1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 5: Lấy lòng


      “Chờ chút……” Giọng của Sầm Tử Tranh nhất định là rất to, dường như có thể khiến cho tầng lầu này sập xuống!

      Người phục vụ xoay người, hai hàng lông mày nhíu lại, nghi ngờ hỏi: “ còn cần gì nữa sao?”

      Sầm Tử Tranh dũng cảm chỉ vào chiếc váy dài tay người phục vụ, hít sâu hơi : “Tôi muốn thử chiếc váy này!”

      Mặc kệ, cho dù nó có đắt hơn trăm vạn hay là ngàn vạn, về sau muốn trở thành nhà thiết kế xuất sắc, chẳng lẽ đến cái váy này cũng dám mặc thử?

      Nghĩ tới đây, Sầm Tử Tranh khí thế hừng hực cầm váy đến phòng thử đồ.

      Trong nháy mắt khi cửa phòng thử đồ bị đóng lại, màn này sớm lọt vào mắt Cung Quý Dương, bên môi lên tia cười yếu ớt, đôi mắt tà mị lại càng tràn ngập vẻ thích thú……

      này…… có vẻ rất thú vị!

      Nét mặt vừa rồi lại càng vô cùng đáng nha……

      Nơi cuống họng của , khỏi bật ra tiếng cười khe khẽ.

      Chẳng bao lâu, cửa phòng thay đồ được Sầm Tử Tranh đẩy ra, nhàng bước ra…..

      riêng gì tất cả những người phục vụ, ngay cả mỹ nữ bên cạnh Cung Quý Dương khỏi phen giật mình…..

      Chỉ thấy chiếc váy này được mặc người , giống như có loại phép thuật thần bí, má lúm đồng tiền như tỏa ra luồng ánh sáng kỳ diệu, phản chiếu lên những viên kim cương xa xỉ. Tấm lụa mềm mại được cố định quanh da thịt trắng nõn của , làn váy kéo dài càng làm tôn lên đôi chân thon dài gợi cảm. Đôi mắt long lanh nhàng chuyển động, làn môi mềm mại, căng mọng như cánh hoa hồng còn vương sương sớm, đôi mắt đen láy trong veo, cử chỉ nhàng, , giống như Nữ thần ánh trăng xinh đẹp bước ra từ trong thần thoại……

      “Tiểu thư, quả thực chiếc váy này được thiết kế chỉ dành riêng cho !” Người phục vụ kìm lòng được liền bước lên phía trước , tuy vừa có vẻ mặt khinh thường, nhưng thể thừa nhận, quả thực chiếc váy này cực kỳ thích hợp với .

      Sầm Tử Tranh ngẩn ngơ nhìn mình trong gương, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ mơ hồ và kinh ngạc……

      đây là chính mình sao?

      ra mình cũng có chút dáng vẻ xinh đẹp nha!

      Nhưng lâu sau, nét kinh ngạc ấy trong mắt liền biến mất, chỉ còn sót lại buồn bã, vì thế, khuôn mặt thoáng lên tia chán nản, quay trở lại phòng thử đồ.

      Dáng vẻ xinh đẹp có ích lợi gì, trang phục đắt tiền như vậy, đem bán mình cũng mua nổi, thôi vậy, mình chỉ có thể ngắm nó chút.

      Nhìn bộ dạng ủ rũ của trước khi vào phòng thử đồ, Cung Quý Dương ngồi cách đó xa, nhếch môi cười quỷ dị, đôi mắt sâu thẳm có chút nghịch ngợm nhìn đăm đăm về phía phòng thử đồ mà Sầm Tử Tranh ở bên trong, hề chớp mắt……

      Ngay sau đó, chậm rãi đứng lên……

      Cuối cùng Sầm Tử Tranh cũng cầm chiếc váy bước ra ngoài, mặc dù muốn như thế…..

      xin lỗi, chiếc váy này….. Tôi mua được……” xấu hổ với người phục vụ, dù sao cũng chuẩn bị tốt tâm lý, cùng lắm bị mọi người ở sau lưng chế nhạo phen.

      ngờ, người phục vụ giống như biến thành người khác, mặt mày hớn hở với Sầm Tử Tranh: “A, tiểu thư, chiếc váy này thuộc về rồi!”

      “Ách?.......” Sầm Tử Tranh cho rằng mình nghe nhầm: “Tôi là muốn mua bộ trang phục này mà!”

      Người phục vụ nhàng chỉ về phía đó: “Tiểu thư, hiểu lầm, là vị tiên sinh ngồi bên kia thay trả tiền rồi!”

      ----------------


      ss QA: hé hé, e quên


      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 6: Chọc phải người đàn ông tà mị (1)


      câu của người phục vụ khiến toàn thân Sầm Tử Tranh chấn động, ngay sau đó ánh mắt của lập tức dừng lại người tên đàn ông “nhà giàu mới nổi”……

      “Cái gì? đùa sao? Tôi quen biết ta…..” Sầm Tử Tranh vội vàng quay đầu giải thích với người phục vụ.

      “Tiểu thư, cứ cho là tôi đùa , hai người có quen biết hay cũng đâu có liên quan đến tôi, nhưng mà….nếu đổi lại là tôi, có người tặng cho tôi chiếc váy của nhà thiết kế nổi tiếng, tôi vui mừng đến mức tối về ngủ yên, mà còn nữa…. ấy còn là người đàn ông siêu đẹp trai!” Người phục vụ vẻ mặt mê đắm nhìn Cung Quý Dương .

      Sầm Tử Tranh biết, cho dù bây giờ có cái gì nữa cũng vô nghĩa, vì thế lập tức ôm chiếc váy về phía Cung Quý Dương…..

      Cung Quý Dương lười biếng dựa vào ghế sô-pha nhìn bóng dáng Sầm Tử Tranh tiến đến, bờ môi mỏng tà mị từ từ nhếch lên…..tất cả phụ nữ đều thể chịu đựng nổi loại hấp dẫn này, huống chi ta còn có thân phận là người thừa kế của Cung thị tài phiệt, càng khiến cho đông đảo phụ nữ ái mộ.

      “Tiên sinh…..” Sầm Tử Tranh đến trước mặt Cung Quý Dương, khuôn mặt nặng nề đáp lại đôi mắt mỉm cười của …..

      Ngay sau đó, đặt chiếc váy xuống bên cạnh …..

      “Cảm ơn ý tốt của tiên sinh, nhưng mà, chiếc váy này vô cùng đắt tiền, tôi có cách nào để nhận, cám ơn!” Sầm Tử Tranh cắm đầu cắm cổ , xong liền xoay người bước …..

      có ngốc, xem ra đây cũng là người đàn ông quen dùng thủ đoạn và kỹ xảo, coi Sầm Tử Tranh là cái gì, lẽ cho rằng và người phụ nữ ra sức thử trang phục kia là cùng dạng sao?

      Nhưng mà, đợi Sầm Tử Tranh bước , ngay sau đó, cảm thấy cánh tay mình bị bàn tay khác giữ chặt, tiếp đến, thân thể to lớn của người đàn ông chắn ngay trước mặt …..

      “Vội vàng như vậy, thế nào? Sợ tôi ăn thịt em sao?” môi Cung Quý Dương nở nụ cười, trong mắt thoáng lên mấy tia hứng thú…..

      ……” Sầm Tử Tranh nghĩ ra thế gian này còn có cách bắt chuyện như vậy, vì thế vui nhíu mày : “Tiên sinh, xin mời tránh ra!”

      xong, tính toán muốn từ bên cạnh ta vượt lên.

      , luôn luôn cho rằng đàn ông đẹp chỉ có thể đứng ngắm từ xa, nhất là loại đàn ông đẹp trai đểu giả như vầy! Bởi vì loại người này nhất định là tay tán thượng thừa.

      Cung Quý Dương chút nào để ý đến lạnh lùng của , mà cánh tay lại duỗi ra, chặn lại……

      ……” Đôi mắt xinh đẹp của Sầm Tử Tranh trừng to vì tức giận, bên trong đôi mắt long lanh hơi hờn giận kia là khuôn mặt của người đàn ông……

      chăm chú nhìn từ cao xuống, hề chớp mắt, dáng vẻ thong thả ung dung, xen lẫn với chút mờ ám, ngạo nghễ. Toàn thân toát ra hơi thở nguy hiểm cùng với tư thế chiếm đoạt tuyệt đối, khiến người khác khó có thể cưỡng lại……

      Người đàn ông này tựa như con báo đen đủng đỉnh, nhìn chằm chằm vào con mồi sắp giành được, nhưng lại băn khoăn về nghi thức dùng bữa như thế nào, vội vàng mà nuốt hết lần!

      Dưới ánh mắt xâm lược này, Sầm Tử Tranh chỉ cảm thấy thần trí của mình quay cuồng, theo bản năng muốn né tránh …..


      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 6: Chọc phải người đàn ông tà mị (2)


      “Tiên sinh, tóm lại là muốn như thế nào? Tôi với hề quen biết, vậy cớ gì mà tôi phải nhận lấy chiếc váy kia?” Cuối cùng Sầm Tử Tranh vẫn phải đè nén tức giận của mình xuống, dù sao nơi này cũng là cửa hàng, mà cảm thấy mình cũng có tư cách gì để to tiếng.

      Với lại, trong tiềm thức có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm phát ra từ người đàn ông này…..

      Cung Quý Dương nhìn Sầm Tử Tranh, khóe môi mỉm cười “nhã nhặn”, giấu đôi mắt thâm trầm……

      “Rất đơn giản, nó vô cùng thích hợp với , chỉ là tôi cảm thấy nếu như chiếc váy này được khoác người là đáng tiếc!”

      Hả……

      Sầm Tử Tranh ngẩn người, ừm, xem ra người đàn ông này rất tinh mắt, nhưng mà….tuy rằng mình vô cùng thích chiếc váy này, nhưng làm sao có thể nhận quà tặng hơn trăm vạn của người khác chứ?

      Đầu óc của người đàn ông này…..bị cửa kẹp phải rồi??!!

      “Tuy nãy giờ chuyện nhiều như vậy, nên cũng có chút quen biết, tôi là Cung Quý Dương, xưng hô với tiểu thư như thế nào?” Cung Quý Dương nở nụ cười hiền lành, tự mình hỏi han.

      Chính là cái gọi là đưa tay đánh người tươi cười, tuân theo tư tưởng này, Sầm Tử Tranh cũng có qua có lại trả lời: “Tôi là Sầm Tử Tranh!”

      “Sầm Tử Tranh! Tên rất hay!” Cung Quý Dương cười đến mức “nhiệt tình”: “Rất thích hợp với !”

      mang đến cho cảm giác, phải là hương vị đơn thuần thanh cao riêng biệt hay sao……

      Vì vậy, hướng về phía , vươn tay ra, dáng vẻ cho phép người khác từ chối.

      Ừm! Là, là muốn bắt tay với sao?

      Sầm Tử Tranh ngập ngừng, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt bá đạo mà tà mị của , ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay của mình ra.

      cầm bàn tay bé của , bá đạo nắm lấy trọn vẹn, rồi sau đó buông ra…..

      môi thoáng lên nụ cười thể nắm : quả nhiên là rất ấm áp giống như trong tưởng tượng của …..

      Nhưng mà đúng lúc này…..

      “Quý Dương, người ta muốn chiếc váy này nha!” bạn từ phòng thử đồ ra liếc mắt cái liền nhìn thấy “Khuynh tình”, thân thể lập tức kề sát vào Cung Quý Dương, giọng nũng nịu, nhưng sau khi ta nhìn thấy Sầm Tử Tranh, ánh mắt đột nhiên cảnh giác….

      “Quý Dương, vị tiểu thư này là ai vậy?” có thể làm cho giọng của mình trở nên dễ nghe hơn chút.

      Cung Quý Dương nhún vai cái, giọng điệu có chút lười biếng trả lời: “Bạn mới của tôi, nếu thấy được cầm những thứ quần áo này !”

      “Cái gì?” Sầm Tử Tranh và bạn kia đồng thời cùng phát ra tiếng kêu kinh sợ, thế nhưng giọng của bạn kia vô cùng chói tai, lấn át giọng của , chỉ còn lại vẻ mặt ngạc nhiên và hoảng sợ.

      “Quý Dương……” Trong lòng bạn vang lên hồi chuông báo động, ta lập tức bước lên ôm ấy cổ , làm nũng : “ đáng ghét, luôn thích đùa với người ta…..” Tuy ngoài miệng vậy, nhưng trong lòng hoảng sợ muốn chết!

      Cung Quý Dương cũng chẳng buồn đẩy ta ra, chỉ nhàng bâng quơ câu: “ nên biết làm người phụ nữ của Cung Quý Dương vượt quá hai tháng, nếu là trò chơi, nên hiểu quy tắc trò chơi!”

      Trong giọng dịu dàng mà thong thả lộ ra bỡn cợt lạnh lùng cho phép cự tuyệt!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 7: Cung Quý Dương trêu ghẹo (1)


      “Quý Dương….. cần đâu, chẳng lẽ em ngoan sao? Như vậy , sau này như thế nào như thế ấy? Chỉ mong đừng bắt em rời có được ?”

      sau khi xác định Cung Quý Dương đùa, lập tức cảm thấy sợ hãi, cơ thể đầy đặn ngừng cọ sát về phía trước……

      Đùa gì thế, người đàn ông này phải phí sức chín trâu hai hổ mới có thể quen được, làm sao có thể bị tiểu nha đầu trước mặt này đánh bại được chứ.

      Cung Quý Dương cau mày, trong mắt cũng thể chịu nổi: “Ann, phải ngoan, mà…..đột nhiên tôi cảm thấy còn hứng thú gì với !”

      xong, tiện tay móc chi phiếu ra, sau khi ký lên tấm chi phiếu, đôi mắt lộ ra lạnh lùng:

      “Ngoan ngoãn, cầm số tiền này , nếu …..có lẽ những thứ này cũng có được đâu!”

      Giọng điệu của dường như nhàng nhưng lại lộ ra uy hiếp.

      …….”

      Đương nhiên người phụ nữ dám thể tức giận, lúc sau, ta cầm lấy chi phiếu, hung hăng trừng mắt nhìn Sầm Tử Tranh, chạy ra khỏi cửa hàng.

      Mà lúc này, Sầm Tử Tranh sớm bình tĩnh lại, chỉ lạnh lùng ngồi ở sô-pha mà nhìn màn kịch như vậy, vẻ mặt vô cảm.

      Sau khi đưởi được người phụ nữ , ánh mắt Cung Quý Dương dừng lại người Sầm Tử Tranh, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của giống như xem diễn kịch, trong mắt tự chủ lộ ra ý cười, người phụ nữ này……thực giống người bình thường!

      Sau khi xem màn kịch nên xem, lười biếng đứng dậy, nhìn vào đôi mắt hết sức ngông cuồng của Cung Quý Dương, khinh bỉ mà cười: “Đây là trò chơi của đám nhà giàu sao? rất đặc sắc!”

      “Có trò chơi tự nhiên có uy tắc, là em hiểu quy tắc thôi!” Cung Quý Dương nhàng cười , ngay sau đó, tiện tay kéo Sầm Tử Tranh vào lòng…..

      “Này, làm gì vậy?” Sầm Tử Tranh theo bản năng né tránh, hơi thở nam tính xa lạ này khiến có cảm giác muốn trốn tránh.

      vừa rồi, em là bạn mới của , em xem muốn làm chuyện gì?”

      Cung Quý Dương cười xấu xa, đem đôi môi gợi cảm đặt lên bên tai nhạy cảm của , khẽ hít cái, từ đáy lòng thở dài: “Tiểu Tranh Tranh, mùi thơm của em mê người…..”

      Ách……?? gọi là gì?

      Tiểu …….Tranh Tranh…..

      Nhất thời Sầm Tử Tranh kêu lên tiếng sợ hãi, trời ạ, cái người đàn ông này là mặt dày mày dạn, lại còn có thể nghĩ ra cái tên mắc ói như vậy, cái gì mà Tiểu Tranh Tranh chứ? nghe xong toàn thân liền nổi da gà….

      “Làm sao vậy? Tiểu Tranh Tranh, em xem, sắc mặt em có vẻ tốt nha!” Vẻ mặt Cung Quý Dương đầy vẻ hứng thú đùa giỡn với , trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

      Sầm Tử Tranh cố gắng ngăn bản thân dùng túi xách đánh vào đầu ta, cố gắng để bản thân tỉnh táo, muốn giữ hình tượng của người phụ nữ, dù sao sau này mình nhà Thiết kế đẳng cấp cơ mà.....


      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 7: Cung Quý Dương trêu ghẹo (2)


      “Vị tiên sinh này……”

      “Tên tôi là Cung Quý Dương, em có thể gọi là Quý Dương!” Cung Quý Dương mỉm cười ngắt lời của , tốt bụng nhắc nhở.

      “Ok ok!” Sầm Tử Tranh cảm thấy mình bị làm cho hồ đồ, đầu óc choáng váng : “Cung tiên sinh, vừa rồi tôi cũng giúp diễn màn kịch, bây giờ chúng ta ai thiếu nợ ai, tạm biệt!”

      xong, lập tức cầm lấy túi xách, chuẩn bị co cẳng chạy…..

      Nhưng biết tại sao……

      “Tiểu Tranh Tranh, tại sao lại vội vàng như vậy? Hôm nay là Chủ nhật mà…….”

      Cung Quý Dương nhanh chậm chặn lại bước chân của Sầm Tử Tranh, hai cánh tay cường tránh như gọng kìm ôm lấy từ phía sau, sau đó, cúi thấp đầu xuống, hơi thở ấm áp phả xuống gáy : “Như vậy , đển chỗ ở của , bởi vì….. nghĩ muốn nhìn thấy dáng vẻ của em khi mặc “khuynh tình”!.”

      Lời của lộ ra chút ái muội và chút tha thiết, ánh mắt thâm thúy bất cần đời cũng lên chút ánh sáng…..

      Đột nhiên Sầm Tử Tranh xoay người lại, nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Cung Quý Dương, rốt cuộc là thèm quan tâm đến hình tượng nết na thùy mị gì nữa, vô cùng tức giận quát: “Cuối cùng là muốn làm gì?”

      Đối với lửa giận của Cung Quý Dương có phản ứng nào, nhã nhặn cười : “Rất đơn giản, làm bạn của !”

      “Đồ thần kinh, nằm mơ !” Sầm Tử Tranh quan tâm đến hình tượng mà mắng lại, cảm thấy mình cũng rất buồn cười, thế nhưng lại lãnh phí nhiều thời gian như vậy chỉ để cãi nhau cùng với người đàn ông khó ưa này!”

      “Nằm mơ? Sau này thường xuyê nằm mơ! Ha ha!” Cung Quý Dương cười nhiệt tình, nhiệt tình đến mức khiến thể nhịn được, run rẩy : “Có em trong mộng, nhất định là mộng đẹp chứ?”

      xong, liền vươn tay ra nắm lấy chiếc cằm của …..

      Nhờ vào ánh đèn thủy tinh trong cửa hàng, cẩn thận quan sát khuôn mặt nhắn thanh lệ của .

      Ánh mắt nguy hiểm khép hờ, giống như con chim Ưng bay lượn bầu trời, điên cuồng mà sắc bén….

      Đột nhiên lúc này Sầm Tử Tranh bình tĩnh lại, chỉ thấy tức giận khuôn mặt dần biến mất, trong đôi mắt chỉ còn lại lạnh nhạt và khinh thường: “ luôn sử dụng thủ đoạn như vậy để theo đuổi phụ nữ sao? Nhưng mà, lần này chi phí cũng rất cao đấy chứ!”

      “No no no!” Cung Quý Dương gian ác quơ quơ ngón tay: “Tính cách của em giống với những người phụ nữ khác, chonên tốn bao nhiêu tiền đều sẵn sang!”

      sao?” Ngược lại Sầm Tử Tranh lại thoải mái nhìn đồng hồ tay, sau đó nở nụ cười quái dị: “Trước tiên tôi muốn xem xử lý tốt chiếc xe của rồi sau!”

      Chiếc xe đậu ở phía dưới lâu như vậy, thể nào xử phạt chết ta!

      Quả nhiên, nhưng lời Sầm Tử Tranh khiến Cung Quý Dương ngay lập tức cảnh giác: “Em có ý gì?”

      Sầm Tử Tranh cố tình tỏ vẻ thương xót chỉ tay lên vỉa hè: “Tự xem rồi biết!”

      Sắc mặt Cung Quý Dương trầm xuống, khi vọt tới trước cửa sổ nhìn thấy cảnh tượng như vậy lập tức kêu lên tiếng sợ hãi, Sầm Tử Tranh cũng làm bộ tốt bụng bước lên phía trước, nhưng mà đến để xem chiếc xe đó bị xe tải kéo ……

      Oa! Cảnh sát Đài Loan cũng khoa trương nha, cho dù viết giấy phạt, nhưng mà vẫn kéo xe ?

      Sau khi chiếc xe đó được kéo , cuối cùng Sầm Tử Tranh cũng nhịn được nữa liền cười to…..bởi vì tấm kính thủy tinh ngoài chữ viết rất to của , còn xuất dòng chữ : xe của tôi bị hư, đề nghị được giúp đỡ!

      Xem ra lúc đó người phụ nữ rất tức giận, sau khi nhìn lại kiệt tác của mình, liền tô lại cho đậm!

      Sau khi Cung Quý Dương thấy cảnh tượng như vậy, khuôn mặt lập tức trở nên xanh mét, tay giữ chặt Sầm Tử Tranh, hung hăng câu: “Sầm Tử Tranh, nhớ kỹ, nhất định tôi bỏ qua cho !”

      xong, bước nhanh ra khỏi cửa hàng.

      “Được thôi, tôi chờ nha, nhà giàu mới nổi…..” Sầm Tử Tranh cười đến mức thể đứng dậy nổi!

      Theo như mình tìm dc là có những truyện này:
      Tàn khốc tổng giám đốc tuyệt ái thê
      Nam chính: Lăng Thiếu Đường (cường thủ hào đoạt)
      Nữ chính: Kỳ Hinh (ôn nhu)

      Hắc đạo lãnh kiêu bồi tâm giao dịch
      Nam chính: Lãnh Thiên Dục (sâu lường được)
      Nữ chính: Thượng Quan Toàn (thành thục)

      Kết hôn tối nay danh
      Nam chính: Cung Quý Dương (sâu lường được)
      Nữ chính: Sầm Tử Tranh (tài nữ)

      Gặp gỡ bất ngờ hàng tỉ đại nhân vật
      Nam chính: Hoàng Phủ Ngạn Tước (thông minh cơ trí)
      Nữ chính: Liên Kiều (đáng )


      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 8: Chẳng qua cũng chỉ là con trai của nhà giàu mới nổi (1)


      Thời đại quan hệ hữu nghị vũ hội trở thành trào lưu, nhất là vũ hội đêm nay càng được xác định , chủ yếu là để chúc mừng các sinh viên trao đổi.

      “Tử Tranh, cậu biết , tối nay cậu rất bắt mắt đó nha…., rất nhiều bạn học nam nhìn cậu như hổ rình mồi đó!” kéo tay Sầm Tử Tranh, cười giả tạo .

      Trong tay Sầm Tử Tranh là ly sâm banh được pha chế vô cùng bắt mắt, sau khi nghe vậy, buồn cười nhìn ấy : “Tinh Nghiên. Cậu rất nhàm chán đó!”

      “Này, những lời mình đó, vũ hội tối nay là chuẩn bị cho các sinh viên trao đổi, đúng rồi, cậu có biết , ở trong nhóm sinh viên trao đổi này có thể có người vô cùng nhiều tiền, nam sinh vô cùng đẹp trai nha, nghe là sinh viên trao đổi từ Đại học Harvard, bây giờ có nhiều nhóm học tỷ nhao nhao bàn luận rồi!” Tinh Nghiên mang vẻ mặt khát khao .

      Sầm Tử Tranh nhìn Tinh Nghiên như quái vật, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Tinh Nghiên là bạn cùng phòng với , bởi vì tính cách rất thoải mái, bởi vậy tự nhiên hai người cũng rất gần gũi.

      “Cậu gặp rồi sao?” có chút khó hiểu hỏi han.

      “Đương nhiên, nghe cùng với ta còn có , hình như là Ngải Ân Hà, nghe ấy là thiên kim của tập đoàn Ngải thị nha!” Tinh Nghiên tám chuyện hết sức.

      Sầm Tử Tranh nghe xong nhún vai bàn luận gì thêm, cũng phải thích thú gì với vũ hội hữu nghị này, thời gian lãng phí ở đây, thà về phòng vẽ bản thảo.

      “Tử Tranh, chẳng lẽ cậu có hứng thú gì với soái ca học trưởng kia sao? Rất nhiều nhóm học tỷ đều muốn được làm bạn của ta, mình nghĩ người đàn ông hoàn mỹ giống như ta là rất ít!” Tinh Nghiên cảm thán .

      “Làm sao cậu biết được ta vô cùng hoàn mỹ?” Sầm Tử Tranh bị nha đầu này đánh bại rồi.

      Tinh Nghiên nghe như vậy cảm thấy giống như nghe được chuyện cười vui nhất, nhìn Sầm Tử Tranh : “Đương nhiên rồi, ta rất đẹp trai, nhiều tiền, mà nghe còn vô cùng mê xe thể thao nha, hình như sở trường là đua xe F1 đó, là đẹp trai đến ngây người.”

      “Xem ra ta cũng chỉ là tên phá gia chi tử thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu, mà còn cầm tiền cha mẹ vất vả kiếm được tiêu xài phung phí, chung, mình thấy đàn ông như vậy cũng có gì xuất sắc, chỉ có bộ dạng tuấn thôi!” Sầm Tử Tranh nhàn nhạt .

      , đối với đàn ông như vậy, từ đáy lòng rất xem thường, quan biết người đàn ông như vậy? Hừ, thực là lãng phí cuộc đời!

      “Tử Tranh, cậu còn chưa gặp người ta mà kết luận như vậy, quá võ đoán mà!” Tinh Nghiên khẽ cười .

      “Người như vậy có gì tốt đẹp mà gặp, ỷ trong nhà mình có tiền nên khắp nơi ai cũng nể mặt, nếu đưa cho ta đồng tiền, xem ta còn có thể nở mày nở mặt hay ?” Sầm Tử Tranh khinh thường .

      Hai người cười vui vẻ, chỉ nghe thấy giọng trầm thấp dễ nghe truyền đến…..

      “Vị học muội này trong lòng đầy căm phẫn, có phải tên phá gia chi tử trong miệng em chính là tôi ?”

      Sầm Tử Tranh và Tinh Nghiên cùng lúc quay đầu lại…..
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 8: Chẳng qua cũng chỉ là con trai của nhà giàu mới nổi (2)


      “Oa……”

      đợi Sầm Tử Tranh kịp phản ứng, Tinh Nghiên bên cạnh kêu lên sợ hãi giống như cả trăm năm nay mới được gặp thần tượng vậy, ngay sau đó hai con mắt đều sáng rực: “Cung, học trưởng Cung!!”

      Sầm Tử Tranh xoa xoa lỗ tai vì tiếng hét của ấy: “Tinh Nghiên, cậu có cần phải khoa trương như vậy !”

      “Tử Tranh, người mình vừa đến là học trưởng Cung Quý Dương đó, oa……”

      khuôn mặt Tinh Nghiên hề che dấu phấn khích, trời ạ, rất đẹp trai nha, càng nhìn gần lại càng đẹp trai nha.

      Sầm Tử Tranh chăm chú nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng nhưng lại làm tôn lên dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn tú vượt trội, khuôn mặt hoàn mỹ, nụ cười xấu xa, xem ra bề ngoài rất thoải mái câu nệ, nhưng trong đôi mắt lơ đãng toát ra ánh sáng khiến cho người khác dám xem thường.

      Người này….. nhíu mày, dường như gặp ở nơi nào……

      Cung Quý Dương buồn cười mà nhìn đứng trước ngực mình, nghĩ cũng là sinh viên trao đổi, khéo như vậy, lại gặp ở nơi này…..xem ra là nên tính toán chuyện lần trước rồi!

      “Thế nào? Nhanh như vậy quên , bạn mới của !” cúi người bỡn cợt, hơi thở nam tính vây xung quanh .

      Những lời này của Cung Quý Dương vừa ra, lập tức những nhóm từ bốn phía kêu lên ngạc nhiên…..các ồn ào đều là những người ái mộ , sau khi nghe câu đó, ánh mắt đều dừng lại người Sầm Tử Tranh.

      “Tử Tranh……” Tinh Nghiên cũng trố mắt nhìn Sầm Tử Tranh.

      Trong đầu Sầm Tử Tranh lập tức lại màn trong cửa hàng từ mấy ngày trước…..Ngay sau đó mặt lộ ra nụ cười châm biếm: “Tôi tưởng là ai chứ? Hóa ra là người đàn ông đẹp trai nhà giàu mới nổi khiến các nhóm học tỷ đều quý sao, a….., đúng, làm sao có thể là nhà giàu mới nổi chứ, xét về tuổi tác cùng lắm chỉ là con trai của nhà giàu mới nổi thôi!”

      Lời của Sầm Tử Tranh vừa dứt, liền nghe được tứ phía là hồi thanh lạnh lùng…..

      “Con trai của nhà giàu mới nổi?” Cung Quý Dương cười cười lặp lại danh hiệu mà đặt cho , đây là lần đầu tiên nghe thấy cách xưng hô như vậy, rất thú vị.

      Tuy là người thừa kế tương lai của Cung thị tài phiệt, nhưng trong lúc học đại học, Cung Quý Dương và Lăng Thiếu Đương, Lãnh Thiên Dục và Hoàng Phủ Ngạn Tước đều giống nhau đó là thể lộ thân phận của mình, cho nên ở bên trong trường học, ngoài Ngải Ân Hà là sinh viên trao đổi từ bé cùng lớn lên biết thân phận của mình, những người khác đều biết.

      “Như thế nào? phải sao? Chẳng lẽ tôi coi trọng ?” Sầm Tử Tranh cười lạnh hỏi ngược lại.

      “Này…….tôi này Sầm Tử Tranh, cũng đừng quá kiêu ngạo, vậy còn chuyện quá đáng với học trưởng Cung!” Trong đó có nữ sinh nhìn vừa mắt, liền lên tiếng, lập tức kéo theo tràng thanh đồng ý.

      Cung Quý Dương mím môi cười, nhíu mày cười cười: “Tiểu học muội Tử Tranh, có vẻ em rất có thành kiến với nha, như vậy là tốt!”

      Sầm Tử Tranh thờ ơ nhìn những ánh mắt ái mộ của các nhóm học tỷ, sau đó lại nhìn Cung Quý Dương, cất giọng : “ thế nào tôi mặc kệ, nhưng tôi có quyền những gì tôi nghĩ, tốt hay , dường như cũng có quan hệ gì với !”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 9: Tôi đối với có hứng thú


      “Tử Tranh, nên nữa!”

      Tinh Nghiên cảm thấy tứ phía đều là ánh mắt muồn giết người của các nhóm học tỷ, có chút hoảng sợ kéo cánh tay Sầm Tử Tranh, đây là như thế nào vậy? Vì sao ấy nhìn Cung học trưởng giống như nhìn thấy kẻ thù vậy?

      Cung Quý Dương sau khi nghe thấy thế giận mà bật cười, bước lên bước, ánh mắt sắc bén nhìn Sầm Tử Tranh : “Nếu em nghĩ rằng muốn dùng cách này để khiến chú ý, như vậy cho em biết, em thành công, em khiến rất thích thú!”

      Sầm Tử Tranh quay đầu, vẻ mặt đầy chán ghét……

      “Vị Cung học trưởng này, đúng là con Khổng Tước đực, chẳng những có quan hệ bừa bãi, mà còn kiêu căng ngạo mạn khiến cho người khác chán ghét, cảm thấy hứng thú với tôi? Haha, đáng tiếc rằng tôi đối với chẳng có chút hứng thú nào!"

      xong, đưa mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tinh Nghiên, giọng : “Tinh Nghiên, mình về trước, vốn rất đau đầu, bây giờ…..” cố ý liếc nhìn Cung Quý Dương: “Bây giờ càng đau hơn rồi!”

      “Tử Tranh….” Tinh Nghiên cẩn thận mà nhìn nhìn Cung Quý Dương, muốn gọi Sầm Tử Tranh lại.

      Sầm Tử Tranh chút suy nghĩ cũng có, vẻ mặt phiền não ra khỏi vũ hội…..Để Cung Quý Dương với vẻ mặt sững sờ đứng ở đó!

      Nhất thời, rất nhiều nữ sinh nhao nhao giễu cợt: “Sinh viên trao đổi này đúng là coi ai ra gì rồi!”

      “Đúng vậy nha! Đúng vậy nha, thể diện của Cung học trưởng cũng dám đụng vào…..”

      Cung Quý Dương nhìn bóng lưng lạnh lẽo của Sầm Tử Tranh, vẻ mặt sững sờ ban đầu từ từ thay đổi, môi mỏng khẽ cong lên khiêu gợi…….dám trước mặt đám nữ sinh bỏ mặc , ngược lại là người đầu tiên.

      “Quý Dương, cậu sao chứ?”

      nam sinh cùng lớp sau khi thấy màn như vậy, có chút lo lắng nhìn vẻ mặt quái dị của Cung Quý Dương, phải là đầu óc bị chọc cho tức giận chứ, như thế nào lại cười thành như vậy?

      có việc gì, nghĩ đến, lần này cũng là sinh viên trao đổi…..” Trong mắt Cung Quý Dươngmỉm cười, quả trong lời có chút trầm tư.

      “Dĩ nhiên, Sầm Tử Tranh cũng giống cậu đều là sinh viên trao đổi, là sinh viên xuất sắc nhất Học viện thiết kế thời trang Paris, ấy đúng là có thiên tài có tiếng **** đó nha, năm nay mới mười sáu tuổi thôi…., nghe vừa giành được giải nhất thiết kế!” Nam sinh cũng nhìn Sầm Tử Tranh với vẻ mặt mê muội về phía xa xa.

      ? Cố này mười sáu tuổi…..” Cung Quý Dương cười đến mức có ý đồ khác, sau đó vươn tay vỗ vỗ bả vai nam sinh, sải bước ra khỏi vũ hội.

      Sau khi toàn bộ yên lặng mất , chậm rãi ra từ vũ hội, chỉ thấy khuôn mặt vô cùng thanh lịch, đôi mắt dịu dàng như hoa nhài, nhưng dần dần…..thoáng lên giọt nước mắt bi thương của …..

      “Ân Hà…..” người bạn học tiến đến kêu: “Vị vừa nãy phải là Cung học trưởng sao? Làm sao mà ấy và cậu chưa ở cùng chỗ à? Dường như ấy cảm thấy rất hứng thú với Sầm Tử Tranh nha!”

      Ngải Ân Hà cũng nhìn chỗ khác, mà nhàn nhạt : “Quý Dương luôn là người đùa giỡn với tình , làm sao ấy có thể cảm thấy hứng thú với ta?”

      Ngoài miệng tuy vậy, nhưng trong đôi mắt dần ra vẻ lo lắng…..

      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 10: Ngoại lệ


      Đêm lạnh như nước, bốn phía xung quanh vườn trường là ánh sáng êm dịu của đèn đường, khí mờ ảo bao phủ nơi này…..

      “Tiểu học muội Tử Tranh……” Cung Quý Dương từ vũ hội đuổi theo sau, trực tiếp ngăn cản bước của Sầm Tử Tranh…..

      Sầm Tử Tranh ngờ rằng mình tới nơi này lại đột nhiên xuất thêm người nữa, suy nghĩ về bản thiết kế mới nên kịp phản ứng, lại đụng phải bức tường người cứng rắn.

      “A….” hoảng sợ thở hổn hển, ngay sau đó liền bị khuỷu tay cứng rắn mà mạnh mẽ ôm vào trong ngực.

      rất giống con sâu bé…..” Cung Quý Dương bật ra ý cười trầm thấp, từ đỉnh đầu của nâng lên…..

      Sầm Tử Tranh mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn cái tên học trưởng hết sức lông bông này…..khi phát ra giờ phút này tư thế của hai người có chút mờ ám, đột nhiên đẩy ra…..

      theo tôi làm gì?” lớn tiếng hỏi, trán lộ ra vẻ vui!

      Cung Quý Dương cười như vô tội, nhíu nhíu mày lộ ra vẻ tà mị, từng câu từng chữ: “, vui mừng, sung sướng!”

      Ách……..?

      Sầm Tử Tranh có chút giật mình, đây là lý do gì?

      Vì thế nén giận : “Tránh ra!”

      Cung Quý Dương vẫn đứng yên ở đó nhúc nhích, dường như là bất vi sở động…..

      Sầm Tử Tranh trợn mắt nhìn , tính vòng qua người , ai ngờ, khi còn chưa kịp ra khỏi phạm vi của , cánh tay của liền bị Cung Quý Dương giữ chặt lại!

      “Rốt cuộc muốn cái gì?”

      là Sầm Tử Tranh thể nhịn được nữa, luôn tự xưng mình là người cao ngạo, nhưng có lẽ đêm nay tất cả còn sót lại chút gì rồi!

      “Bộ dạng em tức giận đều xinh đẹp như vậy, em xem, làm sao có thể từ bỏ em được chứ?” Cung Quý Dương cười xấu xa, trong đôi mắt tràn đầy thích thú.

      Tất cả lửa giận trong mắt Sầm Tử Tranh đều bắn về phía …..

      Cung Quý Dương buồn cười nhìn bộ dạng và vẻ mặt cảnh giác của , cúi xuống bên tai : “Học muội đáng của , chuyện lần trước xảy ra trong cửa hàng, có phải chúng ta nên tính sổ hay ?”

      Sầm Tử Tranh sau khi nghe thấy, hiểu mà cười lạnh : “ phải là công tử đại gia có tiền sao, chỉ có chiếc xe mà theo đuôi tôi so đo à, là làm tổn hại đến danh hiệu lãng tử của !”

      Cung Quý Dương vênh vênh váo váo mà khoanh tay trước ngực, chân mày tà khí hơi xéch lên, môi mỏng nở nụ cười thích thú :

      “Đúng là tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, đột nhiên nghĩ đến trong số những quen có ai mười sáu tuổi cả, nhưng mà sao khi nhìn thấy em, lại có ngoại lệ!”

      Sầm Tử Tranh dõi theo khuôn mặt hoàn mỹ tuấn tú của , gằn từng tiếng trả lời: “Tôi rồi, đối với hoa hoa công tử như tôi khinh thường, còn nữa……thu hồi lại ngoại lệ của , đừng tưởng rằng có tiền là có tất cả!”

      Cung Quý Dương liếc cái, khóe môi giợi lên ý cười thích thú…..nụ cười này thuộc về kẻ săn, mỉm cười: “Em yên tâm, khiến em cam tâm tình nguyện !”

      Lời của vừa dứt, bàn tay đột nhiên lôi kéo……cúi đầu xuống, đặt nụ hôn lên cái trán trơn bóng của , cười ha ha rời .

      …..” Sầm Tử Tranh đứng đó tức giận đến mức dậm chân, khuôn mặt nhắn đỏ ửng vì nụ hôn vừa rồi.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 11: Ai mới là tình địch? (1)


      Sinh viên đại học năm nhất tại phòng thiết kế màu sắc.

      Nơi này là nơi chuyên biệt dành cho sinh viên đại học năm nhất chuẩn bị thiết kế màu sắc, bên trong những cung cấp phương tiện phục vụ cho việc sử dụng của sinh viên, mà quan trọng hơn là đáp ứng được gian để sinh viên tự do phát huy.

      “Tử Tranh, qua bên này nhìn xem!” Thư Tủ Hạo giọng kêu Sầm Tử Tranh bận rộn ở bên kia.

      Thư Thử Hạo là học trưởng Sầm Tử Tranh hai khóa, cũng học cùng với ở Học viện thiết kế thời trang Paris, lần này cũng là thân phận sinh viên trao đổi đến Đại học Đài Loan, ta mặc dù tuy còn trẻ tuổi, nhưng thiết kế “Flower” do thiết kế đạt giải thưởng lớn tại triển lãm thiết kế trang phục tại Paris, là nhà thiết kế thời trang tương lai có tiền đồ sáng lạn.

      Thư Tử Hạo có thể là ngôi sao đại chúng của Học viện Paris, cũng là đối tượng theo đuổi của nhiều , đối mặt với những vinh dự và say mê này, khuôn mặt tuấn tú của vẫn là nụ cười ấm áp, khiến cho người khác khó có thể biết được nội tâm thực của .

      Nhưng nếu nhạy bén chút mọi người dần dần phát ra đôi mắt thâm sâu, lạnh lùng từ chối người khác……đó là đạm bạc đối với trò đời vô vị.

      thế giới này, có thể lọt vào mắt là rất ít, dịu dàng và nhiệt tình của , chỉ xuất khi đứng trước mặt cha mẹ và Sầm Tử Tranh.

      sai, người phụ nữ này, khi vừa mới nhập học, mới nhìn thoáng qua nhưng liền thông minh và độc lập này! Mà luôn luôn cố chấp miệt mài theo đuổi chuyên môn thiết kế tiêu chuẩn cũng khiến cho Sầm Tử Tranh và càng ngày càng xích lại gần, cho tới khi biết được Sầm Tử Tranh làm sinh viên trao đổi với Đại học Đài Loan, cũng do dự lựa chọn nơi này.

      Sầm Tử Tranh vui vẻ chạy đến bên cạnh , khi thấy trong tay là kiệt tác, trong đôi mắt là ngạc nhiên: “Tử Hạo, đem nhóm màu sắc này sử dụng thiết kế sao, wow, là đẹp nha!”

      Đây chính là vấn đề mà khổ cực suy nghĩ mà thể giải quyết được, cho nên mới mời đến phòng thiết kế này nhờ giúp đỡ, ngờ rằng Thư Tử Hạo có thể dễ dàng giải quyết, hổ danh là người tài hoa!”

      “Thích ?” Thư Tử Hạo nhàng nâng chiếc váy tay lên, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ thương giọng hỏi Sầm Tử Tranh.

      “Ừ, Tử Hạo, thiết kế bộ trang phục này rất đẹp nha, haiz, xem khi nào em mới có thể đạt đến trình độ như đây?” Sầm Tử Tranh hâm mộ nhìn Thư Tử Hạo, ủ rũ ngồi ghế dựa.

      Thư Tử Hạo nhàng cười, bàn tay đặt đầu cưng chiều : “Em rất xuất sắc, vừa mới đến mà giành được giải thưởng thiết kế, năm đó cũng giành được giải thưởng này đó nha!”

      “Tử Hạo, em biết là an ủi em, vậy đến việc nhuộm màu này , em biết nên sử dụng như thế nào cho tốt cả!” khuôn mặt nhắn của Sầm Tử Tranh có chút bi thương.

      “Bây giờ biết cũng muộn mà, lại đây, mặc thử chiếc váy này xem!” Thư Tử Hạo dịu dàng với .

      “Ách? Để cho em thử chiếc váy này sao?” Sầm Tử Tranh khó hiểu hỏi.
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 11: Ai mới là tình địch? (2)


      Thư Tử Hạo gật gật đầu, hai cánh tay nhàn nhã khoanh lại: “Đương nhiên, đây là đặc biệt thiết kế vì em, chất liệu được chọn trước mắt là vải tơ tằm chiffon nhàng nhất, mặc vào những có cảm giác uyển chuyển, mà còn vô cùng thoải mái!”

      mặt Sầm Tử Tranh là nụ cười vui mừng, bước lên hai cánh tay ôm lấy cổ , vui vẻ : “Cám ơn , Tử Hạo, bây giờ em thử!” xong, kịp đợi liền chạy nhanh vào phòng thử đồ.

      Nhìn bóng dáng vui vẻ như bươm bướm của , dần dần trong mắt Thư Tử Hạo là nụ cười hạnh phúc, biết mỗi nụ cười cái nhăn mày của đều tan vào trong máu của mình, khi lần đầu tiên thấy Sầm Tử Tranh, tâm nguyện lớn nhất của chính là tự tay thiết kế chiếc áo cưới xinh đẹp nhất dành cho , đương nhiên chú rể chính là mình rồi!

      Cho nên, mới kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi lớn lên…..

      Khi Sầm Tử Tranh mặc chiếc váy do chính Thư Tử Hạo thiết kế tới đó, nhất thời thu hút ánh mắt kinh ngạc đầy hâm mộ của các sinh viên, bọn họ sôi nổi đến gần, chăm chú nhìn chiếc váy này….

      “Oa, Tử Tranh, bạn vốn xinh đẹp, bây giờ mặc chiếc váy này vào lại càng xinh đẹp hơn rồi!” bạn học nam cười .

      “Này, cậu cũng nhìn xem chiếc váy này là do ai thiết kế, do chính tay nhà thiết kế Thư Tử Hạo, đương nhiên là giống người thường rồi!” Có bạn nữa .

      “Mình xem với, chiếc váy này sỡ dĩ được thiết kế xinh đẹp như vậy, là do có trộn lẫn tình nồng nhiệt của Thư học trưởng nha, Tử Tranh, mình hâm mộ cậu đó!” Bạn học đó với vẻ mặt khát khao.

      “Đúng rồi đúng rồi, Thư học trưởng, chừng nào có thời gian giúp nhóm học muội học đệ thiết kế trang sức chút , chúng em rất mong đợi đó!”

      Sầm Tử Tranh xấu hổ vì bị mọi người trêu, vội vàng : “Này, mọi người gì đó, có phải đều rảnh rỗi phải ?”

      “Mau nhìn xem, Tử Tranh đỏ mặt kìa……”

      “Ha ha……”

      Ngay lúc này, các học sinh nhao nhao cười nhạo, tiếng cười truyền khắp phòng thiết kế.

      “Tử Hạo, sao câu nào, xem bọn họ luôn bừa!” Khuôn mặt Sầm Tử Tranh đó đến mức thể đỏ hơn, dường như muốn tìm cái hố để chui vào.

      mặt Thư Tử Hạo là nụ cười trước sau như , vẻ mặt say sưa và cưng chiều nhìn khuôn mặt nhắn đỏ lựng của Sầm Tử Tranh, giọng bên tai : “Bọn họ đều , làm sao có thể bác bỏ chứ?”

      “Tử Hạo……” Sầm Tử Tranh cảm thấy tim mình đập rộn ràng.

      “A….., Thư học trưởng tỏ tình với Tử Tranh……” Các sinh viên càng thêm sôi nổi……

      “Mọi người….. thèm để ý đến mọi người nữa, đám quỷ đáng ghét!” Sầm Tử Tranh sắp mắc cỡ muốn chết, trừng mắt với đám sinh viên ồn ào này, sang bên.

      “Tử Tranh….” Thư Tử Hạo cười cười, chậm rãi đến phía sau , bóng dáng cao lớn bao trùm lấy : “Tức giận?”

      Giọng trầm thấp dễ nghe giống như giọt nước rơi vào trong lòng Sầm Tử Tranh, khuôn mặt lại đỏ thêm chút, giọng : “ có, bọn họ nhàm chán như vậy nên em mới mặc kệ bọn họ!”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 12: hồn bất tán (1)


      Nụ cười ấm áp bên môi Sầm Tử Tranh như dòng nước chậm rãi chảy vào trong lòng mắt Thư Tử Hạo, từ từ hòa tan vào lòng , trong nháy mắt, đôi mắt trong veo mà lạnh lùng trước sau như dần dần tản ra ánh sáng dịu dàng, mang theo chút cưng chiều khiến người khác kinh sợ.

      “Tử Tranh……” giọng kêu, vươn cánh tay ra nhàng xoay cơ thể , để đối diện với mình.

      ít dịu dàng tung ra như nước, khiến Sầm Tử Tranh muốn trốn tránh khỏi khí nóng bỏng này.

      “Tử Hạo, ách…cám ơn vì chiếc váy này, xem ra em còn phải cố gắng nhiều, em muốn vượt qua mà!”

      cố tỏ ra thoải mái để trốn tránh đôi mắt thâm thúy như muốn rỉ nước của Thư Tử Hạo, khuôn mặt là nụ cười ấm áp .

      Thư Tử Hạo dường nhu có thể nhìn ra vẻ khẩn trương trong đôi mắt , nhàng cười , cúi người xuống nhìn vào ánh mắt :

      “Tử Tranh, tin tưởng sau này em nhất định trở thành nhà thiết kế thời trang xuất sắc, mà lý tưởng của đó là thiết kế chiếc áo cưới xinh đẹp nhất thế giới dành riêng cho em, cùng theo vào thánh đường thiêng liêng!”

      dũng cảm bày tỏ tình càng khiến cho khuôn mặt Sầm Tử Tranh càng đỏ hơn, biết nên gì, chỉ cảm thấy trong lòng tự nhiên nảy sinh chút hạnh phúc và an tâm.

      Nhưng mà, hai người chìm đắm trong hạnh phúc vui vẻ mà hoàn toàn biết, cách đó xa là bóng dáng đẹp trai cao ngất nghiêng người dựa vào cửa phòng thiết kế, vào giờ phút này đôi mắt tà mị lại cháy rực ngọn lửa tức giận nhìn chằm chằm vào đôi ‘Tài tử giai nhân’ được mọi người công nhận, khuôn mặt tuấn tú mảng u……

      bao lâu, chỉ thấy khuôn mặt u liền biến hóa, môi mỏng từ từ nở nụ cười quỷ dị, lửa giận sau khi tiêu tán……chân dài duỗi ra, chút do dự bước đến chỗ hai người kia.

      “Tiểu học muội Tử Tranh…..” Giọng trầm thấp như loại thanh ma quỷ tái sinh tản ra khắp phòng thiết kế….

      Tất cả mọi người dừng lại động tác đùa giỡn, tất cả đều hướng ánh mắt về phía cửa.

      “Oa…..là Cung học trưởng kìa!” nữ sinh hét lên đầu tiên, trong lúc này phòng thiết kế xôn xao.....

      “Trời ạ, là Cung học trưởng đó, ấy vậy mà lại đến phòng thiết kế dành cho sinh viên mới nha…..”

      “Mau nhìn xem, ấy rất đẹp trai, đẹp đến ngây người, wow, dáng cũng rất hút hồn đó nha…..”

      hy vọng có thể trở thành bạn của ấy…..”

      Ánh mắt của tất cả nữ sinh đều dừng lại người Cung Quý Dương, tràn ngập say mê và ham muốn…..

      Hình như Cung Quý Dương đối với ánh mắt của những nữ sinh này luyện thành thói quen, thâm chí liên tục bước dừng lại, đôi mắt đen lóe ra ánh sáng thích thú dừng lại người Sầm Tử Tranh, giống như đám báo săn có khả năng tùy tiện xâm lăng.

      Nghe tiếng kêu quen thuộc mà tràn đầy nguy hiểm, thân thể bé của Sầm Tử Tranh khỏi cứng đờ, dường như nghe được thanh triệu hồi của ma quỷ từ chốn địa ngục….. thanh này phải là của ta chứ?

      Ngay sau đó quay người nhìn về phía người bước tới, trong nháy mắt đôi mắt trong veo của liền trừng lớn…..

      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 12: hồn bất tán (2)


      ……Cung Quý Dương? Cái tên con trai nhà giàu mới nổi đến nơi này làm gì?

      Sầm Tử Tranh cảm thấy biết hoảng loạn bắt nguồn từ đâu, theo bản năng nghĩ đến nụ hôn của trán mình đêm đó, trong nháy mắt, cảm giác nóng rực ở cổ như muốn thiêu đốt tất cả.

      Nhìn theo mỗi bước chân càng tới gần của Cung Quý Dương, cảm thấy da đầu tê dại từng hồi.

      “Tiểu học muội Tử Tranh, làm sao lại có bộ dạng chào đón vậy?”

      Khi Cung Quý Dương đến trước mặt Sầm Tử Tranh, dừng bước, trong mắt là nụ cười thản nhiên vô cùng bướng bỉnh, giọng trầm thấp đầy khiêu gợi.

      Vẻ mặt Sầm Tử Tranh vốn dịu dàng đột nhiên biến đổi, cố nén lại ý nghĩ muốn chạy trốn, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cặp mắt tà mị của Cung Quý Dương.

      “Đương nhiên nơi này chào đón , kẻ ăn chơi trác táng như làm sao có thể thưởng thức các thiết kế từ tấm lòng?”

      Cung Quý Dương sau khi nghe thấy vậy cười ha ha, có chút dấu hiệu tức giận nào.

      “Chắc hẳn vị này là Cung học trưởng đại danh lẫy lừng, tôi nghĩ bây giờ chúng ta cũng có thời gian chuyện phiếm, chúng tôi còn có việc phải làm!”

      Thư Tử Hạo có thể nhìn thấy ràng ánh sáng thâm thúy trong đôi mắt Cung Quý Dương, nhất là khi cảm thấy được ngay lúc đó cơ thể Sầm Tử Tranh đột nhiên cứng đờ, lập tức trong lòng xuất chút dự cảm chẳng lành…..

      Rốt cuộc ánh mắt Cung Quý Dương cũng dừng lại người Thư Tử Hạo, hai đối thủ định mệnh cứ như vậy đứng tại đó nhìn nhau……

      lát sau, khẽ cười, nhưng nụ cười này chạm đến đáy mắt chút nào, hơi thở nguy hiểm vây xung quanh trong nháy mắt liền tăng thêm.

      “Bàn về đại danh lẫy lừng làm sao có thể so được với Thư học đệ chứ, là chúc mừng cậu nhận được giải thưởng lớn thiết kế sáng tạo Paris!”

      xong, lại đem ánh mắt thâm thúy dừng lại người Sầm Tử Tranh, bàn tay nhàng đưa lên, khẽ vuốt ve lên tấm lụa trắng như tuyết người ……

      đúng là thiết kế tinh xảo khéo léo, hổ là xuất phát từ bút tích của nhà thiết kế tương lai, đáng tiếc là……”

      Cung Quý Dương ra vẻ thương tiếc lắc đầu, khóe môi tà mị khẽ nâng lên: “Đáng tiếc cũng chỉ là cái dạng này!”

      ……”

      Sắc mặt đột nhiên Thư Tử Hạo biến sắc, cho tới bây giờ cũng chưa có ai dám ngang nhiên đả kích tác phẩm của mình, nhất là cái tên ăn chơi trác táng suốt ngày chỉ biết ngâm mình trong đám phụ nữ, ta biết cái gì? ta có tư cách gì mà dám đánh giá tác phẩm của mình như vậy chứ?

      “Này, cái tên con trai nhà giàu mới nổi kia, chẳng lẽ hiểu về thiết kế thời trang sao? dựa vào cái gì mà ở trong này tùy tiện bình phẩm người khác? Nơi này chào đón , nhanh chỗ khác!” tay Sầm Tử Tranh gạt bỏ bàn tay vuốt ve của Cung Quý Dương, trong mắt lửa giận rực cháy, nhìn quát lớn.

      Tất cả học sinh toàn trường đều hít vào từng ngụm khí lạnh, lời đồn về sinh viên mới Sầm Tử Tranh tại vũ hội trường hung hăng chà đạp mặt mũi Cung học trưởng, xem ra toàn bộ đều là , là Sầm Tử Tranh nể mặt mũi chút nào nha.

      Cung Quý Dương nhìn khuôn mặt nhắn giận hờn của , hứng thú trong mắt càng tăng, giận quá hóa cười, để ý đến Thư Tử Hạo, liền kéo Sầm Tử Tranh vào lòng, đôi môi cháy bỏng rơi vào bên tai mẫn cảm của …..

      “Bộ dáng tức giận đều mê người như vậy, biết , em càng như vậy, lại càng muốn chiếm được , muốn nghe thanh ngâm nga thở gấp tuyệt vời của em giường của !”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :