1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 22: Đáng để (1)
      Dịch : dquynh122

      Sầm Tử Tranh ngờ Cung Quý Dương lại đưa đến vịnh Tampa, bang Florida, khi xe chầm chậm dừng lại trước cửa khu vui chơi Sầm Tử Tranh ngây người tại chỗ.

      Đây là khu vui chơi Liseberg, ngoại trừ khu vui chơi này ở vịnh Tampa này, mà ở Hy Lạp, Goteborg - Thụy Điển, Garda - Ý, Stafford - và cả ở Salo - Tây Ban Nha đều có cùng loại khu vui chơi theo chủ đề Liseberg này.

      Sầm Tử Tranh từng nghe nhắc đến khu vui chơi này chỉ có điều vẫn chưa có cơ hội bước vào. Sở dĩ biết đến nó là bởi vì lúc khu vui chơi theo chủ đề này được xây dựng ở Mỹ, những khu vui chơi theo chủ đề của Liseberg cũng đồng thời được xây dựng ở nhiều thành phố khác nhau thế giới, số tiền khổng lồ mà chủ đầu tư vung ra để xây dựng nó khiến muốn chú ý đến cũng khó.

      ngờ hôm nay Cung Quý Dương lại dẫn đến đây.

      Nhưng mà ... hoàn toàn ngờ có ngày mình và người đàn ông, hai người như bị quỷ ám nửa đêm nửa hôm lại chạy đến khu vui chơi này!

      'Chuyện này ... chắc chắn là có thể vào trong này bây giờ sao?' Sau khi xuống xe, Sầm Tử Tranh ngơ ngác nhìn Cung Quý Dương hỏi lại.

      Cung Quý Dương trả lời mà chỉ mỉm cười. Khi nắm tay bước đến gần, cửa lớn của khu vui chơi liền chầm chậm mở ra như mở ra tòa thành trong chuyện cổ tích ...

      Tầm mắt theo cánh cửa mở ra mà bị che chắn gì nữa hô hấp của Sầm Tử Tranh càng lúc càng trở nên dồn dập. trừng mắt lớn, hai tay bịt chặt lấy miệng để che tiếng kêu kinh ngạc.

      Tất cả các trò chơi trong khu vui chơi được khởi động, toàn bộ đèn cũng được bật lên, ngay cả những cây cỏ trong khu vui chơi cũng chìm trong màu sắc rực rỡ. Sầm Tử Tranh cứ ngỡ rằng mình ở trong khu rừng nguyên thủy trong tòa thành cổ. Cách đó xa là thác nước nhân tạo đổ rào rạt bắn tung tóe những đám bọt nước trắng xóa, thậm chí trong khu vui chơi còn có thể nhìn thấy những loài động vật quý hiếm mà khó có khu vui chơi nào có được.

      Bóng đêm dày đặc trong chớp mắt được chiếu sáng rực rỡ.

      Cả người Sầm Tử Tranh cũng chìm trong những luồng ánh sáng đầy sắc màu ấy.

      'Thích nơi này ?'

      Biểu tình chấn động và kinh ngạc của Sầm Tử Tranh toàn bộ đều lọt vào mắt Cung Quý Dương, vòng tay ôm từ phía sau, âu yếm hỏi.

      Lúc này Sầm Tử Tranh gần như quên mất mình đứng ở đâu. Cả khu vui chơi này được xây dựng khu đất rộng lớn, diện tích lớn đến nỗi khó mà hình dung được trong khu vui chơi này có tất cả bao nhiêu trò chơi, bao nhiêu điểm tham quan.

      Khi cảm nhận được ấm áp và hương vị quen thuộc từ phía sau Sầm Tử Tranh mới có phản ứng ...

      'Nơi đây ...'

      Thực ra câu hỏi đầu tiên mà muốn hỏi là rốt cuộc nơi đây là do ai mở ra dù trong lòng lờ mờ đoán ra được, khu vui chơi này nhất định là do Cung Quý Dương mở. Nhưng mà ...

      trước giờ hề nghe nhắc đến có hạng mục khu vui chơi trong số các ngành kinh doanh của Cung thị.

      Cung Quý Dương hơi nghiêng mặt, đặt nụ hôn lên má , khẽ: 'Khu vui chơi Liseberg này chỉ trong năm được xây dựng ở nhiều thành phố lớn thế giới, em biết vì sao ?

      mặt Sầm Tử Tranh ra nét nghi hoặc mơ hồ, trầm ngâm lúc rồi lắc đầu.

      Cung Quý Dương mỉm cười, xoay người Sầm Tử Tranh lại để đối diện với h ăns ...

      'Bởi vì chủ nhân của khu vui chơi này muốn đợi người ta !'

      Hả???

      Sầm Tử Tranh ngẩng mặt lên nhìn đôi mắt tràn đầy ý cười đầy dụ hoặc của , nhất thời chợt có cảm giác mình bị say, đắm đuối trong đôi mắt thâm thúy sâu thấy đáy kia, thể thoát ra được!

      'Em ... em hiểu ...'

      bất giác thấp giọng thào, trong ánh mắt lộ ra chút hoang mang.

      ' đâu, Tranh Tranh, em hiểu mà!'

      Cung Quý Dương thấp người, nụ cười mỉm đầy quyến rũ bên môi càng sâu hơn, mùi long diên hương thoang thoảng tỏa ra từ người vây phủ lấy càng khiến say.

      'Khi em bước vào cửa của khu vui chơi này, thực ra em đoán ra được chính là chủ của khu vui chơi Liseberg này rồi, đúng ?'

      Cả người Sầm Tử Tranh run càng lợi hại, sững sờ nhìn , đôi mắt thâm thúy như đầm nước kia như cũng được ánh đèn rực rỡ chiếu vào khiến cho nó càng sáng rỡ, đẹp như hai vì sao sáng.

      Nhưng ... đối mặt với tất cả những thứ đẹp đẽ trước mắt này, Sầm Tử Tranh thực hoài nghi mình có khả năng tiếp nhận nó hay .

      'Vì sao ... vì sao ...' chỉ còn sức lẩm bẩm mấy câu đầu đuôi.

      trung, muôn ngàn pháo hoa phát sáng như muốn đốt cháy cả bầu trời đêm.

      Hai tay Cung Quý Dương khóa đôi vai lại, còn vẻ mặt bất cần đời nữa, nụ cười cũng mang vẻ tà tứ như thường ngày nữa, chỉ còn lại ánh mắt cực kỳ chân thành ...

      'Em biết , Tranh Tranh, tám năm trước, khi lần cuối cùng em biến mất khỏi tầm mắt trong khu vui chơi thề với lòng, phải xây dựng khu khu vui chơi với nhiều chủ đề phong phú, những trò chơi nguy hiểm nhất thế giới. Mục đích của rất đơn giản, đó chính là ... tuyệt đối để em biến mất trong khu vui chơi của !'

      Giọng của kiên định, có chút bá đạo nhưng là lời tuyên cáo đầy thâm tình của người đàn ông.

      Sầm Tử Tranh nhìn tất cả trước mắt, bên tai vọng đến lời tình tự của Cung Quý Dương, nhất thời biết mình nên gì, ngoại trừ chấn động và kinh ngạc, trong lòng còn có thêm nỗi đau thầm.

      Người đàn ông này ... ra trong tám năm qua làm nhiều việc như vậy, vậy mà hoàn toàn hay biết ...

      'Tranh Tranh, biết em thích những trò chơi trong khu vui chơi cho nên vì em, mỗi trò chơi trong khu vui chơi này đều là do chính tay thiết kế, muốn ngày nào đó có thể dẫn em đến đây, để em cảm nhận được vui vẻ !'

      Trong mắt Cung Quý Dương toát ra tia kiên định và chấp nhất nhưng cũng tràn đầy tình ý.

      lúc lâu sau Sầm Tử Tranh mới nhìn Cung Quý Dương, chậm rãi lên tiếng: 'Quý Dương, tất cả của tám năm trước đáng để làm vậy đâu ...'

      'Tranh Tranh, điều muốn em hiểu chính là, bởi vì em mới đáng để làm tất cả những điều này!' Cung Quý Dương ngắt lời , tình ý nồng nàn tuyên cáo.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 23: Đáng để (2)
      Dịch : dquynh122

      Trong đêm như thế này, với đôi tình nhân như thế này, thời gian chợt như ngừng lại, còn đau khổ, chỉ còn lại tình nồng nàn và lãng mạn. Trong thế giới này, tất cả dường như trở nên còn quan trọng nữa.

      'Quý Dương ... thực ra ... cuộc sống của em bây giờ ... rất bình lặng, như vậy cũng tốt lắm, đừng quấy nhiễu cuộc sống bình lặng của nhau, được ?'

      Sầm Tử Tranh cảm thấy lúc câu này, trái tim cũng rỉ máu, từng giọt từng giọt ...

      ' được!'

      Cung Quý Dương nghĩ cũng cần nghĩ lên tiếng, đôi mắt thâm thúy nhìn chớp ...

      'Tranh Tranh, em đừng quên, em là người phụ nữ của Cung Quý Dương này. Đời này cũng là như thế, trừ phi chết, bằng , chỉ cần còn hơi thởi, tuyệt đối để em rời khỏi lần nữa đâu!'

      Bàn tay ấm áp đầy trìu mến và quyến luyến vuốt ve đôi gò má , giọng kiên định mà trầm ấm mang theo chút bá đạo và ý muốn chiếm hữu.

      'Quý Dương ...'

      Vào thời khắc này, nghe được câu này của , trong nội tâm còn muốn phản kháng nữa, thay vào đó là cảm động sâu sắc!

      đời này có được mấy người đàn ông có thể vì người mình làm được nhiều như vậy, được những lời thâm tình mà kiên định như vậy?

      Nhưng, người đàn ông như , có thể sao?

      Trải qua chuyện của tám năm trước, những mưu trùng trùng, cảm giác bất lực và sợ hãi khiến cho Sầm Tử Tranh đối với tình mất cảm giác an toàn và kiên trì. sợ, rất sợ phải chịu tổn thương lần nữa bởi vì biết, nếu như bi kịch của tám năm trước lặp lại lần nữa, có lẽ thực sống nổi ...

      'Tranh Tranh, chỉ cần câu của em ...'

      lo lắng của thoát khỏi cặp mắt như tia X của Cung Quý Dương, bàn tay to của nâng cằm lên, dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, trước mặt càng thêm xinh đẹp và chân .

      'Em ... còn ?'

      Câu hỏi hết sức nhang nhưng lại như quả bom ném thẳng vào lòng Sầm Tử Tranh, nhìn Cung Quý Dương đăm đăm, muốn câu phủ định nhưng ... sao có thể ngược với lòng mình chứ?

      lúc lâu sau mới chầm chậm hé đôi môi đào: 'Em rất ngốc, dù cho bao nhiêu năm trôi qua, dù cho bao nhiêu chuyện xảy ra, em vẫn còn ...'

      Gần như là đồng thời, nước mắt cũng rào rào rơi từ trong hốc mắt , nước mắt vương đôi gò má mịn màng, dưới ánh đèn thoạt nhìn lung linh như những viên trân châu...

      Ngón tay thuôn dài mang theo vô vàn thương mến lau khô những giọt nước mắt chua xót của , môi mỏng trìu mến đặt gò má nụ hôn ...

      'Tranh Tranh, nếu như em còn , vì sao phải dày vò lẫn nhau chứ? Trở về bên , chỉ cần em , những chuyện khác em cần phải lo, tất cả giao cho ...'

      Cung Quý Dương đau lòng ôm chặt lấy , thương hôn lên những giọt nước mắt rơi như mưa kia ...

      'Quý Dương...' Sầm Tử Tranh khóc càng lợi hại, câu cũng nghẹn lại ở cổ, thành tiếng.

      'Tranh Tranh, đừng trốn tránh nữa, được ? Cuộc sống bình lặng chính là nền tảng của hạnh phúc, mang hạnh phúc đến cho em!' Cung Quý Dương như đinh đóng cột.

      Qua màn lệ mông lung Sầm Tử Tranh nhìn Cung Quý Dương, vẻ mặt nghiêm túc và chân thành của khiến càng thêm cảm động, hơi thở cũng trở nên dồn dập, mấp máy môi nhưng vẫn thốt thành lời.

      Cung Quý Dương cũng ép phải lập tức trả lời, chỉ nhìn chớp mắt, ánh mắt mang theo vô hạn quyến luyến, nhẫn nại và chân thành chờ đợi...

      Qua lúc lâu sau, Sầm Tử Tranh mới nở nụ cười, dưới ánh đèn muôn màu, nụ cười đó trông càng diễm lệ, tuy gương mặt vẫn còn đẫm nước mắt nhưng xinh đẹp đến mê người. nhào vào lòng Cung Quý Dương, sâu hô hấp mùi hương quen thuộc, thấp giọng nỉ non: 'Quý Dương, bảo vệ em được ? đời này chỉ có bảo vệ được cho em, mà em cũng chỉ muốn bảo vệ em ...'

      Giọng yếu ớt, gương mặt đẫm lệ khiến Cung Quý Dương khỏi đau lòng, ôm chặt, giọng cũng bởi vì kích động mà khàn khàn ...

      'Được! Được! Tranh Tranh, đời này kiếp này bảo vệ em. em ...'

      Đèn hoa trong khoảnh khắc đó như trở nên sáng lạn hơn trong màn đêm, lưu lại thời khắc đẹp đẽ nhất đó cho đôi tình nhân.

      Ngay sau đó Sầm Tử Tranh được Cung Quý Dương nhấc bổng lên ...

      'A ... Quý Dương, để em xuống!'

      Người Sầm Tử Tranh vốn nhắn, Cung Quý Dương lại cao lớn, khi nhấc bổng lên, Sầm Tử Tranh thấy mình như bay trong trung ...

      ' buông. Đời này cũng buông tay!'

      Tiếng cười sảng khoái của Cung Quý Dương vang khắp cả khu vui chơi giống như muốn chia sẻ niềm vui của mình đến với vạn vật cỏ cây trong khu vui chơi này vậy.

      Đây là thời khắc hạnh phúc nhất của trong tám năm qua, ngay cả tiếng cười cũng xuất phát từ nội tâm, từ vui vẻ .

      'Tranh Tranh, em ... em ... em ...'

      Từng lời tình tự nối tiếp nhau như muốn biểu đạt hết tình từ trong sâu thẳm lòng . Trong đêm đáng nhớ như thế này, lời thấm sâu vào lòng Sầm Tử Tranh, nở rộ những đóa hoa hạnh phúc.

      ***

      Sáng sớm, khi tia nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua rèm cửa sổ, để lại bóng nắng tấm thảm trải sàn giường, người đàn ông chậm rãi mở mắt, day day huyệt Thái dương, âu yếm nhìn ngủ trong lòng mình ...

      Gương mặt trắng nõn an tường mà xinh đẹp đến động lòng người, hàng mi dài run theo từng nhịp thở, đôi môi đào quyến rũ mở ra giống như mỉm cười vì giấc mộng đẹp.

      Đưa tay vén những sợi tóc lõa xõa trước trán , đôi môi gợi cảm của Cung Quý Dương câu lên nụ cười hạnh phúc, biết trong giấc mộng, Tranh Tranh của có mơ thấy ...

      Chừng như còn chưa muốn rời giường, lại càng luyến tiếc rời khỏi phạm vi mùi hương thanh mát của bởi trong từng hơi thở của lúc này là hương vị của , giờ phút này Cung Quý Dương mới sâu cảm nhận được, tám năm qua, chưa có lúc nào cảm thấy đầy đủ như lúc này.

      Trong mắt tràn đầy tình ý, ngón tay thuôn dài của lướt qua chiếc cổ trắng ngần sau đó là xương quai xanh xinh đẹp rồi giữ lấy nơi đầy đặn của , đắc ý nhìn những dấu hôn xanh tím trải khắp thân thể tuyết trắng của như loại ấn ký của riêng . Tranh Tranh ... Tranh Tranh của ...

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 24: Đáng để (3)
      Dịch : dquynh122

      Sầm Tử Tranh ngủ rất say, dáng vẻ an tường trong lúc ngủ của lưu lại trong mắt Cung Quý Dương sót chút gì. Nụ cười tràn khắp khuôn mặt tuấn của , Cung Quý Dương ôm càng chặt, có lẽ tối qua làm mệt chết rồi mới có thể ngủ say như đứa bé thế này.

      Chính ngay lúc còn quyến luyến hồi tưởng lại khoảnh khắc ngọt ngào của hai người điện thoại chợt vang lên phá vỡ khung cảnh yên tĩnh của buổi sáng sớm.

      Cung Quý Dương vội cầm lấy điện thoại đón nghe, chỉ sợ tiếng chuông điện thoại quấy nhiễu trong lòng vẫn còn say sưa trong giấc ngủ.

      'Hello!' Giọng trầm thấp giờ còn cật lực hạ thấp hơn nữa.

      'Quý Dương, là mẹ!' Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nhã nhặn của Trình Thiến Tây.

      'Mẹ, có việc gì sao?' Cung Quý Dương có chút ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của mẹ mình vào lúc sáng sớm như thế này.

      'Quý Dương à, mẹ định với con tối nay con về nhà nhé. Lâu rồi con về nhà, cứ kêu con về nhà lại là bận công việc công ty có thời gian. Tối nay bất luận thế nào con cũng phải về nhà chuyến đấy!' Trong giọng của Trình Thiến Tây tuy mang ý trách móc nhưng dấu được quan tâm dành cho con trai.

      Cung Quý Dương trầm ngâm chút, sau đó nhìn sang Sầm Tử Tranh vẫn còn chìm trong mộng đẹp, gương mặt tuấn lên chút đăm chiêu sau đó thấp giọng : 'Xem ra tối nay nhà mình nhất định rất náo nhiệt rồi!'

      'Đương nhiên rồi. Lần trước con làm cho cả nhà Ân Hà vui mà về rồi, tối nay gì con cũng phải xin lỗi bác Ngải trai và bác Ngãi đấy, nhất là Ân Hà, lần trước con làm nó buồn lắm đó!' Trình Thiến Tây khuyên bảo con trai hết lời.

      thở dài tiếng, Cung Quý Dương lúc này hoàn toàn có thể hình dung ra tình cảnh tối hôm nay, bàn tay vẫn lưu luyến vuốt ve mái tóc của , như có điều suy tư, trầm giọng với mẹ mình ở đầu bên kia: 'Được, tối nay con về. Mẹ với Ân Hà, nhất định phải đợi con về!'

      Món nợ tám năm xem ra đến lúc tính sổ rồi!

      'Được chứ, mẹ nhất định bảo Ân Hà ở nhà chờ con!' Trình Thiến Tây vừa nghe Cung Quý Dương vậy liền hào hứng nhận lời.

      Ngắt điện thoại, Cung Quý Dương lần nữa ôm chặt Sầm Tử Tranh vào lòng, trìu mến đặt lên trán nụ hôn.

      ...

      Gần trưa Sầm Tử Tranh mới thức giấc, đôi mắt xinh đẹp mông lung chớp chớp, dần dần tỉnh táo lại, khẽ rên tiếng, tầm mắt ý thức nhìn về phía bên cạnh mình ...

      'Quý Dương?'

      Phía bên cạnh trống trơn dù vẫn còn lưu lại hơi ấm và mùi long diên hương quen thuộc.

      yên tĩnh của căn phòng chứng thực Cung Quý Dương rời , nhận ra điều này, lòng khỏi có chút mất mát nhưng khi nhìn về phía đầu giường, mắt sáng lên khi nhìn thấy tờ giấy nhắn tin.

      'Tranh Tranh, đến công ty xử lý công . Em cần vội đến công ty làm gì, cứ nghỉ ngơi cho thoải mái. xử lý xong công việc trở về, chúng ta cùng trở về nhà. Trước đến nhà mẹ em, buổi tối chúng ta đến Cung Viên.'

      Chữ viết như rồng bay phượng múa thể đúng cá tính bất cần đời của Cung Quý Dương, Sầm Tử Tranh vừa cười vừa đọc tiếp nhưng khi nhìn thấy những chữ cuối cùng, gương mặt nhắn của Cung Quý Dương lộ ra vẻ ưu tư nhàn nhạt.

      Nếu như mẹ biết và Cung Quý Dương ở bên nhau chắc là mẹ vui mừng lắm nhưng mà ... về Cung Viên???

      Tuy chưa đến Cung Viên bao giờ nhưng cũng biết, đó là nhà của họ Cung, nếu như Quý Dương là hai người cùng về tức là ý muốn đưa gặp cha mẹ của rồi. Chỉ nghĩ đến điều này, tâm tình vốn thoải mái của Sầm Tử Tranh liền trở nên nặng nề đến thể nặng nề hơn.

      Tuy chưa từng gặp mẹ của Cung Quý Dương nhưng từng câu từng chữ trong cuộc điện thoại của tám năm trước vẫn còn in sâu trong đầu khiến chợt lạnh cả người.

      Tối nay, thế nào đây?

      Sầm Tử Tranh thể khống chế bản thân thôi nghĩ về những điều đó, nhưng chợt nhớ đến câu của Cung Quý Dương ...

      'Tất cả cứ giao cho ...'

      Phải ? nên tin tưởng Quý Dương mới đúng chứ? Nếu như vậy nên toàn tâm toàn ý tin tưởng thôi, nghĩ như vậy, tâm trạng nặng nề của cũng thả lỏng ít nhiều.

      ***

      Chưa đến giờ nghĩ trưa Sầm Tử Tranh đến công ty làm việc, công việc bận bịu, gấp rút khiến tạm thời quên cảm giác khẩn trương khi phải đối mặt với chuyện sắp xảy ra tối nay.

      Sau khi phòng làm việc của Leila dời đến Cung thị, bất luận là tài lực hay nhân lực đều bắt đầu trở nên có quy mô hơn, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cả tầng tám mươi trở thành văn phòng làm việc hoàn chỉnh, có thể xếp ngang hàng với bất kỳ đội ngũ thiết kế của thương hiệu lớn nào. Điều mang ý nghĩa lớn nhất mà Cung Quý Dương mang đến cho thương hiệu Leila đó là làm cho xu hướng thời trang dần chuyển huớng về phía thương hiệu của Sầm Tử Tranh.

      Điều này khiến cho Sầm Tử Tranh dám lơ là, đây cũng là điều làm cho hiểu được cái gì là sức mạnh của đồng tiền. Sầm Tử Tranh hiểu rất , nếu như sau lưng phải là Cung thị tài phiệt, vậy cho dù là ý tưởng thiết kế xuất sắc cũng chưa chắc được công nhận và thực .

      Chỉ là ...

      Điều khiến cảm thấy khó hiểu hơn hết là Cung Quý Dương, người trước giờ vẫn luôn xem Thư Tử Hạo như cái gai trong mắt nhưng hôm nay khi vừa bước vào văn phòng lại nhận được thông báo tiếp tục hợp tác với thương hiệu của Thư Tử Hạo.

      Nếu như những quyết định trước đây của Cung Quý Dương là vì khống chế , vậy hôm nay đâu có lý do gì để làm như vậy đâu. Huống gì với tài lực của Cung thị, việc hợp tác với Thư Tử Hạo chỉ giống như là vẽ rắn thêm chân mà thôi.

      Sầm Tử Tranh hiểu, nghĩ thế nào cũng hiểu.

      lúc mải mê suy tư về tờ thông báo đó cửa văn phòng vang lên mấy tiếng gõ sau đó bị đẩy ra.

      'Alina, bản phối màu sử dụng cho tuần lễ thời trang Milan vẫn cần phải sửa lại đôi chút, phong cách có chút đúng!' Sầm Tử Tranh ngẩng đầu lên, .

      Lời còn chưa dứt thấy mình bị đôi tay cường tráng ôm chặt lấy ...

      'Aaaa ...'

      Sầm Tử Tranh bị dọa đến hoảng sợ kêu thét lên nhưng liền sau đó mắt chạm đến đôi mắt tà tứ đầy ý cười của Cung Quý Dương ...

      Gương mặt trắng nõn lập tức nổi lên tầng hồng, nũng nịu huých cái sau đó đẩy ra ...

      'Quý Dương, mau thả em ra, nơi đây là công ty, đừng để người khác nhìn thấy hay lắm!'

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 25: Đáng để (4)
      Dịch : dquynh122

      Cung Quý Dương cúi xuống, đôi tay giữ lấy vai , đôi môi mỏng kề sát bên tai : 'Đây là công ty của , cho phép của , ai dám tiến vào chứ?'

      'Vua tự đại!'

      Mặt Sầm Tử Tranh hồng như táo chín, thân người vì chống được lực tay của mà bị kéo về phía , mũi bắt đầu hít được mùi hương nam tính quen thuộc.

      Cung Quý Dương sủng nịch cọ mũi , nhìn xấp văn kiện dầy cộp bàn , giọng hỏi: 'Chắc em mệt lắm rồi phải ? Hôm nay em nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, gấp gáp chạy đến công ty làm gì!'

      Sầm Tử Tranh ngẩng đầu lên nhìn , đôi mắt xinh đẹp rời khỏi gương mặt tuấn tú kia, trong mắt lộ vẻ xúc động.

      'Thực ra em thực rât khâm phục tinh lực của . Em chỉ phụ trách mỗi thương hiệu Leila thôi mà bận tối tăm mặt mũi, vậy mà điều hành việc kinh doanh của cả Cung thị sao thấy mệt gì hết vậy? Có bí quyết gì , chỉ cho em !'

      Trong mắt tuy Cung Quý Dương có lúc giống như người nhàn rỗi, trong số bốn người của tứ đại tài phiệt ba người kia hình như đều bận rộn hơn nhưng thể phủ nhận, sản nghiệp của Cung thị giống như đế chế vững chắc, hề có dấu hiệu suy sụp.

      Điều này khiến cho thể nhìn bằng con mắt khác.

      Môi Cung Quý Dương câu lên đường cong, bàn tay quyến luyến vuốt ve làn da mịn màng của , động tác mang theo vô vàn trìu mến.

      'Sao hở, nhanh như vậy bắt đầu sùng bái chồng em rồi?'

      ' là, đúng là đàng hoàng mà. Ai muốn gả cho chứ!'

      Sầm Tử Tranh cố tình làm ra vẻ giận dữ, thèm để ý nữa dù trái tim ngừng đập thình thịch, cố dời ánh mắt về phía xấp văn kiện bàn.

      Nhìn vẻ ngượng ngùng của , lòng Cung Quý Dương càng thêm thương , bàn tay đặt lên vị trí trái tim, giọng : 'Là tim em với , em muốn gả cho Cung Quý Dương, em muốn gả cho Cung Quý Dương ... ưm ...'

      'Đáng ghét! đúng là đáng ghét mà! được nữa!'

      Sầm Tử Tranh đứng bật dậy, bàn tay nhắn đưa lên bịt lại chiếc miệng huyên thuyên ngừng kia.

      Cung Quý Dương ý cười tràn đầy, đưa hai tay làm cử chỉ đầu hàng.

      Thấy bộ dạng của như vậy, Sầm Tử Tranh nhịn được bật cười, tay cũng buông ra.

      'Tranh Tranh ...' Cung Quý Dương ôm , 'Em có biết em cười lên đẹp lắm ? Về sau khiến em tươi cười mỗi ngày!'

      Sầm Tử Tranh vùi mặt vào ngực , cảm thụ trái tim đập những nhịp đập mạnh mẽ kia, niềm hạnh phúc chợt dâng lên trong lòng.

      'Quý Dương, tất cả đều là sao? Lúc này em cảm thấy rất hạnh phúc chỉ là ... niềm hạnh phúc này có là thuộc về em ? Em sợ lắm ...'

      Tám năm trước khi và Quý Dương còn ở bên nhau, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác hạnh phúc như thế này, chỉ ngờ hạnh phúc đó tan nhanh như sương buổi sớm, lần chia tay là xa cách tám năm. Tám năm sau, lần nữa lại bên nhau, phần tình cảm này biết có được thuận buồm xuôi gió hay ?

      'Tranh Tranh, có ở đây, em chỉ cần ngoan ngoãn làm người phụ nữ hạnh phúc nhất đời là được, những chuyện khác cần phải nghĩ. Em chỉ cần chuyên tâm là đủ rồi, được ?'

      Những băn khoăn lo lắng của hoàn toàn cảm thụ được, Cung Quý Dương cúi xuống, trán tì lên trán , sâu thẳm nhìn .

      'Dạ!' Sầm Tử Tranh thở dài tiếng, gật mạnh đầu.

      ' ngoan!'

      Âu yếm đặt nụ hôn lên trán rồi mới chịu rời ra, 'Buổi trưa cùng nhau ăn cơm. Giờ phải họp rồi!'

      'Dạ!' Sầm Tử Tranh hạnh phúc gật đầu.

      Cung Quý Dương cũng cười, vừa định rời ...

      'Quý Dương ...' Sầm Tử Tranh chợt gọi , dáng vẻ như có gì muốn lại thôi.

      'Gì vậy? Có chuyện muốn hỏi sao?'

      Cung Quý Dương nhìn , ý cười ấm áp mang theo chút tà tứ lại lan ra môi.

      'Chuyện kia ...' Sầm Tử Tranh ấp úng lúc mới nhìn Cung Quý Dương : 'Lần này quyết định hợp tác với thương hiệu của Thư Tử Hạo, rốt cuộc là tại vì sao?'

      Hẳn là còn mưu nào khác nữa chứ?

      Cung Quý Dương nghe hỏi vậy, cười ha hả mấy tiếng: 'Là vì em!'

      Hả???

      Sầm Tử Tranh nhìn vẻ khó hiểu ... Vì ? Chuyện này có liên quan gì đến ?

      'Tranh Tranh, biết trong lòng em vẫn luôn áy náy với Thư Tử Hạo, muốn nhìn người phụ nữ của mình có loại cảm giác này với bất cứ người đàn ông nào. phái nhóm chuyên xử lý việc hợp tác với Thư Tử Hạo, cũng thể phủ nhận có tài hoa, tài hoa của đáng để chúng ta trân trọng!'

      'Em hiểu, đây là vì sao?' Sầm Tử Tranh nghe đến ngây người.

      'Tất cả đều là vì ... em!'

      Tất cả cảm xúc của Sầm Tử Tranh ngay trong khoảnh khắc này đều hòa tan hết, lòng cũng mềm nhũn, nhìn Cung Quý Dương bằng ánh mắt xúc động.

      'Tranh Tranh, nhớ kỹ, bộ trang phục nam thứ nhất mà cũng là duy nhất mà em thiết kế chỉ có thể là bộ trang phục tân lang của , những bộ quần áo nam khác em phải giao cho những nhà thiết kế khác thiết kế, biết ?'

      Cung Quý Dương cách dứt khoát, tuy giọng điệu vẫn mang vẻ bá đạo thường thấy nhưng hết sức thấu đáo.

      ' đúng là ... quỷ hẹp hòi! Nhanh , em thèm chuyện với vua tự đại như nữa!'

      Sầm Tử Tranh lúc này mới hiểu được hết ý của , gương mặt nhắn lại nhịn được đỏ hồng mảnh, nếu như là trước đây nhất định rất ghét kiểu bá đạo này của nhưng hôm nay hoàn toàn cảm nhận được phần tình ý sâu đậm trong lòng .

      'Ngoan, đợi cùng ăn trưa!' Cung Quý Dương cười, dặn dò thêm lần nữa rồi mới chịu rời .

      rời chưa lâu, Sầm Tử Tranh còn chưa bắt đầu công việc Alina cười tủm tỉm bước vào ...

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 26: Hành động bất ngờ (1)
      Dịch : dquynh122

      'Alina, em cười gian quá!' Sầm Tử Tranh chống tay lên trán nhìn .

      'Haizzz, Leila, nhìn Cung tiên sinh đối xử với chị mà em ganh tỵ quá nha, nhưng cũng được an ủi là đám đồng nghiệp chúng tôi nhờ phúc của chị mà ngày nà cũng có thể nhìn thấy Cung tiên sinh nha!' Alina cười trêu .

      'Alina, em càng lúc càng lắm chuyện rồi đó!'

      'Đâu có đâu, em đều là thực cả mà. Đúng rồi, Leila, chị tiết lộ chút xíu , chị với Cung tiên sinh bây giờ có phải là ... đương ?'

      Mặt Sầm Tử Tranh lại đỏ lên, đứng lên, nhét xấp văn kiện vào tay Alina, 'Em đó, nhanh đem phát phần văn kiện này cho các phòng ban khác , cần làm việc sao?'

      'Dạ ... tổng giám đốc phu nhân!' Alina cầm xấp văn kiện, vẻ tươi cười mặt vẫn chưa tan, rời khỏi văn phòng.

      'Em ...' Tự dưng bị Alina trêu chọc phen, mặt Sầm Tử Tranh lộ vẻ muốn khóc được muốn cười xong.

      Rất nhanh đến giờ nghỉ trưa, cuộc họp của Cung Quý Dương vẫn chưa tan mà Sầm Tử Tranh cũng bận đến thể phân thân, lúc này chuông điện thoại chợt reo lên.

      'Xin chào!'

      'Tử Tranh, chào em. Là , Khương Ngự Kình!' Bên đầu kia của điện thoại truyền đến giọng trầm ấm của người đàn ông.

      Sầm Tử Tranh sửng sốt lúc rồi cười, : 'Là Khương sao, chào !'

      'Có rảnh , có nể mặt ăn bữa cơm với ?' ân cần lên tiếng mời.

      'Hôm nay sao?'

      'Phải đó. Sao vậy? tiện sao?' Đầu kia truyền đến giọng có chút thất vọng của Khương Ngự Kình.

      Sầm Tử Tranh nhìn đồng hồ sau đó giọng ngượng ngùng : ' Khương, xin lỗi, hôm nay được!'

      Trưa nay hẹn với Cung Quý Dương cùng ăn cơm rồi, muốn cho leo cây.

      'Tử Tranh, đến dưới lầu công ty em rồi, phải nể mặt vậy chứ? Như vậy rất áy náy, nghĩ em còn trách !'

      'Tử Tranh, cho cơ hội để đền bù được ? Bằng rất bất an!'

      ' Khương ...'

      'Được rồi Tử Tranh, đừng do dự nữa, ở dưới lầu đợi em!'

      Khương Ngự Kình xong cho có cơ hội cự tuyệt, lập tức ngắt điện thoại.

      Buông điện thoại xuống Sầm Tử Tranh thở dài tiếng. Khương Ngự Kình dù sao cũng là khách, để ta chờ mãi ở dưới lầu cũng phải phép lắm nhưng ... nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn còn sớm, chỉ có thể tranh thủ về sớm chút thôi.

      Khi vừa xuất trước cổng công ty, nhìn thấy Khương Ngự Kình thong dong tựa người vào xe, còn chưa kịp tiếng nào bị nắm lấy tay sau đó ấn ngồi vào ghế phụ.

      ' Khương, ...' Sầm Tử Tranh khó hiểu nhìn .

      'Mang em chỗ có thể ăn được món ngon!' Khương Ngự Kình vẻ mặt hào hứng, chân đạp ga, xe càng lúc càng xa tòa nhà của Cung thị tài phiệt.

      Trong nhà hàng Pháp hoàn cảnh tao nhã, mỗi góc đều tràn ngập cảm giác sang trọng, người đến đây dùng bữa nhiều, phần lớn đều là hội viên cao cấp mới được hưởng thụ phục vụ ở đây.

      Chọn xong món ăn chính, Khương Ngự Kình lại giúp Sầm Tử Tranh chọn món ăn ngọt rồi mới kêu nhân viên phục vụ rời .

      ' Khương, thực ra chúng ta đâu cần chạy xa như vậy đến đây dùng cơm chứ!' Sầm Tử Tranh ý thức nhìn điện thoại lần nữa, có chút bất an .

      'Tử Tranh, em đợi điện thoại sao?' Khương Ngự Kình nhìn thấy Sầm Tử Tranh nhấp nha nhấp nhỏm liền hỏi.

      'Ừmm ... có!'

      Sầm Tử Tranh cũng cảm thấy mình hình như lịch cho lắm nên vội cho điện thoại vào túi xách, có chút tự nhiên nhìn Khương Ngự Kình cười: ' Khương, em với Tĩnh Nghiên là bạn tốt thời đại học mà lại là trai của Tĩnh Nghiên cũng giống như trai của em vậy. Vì vậy đừng khách sáo với em làm gì. Liên quan đến chuyện lần trước em trách , em hiểu suy nghĩ và nguyên tắc của !'

      Giúp Cung thị thu mua thương hiệu của là công việc của Khương Ngự Kình, từ lúc bắt đầu trách .

      'Tranh Tranh, hôm nay hẹn em ra đây phần là muốn tạ lỗi với em còn phần khác là vì muốn em biết chuyện!' Khương Ngự Kình ưu nhã nhấp ngụm rượu đỏ, .

      ' Khương, có chuyện gì?' Sầm Tử Tranh nhìn đôi mắt thâm sâu khó dò của , hỏi lại.

      Người đàn ông này quả thực có lúc thâm trầm đến mức làm có chút sợ hãi nhưng cũng thể phủ nhận, ta đúng là người đàn ông độc thân hấp dẫn lại nhiều tiền có thể khiến nhiều phụ nữ điên cuồng vì mình.

      Khương Ngự Kình đặt ly rượu xuống, bên môi câu lên nụ cười như có như , ánh mắt nhìn dần trở nên khác thường ...

      'Từ lúc em rời khỏi văn phòng của vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc người đàn ông như thế nào mới xứng với em!'

      Sầm Tử Tranh nghe câu này nhất thời ngẩn ra, cười khan mấy tiếng, : ' Khương, em hiểu sao lại như vậy!'

      'Đơn giản thôi, bởi vì ...' Khương Ngự Kình chợt nắm lấy tay , giọng trầm thấp đầy từ tính mang theo chút bức thiết: ' muốn trở thành người đàn ông đó!'

      ' Khương ...' Sầm Tử Tranh bị câu này của nhất thời dọa đến ngây người sau đó vội vàng rút tay lại ...

      ' trai của Tĩnh Nghiên, em vẫn luôn xem như người trai, vì vậy, Khương, em ...'

      Tử Tranh, em phải biết, đứa em đủ rồi, với em trước giờ chưa từng xem em như em !' Lời tỏ tình của Khương Ngự Kình rất trực tiếp cũng rất lớn mật, khiến cho Sầm Tử Tranh có chút bối rối và sợ hãi, biết phải làm sao.

      ' Khương, xin lỗi . Em thích hợp với đâu!' Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy bầu khí rất nặng nề, vội nhấc túi xách, đứng dâym.

      'Tử Tranh, ngay từ lần đầu tiên gặp em biết, em chính là muốn tìm. theo đuổi em bằng bất cứ giá nào, cho dù đối thủ là Cung Quý Dương cũng thế!'

      Khương Ngự Kình cũng đứng dây, thân hình cao lớn chừng như có thể che lấp mất Sầm Tử Tranh bé, gương mặt tuấn mang theo khí phách lịch lãm và giỏi giang của người đàn ông thành đạt cùng loại khí phách bá đạo và chấp nhất lên cách ràng dưới ánh mặt trời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :