1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 07: tấn công của dã thú (2)
      Dịch : dquynh122

      'Cung Quý Dương, rốt cuộc muốn thế nào? Chẳng lẽ làm tổn thương tôi còn chưa đủ sao? muốn nhìn tôi chết mới cam lòng sao?'

      Dưới ánh mắt như ưng như sói của , Sầm Tử Tranh cảm thấy bất lực, trong giọng mang theo vô hạn khổ sở và đau lòng.

      Người đàn ông này sao cứ như hồn ma bám theo rời thế này?

      Đúng! Tám năm trước biết điều này! cần làm gì cả, chỉ cần lẳng lặng đứng đó nhìn như vậy là đủ khiến cảm thấy hoảng loạn rồi.

      Thấy vậy Cung Quý Dương dịch sát về phía , gương mặt có chút thương xót khuynh xuống, ngón tay thuôn dài nâng mặt lên, đôi môi mỏng lần nữa nhếch lên, nhưng lần này là nụ cười khó hiểu khiến người ta nắm bắt được.

      'Tổn thương em?'

      thấp giọng hỏi lại, mặt lộ ra tia nghi hoặc nhưng trong khoảnh khắc tiếp xúc với đôi mắt phẫn hận của , vẻ thương xót kia lập tức biến mất chút tăm hơi ...

      ' thương em còn kịp, sao nỡ lòng tổn thương em chứ?'

      dứt lời đẩy ngaz xuống tấm thảm mềm mại, thân hình cao lớn phủ lên cơ thể nhắn của , hoàn toàn vây hãm trong phạm vi của riêng .

      'Ô ...'

      Bất ngờ bị hôn, Sầm Tử Tranh kinh hoảng kêu lên tiếng ngay lập tức tạo cơ hội cho đầu lưỡi tiến vào ...

      Cung Quý Dương ngậm cánh môi mềm mại của , trằn trọc mà tham lam hút lấy như người lữ hành sa mạc tìm thấy nguồn nước cứu mạng rồi nụ hôn trở nên cuồng dã mà kích tình giống như muốn đem hút vào trong người , hòa tan trong máu .

      Đẩy ra , muốn kêu to lên nhưng lần nữa cường thế hôn sâu, lần nữa trằn trọc dây dưa, lần nữa lửa nóng duyện hôn giống như muốn hút hết khí lực toàn thân làm cho mất sức chống cự, chỉ có thể để mặc muốn sao làm vậy cho đến lúc chịu buông ra, gương mặt nhắn của bừng đỏ, thở hổn hển thôi.

      Sao lại thế được chứ?

      Sầm Tử Tranh muốn đẩy ra nhưng mùi long diên hương quen thuộc lần nữa vây phủ lấy khiến cho sức phản kháng của gần như là còn, trong lòng khỏi áo não thôi!

      Bàn tay với những ngón thuôn dài thành thục luồn dưới lớp vải áo mỏng manh, mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay khiến khó mà nhẫn nhịn nữa, dễ dàng cởi ra chiếc khóa của áo lót, ngón tay tà ác bắt đầu trêu chọc nụ hoa đào ...

      cơn tê dại lập tức truyền đến từ nơi tiếp xúc với bàn tay rồi lan ra khắp toàn thân. Nụ hoa bị bàn tay thành thục trêu chọc rất nhanh nở rộ trong tay ...

      'Cung ... Cung Quý Dương ...đừng ...'

      Sầm Tử Tranh run giọng kêu lên nhưng chưa hết câu tiếng kêu ngưng bặt vì kinh hoảng phát ra chiếc váy của mình bị cái vẩy tay khẽ khàng của làm cho rách toạc.

      'Đừng ...'

      Cảm giác lạnh lẽo khiến bừng tỉnh. cưỡng bức vậy mà lúc nãy còn mê muội trong cảm giác đó ...

      , muốn như thế!!!

      hận kia mà, sao lại để cho lần nữa có được thân thể chứ?

      'Thân thể em ràng là có cảm giác với , vì sao lại muốn kháng cự?'

      Chừng như bất mãn với dãy dụa của , Cung Quý Dương ôm lên, đặt lên giường sau đó dứt khoát tháo chiếc cà vạt cổ xuống, trói hai tay lại ...

      'Đừng ...'

      Sầm Tử Tranh biết ý đồ của , ngay lập tức máu huyết toàn thân như đông cứng lại, gương mặt nhắn dần trở nên trắng bệch ...

      'Tranh Tranh ...'

      Trong mắt Cung Quý Dương đậm đặc ham muốn chiếm hữu, cố định hai tay nơi đầu giường, ngón tay dịu dàng vuốt ve gương mặt , trong mắt xẹt qua tia đau khổ ...

      'Em biết , trước giờ chưa từng ép buộc bất cứ người phụ nữ nào, em là người đầu tiên khiến làm như vậy mà có lẽ cũng là người cuối cùng. Em luôn là người mà nhất ....'

      mỉm cười với nhưng trong nụ cười che dấu được mất mát và tịch liêu ...

      Cả người Sầm Tử Tranh chợt run lên, tâm tư bởi vì câu của mà chấn động thôi!

      Tuy biết có thể những lời kia chỉ là những lời ngon ngọt khiến xiêu lòng nhưng ... ánh mắt ấy gạt được ai!

      biết vì sao trái tim bởi vì câu kia của mà đau thắt lại, cảm giác đau đến thở nổi lần nữa lại ập đến với !

      Thân thể bị chế trụ, thể động đậy, Sầm Tử Tranh tuy muốn phản kháng nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể mình dần nở rộ dưới tay , bị đặt nằm giường, như thánh nữ chờ bị đưa tế thần.

      để ý đến tiếng kêu thất thanh của , bắt đầu cởi áo sơ mi của Sầm Tử Tranh ...

      Yên lặng thu hết bóng hình xinh đẹp vào đáy mắt, ngón tay trìu mến vuốt ve , trân trọng như bảo vật trân quý nhất.

      'Cung Quý Dương, đủ rồi ...'

      Sầm Tử Tranh cảm thấy cả người như bị điện giật, ngay cả giọng cũng trở nên run rẩy.

      'Tranh Tranh, em đẹp ...' lờ tiếng kêu của , thầm than câu từ đáy lòng.

      Chiếc cổ mảnh khảnh với đường cong mỹ miều, làn da trắng như sữa, đôi vai gầy gợi cảm, cánh tay trắng nõn như ngó sen, vòng eo nhắn, thân hình yểu điệu như nhành liễu trong gió.

      Gò ngực đầy đặn, mềm mại như loại tơ lụa thượng hạng, những đường cong linh lung nữ tính dễ dàng dụ dỗ người ta phạm tội cũng được dùng ánh mắt chiêm ngưỡng nhìn sót chút gì.

      kìm lòng được thấp người xuống, bắt đầu hôn lên từng tấc da thịt trắng mịn kia, nụ hôn nhàng như gió xuân mơn man cánh hoa, mỗi động tác đều mang theo vô hạn trìu mến!

      'Tranh Tranh ... tám năm, tám năm rồi, hương vị của em dày vò suốt tám năm ...'

      kìm chế được, Cung Quý Dương bật thốt lên những lời tâm tình chôn tận đáy lòng, đôi môi mang theo vô hạn quyến luyến dịu dàng rải xuống những nụ hôn ...

      Ý thức của Sầm Tử Tranh dần trở lại, muốn giãy dụa thoát khỏi nụ hôn của nhưng lại nỡ rời cảm giác ấm áp, được trìu mến, được nâng niu kia, điều này khiến lòng hoảng loạn.

      Bàn tay nhắn nắm chặt lại, gương mặt nhắn nóng lên, cảm giác xấu hổ khiến cho cả vùng cổ của cũng phiếm hồng, cảm thấy toàn thân còn chút sức lực nào, mặc muốn làm sao làm, còn sức dãy dụa.

      Hình ảnh này đập vào mắt khiến cho đôi mắt đen thâm thúy trở nên đỏ rục, vong tình cúi đầu, rất nhanh, những dấu hôn nóng bỏng in dấu khắp làn da trắng nõn của ...

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 08: Trầm luân?
      Dịch : dquynh122

      Môi Cung Quý Dương lướt da , mỗi nụ hôn đều mang sức mạnh khủng khiếp ngừng xao động nơi sâu nhất trong tâm linh !

      Như nhạc trưởng kỳ tài, dễ dàng kích thích từng dây thần kinh mẫn cảm của , mang đến từng đợt cảm giác vừa thống khổ lại vừa thoải mái.

      Sầm Tử Tranh nằm giường lớn, cả người mềm mại vô lực thừa nhận những nụ hôn của , để mặc tùy thích khiêu khích , để mặc cảm giác tê dại xâm lấn mọi giác quan khiến toàn thân run lên.

      Gương mặt thanh lệ bởi vì kích tình mà nhiễm lên tầng hồng mang vẻ dụ hoặc nên lời. Đôi mắt trong veo cũng như bịt kín tầng sương mờ, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, khó chịu cố nén nhưng nén nổi tiếng rên rỉ kiều, thoạt nhìn kiều mỵ mà đầy dụ hoặc ...

      Trong đời chỉ biết đến người đàn ông, kinh nghiệm ít ỏi đến đáng thương như làm sao chịu được trêu chọc tà ác mà lão luyện kia?

      'Cung ... Quý Dương ... đừng ...'

      xoay đầu qua bên, định vùi mặt vào trong chăn nhưng lại bị đôi tay cứng như thép kia giữ chặt khiến tuyệt vọng phát ra tiếng nức nở.

      Vì sao? Vì sao vẫn thể chống cự trước tấn công của ?

      Thấy như vậy, ánh mắt Cung Quý Dương có chút biến hóa ...

      Đôi ngươi thâm trầm chợt co rút lại như muốn thu hết vẻ xinh đẹp quyến rũ của vào trong đáy mắt ...

      Cảm thấy sắp khống chế nổi ham muốn gào thét nơi đáy lòng, ngón tay Cung Quý Dương thành thục gẩy , kéo xuống vật che chắn cuối cùng người ...

      Những tấm kiếng dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu lại những luồng ánh sáng đầy màu sắc, ánh lên cơ thể ngọc ngà chút tỳ vết, ánh lên những đường cong linh lung hoàn mỹ, đôi chân thon dài, làn da trắng bóng, mượt mà đến thể tưởng tượng, tất cả đều được thu hết vào trong đáy mắt giữ lại chút gì ...

      Trong lòng chợt dâng nên nỗi ngứa ngáy khó nhịn, đôi mắt vốn thâm thúy lại càng trở nên trầm.

      vuốt nơi mềm mại rất tròn của , bàn tay miêu tả hoàn mỹ tỳ vết của , nụ hôn của đường trượt xuống phía dưới, hôn qua chiếc gáy tuyết trắng với đường cong tao nhã, hôn qua xương quai xanh xinh đẹp rồi sau đó dừng lại nơi bộ ngực , đem nụ hoa nở rộ ngậm vào miệng mình, bàn tay to tách hai chân ra, mạnh mẽ kéo về phía mình.

      'Cung Quý Dương, xin , đừng như vậy ...'

      Sầm Tử Tranh trừng to đôi mắt đẹp, giãy dụa muốn khép chân lại nhưng tất cả chỉ phí công vô ích ...

      'Vật , em vẫn mẫn cảm như tám năm trước!'

      Cung Quý Dương hài lòng nhìn run khẽ dưới thân, thấp giọng tán thưởng rồi như bị sức mạnh vô hình nào đó khống chế, cúi người càng thấp, chiêm bái nơi thần bí kia ...

      ...

      thể ...

      muốn kêu lên, muốn phản kháng nhưng lại hoảng sợ phát ra, phát ra từ cổ họng mình lại là tiếng ngâm nga ...

      ' muốn sao, Tranh Tranh? Em đừng quên, hiểu cơ thể em còn hơn cả em ...'

      Lời lẽ tà tứ, hành vi phóng túng của khiến còn chưa biết phản ứng thế nào ngón tay tà ác xâm nhập.

      'Aaaa...'

      Sầm Tử Tranh kinh hoảng kêu lên tiếng, dị vật xâm nhập khiến khó chịu chau mày.

      'Đừng, muốn ...'

      'Rồi em muốn thôi bởi vì .... thân thể em sớm là của rồi!'

      Cung Quý Dương vừa vừa suồng sã trêu chọc nơi tư mật của , từng chút dày vò ...

      Sầm Tử Tranh cảm thấy như bị cơn sóng nhiệt tấn công, liều mình dãy dụa nhưng có cách nào kháng cự khoái cảm trí mạng kia.

      Khuôn mặt nhắn từ phiếm hồng chuyển sang đỏ ửng, ánh mắt mờ mịt, làn da tuyết trắng như nhuộm lên tầng hồng nhạt, thần trí dường như bay rất xa rất xa, toàn thân càng lúc càng nóng như trong lò lửa mà cố tình châm lên.

      'Ưmm ... ngừng ... ngừng lại ... tôi muốn ...'

      càng lúc càng thấy sợ, cái cảm giác quen thuộc trí mạng này khiến khỏi nhớ lại tình cảnh tám năm trước khi họ còn là của nhau.

      ' muốn? Tranh Tranh, thân thể em thành thực hơn miệng em nhiều. nghe thấy nó ngừng kêu muốn , muốn ...'

      ' ...' Sầm Tử Tranh ngừng lắc đầu, cho phép bản thân sa ngã ...

      Nụ cười môi Cung Quý Dương càng tà mị khiến cho gương mặt tuấn đến khiến người ta ngạt thở kia có vẻ mê người đến đáng sợ ...

      'Tranh Tranh, còn nhớ tám năm trước em từng nhiệt tình thế nào đáp lại ? nhớ, vẫn nhớ từng khoảnh khắc khi chúng ta bên nhau, từng tiếng ngâm nga của em khi ở dưới thân ...'

      'Đủ, đủ rồi, ngừng tay. Mau ngừng lại!'

      'Nếu như cứ muốn sao?' Ngón tay tà ác tiếp tục tấn công nơi mẫn cảm của ...

      tự chủ được môi bật ra tiếng rên rỉ kiều nhưng vẫn cố cứng rắn quát lên: 'Cung Quý Dương, chỉ có mỗi bản lĩnh cưỡng bức phụ nữ này thôi sao? Tôi hận , hận !'

      Nghe vậy sắc mặt Cung Quý Dương khỏi trầm xuống, trầm mà đầy nguy hiểm như chú báo ngủ bị đánh thức.

      'Hận ?'

      Bất thình lình, thêm ngón tay xâm nhập vào nơi tư mật của , mang theo sức mạnh và tần số như trừng phạt cơn tức mà vừa gây ra cho , dẫn dắt lý trí rời xa thân thể .

      giữ lại chút gì!

      Nếu lúc này trong đầu còn ý niệm đó chỉ có thể là ... có được ! Điên cuồng mà giữ lấy !

      rúng động quá lớn khiến Sầm Tử Tranh tự chủ được, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay như muốn làm cho mình tỉnh táo lại nhưng giãy dụa thế nào cũng thoát thân được.

      Bàn tay to của Cung Quý Dương tách từng ngón tay ra, dù cho chìm trong ham muốn tột cùng, vẫn để ý , chẳng thà bấu lấy tay mình còn hơn là nhìn thấy làm chính mình bị thương.

      Sầm Tử Tranh tự chủ được, cả thân hình như căng ra, ngón tay khảm sâu vào tay như muốn tìm lực lượng để bám víu.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 09: Cầu xin (1)
      Dịch : dquynh122

      'Aaaaa!' kìm được tiếng kêu, dưới kỹ xảo tán tỉnh cao siêu của , cao trào đưa đến với cảm giác tiếp cận với cái chết.

      'Hận ?'

      Giọng của Cung Quý Dương bởi vì dục vọng mà trở nên thô ráp, mang theo chút trêu chọc: ' thấy hình như phải vậy ...'

      Sầm Tử Tranh vô lực nằm dưới thân , toàn thân tưởng như bị hút hết sức lực.

      tầng mồ hôi mỏng toát ra trán , cao trào dần lui để lại trong cảm giác trống rỗng ...

      Những giọt nước mắt tuyệt vọng và tủi hổ rơi từ khóe mắt xuống ...

      giọt ... lại giọt ...

      'Đừng khóc. Nhìn thấy em khóc càng muốn giữ lấy em nhiều hơn!'

      Cung Quý Dương vừa vừa tao nhã thoát quần áo của chính mình ...

      Thân thể tinh tráng kém gì nam người mẫu, bởi vì cá tính thích vận động nên dưới làn da rám nắng là lớp cơ bắp rắn chắc, đôi chân thon dài mà hữu lực ... từng bộ phận người đều mang theo sức quyến rũ đủ để phụ nữ kêu thét lên.

      Nỗi tuyệt vọng và bất lực lần nữa ập đến với Sầm Tử Tranh, lúc này giận Cung Quý Dương mà hận chính mình. Vì sao biết chỉ mang lại tổn thương cho lại cách nào kháng cự tấn công của chứ?

      Nam tính dục vọng sớm kiêu ngạo đứng lên khiến Sầm Tử Tranh ngượng ngùng dám nhìn thẳng.

      ', Thư Tử Hạo có chạm đến em chưa?'

      xoay gương mặt của lại, để ánh mắt chính diện nghênh đón ánh mắt .

      Sầm Tử Tranh hung hăng cắn chặt môi, trong ánh mắt mê ly thoáng qua tia oán hận.

      Cung Quý Dương cười lạnh tiếng, ngoan cố của khiến cho lòng trắc nơi biến mất còn mảnh.

      ngồi dậy, nửa quỳ nửa đứng, bàn tay to vịn chặt vòng eo mảnh khảnh của , vận sức tiến vào ...

      'Aaa ...'

      Cơ thể đột nhiên bị lấp đầy khiến Sầm Tử Tranh đau đớn kêu to tiếng, nước mắt lập tức tràn ra hốc mắt, rơi xuống khóe mắt rồi biến mất trong làn tóc dày.

      Tuy rằng tám năm trước là người của nhưng tám năm qua chưa có người đàn ông nào được chạm đến , nay cảm giác thân thể kết hợp chặt chẽ này trở lại, suýt nữa đoạt hô hấp của !

      Động tác tiến vào hung mãnh cho thấy Cung Quý Dương tức giận nhưng khoảnh khắc khi tiến vào đó, rốt cuộc nhận ra điều: dối!

      Sầm Tử Tranh dối!

      quá chặt, cảm giác này lừa được ai, nếu như có quan hệ Thư Tử Hạo tuyệt đối chặt như như xử nữ thế này. Điều này càng khiến cho dục hỏa trong Cung Quý Dương như lửa cháy lan ra đồng cỏ, thiêu đốt nhẫn nại của , cũng khiến phẫn nộ vô cùng.

      sao cứ phải cậy mạnh như thế?

      'Nếu như em mình có quan hệ với tên kia, vậy thực muốn biết, với , ai có thể thỏa mãn em nhiều hơn!'

      Cung Quý Dương chợt bế bổng lên, để ngồi vắt ngang đùi mình, để đôi chân thon thả của vòng qua vòng eo tinh tráng của , mỗi lần rút ra tiến vào đều có thể mang lại vô hạn thống khổ lẫn thích thú.

      Dày vò vẫn chưa kết thúc!

      Sầm Tử Tranh dám kêu ra tiếng ghét tiếng ngâm nga phóng đãng của mình, muốn giống như những người phụ nữ bên cạnh , thuần phục dưới thân, kiều rên rỉ, chỉ đành liều mạng áp chế cảm xúc, răng cắn chặt môi, nhẫn nhịn theo từng nhịp luật động có chút thô lỗ của .

      Lắc mạnh đầu như thức tỉnh bản thân, tấn công mạnh mẽ của khiến yếu ớt bấu chặt lấy bởi nếu làm vậy, nghĩ mình vì động tác quá kịch liệt mà hôn mê mất.

      đợi, đợi mở miệng xin tha, đợi lời lòng.

      Nào ngờ, của tám năm sau càng khó khuất phục hơn so với tưởng tượng của . Thô ráp gầm lên tiếng, lần nữa vùi sâu vào nơi mật của , dày vò , mà cũng là dày vò chính mình.

      ' ... đừng ... Cung Quý Dương ...'

      run giọng cầu xin, đôi mắt trong veo sớm phủ tầng sương mù nhưng cho phép mình khuất phục, quá cuồng dã, quá lớn, kích tình mãnh liệt như vậy thừa nhận nổi, mấy lần tưởng mình cứ thế mà chết !

      ' nghe, em với có quan hệ hay ? !' Cung Quý Dương hoàn toàn có ý định buông tha tìm hiểu , quát khẽ.

      Vì sao cứ muốn ép chứ? Vì sao?

      Chịu nổi loại tra tấn thống khổ mà vui sướng này, Sầm Tử Tranh run giọng: ' có ... có ...'

      Nước mắt rơi theo từng nhịp luật động của ...

      'Ngoan!'

      Lời thú nhận của khiến cơn tức trong lòng giảm hơn phân nửa, cúi xuống trìu mến hôn lên đôi má đẫm nước mắt của , động tác bất giác hòa hoãn lại ...

      Yếu đuối mà kiên cường, luôn khiến cho người ta có nỗi xúc động muốn hung hăng ôm chặt vào lòng mà tận tình thương.

      Trong đáy mắt trầm xẹt qua tia trìu mến, vòng đôi tay rắn chắc ôm lấy cơ thể mềm mại kia vào lòng, chậm rãi cúi đầu, dịu dàng hôn lên vành tai mẫn cảm của , trượt xuống vùng cổ tản mát mùi hương thanh mát của riêng , xương quai xanh xinh đẹp rồi lần nữa chiêm bái nụ hoa phấn hồng nở rộ.

      dịu dàng bất ngờ của khiến Sầm Tử Tranh biết làm sao, dưới đôi tay có chút thô ráp nhưng mang theo ma lực của , mặc kệ cố gắng khống chế thế nào, cắn môi mạnh đến mức nào đều ngăn được tiếng rên rỉ kích tình.

      Cung Quý Dương rất đắc ý với phản ứng của , môi câu lên đường cong hoàn mỹ, đưa tay giúp cởi bỏ chiếc cà vạt trói chặt đôi tay , giải phóng cho nó ...

      'Ưmm ...'

      Sầm Tử Tranh kìm được bấu chặt vai , ngón tay khảm sâu vào da thịt , dưới dẫn dắt đầy kỹ xảo của , thả lỏng chính mình kiều ngâm nga.

      Khoái cảm mãnh liệt khiến cho tiếng rên rỉ kìm nén lâu rốt cuộc cũng thoát ra khỏi yết hầu, cảm giác thân thể mình trôi bềnh bồng trong biển tình. Mỗi tấc da thịt đều gào thét, mỗi dây thần kinh đều rúng động, rốt cuộc cơ bắp ở nơi sâu nhất trong cơ thể bắt đầu co rút, cực hạn khoái cảm như sóng cuồng vùi lấp lấy .

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 10: Cầu xin (2)
      Dịch : dquynh122

      Cánh tay trắng nõn tự chủ được bám chặt nơi gáy , hơi thở dồn dập ấm áp quẩn quanh bên tai ...

      Nghe tiếng thở dốc của , Cung Quý Dương cười đầy ý xấu: ' muốn dừng lại?'

      dứt câu thực dừng lại thế công, nhưng ngón tay tà ác càng thêm kỹ xão trêu chọc nhụy hoa của .

      Sầm Tử Tranh suýt nữa thể hô hấp, nhịn được khẽ nấc ra tiếng: ' ... Quý Dương ...'

      ' nghe, em muốn !'

      thào bên tai , ánh mắt lửa nóng như muốn thiêu cháy , lúc này khát vọng gì hơn là được nhìn thấy phóng xuất tất cả nhiệt tình, trở lại là của tám năm trước.

      Đặt đôi chân dài của lên vai, ngón tay hữu lực của bắt đầu khiêu khích vùng da thịt non mịn đùi sau đó tao nhã cúi đầu, đầu lưỡi ẩm ướt nhàng phủ lấy u huyệt non mềm.

      Cảm giác tê ngứa khó chịu cùng với cảm giác hư ập tới nhất thời truyền khắp người .

      'Quý Dương ...'

      Sầm Tử Tranh gần như quên mất người đàn ông kia từng làm tổn thương mình thế nào, giờ phút này chỉ có cảm giác duy nhất, chỉ có mới cứu vớt được !

      Nghe tiếng gọi như tám năm trước, trong mắt Cung Quý Dương tràn đầy trìu mến và sủng nịch, hơi nhón người, đặt nụ hôn dịu dàng lên vùng cổ tuyết trắng của , thấp giọng nỉ non.

      'Tranh Tranh, em có biết em nhiều đến thế nào ?'

      Lời thầm của như sợi tơ quấn quanh lòng , ôm càng chặt hơn, cả người toát ra vẻ quyến rũ mê người.

      gì vậy?

      'Tranh Tranh ...'

      Chỉ còn điều duy nhất mà muốn biết ...

      'Ngày đó vì sao em phản bội ? là tốt đến vậy sao? Tốt đến nỗi em bất chấp tất cả để rời khỏi mà đến với ?'

      Càng hỏi càng thêm kích động, ngón tay ngừng kích thích nơi mẫn cảm của như trừng phạt khiến cả người ngừng run rẩy.

      ' có ... có ... ô ...ô...'

      trong cơ thể lần nữa được lấp đầy khiến suýt nữa ngất , lần này mãnh liệt như lần trước nhưng ôn nhu của càng khiến khó mà nhẫn nhịn.

      'Cầu xin , cầu xin muốn em!'

      Dục hỏa khó nhịn trong người khiến Cung Quý Dương còn tâm tư đâu phân tích tỉ mỉ câu của Sầm Tử Tranh, giọng thô ráp bảo .

      biết, biết lúc này khó chịu đến thế nào!

      'Ưm!' Hàm răng trắng cắn chặt đôi môi hồng nhuận, Sầm Tử Tranh rốt cuộc kìm chế được, nỉ non: 'Xin ...'

      'Tranh Tranh, Tranh Tranh của ...'

      Cung Quý Dương cũng chẳng dễ chịu hơn là mấy, biết luôn rất ngượng ngùng, biểu ra như vậy dễ dàng gì. Lúc tiến vào khoảnh khắc kia, hai người đều kìm được tiếng kêu mất hồn.

      từ thiên đường rơi xuống địa ngục rồi lại từ địa ngục bay lên thiên đàng, chìm chìm nổi nổi, thân thể cảm quanh bị thiêu đốt mãnh liệt, ý thức dần trở nên mơ hồ, mấy lần hoài nghi chính mình bởi cơn sóng tình kịch liệt này làm cho ngất .

      Bình thường vốn cẩn trọng nhưng lúc này Cung Quý Dương gần như bỏ qua phòng hộ thi thố, để mặc chính mình như chú ngựa hoang rong ruổi người để rồi khi hai người cùng đạt đến cao trào, tận tình phóng xuất chính mình.

      ***

      Trầm trầm chìm vào giấc ngủ, Sầm Tử Tranh hề hay biết lớp mồ hôi toát ra trán mình được bàn tay to của Cung Quý Dương dịu dàng lau , nhìn đôi mi dài của bất an run rẩy, tim chợt quặn đau!

      Chẳng lẽ trong giấc mộng cũng cảm thấy bất an như thế sao?

      Mang theo trìu mến vô hạn, vuốt ve cơ thể cuộn mình trong lòng , kìm lòng được nhớ lại màn hoan ái vừa rồi, môi câu lên nụ cười khổ!

      này, đúng là tiểu tinh, đối với muốn bao nhiêu cũng đủ, tình dành cho sớm hòa nhập vào máu , muốn dứt bỏ cũng cách nào dứt bỏ.

      Chỉ là ... quan hệ giữa hai người họ sao lại trở thành như thế này?

      vuốt mái tóc dài của , những sợi tóc trước trán sớm bị mồ hôi làm ẩm ướt, trìu mến đặt nụ hôn lên trán , chợt mấy câu Sầm Tử Tranh lúc nãy vang bên tai ...

      'Ngày đó vì sao em phản bội ? tốt đến thế sao? Tốt đến nỗi em bất chấp tất cả để rời xa mà đến với ?'

      ' có ... có ...'

      có?

      có cái gì?

      Vừa nãy định điều gì?

      Bàn tay dịu dàng vuốt tóc chợt dừng lại trong trung ...

      phản bội ???

      Điều muốn có phải là ý này ?

      Tim Cung Quý Dương chợt run lên. Bàn tay dừng trong trung cũng run lên.

      Mắt thể dời khỏi mặt , nhìn gương mặt thân thương ngủ say kia, ánh mắt chợt trở nên phức tạp và ngưng trọng ...

      Khi chìm sâu trong cơn suy tư Sầm Tử Tranh rên khẽ tiếng rồi chậm rãi mở mắt.

      Khi mắt tiếp xúc với đôi mắt đen thâm thúy của Cung Quý Dương giật mình vội ngồi thẳng dậy, trong chớp mắt, những hình ảnh lũ lượt kéo về trong đầu ...

      Sắc mặt Sầm Tử Tranh lập tức trở nên trắng bệch!

      'Tỉnh rồi sao?' Cung Quý Dương vươn tay định kéo vào lòng nhưng lập tức bị đẩy ra!

      lạnh nhạt và kháng cự của khiến Cung Quý Dương nhíu mày lại, chậm rãi mặc lại quần áo, từng cử động vẫn tao nhã và quyến rũ như trước giờ.

      Chiếc áo sơ mi chất liệu tuyệt hảo được cắt may khéo léo chỉ được tùy tiện cài hai ba khuy hơi lộ ra lồng ngực rắn rỏi khiến người ta dễ nảy sinh ảo tưởng.

      thở dài, vươn tay vuốt gương mặt tái nhợt của , thấp giọng gọi: 'Tranh Tranh ...'

      Cảm thấy độ ấm từ bàn tay truyền sang cho mình nhưng Sầm Tử Tranh như bị rắn độc cắn vội vàng lùi lại, trong chớp mắt lưng toát mồ hôi lạnh, bản năng khiến muốn trốn tránh ...

      'Có thể để tôi chưa?'

      Giọng của cực kỳ lạnh lùng, đôi mắt đẹp đảo vòng như muốn tìm kiếm y phục của mình nhưng rất nhanh, ánh mắt trở nên ảm đạm. Quần áo rách rồi làm sao có thể mặc ra ngoài chứ?

      áo não thôi Cung Quý Dương đặt bộ quần áo trước mặt .

      'Mặc cái này !' trầm giọng , trong giọng có chút nhẫn và sủng nịch.

      Sầm Tử Tranh do dự chút rồi nhận lấy. Nhìn hoàn toàn có ý định rời , chau mày, lạnh nhạt : 'Tôi muốn thay quần áo!'

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 11: Bắt đầu nghi ngờ (1)
      Dịch : dquynh122

      Cung Quý Dương nhìn vẻ đề phòng của , gì chỉ cười, ngồi xuống chiếc sofa đối diện với giường, nhàn nhã tựa lưng vào ghế, ung dung : 'Em cứ thay !'

      'Ạnh ...'

      Sầm Tử Tranh nhìn trừng trừng đôi mắt đầy ý vị của , nhíu mày. cố ý, phải sao?

      Tức tối nhưng biết làm sao, chỉ đành lấy tấm chăn mỏng che thân, cầm lấy quần áo rồi vào phòng tắm.

      Phanh!!!

      tiếng sập cửa lớn như tiết lộ cơn giận của Sầm Tử Tranh.

      Nhìn cửa phòng tắm vừa bị sập lại, nụ cười mặt Cung Quý Dương dần biến mất, thay vào đó là vẻ trầm tư suy nghĩ ...

      Nước ấm từ vòi sen phun rào rạt đỉnh đầu, làm ấm lại cơ thể lạnh như băng của ...

      Khép mắt lại, đầu ngẩng cao như tín đồ chờ mong những giọt nước thánh tẩy rửa mình, để mặc những giọt nước bắn tung tóe người rồi Sầm Tử Tranh chậm rãi mở mắt ra.

      Đôi cánh tay mảnh khảnh vòng qua ôm lấy chính mình, cả người ngừng run rẩy, từ cơn lạnh từ đáy lòng khiến toàn thân toát mồ hôi lạnh.

      Nhìn chính mình trong gương, chợt cảm thấy mình rất dơ bẩn, vô lực lại tuyệt vọng, linh hồn khi vẩn đục cho dù tắm nước thánh cũng thể cứu chuộc nổi.

      làn da trắng mịn như tuyết trải đầy những dấu hôn, vết tích mà Cung Quý Dương lưu lại trong cơn kích tình như ngừng nhắc nhở rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Chân trần bước sàn phòng tắm lát gạch Đại lý lạnh lẽo bước sát lại gần tấm gương lớn đặt trong phòng tắm, tỉ mỉ quan sát chính mình.

      Mái tóc dài ẩm ướt lõa xõa vai, làn da trắng nõn, thân thể với những đường cong quyến rũ, đôi chân thon dài ... trong gương thanh xuân dào dạt...

      Nhưng những điểm này hoàn toàn nhìn thấy, chỉ thấy trong gương biết xấu hổ nghênh hợp người kia như thế nào, phóng túng như thế nào...

      Trong đôi mắt trong veo lộ ra tia bi thương và bất lực.

      Mình rốt cuộc là sao thế này?

      bụm miệng, nước mắt hề báo trước rào rạt rơi xuống, thấm ướt đôi má rồi bắn tung tóe sàn phòng bằng gạch Đại lý.

      tẩy, tẩy ngừng nhưng thế nào cũng tẩy được mùi vị của Cung Quý Dương người , tẩy được những dấu hôn da thịt, tẩy được dấu vết lưu lại trong người ...

      tổn thương gây cho tám năm trước khiến gần như có dũng khí để sống tiếp. Còn hôm nay...???

      Cuộn mình ngồi co ro trước gương.

      Nhìn gương mặt chút huyết sắc của chính mình phản chiếu trong gương, chợt cảm thấy chán ghét chính mình!

      Đây là thủ đoạn khác của Cung Quý Dương dúng ?

      Sau khi tổn thương lại đem toàn bộ tội lỗi trút lên đầu !

      'Lúc đó sao em lại phản bội tôi? tốt đến vậy sao? Tốt đến mức em bất chấp tất cả rời xa tôi để đến với ?'

      Phản bội?

      nực cười ...

      Tám năm trước, là ai phản bội ai?

      bây giờ lại tìm đến hỏi tội, chẳng lẽ nhìn thấy với Thư Tử Hạo thân thiết với nhau lại tùy tiện tìm lý do để phủi sạch tội lỗi năm đó?

      Nước ấm vẫn lặng lẽ phun hòa tan nước mắt , cửa phòng tắm bị đẩy ra nhưng tiếng nước chảy che mất tiếng động nơi cửa ...

      'Tranh Tranh ...'

      Nhìn thấy Sầm Tử Tranh cuộn mình trong góc của phòng tắm, mặt Cung Quý Dương chợt ra vẻ lo lắng, vội bước nhanh đến ôm vào lòng.

      'Sao vậy? Chỗ nào thoải mái?'

      khẩn trương hỏi rồi mặc kệ ánh mắt phản đối của , kiểm tra lượt người .

      'Xin lỗi, làm đau em phải ?'

      Ngón tay lướt qua những dấu hôn xanh tím người , trong mắt xẹt qua tia đau lòng. Đáng chết ! sớm đoán được là dối, vì sao lúc nãy lại thể kìm chế mà muốn lần lại lần, khiến phải chịu khổ thế chứ!

      Sầm Tử Tranh trừng mắt nhìn như thể tin được câu vừa được nghe, hoàn toàn nhớ ra mình trần trụi lộ ra trước mặt ...

      ? Cung Quý Dương? xin lỗi ?

      Người tự cao tự đại như lại biết xin lỗi sao? Hay là chỉ muốn cười nhạo vừa nãy dưới thân nghênh hợp cùng phóng túng?

      Cung Quý Dương hôn lên trán nụ hôn, nhìn đôi mắt vẫn còn mang chút sửng sốt của , vẻ mặt lại trở lại vẻ ngưng trọng ...

      Lúc này Sầm Tử Tranh mới phát giác tư thế của hai người quá ái muội vì vậy vội đẩy ra, kéo áo choàng tắm phủ lên người.

      'Tôi ... tôi còn chưa tắm xong. ra ngoài !'

      Nhưng Cung Quý Dương chẳng những nghe lời mà còn mặc kệ những giọt nước vẫn còn đọng người, từ phía sau vòng tay ôm chặt lấy .

      'Tranh Tranh, nghĩ ra chuyện tám năm trước, vì sao lúc đó em rời khỏi ?'

      Trong chớp mắt Sầm Tử Tranh như biến thành người gỗ, cả người cứng đờ. hoang mang nhìn hình bóng phản chiếu của trong gương, ánh mắt thâm sâu khó dò, đôi mắt nóng bỏng vẫn nhìn đăm đăm, ánh mắt nóng rát như lửa.

      'Tôi cũng nghĩ ra, vì sao năm đó nhẫn tâm như vậy ...'

      Trong đầu thấp thoáng ra hình ảnh của tám năm trước, luôn miệng , muốn kết hôn với nhưng thực tế lại làm ra những chuyện khiến đau khổ và tuyệt vọng đến chịu nổi.

      hận! Hận !

      Bàn tay nhắn của Sầm Tử Tranh kìm được nắm chặt lại!

      ' nhẫn tâm?'

      Trong mắt Cung Quý Dương càng lộ tia nghi hoặc: 'Tranh Tranh, đây là suy nghĩ của em về tình của hai chúng ta?'

      Sầm Tử Tranh nghe vậy liền cười khẩy ...

      'Tình ? Giữa và tôi có tình sao? Đó chỉ là trò chơi xa xỉ của những người có tiền các thôi!'

      Sầm Tử Tranh thấy lặng yên , cơn tức trong lòng càng lớn.

      muốn chơi trò mất trí nhớ với sao?

      'Trò chơi?'

      Cung Quý Dương nhướng mày cố dằn xuống cơn giận, bàn tay to xoay người lại để nhìn thẳng vào mắt ...

      'Em dám tình dành cho em là trò chơi sao?'

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :