1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 4: Tình duyên nghiệt duyên
      Chương 19: cơn sóng tình khác (2)
      Dịch: Dquynh122

      Sầm Tử Tranh cũng nhoài đầu ra nhìn, sau đó mặt lộ ra chút khó xử, rầu rĩ : 'Ký giả phải như thế đâu!'

      Thực ra trong lòng biết rất , hôm nay có nhiều ký giả đến đây như vậy chẳng qua là vì Cung Quý Dương mà thôi. Cung Quý Dương trước giờ luôn là tiêu điểm của các tạp chí giải trí, sở dĩ hôm nay ký giả đến đông như vậy nhất định là vì tưởng rằng người dùng cơm với là Cung Quý Dương.

      Xem ra hại Thư Tử Hạo có được bữa cơm yên ổn rồi!

      Nhưng Thư Tử Hạo hoàn toàn chẳng nghi ngờ gì vẫn thản nhiên thưởng thức ngụm rượu đỏ, giọng : 'Tử Tranh, quãng thời gian này vẫn luôn suy nghĩ về chuyện hợp tác giữa và em.'

      'Hợp tác? Ý là sao?' Sầm Tử Tranh hiểu hỏi lại.

      'Là thế này, Tử Tranh, những lời này chắc em nghe cũng nhàm rồi nhưng vẫn . thấy em đối với thời trang Nam giới rất có tài năng. Nếu như thương hiệu thời trang cao cấp Leila của em kết hợp với thương hiệu của , chúng ta hoàn toàn có khả năng phát triển thương hiệu thời trang Nam cao cấp. hợp tác này đối với chúng ta mà là đôi bên cùng có lợi!'

      Thư Tử Hạo nhìn Sầm Tử Tranh, giọng cực kỳ nghiêm túc .

      Sầm Tử Tranh nghe vậy, đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu lại: 'Tử Hạo, em phủ nhận lời đề nghị của rất có giá trị về mặt lợi ích, nhưng trước giờ em thiết kế thời trang Nam, hơn nữa sau này cũng con đường này. Sản phẩm chủ đạo của Leila là thời trang nữ giới, tạm thời em có ý định khai thác mảng thị trường thời trang Nam giới, vì vậy thực xin lỗi, em hợp tác với trong lĩnh vực này.'

      Ánh mắt Thư Tử Hạo dần trở nên ảm đạm. buông ly rượu tay xuống, bàn tay to nắm chặt bàn tay nanh của Sầm Tử Tranh...

      'Tử Hạo, đừng ... đừng như thế!' Sầm Tử Tranh cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng. Theo phản xạ tự nhiên nhìn xung quanh vòng rồi rụt tay lại.

      ' biết em né tránh cái gì!' Thư Tử Hạo hề có ý định buông tay ra, thấp giọng , trong giọng pha thêm chút khổ sở.

      'Tử Tranh, biết em nhiều năm như vậy, trong lòng em suy nghĩ gì biết rất , em thích thiết kế thời trang nam giới, thậm chí em từng hỏi rằng vì sao phụ nữ thể trở thành nhà thiết kế thời trang nam giới hàng đầu? Mà em vẫn luôn muốn trở thành nhà thiết kế nữ đó. Những lời này chẳng lẽ em quên rồi sao?'

      'Em ...' Sầm Tử Tranh có chút biết sao, mặt có chút tự nhiên, ấp úng : 'Niềm đam mê của con người thay đổi theo thời gian mà. Hơn nữa bây giờ em phải là nhà thiết kế cấp cao về thời trang nữ rồi sao? Vậy còn chưa đủ ư?'

      'Em dối!' Thư Tử Hạo cách dứt khoát, vạch trần tâm tư , ' phải em thích thiết kế thời trang Nam nữa, mà là em muốn. Từ sau khi Cung Quý Dương làm tổn thương em đến nay, em liền đụng đến thời trang Nam giới mà chỉ tập trung vào thời trang nữ giới. Tử Tranh, vì người đàn ông mà từ bỏ niềm đam mê của mình có đáng ?'

      ' ... phải vậy!' Theo bản năng Sầm Tử Tranh lớn tiếng kháng nghị, lắc đầu, nét mặt khổ sở : 'Em phải vì Cung Quý Dương, phải!'

      'Vậy được, nếu như em hợp tác với chứng minh được em phải vì Cung Quý Dương mà từ bỏ niềm đam mê thiết kế thời trang Nam. Em cũng biết đó, lần hợp tác này đối với danh tiếng hay thành tích kinh doanh của em đều có lợi mà thương hiệu Leila cũng vì thế mà trở nên phong phú hơn!' Thư Tử Hạo phân tích kỹ lưỡng cho nghe.

      'Tử Hạo, hai thương hiệu hợp tác với nhau cũng phải trò trẻ con, đương nhiên là phải qua nhiều lần thương thảo mới tốt, hơn nữa, tạm thời em có ý định khai phá mảng thời trang Nam giới!' Sầm Tử Tranh càng lúc càng cảm thấy được tự nhiên, biết nên gì mới phải.

      Thư Tử Hạo nghe vậy cũng gì thêm, buông bàn tay nanh của ra, lấy từ trong valy ra tập văn kiện dày, đẩy đến trước mặt Sầm Tử Tranh.

      'Tử Hạo, đây là ...'

      Sầm Tử Tranh nghi hoặc lật lật mấy trang xem thử, sau đó ngạc nhiên hỏi: 'Đây là kết quả nghiên cứu thị trường?'

      'Đúng vậy! chính xác hơn là bản báo cáo kết quả nghiên cứu thị trường về phân bố khu vực tiêu thụ của thương hiệu Leila. Trong đó viết rất tường tận về hướng phát triển trong tương lai, phân khúc thị trường và phân tích tiềm năng. Em chắc là tự tin hơn khi biết thương hiệu của mình có tiềm lực phát triển lớn đến đâu!' Thư Tử Hạo cách rất chuyên nghiệp.

      Sầm Tử Tranh nhìn phần báo cáo đặt trước mặt mình, trong lòng buồn vui lẫn lộn. ngờ Thư Tử Hạo lại giúp mình làm phần báo cáo chi tiết và phức tạp như vậy. Báo cáo này biết tốn của bao nhiêu thời gian và tinh lực đây?

      'Còn nữa ...' Thư Tử Hạo đặt phần văn kiện khác trước mặt ,' Đây là báo cáo phân tích thương hiệu của . Tử Tranh, cầu em phải trả lời cho ngay, dù sao cũng ép em làm bất cứ chuyện gì mà em muốn. Hai phần báo cáo này em cứ mang về xem kỹ, tin rằng sau khi xem xong em suy nghĩ nghiêm túc về lời đề nghị của .'

      Bàn tay nanh của Sầm Tử Tranh đặt lên hai phần văn kiện dày kia, vẻ mặt có chút khó hiểu, hỏi lại: 'Tử Hạo, thực ra em hiểu cho lắm, thương hiệu của nổi tiếng như vậy, hoàn toàn cần mạo hiểm vì thương hiệu của em!'

      'Bởi vì em!' Thư Tử Hạo lời lẽ đanh thép .

      Thân thể Sầm Tử Tranh khẽ run, rũ mi thở dài: 'Cho dù là vậy cũng nhất định phải làm như thế!'

      biết Thư Tử Hạo trước giờ chưa từng bỏ cuộc, từ đại học đến bây giờ, từ lúc và Cung Quý Dương nhau cho đến khi hai người chia tay, người đàn ông này trước giờ chưa từng từ bỏ ý định theo đuổi . Thực ra Sầm Tử Tranh cũng từng cảm động, cũng từng động lòng, dù sao trong những lúc khó khăn nhất người đàn ông này vẫn luôn ở bên cạnh , chiếu cố, giúp đỡ .

      Nhưng mà ... thực thể. từng được Cung Quý Dương thương, tổn thương, trong lòng sớm thể dung nạp người khác, thể mở lòng đón nhận tình khác.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 4: Tình duyên nghiệt duyên

      Chương 20: cơn sóng tình khác (3)
      Dịch: Dquynh122

      Thư Tử Hạo thấy dù sao cũng đến đây rồi, cũng muốn đè nén nữa, thẳng tanh nhìn Sầm Tử Tranh : ‘Tử Tranh, trước khi tham gia cuộc thi giành giải thưởng lớn, từng với em, mong em trong khoảng thời gian đó có thể suy nghĩ lại về mối quan hệ giữa và em. Hôm nay chính thức tỏ tình với em, hy vọng em có thể trở thành bạn của , muốn em cách đường đường chính chính, chứ phải trong phỏng đoán hoặc nghi ngờ của giới truyền thông.’

      mặt Sầm Tử Tranh mất tự nhiên càng rệt, cầm ly rượu lên như muốn dùng động tác uống rượu để che giấu tâm trạng ngại ngùng của mình, nhìn Thư Tử Hạo : ‘Tử Hạo, thực ra chúng ta làm bạn với nhau phải rất tốt sao? Hơn nữa bây giờ nhà thiết kế nổi tiếng, đáng lý nên tìm người có thể giúp đỡ nhiều trong nghiệp mới đúng!’

      ‘Tử Tranh, em phải hiểu, người muốn tìm là người vợ chứ phải trợ thủ!’

      Thư Tử Hạo ngắt lời , trong mắt tràn đầy vẻ kích động: ‘Chẳng lẽ em dám khẳng định em chưa từng động lòng vì ?’

      ‘Tử Hạo, em …’ Sầm Tử Tranh vừa định gì đó chuông điện thoại chợt reo, nhấc điện thoại lên, ngượng ngùng với Thư Tử Hạo, ‘ ngại quá, em nghe điện thoại lát!’

      Thực ra, lúc chuông điện thoại vừa reo, Sầm Tử Tranh thầm cảm ơn người gọi đến, bởi vì ít ra cú điện thoại đó giúp né tránh giây phút ngượng ngùng này, ai dè vừa nghe đến giọng quen thuộc truyền đến từ đầu dây bên kia lại càng khẩn trương hơn.

      ‘Tranh Tranh!’

      Nghe giọng kia, Sầm Tử Tranh giật mình, vội đưa tay lên chỉ sợ lỡ mình cẩn thận phát ra tiếng kêu thất thanh.

      Tên này sao bỗng dưng lại gọi cho mình chứ?

      ‘Tranh Tranh? Sao lên tiếng? Nhất định là vì nghe được giọng của nên kích động quá rồi phải ? Ha ha, có nhớ ?’ Giọng có phần lười nhác của Cung Quý Dương truyền qua điện thoại vọng thẳng vào tai Sầm Tử Tranh.

      ‘Sao lại gọi điện thoại cho tôi?’ Qua lúc lâu Sầm Tử Tranh mới thốt ra được câu.

      ‘Ha ha, em đừng hiểu lầm, tiền gọi điện thoại là tự kiếm được, tuyệt đối đụng đến đồng tiền riêng nào của !’ Cung Quý Dương “tốt bụng” giải thích với .

      Sầm Tử Tranh có chút ngượng ngùng liếc mắt nhìn Thư Tử Hạo ngồi đối diện với mình, sau đó đứng dậy đến góc khác, tận lực đè thấp giọng : ‘Này, làm gì vậy? Sao bỗng dưng lại gọi điện thoại cho tôi?’

      Làm như vậy chỉ khiến cho tình càng phức tạp thêm!!!

      đoán, theo sai biệt múi giờ bên đó chắc phải là giờ cơm tối rồi, cho nên mới đặc biệt gọi điện về nhắc nhở em chút, bằng em cứ mải lo làm việc rồi lại quên ăn quên ngủ!’

      Câu đoán trước được này của Cung Quý Dương khiến cho toàn thân Sầm Tử Tranh phát run, ngây ngốc tại chỗ, biết nên trả lời thế nào, chỉ cảm thấy góc nào đó bức tường thành kiên cố ở nơi sâu nhất trong nội tâm mình bị ấm áp đó hòa tan …

      Giây phút sau mới được nên lời, trong giọng mang theo tia nhu hòa mà ngay chính cũng phát ra được: ‘ lo lắng nhiều quá rồi, tôi giờ dùng bữa!’

      ‘Ồ, vậy sao? người ăn cơm hay là còn có ai khác?’ Cung Quý Dương lại hỏi tiếp.

      ‘Này, cũng lo nhiều quá rồi đấy! Tôi ăn cơm mình cũng được mà ăn cơm chung với người khác cũng thế thôi. Chuyện này có liên quan gì đến chứ?’ Sầm Tử Tranh nghe vậy liền chau mày, bất mãn lên tiếng.

      ‘Đương nhiên là có liên quan đến rồi, em là bạn của cho nên em phải ngoan ngoãn chút, đừng chọc tức giận mới đúng!’

      Ở đầu bên kia vọng đến tiếng cười sáng láng của Cung Quý Dương nhưng giọng lại cực kỳ bá đạo.

      nhảm gì đấy?’

      Sầm Tử Tranh nhất thời nghẹn giọng, “ngoan ngoãn”? Thế nào mà bây giờ ăn cơm cùng Thư Tử Hạo lại khiến nảy sinh cảm giác tội lỗi thế này?

      Loại cảm giác này khiến cảm thấy cực kỳ thoải mái!

      ‘Được rồi, được rồi, nhớ kỹ, ở bên cạnh em, em phải nhớ ăn cơm đúng giờ, phải tiếp tục cuộc lữ hành của mình rồi, Tranh Tranh, đợi !’ Bên đầu kia vang lên tiếng nụ hôn gió của Cung Quý Dương rồi điện thoại bị ngắt mất.

      Còn Sầm Tử Tranh cầm điện thoại đứng đó ngẩn người, lúc sau đó mới cất điện thoại , thở dài tiếng sâu như muốn đem cảm giác thoải mái vừa nãy trút ra ngoài.

      xoay người nhưng bất thình lình lại chạm phải đôi mắt tràn đầy đau khổ của Thư Tử Hạo.

      ‘Tử Hạo?’ Trong chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp của trở nên hoảng loạn, ‘Sao lại đứng sau lưng em?’

      Vừa nãy những lời trong điện thoại có phải nghe hết rồi ?

      thấy em lâu như vậy mà còn chưa trở lại bàn ăn, lo lắng cho em nên bước qua xem thử!’ Thư Tử Hạo nở nụ cười miễn cưỡng, kéo tay Sầm Tử Tranh cùng nhau về phía chỗ ngồi.

      Sau khi ngồi xuống, đẩy phần điểm tâm đến trước mặt , giọng : ‘Đây là món bánh Tiramisu mà em thích ăn, lần nào đến đây cũng đều thấy em đặt phần, hôm nay đặt giùm em rồi này!’

      ‘Cám ơn !’

      Mùi thơm nồng đượm nhưng dễ chịu của bánh Tiramisu thấm vào mũi Sầm Tử Tranh khiến càng cảm thấy áy náy hơn, Sầm Tử Tranh giọng : ‘Vừa nãy nghe hết rồi sao?’

      Thư Tử Hạo tao nhã cắt miếng bít tết sau đó nhìn , : ‘Tử Tranh, thừa nhận mình có chút tò mò, cũng rất muốn biết người vừa gọi điện thoại cho em là ai, nhưng nếu như em muốn cũng tuyệt đối miễn cưỡng em!’

      Sầm Tử Tranh cầm chiếc muỗng bằng bạc tinh xảo, bắt đầu nếm thử món Tiramisu, hương vị món bánh vẫn thơm ngon như thường nhưng hôm nay lại cảm thấy đặc biệt vô vị. Buông chiếc muỗng xuống, nhìn Thư Tử Hạo, : ‘Tử Hạo, thực ra ...’

      ấp úng lúc lâu vẫn chưa hết câu, nhiều năm qua Thư Tử Hạo vẫn luôn thầm chiếu cố , cho nên, cho dù thể trở thành người , vẫn luôn dành tình cảm vượt mức tình bạn cho , vì vậy muốn giấu giếm Thư Tử Hạo điều gì, bởi vì điều này công bằng đối với .

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 4: Tình duyên nghiệt duyên

      Chương 21: Nguyên nhân thiết kế thời trang nam
      Dịch: Dquynh122

      Thư Tử Hạo thấy vậy liền đặt dao nĩa tay xuống, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn Sầm Tử Tranh, hối thúc ra mà cực kỳ kiên nhẫn lẳng lặng chờ lên tiếng.

      Sầm Tử Tranh thở dài tiếng sâu, mắt nhìn , rành mạch từng chữ: ‘Thực ra, người vừa nãy gọi điện thoại cho em cũng biết, ấy là … ấy là Cung Quý Dương!’

      ‘Cái gì?’ Thư Tử Hạo nghe vậy liền đứng bật dậy, thân hình cao gầy ràng hơi run rẩy …

      ‘Tử Hạo, đừng kích động như vậy, ngồi xuống trước !’ Sầm Tử Tranh ngượng ngùng nhìn xung quanh, vội vàng lên tiếng.

      Cử chỉ khác thường của thu hút ít chú ý của những vị khách dùng bữa.

      Thư Tử Hạo lúc này còn tâm trạng đâu mà để ý đến hình tượng nữa, ngồi xuống, trong ánh mắt vẫn đầy vẻ kinh ngạc như cũ, kéo tay Sầm Tử Tranh, thấp giọng : ‘Em vừa người kia là Cung Quý Dương? nghe lầm đấy chứ?’

      Sầm Tử Tranh lắc đầu , lại thở dài tiếng: ‘ đâu, nghe lầm, là ấy, sau khi mấy ngày em gặp lại ấy!’

      Sắc mặt Thư Tử Hạo chợt trở nên cực kỳ khẩn trương, vội hỏi: ‘ ta nhất định là cứ bám em riết buông đúng ? ta có làm gì em ?’

      Sầm Tử Tranh rút tay về, rũ mi: ‘ ấy… có!’

      Ánh mắt Thư Tử Hạo chợt xẹt qua tia nghi vấn, nhìn Sầm Tử Tranh lúc mới lên tiếng: ‘Tử Tranh, em … phải lại động lòng vì ta nữa đấy chứ?’

      Câu hỏi này như quả bom ném vào lòng Sầm Tử Tranh, chợt ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đau khổ: ‘Chẳng lẽ em bị tổn thương lần còn chưa đủ sao? Vẫn còn muốn em phải khổ sở thêm lần thứ hai? Lần thứ ba?’

      ‘Vậy tốt rồi!’ Thư Tử Hạo cũng muốn ép , nhưng ba chữ Cung Quý Dương này giống như đòn trí mạng đánh mạnh vào tim , khiến cực kỳ khó chịu.

      ‘Tử Tranh, muốn em chính miệng , em cự tuyệt tình cảm của phải là vì xuất của Cung Quý Dương? Đối với ta, tình của em sớm còn tồn tại nữa rồi!’

      ‘Tử Hạo …’ Sầm Tử Tranh bất giác chau mày, thầm: ‘Sao lại phải khổ thế! quá nhạy cảm rồi!’

      ‘Em xem, có thể nhạy cảm được ?’ Trong mắt Thư Tử Hạo như bùng lên lửa giận, ‘Cái tên Cung Quý Dương lúc đó làm em tổn thương thế nào, cho đến bây giờ nhìn rành rành. Nếu như tên đó đứng trước mặt bây giờ, cho dù phải đền mạng cũng phải dạy dỗ ta phen, giúp em trả thù cho những tổn thương mà em phải chịu tám năm trước!’

      ‘Bỏ Tử Hạo, đó đều là chuyện quá khứ cả rồi. Em muốn nghĩ lại nữa. Nếu như mãi quên được chuyện của tám năm trước, em nghĩ mình sống rất khổ sở. Em chỉ muốn cuộc sống đơn giản, thoải mái mà thôi!’ Sầm Tử Tranh day day huyệt thái dương đau, giọng .

      Thư Tử Hạo ngược lại có cách nào bình tĩnh được, thực sợ, sợ Cung Quý Dương lại lần nữa cướp Sầm Tử Tranh bên cạnh , tuy bây giờ Tử Tranh còn chưa đáp ứng lời tỏ tình của , nhưng tin tưởng, chỉ cần bản thân mình cố gắng sớm muộn gì Tử Tranh cũng động lòng. Nhưng … xuất của tên Cung Quý Dương kia như gióng lên hồi chuông cảnh báo trong lòng .

      ‘Tử Tranh, mong em có thể nhận lòng mình, bằng em nhất định rất đau khổ!’ đau lòng nhìn , thấp giọng .

      ‘Nhận lòng em?’ mặt Sầm Tử Tranh hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó cười khổ tiếng, ‘Chẳng lẽ cho rằng, sau khi Cung Quý Dương làm tổn thương em sâu như vậy, em vẫn còn như con thiêu thân lao đầu vào lửa, cứ tiếp tục ấy sao? Em nghĩ em nhận rất lòng mình rồi!’

      ‘Em dối, Tử Tranh!’

      Thư Tử Hạo đồng ý với cách của , : ‘Nếu như em có thể quên quá khứ, vậy tại sao cho đến bây giờ em vẫn chịu thiết kế thời trang nam?’

      Câu này chạm thẳng vào nỗi đau và gút mắc trong lòng bấy nhiêu năm qua.

      ‘Tử Hạo, em … em hiểu ý của !’

      Giọng Sầm Tử Tranh hơi run, trong đôi mắt đẹp như nổi lên những gợn sóng …

      Thư Tử Hạo thở dài tiếng sâu: ‘Thực ra vẫn luôn dám thừa nhận suy đoán của mình, nhưng hôm nay rốt cuộc cũng phải đối mặt. Em vẫn luôn có niềm đam mê nồng nhiệt với thiết kế thời trang nam, nhưng vẫn luôn từ chối đề cập đến nó, nhất định là có nguyên nhân, mà nguyên nhân này thể tách rời khỏi Cung Quý Dương. Từ khi em bị Cung Quý Dương làm tổn thương, em liền thiết kế thời trang nam nữa!’

      … em có …’

      Sầm Tử Tranh thất thanh phủ nhận, nhưng bởi vì phản ứng của quá rệt, tâm tư rối bời của sớm bị Thư Tử Hạo nhìn thấu.

      ‘Em có!’ đanh thép , từng bước ép : ‘Nếu như giống như lời em , rằng em muốn có cuộc sống hoàn toàn mới, vậy vì sao em thiết kế thời trang nam? Thương hiệu Leila toàn bộ chỉ thiết kế cho nữ giới, em chẳng thà buông tha cho khoản lợi nhuận khổng lồ cũng chịu thiết kế thời trang nam! Vì vậy, tên đầu sỏ khiến em muốn thiết kế thời trang nam chính là … Cung Quý Dương!’

      Thư Tử Hạo gần như nghiến răng thốt ra ba chữ sau cùng.

      ‘Đủ rồi, đừng nữa!’

      Sầm Tử Tranh quả thực thể nghe tiếp được nữa, chợt thấy phiền, lòng dạ rối bời, theo bản năng đưa tay bịt hai tai lại, vừa thét lên vừa đứng bật dậy, sau đó nhặt vội túi xách chạy về phía cửa …

      ‘Tử Tranh …’

      Thư Tử Hạo sắc mặt thay đổi hẳn, vội rút trong ví ra vài tờ tiền lớn đặt lên bàn, sau đó vội vàng đuổi theo .

      Nhưng khi đuổi đến cửa sau của nhà hàng lại nhìn thấy Sầm Tử Tranh sớm ngồi lên taxi chạy lướt qua người .

      ‘Tử Tranh … Tử Tranh …’

      Thư Tử Hạo nét mặt đầy thất vọng ngồi sụp bên vệ đường, trong đáy mắt xẹt qua tia đau khổ.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 4: Tình duyên nghiệt duyên

      Chương 22: Kế hoạch trộm con (1)
      Dịch: Dquynh122

      Vốn tránh nắng dưới gốc cây to, Cung Quý Dương đúng là bị tiếng ve làm ồn đến chịu nổi. biết làm thế nào đành ra khỏi tán cây, phơi mình dưới ánh nắng mặt trời. Trời ạ, vốn muốn tiêu sái chụp mấy tấm ảnh chứ nào muốn để cho Sầm Tử Tranh nhìn thấy bộ dạng thê thảm giờ của .

      Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà Cung Quý Dương sắp thành người da đỏ rồi, cần tắm nắng làm gì nữa, bây giờ làn da của là màu đồng cổ đậm rồi.

      Nhưng mà … điều khiến cảm thấy an ủi chính là rất nhanh, nỗi khổ này còn nữa!

      lâu nữa đến căn biệt thự sang trọng, mặt Cung Quý Dương lộ ra nụ cười đẹp, trong căn biệt thự này, màu xanh của trúc làm giảm ít cái nóng của buổi chiều hè, lưu lại cảm giác mát mẻ thư giãn, thoải mái.

      Căn biệt thự quen thuộc này chính là Thanh Vận Viên … là nhà cũ của Lăng Thiếu Đường.

      Cung Quý Dương ngay cả chuông cửa cũng chẳng buồn ấn mà trực tiếp đập thùng thùng lên cửa …

      Dưới lực đập của , toàn bộ hệ thống cảnh báo đều hú lên, thậm chí có thể nhìn thấy nơi cửa lớn của căn biệt thự, hệ thống camera xoay về phía mình.

      Ngay lúc Cung Quý Dương hướng về phía camera làm mặt xấu cửa lớn biệt thự chợt mở ra...

      'Xin hỏi ...' Từ trong biệt thự người bảo an trẻ tuổi bước ra, nhìn thấy người đàn ông hướng về phía camera làm những động tác kỳ lạ, ta thoáng sửng sốt rồi vội hỏi: 'Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài tìm ai?'

      Cung Quý Dương vẫy tay về phía camera lần nữa rồi mới xoay người lại ...

      ‘Ồ, là người mới tới phải ?' vòng qua bên người người bảo an trẻ tuổi, tò mò hỏi.

      ta lại sửng sốt lúc mới hắng giọng : 'Chuyện này cũng liên quan gì đến ngài. Xin hỏi ngài muốn tìm ai?'

      Cung Quý Dương nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực nhìn ta cười, ngay cả Cung Quý Dương mà còn biết, khẳng định là người mới đến rồi!

      'Ồ, người tôi muốn tìm đến rồi!' chỉ tay về phía dì Phùng, quản gia ở đây mặt đầy lo lắng bước vội đến.

      Người bảo an nhìn thấy dì Phùng, vội bước đến : 'Dì Phùng, người này ...'

      'Được rồi, tôi biết rồi! Để ta vào . Lăng tiên sinh biết rồi!' Dì Phùng vội .

      Người bảo an dám chậm trễ, vội vàng mời vào.

      'Dì Phùng, con nhớ dì quá mất!!!' Cung Quý Dương cho dì Phùng cái ôm đầy nhiệt tình, cười híp mắt .

      'Con đó, còn có thời gian nhớ bà già này sao? Nếu nhớ dì sớm đến thăm dì Phùng này rồi!' Dì Phùng cố tình làm ra vẻ tức giận, đánh mấy phát, .

      Giống như dì Trần, dì Phùng là quản gia cho Lăng gia nhiều năm, bốn người bọn họ bà xem từ cho đến lớn, tình cảm đương nhiên là rất sâu sắc.

      'Haizzz, dì Phùng tức giận rồi, phải làm sao bây giờ đây? Dì mà tức giận con đau lòng lắm đó!' Cung Quý Dương cười nhìn dì Phùng nhưng giọng cố làm ra vẻ rầu rĩ.

      'Cung thiếu gia từ lúc nào mà biết lấy lòng người khác thế, hử?'

      Dì Phùng hơi đẩy ra, nhìn lúc rồi đau lòng : 'Con làm gì mà nhìn đáng thương thế này? Đúng rồi, con bộ đến đây sao? Xe đâu? Vệ sĩ đâu? Chẳng lẽ con gặp cướp?'

      loạt câu hỏi đầy quan tâm khiến Cung Quý Dương nhịn nổi nữa, vội lên tiếng chặn lời dì Phùng: 'Dì à, con tốt lắm, chỉ là muốn du lịch mình mà thôi. Vừa hay ngang qua nơi này nên ghé vào lát. Dì đừng lo lắng.'

      du lịch mình?’ Dì Phùng nghe vậy kinh ngạc kêu lên tiếng, sau đó ai oán: ‘Trong số bốn đứa, con là đứa thích làm những chuyện khác người nhất, con nghĩ đến thân phận tổng giám đốc Cung thị tài phiệt giờ của con sao? Lỡ như gặp chuyện nguy hiểm gì làm thế nào? Ta nghĩ Cung lão gia và phu nhân nhất định là biết con làm vậy, bằng họ lo lắng chết mất!’

      Bà vừa lên tiếng là liên miên dứt.

      mặt Cung Quý Dương lộ ra nụ cười, vừa đẩy dì Phùng về phía trước vừa kiên nhẫn : ‘Được rồi, dì Phùng, con biết rồi mà! Con đây phải đến mượn vệ sĩ của Thiếu Đường đây sao?’

      Dì Phùng xua xua tay: ‘Haizz, biết mấy người thanh niên bọn con làm gì nữa, đúng rồi, con cứ vào thẳng bên trong , đại thiếu gia biết con đến rồi!’

      ‘Được rồi, lát nữa gặp, dì Phùng!’

      Cung Quý Dương nghịch ngợm hôn má dì Phùng cái, sau đó xuyên qua thảm hoa lớn về phía biệt thự.

      ‘Đứa bé này!’ Dì Phùng cười hiền hòa, lẩm bẩm, sau đó vội bận những việc khác.

      Cánh cửa mở ra phòng khách lớn sớm mở rộng, khi bóng dáng cao lớn của Cung Quý Dương xuất trong phòng khách lớn, các vệ sĩ đứng ở hai bên cửa cung kính : ‘Xin chào ngài, Cung tiên sinh!’

      ‘Xin chào, xin chào!’

      Cung Quý Dương xua xua tay, sau đó nhìn về phía Lăng Thiếu Đường ngồi sofa trong phòng khách lớn: ‘Hello, người em!’

      vừa lên tiếng chào hỏi vừa chút khách sáo quăng mình lên sofa.

      Ừm, trời nóng bức thế này được ngồi trong phòng máy lạnh thực là thoải mái!’

      ‘Cậu là Cung Quý Dương sao?’ Lăng Thiếu Đường nhàn nhã ngồi thẳng dậy, vừa đẩy ly rượu đỏ về phía , vừa hỏi.

      Cung Quý Dương lười nhác đưa tay đón lấy ly rượu, nhướng mày : ‘Mình chắc còn chưa đến nỗi nhếch nhác đến độ cậu nhận ra mình đấy chứ?’

      xong hớp ngụm rượu, chau mày : ‘ thực, lúc này cậu nên chuẩn bị cho mình ly nước lạnh tốt hơn!’

      gương mặt chính trực của Lăng Thiếu Đường giấu được nụ cười, ra lệnh cho người làm chuẩn bị nước sau đó nhìn Cung Quý Dương : ‘Nếu như cậu lên tiếng mình còn cho rằng cậu là người làm Philipine đến nhà mình để ứng tuyển!’

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 4: Tình duyên nghiệt duyên

      Chương 23: Kế hoạch trộm con (2)
      Dịch: Dquynh122

      Lời của Lăng Thiếu Đường khiến cho Cung Quý Dương bất mãn hét lên tiếng chói tai, : ‘Làm ơn , mình đây là “đen cách khỏe mạnh” nha!’

      ‘OK, hắc vương tử, xin hỏi điện hạ ngài là đặc biệt đến đây thăm hạ thần hay chỉ là đường ngang qua, thuận tiện ghé qua nhà của hạ thần vậy?’ Lăng Thiếu Đường đẩy ly nước lạnh đến trước mặt Cung Quý Dương, cười hỏi.

      thực, thực rất tò mò về chuyến xuất hành lần này của Cung Quý Dương, những là ngồi máy bay tư nhân mà ngay cả xe cũng có, vệ sĩ cũng . Chuyện này quả thực quá kỳ quái! Tuy tên này trước giờ vẫn luôn hành động khác người, nhưng lần này Lăng Thiếu Đường thực đoán ra được mưu tính gì nữa.

      ‘Haizzz, ra có chút ảnh hưởng đến tình em của chúng ta, nhưng mình vẫn thành khẩn cho cậu biết!’ Cung Quý Dương đến đây hơi ngừng lại chút, uống ngụm nước lớn, gương mặt tuấn lộ ra nụ cười thỏa mãn, thoải mái dựa lưng vào ghế sofa, lười nhác tiếp: ‘Lần này mình chỉ là ngang qua nhà cậu thôi!’

      ‘Cậu muốn đâu?’ Lăng Thiếu Đường càng thêm nghi hoặc, hỏi lại.

      ‘Hy Lạp, sau đó từ Hy Lạp trở về Mỹ!’ Cung Quý Dương trả lời.

      Lăng Thiếu Đường nghe vậy nghi hoặc càng lớn, vội hỏi tiếp: ‘Cậu cứ người mà như vậy sao?’

      Cung Quý Dương nhướng mắt nhìn , vẻ mặt cực kỳ khẳng định.

      mang theo gì cả?’ Lăng Thiếu Đường lại hỏi tiếp.

      ‘Ừm!’ Cung Quý Dương vươn vai, duỗi người, trả lời ngắn gọn.

      Biểu tình mặt Lăng Thiếu Đường chỉ có thể dùng hai chữ “chấn động” để hình dung. gì thêm mà đứng dậy thẳng về phía Cung Quý Dương, bàn tay to đặt vội lên trán sau đó : ‘Nóng . Đúng là có bệnh mà!’

      Cung Quý Dương cười hất tay Lăng Thiếu Đường ra, ‘Làm ơn người em, ngoài trời nóng như lò than vậy, mình vừa mới từ ngoài vào, nhiệt độ thân thể cao cũng là bình thường thôi …’

      đến đây, cố ý làm ra vẻ ai oán nhìn Lăng Thiếu Đường: ‘Cậu vẫn tưởng là mình đùa sao?’

      ‘Mình còn tưởng rằng cậu bị mặt trời ngoài kia thiêu hỏng não mất rồi. Xem ra cậu nên giải thích ràng với mình mới được, bằng mình cho rằng cậu mắc chứng bệnh lạ nào đó!’

      Lăng Thiếu Đường ngồi lại xuống sofa, nhìn Cung Quý Dương bằng ánh mắt bỡn cợt.

      Cung Quý Dương xua tay: ‘Mình chỉ là đánh cược với người ta thôi mà, chẳng có gì mà ngạc nhiên đến vậy cả. Ván cược là trong tình trạng tiền có thể xuất phát từ bắc Mỹ khắp châu Âu vòng, sau đó quay trở lại Mỹ!’

      Động tác cầm ly rượu nhàn nhã của Lăng Thiếu Đường chợt dừng lại giữa trung, gương mặt chính trực lộ vẻ kinh ngạc như nhìn thấy quái vật, qua lúc lâu mới hoàn hồn lại, giọng vốn trầm thấp có chút thay đổi: ‘Quý Dương, mình chỉ có thể cuộc đánh cược này của các cậu cũng đủ biến thái đấy!’

      phải là tin Cung Quý Dương có năng lực làm được chuyện này, chỉ có điều thấy Cung Quý Dương lớn như vậy mà còn đánh cược kiểu trẻ con như thế, lãng phí bộ óc thiên tài và chỉ số thông minh của .

      ‘Này này Thiếu Đường, đổi góc độ khác để nhìn, nếu như Kỳ Hinh đánh cược với cậu giống vậy cậu tiếp nhận hay cự tuyệt?’ Cung Quý Dương lên tiếng hỏi.

      ‘Đương nhiên là tiếp nhận rồi! Gì??? Đợi …’ Lăng Thiếu Đường vừa trả lời xong mới phản ứng lại kịp, gương mặt cương nghị như đao khắc kia chợt lộ ra ý cười xấu xa, câu đầy hàm ý: ‘ như vậy, người cá cược với cậu là phụ nữ rồi!’

      Đôi mắt Cung Quý Dương lóe lên tia tà tứ, nụ cười tràn từ khóe môi đến tận đầu mày cuối mắt: ‘ cách chính xác hơn, là người phụ nữ rất quan trọng với mình! Những người phụ nữ bình thường có năng lực vậy sao?’

      Câu trả lời của ngược lại khơi dậy hứng thú của Lăng Thiếu Đường, biết Cung Quý Dương trước giờ nổi tiếng phong lưu, nhưng có thể khiến hao tâm tổn trí như vậy, tin chắc chỉ có thể là người phụ nữ trong lòng .

      ‘Mình rất muốn biết rốt cuộc người phụ nữ đó là ai, mà lại có khả năng làm cho Cung đại tổng giám đốc màng an nguy của bản thân thực cuộc cá cược!’

      Nụ cười mặt Cung Quý Dương dần dần bị thay thế bởi nghiêm túc, còn trong đôi mắt đẹp chợt xẹt qua tia tịch, điều này rơi vào đôi mắt tinh tường của Lăng Thiếu Đường khiến cực kỳ kinh ngạc.

      lúc sau Cung Quý Dương mới chậm rãi thốt ra ba chữ: ‘Sầm Tử Tranh!’

      Lăng Thiếu Đường nghe thấy cái tên này, ràng sửng sốt hồi, nhưng rất nhanh, lại nở nụ cười: ‘Cậu rốt cuộc tìm được ấy rồi!’

      Cung Quý Dương nở nụ cười khổ, ánh mắt đầy phức tạp: ‘Cậu muốn cười cứ cười , mình thừa nhận, lúc ấy mới rời khỏi mình, đúng là mình rất hận ấy, thậm chí từng nghĩ, nếu như gặp lại ấy, mình nhất định tìm cách trả thù phen, nhưng tiếc là …’

      ‘Nhưng tiếc là, cậu thắng được trái tim mình!’ Lăng Thiếu Đường vừa trúng tâm tư của .

      Cung Quý Dương trả lời, chỉ có điều, biểu tình bông lơn mặt che dấu được đơn tịch mịch trong lòng.

      ‘Người phụ nữ này … có đáng để cho cậu bỏ ra lần nữa vì ấy ?’ Lăng Thiếu Đường nhịn được hỏi.

      Thân là bạn tốt, sao lại hiểu Cung Quý Dương chứ?

      Nghĩ lại năm đó, Quý Dương vì xử lý nghiệp của gia tộc mà trì hoãn thời gian trở lại trường, sau đó lại phải đối mặt với thay lòng đổi dạ mà rời của Sầm Tử Tranh, tuy rằng biết giữa hai người cụ thể phát sinh chuyện gì, nhưng đau khổ vì thất tình của Quý Dương nhìn thấy rành rành. Nhiều năm như vậy, Quý Dương vẫn hằng đêm chơi bời, có thể là vì muốn quên mối tình ấy.

      Cung Quý Dương nghe vậy, đôi mày rậm hơi nhíu lại: ‘Mình vẫn luôn cảm thấy chuyện xảy ra năm đó đơn giản như vậy!’

      ‘Ý cậu là sao?’ Lăng Thiếu Đường hiểu hỏi lại.

      ‘Chỉ là trực giác thôi, hơn nữa thái độ và vẻ mặt của ấy khiến mình có cảm giác đúng!’

      Cung Quý Dương thở dài tiếng, mặt lộ ra tràn đầy tình cảm, khiến phụ nữ nhìn thấy thể kìm chế được mà điên đảo thần hồn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :