1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 08: Trắng đen phải trái (4)
      Dịch : dquynh122

      'Mẹ, lời của mẹ quá đáng!'

      Mày Cung Quý Dương khỏi nhíu lại khi nghe những lời cay độc của mẹ mình dành cho Sầm Tử Tranh, từ giọng của khó nhận ra cố nhẫn tính tình.

      'Quá đáng? Mẹ có quá đáng hơn nữa cũng chỉ vì muốn con bị nó lừa thôi. Con tưởng rằng này ngoan hiền lắm sao?'

      Trình Thiến Tây càng càng kích động, màn náo loạn vừa rồi khiến cho bà càng thêm ác cảm với ngồi gương mặt này.

      'Sầm tiểu thư, chẳng qua chỉ là muốn trả đũa chuyện năm xưa tôi ngăn cản với Quý Dương qua lại mà thôi. Giờ thành công rồi đó, bây giờ con trai của tôi đúng là thay đổi cách nhìn rồi!'

      'Bác , bác hiểu lầm rồi. Cháu có ...'

      ' có? còn muốn phủ nhận sao? Chẳng lẽ tất cả những chuyện Quý Dương biết phải là do cho nó biết sao? Còn ở đây giả vờ giả vịt. đúng là khiến người ta chán ghét đến cùng cực!' Từ trong mắt Trình Thiến Tây khó nhận ra ác cảm và chán ghét.

      'Mẹ, giấy gói được lửa, những chuyện của tám năm trước con sớm muộn gì cũng biết được thôi. Chẳng lẽ mẹ định giấu con suốt đời sao?'

      Cung Quý Dương tận lực đè nén tức giận trong lòng, chưa bao giờ thấy mẹ mình hiểu chuyện đến như thế.

      Lúc này Cung Doãn Thần mới lên tiếng: 'Tôi thấy hai mẹ con mỗi người ít câu . Thiến Tây, Quý Dương lớn chừng này rồi, chuyện cưới xin vốn là chuyện của hai đứa nó, bà sao lại phải nhúng tay vào làm gì cho chuyện càng phức tạp thêm?'

      Trình Thiến Tây đứng bật dậy, chỉ tay vào Sầm Tử Tranh nhưng hướng về hai cha con Cung Quý Dương lớn: 'Người thực làm phức tạp mọi chuyện là người phụ nữ ngồi trước mặt mọi người kia, Sầm tiểu thư ...'

      Bà nhìn về phía Sầm Tử Tranh, giọng lạnh như băng: ' tính toán cũng hay lắm, trước tiên là nghĩ cách tiến vào Cung thị, chưa đến việc dụ dỗ Quý Dương vì mà tăng thêm hạng mục kinh doanh mà tối nay còn như ý xúi giục Quý Dương đuổi vị hôn thê của mình. Nếu như là gia giáo thực làm sao có thể làm ra những chuyện như thế này. Chẳng lẽ mẹ có dạy cách làm người sao?'

      'Mẹ!'

      'Thiến Tây!'

      Cả Cung Quý Dương và Cung Doãn Thần đều nhịn được gần như là cùng lúc lên tiếng. Những lời này sao bà sao có thể ra được chứ? Chẳng lẽ bà biết lời có thể làm tổn thương người ta đến mức nào sao?

      Cả người Sầm Tử Tranh đờ ra như khúc gỗ, nụ cười gượng gương mặt xinh đẹp biến mất trong nháy mắt chỉ còn lại gương mặt tái nhợt còn chút huyết sắc.

      'Bác , bác con thôi, xin bác tôn trọng mẹ cháu!'

      Rất cố gắng đè nén cơn giận xuống, Sầm Tử Tranh hít sâu hơi như tự trấn tĩnh, đôi mắt trong veo lộ chút lo sợ nào nhìn thẳng Trình Thiến Tây.

      Nhưng Trình Thiến Tây hoàn toàn có ý nhượng bộ, khi bà nhìn thấy vẻ mặt khó tin của chồng và con trai, cơn tức càng lớn gấp bội ...

      'Sao? Chẳng lẽ tôi sai sao? Mẹ của nếu như thanh cao vì sao lại nhận căn biệt thự mà con trai tôi mua cho? Đó là dùng tiền của nhà họ Cung mua đấy. Đúng rồi, còn em trai của , hình như cũng là nhờ mối quan hệ của nhà họ Cung mới được thăng chức chuyển ngành, mẹ của ham tiền ham quyền như thế, tốt được đến đâu chứ?'

      đến đây bà càng thấy đắc ý khi thấy sắc mặt càng lúc càng khó coi của Sầm Tử Tranh, vì thế chỉ tay về phía , tiếp: 'Tách ra khỏi nhà họ Cung, cả nhà các người còn có thể sống được sao?'

      Sầm Tử Tranh đứng bạt dậy, đôi tay nhắn vốn đặt đùi sớm nắm chặt lại, trong đôi mắt đẹp dấu được tức giận nhìn Trình Thiến Tây trừng trừng.

      'Xem ra tính tình của cũng rất nóng nảy ...'

      'Đủ rồi, mẹ, mẹ đủ chưa? Cho dù mẹ thích Tranh Tranh cũng cần dùng những lời lẽ này để chế giễu người khác chứ?'

      Cung Quý Dương đúng là thể nghe tiếp được nữa, cũng đứng dậy, lạnh lùng ngắt lời bà rồi quay sang Sầm Tử Tranh.

      'Tranh Tranh, chúng ta thôi!'

      khoác tay lên vai Sầm Tử Tranh, âu yếm nhìn gương mặt sớm tái nhợt của , biết hôm nay cho dù có tiếp cũng giải quyết được gì, những lời lẽ sắc sảo của mẹ ngay cả cũng nghe mà thấy khó chịu chứ gì đến Tranh Tranh, người trước giờ vẫn luôn quật cường chứ.

      Ngón tay của Sầm Tử Tranh bấu chặt gần như khảm sâu vào lòng bàn tay, lửa giận trong lòng bùng lên nhưng bởi vì bà là mẹ của Quý Dương, dù giận đến thế nào cũng tiện phát tiết. đau đớn nơi tay so với đau đớn trong lòng có thấm gì.

      Tận lực điều hòa lại hơi thở để hô hấp hòa hoãn lại chút, gật đầu với , hai người chuẩn bị rời giọng lạnh lùng của Trình Thiến Tây lại vang lên lần nữa ...

      'Sầm tiểu thư, ở đây tôi ngại cho biết thái độ của tôi. Tôi tuyệt đối đồng ý để cho trở thành vợ của Quý Dương. Chỉ dựa vào hề có chút bộ dáng của tiểu thư khuê các nào mà muốn tiến vào nhà họ Cung đúng là nằm mơ giữa ban ngày!'

      Sầm Tử Tranh chợt dừng bước, lần này bất chấp Cung Quý Dương nghĩ về thế nào, chậm rãi xoay người lại đối mặt với Trình Thiến Tây, ánh mắt cũng trở nên sắc bén ...

      'Bà Cung, sở dĩ bà rất nhiều lời sỉ nhục cháu nhưng cháu vẫn phản bác là bởi vì cháu tôn trọng bà là mẹ của Quý Dương, sở dĩ bà những lời sỉ nhục mẹ và em trai cháu cháu cũng phản bác là bởi vì cháu nhìn cái mà bà Cung gọi là "tiểu thư khuê các" là như thế nào. Bà yên tâm, tiền mà Quý Dương tiêu tốn cho gia đình cháu cháu trả lại cho nhà họ Cung thiếu xu nhưng mà bà Cung, xin bà nhớ kỹ điều, chỉ cần con trai bà còn cháu ngày cháu vẫn ở bên cạnh ấy ngày. Xin bà yên tâm, nếu như cháu và Quý Dương kết hôn cháu cũng dọn vào nhà họ Cung đâu. Đúng vậy, người như cháu hoàn toàn có phẩm chất của khuê các làm sao có tư cách tiến vào nhà họ Cung chứ.'

      mạch hết những ấm ức trong lòng từ nãy đến giờ, Sầm Tử Tranh hết giữ lại chút gì, giọng điệu kiêu nịnh, giữ được tôn nghiêm mà vẫn cho thấy kiên trì của bản thân.

      Sầm Tử Tranh dứt lời, nắm tay Cung Quý Dương quay đầu lại mà bước thẳng ra ngoài.

      'Tranh Tranh ...'

      Cung Quý Dương thấy dáng vẻ và lời của trước khi rời , trong lòng rất yên tâm, rất hiểu này, nếu như phải bị ép đến mức thể nhịn được những lời này, tuyệt đối thốt ra.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 09: kích động của Sầm Tử Tranh
      Dịch : dquynh122

      'Quý Dương, con quay lại đây cho mẹ. Quý Dương ...'

      Trình Thiến Tây nghe hết những lời vừa rồi của Sầm Tử Tranh gương mặt vốn được bảo dưỡng thỏa đáng trở nên cực kỳ khó coi và đầy phẫn nộ. Bà ngờ kia lại to an như vậy, dám ở trước mặt chồng và con lên tiếng trách móc bà mà quan trọng nhất là, con trai của bà hoàn toàn có vẻ gì là tức giân, lại còn theo ta ra. Như vậy mặt mũi bà biết để ở đâu chứ?

      'Ông ...'

      Bà xoay mũi dùi về phía Cung Doãn Thần nãy giờ vẫn ngồi im lặng nơi sofa, tức đến toàn thân phát run ...

      'Ông thấy chưa? Ông có nghe kia trách móc tôi chưa? Ông còn mau gọi Quý Dương trở lại. Chẳng lẽ ông thực muốn nhìn con trai mình kết hôn với con hồ ly tinh kia sao?'

      Cung Doãn Thần nhìn vợ mình, thở dài tiếng, chỉ nhàn nhạt câu: 'Thiến Tây, được rồi, những lời bà tối nay cũng quá mức lắm rồi, bỏ !'

      'Này, thái độ của ông vậy là sao chứ? Con trai chạy theo người phụ nữ kia, ông sốt ruột thôi, hơn nữa còn làm như chẳng liên can gì đến mình. Ông, ông đúng là làm cho tôi tức chết mà!'

      Dáng vẻ tức giận, giọng lạnh lùng của Trình Thiến Tây lúc này khiến bà hoàn toàn giống chút nào với hình tượng quý phụ phu nhân thường ngày.

      Cung Doãn Thần cũng chẳng tỏ vẻ gì là tức giận, ông tự pha thêm cho mình bình trà nữa sau đó mới chậm rãi : 'Được thôi, bà thái độ của tôi tốt vậy tôi xin lỗi bà chắc được rồi chứ?'

      rồi ông bê khay trà lên lầu bỏ lại Trình Thiến Tây lửa giận bừng bừng mình trong phòng khách.

      ***

      Khi Sầm Tử Tranh chạy ra khỏi Cung Viên, vẫn chưa có dũng khí quay đầu lại. Nơi đây tuy có sang trọng và xa hoa mà nhiều người thèm muốn nhưng trong mắt , nó chẳng khác gì chiếc lồng vàng, càng giống như địa ngục trần gian.

      Từ lúc biết chuyện đến giờ đây là lần đầu tiên chuyện với bậc trưởng bối như vậy, nghĩ đến chuyện này lại xảy ra với mẹ của người đàn ông mà nhất. nỗi ấm ức và ê chề dâng ngập trong lòng khiến gần như thể thở được.

      'Tranh Tranh ... Tranh Tranh ...'

      Sau lưng ánh đèn xe sáng rực rọi đến soi bóng khiến cho nó kéo dài dài đường ...

      Sầm Tử Tranh vẫn dừng bước chân, hoàn toàn để ý tới Cung Quý Dương ngồi trong xe.

      Síttt....

      Xe đột nhiên ngừng lại ngay sát bên cạnh Sầm Tử Tranh nhưng vẫn ngừng lại mà vẫn tiếp tục , để ý tiếng mở cửa và sập cửa xe sau lưng.

      'Tranh Tranh ...' Cung Quý Dương xuống xe đuổi theo, vừa đuổi kịp liền kéo tay lại.

      Nước mắt sớm đẫm ướt mặt Sầm Tử Tranh nhưng vẫn quật cường xoay đầu sang hướng khác như muốn để cho vẻ yếu ớt và khó xử của mình bị bất cứ người nào nhìn thấy.

      'Tranh Tranh, theo trở về nhà ...'

      Thấy gương mặt đẫm lệ của lòng Cung Quý Dương cũng quặn đau, thêm gì nữa mà khoác tay lên vai muốn dìu cùng với mình.

      ' ...'

      Sầm Tử Tranh gỡ tay của ra khỏi tay mình, giọng vẫn còn nghẹn ngào: 'Em muốn về nhà!'

      'Tranh Tranh ...'

      Cung Quý Dương cho có bất kỳ cơ hội do dự hoặc rút lui nào, bàn tay đặt trở lại lên bờ vai mảnh khảnh của , rồi cúi xuống giúp lau những giọt nước mắt còn vương má, giọng : ' biết tối nay làm em chịu nhiều ủy khuất, xin lỗi em!'

      ', Quý Dương ...' Sầm Tử Tranh ngẩng đầu lên nhìn , trong mắt lộ ra vẻ mệt mỏi: 'Để em , em mệt quá. Cái gì cũng cần nữa!'

      'Được rồi, được rồi ...'

      Cung Quý Dương đau lòng ôm vào lòng, đây là lần đầu tiên quyết định ép làm điều mà muốn.

      'Nếu như em muốn theo về nhà của , vậy đưa em về nhà!'

      hiểu, lúc này nhất định là lòng dậy sóng. Chỉ có điều ... sao có thể yên tâm để rời khỏi tầm mắt của mình chứ.

      'Em muốn tự về ...'

      Sầm Tử Tranh mệt mỏi : 'Quý Dương, để em yên tĩnh mình có được , em ... bây giờ em thấy rất rối rắm ...'

      Cung Quý Dương sững người chút nhưng muốn che dấu quan tâm dành cho ...

      'Khuya lắm ròi, yên tâm để em về mình. Lên xe , đưa em về, nghe lời !' xong nắm tay càng chặt hơn.

      'Buông em ra, buông em ra ...'

      Bất thình lình Sầm Tử Tranh thét to lên, dùng hết sức giãy dụa muốn thoát khỏi tay nhưng thế nào cũng giãy ra được.

      ' buông! Đời này cũng buông tay!'

      Vẻ trầm tĩnh thường ngày của Cung Quý Dương cũng bị thay thế bằng vẻ kích động: 'Tranh Tranh, tin tưởng . Em phải tin mới được. biết em muốn trốn tránh, em muốn rút lui nhưng cho em biết, em. Cung Quý Dương Sầm Tử Tranh em! Vì vậy cho phép em trốn tránh, cho em rời khỏi , nghe chưa!'

      Tiếng rống của lớn đến nỗi muốn chấn thủng màng nhĩ của nhưng càng khiến cho phản ứng của Sầm Tử Tranh càng dữ dội hơn ...

      'Tại sao? Tại sao cứ nhất định phải mang em đến đó chứ? Tại sao em phải chịu những lời nhục mạ của mẹ chứ? Bà có tư cách gì sỉ nhục người nhà của em? Bà dựa vào cái gì chứ? ...'

      vừa năng lộn xộn vừa khóc vừa rống, nắm tay ngừng đấm vào ngực Cung Quý Dương, lúc này nhìn dáng vẻ của giống như mất lý trí vậy ...

      'Cung Quý Dương, có biết nhẫn tâm đến mức nào ? Thực ra mọi chuyện đều thay đổi, tám năm trước như vậy, tám năm sau cũng như vậy. Em mệt quá ... mệt quá, em muốn đương nữa, muốn ...'

      'Được, em muốn vậy để đến em là được. dùng cả đời này để em!'

      Cung Quý Dương hề có ý né tránh, đứng yên đó để mặc Sầm Tử Tranh dùng mình như bao cát để trút giận, điều mà lo lắng chỉ là liệu có bởi vì đánh mà làm đau chính mình hay mà thôi.

      'Tranh Tranh, em phải nhớ kỹ, với em, bất luận là đương hay kết hôn đều chỉ là chuyện giữa hai chúng ta, có liên quan đến bất cứ người nào, em nghe chưa?' Trong giọng dễ nghe có tia kiên định dễ dàng bị lay chuyển.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 10: Khó chia lìa (1)
      Dịch : dquynh122

      Sầm Tử Tranh khóc đến thở nổi, nhào vào lòng nước mắt tuôn như mưa, thêm gì nữa, có lẽ là do phát tiết đủ rồi, mệt rồi, chỉ còn lại nỗi khổ sở và đau lòng ...

      'Huhuhu ...'

      Hai tay vòng ra sau lưng , gương mặt nhắn vùi sâu trong lồng ngực , Sầm Tử Tranh tận tình khóc lớn trận nữa.

      'Khóc , khóc ! Tất cả đều qua rồi. Tin ...'

      Cung Quý Dương vỗ lên vai , giọng mang đầy thương và trìu mến, lại có thêm chút nghiêm túc như lời tuyên thệ.

      Cho dù chết cũng buông tay, cũng để rời !

      ***

      Sương mù vây phủ vạn vật, khắp nơi chỉ toàn màu đen kịt, Sầm Tử Tranh cảm thấy mình giống như hồn ma vật vờ, ngay cả cơ thể cũng trở nên hư nhược như , khi đứng trước tòa kiến trúc xa hoa, ngẩng đầu lên nhìn ... lại là Cung Viên!

      Còn chưa kịp thốt lên tiếng kêu kinh hoàng mắt xẹt qua bóng người, tiếp đó, trong sương mù dày đặc, gương mặt uy nghiêm mà lạnh lùng chợt ra trước mặt ...

      Là mẹ của Cung Quý Dương - Trình Thiến Tây!

      Sầm Tử Tranh bị dọa đến nỗi hoảng sợ lùi về sau mấy bước, nào hay Trình Thiến Tây vẫn chịu buông tha, từng bước từng bước ép sát đến ...

      'Chỉ bằng vào ngươi mà dám vọng tưởng gả vào nhà họ Cung sao? Nằm mơ ! Đời này, ngay cả đời sau cũng có tư cách bước bước chân vào cửa nhà họ Cung!'

      Tiếng bén nhọn sắc sảo như thanh dao nhọn đâm thẳng vào tim Sầm Tử Tranh.

      Nhưng rất nhanh, gương mặt của Trình Thiến Tây đột nhiên phát sinh biến hóa, trong màn sương mù, đôi mắt đẹp từ từ ra ...

      'Sầm Tử Tranh ...' Theo tràng cười chói tai, Sầm Tử Tranh nhìn thấy gương mặt quen thuộc!

      Là Ngải Ân Hà!

      ta mặc chiếc váy dài màu trắng, như tiên nữ xuất trong màn sương, nhưng gương mặt xinh đẹp trong chớp mắt lại trở nên cực kỳ hung ác.

      ' tưởng rằng có được tình của Quý Dương ca giỏi lắm sao, tôi muốn giết , giết ...'

      dứt lời, hiểu từ đâu lấy ra thanh đao nhắm về phía Sầm Tử Tranh đâm tới ...

      'Aaaa ... đừng mà ...'

      Trong tiếng thét chói tai, Sầm Tử Tranh sợ hãi bừng tỉnh lại từ cơn ác mộng ...

      Mái tóc dài xõa tung vai, trán sớm ướt đẫm mồ hôi.

      'Tranh Tranh ...'

      Cung Quý Dương nằm bên cạnh cũng bị tiếng kêu của làm cho tỉnh giấc, nhìn thấy vẻ hoảng sợ của , cánh tay rắn rỏi của dịu dàng vòng qua cơ thể run rẩy của ...

      'Sao vậy? Gặp ác mộng sao?'

      Giọng trầm ấm cực kỳ ôn nhu mang theo sức mạnh an ủi, ôm chặt vào lòng.

      Sầm Tử Tranh chợt bừng tỉnh từ cơn mộng, thở dồn dập hồi, cảnh tượng trong mộng vẫn khiến kìm được mà cảm thấy ngực rất đau, lại thốt được tiếng nào, mồ hôi trán được bàn tay ấm áp của Cung Quý Dương giúp lau .

      'Tranh Tranh, có gì, đó chỉ là giấc mộng thôi!'

      Cung Quý Dương đau lòng ôm vào lòng, vào lúc này, khi nhìn thấy yếu ớt và bất lực trong mắt , hiểu sao cũng cảm thấy mình bất lực, hận bản thân vì sao thể mang lại cho cảm giác an toàn. Chẳng lẽ trong giấc ngủ cũng thể an ổn được sao?

      Giọng đàn ông trầm thấp mang theo vô hạn thâm tình như gió xuân phất qua tai Sầm Tử Tranh khiến tâm tình hoảng loạn của bình tĩnh trở lại ...

      'Quý Dương ...'

      Sầm Tử Tranh vùi đầu vào ngực , thở sâu hơi, mùi long diên hương nhàn nhạt tỏa ra từ người có tác dụng như liều thuốc an thần khiến cảm thấy yên tâm trở lại.

      'Đừng sợ, có ở bên em ...'

      Cung Quý Dương vẫn ôm chặt lấy , bàn tay nhè vỗ về sau lưng như muốn truyền cho thêm sức mạnh, giảm bớt cảm giác sợ hãi trong .

      'Quý Dương ... Quý Dương ...'

      Cũng như , Sầm Tử Tranh vòng tay ôm chặt giống như người sắp chết đuối với lấy chiếc phao cứu sinh.

      Tối nay Sầm Tử Tranh kiên trì muốn trở về nhà của mà Sầm Tử Tranh sau khi đưa về nhà cũng rời mà vẫn luôn ở bên cạnh . Tình cảm của hai người nhau ở bên nhau trong đêm yên tĩnh càng nở rộ. biết mình vì sao lại mơ thấy giấc mộng kia, là bởi vì sáng sớm ngày mai Quý Dương đến Paris công tác, hiểu vì sao luôn cảm thấy, qua đêm nay có thêm nhiều chuyện xảy ra hơn nữa, điều này khiến có cảm giác rất bất an.

      Cung Quý Dương tựa lưng vào đầu giường, chiếc chăn trượt xuống vùng eo của để lộ lồng ngực tinh tráng, cánh tay vòng qua để hoàn toàn tựa vào ngực mình, ngón tay thuôn dài xuyên qua những sợi tóc dài mềm mại của , giọng : 'Tranh Tranh, ngủ , trông chừng cho em ...'

      Trời cũng sắp sáng rồi, nơi chân trời bóng đêm dần bị từng tia nắng mặt trời đẩy lùi để lộ mảng trời xanh.

      Lúc này trong lòng Sầm Tử Tranh có ngàn vạn điều nỡ, cảm giác sợ hãi từ cơn ác mộng tan chỉ còn lại thâm tình và quyến luyến.

      lắc đầu, thân thể mềm mại nép sát vào người , gương mặt nhắn xinh đẹp dịu dàng ngả lên vai ...

      ' muốn ngủ ... muốn ngủ chút nào! Ngày mai trời vừa sáng là phải rồi ...'

      Bờ vai mảnh mai thấp thoáng sau mái tóc dài, mái tóc đen càng làm nổi bật màu trắng của làn da và mượt mà của nó, từ mái tóc tỏa ra mùi hương dịu dàng mê người.

      Bàn tay quyến luyến vuốt ve mỗi tấc da thịt bóng loáng đầy xúc cảm của khiến tự chủ được thở rút hơi, cánh môi đào hé mở, đôi môi mỏng gợi cảm của Cung Quý Dương ngay lập tức đáp xuống, nụ hôn càng lúc càng triền miên ...

      Rất lâu sau mới quyến luyến rời khỏi môi , ngón tay thon dài trìu mến vuốt ve cánh môi bị hôn đến có chút thũng, trong mắt lộ lưu luyến nỡ rời xa ...

      'Mấy ngày này nhất định phải ngoan, biết chưa?' kề sát môi vào tai , âu yếm mà bá đạo ra lệnh.

      Sầm Tử Tranh rầu rĩ gật đầu, vô lực thở dài tiếng: ' hy vọng phải ...'

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 11: Khó chia lìa (2)
      Dịch : dquynh122

      'Tiểu thư, thành tâm thành ý mời em Paris cùng , là em cần kia mà!' Nghe câu kia của lòng Cung Quý Dương khỏi xúc động và vui vẻ, trong giọng mang theo chút đùa pha.

      ' được mà. Bây giờ chính là thời điểm then chốt của thương hiệu Leila, em thể phân thân bằng lại có người em là bình hoa chỉ biết dựa vào đại kim chủ như để phát tài mà thôi!' Sầm Tử Tranh ngẩng đầu nhìn , nghiêm túc .

      'Em đó ...'

      Cung Quý Dương thấy dáng vẻ của như vậy khỏi buồn cười, lắc đầu: 'Phụ nữ là để cho đàn ông thương, cần suốt ngày cùng đàn ông cậy mạnh, chỉ tại em chịu tụt hậu với ai thôi!'

      'Vậy có gì tốt đâu, chẳng lẽ muốn em mỗi ngày nhàn nhã có việc gì làm mới vui sao?' bất mãn lên tiếng kháng nghị.

      Cung Quý Dương nhún vai cười : 'Đương nhiên rồi, hy vọng vợ mỗi ngày phải xuất đầu lộ diện, bôn ba vất vả!'

      ' đúng là người kỳ thị giới tính, gia trưởng điển hình!' nhíu mày, mắt đẹp trừng .

      'Được, kỳ thị giới tính, gia trưởng nhưng mà ... phải em vẫn sao?'

      Cung Quý Dương nâng gương mặt nhắn của lên thâm tình nhìn , trong ánh mắt tràn đầy ý cười.

      Hai má Sầm Tử Tranh hồng thành mảnh, rũ rèm mi dài có chút thẹn thùng làu bàu: ' đúng là biết xấu hổ, ai thèm chứ!'

      Nhìn trong lòng thẹn thùng lại diễm lệ như đóa hoa, lòng Cung Quý Dương rung động thôi. Rốt cuộc cũng kìm chế được tình cảm dâng trào trong lòng, cúi xuống đặt nụ hôn lên trán , thân thiết dặn dò: 'Bất luận là xảy ra chuyện gì cũng đều phải ngoan ngoãn chờ về, sau khi từ Paris trở về, chúng ta lập tức đăng ký!'

      xong lần nữa ôm vào lòng, dịu dàng như nâng niu bảo vật trân quý nhất đời.

      Sầm Tử Tranh ngoan ngoãn gật đầu, khép hờ mắt, lẳng lẳng cảm thụ hơi ấm truyền đến từ người , cảm giác an toàn vây phủ lấy ...

      ***

      'Leila, Leila ...' Trong phòng họp, Alina ngừng gọi Sầm Tử Tranh.

      Trong mắt Alina lộ ra chút nghi hoặc, thực ra chỉ có Alina mà tất cả những nhân viên có mặt trong cuộc họp cũng lộ vẻ khó hiểu và nghi hoặc ...

      Đây là lần thứ năm lơ đễnh trong cuộc họp chỉ kéo dài ba mươi phút, người trước giờ vẫn nổi tiếng là coi trọng nghiệp hơn tính mạng lại lơ đễnh đến năm lần trong cuộc họp, điều này bảo sao mọi người kinh ngạc cho được!

      Khi Alina huơ huơ tay trước mắt , Sầm Tử Tranh mới hoàn hồn lại.

      Khi nhìn thấy mọi người đều dùng ánh mắt ngạc nhiên và khó hiểu nhìn mình vội xốc lại tinh thần nhưng dù vậy vẫn dấu được nội tâm đầy lo lắng của .

      'Kiki, lại lần nữa ý tưởng phối màu của !'

      Sầm Tử Tranh cố tập trung tinh thần vào cuộc họp dù vừa nãy, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh quyến luyến nỡ rời của Cung Quý Dương trước khi lên đường công tác.

      Kiki là chuyên viên phối màu, ta có nhiều năm kinh nghiệm làm việc với những thương hiệu lớn toàn cầu hơn nữa còn giành được rất nhiều giải thưởng quốc tế lớn trong lĩnh vực thiết kế thời trang, ta vừa được Cung thị trả lương cao mời về làm việc cho thương hiệu Leila.

      Kiki hắng giọng, lại lần nữa: 'Như mọi người biết, trong số những màu sắc thịnh hành của mùa trước, màu vàng ràng chiếm vị trí chủ đạo, còn ý tưởng phối màu của năm nay, tôi đề nghị chúng ta tiếp tục sử dụng màu vàng làm màu viền, các hệ màu nhạt khác sử dụng tương đối ít như bước chuyển tiếp như vậy mới tạo ra thay đổi quá bất ngờ mà cũng là tôn trọng quy luật kết hợp màu sắc tự nhiên, như vậy ...'

      Phanh!!!

      Kiki còn chưa phát biểu xong mặt Sầm Tử Tranh lại lộ vẻ tập trung lần nữa, ngay cả cây viết tay rơi xuống lúc nào cũng hay biết.

      Kiki tiếp bởi vì biết Leila căn bản là có tâm tư nghe .

      Ánh mắt của mọi người lần nữa lại hướng về phía Sầm Tử Tranh.

      'Leila à ...'

      Alina vỗ tay lên trán, vẻ mặt rầu rĩ gọi lần nữa.

      Sầm Tử Tranh lúc này mới có phản ứng, day day huyệt Thái dương đau, mệt mỏi : 'Mọi người làm việc của mình trước , Kiki, lát nữa mang phương án phối màu của mùa sau đến văn phòng của tôi , tôi xem xét sau!'

      xong mạch ra khỏi phòng họp để lại đám nhân viên mắt to mắt nhìn nhau.

      Sầm Tử Tranh lê tấm thân mệt mỏi về phòng làm việc, ném mình vào sofa, biết hôm nay trạng thái của mình cực kỳ tốt, từ hôm qua đến giờ, những người gặp, những chuyện trải qua lũ lượt tái trong đầu , căn bản là xua được khiến cho cảm thấy rất thoải mái.

      Thái độ của Cung Quý Dương tối qua rất ràng, đợi trở về từ chuyến công tác Paris lập tức cử hành hôn lễ. Thực ra mà , hôn lễ chỉ là hình thức, Sầm Tử Tranh để ý, điều quan trọng hơn là và Quý Dương có thể ở bên nhau.

      Chỉ là ... thời gian chỉ có tuần, chưa ứng phó nổi với những thay đổi!

      sâu nơi nội tâm luôn có nỗi lo lắng bất an nhưng cụ thể là gì biết.

      Ngay lúc còn chìm trong suy tư tràng tiếng gõ cửa kéo trở lại với thực tế, tiếp đó là tràng tiếng bước chân vang lên sau lưng ...

      'Kiki, cứ để phương án của lên bàn tôi là được rồi. ra ngoài !' Nghe tràng tiếng bước chân dồn dập, quay đầu lại chỉ mệt mỏi buông ra câu.

      'Còn chưa nghe được câu trả lời của em, sao có thể được chứ?' giọng nam trầm ấm đầy từ tính cực kỳ dễ nghe vang lên sau lưng , sau đó là tiếng cười ôn hòa.

      Sầm Tử Tranh giật mình vội ngoảnh đầu lại ... Giọng này vốn đâu phải của Kiki!

      Lúc này lên trong mắt là gương mặt tươi cười của Khương Ngự Kình, còn bàn làm việc của đặt chiếc hộp to đựng đầy chi phiếu.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 12: Năm mươi triệu
      Dịch : dquyh122

      ' ...' Sầm Tử Tranh nhất thời sửng sốt, ngón tay thon thả run run chỉ , nhất thời biết nên cái gì.

      mặt Khương Ngự Kình lộ ra nụ cười tự tin, bước từng bước về phía Sầm Tử Tranh ...

      'Như em cầu, năm mươi triệu đô đặt trước mặt em, em cũng phải thực lời hứa của mình nha!'

      Sầm Tử Tranh tháy vậy mặt kìm được lộ ra nụ cười khổ, bước vội đến gần chiếc hộp nhìn thoáng qua nó sau đó nhìn về phía Khương Ngự Kình : ' Khương, thực ra ... thực ra ngày hôm qua em chỉ tùy tiện vậy thôi, xin đừng xem là . Em ... chỉ xem như trai của mình thôi, tuyệt có ý khác!'

      Khương Ngự Kình cười lắc đầu : 'Khoản tiền này nếu như mang đến đây mang trở về đâu, mà em cũng phải cho cơ hội để theo đuổi!'

      Sầm Tử Tranh thở dài tiếng, suy nghĩ lúc rồi mới nhìn Khương Ngự Kình: ' Khương, thực ra em có người trong lòng rồi, lòng em sớm thể dung nạp thêm bất kỳ ai được nữa!'

      Suy nghĩ lại, vẫn là dứt khoát thẳng thắn cho ta biết tốt hơn.

      Ai ngờ mặt Khương Ngự Kình hề lộ ra bất cứ vẻ nghi hoặc nào mà chỉ mỉm môi cười: ' biết chứ. Người em là Cung Quý Dương!'

      ' biết sao?'

      Sầm Tử Tranh ngây ngẩn cả người, đôi mắt trong veo lộ ra càng nhiều vẻ khó hiểu ... nếu như biết nhiều như vậy, vì sao còn đối với mình níu kéo vương vấn mãi chứ?

      Khương Ngự Kình gật đầu, thân hình cao tưởng chừng như che khuất phần ánh nắng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, ánh mặt trời chiếu gương mặt tươi cười của khiến nó càng tăng thêm phần sức quyến rũ ...

      'Đừng quên, là luật sư, những chuyện này vốn qua mặt được !'

      Giọng của rất ôn nhu: ' biết Cung Quý Dương là đối tượng mà nhiều hướng đến, cũng ngăn cản em ta, ngược lại, em cũng đừng ngăn cản theo đuổi em!'

      ' Khương, sao phải khổ thế? Nếu như để Tĩnh Nghiên biết được, bạn ấy nhất định cảm thấy rất khó xử!' Về phương diện tình cảm, Sầm Tử Tranh vốn gần như là ngu ngơ, có gì nấy.

      Khương Ngự Kình bật cười, 'Tử Tranh, tình vốn là chuyện của hai người, vì sao phải lôi Tĩnh Nghiên vào cuộc chứ?'

      Tình vốn là chuyện của hai người??!!

      Sầm Tử Tranh nghe câu này tự chủ được ngây người ra, câu này Cung Quý Dương cũng từng qua. Khi nghe Khương Ngự Kình câu này, nỗi nhớ về càng dâng lên trong lòng.

      ' Khương, em thích hợp với đâu, với lại, tất cả những hiểu lầm giữa em và Quý Dương đều giải tỏa, lúc này nếu như em nhận lời , chấp nhận theo đuổi của vậy chẳng phải là chung thủy với tình cảm với Quý Dương sao? Chuyện này em tuyệt đối làm!' Sầm Tử Tranh , giọng kiên định.

      'Tử Tranh ...'

      Khương Ngự Kình bước đến, hai tay đặt lên vai , giữ lại: 'Em có thích hợp với hay tự mình hiểu nhất, thực ra cũng muốn ép em chuyện gì, nếu như em chưa chuẩn bị tâm lý vậy tốt thôi, chúng ta bắt đầu từ tình bạn được ? Chỉ cần em đừng giống như Tĩnh Nghiên xem như trai là được rồi!'

      Sầm Tử Tranh cười gượng gạo, vẻ mặt nghiêm túc :

      'Vậy Khương, chúng ta điều này, chúng ta chỉ là bạn bè thôi, được ?'

      'Được, đương nhiên là được rồi. Có thể cùng nhà thiết kế xuất sắc và đầy tài năng như em sao lại muốn chứ? Chỉ có điều, nếu như là bạn bè, cách xưng hô của em với như vậy chắc là nên sửa lại thôi!'

      Khương Ngự Kình là cao thủ tình trường hơn nữa lại là luật sư giỏi giang, trò chơi tâm lý đối với là chuyện thể dễ dàng hơn. Lấy lui làm tiến, hoàn toàn vội, gấp ép phải đón nhận bản thân.

      'Hả ...' Sầm Tử Tranh lộ vẻ khó xử, 'Em biết nên gọi thế nào!'

      'Em có thể gọi là Ngự Kình!' Mắt Khương Ngự Kình lóe lên sáng ngời.

      Sầm Tử Tranh mỉm cười, gián tiếp đồng ý nhưng như nhớ ra điều gì, vội với : 'Năm mươi triệu tiền mặt này em thể nhận, ngày hôm qua chỉ là lời đùa mà thôi, đừng coi nó là . Tiền này mang về !'

      Khương Ngự Kình suy nghĩ lúc rồi trầm ngâm: 'Như vậy , năm mươi triệu này xem như là tiền đặt cọc của !'

      'Tiền đặt cọc? Tiền đặt cọc gì?' Sầm Tử Tranh nghe mà hiểu gì.

      Khương Ngự Kình cười có chút gian trá: 'Tiền đặt cọc thiết kế áo cưới!'

      'Thiết kế áo cưới, ...' Sầm Tử Tranh chợt biến sắc.

      'Tử Tranh, em đừng nên hiểu lầm!'

      Khương Ngự Kình vội vàng giải thích: 'Chiếc áo cưới này đúng là muốn thiết kế cho riêng em, bất luận là em có tiếp nhận hay , hay là ngày em gả cho người khác cứ coi như chiếc áo cưới này là quà tặng cho đám cưới của em, được ?'

      'Chiếc áo cưới giá năm mươi triệu đô?'

      Sầm Tử Tranh nghe vậy, hoảng sợ đến trợn mắt líu lưỡi, ' ..., ách, Ngự Kình, món quà cưới này của quá quý giá, chiếc áo cưới đắt đỏ như vậy ngay cả tưởng tượng em cũng chưa từng tưởng tượng đến!'

      Trời ạ, đừng là mặc, ngay cả thiết kế cũng chưa từng nghĩ đến có ngày thiết kế ra chiếc áo cưới giá năm mươi triệu đô, đây có khác gì tiêu tiền như rác đâu chứ? Chẳng lẽ năm mươi triệu này là từ trời rớt xuống cho sao chứ?'

      Nhưng cũng phải lại, nếu như có thể thiết kế ra chiếc áo cưới như vậy, tin rằng lúc đó Cung Quý Dương cũng cho mặc nó, với tính cách bá đạo của , dùng đầu gối nghĩ cũng biết để mặc chiếc áo cưới do người đàn ông khác tốn tiền mua cho .

      Điều này đối với Cung Quý Dương mà có khác gì sỉ nhục đâu chứ.

      Khương Ngự Kình câu lên nụ cười mê cười, cúi người xuống, rành mạch từng chữ với : 'Em ... tuyệt đối xứng đáng!'

      ***

      Trong buổi trà chiều, Sầm Tử Tranh khó có dịp được chút thời gian rảnh, cố tình tìm đến quán cà phê cách công ty xa để tự thưởng cho mình tách cà phê thơm lừng, yên tĩnh hưởng thụ khoảnh khắc thư giãn hiếm hoi.

      Ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài, trời bắt đầu vào thu, từng phiến lá vàng theo gió rơi rụng, chừng như có thể ngửi được hương vị của mùa thu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :