Chương 3: Tình duyên nghiệt duyên
Đoạn 5: Trở thành bà chủ nhà (1)
Sầm Tử Tranh cảm thấy cổ họng bị thắt chặt- —— lòng bị chấn động đau đớn, cũng bị nhéo cho nhức nhối.
hiểu tại sao mình lại nằm ngoan ngoãn dưới thân như vậy, để nghe loại người như nỉ non giống như nhân tình ——
ta mình như vậy ư?
Nếu như vậy, tại sao lúc đầu còn muốn bức mình vào con đường cùng?
"Tranh Tranh. . . . . ."
Cung Quý Dương ngẩng đầu nhìn đôi mắt phủ lớp sương mù dày đặc động lòng người của Sầm Tử Tranh, thâm tình : "Để cho chúng ta bắt đầu lại lần nữa được ? muốn em ở bên cạnh , làm người phụ nữ của Cung Quý Dương như trước đây!"
Giọng của tràn đầy mê hoặc cùng tình mị, tựa như loại rượu ngon tỏa hương thơm ra bốn phía, từ từ mở ra mặt trí mạng của nó.
Trái tim dần dần siết chặt ——
Hô hấp của Sầm Tử Tranh bắt đầu thay đổi, có chút dồn dập, kinh ngạc nhìn Cung Quý Dương, giống như muốn nhìn thấu sâu thẳm nội tâm , vậy mà vừa giương mắt lên, lại bị thâm tình kinh người trong đôi mắt dọa cho sợ.
"Tôi……….tôi rồi, tôi phải…………."
"Tranh Tranh, nhìn !"
Cung Quý Dương đột ngột cắt đứt câu hoảng loạn của Sầm Tử Tranh, càng thêm ngăn cản hành động muốn di dời mắt của , giọng nghiêm túc ra lệnh. Sầm Tử Tranh thể khống chế, lại nhìn Cung Quý Dương, ánh mắt hoảng hốt biết phải làm sao, thừa nhận, vừa rồi mình bị lời của thôi miên, muốn trốn tránh lại phát mình bị hãm sâu trong bùn lầy từ sớm rồi.
"Tranh Tranh, em nhất định vẫn còn , nếu em lẩn tránh như vậy!" đầy thâm tình, giọng trầm thấp thoảng qua chút phiền muộn.
"Tôi có!"
Sầm Tử Tranh cảm thấy trái tim mình rơi xuống càng sâu, phản bác theo bản năng: "Tôi , tôi còn , còn !"
Cung Quý Dương nghe xong, giận quá hóa cười ——
"Tranh Tranh, rốt cuộc em thừa nhận biết !"
câu , nghe xong Sầm Tử Tranh nhất thời cả kinh, thế mới biết, mình lại vô thức rơi vào cái bẫy mà Cung Quý Dương giăng ra, lửa giận đột nhiên dâng lên, dùng toàn lực đẩy Cung Quý Dương dịch ra chút, sau đó lách người sang bên cạnh .
"Bất kể là tôi có thừa nhận hay thừa nhận, chúng ta cũng thể ở cùng nhau, mong về sau đừng quấn lấy tôi nữa!" chống lưng lên cửa, cảnh giác .
" như vậy, em còn nữa?"
Cung Quý Dương vòng hai tay ra sau người, bên môi gợi lên nụ cười khiến người ta nhìn thấu.
"Đúng vậy! Tôi rất , tôi còn nữa, tất cả những việc qua, hay những chuyện chúng ta có lúc trước, tôi đều muốn nhắc tới, cũng hy vọng nhớ lại quá khứ!" Sầm Tử Tranh tuyệt tình.
"Vậy em ai?"
Cung Quý Dương đột nhiên hỏi ra câu như vậy, nụ cười khuôn mặt dần dần trở nên đông lạnh ——
"Là người đàn ông đêm đó đưa em về?"
"Đúng sao?"
Sầm Tử Tranh bất mãn hất cằm lên, nhìn khiêu khích.
"Chậc chậc ——"
Cung Quý Dương lại có tức giận như trong tưởng tượng, trái lại, thong thả : "Nếu đúng như điều tra, ta chẳng qua cũng chỉ là thầy giáo của em thôi, hoặc cùng lắm cũng chỉ là bạn bè hơn kém, theo được biết, ta cũng chẳng có chút tình ý gì với em!"
Sầm Tử Tranh nghe xong, khuôn mặt lập tức mảng hồng mảng trắng, loại cảm giác bị người ta nhìn thấu khiến vô cùng khó chịu ——
" còn điều tra tôi?"
Lửa giận trong đôi mắt , giống như ngọn lửa xinh đẹp, sung mãn khiến đàn ông khó có thể quên được sức hút của nó.
"Tại sao thể?"
Cung Quý Dương liền vuốt tay, trong vẻ lười biếng có hống hách bá đạo cùng cuồng ngạo.
"Cung Quý Dương, —— quá đáng!"
Sầm Tử Tranh giận đến tái mặt: "Dựa vào cái gì mà làm như vậy?"
"Dựa vào việc em!"
Cung Quý Dương thong thả đáp lời …….., dễ dàng nghe ra, trong giọng có chút nhạo báng.
"Tôi !" Sầm Tử Tranh lại nhấn mạnh lần nữa.
Người đàn ông này nghe hiểu được tiếng người sao? rất rồi mà.
Cung Quý Dương lười biếng cười tiếng, cố chấp mà bá đạo: " cứ muốn em !"
ngước mắt kinh hãi, thở hổn hển, đôi mắt đen trong suốt theo chiếc cổ thon dài của , đường cong đẹp đẽ nơi cằm, lên đôi môi mỏng cười như cười…………….
Nhìn thẳng, trực diện vào đôi mắt nhuốm tà khí của ——
Dưới ánh đèn chói lọi, đôi mắt Cung Quý Dương sâu thẳm, tựa như ngập lụt trong luồng sắc màu kì lạ, trong con ngươi giống như có hai dòng suối chảy………
Sầm Tử Tranh nhất thời cảm thấy đầu óc trở nên mê man, vì vậy liền lùi người ra ngoài cửa, : "OK, tôi tranh cãi với nữa, nhưng phải nhớ cho kỹ, tôi chẳng có chút hứng thú nào với loại trò chơi nhàm chán này của ! muốn ở đây cũng được, trả tiền thuê phòng!"
Cung Quý Dương cười như ác ma, giương cao giọng dễ nghe: "Trả tiền thuê phòng? Được, thành vấn đề!"
"Bệnh thần kinh!"
Sầm Tử Tranh đóng sập cửa ra ngoài, lo sợ, mình ở chỗ này thêm giây nữa thôi, trái tim chịu đựng nổi mà vỡ tan tành.
Tia nước từ vòi hoa sen tóe ra, mang theo sức mạnh ấm áp, trượt xuống dọc bả vai trơn bóng của Sầm Tử Tranh, phác họa cơ thể ngọc ngà, hoàn mỹ với làn da trắng như mỡ của , mái tóc dài bị nước làm ướt, dính vào da thịt như tuyết, chẳng qua là đứng ngơ ngẩn dưới vòi hoa sen, hy vọng có thể nhờ dòng chảy của nước, làm tiêu tan nỗi buồn bực trong lòng.
Vừa rồi mình phát điên gì chứ, lại còn đồng ý cho ta sống trong nhà của mình?
Mọi thứ tối nay tới quá đột ngột, bất ngờ đến độ gần như khiến ứng phó kịp, mà người đàn ông Cung Quý Dương này, ràng cũng quá am hiểu tâm lý phụ nữ , càng trốn tránh, ta càng tấn công, cho đến khi bức còn đường nào để lui, phải thỏa hiệp, ta mới dừng tay!
còn có thể lại ta sao? Còn muốn lại tin tưởng ta sao? Những điều ta vừa với , tin tưởng được bao nhiêu đây?
Chương 3: Tình duyên nghiệt duyên
Đoạn 5: Trở thành bà chủ nhà (2)
loạt câu hỏi làm cho càng thêm rối rắm, mà thái độ của Cung Quý Dương lại càng khiến cho biết phải làm thế nào, Cung Quý Dương trời sinh là người mạnh mẽ, có loại trực giác kiếm ăn tàn bạo của dã thú, đối diện với con mồi nhìn trúng, tuyệt đối buông tay, nếu như cần thiết, kể cả là đối thủ cạnh tranh ta cũng nuốt chung vào bụng, rất dễ nhận ra, bây giờ ta xem mình là con mồi!
Bây giờ, kích động đưa ra quyết định đó, cuộc sống say này phải chung sống như thế nào đây?
Nghĩ tới đây, tâm tình càng trở nên phiền não cực kỳ, vậy mà, tiếng kêu kinh hãi của đàn ông, lại làm cho bừng tỉnh hoàn toàn ——
Tiếng kêu này là ——
Vẻ mặt Sầm Tử Tranh kinh hãi, liền lau vội người, khoác chiếc áo choàng tắm xong ra ngoài!
Quả nhiên, vừa mới ra, liền nhìn thấy em trai với vẻ mặt căng thẳng đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ, tay chỉ vào Cung Quý Dương, ấp a ấp úng ——
Lúc cậu ta nhìn thấy Sầm Tử Tranh mặc áo choàng tắm chạy ra, cặp mắt trừng lớn càng kinh hãi hơn ——
"Các người —— các người ——"
Cậu lắp ba lắp bắp, cuối cùng phun ra câu: "Chị, tại sao người đàn ông hoang dã này lại ở chỗ của chị?"
Thiếu chút nữa Sầm Tử Tranh đạp vào đầu cho cậu cái, người đàn ông hoang dã? Cậu ta đúng là giỏi tưởng tượng?
"Hi, cảnh sát quèn, chú nhận ra sao?"
Cung Quý Dương ngược lại, vẻ mặt xem kịch vui, lười biếng lên tiếng hỏi.
Cậu em trai lại đưa mắt chuyển lên người Cung Quý Dương lần nữa, sau khi nhìn kỹ xong, kinh ngạc thốt lên ——
"Tên trộm xe?"
Sau khi cậu xong, liền phát đúng, lập tức đính chính:”A, phải, là Cung tiên sinh!”
“Bingo! bây giờ phải là tên trộm xe nữa,mà là kẻ trộm tim rồi!”
Cung Quý Dương đứng dậy, tầm mắt rơi người Sầm Tử Tranh, nhận thấy hoảng sợ trong lòng, theo bản năng lui về phía sau.
Những lời này của Cung Quý Dương khiến cho cậu em khó hiểu, cậu lên tiếng hỏi:”Trộm tim? Trộm tim gì cơ?”
Trông bộ dạng giống như kẻ ngốc!
“Đủ rồi!”
Sầm Tử Tranh đột nhiên bắn ra 1 câu cắt đứt câu nghi vấn của em trai, giống như sợ cậu nhìn ra chút gì đó, có chút tự nhiên giải thích:”À, ấy chỉ ở tạm đây tối nay thôi, đúng rồi, sao em lại đến đây?”
Cậu em trai gãi gãi đầu:”Vừa xử lý vụ án ngang qua đây, vốn định qua chị lánh nạn 1 đêm, ai dè…”
“Hả----“
Sầm Tử Tranh nghe xong, mất tự nhiên vừa có khuôn mặt,đột nhiên chuyển sang sáng ngời:”Em có thể ngủ ở đây nha!”
Có em trai ở đây, tối nay cũng cần phải bất tiện như vậy!
“Nhưng mà, làm thế rất ảnh hưởng đến chị, ngủ phòng khách lại thoải mái, em thấy, em nên thôi!”
Cậu em trai nhún nhún vai , ra cậu rất hiểu tại sao Cung tiên sinh này lại ở trong nhà của chị.
“Aizzz, em đừng mà, em có thể---“
“Chú có thể ngủ ở phòng khách!”
Cung Quý Dương cười cắt ngang câu của Sầm Tử Tranh, trực tiếp đáp lời em trai .
“Cái gì?” Sầm Tử Tranh cả kinh!
chưa bao giờ thấy có người khách trọ nào biết xấu hổ như vậy, chỉ chiếm đoạt phòng ngủ chính, bức phải ra ngoài phòng khách, bây giờ lại còn để cho và em trai chen chúc nhau trong 1 phòng ư? Đúng là quá đáng mà!
Mà em trai của Sầm Tử Tranh cũng bội phần hiểu, nhưng cậu ta lại hiểu sang 1 hàm ý khác!
Cung tiên sinh này, phải là thích đàn ông đó chứ?
Tuy ta khôi ngôi tuấn tú đến độ đàn ông cũng phải ghen tỵ, nhưng cậu tuyệt đối sinh ra thứ tình có sắc thái khác thường với ta nha!
Cậu đích thị là đứa con trai ngoan ngoãn có xu hướng bình thường!
Cung Quý Dương Nhìn thấy bộ dáng hai chị em mắt to trừng mắt , đôi mắt đen lấp láy, chớp sáng ánh hào quang đẹp mắt, đến bên cạnh Sầm Tử Tranh, bàn tay công khai ôm chiếc eo của , nụ cười mặt càng thêm sâu, có 1 loại ấm áp như tẩm gió xuân, vậy mà, giấu nổi tia mưu mô chợt lóe sáng rồi biến mất trong đáy mắt.
“Ý của là, em có thể ngủ trong khách, và chị em ngủ trong phòng chính!”
“Hả?”
Hai chị em cùng kêu lên sợ hãi.
“ lẽ …hai người….” Cậu em trai lại trong tình trạng lắp bắp.
Còn Sầm Tử Tranh nhìn Cung Quý Dương với vẻ mặt tức giận, giống như chỉ trích hành vi vừa rồi của !
“ ra, và chị em tốt lên từ lâu rồi!”
Đến cuối câu, càng ghì chặt hơn
Bầu khí đột nhiên trở nên vô cùng mập mờ…
“Hả? Chị đây là sao?”
Trong giọng của cậu em trai tràn ngập kinh ngạc cùng khó hiểu, tại sao cậu lại hề nghe thấy chị nhắc tớ chuyện này chứ?
“Cung Quý Dương, gì thế hả?” Sầm Tử Tranh ngẩng đầu nhìn , cắn răng nghiến lợi khẽ .
Cung Quý Dương Cười ha ha, bàn tay ấm áp đặt chiếc eo của , bấm vào da thịt , đưa đôi môi đến gần , hơi thở đục ngầu, phun vào tai , trêu chọc mẫn cảm của …
“ lẽ em muốn để cho em trai em ngộ nhận, em là tùy tiện sao? Tùy tiện tìm đàn ông về nhà?”
Hả?
Sầm Tử Tranh Bị câu này của Cung Quý Dương làm cho nghẹn lại
Đúng vậy, nếu như như thế, nhất định thằng ngốc nghếch này nghĩ nhiều , thậm chí hiểu lầm hết chuyện tối nay, nghiêm trọng hơn chính là có thể nó thêm mắm thêm muối vào cho mẹ nghe!
khó tưởng tượng ra được, khi ấy mẹ lao tới như tên lửa, sau đó là cho mình 1 chương trình học về việc phụ nữ phải giữ mình trong sạch!
Nghĩ tới đây, da đầu của liền bắt đầu tê dại!
Cung Quý Dương Thấy Sầm Tử Tranh phản kháng nữa, biết thỏa hiệp, vì vậy nụ cười mặt càng thêm rạng rỡ, nhìn em trai :”Đêm nay chú cứ ngủ ở đây, cần gì cứ bảo , Tranh Tranh vô tâm, ấy suy tính nhiều chuyện được chu toàn cho lắm!”
chân thành thâm tình của , quả thực làm chấn kinh em trai Sầm Tử Tranh, cậu nhìn Cung Quý Dương mang theo tia sùng bái, khỏi than thầm, người đàn ông này đúng là rất hiểu chị mình!
Mà Sầm Tử Tranh nghe xong rất thoải mái, cau mày, đây là nhà của mình nha, người kia chỉ đổi khách thành chủ, lại còn khua chân múa tay ở đây giống như ông chủ, đúng là quá đáng!
Chương 3: Tình duyên nghiệt duyên
Đoạn 6: Đêm mị hoặc (1)
Vô cùng căng thẳng níu chặt cổ áo choàng tắm của mình, Sầm Tử Tranh cương quyết chờ ở cửa phòng tắm, giống như con thỏ , chỉ sợ con quái vật từ bên trong lao ra, vẻ mặt tập trung cao độ.
Sầm Tử Tranh khỏi ảo não, đồ người mình, nhìn thế nào cũng giống như con mồi đưa vào miệng sói, tại sao lại mặc thành cái bộ dạng này chứ?
Để tránh Cung Quý Dương, đem hết quần áo của mình ra phòng khách, bây giờ em trai ngủ ở phòng khách, thể qua đấy lấy được.
Xem ra mình chỉ có thể cẩn thận hơn chút thôi, người đàn ông này, tỉ mỉ sắp đặt vở kịch này, nhất định là có mục đích của ta.
Ôm nỗi lo sợ bất an trong lòng, Sầm Tử Tranh cuộn tròn người vào góc giường, thể thừa nhận, chiếc giường lớn Cung Quý Dương mới thay, rất thoải mái, khiến có kích động muốn vui vui vẻ vẻ ngủ giấc, nhưng mà ——
suy nghĩ, bên kia phòng tắm chợt truyền đến thanh của tiếng mở cửa, Sầm Tử Tranh đột nhiên cả kinh, sau khi co rúm người lại cái, vội vàng nằm thẳng cẳng nhắm mắt giả vờ ngủ say.
A Di Đà Phật, ông trời, Chúa Jesus, Ngọc Hoàng đại đế, Quan thế Bồ Tát cứu khổ cứu nạn……….
niệm thầm tên của tất cả các vị thần mình biết lượt trong lòng, hi vọng bọn họ có thể phù hộ cho mình bình an vô vượt qua đêm nay.
Đèn tường tối như vậy, người kia phát ra mình giả vờ ngủ , hẳn là cũng nhìn ra mình hơi run run vì bất an chứ.
Đúng là chết tiệt! có chút tức giận, mình thế nhưng lại sợ ta như vậy!
"Tranh Tranh, nhanh như vậy ngủ rồi sao?" Giọng trầm thấp, độc thoại mình.
Nhìn chiếc đệm được chuẩn bị sẵn mặt thảm, Cung Quý Dương nhếch môi cười, trực tiếp qua chiếc đệm.
Xoay người lên giường, thân mật ôm , bàn tay linh hoạt, quen thuộc, bắt đầu trêu chọc chiếc váy ngủ mềm mại, thoải mái của , biết an phận, tàn phá bừa bãi cơ thể hấp dẫn , tinh xảo của .
Trong lòng Sầm Tử Tranh chợt lạnh. ta quả nhiên thành !
Vốn định giả vờ ngủ đến cùng, nhưng càng lúc càng trêu chọc quá đáng, cùng với việc di chuyển mở rộng phạm vi. Động tình khiến thể giả vờ ngủ được nữa.
“Soạt”, tiếng, Sầm Tử Tranh ngồi bật dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt xét hỏi mang theo độ nóng tựa như có thể đả thương người, nhìn thẳng Cung Quý Dương!
nhìn sao, vừa nhìn suýt nữa kêu lên sợ hãi!
Chỉ thấy bên hông là chiếc khăn tắm to màu trắng, vì vừa mới tắm xong, nơi lồng ngực màu lúa mì của , từng giọt nước trong suốt xuống, tản ra hơi nóng mê hoặc, mái tóc có chút xốc xếch, phần tóc trước trán cũng hơi ẩm ướt.
Chẳng biết tại sao, trái tim Sầm Tử Tranh đập rộn lên, chân tóc ẩm ướt rơi xuống đôi mắt bất cần, đen như mực, trong lúc đó lại che giấu nổi ham muốn, đối với nóng bỏng của phụ nữ, đàn ông rất khó có thể tự kiềm chế được dục vọng!
Đèn tường màu vàng nhạt chiếu xuống, càng lộ hơn vẻ tuấn, mị của Cung Quý Dương, mà , dưới chiếc váy ngủ thoáng mát, để lộ ra bả vai trắng như mỡ đông, khiến cho bầu khí trong căn phòng trở nên vô cùng mập mờ, thể chịu nổi!
Sầm Tử Tranh Bất giác kéo chăn lên che kín mình, mặc dù biết hành động lúc này chỉ là dư thừa, phí công.
“Này, .. nhìn thấy chiếc đệm dưới đất chứ, đêm nay được vượt ranh giới, .. chỉ có thể ngủ ở dưới đất!” vất vả mới tìm lại được giọng của mình, căng thẳng mà cảnh giác nhìn .
Cung Quý Dương Nghe xong, lại giương lên kiểu cười trước sau như , lấn người tiến lên 1 bước, Sầm Tử Tranh liền dịch lùi vào góc giường, giống như bất mãn vì sợ mình như vậy, dừng lại, giọng chế nhạo:”Nếu như khăng khăng muốn ngủ giường cùng với em sao?”
“ đừng có mơ!”
Sầm Tử Tranh Thở hổn hển, bày ra tất cả cảnh giác của bản thân, giương bung bạt kiếm giống như 1 con nhím .
“Em đừng quên, em trở thành người phụ nữ của từ lâu rồi!”
Cung Quý Dương Nhìn thấy bộ dạng của giống như đề phòng kẻ địch, trong lòng khỏi khó chịu 1 hồi, buông ra câu thô lỗ, có chút kiềm chế được.
“Suỵt!”
Sầm Tử Tranh Cảm thấy da đầu tê dại trận, đặt ngón tay lên môi, sau đó vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía cửa phòng.
“ làm gì mà lớn tiếng như vậy? lẽ muốn để em trai tôi nghe thấy sao?”
Tuy rằng, hiệu quả cách của căn nhà trọ này rất tốt, nhưng Sầm Tử Tranh cũng dám mạo hiểm, cũng dám bảo đảm, nếu như đêm nay có xảy ra chuyện gì để em trai biết được, nó có lại thêm mắm thêm muối gì đó trước mặt mẹ!
Tất cả lo lắng trong lòng đều bị Cung Quý Dương nhìn thấy, ngược lại, tiếp tục áp sát nữa, mà xoay người đến ngồi xuống chiếc ghế đệm ở vị trí khác trong phòng, thích thú nhìn Sầm Tử Tranh.
“Qua đây!” chậm rãi lên tiếng, trong giọng lười biếng, có chút cấp bách, bá đạo ra lệnh.
“Tôi….tại sao tôi phải nghe lời ?”
Sầm Tử Tranh biết mình thế nào, đối mặt với 1 Cung Quý Dương như vậy, lòng lại hốt hoảng chịu nổi, là do gian vốn yên tĩnh, đột nhiên tăng thêm 1 người sao?
Hay là, hơi thở của , so với 8 năm trước, càng thêm nguy hiểm và cương quyết hơn?
Cung Quý Dương Nhìn về phía , đôi mắt tối đen dần dần trở nên thâm trầm, bầu khí trong căn phòng tràn đầy hơi thở ấm áp của , làm cho hận thể hung hăng ôm vào trong lòng, cho nên, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho thái độ trốn tránh này của đây?
“Nếu như em muốn để cho em trai em nghe thấy được chút gì, ngoan ngoãn qua đây!” quăng ra 1 câu nhanh chậm, cũng tin cho vào khuôn phép!
Quả nhiên, Sầm Tử Tranh nghe được câu này, mặt tái . ta đúng là kẻ lợi hại, vài câu ngắn ngủi làm cho mình bó tay.
Mang theo vẻ mặt cùng miễn cưỡng, chậm rãi rời khỏi giường về phía , não bộ đông đặc vì khẩn trương, theo mỗi bước đến gần, tim của đập càng nhanh.
hơi xoay mặt , tránh nhìn , tuy từng có quan hệ xác thịt với người đàn ông này, nhưng vẫn xấu hổ khi thấy chỉ khoác người vẻn vẹn 1 chiếc khăn tắm màu trắng.
Last edited by a moderator: 14/6/15