1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương

      Chương 02: ta xứng sao? (2)
      Dịch : dquynh122

      Cung Doãn Thần nhìn vợ mình nhăn mặt nhíu mày, ông kìm được thở dài tiếng, từ xưa đến nay bà vẫn luôn như vậy, lúc nào cũng dùng tư thái gà mẹ bảo hộ cho con mình, có lúc nào là nhìn chằm chằm vào con trai. Cũng may là Quý Dương vì thế mà bị chiều thành hư bằng đúng là trở thành thằng phá gia chi tử chính hiệu.

      Nhớ lại lúc đó khi Quý Dương được mười tuổi ông cùng ba người bạn hữu cùng đến quyết định chính là gửi con trai mình đến tổ chức để chịu huấn luyện đặc biệt, dùng gian khổ huấn luyện để tôi luyện ý chí và bản lĩnh của những đứa con.

      Những đứa con này chính là người kế nghiệp tương lai của ông và bạn ông, từ chúng phải hiểu chuyện ...

      Tiền tài là phải nhờ vào chính mình kiếm được, là con trai của nhà giàu có nhất là như chúng càng phải đối mặt với nhiều khó khăn và nguy cơ hơn, thậm chí, cuộc sống hoàn toàn dễ chịu hơn những người bình thường chút nào.

      Chỉ có trong gian khổ mới hiểu được làm thế nào để sinh tồn và trưởng thành, mới có tư cách ngồi ở vị trí tổng giám đốc, cũng mới có thể có đủ năng lực ứng phó với đủ mọi loại thủ đoạn thương trường.

      Ông nhớ lúc đó khi ông quyết định chuyện này, vợ ông gần như muốn đoạn tuyệt quan hệ với ông, bà trước giờ quá thương con mình, thấy con mình chịu khổ bà làm sao có thể chịu đựng được. Hơn nữa trong đoạn thời gian cho phép Quý Dương cùng Thiên Dục, Thiếu Đường và Ngạn Tước qua lại với nhau khiến cho Quý Dương thân mình rất tự tại.

      Mà hôm nay, liên quan đến chuyện hôn nhân của Quý Dương bà lại có cùng tâm tình như vậy. Nhưng với cương vị là nữ chủ nhân của cái nhà này, là mẹ của Quý Dương, đối với chuyện đính hôn từ mà bà quyết định ông cũng ngăn cản, phản đối, đàn ông thành gia lập nghiệp là chuyện rất bình thường, kết hôn cũng phải chuyện gì xấu, có thể khiến đàn ông yên tâm tập trung vào nghiệp.

      Chỉ tiếc là đứa con trai này của họ có ý định lập gia đình với mà vợ ông chọn. Thấy con trai lúc còn học công khai kết giao với những khác ông biết con trai mình muốn dùng cách này để thể phản kháng của mình. Chỉ có điểm Cung Doãn Thần hiểu đó là ... sau khi Quý Dương đến đại học Đài Loan làm sinh viên trao đổi quay trở lại con trai ông hoàn toàn thay đổi.

      Trước đây Quý Dương tuy kết giao với nhiều nhưng tuyệt đối khoa trương như vậy. Trong dòng máu của Cung gia có "phong lưu" hai chữ này nhưng hai chữ này lại hoàn toàn phát huy trong tính cách của Quý Dương.

      Bắt đầu từ tám năm trước, tình sử phong lưu của Quý Dương gần như trở thành tâm điểm của giới truyền thông, nữ nhân bên người đổi hết người này đến người khác, thân phận cũng rất khác nhau, sinh viên đại học thanh thuần cũng có, nhân viên cũng có, chủ quản cao cấp cũng có, minh tinh diễn viên cũng có, thậm chí càng khoa trương hơn, người của hoàng thất , công chúa Á rập gì đó cũng có, ai thoát được lưới tình của nó.

      Ông biết con trai mình vì sao đối với phụ nữ lại có nhiều hứng thú như vậy, nhưng đó chỉ là hứng thú mà thôi, tuy con trai phong lưu nhưng trước giờ chưa từng để chuyện nam nữ ảnh hưởng đến Cung thị, ngược lại, Cung thị tài phiệt dưới dẫn dắt của Quý Dương liền giống như mặt trời ban trưa vậy, thành tích rất tốt.

      Đối với tính phong lưu của con trai Trình Thiến Tây cũng can thiệp đến, chỉ cần Quý Dương chịu cưới Ngải Ân Hà bà có thể mắt nhắm mắt mở, đàn ông mà, ai mà chẳng phong lưu huống gì là người có tiền lại tuấn tú như Quý Dương.

      Nhưng khi vợ ông phát ra xuất của Sầm Tử Tranh này, phản ứng dữ dội của bà khiến cho Cung Doãn Thần chú ý. Bên người Quý Dương có ít phụ nữ nhưng ông chưa từng thấy Trình Thiến Tây kích động đến thế bao giờ, vì sao duy chỉ có Sầm Tử Tranh này lại khiến bà có phản ứng như vậy? Vì sao đặc biệt như vậy?

      Xem ra là có chuyện gì đó mà ông biết!

      'Thiến Tây, xem ra em với kia có quen biết sao? Trước đây ấy là bạn học của Quý Dương phải ?' Cung Doãn Thần hỏi dò.

      'Doãn Thần, tôi ông nghe, đứa con này rất có tâm cơ, thân là sinh viên trao đổi nhưng lại lo chuyên tâm học hành mà suốt ngày cứ mơ tưởng chim sẻ thành phượng hoàng, tôi sao có thể để cho Quý Dương với ta ở chung chỗ được?' Trình Thiến Tây bất mãn lên tiếng.

      ' như vậy năm đó Quý Dương với kia từng đương sao?' Cung Doãn Thần lên tiếng chất vấn.

      'Hừm, đương lại thế nào? Bạn của Quý Dương trước giờ cũng ít, ta có đáng gì!'

      Trình Thiến Tây thấy Cung Doãn Thần hỏi như vậy vội điều chỉnh lại tâm tình, trả lời.

      Cung Doãn Thần gì nữa, ông chỉ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn vợ mình nhưng suy xét xem câu của bà có bao nhiêu phần trăm là .

      Quý Dương đúng là từng kết giao với nhiều bạn nhưng nếu như kết hợp chuyện đương với hành động thu mua lần này của con trai nhất định là Quý Dương nhằm vào kia rồi, làm ra loại hành vi này chỉ có hai nguyên nhân ...

      Thứ nhất, là !

      Thứ hai, là hận!

      Nhưng và hận chỉ cách nhau đường tơ, hận đến từ đâu?

      Nếu theo lối suy đoán này Quý Dương năm đó đúng là thực động chân tình vì kia, hơn nữa đến bây giờ phần tình cảm đó con trai vẫn nhớ mãi quên bằng nếu như Sầm Tử Tranh này chỉ là khách qua đường con đường tình của con trai theo tính cách của Quý Dương, con trai tuyệt đối bởi vì mà đem Cung thị ra đùa.

      Tình cảm của đàn ông truớc giờ luôn rất vi diệu nhưng cũng rất trực tiếp, phức tạp như của phụ nữ. Tuy nữ nhân tình thâm nhưng lòng dạ đàn bà như kim đáy biển câu này hoàn toàn sai chút nào.

      Nếu như bị tổn thương hoặc là bị bỏ rơi mà bên cạnh mình xuất người đàn ông có điều kiện và năng lực tốt hơn hẳn người đàn ông trước của ta qua thời gian, chừng tình cảm của ta dần dần chuyển biến, hướng về phía người sau.

      Còn đàn ông khác, khi ta lòng phần tình cảm đó vĩnh viễn cũng thay đổi, bất luận là bên người ta có bao nhiêu khác, bất luận là ta phong lưu đến đâu đời này cũng thể nào quên kia, cũng tìm người nào khác đến thay thế vị trí của kia trong lòng ta.

      Quý Dương chính là điển hình của kiểu đàn ông như vậy!

      'Thiến Tây, tuy tôi biết năm đó bà với kia rốt cuộc có khúc mắc gì nhưng tôi khuyên bà câu, tạm thời đừng quấy nhiễu Quý Dương, tất cả cứ để thuận theo tự nhiên!' lúc lâu sau Cung Doãn Thần mới lên tiếng.

      'Tại sao chứ?' Trình Thiến Tây khó hiểu hỏi lại.

      Cung Doãn Thần nhìn vợ, rành mạch từng chữ: 'Tôi muốn nhìn thấy Quý Dương hận bà!'

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 03: Tiến vào Cung thị
      Dịch : dquynh122

      Cung thị tài phiệt, mười rưỡi sáng!

      Cung Quý Dương dành riêng cả tầng tám mươi để làm phòng làm việc cho thương hiệu Leila, gian rộng lớn của cả tầng lầu khiến cho tất cả nhân viên của Leila đều kích động thôi!

      'Alina, mau qua đây xem nè, oa, cao đó. Nếu như từ chỗ này mà ngắm cảnh đêm đúng là loại hưởng thụ!' Nhân viên thiết kế mới đến hào hứng .

      Alina cũng đến bên cửa sổ sát đất nhìn xuống, vừa nhìn choáng váng: 'Nếu như em thích, vậy thường xuyên tăng ca , được ngắm cảnh đêm thôi!'

      rồi vỗ cánh tay của nhân viên, hiểu vì sao người thời nay lại thích mấy tòa nhà cao tầng đến thế! vẫn thích hoàn cảnh của phòng làm việc cũ hơn, phòng làm việc đặt ở tầng hai mươi bảy, tuy phải thấp nhưng cũng kể là cao.

      Nơi đây lại khác, tầng tám mươi nha, nghĩ đến thấy sợ!

      Ngay lúc mọi người còn kích động và tò mò tìm hiểu hoàn cảnh làm việc mới thư ký của tổng giám đốc lễ độ gõ cửa, bước vào.

      'Đây là nơi Cung tiên sinh đặc biệt dặn dò chúng tôi chuẩn bị cho mọi người, hy vọng sau này mọi người có thể cố gắng làm việc, vì bộ phận thời trang của Cung thị mà góp phần sức!'

      Alina nghe vậy bước đến, vẻ mặt tươi cười chỉ tay vòng xung quanh hỏi: 'Cả tầng tám mươi này đều thuộc về thương hiệu Leila sao?'

      Thư ký tổng giám đốc mỉm cười gật đầu: 'Tổng giám đốc dặn như vậy, tình hình cụ thể tôi cho lắm nhưng nếu như nhà thiết kế Leila có đến đây xin chuyển lời lại, mời ấy đến phòng tổng giám đốc chuyến, Cung tiên sinh với ấy!'

      xong điều đến mấy người lao công giúp họ quét tước và bố trí văn phòng.
      Nhân viên phối màu vẻ mặt tò mò nhìn Alina, giọng hỏi: 'Leila đâu? Đây là lúc nào rồi mà còn thấy bóng ấy?'

      'Đúng đó đúng đó. ấy có phải biết chúng ta dọn đến đây rồi ? Điện thoại của Leila thông chưa?' Nhân viên phòng kế hoạch cũng khẩn trương tiếp lời.
      Alina lắc đầu ra vẻ biết, liếc nhìn đồng hồ tay, thở dài tiếng: 'Hai ngày nay tâm tình chị ấy chắc rất tệ, mọi người cứ làm chuyện của mình ! Với lại, nơi đây là Cung thị, chúng ta dù sao cũng là bị điều sang đây nên lời và cử chỉ của mọi người tốt nhất là nên chú ý chút, tránh những phiền phức đáng có!'

      ***

      Quả nhiên, đúng như Alina , , các bộ phận khác trong Cung thị tài phiệt chừng như đều rất có hứng thú đối với đoàn "lính nhảy dù" này. Tầng tám mươi nha, ngoại trừ các chủ quản cao tầng, các bộ phận khác ngay cả mơ cũng dám mơ bởi vì nơi đó chỉ cách tầng cao nhất hai mươi tầng mà thôi, cách khác, làm việc ở đó chẳng khác nào rất gần với tổng giám đốc nha.

      Nhưng điều làm họ thấy hứng thú hơn cả chính là nhà thiết kế Leila trong truyền thuyết, nghe ngày đầu tiên làm ấy chẳng cho Cung tiên sinh chút mặt mũi nào, đến trưa rồi mà vẫn thấy bóng dáng, ngay cả tiếng chào hỏi cũng có, đúng là người phụ nữ có cá tính!

      Lúc này cả Cung thị như sôi sùng sục, ai nấy đều mong mỏi được nhìn thấy chân diện mục của nhân vật huyền thoại kia - người sáng lập nên thương hiệu Leila!
      Nhưng mấy tin đồn nhảm này chỉ ngừng lại ở những tầng dưới, các nhân viên cấp cao ai có gan làm những chuyện vô bổ này.

      Cộc cộc cộc!

      Mấy tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài văn phòng tổng giám đốc.

      'Vào!' vùi đầu vào xấp văn kiện, Cung Quý Dương chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ ra lệnh ngắn gọn.

      Thư ký tổng giám đốc bước những bước ưu nhã vào phòng, nhìn thấy gương mặt tuấn cùng dáng người cao ngất của sếp mình, trong mắt lại lộ ra vẻ si mê. Nếu như người đàn ông này là của mình tốt biết mấy!

      Chỉ tiếc rằng chỉ là thư ký, tuy Cung tiên sinh có tính phong lưu nhưng trước giờ chưa từng trêu đùa người trong công ty, cho dù nhân viên cấp dưới xinh đẹp đến đâu, quyến rũ đến đâu, nếu như có năng lực cũng bị loại bỏ thương tiếc.
      Cung Quý Dương thấy thư ký tiến vào lúc lâu mà vẫn gì, ngẩng đầu lên hỏi: 'Có việc gì?'

      Câu này khiến cho thư ký tỉnh táo lại ngay. Trời ạ! Mình sao lại phạm vào sai lầm cơ bản thế này chứ?

      Cung tiên sinh tối kỵ nhất là những nhân viên làm việc nghiêm túc, nghe đồn thư ký tiền nhiệm chính bởi vì đối với Cung tiên sinh có ý nghĩ chính đáng, suốt ngày lợi dụng công việc để liếc mắt đưa tình, thậm chí có hôm còn chủ động quyến rũ tổng giám đốc, kết cuộc là bị Cung tiên sinh đuổi việc chút lưu tình.
      tuyệt đối thể dẫm vào vết xe đổ kia!

      'Ừm... Cung tiên sinh, tôi đến để nhắc ngài còn mười phút nữa là đến giờ họp!' vội điều hòa lại tâm tình, trở lại vẻ chuyên nghiệp của mình.

      Cũng khó trách , đối mặt với người đẹp trai quyến rũ như vậy, hơn nữa sớm chiều kề cận bảo sao động lòng cho được chứ!

      Cung Quý Dương gật đầu rồi hỏi: 'Phòng làm việc của Leila chuẩn bị thế nào rồi?'

      'Cung tiên sinh, theo lời ngài dặn, bố trí tầng tám mươi làm phòng làm việc của họ, sáng hôm nay họ đến Cung thị báo danh rồi!' Thư ký vội trả lời.

      'Tốt. Gọi nhà thiết kế Leila đến gặp tôi!' Cung Quý Dương ngắn gọn.

      biết hai hôm nay suy nghĩ đến dâu rồi, chỉ mới hai ngày gặp mà phát ra bản thân nhớ đến cồn cào, chính vì lẽ đó nên lạm dụng chút quyền lực, sắp xếp để cho phòng làm việc của gần với nhất có thể, mục đích chính là để mỗi ngày có cơ hội được nhìn thấy !

      nực cười, này đối xử tệ bạc với , lúc nào cũng cự tuyệt nhưng vẫn thể khống chế bản thân thôi nghĩ về !

      Thư ký của tổng giám đốc nghe vậy mặt lộ ra vẻ khó xử, ấp a ấp úng biết nên trả lời thế nào.

      Cung Quý Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén quét qua vẻ khó xử của thư ký, hỏi thẳng: 'Sao? ấy vẫn chưa đến?'

      'Dạ đúng, Cung tiên sinh, nhà thiết kế Leila vẫn chưa đến công ty!' thư ký dè dặt trả lời

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 04: Chỉ là muốn em nghe lời
      Dịch: dquynh122

      Vẻ mặt của Cung Quý Dương chợt trở nên trầm và lạnh lùng.

      'Cung tiên sinh, điện thoại của Leila vẫn luôn tắt máy, chúng tôi có cách nào liên lạc được với ấy!' Thư ký của tổng giám đốc vội lên tiếng giải thích.

      Trời ạ! Sắc mặt của tổng giám đốc nhìn dọa người!

      Nhà thiết kế Leila này cũng biết làm cao, hại biết ăn thế nào với tổng giám đốc!

      'Lưu lại tin nhắn cho ấy, nếu hôm nay ấy đến vậy ngày mai dỡ bỏ phòng làm việc của Leila ở tầng tám mươi!' Cung Quý Dương lạnh lùng buông câu.

      'Dạ, Cung tiên sinh!' Thư ký lưng toát mồ hôi lạnh, vội lên tiếng đáp lời.

      Trời ạ! Leila, đúng là người phụ nữ đáng khâm phục nha, dám công nhiên chọc tức tổng giám đốc!

      ***

      Cuộc họp này phải cuộc họp cổ đông mà là cuộc họp báo cáo thành tích kinh doanh, người phụ trách các bộ phận đến từ khắp nơi thế giới và các quản lý cấp cao đều tề tựu trong phòng họp lớn.

      Cung Quý Dương sau khi nghe các đơn vị báo cáo xong liền đưa xấp tư liệu tay cho thư ký ngồi bên cạnh, thư ký hiểu ý đứng dậy : 'Bây giờ tôi tuyên bố quyết định mới nhất của Cung tiên sinh, bắt đầu từ hôm nay, thương hiệu Leila chính thức trở thành bộ phận mới của Cung thị!'

      Liên quan đến tin tức này, những gì cần biết ai nấy đều biết cả rồi, quyết định của Cung tiên sinh trước giờ họ luôn ủng hộ nhưng ...

      Điều khiến mọi người ngạc nhiên là người phụ trách thương hiệu Leila tại sao lại có mặt trong cuộc họp chứ?

      Ngay lúc mọi người suy đoán nguyên nhân cửa phòng họp chợt bị đẩy mạnh ra, người đến ngay cả lễ tiết cơ bản nhất là gõ cửa cũng bỏ qua!
      Phanh!!!

      tiếng động lớn vang lên trong phòng họp khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía người vừa xông vào!

      phụ nữ!

      phụ nữ mặt đầy vẻ tức giận!

      Người phụ nữ này phải ai khác, chính là người mà hai ngày nay Cung Quý Dương luôn nhớ đến - Sầm Tử Tranh!

      nhìn vòng khắp phòng họp, sau đó ánh mắt rơi gương mặt tuấn của Cung Quý Dương, ngọn lửa như bùng cháy trong mắt . Sầm Tử Tranh lời nào, bước nhanh về phía trước, thèm để tâm đến đây là lúc họp.

      Phanh!!!
      Lại tiếng động lớn, Sầm Tử Tranh vỗ mạnh tay lên mặt bàn.

      'Cung Quý Dương, ngoại trừ thủ đoạn uy hiếp còn chiêu trò gì khác ? đúng là ti tiện mà!' phẫn nộ cất tiếng.

      Cả phòng họp chợt vang lên tiếng thở rút của mọi người, ai nấy đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Sầm Tử Tranh - này đúng là đơn giản, dám ở trước mặt mọi người mắng tổng giám đốc chẳng chút kiêng nể gì sao?

      'Xem ra cũng chỉ có những người kia mới có thể khiến em động tâm!'

      Cung Quý Dương ngược lại chẳng tị hiềm gì câu mắng mỏ của , lại càng chẳng có ý muốn rời , nhàn nhã tựa lưng vào ghế dựa, trong mắt lộ ra ý cười cùng với chút đắc ý vì mưu kế đạt được.

      'Cung Quý Dương, làm việc cũng đừng nên quá đáng như vậy! Cấp dưới của tôi cũng phải là con cờ của , muốn lợi dụng lúc nào là lợi dụng!' Sầm Tử Tranh kích động cao giọng .

      Khi tỉnh lại trong phòng nghỉ của Khương Ngự Kình mới bàng hoàng nhận ra , thế giới này là thế giới cá lớn nuốt cá bé đúng nghĩa, ai chống đỡ nổi mới có thể sinh tồn. rốt cuộc cũng hiểu, người như Cung Quý Dương quen làm chủ tể của người khác, nếu muốn đấu với chỉ có thể cố gắng hết sức, dựa vào chính mình.

      tuyệt đối thể cho thấy yếu đuối của mình!

      Tự nhủ lòng như thế nhưng hôm nay khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu qua khung cửa phòng ngủ của , vẫn tránh khỏi lo lắng. cách vô thức, Sầm Tử Tranh đến phòng làm việc cũ của mình, nhìn thấy trong phòng làm việc chỉ là mảnh trống rỗng, cái cảm giác trống trải đó ngấm sâu trong nội tâm khiến thấy bất lực.

      Sầm Tử Tranh ngồi ngơ ngác mình trong phòng, ngồi lâu cho đến khi sực nhớ ra, vội mở điện thoại nhận được tin nhắn của Cung thị!

      Ý chí chiến đấu lần nữa lại được nhen nhóm!

      Cung Quý Dương híp mắt, môi câu lên nụ cười đầy thâm ý ... kiểu cười đắc ý của thợ săn nhìn thấy con mồi dần rơi vào bẫy!

      ' chỉ muốn em hiểu điều, tương lai của họ hoàn toàn nằm trong tay em, xem em quyết định thế nào thôi!'

      Sầm Tử Tranh bỗng nhiên bừng tỉnh, cười lạnh tiếng: 'Tôi rốt cuộc hiểu vì sao đồng ý lưu họ lại, mục đích chính là muốn kềm chế tôi, muốn tôi nghe theo sắp đặt của mà thôi, đúng ?'

      nực cười! Sao có thể ngây thơ cho rằng Cung Quý Dương có lòng thương người chứ?

      Cung Quý Dương nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của như muốn nhìn thấu cả linh hồn : 'Kềm chế em phải là mục đích của . Mục đích của chỉ có , đó là ...'

      Môi câu lên nụ cười tà tứ: '... muốn em càng nghe lời mà thôi!'

      Câu này được thốt ra cách thản nhiên mà đầy bá đạo khiến cho tất cả những người trong phòng họp đều ngừng suy đoán xem giữa hai người có quan hệ như thế nào.

      ' ...'

      Sầm Tử Tranh vừa thẹn vừa giận, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt mọi người đều hướng về mình, mặt càng lộ ra vẻ ngượng ngùng.

      Đối mặt với Sầm Tử Tranh như vậy trong lòng Cung Quý Dương chợt dâng lên nỗi thương mến nhưng chỉ lóe lên rất nhanh rồi biến mất trong đáy mắt thâm trầm, sau đó quay về phía mọi người tò mò dòm ngó, lạnh giọng : 'Mọi người rảnh rỗi lắm phải ?'

      Câu của khiến cho ai nấy đều hoảng hốt vội vàng thu dọn tài liệu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng họp.

      'Theo đến văn phòng!'

      Cung Quý Dương đứng dậy, bàn tay to nắm chặt lấy cổ tay , gương mặt tuấn tú như bức tượng được điêu khắc tinh xảo lộ ra vẻ uy nghiêm thường thấy.

      'Buông tay!'

      Sầm Tử Tranh cố giãy thoát khỏi bàn tay , ngẩng đầu nghênh ngang nhìn , giọng lạnh lùng mà kiêu ngạo: 'Tôi tự biết , đụng đến tôi đúng là xui xẻo mười năm chưa hết!'

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 05: Em dám ?
      Dịch : dquynh122

      Cánh cửa dày nặng nề ngăn cách mọi thanh với bên ngoài. Trong văn phòng tổng giám đốc được cách cách tuyệt hảo này, Sầm Tử Tranh tức giận nhìn Cung Quý Dương, lửa giận trong mắt chừng như có thể thiêu cháy được !

      Cung Quý Dương chút để ý đến cơn giận của , ngược lại nở nụ cười rất tiêu dao, đôi mắt thâm sâu như đầm nước mang theo sức quyến rũ nhiếp hồn chăm chú nhìn . ung dung bước đến sofa ngồi xuống, điềm nhiên hỏi: 'Hai ngày nay em suy nghĩ đến đâu rồi?'

      Sầm Tử Tranh chỉ lạnh lùng cười: 'Cung Quý Dương, tôi thừa nhận thương hiệu Leila bị thu mua, đối với phát triển của nó coi như là có lợi nhưng cũng thể bỏ mặc nó như thế được, nếu nghĩ như vậy, những cổ đông khác có lời ra tiếng vào. Hơn nữa tôi cũng cần phải hứa với chuyện gì, cách khác, muốn dùng tương lai của thương hiệu Leila đến uy hiếp tôi, tôi cho biết ... thể nào!'

      tuyệt đối trở thành công cụ làm ấm giường cho , người đàn ông đáng ghét này! Chẳng lẽ hại trở thành thế này còn chưa đủ sao?

      'Chậc chậc ...'

      Trong đôi mắt thâm thúy lóe lên tia tà tứ, ngang theo khí thế ngang ngược, hùng hổ đến dọa người, áp sát : 'Xem ra Khương Ngự Kình cũng có giải thích với em!'

      Sầm Tử Tranh chợt thấy như sét đánh bên tai.

      biết!

      biết mình tìm Khương Ngự Kình sao?

      Biết từ lúc nào?

      loạt câu hỏi ngổn ngang trong đầu Sầm Tử Tranh khiến nhất thời ngẩn người.

      Cung Quý Dương híp đôi mắt thúy như muốn đem dáng vẻ yếu đuối vô lực của khóa chặt trong đáy mắt mình ...

      'Tranh Tranh, em cho rằng luật sư có thể giúp được em sao? Hay là cho rằng họ là Chúa cứu thế của em?'

      Đôi môi gợi cảm của khẽ nhếch lên: ' ngại cho em biết, Chúa cứu thế của em chỉ có thể là !'

      Lời cuồng vọng, tự đại của khiến cho Sầm Tử Tranh bùng lên cơn tức: 'Cung Quý Dương, sớm biết Khương Ngự Kình là trai của Tĩnh Nghiên đúng ?'

      'Biết cũng là bình thường thôi, là người làm ăn, đương nhiên vận dụng mọi cách có thể để đạt được mục đích!'

      ' vô lại!'

      Sầm Tử Tranh thấy mình bị từng lớp từng lớp lưới bủa vây.

      Cung Quý Dương nhún vai: ' chưa từng nhận mình là quân tử hay cao thượng gì cả, chỉ tiếc là Khương Ngự Kình còn chưa cho em biết, khi em cự tuyệt hậu quả như thế nào!'

      ' muốn thế nào chứ?' Sầm Tử Tranh bắt buộc bản thân phải trấn tĩnh lại, buộc mình được nét ránh mà phải dũng cảm đối diện với ánh mắt càn rỡ của , vẻ mặt này của cho biết, tâm tình của lúc này tốt lắm!

      'Em thử xem?' Cung Quý Dương cười hỏi lại. bước đến gần , ngón trỏ lướt theo những đường nét tinh tế gương mặt , vuốt ve nó khiến chợt thở rút hơi.

      'Cách để em ngoan ngoãn vào khuôn khổ có rất nhiều, chẳng hạn như nghiệp của đám người kia, tương lai của thương hiệu Leila, còn có ...'

      Ánh mắt hơi tối lại: '...tương lai của Thư Tử Hạo ... Như vậy có đủ để em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ?'

      dứt lời, ánh mắt tà tứ của lại quét qua gương mặt xinh xắn của cách đầy ý.

      Tim Sầm Tử Tranh đập thình thịch liên hồi, mặt như bị rút hết huyết sắc, cắn đôi môi phấn hồng ...

      'Cung Quý Dương, ép tôi!'

      Những lời này chính miệng với , vì sao lại tuân thủ chứ?

      'Đó là vì phát ra Leila nhà chúng ta thích chơi kích thích chút vì vậy chỉ chiều theo ý em thôi!'

      Gương mặt tuấn của kề sát mặt , môi lộ ra nụ cười mê người ...

      Sầm Tử Tranh trào phúng trả đũa: 'Đây chính là trò bịp của đó sao? cho rằng làm như vậy có thể khống chế được nhước điểm của tôi?'

      'Thử xem phải biết thôi sao?'

      Cung Quý Dương hời hợt nhưng trong giọng mang theo tàn nhẫn khiến người nghe rét mà run. Nhưng liền sau đó nụ cười lại lần nữa nở môi : 'Hay là , em vốn có lòng tin?'

      'Ý của là sao?' Sầm Tử Tranh tức giận hỏi lại.

      có lòng tin? nực cười!

      'Thực ra em sai, có thể cho em liều thuốc an thần đây - tập trung phát triển Leila, chỉ như thế, làm cho nó phát triển tốt, chỉ còn phải xem em có cam đảm tiếp nhận khiêu chiến hay thôi. Em cứ luôn cự tuyệt nên cho rằng em sợ . Leila cũng phải có em sống được. Bên ngoài nhiều nhà thiết kế như vậy, tùy tiện tìm cũng dễ dàng tìm được người thay thế vị trí của em, điều quan trọng là ... nếu em muốn nhường lại tùy em thôi!'

      Lời vừa dứt chợt buông tay ra, tay vòng qua bờ eo ôm vào lòng, giam trong đôi cánh tay rắn chắc của mình.

      Đôi môi tà ác lướt qua vành tai mẫn cảm của mang theo hơi thở nóng rực đầy nguy hiểm thổi qua vùng gáy tuyết trắng của .

      'Hừm!' Tim Sầm Tử Tranh rút lại, cười lạnh: 'Đây là phép khích tướng của đấy sao?'

      Cung Quý Dương nhướng mày, cười: 'Em nghĩ vậy cũng chẳng sao cả, xem em can đảm đến mức nào thôi!'

      Cả người Sầm Tử Tranh cứng đờ như khúc gỗ, đúng là rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, đồng ý với quyết định của Cung Quý Dương tức là đồng ý là cấp của , nếu như đồng ý vậy thương hiệu mà vất vả tạo dựng nên lập tức mất vào tay .

      Bất luận lựa chọn thế nào cũng cam lòng!

      Trong đáy mắt xẹt qua tia khổ sở, lâu sau rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt như cười như của Cung Quý Dương, cắn răng : 'Được, tôi đồng ý với nhưng phải hứa được can thiệp vào bất cứ quyết định nào của tôi về thương hiệu Leila!'

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 6: Tình mãi còn vương
      Chương 06: tấn công của dã thú (1)
      Dịch : dquynh122

      Tuy Cung Quý Dương từng tuyên bố trong buổi họp báo rằng vẫn duy trì kế hoạch hợp tác với thương hiệu của Thư Tử Hạo nhưng ...

      Với hiểu biết của về , Sầm Tử Tranh biết điều, mỗi câu , mỗi quyết định làm ra đều bắt đối phương phải trả cái giá xứng đáng.

      Ánh mắt mang theo ý cười của Cung Quý Dương lướt qua Sầm Tử Tranh đờ người đứng đó, đôi môi chẳng buồn nhếch lên, chừng như nhìn thấu suy nghĩ ấu trĩ của .

      gương mặt tuấn tú xẹt qua tia tà tứ, suồng sã lướt môi vùng gáy và vành tai trắng nõn của mang đến từng cơn tê dại dị thường ...

      Bất ngờ môi ngậm lấy vành tai của , hơi thở nóng rực ngừng trêu chọc nơi sâu nhất trong tâm linh mang theo nỗi tê dại vừa dễ chịu lại vừa thống khổ.

      Sầm Tử Tranh sợ run cả người, muốn tránh nhưng nhanh hơn bước: 'Tranh Tranh, em bây giờ chỉ có hai lựa chọn, đó là lưu lại hay là rời . Ngoài hai điều này ra ...'

      khẽ thào, mang theo lạnh lùng và uy nghiêm khiến người ta rét mà run: '... thể thương lượng!'

      Cách độc đoán của lập tức dậy lên trong lòng Sầm Tử Tranh cơn giân nhưng cộ biết, cứ mãi bùng phát cơn giận căn bản là thể giải quyết vấn đề vì vậy chỉ cười lạnh tiếng: 'Cung Quý Dương, làm như vậy cũng chỉ vì muốn ngăn cản hợp tác giữa tôi với Tử Hạo, nếu như vậy cần gì phải làm bộ làm tịch chứ. dám thừa nhận năng lực và tài hoa của Tử Hạo nên chẳng thà tìm mấy người ra gì đến hợp tác, là hèn hạ, là nực cười!'

      Cung Quý Dương nghe câu này, ánh mắt mang theo ý cười dần biến mất, đẩy ra, giọng đáng sợ: 'Em cái gì? Em lại lần nữa xem?'

      Cung Quý Dương như vậy Sầm Tử Tranh chưa từng thấy qua, nhìn trong mắt dần nảy sinh biến hóa, thực cảm thấy sợ hãi, đôi mắt trong veo như nước của Sầm Tử Tranh lộ ra tia hoảng loạn, giống như cánh hoa tàn trôi nổi trong cơn mưa rền gió dữ ...

      Nhưng vẫn bắt buộc chính mình được chùn bước ...

      'Ý của tôi rất ràng, chẳng qua chỉ là người ghen ghét tài năng biết nhìn xa trông rộng mà thôi!'

      Nhướng mắt nhìn , thực ra có thể dũng cảm hơn chút, biểu ra ngoài phóng khoáng hơn chút nhưng tiếc là đối mặt với Cung Quý Dương như vậy, khỏi cảm thấy rất khẩn trương.

      Quả như nghĩa, Cung Quý Dương nghe xong câu này, bàn tay đặt ở eo liền buông ra, đưa lên vuốt ve gương mặt trắng nõn của , bên môi lần nữa nhếch lên nụ cười lạnh lùng: ' đúng là can đảm!' thốt lên lời từ đáy lòng.

      'Xem ra em chỉ đơn giản là hiểu Thư Tử Hạo thôi mà em là thưởng thức , đúng ? Cũng là vì rất hâm mộ tài hoa của cho nên mới , thậm chí là bất chấp tất cả, trước mặt người cũ bảo vệ tiền đồ của ?'

      'Tôi hâm mộ tài hoa của Tử Hạo thế nào? Cho dù tôi là người phụ nữ của ta cũng liên quan gì đến . Nếu so với Tử Hạo, chẳng qua chỉ là thương nhân khắp người đầy mùi đồng mà thôi!'

      lấy hết dũng khí gân cổ , đôi tay nắm chặt lại. Vốn tưởng mình rất can đảm rồi nhưng khi cảm giác được bầu khí áp bách và nguy hiểm càng lúc càng mãnh liệt, sau khi lấy hết dũng khí xong mấy lời kia thấy thân thể mình chợt mềm nhũn, cả người như bị rút hết sức lực.

      Ánh mắt sâu thẳm khó dò của Cung Quý Dương quét qua gương mặt xinh xắn của : 'Tranh Tranh, có những lời có thể nhưng có số lời tuyệt đối được , nếu như có ai cho em biết điều này vậy để hôm nay cho em biết!'

      suồng sã và ngạo mạn nhìn , tư thái như vị hoàng đế.

      ' dựa vào cái gì ...'

      Lời của chưa hết Sầm Tử Tranh thấy mình như bay ...

      Bàn tay to của chút khách khí vòng qua bờ eo mảnh khảnh của sau đó cổ tay khẽ nâng lên, dễ dàng nhấc lên vai như vác túm bông về phía phòng nghỉ của mình.

      Sầm Tử Tranh chợt thấy trời đất đảo lộn, đầu váng mắt hoa, hai chân rời khỏi mặt đất khiến cảm thấy hoàn toàn mất cảm giác an toàn, vừa muốn dãy dụa cả người bị dễ dàng chế trụ bằng cánh tay.

      Chóng mặt quá ... cảm thấy máu như dồn hết lên đỉnh đầu!

      'Buông tôi ra!'

      Sầm Tử Tranh thấy mình chóng mặt buồn ói nhưng lời của còn chưa dứt nghe giọng tà tứ vọng đến từ phía dưới ...

      'Buông em ra?'

      Cung Quý Dương cười khẩy tiếng, trong tiếng cười mang theo gợi cảm chối bỏ được khiến người ta khỏi thần hồn xao động:

      'Chuyện này vĩnh viễn thể xảy ra. Hôm nay kết thúc mối quan hệ giữa em với Thư Tử Hạo ... Tranh Tranh, em chỉ có thể thuộc về !'

      Tiếng càng lúc càng , như lông hồng lướt qua vành tai mẫn cảm của nhưng đầy thâm ý lại mang chút tà mị, lọt vào tai lại mang đến áp lực nặng như núi khiến thể hô hấp.

      tức giận! Hơn nữa là rất, rất tức giận!

      Sầm Tử Tranh, người phụ nữ nhẫn tâm này, lại dám công nhiên khiêu chiến tính nhẫn nại của , nhường nhịn nhiều rồi nhưng vẫn còn tơ tưởng đến tên Thư Tử Hạo kia sao?

      Thư Tử Hạo! Thư Tử Hạo!!!

      Cái tên này giống như tên ôn thần! Nếu muốn tên kia biến mất cõi đời này tin rằng là chuyện dễ dàng đến thể dễ dàng hơn.

      Còn với Sầm Tử Tranh, dùng biết bao nhiêu nhẫn nại và sủng nịch thậm chí tiếc dùng thời gian quý báu của mình thực cuộc cá cược nhàm chán vì .

      Nhưng phát , cho dù thực làm được điều đó vẫn xem thường , vẫn muốn trốn khỏi . Nếu giữ lời, vậy sao lại phải e dè nhiều quá chứ?

      muốn tiếp tục lãng phí thời gian chờ đợi cảm động vì nữa, nếu như người phụ nữ này thích khiêu chiến với tính nhẫn nại của như vậy, vậy cũng chỉ còn cách cùng chơi trò chơi này thôi!

      cũng ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt như cười như của Cung Quý Dương, cắn răng : 'Được, tôi đồng ý với nhưng phải hứa được can thiệp vào bất cứ quyết định nào của tôi về thương hiệu Leila!'

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :