!

      'Đơn xin từ chức em đưa cho thư ký của rồi, sau này em còn là nhân viên của nữa ...'

      'Tranh Tranh, sau khi kết hôn cũng định để em phải vất vả làm nữa, chỉ cần em vui ...' Cung Quý Dương định ngắt lời lại bị chặn lại ...

      'Quý Dương ...'

      Cố nén nỗi đau trong lòng Sầm Tử Tranh nhìn , chậm rãi từng chữ : 'Em thể gả cho !'

      'Em cái gì? Em lại lần nữa xem!'

      Trong giọng của Cung Quý Dương bắt đầu có vẻ tức giận, gương mặt tuấn bắt đầu lộ ra nét sắc bén khó mà xem thường. Cung Quý Dương chậm rãi cúi xuống, mắt nhìn thẳng vào mắt , bàn tay cứng như gọng kìm giữ chặt lấy vai ...

      'Tranh Tranh, xem như lời vừa rồi của em chỉ là câu trong lúc giận dỗi, em mau thu hồi lại, xem như có việc gì!'

      Trong giọng vẫn còn bình tĩnh vẫn che dấu được dấu hiệu của cơn bão sắp đến khiến lòng Sầm Tử Tranh chợt lạnh!

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 30: Tình thành tro tàn (8-)
      Dịch : dquynh122

      Bàn tay xuôi xuống hai bên sườn bất giác nắm chặt lại, nhưng hề có ý nhượng bộ: 'Em phải đùa. Em nghiêm túc đó. Em ... thể gả cho ...'

      Lời của Sầm Tử Tranh còn chưa hết môi Cung Quý Dương đáp xuống môi , nụ hôn mang tính trừng phạt hung hăng cuốn lấy .

      Mũi, miệng, thậm chí là cả thân thể đều cảm nhận được cơn giận của , thô lỗ của , quyết liệt của , cảm giác này khiến Sầm Tử Tranh rét mà run. luôn mang tâm lý áy náy với Cung Quý Dương nên đối với nụ hôn kịch liệt, tác cầu vô độ của có ý ngăn cản.

      Khi Cung Quý Dương rời môi ra, Sầm Tử Tranh chợt cắn mạnh môi mình cho đến khi lưỡi nếm được vị mặn của máu mới chịu buông tha.

      Màu đỏ rực rỡ của máu nhuộm lên cánh môi đào của , ánh lên vẻ mặt tiều tụy của khiến nó càng thêm diễm lệ động lòng người, lại mang vẻ mị hoặc và thê lương thể tả thành lời khiến lòng Cung Quý Dương chợt thắt lại. Khi cúi đầu xuống lần nữa, nụ hôn trở nên dịu dàng và đầy thương...

      Sầm Tử Tranh mở to đôi mắt đẹp, sóng tình dập dờn trong đôi ngươi trong veo của nhưng ... nụ hôn của càng nhiệt tình ánh mắt càng trở nên mông lung ...

      biết, nụ hôn của Quý Dương có ma lực đáng sợ có thể khiến quên tất cả, quên chính mình ...

      Nhưng kìm lòng được khẽ nhắm mắt lại.

      Bị hôn đến gần như thở được, Sầm Tử Tranh ý thức hé mở đôi môi đào như muốn tìm lại cho mình ít khí trong lòng nhưng chỉ chờ có thế, đầu lưỡi mang theo lửa nóng của chút khách khí mà trượt vào!

      Hơi thở nam tính trong chớp mắt tràn ngập trong từng hơi thở của .

      Cái cảm giác tê dại có chút nguy hiểm này quá quen thuộc rồi, nó giống như loại độc dược khiến bất luận giãy dụa thế nào cũng lại trầm luân!

      Nụ hôn dài mang theo vô hạn quyến luyến chừng như hòa tan Sầm Tử Tranh, mùi long diên hương quen thuộc lần nữa bao vây lấy , trong nụ hôn như vậy, gần như có cách cự tuyệt và trốn tránh!

      , tất cả của , nụ hôn của , con người ...

      Khi Cung Quý Dương rốt cuộc chịu buông tha cho , Sầm Tử Tranh nhìn thấy đôi mắt lửa nóng, trực tiếp mà đầy tính xâm lược nhìn , thấy nhìn mình, ánh mắt dần trở nên nhẫn nại và đầy bao dung ...

      'Tranh Tranh, nghe, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?'

      cũng giận đến mức mất hết lý trí, thậm chí còn nhớ từng nũng nịu trong điện thoại lời , Quý Dương em ...

      Nhưng sao chỉ có ngày mà tất cả thay đổi thế này? Nếu như đoán sai, nhất định là gặp phải chuyện gì!

      Sầm Tử Tranh thầm thở dài tiếng, cố làm ra vẻ lạnh mạc nhìn Cung Quý Dương : ' cũng thấy có chuyện gì xảy ra rồi đấy. Em muốn gả cho Khương Ngự Kình,, ngày mai em kết hôn với ấy. Xin ...'

      'Em ta ?'

      Cung Quý Dương chợt lên tiếng ngắt lời Sầm Tử Tranh, hỏi cách thẳng thắn dứt khoát, trong giọng trầm thấp tuy vẫn còn kiên nhẫn nhưng cũng khó nhận ra điềm báo của cơn giận sắp bùng phát.

      Mặt Sầm Tử Tranh trong thoáng chốc trở nên trắng bệch, theo bản năng lẩn tránh ánh mắt của nhưng giãy dụa vài lần, cuối cùng chỉ đành nhìn thẳng vào mắt ...

      'Đúng, em ấy!'

      biết, câu này như con dao hai lưỡi, đâm cả tim lẫn tim đều rướm máu.

      'Em ... dối!'

      Giọng lạnh băng của Cung Quý Dương chợt vang lên, mặt thoáng lộ ra nét tiều tụy, đôi mắt đen sắc bén như tia X càng thêm trầm ...

      'Nếu như em ta, lúc nãy trầm mê trong nụ hôn của . Người em chỉ có !'

      quát khẽ, ánh mắt lạnh băng nhìn như muốn xuyên thủng qua lớp ngụy trang của Sầm Tử Tranh để nhìn thấu vào nội tâm , lực tay lại mạnh hơn phần.

      'Em ... có ...'

      Cả người Sầm Tử Tranh lần nữa run lên, ngay cả tiếng phản bác cũng run rẩy, yếu ớt và bất lực ...

      'Em có!' Cung Quý Dương chút khách khí vạch trần .

      'Vừa nãy em em thể gả cho chứ phải là ... em muốn gả cho ! Tranh Tranh, những ngày có ở đây, có ai đến tìm em sao?'

      Chỉ câu của vạch trần những tâm trùng trùng của nhưng lại khiến cho Sầm Tử Tranh càng muốn giãy dụa, kháng cự.

      'Cung Quý Dương, em chính là muốn gả cho , đây chỉ là cách mà thôi. có phản ứng lớn như vậy làm gì?'

      Tuy rằng rất đành lòng nhưng dù sao đau ngắn còn hơn đau dài, vẫn là sớm rời khỏi tốt hơn. Cung Quý Dương ràng là phát ra sơ hở gì rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, biết mình còn lộ ra điều gì.

      Ngược lại, Cung Quý Dương hoàn toàn có ý buông tay ra, gương mặt vốn tuấn và cương nghị phủ lên tia giận hờn, ánh mắt vừa nóng rực vừa sắc bén chừng như muốn thiêu cháy .

      'Mẹ của , đúng ?'

      Chỉ mấy chữ thôi nhưng cũng đủ gây ra cơn địa chấn trong lòng Sầm Tử Tranh, sửng sốt nhìn , nhất thời biết nên gì.

      Đôi mắt lóng lánh như chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ khiến cho Cung Quý Dương càng nhìn lòng càng loạn, cũng càng bực dọc.

      Chết tiệt! Gặp được , biết mình phải làm sao mới phải đây!

      Trước giờ luôn là người giỏi giữ bình tĩnh và ổn trọng, thương trường quyết đoán, mưu mô, đủ bình tĩnh, cũng đủ lý trí, đủ nhạy bén nhưng trước mặt , những đieuf ấy dường như biến mất chẳng còn tăm tích.

      'Tranh Tranh, mẹ đến tìm em, muốn em rời khỏi , thậm chí là còn dùng lời lẽ uy hiếp, đúng ?' khí thế bức người, hoàn toàn cho có cơ hội trốn tránh.

      Đúng, chỉ có khả năng đó thôi! còn lạ gì tính cách của Sầm Tử Tranh nữa, có thể khiến vội vàng thay đổi chủ ý cũng chỉ có người làm được, đó là mẹ , hơn nữa, nhất định là lời lẽ rất cay nghiệt.

      Nghĩ đến đây, trong mắt Cung Quý Dương càng lộ vẻ cuồng dã mà lạnh lùng.

      Tiếp xúc với ánh mắt như vậy, Sầm Tử Tranh chợt bừng tỉnh ...

      Cho dù Cung Quý Dương đoán đúng sao chứ? Cho dù có thể ra mặt dùm sao chứ? Bà là mẹ ruột của , cho dù cùng tranh quyền cướp vị cũng làm tổn thương trầm trọng đến tình mẹ con giữa họ, chẳng lẽ muốn trở thành người bất hiếu bất nghĩa, đoạn tuyệt tình thân hay sao?

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 31: Tình thành tro tàn (9)
      Dịch : dquynh122

      ' muốn biết chân tướng của mọi chuyện sao?'

      Sầm Tử Tranh hỏi ngược lại , khi nỗi đau sâu sắc kia được nhốt lại trong tim giọng bắt đầu lạnh dần.

      Đối diện với Sầm Tử Tranh lạnh lùng như vậy, ràng Cung Quý Dương có chút sửng sốt nhưng liền gật đầu.

      Sầm Tử Tranh hít sâu hơi, cố gắng bỏ qua vẻ dữ dội khiến người ta hoảng sợ trong biểu tình của Cung Quý Dương, cố lấy dũng khí.

      'Cung Quý Dương, chẳng lẽ hiểu sao, tất cả đều chỉ là vì tôi muốn trả thù mà thôi. Tám năm trước khi nhẫn tâm bỏ rơi tôi, khiến cho tôi đau khổ đến muốn sống nữa từ lúc đó tôi thề với mình nhất định phải báo thù. Tôi muốn cũng nếm được mùi vị đau khổ khi bị người ta bỏ rơi ...'

      đến đây chợt ngừng lại, cơn đau xé lòng khiến thể thốt nên lời nữa.

      Lời của Sầm Tử Tranh khiến cho sắc mặt của Cung Quý Dương càng lúc càng khó coi ...

      'Tranh Tranh, những lời này vốn tin, hơn nữa hiểu lầm của chúng ta sớm giải trừ, phải sao?'

      dối!

      Vừa nhìn biết nãy giờ vẫn luôn dối!

      Nếu như lòng muốn trả thù hoàn toàn có thể dùng cách trực tiếp hơn!

      Cung Quý Dương tự nhận tính tình của mình tốt nhưng đối với tâm trùng trùng của Sầm Tử Tranh, tuy đúng là tức đến chịu được nhưng vẫn sợ mình làm tổn thương nên vẫn luôn nhường nhịn, nhẫn nại nhưng ...

      Nếu như Sầm Tử Tranh cứ tiếp tục như thế này, cũng sắp khống chế được tính tình của mình!

      Sầm Tử Tranh biết Cung Quý Dương vốn tin mấy lời này vì vậy nghiêng đầu, nghiến răng : 'Hiểu lầm giải trừ? Hừm ...'

      cười lạnh tiếng, cố làm ra vẻ phẫn hận nhìn .

      ' nực cười, cho rằng tôi mắc bẫy của lần nữa sao? Tất cả chẳng qua chỉ là sắp xếp tỉ mỉ của mà thôi. Cung Quý Dương, tôi ngại với , tôi vốn , tình của tôi sớm biến mất còn tí gì từ sau những biến cố của tám năm trước rồi!;

      ' muốn em rút lại những lời này, ngay lập tức!'

      Cung Quý Dương bóp chặt cổ tay , mạnh đến nỗi gần như khiến chịu nổi, sắc mặt của cũng trở nên tái xanh!

      'Rút lại? Vì sao tôi phải rút lại chứ? giờ tôi còn tâm tình đùa bỡn với nữa rồi. Buông tôi ra!'

      'Hôm nay nếu em cho ràng, tuyệt đối để em đâu cả. Lên xe!'

      Cung Quý Dương nữa mà trực tiếp kéo lên xe, trong giọng trầm thấp có thể dễ dàng nhận ra nhẫn nại lên đến cực điểm!

      Sầm Tử Tranh biết, khi với khống chế được tình cảm của mình mà ra hết vì vậy chỉ đành cắn răng, chủ động chắn trước mặt ...

      Sau đó cánh tay vòng qua cổ ...

      Cả người Cung Quý Dương chợt cứng đờ, đột ngột dừng lại mọi động tác, đôi mắt thâm trầm nhìn đăm đăm vào gương mặt nhắn của , vẻ mặt càng lúc càng khó lường ...

      Sầm Tử Tranh hơi ngẩng đầu, cố để cho nụ cười của mình trông có vẻ tùy tiện ...

      'Tôi biết muốn dẫn tôi đâu, đến biệt thự của chứ gì? trắng ra, chẳng qua chỉ là mê luyến thân thể của tôi mà thôi. Cung Quý Dương, đúng là khiến tôi quá thất vọng rồi. Tôi chỉ dùng thủ đoạn thôi khiến mất hồn mất vía như vậy rồi sao? Nhìn bộ dạng thế này, cừu hận gì của tôi cũng còn nữa rồi, là thoải mái! nhất định tưởng tượng được, người trước giờ thích đùa bỡn tình cảm của phụ nữ như , hôm nay bị phụ nữ đùa bỡn tình cảm, cảm thấy thế nào?'

      Sắc mặt Cung Quý Dương chợt biến, vẻ hung ác thoáng lướt qua gương mặt cương nghị tuấn của , lửa giận bừng bừng trong đáy mắt như muốn đốt thành tro!

      'Em đủ to gan, dám những lời này với !'

      cười lạnh, hung hăng nâng cằm lên, 'Tranh Tranh, em phải biết, nếu như đây là những lời lòng của em, em nhất định phải trả cái giá rất lớn! bắt đầu tội nghiệp em rồi!'

      Sầm Tử Tranh hung hăng nắm chặt nắm tay mình, 'Cung Quý Dương, tình của đối với tôi mà đúng là đáng đồng tiền!'

      Trong giọng của lộ nhạo báng, xa cách và lạnh nhạt.

      Lòng Cung Quý Dương chợt rút lại ...

      tuyệt tình lộ ra trong ánh mắt như ngọn đao sắc hung hăng đâm vào tim ...

      Loại xa cách và lạnh nhạt này khiến cực kỳ thoải mái, nhất là những lời càng khiến cơn giận trong Cung Quý Dương bùng phát!

      Trong mắt như bùng lên luồng nhiệt hỏa, môi bạc nhếch lên nụ cười lạnh ...

      'Được, tốt lắm, nếu như em chỉ mê đắm thân thể của em, vậy tốt thôi, muốn cả đời này em cũng là công cụ làm ấm giường của !'

      Thân hình cao lớn của gần như trùm lấy vóc dáng nhắn của khiến cảm nhận được áp lực vô cùng lớn!

      Câu của như muôn ngàn mũi tên xuyên thẳng vào tim Sầm Tử Tranh, cắn môi, run giọng : 'Cung Quý Dương, sao phải khổ sở dây dưa làm gì? Cho dù ép buộc tôi theo thế nào chứ, trong lòng tôi vẫn Khương Ngự Kình, bao giờ thay thế được vị trí của ấy đâu!'

      nhẫn nại của Cung Quý Dương quả đến cực điểm, gầm lên tiếng, đôi tay hung hăng nắm chặt lại, cố nén nỗi xúc động khiến muốn giết người.

      ' với ...'

      cho cơ hội để nữa, bàn tay to nắm chặt lấy cổ tay ...

      'Buông tôi ra, buông tôi ra ...'

      Sầm Tử Tranh dám ngẩng đầu lên chỉ mực giãy dụa. sợ, rất sợ nhìn thấy vẻ bi thương trong đôi mắt , cũng sợ nhìn thấy vẻ lãnh khốc gương mặt kia.

      Cung Quý Dương nghe mà như , ép sát vào người , mùi long diên hương người hòa cùng mùi hương thanh mát người thành mùi hương mê người, mùi vị đủ để nhiếp hồn người ...

      Lúc này, Khương Ngự Kình vội bước đến ...

      'Cung tiên sinh, xin buông tay!'

      cao giọng kêu đồng thời tay vươn ra ôm lấy cả người Sầm Tử Tranh nhưng cánh tay của vẫn bị Cung Quý Dương níu chặt!

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 32: Tình thành tro tàn (10)
      Dịch : dquynh122

      Cơn giận của Cung Quý Dương vọt lên đến đỉnh đầu, sau khi nhìn thấy người đàn ông phiền phức kia cơn giận của càng thể át, ánh mắt sắc bén như kiếm của quét về phía Khương Ngự Kình...

      'Khương Ngự Kình, cho dù tôi thả ấy ra, có can đảm dẫn ấy ?'

      rồi buông bàn tay nắm chặt cánh tay Sầm Tử Tranh ra, chừng như muốn dùng hành động để thử xem phản ứng của Khương Ngự Kình.

      Khương Ngự Kình cười, : 'Cung tiên sinh, Tử Tranh giờ là vị hôn thê của tôi, ngày mai chúng tôi cử hành hôn lễ vì vậy tôi mong ngài đừng đến là phiền c ô ấy nữa, tôi nghĩ những lời vừa nãy Tử Tranh rất ràng rồi!'

      Cung Quý Dương nghe vậy bật cười, chỉ là nụ cười này mang theo cỗ nguy hiểm hề che dấu.

      hề để tâm đến lời của Khương Ngự Kình, chỉ nhìn Sầm Tử Tranh đăm đăm ...

      'Tranh Tranh, hỏi em lần cuối cùng, có là em muốn gả cho ?' Cung Quý Dương hỏi, ánh mắt vẫn như hai ngọn lửa bừng cháy ngừng chiếu về phía .

      Sầm Tử Tranh kìm được rùng mình cái, rất hiểu , cũng biết đây là dấu hiệu của cơn thịnh nộ sắp bùng phát.

      Nhưng chuyện đến nước này thể rút lui được vì vậy chỉ cố trấn định, nhìn thẳng vào , : 'Đúng vậy, tôi muốn gả cho ấy!'

      'Được lắm, được lắm ...'

      Cung Quý Dương giận mà cười, nhưng sau nụ cười đó gương mặt càng trầm xuống, sau đó chút do dự rút từ eo lưng ra khẩu súng, chậm rãi nâng lên nhắm thẳng vào Khương Ngự Kình: 'Hôm nay giết , để xem ngày mai em gả cho ai!'

      Hành động đột ngột này của Cung Quý Dương chỉ dọa đến Sầm Tử Tranh mà cũng làm chấn động cả Khương Ngự Kình, lúc này mới hiểu ra, sau lưng Cung Quý Dương còn có thế lực xã hội đen hùng hậu, giết người đối với chẳng qua chỉ là chuyện đơn giản.

      'Cung ... Cung Quý Dương ... điên rồi!'

      Sầm Tử Tranh trước giờ chưa từng chứng kiến Cung Quý Dương đầy vẻ khủng bố như vậy. ... thế mà cầm súng nhắm vào người ngay giữa đường giữa phố hay sao?

      'Tranh Tranh, cách xa chút, đến chỗ của !'

      Lúc này Cung Quý Dương giống như loài dã thú toàn thân tản mát ra vẻ nguy hiểm và khát máu, nhìn thấy phản kháng của con mồi càng chút lưu tình mà xé xác con mồi. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng của dành cho !

      Nhưng Khương Ngự Kình hề có ý định trốn tránh, trực diện đứng trước họng súng của Cung Quý Dương, họng súng đen ngòm chỉ thẳng vào trán còn Sầm Tử Tranh sớm sợ đến cả người đều nhũn ra, hơi thở dồn dập.

      giết người sao?

      Chẳng lẽ biết, giết người phải ngồi tù sao?

      'Tranh Tranh, trong mắt , mạng người có ý nghĩa lớn lao gì lắm đâu, em nên biết, được làm được!'

      Cung Quý Dương chậm rãi kéo cò súng, ánh mắt lạnh như băng pha lẫn với tàn nhẫn mà trước giờ Sầm Tử Tranh chưa từng thấy qua.

      Sầm Tử Tranh biết Cung Quý Dương lúc này đùa, từ lúc biết chuyện đến giờ chưa từng cảm thấy sợ hãi đến như vậy nhưng mà ...

      vội vàng bước đến đứng chắn trước mặt Khương Ngự Kình, tay nắm chặt bàn tay cầm súng của Cung Quý Dương, đẩy họng súng về phía trán mình.

      'Tử Tranh!'

      'Tranh Tranh, em ...'

      Cả Cung Quý Dương và Khương Ngự Kình đều thảng thốt kêu lên.

      Ánh mắt Sầm Tử Tranh cực kỳ kiên định nhìn Cung Quý Dương, ràng từng chữ : 'Cung Quý Dương, nếu muốn giết ta, giết tôi trước !'

      'Tranh Tranh!' Vẻ khát máu trong mắt Cung Quý Dương bị thay thế bằng chấn động, sau đó là vẻ phẫn nộ xen lẫn với đau thương.

      'Em vì người đàn ông kia chẳng thà mất tính mạng cũng màng sao?'

      buồn cười, mà cũng đáng buồn, người phụ nữ của , người phụ nữ mà nhất lúc này lại vì người đàn ông khác mà chết cũng sờn. Điều này bảo làm sao chấp nhận được đây?

      Nghĩ đến đây, Cung Quý Dương càng như con thú bị sụp bẫy, gân xanh nổi lên bàn tay nắm khẩu súng!

      'Đúng vậy!' Sầm Tử Tranh chút do dự .

      thấy vẻ bi thương trong mắt , cũng thấy được cơn phẫn nộ lẫn cam lòng của . Làm sao biết được chứ bởi vì lòng cũng đau xót kém gì !

      Nghe câu trả lời này của , tim Cung Quý Dương đau đến chịu nổi, tưởng chừng như có bàn tay hung hăng xé tan nó thành từng mảnh vụn.

      Khương Ngự Kình vừa thấy tình huống xảy ra đột ngột như vậy vội đẩy Sầm Tử Tranh ra, ngay lập tức nòng súng của Cung Quý Dương nhắm thẳng vào huyệt Thái Dương của .

      'Cung Quý Dương, nếu dám động tới , tôi chết ở đây cho xem!' Mặt Sầm Tử Tranh xám như tro, vội lên tiếng cản lại.

      rất có lỗi với Khương Ngự Kình rồi, chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn mà chết sao?

      Mà quan trọng hơn là ... thể trơ mắt nhìn người đàn ông mà mình phạm tội giết người!

      Cung Quý Dương nghe vậy, bàn tay kia nắm lại chặt tưởng như muốn khảm sâu vào da thịt, ánh mắt hung bạo bị thay thế bằng vẻ bi thương và đau xót thể tả bằng lời, bàn tay cầm súng chậm rãi hạ xuống sau đó chợt đánh thẳng vào cửa kính xe của mình ...

      Xoảng!!!

      tiếng va chạm mạnh vang lên, tấm kiếng thủy tinh chắn gió lấm tấm máu.

      Từ mu bàn tay cầm súng của Cung Quý Dương, màu đỏ chói mắt như đóa hoa nở rộ, chảy theo tay rơi từng giọt xuống đất.

      có thể nhẫn tâm với bất cứ ai nhưng ... làm sao có thể nhẫn tâm làm tổn hại đến Sầm Tử Tranh!

      Theo tiếng kính vỡ, Sầm Tử Tranh chừng như có thể nghe được tiếng tim mình vỡ, nỗi đau tê tâm liệt phế trong khoảnh khắc đó xuyên qua tim rồi chạy khắp thân thể , máu trong tim chừng như cũng chảy theo những giọt máu trong tay nhưng lệ ... chỉ có thể chảy ngược vào trong ...

      Cố gắng gượng đè nén nỗi xúc động muốn bổ nhào vào lòng , Sầm Tử Tranh bước đến khoác tay vào cánh tay của Khương Ngự Kình, giọng thản nhiên với Cung Quý Dương: 'Sau này ... đừng đến làm phiền tôi nữa!'

      rồi ôm lấy Khương Ngự Kình về phía xe của ...

      'Đây chính là trả thù của em đối với sao?' Cung Quý Dương nhìn theo bóng lưng của , quát lớn, giọng mang theo nỗi dằn vặt của càng làm Sầm Tử Tranh đau đớn ...

      Cả người Sầm Tử Tranh khẽ run lên, bước nhanh dám dừng lại, đầu cũng dám ngoảnh lại ...

      'Sầm Tử Tranh!' Phía sau lưng lại vang lên tiếng kêu của Cung Quý Dương, lạnh như băng ...

      'Ngày mai em đừng nghĩ đến chuyện gả cho ! Cho dù em hận cả đời cũng phải đoạt em trở lại!'

      Sầm Tử Tranh vẫn bước từng bước về phía trước ...

      Vẻ mặt Khương Ngự Kình càng lúc càng nặng nề ...

      Còn mặt Cung Quý Dương lộ ra vẻ trầm đến cực điểm ...

      Nhưng ... chỉ nhìn theo bóng lưng của Sầm Tử Tranh nên Cung Quý Dương thấy được, nước mắt tràn gương mặt xinh xắn của ...

      Tước ca xuất !!!!

      ***

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :