1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay
      Chương 13: Bà lão trong quán cà phê (1)
      Dịch : dquynh122

      Ai cũng mùa thu là mùa thu hoạch, vậy còn tình của sao? Có thể chờ mong thu hoạch tốt đẹp trong mùa thu này ?

      Quý Dương ba ngày, ba ngày này, Sầm Tử Tranh cảm thấy khó qua hơn cả ba năm, nghĩ đến đây khỏi cười khổ tiếng, con người đúng là loại động vật tham lam, lúc đau khổ cầu mong hạnh phúc đến, có được hạnh phúc rồi lại mong muốn có được càng nhiều hơn, như đứa bé tham ăn vậy, có được càng nhiều lại muốn càng nhiều hơn.

      Khi cà phê được bê ra, mùi hương thơm lừng của nó vây phủ lấy Sầm Tử Tranh, nồng đượm như mùi vị của nhớ nhung khiến môi Sầm Tử Tranh câu lên nụ cười nhàn nhạt.

      lâu chưa có được thời khắc thoải mái như vậy, bất luận là thân hay là tâm đều có được thư giãn hiếm hoi. Sầm Tử Tranh xoay tách cà phê tay, nhìn vào chất lỏng đen thẫm trong tách, chợt có loại ảo giác, tưởng chừng thấp thoáng xuất nụ cười của Cung Quý Dương trong đó.

      Bất giác Sầm Tử Tranh nhớ đến lời của Cung Quý Dương ...

      Đợi trở về từ chuyến công tác Paris lập tức đăng ký!

      Đúng vậy, và Quý Dương hai người trải qua quá nhiều chuyện, trong lòng sớm thể chứa thêm bất kỳ cái gì khác, phải sao?

      Chậm rãi thưởng thức ngụm cà phê thơm lừng ...

      Hai trẻ ngang qua , nhìn thấy Sầm Tử Tranh, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc ...

      'Nhìn kia, hình như là nhà thiết kế Leila phải, mfinh thấy ảnh chụp của ấy trong chuyên đề tạp chí, xem ra người còn đẹp hơn ảnh chụp nữa!' trong hai lên tiếng.

      'Nếu như phải xinh đẹp như vạy làm sao gây được chú ý của t tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt chứ? Nghe ấy trở thành nhà thiết kế làm việc với Cung thị tài phiệt, phải dựa vào cái đó dựa vào cái gì chứ?' giọng nữ khác vẻ khinh miệt.

      'Cái nào? Dựa vào cái nào mà được vậy?'

      'Ngốc à, đương nhiên là dựa vào công phu tren giường rồi. Có cái gì mà đáng để tâm chứ, chỉ cần chuyện gì có lợi cho bản thân làm thôi. sao nữa, Cung tổng giám đốc vẻ ngoài điển trai như vậy, tin rằng công phu giường cũng tệ!'

      'Cậu nha, đúng là biết xấu hổ!'

      'Haha, chẳng lẽ cậu nghĩ tới chuyện kia sao?'

      Hai càng càng xa, tiếng cười tiếng châm chọc cũng dần.

      Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Sầm Tử Tranh cũng lộ ra chút kích động nào, ngược lại rất nhàn nhã ngồi nơi chỗ ngồi của mình, lẳng lặng uống cà phê, hưởng thụ cảnh đẹp của mùa thu qua cửa sổ, chút để tâm đến lời bàn tán của hai kia.

      Nếu như là trước đây khi nghe được những lời này nhất định bất chấp tất cả bước đến cùng hai kia lý luận phen nhưng bây giờ khác rồi.

      biết tâm ý của Quý Dương dành cho mình, cũng biết năng lực của mình vậy vì sao phải phí tâm tư biện giải những lời đồn thổi của những người liên can chứ.

      Môi Sầm Tử Tranh câu lên nụ cười, vẻ mặt vẫn ung dung tự tại. hoàn toàn biết, nhất cử nhất động của mình lọt vào mắt của bà lão sót chút nào.

      Bà lão già, tóc bạc trắng nhưng người vẫn lộ ra khí chất cao quý và sang trọng, nụ cười từ hòa nở gương mặt già nua của bà. Nhìn lát, bà mới vẫy tay ra hiệu, người vệ sĩ nãy giờ đứng ở bên cạnh cúi người xuống nghe sau đó gật đầu nhận lệnh.

      Sau đó, dưới dìu đỡ của người vệ sĩ, bà lão chậm rãi về phía Sầm Tử Tranh.

      ' rất điềm tĩnh mặc dù nghe lời ác ý của người khác nhắm về !'

      Giọng của bà ôn tồn và hiền hòa nhưng mang khí chất tôn quý của phu nhân nhà giàu lẫn vào đâu được.

      Sầm Tử Tranh bị giọng đột ngột kia làm cho giật nảy mình. vội ngẩng đầu lên nhìn ...

      Trước mặt bà lão khí chất tôn quý thần thái ung dung tươi cười nhìn , từ phẩm chất của những trang phục người bà, tơ lụa màu lam phối hợp khéo léo với những món trang sức, hoàn toàn lộ ra vẻ sang quý của người xuất thân từ hào môn.

      ' , dọa đến sao? Có ngại cho bà già này ngồi cùng ?' Bà lão vẫn bằng giọng từ hòa, lên tiếng hỏi .

      'Dạ đâu, xin mời bà!'

      biết vì sao, vừa nhìn thấy bà lão này là Sầm Tử Tranh lập tức nảy sinh hảo cảm, nhất là khi nhìn thấy vẻ từ hòa trong mắt bà, giống như tia nắng ấm áp chiếu vào tâm hồn vậy.

      Bà lão ngồi xuống sau đó nhìn những vệ sĩ : 'Các ngươi cần đứng ở đây đâu, ta với này muốn tán gẫu lát.'

      'Dạ, lão phu nhân!' Những vệ sĩ cung kính chào rồi lui xuống.

      ' , xem tuổi của cháu cũng lớn lắm, ngờ tính tình lại tốt đến vậy!' Bà lão gọi ly trà, rồi nhìn Sầm Tử Tranh .

      Sầm Tử Tranh mỉm cười : 'Miệng là của người ta, muốn thế nào là quyền của họ, nếu như quá để ý đến cách nghĩ của người khác chỉ tổ hao tốn tinh thần mà thôi!'

      ' hay lắm!'

      mặt bà lão lộ ra vẻ tán thưởng, bà cười: 'Ta rất thích con, , tuổi còn trẻ mà có thể trấn tĩnh trước những lời đơm đặt của người khác là rất hiếm có, hơn nữa lại là lời dèm pha rằng thành công của mình có được là nhờ thân phận tình nhân của người giàu có!'

      Sầm Tử Tranh nhún vai : 'Họ cũng là tốt lắm rồi, chỉ cháu là tình nhân mà là tình phụ. Nếu như là cái thứ hai, chừng cháu cũng nhịn được!' Trong giọng của chút chua xót.

      'Xem ra cháu cũng rất vị tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt kia, ừmm, như bà lão này nhớ nhầm, tên là Cung Quý Dương phải ?' Lời lẽ của bà lão nghe có vẻ hời hợt nhưng trong mắt lại lộ ra tinh thể xem thường.

      Sầm Tử Tranh hơi giật mình sau đó cười : 'Lão phu nhân ...'

      'Này ...' Bà nhanh chóng ngắt lời Sầm Tử Tranh, : 'Thực ra tuổi của ta chắc cũng đủ làm trưởng bối của con, trong nhà ta cũng có đứa cháu tuổi tác cũng tương đương với cháu, nếu như cháu ngại, cứ gọi ta tiếng bà nội là được!'

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 14: Bà lão trong quán cà phê (2)
      Dịch : dquynh122

      '"Bà nội"?'

      Nghe bà lão như vậy, cảm giác thân thiết trong lòng Sầm Tử Tranh càng sâu đậm, thầm lần cách gọi này, trong lòng chợt dâng lên cảm giác ấm áp bởi vì từ khi sinh ra đời bà nội mất rồi, từ đến lớn chưa từng được nếm qua tình cảm bà cháu rốt cuộc là như thế nào.

      'Thực ra ... cháu rất ngưỡng mộ cháu của bà, ấy có thể hưởng thụ mối tình thân này, cháu nghĩ ấy chắc cũng rất bà!'

      'Đương nhiên rồi, đứa cháu này của ta là đứa bé hiếu thảo nhất đời, đối với bà lão như bà lúc nào cũng cẩn thận săn sóc, đối đãi chu đáo!' Nhắc tới cháu trai, mặt bà lão càng lộ ra vẻ từ hòa.

      ' tốt quá ...' Trong giọng của Sầm Tử Tranh dấu được ngưỡng mộ.

      Bà lão nhìn , trong ánh mắt tràn đầy thương. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, bà giọng hỏi: 'Cháu , nhìn cháu hình như có tâm phải!'

      Sầm Tử Tranh nghe bà hỏi vậy, phản ứng đầu tiên là giật mình nhưng nó chỉ thoáng qua trong nháy mắt, sau đó nở mỉm cười, nụ cười như tự chế giễu chính mình.

      'Xem ra, con người khi có tâm giấu được, hay là ánh mắt của bà nội quá sắc bén chứ?'

      Bà lão vẫn cười cách hiền hòa, : 'Nếu như vậy, để bà nội đoán thử xem con suy nghĩ điều gì nhé?'

      'Ồ? Bà muốn đoán tâm của con sao?'

      Sầm Tử Tranh chợt rất có hứng thú với câu của bà, thoáng suy nghĩ chút rồi gật đầu: 'Được ạ!'

      Nét cười mặt bà lão càng đậm, bà chậm rãi hớp ngụm trà, giọng cực kỳ chắc chắn: 'Nhất định là con người, hai đứa lòng nhau nhưng bởi vì xuất thân quá khác biệt nên bị trưởng bối phản đối, đúng ?'

      Hả???

      Sầm Tử Tranh suýt nữa đứng bật dậy, vốn chỉ là muốn tán gẫu với bà để giết thời gian nào ngờ tâm của bị bà lão vừa mới gặp đoán đúng sai chút nào, bảo sao kinh ngạc cho được.

      cười khổ, : 'Tâm của cháu thể ràng vậy sao?'

      'Xem ra ta đoán đúng rồi!' Bà lão cười ha hả, trong mắt tràn đầy nét tinh và tự tin.

      Trong chớp mắt đó, Sầm Tử Tranh thấy nụ cười kia rất quen thuộc ...

      'Bà nội, sao bà lại biết ...'

      'Cháu ...' Bà lão xua tay ngắt lời Sầm Tử Tranh, bà biết muốn hỏi điều gì.

      'Thực ra, chuyện đương vốn rất đơng ỉan, chỉ cần hai phía tình nguyện là được rồi. Nếu như con và người đàn ông kia đều lòng nhau, cần phải băn khoăn lo lắng điều gì khác nữa!'

      Sầm Tử Tranh thở dài tiếng sâu, sau đó cười khổ lắc đầu.

      'Bà nội, bà biết đó thôi, có rất nhiều việc phải chỉ dựa vào đạo lý này mà có thể giải quyết được đâu. Đúng vậy, đương đúng là chuyện của hai người nhưng khi kết hôn đó lại là chuyện của hai gia đình, con biết mình có thể kiên trì được bao lâu nữa ...'

      'Cháu , ta có thể nhìn ra được, cháu thực rất người đàn ông kia. Cháu cháu biết mình có thể kiên trì được bao nhiêu nhưng giờ phải cháu vẫn kiên trì đó sao?'

      Bà lão vươn tay nắm lấy bàn tay nhắn của như muốn truyền thêm cho sức mạnh, từ giọng chậm rãi của bà khó nhận ra bình tĩnh và sâu sắc của người trải qua nhiều sóng to gió lớn.

      'Cháu ...'

      Sầm Tử Tranh nhất thời biết gì, tự dưng có cảm giác, hiểu vì sao những nỗi lo lắng và băn khoăn của mình dường như bị nụ cười của bà lão trước mặt xua tan hết, trong lòng khỏi thầm kinh ngạc vì sức mạnh nội tại từ bà truyền cho mình.

      'Nghe ta , cháu ...'

      Bà lão nhìn , giọng ý vị sâu xa, 'Kiên trì với tình của con, hơn nữa con phải tin tưởng tình của mình, như vậy bất luận gặp phải phong ba bão táp gì con cũng có thể vững vàng vượt qua!'

      'Kiên trì với tình , tin tưởng vào tình ?' Sầm Tử Tranh bất giác lẩm nhẩm câu này, lòng đầy suy tư.

      'Bà nội, chẳng lẽ bà cảm thấy, môn đăng hộ đối là rất quan trọng sao?'

      Bà lão này vừa nhìn biết là xuất thân từ hào môn, bất luận là từ phong thái hay cách ăn mặc, thậm chí trong từng cử chỉ hành động của bà đều có vẻ tao nhã và quý phái, tuy tuổi của bà cao nhưng vẫn toát lên sức quyến rũ khó tả bằng lời.

      Nghe hỏi câu này, bà mỉm cười, hỏi ngược lại: 'Vậy con cho rằng môn đăng hộ đối là rất quan trọng sao?'

      Câu hỏi của bà khiến Sầm Tử Tranh sửng sốt, nhất thời biết nên trả lời thế nào.

      Nhìn , bà lão lần nữa tao nhã nở nụ cười, hiền hòa : 'Thực ra, con người vốn thể vừa sinh ra biết trước số mệnh là giàu hay nghèo nhưng bât luận là phú quý hay nghèo hèn, điều quan trọng hơn cả là, tâm hồn của người đó giàu có hay nghèo nàn, đó mới là điều cần phải lo lắng!'

      Câu đạm mạc của bà hé lộ ra rất nhiều đạo lý sống, điều này khiến cho Sầm Tử Tranh khỏi nhìn bà bằng ánh mắt khác.

      Nhưng điều khiến Sầm Tử Tranh tò mò hơn cả là ... bà lão rốt cuộc là người như thế nào?

      ***

      Những ngày có Cung Quý Dương ở bên cạnh, Sầm Tử Tranh mỗi ngày làm, tan sở đều tự lái xe nữa, bắt đầu có thói quen bộ dọc theo những con đường phồn hoa náo nhiệt của thành phố, cho đến khi mệt mỏi nổi nữa mới chịu ngồi xe điện ngầm.

      Xe điện ngầm, nơi chứng kiến rất nhiều tình , rất nhiều đôi trai nắm tay nhau lướt qua mặt khiến Sầm Tử Tranh thấy rất hâm mộ rồi chợt thảng thốt nhận ra, và Quý Dương chưa lần cùng nhau ngồi xe điện ngầm.

      Mà cũng đúng thôi, sao có thể ngồi xe điện ngầm chứ? Bất luận Quý Dương đến đâu cũng đều có toán vệ sĩ đặc biệt phái theo bảo vệ, những là ngoài sáng mà còn cả trong tối nữa. Đường đường là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt lại ngồi xe điện ngầm??? Nếu như bị giới truyền thông biết được đúng là tiêu đề giật gân của họ.

      Có lẽ là do mải suy nghĩ miên man nên để ý xe đến trạm, khi thấy cửa xe điện ngầm sắp khép lại Sầm Tử Tranh mới phát giác ra, vội đứng dậy xông về phía cửa xe, từ cánh cửa xe điện ngầm phát ra tiếng chuông cảnh báo sau đó mở ra rồi chầm chậm khép lại, chặn lại ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người đứng trong xe.

      Sầm Tử Tranh hoảng sợ thở rút hơi. Mình sao vậy chứ? Quý Dương có ở bên cạnh tám năm vẫn có thể vượt qua được, lần này lại chỉ có tám ngày mà thôi, sao cứ mãi hoang mang lo lắng thế này.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 15: Ly biệt (1)
      Dịch : dquynh122

      Ngay khi Sầm Tử Tranh vừa ra khỏi trạm xe điện ngầm điện thoại reo lên.

      'Alo!' Giọng Sầm Tử Tranh nghe ra hề có chút sức sống.

      'Tranh Tranh, có nhớ ?'

      giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lên từ đầu bên kia của điện thoại mang theo vô hạn tình ý.

      'Quý Dương?'

      Sầm Tử Tranh hoàn toàn nghĩ đến vào lúc này lại nhận được điện thoại của , 'Sao vậy, vào giờ này phải bận sao?'

      'Bận, nhưng nhớ em quá, muốn nghe tiếng của em chút cho đỡ nhớ!' Giọng đầy từ tính rất dễ nghe của Cung Quý Dương vang lên đáp lại câu hỏi của .

      'Dẻo miệng!'

      Tuy rằng cách điện thoại nhưng Sầm Tử Tranh vẫn tránh khỏi đỏ mặt, thẹn thùng lên tiếng trách át .

      'Em về đến nhà chưa?'

      'Chưa, em đường về nhà!'

      'Em lái xe sao?'

      'Phải đó!' Sầm Tử Tranh hít sâu hơi khí trong lành, 'Em vừa mới rời khỏi trạm xe điện ngầm!'

      'Xuống xe điện ngầm?' Ở đầu bên kia vọng đến giọng kinh ngạc của Cung Quý Dương, 'Sao bỗng dưng lại muốn xe điện ngầm?'

      'Bởi vì lái xe bỏ lỡ rất nhiều cảnh đẹp em thấy bộ về tốt hơn!'

      Sau đó Sầm Tử Tranh hào hứng : 'Quý Dương ...'

      'Gì vậy?'

      'Đợi trở về, chúng ta cùng ngồi xe điện ngầm được ?'

      biết vì sao Sầm Tử Tranh đột nhiên lại có ước muốn mãnh liệt này trong đầu. Dù sao cũng phải là nhóc nữa, bỗng dưng lại có suy nghĩ này, ngay cả cũng cảm thấy khó mà tin được.

      Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ, 'Được, chỉ cần em thích, ngồi với em cả ngày cũng được!'

      ' sao? với em chứ?' Sầm Tử Tranh ngờ lại đáp ứng nhanh như vậy!

      'Tại sao thể chứ? Thế nào, xe điện ngầm có biển cấm Cung Quý Dương ngồi sao?' nhịn được bật cười.

      ' phải ...'

      Sầm Tử Tranh khó mà tưởng tượng được, nếu như và Quý Dương nắm tay cùng bước vào trạm xe điện ngầm như thế nào? Tuy hình dung ra được nhưng trong lòng rất chờ mong ngày đó.

      'Tranh Tranh, nhất định phải ngoan ngoãn chờ trở lại, có biết ?' Nơi đầu bên kia của điện thoại, Cung Quý Dương đinh ninh dặn dò.

      'Được rồi được rồi! Em biết rồi mà! dài dòng!' Ngoài miệng Sầm Tử Tranh tuy như thế nhưng trong lòng lại ngọt như mật.

      'Ha ha ...' Đầu bên kia truyền đến tiếng cười của Cung Quý Dương: ' có em bên cạnh, cứ cảm thấy thế nào ấy!'

      ' biết xấu hổ sao? lớn như vậy rồi!'

      Mặt Sầm Tử Tranh càng lúc càng đỏ, vừa vừa ngẩng đầu lên nhìn đường, chợt nhìn thấy bóng người quen thuộc đứng trước chung cư nhà , nụ cười dần thay bằng vẻ kinh ngạc, với Cung Quý Dương: 'Quý Dương, với nữa, em về đến nhà rồi!'

      'Được rồi, à này, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của đấy!'

      'Câu hỏi? Câu hỏi gì?'

      Sầm Tử Tranh ngừng bước chân, lại thấy bóng người kia xoay lại nhìn .

      'Có nhớ ?' Cung Quý Dương vừa bá đạo vừa thâm tình hỏi.

      Sầm Tử Tranh hơi xoay người sang hướng khác tránh tia nhìn của cái bóng kia, có chút thẹn thùng trả lời: 'Nhớ, vậy hài lòng chưa?'

      Cung Quý Dương cười sảng khoái qua điện thoại, 'Mấy ngày nữa là về rồi, phải ngoan ngoãn nghe lời đấy!'

      'Được rồi mà!'

      Bỗng dưng Sầm Tử Tranh cảm thấy trong lòng như có giọng thúc giục, vì vậy ngay lúc sắp ngắt điện thoại, vội lên tiếng: 'Quý Dương ...'

      'Gì vậy?' Đầu bên kia truyền đến giọng trầm ấm của Cung Quý Dương, vẫn chưa ngắt máy.

      'Em !'

      Đây là lần đầu tiên Sầm Tử Tranh chủ động thổ lộ tình .

      ' ngoan!' Từ giọng có thể dễ dàng nhận ra, Cung Quý Dương rất vui vẻ.

      Ngắt điện thoại, mặt Sầm Tử Tranh lộ ra nụ cười đẹp như trong mơ. Vừa xoay người thấy cái bóng kia đứng ngay sau lưng mình ...

      'Tử Hạo?' Nụ cười xinh như mộng được thay bằng nụ cười ấm áp thân tình.

      'Có tiện uống gì đó với ?' Nét mặt Thư Tử Hạo lộ ra vẻ mệt mỏi.

      Nhận ra điều này, Sầm Tử Tranh suy nghĩ gì, gật đầu.

      ***

      Chọn chiếc bàn gần cửa sổ, Sầm Tử Tranh và Thư Tử Hạo cùng ngồi xuống. Khi nhân viên phục vụ đưa nước cam lên cho hai người rồi lui xuống, Thư Tử Hạo mới chậm rãi lên tiếng.

      'Tử Tranh, mấy ngày sau rời khỏi đây!'

      'Gì chứ? Rời khỏi đây? Tử Hạo, muốn đâu?' Sầm Tử Tranh vô cùng ngạc nhiên, vội hỏi lại.

      Đây là nơi Thư Tử Hạo khởi nghiệp, sao có thể chứ?

      Môi Thư Tử Hạo câu lên đường cong như muốn che dấu nỗi đau thầm lặng gương mặt tuấn.

      'Đơn xin di dân của được duyệt rồi, Canada!'

      Thư Tử Hạo lắc lắc ly nước trái cây trong tay, trong giọng điềm đạm mang theo tia buồn bã.

      Sầm Tử Tranh sửng sốt lúc rồi giọng hỏi lại: ' Canada? trở lại nữa sao?'

      Lúc này mới biết trong lòng mình ra có bao nhiêu là nỡ, dù sao tám năm qua vẫn luôn lặng lẽ ở bên cạnh , giúp đỡ cho mà hôm nay lại cho biết, phải rời , rất có khả năng trở lại?

      Thư Tử Hạo cười lắc đầu, 'Tử Tranh, đời chẳng có bữa tiệc nào tàn, chỉ là ...bữa tiệc của tàn sớm hơn là nghĩ thôi!'

      'Tử Hạo ...'

      'Tử Tranh, thực ra đến chỉ để hỏi em câu cuối cùng!' Thư Tử Hạo ngắt lời , mặt vẫn là vẻ ôn nhu như trước giờ.

      'Em ... có cùng ?'

      Câu hỏi này vừa thốt ra liền khiến Sầm Tử Tranh kinh ngạc thôi, nhìn , nhất thời biết nên trả lời thế nào.

      'Tử Hạo, ...'

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 16: Ly biệt (2)
      Dịch : dquynh122

      'Tử Tranh ...' Bàn tay Thư Tử Hạo vươn qua bên kia chiếc bàn kéo tay Sầm Tử Tranh về hướng mình, nắm chặt.

      'Tử Hạo, đừng như thế ...' Sầm Tử Tranh khẩn trương theo bản năng nhìn vòng xung quanh, cũng may, quán cà phê này cũng đông khách lắm.

      Thư Tử Hạo để ý đến giãy dụa của , bàn tay cứng như giọng kìm giữ chặt lấy bàn tay nhắn của : 'Tử Tranh, chẳng lẽ đến lúc này em vẫn cho cơ hội nào sao?'

      'Tử Hạo!'

      bàn tay khác của phủ lên lưng bàn tay , trong mắt lộ ra vẻ kiên định cực kỳ, 'Tám năm qua chưa có người đàn ông nào đối xử với em tốt như , em nhớ giúp đỡ em nhiều đến thế nào, an ủi em thế nào, đối với em mà , đời này người em mắc nợ nhiều nhất chỉ có thôi!'

      ', cần áy náy của em, Tử Tranh, em biết cần cái gì mà!' Thư Tử Hạo trong mắt lộ ra vẻ đau khổ, .

      Sầm Tử Tranh cũng cảm thấy có chút chua xót, 'Tử Hạo, em biết muốn gì, muốn trái tim em nhưng ...' có chút đành lòng nhưng vẫn tiếp, 'Nhưng, trái tim em sớm trao cho Quý Dương rồi. Điều này biết mà. Em còn gì cho những người đàn ông khác cả!'

      'Tử Tranh!'

      Vẻ mặt Thư Tử Hạo như vừa phải chịu đả kích rất lớn, 'Em đừng quên, lúc đó là Cung Quý Dương cướp em từ tay , người mà em thích ban đầu là chứ phải !

      Sầm Tử Tranh thở dài tiếng, lắc đầu: 'Tử Hạo, có bao giờ thử nghĩ xem, nếu như tám năm trước em thích Cung Quý Dương làm sao có cơ hội xen vào chứ?'

      Thân hình cao lớn của Thư Tử Hạo khẽ run lên, chậm rãi buông tay ra, trong mắt chợt lộ vẻ suy sụp ...

      ' vậy là trước giờ em chưa từng ? Ngay từ lúc bắt đầu có sao?'

      Bảo làm sao tin được chuyện này chứ?

      Sầm Tử Tranh rũ rèm mi dài, biết đôi khi rất tàn nhẫn nhưng muốn thấy cứ tiếp tục gạt bản thân mình nữa.

      'Tử Hạo, tình cảm mà dành cho em tám năm qua thay vì là tình chẳng bằng đó là loại hảo cảm, loại ái mộ, đó phải là tình !'

      'Hảo cảm? Ha ha ...' Thư Tử Hạo ngả lưng vào lưng ghế, vẻ tiều tụy thên mặt càng lúc càng rệt.

      'Tử Tranh, em biết rất tình cảm dành cho em là loại tình cảm nào mà!'

      'Em biết, Tử Hạo, tâm ý của em hoàn toàn hiểu nhưng tình thể miễn cưỡng được, em nghĩ điều này cũng rất !' Giọng của Sầm Tử Tranh vô cùng , sợ mình lỡ câu nào khiến càng thêm đau lòng.

      'Em rất ta!' Thư Tử Hạo cười khổ, trong mắt tràn ngập vẻ bât lức và đau lòng.

      Sầm Tử Tranh sững người, sau đó như hạ quyết tâm, nhìn , giọng : 'Tử Hạo, thực ra ... đợi Quý Dương trở về từ chuyến công tác Paris, em và ấy đăng ký!'

      'Cái gì?' Thư Tử Hạo đứng bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc và bàng hoàng.

      Phản ứng quá khích của dẫn đến chú ý của nhiều vị khách trong quá cà phê, thậm chí nhiều người bắt đầu rù rì bàn tán.

      'Tử Hạo, ngồi xuống trước , có được ?' Sầm Tử Tranh thấy hai người họ bắt đầu trở thành tiêu điểm của mọi người, nhất thời cảm thấy rất ngượng ngập.

      Thư Tử Hạo suy sụp ngồi lại xuống ghế, thân hình cao lớn nhất thời như có gì chống đỡ.

      'Tử Tranh, vì sao lại như thế? từng làm em tổn thương, thậm chí em từng vì mà mất đứa con trong bụng ...'

      'Tử Hạo!'

      Sầm Tử Tranh lên tiếng ngắt lời , ánh mắt ôn nhu nhìn , định giải thích nhiều chỉ : 'Đây là lựa chọn của em, em mong là hiểu!'

      ' như vậy có nghĩa là hoàn toàn hết hy vọng rồi phải ?' Thư Tử Hạo tuyệt vọng hỏi .

      Sầm Tử Tranh cũng muốn cho ôm ấp tia hy vọng nào: 'Tử Hạo, thực ra vẫn luôn có vị trí rất đặc biệt trong lòng em, loại tình cảm đó giống như là tình nhưng đôi khi, nó còn quan trọng hơn cả tình !'

      mong Thư Tử Hạo có thể hiểu được tình cảm của dành cho .

      Thư Tử Hạo cười khổ, biết mình thể, cũng nỡ ép buộc người phụ nữ trước mặt làm bất cứ gì.

      'Chuyện đến nước này, xem ra muốn từ bỏ cũng được, đúng ?'

      'Tử Hạo!'

      Sầm Tử Tranh nét mặt đành, lên tiếng: 'Nếu như là bởi vì phần tình cảm đó mà khiến cảm thấy nặng nề, em rất xin lỗi nhưng em muốn rời thành phố nà, dù sao nơi đây cũng là nơi bắt đầu cho giấc mộng của , cũng là nơi chứng kiến những thành tựu của !'

      Thư Tử Hạo cười lắc đầu: 'Tử Tranh, em chắc cũng biết, thoạt nhìn có vẻ như có được tất cả nhưng thực ra, có gì cả bởi vì em chính là tất cả của !'

      'Tử Hạo ... xin lỗi ...'

      Nỗi áy náy trong lòng Sầm Tử Tranh càng sâu, tuy giờ Thư Tử Hạo là nhà thiết kế tài danh, thương hiệu thời trang của ta cũng có được chỗ đứng nhất định trong làng thời trang quốc tế nhưng, nhìn rời khỏi thành phố này là điều mong muốn được nhìn thấy nhất.

      'Đừng ngốc như vậy, tất cả đều phải lỗi của em, em cũng phải là lỗi của ... có trách là trách quá nóng nảy, chỉ muốn nhìn gặp em, muốn em cùng với !'

      Thư Tử Hạo quyến luyến nhìn Sầm Tử Tranh, đem tình sâu đậm chôn vào trong đáy mắt.

      'Nếu như ... Cung Quý Dương có thể mang đến hạnh phúc và niềm vui cho em, có rời cũng rất thỏa mãn nhưng nếu phải như vậy, nhất định tìm cách đưa em trở về lại bên cạnh !'

      'Tử Hạo, là người bạn tốt nhất của em, vì vậy đừng vì em mà vui, đừng vì em mà tuyệt vọng, chẳng lẽ muốn nhìn thấy em áy náy cả đời sao?'

      Giọng Sầm Tử Tranh có chút nghẹn ngào, biết lúc này thể khuyên được Thư Tử Hạo ở lại rồi, nhưng bảo mà rời xa Quý Dương sao có thể chứ.

      Thư Tử Hạo nghe vậy, bàn tay nắm chặt tay lần nữa rồi buông ra, tuy trong lòng có muôn ngàn tâm nhưng cũng biết, tất cả đều thể thay đổi rồi.

      'Tử Tranh, chỉ cần em hạnh phúc cũng vui vẻ vì vậy, hứa với , bất luận sau này thế nào đều được ủy khuất chính mình, biết ?

      'Vâng!' Sầm Tử Tranh biết đây là lời chúc phúc cuối cùng Thư Tử Hạo dành cho mình ...

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 17: Rời khỏi (1)
      Dịch : dquynh122

      Thời gian trôi qua từng ngày, ngày Cung Quý Dương trở về cũng càng lúc càng đến gần nhưng biết vì sao, lòng Sầm Tử Tranh cứ thắc thỏm yên giống như ... giống như điềm báo trước những chuyện hay sắp xảy ra vậy.

      Quả nhiên, trong buổi sáng u ám của ngày hôm sau, Sầm Tử Tranh nhận được cuộc điện thoại mong đợi, sau khi ngắt điện thoại, sắc mặt liền trở nên cực kỳ ngưng trọng ...

      Cái gì nên đến đến, phải vậy sao?

      ***

      Bách Hoa Viên

      Đây vốn là nơi để ngắm cảnh nhưng bầu khí dễ chịu bởi vì ảnh hưởng của cuộc gặp gỡ hứa hẹn nhiều điều vui mà trở nên nặng nề.

      Khi Sầm Tử Tranh đến trước cửa phòng dành cho khách, dừng bước chân, thở sâu hơi như tự cổ vũ cho mình sau đó mới đẩy cửa bước vào ...

      Nơi đây muôn hồng nghìn tía, nhiều hoa thơm cỏ lạ nhưng hoàn toàn chẳng có tác dụng gì với tâm trạng nặng nề của .

      Khi Sầm Tử Tranh bước vào trong phòng, ánh mắt bỗng chốc lộ ra vẻ sửng sốt.

      Bởi vì hoàn toàn ngờ đến, trong phòng khách chỉ có người vừa gọi điện thoại cho , Trình Thiến Tây mà còn có ... Ngải Ân Hà!

      Sầm Tử Tranh còn ngẩn người nhưng vẫn nhận ra được ánh mắt chế giễu hề dấu diếm của Ngải Ân Hà.

      'Sầm tiểu thư, ngồi !'

      Trình Thiến Tây nhìn thấy tiến đến, bà chỉ tay về phía sofa đối diện, giọng cực kỳ khách khí, .

      Sầm Tử Tranh tận lực giữ bình tĩnh, bước về phía sofa, sau khi yên vị mới lễ phép chào: 'Bác Cung, chào bác, biết hôm nay bác gọi cháu đến đây là có việc gì?'

      Thực ra hỏi trong lòng cũng đến tám chín phần, nhất là khi nhìn thấy Ngải Ân Hà cũng có mặt ở đây, xem ra mẹ của Quý Dương cũng hề có ý định che dấu mục đích hôm nay đến đây của mình.

      Đúng như nghĩ, Trình Thiến Tây lập tức thẳng vào vấn đề: 'Thực ra mục đích tôi gọi đến đây hôm nay rất đơn giản, cần đoán chắc cũng biết được ít nhiều rồi!'

      'Bác muốn cháu rời khỏi Quý Dương?'

      Sầm Tử Tranh cũng phải kẻ ngốc mà cũng muốn giả ngây giả dại trước mặt bà.

      Trình Thiến Tây vẫn cười cách nhã nhặn: 'Đúng vậy, chính là ý này! Sầm tiểu thư là người thông minh chắc cũng cần tôi phải nhiều. Tôi mong Sầm tiểu thư có thể cho tôi biết đáp án trước khi Quý Dương từ Paris trở về!'

      Lúc này nhân viên phục vụ bước đến, giúp Sầm Tử Tranh rót tách trà, hương trà thơm lừng hòa cùng hương hoa ngào ngạt lan toản khắp phòng, ngay cả hơi thở cũng tràn ngập mùi hương thơm ngát này.

      Nhưng Sầm Tử Tranh cũng chẳng có lòng dạ nào thưởng thức trà ngon, lòng phập phồng lo âu, lời của Trình Thiến Tây như ngọn chùy hung hăng quất vào tim nhất thời khiến thể thở nổi.

      Sau khi nhân viên phục vụ lễ phép lui xuống, Sầm Tử Tranh hít sâu hơi, trong mắt tràn đầy kiên định.

      'Thực xin lỗi, bác , đáp án của cháu vẫn là câu đó, chỉ cần Quý Dương còn cháu ngày cháu cũng ở bên ấy ngày!' thẳng thắn và dứt khoát lên quan điểm của mình.

      Trình Thiến Tây nghe vậy cũng lộ vẻ tức giận, bà chậm rãi cầm tách trà của mình lên, tao nhã ngập ngụm trà sau đó mới : 'Sầm tiểu thư, nếu như thích, muốn làm tình nhân hay tình phụ bên cạnh Quý Dương, người làm mẹ như tôi cũng có cách nào can thiệp nhưng nếu như muốn gả vào nhà họ Cung, vậy tôi biết, tính toán của hoàn toàn là sai lầm rồi. cũng thấy rồi đó, đứa con dâu của nhà họ Cung mà tôi thừa nhận chỉ có người, là người ngồi trước mặt , Ngải Ân Hà!'

      Sầm Tử Tranh dấu vội bàn tay run của mình dưới bàn trà, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Ngải Ân Hà nhìn mình, cười đắc ý.

      'Tử Tranh, ý định gả vào nhà giàu làm thiếu phu nhân của bạn mình rất hiểu, từ lúc biết nhau ở trường đến giờ, giấc mộng của bạn cũng chỉ có vậy thôi đúng ? Chỉ có điều, minh mong bạn buông tha cho Quý Dương , đừng tìm cách chen vào bọn mình nữa!'

      Ngải Ân Hà vừa cách đầy uất ức vừa lộ vẻ đáng thương như người vợ vừa bị người khác cướp chồng vậy.

      Sầm Tử Tranh nghe câu này của , lòng liền lạnh xuống ...

      lúc sau Sầm Tử Tranh mới nhếch môi cười cách lạnh lùng: 'Ân Hà, trước giờ tôi cũng biết diễn kịch giỏi như vậy, chỉ gạt tình bạn của tôi mà còn phụ lòng tin của Quý Dương dành cho . Tám năm rồi, làm vậy mệt sao?'

      ' ...'

      Sắc mặt Ngải Ân Hà chợt trở nên khó coi, sau khi nhận ra mình có chút luống cuống, vội điều tiết lại tâm trạng, nhìn Sầm Tử Tranh : 'Thực ra chuyện năm đó là như thế nào bạn ràng nhất, bạn cứ mở miệng ra là đứa bé trong bung là của Quý Dương ca thế nhưng vì sao vẫn còn quấn quýt lấy Thư Tử Hạo? Quý Dương ca lúc đó lộ ra thân thế giàu có của mình, đương nhiên là thèm để ý rồi. Nhưng tám năm sau rốt cuộc bạn cũng biết thân phận thực của Quý Dương ca cho nên tìm đủ mọi cách nối lại tình xưa. Tử Tranh, mình với bạn dù sao cũng là bạn học cũ, lòng dạ của bạn thế nào mình quá hiểu rồi!'

      'Ngải Ân Hà, vậy thấy nực cười lắm sao? Trò bịp của bạn sớm bị Cung Quý Dương vạch trần rồi vậy mà vẫn còn ở đây mặt dày diễn kịch?'

      Lúc này Sầm Tử Tranh cảm thấy chẳng cần thiết phải cùng Ngải Ân Hà giải thích cái gì bởi vì biết, bất luận là vị quý phụ phu nhân ngồi trước mặt đây cũng tin mà chỉ tin những lời ma quỷ của Ngải Ân Hà mà thôi.

      gương mặt xinh đẹp của Ngải Ân Hà thoáng qua tia hiểm, ta còn muốn Trình Thiến Tây lên tiếng trước.

      'Ân Hà, con về trước , bác còn có mấy lời muốn riêng với vị Sầm tiểu thư này!'

      Trong giọng điềm đạm của bà mang theo uy nghiêm khiến cho Ngải Ân Hà dám phản đối.

      Sau khi hung hăng trừng mắt nhìn Sầm Tử Tranh, Ngải Ân Hà có chút cam tâm rời khỏi căn phòng.

      Thoáng chốc, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Sầm Tử Tranh và Trình Thiến Tây hai người.

      Những viên đá hoa cương lót sàn soi gương mặt ngưng trọng của hai người, dù cho hương hoa, hương trà ngào ngạt cũng hoàn toàn đủ khiến cho hai người có tâm trạng thưởng thức.

      'Tôi ngờ là Sầm tiểu thư miệng lưỡi như vậy, nếu như đến Ân Hà á khẩu biết phải trả lời thế nào, như cũng là lần đầu tiên tôi gặp được!'

      Trình Thiến Tây đặt tách trà xuống bàn, ung dung ngả người sofa, qua ánh mắt nhìn ra bà suy nghĩ điều gì.

      Sầm Tử Tranh cũng chút sợ sệt nhìn bà, 'Bác , cháu chỉ là mà thôi, nếu như ta chột dạ cũng bị cháu đến biết phải trả lời thế nào, cháu chỉ hiểu chuyện, người tinh minh như bác vì sao vẫn cứ bị Ngải Ân Hà che mắt, chỉ tin tưởng lời của ta chứ?'

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :