1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 17: phơi bày (2)
      Dịch : dquynh122

      ' nghe, rốt cuộc tám năm trước xảy ra chuyện gì? Những lời Thư Tử Hạo là có ý gì?'

      Giọng như thôi miên của chậm rãi vọng đến tai .

      Lời của khiến cho Sầm Tử Tranh dấy lên tia nghi hoặc. sửng sốt nhìn đôi mắt cũng đầy vẻ nghi hoặc của , trong lòng khỏi khen thầm người kia đúng là biết giả vờ.

      ' như Tử Hạo , làm chuyện tốt gì chẳng lẽ còn cần người khác nhắc lại hay sao?'

      Từ câu hỏi ngược này của khó nhận ra tâm tình của tốt.

      'Em phải người khác, nghĩ ngoại trừ ra, em chính là người trong cuộc. nghe, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao lúc đó em muốn rời xa ?'

      Giọng điệu của Cung Quý Dương có chút hung hăng như muốn bức ép , ánh mắt lóe lên những tia sắc bén như thanh bảo kiếm vừa được rút ra khỏi vỏ.

      Sầm Tử Tranh muốn giãy thoát ra khỏi vòng tay của nhưng sau khi phát làm vậy cũng chỉ phí công, ngẩng đầu lên nhỉn , nhịn được cười châm chọc: ' là nực cười, năm đó ràng là rời bỏ tôi trước, sao giờ lại biến thành tôi bỏ chứ?'

      ' sai, Tranh Tranh, lúc đó thực số chuyện cần phải đích thân xử lý cho nên bất đắc dĩ mới phải rời xa em thời gian. Nhưng ... ngờ hai tháng sau khi trở lại trường lần nữa thấy em đâu riồ Chẳng lẽ, chỉ có hai tháng mà em cũng muốn đợi hay sao? Chẳng lẽ, cái tên Thư Tử Hạo đó thực là tốt đến như vậy, tốt đến mức em đành lòng phụ theo ?'

      Trong ánh mắt Cung Quý Dương xẹt qua tia phiền muộn và phẫn hận, bàn tay to hung hăng nắm chặt cổ tay như muốn bóp nát nó vậy ...

      ' cái gì?'

      Ánh mắt phẫn hận của chừng như chấn động đến nội tâm của Sầm Tử Tranh: ' ... sau đó có trở lại trường học sao?'

      'Đúng vậy!' Cung Quý Dương thả lỏng tay ra, tay vuốt ve gương mặt xinh xắn của ...

      'Chỉ tiếc là, khi trở lại mọi thứ đều thay đổi ...'

      nhìn chăm chú, trong ánh mắt nhìn ra có chút giả dối nào, đôi mắt lóe lên những tia nghiêm túc và chân thành đến động lòng người.

      Đối mặt với ánh mắt này của , tim chợt thắt lại, sống lưng chợt lạnh toát.

      Sao lại thế được?

      Chuyện càng lúc càng đúng!

      'Tranh Tranh!'

      nhìn , tay nâng cằm lên, vẻ mặt suy tư: 'Nếu như vừa nãy nghe lầm, năm đó em có mang ... con của chúng ta?'

      Tuy rằng lúc đó chấn động và kinh ngạc nhưng lời của Thư Tử Hạo vẫn nghe mồn , điều này khiến cảm thấy quá mức ngạc nhiên.

      Tranh Tranh có mang, con của ?

      Vì sao hề hay biết?

      Đây là chuyện lúc nào chứ? Là lúc rời mới phát sinh sao?

      Nghĩ lại chuyện này cũng phải có khả năng. Tuy rằng trước giờ phong lưu nhưng trong chuyện nam nữ vẫn luôn cực kỳ cẩn thận, trước khi xác định tâm ý của chính mình, tuyệt đối để bất cứ người phụ nữ nào có cơ hội mang thai con của .

      Nhưng ... chỉ có Sầm Tử Tranh!

      ngọt ngào và trúc trắc của hoàn toàn khiến luân hãm trong đó, chỉ là năm đó, ngay cả tại cũng vậy, lúc muốn hoàn toàn cũng có làm bất kỳ phòng hộ thi thố nào cả, như vậy, năm đó mang thai hoàn toàn là chuyện có khả năng xảy ra.

      chất vấn của Cung Quý Dương càng khiến cho Sầm Tử Tranh khó hiểu, sửng sốt nhìn , bất mãn hỏi: ' biết diễn kịch. Chuyện tôi mang thai năm đó biết sao? Bây giờ cần gì ở trước mặt tôi làm bộ làm tịch chứ?'

      Câu này lọt vào tai Cung Quý Dương khiến cho như rơi vào tầng mây mù: 'Tranh Tranh, em gì vậy?'

      Lời của khiến giống như bị vây hãm trong mớ bòng bong tìm được manh mối ...

      'Tranh Tranh, như vậy, lúc đó em có mang con của chúng ta? Vậy con đâu?'

      Nghĩ đến điểm này tâm trạng của nhàng hơn rất nhiều. muốn người phụ nữ này sinh con cho mình. đời này chỉ muốn Sầm Tử Tranh giúp sinh con mà thôi.

      Sầm Tử Tranh nghe hỏi vậy, vẻ trào phúng dần biến mất, thay vào đó là hoang mang ...

      Sao lại thế chứ? Người đàn ông này hình như biết mình từng mang thai?

      Sao lại có thể chứ?

      Người đàn ông này hận đủ tám năm, oán đủ tám năm, chẳng lẽ lúc này ông Trời lại cho biết, tất cả đều như nghĩ?

      Sầm Tử Tranh cảm thấy ngực mình như bị cái gì đó chẹn lại, hơi thở bắt đầu trở nên nặng nề. Nhớ lại tai nạn xe cộ xảy ra với mình tám năm trước, tim như thắt lại.

      phụ lòng , sao lại có thể nhắc đến con của họ giống như có việc gì?

      Cung Quý Dương thấy mặt trắng bệch, trong lòng xẹt qua tia đau lòng cùng lo lắng ...

      Người phụ nữ mà nhất mang thai con của . làm cha rồi sao?

      Nhưng, con đâu?

      Lúc này mong mỏi gì hơn là được trông thấy con mình!

      Nhưng, vì sao lúc gặp lại Sầm Tử Tranh đến nay đều thấy đứa bé chứ?

      'Tranh Tranh, con của chúng ta đâu? Là trai hay ? Dẫn gặp con có được ?'

      Cung Quý Dương hỏi tàng dài, trong đôi mắt đen tràn ngập sốt ruột và chờ mong.

      'Đủ rồi, Cung Quý Dương!'

      Sầm Tử Tranh nhịn nổi nữa, hai tay vội đưa lên bịt lấy tai mình.

      như thế là thế nào?

      Chẳng lẽ muốn cho biết, chuyện năm đó hoàn toàn biết gì, chỉ là hiểu lầm nên mới gián tiếp hại chết con của chính mình?

      Lúc này rất sợ nghe chân tướng , muốn vì ngây thơ, ấu trĩ của mình năm đó mà tạo thành gông xiềng giam cầm chính mình, muốn ...

      Nhìn thấy cả người run rẩy, đáy mắt Cung Quý Dương bởi vì suy đoán vừa xẹt qua trong đầu mà lộ ra tia bất an, chậm rãi cúi xuống, bàn tay to đặt bờ vai mảnh khảnh của , giọng trầm thấp mang theo tia đau xót mơ hồ ....

      'Tranh Tranh, con của chúng ta ... thế nào?'

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 18: phơi bày (3)
      Dịch : dquynh122

      Câu hỏi của Cung Quý Dương như ngọn chùy đánh mạnh vào lòng Sầm Tử Tranh, ngẩng đầu, nhìn đôi mắt thâm sâu đầy mị hoặc của , từ hơi thở dồn dập khó nhận ra nội tâm đầy thống khổ của ...

      Sầm Tử Tranh đứng thẳng người, ánh mắt thủy chung rời khỏi Cung Quý Dương.

      'Con ... con mất rồi!'

      vất vả mới hết câu này, gần như là đồng thời, nước mắt cũng bắt đầu rơi ...

      'Cái gì?' mặt Cung Quý Dương lộ vẻ hoảng hốt, đến trước mặt Sầm Tử Tranh, từ biểu tình mặt khó nhận ra nội tâm bị tin tức vừa rồi làm chấn động đến mức nào.

      'Tranh Tranh, con vì sao lại mất? Đây rốt cuộc là chuyện gì?'

      Sầm Tử Tranh nghe hỏi như vậy, gương mặt đẫm nước mắt chợt trở nên đầy vẻ tang thương, nước mắt làm mờ tầm mắt nhưng làm mờ nổi tất cả những chuyện năm đó.

      'Là tôi bỏ nó!' chút do dự .

      Bàn tay Cung Quý Dương cứng đờ giữa trung, thân hình cao lớn củ sau khi nghe câu này liền thoáng lảo đảo, lúc sau tay chợt nắm chặt lại ...

      'Em sao? Em lại lần nữa xem!'

      Giọng của có chút hoảng hốt, đôi tay cứng như hai gọng kìm bấu chặt đôi vai mảnh khảnh của , hoảng hốt trong đáy mắt rất nhanh liền chuyển thành khó hiểu và phẫn nộ!

      lại dám bỏ con của họ?

      Nếu như , vì sao lại nhẫn tâm như thế?

      Đáng chết! quá tàn nhẫn rồi! Dám đoạt mất quyền làm cha của ?

      ' lại lần? Tôi thêm trăm lần nữa lại thế nào?'

      Sầm Tử Tranh cũng sắp bị ép điên rồi. rãy mạnh tay ra, đôi mắt mịt mờ nước mắt lộ vẻ tuyệt vọng và đau khổ ...

      ' ...'

      phẫn nộ chỉ tay vào Cung Quý Dương, từng chữ : 'Tôi cho biết, hung thủ thực giết chết con chính là ! có tư cách truy hỏi những điều này!'

      'Em gì vậy? là hung thủ? Ngay cả chuyện em mang thai cũng biết sao có thể trở thành hung thủ như em được chứ?' Sắc mặt Cung Quý Dương cũng đầy tức giận.

      'Ha ha ha ...' Sầm Tử Tranh chợt cười lớn mấy tiếng, nước mắt từ trong hốc mắt lại cuồn cuộn chảy xuống, tiếng cười như những mũi dao nhọn đâm xuyên qua tim Cung Quý Dương, khiến lòng cũng đau đớn thôi!

      'Cung Quý Dương, đừng giả vờ nữa. Năm đó tại vì tôi ngốc, đến bất chấp tất cả. ràng là biết tôi mang thai hơn nữa còn hứa kết hôn với tôi nào hay đó chỉ là lời dối trá và trốn tránh của mà thôi. Đúng vậy, tôi rất hận , hơn nữa lúc đó hận đến nỗi muốn bỏ đứa con trong bụng nhưng ... sinh mệnh trong bụng tôi lớn lên mỗi ngày, mỗi ngày trôi qua, tình cảm của tôi dành cho nó càng sâu đậm thêm phần. Cung Quý Dương ...'

      Sầm Tử Tranh đau đớn kể lại chuyện năm đó, giọng đầy ai oán và phẫn hận. chỉ tay về phía : ' có biết , chính bởi vì nên mới khiến tôi mất hết nhiệt tình đối với cuộc sống này. Tôi bị xe đụng phải, khi tỉnh lại trong bệnh viện mới biết con còn rồi. Tôi ... chỉ được thấy thi thể bé bỏng của nó!'

      đến đây thể tiếp được nữa, nỗi đau xé lòng khiến gần như thể thở nổi. Bàn tay nhắn của ấn chặt vào lồng ngực mình, nỗi đau nơi đó ... mỗi lần nhớ đến là lòng lại lần đau đến xé ruột xé gan.

      Cung Quý Dương sớm bị những lời là cho sợ đến ngây người. đứng ngây ngốc tại chỗ, nghe hết câu của , cả người đều run lên.

      'Thi thể của con ... Tranh Tranh, em ...' thấp giọng lẩm bẩm, giọng mang đầy vẻ thể tin được.

      'Đúng vậy. Tôi được nhìn thấy con như thế nào, cái mà tôi thấy được chỉ là thi thể bé bỏng của nó! Cung Quý Dương, có biết , nhìn con đáng , bé bỏng. Con chỉ yên lặng nằm đó. Tôi biết, tôi biết con tìm tôi ... con ... tìm tôi ... nhưng chỉ tiếc là ... tiếc là ... tôi có cách nào cứu được con...'

      Sầm Tử Tranh càng lúc càng kích động, khóc thành tiếng, trí nhớ hoàn toàn quay trở lại kiện năm đó, chuyện này mãi mãi là vết thương lành trong tim .

      Tám năm, tám năm qua, rất nhiều đêm bừng tỉnh dậy trong nước mắt, bên tai mơ hồ nghe được, lúc là tiếng con gọi mẹ, lúc là tiếng kêu cứu của con ...

      Tất cả, tất cả lên trong đầu mồn như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua!

      'Tranh Tranh ...'

      Cung Quý Dương kéo thân thể mềm oặt của Sầm Tử Tranh vào lòng, thực ra sớm bị những tin tức này làm cho chấn động rồi nhưng khi nghe về số phận của con, lòng cũng đau đến thể hô hấp được!

      Đây là con của họ! Người làm cha như sao lại để chuyện này xảy ra chứ?

      'Mất con, tôi giống như mất tất cả. Tôi bỏ lỡ cuộc thi thiết kế, về phía trường học cũng chỉ đành làm thủ tục xin thôi học, may mắn gặp được thầy, nhờ thầy dẫn dắt tôi tiếp tục với nghề thiết kế thời trang!'

      Sầm Tử Tranh nhắm mắt lại, hồi tưởng về quá khứ, nước mắt cứ rơi mãi ngừng nhưng rồi được lau khô bởi nụ hôn dịu dàng của Cung Quý Dương.

      'Cung Quý Dương, tôi rất hận . phải vì làm tôi mất tương lai mà là bởi vì nên tôi mất con!'

      Khi cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay của , tâm tình của càng trở nên kích động. Sầm Tử Tranh dùng sức đấm vào ngực , hết đấm lại đẩy giống như muốn đem mối hận tám năm qua toàn bộ phát tiết lần.

      'Tranh Tranh ... Tranh Tranh ... em bình tĩnh lại , nghe !'

      Cung Quý Dương cứ để mặc đánh nhưng lúc sau bàn tay giữ tay lại, phải bởi vì sợ đau mà chỉ sợ vì đánh mà làm đau chính mình.

      ' muốn em cho biết, lúc đó vì sao em lại muốn bỏ con của chúng ta? Chẳnng lẽ chỉ bởi vì chưa kịp quay lại sao?'

      Tuy rằng vẫn còn chìm trong đau khổ và chấn động nhưng dù sao vẫn là người từng trải thương trường, sau khi nghĩ kỹ lại tất cả mọi chuyện, có cảm giác trong những chuyện này có sơ hở rất lớn.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 19: phơi bày (4)
      Dịch : dquynh122

      Sầm Tử Tranh nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Cung Quý Dương, trong lòng chợt dấy lên nỗi bất an và cảm giác chẳng lành. Chẳng lẽ ...

      'Tôi ...'

      muốn lại thôi, hô hấp bởi vì vẻ mặt này của mà trở nên dồn dập.

      'Tranh Tranh, cho biết, lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao em cứ kiên trì muốn con của chúng ta? Vì sao?'

      Giọng Cung Quý Dương mang theo chút quẫn bách như con thú bị sập bẫy, mặt, vẻ nôn nóng và đau lòng gì so sánh được.

      Sầm Tử Tranh thở sâu hơi như tự trấn tĩnh, hôm nay nhắc lại chuyện xưa, lòng vẫn đau quá.

      Dài như thế kỷ cuối cùng mới chậm rãi thốt lên mấy chữ.

      'Mẹ của !'

      Ba chữ này thốt ra từ miệng nghe rất nhàng nhưng năm đó mang lại cho ê chề mà trước giờ chưa từng nếm trải.

      Cung Quý Dương nghe câu trả lời này của , nỗi kinh ngạc trong đáy mắt gì thay thế được ...

      'Gì chứ? Mẹ của ?'

      vô thức lặp lại câu trả lời của , đôi mày kiếm nhíu chặt lại, vẻ mặt càng trở nên thâm trầm.

      'Ý em là mẹ từng đến tìm em sao?'

      Sầm Tử Tranh thở dài tiếng, lắc đầu, ', bác chỉ gọi điện thoại cho tôi mà thôi. Tôi ... đúng là "đũa mốc thể chòi mâm son", xứng làm con dâu của nhà họ Cung!'

      Tám năm trước từng lời mẹ Cung Quý Dương trong điện thoại vẫn còn vang bên tai , mỗi lần nhớ lại vẫn khiến cảm thấy khổ sở.

      Nghe câu này, Cung Quý Dương lập tức ngây người.

      Nếu đúng như lời Tử Tranh , chừng như có thể hình dung ra được năm đó mẹ mình gì với qua điện thoại. Chỉ có điều ...

      Điều khiến hiểu chính là, mẹ vì sao lại biết Sầm Tử Tranh? Nếu theo tình cảnh lúc đó, sau khi trở về từ xưởng chế tạo đạn dược mới nhắc đến Sầm Tử Tranh với người nhà, còn trước lúc đó chữ về cũng chưa đề cập đến.

      Chẳng lẽ ... có nguồn tin nào khác tiết lộ với mẹ về chuyện của Sầm Tử Tranh?

      'Sao mẹ lại tìm đến em?' hỏi Sầm Tử Tranh, chân mày bởi vì suy tư mà chau chặt lại.

      Sầm Tử Tranh xoay người lại, ánh mắt xa xăm nhìn về phía thành thị phồn hoa đô hội dưới chân núi.

      'Những gia đình có tiền có quyền như nhà các người, muốn biết hoặc muốn tìm hiểu người phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao? Tôi biết bác tìm hiểu từ trường học thông tin về tôi bằng cách nào, nhưng mà ... sau đó bác gọi đến điện thoại của Ân Hà, vừa khéo hôm đó tôi và ấy ở chung chỗ!'

      'Ân Hà?'

      Lúc này Cung Quý Dương càng kinh ngạc gấp bội. Chuyện này Ngải Ân Hà chưa từng nhắc với chữ nào.

      Ánh mắt Sầm Tử Tranh càng lúc càng thê lương, nhìn Cung Quý Dương, giọng yếu ớt : 'Đúng vậy. ấy phải là vị hôn thê của sao? Dù cho ấy là người bị hại cũng thể thay đổi này!'

      'Đợi , Tranh Tranh!'

      Cung Quý Dương bước đến ôm chặt lấy người , vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn hỏi: 'Ý của em tức là, Ân Hà từ lúc bắt đầu biết nguyên nhân thực , thậm chí còn biết cả chuyện em có mang?'

      Sầm Tử Tranh thấy vậy trong mắt cũng lộ vẻ nghi hoặc và khó hiểu, sững sờ nhìn lúc lâu mới thấp giọng thào: ' ... cũng biết tôi có mang sao? Nhưng nếu biết, vì sao mẹ lại gọi điện thoại đến tìm tôi?'

      Hình như có điều gì đó đúng? Vì sao bắt đầu có cảm giác tất cả đều rất kỳ lạ.

      Nhìn đôi mắt đầy nghi hoặc của Cung Quý Dương, thấy lòng mình trong chớp mắt lạnh hơn nửa.

      Lời của tuy rất nhàng nhưng như lưỡi dao hung hăng đâm vào tim , bất ngờ khiến kịp đề phòng khiến gần như hít thở thông.

      'Kể mọi chuyện lại cho nghe, từ đầu đến cuối. Nhanh!'

      lạnh giọng ra lệnh, nỗi khiếp sợ như thế này trong mắt chưa từng thấy qua.

      'Chuyện qua tám năm rồi. Tôi thấy ... hay là thôi ...'

      lúc lâu sau Sầm Tử Tranh mới gian nan thốt ra được câu. Điều tra chuyện năm đó lại thế nào chứ? Chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi, người chịu tổn thương cũng bị tổn thương rồi, chẳng lẽ hôm nay lại muốn diễn lại vở kich của tám năm trước sao?

      Nào hay Cung Quý Dương hoàn toàn có ý đó, tiếng rống của chừng như có thể đánh động cả ngọn núi ...

      ' muốn em , nhanh lên!'

      Cả người Sầm Tử Tranh nhịn được sợ run, biết người đàn ông trước mặt lúc này thực tức giận, cơn giận được châm ngòi từ tám năm trước, giờ mới triệt để bùng phát.

      'Tôi ...'

      Sầm Tử Tranh cố gắng điều hòa lại cảm xúc, trí nhớ dần trôi về tám năm trước, chậm rãi kể lại cho Cung Quý Dương toàn bộ câu chuyện xảy ra vào tám năm trước.

      Theo lời tường thuật của mà sắc mặt Cung Quý Dương càng lúc càng trầm, biểu tình càng lúc càng lạnh, loại lạnh lùng đầy vẻ khủng bố khiến cho Sầm Tử Tranh nhìn mà hoảng sợ.

      Chính vì hoảng sợ nên Sầm Tử Tranh phát ra, bàn tay to vốn thả lỏng của Cung Quý Dương sớm nắm lại chặt!

      Khi Sầm Tử Tranh dứt lời, hai người bỗng dưng rơi vào im lặng, bốn phía xung quanh cũng tiếng động nào ...

      yên lặng đáng sợ!

      Ánh trăng chiếu nghiêng xuống mặt đất khiến cho bóng của hai người trải dài, độc.

      Cung Quý Dương chậm rãi vươn tay, nhàng vuốt ve gương mặt của Sầm Tử Tranh, gương mặt tuấn lộ đau lòng ...

      'Lúc đó khổ sở, đúng ? Nhất định là rất khổ sở ...'

      Trong tiếng thào mang theo nồng đậm áy náy và đau lòng. Vẻ khổ sở trong mắt càng khiến người ta thương xót ...

      Cảm giác ấm áp quen thuộc dần đánh tan lạnh lẽo mặt , khơi dậy tình cảm được chôn dấu từ lâu tận nơi sâu thẳm lòng ...

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 20: phơi bày (5)
      Dịch : dquynh122

      'Tranh Tranh, lỗi tại . Nếu như năm đó rời , hoặc là sớm chút biết được tình em phải chịu khổ nhiều như vậy, con cũng ...'

      đến đây Cung Quý Dương tiếp được nữa, ngay cả người đàn ông như cũng có chút nghẹn ngào thành lời, chỉ ôm vào lòng, chặt, để mặt vùi sâu vào ngực , muốn người phụ nữ mà thương nhất nhìn thấy lệ trong mắt .

      Hai mươi tám năm, Cung Quý Dương chưa từng rơi giọt nước mắt nhưng lúc này đây, trong hốc mắt có dấu lệ. Từ đến lớn, cho dù tuổi còn bị đưa đến tổ chức chịu huấn luyện đặc biệt cực kỳ hà khắc vẫn chưa từng rơi giọt lệ. Vậy mà hôm nay, khi biết được toàn bộ của câu chuyện, khi hình dung ra tình cảnh của Sầm Tử Tranh năm đó, nghĩ đến khổ sở thế nào khi rời khỏi trường học, đau lòng thế nào khi mất đứa con , lòng của mới cảm nhận được, nỗi đau tê tâm liệt phế là như thế nào, trong mắt bắt đầu có thứ gọi là nước mắt.

      Chừng như cảm nhận được điều gì, Sầm Tử Tranh từ trong ngực chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy hốc mắt ẩm ướt của , thể tin được đưa tay, nhàng chạm vào má ...

      ' ... khóc sao?'

      Lòng hiểu sao chợt nhói đau. phải vì chuyện của tám năm trước nữa mà chỉ đơn giản là vì nhìn thấy những giọt nước mắt hiếm hoi kia của Cung Quý Dương ...

      Thực ra biết vẫn luôn gạt chính mình. Tám năm sau, khi lần đầu tiên gặp lại Cung Quý Dương, bất tri bất giác tin tưởng . Chỉ có điều, chuyện trôi qua tám năm, cũng muốn điều tra cái gì là nữa, cũng muốn chấp nhận điều rằng tất cả chỉ là hiểu lầm bởi vì có thể thay đổi được đó là, con còn.

      Hôm nay, chính là tối hôm nay, ngày bình thường như mọi ngày, dưới ánh trăng mờ ảo, hai người lại có buổi chuyện bình thường chút nào.

      tiếp xúc dịu dàng của Sầm Tử Tranh khiến cho lòng Cung Quý Dương càng thêm đau, nắm lấy bàn tay đặt má mình, dời xuống môi dịu dàng đặt lên đó nụ hôn, dịu dàng mang theo muôn vàn tình ý.

      'Hận đúng ? Nhất định là rất hận . Bây giờ ngay cả cũng hận chính mình ...'

      Trong mắt Cung Quý Dương tràn ngập hình bóng , rốt cuộc cũng hiểu được điều, vì sao gặp nhau lần nữa thái độ của lại khác biệt đến thế.

      'Tôi biết ... biết ...'

      Tâm tư của Sầm Tử Tranh lúc này toàn bộ đều bị những việc xảy ra tối nay làm đảo lộn hết, yếu ớt thào: 'Vì sao lúc đó lâu như vậy? Hoàn toàn chút tin tức nào. Tôi tìm ... tôi tìm khắp nơi nhưng làm sao biết đâu chứ? ... giống như bốc hơi trong khí vậy, bỏ lại tôi mình ...'

      càng càng ấm ức, nước mắt cũng như sợi trân châu bị đứt dây ào ạt rơi nhưng còn chưa rơi xuống được môi của Cung Quý Dương lau khô ...

      'Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi ....'

      Lòng đau như dao cắt, Cung Quý Dương ngừng thủ thỉ lời tạ lỗi bên tai như muốn đem những gì thua thiệt lần biểu đạt ra hết.

      'Mẹ của trước giờ có bệnh tim, lúc đó bởi vì bệnh của mẹ bộc phát nên mới bất dắc dĩ trở về Mỹ nhưng khi về đến đấy mới nhận được tin xưởng đạn dược nảy sinh chút vấn đề. Dù sao cũng là người thừa kế tương lai của Cung thị, vì vậy thể đến đó xử lý nhưng ngờ nơi đó bởi vì cố nên hoàn toàn có tín hiệu liên lạc gì cả, dùng điện thoại bàn cũng chỉ đánh được điện thoại trong nước, cách nào đánh được điện thoại quốc tế!

      thở dài tiếng, ngờ, lần ly biệt chính là tám năm!

      ' như vậy lúc đó biết tôi có con của sao?' xong câu này Sầm Tử Tranh cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh ...

      Trong đầu vẫn cách nào xua tan nụ cười hiền hòa của Ngải Ân Hà ...

      'Nha đầu ngốc, nếu như biết, đừng xử lý chuyện của Cung thị, cho dù trời sập cũng ngay lập tức trở về bên cạnh em, để em chịu ủy khuất như vậy!' Cung Quý Dương như đinh đóng cột.

      Gương mặt nhắn của Sầm Tử Tranh càng tái nhợt ...

      'Sao lại như thế chứ? Giọng yếu ớt như gió đùa mặt nước ...

      'Nhưng ... nhưng Ân Hà ấy gọi điện thoại báo cho biết chuyện này. Sao lại ...'

      Chẳng lẽ là ... Ân Hà dối?

      Chợt nghĩ đến khả năng này, lòng Sầm Tử Tranh càng đau đớn, Ân Hà chính là người mà tin tưởng nhất lúc đó. Ngay cả người bạn thân nhất của , Tĩnh Nghiên, cũng biết năm đó xảy ra chuyện gì.

      Sao ấy lại có thể phụ lòng tin và nhờ cậy của chứ?

      Còn Cung Quý Dương nghe câu này của , trong mắt xẹt qua tia tinh quang, nhu tình nồng đượm trong mắt biến thành hung ác.

      ' ta còn gì với em nữa ?' Giọng cũng trở nên lạnh lùng.

      Sầm Tử Tranh lắc đầu: 'Thực ra lúc đó ấy thực rất quan tâm đến chuyện của tôi và , chỉ ngờ ...'

      cười cách tự trào, nhìn Cung Quý Dương, hỏi lại lần nữa: 'Còn có chuyện, có học tỷ học tôi lớp. ấy hai người lúc đầu là cặp tình nhân, hơn nữa ấy cũng mang thai con của , nhưng bị ép buộc phải bỏ ... chuyện này, Ân Hà cũng có ở đó, ấy giải vây giúp em ... Ân Hà còn , còn hy vọng tôi và được hạnh phúc, ấy còn , ấy chỉ xem như trai ...'

      Mày Cung Quý Dương càng lúc càng nhíu chặt ...

      ' có con với kia?'

      hỏi ngược lại , 'Tranh Tranh, ngại cho em biết, đúng là trước khi gặp em có rất nhiều bạn nhưng trước khi chưa xác định tâm ý của mình, tuyệt đối để cho bất cứ người phụ nữ nào có cơ hội mang thai đâu. Chỉ có em ... chỉ có ở bên cạnh em mới làm bất cứ biện pháp phòng hộ nào bởi vì muốn em sinh con cho !'

      Sầm Tử Tranh đưa tay bịt chặt miệng mình ...

      Tất cả đều là lừa dối mình sao?

      Tất cả đều là lừa dối mà Ân Hà sắp đặt sao?

      Hơi thở càng lúc càng trở nên dồn dập. Tám năm trước đả kích khi cho rằng Cung Quý Dương phản bội khiến gần như thở được vậy mà tám năm sau, lại bởi vì phản bội của người mà tin tưởng đả kích lần nữa.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 21: phơi bày (6)
      Dịch : dquynh122

      Cung Quý Dương bắt đầu dần hiểu ra chút manh mối của việc xảy ra, xem ra tám năm qua đúng là tên ngốc . Món nợ này cũng đến lúc tính toán chút rồi!

      'Tranh Tranh, em biết , trước khi gặp em rất hận em!'

      trìu mến vuốt mái tóc dài của , ánh mắt hung ác thu liễm lại, giọng với .

      'Hận tôi? ... vì sao lại hận tôi?' Bây giờ đến lượt Sầm Tử Tranh hiểu.

      Nhìn sâu vào mắt , vẻ mặt càng lộ hoang mang.

      Chừng như nhận ra đôi mắt đẹp của tràn ngập nghi hoặc, môi Cung Quý Dương câu lên đường cong đẹp đẽ.

      ' nghĩ nếu như đúng như những lời những bức ảnh kia cũng là giả rồi!'

      'Ảnh? Ảnh nào?' Sầm Tử Tranh sửng sốt hỏi lại Cung Quý Dương.

      'Bỏ , biết chân tướng của chuyện này vì vậy cần nữa, bằng khiến em rất khó chịu!'

      dịu dàng ôm lấy , đem gương mặt tuất dật vùi sâu vào gáy , sâu hít thở hương thơm thanh mát của , vạn phần quyến luyến.

      Lòng Sầm Tử Tranh bởi vì hơi thở của mà nhấp nhỏm yên nhưng rất nhanh, vội đẩy ra, ngẩng mặt lên nhìn với ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu ...

      ' cho tôi nghe , những tấm ảnh nào? Còn có chuyện gì mà tôi biết sao?'

      rất tò mò, hơn nữa là rất hoang mang, những tấm ảnh như thế nào mới có thể khiến cho Cung Quý Dương tin là chứ?

      Cung Quý Dương thở dài tiếng, bàn tay vẫn lưu luyến vuốt ve mái tóc dài của , 'Là ảnh chụp em và Thư Tử Hạo, góc độ trong ảnh chụp rất khéo khiến cho thoạt nhìn động tác của hai người rất ái muội!'

      Sầm Tử Tranh lập tức ngây ngốc tại chỗ ...

      lâu sau mới hoàn hồn lại, bàn tay nhắn ý thức bấu chặt lấy cổ áo của Cung Quý Dương giống như muốn tìm kiếm tin tưởng của .

      'Tôi vốn biết những chuyện này. Tôi với Thư Tử Hạo hề có bất cứ quan hệ nào ...'

      Sao lại thế chứ?

      chợt nhận ra mình rơi vào cái bẫy được thiết kế hết sức tinh vi!

      Cung Quý Dương rất nhanh lại ôm vào lòng, thấp giọng thầm bên tai : 'Tranh Tranh, tin em, tin tưởng em. Khi gặp lại em lần nữa, tất cả oán hận đều còn, tất cả đều hóa thành tình sâu đậm. Lúc đó mới biết, vẫn còn em, em rất nhiều, căn bản là đành lòng hận em!'

      Bị cánh tay cường tráng của ôm lấy, nước mắt Sầm Tử Tranh lần nữa lại rơi ...

      Tám năm, thời gian tám năm đối với người bình thường mà có lẽ cũng chẳng có gì đáng nhưng đối với số người, tám năm đủ để tạo ra những ký ức có lẽ đời cũng khó mà quên được. chợt nhớ đến "Bán sinh duyên" của Trương Ái Linh, từng câu từng chữ bà viết trong đó giống như dành riêng để mô tả và Cung Quý Dương vậy ...

      Trong cõi trời đất

      Bao giấc mộng nổi trôi

      Rốt cuộc có bao nhiêu giấc mộng

      Được sống chết có đôi?

      vội vàng

      Chớp mắt lại là mùa thu

      Qua bao nhiêu mùa thu nữa

      Mới đến tận cùng?

      Quay đầu lại, nửa đời như mộng, dừng ở nơi đâu?

      Dừng nơi trái tim người đó, trốn trong nước mắt

      Quay đầu lại, nửa đời vội vã, lướt qua như mộng

      như cơn gió, vội đến rồi

      Lòng em, vừa đầy lại vơi

      Quay đầu lại, nửa đời vội vã, lướt qua như mộng...

      Giấc mộng

      Như cánh diều, theo gió bay xa

      Đến nơi chân trời ...

      Cung Quý Dương vẫn ôm chặt , như muốn cùng hòa thành nhất thể, vĩnh viễn cũng buông tay, chia lìa, để mặc phóng túng khóc trong ngực mình. biết lúc này, chỉ có nước mắt mới là cách tốt nhất giúp bình phục lại tâm trạng.

      Sầm Tử Tranh lúc này như đứa bé được "người lớn" Cung Quý Dương sủng nịch, che chở, bàn tay to của vỗ sau lưng , dịu dàng đặt những nụ hôn lên gương mặt còn đẫm nước mắt của ...

      lúc lâu sau tiếng khóc của mới dần lại, chỉ còn là tiếng thút thít, Cung Quý Dương nâng cằm lên, âu yếm : 'Tranh Tranh, trở về được ? Trở về bên , được ?'

      hiếm khi Cung Quý Dương dùng giọng hòa hoãn thế này để thương lượng, vẻ tà tứ bá đạo thường ngày lúc này lại bị thay thế bằng dịu dàng như hoàng tử.

      Có phải khi ác ma hóa thân thành hoàng tử xứng đáng có được tình và hạnh phúc ?

      'Chúng ta ... chúng ta ...'

      Sầm Tử Tranh ngẩng đầu, nước mắt mông lung nhìn Cung Quý Dương, đau lòng thốt lên, 'Chúng ta thể trở lại ...'

      Chẳng lẽ phải vậy sao?

      Có những việc, cho dù cách tám năm vẫn thể thay đổi được!

      là tổng giám đốc của Cung thị, đương nhiên phải tìm con nhà giàu môn đăng hộ đối làm vợ mới đúng. với sao lại có thể về bên nhau được chứ? Cho dù muốn, còn mẹ sao? Vị phu nhân đó có lẽ là cửa ải rất khó qua, chẳng lẽ phải nhìn thấy cảnh tách khỏi gia đình vì sao?

      'Tranh Tranh, biết em lo lắng điều gì. Những chuyện khác em hoàn toàn cần lo lắng gì cả, em chỉ cần biết, em là người phụ nữ của Cung Quý Dương, người em chỉ có Cung Quý Dương là đủ rồi. đương chỉ là chuyện của hai chúng ta, hề liên quan đến bất kỳ người nào khác!'

      cách cực kỳ kiên định, vẻ sốt ruột chờ mong hề che dấu trong đôi mắt đen thâm thúy.

      'Quý Dương, chuyện xảy ra tám năm trước chẳng lẽ đủ để thức tỉnh sao? Hai chúng ta căn bản là có khả năng, có khả năng ...'

      Sầm Tử Tranh chợt nghẹn lại, trái tim đau đớn gào thét khiến cho cả người cũng run lên ...

      Nếu như nỗi đau của tám năm trước khiến mất lòng tin đối với tình tám năm sau, sợ tình làm mất càng nhiều hơn. Cho dù muốn trở thành con thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ sợ còn chưa bay được đến ngọn lửa ái tình kia gãy cánh giữa đường!

      Thấy dáng vẻ chim sợ cành cong của , Cung Quý Dương vội nắm chặt cổ tay , giọng cực kỳ kiên định: ' với , cho em xem thứ này. Sau khi xem xong, nếu như em vẫn còn muốn cự tuyệt, tôn trọng lựa chọn của em!'

      rồi nắm tay bước nhanh về phía xe của mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :