1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 27: Hành động bất ngờ (2)
      Dịch : dquynh122

      Lời của Khương Ngự Kình khiến cả người Sầm Tử Tranh kìm được mà run lên, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, trong đôi mắt trong veo xẹt qua tia nghi hoặc.

      ' Khương, ...'

      'Tử Tranh, có thể nhìn ra tình mà Cung tiên sinh dành cho em, điều đó cũng đúng với câu "yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu". ta có thể theo đuổi em, cũng có thể. Tin tưởng , có thể trở thành người đàn ông xứng đáng với em!' Khương Ngự Kình ngắt lời Sầm Tử Tranh, đôi mắt sáng tản ra tia nhìn khiến người ta xúc động.

      ' Khương, sao lai phải khổ thế. Em ... em chỉ xem như trai mà thôi!'

      Sầm Tử Tranh cảm thấy lúc này mình rơi vào tình trạng khó xử cực kỳ, sớm biết như vậy tuyệt đối ăn bữa cơm này.

      trai của Tĩnh Nghiên kia mà, sao lại có thể ở cùng chỗ với trai của người bạn tốt nhất của mình chứ? Đây đúng là trò đùa dai mà.

      Khương Ngự Kình đến bên cạnh , đôi môi gợi cảm chậm rãi câu lên nụ cười đầy thâm ý, 'Tử Tranh, em có thể gọi là Ngự Kình, muốn cứ nghe em gọi Khương mãi thế đâu!'

      Tử Tranh vừa định lên tiếng điện thoại trong túi chợt vang lên, cú điện thoại này đúng là chiếc phao cứu mạng của , khiến có cơ hội thoát khỏi tình huống khó xử này. Nhưng khi Sầm Tử Tranh nhìn vào cái tên màn hình trong mắt xẹt qua tia khẩn trương.

      Cắn môi, suy nghĩ hồi rồi Sầm Tử Tranh vẫn quyết định nhận điện thoại ...

      'Hello ...' Trong giọng có chút áy náy lại thêm chút bối rối.

      'Tranh Tranh, nhân lúc còn chưa tức giận, em mau quay trở lại đây! Em biết gì rồi đấy!'

      Từ đầu kia của điện thoại truyền đến giọng dứt khoát của Cung Quý Dương khiến khẩn trương lại càng thêm khẩn trương.

      'Quý Dương ...' Sầm Tử Tranh ấp úng , '... em ...'

      Thực ra trong tiềm thức của chút áy náy với , dù sao người thất hẹn cũng là .

      'Tranh Tranh, dạ dày của em tốt, món bít tết của Pháp chắc thích hợp cho bữa trưa của em, bây giờ em về vẫn còn kịp!'

      Giọng Cung Quý Dương cao thấp, nhanh chậm nhưng lại mang theo quyền uy khiến người ta khó mà chống cự.

      Sầm Tử Tranh khỏi kinh hãi kêu lên tiếng, đôi mắt theo bản năng đảo quanh vòng ...

      'Sao biết em đến nhà hàng Pháp?' kìm được lên tiếng hỏi Cung Quý Dương ở đầu bên kia, trong đôi mắt nhìn bốn phía kia xẹt qua tia chấn kinh.

      'Tranh Tranh, em cũng to gan đó. Nếu như còn trở về, chừng Khương Ngự Kình bị em làm liên lụy!' Giọng trầm thấp tà tứ lần nữa xuyên qua điện thoại vọng đến bên tai càng khiến hoảng sợ.

      Biểu tình mặt Sầm Tử Tranh lúc này chỉ có thể dùng hai chữ "chấn động" để hình dung, chẳng lẽ Cung Quý Dương cho người theo dõi sao? Bằng vì sao ra ngoài cũng biết, còn biết cùng ai ăn trưa, thậm chí đến nhà hàng nào, chọn ăn món gì đều biết cả chứ.

      đáng sợ!

      Nghĩ đến đây Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy như thực có đôi mắt nhìn chằm chằm từ bốn phía, cảm giác này khiến sợ run!

      Nhưng ... ngay lúc còn hoang mang sững sờ, Khương Ngự Kình giật lấy điện thoại trong tay ...

      ' Khương, đừng ...'

      Sầm Tử Tranh lúc này mới phản ứng lại nhưng muộn ...

      chỉ đành tuyệt vọng nhìn Khương Ngự Kình vào điện thoại của mình: 'Cung tiên sinh, ông chủ mà quan tâm đến cuộc sống riêng của nhân viên mình như ngnài cũng hiếm có nha. Xem ra sau này tôi phải học Cung tiên sinh nhiều chút mới được. Nhưng xin ngài yên tâm, Tử Tranh cũng rất thích hương vị của nhà ăn này, sau khi ăn trưa xong tôi đích thân đưa ấy trở lại công ty, tuyệt đối làm ảnh hưởng đến công việc của mọi người!'

      xong, Khương Ngự Kình tươi cười ngắt điện thoại, đưa trả lại cho Sầm Tử Tranh.

      Gương mặt nhắn của Sầm Tử Tranh sớm trở nên tái nhợt. trừng mắt nhìn Khương Ngự Kình, hoàn toàn thể tin được những gì vừa xảy ra, ngay cả điện thoại đưa đến trước mặt cũng quên cả cầm lấy.

      'Sao vậy? Sao lại nhìn như thế?' Khương Ngự Kình tức cười nhìn biểu tình của .

      Sầm Tử Tranh vừa hoảng vừa sợ vội cầm lấy điện thoại cho vào túi xách sau đó định xoay người rời ...

      'Tử Tranh, bữa trưa của em còn chưa ăn xong!' Khương Ngự Kình kéo lại, giọng vẫn đầy tự tin lên tiếng.

      ' Khương, em phải lập tức trở về!'

      Sầm Tử Tranh giãy dụa cố thoát khỏi tay của Khương Ngự Kình, vừa vừa ý thức nhìn quanh vòng.

      Đối với phản ứng này của Khương Ngự Kình rất khó hiểu, đôi tay vẫn đặt vai , 'Tử Tranh, em sợ gì chứ? Chẳng lẽ em sợ Cung Quý Dương?'

      Sầm Tử Tranh nghe vậy, mặt càng lộ vẻ lo lắng : ' Khương, điên rồi sao?'

      ' chỉ ra thôi, có gì sai sao?' Ngược với vẻ lo lắng của nhìn Khương Ngự Kình rất ung dung, hai tay khoanh trước ngực, chậm rãi .

      'Bỏ , Khương, em biết nên với thế nào. để em , em phải trở về!'

      Sầm Tử Tranh năng có chút lộn xộn, về quan hệ giữa với Cung Quý Dương, biết nên giải thích thế nào với Khương Ngự Kình nhưng biết rất , với tính cách của Cung Quý Dương, nếu như còn mau trở về, biết còn làm ra chuyện gì nữa đây.

      Tuy là giữa họ giải trừ hết hiểu lầm nhưng với tính cách bá đạo quen khống chế mọi việc, Cung Quý Dương sao lại dễ dàng cho phép với người đàn ông khác có quan hệ gì chứ.

      Chuyện của Thư Tử Hạo vừa mới yên, ngờ lại xuất Khương Ngự Kình.

      'Tử Tranh, em rốt cuộc sợ cái gì? Cung Quý Dương cũng thể từng giờ từng phút khống chế tự do của em được!'

      Gương mặt tuấn dật của gần như dán sát vào mặt của Sầm Tử Tranh, trong giọng lộ khó tin.

      ' có thể, hơn nữa cái gì cũng biết. Khương, chúng ta là thể nào đâu, . Để em về thôi!' Sầm Tử Tranh càng lúc càng thấy bất an.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 28: Hành động bất ngờ (3)
      Dịch : dquynh122

      Thứ nhất, Sầm Tử Tranh muốn Cung Quý Dương đối với có bất kỳ hiểu lầm nào, thứ hai, hy vọng nhìn thấy Khương Ngự Kình bởi vì chuyện đó mà gặp phải tao ngộ gì.

      Dù sao cũng là trai của Tĩnh Nghiên, nếu như mà chịu bất cứ tổn hại gì, bằng sau này bảo làm sao đối mặt với người bạn tốt nhâ của mình chứ.

      Dù sao thích người là có lỗi, phải lỗi của , phải lỗi của Khương Ngự Kình, cũng phải là lỗi của Cung Quý Dương ...

      'Tử Tranh ...'

      Khương Ngự Kình hề muốn buông tha cho bất kỳ cơ hội theo đuổi nào, giữ chặt , giọng bức thiết hỏi: 'Chẳng lẽ chút cơ hội nào sao?'

      cam tâm, hơn nữa, người phụ nữ có cá tính và thông minh như Sầm Tử Tranh chính là mẫu người lý tưởng trong mộng của , sao lại có thể trơ mắt nhìn lướt qua bên cạnh mình như người xa lạ chứ?

      ' Khương, thực ra em có người trong lòng rồi. Em với vốn là thể nào!' Sầm Tử Tranh sốt ruột đến phát khóc.

      'Tử Tranh, chỉ cần em ngày chưa kết hôn vẫn có quyền theo đuổi, cho dù em kết hôn rồi thế nào, nếu như người đàn ông kia thích hợp em, em cũng hoàn toàn có thể có cơ hội lựa chọn khác! cho biết, phải làm thế nào mới có thể đủ điều kiện trở thành người đàn ông trong lòng em?' Đôi mắt thâm thúy của Khương Ngự Kình lộ ra tia chấp nhất.

      ' Khương, thực ra em tốt như trong suy nghĩ của đâu. Em chỉ là người phụ nữ hám tiền, hám quyền mà thôi!'

      Ngoài bêu rếu chính mình, còn chưa nghĩ ra cách gì để khiến từ bỏ ý định.

      'Em là người phụ nữ mà xem trọng, bất luận thế nào cũng bỏ cuộc!' Khương Ngự Kình chút do dự tuyên bố.

      'Vậy được thôi!' Sầm Tử Tranh hít sâu hơi, giống như trong lòng nỗi đau ỉ, lát lâu sau mới chậm rãi : 'Thực ra muốn làm người đàn ông em thích rất đơn giản, chính là giỏi kiếm tiền. Nếu muốn theo đuổi em, dễ thôi, chỉ cần trong ngày kiếm được năm mươi triệu đô đặt trước mặt em là được rồi!'

      rồi liền xoay lưng bước !

      ***

      Mang theo tâm tình phức tạp Sầm Tử Tranh trở về Cung thị tài phiệt, khi vừa bước vào cửa công ty, điện thoại vang lên.

      'Xin chào!'

      ' Leila, xin chào, Cung tiên sinh dặn tôi chỉ cần vừa về đến công ty thông báo với , lập tức đến phòng tổng giám đốc gặp ngài ấy!' Thư ký tổng giám đốc dùng giọng chức nghiệp truyền đạt lại mệnh lệnh của Cung Quý Dương.

      Cố lấy bình tĩnh bước vào thang máy đến tầng cao nhất, cần thông báo trực tiếp đến gõ cửa văn phòng.

      'Vào !' Giọng Cung Quý Dương lạnh nhạt vang lên.

      Hít sâu hơi, bàn tay thon thả của Sầm Tử Tranh nắm chặt nắm cửa, chừng như còn lý do gì để trì hoãn nữa, đẩy cửa ra, vẻ mặt có chút khẩn trương như chiến binh sắp vào trận chiến, chỉ tiếc là phải là chiến binh dũng cảm, nhất là khi nhìn vào đôi mắt sắc bén kia.

      Trong văn phòng tổng giám đốc rộng lớn, được trải thảm êm ái phủ lên nền gạch hoa cương bóng loáng nên soi thấy được gương mặt tái nhợt của . Sầm Tử Tranh thấy Cung Quý Dương ngồi chiếc ghế tổng giám đốc làm bằng da của Ý, thân hình cao lớn trong bộ Tây trang cao cấp được cắt may khéo léo càng lộ ra vẻ lịch lãm nhưng che được khí phách mạnh mẽ toát ra từ trong đôi mắt kia ...

      'Quý Dương ...'

      Sầm Tử Tranh hắng giọng, cướp lời trước, dù sao cũng là người có lỗi trước nên trong lòng vẫn luôn có chút bất an và áy náy.

      Bầu khí vẫn im lặng đến đáng sợ, cả căn phòng rộng lớn chỉ nghe được tiếng kim đồng hồ chạy, mỗi giây trôi qua đều như tra tấn hai người.

      Chừng như đánh giá đủ rồi Cung Quý Dương mới nhanh chậm lên tiếng: 'Khương Ngự Kình đúng là lớn mật, mà em ... cũng rất can đảm!'

      Tuy chỉ hời hợt câu nhưng khó nhận ra cơn giận ỉ trong lòng , thậm chí có mang theo chút ý cảnh cáo.

      Sầm Tử Tranh thở dài tiếng, sao nhận ra dấu hiệu cơn giận sắp bùng phát của Cung Quý Dương chứ. Chậm rãi bước đến, thu ngắn dần khoảng cách giữa hai người, khi đến trước mặt mới dừng lại.

      'Giận sao? giận em sao?'

      Giọng của vốn rất dễ nghe, giờ lại tận lực cách dịu dàng như gió xuân mơn man nụ hoa, thực khiến người nghe cảm thấy dễ chịu và thư thái.

      Lúc này biết hơn ai hết, thể lấy cứng chống cứng, tám năm trước Sầm Tử Tranh biết rất tính tình của Cung Quý Dương là thế nào, là người chịu mềm chịu cứng điển hình, tuy còn chưa quen với việc cho người giám sát mình nhưng dù sao đó cũng là biểu cho thấy quan tâm cho nên cũng miễn cưỡng mình chấp nhận.

      Lửa giận trong đôi mắt sáng như mắt ưng kia như thủy triều dần dần rút xuông, thể , giọng nhu hòa của Sầm Tử Tranh đúng là như liều thuốc an thần khiến cho tâm tình của Cung Quý Dương hòa hoãn lại ít, thở dài tiếng, vẻ lạnh lùng nghiêm khắc kia dần chuyển thành nhu hòa, bàn tay to duỗi ra kéo đứng bên cạnh mình cho ngồi đùi , đôi tay vòng qua eo của , gương mặt tuấn dật vùi sau gáy .

      'Có biết giận đến mức nào ?' Giọng vẫn còn chút tức tối vang lên từ phía sau , lan ra giữa khoảng cách cực kỳ thân mật giữa hai người.

      'Vậy ... giờ còn giận ?'

      Sầm Tử Tranh xoay người vòng tay qua cổ , mặt dán vào ngực , nhu hòa hỏi.

      Giọng , biểu tình đều dịu dàng như gió xuân thổi vào lòng , thổi những tia tức giận cuối cùng.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 29: Hành động bất ngờ (4)
      Dịch : dquynh122

      'Em nha!'

      Cơn tức của Cung Quý Dương hoàn toàn bị dáng vẻ này của dập tắt hết, bàn tay to âu yếm vuốt mái tóc dài của , lại trìu mến vuốt ve gương mặt , ngũ quan xinh xắn, dung nhan thanh lệ như đóa hoa lan, tóc dài phiêu dật tản mát thanh thuần mà quyến rũ mê người.

      'Sau này cho phép tiếp xúc với tên Khương Ngự Kình kia nữa, nghe chưa?' Trong giọng trầm thấp nghe ra có chút tức giận nào.

      'Nếu như chỉ là bạn bè bình thường tiếp xúc sao?'

      Sầm Tử Tranh tức cười nhìn dáng vẻ ghen tuông của Cung Quý Dương, nghiêng đầu nghịch ngợm .

      'Cũng được!'

      Riêng chuyện này tuyệt đối nhượng bộ, trong đôi mắt đen thoáng qua tia bá đạo.

      'Hôm nay là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Nếu như còn để phát , vậy dễ dàng bỏ qua như hôm nay đâu, biết ?'

      'Vua bá đạo!'

      Sầm Tử Tranh nhíu mày, khuỷu tay thúc vào ngực : ' Khương là trai của Tĩnh Nghiên mà, em cũng chỉ xem ta như trai thôi. Chỉ có hay suy nghĩ lung tung!'

      cho Cung Quý Dương biết tình hình thực tế bởi vì quá , tuy thoạt nhìn khá dễ chuyện nhưng dù sao cũng là con sư tử đực, nếu như rắp tâm chọc giận chừng đem ăn tươi nuốt sống vào bụng, hơn nữa còn làm cho đối thủ xương cốt còn.

      'Phải vậy ?' Cung Quý Dương rốt cuộc cũng chịu nở nụ cười, thấp giọng .

      'Em xem như trai, chưa chắc gì nghĩ như vậy. Cùng là đàn ông với nhau, ý đồ của nhìn rất ràng!'

      'Được rồi được rồi mà. Em nghe lời quay về ngay rồi còn gì, còn tức giận làm gì, giận nữa em đó nha!'

      Sầm Tử Tranh cố tình làm ra vẻ tức giận nhón người dậy định , ngay lập tức eo bị bàn tay to chế trụ: 'Chỗ nào cũng được !'

      như đứa trẻ dang dỗi, sợ món đồ chơi ưa thích bị cướp mất.

      'Vậy được tức giận nữa, cũng được mấy lời ghen tuông kia nữa!'

      Giờ phút này tim của Cung Quý Dương bị dịu dàng của làm cho tan chảy mất. Lúc này, đừng là kêu đừng tức giận, chỉ sợ kêu nhảy từ chỗ này xuống, cũng oán hối mà nhảy.

      Bên người ít phụ nữ, làm nũng cũng là loại kỹ xảo, cũng là loại thủ đoạn nhưng trước giờ chưa có người phụ nữ nào như Sầm Tử Tranh, ngay cả làm nũng cũng có thể khiến cho động lòng đến như vậy, si mê kềm chế được.

      'Quý Dương, hỏi chuyện, phải trả lời nha!'

      Sầm Tử Tranh vùi mặt trong ngực , ngón tay búp măng nghịch ngợm đùa chiếc cà vạt của , cảm giác dễ chịu khiến cho Cung Quý Dương thần hồn điên đảo.

      'Chuyện gì?' vừa lười lĩnh lên tiếng, vùi cúi đầu cắn lên vành tai trắng nõn của .

      Sầm Tử Tranh kêu lên tiếng, ý thức nghiêng đầu sang bên để tránh môi của Cung Quý Dương liền thuận thế đáp xuống chiếc gáy trắng ngần, tận tình hưởng thụ mùi hương thanh mát tỏa ra từ người ...

      'Đừng ... đừng mà ...'

      cảm thấy tim mình đập sai nhịp, tình cảnh lửa nóng tối qua lại lần nữa thấp thoáng trong đầu.

      'Quý Dương, người ta thực có việc muốn hỏi mà, đàng hoàng chút được !'

      Sầm Tử Tranh đẩy ra, gương mặt nhắn hồng như táo chín, đôi mắt đẹp cũng bởi vì thẹn thùng mà lộ ra vẻ mê ly động lòng người.

      ' !' Cung Quý Dương tức cười nhìn vẻ thẹn thùng của , khóe môi càng lúc càng giương cao.

      Sầm Tử Tranh hắng giọng, nhìn Cung Quý Dương, dè dặt hỏi: 'Có phải cho người theo dõi em ?'

      lòng, rất để ý chuyện này, tất cả mọi chuyện xảy ra ở nhà ăn hôm nay chỉ có thể giải thích bằng khả năng, đó chính là Cung Quý Dương cho người giám sát nhất cử nhất động của , bằng sao lại biết ràng đến như vậy.

      ' có!' Cung Quý Dương trả lời cách dứt khoát, điều này khiến cho Sầm Tử Tranh sinh nghi.

      ' có? Vậy sao biết ...'

      'Tranh Tranh ...'

      Cung Quý Dương cười cách gian trá, 'Tất cả đều là trùng hợp thôi, chỉ là trùng hợp mà thôi ...'

      nực cười, là người phụ nữ của , cho người giám thị lại thế nào? Thay vì giám thị chẳng bằng là bảo vệ, chẳng qua chỉ là phái hai vệ sĩ thầm bảo vệ an toàn cho mà thôi. Nhưng về điểm này Cung Quý Dương định cho biết.

      ' sao?'

      Sầm Tử Tranh nào có sắc sảo như Cung Quý Dương, nghe trả lời như vậy đương nhiên tin tưởng.

      '!' Môi Cung Quý Dương câu lên đường cong hoàn mỹ, đặt hôn lên môi .

      'Ưm ...'

      Bị hôn đến thở nổi nhưng chợt nhớ ra điều gì, Sầm Tử Tranh đẩy ra, quan tâm hỏi: ' ăn trưa chưa?'

      Cung Quý Dương lắc đầu: ' có em cùng ăn, ăn sao nổi chứ?'

      Sầm Tử Tranh nghe vậy đúng là muốn khóc được muốn cười xong, cố nén cười trước tính trẻ con của , lấy giọng quở trách : ' là, đường đường là vị tổng giám đốc, ăn cơm còn nhất định phải có người ăn cùng sao? Cơm trưa còn chưa ăn, buổi chiều làm sao chịu nổi!' xong liền đứng dậy.

      ' đâu vậy?' Cung Quý Dương như đứa bé bướng bỉnh muốn buông món đồ chơi ra, nắm chặt lấy tay chịu buông.

      ' đặt cơm trưa cho nha, là, lớn như vậy rồi mà còn biết thương cho dạ dày của mình. Chẳng lẽ bây giờ đói sao?'

      Lúc này Sầm Tử Tranh chẳng khác nào bà mẹ lo lắng cho con mình, người đàn ông dù cho có thành thục đến mấy cũng có trẻ con mặt, nhất là Cung Quý Dương, tám năm trước biết điều này, có lúc lòng dạ khó lường, có lúc lại giống như đứa bé bướng bỉnh.

      Cung Quý Dương thấy vậy cười ha hả mấy tiếng, kéo mạnh cho ngồi xuống trở lại trong lòng mình, ánh mắt giảo hoạt thầm bên tai : 'Đói, đương nhiên đói rồi ... hơn nữa là còn chờ kịp ...'

      Vừa bàn tay vừa thành thục luồn vào trong áo , tham lam hưởng thụ mượt mà của làn da ...

      'Vậy mau buông em ra, em ... đặt cơm dùm ...'

      Bàn tay như có điện, ngay lập tức khiến cả người Sầm Tử Tranh run lên, muốn đẩy ra lại như chẳng còn chút hơi sức nào ...

      'Em chính là bữa trưa của !'

      Cung Quý Dương mỉm cười, nét mặt lộ đầy ý xấu, hơi thở phớt qua vùng gáy , bàn tay bắt lấy tay dẫn đường xuống dưới phủ lên nơi nam tính sớm kiêu ngạo đứng lên ...

      'Aaaa...'

      Sầm Tử Tranh thất thanh kêu tiếng, từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng rực cứng rắn như thiết như muốn làm bỏng tay .

      Cung Quý Dương tà tứ cười, ham muốn trần trụi hề che dấu trong đáy mắt, đưa tay ấn phím điện thoại bàn ...

      'Lisa, chiều nay cho phép ai vào văn phòng của tôi!'

      'Dạ, Cung tiên sinh!' Thư ký tổng giám đốc trả lời cách chuyên nghiệp.

      Sầm Tử Tranh chợt hiểu ra ý đồ của Cung Quý Dương, vừa định giãy thoát ra chợt thấy chân bỗng, cả người bị ôm lấy ...

      'Vật , đói đến vậy rồi, xem em làm thế nào cho ăn no ...'

      cười đầy ý xấu ôm vào phòng nghỉ ...

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay
      Chương 01: Cung viên dậy sóng (1)
      Dịch : dquynh122

      Hạnh phúc, là mãi mãi cũng là tạm bợ

      Thậm chí vươn cánh xa bay

      Khi hạnh phúc, chớp đôi cánh rộng bay đến

      Diễm lệ mà nhàng

      Uyển chuyển mà thong dong

      Khiến cho người nhau lòng sáng như mặt trời

      Thế nên

      hạnh phúc ...

      Em hạnh phúc ...

      Khi hạnh phúc xa bay

      Lẳng lặng bay chút tăm tích

      Như bầu trời mông lung

      Có chăng

      Chỉ là nước mắt vương nơi khóe mi

      Long lanh như ngọc quý

      Khiến cho người nhau lòng lạnh như mùa đông

      Thế nên

      Bay rồi

      Chờ quay trở lại ...

      ***

      hơn tám giờ tối, khi đèn bắt đầu được chiếu sáng nơi nơi, rực rỡ muôn màu nhuộm vẻ phồn hoa lên thành phố, chiếc xe Bentley màu sẫm sang trọng qua cải tiến lướt nhanh như gió đường cao tốc.

      Khi nhìn thấy Cung Viên chìm dưới ánh trăng nhàn nhạt, ngồi nơi ghế phụ l ái Sầm Tử Tranh nhịn được rùng mình cái ...

      Khi cửa lớn của Cung gia thông qua thiết bị quét hình nhận diện từ từ mở ra, trong tiếng sóng vỗ thấp thoáng xa xa, Cung Quý Dương nhấn mạnh chân ga chạy vào, tay vươn ra nắm lấy bàn tay lạnh như băng của như muốn truyền cho sức mạnh.

      'Quý Dương ...'

      Giọng yếu ớt vô lực như chú nai con lạc trong rừng rậm, bàn tay đặt trong tay Cung Quý Dương run run.

      Thấy như vậy, Cung Quý Dương tạm dừng xe lại, hơi nghiêng người, khi nhìn thấy bởi vì quá khẩn trương mà bấu tay chặt mỉm cười, cầm lấy bàn tay còn lại ủ trong tay mình.

      'Tranh Tranh, biết em rất khẩn trương, đừng sợ, thả lỏng chút, đừng lo lắng suy nghĩ gì cả!'

      Giọng trầm thấp thầm bên tai mang lại sức mạnh an ủi lớn, ấm áp từ bàn tay và quan tâm của lan dần đến nơi sâu nhất trong nội tâm .

      Sầm Tử Tranh hít sâu hơi sau đó nhắm mắt lại, hàng mi rợp dài run rẩy như cánh bướm trong gió mang theo vẻ đẹp có phần yếu ớt nhưng khi đôi mắt kia mở ra lần nữa, thay vào đó là vẻ sợ hãi và bất lực đến cùng cực...

      'Quý Dương, em cũng thử rồi nhưng được, em có cách nà thả lỏng bản thân được ...' Ngay cả giọng cũng run run, khó nhận ra quả thực quá mức khẩn trương.

      'Tranh Tranh ...' Cung Quý Dương khoác tay lên vai như muốn truyền cho thêm sức mạnh.

      'Quý Dương, em thấy hay là thôi . Hôm nay ... em chưa chuẩn bị tâm lý tốt ...' Sầm Tử Tranh lúc này chỉ có ý nghĩ rút lui.

      Lời của khiến Cung Quý Dương bật cười, nắm lấy tay , môi dịu dàng đặt lên đó những nụ hôn vụn, hơi thở nam tính len qua những ngón tay thanh mảnh của nhưng lại mang đến tác dụng trấn an cực lớn.

      'Tranh Tranh, sớm muộn gì em cũng phải đến Cung Viên, giờ là lúc tốt nhất để em học cách khắc chế khẩn trương đó!'

      'Nhưng ... nhưng mà em ...'

      'Được rồi, đừng có nhưng mà nữa. Tin tưởng , cứ giao hết cho , lát nữa em chỉ cần theo , đừng rời khỏi là được!'

      Vuốt mái tóc dài của như vỗ về, giọng trấn an, trong đôi mắt đen láy tràn ngập ý cười.

      Sầm Tử Tranh gì nữa nhưng từ trong đôi mắt vẫn có thể dễ dàng nhận ra lo lắng vẫn chưa tan.

      Cung Quý Dương cười cười, lần nữa cúi xuống âu yếm đặt lên trán nụ hôn, chu đáo cởi áo vest khoác lên người , cẩn trọng dặn dò:

      'Cung Viên gần núi gần biển cho nên nhiệt độ tương đối thấp chút, cẩn thận đừng để bị cảm!'

      Sầm Tử Tranh hít sâu lần nữa, gật đầu, môi gượng gạo nở nụ cười ...

      ***

      Khi Cung Quý Dương nắm tay Sầm Tử Tranh chậm rãi bước vào khuôn viên tòa nhà, gần như bị xa hoa và rộng lớn của Cung Viên dọa đến giật mình. Có thể Cung Viên là kiến trúc vận dụng cách khéo léo nhất địa thế thiên nhiên để xây dựng lên mà biết, tận dụng đến tận mỹ lợi thế gần biển gần núi.

      Lúc này tuy là buổi tối nhưng cả Cung Viên dưới ánh sáng của vô số ngọn đèn rực rỡ như ban ngày, bất luận là dưới chân hay đầu, nơi nơi đều rực rỡ muôn màu như những vì sao lấp lánh khiến trong nhất thời có loại ảo giác như chính mình phiêu đãng trung!

      'Quý Dương, Cung Viên rộng quá ...'

      Sầm Tử Tranh nhịn được thốt lên câu khen ngợi từ đáy lòng, chỉ ngang góc vườn hoa mà có quá nhiều thứ kịp xem hét.

      Cung Quý Dương mỉm cười, âu yếm nhìn : 'Vì vậy tối nay em phải theo sát bên cạnh , bất luận là đâu em cũng phải theo, biết chưa?'

      'Ân!'

      Sầm Tử Tranh càng dựa sát vào , thực ra cần dặn dò cũng làm như vậy.

      Chỉ riêng mẹ của Quý Dương rất khó đối phó rồi, còn cha của Quý Dương nữa, hoặc là những người khác trong nhà ?

      Chỉ nghĩ thôi mà Sầm Tử Tranh bắt đầu thấy nhức đầu rồi.

      'Thiếu gia, ngài về rồi!'

      Dì Tề, quản gia lâu năm của Cung Viên cùng nhóm người làm sớm đứng ở cửa chờ đợi, khi bà nhìn thấy bóng của Cung Quý Dương, chính mình cùng những người làm đều cúi người chào.

      'Ừ. Hôm nay mọi người đều ở Cung Viên cả rồi?' Cung Quý Dương thuận miệng hỏi câu.

      Dì Tề thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc trả lời: 'Thiếu gia, ngoại trừ Cung lão thái thái vẫn còn ở Trung Quốc lễ Phật, lão gia và phu nhân, còn có lão gian và phu nhân của Ngải gia, Ngải tiểu thư, mọi người đều đợi ngài!'

      Ngải tiểu thư?

      Sầm Tử Tranh nghe đến danh xưng này, cả người chợt run lên ...

      'Ngải Ân Hà?' nhìn Cung Quý Dương thấp giọng hỏi.

      biết vì sao lại cảm thấy có chút sợ hãi khi phải đối mặt với này ...

      Cung Quý Dương vỗ vỗ tay , giọng : 'Thả lỏng chút, em với ấy nhiều năm gặp rồi, tối nay cũng nên ôn lại chuyện cũ chút!'

      Sầm Tử Tranh lại bởi vì lời của mà sợ run lên.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 7: Hạnh phúc xa bay

      Chương 02: Cung viên dậy sóng (2)
      Dịch : dquynh122

      Lời của Cung Quý Dương khiến cho dì Tề vô cùng khó hiểu và hoài nghi, bà chuyển ánh mắt nhìn về phía đứng bên cạnh thiếu gia, thấy này ăn mặc hợp thời trang, khí chất thời thượng nhưng vẫn mang đến cho người đối diện cảm giác ấm áp.

      'Thiếu gia, vị tiểu thư là ...' Dì Tề có chút tò mò hỏi.

      'Đây là Sầm Tử Tranh, Sầm tiểu thư là ... nữ chủ nhân tương lai của Cung Viên!'

      Cung Quý Dương lớn tiếng tuyên bố xong liền cầm tay Sầm Tử Tranh, chút cố kỵ thẳng vào phòng khách.

      Dì Tề và tất cả người làm có mặt ở đó đều ngây người ra tại chỗ, bọn họ ai nấy đều ngơ ngẩn nhìn theo bóng hai người, rồi ai nấy lại nhìn nhau như đánh giá thử xem câu mình vừa nghe được có bao nhiêu phần trăm là .

      Nữ chủ nhân tương lai của Cung Viên?

      Đây là chuyện thế nào chứ? Người mà thiếu gia muốn cưới phải là Ngải tiểu thư ở trong phòng khách sao? Sao bây giờ lại xuất thêm Sầm tiểu thư nữa vậy chứ?

      Nhất thời đám người làm nhịn được bàn tán xôn xao cả lên ...

      'Được rồi, thân là người hầu kẻ hạ, đừng nên suy đoán lung tung những chuyện nên suy đoán, chẳng lẽ mọi người muốn giữ lại chén cơm sao?'

      Dì Tề thấy chướng mắt vội lên tiếng quát, tuy bà cũng rất tò mò nhưng dù sao cũng là quản gia làm việc lâu năm ở Cung Viên, nếu như ngay cả bà cũng tỏ ra kinh ngạc vậy về sau làm sao quản lý được những người làm kia chứ.

      ràng cảnh tỉnh của dì Tề có tác dụng, ai nấy đều tự giác ngậm miệng, vội vàng làm bổn phận của mình.

      Vừa đến nhà lớn liền nghe được từng tràng cười vui vẻ truyền ra từ bên trong.

      Cung Quý Dương hơi nhíu mày, tạm dừng bước nhìn Sầm Tử Tranh nãy giờ vẫn luôn khẩn trương bên cạnh mình, ân cần : 'Tranh Tranh, thả lỏng chút!'

      Sầm Tử Tranh cắn đôi môi phấn hồng, bàn tay nhắn nắm chặt lấy tay Cung Quý Dương chịu buông. Tám năm trước, những lời lạnh như băng của mẹ Cung Quý Dương như vẫn còn văng vẳng bên tai khiến có cảm giác rét mà run ...

      'Quý Dương ...' ý thức thấp giọng gọi tên .

      Lúc này dì Tề đuổi kịp hai người, ánh mắt bà quét qua Sầm Tử Tranh trước rồi sau đó mới chuyển mắt nhìn về phía Cung Quý Dương ...

      'Thiếu gia, để tôi vào thông báo cho lão gia và phu nhân ngài trở về!'

      'Đợi !' Cung Quý Dương chợt ra lệnh.

      Trong mắt dì Tề lần nữa lộ ra nét nghi hoặc.

      Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của dì Tề, Cung Quý Dương hoàn toàn hiểu , nhưng vẫn điềm tĩnh giải thích, xoay người về phía Sầm Tử Tranh bàn tay to sủng nịch ôm chặt vai , thấp giọng bên tai : 'Tranh Tranh, hôm nay em là nhân vật chính nha, cứ khẩn trương như vậy sao được chứ?'

      Có chút tức cười nhìn trong lòng, Sầm Tử Tranh trong buổi công bố sản phẩm điềm tĩnh đứng trước hằng trăm ký giả, phóng viên của giới truyền thông toàn cầu mà cái nhíu mày vậy mà lúc này mặt lại lộ ra vẻ yếu ớt khiến người ta nhìn mà tội nghiệp.

      'Quý Dương, em ...'

      Hơi thở có chút gấp gáp, biết vì sao khi vừa bước chân vào Cung Viên lòng càng lúc càng cảm thấy bất an.

      Đôi môi gợi cảm của Cung Quý Dương câu lên, gì thêm mà nâng cằm lên, cúi đầu đặt lên môi nụ hôn ...

      Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, nụ hôn của càng lúc càng sâu, như muốn dùng chính sức lực của mình để áp chế nội tâm bất an và khẩn trương của .

      Những người làm có mặt lúc đó nhìn đến ngây người nhất là dì Tề. Bà là người trông coi Cung Quý Dương từ đến lớn, chưa bao giờ bà thấy thiếu gia giống như hôm nay, trước đây thiếu gia chưa từng đối đãi với bất cứ nào tốt đến như vậy.

      Sầm Tử Tranh gần như là bị ép buộc đón nhận nụ hôn bá đạo này, dưới phương thức trấn an "đặc biệt" như vậy, thừa nhận chính mình hình như lại có thêm chút can đảm. vất vả đợi đến lúc Cung Quý Dương rốt cuộc chịu buông ra, hai má Sầm Tử Tranh hồng thành mảnh ...

      '. Chúng ta vào thôi!' đưa tay về phía , tư thái tiêu sái, ung dung mà đầy khí phách.

      Sầm Tử Tranh hít sâu hơi, môi gượng nở nụ cười, tin cậy đặt bàn tay nhắn của mình vào trong bàn tay to của .

      ***

      Trong phòng khách lớn, Ngải Ân Hà ngồi sát bên cạnh Trình Thiến Tây, tự tay gọt quả táo sau đó đưa sang cho bà.

      'Bác , hôm nay Quý Dương ca có về nhà ?'

      Câu hỏi của khiến cho những người khác trong phòng bật cười ...

      'Có thấy chưa, nuôi con đến chừng này thực ra là nuôi dùm nhà người ta thôi!' Mẹ của Ngải Ân Hà vừa cười vừa .

      'Mẹ, mẹ gì vậy?' Ngải Ân Hà ngượng ngùng lên tiếng.

      'Ân Hà à, ngượng ngùng gì chứ, con sớm muộn gì cũng là người của Cung gia thôi, Quý Dương tối nay về, trong điện thoại nó còn dặn kỹ bác là bất luận thế nào tối nay cũng phải giữ con lại cho đến lúc nó về đó!'

      Trình Thiến Tây tươi cười đón lấy quả táo mà Ngải Ân Hà đưa, vẻ mặt hiền hòa lên tiếng.

      ' vậy sao bác? Quý Dương ca thực như vậy sao?' Mặt Ngải Ân Hà nhất thời bừng sáng lên.

      'Đương nhiên rồi, chẳng lẽ bác lại gạt con sao?'

      Ngải Ân Hà nghe được câu này, mặt khỏi lộ vẻ kích động.

      Nhưng tất cả mọi người đều phát ra, ở góc bên kia của sofa, gương mặt tươi cười của Cung Doãn Thần sau khi nghe được câu này trong phút chốc chợt trở nên ngưng trọng.

      Lúc này cha của Ngải Ân Hà mới lên tiếng ...

      'Tôi thấy nếu như Quý Dương với Ân Hà có hôn ước, chi bằng chúng ta tìm ngày lành để định hôn thôi. Người trẻ tuổi bây giờ cứ nhắc đến kết hôn lại vội vội, nếu như chúng ta giúp các con quyết định, còn biết chúng nó định kéo dài đến lúc nào đây!'

      'Phải đó phải đó. Tôi cũng luôn như vậy với Quý Dương nhưng đứa con này cứ công việc quá bận mà thoái thác. Tôi thấy chẳng bằng người làm mẹ này trực tiếp chọn ngày lành, quyết định hôn thôi!'

      Trình Thiến Tây vốn rất thích Ngải Ân Hà, bà rất nóng lòng muốn cưới nàng dâu này về nhà rồi.

      Mẹ của Ngải Ân Hà nghe bà vậy, trong lòng thầm cao hứng: 'Nếu như vậy, chúng ta chọn ngày trước. Tuy là tôi nỡ xa đứa con bảo bối này nhưng gả vào nhà họ Cung tôi rất yên tâm. Nha đầu này có lúc cũng rất bướng bỉnh, sau này phải nhờ ông bà thông gia bao dung nhiều mới được!'

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :