1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 5: Biến cố

      Chương 17: Bị uy hiếp
      Dịch : dquynh122

      lúc sau, Cung Quý Dương mới nhàn nhạt lên tiếng, nhưng giọng trở nên quá mức lạnh lùng: ‘Em quan tâm đến thế sao?’

      Trong giọng thâm trầm mang theo bất mãn và ý cảnh cáo rất rệt.

      Sầm Tử Tranh cho dù có ương ngạnh đến mấy lúc này cũng dám chọc đến người đàn ông này cách quá mức, tối hôm đó chỉ vì câu của có phản ứng lớn thế này, nếu như hôm nay còn những câu thích hợp rất có khả năng làm liên lụy đến Thư Tử Hạo .

      ta là bạn của tôi, nếu như muốn hận cứ hận tôi, đừng đụng đến người vô can!’

      Cung Quý Dương nghe vậy ánh mắt càng lạnh, cố tình làm ra vẻ đáng tiếc, lắc đầu: ‘Tranh Tranh, đây chính là thái độ cầu xin người khác của em sao?’

      …’ Bàn tay nhắn của Sầm Tử Tranh nắm chặt lại, ‘Cung Quý Dương, đừng nên quá đáng quá!’

      quá nhường nhịn rồi, còn muốn phải thế nào nữa?

      ‘Quá đáng?’ Cung Quý Dương nhướng mày cười, ánh mắt lạnh băng lóe ra tia như câu hồn nhiếp phách người khác: ‘ là lạ nha, giúp em có tiền để kinh doanh thương hiệu Leila, cũng cho Thư Tử Hạo cơ hội để nổi tiếng, thế nào mà lại phải mang tội danh “quá đáng” chứ?’

      ‘Cung Quý Dương, nếu như cứ nhất quyết làm như thế, tôi chỉ có thể nhờ pháp luật can thiệp thôi. Nhưng phải nhớ, người sáng tạo ra thương hiệu Leila là tôi, bất luận muốn dùng thủ đoạn hạ lưu nào để có được nó tôi đều để cho được toại nguyện đâu!’

      Sầm Tử Tranh còn cách nào để thuyết phục , chỉ đành bám víu vào chiếc cọc cuối cùng này, phải cho hiểu, bất luận thế nào cũng buông tay.

      ‘Cung tiên sinh, nếu như phải nhờ đến pháp luật giải quyết tôi nghĩ khó xử nhất là Cung thị chứ phải là Sầm Tử Tranh tôi. Mong suy nghĩ kỹ lại!’ Sầm Tử Tranh xong câu này liền xoay người định rời .

      là đáng !’

      Lúc này câu kỳ lạ của Cung Quý Dương chợt khiến Sầm Tử Tranh ngừng bước chân, kìm được xoay người lại, nhìn vẻ mặt đầy thâm ý của Cung Quý Dương …

      Cung Quý Dương thấy ngừng bước, ý cười trong mắt dần lan đến bên khóe môi, bước đến bàn làm việc, rút từ trong ngăn kéo ra phần văn kiện vẫy vẫy về phía .

      ‘Tranh Tranh, nếu như em cứ nhất quyết muốn nhờ tới pháp luật, dám đảm bảo đến lúc đó em hối hận đến mức nào!’ chậm rãi lên tiếng nhắc nhở .

      ‘Ý của là sao?’ biết vì sao trong lòng Sầm Tử Tranh chợt dâng lê nỗi bất an.

      Cung Quý Dương làm ra vẻ thản nhiên hỏi lại: ‘Em bước đến xem phải là biết ngay thôi sao?’

      Sầm Tử Tranh sững sờ trong giây lát như suy nghĩ xem lời của Cung Quý Dương thực đáng tin đến mức nào nhưng lúc sau thở dài tiếng sâu, vẻ mặt hồ nghi đến cầm lấy phần văn kiện lên xem.

      Xấp văn kiện chậm rãi được mở ra, phải là tư liệu gì cả mà chỉ là … bản thiết kế nháp.

      Khi bản nháp này lộ ra trọn vẹn trong mắt Sầm Tử Tranh, nhất thời ngây ngốc tại chỗ, gương mặt nhắn mất hết huyết sắc, bàn tay cầm nó cũng khẽ run …

      Phanh!!!

      Theo tiếng vang, ném mạnh bản thiết kế nháp lên bàn trà, ánh mắt vốn đầy kinh ngạc chợt trở nên phẫn nộ và khó hiểu. ngẩng lên nhìn Cung Quý Dương bằng ánh mắt như nhìn người xa lạ, giọng cũng trở nên bén nhọn …

      ‘Cung Quý Dương, sao lại có bản thiết kế nháp này?’

      Cung Quý Dương thấy có hiệu quả, đắc ý hỏi ngược lại: ‘Thế nào? Bản thiết kế nháp này đối với em mà là rất quen thuộc, phải ?’

      ‘Đây ràng chính là bản nháp những mẫu thiết kế của năm sau của dòng sản phẩm cao cấp Leila-J, sao lại rơi vào tay ?’

      Cảm giác bất an quẩn quanh trong lòng Sầm Tử Tranh càng lúc càng rệt, rốt cuộc định làm gì đây?

      Cung Quý Dương đứng dậy, bước từng bước về phía Sầm Tử Tranh, gian trong phòng là cực lớn vậy mà theo từng bước chân của tiến đến gần, cảm thấy có áp lực vô hình dần ập đến với mình khiến cơ hồ hít thở thông.

      Đôi tay rắn rỏi của mặc kệ phản đối của , vòng qua eo lưng nhắn của , chiếc mũi cao thẳng cọ lên vành tai mẫn cảm của khiến cả người Sầm Tử Tranh khẽ run lên.

      ‘Vật đáng thương, những vật mà muốn có được đương nhiên bất chấp thủ đoạn để có được nó. Chỉ đơn giản vài trang bản nháp có gì khó khăn đâu. Em vốn thông minh, chắc phải biết tình thế giờ của mình bất lợi đến mức nào rồi chứ?’

      dứt lời, bàn tay to của áp lên gương mặt nhắn của , động tác tuy cực kỳ dịu dàng như lại mang đến cho cảm giác lạnh như băng.

      Suy nghĩ của lúc này hoàn toàn đình trệ rồi. xuất của những trang nháp này khiến hoàn toàn mất lòng tự tin!

      Cung Quý Dương sai, hoàn toàn có thể tuyên bố với ngoại giới rằng những khái niệm thiết kế của Leila-J là sao chép của Cung thị, chỉ là những thiết kế được công diễn trong buổi công bố vừa rồi mà cả ý tưởng trong những thiết kế năm sau mà muốn thực cũng đều là sao chép cả.

      khi bị gán cho tội danh này, Sầm Tử Tranh khó tưởng tượng thương hiệu Leila chết thảm đến mức nào. chỉ là như thế, nếu như Cung Quý Dương tuyên bố với ngoại giới tin tức này, người bị liên lụy chỉ có mà đến lúc đó Thư Tử Hạo, người chuẩn bị hợp tác với cũng khó mà tránh khỏi tai ách, chừng trực tiếp ảnh hưởng đến thương hiệu của riêng .

      Chuyện này quá đáng sợ!

      Chuyện này đáng sợ, sai, nhưng người làm ra chuyện này càng đáng sợ hơn!

      Nhìn vẻ trầm mặc và suy tư của , Cung Quý Dương biết, người thông minh như nhất định cân nhắc hậu quả nặng . Nụ cười đắc ý lại nở môi , bàn tay to men theo xương quai xanh của , lướt xuống dưới …

      Sầm Tử Tranh lách người tránh khỏi bàn tay , gian nan cất lời, trong giọng là vô hạn khổ sở và phiền muộn …

      ‘Cung Quý Dương, là bỉ ổi! ngờ lại sử dụng thủ đoạn thấp hèn như vậy để đối phó tôi. đúng là ác độc mà!’

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 5: Biến cố
      Chương 18: Đau lòng hay tuyệt vọng?
      Dịch : dquynh122

      Điều duy nhất mà Sầm Tử Tranh nghĩ được lúc này là … làm thế nào để giữ lại danh dự cho Leila. Tuy rất phẫn nộ, rất giận dữ nhưng bây giờ chuyện đến nước này còn có thể làm gì? Chẳng lẽ phải tố cáo Cung Quý Dương tội ăn cắp bản thảo của ?

      Bằng vào quyền thế của Cung thị tài phiệt, tin rằng đến lúc đó người chịu thiệt vẫn chính là thôi!

      ‘Tranh Tranh, em đừng quên, thương trường là chiến trường, trước nay cũng tự nhận mình là quân tử hay người tốt gì cả, riêng về phần em, nếu em muốn giữ lại tâm huyết của mình, hãy suy nghĩ kỹ xem là em nên ngoan ngoãn đến Cung thị của làm việc hay là muốn tranh chấp với đến cùng!’

      Thân hình cao lớn đĩnh đạc của Cung Quý Dương dán sát vào người , giữa hai người gần như còn khoảng cách. cúi thấp đầu, thầm bên tai , cảnh tượng này thân mật như đôi tình nhân vành tai và tóc mai chạm nhau mà người , hương thơm thanh mát chỉ riêng thuộc về vẫn quẩn quanh trong từng hơi thở của .

      Động tác ái muội như vậy lại làm cho Sầm Tử Tranh có chút cảm xúc nào ngược lại, càng có cảm giác nguy hiểm như băng mỏng, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Người đàn ông này trước giờ vẫn tà tứ như thế, hoàn toàn biết bước tiếp theo làm gì.

      ‘Cung Quý Dương, vốn có ý tốt như vậy. Đúng vậy, tôi thừa nhận với , đúng là bắt được điểm yếu của tôi nhưng tôi nghĩ, cho dù thương hiệu Leila bị thu mua nó chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi trong bộ sưu tập của thôi!’

      ‘Tranh Tranh, em phân tích rất có lý, nếu em biết đây là cơ hội duy nhất để em có thể bảo vệ danh tiếng của Leila em nên tranh thủ lấy lòng , nếu như vui, thương hiệu này nếu muốn trở thành trong những thương hiệu hàng đầu cũng phải là chuyện khó khăn gì!’

      Giọng của Cung Quý Dương nghe qua có vẻ hời hợt nhưng nghĩ kỹ lại, câu nào cũng mang ý ép buộc, lời lẽ sắc bén khiến Sầm Tử Tranh biết nên đối diện thế nào.

      chỉ có thể làm như thế thôi sao?

      Câu hỏi này vẫn luôn quẩn quanh trong đầu Cung Quý Dương, nhưng câu trả lời vẫn luôn là … phải làm như vậy. Nếu như cuộc đời tạo nên nút thắt giữa hai người vậy cứ để dùng thủ đoạn cực đoan cởi nút thắt đó !

      Sầm Tử Tranh nghe câu này lòng như chìm xuống đáy cốc, môi khẽ nhếch lên nụ cười lạnh, gương mặt xinh đẹp lại lần nữa trở nên trắng bệch …

      ‘Tranh thủ lấy lòng? ép tôi đến Cung thị, trắng ra là muốn tôi trở thành công cụ để phát tiết mà thôi, đây mới là trả đũa của đúng ?’

      sao lại nghe hiểu ý ngầm trong câu của chứ!!!

      ‘Ha ha, Tranh Tranh, chỉ là luyến tiếc em thôi chứ sao lại là trả đũa được …’

      Giọng trầm ấm đầy sức hút của khẽ thầm bên tai mang theo dụ hoặc khiến người ta khó mà chống đỡ: ‘Em vốn là người của kia mà!’

      Gương mặt thanh tú chợt mất hết huyết sắc, như đóa hoa mất hết sức sống!

      Tuyệt vọng, Sầm Tử Tranh rũ đôi mi dài, cố để ý đến hơi thở nam tính nóng rực bên tai. ra ra nghĩ sai rồi.

      cho rằng đây chẳng qua chỉ là trò chơi của người có tiền, rất nhanh rồi mất hứng thú.

      Hoặc cách khác, chẳng thà tin rằng đây chỉ là trò chơi của Cung Quý Dương!

      Nhưng chứng minh phải nhất thời cao hứng, là nghiêm túc!

      Nghiêm túc tìm cách hủy ý chí và lòng tin của từng chút , dùng quyền uy và thế lực mà vẫn xem thường để hủy diệt tất cả của !

      Khoảng cách giữa hai người gần đến như thế, hơi thở Sầm Tử Tranh như hoa lan, ngấm vào tận tâm can khiến Cung Quý Dương nhất thời có cảm giác mình bị vây trong hương thơm, thể thừa nhận, những ảnh hưởng của đối với đậm sâu hơn tưởng tượng nhiều lắm.

      Cho dù trong lòng , cho dù phản bội có phải là vẫn có cách nào khống chế trái tim mình thôi nghĩ về ?

      Cũng chìm trong đau khổ nên Sầm Tử Tranh nhìn ra được buồn bã trong mắt Cung Quý Dương …

      ‘Cung Quý Dương …’

      Rốt cuộc Sầm Tử Tranh cũng lên tiếng, gương mặt trắng bệch của hoàn toàn nhìn thấy chút cảm xúc nào: ‘Đối với tôi mà , Leila là toàn bộ tâm huyết của tôi, nhưng đối với , nó chẳng qua chỉ là cái tên tầm thường đến thể tầm thường hơn. Tôi cầu xin , buông tha cho nó , cũng như xin buông tha cho tôi vậy. Ở bên có nhiều phụ nữ đến vậy, sao lại cứ phải ép tôi làm gì?’

      thể giống như những người phụ nữ bên cạnh , lúc nào cũng tìm cách lấy lòng , khiến vui vẻ, vừa nghĩ đến miệng lưỡi của những người phụ nữ kia thấy buồn nôn nhưng khi nghĩ đến Cung Quý Dương vẫn luôn lưu luyến những phụ nữ kia lòng chợt quặn đau …

      ‘Ha ha, em , hơn nữa còn cam tâm tình nguyện nữa kìa!’

      Cung Quý Dương chợt hạ thấp giọng khiến giọng trầm lại còn tăng thêm phần dụ hoặc: ‘Tranh Tranh, em biết vẫn luôn nhớ về em, nhất là em của tám năm trước … Mỗi đêm trước khi ngủ đều tự chủ được mà nhớ về em của tám năm trước dưới thân xinh đẹp đến mức nào. Nhớ môi từng tấc từng phân khám phá làn da nõn nà của em, nhớ đến đồi ngực đầy đặn của em nở rộ trong miệng thế nào, nhớ đến vị ngọt tư em, nhớ em từng thế nào năn nỉ xin tha …’

      ‘Đủ rồi, im ! Im ! Tôi muốn nghe nữa!’

      Sầm Tử Tranh tức đến cơ hồ thở nổi, như đứa trẻ đưa hai tay bịt chặt tai lại, lừa chính mình rằng nghe được gì cả.

      Lời của khiến nhớ đến tám năm trước, lúc đó hai người họ quả rất vui vẻ, hai người lúc đó như cá gặp nước, hề có cảm giác mệt mỏi, vui vẻ bơi lội trong dòng sông tình của chính họ …

      Nhưng … tất cả đều là quá khứ!

      ‘Được rồi! nghe! nghe!’ giọng hệt như dỗ đứa bé, cố nén tiếng cười khẽ trong cổ họng, lúc này giống như lấy lòng vậy: ‘Tranh Tranh, đừng vọng tưởng muốn giãy dụa, thế giới này chỉ có Cung Quý Dương có thể cứu được Leila!’

      Câu như lời kết án cuối cùng, tự tin mà đầy cuồng ngạo, chắc đời này cũng chỉ có có thể dùng giọng điệu thong dong mà bá đạo như vậy ra câu này khiến Sầm Tử Tranh vốn rất vất vả mới lấy lại được chút kiên trì trong chớp mắt lại bị phá hủy.

      Dài như thế kỷ, cuối cùng hô hấp của Sầm Tử Tranh cũng thông thuận trở lại, cũng có thể nên lời, tuy rằng giọng còn lắp bắp: ‘Xin … cho tôi thêm thời gian suy nghĩ!’

      Ánh mắt mờ mịt như chưa biết nên làm thế nào, giọng yếu ớt như cành hoa trong gió …

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 5: Biến cố

      Chương 19: Gặp lại người quen cũ
      Dịch : dquynh122

      Cung Quý Dương thấy như vậy trong mắt tràn ngập sủng nịch và trìu mến mà chưa bao giờ dành cho bất cứ người phụ nữ nào khác.

      ‘Được! Nhưng chỉ có thể cho em hai ngày để suy nghĩ, sau hai ngày nếu thấy em xuất ở Cung thị vậy tin rằng ngày thứ ba ngày buồn cho thương hiệu Leila!’ Đôi môi hoàn mỹ của câu lên đường cong, giọng quá mức nhu hòa kia lại mang theo lạnh lùng khiến người ta rét mà run …

      Hô hấp của Sầm Tử Tranh bắt đầu trở nên dồn dập, ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt nhìn Cung Quý Dương, nếu như ánh mắt có thể giết chết người, biết chết bao nhiêu lần rồi!

      Cố nén xuống nỗi xúc động muốn đánh cho tát tai, nắm chặt bàn tay mình, nắm rồi lại mở sau cùng cũng nén được cơn tức trong lòng xuống, vội vàng rời khỏi Cung thị!

      Lòng đầy phẫn nộ, Sầm Tử Tranh căn bản hề quay đầu nhìn lại nếu nhìn thấy đôi mắt đen thâm thúy buồn bã dõi theo dáng .

      ***

      Gần như đần độn, ngây ngô qua ngày, Sầm Tử Tranh tắt di động, rút dây điện thoại, cắt đứt hết mọi liên lạc, việc chuyển dời phòng làm việc vẫn còn tiếp tục, có cách nào ngăn cản được. Thư Tử Hạo nhất định là nóng lòng tìm khắp nơi nhưng lúc này biết nên đối mặt thế nào.

      Trốn tránh lúc này là chuyện duy nhất mà Sầm Tử Tranh có thể làm!

      đường lớn người nườm nượp, ai nấy đều có vẻ bận rộn, người ra kẻ vào trung tâm thương nghiệp như mắc cửi chỉ có người sắc mặt tái nhợt ũ rũ như kẻ mất hồn qua những con đường, xuyên qua những con hẻm, cho đến khi đến con đường, nhìn thấy đoàn người tham gia lễ hội rước xe hoa.

      Nụ cười mặt mỗi người trong đoàn rước xe hoa đều xuất phát từ niềm vui tận đáy lòng, bọn họ mặc những bộ quần áo đầy màu sắc, nhảy những điệu múa khiến người ta hoa mắt, trong mỗi cử chỉ đều cho thấy bầu khí vui vẻ.

      Còn sao? Như đứa bé u sầu nhìn thấy niềm vui phía trước nhưng lại thế đưa tay chạm đến.

      Hạnh phúc giống nhau như nỗi đau chỉ có !

      Thấy bản thân hòa nhập với khí vui vẻ xung quanh, Sầm Tử Tranh cảm thấy rất ngượng ngùng, những nơi vui vẻ như thế này hình như thích hợp với lắm, nghĩ vậy nên Sầm Tử Tranh vội vã xoay người rời nhưng bất ngờ có bàn tay vỗ lên vai .

      ‘Sầm Tử Tranh? Là Tử Tranh phải ?’ Phía sau lưng truyền đến giọng của , khó nhận ra là người kia rất kích động.

      Sầm Tử Tranh nghi hoặc giật mình, cho đến hôm nay, tám năm trôi qua, người biết tên là Sầm Tử Tranh ít lại còn ít hơn ngoại trừ … người quen cũ của tám năm trước …

      chậm rãi quay đầu lại sau đó ánh mắt nhìn đến gương mặt cực kỳ quen thuộc!

      ‘Tĩnh Nghiên…’ Vừa quay đầu, Sầm Tử Tranh kích động kêu lên.

      Khương Tĩnh Nghiên, người bạn tốt nhất có khi làm sinh viên trao đổi lúc còn ở đại học Đài Loan, ngờ rằng hôm nay lại gặp được ở đây, nhưng nhìn kỹ lại bạn tốt thấy mặc quần áo sặc sỡ, vừa nhìn biết mới tham gia lễ hội rước xe hoa lúc nãy.

      ‘Aaaaa … Tử Tranh, là bạn, là bạn …’

      Tĩnh Nghiên nhảy đến ôm chầm lấy Sầm Tử Tranh, vừa nhảy vừa reo lên: ‘Tốt quá rồi, Tử Tranh, mình rốt cuộc cũng gặp lại bạn rồi!’

      Có trời mới biết bạn kia của làm cái gì, học được nửa thấy tung tích đâu cả, có cách nào liên lạc được, cũng may ông Trời có mắt, để cho bọn họ gặp được nhau ở nơi xa lạ thế này.

      ‘Tĩnh Nghiên, nhiều năm gặp, bạn có khỏe ?’ Sầm Tử Tranh cũng kích động nhìn , nhìn ánh mắt quan tâm tràn đầy ý cười của .

      ‘Khỏe, đương nhiên là khỏe rồi, mình là Tĩnh Nghiên siêu cấp vô địch kia mà, sao lại ủy khuất chính mình được chứ! Nhưng còn bạn, thế nào mà vẫn có chút tin tức nào của bạn vậy, đáng thét nha!’ Tĩnh Nghiên cố ý nhăn mặt nhíu mày .

      Sầm Tử Tranh thấy như vậy khỏi bật cười, ngờ nhiều năm gặp, bạn vẫn lạc quan như vậy, nếu như mình có được nửa lạc quan của Tĩnh Nghiên tốt quá, như vậy có phải chuyện gì cũng trở thành như hôm nay ?

      Nhiều năm qua, toàn bộ tinh lực của đều tập trung vào việc xây dựng Leila, nhắc đến quá khứ, chuyện tình cảm, sống cuộc sống giống như người máy, gần như sắp quên mất cảm giác vui vẻ là thế nào.

      Vì vậy khi nhìn thấy gương mặt tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời kia của Tĩnh Nghiên quả thực hâm mộ đến cực điểm.

      ‘Đúng rồi Tĩnh Nghiên, sao bạn ăn mặc như thế này? Giống như diễn trò vậy?’

      Sầm Tử Tranh kéo kéo y phục người , bộ y phục đầy vẻ phong tình của dân tộc thiểu số, nhìn rất xinh đẹp.

      Tĩnh Nghiên che miệng cười, chỉ tay về phía cách đó xa: ‘Hôm nay mình đến giúp việc thôi, là giúp trai mình, đợi lát nữa mình giới thiệu cho hai người biết nhau nha!’

      trai bạn?’

      Sầm Tử Tranh hiểu hỏi lại: ‘Mình nhớ bạn có với mình trai bạn học luật kia mà, sao bây giờ lại tham gia đoàn rước xe hoa này?’

      Khương Tĩnh Nghiên làm ra vẻ rầu rĩ, thở dài tiếng : ‘ trai mình đúng là luật sư sai nhưng gần đây biết bị bệnh gì, cứ muốn làm cái gì mà triển lãm về phong tục của các dân tộc thiểu số, còn muốn kéo mình nghiên cứu cái gì mà đặc thù của trang phục gì đó, là chịu nổi mà!’

      Sầm Tử Tranh mỉm cười, ngược lại rất hâm mộ cách sống thoải mái, tự do tự tại như vậy. Nếu như có thể, cũng muốn sống cuộc sống bình thường, thậm chí là tầm thường …

      ‘À này Tử Tranh, từ khi bọn mình tách rời đến nay hoàn toàn có tin tức gì của bạn, rốt cuộc là bạn bận rộn chuyện gì? là thần bí nha!’

      Tĩnh Nghiên ngoài miệng bất mãn làu bàu nhưng trong mắt giấu được quan tâm, lo lắng.

      ‘Mình …’

      Sầm Tử Tranh vừa định nhưng suy nghĩ chút rồi mỉm cười : ‘ có gì, chỉ là bận số việc vặt thôi!’

      ‘Gạt người! Bạn nhất định là lén lút lấy chồng đúng ? Để mình đoán thử xem, là Phương học trưởng hay là … người kia, là Cung học trưởng phải ? Nghe nhà ta có rất nhiều tiền nha, về sau mình mới biết, ra ta là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt, khiến người ta kinh ngạc nha! Tử Tranh, mình hâm mộ cậu chết mất!’

      Tĩnh Nghiên bô lô ba la tràng hề chú ý đến vẻ mặt được tự nhiên của Sầm Tử Tranh.

      ‘Tĩnh Nghiên, bạn hiểu lầm rồi, mình với Cung Quý … Cung học trưởng chẳng có quan hệ gì hết!’ ngượng ngập nhưng trong giọng nghe kỹ thấy được có chút thê lương …

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 5: Biến cố

      Chương 20: Người đàn ông tên Khương Ngự Kình (1)
      Dịch : dquynh122

      ‘Tử Tranh, hai người thế nào?’

      Tĩnh Nghiên dè dặt lên tiếng hỏi, thực ra biết nên tìm hiểu chuyện tình cảm của người khác nhưng Tử Tranh là bạn tốt của , vẫn luôn muốn quan tâm người bạn này.

      Sầm Tử Tranh cười khổ tiếng, đôi môi hồng nhếch lên: ‘Mình với … vĩnh viễn cũng có khả năng!’

      ‘Sao lại thế được chứ, hai người lúc đó rất thương nhau kia mà …’

      ‘Mình chỉ hận thể giết chết !’ Sầm Tử Tranh tâm tình có chút kích động, lớn tiếng ngắt lời Tĩnh Nghiên.

      ‘Tử Tranh …’ Tử Tranh thấy trong mắt bạn mình toát ra tia phẫn hận, sợ đến giật mình, có nhìn lầm đấy chứ?

      Chừng như nhận ra mình biểu quá lộ liễu, Sầm Tử Tranh vội điều hòa lại tâm tình, dù sao người biết được chân tướng của câu chuyện cũng có mấy người.

      ‘Đừng mình nữa, về bạn . Bạn sao rồi?’ vội lên tiếng hỏi, hy vọng dời chú ý của bạn mình.

      Tĩnh Nghiên biết mình cũng tiện hỏi nhiều vì vậy nở nụ cười, : ‘Mình hả, về cơ bản vẫn như vậy, làm mấy năm cảm thấy rất chán vì vậy từ lúc hết hạn hợp đồng đến giờ mình là người làm việc độc lập. Cũng may là có trai làm chỗ dựa bằng chắc chỉ có nước uống gió Tây Bắc!’

      dứt lời che miệng cười.

      Sầm Tử Tranh cũng cười, lạc quan của Tĩnh Nghiên trước giờ vẫn giữ nguyên, xem ra hề thay đổi gì cả.

      ‘À này, vừa nãy bạn trai bạn làm luật sư?’ chợt nghĩ đến chuyện.

      ‘Đúng đó, hơn nữa còn là kim bài luật sư đánh đâu thắng đó, Khương Ngự Kình, có nghe qua cái tên này chưa?’ Khương Tĩnh Nghiên vẻ mặt kiêu ngạo .

      ‘Khương Ngự Kình? Tĩnh Nghiên, trai cậu đúng là đại luật sư Khương Ngự Kình sao?’

      Đôi mắt trong trẻo của Sầm Tử Tranh chợt lóe lên tia kích động, giống như người chết đuối vừa vớ được chiếc cọc.

      ‘Đương nhiên là rồi, Tử Tranh, sao nhìn bạn lại có vẻ kỳ lạ thế? Có điều …’

      Trong mắt Tĩnh Nghiên lộ ra chút xảo quyệt: ‘Ha ha, mình cho bạn biết, trai mình cho đến bây giờ vẫn còn độc thân nha, mà bạn cũng đơn, mình rất sẵn lòng làm bà mai cho hai người nha!’

      ‘Tĩnh Nghiên, nhảm gì vậy?’ Sầm Tử Tranh vô lực lắc đầu, nha đầu này, từng tuổi này mà vẫn như thế, sao lại nghĩ đến chuyện vô bổ đó chứ.

      Khương Ngự Kình, là người châu Á duy nhất có thể đứng vững trong giới luật quốc tế, nghe tính tình nghiêm túc cẩn mật, ngôn hành sắc bén, tâm tư tỉ mỉ, nghe những vụ án ta thụ lý đều chưa từng thất bại bao giờ, nếu như có thể nhờ ta giúp đỡ, chừng có thể giữ lại Leila cũng nên.

      Nghĩ đến đây, như thấy được ánh sáng cuối đường hầm!

      Rất trùng hợp, khi hai cười cười từ sau lưng Sầm Tử Tranh truyền đến giọng trầm ấm của nam giới …

      ‘Tĩnh Nghiên, nha đầu này, mới được lát thấy người đâu, lại trốn việc nữa chứ gì!’

      …’ Tĩnh Nghiên vui vẻ gọi.

      Sầm Tử Tranh cũng nén được tò mò xoay đầu lại nhìn …

      nhìn thấy đôi mắt thâm trầm, đôi mắt đó như sâu thẳm dò thấy đáy mang theo thông thái và điềm tĩnh khiến người ta thể xem thường.

      ta có thân hình cao lớn kém gì Cung Quý Dương, người mặc chiếc sơ mi sẫm màu, cổ áo hơi mở ra để lộ làn da rám nắng. Có thể dễ dàng nhận ra, người này rất thích phơi nắng và vận động bằng làn da cũng có màu nâu khỏe mạnh và cơ thể rắn rỏi như vậy.

      Sầm Tử Tranh cũng khiến người đàn ông kia sửng sốt chút, đôi mắt thâm thúy của ta xẹt qua tia kinh ngạc, lại có chút như là tán thưởng, bốn mắt nhìn nhau khiến cho gian có chút ngượng ngập.

      lúc sau Sầm Tử Tranh mới phản ứng lại, vội xoay đầu lại nhìn tiếp nữa, vì chính hành vi có chút lỗ mãng của mình mà cảm thấy hơi ngượng.

      Tĩnh Nghiên nhảy chân sáo đến bên cạnh người đàn ông, cười vẻ trêu chọc: ‘, nhìn bạn em như vậy làm bạn em rất xấu hổ đấy!’

      ‘Nha đầu này!’ Người đàn ông cười khẽ tiếng, bàn tay to vỗ lên đỉnh đầu Tĩnh Nghiên, động tác đầy sủng nịch.

      ‘Đến , em giới thiệu chút!’

      Tĩnh Nghiên hào hứng kéo tay trai đến trước mặt Sầm Tử Tranh, lớn tiếng : ‘ à, đây là Sầm Tử Tranh mà em vẫn thường nhắc với đó, bạn ấy là người bạn tốt nhất của em đó nha. Tử Tranh, đây là trai mình Khương Ngự Kình, ấy là luật sư!’

      ‘Chào !’ Khương Ngự Kình lịch chìa tay ra, từng cử chỉ hành động đều có vẻ khiêm tốn nhu hòa nhưng lại mất phong độ.

      ‘Rất vui được gặp !’ Sầm Tử Tranh vươn tay ra bắt tay , lịch , ngay lúc định rút tay về lại phát tay mình bị nắm chặt lấy.

      ‘Khương tiên sinh, …’ Sầm Tử Tranh hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Khương Ngự Kình, đôi mày hơi nhíu lại rồi lại hòa hoãn trở lại …

      Khương Ngự Kình lên tiếng, chỉ có ánh mắt vẫn nhìn chăm chú giống như suy nghĩ điều gì đó, đôi mày rậm của hơi nhíu lại sau đó mặt lộ ra vẻ chợt nghĩ ra điều gì đó, khi nhận ra hành vi của mình có chút thất lễ, liền vội buông tay ra.

      ‘Sầm tiểu thư, ngại quá!’ Lúc này gương mặt của lấy lại vẻ tươi cười như lúc nãy, trong mắt cũng đầy ý cười giống như muốn che điều gì đó mà muốn cho người khác biết.

      hổ danh là đại luật sư, ngay cả ánh mắt cũng giống người thường!

      ‘Ai ya, hai người đó, cái gì mà Khương tiên sinh với Sầm tiểu thư chứ, người là bạn tốt của em, người là trai em, hai người sao lại khách sáo như thế chứ!’ Tĩnh Nghiên chịu nổi nữa, vội cao giọng càu nhàu.

      Khương Ngự Kình nghe vậy cười : ‘Tĩnh Nghiên đúng đó, em dù sao cũng là bạn tốt của em , vậy về sau gọi em là Tử Tranh nhé, em ngại chứ?’

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 5: Biến cố

      Chương 21: Người đàn ông tên Khương Ngự Kình (2)
      Dịch : dquynh122

      Sầm Tử Tranh cười lắc đầu tỏ vẻ ngại, nhìn nụ cười hòa nhã của chợt nhớ tới thất thần vừa nãy của , lúc nãy dường như nhìn rồi suy tư điều gì đó, vậy là sao chứ?

      Khương, danh tiếng của em nghe thấy từ lâu rồi, tuy rằng ngại vừ gặp nhờ giúp đõ nhưng … em đúng là có chuyện khó khăn muốn nhờ Khương giúp đỡ!’

      Sầm Tử Tranh thẳng vào vấn đề, nếu như Khương Ngự Kình chịu giúp , chừng có thể xoay chuyển cục diện, tin rằng lúc đó Cung Quý Dương nếu muốn giở chiêu trò gì ra cũng vô dụng thôi.

      Khương Ngự Kình nghe vậy mỉm cười nhưng nụ cười này … dường như có chút khó xử và áy náy …

      à, nếu như Tử Tranh lên tiếng nhờ giúp đỡ vậy nhất định phải giúp bạn ấy nha, bằng em mặc kệ !’ Tĩnh Nghiên khoác tay lên cánh tay trai, nũng nịu .

      Khương Ngự Kình nhìn Tĩnh Nghiên, mặt lộ ra nụ cười khổ sau đó lấy ra tấm danh tiếp đưa cho Sầm Tử Tranh.

      ‘Tử Tranh, đây là danh thiếp của , ngày mai vào giờ này em đến địa chỉ danh thiếp tìm !’

      ‘Cám ơn , Khương!’ Sầm Tử Tranh như nắm được chiếc phao cứu sinh, cười đáp lời.

      Môi Khương Ngự Kình khẽ nhếch lên, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra chút phức tạp, biết rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

      ***

      Phòng làm việc của Sầm Tử Tranh cơ bản bị dọn gần hết, buổi tối muộn, khi Sầm Tử Tranh rốt cuộc có đủ dũng khí trở về đó tất cả đồng nghiệp đều ngừng công việc bận tay lại, nhìn .

      ‘Mọi người … sao vẫn còn chưa xuống ca?’ ngạc nhiên hỏi lại.

      Sở dĩ quay lại đây vào lúc muộn như thế này là vì sợ phải đối mặt với đồng nghiệp, biết mình nên giải thích sao với họ. Đối mặt với họ, Sầm Tử Tranh có cảm giác như mình là tội phạm vậy!

      Thương hiệu bị thu mua rồi, những người này phải làm sao? tuyệt đối tin Cung Quý Dương tốt bụng đến nỗi lưu lại hết những người này làm việc cho . Ở đây toàn là người của , người tinh ranh như chắc chắn phái thêm người đến đây để giám sát mới đúng chứ?

      Nghĩ đến đây lòng Sầm Tử Tranh lại đau, ngay cả cổ họng cũng như bị nghẹn lại.

      Alina thấy Sầm Tử Tranh cứ đứng thẫn thờ ngay cửa, vội bước đến : ‘Leila, các đồng nghiệp đợi chị về, mọi người đợi cả ngày rồi đó!’

      Từ lúc Cung thị họp báo tuyên bố thu mua thương hiệu Leila, như rồng thấy đầu thấy đuôi, cả phòng làm việc đều rất hoang mang, điện thoại của Leila vẫn luôn tắt máy, muốn tìm cũng tìm được khiến tất cả mọi người ai nấy đều lo lắng đến chết được, cũng may, rốt cuộc cũng trở về rồi.

      Sầm Tử Tranh nhìn kỹ gương mặt của từng người sau đó chuyển ánh mắt nhìn vòng xung quanh, thủ hạ của Cung Quý Dương đúng là làm việc hiệu suất rất cao, nhanh như vậy dọn gần xong phòng làm việc rồi!

      Chợt nỗi thê lương dâng lên trong lòng Sầm Tử Tranh, đây là tâm huyết do tay gầy dựng nên nhưng lại bị hủy trong tay người khác cách dễ dàng như vậy, chuyện này bảo làm sao cam lòng chứ?

      ‘Mọi người về nghỉ ngơi cho sớm , muộn thế này rồi!’

      lâu sau mới nén được nỗi xúc động muốn khóc kia xuống, với các đồng nghiệp, sau đó bước vào phòng làm việc của mình, sắc mặt tiều tụy đẩy cửa bước vào, bên trong cũng là cảnh hỗn độn …

      Nỗi đau lòng sớm thay thế cho cơn tức giận, thấy mình sắp chịu đựng nổi. Chán nản ngồi phịch xuống chiếc sofa trong phòng, ánh mắt mờ mịt nhìn đèn điện sáng choang bên ngoài khung cửa sổ, mỗi lần hít thở đều là nỗi đau.

      Sao tình lại diễn biến thành thế này chứ?

      Đúng ra phải là hận Cung Quý Dương mới đúng, vì sao lại đổi lại là bị hận?

      Khi quyết định quên quá khứ, khi quyết định muốn tiếp tục ai, muốn tiếp tục hận ai lại xuất với tư thái của vị Chúa cứu thế nhưng lại dùng tà tứ và tàn nhẫn đến để hủy diệt ?

      Tám năm trước rốt cuộc là ai có lỗi với ai? Cho dù tám năm sau ở bên cạnh người đàn ông nào cũng có liên quan gì đến đâu?

      Sầm Tử Tranh thở dài tiếng sâu, đặt tay lên trái tim đập những nhịp đau đớn, nếu như làm dịu nó, hoài nghi mình có phải đau đến vỡ tim mà chết ?

      Tám năm trước! Nếu có thể muốn nhớ đến bất cứ điều gì có liên quan đến tám năm trước nữa! Khi bị xe đụng phải, đứa bé cũng vì vậy mà mất cả thế giới của đều hóa hư , trong khoảnh khắc đó mới nhận ra điều, cho dù Cung Quý Dương phụ bạc , có lỗi với nhưng vẫn có cách nào quên mối tình này.

      Bởi vì nếu như vậy, vì sao lúc đó cứ mãi chần chừ chịu bỏ đứa bé chứ?

      Chính bởi vì sâu đậm nên mới hận sâu đậm như vậy!

      Đạo lý này Sầm Tử Tranh hiểu, Cung Quý Dương cũng hiểu cho nên chẳng thà tất cả đều quên lãng để bắt đầu cuộc sống bình đạm, bởi vì muốn để trái tim mình lần nữa phải chịu nỗi đau tê tâm liệt phế kia.

      Vậy mà vẫn sai sao?

      nên cố gắng đến cùng mới phải! Chỉ tiếc là, Cung Quý Dương của tám năm sau thủ đoạn càng ác liệt, càng cẩn mật khiến cho dù muốn hận, muốn phản kháng cũng chỉ đành nhẫn nhịn nuốt xuống.

      Sầm Tử Tranh ũ rũ khép mắt lại, nhưng khi mở mắt ra, ánh mắt sắc bén trở lại, bàn tay nhắn chợt nắm chặt lại …

      tin người đàn ông kia có thể tay che trời!

      ‘Cộc cộc cộc …’

      lúc Sầm Tử Tranh chìm trong suy nghĩ miên man từ cửa truyền đến mấy tiếng gõ , chừng như người gõ cửa sợ làm đánh động bầu khí yên tĩnh trong phòng.

      Nghe tiếng gõ cửa, Sầm Tử Tranh cố lấy lại tinh thần, điều hòa lại nhịp thở sau đó khẽ: ‘Vào !’

      Alina bưng tách cà phê bước vào, mùi thơm nồng nàn của cà phê trong chớp mắt tràn ngập cả căn phòng. Đây là espresso mà thích uống nhất, thêm đường, thêm sữa!

      Từ khi trở thành Leila, bắt đầu quen với loại cà phê này rồi!

      Cái đắng của loại cà phê này cũng giống như nỗi cay đắng trong lòng . Mỗi ngụm cà phê uống vào đều cảm nhận được vị đắng đến tận cùng, như vậy mới có thể giảm bớt nỗi cay đắng trong lòng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :