1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 12: Bắt đầu nghi ngờ (2)
      Dịch : dquynh122

      Tiếng rống bất mãn của Cung Quý Dương ong ong bên tai , nhìn sâu vào đôi mắt quá mức nghiêm túc của , có chút bối rối, vừa định nỗi đau như xuyên thấu qua trái tim yếu ớt của .

      'Tình dành cho tôi?'

      lúc sau mới nhàn nhạt lên tiếng, trong giọng khó nhận ra tia trào phúng, 'Tôi nghĩ tôi đủ sức đón nhận tình của Cung đại tổng giám đốc!'

      'Ý của em là sao?'

      phải Cung Quý Dương hiểu hàm ý trong câu của nhưng điều làm khó hiểu là vì sao trong mắt lại tràn ngập phẫn hận và cừu thị.

      Vì sao lại như thế?

      Nào ngờ Sầm Tử Tranh nghe Cung Quý Dương hỏi câu này, nét trào phúng càng gương mặt xinh đẹp.

      'Ý của tôi đơn giản lắm, hôm nay của tám năm sau tôi cần tình của nữa bởi vì tình của khiến người ta mất mạng!'

      Mày Cung Quý Dương hơi nhíu lại: 'Tranh Tranh, em ...'

      'Bỏ , cần gì thêm nữa. Cung Quý Dương, nếu tôi chấp nhận khiêu chiến của , vậy đương nhiên tôi cố hết sức vận hành việc kinh doanh của thương hiệu Leila. Về những chuyện khác tôi mong đừng can thiệp đến, cũng đừng đến làm phiền tôi!'

      Sầm Tử Tranh sốt ruột ngắt lời Cung Quý Dương, dãy dụa khỏi ôm ấp của , nhặt lấy quần áo mặc vào rồi bước ra ngoài.

      Chuyện ngoài ý muốn lần này khiến rất hoảng loạn, phòng tuyến mà dựng lên cho mình từ từ sụp đổ, điều này khiến hết sức bất an.

      Còn về phần Cung Quý Dương, những lời và thái độ của khiến rơi vào cơn suy tư miên man!

      ***

      Bận rộn suốt cả ngày phòng làm việc của thương hiệu Leila rốt cuộc cũng có thể bắt đầu vào hoạt động nhưng gian rộng lớn của cả tầng lầu khiến cho Sầm Tử Tranh có chút khó xử. Dù sao trước đây thương hiệu Leila cũng chỉ là văn phòng làm việc hơn nữa chính bởi vì thích quản lý nghiệp vụ nên mới mở rộng thành công ty mà giữ nguyên trạng phòng làm việc.

      Bây giờ khác rồi, xem ra phải đưa phòng làm việc theo khuôn khổ của công ty lớn mới được.

      Cộc cộc cộc!

      tràng tiếng gõ cửa vang lên kéo Sầm Tử Tranh trở về với thực.

      'Vào !'

      Alina tươi cười đẩy cửa phòng làm việc của Sầm Tử Tranh, nghiêng đầu nhìn vào: 'Leila, chúng tôi tan sở, chị có về cùng ?'

      Sầm Tử Tranh thở dài tiếng, lắc đầu: 'Chị còn số việc phải làm, mọi người về trước !'

      Alina cười cách thần bí sau đó lấy từ trong túi ra chiếc khăn lụa vào đưa cho Sầm Tử Tranh.

      'Cho chị hả?'

      Sầm Tử Tranh nghi hoặc nhìn , tự dưng lại đưa cho khăn lụa làm gì?

      Ý cười mặt Alina càng sâu, hắng giọng : 'Tuy rằng chúng ta đều là người trưởng thành, vừa nhìn biết nhưng chị tan sở cũng phải ra ngoài, bị người khác nhìn thấy tốt lắm đâu. Em đây là lo cho chị đó!'

      Sầm Tử Tranh nghe vậy càng như rơi vào trong sương mù, nỗi nghi hoặc càng lúc càng sâu.

      'Alina, em gì vậy?'

      Alina khoác khăn lụa lên cổ sau đó chỉ chỉ tay về phía cổ mình như ra dấu, cười cách ái muội rời .

      Sầm Tử Tranh hơi sửng sốt nhưng sau đó chợt nghĩ ra điều gì, chạy như bay đến phòng vệ sinh mới hoảng hốt phát ra cổ mình có dấu hôn ràng, dấu hôn như đóa hoa mai đỏ rực nổi bật làn da tuyết trắng.

      Sắc mặt bỗng chốc tái nhợt!

      Sao lúc mặc quần áo hề để ý đến điểm này chứ?

      Trời ạ, xấu hổ. Các đồng nghiệp đều nhìn thấy cả rồi, họ nghĩ thế nào đây?

      Ai cũng biết vừa nãy bước ra từ phòng của tổng giám đốc nha!

      muốn tìm cái lỗ để chui vào!

      Khi tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, Sầm Tử Tranh mới hoàn hồn lại, vội đem khăn lụa thắt lên cổ rồi bước ra phòng vệ sinh.

      'Vào !'

      ngồi lại xuống ghế, ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: 'Alina, sao em còn chưa về?'

      Alina nha đầu này, chắc là đến nhìn xem xấu hổ đến mức nào đây!

      Nào ngờ ...

      'Có cấp chu đáo như em, cấp dưới của em chắc rất hạnh phúc!'

      giọng trầm ấm đầy từ tính chợt vang lên.

      Sầm Tử Tranh vội ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Cung Quý Dương nhàn nhã tựa lưng vào cửa phòng mình, mặt liền lộ ra tia chán ghét.

      'Tôi nghĩ có cấp xuất quỷ nhập thần như , cấp dưới của chắc rất xui xẻo!'

      là quỷ sao? Từ sáng tới tối cứ bám theo !

      Cung Quý Dương giận mà cười: 'Đừng quên, em bây giờ là cấp dưới của đó!'

      'Đây là điều khiến tôi cảm thấy sỉ nhục nhất trong đời mình!'

      Sầm Tử Tranh cay độc trả đũa. hoàn toàn sợ đắc tội , ngược lại còn hy vọng nổi cơn tức mà bỏ , như vậy còn quanh quẩn lại trước mặt nữa.

      Cung Quý Dương tỏ vẻ tán đồng câu của , tức cười lắc đầu : 'Tranh Tranh, lâu nữa đâu em hiểu, ở bên cạnh em rất hạnh phúc!'

      Phanh!

      tiếng động lớn vang lên, Sầm Tử Tranh ném mạnh xấp văn kiện lên bàn.

      'Cung đại tổng giám đốc, xin mời ra ngoài. Tôi biết sao lại rảnh rỗi như vậy nhưng tôi bận lắm, có thời gian đấu võ mồm với ngài!'

      Môi Cung Quý Dương câu lên nụ cười như có như , gì thêm chỉ bước đến trước mặt , đôi tay hữu lực chống lên mặt bàn làm việc làm bằng gỗ đàn, dáng vẻ như con chim ưng dương cánh, tuy cách cái bàn nhưng áp lực từ gần như vây phủ lấy Sầm Tử Tranh.

      ' ...'

      Sầm Tử Tranh bắt đầu cảm thấy như thiếu khí, hô hấp chợt trở nên khó khăn.

      Tuy phòng làm việc mà Cung thị bố trí cho rất lớn nhưng vừa đến gần liền cảm thấy gian trở nên rất chật chội, giống như chỉ đủ chứa hai người bọn họ.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 13: Bắt đầu nghi ngờ (3)
      Dịch : dquynh122

      'Hôm nay cần tăng ca, em thu dọn chút rồi chúng ta trở về nhà mẹ em!'

      Câu của thoạt nghe có vẻ hời hợt nhưng khẩu khí mang theo loại mệnh lệnh cho người ta kháng cự!

      'Ai cùng chứ?'

      Sầm Tử Tranh nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt ngờ vực. rốt cuộc định làm gì?

      Thấy vẻ sửng cồ của , Cung Quý Dương chỉ cười khẽ: 'Trước khi đến đây gọi điện thoại trước cho bác , tối nay chúng ta về thăm bà, Tranh Tranh, nhanh dọn dẹp đồ đạc , chúng ta kẻo muộn!'

      Giọng điệu của hệt như người chồng với vợ mình khiến Sầm Tử Tranh nghe xong khỏi rợn cả người.

      ' gọi điện thoại cho mẹ tôi? bằng vào cái gì mà gọi điện thoại cho mẹ tôi?' kích động hỏi lại.

      Người đàn ông này hành động đúng là ngoài sức tưởng tượng của mà. Nhưng thái độ cao cao tại thượng này của khiến cảm thấy rất thoải mái!

      So với tám năm trước Cung Quý Dương càng trở nên bá đạo, bá đạo đến nỗi khiến tức đến nghiến răng nghiến lợi. Vì sao sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy thái độ của vẫn là thản nhiên như , hơn nữa còn từng bước từng bước muốn xói mòn ý chí của ?

      điềm tĩnh nhưng ép người cách bá đạo khiến có chút hoang mang, lại có chút sợ hãi.

      Cung Quý Dương thấy vậy ngược lại vẫn rất thản nhiên, vòng qua bàn làm việc, thân hình cao lớn hơn cúi xuống, đôi tay vòng qua hai bên người , đem vây lấy trong phạm vi của riêng .

      Đôi mắt sắc sảo mang theo ý cười lại có thêm linh lợi khiến người ta dám xem thường.

      Sầm Tử Tranh khó cảm nhận thấy nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào, khỏi có chút áo não. Vẫn là nên ngoan ngoãn nghe lời, nơi đây là địa bàn của , là vương quốc của , nếu như lỡ kích động , hậu quả nhất định chỉ có mình chịu.

      ngốc như vậy, đấu với lúc này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá!

      Chỉ là ... hơi thở của cứ quẩn quanh bên , quen thuộc mà trầm ổn khiến cảm giác khác thường, hơn nữa rất bất an.

      Yên lặng! Hai người ai nấy lòng mang tâm khiến cho bầu khí trong phòng chợt yên lặng cách đáng sợ!

      Sầm Tử Tranh tiếng nào mà Cung Quý Dương cũng im lặng, chỉ yên lặng nhìn gương mặt xinh đẹp của .

      yên lặng đáng sợ đó như tiềm loại nguy cơ, giống như có con dã thú rình rập, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra, cắn nuốt vào bụng xương cốt chừa!

      Tuy Sầm Tử Tranh ngẩng đầu nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ cho biết ...

      nhìn , hơn nữa nhìn rất chăm chút! Hai luồng ánh sáng như có điện ngừng bắn về phía , mang theo ý muốn chiếm hữu thể xem thường.

      Loại cảm giác này khiến cho rất thoải mái, càng cảm thấy được tự nhiên, nhịn được ngẩng đầu lên nhìn vừa hay đối mặt với đôi mắt mang theo ý cười như có như của , đôi mắt đó, sáng đến dọa người lại mang theo vẻ đắc ý khi thấy mưu được thực khiêu khích.

      Sầm Tử Tranh càng lúc càng đứng ngồi yên, trong mắt cũng lộ ra chút hoang mang cộng thêm chút được tự tại! Bị loại ánh mắt như tia X nhìn đăm đăm vào như muốn soi thấu nội tâm , điều này thoải mái!

      ' ... nhìn tôi thế làm gì? Chẳng lẽ tôi gì sai sao?'

      ', sai!'

      Nơi khóe miệng ý cười càng sâu, miệng nhưng mắt vẫn quên nhìn , trong đôi mắt thâm thúy mang theo trìu mến khó mà phát , giọng trầm ấm đầy sức hút mang theo chút tà tứ khiến người nghe khỏi phát run: 'Vật , em sợ cái gì?'

      'Sợ? tức cười, tôi có cái gì phải sợ chứ?'

      Sầm Tử Tranh hơi co người về sau chút, rũ đôi mi dài như che dấu nội tâm hoang mang của mình nhưng miệng vẫn mạnh dạn .

      Thấy vậy, vẻ trìu mến trong mắt Cung Quý Dương càng sâu, sủng nịch nhìn từ từ cúi thấp người xuống, tay vòng qua eo của , giữ chặt chẽ trong vòng tya mình, đôi môi tà ác phủ lên vành tai mẫn cảm của : ' có gì phải sợ? Vậy vì sao dám nhìn ?'

      Hơi thở nóng rực đầy nguy hiểm phớt qua tai khiến cho lòng Sầm Tử Tranh run rẩy ...

      lúc ngẩng đầu lên muốn giải thích cho phản ứng vừa rồi của mình mắt lại tiếp xúc với ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt người khác của , trong lòng chợt ũ rũ, lời đến bên môi cũng như nghẹn lại, có cách nào ra được ...

      Tuy xa cách tám năm nhưng Sầm Tử Tranh vẫn rất ràng cá tính hay thay đổi thất thường của , vẻ mặt càng ôn nhu, nụ cười càng rạng rỡ càng có khả năng tức giận.

      Lúc này nếu như mực kháng cự chỉ càng khiến có phản ứng mãnh liệt hơn ...

      Hay là, vốn là có ác ý, chờ phản kháng lượng sức mình của ... để rồi sau đó có thể hưởng thụ quả ngọt của chiến thắng ...

      Giống như ... trước đó đem ăn sạch vậy!

      'Tôi biết gì!'

      xong câu này liền im lặng, lúc này, vẫn là nên im lặng tốt hơn!

      Đôi môi mỏng đẹp như được tạc thành bắt đầu hạnh kiểm xấu lướt chiếc cổ mảnh khảnh thơm tho và vành tai trắng nõn của , mang đến từng cơn tê dại khó chịu dị thường ...

      Sầm Tử Tranh run rẩy muốn tránh thoát khỏi nhưng Cung Quý Dương nhanh hơn bước chế trụ: 'Tranh Tranh, ngoan ngoãn nghe !'

      Trong giọng ôn nhu lại mang theo chút lạnh lùng khiến người ta thể nghe theo.

      'Thực ra nên biết em sợ điều gì ...'

      Bởi vì câu của cả người Sầm Tử Tranh cứng đờ, nhịn được vội duỗi người, cố gắng trấn định lại nội tâm hoảng loạn của mình.

      'Cung Quý Dương, trò xiếc của chơi xong chưa? Buông tôi ra!'

      Ánh mắt Cung Quý Dương quét qua gương mặt dần trở nên trắng bệch của cách đầy ý xấu, vẻ như ta muốn là được.

      Sầm Tử Tranh ngẩng đầu cách cao ngạo nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ý cười của , nghĩ kỹ rồi, càng nhượng bộ càng lấn tới, tuyệt đối thể tiếp tục nhượng bộ!

      Ý cười môi Cung Quý Dương càng sâu hơn, duỗi ngón tay, vuốt ve gương mặt trắng nõn của , vuốt theo đường cong ưu nhã của chiếc cổ cao khiến cho khỏi thở rút hơi.

      'Tranh à, em sợ ... em sợ mình ... lần nữa!'

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 14: Bắt đầu nghi ngờ (4)
      Dịch : dquynh122

      Câu của như quăng quả bom vào lòng Sầm Tử Tranh, ngay lập tức khiến tim vỡ tung thành từng mảnh.

      Ngược lại với , tên đầu sỏ là vẻ mặt rạng rỡ, biểu tình ôn nhu như chuyện với người tình, môi câu lên, lười lĩnh : 'Tranh à, có biết vì sao nhất định phải để em đến Cung thị làm việc ?'

      Sầm Tử Tranh trả lời , tận lực tìm lại bình tĩnh bởi vì câu của mà sắp biến mất dấu vết ánh mắt lại lần nữa nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của , ánh nhìn suồng sã mà nóng bỏng lại mang theo chút chờ mong của kẻ săn ...

      ' muốn em nhìn thấy chồng tương lai của em lúc làm việc là như thế nào, muốn em biết, người đàn ông như có đáng để được em hay ?'

      'Tôi lấy !' Sầm Tử Tranh cần suy nghĩ, trả lời dứt khoát.

      'Vô ích thôi ...'

      Cung Quý Dương thở dài tiếng, lắc đầu dáng vẻ như bất lực: ' sai, em quyết định gả cho chỉ đáng tiếc là, chấp thuận điều đó!' Vẻ giảo hoạt trong đáy mắt che dấu được.

      dứt lời nhanh nhẹn cởi chiếc khăn lụa cổ ra, chừng như bất mãn với dấu diếm của , gương mặt tuấn lộ ra vẻ vui rệt nhưng rất nhanh, vui bị thay thế bằng nụ cười mỉm ...

      'Tranh Tranh, thứ lưu lại cho em, cho phép em che !'

      dứt lời nhanh chậm cúi đầu xuống, tinh chuẩn đặt nụ hôn lên môi ...

      Đầu lưỡi cuồng dã mà bá đạo xâm nhập ...

      Bàn to to chút khách khí cách lớp vải áo mỏng manh xoa nắn gò ngực rất tròn của ...

      Sầm Tử Tranh cố sức giãy dụa nhưng trong mỗi hơi thở của đều là hương vị của ...

      Đôi tay muốn chống cự cũng dễ dàng bị bàn tay to của chế trụ, ngoặt ra sau lưng.

      Trí nhớ về cơn kích tình ban trưa lại lần nữa tràn vào trong đầu rồi xuyên khắp tứ chi, có cách nào ngăn được suồng sã trêu chọc của đầu lưỡi , để mặc trong khoang miệng mình công thành đoạt đất. Cả người ớt chỉ có thể tựa vào người để đứng vững, dùng hết tự chủ để thoát ra tiếng ngâm nga.

      'Đừng làm vậy ... buông tôi ra ...'

      Đôi mắt mơ màng, tiếng nỉ non đầy bất lực khiến cho lời cự tuyệt của nghe chẳng có chút sức thuyết phục nào.

      Nghe như nghe, môi vẫn di chuyển nơi chiếc gáy tuyết trắng của , chuyên tâm chế tạo ra dấu ấn khác của riêng ...

      Cảm giác tê dại, ngứa ngứa lại có chút đau, cảm giác phức tạp như món ăn có đủ vị chua cay mặn ngọt làm đầu óc hỗn loạn ...

      Cả người Sầm Tử Tranh run khẽ, mà dường như, còn chút sức lực nào để run rẩy.

      Vì sao lại như thế chứ?

      Vì sao mình có cách nào cự tuyệt ?

      lúc lâu sau Cung Quý Dương mới ngẩng lên, tay cũng buông ra để được tự do ...

      Trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy hài lòng và tán thưởng đối với "thành quả" của mình - đóa hoa mai đỏ rực kiêu ngạo nở làn da tuyết trắng của !

      'Tranh Tranh!' Giọng đầy thỏa mãn lại có chút bá đạo gọi tên , 'Em là của !'

      'Tôi phải ... tôi phải là của ...' Lại lời thào đầy bất lực nhưng đó là ý niệm mà luôn theo đuổi.

      'Tranh Tranh, gặp lại em chỉ có thể chấp nhận số phận!'

      thấp giọng tuyên cáo bên tai , ánh mắt sáng như sao càng tôn lên vẻ tuấn tú gương mặt , ngũ quan tinh xảo như bức tượng được điêu khắc cách hoàn mỹ mang theo vẻ tà tứ khiến người ta khó mà chống đỡ.

      Sầm Tử Tranh nghẹn giọng, cảm giác như có đám mây đen dần ép xuống , ép đến cơ hồ thể hô hấp.

      ***

      Buổi tối, khi ánh đèn xe quét qua bóng người đàn ông đứng trong vườn hoa, chiếc xe đột ngột dừng lại ...

      Cái bóng dài của người kia dưới ánh đèn xe trông càng dài hơn, cũng độc của ta.

      Chiếc xe chưa dừng hẳn lại Sầm Tử Tranh vội đẩy cửa xe bước nhanh về phía người đàn ông, thấy hành động của , trong đôi mắt Cung Quý Dương xẹt qua tia trầm!

      'Tử Hạo?'

      Sầm Tử Tranh dè dặt kêu lên, lúc này chợt có cảm giác như mình mắc nợ Thư Tử Hạo, biết tìm chắc sắp điên rồi nhưng lúc đó quả có cách nào đối mặt với người đàn ông này.

      'Tử Tranh!'

      Thư Tử Hạo quay đầu lại, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, mắt chợt sáng lên bước nhanh đến ôm vào lòng.

      'Tử Tranh, vì sao thể liên lạc với em được vậy? Em biết là lo lắng đến mức nào sao?'

      gương mặt tuấn dật lộ lo lắng và tình ý sâu đậm.

      'Tử Hạo, đừng như vậy!'

      Sầm Tử Tranh ngượng ngùng vội đẩy ra bởi khó cảm nhận được từ phía sau mình, trong chiếc xe đỗ cách đó xa có đôi mắt chiếu những tia nhìn sắc bén về phía mình.

      ' biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mọi người dời phòng làm việc về tòa nhà của Cung thị sao?'

      loạt câu hỏi của Thư Tử Hạo như tràng pháo liên thanh bắn tới, tay nắm chặt lấy tay buông.

      'Tử Hạo, xin lỗi ... về chuyện hợp tác giữa chúng ta ... em có lòng mà có sức ...'

      Thư Tử Hạo nghe vậy, trong mắt có chút xao động: 'Nha đầu ngốc, em cũng biết là quan tâm phải là có hợp tác với nhau hay , nếu phải so sánh, nên quan tâm em hơn là chuyện hợp tác ...'

      'Tử Hạo, em ...' Sầm Tử Tranh vừa định câu bị tiếng mở cửa xe sau lưng ngăn lại.

      'Tôi nghĩ về điểm này Thư học đệ suy nghĩ nhiều quá rồi, Tranh Tranh từ đầu đến cuối đều là người của tôi, bất luận là cuộc sống riêng hay là công việc tôi đều có tư cách chiếu cố ấy hơn học đệ, phải sao?'

      Cung Quý Dương chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, ánh trăng chiếu tranh sáng tranh tối lên gương mặt tuấn của càng khiến nó thêm phần tà tứ, thoạt trông có vẻ dọa người.

      'Cung Quý Dương?' Thư Tử Hạo kinh hãi thốt lên, ngờ Cung Quý Dương lại cùng xuất với Tử Tranh.

      'Tranh Tranh, gió lớn lắm, chúng ta nhanh vào nhà thôi!'

      Cung Quý Dương cũng thèm để ý đến Thư Tử Hạo, cởi áo vest của mình ra khoác lên người Sầm Tử Tranh, động tác cực kỳ ôn nhu, liền mạch lưu loát như làm điều này hằng trăm hằng nghìn lần vậy, tình ý hề che dấu.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 15: Bắt đầu nghi ngờ (5)
      Dịch : dquynh122

      Sầm Tử Tranh hung hăng nắm chặt bàn tay, biết nên đẩy Cung Quý Dương ra nhưng ...

      Cho dù có đẩy ra thế nào? Có kinh nghiệm của mấy lần "tiếp chiêu" với phát , dù cho có làm gì dường như cũng là vô ích thôi.

      Lúc này Thư Tử Hạo mới từ cơn chấn động hoàn hồn lại, tiếng nào, chỉ kéo Sầm Tử Tranh trở lại bên cạnh mình.

      'Tử Hạo ...' Sầm Tử Tranh giật mình kêu lớn, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng rệt.

      'Tử Tranh, em điên rồi sao? Em quên lúc đó làm tổn thương em thế nào sao?'

      Thư Tử Hạo như bị ai đánh quyền rất nặng, hiểu vì sao tất cả phụ nữ đều điên cuồng vì Cung Quý Dương như vậy? Tám năm trước nếu như phải vì Cung Quý Dương Tử Tranh với sớm đôi, chừng bây giờ gia đình ấm êm hạnh phúc rồi.

      Điều khiến hiểu được là tám năm sau, Tử Tranh vì sao vẫn chọn lựa ở bên cạnh Cung Quý Dương. Dù lúc đó chịu đả kích nặng nề như vậy, vậy mà vẫn nề hà gì sao?

      'Tổn thương?'

      tuy nhưng Cung Quý Dương vẫn nghe được, nhíu mày hỏi lại.

      'Thư Tử Hạo, người thực thích châm dầu vào lửa!'

      đến tổn thương, còn có gì tổn thương hơn những gì phải chịu đựng chứ? Lúc đó người phụ nữ kia lựa chọn rời cùng người đàn ông trước mặt , hôm nay hết sức tự chủ mới chạy đến đấm cho người kia trận nữa, ngờ cái tên đáng chế kia còn ở đó những lời vu oan giá họa như vậy!

      Sầm Tử Tranh thấy tình thế căng thẳng vội thấp giọng với Thư Tử Hạo: 'Tử Hạo, về trước , chúng ta hôm khác tiếp, được ?'

      Nếu như lại đánh nhau trận nữa, Thư Tử Hạo chắc chắn vẫn là người chịu thiệt. nợ nhiều lắm rồi, sao lại đành lòng tiếp tục liên lụy đến nữa chứ?

      'Tử Tranh, có phải uy hiếp em ?' Thư Tử Hạo thấy như vậy, càng cảm thấy có gì đó đúng.

      Nhìn thấy hai người quan tâm lẫn nhau như vậy, môi Cung Quý Dương câu lên nhưng ý cười hoàn toàn tiến vào đáy mắt, lạnh nhạt :

      'Tranh Tranh, chúng ta vào nhà thôi!'

      Giọng của nhàng, phớt qua như lông vũ nhưng câu đánh trúng trọng điểm, nặng nề như mưa rền gió dữ, tàn khốc ép đến người ta thể thở nổi.

      Vì Tranh Tranh, gần như dùng hết tính nhẫn nại của mình!

      Sầm Tử Tranh còn lạ gì tính tình của , đương nhiên nhận ra được trong câu nhàng kia là dấu hiệu của cơn bão táp vì vậy lo lắng nhìn Thư Tử Hạo, : 'Tử Hạo, em biết vẫn rất quan tâm em nhưng em cũng phải là trẻ con nữa, em xử lý tốt quan hệ giữa em với . Yên tâm !'

      Nhưng Thư Tử Hạo chừng như hề phát giác ra mối nguy hiểm từ người đàn ông đối diện, vẻ mặt đầy lo lắng, hỏi lại: 'Tử Tranh, em sợ sao? làm tổn thương em kia mà, sao em lại phải sợ?'

      ', Tử Hạo. Xin , đừng nữa!'

      Thấy vẻ mặt của Cung Quý Dương càng lúc càng khó coi, nu cười mặt càng lúc càng lạnh, gian nan .

      'Tranh Tranh, trở lại đây!'

      Cung Quý Dương quát khẽ, đôi mắt tà tứ trầm xuống.

      Sầm Tử Tranh thở dài tiếng, vì muốn bảo vệ Thư Tử Hạo, chỉ đành bước đến đứng bên cạnh Cung Quý Dương.

      Bàn tay to mang tính chiếm hữu ôm chặt vào lòng, nhìn trước mặt tái xanh của , mỉm cười hài lòng: 'Ngoan ngoãn như vậy càng thương ...'

      Sầm Tử Tranh ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đầy ý cười tà ác của , đôi mắt trong veo của dấy lên tia phẫn hận nhưng chỉ đành mặc kệ ôm mình vào lòng.

      'Tranh Tranh ...'

      Lòng Thư Tử Hạo chợt chùng lại, bi kịch của tám năm trước dường như sắp tái diễn trước mắt .

      Cung Quý Dương xoay đầu, gương mặt chợt trở nên trầm ...

      'Thư học đệ, ngại cho ngươi biết , bất kể là tám năm trước hay tám năm sau ngươi đều là kẻ thua cuộc. Từ bỏ ý định !'

      xong ôm Sầm Tử Tranh về phía biệt thự.

      Đây là lần cảnh cáo cuối cùng dành cho Thư Tử Hạo!

      Nhìn theo bóng hai người, nhất là khi chạm vào đôi mắt chứa đựng nhiều điều muốn của Sầm Tử Tranh, Thư Tử Hạo chợt quát lên tiếng ...

      'Cung Quý Dương, đứng lại cho tôi!'

      Hai người cùng dừng bước chân, Cung Quý Dương quay đầu lại, đôi mắt phát ra những tia lạnh lùng như muốn đông cứng người đối diện.

      Ngược lại với , Sầm Tử Tranh cực kỳ khẩn trương nhìn hai người đàn ông, biết Thư Tử Hạo muốn gì với Cung Quý Dương, cũng dám tưởng tượng sau đó Cung Quý Dương đối phó với Thư Tử Hạo như thế nào.

      'Tử Hạo, đủ rồi!' vội lên tiếng đánh động .

      Nhưng Thư Tử Hạo chừng như hề nghe thấy, thẳng đến trước mặt Cung Quý Dương, đôi mắt mang theo chút giận dữ nhìn thẳng vào mắt Cung Quý Dương, rành mạch từng chữ: 'Tám năm trước, khi dùng thủ đoạn ác liệt kia làm tổn thương Tử Tranh, bây giờ còn tư cách gì mà có được ấy lần nữa? Càng cần đến có tư cách gì khống chế tự do của ấy?'

      'Ngươi cái gì?'

      Giọng của Cung Quý Dương chợt trở nên lạnh như băng, cỗ khí tức nguy hiểm quẩn quanh giữa ba người.

      Thủ đoạn ác liệt?

      Chuyện khôi hài như vậy đây cũng là lần đầu tiên nghe được!

      'Hừm ...'

      Thư Tử Hạo cười lạnh tiếng, trong mắt toàn là khinh miệt lẫn chế giễu: 'Thế nào? Cung học trưởng đúng là quý nhân hay quên, chẳng lẽ chính mình làm chuyện gì cũng cần học đệ này nhắc lại lần hay sao? Lúc đó nếu như giữ lời hứa, bội tín vong tình Tử Tranh sao lại phải chịu khổ nhiều như thế, thậm chí bất đắc dĩ phải thôi học? Tất cả đều do tay ban cho mà thôi!'

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 16: phơi bày (1)
      Dịch : dquynh122

      Lời của Thư Tử Hạo như quả bom nguyên tử ném vào trung, uy lực của nó khiến cho Cung Quý Dương, người trước giờ vẫn luôn bình tĩnh đến mức lạnh lùng run rẩy toàn thân ...

      'Tử Hạo ...'

      Sầm Tử Tranh vội tiến đến, thấp giọng : 'Đủ rồi Tử Hạo, đừng nữa, chuyện trước đây em muốn nhắc đến nữa!'

      Có cần phải nhắc đến nữa ? Nhắc đến lần lại đau thêm lần. Đây thể thay đổi được vì sao lại cứ muốn xát muối vào vết thương của làm gì chứ?

      Thư Tử Hạo tán đồng với cách nghĩ của , lắc đầu, ràng là quá kích động và lo lắng, nhất là khi nhìn thấy Sầm Tử Tranh và Cung Quý Dương lại ở bên nhau lần nữa, bảo sao có thể nuốt trôi cơn tức này chứ?

      'Tử Tranh, em quên lúc đó làm gì với em sao? Em quên lúc đó em từ thiên đường rơi xuống địa ngục, từ trông đợi trở thành tuyệt vọng thế nào sao? Em quên em vì mà bỏ lỡ những gì sao? Em quên em có con ...'

      'Tử Hạo!'

      Sầm Tử Tranh sốt ruột lên tiếng ngắt lời Thư Tử Hạo, rồi sau đó, sốt ruột thay bằng vẻ tuyệt vọng và đau khổ khiến người ta nhìn vào liền chạnh lòng.

      ' . Đừng vì chuyện của em mà cứ mang nỗi bất bình làm gì, đáng đâu!'

      hiểu rất tính tình của Cung Quý Dương, người tự cao tự đại như như trước giờ vốn thích bị người ta chế giễu như vậy mà Thư Tử Hạo hết lần này đến lần khác lại phạm vào điều đại kỵ đó, cứ tiếp tục như vậy khó bảo đảm tên kia có phải nổi cơn thịnh nộ hay .

      'Tử Tranh ...''

      Thư Tử Hạo bước đến, hai tay bấu lấy vai , trong ánh mắt lộ lo lắng ...

      Nhưng còn chưa kịp cả người bị Cung Quý Dương nhấc lên.

      'Cung Quý Dương!' Sầm Tử Tranh kinh hoảng kêu lên tiếng, bước vội đến định cản lại.

      Cung Quý Dương ấn Thư Tử Hạo lên tường, đôi mắt như chim ưng mang theo vẻ kinh ngạc giấu được.

      'Chết tiệt! Ngươi vừa cái gì?'

      Nếu như nghe lầm, câu của Thư Tử Hạo có ý là, năm đó làm chuyện có lỗi với Tử Tranh. Chuyện này sao có thể chứ? chỉ rời khỏi trường học có hai tháng thôi mà, căn bản là làm ra chuyện gì gọi là bội tín vong tình cả, hơn nữa ...

      chấn động của cũng kém gì động đất cấp tám, bây giờ điều duy nhất trong đầu suy nghĩ đó là phải biết được năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Thư Tử Hạo thấy vậy cười lạnh tiếng, hất tay Cung Quý Dương ra, giọng trào phúng : 'Thế nào? ra đường đường là Cung đại tổng giám đốc chỉ là kỳ tài thương nghiệp mà còn là diễn viên kỳ tài nữa. Năm đó làm chuyện tốt gì còn cần người khác nhắc nhở sao?'

      Vẻ mặt Cung Quý Dương càng thêm khác thường, nổi nóng mà chỉ đứng sững sờ tại chỗ, lúc lâu sau mới nhìn về phía Sầm Tử Tranh.

      Sầm Tử Tranh bị ánh mắt kỳ lạ này của nhìn đến nỗi toàn thân có chút tự nhiên, càng quan trọng hơn là, cảm giác được phản ứng của Cung Quý Dương có chút kỳ lạ.

      Sao nhìn có vẻ như hề biết gì về chuyện tám năm trước vậy?

      nực cười, là kẻ gây ra chuyện vậy mà vẫn cứ làm ra vẻ như biết gì là sao?

      'Tranh Tranh ...' Cung Quý Dương đăm chiêu lên tiếng, trong giọng mang theo chút suy tư.

      đến trước mặt , bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhắn của , sau đó dùng sức nắm chặt như muốn dùng hai tay làm gọng kìm chế trụ .

      'Xem ra có rất nhiều chuyện em cần giải thích với . theo !'

      dứt lời, nắm bàn tay nhắn của xoay người ngược về phía xe của mình.

      'Cung Quý Dương, buông ấy ra!'

      Thư Tử Hạo thấy vậy, mặt lộ vẻ hốt hoảng. vội chạy đến trước mặt hai người, chặn lại.

      Ngay lúc Sầm Tử Tranh chưa kịp tiếng nào Cung Quý Dương dùng tay níu lấy cổ áo , động tác nhanh đến nỗi ai kịp phản ứng ...

      'Buông tay, khôngđược làm đau Tử Hạo!'

      Sầm Tử Tranh liều mạng kéo cánh tay , tâm tình cực kỳ kích động rống lên.

      Ánh mắt sắc bén của Cung Quý Dương hung hăng liếc qua sau đó buông Thư Tử Hạo ra, kéo Sầm Tử Tranh lên xe nổ máy rời ...

      'Tử Tranh ...' Tiếng kêu của Thư Tử Hạo chỉ vọng vào khoảng .

      ***

      Đỉnh núi Quan Quang

      Cảnh đêm đẹp đẽ, gian mát mẻ tràn ngập hương hoa, đứng đỉnh núi này ngay cả những ưu tư phiền não nhất của con người cũng có thể trôi theo cơn gió.

      chiếc xe sang trọng chậm rãi dừng nơi đỉnh núi.

      Cung Quý Dương ngồi yên động nhưng Sầm Tử Tranh chịu nổi bầu khí ngạt thở này, vội mở cửa xe bước ra ngoài.

      Hít sâu hơi khí trong lành vào buồng phổi, tầm mắt dõi nhìn xa xa thành phố rực rỡ đèn hoa dưới chân mình, đây là nơi ngắm phong cảnh tốt nhất, cũng là nơi nhữngngười nhau thường đến đây. Chỉ có điều ...

      Nơi đây hình như thích hợp với và người đàn ông trong xe kia lắm!

      Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của , ánh trăng trong trẻo như nhà điêu khắc tài ba miêu tả cách tỉ mỉ vẻ bi thương và tịch gương mặt xinh đẹp của , làn da trắng như ngọc dưới ánh trăng mông lung càng giống như loại tơ lụa phản quang, chiếu ra màu trắng ngà khiến người ta càng nhìn càng động lòng.

      Trong ánh mắt Cung Quý Dương có chút biến hóa, thâm thúy mang theo chút đăm chiêu, lúc sau xuống xe, cởi áo vest khoác lên vai sau đó vòng tay ôm từ phía sau ...

      ấm áp từ phía sau truyền đến khiến cho Sầm Tử Tranh có chút hoảng hốt, hơi nâng cánh tay lên rồi lại buông xuống, biết lúc này nên để tay vào đâu mới phải, tư thế ái muội này vốn nên thuộc về hai người thương nhau mới đúng.

      biết vì sao tối nay Cung Quý Dương cứ mang đến cho cảm giác kỳ lạ, nên lời.

      'Tranh Tranh ...'

      Cung Quý Dương chừng như phát căng thẳng, vì vậy xoay lại, để nhìn vào , cũng để ánh mắt thể dời đâu được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :