1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 4: Tình duyên nghiệt duyên

      Chương 24: Kế hoạch trộm con (3)


      Dịch: Dquynh122

      Lăng Thiếu Đường càng lúc càng khó hiểu, nếu theo như tính cách của Cung Quý Dương, nên để tình cảm làm cho bản thân hồ đồ vậy mới đúng chứ.

      Cung Quý Dương ngẩng mặt nhìn Lăng Thiếu Đường, giọng trầm thấp mang theo nỗi bất lực vô hạn: ‘Dường như Tử Tranh đối với chuyện năm đó rất phản cảm, hơn nữa khi nhắc đến chuyện tám năm trước, tâm trạng ấy cực kỳ kích động. Huống gì giờ ấy rất chống đối mình, vì vậy mình muốn hỏi chuyện năm đó ấy cũng chịu . Sầm Tử Tranh giống những khác, mình thể dùng bất cứ thủ đoạn xấu nào để ép buộc ấy làm chuyện gì!’

      Lăng Thiếu Đường nhìn bạn tốt, bất lực lắc đầu.

      ‘Được rồi được rồi, cậu nhiều chuyện quá! Giữa đàn ông với nhau cứ chuyện tình cảm hoài cảm thấy lạ sao. Thiếu Đường, tối nay cậu phải mời mình ly đó, coi như giúp mình tẩy trần!’

      Cung Quý Dương xua xua tay, mặt khôi phục lại vẻ bông lơn như trước giờ.

      Lăng Thiếu Đường cười khổ tiếng, cái tên Cung Quý Dương này, ràng là nhắc đến chủ đề tình cảm trước, giờ lại quay trở lại trách mình!

      ***

      Màn đêm dần dần buông xuống, đây là lúc mà cuộc sống về đêm bắt đầu nhộn nhịp, ánh đèn màu muôn hồng nghìn tía như tô điểm thêm màu sắc cho màn đêm, rực rỡ chiếu sáng cả thành phố khiến nó trở nên có chút chân thực, mang vẻ xa hoa lộng lẫy.

      Cung Quý Dương cầm ly rượu đỏ tay, ánh mắt lơ đễnh nhìn cảnh tượng xung quanh mình, gương mặt tuấn đầy sức quyến rũ, dưới ánh đèn mờ ảo càng mang nét gì đó chân .

      ‘Thiếu Đường, có câu rượu ngon gặp được bạn hiền ngàn chén say...' Thân hình cao lớn của lười nhác dựa sát vào người Lăng Thiếu Đường, lẩm bẩm.

      'Quý Dương, đừng có làm ra vẻ như uống say kia nữa!' Lăng Thiếu Đường buồn cười nhìn dáng vẻ lờ đờ như có chút say của Cung Quý Dương, tên kia trước giờ tửu lượng luôn rất khá, chắc vì uống mấy ly rượu đỏ mà say chứ? Hay là ... phải say rượu mà là say tình?

      Cung Quý Dương nhếch môi, động tác tao nhã nhưng dường như có vài phần men say: 'Nhưng mà ... người hợp nhau, nửa câu cũng là nhiều ...'

      Cổ họng Lăng Thiếu Đường bật ra tiếng cười khẽ, nâng ly lên hớp ngụm rượu, mùi thơm dìu dịu mà nồng nàn của loại rượu ngon dường như vẫn còn lưu lại trong miệng, lâu vẫn chưa tan hết.

      Quán bar vốn là nơi giải sầu tìm vui, mà hai người đàn ông có khí chất khác nhau, nhưng tuấn chẳng ai kém ai, đương nhiên dễ dàng thu hút chú ý của các .

      Lăng Thiếu Đường gương mặt chính trực cương nghị, còn Cung Quý Dương tuấn suất đầy sức quyến rũ, tuy rằng quán bar huyên náo hỗn độn, nhưng vẫn ngầm tỏa ra sức thu hút cực lớn, chỉ có điều mặt hai người lộ ra vẻ xa cách như treo biển báo “đừng đến gần” khiến cho những muốn tiếp cận bắt chuyện nhìn thấy mà chùn bước.

      Chỉ là, vẫn có loại phụ nữ “biết núi có cọp nhưng vẫn cứ muốn lên”, dưới ánh mắt theo dõi của mọi người thản nhiên bước đến ngồi bên cạnh Cung Quý Dương.

      Lúc này Cung Quý Dương vẫn như thấy gì, cứ tiếp tục theo đuổi ý thơ của mình …
      ‘Chớ ngừng tay, rót nữa đừng thôi
      Vì mình, ta hát khúc chơi
      Vì ta, mình hãy lắng lời mà nghe …’

      ‘Oa … giỏi đấy!’

      vẻ mặt đầy hâm mộ ngừng vỗ tay, sau đó tình tứ liếc mắt nhìn hai người đàn ông ưu tú trước mặt: ‘Hai đẹp trai, có thể mời em ly ?’

      Lăng Thiếu Đường nhướng mày gì, theo tên Cung Quý Dương này ra ngoài là biết chọc vận đào hoa ngay mà, nếu như bên cạnh mình lúc này là Lãnh Thiên Dục nhất định ai dám đến bắt chuyện cả, nhất là phụ nữ, bởi chỉ riêng nhìn đến đôi mắt lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục sợ đến cách xa ba thước dám đến gần rồi.

      lúc suy nghĩ Cung Quý Dương chợt nâng ly rượu lên, tay kia khoác vào cánh tay của Lăng Thiếu Đường, “ kiều” lên tiếng: ‘ là đáng ghét chết được, em với Darling ( iu) ra đây uống rượu ngâm thơ, sao lại có người chạy đến làm mất hết hứng vậy chứ?’

      Trời ạ!

      Câu này của khiến cho trẻ ngồi bên cạnh chấn động chẳng khác nào động đất cấp chín, chỉ ta mà ngay cả những khác đứng ở gần đó nhìn ba người như hổ rình mồi cũng giật mình nhảy dựng, hai đẹp trai kia phải là … phải là cái loại đó chứ?

      ‘Cậu biết diễn trò!’ Tính tình thẳng thắn, Lăng Thiếu Đường hoàn toàn hề có ý hợp tác diễn kịch với , ngược lại lại là vẻ mặt chờ xem kịch vui.

      ‘Darling, chuốc người ta say như vậy rồi mà còn trêu người ta sao? Em mặc kệ , tối nay phải theo người ta …’

      Cung Quý Dương ngả đầu, gối đầu lên bờ vai rắn chắc của Lăng Thiếu Đường, đôi mắt đào hoa mơ mơ màng màng, mênh mông như có tiêu điểm.

      Mấy lời ớn lạnh của nhất thời làm cho Lăng Thiếu Đường nổi cả da gà.

      trẻ bên cạnh nghe được lại cảm thấy tim mình vỡ vụn thành từng mảnh …

      , lạnh sao? Đừng sợ nha, lát nữa đưa người ta về nhà rồi người ta giúp làm ấm …’

      Ngón tay thon dài đặt lên lồng ngực Lăng Thiếu Đường, xoa cách ái muội, giọng trêu ghẹo.

      Đôi mắt có chút men say sau khi nhìn thấy các bởi vì hành động ớn lạnh của mà đều bỏ hết chợt xẹt qua tia sắc bén. Cuối cùng cũng được yên tĩnh chút rồi!!!

      ‘Được rồi, người ta hết rồi, hạ màn được chưa?’ Lăng Thiếu Đường hổ là bạn tốt từ đến lớn của , hiểu ra ngay ý định của tên kia.

      Trở lại trạng thái bình thường, Cung Quý Dương gọi loạt loại rượu, ngừng tự chuốc say mình, Lăng Thiếu Đường cũng cản , chỉ chậm rãi uống ly của mình, quan sát từng cử động của bạn tốt.

      ‘Tối nay cậu trả tiền đấy nhé, người mình chẳng có đồng nào đâu!’

      Cung Quý Dương cực kỳ biết ngại ngùng lên tiếng, vẻ mệt mỏi chán chường lúc nãy gần như còn nữa, tinh thần lại trở lại cực kỳ hăng hái.

      Lăng Thiếu Đường trầm ngâm lúc, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn , tỏ vẻ như biết nội tình, rồi điềm đạm : ‘Xem ra lần này cậu thực đổi tính rồi!’

      Cái tên này trước giờ luôn thích tìm vui, thích chơi bời, vậy mà bây giờ cái tính trăng hoa này cũng thay đổi luôn rồi!

      Cung Quý Dương mỉm cười, nụ cười mê người, đôi mắt đen như hai viên hắc bảo thạch sáng loáng nhìn : ‘Phải cũng thế mà phải cũng thế, ngày mai mình lại tiếp tục lên đường rồi!’

      ‘Mình giúp cậu chuẩn bị mọi thứ …’ Lăng Thiếu Đường vừa đến đây Cung Quý Dương xua tay, ngắt lời .

      ‘Cậu tin mình sao?’

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 4: Tình duyên nghiệt duyên

      Chương 25: Kế hoạch trộm con (4)
      Dịch: Dquynh122

      ‘Quý Dương, cậu đâu phải trẻ con nữa, mình biết rất năng lực của cậu, nhưng với thân phận giờ của cậu rất dễ gặp nguy hiểm!’ Lăng Thiếu Đường hiếm có khi nào khuyên nghiêm túc như lúc này.

      ‘Cậu cũng đúng, mình phải là trẻ con nữa, cho nên gặp vấn đề giải quyết vấn đề thôi.’

      Mạch suy nghĩ của Cung Quý Dương dần trôi xa, thờ ơ nhìn chất lỏng trong ly, ngón tay thon dài chậm rãi miết miệng ly.

      loại độc khó mà thành lời bao vây , chỉ là, cảm giác này chỉ thoáng qua trong chớp mắt, rồi Cung Quý Dương lại trở về vẻ bất cần đời như trước.

      Lăng Thiếu Đường thở dài hơi sâu, thôi đành vậy, mỗi người đều có cách theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, cậu ấy là bạn tốt của mình, nếu cậu ấy kiên quyết như thế cũng tiện áp đặt suy nghĩ của mình lên cho cậu ấy.

      ***

      Sáng sớm tỉnh lại, Cung Quý Dương cảm thấy đầu đau như búa bổ, lắc lắc đầu gượng ngồi dậy mới nhớ ra tối hôm qua mình quả uống hơi nhiều.

      Lại là ngày mới, ánh mặt trời rực rỡ chiếu những tia sáng ấm áp qua cửa sổ.

      Lúc Kỳ Hinh vui vẻ chơi đùa với đôi song thai long phụng, bóng dáng cao lớn của Cung Quý Dương xuất nơi cầu thang, nhìn thấy người phụ nữ tràn đầy tình mẫu tử kia, mặt lên chút phức tạp.

      người Kỳ Hinh luôn có nét gì đó giống với Tử Tranh, giống như bây giờ vậy, ấm áp trong từng cử chỉ của luôn khiến tự chủ được mà nhớ đến Tử Tranh. ra lúc đầu điên cuồng như vậy, nguyên nhân chỉ là vì xem Kỳ Hinh như thế thân của Tử Tranh.

      Có lẽ là do tối hôm qua Lăng Thiếu Đường hiểu được điểm này, bằng cậu ta nhất định đuổi cổ mình ra khỏi biệt thự.

      suy nghĩ miên mang Kỳ Hinh nhìn thấy , cất giọng dịu dàng hỏi: ‘Quý Dương, tỉnh rồi sao? Dì Phùng chuẩn bị sẵn bữa sáng, nhanh xuống lầu ăn sáng !’

      Cung Quý Dương mỉm cười, cứ để nỗi áy náy trong lòng biến thành bí mật của riêng mình. xuống lầu, ngồi xuống đối diện với Kỳ Hinh, nhìn đôi song bào thai nằm trong xe đẩy, mắt chợt bừng sáng …

      ‘Thiếu Đường sớm vậy rồi sao?’

      Kỳ Hinh nở nụ cười tươi, ý cười tràn cả trong mắt: ‘ ấy trước giờ vẫn là người cuồng công việc. Nhưng mà, tối qua là thế nào? Em chỉ trở về nhà mẹ chuyến thôi mà các , hai người đàn ông đều uống say đến thế chứ?’

      Hai người đàn ông lại uống say đến mức đó quả thực khiến cực kỳ kinh ngạc.

      Cung Quý Dương vươn vai, duỗi người, đưa tay nghịch ngợm mặt của hai đứa bé, ánh mắt tràn đầy ý cười: ‘Tối qua Thiếu Đường rất “sung”, muốn đấu rượu với , cho nên chỉ liều mình tiếp chiêu thôi!’

      Hai đứa bé này đáng quá mất!

      ‘Gì chứ? Nhưng Thiếu Đường với em là cứ bắt buộc ấy đấu rượu, ấy còn cách nào nên mới phải liều mình tiếp chiêu. Lời của hai sao lại giống nhau chút nào vậy?’ gương mặt xinh đẹp của Kỳ Hinh lộ ra vẻ nghiêm túc.

      Cung Quý Dương vừa thấy vậy trong lòng thầm than tiếng … tiêu rồi. bán đứng Thiếu Đường như vậy, xem ra đợi cậu ta trở về lại tránh được bị bà xã trừng phạt trận. được, nhân lúc Lăng Thiếu Đường còn chưa trở về phải chuồn nhanh mới được!

      ‘Haha, ai chủ động đấu rượu cũng giống nhau cả thôi, tóm lại, bạn tốt gặp nhau đương nhiên là Happy rồi!’

      chột dạ chuyển ánh mắt về phía hai đứa bé, nhìn vào đôi mắt đen sáng long lanh của hai đứa bé.

      ‘Ya ya …’

      Tiểu Lăng Triệt vẫy vẫy bàn tay nhắn mập mạp về phía Cung Quý Dương, miệng i a liên hồi, khiến bật cười khanh khách.

      ‘Ha ha … Kỳ Hinh, em xem nè, nó … nó cười với , trời ạ, là kỳ diệu!’

      Cung Quý Dương mặt đầy kinh ngạc, chỉ tay vào Tiểu Lăng Triệt, .

      Kỳ Hinh bụm miệng cười: ‘ phải luôn đòi phải làm cha nuôi của chúng nó sao, xem ra Tiểu Lăng Triệt thích lắm đấy!’

      ‘Trời ơi …’ Cung Quý Dương kêu lên tiếng kinh ngạc. Đứa bé thế này biết nhận người quen rồi sao? khiến cảm động chết được!

      đưa ngón tay qua, Tiểu Lăng Triệt liền ngay lập tức nắm chặt buông, thậm chí còn hào hứng khua tay múa chân, hai bàn chân ngừng quẫy đạp trong khí.

      Tiểu Lăng Lạc nằm bên cạnh cũng dùng đôi mắt trong veo nhìn Cung Quý Dương, ngừng chớp mắt, hoàn toàn thừa hưởng hết nét xinh đẹp và tính cách ưu nhã mà nhu mì của Kỳ Hinh.

      ‘Nếu như hôn chúng nó, chúng nó có khóc ?’ Cung Quý Dương thích hai đứa bé, hai đứa bé này xinh đẹp như búp bê khiến người lạnh lùng nhìn vào cũng khỏi động lòng.

      Kỳ Hinh trầm ngâm lúc rồi mới : ‘Em biết, nhưng hai đứa bé này ngày thường thích bị người lạ bế, hôm nay thấy lại khóc quấy, em cũng cảm thấy rất lạ!’

      Mắt Cung Quý Dương chợt bừng sáng, vội : ‘Nhanh, nhanh lên, dạy làm sao bế chúng nó . Hai đứa nó còn bé quá, rất sợ mình cẩn thận làm chúng nó bị thương!’

      Kỳ Hinh nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của bật cười, cúi người ôm lấy Tiểu Lăng Triệt lên, nhàng đặt vào lòng Cung Quý Dương, giọng : ‘Thực ra chúng nó yếu ớt đến thế đâu, xem này, chỉ cần cố định đầu của nó là được rồi!’

      Cung Quý Dương ôm lấy đứa bé, gương mặt tuấn lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc …

      ‘Nó đáng quá!’ xong liền kìm lòng được cúi đầu đặt lên đôi má phúng phính của Tiểu Lăng Triệt nụ hôn.

      ‘Ya ya …’

      Tiểu Lăng Triệt lại cười, hơn nữa còn vươn đôi tay mũm mĩm ra, miệng liên tục i i ya ya giống như muốn sờ vào khuôn mặt của Cung Quý Dương.

      kìm được cúi thấp đầu, bàn tay nhắn của Tiểu Lăng Triệt liền dễ dàng chạm vào gương mặt , trong miệng vừa phát ra thanh vừa sờ mặt , giống như rất tò mò, lại giống như nghiên cứu “vật thể lạ”.

      Kỳ Hinh nhìn màn này cũng cực kỳ ngạc nhiên, hai đứa bé này từ sau ngày đầy tháng gặp lại Cung Quý Dương, vậy mà bây giờ chẳng những khóc quấy, mà còn đặc biệt vui vẻ, xem ra Cung Quý Dương cũng khá là có duyên với trẻ con.

      ‘Tiểu Lăng Lạc, búp bê xinh đẹp của ta, đến đây, đến lúc bế con nào!’

      Cung Quý Dương dè dặt đặt Tiểu Lăng Triệt trở lại xe nôi, sau đó học theo cách của Kỳ Hinh vừa mới làm, bế Tiểu Lăng Lạc lên, trìu mến nhìn vào đôi mắt trong veo của nó.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 4: Tình duyên nghiệt duyên

      Chương 26: Kế hoạch trộm con (5)
      Dịch: Dquynh122

      Đôi mắt trong veo của Tiểu Lăng Lạc nhìn Cung Quý Dương chớp mắt, nó khóc cũng cười, chỉ dùng ánh mắt tò mò nhìn , giống như nghiên cứu vậy.

      ‘Tiểu Lăng Lạc, con đúng là thiên sứ đáng !’

      Cung Quý Dương thấy con bé như vậy, trái tim như bị mềm hóa, dè dặt cẩn trọng đưa ngón tay ra, nhàng cọ cọ mũi của con bé, mặt ra vô tận nhu hòa và trìu mến.

      Cả buổi sáng Cung Quý Dương rất vui vẻ, nhanh chóng ăn bữa sáng xong hoàn toàn tập trung tinh lực chơi đùa với hai đứa bé.

      Khoảng giờ chiều, trong Thanh Vận Viên cực kỳ yên tĩnh, thời gian này là giờ ngủ của hai đứa bé, vì vậy ngoại trừ những người phụ trách trực ban, những người làm khác ai nấy đều nghỉ trưa.

      Lăng Thiếu Đường vẫn luôn bận việc công ty, còn Kỳ Hinh cũng bởi vì đột xuất có việc gấp nên giao hai đứa bé cho vú nuôi, còn Lăng Diệu Hồng trước giờ luôn hai đứa cháu còn hơn tính mạng, bởi vì tuổi cao nên cần phải nghỉ trưa nhiều chút.

      Cung Quý Dương từ chối lời đề nghị đưa tiễn của Lăng Thiếu Đường, vốn định buổi chiều rời khỏi Lăng gia, nhưng sau khi đến phòng khách, trong đầu quẩn quanh chỉ là bóng dáng của Tiểu Lăng Triệt và Tiểu Lăng Lạc, lại đổi hướng, chân bước nhanh về phía phòng trẻ em.

      Phòng trẻ em bố trí rất đẹp, gian rộng rãi, toàn bộ dùng những màu nhạt để trang trí, đồ vật trong phòng cũng màu nhạt, xem ra hai vợ chồng Lăng Thiếu Đường dành rất nhiều tâm tư cho đôi long phụng thai này, chỉ dành cho hai bé gian đẹp đẽ như trong truyện cổ tích, mà ngay cả đồ chơi toàn bộ cũng đều là những đồ cao cấp số lượng hạn chế toàn cầu, quan trọng hơn là, mỗi món đồ chơi hoặc vật dụng trong phòng đều dán nhãn tiếng , tiếng Pháp, tiếng Đức, cùng những ngôn ngữ khác nữa.

      Cung Quý Dương có chút tò mò đếm thử, sau đó nhìn về phía đôi long phụng thai, trong ánh mắt mang theo đồng tình và mến. Tên Lăng Thiếu Đường này và Kỳ Hinh là mong con trai thành rồng, mong con thành phụng, bởi vì mỗi tấm nhãn đều in tổng cộng bảy ngôn ngữ khác nhau.

      hành vi hủy hoại những mầm non của Tổ Quốc mà!

      Vú nuôi biết đâu mà có ở trong phòng. Tiểu Lăng Lạc ngủ rất say, chỉ có mỗi Tiểu Lăng Triệt vẫn i i a a nhìn mấy món đồ chơi treo đầu mình, biết cái gì.

      ‘Tiểu Triệt, đến đây, cha nuôi ôm chút …’

      Cung Quý Dương định đánh thức Tiểu Lăng Lạc ngủ rất say, thấy Tiểu Lăng Triệt thức hào hứng đến trước xe đẩy của thằng bé.

      Vốn i i a a dứt, Tiểu Lăng Triệt chợt ngưng bặt, nó nhìn đăm đăm người đàn ông đứng trước mặt mình, đôi mắt đen trong veo như đánh giá Cung Quý Dương.

      Đối với Cung Quý Dương mà , lúc này đôi mắt của Tiểu Lăng Triệt thuần khiết và thâm thúy hơn bất kỳ đôi mắt nào khác, tản mát ra sức quyến rũ vô cùng.

      ‘Tiểu Triệt, có biết cha nuôi hay ?’

      dè dặt cẩn trọng bế Tiểu Lăng Triệt vào lòng, đôi tay to vỗ nhè sau lưng của đứa bé, phải là sợ gì khác, mà là sợ lỡ cẩn thận làm đứa bé khóc.

      Nào hay Tiểu Lăng Triệt lại cực kỳ hợp tác với , khóc cũng quấy, chỉ hào hứng nằm trong lòng i i a a liên tục ngừng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khanh khách khiến cho Cung Quý Dương càng đắc ý.

      ‘Đến nào, với cha nuôi thăm Tiểu Lạc nha!’

      Cung Quý Dương nhìn Tiểu Lăng Lạc nằm ngủ say sưa trong chiếc xe nôi khác, trong lòng ngứa ngáy thôi, con bé đáng quá, khiến người ta chỉ muốn nựng nịu hồi.

      Nhưng ngay lúc ôm Tiểu Lăng Triệt về phía Tiểu Lăng Lạc chân phải của cẩn thận đạp trúng cái lúc lắc đồ chơi, ngay sau đó tiếng lanh lảnh vang lên lớn.

      ‘Reng reng!’

      Trong biệt thự, bầu khí vốn cực kỳ yên tĩnh, bình hòa, nhất thời bị tràng tiến lanh lảnh chói tai kia phá hỏng, điều này nghi ngờ gì nữa là viên đá ném thẳng vào mặt hồ yên tĩnh.

      ‘Chết tiệt!’ Cung Quý Dương thấp giọng rủa thầm câu, nét mặt cực kỳ khẩn trương.

      ‘Oa …’ Vốn ngủ say sưa Tiểu Lăng Lạc ràng là bị đánh thức đột ngột, sau đó gương mặt nhắn xinh xắn nhăn lại, bắt đầu khóc oa oa.

      ‘Trời ơi!’ Cung Quý Dương thấy như có đám mây đen bay qua đầu mình, vẻ mặt bất cần đời trước giờ ngay lúc này chợt trở nên cực kỳ bất lực, đôi mắt điềm tĩnh cũng lộ ra nét hoảng hốt.

      Cung Quý Dương vội chạy đến bên chiếc nôi của Tiểu Lăng Lạc, chỉ dùng tay phải để bế Tiểu Lăng Triệt còn tay trái bận bịu với Tiểu Lăng Lạc, hết xoa trán rồi lại xoa bụng, vỗ má, nắm tay đủ các kiểu, cùng lúc đó miệng ngừng dỗ dành Tiểu Lăng Lạc: ‘Ngoan , đừng khóc, đừng khóc …’

      Trời ạ! Dỗ trẻ con khóc bằng cách nào mới được đây? Chẳng lẽ vỗ về như vậy cũng ngừng khóc sao?

      có tác dụng!

      Thấy có hiệu quả, Cung Quý Dương càng khẩn trương hơn. phải bởi vì chịu nổi tiếng khóc của Tiểu Lăng Lạc, mà là Tiểu Lăng Lạc vừa khóc lên lòng cũng đau theo, những giọt nước mắt rơi má Tiểu Lăng Lạc giống như những ngọn dao đâm vào tim vậy.

      Dưới tình thế cấp bách, Cung Quý Dương đành dùng tay trái bế Tiểu Lăng Lạc lên, sau đó cùng lúc nhún nhảy thân mình, cả bên trái lẫn bên phải.

      Bởi trong ấn tượng của , hình như muốn dỗ cho trẻ con đừng khóc người ta thường dùng cách này.

      Tiểu Lăng Lạc sau khi được bế vào lòng, vẻ mặt của con bé trong chớp mắt trở lại bình thường, ngay cả tiếng khóc cũng ngừng lại, cùng lúc đó đôi mắt thuần khiết mà tràn đầy sức quyến rũ bắt đầu nhìn Cung Quý Dương như đánh giá.

      ‘Ha ha! ngờ chiêu này lại có tác dụng!’ Cung Quý Dương khỏi mừng thầm trong lòng.

      vừa cười vừa ôm hai đứa bé thong thả nhún nhảy trong phòng.

      ra dỗ trẻ con cũng phải là chuyện lớn lao gì, nhất là khi đối tượng lại là hai đứa bé xinh như thiên thần này, dỗ chúng cũng khá là vui.

      Hai đứa bé nhìn Cung Quý Dương như nghiên cứu “sinh vật lạ”, vừa tò mò vừa nghi hoặc, trong miệng ngừng bi ba bi bô giống như muốn cùng giao lưu vậy.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 4: Tình duyên nghiệt duyên

      Chương 27: Kế hoạch trộm con (6)
      Dịch: Dquynh122

      Nhưng dần dần Cung Quý Dương chợt phát , ra chuyện này cũng dễ dàng như tưởng, trẻ con chỉ ngoan ngoãn được lúc lại bắt đầu nghịch ngợm …

      Tiểu Lăng Triết giống như rất có hứng thú với tai phải của , bàn tay mũm mĩm ngừng bấu lấy, vừa bấu chiếc miệng vừa phát ra những thanh bi ba bi bô kỳ quá, giống như cho rằng tai phải của món đồ chơi mới vậy, ngừng nghiên cứu.

      Còn bên trái, Tiểu Lăng Lạc lại giống như bị lạnh, đột nhiên hắt hơi cái, nước mũi cùng nước bọt toàn bộ đều phun lên bên mặt bên trái của Cung Quý Dương.

      Cái hắt hơi này khiến cho Cung Quý Dương rất lo, vội vàng đặt hai đứa bé trở lại giường, nhưng khi Cung Quý Dương vừa định giúp hai đứa bé đắp chăn lại hẹn mà cả Tiểu Lăng Triệt lẫn Tiểu Lăng Lạc đều khóc thét lên …

      Cảm giác khẩn trương và bất lực lần nữa trở lại với Cung Quý Dương.

      có cách đành bế hai đứa bé lên lại, kỳ lạ, khi vừa bế hai đứa bé lên nét mặt của hai đứa bé lại khôi phục như bình thường.

      ngờ mình cũng có duyên với trẻ con quá chứ!’ Cung Quý Dương suýt nữa bật cười thành tiếng.

      Nhưng biết, mình có cách nào dính với hai đứa bé này suốt ngày được, bản thân còn có chuyện phải làm. Nghĩ đến đây có chút hối hận vì đến đây, bằng cũng khiến bản thân lưu luyến rời.

      ‘Tiểu Triệt, Tiểu Lạc, cha nuôi chỉ có thể ở bên các con đến đây thôi. Ta biết các con muốn cha nuôi , nhưng mà còn cách nào khác. Các con đó nha, ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ, đợi cha nuôi từ Hy Lạp trở về đón các con qua nhà cha nuôi chơi, được ? Vậy nha, cha nuôi đặt hai con xuống, các con được khóc nữa, nghe chưa?’

      Cung Quý Dương thâm tình dặn dò tràng, biểu tình mặt chừng như có chút thất lạc.

      dè dặt đặt hai đứa bé xuống … giây, hai giây, ba giây …

      Tiểu Lăng Triệt và Tiểu Lăng Lạc quả nhiên khóc nữa. Lúc này Cung Quý Dương mới dám thở phào hơi, nhưng hai đứa bé vẫn dùng ánh mắt đầy ngây thơ nhìn Cung Quý Dương.

      Cung Quý Dương mắt vẫn rời hai đứa bé, nhè bước lùi về phía cửa phòng, khẽ xoay người mở cửa, vừa định bước

      ‘Ya … …’ Tiểu Lăng Triệt đột nhiên lẩm bẩm mấy tiếng trong miệng, sau đó Tiểu Lăng Lạc cũng lên tiếng, giống Tiểu Lăng Triệt, kêu lên tiếng “”.

      Hai đứa bé vừa phát ra những thanh mơ hồ , vừa đưa đôi bàn tay bé mũm mĩm về phía Cung Quý Dương như muốn nắm lấy , đôi mắt sáng trong veo cũng cùng nhìn về phía , sau đó miệng lại bắt đầu i i a a.

      Oanh!!!!

      Cả người Cung Quý Dương như vừa bị sét đánh, hai chân như nhũn ra sau đó “phịch” tiếng, té ngồi sàn nhà, miệng há hốc lớn còn trán trong chớp mắt xuống những hạt mồ hôi lớn.

      Mình có nghe lầm đấy chứ?

      Vừa nãy hai đứa bé có phải là gọi mình hay ?

      Tuy thanh phát ra ràng cho lắm nhưng … dám xác định đó phải là tiếng i i a a mà nghe như là “Gan di”(cha nuôi) vậy!

      Điều này sao có thể chứ?

      Hai đứa bé còn như thế, lại dường như nhận ra được là ai, hơn nữa, xem bộ dáng của chúng nó, dường như là muốn rời phải?

      Nhưng điều khiến Cung Quý Dương càng thêm kinh ngạc đó là Tiểu Lăng Triệt lại lần nữa lẩm bẩm: ‘Ya … … ya!’ Tuy thanh phát ra trọn vẹn nhưng ràng là phát ra tiếng “Gan ”!

      Cung Quý Dương mắt trố to, vội vàng chạy đến bên cạnh hai đứa bé, trong lòng cực kỳ ràng, Tiểu Lăng Triệt và Tiểu Lăng Lạc ngay cả “cha”, “mẹ” còn chưa từng kêu vậy mà lần đầu tiên tập chúng nó lại kêu “cha nuôi”?

      Ngay lúc này lòng vui sướng như điên, niềm vui này có cách nào so sánh được. Đứa bé thông minh như vậy là lần đầu tiên gặp được. Tuy có nghe trẻ con biết từ rất sớm nhưng hai đứa bé này lại chỉ mới biết hôm nay …

      niềm hạnh phúc lớn lao nhấn chìm Cung Quý Dương trong đó. hãnh diện vì chúng!

      Vì sao lúc này Lăng Thiếu Đường có ở đây chứ? Vì sao Kỳ Hinh có ở đây chứ? Vì sao Hoàng Phủ Ngạn Tước, Lãnh Thiên Dục đều có ở đây chứ? Vì sao Tử Tranh có ở đây …

      ‘Lát nữa gặp được cha của các con, nhớ lại lần nữa trước mặt cậu ta nhé, nhất định phải lần nữa, biết chưa?’

      Cung Quý Dương cười đến khép miệng lại được, còn muốn Lăng Thiếu Đường phải tận mắt chứng kiến màn khiến kiêu hãnh này, vì vậy ôm hai đứa bé lên, tìm Lăng Thiếu Đường.

      Nhưng vừa mới đến cửa phòng, lại ngừng bước, tia quỷ dị chợt xẹt qua mắt, rồi tràn ra cả gương mặt tuấn.

      nhàng đóng cửa lại, chống lưng lên cửa, đôi mắt tà tứ nhìn Tiểu Lăng Triệt và Tiểu Lăng Lạc.

      Xem ra hai đứa bé này thực thích mình, mà mình cũng cực kỳ thích hai đứa bé, chi bằng …

      ‘Cuộc đời con người có rất nhiều lần phải lựa chọn, cha nuôi cho rằng bất kể chọn cái gì cũng có phân biệt đúng hay sai, nhưng nhất định phải chọn thứ mình muốn. Lúc này đây cha nuôi để cho hai con lựa chọn. Các con được làm cho cha nuôi thất vọng đó nha!’ Cung Quý Dương cười xấu xa .

      Tiểu Lăng Triệt và Tiểu Lăng Lạc vẫn nhìn đăm đăm, giống như nghe hiểu được lời , lại giống như nghe hiểu.

      ‘Các con nghe kỹ đây, cha nuôi bây giờ phải lên đường du lịch, mà lần du lịch này rất rất rất vui, cha nuôi muốn đem hai con theo cùng, các con có muốn cùng với cha nuôi ? Nếu như muốn kêu lên tiếng cho cha nuôi biết, được ?’

      Cung Quý Dương nhìn hai gương mặt mũm mĩm non nớt kia, . Rất ràng, vốn chưa nghĩ đến hậu quả chỉ tùy hứng mà làm, đây chính là phong cách làm việc, làm người của .

      ‘Khách khách …’

      Tiểu Lăng Triệt lên tiếng trước, chú bé bật cười khanh khách giống như vừa gặp được chuyện gì rất thú vị vậy, sau đó nó lại bắt đầu i i a a, bi ba bi bô khua tay múa chân, bàn tay nhắn ngừng bấu lấy mũi của Cung Quý Dương.

      Còn Tiểu Lăng Lạc ràng cũng bị trai làm ảnh hưởng, con bé cũng bắt đầu đưa bàn tay nhắn níu lấy người Cung Quý Dương, trong miệng cũng phát ra tiếng cười khanh khách nghe vui tai.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 4: Tình duyên nghiệt duyên

      Chương 28: Kế hoạch trộm con (7)
      DỊch: Dquynh122

      ‘Hai đứa tiểu quỷ này, có muốn với cha nuôi nè?’

      Cung Quý Dương dù sao cũng là đàn ông, tuy thân thể cường tráng nhưng cũng thể cứ bế mãi hai đứa bé cứ nhún nhảy suốt trong lòng được, vì vậy đành đặt hai đứa bé xuống.

      ‘Này, cha nuôi rất muốn mang hai con du lịch, các con cùng với cha nuôi đến Hy Lạp được ? Các con nghĩ xem, cha nuôi du lịch mình rất đơn nha, nếu như các con với cha nuôi, thứ nhất vừa được xem phong cảnh nè, thứ hai có thể chuyện với cha nuôi, như vậy rất vui, được ?’

      Cung Quý Dương hào hứng nhìn hai đứa bé , như cùng bọn chúng thương lượng đại vậy.

      Hai đứa bé hẹn mà cùng phát ra tiếng cười thanh thúy.

      ‘Cha nuôi bây giờ phải , nếu như các con muốn cùng cha nuôi lại kêu lên lần nữa, nếu như kêu cha nuôi đó!’ Cung Quý Dương xong liền chậm rãi đứng lên.

      thấy lòng mình rất khẩn trương và sợ hãi. Trời ạ! Cho dù đối diện với những nguy cơ thương nghiệp lớn đến đâu cũng đều chưa từng sợ hãi và khẩn trương như vậy.

      Cung Quý Dương mắt vẫn dán vào hai đứa bé, chân bắt đầu bước lùi về phía sau …

      ‘Ya … … ya … …’ Lại là Tiểu Lăng Triệt bắt đầu lên tiếng, mặc dù thanh vẫn là mơ hồ nghe như trước, chừng như cảm giác được Cung Quý Dương cách mình càng lúc càng xa, gương mặt nhắn bắt đầu nhăn lại, giống như muốn khóc vậy.

      Còn Tiểu Lăng Lạc cũng giống như trai mình, bắt đầu lên tiếng bi ba bi bô lần nữa, đôi chân ngừng quẫy đạp nhưng sau đó lại hắt hơi tiếng nữa!

      Cung Quý Dương vui vẻ chạy đến, bàn tay to nhàng xoa đầu hai đứa bé …

      ‘Cha nuôi thích nhất là những thần đồng như các con, hai đứa ngoan. Vậy được rồi, cha nuôi nhất định mang con theo!’

      dứt lời, bắt đầu hành động, mà hai đứa bé cực kỳ ngoan ngoãn giống như nghe hiểu lời vậy, vui vẻ bi ba bi bô khua tay múa chân dứt.

      Nhìn hai tiểu quỷ đáng kia, toàn thân Cung Quý Dương tràn đầy sinh lực và động lực, nhưng mà …

      ôm Tiểu Lăng Triệt vào lòng, đau lòng và lưu luyến xoa đầu Tiểu Lăng Lạc: ‘Tiểu Lạc, phải cha nuôi muốn mang con , chỉ là vừa nãy con hắt hơi mấy các liền, cha nuôi sợ con chịu nổi vất vả đường mà sinh bệnh. Tiểu Lạc ngoan nha, phải ở bên cạnh cha mẹ để hồi phục sức khỏe, đợi con khỏe rồi, cha nuôi nhất định mang con du lịch thế giới!’

      Tiểu Lăng Lạc khóc mà chỉ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Cung Quý Dương cách tò mò khiến nhìn mà đành lòng, sau đó Cung Quý Dương nhét món đồ chơi vào tay con bé.

      Lòng tò mò của trẻ con vốn mạnh mà sức chú ý cũng rất dễ bị dời , lâu sau Tiểu Lăng Lạc quên mất Cung Quý Dương mà mải mê với món đồ chơi mới.

      ‘Tiểu Triệt, hành trình tiếp theo là đến Hy Lạp, chỉ có con cùng với cha nuôi thôi đó!’ kích động tuyên cáo.

      Chỉ mất nửa phút, Cung Quý Dương, Tiểu Lăng Triệt, cái lục lạc và quả banh da biến mất khỏi căn phòng.

      lâu sau đó, Cung Quý Dương loạng choạng chạy trở lại, cầm lấy hai túi tã giấy đặt ở đầu giường sau đó biến mất lần nữa …

      Cung Quý Dương trộm Tiểu Lăng Triệt rất thuận lợi, từ đó suốt chặng đường đến Hy Lạp người ta luôn nhìn thấy người đàn ông cao to ôm đứa bé. Có Tiểu Lăng Triệt làm bạn đồng hành, cuộc lữ hành của Cung Quý Dương chưa bao giờ có hứng thú như lúc này …

      ***

      Qua hai ngày nữa là ngày hội công bố thương hiệu Leila-J, Sầm Tử Tranh mấy ngày này bận tối mặt tối mũi, ngay cả thời gian ăn cơm cũng có. Cũng còn may là có bà Sầm ở bên cạnh , tranh thủ những lúc rảnh rỗi nấu canh dinh dưỡng cho uống, hơn nữa còn thỉnh thoảng mang những món điểm tâm ngon lành đến cho để được ăn nhiều món ngon.

      Chỉ có điều, khiến Sầm Tử Tranh luôn cảm thấy thoải mái đó là, bà Sầm lần nào cũng nhắc nhắc lại cái tên Cung Quý Dương, mỗi lần trông thấy đều quan tâm truy hỏi xem giữa hai người bọn họ phát triển đến đâu rồi, khiến cho Sầm Tử Tranh càng khổ sở.

      Hôm nay, khi Sầm Tử Tranh ăn no căng bụng những món ngon mà mẹ mình tự tay làm bà Sầm lại bắt đầu nhắc nhở: ‘Bé cưng à, lần trước Quý Dương cuối năm nay kết hôn, ngày tháng các con xác định chưa vậy?’

      ‘Mẹ …!’ Sầm Tử Tranh thầm rên tiếng, lại bắt đầu nữa rồi!

      Sầm Tử Tranh cảm thấy đầu đau quá, vội chạy đến đóng cửa văn phòng lại, lầu bầu : ‘Mẹ có thể đừng nhắc đến con người đó được ? Phiền chết được!’

      ‘Bé cưng, Quý Dương là con rể tương lai của mẹ, mẹ nhắc đến nó nhắc đến ai đây? Mà nhắc mới nhớ, sao gần đây mẹ thấy Quý Dương, hai đứa cãi nhau sao?’ Bà Sầm quan tâm hỏi.

      ‘Ai ya, mẹ, con qua mấy ngàn lần rồi, con với ta có chút quan hệ nào cả, trước đây có, bây giờ có, sau này cũng có. Mẹ muốn con bao nhiêu lần nữa mẹ mới tin đây?’ Sầm Tử Tranh chống tay lên trán, rầu rĩ .

      Nét mặt bà Sầm hoàn toàn tin tưởng: ‘Sao có thể có chút quan hệ nào chứ? Bé cưng, mẹ là người từng trải, nhìn người cực kỳ chuẩn. Quý Dương đứa bé này vừa nhìn biết là nó thích con, bằng vì sao lại đón mẹ đến đây, lại mua nhà cho mẹ, lại giúp em trai con chuyển công tác. Nó làm nhiều như vậy hoàn toàn là để lấy lòng con mà thôi!’

      ‘Mẹ!’

      mặt Sầm Tử Tranh bắt đầu lộ vẻ nghiêm túc: ‘Riêng về căn phòng mẹ ở, mua bao nhiêu tiền con trả lại cho Cung Quý Dương, còn về công việc của em trai, cứ coi như con nợ ta ân tình , sau này con nhất định trả lại!’

      ‘Con đó, mẹ hiểu nổi con nghĩ gì nữa, nhất định là vì con quá chú trọng đến nghiệp mà chịu kết hôn luôn. Nhưng là phụ nữ vẫn nên xem gia đình là trọng, hơn nữa, nghiệp của Quý Dương thành công như vậy rồi, con chỉ cần làm người vợ hiền của nó là được!’ Bà Sầm lại bắt đầu lên lớp cho Sầm Tử Tranh bài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :