1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đăng Kí Kết Hôn Trễ - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 3. Gặp lại

      Chương 6. Khinh người quá đáng (6)

      Dường như đối với trò chơi của những người có tiền như thế này, Sầm Tử Tranh nhìn quen lắm rồi, mặc cho đầu ngón tay của lả lướt qua gò má của mình, dần dần thu lại cơn tức giận trong lòng, nhàng nâng mắt lên nhìn Cung Quý Dương, hé mở làn môi đào, : “Phụ nữ của , người có giá trị cao nhất là bao nhiêu?"

      câu hỏi bất ngờ khiến Cung Quý Dương khỏi giật mình, ngờ Sầm Tử Tranh lại hỏi như thế. Vốn dĩ bởi vì hiểu tính tình của Sầm Tử Tranh, nên mới dự liệu, sau khi nghe thấy câu hỏi này, nhất định nổi trận lôi đình, mà điều muốn chính là bức ép vào ngõ cụt, khiến thể giơ tay đầu hàng.

      Vậy mà…

      Nhưng chỉ sau cái chớp mắt, Cung Quý Dương liền xua tan nỗi bất ngờ của mình, nụ cười tối dần, kéo người của qua, áp người lên cơ thể hoàn mỹ ấy.

      Ngón tay thon dài giữ chặt lấy chiếc cằm nhắn của , dưới khuôn mặt bình tĩnh đến lạnh lùng, càng khiến sung sướng khó tưởng.

      " thích phụ nữ biết ngoan ngoãn nghe lời, đối với những người như vậy rất thoải mái, về phần em, có thể tùy tiện đặt ra điều kiện!"

      cúi đầu xuống gần sát vành tai của , mùi hương nam tính thoang thoảng như hương hoa túc, phủ kín hô hấp của Sầm Tử Tranh.

      "Em khác những người phụ nữ kia, bởi vì…mãi cho đến nay, cơ thể của em vẫn khiến lưu luyến thôi. . . . . ."

      Giọng trầm thấp mang theo chút tư vị của quá khứ, đôi mắt dần trở nên thâm trầm bởi dục vọng. . . . . .

      "Nhìn vào gương xem chúng ta xứng đôi thế nào!"

      xoay người, đẩy Sầm Tử Tranh đến trước chiếc gương to trong phòng làm việc, lại từ phía sau vòng tay ôm lấy cơ thể mềm mại của , thân thể to lớn hoàn toàn ôm trọn vào trong ngực, dường như muốn bao phủ tất cả.

      Hô hấp của Sầm Tử Tranh bắt đầu mất ổn

      định, đứng cứng đờ tại chỗ, bị ép buộc phải soi mình trong gương với , gương mặt xinh đẹp trắng ngần chợt đỏ ửng.

      Vẻ cao lớn của và nét dịu dàng của rất xứng đôi, chỉ là, nụ cười quá mứt tà mị của người đàn ông phía sau khiến thể nhớ đến nỗi đau của tám năm trước.

      như vậy, chỉ cần, mẹ kiếp, đè lên ngọn núi lớn như , sau này cơm áo cũng chẳng cần phải lo, cần bôn ba cực khổ mỗi ngày như vậy?” trong long Sầm Tử Tranh hừ lạnh tiếng, giọng cũng cực kì lạnh nhạt.

      Sau khi nghe, Cung Quý Dương khẽ mỉm cười, dĩ nhiên cũng khó để phát đôi mắt bình tĩnh trong veo của Sầm Tử Tranh, nâng cằm lên, môi đỏ mọng: “Xem ra đối với việc trở thành người , em còn nóng lòng với thân phận tình nhân hơn.”

      Sầm Tử Tranh lời nào, chỉ nhếch mép cười.

      tia chán nản lướt qua đáy lòng của Cung Quý Dương…

      nghĩ rằng Sầm Tử Tranh tình nghiện làm thế, và cũng hề lòng những lời này.

      “Chúng ta thỏa thuận như thế nào?”

      Cung Quý dương cất giọng , gương mặt dần dần lên nụ cười má lúm đồng tiền tươi như hoa, giọng trầm thấp xen lẫn hơi lạnh, tựa như muốn quyến rũ, lại như muốn trừng phạt, đầu ngón tay lả lướt khóe môi , hài lòng cảm nhân cơn run rẩy của người đối diện.

      “Thỏa thuận?”

      Giọng như có như khong, mi tâm nhíu lại, gương mặt nhắn thoạt nhìn có vẻ hờ hững nhưng lại chất chứa phiền muộn.

      sai, thỏa thuận chính là, làm bạn giừng của , mãi cho đến khi chán mới thôi, trong khoảng thời gian này, em có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì, bao gồm cả thương hiệu Leila của em. Chỉ cần có đồng ý của , nó hoàn toàn có thể trở thành thương hiệu đắt đỏ nhất toàn cầu, đến lúc đó danh tiếng của em áp đảo tất cả các nhà thiết kế hàng đầu thế giới.”

      cúi đầu, ngắm vẻ xinh đẹp diễm lệ của còn hơn cả hoa hồng nở rộ của , vẻ diễm lệ cách nào vấy bẩn.

      Người con vô cùng ấm áp vốn dĩ thuộc về , bây giờ chỉ có thể chiếm đoạt bằng phương thức này?

      Sầm Tử Tranh nhìn sâu vào đôi mắt đen mị hoặc kia, ánh mắt dần dần biểu lộ vẻ châm chọc…

      “Xem ra điều kiện tệ, có thể dựa dãm vào khách hàng thế này, chắc chắn là ước ao của biết bao phụ nữ rồi.” giọng dịu dàng xuôi tai hề cóa chút chân nào.

      Sau khi Cung Quý Dương nghe thấy những lời này, tự dưng trong lòng lại dâng lên nỗi chua xót, có trời mới biết, tuy rằng lưu luyến cơ thể của cách nào kiềm chế được, thế nhưng, thứ muốn chiếm được nhất vẫn là trái tim của .

      như vậy là em đồng ý?” có chút nghi ngờ hỏi ngược lại .

      Sầm Tử Tranh xoay người lại, ngẩng đầu nhìn , đôi mắt trong veo như nước cứ như vậy nhìn thẳng vào , dường như muốn xoáy sâu vào cả trong linh hồn.

      đúng là người đàn ông mà đông đảo phụ nữ hướng tới, chỉ tiếc, khiến phải trở thành chủ thuê mất rồi…”

      dừng chút, cánh môi mềm mại lạnh lung cất giọng châm chọc và khinh thường, ràng từng câu từng chữ: “, , xứng.”

      câu khiến Cung Quý Dương sững sờ tại chỗ…

      lát au, nhếch môi cười, hổ danh là người con xem trọng, cùng đấu trí đấu dũng (dũng khí), thể nghi ngờ, đảo thua thành thắng.

      Xem ra đổi khác so với tám năm về trước, tám năm sau, trở thành người phụ nữ độc lập thông minh, nhưng vẫn tỏa ra sức hút như cũ, khiến tài nào kiềm chế được.

      “Tanh tranh, em rất tự tin.” tự đáy lòng.

      có quá nhiều phụ nữ ở bên cạnh mình, bất luận là ngành nghề nào, bất luận là vị trí cao đến đâu, đối mặt với điều kiện của đều nghe theo hết thảy, chỉ có

      Tựa như cây cỏ tràn đầy sinh lực, dựa vào tài hoa của mình mà cố gắng sinh tồn coi đời này.

      Sầm Tử Tranh nhún vai : “Ít ra ở trước mặt , tôi rất tự tin, tôi cần vật chất của , vậy nên, thu hồi mấy cái thủ đoạn theo đuổi phụ nữ ấu trĩ thế này , dùng nó với tôi có bất cứ tác dụng gì.

      “Hả?” Cung Quý Dương nhíu mày, giả vờ làm cho sáng tỏ, hỏi: “ cách khác, nữa sao?”

      Sầm Tử Tranh thở dài hơi, hai lời, trực tiếp tới cửa phòng làm việc, lập tức mở cửa ra, nhìn Cung Quý Dương : “ sai, thẳng ra là … tôi đối với căn bản có hứng thú.”

      xong làm ra vẻ “mời ra ngoài.” Ý bảo mau rời khỏi phòng làm việc của mình.

      …………….Hết chương……………..
      Last edited: 28/12/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 3. Gặp Lại
      Chương 7. Ai là tình nhân của ai (1)

      Cung Quý Dương thu hồi dáng vẻ bất cần đời của mình, nhã nhặn cười tiếng, về phía cửa, ngừng lại trước mặt của Sầm Tử Tranh.

      "Tranh Tranh, em hiểu tính cách của nhất, rất thích chơi trò này với em.” Dứt lời, cười ha hả rời khỏi phòng!

      "Bùm!" Nương theo tiếng vang lớn, cánh cửa đóng lại, sắc mặt của Sầm Tử Tranh cũng trở nên tái nhợt. . . . . .

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Gió đêm ấm áp khe khẽ lùa vào căn biệt thự dưới ánh trăng, tiếng lá trúc xào xạc, vầng sáng nhàn nhạt khẽ soi xuống hồ bơi hình trăng lưỡi liềm, mặt nước lăn tăn dường như có thể nhét cả thanh của đất trời vào trong ấy.

      Đây là căn biệt thự nghỉ dưỡng của Cung Quý Dương, tọa lạc tại khu vực giàu có bậc nhất, giống với Cung vườn, lối kiến trúc ở nơi này lại rất đơn giản.

      Bơi lội giữa đêm khuya cũng phải là sở thích của Cung Quý Dương, nhưng chỉ vì có quá nhiều chuyện xảy ra trong ngày hôm nay mà tâm tình bỗng dưng trở nên phiền não khác thường, bên trong cơ thể đột nhiên như có ngọn lửa thiêu đốt.

      Sầm Tử Tranh!

      Ba chữ này như lưỡi dao sắc bén khứa qua tim , xuyên vào từng thớ thịt, trái tim cứ ỉ chảy máu.

      Tám năm rồi!

      chờ đợi tám năm trời, nhớ về ròng rã tám năm, tám năm, đáng tiếc thay ngày gặp mặt lại là cảnh còn người mất. ấy còn khiến thể nào nguôi ngoai được, tuy rằng nghĩ ra tất cả những biện pháp để có thể tiếp cận ấy, nhưng vẻ lạnh lẽo của lại khiến phải lực bất tòng tâm!

      Mặc dù hoàn toàn có thể dùng cách mà ban đầu Lăng Thiếu Đường theo đuổi Kỳ Hinh, dùng thủ đoạn uy hiếp và đe dọa để khiến phải ngoan ngoãn mà vào khuông khổ, song…

      Sầm Tử Tranh phải là Kỳ Hinh, mặc dù cả hai đều mang vẻ dịu dàng ấm áp như nhau, thế nhưng Sầm Tử Tranh lại cực kỳ phản kháng, khiến cảm thấy sợ…

      Sợ bản thân cẩn thận mà áp bức ấy để mình vĩnh viễn
      mất ấy cả đời.

      làm vậy là do tình thế bắt buộc, nhưng cùng đủ làm nhức cả đầu!

      Có lẽ là do bơi quá mệt mỏi, Cung Quý Dương cũng lên bờ.

      Ánh trăng chiếu rọi lên thân thể cường tráng, chỉ mặc chiếc quần bơi be bé khiến vóc dáng hoàn mỹ của Cung Quý Dương phơi bày hẳn ra. Mấy giọt nước chạy dọc theo bắp thịt cánh tay , lướt qua đường eo tinh tráng xuống bắp chân khỏe khoắn rồi nằm mặt đất.

      “Quý Dương, mệt ?’

      ta từng bước uyển chuyển đến gần Cung Quý Dương, sớm chuẩn bị khăn tắm khoác lên người của , ánh mắt cực kỳ lôi cuốn nhìn lên gương mặt tuấn tú kia, bàn tay bé dịu dàng thay lau nước cơ thể.

      “Quý Dương, bận rộn suốt cả ngày nhất định làmệt chết rồi, ngồi ở đó , em xoabóp cho chút!”

      Sau khi Ngải Mễ khoác áo choàng tắm vào cho , kéo bàn tay to đến gần chiếc ghế tựa thích.

      Cung Quý Dương vẫn duy trì nụ cười bất cần đời mặt, bàn tay đặt lên mông ta, nhắm mắt hưởng thụ từng cái xoa bóp của .

      “Ngải Mễ, em càng ngày càng đáng !”

      cảm nhận được động tác êm ái từng đầu ngón tay của Ngải Mễ, giọng khêugợi cóphần lỗ mãng, trong đầu bất chợt thoáng qua hình bóngcủa Sầm Tử Tranh!

      Đáng chết!

      đột nhiên hơi nhíu mày, mình khó quên ấy đến vậy sao?

      Lông mày, sau khắc bị bàn tay bé của Ngải Mễ vuốt lên...

      “Quý Dương, thoải mái ?”

      ta nũng nịu hỏi, nhìn nhắm chặt đôi mắt, bàn tay to kia tham lam hưởng thụ chiếc mông tròn lẳncủa ta. Sựgiàu sang phú và địa vị của người đàn ông này có gì sánh kịp, ta là mơ ước của vô số phụ nữ và Ngải Mễ cũng ngoại lệ.

      ta là do Cung Quý Dương nhìn trúng trong cuộc tuyển lựa người mẫu, khi ấy ta chỉ là cực lỳ tầm thường trong giới người mẫu, cơ hội trình diễn ít đến đáng thương. Vì vậy việc nuôi sống mình hằng ngày thôi vấn đề, nào ngờ đâu, ông trời tuyệt đường sống của con người, đương lúc ta khó khăn nhất gặp được Cung Quý Dương.

      Đó là người tài trợ chính cho cuộc thi người mẫu này, trong khách sạn, Cung Qúy Dương nhàn nhã ngồi uống cà phê. Từ thuở ấy đến nay Ngải Mễ chưa bao giờ quên rung động khi lần đầu tiên trông thấy người đàn ông này, người đàn ông tuấn như thế quả thế gian hiếm có.

      Mà khi ta biết được người đàn ông ấy chính là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt tiếng tăm lừng lẫy đáy lòng của ta cũng bắt đầu run rẩy. ta biết muốn sinh tồn được, muốn trở thành người nổi bật trong giới người mẫu này việc dũa vào vị đại gia cực kỳ quan trọng.

      Rất dễ nhận thấy, Cung Quý Dương chính là người có quyền thế nhất, vị đại gia có thể thay đổi vận mệnh của .

      Ngải Mễ thông minh thu hút chú ý của Cung Quý Dương, trong lúc vui vẻ thấy ta nhếch môi cười mờ ám, liền đoán trước được tiền đồ thành công của mình, đêm đó ta liền cam tâm tình nguyện dâng hiến hoàn toàn cơ thể của mình cho .

      Cũng chính là từ đêm đó trở , ta trở thành trong vô vàn người phụ nữ bên cạnh Cung Quý Dương!

      Ngải Mễ rasức chứng tỏ ngoan ngoãn và khéo léo củamình, thông minh nhưng ngang ngược càn rỡ như những người phụ nữ khác. Thế nên, nhờ vào sức ảnh hưởng của Cung Qúy Dương mà chỉ sau đêm ta liền thành danh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn liền trở thành người mẫu quốc tế, nhưng ở trước mặt Cung Qúy Dương, ta vẫn chỉ trưng ra bộ mặt đẹp nhất của mình.

      Cũng thể , Cung Quý Dương là tình nhân cực kỳ tốt, ta cho hưởng thụ những món vật chất xa hoa nhất, lại còn mang đến cho vinh quang và tiền đồ rộng mở, và cả những cảm xúc từ điên cuồng cho đến lãng mạn. Hưởng thụ đương, đây chính làlý do vì sao mà mặc dù biết có rất nhiều bạn giường, nhưng Ngải Mễ vẫn cam tâm tình nguyện cùng với .

      Nhưng, chỉ có thứ mà Cung Quý Dương chưa bao giờ trao cho bất kỳ người phụ nữ nào, đó chính là - trái tim của , tình của !

      p/s: chân thành xin lỗi vì để mọi người chờ đợi quá lâu ....
      Last edited: 19/1/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Quyển 3: Gặp lại
      Chương 7: Ai là tình nhân của ai (2)

      Ngải Mễ muốn có được toàn bộ tình say đắm của Cung Quý Dương, càng muốn nhiều hơn, nên thông minh xử lý tất cả phụ nữ có quan hệ với Cung Quý Dương, lại càng thể hết tài năng của mình với những phụ nữ bên cạnh , nhưng, đối thủ lớn nhất trước mắt đó là vị hôn thê của Cung Quý Dương – Ngải Ân Hà!

      Đó là người phụ nữ khéo hiểu lòng người khiến cho mọi người ai có để đối đầu với ta, sống trong nhà quyền quý giơ tay nhấc chân đều có người hầu hạ khiến cho Ngải Mễ ngừng hâm mộ, ấy điềm tĩnh trang nhã, giống như cây Bách Hợp đứng bên cạnh Cung Quý Dương, khiến cho đám người dung cho tục phấn (tầm thường) từ bỏ ý định chiếm đoạt người .

      Ngải Mễ biết, càng muốn càng nhiều, càng sử dụng nhiều thủ đoạn, căn bản là người phụ nữ này cũng buông tha, bởi vì nhìn vào vẻ mặt và thái độ của Cung Quý Dương, Ngải Mễ biết bản thân được cưng chiều hơn những người kia, chỉ cần là Ngải Ân Hà, Cung Quý Dương hờ hững với , cũng có lúc là chút bất đắc dĩ.

      Tại sao lại như vậy Ngải Mễ cũng biết , cũng muốn biết nhiều như vậy, dù sao số lần đến biệt thự này là nhiều nhất.

      “Quý Dương, là đáng ghét, lâu như vậy mới đến tìm người ta, trước kia vẫn muốn em bồi mấy ngày liền mà, em còn tưởng chán ghét em rồi…..”

      Ngón tay Ngải Mễ nhàng di chuyển, vô cùng hấp dẫn tiến vào bên trong áo tắm , đem đầy đặn nóng bỏng như có như tiến gần đến bên , thanh mĩ miều dị thường.

      phải hôm nay đến tìm em sao?

      Cung Quý Dương vươn cánh tay, bờ môi mang ý cười, mượn lực đè xuống dưới, hai người cùng nhau chen chúc chiếc ghế.

      Ngải Mễ thở gấp tiếng, hai tay thuận thế chống vào ngực , ngón tay thon dài với kỹ xảo quen thuộc trượt dần xuống khuỷu tay , cơ thể cũng khó chịu bắt đầu vặn vẹo, từng chút từng chút . Chơi đùa với vật nam tính vĩ đại của Cung Quý Dương.

      “Xem ra em còn gấp hơn !”

      Ý cười bên môi Cung Quý Dương càng sâu, bàn tay to nhàng di chuyển từ chiếc eo thon dài dừng lại giữa hai chân , thành thạo khiến Ngải Mễ khỏi phát ra tiếng rên rỉ.

      Phía dưới được Cung Quý Dương âu yếu, Ngải Mễ quên đây là ở ngoài, ở bên cạnh hồ bơi, nhưng điều này quan trọng, bởi vì biết nơi này rất an toàn, cho phép của Cung Quý Dương, ngay cả người hầu cũng dám vội vàng xuất .

      “Quý Dương…….Em rất …..”

      Ngải Mễ cảm thấy cả cơ thể mình bay bổng, nhìn vào khuôn mặt đẹp trai mỉm cười của Cung Quý Dương, giờ phút này cảm thấy rất hạnh phúc.

      ?”

      Cung Quý Dương nhíu mày cười, nhưng vận thể che dấu được đơn trong đôi mắt, nhưng vẫn là bộ dạng bất cần đời, giọng nhàn nhã tập trung:

      , vậy chứng minh cho xem!”

      “Hử……”

      Trong lòng Ngải Mễ khẽ dao động, vội vàng vươn cánh tay bé , kéo áo tắm người xuống, ưỡn người áp sát vào thân hình rắn chắc của , trong bụng dâng lên hồi trống trải, cần cần giải tỏa đơn.

      “Quý Dương, thích em làm như vậy sao……”

      yếu ớt gọi , mặt mày tràn sắc xuân, nụ cười nhu thuận, đôi môi hồng hồng chuyển sang lỗ tai , há miệng cắn cái, cảm thấy khẽ run, đắc ý cười, hơi thở thơm như hoa lan.

      Ngải Mễ hiểu rất Cung Quý Dương có bao nhiêu ham muốn, bởi vậy mà cơ thể cũng bắt đầu hưng phấn……

      tinh, em đừng đùa với lửa.”

      Bàn tay to của Cung Quý Dương chút thương tiếc giật tung bikini người Ngải Mễ, quần áo là ít ỏi, lại lần nữa tung bay mặt nước.

      chạm vào nơi đẫy đà của mà hung hăng vuốt ve, nghe thấy thống khổ nhưng lại sung sướng rên rỉ, môi lên nụ cười thỏa mãn.

      cúi đầu xuống, chút do dự mà cắn chặt lấy nơi nở rộ, cắn cách thương tiếc.

      Ngải Mễ thể ức chế kiều, toàn thân mềm mại cũng vì người trong lòng mà đỏ ửng, khuôn mặt nhắn lại càng khổ sở vì sung sướng, càng gần , bàn tay bé linh hoạt bên người .

      “Quý Dương…..Quý Dương….. em, chỉ em…..”

      Ngải Mễ động tình thầm, thân thể đói khát khó có thể cưỡng lại liền đưa ra lời thỉnh cầu.

      Cung Quý Dương đột ngột dừng lại tất cả động tác, khẽ thốt ra câu đáng chết, rời khỏi người .

      Cổ áo rộng mở lộ ra cơ ngực quyến rũ, đưa tay sờ, khuôn mặt tuấn tú hơi nghiêng, biểu cảm vô cùng ảo não mà phẫn nộ.

      Đối mặt với phụ nữ quyến rũ trước mặt, nhưng vẫn chút phản ứng nào, vẫn là thiếu thú vị, nghi ngờ có bệnh, hơn nữa bệnh lại còn rất nặng.

      thiếu phụ nữ, cho nên ngày mà vui vẻ là có khả năng, còn bây giờ kịch liệt lại lùi bước, là vô cùng uất ức.

      Nghe thấy hương thơm người Ngải Mễ, lại còn có cảm giác buồn nôn, đẩy ra, hít thở khí mới, mới miễn cưỡng cảm thấy ghê tởm.

      Đây là thế nào?

      Trước kia cảm thấy người Ngải Mễ có mùi khó chịu, nhưng hôm nay lại khiến cảm thấy đau đầu thôi, thậm chí sinh ra phiền chán!

      Tuy là lịch , nhưng Cung Quý Dương lại nghe thấy loáng thoáng mùi hương nhàn nhạt, hương thơm này là tự nhiên, khiến cảm thấy vô cùng hạnh phúc…..

      Mùi hương này……

      Là mùi hương tự nhiên người Sầm Tử Tranh!

      “Quý Dương……” Vẻ mặt Ngải Mễ rất kinh ngạc……

      “Tại sao lại thôi……vừa nãy vẫn tốt mà……”

      hiểu chuyện gì liền đứng dậy, bàn tay vuốt ve cơ ngực tráng kiện của , nhất thời cảm thấy lưu luyến thôi.

      Đột nhiên dừng lại mọi động tác, chẳng lẽ là ám chỉ chưa đủ nhiệt tình, còn chưa đủ chủ động?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Ai là tình nhân của ai (3)

      Editor: Ngon gio nho

      Trong lòng Ngải Mễ xẹt qua tia lo lắng mơ hồ, lập tức chút do dự vươn bàn tay bé trắng ngó sen ra, lần mò xuống hạ thân , ý đồ nắm giữ cái gốc tình.

      Cung Quý Dương nhanh hơn bước ngăn lại, khuôn mặt tuấn tú, ôn hòa như gió xuân thổi qua mặt ao được thay thế bằng vẻ gay gắt, lạnh lẽo. buông tay ra, trước sững sờ của , lạnh nhạt : "Hôm nay tới đây thôi!"

      thế nhưng lại có tâm trạng!

      Ngay cả chính cũng khó mà tin được!

      "Quý Dương, ——"

      Ngải Mễ tin được đứng dậy, dáng người xinh đẹp được ánh trăng bao phủ sáng rực đến mê người, lại vì câu ngờ của Cung Quý Dương mà khẽ run lên!

      "Đây là cho em!" Cung Quý Dương đưa tờ chi phiếu được viết sẵn cho , đôi chân dài khai bước, sắp sửa rời .

      "Quý Dương!"

      Lửa giận trong lòng Ngải Mễ tự nhiên muốn bùng phát, nhưng chỉ có thể cố gắng đè nén xuống, thứ nhất muốn chặt đứt đường lui của mình, thứ hai ——

      nhìn thấy số tiền tờ chi phiếu cơ hồ cao hơn gấp hai mươi lần số thù lao đóng phim của !

      "Còn có vấn đề gì ?" Cung Quý Dương dừng bước, trong mắt thoáng qua tia kiên nhẫn.

      Trong lòng Ngải Mễ cả kinh, vẻ bất an mặt được nhanh chóng xóa sạch thay bằng tự nhiên, vì vậy lắc lư đến trước mặt , hai tay nhàng quàng qua cổ , sau đó đưa cơ thể đẫy đà của mình dính vào ngực ——

      "Quý Dương, em biết hôm nay hẳn rất mệt mỏi, em cùng vào phòng nghỉ ngơi, nhiên tiện pha cho chén pha huyết yến, được ?"

      Cố ý giả bộ khéo léo, chỉ sợ Cung Quý Dương đối với mình sinh ra chán ghét!

      Chân mày Cung Quý Dương hơi nhíu lại, cũng chẳng gì, sau khi cảm thấy cơ thể khẽ run, hơi đẩy người ra, cởi áo choàng tắm người mình, bao bọc cơ thể cho Ngải Mễ.

      Nụ cười khuôn mặt nhắn của Ngải Mễ lại giương lên lần nữa, nghĩ rằng đây chỉ là hành động theo bản năng săn sóc phụ nữ của Cung Quý Dương mà thôi! Đúng lúc này, về phía bên này, hình ảnh phản chiếu mặt nước nhàng, nhu mì, khi nhìn thấy bộ bikini nổi lềnh bềnh mặt nước trong hồ, khuôn mặt thoáng biến đổi, nhưng rất nhanh được che đậy !

      "Quý Dương!"

      lên tiếng, dừng lại phía sau họ, đôi mắt như nước mùa thu cố gắng đắp lên lạnh nhạt.

      Cung Quý Dương và Ngải Mễ cùng quay đầu lại nhìn ——

      "Ân Hà?" Ánh mắt của lên tia nghi ngờ: "Sao em lại đến đây?"

      Trong mắt Ngải Mễ thoáng qua tia vui, nhất là khi nhìn thấy Ngải Ân Hà thong dong, rộng rãi đứng ở đó, trong lòng càng thêm khó chịu, vì vậy càng cố tình dán cơ thể mình vào người .

      cũng tin Ngải Ân Hà này biết quan hệ của và Cung Quý Dương.

      Tuy ấy là vợ chưa cưới của Cung Quý Dương, nhưng như thế sao nào, cũng chẳng nhìn thấy Quý Dương này bao nhiêu nha.

      "Quý Dương, em có chuyện muốn với , có thể mời —— vị tiểu thư này tạm thời tránh chút được ?"

      Ngải Ân Hà lên trước, cố nén ý nghĩ muốn ném này xuống hồ bơi lại, nhìn Cung Quý Dương giọng .

      Ánh mắt Ngải Mễ cơ hồ có thể giết chết người!

      Mà Cung Quý Dương nhìn nhìn Ngải Ân Hà, lại chuyển ánh mắt sang Ngải Mễ, bàn tay ở eo dùng lực vừa phải, cúi đầu xuống bên tai giọng vô cùng thân thiết:

      "Cục cưng, đến phòng chờ !"

      Ở trước mặt Ngải Ân Hà, Cung Quý Dương chưa bao giờ che giấu phóng đãng của mình đối với đàn bà!

      Hành động lúc này của Cung Quý Dương ngay lập tức cổ vũ Ngải Mễ, nhất thời hí hửng khiến quên mất lúc này mình càng phải dè dặt, dí sát vào người hơn, yếu đuối làm nũng: "Quý Dương, người ta phải ở đây chờ cơ, căn phòng lớn như vậy, người ta sợ nha!"

      Vừa , vừa đưa tay vẽ vòng vòng vòm ngực rộng lớn của .

      Cung Quý Dương cười cười, sau khi khẽ hôn mổ cái lên mặt Ngải Mễ, ngẩng đầu nhìn Ngải Ân Hà, hỏi: "Em muốn gì?"

      phải chán ghét này, mà là cố ý chạy trốn mối quan hệ này của hai người!

      Kể từ tám năm trước sau khi mạnh mẽ chiếm đoạt Ngải Ân Hà, đến việc hại mất người đàn ông mình nhất, mà ngay cả chính cũng có cách nào viện cớ từ chối cuộc hôn nhân hào môn này.

      Điều làm Cung Quý Dương cảm thấy phiền não chính là, Ngải Ân Hà thế nhưng lại đồng ý cuộc hôn này, hành động khác thường của khiến cho Cung Quý Dương mãi kinh ngạc, dần dần, theo thời gian, khó mà phát ra, càng ngày Ngải Ân Hà càng muốn rời xa mình, điều này càng khiến cho thoải mái!

      Ngải Ân Hà nhìn trong mắt Ngải Mễ khoe ra ý cười, trong lòng hừ lạnh tiếng, ngay sau đó giọng chìm xuống:

      "Chuyện em muốn —— có liên quan đến Tử Tranh!"

      câu , khéo léo đảo ngược tình thế bất lợi của mình, hiểu rất tính cách và suy nghĩ của Cung Quý Dương, nếu gặp lại được Tử Tranh, đương nhiên thể buông tha!

      Quả nhiên, Cung Quý Dương vừa nghe đến hai chữ "Tử Tranh", luồng giật mình thoáng qua tròng mắt đen, lúc sau, xoay đầu về phía Ngải Mễ :

      "Hôm nay em hãy về trước, chờ điện thoại của !"

      "Quý Dương!"

      Ngải Mễ thể tin nổi nhìn Cung Quý Dương, mới vừa rồi còn rất tốt, như thế nào trở mặt như lật sách?

      Còn nữa, "Tử Tranh" cái quái gì gì đó là ai ? Nghe tên như là của phụ nữ, rốt cuộc là loại phụ nữ nào mà có thể làm cho Cung Quý Dương nghe thấy tên xong liền nghiêm túc như vậy?

      "Nghe lời!"

      Tuy Cung Quý Dương chủ động nổi giận với phụ nữ, nhưng cũng có khó chịu và thiếu kiên nhẫn.

      Ngải Ân Hà mắt lạnh nhìn khuôn mặt nhắn của Ngải Mễ dần dần tái nhợt, trong lòng thoáng qua châm chọc ——

      Cùng đấu với ? Đúng là quá non nớt!

      Ngay lúc rất căng thẳng quản gia biệt thự tới, tay cầm chiếc điện thoại di động!

      "Cung tiên sinh, ngài có điện thoại!"

      Sau khi Cung Quý Dương liếc Ngải Ân Hà cái, cầm điện thoại xoay người tới chỗ khác nghe.
      Last edited by a moderator: 11/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Quyển 3: Gặp lại
      Chương 9: Ai là tình nhân của ai (4)

      Editor: Ngon gio nho

      Cung Quý Dương vừa mới tránh ra, cạnh hồ bơi liền chỉ còn lại Ngải Mễ và Ngải Ân Hà. Ngải Ân Hà vẻ mặt ung dung đứng ở đó, bên môi treo nụ cười lạnh nhạt, chậm rãi tới bên cạnh hồ bơi, ngẩn người nhìn mặt nước lăn tăn.

      Ngải Mễ nhìn về phía Ngải Ân Hà, lúc này đây cần phải cố tình che giấu tâm trạng bất mãn của mình.

      Người phụ nữ này là cố ý, biết rất hôm nay mình cùng Cung Quý Dương ở đây, dám viện cớ đến, cũng muốn cứ như vậy mà rời khỏi đây, bởi vì vẫn còn chưa xin Quý Dương tìm cách tranh thủ tình cảm với Leila kia cho .

      Mặc dù biết tại sao Cung Quý Dương lại đột nhiên nổi hứng thú với ngành thiết kế, nhưng nếu tự mình liên hệ với sản phẩm nhãn hiệu Leila, điều này chứng tỏ rất coi trọng nhãn hiệu đó, huống hồ cũng thừa nhận rồi.

      Cho nên, làm sao Ngải Mễ có thể buông tha lần cơ hội khó có được này?

      muốn thừa lúc sau khi hai người trải qua buổi tối lãng mạn, đưa ra cầu này với Cung Quý Dương, ngờ toàn bộ kế hoạch lại bị Ngải Ân Hà này phá hỏng.

      Nghĩ tới đây, nỗi căm phận dâng trào trong mắt , chỉ cái chớp mắt, ánh mắt bừng sáng, vì vậy về phía Ngải Ân Hà!

      Lúc này Ngải Ân Hà vừa vặn đứng ở mép hồ bơi, dường như sóng nước trong vắt cũng phản chiếu được suy nghĩ trong lòng , Ngải Mễ từ từ đến gần, song trong lòng mừng thầm lại hề phát ra, từng cử động của mình bị Ngải Ân Hà thu hết vào đáy mắt.

      Chỉ thấy Ngải Mễ lắc lư đến, tiến lên nắm ống tay áo của Ngân Hà, sau tiếng thét, cơ thể vừa định nghiêng về bên ——

      Đúng lúc này, tình huống lại đột nhiên xảy ra chuyển biến!

      Chỉ thấy Ngải Ân Hà đẩy Ngải Mễ ra, còn bản thân lại theo cỗ lực này ngã xuống hồ bơi, ngay sau đó, “ùm” tiếng, trong nháy mắt cả người chìm nghỉm trong nước ——

      "A —— cứu mạng —— Quý Dương. . . . . . Khụ khụ. . . . . ."

      Ngải Ân Hà vừa vùng vẫy, vừa ho khan do sặc nước, gương mặt khốn khổ!

      Cả người Ngải Mễ ngẩn ra ——

      đứng sững người bên cạnh hồ bơi, nhìn Ngải Ân Hà ngừng đạp loạn trong nước, lòng hồi hoảng sợ!

      , nếu theo “đạo diễn”, người rơi vào trong nước phải là chính , có như vậy, Cung Quý Dương nhất định đứng về phía .

      Còn bây giờ tình huống xảy ra lại hoàn toàn đảo ngược ——

      Ngải Ân Hà trở thành người bị hại, mà bản thân lại là người hại, "đẩy" ta vào trong hồ bơi!

      Điều này —— làm sao có thể?

      Khuôn mặt Ngải Mễ tràn đầy kinh sợ!

      ra, chính luôn luôn xem này!

      "Xảy ra chuyện gì?"

      Trong nháy mắt, tiếng thét chói tai của Ngải Ân Hà xuyên qua bầu trời đêm, Cung Quý Dương vốn chuyện điện thoại ở chỗ xa lập tức xông lại.

      Sau khi nhìn thấy màn trong hồ bơi, mặt liền biến sắc, ngay sau đó, vội vàng cởi áo khoác, chút chậm trễ nhảy xuống hồ.

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      "Cung tiên sinh, Ngải tiểu thư có gì đáng ngại, chỉ là bị hoảng sợ, lại thêm ban đêm nước trong hồ bơi hơi lạnh, nhớ cho ấy uống ít canh gừng là được!"

      Sau khi bác sĩ riêng của gia đình kiểm tra cẩn thận xong, thu hồi ống nghe bệnh .

      Cung Quý Dương gật đầu cái, nhìn thấy người Ngải Ân Hà vẫn run như cũ, mày chau lại, thâm trầm trong mắt khiến người ta lo lắng.

      Mà quản gia vội vàng lên phía trước : "Cám ơn ông, bác sĩ, xin mời qua bên này ——"

      Quản gia và bác sĩ vừa mới rời , Ngải Ân Hà liền nhào đầu vào lồng ngực Cung Quý Dương, toàn thân run rẩy càng thêm lợi hại ——

      " Quý Dương, vừa rồi may nhờ có , nếu em chết mất!" dịu dàng , giống như em muốn rời xa, lại như người làm nũng.

      "Ân Hà ——"

      Cung Quý Dương khẽ đẩy ra, : "Chỉ là rơi vào trong hồ bơi thôi, người chết được đâu!"

      " Quý Dương……."

      Ngải Ân Hà cắn cắn môi, gục đầu xuống trông vẻ khéo léo mà đáng thương, đôi tay bé nắm chặt chăn.

      Đúng lúc này ——

      Cửa đột nhiên bị Ngải Mễ mở ra ——

      "Quý Dương, đừng tin lời ta, vừa rồi ràng là tự ta nhảy xuống, ta căn bản muốn tranh thủ đồng cảm của !"

      Giọng của vừa sắc vừa nhọn, ánh mắt lạnh như băng chĩa thẳng về phía Ngải Ân Hà ngồi ở giường.

      Người phụ nữ đáng chết, thế mà lại dễ dàng biết được động cơ của , nếu như phải như vậy, giờ phút này, người nằm ở giường chứ phải Ngải Ân Hà!

      Đôi mắt đẹp của Ngải Ân Hà sợ hãi nhìn Ngãi Mễ ở cửa, gì, càng ngụy biện gì cho mình, mà giả bộ theo bản năng nép sát vào Cung Quý Dương bên này, giống như bộ dáng sợ hãi.

      Sau khi nhìn thấy bộ dạng Ngải Ân Hà như vậy, trong lòng Ngải Mễ mới bừng tỉnh hiểu ra, than thầm được rồi!

      Ai cũng đồng cảm với kẻ yếu, nhất là đàn ông càng ngoại lệ, mà Cung Quý Dương cũng chỉ là người bình thường, hiển nhiên trong lòng thể bỏ qua ràng buộc đạo đức này, mình bây giờ rành rành vẻ mạnh mẽ, ác liệt, còn bộ dạng của Ngải Ân Hà lại vừa đúng đều khiến cho nam giới có ý nghĩ muốn bảo vệ.

      Chân mày Cung Quý Dương nhíu chặt, mặt sớm còn tà mị, chỉ quay đầu nhìn Ngải Ân Hà, nhàn nhạt hỏi: "Ân Hà, điều Ngải Mễ ?"

      Giọng điệu của rất bình thản, ai biết trong lòng rốt cuộc nghĩ gì, chỉ là sáng tỏ trong đáy mắt được che đậy dưới vẻ lạnh nhạt này. (Ô ô… Có nghĩa là, ý biết thừa con mắm thối này rồi á ^^. Khổ thân ta a a a, mới bắt tay vào làm gặp phải cái đoạn lộn tiết như thế này rồi …..)

      Ngải Ân Hà cố ra vẻ sợ hãi nhìn Ngải Mễ cái xong, giương ánh mắt vô tội trước Cung Quý Dương, ngay sau đó lập tức thu lại, cụp xuống, :

      "Em. . . . . . Có thể là cơ thể của em quá yếu đuối rồi, vừa này chỉ cảm thấy có cỗ lực vừa lóe lên cái, là em tốt, đứng vững được, cho nên ——"

      Giọng của trở nên nghẹn ngào, sợ hãi, tiếp tục lên tiếng: "Cho nên, mặc dù chuyện tiểu thư Ngải Mễ. . . . . ."

      câu khéo léo được tất cả, chính mình mới là người vô tội, bị hãm hại, mà câu sau cùng lạt mềm buộc chặt lại càng cao minh hơn
      Last edited by a moderator: 12/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :