1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển. 1 Oan Gia Ngõ Hẹp

      Chương 8. muốn tự ôn chuyện với em(1)

      "Này, buông chị tôi ra!" Cảnh sát quèn vừa nhìn thấy lập tức giận sôi gan, định tiến lên liền bị những cảnh sát khác ngăn lại.

      "Cậu điên rồi, ta chính là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt, cậu muốn đắc tội với ta à?”

      "Các người….các người.” Bộ dạng của cảnh sát quèn khóc ra nước mắt.

      Cung Quý Dương lười phải để ý đến mấy người này, ánh mắt khi nào rời khỏi gương mặt của lấy nửa tấc. Bàn tay nhàng mơn trớn vài sợi tóc mềm phía sau gáy , cúi người, tựa đầu vào bên vành tai …..

      " muốn làm gì? Nơi này là đồn cảnh sát, tôi có thể kiện tội vô lễ với . . . . . ." Cơ thể của khỏi run lên, phóng tầm mắt của mình về phía mấy cảnh sát kia, tựa như muốn cầu xin giúp đỡ.

      " nên cử động!"

      thanh của Cung Quý Dương đột nhiên trở nên cương quyết, bàn tay càng thêm dùng sức siết chặt lấy eo , khiến thể nhúc nhích được.

      Phảng phất, cảm nhận được mùi hương thoang thoảng, thẩm thấu vào tận đáy lòng.

      khỏi nhắm mắt lại, hít sâu hơi…….

      Như thể mùi hương này tràn vào mũi , thấm vào lục phủ ngũ tạng, nhuộm lấy nội tâm , cũng quấy nhiễu vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng………

      Tim của , khỏi dâng lên hàng loạt cơn tê dại……..

      Ngước mắt lên, mọi thứ thay đổi.

      Con ngươi sâu thẳm, tràn đầy độc đoán!

      Cảm giác hưng phấn giống như mỗi lần đối mặt với những dự án đầu tư!

      Tròng mắt đen, thoáng qua tia khác biệt hứng thú là mấy.

      "Qủa nhiên em vẫn giống như trước kia, mùi hương thơm ngát làm cho nổi điên!” Cung Qúy Dương mê muội thầm bên tai .

      Vậy mà sau khắc.

      "Bộp" tiếng!

      Mọi người xôn xao, chỉ thấy phẫn nộ đem túi da hung hăng đập vào đầu Cung Quý Dương!

      "Ưmh, đáng chết! Đau lắm đó!”

      Cung Quý Dương nhíu mày xoa đầu, ngờ lại dùng đến chiêu này. Đầu của mình bất thình lình bị chiếc túi xách của thân mật “KISS” cái.

      xinh đẹp cười lên tiếng, dường như trong tiếng cười còn mang theo châm chọc cùng khinh thường: “Như thế nào, cũng biết đau à? Tôi còn tưởng rằng da đầu của cũng dày như da mặt, được luyện thành kim cương, biết đau là gì rồi! Tôi cảnh cáo …. còn quấy nhiễu tôi nữa, coi chừng cả cái xác của cũng ai tìm ra!”

      Toàn bộ người trong đồn cảnh sát hít vào ngụm khí lạnh, ngay cả mồ hôi lạnh đầu cảnh sát quèn cũng bắt đầu chảy xuống.

      Mẹ ơi, từ khi nào bà chị của lại trở nên dũng mãnh như vậy? Cũng chưa đến mức phải ra tay tàn nhẫn với tên trộm xe như thế chứ, sao nữa người ta cũng là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt, đắc tội nổi đâu.

      Cung Qúy Dương đợi xong, lạ điều là cũng nổi giận. gương mặt tuấn giương lên nụ cười tươi rói làm người khác hoa mắt, dạt dào tình cảm, khiến người ta cẩn thận bị xoáy sâu vào. Đôi con ngươi tĩnh lặng, sắc bén như Ưng, sít sao khóa chặt đôi mắt lóng lánh như sao trời của .

      “Cái cục trưởng cục cảnh sát gì đó, tới đây!” giương giọng tà mị lên lần nữa, nhìn đăm đăm vào mặt mũi của , ánh mắt chưa từng rời phút giây nào.

      "Cung tiên sinh, ngài gọi!" Cục trưởng cục cảnh sát lập tức tới sau lưng Cung Quý Dương, cực kỳ khép nép.

      Sau khi nhìn thấy ánh mắt quật cường của , khóe môi Cung Qúy Dương nhếch lên, thoáng qua tia hứng thú:

      "Hành động mới vừa rồi của ấy, tôi có thể thưa kiện phải !”

      Cái gì?

      " sai, Cung tiên sinh!" Cục trưởng cục cảnh sát lau mồ hôi lạnh .

      .................


      Quyển 1. Oan Gia Ngõ Hẹp

      Chương 8. muốn tự ôn chuyện với em(2)

      "Này! là con chim Khổng Tước đựchả, cho rằng mình có tiền là có thểtuỳ ý hành động sao? kiện tôi? Tôicòn muốn kiện hơn đấy, trộm xe của tôi chưa tính, còn biến nó thành cái dạng gì nhìn cũng ra, món nợ nàychúng ta ra tòa tính toán phen!” Côgái vừa nghe thấy, nhất thời nổi cơnthịnh nộ, đáng chết, tên ác ôn này lạimuốn kiện ngược lại , trả đũa à?

      Cung Quý Dương cười ha ha, KhổngTước đực? là biết hình dung!

      đến bên cạnh , ánh mắtcười nhạo, : “Em cólương tâm, xe của em sau khi qua tay sửa đổi, tính năng biết được nâng cấp lên bao nhiêu lần. Cònmàu sắc của chiếc xe này, thích nó quá chói mắt nên đổi màu khác, người có con mắt thẩm mỹ dĩ nhiên là biết thưởng thức!”

      "Tôi có con mắt thẩm mỹ?” Đôi mắt trong veo của cơ hồ muốn phun ra lửa. muốn rút giày cao gót của mình ra, hung hăng nện lên đầu tên đàn ông đáng ghét này mấy cái.

      Có gan có con mắt thẩm mỹ? Thôi nào, là nhà thiết kế thời trang hàng đầu đó! Dám có thẩm mỹ!

      "Chị,” cảnh sát quèn mắt thấy tình huống như thế rất bất lợi cho chị của mình, lập tức tiến lên : "Thôi, nếu xe tìm được rồi, chuyện này cũng cầntruy cứu nữa!"

      Người đàn ông ngông cuồng này làm cho da đầu của cũng cảm thấy tê dại, hơnnữa, bên trong ánh mắt ta phảng phất loại hưng phấn tựa như thú săn, tốtnhất là để cho chị mau chóng rời khỏinơi đây.

      "A Dịch," bất mãn nhìn em trai, nhưng khi vô tình liếc mắt nhìn sangtoàn bộ người trong đồn cảnh sát phíasau lưng, dường như bọn họ run lên cầm cập, tự nhiên cũng hiểu ra đượctình cảnh của mình.

      Hừ! miễn cưỡng đèn nén lửa giận trong lòng xuống, sau đó hung hăng trợnmắt nhìn Cung Quý Dương lần cuối, cấtlời: "Hôm nay coi như may mắn, tôi truy cứu, tốt nhất nên về nhàthắp hương bái Phật để đừng đụng mặttôi lần nữa, bằng tôi chắc chắn nhìn ra mình nổi đâu!”

      xong, lập tức cầm lấy túi xách,xoay người bực tức rời …..

      "Sầm Tử Tranh, chẳng lẽ em khôngmuốn ôn chuyện với rồi hãy sao?”Cung Quý Dương chậm rãi lên tiếng, anhđột nhiên gọi tên .

      Toàn thân Sầm Tử Tranh ràng hơi khựng lại chút, đứng tại chỗ, mộtlát sau, quay đầu nhìn về phía Cung Qúy Dương, hàng chân mày thanh tú nhíu lại: “Ôn chuyện? là buồn cười, tôi và ……có quen biết ?”

      Dứt lời, liền ra khỏi đồn cảnh sát.

      Cung Quý Dương đăm chiêu nhìn theobóng dáng kiều của Sầm Tử Tranh, bên khóe môi bất giác nhếch lên,đôi tròng mắt đen sâu thẳm ngưng đọngtựa như có điều suy nghĩ……

      "Cung tiên sinh," vừa thấy tình hình còn căng thẳng như trước, cục trưởng cục cảnh sát cười xòa, vừa định thêm gì đó liền bị Cung Qúy Dươngcắt lời…

      “Ở đây hẳn là còn chuyện gì liênquan đến tôi chứ?”

      "Đúng, đúng!"

      Cục trưởng cục cảnh sát vẫn chưa nóihết, Cung Quý Dương liền nối gót theosau, nhanh ra khỏi đồn cảnh sát…

      Chẳng biết tại sao, em trai của Sầm Tử Tranh – Sầm Dịch, trong lòng đột nhiên dâng lên tia dự cảm xấu. . . . . .

      Ánh đèn mờ ảo chiếu vào chiếc Ferrari mang màu sắc quái dị…

      Sầm Tử Tranh tức giận ngồi ở trong xe,hung hăng vỗ vào vô lăng, tên đàn ông thối tha, hôm nay là xúi quẩy!

      muốn khởi động máy, bất thình lình cửa xe bên phía tay lái phụ bị mộtbàn tay to mở ra. Ngay sau đó, chiếcquần tây bao gọn chiếc đùi rắn chắc thò vào, nhìn xem chút nữa, Cung Qúy Dương ung dung tự tại, ngồi ngay ngắnngay bên cạnh !

      "A…” Đôi mắt Sầm Tử Tranh trừng lớn, nhìn Cung Qúy Dương tựa như vừa gặp Qủy: "Ai cho lên xe hả? Đixuống cho tôi!"

      ta đúng là tên đàn ông‘ da mặt’! Chỉ là, ta lênxe của mình làm gì?

      Cung Quý dương nhếch môi cười nhạo,lấn người áp sát về phía , gương mặttuấn tú nổi nét tà ác, ngày càng tiến đến gần…..

      Hơi thở nguy hiểm, đập vào mặt. . . . . .

      " muốn…….tự ôn chuyện với em!” càn rỡ cười lên tiếng, nuốt gọnánh mắt hoang mang của vào đáy mắt mình.

      Ngắm nhìn hình bóng xinh đẹp, từ từ từng bước tiến vào địa bàn của ,tựa như con cừu đơn thuần,từng bước từng bước tiến vào hang sóinguy hiểm…


      ~Hết Chương 8~

      Chương 9. Làm quen lần nữa.


      Sầm Tử Tranh đột nhiên trợn to hai mắt,sau giây, liền né tránh hơi thở ám muội của Cung Qúy Dương, trực tiếpnhoài người qua, mở cửa xe ở chỗ ghế phụ.

      "Xuống xe!" kiên nhẫn ra lệnh.

      “Em tuyệt tình như vậy?” Cung Qúy Dương liếc nhìn cánh cửa xe vừa được mở rộng, biếng nhác nhìn Sầm Tử Tranh.

      Trong tích tắc, cổ áo của liền bị SầmTử Tranh ra sức nắm chặt.

      "Tôi cảnh cáo , mặc kệ có thân phận, địa vị thế nào, cần giả vờthân thiết với tôi. Tôi, , quen, biết,!” Ánh mắt sắt đá của xoáy sâu vào Cung Qúy Dương, từng câu từng chữ.

      "OK!" Cung Quý Dương liền giơ hai tayđầu hàng, khóe môi nhịn được,giương lên nụ cười mờ ám.

      Sầm Tử Tranh buông cổ áo ra, thuận tiện cũng điều tiết lại tâm trạng của mìnhmột chút, giọng khẽ: “Hiểu rồi nhanh chóng xuống xe cho tôi, tôi rấtvội!”

      ràng là ngầm ra lệnh đuổikhách!

      Người bình thường nghe qua cũng có thểhiểu ý tứ trong lời ấy, nhưng,……

      Chỉ thấy Cung Quý Dương giận quá hóa cười, khóe môi mỏng nhếch lên, tuôn ra tràng cười như điên dại, ngay sau đó, đưa tay kéo cả người SầmTử Tranh sang, khẽ thở dài bên tai ,toàn bộ hơi thở nóng bỏng phả lên gương mặt nhắn:

      " như vậy, chúng ta liền làm quen lầnnữa, tôi tên là Cung Qúy Dương, xin hỏitiểu thư tên gì?”

      Sầm Tử Tranh nhắm mắt lại, bàn tay nhỏbé tức khắc siết thành quả đấm, sau giây liền vung quyền đánh thẳng vào bụng của Cung Quý Dương!

      "Ưmh….."

      Cung Quý Dương ê ẩm rên lên mộttiếng, ngay sau đó tựa như oánhận nhìn , giọng mập mờ mà trìumến: "Tử Tranh, em muốn mưu sát chồng hả!"

      Sầm Tử Tranh cảm thấy đầu có mộtđám quạ bay qua. . . . . .

      Tâm trạng giờ của chỉ có thểdùng đến hai chữ ‘phát điên’ để hìnhdung!

      "Cung tiên sinh đúng !"

      Sầm Tử Tranh hít vào hơi sâu, nhất định phải kiềm chế cái ý nghĩmuốn đánh cho ta bầm dập bữa,ngay sau đó, gương mặt liền giương lên nụ cười sáng lạn khoe má lúm đồng tiền: “Tôi biết là tự nhận mình rất hấp dẫn, cũng cho rằng phụ nữ nên quỳdưới ống quần của , nhưng……ngườiđó tuyệt đối phải là tôi, OK?”

      Cung Quý Dương ra vẻ hiểu chuyện, gật gật đầu.

      Sau khi thấy gật đầu, tâm tình củaSầm Tử Tranh vô cùng tốt, tiếp:“Cho nên, chuyện cần làm bây giờchính là xuống xe, bởi vì tôi có thời gian ở đây điên khùng với !” tốt bụng khuyên bảo, gần như là sắp lừa được rồi.

      "Được rồi!" Cung Duý Dương uể oải duỗi lưng cái, rốt cuộc cũng có chútdáng vẻ bị thuyết phục, chỉ thấy từ từbước xuống xe.

      " thong thả nha!” Sầm Tử Tranh cảm thấy chưa khi nào mình lại giải quyết vấnđề dễ dàng mà hài lòng đến vậy.

      Thế nhưng sau giây, cửa xe phía bên lại bị bàn tay to lớn mở ra…..

      "A" Sầm Tử Tranh sợ hãi kêu lên mộttiếng, đôi mắt đen láy lộ vẻ khó tin nhìngương mặt cười đến xấu xa của Cung Qúy Dương.

      "Này, làm sao còn chưa ?"

      cảm thấy da đầu run lên từng đợt, nhất là khi phát người đàn ông này mải miết nhìn mình từ caoxuống, hề chớp mắt. . . . . .

      ~Hết Chương 9~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 1. Oan Gia Ngõ Hẹp
      Chương 10. vẫn hoài niệm hương vị của em.


      Dáng vẻ hoang mang sợ hãi của Sầm Tử Tranh bị Cung Qúy Dương thu hết vào đáy mắt, chỉ thấy nhếch khóe môi mỏng cười nhạt, giữa gương mặt tuấn mỹ lóe lên tia tà mị đặc thù.

      "Gặp lại……..a, ….. được nhìn!” (QA: bớ ngta chơi vầy là sao? Ngó của ngta)

      Sầm Tử Tranh bị nhìn thấy, toàn thân được tự nhiên, vội vàng muốn đóng cửa xe, nhưng tiếc thay, bàn tay của Cung Qúy Dương lập tức giữ chặt lại, khiến cách nào đóng cửa được.

      "Rốt cuộc muốn làm gì?" Sầm Tử Tranh nổi giận, lớn tiếng quát to, đôi mắt lóng lánh như pha lê cũng gợn lên làn sóng phẫn nộ, trừng trừng nhìn .


      Con ngươi sâu thẳm của Cung Quý Dương từ phút giây nào, tựa như bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, mang theo tia sáng chói lóa áp bức người khác…….chỉ thấy cúi người xuống, thân hình cao lớn hoàn toàn bao phủ lấy .

      “Em vẫn như trước kia, ngay cả dáng vẻ tức giận cũng có thể khơi dậy ham muốn của !” đưa ngón tay thon dài ra, khẽ vuốt ve gương mặt .

      Sầm Tử Tranh chợt quay mặt nơi khác, cảnh giác nhìn Cung Quý Dương, lạnh lùng : "Cung tiên sinh, tôi rồi, phương thức làm quen của thích hợp với tôi! Buông tay!”

      Cung Quý Dương cười cười, lắc đầu, trông có vẻ tiếc nuối, thở dài : " còn cách nào khác, vậy chỉ có thể …….dùng đến chiêu cuối cùng để khiến em nhớ lại !”

      vừa dứt lời, bàn tay liền hướng về phía eo của Sầm Tử Tranh mò mẫm, ngay sau đó, lập tức vòng tay qua hông , ôm chặt lấy……

      " muốn làm gì? Thả tôi xuống……"

      Sầm Tử Tranh hoảng hốt, ngừng giãy giụa, thêm vào đó Cung Qúy Dương sở hữu thân hình cao lớn vạm vỡ, giờ phút này cảm thấy hàng loạt cơn chóng mặt đều đổ ập đến.

      Cung Quý Dương thèm đếm xỉa đến những nắm đấm của vung tới tấp vào trong ngực, cắm đầu cắm cổ đến chiếc xe của mình ở phía trước. Sau khi mở cửa xe ra, đưa tay nhét Sầm Tử Tranh vào, còn mình cũng dang chân tiến vào ngay sau đó.

      Trong nháy mắt, hơi thở ám muội nguy hiểm của nam giới quấn chặt lấy Sầm Tử Tranh…..

      Theo bản năng, Sầm Tử Tranh muốn mở cửa xe bỏ chạy, nhưng sau khắc, liền hết hy vọng khi nghe thấy thanh của cánh cửa xe bị khóa chặt!

      "... muốn làm cái gì? Để cho tôi xuống xe!" Dán chặt cơ thể mảnh mai của mình vào cửa xe, gương mặt lộ tức giận cùng sợ hãi.

      " nhiều năm trôi qua, vẫn luôn hoài niệm hương vị của em!”

      Cung Quý Dương nhếch mép, cánh tay rắn rỏi vòng qua chiếc eo thon của , hơi thở nguy hiểm càng thêm sít sao bao chặt lấy vành tai trắng nõn.

      Sầm Tử Tranh khỏi ưỡn thẳng người, cảm thấy nỗi run rẩy vô hình xông thẳng từ sống lưng lên đến đỉnh đầu…..

      "Tử Tranh. . . . . ." Cung Quý Dương luyến tiếc thở dài, biết gọi tên , hay là lên nỗi lòng của mình.

      là người duy nhất có thể tiến vào, chiếm giữ lấy trái tim, và cả con người bất cần đời của , cũng là người duy nhất có thể sưởi ấm lòng .


      Nhưng bây giờ, Tử Tranh ngày xưa của lại giả vờ như quen biết?

      Làm sao có thể?!

      Làm sao có thể dễ dàng bỏ qua chuyện này?!

      Cung Quý Dương mải miết nhìn , hơi thở mập mờ ám muội, tròng mắt đen sâu thẳm tĩnh mịch lóe lên tia rét lạnh………

      ~Hết Chương 10~


      Chương 11. có ý định buông tay.


      "….. buông tôi ra. . . . . ." Sầm Tử Tranh lẩm bẩm thầm, vùng vẫy trong vô vọng, cố tránh né kìm kẹp của : “Đau….”

      Đau?!

      Cung Quý Dương rũ tầm mắt xuống mới phát , vừa rồi trong cơn thịnh nộ, quên mất việc khống chế sức mạnh của mình.

      Bàn tay to lớn cầm lấy cổ tay trắng nõn nổi gân xanh, khớp xương trắng bệch. Móng tay của còn in vết hằn sâu vào da thịt trắng muốt non mềm của .

      xót xa ân hận nới lỏng tay mình……vì cớ gì mà lại thành ra thế này? Tại sao luôn vô tình làm tổn thương người mà mình bao giờ muốn làm tổn thương nhất!

      Sau khi được thả tự do, Sầm Tử Tranh liền co rúc người về phía sau, con ngươi trợn to kéo dài ra khoảng cách, theo dõi từng cử động của .

      Tựa như con thú bé gặp phải con thú dữ công kích mình, xù bộ lông mỏng manh lên phòng bị…..

      "Để cho tôi xuống xe! Để cho tôi xuống xe!" Sầm Tử Tranh đập vào cửa xe, thanh cũng dần dần …..tại sao, tại sao đến tận bây giờ người đàn ông này vẫn chịu bỏ qua cho mình?

      Cung Quý Dương nhìn thẳng vào mắt , sắc mặt đột nhiên trở nên điên cuồng tà mị, hệt như tên ác ma: “Vô dụng, Tử Tranh, xe này dùng khóa vân tay!”

      Tiếng của vừa dứt, cơ thể to lớn vạm vỡ liền bá đạo quấn lấy thân thể nhắn của đè lên ghế trước: “Hơn nữa….từ khi gặp lại em có ý định buông tay!”

      " đáng ghét …… ưmh …"

      Cung Quý Dương chợt cúi đầu, cắn nuốt cái miệng nhắn của , đồng thời cũng nuốt trôi tất cả ngôn ngữ.

      " cần…." Sầm Tử Tranh dùng hết hơi sức vùng vẫy, nhưng đối với , căn bản là chẳng có gì đáng kể…..

      Dần dà, Cung Quý Dương thể thỏa mãn với nụ hôn môi kề môi đơn thuần, mà đưa chiếc lưỡi dài mang theo hương vị cám dỗ liếm lên cánh môi đỏ mọng ngọt ngào như mật, còn đôi con ngươi của , cũng dần dần trở nên thâm trầm như biển xanh…..

      từ lâu, hương vị ngọt ngào riêng biệt của , ngừng lôi cuốn dục vọng tận sâu đáy lòng .

      Ở trước mặt , luôn luôn mất tự chủ, nhưng cũng cần tự chủ làm gì!

      Bàn tay của Cung Quý Dương lướt từ cằm , dần dần dời xuống, giảo hoạt lần sờ đến trước ngực, luồn vào bên trong chiếc áo viền tơ…..

      cánh tay khác gắt gao siết chặt lấy chiếc eo của , với tư thế chiếm đoạt tuyệt đối….

      "Đừng, đừng như vậy!" Sầm Tử Tranh toàn thân run rẩy, ánh mắt hiển khẩn cầu: “Van xin !”

      Bàn tay của Cung Quý Dương bỗng nhiên chiếm lấy bầu ngực đẫy đà mềm mại, làn môi mỏng của ác ma gợi lên nụ cười xâm lăng: "Van xin cái gì? Chẳng lẽ em quên, trước đây chúng ta vẫn ngày đêm vui thích ư? sao, giúp em nhớ lại. . . . . ."

      Sầm Tử Tranh khỏi hít sâu hơi, toàn thân ngừng run lên bần bật: "Đừng. . . . . ."

      còn chưa kịp hết lời, lại bị Cung Qúy Dương cướp hô hấp lần nữa!

      điên cuồng hôn , giày xéo mềm mại cùng hương thơm mà bấy lâu nay mình thầm hoài niệm, cũng đập tan cả kiên cường và tỉnh táo trong !

      Nhưng đúng vào lúc này…….. cốc cốc cốc!

      "Quý Dương…..” Giọng êm ái kèm theo tiếng gõ cửa xe, lượng của Ngải Ân Hà cũng dần tăng lên.

      Cung Quý Dương nhíu nhíu mày, cực kỳ mất kiên nhẫn mở cửa xe ra….sau giây, dáng vẻ của Sầm Tử Tranh tựa như chạy trốn, vội vàng lao ra ngoài…..

      "Tử Tranh?" Ngải Ân Hà thấy người vừa bước xuống từ xe khỏi sửng sốt!

      Mà Sầm Tử Tranh cũng vậy, hơi sững sờ chút, thoáng chớp mắt, đôi con ngươi trong suốt liền nhuộm đẫm màu bi thương, ngừng cuộn trào nơi đáy mắt. Đôi hàng mi dài khẽ rũ xuống, run rẩy từng cơn……..Phút chốc, chạy nhanh về phía xe của mình, mất hút vào trong màn đêm.


      ~Hết Chương 11~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      .
      Chương 12. Tâm tư của Ngải Ân Hà.


      Nhìn bóng dáng chiếc xe biến mất vào trong màn đêm, vẻ mặt bất cần đời trước sau như của Cung Quý Dương từ từ trở nên nặng nề, tròng mắt thâm thúy tối tăm lóe ra tia khiến người ta nhìn thấu.

      "Quý Dương. . . . . . vừa nãy………… phải là…..” Rất dễ nhận thấy, Ngải Ân Hà vẫn còn cảm thấy choáng váng trước tình huống vừa rồi, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc cùng cảnh giác.

      " ấy chính là Tử Tranh!" Tầm mắt của Cung Quý Dương cũng rơi vào người của Ngải Ân Hà, mà vẫn còn chìm ngập trong màn đêm yên tĩnh.

      xong, liền trở vào trong xe.

      Sau khi nghe thấy, cơ thể Ngải Ân Hà chợt run lên, nhưng vội vàng che giấu ….

      "Lên xe !" Sau khi Cung Quý Dương mở cửa xe ra, lạnh nhạt câu.

      Ngải Ân Hà thu hồi ánh mắt như có điều suy nghĩ, lập tức ngồi vào bên cạnh Cung Qúy Dương. Khi bắt gặp sắc mặt nặng nề của người ngồi cạnh mình, trong lòng bỗng nhiên cả kinh, người bất cần đời trước sau đổi như , làm sao lại có biểu như vậy?

      "Quý Dương…” dịu dàng lên tiếng, ngay sau đó kéo bàn tay của Cung Qúy Dương sang, cả cơ thể mềm mại liền vùi vào lồng ngực to lớn của .

      Đáy mắt của Cung Quý Dương thoáng qua tia phức tạp, nhưng cũng đẩy ra, chỉ để mặc cho dựa vào, tiếng cũng chưa từng .

      "Trong lòng ……….còn nghĩ đến ấy hay ?”

      Ngải Ân Hà vươn đôi ngón tay mảnh khảnh ra, nhàng trêu đùa hầu kết khêu gợi của , sau đó kéo thẳng đường xuống bên dưới, phủ lên lồng ngực mạnh mẽ rắn chắc.

      Cung Quý Dương nhíu nhíu đôi mày rậm, ngay sau đó, bàn tay to lớn vội kéo cánh tay bé dụ hoặc ra, ánh mắt sớm dâng lên mảng sắc bén, cúi đầu xuống nhìn , giọng tuy rất nhàng nhưng lại tràn đầy nguy hiểm: “Ân Hà, hình như càng ngày càng quản nhiều chuyện rồi!”

      Lời tràn đầy cảnh cáo khiến sắc mặt của Ngải Ân Hà trở nên rất khó coi, đồng thời ánh mắt cũng mờ mịt , lát sau, ngẩng mặt lên, khóe mắt sớm đẫm lệ:

      "Quý Dương, em biết là ban nãy mình sai rồi, nhưng mà…..nhưng mà điều em muốn là, nếu như ấy……….em là người ra . . . . . . Vận mệnh như vậy, em cũng cưỡng cầu.”

      "Đủ rồi!" ràng nhận thấy, Cung Quý Dương mất tính nhẫn nại, lớn tiếng hét lên, đáy mắt hun hút như biển sâu bỗng chốc ngổn ngang phiền não.

      xong, liền nhấn ga phóng xe .

      Ngải Ân Hà khiếp sợ liếc mắt nhìn vẻ mặt trầm của Cung Qúy Dương, sau đó liền quay mặt nơi khác. Trong tích tắc, ánh mắt ban nãy còn điềm đạm đáng bỗng dưng trở nên nham hiểm vô cùng…….Sầm Tử Tranh, cho dù có xuất , tôi cũng bao giờ đem Qúy Dương trao tặng cho , vĩnh viễn !

      Bóng đêm che khuất mọi thứ……..bao gồm cả câu chuyện tình đau đớn khôn nguôi!

      Sầm Tử Tranh biết mình chạy về nhà như thế nào, thời điểm khi bổ nhào vào giường, trong đầu vẫn còn vang vọng lời của Cung Qúy Dương cùng nụ cười ma mị trước sau như của .

      "….."

      nhắm mắt lại, dốc sức bịt kín lỗ tai, tại sao? Vì cớ gì mà nhiều năm như vậy còn để cho mình gặp lại người đàn ông này? muốn….. muốn….

      Từng bức họa phác thảo khoảng thời gian đại học lần lữa ùa về trong tâm trí , cuốn lấy tất cả mệt mỏi của cả thể xác và tinh thần, kéo về khoảnh khắc khi mới đặt chân đến Đài Bắc…..

      ~Hết Quyển 1~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2. Hồi ức
      Chương 1: Trò đùa quái ác.


      Mùa xuân tháng ba, đường phố Đài Bắc.

      Màu sắc thịnh hành đến từ Milan vừa mới lướt qua, từ trong ngõ đến phố lớn của Đài Bắc bỗng xuất điểm sáng thời thượng, dưới ánh mặt trời, nhàng tỏa sáng…….

      Chỉ thấy mái tóc dài đen nhánh hờ hững rũ xuống vai , phong cách ăn mặc thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng làm mất nét thời thượng vốn có, những thế còn toát lên nét quý phái hơn hẳn người thường. Làn da trắng như tuyết hiển dưới ánh mặt trời, tựa như phiếm bơ trơn nhẳn vô cùng bóng bẩy.

      Nhất là nụ cười tỏa nắng khiến bao người say mê luôn thường trực nơi khóe môi , nó được xuất phát từ nội tâm, vô cùng chân thành và ấm áp, so với ánh mặt trời còn rực rỡ hơn…..

      là Sầm Tử Tranh, sinh viên năm nhất tại Học viện thiết kế thời trang Paris nước Pháp. Năm nay lấy tư cách là sinh viên trao đổi, đến đại học Đài Loan để trợ giúp trong việc thiết kế màu sắc, từ bé đến lớn vẫn được gọi là ‘ thiên tài’, chỉ mới mười sáu tuổi, bộc lộ khả năng thiên phú của mình trong lĩnh vực thiết kế thời trang.



      Mà lúc này đây, tận dụng ngày chủ nhật hiếm hoi của mình để dạo vòng quanh các cửa hàng thời trang mà mọi phụ nữ đều thích, tự mình tìm chút cảm hứng cho tác phẩm tiếp theo.

      Khi đứng trước cửa hàng được trang trí vô cùng lộng lẫy, ánh mắt bỗng sáng hẳn lên, ràng nơi này tập trung rất nhiều quần áo và trang sức với kiểu dáng thịnh hành nhất nay, hơn nữa……

      Sầm Tử Tranh liếc mắt cái liền dễ dàng nhìn thấy chiếc xe thể thao xa xỉ đỗ ngay cửa!

      Có tiền ngon lắm à? Tùy tiện đem xe của mình vứt ngổn ngang ở bên đường, có chỗ đậu xe dùng, vừa nhìn qua liền biết ngay là kẻ ăn chơi trác táng hoặc là nhà giàu đến mấy đời rồi!

      Sầm Tử Tranh nhún vai, vốn dĩ định cứ như vậy mà vào trong cửa hàng, nhưng lại suy nghĩ chút, bước nhanh đến trước xe…..

      Điệu bộ tựa như vị tiểu thư quyền quý bên trong cửa hàng kia, tuy rằng mình chỉ là sinh viên, nhưng mà để mặc mộc thế này cũng tốt, thế nên, liền vênh vênh váo váo tận dụng kiếng xe của người ta, thuận tay trang điểm cho mình chút.

      Ừm! tệ! Sầm Tử Tranh nhìn vào kiếng xe nở nụ cười tự tin, tầm mắt đột nhiên rơi vào tấm kính trong suốt bên hông…. tia cười quỷ dị thoáng lên giữa đôi con ngươi trong veo tinh nghịch của !

      Ánh mặt trời chiếu lên thân xe, nhàn nhạt phải xạ vào tấm kính thủy tinh bóng loáng, thế nhưng nhìn kỹ đó…..

      ‘Đáng bị ghi giấy phạt’ (cái này ghi bằng son môi ý!)

      Những con chữ to oành đỏ rực nằm hiên ngang bên , mang đến loại cảm giác vô cùng sảng khoái.

      Sầm Tử Tranh chậm rãi cất son môi , đắc ý ngắm nhìn kiệt tác của mình! Mặc dù làm hỏng cây son rồi, thế nhưng lại trút được lửa giận liền cảm thấy vô cùng sảng khoái!

      Những người thối tha thích khoe khoang như vậy nhất định phải hung hăng dạy dỗ trận mới đúng!
      Sầm Tử Tranh hí hửng với trò đùa quái ác của mình, ánh mắt tinh nghịch liếc qua mấy chữ siêu to kia lần nữa, hưng phấn cười vang rồi vào bên trong cửa hàng.

      Màu sắc chủ đạo bên trong cửa hàng là sắc vàng rực rỡ tựa như cung điện thu , liền khiến cho những mẫu thiết kế được trưng bày nơi đây trở nên sống động vô cùng, sau khi bước vào bên trong, Sầm Tử Tranh chỉ có thể chậc lưỡi tán dương.

      Qủa hổ danh là cửa hàng có tiếng, mặt tiền tuy đơn giản nhưng nội thất bên trong lại khiến người ta cực kỳ kinh ngạc!

      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 2: màn trong cửa hàng


      lòng mà , Sầm Tử Tranh cũng thường xuyên ghé vào những cửa hàng thế này, nhất là loại cửa hàng khiến cho bao người ngưỡng mộ, nhưng……

      có nghe bạn học nhắc đến, hôm nay trong cửa hàng này giới thiệu kiệt tác mới nhất của John Gallino, đó là chiếc váy dài mang tên “Khuynh tình”, mà còn là phiên bản với số lượng có hạn, vì thế, bản thân là fan hâm mộ trung thành của John Gallino, Sầm Tử Tranh làm sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ?

      Dưới chỉ dẫn của nhân viên bán hàng, Sầm Tử Tranh dọc theo cầu thang thủy tinh thẳng lên lầu ba, tầng này là nơi chuyên bán những bộ trang phục có giá cao nhất, cũng là nơi có khung cảnh xinh đẹp nhất trong cửa hàng.

      Thời điểm Sầm Tử Tranh vừa lên đến lầu ba, liền nghe thấy thanh ngọt ngào đến tận xương tủy vang lên…..

      “Quý Dương….. là đáng ghét nha, là tới giúp em mua quần áo, mà vẫn ngồi ở chỗ đó à!”

      Sầm Tử Tranh nhìn về nơi phát ra thanh, chỉ thấy người phụ nữ ăn mặc hết sức lộ liễu ngồi ở trong lòng người đàn ông mà làm nũng, còn bên cạnh ta chất hằng hà đủ kiểu quần áo các loại, vừa nhìn thấy cũng biết đó là bán hoa điển hình.

      “Ann, em thích cái nào lấy cái đó !”

      Chỉ thấy người đàn ông lười biếng dựa vào ghế sô-pha, tuy chỉ mặc quần áo đơn giản, nhưng với vốn hiểu biết của Sầm Tử Tranh về thời trang đây chắc chắn là những thứ vô cùng xa xỉ, ánh mắt lần nữa lại rơi người đàn ông, nhìn từ xuống dưới……

      ra người đàn ông này có khuôn mặt rất khôi ngô, dáng người ư…..có lẽ là vượt quá tiêu chuẩn, người này đúng là móc treo quần áo điển hình, nhưng cái vẻ mặt cười xấu xa có chút tà mị này khiến vừa liếc mắt nhìn qua liền biết ngay là hoa hoa công tử (play boy a~~~)

      tên Ann vừa nghe người đàn ông như vậy, khuôn mặt lập tức trở nên rạng rỡ, ta có chút nào kiêng dè với phục vụ ở bên cạnh, mà đem cơ thể của mình quấn lấy cơ thể người đàn ông, õng à õng ẹo : “Người ta mặc quần áo đương nhiên là muốn cho xem rồi, lại cho người ta quyết định gì cả! Đáng ghét……” xong, cánh tay thừa dịp ôm lấy cổ người đàn ông.

      Người đàn ông sau khi nghe vậy, khóe môi mỏng khẽ cong lên, đôi mắt tối lại sâu thấy đáy….

      “Mặc cho xem? ra…. lại thích nhìn bộ dạng em mặc gì!”

      “Quý Dương, là đáng ghét nha!” Vẻ mặt của càng thêm lẳng lơ rồi.

      là thói đời bạc bẽo, ở nơi như thế này cũng có thể nhìn thấy người làm chuyện ghê tởm như vậy!” Toàn thân Sầm Tử Tranh nổi da gà run lẩy bẩy, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bỏ , loại phụ nữ quyến rũ những kẻ có tiền đều mơ mộng muốn từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng, rất kinh thường.

      Đương nhiên, cũng bao gồm vị công tử kia lấy tiền bạc để vùi dập phụ nữ!

      Vẫn là muốn tâm trạng vốn rất tốt của mình bị đôi cẩu nam nữ kia làm hỏng, hôm nay đến là muốn nhìn thấy kiệt tác của đại sư John Gallino!

      Vì vậy, Sầm Tử Tranh bày ra nụ cười cùng rực rỡ, giọng với phục vụ: “Xin hỏi, có phải nơi này bày bán tác phẩm của nhà thiết kế John Gallino tên là “Khuynh tình” trong bộ sưu tập váy dài ?”

      phục vụ lập tức tươi cười trả lời: “Vị tiểu thư này đúng là rất tinh mắt, sai, váy dài này hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi nhập hàng, mà toàn thế giới chỉ có 19 chiếc, ý đến “tình lâu dài”, toàn bộ Đài Loan chỉ có duy nhất chiếc nha….”

      Sầm Tử Tranh vô cùng khẩn trương hỏi: “Xin hỏi chiếc váy đó bán chưa?”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 3: Cùng xem màn kịch giả (1)


      “Vẫn chưa bán, bởi vì sáng nay ở đây mới mở cửa chưa được bao lâu!” phục vụ tươi cười trả lời.

      “Phù……” Sầm Tử Tranh lập tức thở phào nhõm, nếu mà bán , chính mình cũng có cơ hội được chiêm ngưỡng lấy lần!

      “Vậy có thể cho tôi xem chút được , cám ơn!” cố gắng đè nén tâm tình dần trở nên kích động của bản thân, bởi vì muốn mau chóng nhìn thấy kiệt tác này mà lòng ngừng nhốn nháo.

      “Xin chờ chút!” phục vụ nho nhã, lễ phép cúi thấp người, lấy chiếc váy dài.

      Giây phút này đối với Sầm Tử Tranh tựa như là đợi người , trong lòng lại có cảm giác vô cùng hồi hộp, thực ra, trở thành nhà Thiết kế xuất sắc chính là ước muốn từ của , vì vậy, mặc kệ vất vả bao nhiêu, cố nhất định phải thi được vào Học viện thiết kế thời trang Pháp, chỉ vì nơi đó có chất lượng giáo dục vô cùng uy tín, mà quan trọng nhất là, ngôi trường này là nơi thần tượng của – John Gallino tốt nghiệp, có thể trở thành đàn em của nhà Thiết kế nổi tiếng thế giới, với tương lai đầy hứa hẹn, thực rất hãnh diện.

      Mặc dù có cơ hội nhìn thấy vị thần tượng này, nhưng quyết tâm để trở thành nhà Thiết kế ưu tú giống như ông ấy vẫn chưa từng suy giảm trong , vì vậy, mỗi khi John Gallino cho ra mắt tác phẩm mới, khi đó nghĩ ra mọi cách để thưởng thức và học tập kinh nghiệm.

      Đúng là còn cách nào, chẳng qua chỉ sống trong gia đình bình thường, mà trong nhà còn có em trai tuổi học, vì vậy, gần như dùng toàn bộ ngày nghỉ của mình để làm thuê kiếm tiền chi trả phí sinh hoạt và học phí, mà lần trao đổi sinh viên này vốn là châu Âu, nhưng….. bởi vì gia đình của Sầm Tử Tranh ở Đài Loan, vì thế cũng quyết định tới trường Đại học Đài Loan.

      Sầm Tử Tranh ngồi bên cạnh ghế sô-pha, yên lặng chờ đợi, nhưng dường như người phụ nữ kia còn chưa tung ra đầy đủ các tư thế, ỷ có người đàn ông bỏ tiền ra vì mình mà bắt đầu mong muốn được chiều chuộng hơn nữa.

      “Tiểu thư, xem, chiếc váy này giống như được đặt may riêng cho vậy đó!” Dễ dàng nhận thấy hành động của phục vụ khác dừng lại, nụ cười mặt có chút cứng ngắc.

      kia vô cùng kiêu ngạo đứng trước gương xoay xoay lại, lúc này người nàng là chiếc váy dài màu đỏ rực lửa, vải vóc người ít đến xót xa. Tuy đường nét khá mạnh mẽ, nhưng vẫn có những nơi rất mềm mại uyển chuyển, khiến cho người nhìn mơ màng, nhưng mà……

      Sầm Tử Tranh nhịn xuống ý nghĩ muốn cười to……

      ràng nhận thấy chiếc váy dài này được thiết kế cho vóc người phụ nữ châu Âu, ngay cả kiểu tóc đầu ta cũng phù hợp rồi!

      Bộ dạng ngồi xem kịch vui, dẫn theo bạn “kém chất lượng” như vậy mà ra ngoài, biết cái kẻ ăn chơi trác táng kia làm sao để kết thúc?

      Quả nhiên, người phụ nữ kia nhíu nhíu mày, sau đó xoay người lại đối diện với vẻ mặt lười biếng của người đàn ông mà :

      “Quý Dương, em rất thích màu sắc và kiểu dáng của chiếc váy này, nhưng mà, hình như làn váy rất dài!

      Sầm Tử Tranh sau khi nghe được, trong lòng thầm nghĩ…… cái gì mà giống như rất dài, vốn nó là rất dài! Khi vừa nghĩ tới đấy, lại đưa mắt sang nhìn người đàn ông……

      là đáng tiếc cho diện mạo và điều kiện của ta, con mắt như thế nào mà lại tìm người phụ nữ ngực to nhưng mà óc như trái nho thế kia? À…, đúng rồi, có lẽ cũng chỉ có loại phụ nữ như thế này mới bằng lòng để được bao nuôi!
      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 3: Cùng xem màn kịch giả (2)


      lâu sau, chỉ thấy người đàn ông ấy chậm rãi đứng dậy, vô cùng tao nhã về phía người phụ nữ kia, khuôn mặt là nụ cười tà mị, sau đó ái muội đưa tay ôm lấy vòng eo trắng noãn của người phụ nữ, thanh trầm thấp mà đầy truyền cảm phát ra…..

      phục vụ, mời theo tôi chút!”

      “Vâng, tiên sinh, ngài có gì dặn dò!”

      Hiển nhiên phục vụ rất biết xem sắc mặt khách hàng, mà bản thân người đàn ông này là người vô cùng đẹp trai lại còn có rất nhiều tiền, tự nhiên cũng chiếm được ưu ái của người khác.

      “Chiếc váy này, các có thể dựa vào dáng người của tiểu thư đây để đặt chiếc khác, có vấn đề gì ?” Người đàn ông hỏi phục vụ, giọng có chút lười biếng cùng kiêu căng, nhưng lại chứa kiện định, cho phép cự tuyệt.

      “Cái này…. Nhưng mà phải đợi nhà thiết kế xem lại lần nữa, chi phí cho việc này có chút…..” Người phục vụ có chút lưỡng lự, muốn lại thôi.

      Người đàn ông mỉm cười, lập tức lấy ra tấm chi phiếu, viết chữ ký rồng bay phượng múa của mình lên đó, giao cho người phục vụ: “Chiếc váy này phải do nhà thiết kế Lero vẽ lại, đây là toàn bộ chi phí cho việc sửa chiếc váy và huê hồng cho nhà thiết kế, cũng có vấn đề gì!”

      phục vụ vội vàng nhận lấy tấm chi phiếu, sau khi liếc mắt nhìn, khuôn mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, hơi sững người, sau đó gật đầu cười làm lành : “Đúng, đúng!”

      Người phụ nữ vừa thấy tình huống vừa rồi, lập tức chạy về phía trước, nụ hôn rơi gương mặt ……

      “Quý Dương, em quá mất!”

      sao? tối nay phải biểu tốt chút nha…!” Người đàn ông cười ma mị, nhưng bên trong con ngươi trống rỗng.

      “Đáng ghét!” vừa nghe, dễ dàng nhận thấy bộ ngực cao vút của ta bắt đầu phập phồng.

      Thấy màn như vậy, Sầm Tử Tranh cảm thấy ốm nghén nhưng lại rất buồn nôn, ông trời đúng là đui mù, làm sao có thể để cho loại đàn ông như thế này sống đời chứ.

      “Ôi……”

      Sầm Tử Tranh định xem trò hay này thêm lúc nhưng đạt được mục đích, thôi , ai bảo người ta có tiền chứ, những chuyện khó xử như thế nào cũng có thể dùng tiền để giải quyết, chắc hẳn là ta có rất nhiều tiền, biết về chiếc váy kia cũng như nhà thiết kế, hừ! Đúng là bộ dạng của đám nhà giàu mới nổi!

      mải mê suy nghĩ, chợt cảm thấy trước mắt sáng rực, chỉ thấy chiếc váy mà mình mơ ước tỏa ra ánh sáng nhàng, được người phục vụ chậm rãi đưa đến.

      “Oa……” Sầm Tử Tranh từ từ đứng dậy, lúc nhìn thấy chiếc váy cách trọn vẹn, khi đó cảm thấy dường như toàn bộ thế giới đều được thắp sáng.

      Trời ạ, đây là “Khuynh tình” của nhà thiết kế John Gallino sao? Nó quá đẹp.


      Màu sắc chủ đạo của chiếc vày này là màu trắng tinh khôi, kiểu cổ chữ V đơn giản với đóa hoa đính vai áo, chất lụa mềm mại giống như chiếc váy của nữ thần ánh Trăng, chuyển động nhàng như nước, kết hợp với khiếu thẩm mỹ của bậc thầy quốc tế, làn váy tựa như khiêu vũ theo cơn gió, tỏa ra khí chất cao quý khiến người ta phải ngưỡng mộ.

      “Khuynh tình!” xứng với cái tên của nó, vừa nhìn thấy chiếc váy dài này, Sầm Tử Tranh lập tức bị nó cuốn hút, nếu mình là kẻ có tiền tốt biết mấy, nhất định mua chiếc váy này cho bản thân!

      Quyển 2: Hồi ức
      Chương 4: Bối rối


      Có lẽ cảm nhận được ánh mắt khao khát và kinh ngạc của Sầm Tử Tranh, người phục vụ ở bên cạnh lập tức thêm dầu vào lửa, : “Vị tiểu thư này, quả nhiên là có ánh mắt tinh tường, nếu như thích, vậy mặc thử chút , dáng người hoàn mỹ như mặc vào nhất định rất đẹp!”

      Mặc vào thử xem?

      Sầm Tử Tranh hơi ngẩn người, ngay sau đó, trái tim bắt đầu đập liên hồi…..

      Cho tới bây giờ, cũng chưa từng nghĩ đến mình có đủ khả năng về kinh tế để có thể mua được trang phục của của nhà thiết kế John Gallino, bởi vậy, lần nào cũng chỉ vào xem thử, chưa bao giờ dám mặc thử.

      Nhưng hôm nay……

      rất thích chiếc váy dài này nha, nhìn kiểu dáng xinh đẹp, Sầm Tử Tranh dường như nghe thấy đáy lòng mình ra sức kêu gào “mặc thử chút , là người thích hợp nhất!”

      Sức hấp dẫn quá lớn!

      “Tiểu thư, xin cứ tin tưởng vào con mắt của tôi, mặc chiếc váy này chắc chắn khiến toàn bộ mọi người kinh ngạc đó! Hơn nữa, chiếc váy này ở Đài Loan chỉ có chiếc duy nhất thôi, phải tận dụng thời cơ đó nha!” Người phục vụ lại tăng thêm lực công kích.

      Sầm Tử Tranh nâng chiếc váy “Khuynh tình”, lòng của sớm vì chiếc váy này mà khuynh tình luôn rồi, nhưng mà……

      khéo léo cầm đến mép váy, giả bộ như để ý mà nhìn đến giá tiền ở phía ……

      Đôi mắt trong suốt lập tức nhìn đến mấy con số, trong lòng im lặng, đếm từng số …….

      , mười, trăm, ngàn, vạn…… Mười vạn….. trăm vạn……

      Khi đếm tới trăm vạn, Sầm Tử Tranh súy chút nữa cắn lưỡi, cố nén cảm giác muốn té xỉu, mạnh mẽ nuốt nước miếng……

      trăm vạn cho chiếc váy, càng dám nghĩ đến, chứ đừng đến là thử mặc chút!

      “Tiểu thư, chiếc váy này chính là trang phục cao cấp, được sản xuất với số lượng có hạn toàn thế giới, giá cao là việc khó tránh khỏi!”

      Rất dễ nhận ra, người phục vụ nhìn thấy Sầm Tử Tranh trong lúc lơ đãng làm ra động tác mờ ám, dáng vẻ nhiệt tình lập tức biến mất, mặt cũng lộ ra vẻ khinh bỉ và chán ghét.

      Sầm Tử Tranh sao có thể biết điều đó, là người theo học thiết kế thời trang, đương nhiên hiểu ý nghĩa sâu xa về trang phục cao cấp, được sản xuất với số lượng có hạn, loại trang phục này cũng đồng nghĩa với hai từ xa xỉ, vô cùng lộng lẫy, nó chỉ dành cho thân phận cao quý của những người có tiền mà thôi.

      Nhưng mà….. rất thích chiếc váy này…..

      Người phục vụ thấy bối rối như vậy, nhìn từ xuống dưới đánh giá , : “Thôi, tôi thấy cũng phải là muốn mua, thử xem những trang phục thích hợp hơn !”

      xong, ta tiện tay cầm lấy chiếc váy trong tay Sầm Tử Tranh, sau khi cẩn thận móc lên, xoay người muốn rời …..

      là xui xẻo, cứ nghĩ là gặp được quý , nghĩ tới lại là người phụ nữ nghèo nàn.

      Cảm giác được sợi tơ từ chiếc váy biến mất khỏi tầm tay, trong lòng Sầm Tử Tranh cảm thấy trống rỗng, nhất là sau khi nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của người phục vụ!

      Vì vậy, liền to gan đưa ra quyết định…..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :