1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 3: Gặp lại
      Chương 8: Ai là tình nhân của ai (5)

      Editor: Ngon gio nho

      " ——" Ngải Mễ ngờ Ngải Ân Hà có thể diễn kịch được như vậy, quả so với xuất thân được đào tạo chính quy còn chuyên nghiệp hơn.

      "Quý Dương, đừng nghe ta nhảm, ta ràng ám chỉ em hại ta! ta là tự nhảy xuống đó!" càng thêm nóng ruột, hơn nữa còn bước vội lên phía trước, kéo cánh tay Cung Quý Dương: "Quý Dương, phải tin em, nhất định phải tin em!"

      "Đủ rồi!"

      Cung Quý Dương còn nhịn được nữa, lạnh lùng rút cánh tay bị Ngải Mễ kéo ra, giọng mang theo chút cảm tình nào:

      "Tôi biết chuyện này là thế nào, trước tiên em cứ về , tôi bảo tài xế đưa em về."

      "Quý Dương, thà rằng tin tưởng ta? muốn em phải chứng minh thế nào mới tin em đây ——" Ngải Mễ vẻ mặt vẫn cam lòng.

      mặt Cung Quý Dương kiên nhẫn càng thêm ràng, vừa định lên tiếng, lại bị Ngải Ân Hà nhàng cắt ngang ——

      " Quý Dương, thôi , tình huống lúc ấy tương đối hỗn loạn, em nghĩ tiểu thư Ngải Mễ cũng ý thức được, em cũng sao rồi, phải sao?"

      Tia sáng vung vẩy trong mắt Ngải Ân Hà nhàng, nhu hòa, giống như ánh trăng mông lung mà đẹp đẽ.

      Ngải Mễ gắt gao nắm chặt tay —— người phụ này quả nhiên có lớp vỏ bọc ngoài, hôm nay rốt cuộc cũng lĩnh hội được điều này!

      Nhưng mà —— chính là Ngải Mễ, phải là người phụ nữ có thể tùy tiện quật ngã!

      Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc hiếm có của Cung Quý Dương, Ngải Mễ thông minh nghe theo lời , hung dữ lườm trộm Ngải Ân Hà vùi trong ngực Cung Quý Dương mấy cái, hận chết ta! Hại ăn trộm gà được còn mất thêm nắm gạo, món nợ này nhất định phải đòi lại đủ.

      Cánh cửa bị Ngải Mễ giận dữ đóng lại ——

      Mà trong đôi mắt của Ngải Ân Hà, nụ cười sắc sảo được giấu nhẹm ——

      Người phụ nữ này đúng là ngực to não , thế mà còn muốn nhảy xuống hồ bơi để hãm hại mình, làm cho Quý Dương chú ý, ta cũng mở mắt to ra nhìn xem là ai chứ, đường đường là thiên kim của Ngải Thị, nếu như có bản lĩnh, làm sao có thể trở thành vợ chưa cưới của Cung Quý Dương?

      Chỉ bằng loại như Ngải Mễ này mà muốn hãm hại ? liền dùng gậy ông đập lưng ông, lật ngược ván cờ của ta!

      lát sau, Cung Quý Dương nhàng đẩy Ngải Ân Hà vẫn luôn ru rú ở trong ngực mình ra, : "Ân Hà, tại cảm thấy khá hơn chút nào ?"

      "Ừm!"

      Ngải Ân Hà mong manh khẽ gật đầu, ngay sau đó cắn cắn môi : " Quý Dương, em vẫn còn hơi lành lạnh, —— có thể ôm em ?"

      Bộ dáng đáng thương có thể làm tan chảy bất kỳ người đàn ông nào trong thiên hạ.

      ràng là sau đó, Cung Quý Dương cũng giở thói phong tình ra, chỉ đứng dậy, bàn tay đỡ người , để nằm xuống ——

      "Em rơi xuống nước bị lạnh là điều rất bình thường, đêm nay ở lại đây nghỉ ngơi cho tốt, bảo quản gia nấu chút canh gừng cho em, ngày mai ổn thôi! Có chuyện gì —— ngày mai rồi !"

      xong, đắp kín chăn lại cho Ngải Ân Hà, xoay người chuẩn bị rời , mặc dù rất muốn biết Ngải Ân Hà định chuyện gì về Tử Tranh với , nhưng dẫu sao cơ thể cũng khỏe, hơn nữa còn do chính người phụ nữ dẫn về gây ra, cho nên trong lòng tự nhiên có chút tình cảm kiểu áy náy! (Aizzzzzzzzzz, ứ hiểu, tưởng ý nghĩ ra rồi chứ nhể :’(

      " Quý Dương ——"

      Nằm ở giường Ngải Ân Hà vừa thấy Cung Quý Dương xoay người sắp rời , vẻ mặt lập tức chấn động, vội vã xoay người ra khỏi giường, chạy đến phía sau, ôm lấy !

      "Ân Hà?" Cơ thể Cung Quý Dương cứng lại, hơi quay đầu, nhưng nhìn thấy chút nào vẻ mặt hay ánh mắt của .

      "Muộn rồi, em nghỉ ngơi !"

      " —— Quý Dương, —— có phải rất ghét em ?"

      Giọng Ngải Ân Hà mềm mỏng, khuôn mặt nhắn cũng nhàng dán vào khoảng lưng rộng lớn của , cảm thụ mùi hương long đản từ người .

      "Ân Hà, rồi, trong mắt em mãi là em thân thương, sao có thể ghét em được?" Cung Quý Dương khó nhận ra mềm mại, thơm mát sau lưng.

      Ngải Ân Hà dần dần buông lơi cánh tay, đáy mắt chỉ còn mảng đơn ——

      " như thế, tại sao dám quay đầu lại nhìn em?"

      Giọng của đầy ai oán, ngay sau đó, từ sau lưng Cung Quý Dương liền truyền đến hồi những tiếng sột soạt ——

      Cung Quý Dương quay đầu, ánh mắt đột nhiên kinh hãi!

      Chỉ thấy Ngải Ân Hà vẻ mặt bi thương, chán nản, trút bỏ chiếc áo sơ mi nam vừa mới được thay ra ——

      Áo sơ mi rơi xuống đất, dáng người đẹp đẽ lộ ra nguyên vẹn trong mắt Cung Quý Dương.

      Da thị trắng nõn, đẹp đẽ dưới ánh trăng, tản ra quyến rũ nữ tính, chỗ đẫy đà, no đủ trong khí khẽ run rẩy, giống như mời mọc nhấm nháp.

      "Ân Hà, em ——"

      Cung Quý Dương từ từ nhắm mắt lại, ánh mắt từ chối nhưng ngăn chặn được nhịp tim đập nhanh cùng mưa rền gió dữ của Ngải Ân Hà

      nhanh lao vào ngực , khuôn mặt nhắn giương lên chờ đợi: " Quý Dương……… Em là người của rồi, phải sao? Tối nay, xin em, có được ?"

      Giọng mềm ngọt mà chan chứa khiến cho đàn ông phải điên cuồng suy đoán, tưởng tượng, vậy mà lọt vào trong tai Cung Quý Dương lại thành kinh hãi vạn phần!

      "Ân Hà!"

      khẽ kéo cơ thể ra, nhìn vào mắt : " có lỗi với em, năm đó, những mạnh mẽ cướp trong trắng của em, lại còn khiến cho người em rời bỏ em, bây giờ, là em trừng phạt , có phải ?"

      Ngải Ân Hà nghe xong, ra sức lắc đầu : ", , phải, Quý Dương, biết , chính là vì hành động của , mới làm cho em biết được lòng mình, người em chính là ——"

      xong, giọng lại nghẹn ngào, trong hốc mắt, nước mắt chảy ra liên tục, ngừng………..

      " Quý Dương, em bận tâm có bao nhiêu phụ nữ, em chỉ muốn là người phụ nữ của …….."

      vừa , vừa tiến đến, kiễng chân hôn lên môi ………

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Quyển3: Gặp lại
      Chương 9: Đùa gì thế?

      Editor: Ngon gio nho

      Cơ thể lại lần nữa bị Cung Quý Dương đẩy ra ——

      "Ân Hà, biết mình có lỗi với em, nhưng mà, thứ lỗi thể đụng vào em được!"

      Giọng của chắc như đinh đóng cột, đối mặt với *** của phái nữ đầy đặn mà đẹp đẽ, thế nhưng lại giống như Liễu Hạ Huệ (*), ngồi vào trong lòng mà vẫn loạn.

      (*) Ý là bậc chính nhân quân tử, gần người đẹp vẫn giữ được tâm chân chính.

      (Liễu Hạ Huệ, nổi tiếng là bậc chính nhân quân tử. Truyện xưa kể, hôm Liễu Hạ Huệ dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người ta rồi ôm vào lòng để ta hết lạnh, mà trong lòng hề có chút tà tâm).

      "Tại sao? Tại sao có thể đụng vào những người phụ nữ khác, còn riêng em lại thể?" Tâm tình Ngải Ân Hà kích động, lớn tiếng la ầm lên, cảm giác nhục nhã tự nhiên nảy sinh trong lòng!

      Vẻ mặt Cung Quý Dương trở nên nghiêm túc, lại lộ ra chút vô lực ——

      " cho rằng, mình hàng đêm sênh ca (ý như ăn chơi trụy lạc đó) là có thể quên được hết thảy, nhưng mà, khi Tử Tranh lại lần nữa xuất trước mặt , biết, mình chỉ tự dối mình, dối người mà thôi, những người phụ nữ kia chẳng qua cũng biến thành cái bóng, mùi vị của ấy do chính tưởng tượng ra. Ân Hà, vẫn luôn coi em là em , em phải là Tử Tranh, cũng muốn biến em thành thế thân của ấy!"

      Ngải Ân Hà ngừng lui về phía sau, thoáng cái ngồi giường, bi thương, lặng lẽ rành rành mặt. tiếp tục tiến lên quấn lấy Cung Quý Dương nữa, mà xót xa ngồi tại chỗ, ôm bắp đùi thon dài, mái tóc dài xõa xuống, vẻ mềm yếu, xinh đẹp của , giống hệt như nàng tiên trong tranh vẽ.

      Cung Quý Dương nhìn thấy bộ dạng này của , trong lòng tự nhiên khó chịu, cho cùng nếu có chuyện phát sinh ngoài ý muốn trước kia, vẫn mãi là hai người bạn tốt giấu giếm nhau điều gì. Từ đến lớn, Cung Quý Dương đều xem như người em tri kỷ của mình, mà cũng luôn dựa dẫm vào người trai này.

      còn nhớ bộ dạng lúc mới biết lần đầu, mừng rỡ chạy đến lén cho nghe. Lúc ấy vẫn còn rất , vẫn là học sinh trung học cơ sở, bị ra vẻ người lớn dạy dỗ cho trận, tức giận chia tay cậu bé trai kia; cũng nhớ lúc thành tích thi của được tốt, lén lút sửa điểm bài thi cho , kết quả bị giáo viên phát , xử phạt cả hai…….

      người giống như em như vậy, làm sao thoáng cái mình rồi đây?

      "Ân Hà ——"

      Cung Quý Dương khẽ thở dài cái, nhặt quần áo ở đất lên, ngồi xuống cạnh , giúp mặc áo vào giống như người trai——

      " nghĩ, hiểu cảm giác của em, chẳng qua em quen dựa dẫm vào mà cho nó thành tình . Ân Hà, hãy tin , em tìm được người đàn ông lòng em, chỉ có điều —— người đàn ông đó phải là ——"

      Lời Cung Quý Dương còn chưa hết, Ngải Ân Hà giữ ngay bàn tay to của , bất ngờ kéo nó chụp lên vùng đầy đặn, đẫy đà của mình ——

      " Quý Dương, cảm nhận được sao? Em còn là hiểu chuyện đó nữa, em trưởng thành, mà cơ thể em cũng còn non trẻ nữa, phải tám năm trước đây biết rồi sao?" Giọng vội vàng, bàn tay bé giữ chặt gắt gao bàn tay của Cung Quý Dương, chịu buông lỏng chút nào.

      Lần này Cung Quý Dương hất nó ra ngay, mà để mặc cho Ngải Ân Hà lôi kéo bàn tay to của mình chạy thân thể mê người của . Dưới tay , nụ hồng mê người đứng sững bất khuất, còn lại nhìn chớp mắt vào mắt .

      Trong lòng Ngải Ân Hà vô cùng kích động, kéo tay Cung Quý Dương trượt xuống, đường thẳng đến giữa hai chân trắng như mỡ đông của ——

      biết người đàn ông này luôn có dục vọng kinh người, sau khi nhìn thấy vẻ mặt còn phản kháng nữa của , biết mình thành công!

      " Quý Dương, em. . . . . ."

      Giọng thủ thỉ tràn đầy hấp dẫn, thân thể từ từ giương cao lên, nửa quỳ xuống giường, đôi môi mềm mại, dịu dàng quét qua vành tai vẫn luôn nhạy cảm của ——

      nhàng buông bàn tay to lớn của ra, thử tiến thêm bước, để chủ động đến, thế mà ——

      Cung Quý Dương lại vẫn hề nhúc nhích!

      " Quý Dương!" Ngải Ân Hà thất kinh, lập tức dừng lại, nhìn !

      Tại sao lại điên cuồng hành động giống như trong suy nghĩ của mình?

      Cung Quý Dương ngược lại, đối với phản ứng của lại hề có chút giật mình nào, chỉ khẽ cười tiếng, bàn tay đặt bả vai , : "Em cũng thử rồi, đối với em —— có hứng thú!"

      "!" Ngải Ân Hà nghe được điều này, tựa như nghe thấy câu chuyện nực cười nhất đời!

      chỉ biết, trong tình người đàn ông cũng chỉ là động vật cảm tính, sao còn có thể chọn lựa người nữa đây?

      Cung Quý Dương hề nhúc nhích, lại lần nữa mặc áo sơ mi vào giúp , xong : "Có lẽ phải là người đàn ông thành công, kể từ sau khi Tử Tranh xuất , liền còn bất kỳ chút hứng thú nào với những người phụ nữ khác!"

      Ngải Ân Hà cảm thấy tim mình gần như vỡ nát, vết thương to từ trong trái tim bung ra………

      Sau khi giấu kín nỗi sỉ nhục to lớn, cùng nỗi phẫn hận trong lòng lại, rút cuộc khuôn mặt nhắn của cũng lên nụ cười nhợt nhạt……….

      " Quý Dương, em vui mừng thay cho Tử Tranh!"

      thay đổi bất thình lình làm cho Cung Quý Dương thoáng chút ngập ngừng, tựa như cảm thấy, những lời này được ra từ trong miệng của Ngải Ân Hà rất kỳ quái vậy.

      Ngải Ân Hà đột nhiên cười tiếng, sau đó tự cài cúc áo chỉnh tề vào, : "Uổng phí dẫn dụ như vậy. Sa vào rồi, mới vừa nãy em chỉ thử dò xét thôi, đừng có với em, cho là đó?"

      "Ân Hà, em ——" Cung Quý Dương càng thêm hiểu.

      Ngải Ân Hà che miệng cười : " sai, nhiều năm như vậy, em quen với tồn tại của , lúc trước cũng hận đoạt toàn bộ hạnh phúc của mình, nhưng mà —— giống như , em vẫn chỉ có thể xem trai, nhất là sau khi Tử Tranh lại xuất lần nữa, em càng xác định tâm ý của mình, chỉ là —— muốn thử xem chút, rốt cuộc có phải chung tình với Tử Tranh hay thôi!"

      "Em ——"

      Cung Quý Dương đột nhiên đứng dậy, ngay sau đó, cười khổ cái xong, : "Em, cái con nha đầu này, loại đùa giỡn này cũng có thể làm ra?"

      "Ai bảo khiến em phải đau lòng như vậy chứ!"

      Ngải Ân Hà mặt tươi cười, ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng nỗi phẫn hận đến khác thường. Đùa giỡn sao? đâu chỉ có đùa giỡn đơn giản như vậy?

      "Tốt tốt!"

      mặt Cung Quý Dương cũng lộ ra nụ cười được giải thoát, vội vàng làm tư thế xin đầu hàng : "Được rồi, em Ân Hà, thấy bộ dáng em sinh khí dồi dào là yên tâm rồi, em có thể cho biết mục đích em tới được rồi chứ?"

      Mặc dù, luôn luôn tồn tại quyến luyến của những người phụ nữ khi Cung Quý Dương có người phụ nữ khác có bản lĩnh làm khuynh đảo tâm hồn, trong lúc đó, có những hục hặc lẫn nhau cùng với cuộc tranh giành người tình, cũng chả bõ tìm hiểu, vì vậy, sao có thể dễ dàng nghi ngờ Ngải Ân Hà này đây?
      Last edited by a moderator: 17/4/15

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Quyển 3: Gặp lại
      Chương 10: Người phụ nữ da mặt dày

      Editor: Ngon gio nho

      Sau khi Ngải Ân Hà nghe thấy Cung Quý Dương hỏi như vậy, vẻ mặt khôi phục lại bình tĩnh như trước ——

      " Quý Dương, ra em luôn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Tử Tranh gặp chúng ta, lại giống như hề quen biết? phải ấy xảy ra chuyện gì? Hoặc là —— mất trí nhớ chứ?" Giọng tràn ngập khẩn trương.

      Cung Quý Dương nghe xong liền lộ ra vẻ chán chường, ngồi vắt hai chân lên nhau, ánh mắt tràn đầy suy tư: "Nguyên nhân cụ thể cũng lắm, nhưng có thể khẳng định điều, ấy cố tình lẩn tránh, chứ phải là mất trí nhớ!"

      Ngải Ân Hà nhìn Cung Quý Dương, sau khi thu lại ghen tỵ trong ánh mắt, giọng :

      " Quý Dương, xem, có phải ấy biết quan hệ của chúng ta? ra, mấy ngày nay em rất muốn gặp ấy, muốn giải thích với ấy chút, thông tin Cung Thị và Ngải Thị sắp sửa làm thông gia là điều thể giấu giếm được ấy!"

      Cung Quý Dương ngẩng đầu, nhìn vào cặp mắt sáng long lanh của Ngải Ân Hà, bất thình lình hỏi câu: "Ân Hà, rất muốn biết, lúc trước vì sao em lại đồng ý chuyện hôn này?"

      Ánh mắt Ngải Ân Hà dần dần ảm đạm xuống, cắn cắn môi hồng, cố tỏ ra dáng vẻ của người bị thương, lát sau, mới : " Quý Dương, ra………. ra………."

      " ra cái gì?" Cung Quý Dương hỏi lại.

      dũng cảm ngước mắt lên nhìn , thở dài cái, : " ra vừa rồi em dối, nhiều năm như vậy, em phát ra mình , phải là tình cảm giữa và em, mà là tình cảm giữa nam và nữ!"

      Vẻ mặt Cung Quý Dương hơi biến đổi.

      Ngải Ân Hà nhìn thấy ánh mắt của , lập tức bổ sung: " Quý Dương, đừng hiểu lầm, ra ý của em là, nếu như Tử Tranh vẫn tiếp tục xuất , em tình nguyện ở bên cạnh làm cái bóng của ấy, nhưng mà —— ấy xuất , điều này chứng tỏ duyên phận giữa ấy chưa hết, vào Tử Tranh vốn là đôi do trời đất tạo thành, cho dù em rất , nhưng em cũng đành lòng chia rẽ!"

      "Ân Hà. . . . . ."

      Ngải Ân Hà "hiểu biết rộng lượng" ra sức để lại ấn tượng tốt trong lòng Cung Quý Dương, cứ như vậy, Cung Quý Dương ngược lại, càng cảm thấy đau lòng hơn.

      "Cám ơn em, Ân Hà!"

      Ngải Ân Hà cười dịu dàng: "Em mới ngốc nghếch như vậy đâu, biết rất Tử Tranh, mới muốn tranh giành, nhưng mà ——"

      tới đây, sắc mặt của dần dần trở nên nghiêm trọng……

      Mà Cung Quý Dương cũng biết muốn gì, gì, nhưng sắc mặt dần dần trở nên nặng nề.

      " Quý Dương ——"

      Ngải Ân Hà nhân tiện như là nhắc nhở : " cũng biết sức khỏe của bác Cung gần đây được tốt, nếu như đòi hủy hôn, như vậy chừng bệnh tim của bác ấy có thể tái phát, em lo bác ấy…………."

      cố ý dừng lại tiếp nữa, thông minh như , dĩ nhiên biết nửa câu bỏ lửng hiệu quả nhận được như thế nào.

      Cung Quý Dương đương nhiên hiểu rất sức khỏe của mẹ mình, năm đó sau khi bà nghe thấy và Sầm Tử Tranh nhau, tức giận quá nằm thẳng cẳng giường bệnh, suýt chút nữa về chầu trời, lần này nếu như lại làm bừa, nhất định khiến cho chuyện lớn hơn nữa.

      "Ân Hà, đầu tiên rất cám ơn em suy nghĩ cho và Tử Tranh như vậy, nhiều năm trôi qua, tưởng rằng mình có thể quên ấy, nhưng khi ấy lại xuất trước mắt , biết cả đời này mình buông tay, còn về mẹ bên kia, nghĩ biện pháp làm cho bà hiểu, chỉ có điều làm khó cho em rồi, để em phải mang danh hiệu có - vị hôn thê của Cung Thị, nhưng cố gắng làm sáng tỏ chuyện này!"

      " Quý Dương, Tử Tranh cũng là bạn tốt của em, có thể nhìn thấy hai người hạnh phúc là niềm vui lớn nhất của em…………"

      mặt Ngải Ân Hà mang theo nụ cười yếu ớt, mê người, nhưng trong lòng lại cười lạnh, u ám bất giác dâng cao.

      Cái tôi muốn đâu chỉ là danh hiệu? Tôi còn muốn danh phận, danh phận cơ!

      Nếu tám năm trước tôi có thể chia rẽ hai người lần, vậy tôi cũng có thể chia rẽ được lần thứ hai, thứ ba!

      ******

      Rút cuộc Sầm Tử Tranh cũng có cảm giác mình có thể sống qua những ngày thanh tịnh, kề từ sau khi Ngải Mễ kia bị từ chối, ngay sau đó Cung Quý Dương cũng biến mất luôn, chắc hẳn an ủi người đẹp rồi!

      Vừa tắm rửa xong liền nhào người lên ghế sofa, vốn tâm trạng thoải mái, nghĩ đến Cung Quý Dương đột nhiên lòng tối sầm lại.

      Thôi, cần nghĩ đến ta nữa!

      Sầm Tử Tranh tiện tay bật TV lên!

      Màn hình TV mở ra, thế mà chết tử tế cũng xong, màn hình lên khuôn mặt phụ nữ quen thuộc, ngay sau đó, giọng ỏn ẻn, mềm mỏng của ta truyền ra.

      Ngải Mễ!

      Là người phụ nữ Sầm Tử Tranh thích thấy!

      Mà lúc này, kênh vừa bật lại vừa vặn phát tin tức giải trí.

      "Tiểu thư Ngải Mễ, theo như lời đồn, giải thưởng lớn người mẫu Văn Kim năm nay, nhất định thuộc về , xin hỏi có phải hay trong này dàn xếp kết quả?" phóng viên đưa ra vấn đề sắc bén.

      Ngải Mễ với bộ dạng toàn thân giản dị, rất dễ nhận ra hành động ra ngoài mua sắm của thu hút chú ý của đông đảo cánh phóng viên.

      "Tôi nghĩ những người quan tâm đến cuộc so tài này biết tính chuyên nghiệp của nó, cho nên tôi hiểu, dàn xếp kết quả là ám chỉ điều gì!"

      cười phản bác lại thẳng thừng lời của phóng viên.

      Ngải Mễ còn chưa dứt lời, phóng viên khác liền lên tiếng: "Đương nhiên là ngài Cung Quý Dương – tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt, nghe và ngài ấy thường xuyên qua lại, có phải lần này có thể đoạt giải là có liên quan trực tiếp đến ngài ấy? Hoặc là, chính là trong truyền thuyết được Cung tiên sinh bao dưỡng?"

      Ngải Mễ sau khi nghe như vậy, thế nhưng có chút tức giận nào, mỉm cười đáp: "Có hay , các vị có bản lĩnh như vậy, tự mình điều tra !"

      ngạo mạn của xuyên thẳng qua màn hình chiếu vào trong mắt Sầm Tử Tranh!

      Sầm Tử Tranh vùi mình ghế sofa xem tivi thấy màn như vậy, tay ôm gối hung hăng đập về phía màn hình tivi ——

      Loại người phụ nữ đó, da mặt lại có thể dày đến mức độ này!

      Lúc trước mắt mình đúng là bị mù mới muốn chọn ta, cái gì mà cuộc so tài chuyên nghiệp, giải thưởng lớn chứ, ràng là Cung Quý Dương mua danh hiệu giải nhất tặng cho Ngải Mễ.

      Hôm đó ở trong phòng thử quần áo, chính tai nghe thấy!

      Cung Quý Dương ghê tởm!

      Gặp ta tâm trạng liền vô cùng xấu!

      Thế nhưng lại còn dẫn người phụ nữ khác đến lấy lòng mình?
      Last edited by a moderator: 23/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Quyển 4: Tình duyên nghiệt duyên
      Chương 1: Mạnh mẽ vào ở (1)

      Tình, chân thành chính là như vậy

      Duyên, khéo léo chính là như vậy

      , sâu nặng chính là như vậy

      Ý, nồng đậm chính là như vậy

      Nhưng mà mảnh tình duyên ấy, có bị bụi bặm thời gian che lấp hay

      Khiến cho người nhau thể nhau nữa.

      Khiến cho người hận nhau cũng có cách tranh chấp lại

      Tình duyên

      Hay là nghiệt duyên

      Thời gian thể xoay chuyển, dường như nhìn ra được chân tướng…….

      *****

      Sầm Tử Tranh nắm chặt cổ tay mình, ngón tay thon dài gần như muốn khảm sâu vào tận trong da thịt!

      chán nhìn, tiến lên đột ngột tắt tivi!

      Lúc này đây, cảm thấy chút thanh tịnh duy nhất mình có được cũng bị vấy bẩn, ba từ Cung Quý Dưuơng này, giống như loại vi khuẩn, chỗ nào cũng nhúng tay vào được, phá hỏng hoàn toàn cuộc sống của .

      suy nghĩ, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên ——

      Sầm Tử Tranh theo phản xạ có điều kiện ngồi bật dậy, trời ạ! Đêm hôm khuya khoắt, phải là… phải là Cung Quý Dương chứ?

      Nếu quả là như vậy, đúng là nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến rồi.

      rón ra rón rén tới cửa, tắt hết toàn bộ
      Đèn sau đó vào ô cửa kính, nhờ ánh đèn ở ngoài hành lang, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ----


      Sầm Tử Tranh đột nhiên bụm chặt miệng, mắt lại nhìn người đàn ông sau ô cửa kính, chỉ thấy, giống như cũng nhận ra được Tử Tranh nhìn mình, đột nhiên thè lưỡi với ô cửa kính ---


      “A-----” Sầm Tử Tranh sợ tới mức lập tức chạy trở về chiếc ghế sofa, là Cung Quý Dương!


      Trời a!


      ta quả nhiên như hồn....


      Làm sao đây?


      Nhất định ta biết mình có ở trong nhà, nếu làm mặt quỷ với ô cửa kính!


      lúc Sầm Tử Tranh nghĩ mình nên làm thế nào cho phải, kinh hãi khi nghe thấy tiếng chìa khoá chuyển động truyền tới từ nơi cửa!


      Ngay lập tức, khuôn mặt nhắc của trở nên tái nhợt, đúng vậy, Cung Quý Dương có chìa khoá nhà mình, ta ---- ta định vào!


      Sầm Tử Tranh thở hổn ha hổn hển, đôi mắt sáng như ánh trăng lúc này tràn đầy cảm giấc bất an, nhìn chằm chằm nơi cửa, rút cuộc, khi thấy cửa bị bàn tay to lớn đẩy ra, hi vọng của tan vỡ hoàn toàn!


      đột nhiên đứng dậy, ngực cũng bởi vì kích động mà phập phồng lên xuống.


      “Tách!”


      Cùng với tiếng bật đèn, trong nháy mắt toàn bộ phòng khách được thắp sáng, chiếu sáng thân hình to cao của Cung Quỷ Dương sàn nhà trơn bóng.


      “Hi, Tranh Tranh, em chơi trốn tìm với hả? Chẳng lẽ em quên, có chìa khoá nơi này?” xong, giương lên nụ cười “đáng mê người” trước sau như , khoa trương quơ quơ chiếc chìa khoá trong tay!


      “Ai cho vào đây? ---- cút ra ngoài cho tôi!”


      Sầm Tử Tranh cảm giác tóc dựng đứng hết cả lên, người đàn ông này đúng là âmm hồn bất tán, phải như thế nào mới buông tha cho mình đây hả?”


      Cung Quý Dương sau khi nghe xong, cười xấu xa, khuôn mặt tia tức giận cũng có, ngược lại, chỉ thấy nghiêm túc đưa tay về phía Sầm Tử Tranh, :


      “Trước tiên đừng nhiều như vậy, qua đây giúp chút!”


      xong, xoay người về phía cửa.


      Sầm Tử Tranh bị hành động cùng vẻ mặt khác thường của làm cho hiểu gì cả, tạm thời miễn cưỡng dè nén phần cơn tức giận lại, chạy thình thịch tới, xem rút cuộc làm gì.


      Ai ngờ, lúc Sầm Tử Tranh đứng ở cửa, vẻ mặt khiếp sợ chẳng khác gì nhìn thấy người ngoài hành tinh.


      ----- ------- những thức này------- là thứ đồ quỷ quái gì đây?” kinh ngạc chỉ vào đống đồ gần như chất đầy chỗ cửa, thở phì phò.


      Cung Quý Dương chợt nhíu mày, thủng thỉnh đáp: “Cái gì gọi là thứ đồ quỷ quái hả, đây là hành lý của !”


      Sau khi “tốt bụng” giải thích xong, cắm đầu cắm cổ kéo cái rương hành lý to đùng vào, thậm chí, lúc đến giữa phòng khách, còn đặc biệt khoa trương réo ầm lên:


      “Tranh Tranh, em nên đặt hành lý này ở đâu được? Đặt ở phòng ngủ của hai chúng mình hay đặt ở phòng khách?”


      đợi Sầm Tử Tranh trả lời, liền kéo rương hành lý vào trong phòng ngủ của !


      Sầm Tử Tranh đứng tại chỗ sững sờ lâu, trơ mắt nhìn Cung Quý Dương đặt rương hành lý vào trong phòng ngủ của mình xong, sau đó lại ra, đứng trước mặt , cười híp mắt : “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Giúp đưa những thứ khác vào , qua lại đêm nay lại thức muộn, ngày mai mắt bị thâm quầng đó, ngoan nha!”


      xong, còn đưa tay khẽ vuốt máy cái lên má , sau đó, lại kéo rương hành lý khác vào.


      “A-----“ Rút cuộc, Sầm Tử Tranh cũng bùng nổ thét lên tiếng!


      Nhưng ngay sau đó, liền bị Cung Quý Dương dùng tay chặn lại!


      “Tranh Tranh, hơn nửa đêm rồi đừng có thét, nơi này phải biệt thự của , em như vậy làm nững người hàng xóm hiểu lầm đó!” như .


      “Ưmh----“ Sầm Tử Tranh ra sức lắc đầu, có cách nào chuyện chỉ có thể dùng ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm .


      Cung Quý Dương khẽ cười tiếng: “ buông em ra, em kêu nữa nha, đồng ý ?”


      Sầm Tử Tranh tức giận trợn trừng mắt nhìn gật đầu cái.


      “Ngoan!”


      Cung Quý Dương vừa hôn cái lên trán , vừa buông ra, ngay sau đó lại tiếp tục kéo rương hành lí về phía phòng ngủ của .


      “Bộp ---“ cửa chính đột nhiên bị Sầm Tử Tranh đóng lại, ngay sau đó, chạy nhanh vào phòng ngủ của mình, lại kinh hãi nhìn thấy ----


      gian giường ngủ vốn thuộc về mình, đều bị rải đầy những chiếc áo sơ mi đàn ông, âu phục, quần dài, quần áo thường ngày của Cung Quý Dương, vân vân.... thậm chí còn có --- quần lót khêu gợi.....


      Sầm Tử Tranh vịn tay lên cạnh cửa, nếu làm như vậy, nghi ngờ, nhất định mình té xỉu!


      “Cung Quý Dương --- muốn làm gì?” khó khăn, gian nan, mới nặn ra được câu như vậy từ trong cổ họng của mình!
      Last edited by a moderator: 7/5/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 4: Tình duyên nghiệt duyên
      Chương 1: Mạnh mẽ vào ở (2)

      Cung Quý Dương trái lại chút hoang mang, bộ dáng đổi khách làm chủ, chỉ thấy thoải mái lấy tất cả quần áo của mình ra, sau đó tới trước tủ treo quần áo, đưa tay kéo mở cửa tủ quần áo ra ——

      Sầm Tử Tranh nhất thời cả kinh trong lòng, hai lời, chạy đến trước tủ treo quần áo, chắn trước người Cung Quý Dương:

      "Này, rút cuộc muốn làm gì hả?"

      Cùng lúc hỏi câu này, trong lòng luôn cảm thấy từng cỗ cảm giác bất an như thủy triều tràn ngập trong cơ thể mình!

      Cung Quý Dương trả lời vấn đề của ngay, mà sau khi liếc nhìn số quần áo trong tủ của , khoa trương huýt sáo tiếng, ngay sau đó, bàn tay to chuẩn xác lầm tí nào ném mấy cái váy áo của Sầm Tử Tranh ra ngoài.

      "Đó là quần áo của tôi, tại sao động vào?" đoạt lấy quần áo trong tay Cung Quý Dương, gương mặt kinh hãi cùng bất mãn.

      Cung Quý Dương dùng ngón cái và ngón trỏ khẽ nhón quần áo của lên, vẻ tà mị trước sau như , bá đạo : "Những thứ này em mặc lên người quá lộ liễu, làm sao có thể để cho bạn mình mặc thành cái dạng này!"

      "Này, làm ràng , đây là nhà của tôi, hơn nữa tôi thích mặc gì liên quan gì đến !"

      Sầm Tử Tranh hổn hển xong, chỉ về phía cửa : "Cầm hành lý của ra khỏi nơi đây!"

      lạnh lùng của , ngược lại, khiến cho Cung Quý Dương cúi đầu cười nhạt ——

      Chỉ thấy động tác sắp xếp quần áo trong tay dừng lại, bỗng chốc nằm chiếc giường lớn thoải mái của Sầm Tử Tranh, mang theo tia “ngây thơ chất phác” như mộng ảo, :

      " có ý định , bởi vì từ hôm nay trở muốn ở nơi này!

      Ừhm- cái giường này vẫn rất thoải mái, nhưng nếu lớn hơn chút nữa càng tốt, em hẳn cũng biết luôn thích ngủ giường lớn, nhưng mà sao, mai mua thêm cái nữa!”

      vừa , vừa ra sức vỗ vỗ thử độ mềm mại của chiếc giường, như chuyên gia đánh giá.

      Sầm Tử Tranh cảm thấy hồi tia chớp bổ vào mình, vô cùng khó tin cùng kinh ngạc, ngay sau đó, mặt lửa giận dâng trào:

      “Cung Quý Dương!”

      Tiếng rống dữ dội gần như làm cho cả khu nhà trọ chấn động, sụp đổ :”Tôi mới là chủ nhân của cái nhà này, đừng có đổi khách làm chủ được , tôi cho phép tới đây ở sao?”

      cảm thấy kiên nhẫn của mình sắp sửa mất hết sạch!

      Ai ngờ, Cung Quý Dương sau khi nghe xong, ung dung ngồi dậy, mặt còn nhìn thấy ti cười tà mị, mà ra vẻ nghiêm túc nhìn Sầm Tử Tranh :

      nghĩ rồi, sau này em chính là chủ nhân của !”

      “cái gì? Chủ nhân?”

      câu làm kinh động Sầm Tử Tranh, thiếu chút nữa hồn bay phách tán, làm cái gì chứ, chỉ nghe đàn bà tìm đàn ông làm chủ nhân, làm gì có đấng mày râu biết xấu hổ như vậy, tìm người đàn bà làm chủ nhân?

      “Tôi biết lời điên cuồng gì, cho nên mời ra khỏi nơi đây trước khi tôi báo cảnh sát!”

      Bây giờ Sầm Tử Tranh chẳng còn sức để điên cùng , mấy ngày nữa là ngày triển lãm thời trang quốc tế rồi, cũng muốn bị người đàn ông này làm xáo trộn, rối tinh rối mù lên.

      Cung Quý Dương cà lơ phất phơ :”Đây là quyết định của , cho dù cảnh sát tới cũng !”



      Sầm Tử Tranh có cảm giác mình bị giam hãm trong cái động tối đen, dần dần bị hút sâu vào, chút năng lực phản kháng cũng có.

      Cung Quý Dương nhanh nhẹn đứng thẳng dậy, hai cánh tay lập tức ôm lấy vòng eo nhắn của Sầm Tử Tranh, với tình nồng đậm của mình, hôn lên chiếc cổ mềm mại, trắng như tuyết của , giọng trầm thấp mà gợi cảm:”Tranh Tranh, em chống đối việc ở cùng môt chỗ với như vậy, có phải em sợ ?”

      Sầm Tử Tranh sau khi nghe xong, tâm trạng kích động ngược lại tỉnh táo hơn phân nửa, để mặc cho Cung Quý DƯơng ôm mình, nhưng giọng lại hết dức lạnh lùng:

      “Phương pháp kích tướng của chẳng có bất kỳ tác dụng gì với tôi, mà tôi cũng nuôi nổi cái người đường đường là tổng đám đốc của Cung thị tài phiệt!”

      Cung Quý Dương cố làm ra vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu :

      “Hết cách rồi, trở thành chủ nhân của em được, cũng chỉ có thể để em bao nuôi thôi!”

      Toàn bộ tính nhẫn nại của Sầm Tử Tranh bị làm cho kiệt quệ, hai lời, liền thẳng đến bên cạnh máy điện thoại, cầm điện thoại lên, nghĩa chính ngôn từ (lời lẽ chuẩn mực, ý nghĩa chính đáng) :

      “Cục cảnh sát ạ, tại trong phòng tôi có người mắc bệnh tâm thần, các cho người tới lôi ta giùm!”

      xong, liền cúp điện thoại, thản nhiên nhìn Cung Quý Dương.

      Cung Quý Dương huýt sáo, cho là đúng, lại bắt đầu thu dọn hành lý của mình.

      ngờ tốc độ xử lý của cảnh sát rất nhanh, khi hai cảnh sát chạy tới phòng của Sầm Tử Tranh, cũng vừa lúc Cung Quý Dương thu dọn hành lý xong.

      ta chính là người mắc bệnh tâm thần sao?” người cảnh sát trong đó kinh ngạc chỉ vào Cung Quý Dương hỏi.

      Người mắc bệnh tâm thần ta thấy khá nhiều, lại chưa từng có người nào có thần thái phấn khởi như vậy, hơn nữa

      Cách ăn mặc từ xuống dưới của ,nhìn thế nào cũng giống như người có tiền, làm sao mà biến thành tâm thần được hả? Hơn nữa, người đàn ông này hình như trông rất quen, gặp qua ở đâu rồi phải?

      Sauk hi Sầm Tử Tranh nhìn thấy nghi ngờ trong mắt cảnh sát, rất là khó chịu, giọng lạnh như băng:” Đúng vậy, người đàn ông này quá nửa đêm chạy đến đây, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến an toàn của tôi!”

      Hai cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, người cảnh sát trong đó mặt ngó Cung Quý Dương :” Vị tiên sinh này, mời xuất trình giấy tờ liên quan của mình!”

      Ai dè, lời cảnh sát vừa dứt, Cung Quý Dương liền nhào lên giường, bả vai run rẩy ngừng, trong miệng còn phát ra tiếng hức hức, tựa như khóc?

      Hành động khác thường này của , chỉ hù cho cảnh sát choáng váng, ngay cả Sầm Tử Tranh cũng ngây người tại chỗ.

      Cung Quý Dương mà lại khóc?

      đấng mà râu mà lại khóc?

      Thấy màn như vậy, Sầm Tử Tranh càng vô cùng tức giận, tiến lên bước lớn tiếng quát:

      “Này, đừng có mà giả vờ giả vịt trước mặt cảnh sát, cho rằng như vậy cảnh sát tin sao?”
      Last edited: 23/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :