1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 5: Biến cố

      Chương 07: Biến cố kinh người trong ngày công bố (4)
      Dịch : dquynh122

      ‘Cung Quý Dương …’

      Cửa phòng thay đồ chợt bị đánh mạnh ra, Thư Tử Hạo mặt bừng bừng lửa giận đứng nơi cửa lớn giọng quát. Khi nhìn thấy Cung Quý Dương ưu nhã cài từng nút áo cơn giận càng thể át bước nhanh về phía .

      Nhưng ngay lập tức mấy vệ sĩ tiến đến chặn lại.

      Phản chiếu trong gương là nụ cười tà mị thường thấy ở Cung Quý Dương ánh mắt hề liếc qua Thư Tử Hạo cái, chỉ hời hợt hỏi: ‘Thư học đệ, chúng ta lâu gặp, ngờ em cũng có mặt ở trong buổi phát biểu này, là có duyên!’

      Thư Tử Hạo thấy bộ dạng hề để ý chút nào của cười lạnh tiếng: ‘Cung Quý Dương, đừng giả vờ nữa. Tôi đến đây là muốn lên tiếng thay cho Tử Tranh, dựa vào cái gì mà có quyết định đó chứ?’

      ‘Dựa vào cái gì?’

      Lời của Thư Tử Hạo như khơi lên hứng thú của Cung Quý Dương, hơi nghiêng đầu về phía Thư Tử Hạo, bên môi câu lên nụ cười xán lạn, chậm rãi mà kiên định trả lời: ‘Dựa vào Sầm Tử Tranh là người phụ nữ của tôi!’

      Câu trả lời bá đạo mà ngông cuồng của Cung Quý Dương khiến cho Thư Tử Hạo cả người đều phát run, bàn tay nắm chặt lại …

      ‘Cung Quý Dương, cũng quá tự phụ rồi, tôi bất kể có lý do gì, hãy buông tha cho Tử Tranh, đừng bám riết ấy nữa!’

      quan tâm của nhất thời khiến cho từ nơi sâu thẳm trong nội tâm của Cung Quý Dương bừng lên lửa giận, đôi mắt đen thâm trầm thường phát ra sức quyến rũ nhiếp hồn lúc này chỉ còn lại lạnh lùng.

      bước nhanh về phía trước …

      ‘Các ngươi lui xuống!’

      Ra lệnh cho những người vệ sĩ lùi xuống sau đó ánh mắt Cung Quý Dương hướng về phía Thư Tử Hạo, nhìn đăm đăm.

      Các vệ sĩ nghe lệnh ai nấy đều lui khỏi phòng thay quần áo.

      Lửa giận của Cung Quý Dương hề che dấu, bàn tay to lớn của vươn ra, rất nhanh liền bấu chặt lấy cổ áo của Thư Tử Hạo, mạnh đến nỗi gần như làm nghẹt thở.

      ‘Thư Tử Hạo, cho ngươi biết, Cung Quý Dương ta làm chuyện gì cần ngươi dạy!’

      Cái tên này đúng là nhìn chướng mắt tới cực điểm, vừa nghĩ đến đêm đó Sầm Tử Tranh với những lời kia Cung Quý Dương gần như khống chế được ý muốn giết người. Tuy cũng hoài nghi đây chỉ là lời dối của Sầm Tử Tranh nhưng vừa nghĩ đến cái tên Thư Tử Hạo này có thể từng đụng đến lại hận đến nỗi muốn giết chết tên kia mới thôi.

      Thư Tử Hạo lại hề có ý giãy ra, chỉ lạnh lùng nhìn Cung Quý Dương, trong đáy mắt xẹt qua tia thương cảm: ‘Cung Quý Dương, cảm thấy mình rất đáng thương sao? Cứ mãi theo đuổi những gì thuộc về mình. cho rằng dùng cách này có thể có được Tử Tranh sao? nực cười, làm như thế chỉ làm cho ấy thêm hận thôi!’

      ‘Hận ta? sao cả! Thư học đệ, xem ra hình như ngươi quá quan tâm đến Tranh Tranh của ta rồi. Ngươi muốn giành nữ nhân với ta? Nghĩ cũng đừng nghĩ!’

      Cung Quý Dương lạnh lùng “hừm” tiếng, trong ánh mắt tà mị xẹt qua tia tà ác, rút mạnh tay về, ngay lập tức Thư Tử Hạo như bao cát bị hung hăng đẩy ngã nhào mặt đất …

      ***

      dễ dàng gì mới thoát khỏi đám ký giả khó chịu kia, Alina rốt cuộc cũng có thể thở phào hơi nhưng khi nhìn thấy Sầm Tử Tranh vẻ mặt thất thần ngã ngồi sàn catwalk, vô lực lắc đầu đến bên cạnh .

      ‘Leila …’ Alina huơ huơ tay trước mặt cho đến lúc Sầm Tử Tranh chịu nhìn mình mới lộ ra nụ cười nhõm.

      ‘Alina …’

      Sầm Tử Tranh rốt cuộc cũng nổi thành lời, giọng vừa khàn vừa vô lực, ánh đèn chiếu lên sàn catwalk khiến cho làn da của trông càng như trong suốt, gấp rút lên tiếng: ‘Alina, với chị, những chuyện vừa xảy ra toàn bộ đều là giả, là giả mà thôi!’

      quả thể tiếp thu quyết định của Cung Quý Dương, cũng thể tưởng tượng con đường tương lai của mình như thế nào.

      Cánh tay của Alina bị bấu chặt, định rút tay về nhưng được chỉ đành thở dài tiếng: ‘Chị cần phải trốn tránh muốn đối mặt với thực tế như thế, tất cả những điều này đều là , Cung tiên sinh đúng là tuyên bố trước công chúng về quyết định thu mua thương hiệu Leila!’

      Sầm Tử Tranh lắc đầu, bất giác lên tiếng thào: ‘ thể nào, thương hiệu Leila là tâm huyết của chị, chị tuyệt đố để Cung Quý Dương làm điều đó!’

      Thở dốc hơi như trút bỏ tâm nặng nề bởi cảm thấy nếu làm như vậy bị nỗi phiền muộn trong lòng làm cho phát điên.

      Trong mắt Alina xẹt qua tia nghi hoặc, giọng : ‘Leila, bị Cung thị hu mua là chuyện tốt mà bởi vì như vậy chúng ta phải lo lắng đủ nguồn vốn để khai thác thị trường mới nữa!’

      Sầm Tử Tranh nghe vậy khỏi nhìn Alina với am lạ lẫm, nhìn đến mỗi toàn thân Alina nổi gai ốc.

      ‘Leila… em … em có gì sai sao?’ Alina bất an hỏi lại.

      Sao chứ? Bị Cung thị tài phiệt thu mua phải là chuyện tốt sao? sao lúc đầu quyết định hợp tác cùng nhà thiết kế Sun cũng là vì có được nhiều nguồn vốn để kinh doanh hơn mà, bây giờ phải là vừa hay sao, nhất cử lưỡng tiện!

      Sầm Tử Tranh khó lý giải suy nghĩ của Alina, nhưng chỉ lạnh lùng hỏi lại: ‘Em đem đứa con của mình hai tay dâng lên cho người khác chứ?’

      Câu này khiến cho Alina ngây người biết nên sao!

      Sầm Tử Tranh đứng dậy, đả kích hôm nay gần như làm sụp đổ tất cả kiên trì của , chợt cả người Sầm Tử Tranh lảo đảo như đứng vững được nữa, cũng may là có Alina nhanh tay đỡ lại.

      ‘Leila, thực ra qua tiếp xúc em cảm thấy Cung tiên sinh giống như người ngang ngược lý, hay là chị thử thương lượng lại với ngài ấy xem!’

      Sầm Tử Tranh thở dài tiếng sâu, thương lượng với ? Nếu như có thể thương lượng hôm nay tình cũng đến bước này.

      ‘Alina, chị hỏi em, Cung Quý Dương sao lại xuất sàn catwalk? Người mẫu mà chị chọn đâu?’

      mặt Alina lộ ra chút khó xử, giọng : ‘Leila, chị đừng quên Cung tiên sinh là người có tiền có quyền, chỉ là em, ngay cả người mẫu đó cũng dám đắc tội với ngài ấy. Cung tiên sinh kiên trì muốn lên diễn, em cũng ngăn cản được …’ Giọng của càng lúc càng nhưng câu nào cũng là thực.

      Sầm Tử Tranh mệt mỏi xua tay ra hiệu cho ngừng lại sau đó nhìn xung quanh vòng lúc này mới phát ra điều, vội vàng hỏi lại: ‘Nhà thiết kế Sun đâu?’

      Alina chỉ tay về phía sau sân khấu, ‘Vừa nãy em thấy ta nét mặt hầm hầm về phía sau sân khấu!’

      Nghe vậy mặt Sầm Tử Tranh lập tức biến sắc, tiếng nào mà nhanh về phía Alina vừa chỉ.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 5: Biến cố

      Chương 08: Cái giá phải trả (1)
      Dịch : dquynh122

      Trong phòng thay áo sớm đầy mùi thuốc súng.

      Thư Tử Hạo từ mặt đất gượng đứng dây, cười lạnh: ‘Cung Quý Dương, sợ hãi. ra tay thu mua thương hiệu thời trang của Leila mục đích chẳng có gì ngoài chuyện muốn ấy ngoan ngoãn quay trở lại bên cạnh . làm như vậy vốn chẳng phải là ấy mà chỉ là muốn thỏa mãn thói hư vinh của mình!’

      Nghe tiếng cười lạnh của , đôi mắt đẹp của Cung Quý Dương híp lại đầy vẻ nguy hiểm …

      ‘Thư học đệ thân ái, ngươi là quan tâm Tranh Tranh, xem ra ta cũng nên cùng ngươi tính toán món nợ của tám năm trước!’

      xong vung tay qua, sức lực cực kỳ dũng mãnh đánh quyền lên mặt Thư Tử Hạo!

      quyền này, muốn đánh từ lâu lắm rồi!

      ‘Ô …’ Thư Tử Hạo rên lên tiếng, thân hình cao lớn lảo đảo, lần nữa ngã nhào mặt đất.

      ‘Thư Tử Hạo, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, tránh Tử Tranh xa chút, được tiếp cận ấy nữa, bằng đừng trách ta nhớ đến tình bạn học cũ!’

      Cung Quý Dương khí thế rào rạt nhìn Thư Tử Hạo, lạnh lùng .

      Thư Tử Hạo hung hăng lau vết máu khóe môi, nỗi tức giận trong lòng như bắn ra từ trong khóe mắt: ‘Cung Quý Dương, muốn tính món nợ tám năm trước với tôi sao? Năm đó là ai làm cho Tử Tranh đau khổ? Là ai trở lại? Nếu như phải là vì , Tử Tranh cũng phải chịu nhiều nỗi khổ như vậy …’

      ‘Cho nên ngươi mới nhân lúc ta rời mà chen chân vào? Thư Tử Hạo, ngờ ngươi tâm cơ như vậy, miệng những lời ngọt ngào để dụ ấy ngả vào vòng tay ngươi!’ Cung Quý Dương nghĩ dến đây lửa giận trong mắt chừng như thiêu cháy được Thư Tử Hạo.

      Sầm Tử Tranh, chẳng lẽ em chịu nổi tịch mịch sao? Lúc đó chỉ rời mấy tháng thôi mà, chẳng lẽ thời gian mấy tháng em cũng chờ nổi sao?

      Lòng chợt đau như dao cắt, càng nghĩ lại càng thống hận Thư Tử Hạo trước mặt này!

      Cơn giận của Thư Tử Hạo cũng hề kém hơn chút nào, thẳng, giọng sắc bén: ‘Cho dù Tử Tranh chọn tôi cũng tốt hơn là chọn nhiều, mang đến cho Tử Tranh chỉ là đau khổ mà thôi. Tám năm trước cũng vậy mà tám năm sau cũng vẫn như vậy. Chẳng lẽ biết thương hiệu Leila là sinh mạng của Tử Tranh sao? muốn tôi rời khỏi Tử Tranh, Cung Quý Dương, tôi cho biết, thể nào, vĩnh viễn cũng thể, Tử Tranh đến cuối cùng vẫn thuộc về tôi thôi!’

      ‘Ngươi, cái tên khốn kiếp này!’ Lửa giận trong Cung Quý Dương càng bùng lớn, bước đến lần nữa níu lấy cổ áo của Thư Tử Hạo, trong giọng tràn đầy hàn ý khiến người ta lạnh người: ‘Đây là ngươi tự chuốc lấy, ta cho ngươi biết, đắc tội với Cung Quý Dương kết quả là thế nào!’ xong tay lại vung lên lần nữa …’

      ‘Cung Quý Dương, dừng tay!’

      Ngoài cửa truyền đến giọng khàn khàn, sau đó cửa phòng thay đồ bị đẩy ra lần nữa.

      Cung Quý Dương và Thư Tử Hạo cùng nhìn về phía cửa, chỉ thấy Sầm Tử Tranh đứng đó, mặt cũng đầy tức giận, giãy dụa muốn bước vào nhưng bị vệ sĩ chặn lại.

      ‘Buông ấy ra!’ Cung Quý Dương vừa ra lệnh các vệ sĩ lập tức buông tay!

      Sầm Tử Tranh có lại tự do, khi nhìn thấy Thư Tử Hạo ngã nhào đất sắc mặt đầy kinh hãi, chạy vội vào phòng …

      ‘Tử Hạo, chảy máu sao?’

      bụm miệng che tiếng kêu sợ hãi, nhìn thấy khóe môi và lưng bàn tay của Thư Tử Hạo đều có dấu máu lòng kinh hoàng đến cực điểm.

      Sau đó Sầm Tử Tranh hung hăng trừng mắt nhìn Cung Quý Dương, ‘Cung Quý Dương, quá đáng mà, tôi là người đắc tội với , sao lại phải kéo ta vào cục diện rối ren này?’

      Cung Quý Dương thấy như vậy cơn tức trong lòng càng lớn, ánh mắt cũng càng lúc càng lạnh, chợt bước nhanh về phía trước, ôm cả người vào lòng.

      ‘Buông tôi ra!’ Sầm Tử Tranh thấy vai mình bị bóp đến phát đau.

      ‘Cung Quý Dương, buông ấy ra!’

      Thư Tử Hạo gượng đứng dậy, vừa định đến gần Cung Quý Dương bị mấy người vệ sĩ nhanh hơn bước chặn lại trước mặt.

      Đối với mấy tiếng kêu to gọi của , Cung Quý Dương hoàn toàn chẳng để tâm đến, chỉ cúi đầu, nhìn cách kỹ lưỡng người phụ nữ trong lòng mình, ngón tay nhàng trượt qua gương mặt trắng mịn của , đem cơn giận bùng cháy trong lòng dần dập tắt …

      ‘Tranh Tranh, là quá dung túng cho em đúng ? Bất luận là tám năm trước hay tám năm sau người em quan tâm vẫn chỉ là tên vô dụng kia đúng ? cho em biết, em càng quan tâm khiến chết càng thảm!’

      ‘Rốt cuộc là muốn thế nào?’

      Sầm Tử Tranh nhướng mắt nhìn vào đôi mắt đen lóa ra những tia dọa người của , vẻ mặt quyết tuyệt hỏi.

      Có lẽ là Cung Quý Dương đúng, khi gặp lại lần nữa dùng chiêu “bám riết” này để khiến cuộc sống của bị đảo lộn, nhưng bây giờ nhất định là hết kiên nhẫn vì thế muốn dùng thủ đoạn ác liệt hơn.

      môi Cung Quý Dương câu lên nụ cười nhàn nhạt, rành mạch từng chữ: ‘ muốn em … cầu xin !’

      xong buông ra, ngón tay chỉ về phía Thư Tử Hạo, lạnh giọng : ‘Chỉ dựa vào ngươi mà muốn đấu với ta? Ngươi có khả năng sao?’

      Ánh mắt hiểm quét qua hai người rồi Cung Quý Dương cười lạnh tiếng, rời .

      Sầm Tử Tranh sững sờ đứng ngây tại chỗ, hiểu vì sao người đàn ông kia ràng là đáng ghét như vậy nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của khi rời luôn có cảm thấy độc và tịch mịch lại đau lòng.

      Là ảo giác thôi!??

      Nhưng giọng lạnh lùng của như vẫn còn vang bên tai … cầu xin ? Cầu xin thế nào?

      làm vậy chỉ vì muốn trả đũa những hành dộng và lời của mình buổi tối hôm đó phải ?

      ‘Tử Hạo …’ xoay người lại, giọng đầy quan tâm hỏi : ‘ sao rồi?’

      ‘Tử Tranh …’ Thư Tử Hạo kéo lại gần, thèm để tâm đến vết thương đau, lo lắng hỏi: ‘Em tuyệt đối đừng cầu xin , Cung Quý Dương nhất định đề xuất những cầu càng vô lý hơn!’

      Sầm Tử Tranh nhìn gương mặt đầy vẻ khẩn trương của , trong lòng nỗi áy náy càng sâu, thấp giọng : ‘Tử Hạo, thực ra hôm nay mọi chuyện thành ra thế này đều là tại em hết!’

      ‘Tử Tranh, em đâu có làm sai cái gì, người làm sai là Cung Quý Dương kìa!’ Thư Tử Hạo ngờ lại thế, vội lên tiếng phản bác.

      Sầm Tử Tranh lắc đầu, nhìn Thư Tử Hạo: ‘Trước ngày công bố sản phẩm ngày Cung Quý Dương có đến tìm em!’

      ‘Cái gì? Nhưng ràng em …’

      ‘Tử Hạo, xin lỗi, em giấu ! Tối hôm đó Cung Quý Dương rất tức giận hơn nữa còn muốn ép em … em còn cách nào chỉ đành dối . Lúc đó em … chỉ vì tình cấp bách, ngờ hôm nay …’

      Sầm Tử Tranh nên lời nữa, gương mặt trắng bệch bất lực.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 5: Biến cố
      Chương 09: Cái giá phải trả (2)
      Dịch : dquynh122

      Thư Tử Hạo đau lòng nhìn , kìm được hỏi lại: ‘Ý của em chính là, hành động hôm nay của có liên quan đến lời dối tối hôm đó của em?’

      Sầm Tử Tranh vô lực gật đầu.

      ‘Em dối chuyện gì?’

      ‘Em … em với Cung Quý Dương … em với … em với phát sinh quan hệ!’ cắn cắn môi, mãi mới được trọn câu, giọng như muỗi kêu, nét mặt đầy vẻ ngượng ngùng.

      Chính bởi vì câu đó nên mới khiến cho Cung Quý Dương có phản ứng lớn như vậy???!! Chỉ là, Sầm Tử Tranh ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.

      Thư Tử Hạo nghe vậy mặt lộ ra vẻ dịu dàng khó hiểu, vòng tay ôm vào lòng, giọng vang bên tai : ‘Cám ơn em!’

      Lời của càng khiến Sầm Tử Tranh khó hiểu gấp bội, ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười của hỏi lại: ‘Cám ơn em? Em làm bị liên lụy đến thế này còn cảm ơn em?’

      Chẳng lẽ là bị Cung Quý Dương đánh đến não hỏng mất rồi sao???

      Cung Quý Dương người đàn ông này bình thường hi hi ha ha nhưng ra tay nặng đến thế nào là người hiểu ràng hơn ai hết, tin rằng vừa nãy đánh Thư Tử Hạo cũng chút nào.

      Nhưng Thư Tử Hạo lại cho câu trả lời mà thể nào tưởng tượng ra được: ‘ chỉ muốn cảm ơn em vào giờ phút đó lại có thể nhớ đến !’

      ‘Tử Hạo …’

      Sầm Tử Tranh ngờ lại như thế, trong lòng càng thêm áy náy: ‘Em … xin lỗi!’

      ‘Tử Tranh …’ Thư Tử Hạo dịu dàng gọi : ‘Đừng xin lỗi với , ngờ Cung Quý Dương ở buổi công bố sản phẩm hôm nay lại làm ra chuyện này, trong chuỗi các ngành thuộc sản nghiệp của Cung thị tài phiệt có ngành thời trang, làm như vậy ràng là nhằm vào và em thôi!’

      Sầm Tử Tranh sắc mặt ngưng trọng, đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống, trong giọng lộ mệt mỏi.

      ‘Cung Quý Dương người đàn ông này tuy nhìn có vẻ lông bông nhưng trong chuyện kinh doanh thể thừa nhận nghiêm cẩn của ta, em nghĩ lần này ta tuyên bố chuyện này trước giới truyền thông, ràng là có chuẩn bị sẵn rồi!’

      ‘Vậy em định làm thế nào?’ Thư Tử Hạo lo lắng hỏi , chỉ sợ nhất thời mềm lòng.

      Câu hỏi của được đáp lại bằng im lặng, chỉ có ánh mắt tiết lộ nội tâm khổ sở của .

      ‘Tạm thời em còn chưa nghĩ ra, chỉ có thể bước nào tính bước đó thôi, nước đến đâu thuyền theo đến đấy nhưng em nhất định cố hết sức mình để giữ lại thương hiệu Leila bởi nếu như thực bị thu mua thành công, chịu ảnh hưởng chỉ có em mà cũng thiếu phần !’

      Sầm Tử Tranh tựa đầu vào lưng ghế, bất lực trước nay chưa từng có bao vây lấy , tâm càng thêm hỗn loạn.

      ‘Tử Tranh …’

      Thư Tử Hạo thở dài tiếng, trong lòng mang theo vô hạn thương mến và xót xa. Dù sao cũng là người đàn ông, sao lại có thể hy sinh phụ nữ để bảo toàn nghiệp của mình? Loại chuyện này tuyệt đối làm được.

      biết thương hiệu Leila là sinh mạng và tâm huyết của em, nhưng hoàn toàn hy vọng em cầu xin , cái muốn chỉ là cảm giác chinh phục, em cầu xin ngược lại càng thêm càn quấy!’

      Trong nội tâm của mâu thuẫn trước giờ chưa từng nếm trải qua, theo nhận định của , Cung Quý Dương chuẩn bị tiến hành trò chơi, vốn thích thống trị mọi thứ, đương nhiên rất thích hưởng thụ cảm giác đối thủ chịu nỗi đau khổ dày vò, nhưng, đối thủ lần này là Tử Tranh, Cung Quý Dương biết làm ra chuyện gì với nữa, cũng biết đề ra cầu quái lạ gì. Chỉ sợ là …’

      lần nữa bị luân hãm!

      Lúc này Sầm Tử Tranh hoàn toàn có tâm tình nào phân tích lo lắng trong lòng Thư Tử Hạo, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa số, thấy cuộc sống phồn hoa dưới chân mình chợt cảm thấy nghẹt thở!

      Thế giới và gian này chỉ có người có tiền có quyền mới có thể thống trị, thế giới, mỗi ngày đều diễn vở kịch buồn cười dưới sức ảnh hưởng của quyền lợi và thế lực, nhưng những người bất lực lại có cách nào thay đổi được điều đó còn người có khả năng vẫn hưởng thụ những đặc quyền đó. Trời đất bao la, chẳng lẽ khung trời riêng nào cho mình sao?

      ***

      Cung Viên

      Buổi đầu xây dựng Cung Viên, mẹ của Cung Quý Dương – Trình Thiến Tây đặt tên cho nó là “biệt thự Windsor Mucho” nhưng về sau cha của Cung Quý Dương, cũng chính là Lăng lão gia tử Cung Doãn Thần chê cái tên này thuận miệng, mỗi lần nhắc tới nhà mình đều gọi nó là Cung Viên, vì vậy, qua thời gian dài, mọi người đều quen gọi nơi đây là Cung Viên, hoàn toàn quên mất cái tên vốn có của nó.

      Có thể Cung Viên là căn biệt thự sang trọng, chỉ riêng nơi xây dựng nên nó tràn đầy lãng mạn rồi.

      Căn biệt thự được xây dựng ở nơi vừa có biển vừa có núi, lợi dụng cách linh động địa thế mặt dựa núi phía sau nhìn ra biển, người ở trong biệt thự có thể đem cảnh đẹp núi rừng và biển rộng đều thu hút vào trong tầm mắt. Đây có thể gọi là mảnh đất địa linh nhân kiệt.

      Điểm thành công nhất của Cung Viên là kiến trúc theo phong cách có hư có thực, có giao thoa giữa các cảnh trí thiên thiên như sườn núi, rừng cây, dòng nước, kiến trúc và thiên nhiên giao hòa lẫn nhau, kết hợp thành thể nhưng lại làm nổi bật lẫn nhau.

      Khi bước vào Cung Viên lần đầu tiên có cảm giác như bước vào mê cung khổng lồ, nếu như có người dẫn đường, người lần đầu tiên bước vào Cung Viên nhất định mất phương hướng.

      Trong Cung Viên chỉ riêng phòng ốc có hơn năm mươi căn phòng, ba hồ bơi ngoài trời lớn lại thêm hai hồ bơi trong nhà, có rạp chiếu phim mini có sức chứa khoảng năm mươi người, phòng sách được mạ vàng với những hành lang được ốp đá đại lý sáng loáng, lộ xa hoa nhưng hề kệch cỡm.

      Ngoài những điều này, bởi vì Cung Quý Dương bình thường cực kỳ thích vận động bởi vậy trong căn biệt thự còn có sân bóng quần, sân golf mini, phòng chơi bowling, sân tennis, tất cả đều được trang bị đầy đủ, vườn hoa rộng hơn mười mẫu được thiết kế quy mô, lại thêm mảnh vườn hoa chuyên trồng hoa oải hương rộng lớn cực kỳ lãng mạn khiến cho cả Cung Viên như được tô điểm thêm ít màu sắc.

      Chuồng ngựa, hầm chứa rượu, bãi đáp trực thăng cũng được bố trí chu toàn, chỉ như thế, trong Cung Viên còn có riêng bãi chuyên dụng để đậu những xe thể thao F1 mà Cung Quý Dương sử dụng, còn có những phòng thực nghiệm để thí nghiệm những phát minh cơ giới, súng ống, đạn dược.

      Trong Cung Viên rộng lớn này toàn bộ sử dụng lượng lớn hệ thống máy móc kỹ thuật cao hỗ trợ, ngoại trừ Cung lão gia và Cung Quý Dương và mẹ người hầu cũng gần trăm người.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 5: Biến cố

      Chương 10: Thẳng thắn (1)
      Dịch : dquynh122

      Khi Cung Quý Dương dừng xe xong vào phòng khách chính thấy bóng dáng quen thuộc của , trong chớp mắt đó, mày hơi nhíu lại.

      ‘Thiếu gia, lão gia và phu nhân đợi ngài rất lâu rồi, hôm nay Ngải tiểu thư đến chơi!’

      Quản gia dì Kỷ vừa đưa tay đón lấy áo vest trong tay Cung Quý Dương, đưa cho người làm dặn họ đem cất vừa lên tiếng chào.

      Dì Kỷ là quản gia lâu năm trong Cung Viên, là vào Cung Viên cùng với mẹ của Cung Quý Dương – Trình Thiến Tây, vì vậy đối với Trình Thiến Tây lòng trung thành, dì Kỷ làm việc cẩn thận chu đáo, nghiêm túc qua loa, ngay cả biểu tình mặt cũng là nghiêm cẩn cực kỳ, nụ cười mỗi ngày lại ít thêm, suy nghĩ, quản giáo người làm cũng rất nghiêm khắc.

      Nghe nơi cửa có tiếng , Ngải Ân Hà ngồi sofa lập tức đứng dây, khi nhìn thấy bóng của Cung Quý Dương, mặt liền lộ ra nụ cười tươi tắn mà lúc này ngồi ở phòng khách chính còn có Cung Doãn Thần, Trình Thiến Tây và cha mẹ của Ngải Ân Hà.

      gương mặt tuấn của Cung Quý Dương chợt có chút sửng sốt ngờ cả nhà Ngải Ân Hà đều ở đây, bởi vì hai người tuy rằng có hôn ước nhưng nhiều năm qua Cung Quý Dương vẫn chưa từng dẫn đến Cung Viên. Xem ra hôm nay có chuyện tầm thường xảy ra.

      ‘Quý Dương ca, về rồi!’ Ngải Ân Hà tươi cười bước đến, thay người hầu đón lấy chiếc cặp táp tay .

      màn này lọt vào mắt của Trình Thiến Tây khiến bà thêm phần phấn khởi, bà nhìn Cung Doãn Thần, : ‘Có thấy chưa, hai đứa đúng là có tướng vợ chồng, còn chưa kết hôn mà tình cảm thế kia rôi!’

      Cung Doãn Thần cũng rất hài lòng gật đầu, từ vẻ mặt quắc thước của ông hoàn toàn nhận ra tuổi tác thực.

      ‘Bà Cung, Quý Dương đứa bé này ngày càng chững chạc, cùng với Ân Hà nhà chúng tôi đúng là trời sinh đôi. Theo tôi thấy, hôn lễ của hai đứa bé này vẫn nên tổ chức sớm chút thôi!’ Mẹ của Ngải Ân Hà cười híp mắt .

      ‘Đúng đó, tôi cũng đồng ý cách của bà thông gia tương lai, hai đứa bé này dù sao cũng có hôn ước, kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!’ Trình Thiến Tây gật đầu .

      Lúc này cha của Ngải Ân Hà mới lên tiếng: ‘Theo tôi thấy, con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta mấy người già vẫn là ít xen vào chuyện của lớp trẻ thôi, bằng tạo nên gánh nặng cho chúng nó!’

      Từ lời và cử chỉ của ông Ngải có thể dễ dàng nhận ra ông là người trung thực phúc hậu, vẻ ngoài chính khí lẫm lẫm.

      ‘Đúng vậy, tôi đồng ý cách này, chỉ cần hai đứa bé vui vẻ là được rồi, chúng ta là bậc làm cha mẹ thấy cũng vui thôi!’ Cung lão gia Cung Doãn Thần đồng ý với cách của ông thông gia, chậm rãi lên tiếng.

      Trình Thiến Tây khẽ cấu ông cái …

      ‘Ông đó, đúng là càng già càng hồ đồ rồi!’

      hy vọng con trai có thể nhanh chóng kết hôn với Ngải Ân Hà, từ xưa đến nay, câu “thành gia lập nghiệp” sai chút nào, chính là “thành gia” xong mới “lập nghiệp”. Tuy con trai lại làm ngược lại nhưng bây giờ kết hôn cũng muộn mà.

      Cung Quý Dương nghe xong mấy câu này quả thực cảm thấy rất chói tai, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ phối hợp của Ngải Ân Hà càng khiến khó hiểu. Cung Quý Dương kéo qua bên, hỏi: ‘Sao em lại đến đây?’

      Ngải Ân Hà cười dịu dàng, nghiêng đầu nhìn , vẻ trách móc: ‘ là quý nhân hay quên nha, hôm nay là sinh nhật của em mà, cũng chỉ có bác Cung nhớ đến nên bác đề nghị tối nay giúp em tổ chức sinh nhật. Với lại cha mẹ em cũng cùng đến chung vui!’

      mặt Cung Quý Dương lộ ra tia áy náy: ‘Ồ, em quên mất. ngại quá, Ân Hà!’

      sao đâu, chỉ có điều tối nay phải chuẩn bị tâm lý tốt mới được!’ Ngải Ân Hà làm ra vẻ chu đáo nhắc .

      Cung Quý Dương nghe như vậy, đôi mày lại nhíu lại, ‘Nghĩa là sao?’

      Ngải Ân Hà thần bí chỉ tay về phía cha mẹ hai bên ngồi chuyện nơi ghế sofa sau đó nhón chân khẽ bên tai : ‘Vừa nãy những lời họ đều nghe cả rồi đấy, còn chưa hiểu nghĩa là gì sao?’

      Cung Quý Dương mày nhíu càng chặt, liền hiểu ra ngay … vì Ngải Ân Hà tổ chức sinh nhật chỉ là cái cớ, thực ra là đến bức hôn mới đúng.

      Nghĩ đến đây là nỗi bất mãn lộ mặt .

      ‘Hai đứa chúng con thầm điều gì mà thể cho người già chúng ta nghe được vậy? Quý Dương, vào nhà lâu như vậy còn chưa chào bác Ngải trai, bác Ngải sao?’

      Trình Thiến Tây nhìn thấy hai người thân thiết như vậy, trong lòng càng lúc càng vui vẻ.

      Theo phép lịch , Cung Quý Dương vẫn bước đến, chào hỏi cha mẹ của Ngải Ân Hà.

      ‘Ông Cung, Quý Dương có thể là “con hơn cha” nha, Cung thị tài phiệt dưới quản lý của nó càng lúc càng khởi sắc!’ Cha của Ngải Ân Hà khen câu từ đáy lòng.

      Ông hâm mộ Cung Doãn Thần có được đứa con trai ưu tú như vậy, chỉ tiếc rằng ông chỉ có đứa con , thể giúp ông quản lý nghiệp của mình.

      Nhưng nếu như Cung Quý Dương trở thành con rể của ông, vậy lại khác rồi!

      ‘Ha ha, ông quá khen rồi, đứa con này của tôi tuổi còn , vẫn còn phải học hỏi các bậc trưởng bối nhiều!’

      Cung Doãn Thần cười sảng khoái, ngoài miệng tuy là vậy nhưng trong lòng vì con trai mà cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo.

      Mẹ của Ngải Ân Hà nghe vậy cũng cười : ‘Tôi thấy Quý Dương đứa bé này đúng là nhân tài hiếm có, còn nên là Ân Hà nhà chúng tôi tốt số, vừa ra đời có thể cùng nhà chị định hôn , Quý Dương là con trai , đợi Ân Hà được gả vào nhà họ Cung coi như nhà chị có thêm đứa con !’

      ‘Đúng đó, đúng đó. Tôi rất thích Ân Hà nha đầu này, chỉ xinh đẹp dịu dàng mà còn đứng đắn đàng hoàng, như vậy mới xứng với nhà họ Cung chúng ta, là vừa nhìn thích!’ Trình Thiến Tây trong giọng giấu được tán thưởng đối với Ngải Ân Hà.

      Ngồi nhìn mọi người câu tôi câu, mày Cung Quý Dương càng nhíu chặt lại. vừa định lên tiếng chợt quản gia dì Kỷ bước đến lên tiếng.

      ‘Lão gia, phu nhân, buổi tối chuẩn bị xong rồi, xin mời mọi người đến phòng ăn!’

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 5: Biến cố

      Chương 11: Thẳng thắn (2)
      Dịch : dquynh122

      Trong suốt bữa ăn tối, bầu khí cực kỳ vui vẻ, nhất là khi nhắc đến chuyện cưới xin giữa hai nhà, bốn người già càng càng hào hứng, Ngải Ân Hà chuyển ánh mắt nhìn về phía Cung Quý Dương ngồi bên cạnh, trong lòng tuy bị lời của hai bên cha mẹ làm cho vui như mở cờ trong bụng nhưng vẫn cứ nên quan sát sắc mặt và lời của Cung Quý Dương tốt hơn.

      nhìn phải lo, nhưng nhìn thấy Cung Quý Dương mặt mày sớm tối sầm lại trong lòng Ngải Ân Hà lập tức suy sụp, bàn tay cầm ly rượu cũng khẽ run. biết vì sao nhìn thấy vẻ mặt của như vậy lòng chợt dậy lên nỗi bất an.

      Nhưng rất nhanh gắng đè nén nỗi bất an trong lòng xuống, mặt lộ ra nụ cười tươi tắn, thân thiết khoác cánh tay Cung Quý Dương, giọng dịu dàng : ‘Quý Dương ca, vừa nãy em ngang qua vườn hoa nhìn thấy mảnh vườn hoa oải hương nở rộ, lát nữa đưa em xem, được ?’

      Biểu tình này mặt khiến Cung Quý Dương có chút nghi hoặc … chợt cảm thấy có điều gì đó thích hợp!

      Lúc này mẹ của Ngải Ân Hà mới lên tiếng: ‘Con là … Con với Quý Dương đều sắp thành vợ chồng rồi còn gọi Quý Dương ca gì nữa, để người ngoài nghe được còn ra thể thống gì!’

      Ngải Ân Hà rụt lưỡi, cười .

      ‘Xem ra Ân Hà phải tập thay đổi cách xưng hô !’ Cung lão gia Cung Doãn Thần cười .

      bàn ăn rộ lên trận cười.

      ‘Đúng rồi, nhân lúc hai đứa đều ở đây chúng ta mau bàn chuyện hôn của hai đứa !’ Trình Thiến Tây đề xuất ý kiến.

      Ba người còn lại đều gật đầu đồng ý còn Ngải Ân Hà xấu hổ cúi đầu che đôi má đỏ hồng.

      Lúc này Cung Quý Dương ưu nhã buông dao nĩa xuống, đưa mắt nhìn hai bên cha mẹ, thấy ai nấy đều mặt mày rạng rỡ, chậm rãi lên tiếng: ‘Con có ý định kết hôn!’

      Câu này của như quả bom, ngay lập tức phá vỡ bầu khí ấm cúng vui vẻ bàn ăn.

      Bốn người lớn giống như nghe được chuyện lạ, ai nấy đều sững sờ còn Ngải Ân Hà cũng xoay qua nhìn Cung Quý Dương, bàn tay run càng lợi hại.

      lúc lâu sau Trình Thiến Tây mới hoàn hồn lại, bà nhìn con trai với ánh mắt bất mãn: ‘Quý Dương, con phải là uống say mới về nhà đó chứ?’

      Ý bà muốn uống rượu nhảm!

      Cung Quý Dương ưu nhã lấy khăn lau miệng sau đó ra hiệu cho người làm thu dọn, kiêu nịnh : ‘Con tưởng rằng con biểu đạt ràng ý của mình!’

      Sắc mặt của Trình Thiến Tây chợt trở nên rất khó coi, bà chau đôi mày đẹp, : ‘Quý Dương, con còn nữa rồi sao lại còn muốn kết hôn? Chẳng lẽ con định để cho Ân Hà chờ con thêm mấy năm nữa sao?’

      Đối mặt với câu chất vấn của mẹ, Cung Quý Dương chỉ mỉm cười, trong đôi mắt tà tứ mang theo tia nghiêm túc trước giờ chưa từng có.

      ‘Mẹ à, mẹ hiểu lầm ý của con rồi. Mà con cũng nên cho lại, con kết hôn, chỉ có điều … đối tượng kết hôn phải Ân Hà!’

      Giọng của trầm thấp nhưng lại đủ khiến cho lòng mọi người dậy sóng!

      ‘Cái gì?’ Trình Thiến Tây ngây người tại chỗ.

      Còn cha mẹ của Ngải Ân Hà bốn mắt nhìn nhau, Cung Doãn Thần nhíu mày chặt: ‘Quý Dương, thu hồi những lời con vừa mới . Lập tức xin lỗi Ân Hà!’ Giọng của ông đầy uy quyền, ra lệnh cho con trai.

      Cung Quý Dương nhìn gương mặt trắng bệch của Ngải Ân Hà, sau đó nhìn về phía cha mẹ của , rồi đứng dậy cung kính : ‘Bác Ngải trai, bác Ngải , xin lượng thứ cho con thể tiếp nhận cuộc hôn nhân này. Đây là lỗi của con vì tạo thành hiểu lầm lớn như vậy nhưng trước giờ con chỉ xem Ân Hà như em mình, sao lại có thể cưới ấy làm vợ được chứ?’

      Sau đó nhìn về phía Ngải Ân Hà, giọng : ‘Ân Hà, xin lỗi em. Lúc đầu là có lỗi với em, khiến em mất người mình nhất nhưng nếu như hôm nay với cha mẹ hai bên vậy chúng ta chính là biết sai cứ làm!’

      Bàn tay Ngải Ân Hà đặt dưới bàn ăn chợt bấu chặt lại, trả lời .

      Phanh!!!

      tiếng động lớn vang lên từ phía Cung lão gia, ông đặt dao nĩa xuống bàn, qua tiếng động vừa rồi có thể thấy được, Cung Quý Dương làm ông tức giận .

      ‘Quý Dương, con bậy đủ chưa? Hôm nay là sinh nhật của Ân Hà, cũn khó có được dịp bác Ngải trai và bác Ngải đến nhà làm khách, con đừng làm mọi người mất hứng!’

      Cung Quý Dương nghe vậy lạnh nhạt : 'Con lập trường của mình rồi. Con xin lỗi nếu làm mọi người mất hứng!' xong xoay người muốn rời khỏi bàn ăn.

      'Quý Dương, con ...' Nét mặt Trình Thiến Tây lộ kinh ngạc, sao lại thế được nhỉ?

      Còn mặt cha mẹ của Ngải Ân Hà cũng lộ vẻ ngượng ngùng, họ hoàn toàn thể ngờ hôm nay lại gặp phải tình huống thế này.

      Cung Doãn Thần thấy vậy cơn giận trong lòng càng thể át, ông quát lớn: 'Quý Dương, con đứng lại cho cha!'

      Cung Quý Dương ngừng bước chân nhưng ngồi xuống trở lại mà chỉ đứng nguyên tại chỗ, xoay người về phía cha mình.

      'Cha, nếu như là về chuyện hôn con sợ rằng chỉ có thể khiến cha thất vọng thôi!'

      Cung Doãn Thần thở sâu hơi, trong đôi mắt tinh lộ bất mãn, ông chỉ tay về phía con trai, quát lớn: 'Quý Dương, thương trường con có thể muốn làm sao làm, có bất kỳ hành vi hoang đường nào cũng được bởi vì ta đem toàn bộ Cung thị giao cho con nắm quyền có nghĩa là trao cho con toàn quyền tự quyết nhưng ... Ân Hà với con từ có hôn ước, vậy mà hôm nay con có quyết định như vậy, thấy là quá đáng lắm sao?'

      Cung Quý Dương nghe vậy trong mắt chợt lộ ra vẻ lạnh lùng cùng khó hiểu nhìn cha mình: 'Cha, hành động hoang đường mà cha là gì vậy?'

      Về hôn , quyết định của mình, đương nhiên là cần tìm hiểu gì thêm nhưng cha quyết định thương nghiệp hoang đường là ý gì? Điều này khiến khó hiểu.

      thương trường làm việc nghiêm túc lại rất có tầm nhìn, rốt cuộc làm ra hành vi hoang đường gì chứ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :