1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 03: Cung viên dậy sóng (3)
      Dịch : dquynh122

      Trình Thiến Tây nắm lấy tay Ngải Ân Hà, cười : 'Ai Ân Hà bướng bỉnh chứ. Theo tôi thấy nó là đứa con tốt cho dù đốt đèn cũng tìm thấy. Tôi thích con bé! Đám cưới này cứ để cho tôi quyết định, chỉ cần Ân Hà có ý kiến Quý Dương cũng gì!'

      Câu này của bà khiến cho má Ngải Ân Hà lập tức đỏ lên.

      Cung Doãn Thần nghe vậy, ông chậm rãi đặt tách trà tay xuống bàn, lên tiếng: 'Tôi thấy ... làm như vậy tốt lắm đâu. Dù sao kết hôn cũng là chuyện của hai đứa , thương lượng với Quý Dương mà tự quyết định đám cưới, lỡ như xuất sai lầm gì làm thế nào?'

      Câu của ông khiến cho mặt hai vợ chồng ông Ngải có chút ngượng ngùng.

      'Ông đó, chẳng lẽ ông già hồ đồ rồi sao? Có thể có sai lầm gì chứ? Quý Dương là con tôi sinh ra, tôi đương nhiên hiểu tính con mình, hơn nữa, trong điện thoại Quý Dương Ân Hà phải chờ nó về, chừng là vì muốn thương lượng ngày cưới sao!' Trình Thiến Tây thấy bầu khí có chút cương, vội vàng ra mặt lên tiếng phản bác.

      'Thực ra ...' Ngải Ân Hà ấp úng lên tiếng, rèm mi, khi ngẩng đầu lên lần nữa trong mắt tràn đầy nét buồn bã ...

      'Bác , bác cũng biết đó, trước khi Sầm Tử Tranh chưa xuất , tình cảm giữa con với Quý Dương ca vẫn luôn rất tốt nhưng tại ...'

      cố ý dừng lại, dáng vẻ như muốn lại thôi khiến cho câu của mình càng có thêm sức nặng.

      Quả nhiên, mặt Trình Thiến Tây lập tức lộ ra vẻ chán ghét, vẻ ung dung thường thấy bị thay bằng nét khắc bạc và uy nghiêm.

      'Ân Hà, về chuyện của Sầm Tử Tranh, quan điểm của bác vẫn trước sau như . Trong mắt bác chỉ có con mới là đứa con dâu của nhà họ Cung mà bác thừa nhận. ta muốn tiến vào nhà họ Cung đúng là mơ tưởng hão huyền. Con cần phải lo lắng chuyện này!'

      'Đúng đó, Ân Hà, nếu như bác Cung như vậy con cũng cần phải lo lắng nữa. sao, Quý Dương cũng phải là ghét con, mà ngược lại, giữa hai đứa cũng có tình cảm mà!'

      Mẹ của Ngải Ân Hà vội tiếp lời Trình Thiến Tây, bà hề muốn bỏ qua con cá béo này. Tuy rằng nhà họ Ngải của họ cũng thiếu tiền nhưng dù sao cũng thể so với giàu có của tứ đại tài phiệt được.

      Ngải Ân Hà nghe vậy, tảng đá lớn vẫn đè nặng trong lòng lúc này mới được nhấc xuống, gật đầu, giọng : 'Bác trai, bác , xin hai bác yên tâm, con nhất định làm cho Quý Dương trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất đời này!'

      'Được rồi được rồi, đứa bé này, con càng lúc càng làm ta thích rồi đó!'

      Trình Thiến Tây nghe câu này lòng vui như mở hội, chỉ hận thể lập tức quyết định ngày cưới cho cặp đôi này.

      'Ân Hà, con cũng mau sửa lại , lúc này là lúc nào rồi mà còn Quý Dương ca Quý Dương ca chứ. sớm rồi mà con cứ hay quên, để người ngoài nghe được còn ra thể thống gì!' Mẹ của Ngải Ân Hà ở bên cạnh càng cố sức quạt lửa.

      'Đúng đó, Ân Hà, sau này con cũng thể cứ gọi chồng mình là cái gì Quý Dương ca chứ? Như vậy phải loạn lắm sao. Bây giờ bác giúp hai đứa chọn ngày ...'

      Trình Thiến Tây vui vẻ tiếp lời, lúc này bà nhìn về phía ngoài gọi: 'Dì Tề ... dì Tề, lấy quyển lịch giúp tôi, tôi muốn chọn ngày lành!'

      Cung Doãn Thần nhìn vẻ hưng phấn của vợ mình, trong lòng khỏi thầm lo lắng.

      Lúc này dì Tề vội vàng bước vào, cung kính : 'Phu nhân, thiếu gia ngài ấy ... trở về rồi!'

      ' sao? Tốt quá! Vừa hay có thể cùng nhau thương lượng ngày cưới!' Trình Thiến Tây vội đứng dậy, vẻ mặt hớn hở .

      Mà ba người nhà họ Ngải cũng hết sức cao hứng.

      Ngay lúc này ...

      'Con đúng là muốn cùng cha mẹ thương lượng chút chuyện cưới hỏi của con!'

      Giọng nam trầm ấm đầy từ tính truyền đến cùng với thân hình cao lớn của Cung Quý Dương xuất nơi cửa phòng khách lớn, bàn tay vẫn nắm chặt tay Sầm Tử Tranh buông.

      'Quý Dương ca, về ...'

      Ngải Ân Hà hào hứng đứng bật dậy vừa mới định chạy đến mắt nhìn thấy đứng bên cạnh Cung Quý Dương, ngay lập tức, nụ cười xinh đẹp như đông cứng môi ...

      Mà Sầm Tử Tranh nhìn thấy bầu khí thân mật trong phòng khách và vài gương mặt xa lạ, cả người cũng cứng đờ.

      Nhất thời, hai vợ chồng nhà họ Ngải cũng ngây người còn Trình Thiến Tây nghi hoặc nhìn đứng bên cạnh con trai mình, ngay cả người nãy giờ vẫn tiếng nào điềm tĩnh ngồi xuống trà là Cung Doãn Thần cũng nhịn được mà đứng bật dậy.

      Lúc này phòng khách bỗng trở nên yên tĩnh cực kỳ chừng như có thể nghe được cả tiếng kim rơi, dì Tề cũng dám gì mà những người làm khác chừng như cũng phát bầu khí khác thường, cũng sợ hãi dám thở mạnh.

      Cung Quý Dương bỏ qua biểu nào mặt từng người, sau cùng ánh mắt sắc bén rơi mặt Ngải Ân Hà, trong chớp mắt, ánh mắt trở nên lạnh lùng và ác liệt ...

      Ngải Ân Hà nhịn được cả người đều phát run, chừng như đoán được mình sắp phải đối mặt với điều gì nhưng vẫn gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh. Chỉ khi nhìn thấy động tác đầy tính ỷ lại của Sầm Tử Tranh khi đứng bên cạnh Cung Quý Dương cảm thấy khó chịu đến nỗi suýt mất bình tĩnh.

      'Quý Dương ...'

      Sầm Tử Tranh cảm thấy bầu khí càng lúc càng khác thường, tận lực dựa sát vào , giọng gọi như cầu cứu.

      Cung Quý Dương quay dầu, ánh mắt ác liệt ngay lập tức chuyển thành ôn nhu và khích lệ khiến cho tất cả mọi người có mặt trong phòng khách đều chấn kinh.

      Cung Doãn Thần nãy giờ vẫn trầm mặc lúc này lại là người lên tiếng trước: 'Quý Dương, này là ...'

      Cung Quý Dương thu lại ánh mắt dịu dàng kia, khoác tay lên vai Sầm Tử Tranh, nhìn cha mẹ mình, trịnh trọng : 'Cha, mẹ, đây là con dâu của cha mẹ, cũng là người vợ mà con cưới về, Sầm Tử Tranh!'

      Câu này có uy lực hơn cả quả bom nguyên tử, khiến cho mọi người đều chấn động đến sững sờ.

      vất vả mới hoàn hồn lại từ cơn chấn động, Trình Thiến Tây bước về phía trước bước, ánh mắt sắc bén nhìn Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh sau đó ánh mắt dừng lại người Cung Quý Dương: 'Quý Dương, con cái gì? Con lại lần nữa cho mẹ nghe xem!'

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 04: Cung viên dậy sóng (4)
      Dịch : dquynh122

      Đối với chấn động của mẹ mình, Cung Quý Dương hoàn toàn có chút nào cảm thấy ngoài ý muốn, quay về phía Sầm Tử Tranh, giọng đầy khích lệ và tình cảm.

      'Tranh Tranh, vị này là mẹ , bà tên Trình Thiến Tây. Còn vị kia là cha , Cung Doãn Thần tiên sinh!'

      Sầm Tử Tranh lấy hết dũng khí tiến lên bước, môi nở nụ cười dịu dàng: 'Bác trai, bác Cung, xin chào!'

      Cung Doãn Thần gật đầu, có vẻ ông là người bị chấn động bởi tin tức này ít nhất.

      'Cháu là Sầm Tử Tranh sao? Tám năm trước, cháu và Quý Dương biết nhau ở trường đại học Đài Loan phải ?'

      Hai câu hỏi được nêu lên cùng lúc, giọng điệu bình đạm mà ổn trọng nhưng thấy có chút tức giận nào.

      Sầm Tử Tranh nghe ông hỏi, nhìn Cung Quý Dương thoáng sau đó nhìn về phía Cung Doãn Thần, 'Dạ phải, bác trai!'

      Cung Doãn Thần gật đầu, trong mắt thoáng vẻ suy tư.

      'Tranh Tranh, vị này tin rằng em quen thuộc đến thể quen thuộc hơn, Ngải Ân Hà, còn đây, hai vị này là bác Ngải trai, bác Ngải !' Cung Quý Dương nhanh chậm giới thiệu.

      Ánh mắt Sầm Tử Tranh lướt qua người Ngải Ân Hà, đôi mày liễu xinh đẹp hơi nhíu lại chút, nụ cười mặt có chút cứng nhắc sau đó ánh mắt nhìn về phía cha mẹ của Ngải Ân Hà, gật đầu chào hỏi.

      Tất cả mọi người đều ai biết Cung Quý Dương dự định làm gì, bao gồm cả Sầm Tử Tranh. Tối nay hiểu sao cứ luôn cảm thấy hoảng hốt và bất an, cảm giác giống như chiến sĩ sắp phải ra trận vậy.

      'Tử Tranh, lâu quá mới gặp, bạn khỏe ? Nghe giờ bạn là nhà thiết kế cho bộ phận thời trang của Cung thị, mình vẫn luôn muốn gặp lại người bạn cũng này, chỉ vì gần đây bận rộn quá lại quên bẵng !'

      Ngải Ân Hà lúc này thể đúng như người bạn tốt lâu ngày gặp mặt, bước về phía trước, nắm chặt bàn tay nhắn của Cung Quý Dương, gương mặt tươi cười lên tiếng chào hỏi, ngay cả đầu mày cuối mắt cũng là ý cười.

      Sầm Tử Tranh cảm thấy chướng mắt, vốn định rút tay về nhưng bị nắm quá chặt, căn bản là thể rút tay ra được mà lúc này cũng thể thể thái độ quá ràng, tuy rằng sau khi biết được chỉ hận thể hung hăng mắng lắm mưu nhiều kế này trận.

      Bất đắc dĩ, chỉ đành gắng gượng nở nụ cười gượng gạo.

      Cung Quý Dương vẫn nhìn Ngải Ân Hà bằng ánh mắt lạnh lùng, ngay cả giọng cũng lạnh như băng: 'Ân Hà, nghĩ chúng ta nên tính chút món nợ của tám năm trước!'

      Lời của nhất thời khiến Ngải Ân Hà sợ run, ngẩng đầu, lập tức ánh mắt chạm vào đôi mắt sắc sảo và đầy vẻ khủng bố.

      'Quý Dương ca, món nợ tám năm trước gì chứ? gì vậy?'

      Cung Quý Dương vừa định trả lời Trình Thiến Tây giành lên tiếng trước: 'Quý Dương, mẹ mặc kệ cái gì mà món nợ tám năm trước tám năm sau gì đó, con theo mẹ về phòng, mẹ có chuyện muốn hỏi con!'

      cố gắng hết sức mới nén được cơn giận xuống, tận lực duy trì vẻ mặt điềm tĩnh và tư thái ưu nhã.

      Nhưng Cung Quý Dương hoàn toàn có ý nghe theo bà, vẫn đứng tại chỗ, rành mạch từng chữ : 'Mẹ, con biết mẹ muốn gì với con. Bây giờ trước mặt mọi người, con trịnh trọng lại lần nữa!'

      đến đây ngưng lại chút, ánh mắt quét vòng qua từng gương mặt quen thuộc trong phòng, giọng đầy kiên định tiếp: 'Từ tám năm trước con quyết định cưới Tranh Tranh làm vợ, nếu như lúc đó có người cố tình thọc gậy bánh xe con nghĩ con và Tranh Tranh sớm là vợ chồng rồi!'

      Phanh!!!

      Trình Thiến Tây vỗ mạnh tay lên bàn đứng bật dậy, so với vẻ điềm tĩnh của Cung Doãn Thần, bà quả thực giận thể át rồi: 'Quý Dương, những lời vừa rồi mẹ có thể coi như con nhảm mà thôi, chẳng lẽ con nhìn thấy bác Ngải trai và bác Ngải ở đây sang? Còn có Ân Hà nữa, nó đợi con cả buổi tối rồi đấy!'

      'Đúng vậy, con chính mà muốn nhân lúc mọi người đều tề tựu ở đây muốn tuyên bố quyết định, đó là bắt đầu từ ngày mai, việc hợp tác giữa Cung thị tài phiệt và Ngải thị chấm dứt hơn nữa về sau cũng có bất cứ quan hệ hợp tác nào nữa cả!'

      Cung Quý Dương lạnh lùng tuyên bố.

      'Gì chứ?'

      Cha của Ngải Ân Hà nhất thời chấn kinh đến nỗi vội đứng bật dậy, câu của Cung Quý Dương như tiếng sét giữa trời quang đánh trúng ông khiến cho nhất thời ông sửng sốt đến đờ cả người.

      Ngoại trừ Cung Quý Dương, tất cả những người có mặt trong phòng khách đều bị quyết định này của làm cho kinh ngạc đến thất sắc.

      'Quý Dương, con điên rồi sao? Con cũng biết nhà chúng ta và nhà họ Ngải là quen biết lâu năm, năm đó khi Cung thị phải đối mặt với nguy cơ tài chính, chính là bác trai Ngải trượng nghĩa giúp đỡ mới qua được nguy cơ, bây giờ con làm như vậy có khác gì qua cầu rút ván đâu chứ!'

      Vẻ hiền hòa, tao nhã trước giờ của Trình Thiến Tây lúc này được thay bằng vẻ quyết đoán và sắc sảo của nữ cường nhân, lời và thái độ giận mà nghiêm của bà vẫn đầy khí phách như lúc còn trẻ, lên tiếng trách cứ con trai.

      Còn Ngải Ân Hà lúc đó ngã ngồi sofa, lâu vẫn chưa thoát khỏi cơn khủng hoảng từ tin tức mà Cung Quý Dương vừa mang đến.

      Cung Quý Dương nghe mẹ như vậy, chỉ cười lạnh tiếng: 'Mẹ, chẳng lẽ mạng của cháu nội của mẹ còn đủ để hồi đáp phần ân tình của nhà họ Ngải năm đó sao? Nếu bây giờ nhắc đến nợ, cũng chỉ là nhà họ Ngải thiếu của Cung Quý Dương con!'

      'Cái gì? Quý Dương, con cái gì?'

      Trình Thiến Tây mắt mở lớn nhìn con, bà nghĩ mình nghe lầm, vội vàng bước đến hỏi lại lần nữa.

      Cung Doãn Thần lúc này cũng đặt tách trà tay xuống, nghe câu này của con trai, ông cũng còn giữ được vẻ điềm tĩnh nữa.

      Còn sắc mặt của Ngải Ân Hà trong chớp mắt trở nên trắng bệch, những ngón tay thon dài run như tố cáo nội tâm bất an của .

      Cung Quý Dương nhìn mẹ, rồi nhìn mọi người, thu hết phản ứng của từng người trong đáy mắt, môi câu lên nụ cười lạnh lùng, rành mạch từng chữ : 'Mẹ, chẳng lẽ lúc Ngải Ân Hà nài nỉ mẹ ra mặt đẩy Tranh Tranh ra khỏi con cho mẹ biết, lúc đó Tranh Tranh có cốt nhục của con, cũng chính là cháu của mẹ sao?'

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 05: Trắng đen phải trái (1)
      Dịch : dquynh122

      Câu này vừa được thốt ra, Trình Thiến Tây tự chủ được lùi về sau mấy bước, đứng bên cạnh bà, Cung Doãn Thần cũng hiểu được nguồn cơn, ông chỉ nghĩ sơ cũng biết năm đó vợ mình làm những gì với con trai.

      'Thiến Tây, lời Quý Dương ? Có thực là lúc đó bà bất chấp này có thai mà đến quấy nhiễu sao?'

      Cung Doãn Thần cũng nhịn được nữa lên tiếng hỏi vợ, người ở tuổi của ông chỉ mong trong nhà hòa thuận yên ấm, nào ngờ ....

      Trình Thiến Tây lắc đầu, gương mặt được bảo dưỡng thỏa đáng hề thấy nhiều dấu vết của thời gian lúc này lộ chút hoảng hốt, bà ngây người lúc chợt xoay người nhìn về phía Ngải Ân Hà ...

      'Ân Hà, năm đó sao con lại cho ta biết là kia có cốt nhục của nhà họ Cung chứ?'

      chất vấn của chồng và con khiến cho bà suýt nữa ngất , lúc đó bà hề hay biết chuyện kia mang thai kia mà.

      mặt Ngải Ân Hà lộ ra tia quẫn bách, vừa định lên tiếng bà Ngãi đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn con : 'Ân Hà, có chuyện như vạy sao? Vì sao ngay từ đầu con cho mẹ với cha con biết?'

      'Con ... con ...'

      bắt đầu ấp a ấp úng, đôi mắt xinh đẹp thoáng qua những tia bất an.

      Cung Quý Dương bước nhanh về phía trước, bàn tay rắn như hai gọng kìm bấu chặt lấy cánh tay khiến giãy dụa thế nào cũng thoát được ...

      'Quý Dương ...'

      'Quý Dương ...'

      Hành động đột ngột của Cung Quý Dương khiến cho ai nấy đều khẩn trương nhất là Sầm Tử Tranh, vội bước đến níu lấy cánh tay của , lắc lắc đầu, sợ lúc xúc động làm nên những chuyện điên rồ!'

      'Quý Dương ca ... nghe em giải thích!'

      Ngải Ân Hà nghẹn ngào , trong mắt lộ ra vẻ khổ sở đến tội nghiệp.

      'Nghe giải thích? còn muốn giải thích gì nữa? Cuối cùng tôi cũng hiểu, mùi vị làm tên ngốc suốt tám năm là như thế nào? cũng to gan, gạt tôi gạt suốt tám năm! chắc là biết, làm ra chuyện này hậu quả như thế nào chứ?'

      Giọng của lạnh đến nỗi tưởng chừng có thể đông cứng Ngải Ân Hà, mà lời bén nhọn sắc sảo, từng câu từng chữ đều nhằm thẳng vào .

      Ngải Ân Hà sớm khóc như mưa, điều này khiến cho những người khác cuống cả lên nhất là bà Ngải, bà bước đến, khẩn cầu: 'Quý Dương, có lời gì cứ ngồi xuống bình tĩnh chuyện, con làm như vậy làm đau Ân Hà đấy!'

      'Quý Dương, con làm gì vậy? Con mau thả Ân Hà ra, để cho nó giải thích xem sao!'

      Trình Thiến Tây vẫn còn chưa tin Ngải Ân Hà gạt mình, trong mắt bà, đứa con thiện lương này nhất định là còn có tình gì khó .

      'Quý Dương ca, làm vậy là sao? Năm đó sau khi rời khỏi Đài Loan cũng phát sinh chuyện gì cả, chuyện thực hư thế nào chỉ có em và Sầm Tử Tranh biết mà thôi!'

      Nước mắt Ngải Ân Hà từng giọt rơi tí tách tay Cung Quý Dương, mặt lộ ra vẻ vừa yếu đuối lại vừa bất lực khiến cho lòng ai nấy đều nhũn ra.

      Nhưng ngoại trừ người ...

      Cung Quý Dương!

      ' thực? là nực cười! Thậm chí lúc này tôi còn hoài nghi người tình năm đó có phải cũng là trò lừa . Còn chuyện phát sinh năm đó nữa, thậm chí là những tấm ảnh đưa cho tôi xem, lại còn vị học tỷ nào đó có mang con của tôi nữa, tất cả những chuyện này đều là cái bẫy tinh vi mà sắp xếp, đúng ?'

      Giọng đanh thép của vang khắp cả phòng khách lớn, trong mắt Cung Quý Dương sớm bừng bừng lửa giận, mặt toát ra vẻ khủng bố khiến người ta thể xem thường.

      Cung Doãn Thần thấy tình huống càng lúc càng hỗn loạn, ông rốt cuộc nhịn nổi nữa, lên tiếng: 'Quý Dương, con thả Ân Hà ra trước , có chuyện gì cứ ba mặt lời cho ràng. Con làm như vậy chẳng lẽ coi bác Ngải trai bác Ngải ra gì sao?'

      'Đúng vậy, Ngải Ân Hà, phải cho ràng, thôi ...'

      Sắc mặt Cung Quý Dương lúc này chợt lộ ra vẻ hung ác, kéo Ngải Ân Hà về phía cầu thang.

      ' ...' Tay Ngải Ân Hà níu chặt tay vịn cầu thang, liều mạng giãy dụa ...

      'Quý Dương ca, tưởng lúc đó Sầm Tử Tranh thực có cốt nhục của sao? Em học cùng khóa với ấy, đương nhiên cũng biết ấy và Thư Tử Hạo có những chuyện thể lộ ra ngoài, bác Cung ...'

      chuyển ánh mắt nhìn về phía Trình Thiến Tây, thút thít : 'Đúng vậy, con cho bác biết chuyện Sầm Tử Tranh mang thai là lỗi của con, nhưng mà bởi vì ... đứa con trong bụng ấy phải là của Quý Dương ca!'

      'Cái gì?'

      Cả người Trình Thiến Tây loạng choạng như muốn ngã nhưng ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía Sầm Tử Tranh.

      'Aaaaa ...'

      Theo tiếng kêu của Ngải Ân Hà, cả người bị kéo trở lại, lực tay của Cung Quý Dương lớn đến nỗi gần như làm cho cho ngã nhào đất đứng dậy nổi.

      'Ân Hà ...'

      Cha mẹ của Ngải Ân Hà vừa thấy vậy lòng đau như dau cắt, vội bước về phía con ....

      'Xem thử có ai dám bước đến hay ?'

      Cung Quý Dương lạnh giọng quát câu, lửa giận trong mắt tưởng chừng như có thể thiêu đốt bất cứ ai dám cả gan bước đến.

      chậm rãi cúi xuống, vươn tay về phía Ngải Ân Hà ...

      'Quý Dương ca ... vì sao chịu tin em chứ? Quả thực là lúc đó em có người nào cả, nhưng nguyên nhân cũng chỉ vì quá mà thôi. Sầm Tử Tranh và Thư Tử Hạo đúng là có quan hệ chính đáng mà đứa con trong bụng ta chính là chứng cứ hữu hiệu nhất. thử nghĩ lại xem, nếu như phải vì ta chột dạ vì sao trước khi ta lại chịu cho biết chứ? Áaaa ...'

      Ngải Ân Hà còn chưa hết câu tay của Cung Quý Dương như hai gọng kìm thít chặt lại ...

      'Quý ... Quý Dương ca ...'

      Ngải Ân Hà thở nổi, tay ngừng đánh lên cánh tay của Cung Quý Dương nhưng cũng đành chịu, sức của quá lớn, gương mặt lúc đỏ lúc trắng, miệng ngừng kêu ...

      'Người phụ nữ biết liêm sỉ này, ngờ đảo điên đến mức này!'

      vừa lực tay vừa tăng thêm chút, đôi mắt đen bởi vì phẫn nộ mà đỏ lên, lửa giận bừng bừng.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 06: Trắng đen phải trái (2)
      Dịch : dquynh122

      đám người vội chạy đến muốn giúp Ngải Ân Hà thoát thân khỏi bàn tay của Cung Quý Dương nhưng cũng tranh được với lực tay quá mạnh của .

      'Quý Dương, buông tay, chẳng lẽ con muốn nó chết hay sao?'

      Trình Thiến Tây vừa kéo Cung Quý Dương vừa thét lên.

      Cung Quý Dương lúc này cứ lờ tiếng kêu của mọi người, cơn giận như toát ra từ mỗi chân tơ kẻ tóc của , ngũ quan đoan chính bởi vì phẫn nộ mà cũng biến đổi, gân xanh nổi trán tiết lộ cơn giận dường như đến mức cực điểm.

      'Hôm nay chuyện đến thế này mà ta hề có chút ý hối cải lại còn muốn hủy trong sạch của Tranh Tranh! Chính bởi vì người phụ nữ này con mất đứa con của mình, cho dù muốn ta đền mạng thế nào chứ?'

      'Quý Dương, cầu xin cháu, cháu tha cho con của bác !'

      Mẹ của Ngải Ân Hà sớm khóc sướt mướt, tuy bà biết rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì nhưng vẻ mặt của Cung Quý Dương gạt người, có vẻ như muốn giết chết con của bà vậy bảo sao bà lo lắng cho được.

      Còn cha của Ngải Ân Hà cũng lộ vẻ lo lắng, ông nhìn Cung Doãn Thần, : ' Cung, mau, xin giúp con tôi với. Cho dù năm đó có xảy ra chuyện gì cũng nên đối xử với Ân Hà như thế!'

      cần ông mặt Cung Doãn Thần cũng sớm lộ vẻ lo lắng, ông chưa bao giờ thấy con mình tức giận đến mức độ này. Nhưng bây giờ, nhìn con giống như nổi điên vậy khiến ông muốn khuyên cũng biết khuyên thế nào.

      Còn Sầm Tử Tranh đứng ở bên cạnh Cung Quý Dương nãy giờ sớm sợ ngây người, tuy bởi vì lời lăng nhục của Ngải Ân Hà làm cho rất tức giận nhưng hành động của Cung Quý Dương hoàn toàn là ngoài sức tưởng tượng của . Từ đầu đến cuối cũng muốn nhìn thấy Ngải Ân Hà xảy ra chuyện gì.

      lúc cục diện cực kỳ hoảng loạn và nguy hiểm, dãy dụa của Ngải Ân Hà cũng càng lúc càng yếu, Sầm Tử Tranh cũng sợ đến mức cả người nhũn ra phải bám vào tay vịn cầu thang mới đứng vững được, hơi thở càng lúc càng dồn dập.

      Lúc này cha mẹ của Ngải Ân Hà chợt xông đến trước mặt Sầm Tử Tranh, nắm chặt lấy tay , giọng lo lắng pha lẫn với hoảng sợ: 'Vị tiểu thư này, cầu xin , cứu Ân Hà nhà chúng tôi với! Bất luận thế nào Ân Hà cũng đáng tội chết mà ...'

      Mẹ của Ngải Ân Hà sớm khóc nấc lên, thành lời, ngay cả Sầm Tử Tranh cũng cảm nhận được sợ hãi trong lòng bà dâng đến cực điểm ...

      Lúc này Sầm Tử Tranh mới hoàn hồn lại, chạy đến trước mặt Cung Quý Dương, ôm chặt lấy cánh tay ...

      'Quý Dương, thể làm như vậy được. Cho dù giết ấy, con cũng sống lại được đâu ...'

      Giọng yếu ớt mà bất lực, mặt lộ ra vẻ đau thương thể diễn tả bằng lời ...

      Bàn tay dùng sức của Cung Quý Dương chợt run lên, trong đôi mắt sắc bén cũng lộ ra vẻ đau khổ ...

      'Quý Dương ...'

      Bàn tay nhắn của Sầm Tử Tranh gỡ bàn tay ra khỏi người Ngải Ân Hà, nét mặt nhu hòa : 'Tuy rằng em rất đau lòng nhưng ... chuyện qua hãy để cho nó qua thôi. tuyệt đối đừng nên vì chuyện ngày xưa mà làm tổn hại đến người khác!'

      'Tranh Tranh ...'

      Cung Quý Dương thấp giọng gọi , tay bất giác nới lỏng ra, ngay lập tức Sầm Tử Tranh cầm lấy tay , nắm chặt ...

      Ngải Ân Hà ngã nhào đất, gương mặt xinh đẹp vì đau đớn mà biến sắc, hơi thở hào hển.

      'Ân Hà ... Ân Hà à ...'

      Cha mẹ của Ngải Ân Hà vội vàng chạy đến bên con đau lòng gọi. Cũng may là cuối cùng Cung Quý Dương chịu buông tay bằng chỉ trễ thêm phút, sợ rằng con của họ còn mạng rồi.

      'Cung Quý Dương, cháu tự hỏi lại lương tâm xem, bao nhiêu năm qua con của chú đối xử với con thế nào? Con ở bên ngoài phong lưu thành tính con chú vẫn lẳng lặng chờ con, tốt xấu gì nó cũng là vị hôn thê của con, hôm nay con đối xử với nó như vậy có cảm thấy là quá đáng lắm ?'

      Cha của Ngải Ân Hà thấy con mình khổ sở như vây, cơn tức cũng bùng lên, lớn tiếng quát.

      Cung Quý Dương duỗi thẳng người, ánh mắt lạnh mạc nhìn về phía ông ...

      'Tám năm trước con của chú dùng thủ đoạn ti tiện chia rẽ cháu vào Tranh Tranh, hơn nữa còn lôi kéo mẹ cháu vào mưu của mình, hôm nay cháu nể tình tha cho ta mạng, sau này chú đừng để cháu gặp được ta lần nữa bằng tuyệt đối dễ dàng bỏ qua như hôm nay đâu!'

      'Cung Quý Dương, cháu ...'

      Cha của Ngải Ân Hà tức đến toàn thân phát run, ông bắt đầu lớn tiếng kể lể: 'Quý Dương, con là nhẫn tâm mà. Chẳng lẽ chuyện năm đó con làm cả rồi sao? Chắc gì những điều con biết đều là chứ? Con phụ lòng Ân Hà như vậy có khác gì tên đàn ông lòng lang dạ sói đâu?'

      Cung Quý Dương nghe ông vậy, mày nhíu càng chặt vừa định trả lời Sầm Tử Tranh cản lại. nhìn khẽ lắc đầu như ra hiệu cho bình tĩnh lại chút.

      'Quý Dương!'

      Trình Thiến Tây chứng kiến mọi việc từ đầu đến cuối, bà mệt mỏi ngồi xuống sofa, nét mặt tiều tụy nhìn về phía con trai.

      'Hôm nay con mang vị Sầm tiểu thư này về nhà chính là để hỏi tội Ân Hà đó sao?'

      'Đúng vậy. Còn về đám cưới mà mọi người tính toán, hừm ...'

      cười lạnh tiếng nhìn Ngải Ân Hà, cảm giác chán ghét càng lúc càng dâng cao trong lòng: ' có lỗi khiến cho mọi người thất vọng rồi. Bất kể là tám năm trước hay tám năm sau, người mà con muốn kết hôn cũng chỉ có , đó chính là Sầm Tử Tranh!'

      Cung Doãn Thần nghe con trai câu này, ông mệt mỏi xua tay: 'Quý Dương, hôm nay con làm rộn đủ rồi. Ngải ...'

      Ông nhìn về phía cha của Ngải Ân Hà, 'Vừa nãy Ân Hà cũng bị hoảng sợ ít, tôi thấy vẫn là nên mang cháu về nghỉ ngơi trước . Dì Tề, tiễn khách!'

      Dì Tề cung kính bước đến, vẻ ngạc nhiên mặt sớm còn, 'Ông Ngải, bà Ngải, Ngải tiểu thư xe chuẩn bị sẵn, xin mời ba vị!'

      Cha mẹ Ngải Ân Hà cũng rất lo lắng cho con của mình, cũng tiện nhiều, dìu con lên xe, rời khỏi Cung Viên.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 07: Trắng đen phải trái (3)
      Dịch : dquynh122

      Phòng khách chính của Cung gia yên lặng trở lại, vẻ mặt của Cung Quý Dương cũng dần hòa hoãn lại, vẻ phẫn nộ và lạnh mạc cũng được thay bằng nét mặt ung dung, Trình Thiến Tây nhìn đám người làm nãy giờ vẫn đứng chờ sai sử ở hai bên, ra lệnh: 'Được rồi, các người lui xuống cả !'

      'Dạ!'

      Đợi đám người làm đều rời cả, Cung Doãn Thần mới ngồi xuống sofa, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh đứng cách đó xa, lúc lâu sau mới lên tiếng: 'Sầm tiểu thư, mời ngồi!'

      Sầm Tử Tranh có chút thắc thỏm, phập phồng yên nhìn Cung Quý Dương, tươi cười đứng đó, hoàn toàn giống chút nào với người đàn ông vừa mới hung hãn như muốn giết người vài phút trước. Cung Quý Dương nắm bàn tay nhắn của , kéo cùng ngồi xuống phía đối diện với cha mẹ.

      Nhìn hai người mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, Cung Doãn Thần thầm thở dài tiếng.

      'Quý Dương, bây giờ trong phòng còn người ngoài, con cho ta nghe suy nghĩ và tính toán của con ! Chẳng lẽ con biết nếu khi con từ hôn, chỉ ảnh hưởng đến uy tín của con mà ngay cả uy tín của Cung thị cũng bị ảnh hưởng!'

      'Cha!' Mắt Cung Quý Dương sáng ngời, vẻ mặt thập phần nghiêm túc.

      'Tranh Tranh là người con , hơn nữa bởi vì con mà chịu rất nhiều khổ sở, chỉ bị tai nạn xe cộ khiến đứa con mất mà còn mất cơ hội được tham dự cuộc thi thiết kế, còn phải thôi học, nhiều năm qua, ấy làm việc rất vất vả, con nhất định phải bù đắp xứng đáng cho ấy!'

      dứt lời nhìn Sầm Tử Tranh ngồi bên cạnh mình, môi run như tố cáo nội tâm đầy xúc động của lúc này, mắt nhìn tràn đầy tình ý.

      ' như vậy, con nhất định phải cưới vị Sầm tiểu thư này về làm con dâu nhà họ Cung chúng ta sao?'

      Mặt Trình Thiến Tây lộ vẻ trầm nhận ra bà suy nghĩ điều gì nhưng tia khinh miệt thoáng trong mắt bà rồi biến mất trong ánh mắt nhìn về phía Cung Quý Dương.

      'Đúng vậy!' cách dứt khoát, trong mắt lộ ra vẻ kiên định thể xem thường.

      Sầm Tử Tranh ý thức cắn đôi môi đào, rũ rèm mi dài như muốn che dấu nỗi bất an trong đáy mắt ...

      Ánh mắt khinh thường của Trình Thiến Tây nhìn thấy rất ràng, nếu như phải bởi vì Cung Quý Dương sớm ngồi ở đây chịu tội rồi.

      Cung Doãn Thần nghe câu trả lời của con trai, vẻ mặt lộ ra là vui hay buồn, 'Xem ra con quyết định cả rồi, chỉ là muốn thông báo cho chúng ta quyết định của con thôi đúng ? chọn ngày tháng chưa?'

      Cung Quý Dương nắm lấy bàn tay Sầm Tử Tranh đặt lên đùi mình, tay vòng qua ôm lấy eo , trả lời: 'Sau chuyến công tác Paris của con về, con và Tranh Tranh lập tức đăng ký.'

      Câu của khiến cho cả ba người đều kinh ngạc, nhất là Sầm Tử Tranh, nhìn người đàn ông bên cạnh mình bằng ánh mắt khó hiểu ...

      công tác về liền đăng ký kết hôn sao?

      quyết định chuyện này từ lúc nào, vì sao bàn bạc trước với chứ? Vừa nãy khi đến thăm mẹ , Quý Dương cũng chỉ là tháng sau chuẩn bị kết hôn mà thôi.

      'Nhanh vậy sao? Ngay cả thời gian chuẩn bị hôn lễ cũng có?'

      Cung Doãn Thần nhấc tách trà lên, chậm rãi nhấp hớp, mặt lộ vẻ nghi hoặc hỏi lại.

      'Tất cả con sắp xếp thỏa đáng. Điểm này xin cha yên tâm. Tranh Tranh vốn thích náo nhiệt nên hôn lễ con tiến hành theo ý của ấy!'

      Cung Quý Dương nhìn dịu dàng ngồi bên cạnh mình, mặt tràn ngập ôn nhu và tình ý, so với vẻ mặt phẫn nộ và hung hãn lúc nãy đúng là trời vực.

      'Hừm ...'

      Tiếng hừ lạnh phát ra từ bên cạnh Cung Doãn Thần ngắt lời Cung Quý Dương, Trình Thiến Tây đặt tách trà tay xuống, ánh mắt lạnh mạc quét mặt Sầm Tử Tranh lần nữa.

      'Sầm tiểu thư, như thế chắc vừa lòng rồi chứ?'

      Giọng lạnh lùng của bà xuyên thẳng vào nội tâm của khiến Sầm Tử Tranh tự chủ được cả người đều run lên, run run cánh môi, muốn gì đó nhưng cố buộc chính mình phải nhịn lại.

      'Mẹ, mẹ gì vậy?'

      Cung Quý Dương khó nhận ra nãy giờ nép bên người mình cách đầy dựa dẫm hoảng sợ, nhìn về phía mẹ mình, sắc mặt có vẻ ngưng trọng.

      Cung Doãn Thần cũng đoán được vợ mình lời gì hay ho, ông hắng giọng rồi cướp lời với con trai: 'Quý Dương, ta với mẹ con biết quyết định của con rồi. Cũng muộn lắm ròi, con đưa Sầm tiểu thư về trước . Còn về đám cưới của hai đứa, hôm khác chúng ta thương lượng lại sau!'

      'Ông đừng có hộ chúng nó, cũng cần suy nghĩ dùm chúng nó!'

      Trình Thiến Tây vừa nghe biết ý đồ của chồng mình, muốn cho chúng nó rời trước, nghĩ cũng đừng nghĩ!

      Cửa lớn nhà họ Cung của họ phải ai muốn bước vào là bước vào, muốn ra là ra!

      'Mẹ, người muốn hủy bỏ hôn ước là con, nếu như mẹ có điều gì bất mãn mẹ cứ với con, xin mẹ đừng làm khó Tranh Tranh!'

      Cung Quý Dương trầm giọng , khi nhìn thấy gương mặt dần trở nên nhợt nhạt của Sầm Tử Tranh, lòng khó chịu.

      'Làm khó? Mẹ nào dám làm khó Tranh Tranh của con chứ?'

      Trình Thiến Tây dựa người vào ghế sofa, trong vẻ thanh lịch quý phái của quý phụ phu nhân mang theo khí thế bức người: 'Sầm tiểu thư, hôm nay nhà họ Cung chúng tôi nháo ra chuyện cười cho thiên hạ, chắc cũng vui rồi chứ?'

      'Mẹ ...'

      'Bác , cháu hiểu ý của bác!'

      Sầm Tử Tranh ngắt lời Cung Quý Dương, hỏi thẳng Trình Thiến Tây. Từ lúc bước vào cửa đến giờ, vẫn luôn là Cung Quý Dương che chở cho , thực ra ... muốn cho biết cũng yếu ớt nhu nhược như nghĩ.

      ' bình tĩnh của Sầm tiểu thư khiến tôi rất thích. Thế nào? Lời của tôi lắm rồi đó, nghe hiểu sao?'

      Từng hành động cử chỉ của Trình Thiến Tây đều toát ra vẻ ưu nhã nhưng lời và giọng điệu lại khiến người ta nghe rất thoải mái.

      ' đúng là nhiều tâm kế nhưng trước mặt tôi đừng hòng giở trò. chẳng qua chỉ là muốn bám lấy nhà họ Cung của chúng tôi để trèo cao mà thôi, thẳng là được rồi cần gì phải xúi giục Quý Dương diễn màn kịch tối nay làm gì chứ?'

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :