1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay
      Chương 18: Rời khỏi (2)
      Dịch : dquynh122

      Trình Thiến Tây như vừa nghe được chuyện cười, bà bật cười lắc đầu : ', Sầm tiểu thư, từ lúc bước vào căn phòng này đến giờ, tôi cũng chưa từng là tôi tin tưởng lời của Ân Hà!'

      Sầm Tử Tranh nghe vậy, nhất thời trong mắt tràn đầy nghi hoặc ...

      ' cảm thấy rất lạ sao?' Trình Thiến Tây khó nhìn ra suy nghĩ của .

      ' chắc là rất muốn hỏi, nếu như tôi tin lời của Ngải Ân Hà vì sao vẫn còn phản đối và Quý Dương đến với nhau?'

      Sầm Tử Tranh cũng dấu hoài nghi và khó hiểu của mình, thẳng thắn : 'Đúng vậy, đúng là cháu rất khó hiểu!'

      gương mặt quý phái của Trình Thiến Tây lộ ra vẻ trầm.

      'Sầm tt, nên biết, con cháu của những nhà giàu có vốn có quyền chọn lựa phối ngẫu. Tôi với cha của Quý Dương như vậy, Quý Dương cũng như vậy, nhà họ Ngải tuy thể so sánh giàu có với nhà họ Cung chúng tôi nhưng dù sao họ cũng có nền tảng kinh doanh ổn định, hơn nữa ngành nghề kinh doanh của họ là nghiên cứu vũ khí, đương nhiên có liên quan chặt chẽ với nhà họ Cung, vì vậy hôn nhân thương nghiệp dĩ nhiên cũng là khó tránh!'

      Sầm Tử Tranh nghe bà vậy, mặt càng lộ vẻ khó hiểu: 'Chẳng lẽ ý bác muốn , vì lợi ích bác có thể bán rẻ hạnh phúc của con trai mình sao? Điều mà Quý Dương để tâm vốn cũng phải là là kinh doanh vũ khí gì đó!'

      'Sầm tiểu thư ...'

      Nếu so với vẻ kích động của Sầm Tử Tranh Trình Thiến Tây trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, 'Quý Dương lúc này để tâm có nghĩa là sau này cũng đẻ tâm. giờ Quý Dương còn quá trẻ, tâm ý còn chưa xác định. Hơn nữa vợ của nó nhất định phải là người có thể trợ giúp được nó cho nên tôi quan tâm rốt cuộc Ngải Ân Hà dối điều gì, tôi chỉ biết chuyện, trước mắt mà , Ân Hà là lựa chọn tốt nhất!'

      'Bác làm như vậy chẳng lẽ sợ Quý Dương có lúc hận bác sao?'

      Lúc này Sầm Tử Tranh hoàn toàn suy nghĩ của bà là như thế nào, đây là mẹ kiểu gì vậy, hoàn toàn để tâm đến hạnh phúc của con mình mà chỉ quan tâm đến lợi ích kinh tế.

      'Hận tôi?'

      Trong mắt Trình Thiến Tây thoáng qua tia lạnh lùng: 'Tất cả những chuyện tôi làm đều là vì để cho Quý Dương có thể có nghiệp vững vàng hơn, đối với đàn ông mà , còn có gì quan trọng hơn nghiệp chứ? Còn về tình , cái đó chẳng qua chỉ là trò chơi lúc nhàn rỗi của những người có tiền mà thôi, Sầm tiểu thư, chẳng lẽ xem đó là sao? Chẳng lẽ cho rằng, Quý Dương suốt đời sao?'

      'Cháu tin!'

      Sầm Tử Tranh chút do dự trả lời ngay, 'Quý Dương từng với cháu, tình vốn là chuyện của riêng hai người, liên quan gì đến những người khác cả, cháu tin tình cảm ấy dành cho cháu là lòng! Cháu với Quý Dương lãng phí tám năm, cháu muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa!'

      'Đó là tại thôi!'

      Trình Thiến Tây chút khách khí lên tiếng ngắt lời , giọng ưu nhã mà lạnh lùng như bàn tay hung hăng bóp chết những suy nghĩ của Sầm Tử Tranh ...

      ' người đàn ông thành công sau lưng nhất định phải có người phụ nữ ủng hộ ta. Trong những gia đình hào môn, người phụ đó nhất định phải là người trợ giúp được cho chồng mình. Sầm tiểu thư, tôi hỏi câu, nếu như sau khi với Quý Dương kết hôn, khi Quý Dương gặp phải nguy cơ kinh tế gì, làm sao giúp được nó? có nguồn nhân lực, vật lực gì để giúp nó? giờ Quý Dương nghĩ thông cũng sao, sau này nhất định có lúc nó nghĩ thông suốt đạo lý này!'

      'Cháu đồng ý với cách nghĩ của bác!'

      Sầm Tử Tranh cũng chút khách khí phản bác lại: 'Cháu Quý Dương, cho dù sau này ấy gặp khó khăn gì cháu cũng đồng cam cộng khổ với ấy. Đó chính là ủng hộ lớn nhất, Quý Dương cần chính là tình chứ phải những điều mà bác !'

      'Tình ?'

      Trình Thiến Tây cười lạnh tiếng, 'Sầm tiểu thư, tôi cho biết cái gì gọi là tình , tình là thứ lấy vật chất làm cơ sở , đối với người nghèo mà , tình chỉ là thứ xa xỉ. Còn đối với người có tiền mà , tình chỉ là món hàng rẻ tiền. Con trai tôi tôi hiểu điều đó hơn . Hơn nữa nó biết, tôi làm chuyện gì làm hại đến nó!'

      'Bác , xin bác đừng giận nếu như cháu cháu hiểu cách nghĩ của bác! Cháu xuất thân từ hào môn nhưng cũng biết chân tình đáng quý. Bác , tình phải là món hàng để mua bán, cũng thể dùng vật chất để ước lượng!' Sầm Tử Tranh cố gắng thuyết phục bà bằng quan điểm của mình.

      'Sầm tiểu thư!' Trình Thiến Tây lạnh lùng : 'Thực ra tính cách của tôi rất thích, có trách là trách và Quý Dương môn đăng hộ đối, nếu như xuất thân khác, tôi hai tay tán thành hôn giữa và Quý Dương!'

      'Cháu tin Quý Dương tuyệt đối nghĩ như bác!'

      Sầm Tử Tranh làm sao nhận ra lãnh mạc và tuyệt tình trong giọng của Trình Thiến Tây chứ nhưng thực nghĩ ra, tiền bạc có quan đến như thế ? Cung gia có nhiều tiền như vậy rồi, tiền bạc đối với họ chỉ là con số mà thôi, phải sao?

      Trình Thiến Tây nghe vậy, bất mãn chau mày : 'Sầm tiểu thư, tôi mong hiểu, tôi quan tâm phải là Quý Dương ai mà là ai mới có thể giúp đỡ nó con đường tương lai nghiệp!'

      'Bác , theo như cháu biết, Quý Dương từ sau khi tiếp quản Cung thị, hiệu quả kinh doanh của Cung thị chỉ có tăng giảm, việc kinh doanh càng làm càng lớn, chẳng lẽ bác cho rằng Quý Dương nghe theo cách sắp xếp của bác sao? Theo năng lực của ấy, cháu tin Quý Dương cần phải có bất kỳ người nào hỗ trợ nghiệp mới vững vàng được. Hơn nữa Quý Dương cũng phải đứa trẻ, ấy muốn làm gì cháu nghĩ bác chắc chẳng có cách nào nhúng tay vào!'

      Càng chuyện với Trình Thiến Tây, Sầm Tử Tranh càng có cảm giác đồng tình với Cung Quý Dương, với giọng kích động.

      người mẹ như vậy sao? Đó là cách thương con của bà đó sao?

      Trình Thiến Tây nghe vậy, mặt ý cười càng sâu, bà lắc đầu, tự châm cho mình tách trà khác, : ', Sầm tiểu thư, tôi nghĩ hiểu lầm ý của tôi rồi!'

      Đặt tách trà xuống, trong mắt bà chợt lóe lên tia tinh quang, bà chậm rãi n : 'Đúng vậy, nếu tôi muốn nhúng tay vào việc của Quý Dương rất khó nhưng khác, nếu như chủ động rời khỏi nó, tôi nghĩ Quý Dương rồi tiếp nhận sắp xếp của tôi thôi.'

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay
      Chương 19: Rời khỏi (3)
      Dịch : dquynh122

      Cả người Sầm Tử Tranh chợt run lên, nhìn Trình Thiến Tây, chút do dự hỏi lại: 'Bác , ý của cháu rất ràng rồi, cháu rời khỏi Quý Dương, trừ phi có ngày ấy còn cháu nữa!'

      'Sầm tiểu thư, đừng vội bác bỏ lời của tôi thế, xem cái này trước, sau khi xem qua rồi trả lời tôi cũng chưa muộn!'

      Trình Thiến Tây xong liền lấy từ trong túi xách ra món đò sau đó chậm rãi đẩy đến trước mặt Sầm Tử Tranh.

      Sầm Tử Tranh nhìn món đồ vừa được đặt xuống bàn ...

      'Chi phiếu?'

      Ngay lập tức hiểu ra ý của bà, cảm giác bị lăng nhục xẹt qua đáy mắt.

      'Bác , bác làm như vậy là có ý gì ?'

      Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của , Trình Thiến Tây tỏ vẻ gì, chỉ mỉm cười : ' cũng thấy rồi đó, đây là tấm chi phiếu để trống, chi phiếu tôi ký tên rồi, cần bao nhiêu cứ tự điền con số vào đấy, đến bất kỳ ngân hàng nào cũng có thể lấy được tiền!'

      Sầm Tử Tranh tức đến nghẹn thở, nhìn Trình Thiến Tây bằng ánh mắt khó tin, thể ngờ, màn kịch vui này cũng có ngày diễn ra với , ra, những tình tiết trong phim cũng phải hoàn toàn là giả.

      'Bác muốn cháu nhận tờ chi phiếu này sau đó chủ động rời khỏi Quý Dương sao?'

      Giọng của có chút run rẩy, bàn tay nhắn nắm chặt lại, móng tay khảm sâu vào da thịt nhưng hoàn toàn thấy đau.

      'Đúng vậy, đến với Quý Dương cũng chẳng có mục đích gì ngoài tiền, bây giờ tôi thỏa mãn cầu của , muốn lấy của Quý Dương bao nhiêu tiền tôi cho bấy nhiêu tiền. Chỉ có điều, sau khi lấy được tiền rồi, tôi mong hãy lập tức rời xa nó!'

      Giọng bà càng lúc càng lạnh như băng, lời sắc bén mà khắc bạc.

      'Haha ...' Sầm Tử Tranh chợt cười lạnh tiếng, chậm rãi nhấc tờ chi phiếu lên ...

      'Bác , chỉ sợ thứ mà cháu muốn lấy từ Quý Dương bác thể cho được!'

      'Cứ đừng ngại, chỉ cần là tiền, cứ tùy tiện mở lời!'

      Trình Thiến Tây thấy như vậy, khóe môi nhếch lên nụ cười đắc ý. Chuyện phải đúng như bà dự đoán sao? Chỉ cần có tiền có thể dễ dàng giải quyết kia thôi.

      Tình ?

      nực cười!

      phải ta vội vàng nhận lấy tờ chi phiếu kia sao?

      Sầm Tử Tranh nghe bà như vậy, ý cười trong mắt càng lúc càng lạnh, cầm tờ chi phiếu lên, chậm rãi xé vụn nó thành từng mảnh ...

      quật cường và điềm tĩnh trong mắt như lưỡi dao hung hăng đâm vào tim Trình Thiến Tây, tờ chi phiếu của bà trở thành nắm giấy vụn trong tay , sắc mặt bà càng lúc càng khó coi ...

      Lúc này Sầm Tử Tranh mới chậm rãi lên tiếng: 'Bác , cháu ngại cho bác biết, cái cháu cần là nghiệp của Quý Dương, là cả Cung thị, những thứ này ... bác có thể cho cháu được ?'

      'Cài gì? Sầm Tử Tranh, đừng có quá biết tốt xấu như vậy!'

      Trình Thiến Tây nghe vậy liền vỗ mạnh lên bàn tạo nên tiếng vang lớn, ánh mắt sắc bén của bà quét về phía Sầm Tử Tranh: ' cho rằng mình là ai chứ? muốn có được cả Cung thị? Bằng vào sao?'

      Sầm Tử Tranh chút sợ sệt đứng dậy nhìn thẳng vào bà, cách kiên định: 'Rốt cuộc cháu có xứng hay hoàn toàn là do Quý Dương quyết định. Bác , đừng là cháu chỉ đùa, cho dù cháu muốn cả Cung thị, muốn tất cả cổ phần của Quý Dương trong Cung thị, ấy cũng do dự mà cho cháu đâu!'

      ' dám?'

      Trình Thiến Tây giữ nổi vẻ thản nhiên ung dung và khí phái của quý bà nữa, sắc mặt của bà kém hẳn . Bà ngờ Sầm Tử Tranh này lại có miệng lưỡi sắc bén như vậy, hơn nữa còn chút cúi đầu trước khí thế của bà.

      Đúng là quá đáng ghét mà !

      'Bác , vấn đề ở đây phải là cháu có dám hay mà là cháu có muốn làm điều đó hay mà thôi!'

      Sầm Tử Tranh thực muốn làm cho quan hệ giữa hai người căng thẳng đến mức này nhưng có lẽ với bà có quá nhiều điều hợp, vừa gặp mặt nảy sinh mâu thuẫn và tranh cãi rồi!

      'Bác , bác cần gì phải làm như thế chứ. Tính tình và cá tính của Quý Dương bác hiểu nhất, cho dù cháu rời xa Quý Dương như ý nguyện của bác ấy cũng nghe lời bác mà cưới Ngải Ân Hà làm vợ đâu!'

      Ngữ khí của có chút hòa hoãn trở lại, dù sao người phụ nữ này nhiều khả năng tương lai là mẹ chồng của , hy vọng mình có thể thuyết phục được bà thay đổi tư duy.

      Nào hay Trình Thiến Tây hoàn toàn tiếp nhận ý tốt của , bà điều tiết lại cảm xúc rồi ngồi lại xuống ghế.

      'Sầm tiểu thư, tôi thể phủ nhận sức ảnh hưởng nhất định đối với Quý Dương, bằng nó cũng mà làm nhiều việc như vậy nhưng tôi mong suy nghĩ ràng, chỉ có khi chủ động rời khỏi Quý Dương nó mới càng ngồi vững vàng chiếc ghế tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt!'

      Sầm Tử Tranh ngờ bà câu này, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, cả người cũng cứng đờ như khúc gỗ.

      Nhìn thấy lời của mình có tác dụng, Trình Thiến Tây mỉm cười đắc ý, trong mắt tràn đầy khinh miệt và ghét bỏ, hơn nữa đối với quyết định của mình và những hậu quả có thể xảy ra bà đều có lòng tin sâu sắc.

      'Sầm tiểu thư, nếu như có thể, tôi cũng muốn dùng cách này để uy hiếp phải rời nhưng ... nếu như tôi làm như vậy, tin rằng nhất định vẫn muốn tiếp tục kiên trì!'

      Trong lòng Sầm Tử Tranh chợt dâng lên dự cảm lành. tự chủ được lên tiếng hỏi: 'Rốt cuộc ý của bác là thế nào?'

      Cái gì gọi là, chỉ có khi rời vị trí của Quý Dương ở Cung thị mới vững vàng được?

      hiểu vì sao nhận ra trong mắt của mẹ Quý Dương thoáng qua tia nguy hiểm!

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 20: Rời khỏi (4)
      Dịch : dquynh122

      Trình Thiến Tây nhanh chậm, điềm đạm với Sầm Tử Tranh ...

      'Sầm tiểu thư, tôi ngại cho biết, nếu như kiên trì ở lại bên cạnh Quý Dương, trước tiên, tôi bảo đảm làm phiền gì đến người nhà của , điểm này cần phải hoài nghi, Quý Dương có thể bảo vệ nhưng người của tôi cũng có thể thần biết quỷ hay làm được rất nhiều việc, hậu quả ... cũng biết đấy!'

      Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy lạnh cả người, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập, nhìn người phụ nữ trước mặt với ánh mắt chấn động và kinh ngạc.

      biết, người phụ nữ này nếu được như vậy, nhất định là có gì đảm bảo.

      Thấy lặng yên , Trình Thiến Tây đứng dậy đến trước cửa sổ, bộ trang phục sang trọng được cắt may khéo léo tôn lên cơ thể của bà, có thể nhìn ra, trước đây bà cũng là mỹ nhân, chỉ là ... từ người phụ nữ này toát lên vẻ sắc sảo và quyết đoán hơn người.

      'Ngoài ra, đây cũng là điều quan trọng nhất, tuy tôi rất muốn làm như vậy!'

      Bà xoay người lại, nhìn Sầm Tử Tranh ràng từng chữ : 'Nếu như vẫn kiên trì ở lại bên cạnh nó, tôi mở cuộc họp cổ đông, chắc biết số cổ phần mà tôi nắm là bao nhiêu, cộng với số cổ phần của số nguyên lão trong công ty, chuyện này đối với tôi mà là rất dễ dàng!'

      Mắt Sầm Tử Tranh chợt trừng lớn ...

      'Bác là mẹ của Quý Dương, sao bác lại có thể làm như thế chứ? Bác làm như vậy đối với bác mà có gì hay đâu chứ?'

      cũng ngờ mẹ Quý Dương lại dùng cách này để uy hiếp , điều này ... điều này đúng là quá sức tưởng tượng của rồi.

      'Có gì hay à?'

      Trình Thiến Tây cười lạnh tiếng, 'Tôi chẳng thà đoạt lại tất cả từ tay con trai mình cũng muốn trơ mắt nhìn Quý Dương rơi vào bẫy của !'

      'Bác ... Quý Dương làm những gì vì công ty chắc bác cũng nhìn thấy, bác làm như vậy cũng khỏi rất quá đáng!' Sầm Tử Tranh quả thực thể lý giải cách nghĩ của bà.

      'Quá đáng?'

      Trình Thiến Tây hỏi ngược lại : 'Vậy được thôi, tôi cho biết cái gì mới là ! chính là khi Quý Dương còn , cha của Quý Dương trải qua cơn bạo bệnh sau đó thể tiếp tục điều hành công ty, có biết lúc đó tình cảnh của công ty hỗn loạn thế nào ? Có rất nhiều đối thủ cạnh tranh chờ xem ngày tàn của Cung thị, thậm chí có nhiều người đều bắt đầu dự đoán ngày sụp đổ của Cung thị, tuy rằng ba đại tài phiệt kia giúp đỡ tiền bạc ít nhưng dù sao ngành kinh doanh chính của Cung thị chính là buôn bán, chế tạo vũ khí, có nhiều vấn đề họ giúp được mà phải tự tìm cách giải quyết. Lúc đó chỉ có mình tôi đứng ra gánh vác Cung thị rồi cứ thế phấn đấu rất nhiều năm cho đến khi gặp được nhà họ Ngải, nhờ giúp đỡ của cơ sở nghiên cứu vũ khí của họ mà Cung thị mới có ngày trở mình!'

      Nhắc lại chuyện năm xưa, tâm tình của bà khỏi có chút kích động, nhớ lại ngày đó mình bà đánh Đông dẹp Bắc, đúng là hai chữ "vất vả" cũng đủ để hình dung, tin rằng ngày đó nếu như có những phấn đấu của bà, cũng Cung thị tài phiệt như hôm nay.

      'Từ sau chuyện đó, tôi rốt cuộc cũng hiểu lúc đầu vì sao cha mẹ hai bên quyết định chuyện liên hôn giữa hào môn, nếu như phải vì tôi cũng xuất thân từ bối cảnh tương tự, làm sao trong thời gian ngắn tiếp nhận được những nghiệp vụ của Cung thị, hơn nữa còn có thể thiết lập được rất nhiều mối quan hệ, làm sao có thể giúp đỡ được cha của Quý Dương giữ lại tâm huyết của ông. Sầm tiểu thư, hôn nhân phải chỉ có tình là được nhất là đối với những nhà giàu có. Với chúng tôi mà , hôn nhân còn cần cả những mối quan hệ và lực lượng phía sau nữa! Vì vậy, dù thế nào tôi cũng để cho con trai mình cưới người vợ tầm thường. Sầm tiểu thư, mong có thể vì Quý Dương mà suy tính thiệt hơn, sau đó mới quyết định!'

      Lúc này Sầm Tử Tranh hoàn toàn bị những lời này làm cho chấn động rồi, yếu ớt ngồi tựa lưng vào ghế, trong mắt lộ ra tia bất lực.

      Nếu như nghe những lời này của Trình Thiến Tây hoàn toàn có đủ kiên trì và tự tin chạy theo lý lẽ của con tim nhưng ... có tư cách gì tranh với người từng làm nhiều việc như vậy cho Cung thị, cho Quý Dương chứ?

      'Bác , cháu thua rồi, cháu nhẫn tâm được như bác, ngay cả con trai mình cũng có thể ra tay. Bác chẳng cho Quý Dương cơ hội nào để chứng minh hoặc thuyết phục bác thay đổi quan điểm cả!' rầu rĩ ...

      còn có thể làm được gì chứ?

      Thứ nhất là vì người thân của

      Thứ hai là vì người mà nhất

      Chẳng lẽ hy vọng nhìn thấy Quý Dương vì mình mà trở mặt với mẹ mình sao? Vấn đề này cũng phải dùng cách bỏ nhà ra là giải quyết được.

      cũng là phần tử của Cung thị, đương nhiên biết trong số những cổ đông cao cấp của công ty, hơn nửa là những công thần cùng với người phụ nữ này đánh chiếm mảnh giang sơn. Nếu như bà thực muốn dùng thủ đoạn kia để đối phó với con trai mình, tin rằng Quý Dương dễ dàng bị bà đánh bại.

      Nghĩ đến đây, lòng Sầm Tử Tranh chợt nguội lạnh và còn có ... đau lòng.

      Nguội lạnh là vì ... Quý Dương có người mẹ chẳng khác nào Võ Tắc Thiên, chỉ vì lợi ích và quyền lực mà có thể hy sinh hạnh phúc của con mình, điều này đáng sợ và khó tin làm sao!

      Đau lòng là vì sau này mỗi lần gặp cơn ác mộng còn ai an ủi chở che nữa ...

      Trình Thiến Tây nước cờ này đúng là thâm độc vô cùng, bà nhận ra điểm yếu của là ở đâu vì vậy vừa ra tay là giành được thắng lợi!

      'Sầm tiểu thư, biết quyết định thế nào?' Nhìn thấy thắng lợi trước mắt, bà sốt ruột muốn đánh nhanh thắng nhanh. Dù sao chuyện này cũng hay ho gì, bà muốn kéo dài quá lâu.

      Tim Sầm Tử Tranh như rỉ máu, có thể nghe được tiếng lòng mình gào thét, lần lại lần, cảm giác đau khổ này khiến suýt nữa ngất nhưng cố gắng gượng đè nén xuống, khóe môi lộ ra nụ cười vừa bất lực vừa thê lương ...

      'Cung phu nhân, cháu quyết định rút lui, bà ... thắng rồi!'

      Quý Dương như thế, làm sao có thể trơ mắt nhìn nghiệp mà Quý Dương vất vả mở rộng ra thoáng chốc còn chứ!

      'Vậy được, tôi hy vọng trước khi Quý Dương trở lại có thể chủ động rời khỏi nó, hơn nữa ...'

      Giọng của Trình Thiến Tây càng thêm sắc bén, bà đến trước mặt Sầm Tử Tranh, rành rọt từng chữ, 'Hơn nữa, phải khiến cho nó triệt để hết hy vọng với , thậm chí là ... tuyệt vọng!'

      ' ... cháu thể làm được!'

      Sầm Tử Tranh trả lời cách vô ý thức, chẳng lẽ lẳng lặng rời khỏi cũng được sao? Chẳng lẽ muốn Quý Dương hận đến tận xương tủy mới vừa lòng sao?

      làm được! sao đành lòng chứ bởi biết, khi Quý Dương hận cũng là lúc đau khổ nhất ...

      'Sầm tiểu thư, tôi nghĩ ... cần phải làm như vậy bởi vì ... còn lựa chọn nào khác!' Trình Thiến Tây cười cách đắc ý, nụ cười của bà như bàn tay hung hăng đẩy vào địa ngục!

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 21: Đêm ngủ (1)
      Dịch : dquynh122

      Đêm muộn nhưng Sầm Tử Tranh ngủ được an ổn ...

      lúc lại nằm mơ thấy và Quý Dương kết hôn, lúc lại mơ thấy Trình Thiến Tây với ánh mắt dữ dội và lạnh lùng đứng trước mặt , sau đó lại cơn ác mộng khác, là Cung thị bắt đầu suy sụp, lòng người hoang mang bất an ...

      ' Quý Dương ...'

      Sau tiếng kêu thất thanh, Sầm Tử Tranh bừng tỉnh lại từ cơn ác mộng, trán toàn là mồ hôi lạnh.

      thở hồng hộc giống như vừa chạy qua quãng đường dài, mái tóc dài xõa tung vai, phần tóc mái trước trán sớm ướt đẫm mồ hôi.

      Từ sau khi Quý Dương rời , mỗi ngày đều mơ thấy ác mộng ...

      Từ sau khi gặp mặt Trình Thiến Tây, liền biết trong những ngày tháng sau này, mỗi đêm đều khó mà ngủ an ổn được.

      Từng lời của Trình Thiến Tây, sắc bén mà lạnh mạc như muốn đông cứng tim .

      'Tôi hy vọng trước khi Quý Dương trở lại có thể chủ động rời khỏi nó, hơn nữa ... hơn nữa, phải khiến cho nó triệt để hết hy vọng với , thậm chí là ... tuyệt vọng!'

      Câu này như lời nguyền lúc nào cũng văng vẳng bên tai !

      Lúc này cửa phòng chợt bị đẩy ra, bà Sầm bước vào.

      'Bé cưng à, con gặp ác mộng phải ? Ở ngoài mà cũng nghe được tiếng kêu của con!'

      Bà lộ vẻ quan tâm ngồi nơi đầu giường, vươn tay âu yếm giúp lau mồ hôi trán.

      'Mẹ ...'

      Sầm Tử Tranh có chút yếu ớt dựa vào người mẹ mình, thấy mệt mỏi quá, chính vì như vậy nên tối nay mới về nhà mà trở về nhà mẹ mình.

      Bà Sầm nhìn bộ dạng có vẻ mệt mỏi, tinh thần hoang mang của con , lo lắng bắt đầu xuất trong mắt bà.

      'Bé cưng à, sao hôm nay con vừa về là thấy con thấp thỏm yên rồi, có thể cho mẹ biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?'

      Con bà sinh ra làm sao bà biết tính tình của nó được chứ, ràng hôm nay bé cưng của bà có chuyện gì đó.

      ' có gì đâu ... chắc là gần đây công việc nhiều quá thôi ...'

      Nghe tiếng mẹ ân cần hỏi han, Sầm Tử Tranh thấy mình như đứa bé bị ủy khuất, trong mũi tràn đầy chua xót, khóe mắt bắt đầu ẩm ướt.

      Nhưng tuyệt đối thể rơi lệ trước mặt mẹ được, chỉ đành gắng gượng nhịn xuống.

      Bà Sầm nghe vậy, nỗi lo lắng trong lòng cũng vơi , bà vừa vỗ sau lưng vừa : 'Con đó nha, có làm việc cũng đừng gắng sức quá, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Quý Dương phải rồi sao, đợi nó trở về hai đứa chuẩn bị kết hôn, hai ngày nay con suy nghĩ thử xem mình cần mua sắm những gì để chuẩn bị cho đám cưới chưa?'

      Con lấy chồng là chuyện lớn, người làm mẹ như bà đương nhiên phải giúp con suy nghĩ thấu đáo, lo mọi việc cho chu toàn, nhưng cho đến hôm nay vẫn chưa thấy con nhắc gì đến đám cưới nên bà đành phải lên tiếng hỏi trước vậy.

      Sầm Tử Tranh nghệm hỏi vậy lòng lại đau thêm chút, câu hỏi của bà như xát muối vào vết thương đau đớn của , khiến nó đau càng đau thêm ...

      ' cần đâu mẹ, con đâu có cần mua sắm gì ...'

      thở dài tiếng sâu, cố nén nỗi đau khiến người ta thở nổi kia xuống đáy lòng rồi chợt tuyệt vọng phát , ra hít thở cũng có thể đau đến như vậy.

      Hôn lễ còn, còn mua sắm gì nữa chứ?

      Ngược lại bà Sầm cũng phát ra điều gì bất thường, bà chỉ gật đầu : 'Cũng đúng thôi, mẹ nghĩ tất cả mọi chuyện có liên quan đến đám cưới Quý Dương chắc sắp xếp xong cả rồi. Bé cưng à, nếu như mấy người bạn già của mẹ mà biết mẹ tìm được người con rể lý tưởng như vậy chắc là hâm mộ đến chết thôi. Con biết đấy thôi, con của mấy người đồng hương của mẹ nếu kết hôn phải chuẩn bị rất lâu rất lâu, lo lắng đủ thứ, đâu có giống như Quý Dương, chuyện gì cũng chuẩn bị thỏa đáng hết cả. Đứa con rể này, đúng là mẹ đốt đèn cũng tìm được đứa thứ hai nha ...'

      'Mẹ ...'

      Sầm Tử Tranh đúng là nghe tiếp được nữa, vội lên tiếng ngắt lời bà, muốn cho bà biết mọi chuyện nhưng rồi lại biết nên mở lời thế nào.

      biết nên giải thích với mẹ thế nào, rằng cuộc hôn nhân này ... thành!

      Ngay lúc này, điện thoại của Sầm Tử Tranh chợt reo lên, bà Sầm giúp lấy điện thoại đến, vừa nhìn thấy cái tên hiển thị màn hình, mặt liền lộ ra ý cười.

      ' đúng là ... đến người nào người đó gọi điện thoại đến ngay. Là điện thoại của Quý Dương, con mau nghe !'

      Chậm chạp cầm lấy điện thoại, Sầm Tử Tranh thầm thở dài tiếng, ấn nút nhận.

      Bà Sầm cười, rất tâm lý rời khỏi phòng muốn làm con ngượng ngùng.

      'Tranh Tranh, ăn tối chưa?' Bên đầu bên kia là giọng ân cần của Cung Quý Dương.

      'Chưa ...' Lòng lại thắt lại.

      'Sao vậy? Lúc này phải em tan sở rất lâu rồi sao? Vì sao còn chưa ăn?' Trong giọng của giấu được lo lắng.

      Sầm Tử Tranh thở dài tiếng, tìm đại lý do: 'Về nhà em mới thấy mệt quá nên ngủ thiếp , vừa mới tỉnh giấc ...'

      'Tranh Tranh, cần phải quá vất vả như vậy làm gì. Bây giờ công việc kinh doanh của thương hiệu Leila vào quỹ đạo, bên em còn có rất nhiều người tài giỏi có thể giúp được em, em chỉ cần ngoan ngoãn chờ làm dâu xinh đẹp của là được rồi, biết chưa?' Trong lời dặn dò ân cần của Cung Quý Dương dấu được bá đạo.

      'Ân ...'

      Sầm Tử Tranh chua xót trả lời , đây cũng là lần đầu tiên bởi vì thương hiệu Leila mà phản bác lại lời .

      Chừng như cảm nhận được trong thái độ ngoan ngoãn bất thường của , lo lắng hỏi: 'Tranh Tranh ... em sao chứ?'

      ' sao, em làm sao có chuyện được chứ? Quý Dương, em ... em ...' Sầm Tử Tranh ngập ngừng muốn lại thôi.

      'Sao vậy? Có chuyện gì sao?' Nhạy cảm nhận ra có thái độ khác thường, Cung Quý Dương hỏi lại.

      'Ừm, , có gì, chỉ là em quá mệt thôi!'

      Đầu bên kia truyền đến tiếng cười ấm áp: 'Tranh Tranh, phải nghỉ ngơi tốt chứ ...' Trong tiếng cười mang theo ân cần và tình ý nồng đượm ...

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 22: Đêm ngủ (2)
      Dịch : dquynh122

      Điện thoại ngắt lâu rồi mà Sầm Tử Tranh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như nãy giờ, đầu gác lên hai gối, điện thoại từ trong tay rơi xuống giường lúc nào cũng hay biết ...

      Nửa đêm, tất cả đều yên tĩnh đến chân , bốn phía đều tiếng động, yên tĩnh như cái chết.

      Người giường trở mình qua lại, thân thể sớm mệt đến chịu được mà chút buồn ngủ cũng có.

      Sầm Tử Tranh bước xuống giường, bước đến bên cửa sổ chậm rãi mở ra. Ánh trăng dịu dàng như nước vây phủ lấy . Vừa mới qua nửa đêm vậy mà Sầm Tử Tranh có cảm giác như qua thế kỷ vậy. Dù sao cũng thể ngủ được, quyết định xuống vườn hoa dưới lầu dạo vòng.

      Gió đêm mát rượi phất qua người Sầm Tử Tranh rồi xuyên thẳng vào lòng khiến Sầm Tử Tranh tự chủ được co người lại ...

      Gió phất qua làn váy trắng của , dưới ánh trăng mờ ảo như hồn ma vất vưởng, cách mục đích xuyên qua những khóm hoa, cánh tay bị nhánh cây khô quẹt trúng làm sượt đường cũng để ý.

      âu sầu, rơi lệ, biểu tình mặt nhìn có vẻ cứng nhắc dù trong mắt che dấu được nỗi đau khổ đến tận cùng.

      cũng rất muốn khóc to trận, muốn kêu to tiếng cũng rất muốn nhấc lấy điện thoại với Cung Quý Dương ở phương xa kia ngàn, vạn lần câu "Em " ...

      Nhưng những gì có thể làm chỉ có thể như thế, dưới ánh trăng, trong hương hoa dìu dịu bước những bước hồn như muốn để lại cỏ những dấu vết đau khổ của mình, lần rồi lại lần ...

      Khi cánh hoa rơi rụng, mùi hương còn vương vấn

      Rồi mất trong cơn mưa rền gió dữ, còn ai ngửi thấy

      Nếu như tình bảo tôi tiếp tục

      Tôi đến tận cùng

      Nếu như tình chết trong vinh quang

      rồi trùng sinh trong tro tàn

      Lúc khó quên những lời tình tự

      Hãy dùng nụ cười của , giúp em tiễn đưa ...

      mệt mỏi biết tên dâng lên trong lòng rồi xuyên suốt toàn thân. Trái tim mệt đến thể mệt hơn! Khi Sầm Tử Tranh ngồi sụp xuống dưới tán cây đinh hương, ánh mắt nhìn xa xăm về phía chân trời, rất nhiều hình ảnh ngừng quay cuồng trong đầu ...

      Sầm Tử Tranh chợt cười cách vui sướng bởi vì nhìn thấy từ góc cách đó xa, dưới ánh trăng mờ ảo, Cung Quý Dương đứng đó nhìn , nụ cười tà tứ quen thuộc nở gương mặt tuấn tú, cách rất gần, gần như chưa từng rời xa, vẫn luôn luôn ở cạnh ...

      Nhưng khi đứng dậy, tươi cười về phía , nụ cười khiến gương mặt càng xinh đẹp diễm lệ, bước nhanh đến, rất muốn bổ nhào vào lòng , hưởng thụ ấm áp từ vòng tay ...

      Gió khóc ...

      Trăng khóc ...

      Chịu nổi áp lực bị dồn nén lâu, Sầm Tử Tranh ngã xuống, bất tỉnh.

      ***

      Khi Sầm Tử Tranh tỉnh lại thấy mình nằm trong căn phòng xa lạ, giường màu trắng, chăn đệm màu trắng, còn người lúc này cũng là bộ quần áo trắng của bệnh nhân, tay cắm kim truyền dịch.

      'Ô ...'

      Sầm Tử Tranh day day huyệt Thái Dương nhưng thể nhớ ra rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với mình.

      Nhưng biết ... nơi này chắc chắn là bệnh viện!

      'Bé cưng, con tỉnh rồi sao?'

      'Chị ...'

      Hai giọng quen thuộc vang lên bên tai, nhìn lại lần nữa đúng là mẹ và em trai, hai người xem ra ở trong bệnh viện chăm sóc cho suốt đêm, trong mắt có quầng thâm nhưng khi họ thấy tỉnh lại, nhất thời hết sức kích động và mừng rỡ.

      'Mẹ!' Sầm Tử Tranh thảng thốt gọi bà, 'Con bị sao vậy? Sao lại phải vào bệnh viện?'

      'Bé cưng à, con suýt nữa hù chết mẹ rồi. Tối qua con ngất xỉu trong vườn hoa, gọi thế nào cũng tỉnh. Con đó, rốt cuộc có tâm gì sao với mẹ chứ? Tại sao nửa đêm nửa hôm lại chạy đến vườn hoa làm gì ...'

      Trong giọng của bà Sầm lộ vẻ kích động, gương mặt đầy lo lắng nhìn con mình.

      'Đúng đó, chị, rốt cuộc chị sao thế?' Em trai cũng quan tâm, hỏi.

      Cuối cùng Sầm Tử Tranh cũng nhớ lại hết những chuyện tối qua, mặt lộ vẻ áy náy, : 'Mẹ, con xin lỗi. Con ... tối qua tự dưng con thấy hơi buồn thôi, có gì đâu ...'

      Con đó, nha đầu ngốc, biết làm cho mẹ lo. Con biết chứ, cũng may là có vị luật sư họ Khương báo với mẹ, bằng con hôn mê bất tỉnh ở vườn hoa cả đêm cũng ai biết!' Mắt bà Sầm rươm rướm nước mắt, bà lên tiếng trách .

      'Luật sư họ Khương?' Sầm Tử Tranh kinh ngạc lẩm bẩm ... Khương Ngự Kình sao?

      Chuyện này có liên quan gì đến ?

      Bà Sầm thở dài tiếng noia: 'Tối qua điện thoại của con cứ reo ngừng mà ai nghe nên mẹ phải chạy qua xem. Thấy con có trong phòng nên mẹ nhận điện thoại giúp con. Nghe mẹ tìm thấy con vị Khương luật sư đó rất lo lắng, nửa đêm nửa hôm còn lái xe đến nhà chúng ta, sau đó chúng ta tìm thấy con trong vườn hoa!'

      'Ý mẹ là ... Khương luật sư đưa con đến bệnh viện sao?' Sầm Tử Tranh vẫn chưa hoàn hồn lại từ những tin tức của mẹ mình.

      'Phải đó, sau khi ta thấy con ngất xỉu liền lập tức ôm con đưa đến bệnh viện! Bác sĩ là con bị nhiễm lạnh, hơn nữa còn ăn uống đầy đủ, thể lực rất kém. Con , mẹ con mình cùng sống trong thành phố vì sao ngày thường chịu về nhà để mẹ nấu vài món ngon tẩm bổ cho con mà để đến thế này chứ ...' Bà Sầm xót con, lên tiếng.

      Bà Sầm càng , Sầm Tử Tranh càng ngây người, đầu óc choáng váng quay cuồng nhưng khẳng định mình nghe nhầm.

      'Mẹ ... con cũng đâu phải bị bệnh gì nghiêm trọng đâu, nghỉ ngơi ăn uống nhiều tốt rồi. Em à, đưa mẹ về nhà để mẹ nghỉ ngơi ...'

      'Con nha ...' Bà Sầm nào chịu rời , bà nhìn muốn lại thôi ...

      'Bé cưng à, mẹ hỏi con chuyện, con phải thành trả lời mẹ!'

      Sầm Tử Tranh gắng gượng thoát ra khỏi cơn choáng váng nhìn mẹ, biết bà định hỏi chuyện gì.

      'Bé cưng à, có phải tối qua con với Quý Dương cãi nhau hay ? Với lại ...'

      mặt bà Sầm lộ vẻ thiếu tự nhiên, bà thở dài tiếng, hắng giọng hỏi: 'Con với vị luật sư họ Khương kia rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?'

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :