1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121

      Quyển 4: Tình duyên nghiệt duyên

      Chương 11: Đêm mị hoặc (4)

      Bộ dáng bất lực mà mềm mại của khiến Cung Quý Dương quyến luyến mãi buông tha, cổ họng khỏi xông lên cỗ cảm giác nóng cháy ——

      "Hãy tin , tất cả những điều đều là , Tranh Tranh, em phải biết, nếu như muốn, hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn để ép buộc em trở về bên , nhưng —— muốn lòng em cam tâm tình nguyện, muốn xuất phát từ nội tâm của em!"

      Cung Quý Dương khẽ chạm ngón tay nơi trái tim , cảm xúc nóng rực bất chợt thiêu đốt da thịt Sầm Tử Tranh!

      kinh động thở gấp tiếng, cơ thể cuống quýt khẽ động đậy, lại bởi vì vật cứng rắn đặt ở giữa hai chân mình mà sợ hãi dừng ngay động tác lại!

      Mình ngốc hả?

      Vào giờ phút này, tuy người đàn ông này những lời như vậy, nhưng dù sao vẫn có nguy hiểm, giống như quả bom có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, nếu như bản thân mình lơ là chút thôi, nó nổ bùng tan nát, ngay cả trái tim cũng còn………..

      Nhưng ta quả rất quá đáng, sau khi làm mình tổn thương nghiêm trọng, lại vẫn còn thoải mái ra những lời như vậy?

      "Cam tâm tình nguyện?"

      phản bác, giọng dần dần trở nên lạnh lùng: " đừng quên, tôi còn là bé mới mười sáu tuổi khi đó, đương nhiên vì những lời ngon ngọt vừa rồi của làm cho cảm động đến xao động vô cùng!"

      "Vậy em muốn làm thế nào?"

      Xem ra trong tứ đại tài phiệt Cung Quý Dương là người cực kỳ có tính nhẫn nại, nhưng mà, nhìn quen đôi mắt lạnh lùng đó của !

      Sầm Tử Tranh sau khi nghe xong, ý lạnh chảy cuồn cuộn trong mắt chống lại ánh mắt của Cung Quý Dương, chậm rãi :

      "Cách xa tôi chút, được làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi!"

      " đâu chỉ muốn tan chảy vào cuộc sống của em? còn muốn tan chảy vào sinh mệnh của em!"


      Cung Quý Dương vẫn buông lỏng chút nào, ra những lời như đinh đóng cột.

      Câu của làm Sầm Tử Tranh trợn trừng hai mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm, giống như nghiên cứu mức độ chân trong lời đó, vậy mà, đôi mắt của người đàn ông này vẫn giữ kín như bưng, khiến trong nhất thời tràn đầy ngờ vực.

      "Tranh Tranh, tám năm trước chúng ta vui vẻ, cho nên, muốn em trở lại bên cạnh , chúng ta bắt đầu lại lần nữa!" tình thâm ý thiết (tình cảm sâu nặng, thiết tha).

      "Tám năm trước tôi và trở thành quá khứ, tôi muốn nghĩ về nó, cũng định hồi tưởng lại, tôi rất mệt mỏi, xin … buông tha cho tôi!"

      Giọng của lộ vẻ lạnh lùng cùng mệt mỏi.

      Sầm Tử Tranh thể thừa nhận, câu vừa rồi của Cung Quý Dương khiến cho lòng nổi lên cơn sóng to gió lớn, nhưng chính là vì như vậy, mà càng dám tin tưởng dễ dàng, phải trả giá lần cho tâm, muốn lại bị tổn thương thêm lần nữa.

      Bị rắn cắn lần, sợ dây thừng mười năm!

      lạnh lùng của khiến cho toàn thân Cung Quý Dương chấn động, ngay sau đó, là cảm giác bất lực sâu sắc, đây là điều khiến bất ngờ, tại sao làm nhiều như vậy, nhiều như vậy, vẫn thờ ơ như thế? Chẳng lẽ thích sao?

      Nỗi sợ hãi sâu sắc trong nháy mắt liền chuyển hóa thành cơn tức giận cao độ ——

      dấn người xuống chút do dự, sai ly, chuẩn xác phủ lên môi !


      Lỗ mũi, miệng, thậm chí cả người đều có thể cảm nhận được phẫn nộ của , lỗ mãng của , tàn bạo của , trọng lượng của đè ép sắp thở thông, cắn môi theo bản năng, đến khi nếm được mùi máu tanh mặn chát, mới buông cánh môi ra.

      Nụ hôn của Cung Quý Dương dữ dội mà cuồng dã, Sầm Tử Tranh tránh tránh được, đành phải nhắm mắt lại, im lặng chịu đựng chiếm đọat của , vậy mà, sau khi nhận thức được, đôi chân thon dài trắng như tuyết của mình bị kéo ra, vẫn kiềm chế được vùng lên chống cự.

      Ánh mắt xâm lược nóng rực như lửa thiêu tụ lại nơi lồi lõm cơ thể , dục vọng cao độ khiến cho khó chịu cùng cực, dễ dàng khống chế được cơ thể giãy giụa của , thân hình cao lớn phủ đầy những lớp mồ hôi mỏng.

      "Cung Quý Dương, làm như vậy, chỉ càng khiến tôi thêm hận …" Sầm Tử Tranh đè nén nỗi hoảng sợ cực độ trong lòng, cất giọng .

      Cơ thể mềm mại bị đè ở dưới thân, bởi vì sợ hãi mà ngừng run rẩy, khuôn mặt nhắn, đẹp tinh xảo cũng lộ ra vẻ kinh hãi, mái tóc đen dài mềm mại bung ra, ánh khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt, vừa thấy thương.

      "Hận ? em như vậy, em lại hận ? muốn em , em !"

      Cung Quý Dương nghe xong càng thêm giận dữ, toàn bộ nhẫn nại của dùng hết rồi, kiên định vốn có cũng bị vứt ra khỏi đầu!

      thô lỗ ra lệnh, tròng mắt đen hoàn toàn bị lửa giận thiêu đốt!

      vốn là người phụ nữ của , muốn là chuyện hiển nhiên thôi mà!

      Thấy đôi mắt Cung Quý Dương mất lý trí, Sầm Tử Tranh cảm nhận được tuyệt vọng, sợ hãi dùng đôi tay bé chống đỡ lồng ngực dũng mãnh, to lớn gần quá mức của , mặc dù biết hành động này chẳng có tác dụng gì.

      ta muốn cưỡng ép mình sao?

      Sau khi ý thức được tuyệt vọng này, Sầm Tử Tranh thê thảm ngoảnh mặt , cố kìm nén giọt nước trong mắt, nhưng cuối cùng vẫn thể khống chế được, mà lặng lẽ rơi chiếc gối trắng như tuyết, bỗng dưng biến mất thấy gì nữa.

      làm gì đây?


      Sau khi nhìn thấy Sầm Tử Tranh tuyệt vọng quay chỗ khác, Cung Quý Dương đột nhiên tỉnh táo lại, đôi mắt ảo não phủ lên loại thâm trầm giữa đêm khuya.

      Luôn luôn khinh thường hành động bỉ ổi Bá Vương ngạnh thượng cung (cưỡng gian), thế nhưng lại dùng tới, hơn nữa, lại còn sử dùng chính người phụ nữ ? cho phép bất kỳ ai làm tổn thương , nhưng ngờ, chính bản thân mình lại làm tổn thương , lại chính là bản thân !

      Đột ngột dừng tất cả những hành động thân thiết lại, chống hai tay lên, trán rịn đầy mồ hôi, tiếng thở thô gấp gáp của đàn ông cùng hơi thở bồi hồi lẩn quẩn bên trong căn phòng.

      Cung Quý Dương nhìn chằm chằm thân thể yếu ớt, trong suốt như thuỷ tinh dưới thân, cúi đầu, nhưng lại hôn lên cái trán đẹp đẽ trắng muốt của , khẽ xẹt qua giọt lệ mặn chát, cuối cùng vùi sâu vào mái tóc có mùi thơm thanh mát của , lặng lẽ hít lấy hương vị của .

      ấy khóc!

      Lại vì hành động dã thú của mình mà sợ quá nên khóc!

      luôn luôn kiên cường, hôm nay ở dưới thân mình lại lặng lẽ rơi lệ?

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 4: Tình duyên nghiệt duyên

      Chương 15: Đêm mị hoặc (5)
      Sau lúc lâu Cung Quý Dương mới rời khỏi người , xoay người nhìn cảnh xuân lộ ra bên ngoài của , chỉ sợ điều khiển đựơc bản thân, cứng ngắc lạnh lùng : " chỉ muốn em, đơn giản vậy thôi. đắp chăn lại cho em, ngủ !"

      Sầm Tử Tranh sững sờ, mất lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, hành động này của là có ý gì?

      Chuẩn bị buông tha cho hay là ... tiếp tục?

      " giúp em đắp chăn lại, có nghe thấy ?"

      Cung Quý Dương rống lên tiếng, đôi tay nắm lại chặt cố nén dục vọng trào dâng trong người.

      Trước giờ Sầm Tử Tranh chưa từng thấy Cung Quý Dương tức giận đến vậy, đôi mắt vẫn còn vương lệ, hoảng loạn ngồi dậy mặc áo ngủ vào rồi nhanh chóng chui vào trong chăn, đắp kín từ chân đến đầu.

      Nhìn nằm giường dùng chăn bọc kín mình như bánh chưng, Cung Quý Dương định bước đến vươn tay ra lại vội rụt về.

      Đầu ngón tay vẫn còn vương lại mùi hương của tóc , dáng vẻ yếu ớt vô lực lại động lòng người đến thế khiến càng khó bình tĩnh. Cung Quý Dương bực dọc vò mái tóc dày của mình, thở dài tiếng rồi bước nhanh vào phòng tắm.

      Rầm!!! Cửa phòng tắm vang lên tiếng đóng cửa lớn.

      Sầm Tử Tranh ngồi bật dậy ... gương mặt bởi vì những chuyện vừa xảy ra mà phiếm hồng.

      Đàn sợ!

      Vừa nãy đáng sợ, chỉ nhớ đến ánh mắt cuồng dã nhìn chằm chằm của giống như muốn nuốt vào bụng liền phát run. Cả đêm dài ngủ cùng với trong căn phòng, có buông tha cho ?

      Tầm mắt tự chủ được quét qua chiếc gương lớn trong phòng sau đó bị dáng vẻ xộc xệch của mình làm cho hoảng sợ!

      Đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, toàn thân bởi vì hành vi kích tình của vừa nãy mà phớt hồng, cho đến bây giờ mới sâu sắc cảm nhận được sức lực có chút dã man của , thô ráp mà vuốt ve, người giờ vẫn còn lưu lại hơi thở lạnh lùng của ...

      khẽ thở dài tiếng, lần nữa vùi đầu vào trong chăn. Bỏ , nhanh ngủ , bằng đêm dài thế này càng khiến cực kỳ lo sợ.

      Mở vòi sen ở mức lớn nhất, những giọt nước mát lạnh khiến Cung Quý Dương tỉnh táo trở lại, tinh thần cũng sảng khoái hơn, trong đầu chợt thấp thoáng cảnh tượng tám năm trước cùng Sầm Tử Tranh triền miên, đẹp đẽ đến khó quên ...

      nằm dưới thân kìm chế được mà run rẩy, làn da trắng mịn, xúc cảm mãnh liệt, tươi đẹp như loại tơ lụa cao cấp, tiếng rên rỉ cùng hơi thở thơm tho của vang vọng bên tai nghe còn tuyệt vời hơn cả tiếng đàn hát du dương...

      Nước lạnh như băng tưới đầu , Cung Quý Dương rẩy mạnh để những giọt nước bắn khỏi tóc mình, đôi mắt thâm thúy nhìn xuyên qua màn nước nhìn vào trong gương. nhẫn tâm với nhưng lại thể đối xử nhẫn tâm với . Tuy phụ nữ bên cạnh là vô số nhưng vẫn như cũ, vẫn thể quên được những điều tốt đẹp mà mang đến cho !

      ràng là phản bội vì sao lại thể nhẫn tâm khi nhìn thấy những giọt nước mắt của . Thân thể nóng bức cực kỳ khó chịu, xem ra cần nhiều thời gian tắm nước lạnh hơn nghĩ để dập tắt dục vọng của bản thân.

      Rốt cuộc cũng có thể đè nén dục vọng của chính mình xuống, Cung Quý Dương bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Sầm Tử Tranh nằm quay lưng về phía mình, khỏi cười khổ tiếng, Cung Quý Dương lại lần nữa nằm xuống bên cạnh .

      phải là muốn ép buộc làm gì chỉ là muốn ôm vào lòng, để hương thơm và ấm áp của ru vào giấc ngủ dù biết nếu làm như thế có khả năng mất ngủ cả đêm.

      nhàng đặt tay lên eo kéo vào lòng, cảm nhận được thân thể chợt cứng lại, hôn lên vành tai , giọng khôi phục lại dịu dàng như cũ: "Đừng động đậy, chỉ muốn ôm em vậy thôi!"

      Lưng áp vào lồng ngực tinh tráng của , Sầm Tử Tranh chậm rãi mở mắt, dịu dàng thế này so với lúc nãy quả thực là trời vực nhưng điều đó khiến càng sợ hãi, Sầm Tử Tranh chỉ đành để mặc cho ôm lấy mình, để thân hình cao lớn của bao vây lấy thân thể nhắn của mình.

      "Tranh Tranh, bất luận em cự tuyệt bao nhiêu lần cũng khiến em lần nữa, nếu em muốn nhớ lại chuyện của tám năm trước vậy đừng nhắc nữa, chỉ cần em trong những ngày sau này!"

      mái tóc dài của , gương mặt tuấn vùi sâu vào sau gáy , thấp giọng nỉ non.

      Tim Sầm Tử Tranh chợt thắt lại ... hơi thở nóng rực sau gáy khiến cực kì lo lắng ...

      "Ừ, tôi ... vẫn nên nhường lại giường cho thôi!"

      ngồi bật dậy, luống cuống bước xuống giường sau đó chạy nhanh như bay đến bên chiếc đệm đặt dưới thảm, vùi mình dưới tấm chăn đặt đệm.

      Nghe câu này của làm sao có thể để mặc cho ôm mình ngủ chứ? sợ, sợ chính mình lại sa chân vào vũng bùn lần nữa!

      Cung Quý Dương xoay người nhìn vẻ mặt hoang mang của , vô lực mỉm cười, ngoài dự liệu hề có ý muốn đem trở lại giường cũng hề ngăn cản .

      Đêm khuya, đèn tường được tắt bớt, trăng lạnh như nước chiếu nghiêng qua phòng ngủ, chiếu lên hai bóng người ngủ giường và thảm, giống như muốn cười họ bởi vì ai nấy đều ôm tâm riêng ...

      Sầm Tử Tranh vẫn luôn nhắc nhở bản thân được ngủ, cố gắng tỉnh táo nhưng mí mắt càng lúc càng nặng, khiến càng lúc càng chống đỡ nổi mà ngủ quên mất ...

      ngủ say sưa, Sầm Tử Tranh mơ màng cảm giác có đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy mình sau đó cả người bị bao phủ bởi cảm giác mềm mại vô cùng thoải mái ...

      thoải mái!

      Giống như vùi mình chiếc đệm mềm mại, còn có cảm giác ấm áp quen thuộc, hương thơm nhàn nhạt giống như những sợi tơ mềm từng sợi từng sợi bao vây lấy , hệt như lớp vỏ bảo vệ khiến cảm thấy cực kỳ an toàn.

      "Ưm ..." Bất giác rên khẽ tiếng, thân thể càng dựa sát vào nơi ấn áp và an toàn kia, giống như đứa trẻ, yên tĩnh ngủ tiếp ...

      Sầm Tử Tranh có giấc mơ đẹp, trong giấc mơ có biển hoa lớn, còn có người đàn ông cao lớn lẳng lặng đứng trong biển hoa, nụ cười mặt người đàn ông đó ấm áp như ánh mặt trời khiến cảm động đến muốn khóc, càng vui vẻ đến muốn kêu lên to ...

      Người đàn ông kia là Cung Quý Dương sao? Trong giấc mộng có cách nào suy nghĩ được nhiều chỉ muốn đôi tay kia ôm lấy mình chặt, đời kiếp cũng buông ra

      khí của buổi sáng sớm tươi mát, cũng thể phân biệt được là mùi hương ấy từ đâu đến, dù sao Sầm Tử Tranh chính là thức giấc trong buổi sáng đầy nắng thế này.

      ‘Ưmmm!’

      vươn vai, duỗi người cái thoải mái, cảm giác thoải mái trước giờ chưa từng có tràn ngập trong mỗi tế bào cơ thể , nhất là khi được ngủ tấm đệm thoải mái như vậy …

      Hử???

      Hình như có gì đó đúng!

      Sầm Tử Tranh chợt ngồi bật dậy, tấm chăn mỏng đắp người bởi vì hành động đột ngột của mà trượt xuống thảm. nhìn xung quanh vòng … sao lại ngủ ở giường được nhỉ?

      Bất giác tầm mắt rơi xuống mảnh giấy dán nơi đầu giường, nghi hoặc trong ánh mắt sau khi nhìn thấy chữ viết cứng cáp mạnh mẽ mảnh giấy đó trở nên phức tạp, trong lòng như có góc nào đó bị mở ra …

      “Tranh Tranh, vai và ngực vẫn luôn sẵn sàng cho em mỗi lúc em muốn dựa vào, nhìn tối qua em ở trong lòng ngủ ngon như thế, tình cảm trong lòng như nước vỡ đê vậy, thể thừa nhận mình trúng độc của em, hơn nữa là trúng độc rất nặng, khó có khả năng tỉnh táo lại… Em trai em sau khi hung hăng đánh trận rời . Bữa sáng làm sẵn, là những món mà em thích ăn nhất, đảm bảo em hài lòng …”

      ***

      Cả buổi sáng mấy chữ mảnh giấy mà Cung Quý Dương để lại vẫn ngừng chập chờn trong đầu Sầm Tử Tranh, mỗi chữ đều như đạo bùa chú vây lấy , khiến phiền não thôi.

      Xem ra người đàn ông này chuẩn bị chiến đấu trường kỳ với rồi. Nghĩ đến đây là lòng Sầm Tử Tranh bắt đầu hoảng hốt, thậm chí lúc làm việc cũng vẫn luôn nghe thấy, nếu như phải tiếng chuông điện thoại là có người gõ cửa phòng làm việc của !

      xuất ảo thính rồi sao? Mình chẳng lẽ lại vì cái tên Cung Quý Dương kia mà thần hồn át thần tính đến mức này?

      sợ mình chống cự nổi trước tấn công của Cung Quý Dương mà bó tay chịu trói, cũng luôn tự hỏi chính mình, còn ? Còn hận ?

      Câu trả lời cuối cùng chính là: còn. Nếu như còn sao lại có phản ứng như vậy?

      Sầm Tử Tranh cười khổ tiếng … Sầm Tử Tranh ơi Sầm Tử Tranh, ngay cả mày còn gạt được chính mình gì là gạt người khác?

      Nhưng mà … phải bảo vệ trái tim mình mới được, thể để nó lần nữa bị Cung Quý Dương tóm lấy, bằng là vạn kiếp bất phục rồi …

      Nghĩ đến đây, Sầm Tử Tranh cố lấy lại tinh thần, những chuyện riêng tư ném lại sau đầu chuẩn bị công tác lúc này điện thoại của lại reo …

      reo …

      Sầm Tử Tranh kinh hãi kêu lên tiếng, tâm trạng vốn trở lại gần như bình thường bởi vì tiếng chuông này mà lại bắt đầu nhiễu loạn. nhấc điện thoại lên, nhìn lướt qua …

      Lần này chắc phải là ảo thính đấy chứ?

      ‘Mẹ?’

      Khi Sầm Tử Tranh nhìn thấy cái tên lên màn hình điện thoại, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc sau đó vội ấn phím: ‘Mẹ, sao mẹ lại gọi điện thoại cho con?’

      ‘Bé cưng à, con đoán xem mẹ ở đâu?’

      Mẹ Sầm Tử Tranh là người Thượng Hải, nhiều năm trước đây bà theo chồng đến Đài Loan nhưng khẩu vẫn còn bị ảnh hưởng bởi tiếng Thượng Hải, đôi phi phát pha chút thổ ngữ.

      ‘Cái gì ở đâu? Đương nhiên là ở Đài Loan rồi. Con còn lạ gì, mẹ thế nào cũng chịu rời khỏi căn nhà cũ ở đó!’

      Giọng của Sầm Tử Tranh ràng pha thêm chút nũng nịu của con khi chuyện với mẹ, nhớ mấy món ăn mà mẹ làm.

      ‘Bé cưng, lần này con đoán sai rồi, mẹ bây giờ ở khách sạn Stewart đối diện với công ty con đấy!’ Có thể dễ dàng nhận ra vui vẻ trong giọng của mẹ .

      ‘Khách sạn Stewart?’

      Sầm Tử Tranh khỏi cảm thấy rất kinh ngạc. Mẹ trước giờ rất tiết kiệm, dù là sau này kiếm được tiền mỗi tháng đều gửi về nhà, hơn nữa con số cũng nhưng mẹ vẫn luôn duy trì tính tiết kiệm của mình.

      Vậy mà hôm nay sao mẹ lại đến đây, hơn nữa còn báo gì cho biết mà lại còn ở khách sạn Stewart chứ? Khách sạn này trước giờ chỉ tiếp những vị khách quý hoặc những nhân vật nổi tiếng, thông thường đều phải có thẻ hội viên mới có thể vào ở, hơn nữa chi phí ở đây cũng cao đến dọa người.

      ‘Mẹ, có là mẹ đến đây ? Sao mẹ lại vào ở khách sạn đó chứ? Mẹ đợi con chút, con đem thẻ hội viên đến cho mẹ!’

      cần đâu, có tên nhóc dẫn chúng ta vào đây rồi, bây giờ chỉ thiếu mỗi con thôi!’ Mẹ của Sầm Tử Tranh hào hứng .

      ‘Tên nhóc? Chúng ta?’ Sầm Tử Tranh hoàn toàn bị lời của mẹ mình làm cho hồ đồ, vội hỏi lại: ‘Cái tên nhóc đó là ai? Với lại, ngoại trừ mẹ ra còn có người khác nữa sao?’

      ‘Đương nhiên là em trai con rồi, còn cái tên nhóc kia hử, con đến biết ngay thôi mà!’

      Bà Sầm Tử Tranh giọng bí mật.

      Đặt điện thoại xuống, Sầm Tử Tranh có chút hoang mang …

      Người mời mẹ và em trai đến khách sạn rốt cuộc là ai chứ? là thần bí mà!

      Chẳng lẽ là …

      Thư Tử Hạo?

      ta từng với muốn đón mẹ qua đây nhưng lúc đó mẹ đồng ý.

      Thôi, cần nghĩ làm gì, xem chẳng phải là biết ngay sao?

      vào khách sạn Stewart, được nhân viên phục vụ dẫn đường, theo tiếng nhạc dìu dặt vang khắp hành lang khách sạn, Sầm Tử Tranh bước lên những bậc thang cuốn, đèn sáng nhấp nháy đến phòng VIP cao cấp ở tầng cao nhất của khách sạn.

      lúc cảm thấy kỳ lạ vì sao mẹ mình lại đến tầng này Sầm Tử Tranh nghe thấy tiếng cười vui vẻ của mẹ, còn có giọng quen thuộc với đến nỗi thể quen thuộc hơn …

      ‘Bác Sầm, thực ra con muốn đến chào hỏi bác từ rất lâu trước đây rồi, nhưng Tranh Tranh con quá xấu xí, sợ rằng bác gặp con rồi ảnh hưởng đến tâm tình của bác.’

      ‘Ai yo, đứa bé này, lời con mới ảnh hưởng đến tâm tình của ta đó. Con cao lớn như vậy, gương mặt lại đẹp trai thế này, lần đầu tiên ta gặp được đứa bé đẹp trai như con đấy nha. lát bé cưng tới, ta phải với nó mới được, có bạn trai ưu tú như vậy vì sao sớm chút mang về cho ta xem chứ!’

      Là Cung Quý Dương!

      Bàn tay Sầm Tử Tranh vừa đưa lên định đẩy cửa vào chợt dừng lại giữa trung, giọng quen thuộc, đầy ma lực kia khiến rét mà run, ngờ Cung Quý Dương lại đón mẹ mình đến đây, hơn nữa còn chuyện vui vẻ như vậy.

      Nhưng để kịp suy nghĩ nhiều, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh lịch gõ cửa, sau đó đẩy cửa phòng ra. Cánh cửa phòng vừa mới mở bức tranh gia đình hài hòa đập vào mắt khiến Sầm Tử Tranh thở nổi.

      Mẹ nét cười đầy mặt, còn ở bên cạnh em trai vui vẻ cười , cùng với Cung Quý Dương ra sức nịnh nọt …

      Nghe tiếng động, ba người ngồi trong phòng cùng lúc hướng tầm mắt về phía cửa …

      ‘Bé cưng, rốt cuộc con cũng đến rồi, mau đến đây ngồi !’

      Khi mẹ của Sầm Tử Tranh nhìn thấy con , mặt lộ ra nét cười hiền hòa, bà vừa vừa vẫy vẫy tay ra hiệu cho đến ngồi bên cạnh Cung Quý Dương.

      Sầm Tử Tranh hoang mang nhìn mẹ mình, xem ra vẫn chưa hoàn hồn lại từ những chấn động mà màn trước mắt này mang đến.

      Mà Cung Quý Dương nở nụ cười quyến rũ thường thấy, xấu xa vẫy tay : ‘Tranh Tranh, đến chỗ này!’

      Hô hấp của Sầm Tử Tranh bắt đầu trở nên gấp gáp, khi hoàn hồn lại chỉ tay về phía Cung Quý Dương, giọng sắc bén : ‘ làm gì vậy? Sao lại ở chỗ này? Với lại mẹ tôi và em trai sao lại cũng ở chỗ này?’

      hỏi liên thanh tràng khiến cho Cung Quý Dương bật cười, khoanh tay trước ngực, giọng bỡn cợt : ‘Tranh Tranh à, lúc mà em hỏi nhiều câu như vậy, em muốn trả lời câu nào trước đây?’

      Đôi mắt đẹp của Sầm Tử Tranh bắt đầu bừng lên lửa giận.

      vừa muốn phát tiết cơn giận biểu tình kích động của bị câu của bà Sầm áp chế.

      ‘Bé cưng à, chắc là con biết đó thôi, đứa bé này rất có lòng nha, chẳng những phái máy bay chuyên dụng đến đón mẹ tới đây, hơn nữa còn chuẩn bị cho mẹ gian phòng lớn, căn phòng đó là đẹp nha, còn có cả hoa viên. chỉ vậy thôi, mà ngay cả em trai con cũng bị điều từ tổng bộ đến, bây giờ ngay cả cảnh sát trưởng cũng phải nhường nó ba phần nha …’

      Sầm Tử Tranh thực còn lời gì để .

      Em trai vừa cười vừa đẩy đến bên cạnh Cung Quý Dương, còn bà Sầm vẫn chưa thôi, vẻ mặt tràn đầy ý cười nhìn Cung Quý Dương, hoàn toàn là dáng vẻ của bà mẹ vợ vô cùng hài lòng với đứa con rể.

      ‘Cung tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi?’ Bà giọng hỏi.

      Cung Quý Dương hơi mỉm cười, cực kỳ lễ phép giúp bà châm tách trà, giọng lễ độ nhưng dấu được nét cao nhã quý khí, trả lời: ‘Bác , xin đừng khách sáo, gọi con là Quý Dương là được rồi, con năm nay 28 tuổi, lớn hơn Tranh Tranh 4 tuổi.’

      Bà Sầm nghe câu trả lời này càng hài lòng hơn, bà vỗ tay, : ‘Hai tuổi này là xứng, Cung tiên … ừm, , Quý Dương, nhìn dáng vẻ của con phải xuất thân tầm thường, cha mẹ con ở nhà làm nghề gì?’

      Tuy đối với đứa con rể tương lai trước mặt này bà cực kỳ hài lòng, vừa nhìn biết thằng bé là người tầm thường, nhưng bà Sầm dù sao cũng là người Thượng Hải, vẫn còn kiêu ngạo và tâm lý ưu sinh của người Thượng Hải, hơn nữa, con của bà dù sao cũng là nhà thiết kế chủ đạo rất được hâm mộ, thương hiệu thời trang mà sáng lập là lựa chọn của rất nhiều tiểu thư, phu nhân nhà giàu. Chính vì vậy, trong suy nghĩ của bà, hoàn toàn có chút tự ti nào mình là người đẳng cấp thấp.

      Sầm Tử Tranh vừa thấy ý đồ của mẹ mình rất lộ liễu, lại có cách nào xen lời vào, khỏi cảm thấy choáng váng.

      Còn Cung Quý Dương vẫn khiêm tốn ung dung trả lời: ‘Cha con chỉ là người làm ăn, bây giờ chỉ ở nhà hưởng phúc, còn mẹ lo việc nội trợ, cuộc sống cũng tương đối phẳng lặng!’

      Sầm Tử Tranh liếc mắt nhìn Cung Quý Dương, lại lần nữa còn lời gì để .

      ăn thực khéo, đem hoàn cảnh nhà mình đến khiêm tốn như vậy.

      ‘Ồ, vậy sao?’

      Bà Sầm nhìn Cung Quý Dương, trong ánh mắt có chút nghi hoặc. Dựa vào trực giác của bà, khi vừa nhìn đến đứa bé này bà cảm thấy bất luận là gia cảnh hay là năng lực cá nhân đều đơn giản!

      ‘Vậy con …’ Bà vừa định hỏi Cung Quý Dương làm gì

      ‘Mẹ, được rồi mà, đừng hỏi nữa, món ăn sắp nguội hết rồi kìa …’ Sầm Tử Tranh vừa vừa nhanh tay gắp thức ăn vào trong chén của bà.

      ‘Haizzz, em với chị này, chị có quen bạn trai cũng đừng có dấu kỹ như vậy, dù sao rể tương lai cũng ưu tú như vậy kia mà!’ Em trai Sầm Tử Tranh xong câu này ánh mắt liền xoay về phía bà Sầm …

      ‘Mẹ, mẹ biết đâu, ngồi đối diện với mẹ đây đâu chỉ là người làm ăn tầm thường, ta là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt đó, Cung thị tài phiệt có thể trong những xí nghiệp lớn mạnh nhất nay, cùng xếp ngang hàng với Lăng thị, Hoàng Phủ và Lãnh thị tài phiệt!’ Cậu , giọng sùng bái.

      vậy sao?’

      Bà Sầm vừa nghe vậy lòng vui như mở hội, ‘Con, đứa bé này tuổi còn trẻ mà có năng lực như vậy nha, à…’ đến đây bà như chợt nghĩ ra điều gì, kêu lên tiếng.

      ‘Mẹ, mẹ sao vậy?’ Sầm Tử Tranh bị bà hù đến giật mình, vội vàng định đứng dậy bước đến.

      Bà Sầm chỉ tay về phía Cung Quý Dương, vẻ mặt kinh ngạc : ‘Con … con là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt sao? Con là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt?’

      Bàn tay chỉ về phía Cung Quý Dương chợt run khẽ, khó nhận ra kích động trong lòng bà Sầm …

      Cung Quý Dương lễ độ gật đầu: ‘Bác , đúng vậy!’

      ‘Ai yo, tốt quá, Cung tiên sinh, con biết đó thôi, những cổ phiếu mà ta mua đều là của quý công ty nha, khó trách sao ta lại cứ cảm giác tên của con quen tai như vậy!’ Bà Sầm vỗ tay lên trán, vui vẻ .

      ‘Bác , người lại quên rồi, người là trưởng bối, gọi con là Quý Dương là được rồi. Chẳng lẽ đến giờ bác vẫn còn xem Quý Dương là người ngoài sao?’ Cung Quý Dương lễ phép .

      Bà Sầm nghe Cung Quý Dương vậy nở nụ cười từ tận đáy lòng, bà : ‘Xem đứa bé này kìa, biết ăn , đương nhiên bác xem con như người trong nhà rồi!’

      Sầm Tử Tranh … lại lần nữa còn gì để .

      ‘Cám ơn thương của bác , để hôm nào con ra lệnh cho nhân viên tự tay xử lý những cổ phiếu của bác , như vậy sau này bác có bất cứ rủi ro nào nữa!’

      Cung Quý Dương lần nữa giúp bà Sầm châm thêm tách trà, lên tiếng.

      ‘Vậy tốt quá, Quý Dương à, là cám ơn con!’ bà Sầm nghe vậy trong lòng càng vui vẻ.

      ‘Bác quá khách sáo rồi, chỉ là chuyện thôi mà!’

      Lúc này Sầm Tử Tranh còn nhịn nổi nữa, vội lên tiếng: ‘Mẹ, từ lúc nào mẹ bắt đầu chơi cổ phiếu vậy?’

      ‘Bé cưng à, mẹ cũng chỉ là nhàn rỗi việc gì làm nên theo bạn bè chơi cho đỡ buồn thôi mà, trước đây chỉ là đánh bậy đánh bạ nhưng bây giờ tốt rồi, có Quý Dương, cổ phiếu của công ty mình thế nào cũng có khả năng khống chế thị trường nhất định!’

      Bà Sầm vừa uống trà vừa
      .
      ‘Mẹ …’ Sầm Tử Tranh cảm thấy hết sức vô lực, chiêu này của Cung Quý Dương quả cực kỳ thâm độc, ràng là nhắm vào sở thích của người khác mà ra tay.

      Bà Sầm buông ly trà tay xuống, nhìn hai người trẻ tuổi ngồi đối diện mình, trong lòng cảm thấy đôi trẻ nhìn thế nào cũng rất xứng đôi, con xinh đẹp tài giỏi còn con rể tương lai tuấn tú lịch , càng xem càng ưa thích.

      ‘À này Quý Dương, con với bé cưng thế nào mà quen biết nhau vậy?’ Bà có chút tò mò hỏi.

      Trong mắt Cung Quý Dương tràn đầy ý cười, vòng tay khoác lên vai Sầm Tử Tranh, cố ý nhìn đến vẻ bất mãn trong mắt , trả lời: ‘Con với Tranh Tranh quen nhau từ lúc học ở đại học Đài Loan, lúc đó con và Tranh Tranh đều là sinh viên trao đổi, khi đó con đối với Tranh Tranh vừa gặp !’

      Sầm Tử Tranh xoay mặt nhìn Cung Quý Dương, thấp giọng hung hăng cảnh cáo : ‘Đủ rồi, Cung Quý Dương, tôi biết rốt cuộc định làm gì nhưng mau dừng những hành động ngu xuẩn của lại !’

      Nhưng đáp lại vẻ giận dữ của là nụ cười sáng lạn của Cung Quý Dương.

      ‘Sinh viên trao đổi à …’ Bà Sầm nghe vậy vội hỏi lại, ‘Con là …’

      Cung Quý Dương mỉm cười: ‘Con là sinh viên trao đổi đến từ đại học Haward!’

      ‘Đại học Haward? Ồ, trường đại học này rất có danh tiếng nha!’ Bà Sầm quả thực cho rằng lần này mình nhặt được vật báu, cười đến thể khép miệng được.

      Trong lòng Sầm Tử Tranh khỏi trận ảm đạm … quá hiểu mẹ mình, mẹ là người sùng bái những người tài cao học rộng điển hình, vừa gặp được người như vậy tâm tình của mẹ liền trở nên siêu cấp tốt, hơn nữa cho rằng chỉ cần là người từng học ở những trường đại học danh tiếng, tương lai nhất định nhân tài.

      Trước tình hình này đoán chắc mẹ mình hoàn toàn đứng về phía Cung Quý Dương, mà Cung Quý Dương cái tên đàn ông đáng ghét này quả thực thành công mua chuộc mẹ , nhưng chỉ có vậy, ngay cả em trai hình như cũng bị mua chuộc mất rồi.

      ‘Mẹ, đừng hỏi nữa mà, mẹ đường sá xa xôi đến đây, đợi lát nữa ăn cơm xong con đưa mẹ về nhà con nha, lâu rồi được gặp mẹ, con nhớ mẹ lắm!’ Sầm Tử Tranh vội vàng lên tiếng chặn lại mẹ mình.

      Bà Sầm nghe vậy ánh mắt đầy thương nhìn con mình: ‘Bé cưng à, cũng là con đúng, người già chỉ mong luôn được ở bên cạnh con cái, lần này mẹ nghĩ thông suốt rồi, nếu đến đây mẹ vội trở về!’

      sao mẹ? Mẹ quyết định ở lại đây rồi sao?’

      mặt Sầm Tử Tranh lập tức lộ ra vẻ vui mừng, trong lòng cực kỳ hưng phấn.

      ‘Đương nhiên rồi, mẹ gạt con làm gì. Với lại mẹ xem qua căn nhà mà Quý Dương mua rồi, mẹ thích lắm nên quyết định ở chỗ đó!’ Bà Sầm hài lòng .

      ‘Mẹ …’ Sầm Tử Tranh cảm thấy cực kỳ khó xử, vội : ‘Thực ra con có thể mua cho mẹ căn nhà tốt hơn mà, mẹ, hay là mẹ đừng ở chỗ đó!’

      ‘Sao vậy?’ Bà Sầm thấy con vui lại chuyện ấp a ấp úng liền đặt đôi đũa xuống bàn, nhìn hai người trẻ tuổi đối diện bằng ánh mắt là lạ.

      ‘Ồ, bác xin đừng hiểu lầm. Tranh Tranh mấy ngày nay giận dỗi với con cho nên mới vậy thôi!’

      Cung Quý Dương vội lên tiếng giải thích với bà Sầm, sau đó xoay về phía Sầm Tử Tranh, thân thiết : ‘Tranh Tranh, đừng giận nữa mà, cũng hy vọng những ngày sau này của bác được thoải mái chút, hơn nữa, em mua hay mua có khác gì đâu, dù sao chúng ta cũng sắp kết hôn rồi mà!’

      ‘Cái gì? Kết hôn?’

      Ngoại trừ Cung Quý Dương ra, Sầm Tử Tranh, bà Sầm và cả em trai đều cùng lúc kinh ngạc kêu lên.

      ‘Cung Quý Dương, điên đủ chưa? Ai là chúng ta sắp kết hôn chứ?’

      Sầm Tử Tranh tức tối trừng mắt nhìn Cung Quý Dương sau đó vội với mẹ mình: ‘Mẹ, đừng tin lời ta , giữa con và ta vốn chẳng có gì cả!’

      đúng nha, chị à, nếu như có gì vậy tối hôm qua sao hai người lại ở cùng với nhau? Hơn nữa còn ngủ chung trong căn phòng.’

      Em trai vò đầu vẻ hiểu hỏi lại.

      ‘Em im miệng cho chị!’

      Sầm Tử Tranh hận thể dán miệng em trai mình lại được. Đáng chết ! Sớm biết em trai trời sinh nhiều chuyện, chuyện gì cũng giữ bí mật được!’

      Trời ạ, thế này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng hết tội rồi.

      Mà bà Sầm chừng như cũng bị chuyện của Cung Quý Dương và con mình dọa đến, bà sững sờ lúc lâu mới giọng hỏi Sầm Tử Tranh: ‘Bé cưng à, con với Quý Dương bây giờ … ở chung sao?’

      Tuy bà biết chuyện của giới trẻ bây giờ mình tiện can thiệp nhưng dù sao cũng là con của bà, còn chưa kết hôn mà ở chung với nhau khiến cho người có tư tưởng truyền thống như bà có chút tiếp nhận nổi.

      ‘Mẹ …con có …’

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 4: Tình duyên nghiệt duyên

      Chương 16: Đánh cuộc (1)

      ‘Bác !’

      Cung Quý Dương vừa vặn lên tiếng ngắt lời Sầm Tử Tranh, buông đôi đũa tay xuống, nâng chiếc khăn ăn nhã nhặn lau miệng, nhất cử nhất động đều mang theo khí phách và tao nhã: ‘Nếu như bác cho phép, cuối năm nay con với Tranh Tranh kết hôn!’

      Sầm Tử Tranh trừng to đôi mắt đẹp sau đó đạp mạnh chân dưới bàn mà đích đến là chân của Cung Quý Dương …

      ‘Ô …’

      Bị đau liền lên tiếng: ‘Tranh Tranh, cũng chỉ là lời thôi mà, em đừng kích động quá như vậy!’

      ‘Kích động?’

      Sầm Tử Tranh gần như nghiến răng : ‘Tôi chỉ hận thể giết ngay tại đây thôi!’

      Nào hay Cung Quý Dương chỉ khẽ nhếch môi, : ‘Em giết rồi ai cưới em đây?’

      …’

      Lửa giận trong mắt Sầm Tử Tranh rất ràng nhưng mẹ và em trai ở đây nên dám quá vọng động.

      Nhưng màn này lọt vào trong mắt bà Sầm lại mang hàm ý khác, nét mặt hài lòng bà nhìn hai người trẻ tuổi “tán tỉnh” nhau: ‘Bé cưng nhà bác chắc là bị bác nuông chiều riết rồi hư, sau này Quý Dương con phải vất vả rồi!’

      ‘Mẹ!’

      bất mãn lên tiếng kháng nghị, trong lòng càng lúc càng chán nản, tiêu rồi, xem ra mẹ hoàn toàn đứng về phía Cung Quý Dương rồi.

      Cung Quý Dương nghe vậy, môi câu lên: ‘ như vậy là bác đồng ý rồi?’

      ‘Đồng ý, đương nhiên là đồng ý rồi. Nghĩ xem, con là đứa bé xuất sắc như vậy, là đốt đèn lồng tìm cũng thấy, bé cưng có con chăm sóc người làm mẹ như bác mãn nguyện lắm rồi!’

      Bà Sầm vội gật đầu , mắt chợt đỏ lên …

      ‘Mẹ, mẹ sao vậy?’

      Sầm Tử Tranh bị vẻ mặt của mẹ mình dọa giật mình, vội bước đến dùng khăn giấy lau nước mắt cho bà, ‘ yên lành sao mẹ lại khóc?’

      Nhìn thấy mắt mẹ hồng hồng, lòng cũng khổ sở theo.

      Bà Sầm trìu mến đưa tay vuốt mái tóc dài của , ánh mắt nhu hòa : ‘Haizzz, mẹ trông ngày trông đêm chính là mong con tìm được người đàn ông vừa ý, hôm nay rốt cuộc cũng để mẹ chờ được rồi, chỉ là … cha con ông ấy … ông ấy đợi được ngày này …’

      đến đây giọng bà nghẹn lại nhưng vẫn cố nén cho nước mắt rơi nữa …

      ‘Mẹ …’

      Sầm Tử Tranh đau lòng vô cùng, biết nên với mẹ thế nào, thừa nhận thể mà thừa nhận mẹ chịu nổi đả kích này.

      Mẹ chỉ là người mẹ bình thường đến thể bình thường hơn, khác gì tất cả những bà mẹ khác đời này, đều hy vọng con trai con mình có kết cuộc tốt đẹp, bây giờ nỡ lòng nào chặt đứt hy vọng của mẹ?

      ‘Quý Dương à …’ Bà Sầm nhìn Cung Quý Dương.

      ‘Bác , xin cứ !’

      Bà Sầm trìu mến nhìn con sau đó nhìn về phía Cung Quý Dương tiếp: ‘Về phần con, đứa bé này, bác rất thích con, bé cưng của bác, nha đầu này từ hôm nay bác giao cho con, con nhất định phải đối xử tốt với nó mới được!’

      ‘Bác , xin người yên tâm!’ nhướng mày, đáy mắt toát ra tia chân thành và nghiêm túc, thần thái đầy tự tin và bá đạo như vị vua.

      ‘Tranh Tranh là đứa con quý mà ta thương nhất đời, ta để cho nó chịu chút uất ức nào!’

      Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Cung Quý Dương bà Sầm khỏi sợ sệt, chừng như bị ánh mắt của làm cho chấn động …

      Qua ngữ điệu và thần thái của người thanh niên này, bà dám khẳng định lòng với con bà.

      Trước phần tình cảm nóng bỏng chút che giấu này, Sầm Tử Tranh chợt biết nên có phản ứng gì mới phải, nhìn Cung Quý Dương, ngây người tại chỗ …

      ta làm gì?

      Chẳng lẽ muốn diễn kịch nữa sao?

      Sắp xếp chỗ nghỉ cho mẹ xong rồi, Sầm Tử Tranh vẻ mặt mệt mỏi dựa vào lưng ghế xe, vừa định đưa tay day day huyệt Thái Dương đau nhức trán có thêm mấy ngón tay ấm áp giúp xoa chỗ đau.

      hoang mang mở mắt ra sau đó chau mày hất tay Cung Quý Dương xuống.

      ‘Nếu như định đưa tôi về công ty tôi tự về!’ Vẻ mặt kiên nhẫn cất lời.

      Cung Quý Dương cười , cúi người giúp cài dây an toàn tiện đà thổi khí bên tai : ‘Sao vậy? Giận sao?’

      co người lại, cố tránh khỏi đôi môi lửa nóng của , lạnh lùng : ‘Căn nhà đó bao nhiêu tiền tôi trả lại cho , coi như tôi mua tặng cho mẹ tôi. Với lại, xin từ đây về sau đừng can thiệp vào chuyện của gia đình tôi nữa!’

      biết mình hôm nay là tức giận hay là kinh ngạc nữa! Cung Quý Dương lần này đúng là đùa quá mức rồi!

      ‘Đây là món quà gặp mặt tặng cho bác , món quà đủ thể tâm ý của vì vậy Tranh Tranh, em đừng quá để ý!’ Cung Quý Dương cười khẽ, chuẩn bị nổ máy xe.

      Phanh!!!

      Sầm Tử Tranh vỗ mạnh tay lên vô lăng, ánh mắt sắc bén nhìn Cung Quý Dương, lạnh giọng : ‘ là muốn thể năng lực của mình trước mặt tôi sao? Hay là thể giàu có của mình? Tôi cho biết, làm vậy thực là rất ngu xuẩn, mẹ tôi tưởng là đó!’

      Tay Cung Quý Dương đổi thế thành vòng qua ôm lấy eo , thèm để ý đến giãy dụa của , ái muội : ‘Tưởng cứ tưởng thôi, đây cũng là kết quả mà muốn mà!’

      Sầm Tử Tranh nghe vậy cơn tức trong lòng càng lớn, lớn tiếng : ‘Tôi rồi, tôi với vĩnh viễn cũng có khả năng, tôi có người trong lòng rồi, xin về sau đừng đến làm phiền tôi và người nhà tôi nữa!’

      Vì có thể thoát khỏi chỉ đành mở to mắt dối!

      Đôi mắt đen của Cung Quý Dương chợt toát lên tia lạnh lùng, nhướng mày , ‘Em có người mình thích rồi? Là ai? Chắc phải là Thư Tử Hạo chứ? có thể đoạt lấy em từ tay ta lần, ngại làm thêm lần nữa đâu!’

      …’ Sầm Tử Tranh tức đến nỗi trọn câu, lúc lâu sau mới lạnh lùng : ‘ trắng ra, cũng chỉ dựa vào giàu có của nhà mình, bây giờ so với nửa năm trước có gì khác nhau? Chẳng qua cũng chỉ là tên ăn bám, nếu có tiền của nhà cũng chẳng làm được cái gì?’

      Cung Quý Dương nghe câu này sắc mặt càng trở nên khó coi …

      ‘Ý của em là sao?’

      Sầm Tử Tranh nhếch môi, từng tiếng : ‘Ý của tôi rất đơn giản, chỉ là tên ăn bám, nếu như có tiền bạc chống lưng, làm được cái gì cả!’

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 4: Tình duyên nghiệt duyên

      Chương 17: Đánh cuộc (2)
      Dịch: Dquynh122

      Cung Quý Dương nhướng mày, ràng câu của Sầm Tử Tranh khơi dậy hứng thú rất lớn cho . lười biếng tựa thân hình cao lớn của mình vào lưng ghế, cười : 'Xem ra ấn tượng mà để lại cho em là rất tệ. Trong mắt em, chẳng qua chỉ là kẻ ăn bám hay tên phá gia chi tử làm được tích gì đúng ?'

      ' Đúng vậy!' Sầm Tử Tranh nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của , lạnh giọng : 'Tôi dám cá, nếu có tiền thể làm được chuyện gì cả!'

      'Ồ!' Cung Quý Dương giận mà cười, 'Xem ra chắc là phải cược với em ván này, bằng em cứ mãi hiểu lầm như vậy cũng tốt lắm đâu!'

      'Tốt thôi! Chuyện này là chính miệng đấy nhá, đến lúc đó đừng có hối hận là được!' Sầm Tử Tranh vẫn chưa hết tức giận, .

      Cung Quý Dương nhún vai, nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực: 'Những lời mà Cung Quý Dương chưa từng có ý định thu về!'

      'Vậy được!' Sầm Tử Tranh suy nghĩ rất nhanh rồi tiếp: 'Thế này , chúng ta đánh cuộc ván. xuất phát từ Bắc Mỹ, đến miền Nam châu Âu sau đó quay lại, chỉ có thể mang theo lộ phí đủ đường, được mang thêm đồng nào nữa. Nếu như có thể hoàn thành chuyến vậy coi như thắng cuộc.'

      Cung Quý Dương suy nghĩ rất nhanh rồi lười nhác : ' đồng ý cược ván này với em, nhưng ... có điều kiện!'

      'Điều kiện gì?' Sầm Tử Tranh ngờ Cung Quý Dương lại nhanh chóng và thoải mái chấp nhận ván cược này như vậy, sửng sốt chút rồi hỏi lại. Thực ra những lời lúc nãy chỉ là do nóng giận nhất thời mà thôi, ngờ tên điên kia lại xem là .

      Thân thể cao lớn của Cung Quý Dương bỗng đổ về phía , 'Nếu như làm được em ... phải trở về bên cạnh !' cười tà, ngữ điệu cực kỳ ái muội.

      ' ...' Theo bản năng Sầm Tử Tranh cố né tránh hơi thở nóng rực phả về phía mình nhưng vô dụng, vòng eo bị đôi tay rắn như hai gọng kìm chế trụ, hoàn toàn thể nhúc nhích.

      ' cầu của quá đáng!' Sầm Tử Tranh trừng .

      'Lần cá cược này được lập cơ sở hoàn toàn bất bình đẳng, vì thế cho rằng đề xuất của quá đáng đến mức nào!' Cung Quý Dương ý cười tràn ra cả khoé mắt, .

      'Tôi đồng ý!' Sầm Tử Tranh lạnh lùng cự tuyệt.

      Cung Quý Dương nghe vậy mặt càng đưa sát mặt , rồi đặt nụ hôn nóng rực lên chiếc gáy trắng như tuyết, nụ hôn chớp nhoáng khiến cho cả người Sầm Tử Tranh khẽ run ...

      'Tranh Tranh à ...' Giọng trầm ấm của cất lên, mang theo vô vàn âu yếm, 'Em đừng quên là người làm ăn, trước khi có bất kì quyết định nào cũng phải suy nghĩ đến lợi ích trước . sở dĩ muốn cùng em cược ván này hoàn toàn là vì muốn có được em lần nữa!'

      'Cung Quý Dương, cũng quá tự tin rồi đó!' Sầm Tử Tranh ảo não , có cảm giác như mình vừa đào hố để tự nhảy vào vậy.

      'Tự tin dù sao cũng tốt hơn nhiều so với tự ti. Dù sao trong từ điển của Cung Quý Dương, từ trước đến giờ đều chưa từng có bốn chữ " đánh mà lui". Riêng với em ... luôn chấp nhất như vậy!'

      Môi Cung Quý Dương khẽ câu lên đường cong, ngồi thẳng dậy, khởi động xe, lái .

      Sầm Tử Tranh sửng sốt nhìn Cung Quý Dương, lời của nhất thời khiến mờ mịt. Người đàn ông này ... rốt cuộc nghĩ gì chứ?

      Ngày hôm sau, Cung Quý Dương bắt đầu thực cuộc cá cược giữa hai người. mang theo nhiều tiền lắm, ngoài ra chỉ có chiếc máy ảnh, theo lời chính là đến nơi nào cũng chụp lại ảnh để làm bằng chứng.

      Cuộc sống của Sầm Tử Tranh trở lại tĩnh lặng như trước, chỉ có điều, mỗi lần trở về nhà nhìn thấy hành lý và quần áo mà Cung Quý Dương để lại, hiểu sao trong lòng lại dậy lên cảm giác buồn bã mơ hồ.

      Trong lòng có chút rầu rĩ, lại có chút khổ sở, chẳng lẽ ... đó chính là tương tư sao?

      !

      thể nào!

      sao lại có cảm giác tương tư được chứ?

      nực cười!

      Hãy để tất cả khôi phục lại như bình thường , lúc này dám suy nghĩ quá nhiều. Buổi trình diễn thời trang càng lúc càng đến gần, phải lấy lại tinh thần tập trung vào công việc mới được

      Nhưng mà ...

      Có phải lần này hơi quá đáng rồi ?

      Muốn Cung Quý Dương người phân tiền từ châu Mỹ sang đến châu Âu rồi quay trở lại, cuộc cá cược này có phải là quá lớn rồi ?

      Bàn tay cầm bút của Sầm Tử Tranh lại dừng lại lần nữa. Lỡ như ... lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?

      Lòng loạn! Nhất thời chợt có suy nghĩ, hay là hủy bỏ cuộc cá cược này!

      muốn trở thành hung thủ giết người dù là gián tiếp nha!

      Nghĩ là làm, Sầm Tử Tranh lập tức nhấc điện thoại lên, nhấn số sau đó khẩn trương chờ điện thoại kết nối.

      Điện thoại reo lên mấy hồi rốt cuộc cũng có người tiếp.

      'Hi ...' Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy rất vui, vội vàng lên tiếng ...

      'Xin chào!' Đầu bên kia truyền đến giọng của .

      Hả???

      Số điện thoại này phải là số của Cung Quý Dương sao? Sao lại có nào nghe chứ?

      'Xin chào? Xin hỏi tìm Cung tiên sinh sao?' Đầu bên kia vẫn là giọng nữ, mà lễ phép hỏi.

      'À ... ừm ... Đúng vậy. Số này ... phải là số điện thoại của ta sao?' Sầm Tử Tranh điều tiết lại tâm tình của mình, ngập ngừng lên tiếng hỏi.

      'Đúng vậy. Đây là số của Cung tiên sinh. Tôi là thư ký của tổng giám đốc. Bởi vì mấy ngày gần đây Cung tiên sinh đến công ty nên các cuộc gọi đến số máy của ngài ấy đều được chuyển đến phòng thư ký. Xin hỏi tìm Cung tiên sinh có chuyện gì gấp ạ?' cực kỳ lễ độ giải thích.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Quyển 4: Tình duyên nghiệt duyên
      Chương 18: cơn sóng tình khác (1)
      Dịch: Dquynh122

      'Ồ, có gì, cám ơn!' Sầm Tử Tranh vội trả lời rồi ngắt điện thoại.

      Xem ra Cung Quý Dương thực nghiêm túc thực cuộc cá cược, hơn nữa điện thoại cũng mang theo!

      Trong lòng Sầm Tử Tranh khỏi sợ run.

      Mình sao thế này? ta muốn thực cuộc cá cược là chuyện của ta, có liên quan gì đến mình đâu mà phải lo lắng chứ!

      Chừng như nhận ra chính mình quá để tâm đến Cung Quý Dương, cực kỳ ảo não vội điều tiết lại tâm trạng, tập trung tinh thần xem xét những văn kiện có liên quan đến buổi trình diễn.

      Thời gian từng giây từng phút lặng lẽ trôi ... Sáng đến trưa, trưa lại đến tối, mãi đến khi gió đêm thổi lạnh từng cơn ...

      Sầm Tử Tranh là người cuồng công việc điển hình, có lúc vì quá mải mê công tác mà ba bữa ăn cũng thường bỏ qua, cho đến khi bụng đói kêu vang ngẩng lên nhìn mới phát trời tối.

      lúc chuẩn bị hoàn tất những việc cuối cùng chợt mùi thơm thoang thoảng ập đến khiến Sầm Tử Tranh ngẩng vội đầu lên nhìn.

      người đàn ông cao lớn mỉm cười đứng ngay cửa nhìn , ánh mắt tràn đầy tình ý, tay cầm bó hoa lớn còn tay kia kéo chiếc va ly.

      'Tử Hạo?' Khi Sầm Tử Tranh nhìn bóng người mới đến, nở nụ cười hiền hoà, cất tiếng gọi.

      'Đoá hoa đẹp nhất dành tặng cho thiên sứ xinh đẹp nhất!' đưa bó hoa cho , những bông hoa đẹp càng làm nổi bật gương mặt xinh đẹp của Sầm Tử Tranh.

      'Cám ơn!' Sầm Tử Tranh đưa tay nhận bó hoa, mỉm cười hỏi: ' vừa xuống máy bay sao?'

      Thư Tử Hạo gật đầu, 'Ừ. Ở bên đó chán lắm, cũng may là xong. Rốt cuộc cũng có thể toàn tâm toàn ý cho nghiệp thiết kế của mình rồi.'

      Sầm Tử Tranh cười khẽ: ' nha, đúng là sống trong phúc mà biết phúc. biết có bao nhiêu nhà thiết kế muốn được tham gia cuộc thi giành giải thưởng lớn này nhưng chỉ vì đủ tư cách nên phải đứng ở ngoài cuộc ? nên biết thỏa mãn chứ!'

      'Nếu như có lần sau nhất định tham gia.' Thư Tử Hạo giọng kiên định.

      'Tại sao chứ? phải biết rất là đề cử này đối với danh tiếng của nhà thiết kế quan trọng đến mức nào sao?'

      mặt Sầm Tử Tranh lộ vẻ khó hiểu, giải thưởng lớn này có biết bao nhiêu nhà thiết kế muốn tham gia mà được vậy mà Thư Tử Hạo này dường như có chút hứng thú nào.

      Thư Tử Hạo nhìn Sầm Tử Tranh, trong đôi mắt đen phát ra tia dị thường, chậm rãi : 'Bởi vì chịu đủ những ngày phải sống xa em rồi, Tử Tranh, những ngày này đối với là khổ sở, mỗi ngày hình bóng em đều quẩn quanh trong đầu ...'

      'Tử Hạo ...'

      ' Được rồi được rồi, biết em là em chưa sẵn sàng cho cuộc tình mới, chỉ là than thở tí thôi ...' Thư Tử Hạo thông minh thấy bầu khí ngượng ngùng liền vội chuyển đề tài: ' muộn thế này rồi, chắc là em cả ngày chưa ăn gì, thôi, mời em ăn bữa ngon!'

      Sầm Tử Tranh ngượng ngùng cười: 'Tử Hạo, hôm nay phải là em mời ăn cơm mới đúng, coi như là tẩy trần cho !'

      'Ồ' Thư Tử Hạo sảng khoái cười, 'Vậy phải "bóc lột" em bữa lớn mới được!'

      Hai người vừa cười vừa rời khỏi văn phòng!

      ****

      Ánh sáng hiền hoà soi rọi khung cảnh tao nhã của nhà hàng, mỗi ngọn đèn thủy tinh đều chiếu ra ánh sáng mê người.

      'Ừm, nhớ bít tết của nhà hàng này, Tử Tranh em biết đó thôi, mấy ngày ở bên đó tham gia cuộc thi, muốn ăn nhất chính là món bít tết của nhà hàng này, đáng tiếc là chỉ có thể tưởng niệm hương vị của nó. là tội nghiệp nha!'

      Thư Tử Hạo cẩn thận cắt bít tết thành từng miếng rồi đẩy đĩa đến trước mặt Sầm Tử Tranh, vừa cười vừa .

      'Đường đường là nhà thiết kế quyền uy ngờ lại dẻo miệng đến vậy!' Sầm Tử Tranh tao nhã hớp ngụm rượu đỏ, giọng trêu chọc.

      Thư Tử Hạo cố tình làm ra vẻ kinh ngạc: 'Làm ơn Tranh Tranh, nhà thiết kế cũng là người mà!'

      Sầm Tử Tranh mỉm cười, rồi như nhớ ra điều gì lại nâng cốc lên: 'Đúng rồi, em còn chưa chúc mừng , giải thưởng lớn kỳ này độc chiếm nha, đúng là làm người ta hâm mộ chết mất!'

      Thư Tử Hạo cũng nâng cốc lên, hai chiếc cốc thủy tinh xinh đẹp chạm khẽ vào nhau vang lên tiếng thanh thúy, cố tình làm ra vẻ oán giận : 'Tử Tranh, em từ lúc nào học người ta châm chọc người khác vậy? Nếu như phải vì bước phát triển thương hiệu tiếp theo lười để ý mấy cuộc thi này. Vậy mà em còn dám cười ?'

      ‘Em nào dám cười nhạo ? Em đều là lời lòng mà!' Sầm Tử Tranh cực kỳ nghiêm túc .

      Thư Tử Hạo cười, lắc đầu .

      Đúng lúc này quản lý của nhà hàng chợt tiến đến nhã nhặn : 'Thực xin lỗi, làm phiền hai vị dùng bữa!'

      'Quản lý, có chuyện gì sao?' Thư Tử Hạo ngạc nhiên hỏi lại.

      Quản lý nhà hàng khẽ mỉm cười: 'Là thế này, tin tức hai vị ở đây dùng cơm hiểu sao giới truyền thông lại biết, giờ có rất nhiều ký giả tụ tập trước nhà hàng, vì vậy tôi đến đây nhắc nhở hai vị tiếng, lát nữa dùng bữa xong hai vị nên ra bằng cửa sau!'

      Sầm Tử Tranh nghe vậy, thở phào hơi nhõm: 'Quản lý, cám ơn . Nếu nhắc nhở lát nữa chúng tôi nhất định bị những ký giả đó làm phiền chết.'

      'Chỉ là chuyện thôi. Hai vị xin cứ tự nhiên, tôi làm phiền nữa!' Quản lý xong liền rời .

      Thư Tử Hạo hơi hé rèm cửa nhìn ra ngoài ...

      'Ký giả quả nhiên đến ít nhưng kỳ lạ, hôm nay sao lại có nhiều ký giả đến thế chứ? Giới thiết kế thời trang cũng được truyền thông quan tâm mấy, sao hôm nay họ lại rầm rộ thế này?' nghi hoặc thấp giọng hỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :