1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 4: Tình duyên nghiệt duyên
      Chương 34: Ai lăng nhăng??? (2)
      Dịch : dquynh122

      Người vừa xuất ở đại sảnh của nhà hàng phải ai xa lạ mà chính là người Sầm Tử Tranh tưởng biến mất - Cung Quý Dương! ăn mặc chỉn chu, lịch , tây trang thẳng thớm, dưới ánh đèn nhu hòa càng lộ ra vẻ tuấn phi phàm. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho rất nhiều thực khách kìm được phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

      cùng với vào nhà hàng còn có người đàn ông, rất ràng, hai người đàn ông có quan hệ hợp tác với nhau, nhưng cái làm Sầm Tử Tranh nhức mắ nhất đó là gương mặt tươi cười rạng rỡ đứng bên cạnh Sầm Tử Tranh, khó nhận ra tình ý tràn đầy trong mắt ta.

      Ba người cùng về hướng khu vực dành cho khách VIP mà đều trùng hợp đó là khu vực này lại vừa hay đối diện với chỗ Sầm Tử Tranh ngồi.

      Sầm Tử Tranh tưởng rằng mình nhìn nhầm, người đàn ông này là Cung Quý Dương sao?

      trở về rồi sao?

      Vì sao lâu như vậy hề nhận được chút tin tức nào từ , thận chí cũng hề có tin rằng trở về, rốt cuộc có hay , hay là … bỏ cuộc rồi?

      Hàng loạt câu hỏi quẩn quanh trong đầu Sầm Tử Tranh. Tâm trạng vốn tĩnh như mặt nước hồ lúc này bắt đầu dậy sóng.

      kia là ai?
      Là thư ký của hay là trong số hàng vạn đóa hoa vây quanh ?

      Sầm Tử Tranh vừa nghĩ đến đây lòng hiểu sao lại thấy chua xót, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập, ban tay cầm dai nĩa bất giác nắm lại chặc.

      ‘Tử Tranh, em sao vậy?’

      Thư Tử Hạo nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi bởi vì ngồi quay lưng về phía cửa, vì vậy đối với thay đổi nét mặt rệt của Sầm Tử Tranh cảm thấy có chút kỳ lạ và lo lắng.

      ‘Ừm, có gì, em chỉ …’

      Sầm Tử Tranh vội dời ánh mắt, biểu tình mặt có chút ngượng ngập, lúc muốn tiếp chợt cảm thấy toàn thân được tự nhiên giống như có hai luồng ánh mắt nóng rực soi về phía mình.

      tự chủ được, Sầm Tử Tranh ngẩng đầu lên lần nữa nhìn qua … bất thình lình chạm phải đôi mắt thâm u mà tà mị của Cung Quý Dương…

      Ánh mắt Cung Quý Dương nhìn vừa thâm thúy lại pha chút phức tạp, Sầm Tử Tranh nhất thời cũng biết nên dùng tâm tình gì để đối diện với đôi mắt kia.

      Chỉ thấy nụ cười môi chợt trở nên lạnh như băng nhưng sau đó khi xoay mặt lại lần nữa, hoàn toàn thể nhìn thấy thay đổi nét mặt vừa nãy nữa mà bắt đầu đỉnh đạc chuyện với người kia, nghiêm túc như thương nhân xuất xắc.

      Thình thịch …!!!

      Theo tiếng tim đập như sấm, Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy có chút bất an, mà cụ thể vì sao lại bất an lại biết, chỉ đột nhiên nhớ đến Cung Quý Dương từng dặn dò mình qua điện thoại, phải ngoan ngoãn!

      Ngoan ngoãn???

      Vậy màn mà nhìn thấy tối nay ràng là phải trong phạm vi mà cường điệu nhắc nhở rồi! Nhưng mình sao lại chột dạ chứ? phải bên cạnh cũng người đẹp cười tươi như hoa sao?

      Xem như là có qua có lại ! Dù sao cũng phải là người nào của mình, mình sao lại phải đắn đo nhiều thế chứ?

      Thư Tử Hạo thấy sắc mặt của Sầm Tử Tranh càng lúc càng khó coi, cũng nhịn được quay đầu lại nhìn, vừa nhìn liền hiểu nguyên nhân vì sao sắc mặt trở nên trắng bệch.

      ‘Tử Tranh, chúng ta … đổi nhà hàng khác !’ Trong giọng của mang theo chút do dự và thương lượng, sắc mặt cũng có chút tự nhiên.

      Gì chứ???

      Lời của Thư Tử Hạo kéo Sầm Tử Tranh ra khỏi cơn suy tư …

      ‘Đổi nhà hàng?’

      vội điều chỉnh lại cảm xúc có chút khống chế được của mình, cố lấy giọng bình thường : ‘Sao chúng ta lại phải đổi nhà hàng chứ?’

      Thư Tử Hạo thấy vẻ mặt của như vạy, trong lòng thầm cảm thấy bất an, kìm được giọng hỏi: ‘Tử Tranh, em … em sao chứ?’

      ‘Có thể có gì chứ?’

      Sầm Tử Tranh cố nặn nụ cười gương mặt xinh đẹp, khi nhìn thấy Thư Tử Hạo cũng chú ý đến Cung Quý Dương, hiểu ngay ý , mỉm cười: ‘Tử Hạo, em biết đắn đo điều gì nhưng chúng ta cần phải đâu cả, nhà hàng này cũng phải là của , chúng ta cũng cần trốn tránh làm gì!’

      Thư Tử Hạo thấy vẻ mặt thoải mái của Sầm Tử Tranh, cũng miễn cưỡng nữa. Vừa nãy vậy cũng là vì sợ Tử Tranh được tự nhiên và thoải mái bởi vì cả hai đều ngờ, trong bầu khí dùng cơm ấm cúng kia lại gặp Cung Quý Dương.

      Bữa cơm này ăn chẳng ngon lành gì, tuy trong suốt cả quá trình dùng bữa Sầm Tử Tranh đều cười cười nhưng cũng khó cảm nhận được thi thoảng có tia nhìn nóng bỏng hướng về phía mình, ánh mắt đó như tia X, gần như xuyên qua người khiến cảm thấy rất thoải mái.

      Ánh trăng dịu dàng soi ánh sáng mông lung xuống thế gian…

      ‘Tử Hạo, cám ơn đưa em về!’

      Khi Sầm Tử Tranh đến cửa nhà mình, cười nhìn Thư Tử Hạo, : ‘Thực ra em cũng phải trẻ con, cần phải lo lắng như vậy!’

      phải xem em như trẻ con mà là sợ em bị người khác làm phiền!’ Thư Tử Hạo cách đầy ý.

      Sầm Tử Tranh hiểu hàm ý trong câu của , mỉm cười: ‘Được rồi, bây giờ cũng thấy em an toàn trở về nhà rồi phải ? có muốn vào nhà uống ly cà phê ?’

      Thư Tử Hạo vươn tay giúp vén những sợi tóc lòa xòa trước ngực ra sau tay, ôn nhu : ‘Trễ lắm rồi, muốn làm phiền em nghỉ ngơi. Ngày mai là ngày rất quan trọng đối với em, em phải tỉnh táo mới được!’

      Sầm Tử Tranh nghe vậy rất cảm động, gật đầu. Thư Tử Hạo trước giơ vẫn luôn đối xử với dịu dàng và chu đáo như vậy khiến càng cảm thấy áy náy nhiều hơn.

      ‘Vậy lái xe cẩn thận đấy!’ giọng .

      Trong đôi mắt sáng ngời của Thư Tử Hạo tràn ngập ý cười, gật đầu, vừa định xoay người bước chợt dừng lại, nhìn Sầm Tử Tranh, hỏi: ‘À này, Tử Tranh, vừa nãy ở nhà hàng em hình như vẫn chưa cho biết quyết định của mình!’

      nhớ chỉ đến nửa câu bị xuất của Cung Quý Dương làm gián đoạn.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 4: Tình duyên nghiệt duyên
      Chương 35: Ai lăng nhăng??? (3)
      Dịch: dquynh122

      ‘Hả, chuyện đó …’

      Sầm Tử Tranh cũng nhớ việc này, cắn môi, suy nghĩ lúc rồi thở dài tiếng: ‘Thực ra chúng em cũng họp để thảo luận về việc này, mọi người đều cho rằng đây đúng là thời cơ thích hợp để hợp tác cho lĩnh vực mới. Tử Hạo, đúng lắm, trước dây em chưa có chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho việc này, tuy cho đến bây giờ em cũng nắm chắc mình làm được nhưng em nghĩ nếu như có giúp đỡ, chắc là em cần lo lắng nhiều nữa!’

      ‘Tử Tranh, như vậy là em … đồng ý hợp tác với sao?’ Thư Tử Hạo nét mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hỏi lại.

      Thực ra hợp tác chỉ là chuyện bởi tiền kiếm được cũng nhiều rồi, nếu phải so sánh, nên quan tâm đến Sầm Tử Tranh nhiều hơn là lợi ích kinh tế.
      Tám năm trước Sầm Tử Tranh chứng tỏ mình có tài năng bẩm sinh về thiết kế thời trang nam hơn nữa có thể khống chế cách chuẩn xác, tinh tường rằng cái gì mới là tinh túy của thời trang nam nhưng trong tám năm qua vẫn luôn né tránh nhắc đến thời trang nam, tiếp xúc với thời trang nam. Trong lòng Thư Tử Hạo biết rất nguyên nhân khiến trở nên như thế là vì sao, điều này khiến rất đau lòng và khổ sở.

      Nhưng hôm nay lại chủ động muốn bước bước này, ràng là hạ quyết tâm rất lớn. Thấy có thể thoát ra khỏi cái bóng của Cung Quý Dương, điều này khiến rất vui.

      Nụ cười của Thư Tử Hạo ấm áp lại dịu dàng như ánh mặt trời soi đến chỗ tối tăm, lạnh lẽo nhất trong nội tâm khiến cảm thấy rất an tâm và thoải mái.

      Sầm Tử Tranh khẽ gật đầu, : ‘Em cũng phải thử những cái mới, phải sao?’

      Câu này hình như Sầm Tử Tranh là cho Thư Tử Hạo nghe mà cũng giống như cho chính mình nghe.

      Nhưng Thư Tử Hạo nghe được câu này lại càng cao hứng gấp bội, tưởng chừng như nhìn thấy tia sáng cuối đường hầm, cũng tưởng chừng như nhìn thấy hạnh phúc đến gần mình.

      đóng cửa lại, nụ cười mặt Sầm Tử Tranh dần biến mất, mệt mỏi cởi đôi giày cao gót ra, tìm tư thế thoải mái vùi thân thể kiệt sức của mình vào sofa, trong đầu tự chủ được lại ra cảnh tượng trong nhà hàng khiến biết nên làm sao kia.

      Ánh mắt Cung Quý Dương thâm thúy như đầm nước khiến người ta thể dò được nghĩ gì, còn xinh đẹp thân mật ngồi kề bên cạnh kia, trong chớp mắt, hình ảnh đó như mũi dùi đâm thẳng vào tim khiến cho nỗi đau chạy xuyên suốt khắp toàn thân khiến suýt nữa thở nổi.

      Vì sao lại như thế?

      Cho dù thấy được, cho dù đó là lại thế nào chứ?
      lẳng lặng trở về, cũng trước với mình tiếng, cái cảm giác mất mát kinh khủng này khiến cực kỳ phiền não.

      Bỏ , cần suy nghĩ thêm nữa. Từ trước đến nay, phải đường đường sao? Ai nấy nước sông phạm nước giếng, có thể phân giới tuyến sớm tốt hơn.

      Có lẽ Cung Quý Dương sớm nghĩ đến điều này vì vậy hào hứng từ lúc bắt đầu dần trở thành tẻ nhạt vô vị, điều này phải chưa từng xảy ra với , hoàn toàn muốn bản thân rơi vào nỗi đau khổ và tuyệt vọng như tám năm trước nữa.
      suy nghĩ chuông cửa chợt vang lên …

      Tuy chỉ vang lên tiếng dứt khoát nhưng trong buổi tối thế này nghe lại rất chói tai khiến Sầm Tử Tranh miên man suy nghĩ khỏi sợ run.

      Theo bản năng nhìn về phía cửa nhưng sau đó lại kìm được cười khổ tiếng … Sầm Tử Tranh à, mày có phải là quá nhạy cảm rồi ?

      Chắc lại Thư Tử Hạo muốn quay lại tìm mình để bàn chuyện gì đó thôi.
      Nghĩ như vậy, Sầm Tử Tranh liền lê tấm thân mệt mỏi của mình lười nhác đến cửa, mở ra …

      Cửa chậm rãi mở ra nhưng xuất trước mặt Sầm Tử Tranh lại phải là nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời của Thư Tử Hạo mà là …

      gương mặt nam tính trầm như báo hiệu cơn bão sắp đến!
      Cung Quý Dương!

      Sầm Tử Tranh như bị sét đánh, ngây người đứng tại chỗ, đứng yên bất động nhìn vào đôi mắt tà tứ mà cuồng dã đó, đôi mắt như mắt chim ưng phát ra những tia nhìn lạnh như băng khiến người ta rét mà run.

      ‘Là sao?’

      Qua lúc lâu, Sầm Tử Tranh mới cất được tiếng , sau đó mới có phản ứng, vừa định sập cửa lại cửa bị bàn tay to của Cung Quý Dương chặn lại …

      Tức giận!
      tức giận!

      hiểu vì sao Sầm Tử Tranh cảm nhận rất ràng mỗi tế bào người Cung Quý Dương đều như phát ra tín hiệu rằng tức giận khiến tim như bị bóp chặt khiến tự chủ được buông tay ra.

      … trễ thế này rồi sao lại đến chỗ tôi? phải là đến để cho tôi biết chiến thắng trở về đấy chứ?’

      Giọng bình đạm của lúc này chợt trở nên có chút được tự nhiên, thậm chí là có lúc lắp bắp.

      Cung Quý Dương như bây giờ khiến có chút sợ hãi, mà lúc này đêm khuya, Cung Quý Dương trầm, phẫn nộ như vậy Sầm Tử Tranh chưa từng gặp qua. Biểu tình mặt lúc này hệt như bắt được vợ mình ngoại tình vậy.

      dường như hề có ý định trả lời Sầm Tử Tranh nhưng bàn tay nắm chặt hai cổ tay , thân hình cao lớn cũng cùng lúc đó tiến vào, bàn tay kia chợt đưa lên …

      Phanh!!! tiếng sập cửa lớn.

      Tiếng sập cửa lớn kia dường như làm chấn động cả căn hộ mà Sầm Tử Tranh sau khi nghe được tiếng động kia, trong lòng nỗi bất an càng lớn bởi biểu tình mặt lúc này giống như muốn ăn thịt người vậy.

      muốn làm gì? Chẳng lẽ biết bây giờ là mấy giờ rồi sao?’
      Sầm Tử Tranh lớn tiếng quát như muốn dùng cách này để tăng thêm can đảm cho mình.

      Cho đến hôm nay mới biết nguy hiểm thân người đàn ông này tản mát ra đáng sợ đến mức nào, đúng vậy, trước giờ vẫn luôn nhận được ưu ái của phụ nữ, sớm quen với kiêu ngạo, hô đến gọi , vì vậy hôm nay cho dù có tính nhẫn nại hơn nữa cũng nổi giận.

      ‘Vì sao nghe lời ?’ Cung Quý Dương lúc này mới lên tiếng, trong giọng trầm thấp lại mang theo nguy hiểm như dã thú.

      ‘Em …’ Mắt Sầm Tử Tranh mấp máy, thông minh như đương nhiên chọc giận vào lúc này, người đàn ông này lúc bình thường hiền hòa dễ chuyện như chú cừu nhưng thực tế chính là con sư tử, nếu như lại cố tình chọc giận , người chịu thiệt chắc chắn thôi.

      ‘Tôi biết gì!’ bất giác muốn rụt tay về nhưng lại tuyệt vọng phát ra sức lực của mình so với quả thực là trời vực.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 4: Tình duyên nghiệt duyên
      Chương 36: Tôi là người phụ nữ thế đấy (1)
      Dịch : dquynh122

      Vẻ tà tứ trước giờ gương mặt của Sầm Tử Tranh bởi vì phẫn nộ cực điểm mà trở nên dữ dằn, dán sát mặt mình vào mặt , nghiến răng : ‘Sầm Tử Tranh, hình như em quên từng gì với em qua điện thoại, em đúng là chịu nổi đơn mà!’

      Giọng dần trở nên lạnh như băng, nhưng trong lòng mảnh trống rỗng. Khi nhìn thấy Sầm Tử Tranh tươi cười rạng rỡ cùng với người đàn ông kia dùng bữa trong nhà hàng, hình ảnh mà nhìn thấy trong tấm ảnh tám năm trước lại lần nữa xuất trong đầu.

      Người đàn ông kia … nếu như nhớ lầm chính là Thư Tử Hạo, ngờ hai người họ vẫn còn liên hệ, mà điều nực cười là ta lại ở sau lưng mình làm điều đó.

      Nghĩ đến đây, lửa giận cùng ghen tức trong lòng Cung Quý Dương chợt bùng phát. Khi nhìn thấy hai người rời khỏi nhà hàng cũng chẳng còn tâm tư nào để ý khách hàng gì nữa, ngồi đứng yên nên chỉ đành giao cho thư ký tiếp đón khách hàng, đường đuổi về đến đây.

      Nhưng khi gần như vượt rất nhiều đèn đỏ chạy lèo về chung cư của Sầm Tử Tranh lại vừa hay nhìn thấy Thư Tử Hạo rời . như vậy, nãy giờ tên kia vẫn luôn ở bên cạnh Sầm Tử Tranh, thậm chí là vào căn hộ của !

      Nhìn sắc mặt của Cung Quý Dương càng lúc càng xanh mét, trong lòng Sầm Tử Tranh cũng chợt bừng giận, nhất là khi nghe những lời kia của Cung Quý Dương cơn tức trong càng lớn hơn nữa.

      Nhưng nghĩ lúc này cũng khá khuya rồi nên đành nén lửa giận trong lòng xuống, liếc mắt nhìn : ‘Cung Quý Dương, bây giờ cũng khuya lắm rồi, tôi muốn cãi nhau với , buông tôi ra, tôi muốn nghỉ ngơi!’

      Cái tên đàn ông đáng chết kia, nếu như hôm nay được ngủ đàng hoàng ảnh hưởng đến buổi công bố thương hiệu ngày mai của , nhất định băm thành thịt vụn!

      Cung Quý Dương nghe câ nuói này của vẻ mặt càng trở nên trầm nhưng ngoài dự đoán của , buông cổ tay ra …

      ‘Sao? Em cũng biết đêm khuya rồi sao? Vừa nãy em với cái tên kia làm những gì?’

      vừa nghĩ tới khả năng cái tên đáng chết kia chạm vào Tử Tranh cơn tức đến muốn giết người lại bùng lên trong .

      … đúng là bệnh tâm thần mà!’

      Sầm Tử Tranh lười để ý đến, coi như người vô hình, xoay người trở về phòng của mình sau đó “phanh” tiếng, sập cửa phòng lại.

      Sầm Tử Tranh biết mình đuổi được, cho dù có đuổi trong tay phải có chìa khóa nhà của sao?

      định khóa cửa lại thấy cửa phòng bị đẩy ra cách thô lỗ …

      Sầm Tử Tranh bất mãn trừng mắt nhìn thủ phạm …

      biết trước khi bước vào phải gõ cửa sao?’

      Cung Quý Dương chỉ dựa thân hình cao lớn bên cửa, dùng ánh mắt sắc bén, thấu triệt nhìn đăm đăm.

      nhìn tôi như vậy là có ý gì?’

      Giọng điệu của Sầm Tử Tranh dễ nghe chút nào, ghét cái tên bá đạo đáng ghét này! Nếu như có thể muốn móc cặp mắt như chim ưng kia xuống!

      Xem ra hôm nay đúng là ngày xui xẻo của , ngay từ lúc nhìn thấy ở nhà hàng biết người đàn ông này tuyệt đối dừng tay.

      Ngay lúc này, tức giận ràng mặt có vẻ như giảm bớt chút ít nhưng khó nhận ra ánh mắt của càng trở nên trầm …

      ‘Sầm Tử Tranh, thực ngờ chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà bản tính của em lộ ra hết, bản lĩnh của em chính là mê hoặc đàn ông, đúng ?’

      thong thả châm cây xì gà, giọng cực kỳ châm chọc, thế nào cũng che đậy được nguy hiểm chực chờ bùng phát.

      Vừa nghĩ đến mình ngu ngơ lên đường thực cuộc cá cược giữa hai người còn ở nhà lại gặp riêng nhân tình cảm thấy mình sắp điên mất rồi. này ra vẫn luôn lừa gạt , làm tổn thương .

      ‘Cung Quý Dương, tôi khuyên chuyện nên chú ý chút bằng tôi kiện tội phỉ báng đấy! Tôi có thời gian nghe những lời điên khùng của , muộn lắm rồi, tôi muốn nghỉ ngơi. Xin mời ra khỏi phòng tôi!’

      ‘Nghỉ ngơi? Em mệt lắm sao?’

      Cung Quý Dương nghênh ngang ngồi nơi ghế sofa, liếc mắt nhìn vẻ khinh thường.

      ‘Xem ra cái tên Thư Tử Hạo kia cho em thỏa mãn rồi, phải ?’ Lời của sắc bén mà tàn nhẫn.

      ‘Cung Quý Dương, những lời điên khùng của đủ chưa vậy? đừng có quá mức như vậy!’ Chịu nổi những lời châm chọc của , Sầm Tử Tranh phẫn nộ trừng mắt nhìn , quát.

      ‘Em đúng là giỏi làm bộ làm tịch …’

      Vẻ mặt của Cung Quý Dương càng lạnh hơn: ‘Hôm nay rốt cuộc tin em thực là người phụ nữ chịu nổi đơn. Ngoại trừ tiền em còn phải có đàn ông nữa, đúng ? Chỉ có điều, cái tên Thư Tử Hạo kia có gì tốt đâu mà khiến em vì cái tên đó hết lần này đến lần khác phản bội lại ? Hay là bởi vì có thời gian cùng em đêm đêm vui vẻ?’

      …’

      Nghe vậy, Sầm Tử Tranh tức đến nỗi suýt ngất , nghiến răng nghiến lợi mắng: ‘Cung Quý Dương, đúng là đồ khốn! tưởng rằng tất cả đàn ông đều hạ lưu giống như sao?’

      hạ lưu?’ Cung Quý Dương ngẩng đầu lên, cười, trong tiếng cười đầy vẻ trào phúng, châm chọc.

      ‘Sầm Tử Tranh, hôm nay mới biết ai mới là cao thủ , tám năm trước như vậy, tám năm sau cũng như vậy. Điều nực cười là lại bị em đùa bỡn xoay quanh, người có lòng dạ độc ác và thủ đoạn cao minh như em khiến người ta khâm phục!’

      đứng lên khỏi sofa tiến đến gần bên người , lạnh lùng tỏa ra từ người gần như xâm nhập vào trong người

      …’ Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy rất tuyệt vọng.

      ‘Cung Quý Dương, còn mặt mũi nhắc đến chuyện tám năm trước sao? Nếu như cho rằng tôi là người có thủ đoạn cao minh vậy được thôi, muốn nghĩ thế nào nghĩ. Tôi cho biết, Thư Tử Hạo mạnh hơn gấp ngàn lần gấp vạn lần. Tôi với ta có gì liên quan gì đến ? có tư cách gì ở đây khua môi múa mép chứ?’

      Cung Quý Dương nghe câu này của , bàn tay to chợt nắm chặt lại, bước từng bước đến sát bên , tức giận trong nét mặt như lần nữa bùng lên …

      ‘Em rốt cuộc cũng thừa nhận rồi!’ cảm thấy tim mình như bị thanh dao nhọn đâm vào, máu tươi chảy đầm đìa.

      Sầm Tử Tranh hề có ý muốn né tránh, đôi mắt trong veo của chút sợ sệt nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen u của , cả người tức đến phát run, trong nháy mắt đó cảm thấy mình mệt mỏi, muốn giải thích thêm gì với nữa, cũng lười phải giải thích với .

      ‘Đúng vậy đó, tôi chính là người phụ nữ tâm cơ như vậy đó. Tôi chỉ tiền mà càng thích đùa bỡn đàn ông trong lòng bàn tay mình. như vậy vừa lòng rồi chứ? Có thể buông tha cho tôi được rồi chứ?’

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 4: Tình duyên nghiệt duyên
      Chương 37: Tôi là người phụ nữ thế đấy (2)
      Dịch : dquynh122

      ‘Buông tha em? Chậc chậc, trước mắt tôi chưa có ý định đó!’

      Biểu tình lúc này mặt Sầm Tử Tranh chưa bao giờ nhìn thấy qua, ngờ tám năm sau, khí phách người người đàn ông này càng khiến người ta khó dò, dường như là hoàn toàn khác với tám năm trước, Cung Quý Dương trước giờ chưa từng tức giận với phụ nữ còn nữa, thay vào đó là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt tự đại lại bá đạo.

      ‘Cung Quý Dương, đừng nên quá đáng như vậy. Từ lúc bắt đầu đến giờ thái độ của tôi luôn rất ràng, tôi với vốn có khả năng, vĩnh viễn cũng có khả năng!’

      Sầm Tử Tranh cảm thấy hơi thở của mình theo từng bước chân đến gần của mà trở nên hỗn loạn, biết trong lòng mình vì sao cứ dâng lên nỗi bất an, chỉ muốn rời xa mối nguy hiểm kia.

      ‘Quá đáng? Cung Quý Dương trước giờ biết thế nào là quá đáng! Bởi vì …’

      Đôi mắt đen của toát ra tia sắc bén, đáng sợ như dã thú …

      ‘Bởi vì chuyện có quá đáng hơn nữa cũng có thể làm được, chỉ cần vui!’

      muốn làm gì?’ Sầm Tử Tranh cảm thấy da đầu mình tê dại, bất giác lùi về sau mấy bước.

      Mỗi bước Cung Quý Dương tiến đến gần lại lùi lại bước cho đến khi bị ép đến lưng chạm vào bàn trang điểm mới bất tri bất giác phát ra mình còn đường lui nữa rồi!

      luồng khí thức ma mị chạy suốt thân người đàn ông khiến càng lúc càng sợ hãi, cảm thấy mình như bị tấm lưới khổng lồ vây chặt lấy, sau đó càng thít càng chặt cho đến lúc thể hô hấp …

      ‘Em xem?’

      khẩn trương của qua mắt được Cung Quý Dương, nghe câu này gửi cho nụ cười đầy ái muội, hài lòng : ‘ nghĩ em càng như thế càng cảm thấy hứng thú, em gấp gáp muốn rơi vào vòng tay của Thư Tử Hạo như thế vậy tốt thôi, chặt đứt tiền đồ của khiến còn chỗ đứng trong giới thời trang, đến lúc đó để xem còn dám đến tìm em ?’

      ‘Cung Quý Dương, đúng là đồ tồi. Chẳng lẽ cho rằng mình có tiền có quyền giỏi lắm sao?’ Sầm Tử Tranh nhịn nổi nữa, lớn tiếng rống lên.

      Sao lại có thể làm thế được chứ? Chẳng lẽ đây chính là thủ đoạn ép buộc trước giờ của sao? Giờ lại dám dùng tiền đồ của Thư Tử Hạo để uy hiếp . còn có nhân tính ?

      Càng nực cười hơn là loại thủ đoạn này trước giờ vốn thèm để ý, ngờ hôm nay lại dùng nó người mới biết mùi vị của uy hiếp là thế nào.

      'Đúng vậy, thích dùng tiền dùng quyền chèn ép người đó, vậy thế nào?' Cung Quý Dương kéo Sầm Tử Tranh vào lòng, giọng điệu cuồng ngạo đến cực điểm.

      'Quyền thế và tiền tài đó đều là do tay Cung Quý Dương tạo nên, vấn đề có thể giải quyết bằng tiền còn là vấn đề nữa, bất luận là em hay Thư Tử Hạo đều giống nhau cả!'

      'Vô sỉ!' Sầm Tử Tranh bị những lời lẽ khó nghe của làm cho tức điên lên. Theo phản xạ bản năng vung tay lên, bàn tay nghiêng lệch giáng xuống gương mặt tuấn tú của lưu lại năm dấu ngón tay mờ mờ.

      Bầu khí trong chớp mắt như đông lại. Sắc mặt Cung Quý Dương chợt thay đổi hẳn , gương mặt cương nghị trở nên càng ma mị, lửa giận bừng bừng trong mắt chừng như có thể thiêu cháy Sầm Tử Tranh.

      Ngay cả Sầm Tử Tranh cũng hoàn toàn bị chấn động bởi hành động của chính mình. Thực ra … hề muốn làm như vậy. càng ngờ Cung Quý Dương lại đứng yên như tên ngốc để cho đánh.

      Sầm Tử Tranh gian nan nuốt ngụm nước bọt, thân thể ý thức co rúm lại.

      'Tử Tranh, điều duy nhất thay đổi ở em chính là quyết tuyệt!' cười lạnh tiếng, tay vươn ra bấu chặt lấy cằm .

      'Chỉ có điều, trước khi em làm điều đó em có nghĩ đến hậu quả chưa?' Người phụ nữ to gan này, chẳng nể tình chút nào, vì người đàn ông khác mà đánh ?? Từ đến lớn chưa có người phụ nữ nào dám làm điều đó với , là người đầu tiên và có lẽ, cũng là người cuối cùng!

      'Hậu quả? Cung Quý Dương, từ đầu đến cuối đều là quá đáng với tôi, tôi có làm gì sai sao?'

      Nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh băng tà mị của , Sầm Tử Tranh cố nhịn những cơn đau truyền đến từ cằm mình, lên tiếng. Dù cho người tỏa ra luồng lãnh khí khiến người ta sợ run nhưng Sầm Tử Tranh cố bắt mình có thêm dũng khí. Chỉ tiếc là ...

      Cùng với vẻ mặt ngày càng trở nên khác lạ của càng lúc càng khống chế được ý muốn kêu thét lên.

      ‘Bây giờ để em biết rốt cuộc mình làm sai điều gì!’

      Cung Quý Dương xong câu này, ánh mắt chợt trở nên sáng quắc như loại vũ khí sắc bén lập tức làm trái tim rướm máu.

      muốn làm gì? mà dám làm bậy tôi kêu cứu đấy!’

      áp ngã bàn trang điểm, nửa thân của bị áp đến phải ngã ngửa ra sau thân hình cao lớn của đồng thời cũng áp xuống, nỗi bất an khủng khiếp bao vây lấy Sầm Tử Tranh khiến chừng như có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.

      ‘Kêu cứu?’

      Cung Quý Dương nở nụ cười như vừa nghe được câu chuyện rất buồn cười nhưng nụ cười của khiến người ta rét mà run.

      ‘Em muốn cứ kêu . xem ai đến cứu em, Thư Tử Hạo sao? Hay là những người đàn ông khác?’

      vừa vừa dùng sức bấu lấy cằm , bàn tay khác lại càn rỡ lướt vào trong áo

      ‘Thế nào, tình của chỉ để đổi lấy phản bội em dành cho sao?’ Cơn ghen khiến giống như mất lý trí, chỉ muốn điên cuồng cướp đoạt mọi thứ từ .

      ‘Cung Quý Dương, ngừng tay …’ Nhìn thấy tình thế nguy cấp, Sầm Tử Tranh còn sức lực suy nghĩ nhiều về câu của nữa, ý nghĩ chợt lóe qua đầu, xem ra chỉ còn cách này …

      đoán sai chút nào, tối nay Thư Tử Hạo chạm qua tôi rồi đấy, chẳng lẽ thích người phụ nữ mà ta chạm qua đến thế sao?’

      vốn là muốn những lời dối kiểu này nhưng hành động của Cung Quý Dương khiến thể liều phen.

      Quả nhiên, câu này lập tức có hiệu quả, cả người Cung Quý Dương run mạnh rồi cứng đờ …

      Rất nhanh buông ra: ‘Chạm vào ? Ha ha …’ ngẩng đầu cười to mấy tiếng, tiếng cười chọc vào màng nhĩ của Sầm Tử Tranh lại trở thành cảm giác thê lương và đau khổ.

      ‘Sầm Tử Tranh, em nhớ kỹ, nhất định để em vì câu hôm nay mà trả cái giá rất lớn!’ Ánh mắt tràn đầy khinh thường, từng câu từng chữ khác gì những mũi tên sắc nhọn đâm vào tim .

      Lạnh lùng dứt lời xoay người bước thẳng ra khỏi phòng.

      Sầm Tử Tranh đổ sụp xuống, cuộn mình nơi chân chiếc bàn trang điểm, hiểu vì sao thấy đau, đau quá, nước mắt khống chế được cuồn cuộn chảy như vỡ đê …

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 5: Biến cố

      Chương 01: Buổi trình diễn thời trang kinh diễm toàn cầu (1)
      Dịch : dquynh122

      Buổi công bố sản phẩm của thương hiệu Leila hoành tráng chưa từng có từ trước đến nay. Thông thường buổi công bố của thương hiệu có thể kéo dài được hai ngày cần phải có chuẩn bị kỹ lưỡng và tự tin rất lớn, Sầm Tử Tranh vừa khéo là người như thế, đem thành bại của cả đời mình toàn bộ đặt vào buổi trình diễn thời trang này.

      Buổi công bố sản phẩm thời trang kéo dài suốt hai ngày. Vốn là hai ngày này Sầm Tử Tranh định dùng ngày để trình diễn các sản phẩm bao gồm: quần áo may sẵn cao cấp, quần áo may sẵn, thời trang dạo phố, thời trang Jeans và thời trang dạo phố Jeans, tổng cộng năm dòng sản phẩm còn ngày thứ hai là để công bố những sản phẩm của dòng sản phẩm Leila-J, dòng sản phẩm thời trang cao cấp thuộc thương hiệu Leila, cũng là dòng sản phẩm mà muốn đưa vào hệ thống thời trang xa xỉ, trong số đó có sản phẩm chính số lượng hạn chế toàn cầu – “Mộng Thường”!

      Nhưng đến gần ngày công bố sản phẩm, cuối cùng Sầm Tử Tranh thay đổi ý định bởi nghĩ thương hiệu nếu muốn có chỗ đứng thị trường tính đa dạng và phong phú của nó là rất quan trọng nhất là nếu thương hiệu Leila muốn được xếp ngang hàng với những thương hiệu xa xỉ nổi tiếng toàn cầu khác chỉ mỗi thời trang nữ và những món đồ trang sức nữ tính là quá đơn độc, cần phải có thêm những sản phẩm khác để làm phong phú thêm cho thương hiệu và để chống đỡ nó.

      Vì vậy Sầm Tử Tranh quyết định nghe theo lời đề nghị của Thư Tử Hạo, ngày đầu tiên dùng để trình diễn thời trang nữ, còn ngày thứ hai là lần đầu tiên công diễn công khai những mẫu thời trang nam đặc sắc, đồng thời trong ngày hôm đó tuyên bố với giới truyền thông của toàn cầu kế hoạch hợp tác giữa Leila với thương hiệu của nhà thiết kế Sun.

      Mười giờ sáng, cả hội trường biểu diễn chuẩn bị đâu vào đấy, tất cả những người mẫu và nhân viên công vụ bận rộn hoàn tất những bước chuẩn bị cuối cùng. Các ký giả của các tạp chí truyền thông toàn cầu đều hướng ánh mắt về phía hội trường. Có thể , Sầm Tử Tranh chính là tổng đạo diễn và tổng giám chế của cả buổi công bố này, chỉ tự mình tuyển chọn từng người mẫumà ngay cả từng chi tiết nhặt nhất đài catwalk cũng là do tự mình thẩm định.

      Thương hiệu Leila trước giờ luôn theo xu hướng đẹp cách tao nhã vì vậy tuân thủ theo những tuyên ngôn mà thương hiệu muốn truyền đạt, những thiết kế mà Sầm Tử Tranh trình diễn trong buổi công bố này đều theo xu hướng đó, sàn catwalk, những thiết kế đẹp như mộng, giấc mộng đầy màu sắc, giấc mộng của cả nữ giới và nam giới.

      Ánh đèn rực rỡ chiếu sàn catwalk khiến nó đẹp như trong mơ, nhạc dìu dặt thay đổi theo từng chủ đề, phối hợp cách hoàn hảo, chê vào đâu được. Sau khi người dẫn chương trình tuyên bố mở màn buổi trình diễn, các người mẫu lần lượt nối đuôi nhau bước ra sàn catwalk. Ánh sáng huỳnh quang ngừng chiếu sáng, tiếng máy chụp hình cũng ngừng vang lên.

      ‘Tử Tranh!’

      Phía sau hậu trường, Thư Tử Hạo bước đến trước mặt Sầm Tử Tranh, đưa cho ly cà phê, ân cần : ‘Thả lỏng chút!’

      Sầm Tử Tranh hướng ánh mắt về phía Thư Tử Hạo, mỉm cười đưa tay đón lấy ly cà phê: ‘Xem ra em tỏ ra rất khẩn trương phải!’

      ‘Thực ra nhìn em mệt mỏi đúng hơn. Tối qua ngủ ngon sao?’

      Thư Tử Hạo nhìn , trong đôi mắt vốn trong trẻo của Sầm Tử Tranh lúc này lại lộ vẻ uể oải khiến kìm được lên tiếng hỏi.

      Câu hỏi của khiến Sầm Tử Tranh nhất thời nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối qua nhất là những lời mà Cung Quý Dương trước khi rời , cả người khống chế được mà khẽ run.

      Thư Tử Hạo thấy vẻ mặt của như vậy, trái tim khỏi “thình thịch” đập vang, nhớ tối qua ở nhà hàng nhìn thấy Cung Quý Dương, chẳng lẽ tối qua ta …

      ‘Tử Tranh, em cho biết, tối qua lúc rồi Cung Quý Dương có đến làm phiền em ?’

      Bàn tay cầm ly cà phê của Sầm Tử Tranh khẽ run, rũ mi giấu vẻ u sầu trong đáy mắt, môi khẽ câu lên nụ cười nhàn nhạt: ‘ có, có lẽ là vì hôm nay là ngày công bố sản phẩm, em hơi lo lắng nên ngủ ngon thôi, dù sao cũng chuẩn bị lâu như vậy rồi, khẩn trương cũng là đương nhiên thôi!’ trả lời thẳng vào vấn đề mà vòng vo.

      Tuy biết Cung Quý Dương rốt cuộc định làm gì nhưng đây là chuyện giữa với , chỉ hai người, Thư Tử Hạo vốn chỉ là người liên can, Sầm Tử Tranh muốn bị cuốn vào cơn phong ba này.

      ‘Tử Tranh, em sao chứ?’ Thư Tử Hạo vẫn yên tâm hỏi lại lần nữa.

      Sầm Tử Tranh mỉm cười lắc đầu.

      Thư Tử Hạo cũng tiện miễn cưỡng tiết lộ điều gì nên chỉ làm ra vẻ thoải mái : ‘ làm phiền em tốt rồi, hôm nay và ngày mai hai ngày này là thời điểm quan trọng nhất với em, đừng bởi vì người nào đó mà để tất cả bị hủy trong chốc lát!’

      ‘Yên tâm , Tử Hạo!’ Sầm Tử Tranh trấn an mà cũng là trấn an chính mình.

      Lúc này trợ lý của , Alina, bước đến khẽ với Sầm Tử Tranh: ‘Leila, em sắp xếp chuyên gia trang điểm đến giúp chị trang điểm ngày mai, trước giờ trình diễn tiết mục cuối cùng tiếng!’

      Sầm Tử Tranh gật đầu.

      ‘Trang điểm? Tử Tranh, chuyện này …’ Thư Tử Hạo ngơ ngác hỏi lại.

      Alina vội giải thích cho : ‘Là thế này, “Mộng Thường” là trang phục trọng điểm của buổi trình diễn thời trang này, vốn Leila muốn mời Amy làm người mẫu biểu diễn nó nhưng sau lại phát ấy thích hợp, rất nhiều người mẫu cũng thử qua nhưng đều mang lại hiệu quả mong muốn cho nê Leila tự làm người mẫu, mặc “Mộng Thường” bước lên sàn catwalk, cùng lúc đó tuyên bố quyết định hợp tác giữa Leila và Sun.’

      Thư Tử Hạo nghe xong những lời Alina , trong lòng hiểu nên mỉm cười: ‘Tử Tranh, nghĩ hành động này của em vào ngày mai khiến cho giới truyền thông của toàn thế giới biết đến em!’

      Sầm Tử Tranh cười lắc đầu: ‘Tử Hạo, em muốn để ai nhận ra em hoặc là nhớ đến em cả, chỉ là … “Mộng Thường” là tâm huyết của em cho nên em nhất định phải khiến nó trình diễn cách đẹp đẽ nhất trước mọi người!’

      nghĩ có người nào thích hợp hơn em để trình diễn “Mộng Thường”. Em nhất định thành công!’ Thư Tử Hạo cách chân thành.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :