1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đúng thời điểm, đúng người - Cố Tây Tước ( 20 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 17: Đại thần cần mặt mũi!

      17.1

      Buổi tối gặp dì của Giang An Lan, Diêu Viễn vẫn biết nên mặc gì. Giang An Lan ngồi giường mở máy tính xem gì đó, tự nhiên như ở nhà. Diêu Viễn chọn tới chọn lui do dự nửa ngày cuối cùng vẫn quyết định mặc quần, mặc váy. Giang An Lan đầu cũng buồn ngẩng : “Em mặc gì chẳng đẹp.”

      Diêu Viễn nhún chân, “Cám ơn đánh giá em cao như vậy.” cầm chiếc áo sơmi kẻ sọc cộc tay cùng quần jean định vào toilet thay, Giang An Lan lại : “Thay luôn ở đây cho nhanh, nhìn đâu.”

      “Em tin.”

      Giang An Lan cười cười nhìn màn hình, cũng lên tiếng nữa.

      Diêu Viễn từ toilet ra tắt máy, híp mắt nhìn : “Vi phu có phúc.”

      Diêu Viễn ngượng ngùng, “Thực ra nếu đẹp vẫn hơn …”

      Giang An Lan liền vẫy tay, “Em lại đây.”

      “Làm gì?”

      ăn em đâu mà sợ.”

      Diêu Viễn da mặt còn chưa đủ dày: “Có người ngoài đừng chuyện kiểu vậy.” Trái tim đủ cường hãn đâu.

      “Điểm này phu nhân cứ yên tâm .” Núi đến với ta, để ta đến với núi, Giang An Lan tự xuống giường đến trước mặt , “Phí biểu diễn của rất cao, có mình em trả được thôi đấy.”

      Người đời đều Giang An Lan bạc tình cũng đúng, thích quan hệ, nể mặt ai quen rồi, nhưng phương diện nào đó người này lại rất thâm tình , đem chút tính cảm hiếm hoi toàn bộ đặt hết cho người, hoàn hoàn chỉnh chỉnh.

      Buổi tối ở nhà Triệu Tử Kiệt, Diêu Viễn gặp được nàng giáo viên tiếng hồi cấp ba của mình, sai, chính là mẹ Triệu Tử Kiệt, Tần Nguyệt. Năm đó Diêu Viễn còn là học sinh giỏi tiếng tiêu biểu nữa.

      Sống được lâu đúng là chuyện gì cũng gặp được, Diêu Viễn trong lòng cảm khái.

      Tần Nguyệt cũng rất ngạc nhiên, “Diêu Viễn phải ?”

      “Vâng, em chào .” Tần Nguyệt còn chưa đến 50, trời sinh nước da rất đẹp, ăn mặc lại thoải mái, từ ngày học Diêu Viễn luôn cảm thấy bà toát ra loại khí chất mẫu nghi thiên hạ.

      Tần Nguyệt mỉm cười đưa dép trong nhà cho họ thay, “ đúng là có duyên . An Lan, Diêu Viễn đứa này là học sinh cưng của dì đấy, thằng nhóc này khá lắm, thế nhưng biến nó thành bạn mình rồi.”

      Giang An Lan cũng ngờ, chỉ là bâng quơ : “Cháu kén lắm, chọn tới chọn lui cũng chỉ có mỗi này hợp ý.”

      Tần Nguyệt cười ha ha, Triệu Tử Kiệt đứng sau lưng mẹ càng tò mò nhìn chằm chằm vào Diêu Viễn, lần đầu tiên nhìn thấy người trong lòng họ ở khoảng cách gần như vậy, khi chạm phải tầm mắt cười hehe nhấc tay về phía ông mình giơ ngón cái lên.

      Giang An Lan liếc mắt, Triệu Tử Kiệt liền hạ tay xuống, mọi người kéo vào phòng khách ngồi. Diêu Viễn vốn tính tình ôn hòa hào phóng, thần kinh thô, lâu lâu còn có thể ra vẻ đáng cho nên tuy tình huống trước mắt có chút phức tạp, nhưng cũng khiến quá e ngại. Chỉ là ngẫm lại thấy quan hệ giữa hai người đúng là lắm tơ nhiều mối, cắt đứt, gỡ vẫn rối.

      bàn có nước trà, hạt dưa, Tần Nguyệt tiếp đón bọn họ: “Đều là người trong nhà, cứ tự nhiên, Diêu Viễn, đừng câu nệ.”

      “Vâng ạ… Tần.”

      Giang An Lan nhìn cái, trong mắt có ý cười nhưng cũng gì. Bất quá Tần Nguyệt ngược lại phì cười, “Dì bảo dì cưng đứa học trò này nhất mà. Được rồi được rồi, tiểu Viễn về sau học An Lan, cứ gọi dì là được .”

      Phát triển quá nhanh rồi! Diêu Viễn trước giờ luôn tôn sư trọng đạo đành bất đắc dĩ ngoan ngoãn “Vâng.” tiếng

      Sau Tần Nguyệt nghe Diêu Viễn dạy học lại liên tục tán dương, cũng khỏi tới trước đây.”Tiểu Viễn ở trường rất ưu tú, thông minh lại nghiêm túc. Còn nữa, trong ấn tượng của dì con viết chữ rất đẹp, bất kể là tiếng Trung hay là tiếng . Lần đầu xem bài tập của con dì liền nghĩ , ‘đứa này sao chữ lại đẹp thế chứ?’”

      “Con cám ơn.” Tiếng “dì”, Diêu Viễn rốt cuộc vẫn chưa gọi ra được.

      Triệu Tử Kiệt hỏi: “Mẹ, chị ấy hồi đó có phải nhiều vệ tinh lắm hay ?”

      “À, cái này mẹ cũng biết.”

      Triệu Tử Kiệt còn muốn hỏi tiếp, Giang An Lan đặt chén trà xuống thản nhiên : “Muốn suất liệt tử phải ?” Tử Kiệt liền rụt cổ lại. Diêu Viễn hiểu, “Là sao ạ?”

      Tần Nguyệt bật cười, “Hai đứa này, là tiếng địa phương của Bắc Kinh, ý là phát cáu.”

      “À…” Diêu Viễn toát mồ hôi, lại nghe Giang An Lan hỏi: “Dì, ăn xong có muốn chơi mạt chược ?”

      “Được được, vừa đủ bàn. Ba Tử Kiệt đợt này bị mời Thượng Hải diễn thuyết dì buồn muốn chết.” Có thể thấy Tần Nguyệt rất thích trò chơi truyền thống của Trung Quốc này , “Vậy đợi chút dì nấu cơm rồi đánh vài ván cho tiêu.”

      Tần Nguyệt vừa , Triệu Tử Kiệt liền hỏi họ: “An Lan, định ở bao lâu?”

      Giang An Lan ánh mắt như có như quét qua người bên cạnh, thần sắc rất dịu dàng, “Xem tình hình.” Diêu Viễn coi như biết gì.

      Trong lòng Triệu Tử Kiệ, hình tượng người này vẫn luôn lạnh như băng , kín như hũ nút, thích loài người, song trước mắt lại hoàn toàn là bộ dáng nhu tình như nước. Thấy được cảnh này Triệu Tử Kiệt cảm thấy Lý Cao giảm rồi. Cái câu tục khí mười phần kia là thế nào ấy nhỉ? À, ấy ấy biết bao, đến nỗi còn là chính mình nữa… Nghĩ đến liền nổi da gà.

      “Nhìn đủ chưa?” Giang An Lan .

      Triệu Tử Kiệt vội : “Đủ rồi đủ rồi, em giúp mẹ đây.”

      Trong phòng khách lại chỉ còn hai người, Diêu Viễn rốt cuộc nhịn được phì cười: “Đại thần, ngài sao cứ như đánh quái vậy?” Lại còn là đánh thẳng lèo cơ.

      “Thế à? Lúc nào?” Giang An Lan tỉnh bơ.

      “Lúc ra ngoài ăn trưa, với vừa rồi.”

      “À.”

      Rồi sao nữa? Diêu Viễn trừng mắt, rốt cuộc cũng cười cái, “Chúng ta bị tách ra bao lâu như vậy, bây giờ phải tranh thủ chút phải là chuyện rất bình thường ư? đến đây lại thấy giống nhiệm vụ vợ chồng nhiều hơn.”

      Ngài đây là oán tôi “đánh quái” cùng ngài sao?

      Ngoại trừ cười gượng, Diêu Viễn cũng biết phải làm thế nào để biểu đạt hết bất đắc dĩ trong lòng, còn có… Cảm động?

      “Em chơi mạt chược thế nào?” Đại thần hỏi.

      “Cũng tàm tạm.” Trước đây hay đánh với chị họ, trình độ cũng khá.

      “Vậy là được rồi, lát nữa cố lên.”

      Diêu Viễn vừa định “Vâng” lại phân vân biết nên tỏ ra lợi hại chút hay là khiêm tốn chút đây? Liền hỏi Giang An Lan, đáp: “Lần trước thua, phu nhân gỡ cho .”

      Trong lời này lượng thông tin lớn này, phỏng chừng đại thần chơi mạt chược thạo lắm, thua tới mức canh cánh trong lòng, vì vậy lôi đến để lấy lại thể diện? Có điều đối với Giang An Lan mà , thành thạo hẳn cũng thể rất kém nhỉ?

      Ăn xong Diêu Viễn giúp Tần Nguyệt rửa bát, dọn dẹp rồi bốn người bắt đầu chơi. Diêu Viễn lúc này mới biết mạt chược xác thực phải là sở trường của Giang An Lan, hoặc phải là người này chơi bài đen đến cùng cực.

      Bởi vì Triệu Tử Kiệt phải có thưởng có phạt mới vui, cho nên vẫn đánh cược ít tiền. Giang An Lan thua nhiều nhất rồi đến Triệu Tử Kiệt, Tần Nguyệt cùng Diêu Viễn đều thắng ngang nhau, Tần Nguyệt là do kỹ thuật tốt, Diêu Viễn là vận may tốt. Đối với việc này, Tần Nguyệt cảm khái: “An Lan có tiểu Viễn làm bạn , vậy là sau này thắng được tiền của nó nữa rồi .”

      Giang An Lan ung dung : “Dì, phong thuỷ phải thay đổi liên tục.”

      Trong lúc chơi mạt chược, Diêu Viễn cùng hai mẹ con Triệu gia trò chuyện, Triệu Tử Kiệt rất biết ăn , dùng tiếng phổ thông còn xen lẫn tiếng kể về những trải nghiệm ở nước ngoài của mình. Diêu Viễn cùng họ trò chuyện cũng rất vui. Giang An Lan ngồi bên trái ngược lại rất ít chêm vào, chỉ khi nào nhắc đến mới vài câu, lời ít mà ý nhiều. Triệu Tử Kiệt hôm nay gặp được họ tâm tình tệ, liền đánh bạo hỏi: “An Lan, hai người dự tính khi nào kết hôn vậy?”

      Đề tài này vô cùng hợp ý Giang An Lan, tươi cười đáp, “ ấy gật đầu là cưới.”

      Diêu Viễn chỉ cúi đầu thở dài.

      Buổi tối từ nhà Triệu Tử Kiệt về, Giang An Lan ở nhà Diêu Viễn bao lâu liền ra sân bay bay Bắc Kinh. Mấy ngày này điện thoại vẫn réo ngừng khiến thể về xử lý số việc. Trước khi với Diêu Viễn: “Nhớ gọi điện thoại, máy tắt bao giờ, nhớ tốt nhất ngày cũng cứ gọi vài lần , bởi vì ta nhớ em.”

      Diêu Viễn hỏi: “Sao phải là gọi cho em?”

      Giang đại thiếu gia cao quý lãnh diễm : “ có vì sao, cứ muốn em gọi cho đấy.”

      Được lắm, đại thần thắng .

      Lại lần nữa ngăn cách hai nơi, hai người bắt đầu thông qua điện thoại để liên hệ tình cảm.

      Ngày đầu tiên, Diêu Viễn gọi vào buổi trưa, Giang An Lan hỏi: “Sao sáng gọi?”

      Diêu Viễn : “Em ngủ quên .” Nghỉ hè mà, điều hạnh phúc nhất phải là có thể ngủ thẳng cho đến khi tự nhiên tỉnh sao?

      “Vậy gửi cho bức ảnh .”

      “Vì sao?”

      “Bù đắp tổn thất tinh thần.”

      trai này, trái tim yếu ớt đến nhường nào vậy?” Diêu Viễn suýt nữa phì cười.

      hôm Diêu Viễn hẹn chị họ cùng ăn trưa, hai người ăn lẩu, trong lúc chờ đồ ăn Diêu Viễn hỏi: “Chị, chị còn giận à?” Diêu Hân Nhiên đáp: “ giận, về sau mà đối xử tàn tệ với em chị mới giận.”

      Diêu Viễn xúc động : “Em biết mà, từ đến lớn ngoại trừ bà chỉ có chị hiểu em nhất.”

      thừa.” Diêu Hân Nhiên cười mắng, “Tóm lại quan trọng nhất là em hạnh phúc, cái khác đều là thứ yếu thôi.”

      Diêu Viễn nhàn nhạt cười, “Ừ, em biết rồi.”

      Trưa hôm sau, Giang An Lan hẹn Diêu Viễn online, hai ngừoi xuất cùng lúc quả nhiên gây ra trận ầm ĩ lớn.

      Ôn Như Ngọc ngay lập tức cho tất cả các thành viên online trong bang mỗi người 100 đồng vàng, bảo cho bọn họ lên kênh thế giới chúc mừng.

      [ Thế giới ] Ôn Như Ngọc: Chúc mừng Quân Lâm Thiên Hạ bang chủ mang theo phu nhân trở về [ Thịnh Thế ], bổn bang đại xá thiên hạ, trước đây đắc tội, hôm nay đường gặp được giết.

      [ Thế giới ] Ngạo Thị Thương Khung: La la la, Thiên Hạ Bang ai ra ngoài đánh quái , cướp boss , gây hết thảy đều trở về đại sảnh bang hội chúc mừng cái coi!

      Kênh thế giới bị spam tới kịp nhìn, nam chính tỏ vẻ bình tĩnh, nữ chính cũng cảm thấy bị áp lực. Diêu Viễn nhìn kênh bang hội nhà mình cũng là cảnh tượng huyên náo phấn khởi, nhìn những người bạn vẫn luôn ở sau lưng khích lệ , trong lòng trước giờ đầy ắp cảm kích . : “Cám ơn mọi người, khiến mọi người lo lắng rồi.”

      A Di gửi biểu tượng khóc lớn: “Ta có thể hỏi câu cuối cùng hay …”

      Diêu Viễn: “ từng .”

      Người của Bách Hoa Đường cười đến phát điên, “Tiểu Quân ra cái vẻ đáng biết xấu hổ!.”

      Bên này Giang An Lan dẫn đến địa bàn của Thiên Hạ Bang, khi Diêu Viễn nhìn thấy loạt người đồng loạt cúi chào gọi mình là “Đại tẩu” kềm được mồ hôi chảy dài, đây là xã hội đen sao?

      Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đánh ra câu: “Các đồng chí, vất vả rồi .”

      Mà tiếp theo cũng biết phải ứng phó với đám “đồng chí vất vả” này nữa, bởi vì bọn họ lên kênh phụ cận spam tới mức khiến người ta chỉ muốn trực tiếp out ra luôn.

      Ôn Như Ngọc: “Bang chủ đại nhân tại có phải như cá gặp nước, bay bổng như tiên hay vậy?”

      Ngạo Thị Thương Khung: “Tẩu tử hoàng ân dài rộng, cứu rỗi chúng ta trong nước sôi lửa bỏng, cho chúng ta trăm họ an khang!”

      Lạc Thủy: “Dạo trước, bang chủ thỉnh thoảng mới online lần, mỗi lần… Ô ô…~ tóm lại chính là vô cùng bạo lực, bây giờ lại từ ái, hết thảy đều là bởi tình ư~”

      Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Lạc Thủy, bang chủ chưa bao giờ ngại giết tài khoản nữ đâu.”

      Lạc Thủy: “Đại tẩu ở đây, ta sợ đâu, Đại tẩu hãy che chở em!”

      Ngạo Thị Thương Khung: “Nhược Vi Quân Cố chỉ có thể che chở (bao gồm cả các hành vi thân mật như ôm ấp, bảo vệ, vân vân hết thảy) Quân Lâm Thiên Hạ. Lão Ôn, đem này điều viết vào bang quy.”

      Ôn Như Ngọc: “Vì seo?”

      Ngạo Thị Thương Khung: “Bang chủ ngồi cạnh ta bảo vậy.”

      Bảo Bối Ngoan: “Ta vừa đến bị đáng chết rồi! Bang chủ! Tẩu tử! Tẩu tử lâu online, chúng ta đều nhớ người, người có nhớ chúng ta vậy?”

      Ngạo Thị Thương Khung: “Khụ khụ, Nhược Vi Quân Cố chỉ có thể nhớ Quân Lâm Thiên Hạ, điều này cũng viết vào bang quy.”

      Bảo Bối Ngoan: “Lão Đại vô sỉ mà cũng đáng nữa~ được rồi! Đại tẩu có phải mỗi ngày đều bị bang quy “chiếm hữu” như vậy ? được rồi, chảy máu mũi rồi!!!”

      Diêu Viễn “…”

      Đứa đáng thương biết chút vô sỉ này mới chỉ là góc của tảng băng mỗ đại thần, cuộc sống sau này còn bị đùa bỡn đến mảnh xương chẳng còn nữa kìa.
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      17.2

      Trang Tiểu Uy sau đó có lại đến tìm Diêu Viễn lần, là ngày thứ ba Giang An Lan ở Giang Nính. ta gọi cú điện thoại tới, thẳng vào vấn đề : “Nghe quay lại với Quân Lâm Thiên Hạ rồi?”

      Việc tư thế này Diêu Viễn muốn bàn luận với người ngoài. Trang Tiểu Uy cũng đợi trả lời, lại trực tiếp : “Tôi vừa xuống máy bay, mẹ nó chứ, chuyến bay bị đình chỉ hai giờ! chỗ , chúng ta ra ngoài gặp nhau lát.”

      Diêu Viễn cả kinh, “Hay là thôi ?”

      “Làm sao? Tôi tìm uống trà được sao? Ai làm gì đâu.”

      Diêu Viễn vẫn từ chối: “Thế cũng thôi .”

      “Yên tâm , tôi thấy con người đến nỗi nào, quyết định làm bạn, cho dù nhìn Quân Lâm Thiên Hạ ngứa mắt cũng giận cá chém thớt đâu .”

      lại đến đây làm gì ?” Chỉ vì chút ân oán trong game mà tới lui như vậy cảm thấy chuyện bé xé ra to sao? Lại còn “làm bạn”? Bọn họ mới gặp nhau có lần chứ mấy.

      Đối phương ra vẻ thân thiết : “ công tác, ba tôi muốn làm bất động sản , tôi giúp ông ấy khảo sát liền chọn đến đây trước , đầy nghĩa khí đúng ?”

      Diêu Viễn khóe miệng giật giật, “Vậy chắc bận lắm, thôi chúng ta đừng gặp nữa?”

      “Sao lằng nhằng thế nhỉ? Lôi thôi tôi đến tận nhà đấy, địa chỉ qua trường hỏi kiểu gì cũng ra.”

      Uy hiếp như vậy, Diêu Viễn thể ra ngoài gặp người “bạn” đặc biệt này .

      Kết quả cũng là xui xẻo, vừa ngồi lên taxi nhận được tin nhắn của Giang An Lan: “ gọi máy bàn sao có ai nghe?”

      Diêu Viễn chỉ có thể hàm hồ hỏi ngược lại: “ phải gọi cho em sao?”

      cầu đánh trống lảng.”

      Cuối cùng Diêu Viễn đành thừa nhận mình chuẩn bị gặp Trang Tiểu Uy, dù sao cũng muốn giấu diếm điều gì. Tin nhắn vừa gửi , đối phương mãi vẫn thấy trả lời khiến Diêu Viễn bắt đầu hơi lo lắng, dù sao cùng Trang Tiểu Uy cũng là quan hệ đối địch, có điều nghĩ Giang An Lan hẳn phải người xét nét như vậy, huống chi đều giải thích rất ràng rồi.

      lúc sau đối phương trả lời: “Em mà đừng về nữa.”

      Diêu Viễn cứng họng, đối phương lại nhắn: “Đùa đấy, , chơi vui vẻ.”

      Trong hai câu này câu nào đùa câu nào , quá ràng …

      Nhưng dù sao Diêu Viễn vẫn , nhận lời người ta rồi, có điều cuối cùng cũng gặp được Trang Tiểu Uy bởi vì ta giữa đường lại gọi điện thoại cho , đầu tiên là chửi ầm lên, sau đó : “Ông già lại bảo tôi cút về! Thôi, để lần gặp nhé. ”

      Cứ như vậy, trò khôi hài đầu đuôi vừa bắt đầu hạ màn, Diêu Viễn dở khóc dở cười bảo tài xế taxi quay đầu xe trở về. Đêm đó, Diêu Viễn cùng Giang An Lan video call liền nhịn được hỏi: “ quen ba của Trang Tiểu Uy à?”

      Giang An Lan : “.”

      “À.” Quả nhiên là nghĩ nhiều quá, cũng đúng thôi, sao lại quan hệ rộng đến vậy được, đến tận Sơn Tây. Điểm này Diêu Viễn thực cũng sai, sai là sai ở chỗ đánh giá quá cao nhân phẩm của Giang An Lan rồi.

      Lúc ấy Giang An Lan nhìn di động có chút bực dọc, mà bực dọc thường người khác cũng đừng hòng sống yên. Cho nên gọi Lý Cao điều tra số điện thoại của ba Trang Tiểu Uy, sau đó bảo Lý cao: “Giả làm người Trang Tiểu Uy gọi điện thoại cho ba .”

      Lý Cao sợ ngây người, “Cái gì? Người ?”

      Giang An Lan ôn hòa : “Làm cho cút về nhà, phương pháp này hiệu quả nhanh nhất.”

      Lý Cao gọi điện thoại xong nội tâm vẫn thể bình tĩnh, “Càng đẹp càng độc, lời này quả sai, thực vật có cà độc dược, động vật có sứa, loài người có lãnh đạo nhà tôi!”

      Đêm hôm khuya khoắt có người gõ cửa, Diêu Viễn còn nửa tỉnh nửa mê lại phải bò dậy xem là ai có quan niệm về thời gian như vậy. Vừa nhìn thấy người đứng ngoài trong nháy mắt nữ chính lập tức tỉnh như sáo, mở cửa liền hỏi: “Sao tiếng nào về rồi?” Diêu Viễn xong, quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ số , “Lại còn giờ này nữa.”

      Giang An Lan vào phòng như : ” Về bắt gian.”

      …” Diêu Viễn cũng đến chịu người này, nhưng nghe giọng có chút khàn khàn khỏi hỏi, “ sao chứ?”

      Giang An Lan ngồi lên sô pha, vươn cánh tay ra, : “ sao, hơi mệt thôi. Qua đây ngồi với vi phu lát .”

      Diêu Viễn lo lắng, “ mệt mau tắm rửa rồi ngủ .”

      Giang An Lan mỉm cười nhìn , Diêu Viễn mím môi: “Ngủ cách văn minh.”

      Sáng sớm lại có người đến đập cửa, Diêu Viễn choáng váng biết gì hơn, đấu tranh tư tưởng sau lưng có người ôm lấy , “Kệ .” hơi thở quen thuộc lướt qua cổ , “Làm phiền nhà người ta ngủ nghê, là ai cũng kệ .”

      Diêu Viễn thế nhưng suýt nữa quên mất tối qua chia nửa giường cho người nào đó ngủ, “Vậy hôm qua ai nửa đêm gõ cửa nhà em?”

      Giang An Lan lẩm bẩm: “Chỉ cho phép quan phóng hỏa, cho phép dân đốt đèn, câu này phu nhân chưa từng nghe qua sao?”

      Diêu Viễn bật cười, “Nghe rồi, nhưng rất ít thấy.”

      Giang An Lan lướt đầu ngón tay cánh tay , mở mắt ra , “Trước lạ sau quen.”

      Diêu Viễn cảm thấy mình đúng là gặp phải thổ phỉ , “Vẫn phải xem thử là ai thôi.”

      Giang An Lan ừ tiếng, “Để .” xong liền xuống giường, tùy tiện mặc áo sơmi cùng quần dài rồi sải bước ra.

      Diêu Viễn nghĩ thầm, để cho an toàn mình vẫn nên cùng ra là hơn.

      Người tới ai khác chính là Lý Cao.

      Diêu Viễn mặc bộ đồ ngủ màu lam nhạt, áo khoác vàng, tóc rối bù , có điều Lý Cao nhìn thấy vẫn là chân thành tán thưởng, mỹ nữ quả là mỹ nữ, lôi thôi lếch thếch cũng hoàn toàn ảnh hưởng đến mỹ cảm, đứng cùng Giang An Lan còn có cảm giác hài hòa.”Xin chào Đại tẩu, thành xin lỗi, sáng sớm đến quấy rầy hai người .”

      “À… xin chào.” Diêu Viễn nghĩ lại là bạn nên ít nhiều cảm thấy lúng túng, lại cứ tưởng là chị họ nhà mình. Giang An Lan cài hết cúc áo khoác của lại, sau đó : “Em tắm trước .”

      “Vâng.”

      Chờ Diêu Viễn vào toilet, Lý Cao cũng quay người ra cửa kéo hai va li hành lí tiến vào, “Sếp, quần áo của sếp người ta mang tới rồi, còn nữa, lúc người ta ở nhà sếp có gặp bà cụ, bà nếu Đại tẩu muốn thỉnh thoảng cũng có thể đến tìm bà uống trà.”

      Giang An Lan gật đầu, tỏ vẻ biết.

      Lý Cao nhìn chung quanh, ta vẫn chưa đến đây bao giờ, khỏi tò mò ngó nghiêng lúc, “Tẩu tử trang hoàng độc đáo, ồ, ban công còn có hoa, sắc xanh dạt dào , trồng khéo đấy…”

      Giang An Lan vào bếp, Lý Cao đem hành lý kéo đến bên cạnh sô pha trong phòng khách thấy nhà lãnh đạo nhà mình cầm bình đun nước, sau đó nghe được trong toilet có tiếng nước chảy, cũng biết là chuông gió treo ở đâu để thanh đinh đinh như có như dập dìu truyền tới.

      Lý Cao giơ tay gãi gãi lông mày, “Qua là khiến người ngoài có càm giác thể nào chen chân vào được.”

      Diêu Viễn ra Lý cao ra về , “Bạn đâu?”

      Giang An Lan đưa cho cốc nước mật ong rồi mới : “Có việc trước .”

      “A?”

      “Sao?”

      , sao.”

      Lý Cao đúng là phải bị thái độ coi ai ra gì kia của Giang An Lan đuổi , mà là tự động tự phát thức thời rời , có điều cũng thực khéo mà chạm phải Diêu Hân Nhiên ngay dưới lầu, hai người từng gặp mặt, lại đều là người cơ trí, trí nhớ tốt, nhận ra đối phương nhìn nhau cười cười, Diêu Hân Nhiên mở miệng trước: “Sếp nhà ở chỗ em tôi đấy à?”

      “Còn phải sao, sao cũng vừa sáng sớm …”

      “Giống , số nô bộc.” Đồng hồ sinh học cố định , cuối tuần cũng tỉnh từ sớm, vốn là định sang rủ em ăn sáng , bây giờ biết Giang An Lan ở đây bèn hất hất cằm với Lý Cao, “Có rảnh ? ăn sáng ?”

      “Được.” Vì vậy hai người khôn khéo liền lôi nhau ăn sáng.

      Trong lúc ăn, Diêu Hân Nhiên nhịn được thốt lên: “Hóa ra chơi game là vì … Sếp nhà cũng thiệt là, đương mà cứ như đánh trận, lại còn bày mưu tính kế, lên kế hoạch, chiến tuyến dài như vậy, thấy mệt sao? Ai… nếu phải là em tôi , tôi cảm thấy loại người này nhìn trúng đúng là chẳng phải chuyện gì tốt.”

      “Lời ấy sai rồi, sếp nhà tôi ngoại trừ được hiền lành mấy, dễ chung đụng mấy, phương diện khác vẫn là rất OK mà.”

      “Ôn Như Ngọc tên kia cũng vậy, cũng như vậy, hiểu mấy người thế quái nào đối với lại cứ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó như vậy? phảichỉ là có tiền thôi sao? Có tiền giỏi lắm à?”

      “Ha ha, quả thực rất giỏi! Tôi cũng là nhờ Giang gia bọn họ tài trợ mới có thể từ thằng bé miền núi có được hôm nay .”

      “Ồ, người miền núi ư? nhìn ra đấy.”

      “Đúng thế, ra xã hội lăn lộn lâu rồi?” đến đây, tiếng chuông di động của Lý Cao vang lên, thấy dãy số có chút quen mắt mới cùng Diêu Hân Nhiên bên cạnh tiếng “Ngại quá”, rồi đứng lên nghe.

      Đối phương lập tức lên tiếng: “Ngươi con mẹ nó ai?”

      “Đại ca, điện thoại là gọi tới , hỏi tôi là ai tôi biết trả lời sao?”

      Đầu bên kia hừ lạnh, “Giả làm người ông? Hả? Được lắm? Mã vùng Bắc Kinh đúng ? Chờ ông tra xem rốt cuộc là kẻ nào lại to gan lớn mật như vậy, đợi đấy, xem ông chỉnh chết ngươi như thế nào.” xong cúp máy luôn.

      Lý Cao chậm rãi thở ra hơi dài, sau đó với Diêu Hân Nhiên: “Tôi rút lại câu sếp tôi ‘Phương diện khác OK’.”
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 18: Sau này do em quản

      18.1

      Ngày đầu tiên khai giảng, Giang An Lan nhiều năm về trường lái xe đưa làm. Trong sân trường kẻ đến người , lái rất chậm để tránh quệt phải người đường. Tuy là màu đen, nhưng xe thể thao của Triệu Tử Kiệt chỉ có hai cửa vẫn vô cùng bắt mắt khiến Diêu Viễn ngồi bên trong cũng vô cùng thoải mái, nếu như bị sinh viên nhìn thấy xấu hổ cỡ nào? liền theo bản năng ngồi trượt xuống chút, lại xuống chút…

      Soái ca đeo kính râm bên cạnh nghiêng đầu nhìn, “Ngồi xe với mất mặt lắm à?”

      Diêu nương thẳng thắn: “ dám dám.”

      “Vậy ngồi thẳng lên.”

      , cho em mượn kính râm .” Diêu Viễn tóc dài đến ngang vai, hôm nay buộc đuôi ngựa lộ ra ngũ quan xinh đẹp, khi chuyện lại mang ý cười, từng câu từng chứ đều toát ra cảm giác làm nũng, nhưng Giang An Lan thèm để tâm mà bắt lấy cánh tay mon men muốn lấy kính mặt xuống, “Kính nam , em đeo hợp.”

      Che được mặt là được rồi, “ mọn!”

      Giang An Lan như cười như : “Em mới quen à? thế đấy.”

      Da mặt quá dày, Diêu Viễn cũng bó tay, may mà đến dưới văn phòng còn bao nhiêu người. xuống xe Giang An Lan cũng xuống theo, thấy Diêu Viễn nhìn mình khó hiểu giải thích: “Đưa em lên”

      cần khách sáo như vậy”

      “Em khách sáo với đấy à?”

      dám dám”

      “Vậy thôi.”

      Hôm đó các đồng nghiệp của Diêu Viễn đều gặp được vị hôn phu đẹp trai lại rất ngầu trong truyền thuyết của Diêu, kinh ngạc qua đều tỏ vẻ chúc mừng, Giang An Lan chỉ mỉm cười cảm ơn.

      Diêu Viễn tiễn Giang An Lan ra khỏi văn phòng, nhịn được cảm thán: “Thái độ tốt quá ha.”

      lúc nào cũng tôn sư trọng đạo.”

      á?”

      Người đàn ông ráo hoảnh, “ Diêu, em còn cười nữa đừng trách khi sư.” Khi sư tức là viết tắt của “Khi dễ Diêu lão sư”*. Diêu Viễn hiểu ra liền ngậm ngay miệng lại.

      *Bắt nạt Diêu :))

      Giang An Lan đáng tiếc mà nhấp hạ miệng, : “Tái cùng ta gặp vị lão sư ?”

      Giang An Lan đưa gặp giáo sư đầu ngành kinh tế học, mặc dù đều giảng dạy trong trường, nhưng cấp bậc của Diêu Viễn cùng họ kém hơn rất nhiều, cho nên cũng thân quen mấy, phỏng chừng đối phương cũng nhận ra được giáo viên nho dạy môn tự chọn như đâu.

      Quả nhiên vị giáo sư già vừa thấy Giang An Lan vui vẻ gọi ngay “Tiểu Ngũ”, nhìn đến Diêu Viễn liền rốt cuộc cũng mang bạn đến, xinh quá ha ha ha.

      Giang An Lan đáp: “Năm sau dắt cả con đến.”

      Giáo sư hài lòng gật đầu, Diêu Viễn khóc ra nước mắt. Từ phòng làm việc của giáo sư ra liền hỏi: “Lão sư phải là người nhà đấy chứ?” Còn gọi tiểu Ngũ…

      phải.” Giang An Lan , “Ông ấy là bạn của ba Tử Kiệt, từng muốn giới thiệu con cho nhưng từ chối , trong lòng có người rồi.”

      câu này lượng tin tức rất lớn này, khiến Diêu Viễn nghe được chột dạ thôi, giọng : “Cám ơn ngài nâng đỡ.”

      Giang An Lan : “Đừng khách sáo.”

      Người này, cái miệng đúng là chút thiệt cũng chịu ăn.

      Nhưng hành động của lại luôn là nhường nhịn . Vì , phần lớn công việc đều mang đến Giang Nính làm, cũng mua nhà ở đây, thầm trang hoàng. Những chuyện này bao giờ đề cập tới, nhưng Diêu Viễn biết rất ràng, đồng thời cũng rất cảm động trước cái giá mà trả.

      Diêu Viễn nhìn Giang An Lan, gương mặt vốn tuấn tú lạnh lùng được ánh mặt trời chiếu rọi trông lại có vẻ vô cùng nhu hòa, vươn tay nắm lấy tay , Giang An Lan mắt chỉ nhìn thẳng, dịu dàng cười .

      Thời gian lặng lẽ trôi giữa những ngón tay họ đan vào nhau, có năm tháng nào sưởi ấm được lòng nhau như đoạn thương hai người cùng tình nguyện đắm chìm. Tình phát triển thêm nữa chính là hôn nhân, người người đều cái sau chính là nấm mồ của cái trước, lời này đối với Giang An Lan mà , chính là chó má, ai muốn kết hôn kẻ đó liền có cả đời độc để gặm nhấm.

      ghét nhất là độc.

      Lại lần nữa hai người hai nơi, Giang An Lan ở Bắc Kinh nhìn ra cảnh sắc mùa đông bên ngoài công ty, nhíu mày chặt.

      “Mẹ nó.”

      Triệu Tử Kiệt vừa đẩy cửa tiến vào nghe được câu này lại tươi cười lặng yên lui ra ngoài, bắt được đồng nghiệp Giáp ngang qua : “Cậu đem tập tài liệu này vào , thanks.”

      Đồng nghiệp Giáp nhăn nhó rên: “Phó tổng, 2 ngày này boss tâm tình tốt, đừng hại tôi , tôi có già dưới có trẻ, trong nhà còn có vợ, bây giờ mà mất việc…”

      Triệu Tử Kiệt nghiến răng, “shit”, cầm lại văn kiện biết nên khóc hay cười : “Nhìn cậu cũng thành , .”

      Đồng nghiệp Giáp mau chóng chạy lấy người. Triệu Tử Kiệt đành phải lần nữa tiến vào vùng tâm áp, mặt cố tỏ ra bình tĩnh, “An Lan, xem qua cái này … Em để lên bàn nhé .”

      Giang An Lan liếc mắt nhìn, “Lý Cao đâu?”

      “Phòng tài vụ có nhân viên phải nằm viện, cậu ta đại biểu công ty thăm .”

      Giang An Lan ừm tiếng, đến trước bàn làm việc lật xem văn kiện Triệu Tử Kiệt vừa mang vào, vừa được hai giây ném xuống, nhìn chòng chọc Triệu Tử Kiệt , “Uống mực cho lắm vào đầu óc sáng sủa lên được có phải ? Có thế này thôi mà cũng giải quyết được à?”

      Triệu Tử Kiệt trong lòng ngừng kêu khổ, quả nhiên lại đứng trước họng súng .

      “Cái loại Boss cuối nguy hiểm ác độc này là cứ phải định chung thân với chị dâu mới được, đơn độc thả ra quá khủng bố , hở chút liền giết hại người vô tội.” Triệu Tử Kiệt gần đây cũng bắt đầu theo Lý Cao chơi [ Thịnh Thế ] trong khi ăn hành vẫn cố tự mua vui.

      Diêu Viễn tắm rửa xong mở máy tính, thời tiết lạnh lẽo, liền lại theo thói quen quấn chăn quanh người ngồi xếp bằng . Giang An Lan thường như vậy đối với tuần hoàn máu ở chân tốt, mỗi lẫn cãi “Tê em lại ngồi lại” đều bị bác bỏ cách rất vô tình, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời điều chỉnh tư thế ngồi, mà lúc này ông quản gia có ở đây, lại chứng nào tật nấy.

      Vừa lên QQ thấy Giang An Lan Online, chính xác mà là trong trạng thái “Nhắn tin cho mau!”.

      Diêu Viễn nhịn được phì cười: “, phải đợi em đấy chứ?”

      Quân Lâm Thiên Hạ: “[ Tra lời tự động] Đúng.”

      phải chỉ có lúc rời , bận rộn, đừng quấy rầy mới có trả lời tự động sao? Vị này chẳng lẽ lại giở giời sao? “Đại thần, trêu em đấy à?”

      Quân Lâm Thiên Hạ: “[ Trả lời tự động] Đúng.”

      Diêu Viễn trầm tư trong chốc lát, đập nồi dìm thuyền gửi qua: “ là đồ con heo.”

      Quân Lâm Thiên Hạ: “Hờ, hãm hại, phỉ báng, tội danh thành lập, mau đến đây thụ án .”

      Diêu Viễn bật cười: “Lần trước có phải cũng đùa như vậy thế?” Lại còn tự gõ ” Trả lời tự động ” nữa.

      Quân Lâm Thiên Hạ: “, lần trước phận block hết.”

      Diêu Viễn: “…”

      Quân Lâm Thiên Hạ: “Hôm nay ngày gì biết ?”

      Diêu Viễn khổ sở suy nghĩ phen, lần trước vô tình nhìn thấy chứng minh thư của , sinh nhật là ngày 15 tháng 5 tới, mà hôm nay cũng phải lễ lạt gì.

      Diêu Viễn: “Ngày gì cơ?”

      Quân Lâm Thiên Hạ: “Thôi, vào game .”

      Sau đó hai người cùng vào game.

      Vừa đăng nhập, bọn họ liền bị người của Thiên Hạ Bang cùng Bách Hoa Đường vây kín, rối rít cầu tiết lộ thông tin cá nhân, Quân Lâm lão Đại bình thường thích làm gì? Quân tỷ tỷ khi nào sinh con?

      “Sinh con?” Diêu Viễn khiếp sợ , phải mới mấy ngày lên sao? Sao theo kịp tiến độ rồi?

      Sau đó Diêu Viễn được Bảo Bối Ngoan thức tỉnh: “Tẩu tử, hôm nay là kỷ niệm năm ngày cưới của ngài cùng bang chủ đại nhân đó trời ạ.”

      Vậy ra bọn họ trong trò chơi kết hôn được năm rồi.

      Mà vừa vặn hôm nay game cập nhật tính năng mới, tài khoản nữ kết hôn có thể sinh con.

      là con, ra chính là sủng vật, chẳng qua là có hình người mà thôi.

      Vào trò chơi, cùng Giang An Lan đổi sang trò chuyện bằng YY, ở bên kia nhấp ngụm trà, hỏi: “Muốn sinh con ?”

      “Là ‘tạo ra’.”

      “Như nhau cả thôi.”

      Như là như thế nào ? cái là thực cái là trò chơi cơ mà, Diêu Viễn trầm ngâm: “Hay thôi , cũng có thích trẻ con đâu.” Mỗi lần cùng ra ngoài, dạo phố cũng thế, ăn cơm cũng thế, phàm cứ có trẻ con bên cạnh nhao nhao ầm ĩ là liền cau mày.

      “Cùng em sinh thích.”

      “Là tạo ra.”

      “Như nhau.”

      Được lắm, lại lâm vào ngõ cụt, Diêu Viễn quyết định im lặng là vàng .

      Sau đó giây liền thấy phần tự thuật QQ luôn trống rỗng của bỗng mọc ra câu: Chúng ta kết hôn sinh con .

      phải kết hôn năm rồi sao?

      Về phần “Tạo ra” em bé, cuối cùng Giang An Lan “Thôi, mất sức”, thế nên làm nữa. Có điều câu tự thuật kia QQ của Giang An Lan vẫn ở đó, Diêu Viễn hiểu lắm, mãi cho đến khi bắt đầu rét đậm, năm mới đến mới vỡ ra được ý nghĩa thực của nó.

      Giao thừa đêm đó, Giang An Lan ở Bắc Kinh ăn xong cơm tất niên liền bay thẳng đến Giang Nính. Lúc ấy bên này có tuyết, mặc chiếc áo len cao cổ màu nâu, bên ngoài khoác áo khoác Gianfranco Ferre màu xanh đậm, cầm ô đen đứng ở dưới nhà, sau đó gọi điện thoại bảo xuống dưới.

      Diêu Viễn cũng vừa ăn xong cơm tất niên ở quê về về, lúc rạng sáng nhận được điện thoại liền chạy xuống, vừa gần đến trước mặt nghe thấy câu kia: “Chúng ta kết hôn , sau đó sinh con, phải tạo ra.”

      Diêu Viễn cứng họng líu lưỡi nhìn người nọ, nhưng đối phương mặt có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy đùa.

      “Hôm nay phải ngày cá tháng tư phải ?”

      , là đêm 30, ngày lành bỏ cũ đón mới.”

      “Ha ha, , cũng là biết đùa.”

      Giang An Lan híp híp mắt, “ đùa?” Sau đó từ trong túi quần lấy ra chiếc hộp nhung màu đỏ, mở ra đưa tới trước mặt , “Có phải quỳ xuống ?”

      “Em… …”

      Sau đó, mỗ Đại thiếu gia quỳ gối xuống . Diêu Viễn sợ ngây người, phục hồi lại tinh thần mới cuống quít kéo dậy, đất còn ướt mà, “Đừng đùa nữa

      Giang An Lan đứng lên, mặt đổi sắc : “Thế em đeo nhẫn lên.”

      Khẩu khí sao lại cứ như uy hiếp vậy? hôm nay mặc áo khoác màu lam, làn da trắng nõn, tóc xén gọn gàng lại tăng thêm vài phần khí chất tự phụ, hình tượng ràng là công tử nhã nhặn, thế mà việc làm và hành động có khác gì thổ phỉ ?

      Hiển nhiên, hai người nửa năm này xem như ở chung , tuy rằng có đôi khi mỗi người nơi, nhưng ít nhiều vẫn có chút hương vị vợ chồng son, có điều vừa động đến đàm hôn luận gả, Diêu Viễn liền theo bản năng muốn trốn tránh.

      “Nhưng lần trước lúc kết hôn trong [ Thịnh Thế ] bảo đời này làm lần thôi là được rồi còn gì?”

      Giang An Lan gặp chiêu phá chiêu, mặt đỏ hô hấp loạn mà đơm đặt: “Đúng, chỉ cần lần. Phu nhân quả nhiên cùng tâm ý tương thông, trong game là tập dượt rồi, bây giờ mới là thực chiến. biến hôn lễ hư cấu kia thành thực, tuyệt đối làm phu nhân thất vọng.”

      , ý em phải…”

      “Em cần nhiều, hiểu rồi .”

      Trong khi Diêu Viễn chút cũng hiểu, Giang An Lan đeo nhẫn lên ngón áp út tay trái của , nhẫn lớn, nhưng tinh xảo xinh đẹp, cũng vừa vặn phù hợp với số đo ngón tay Diêu Viễn.

      khắc kia, có bông tuyết nhàng rơi mái tóc đen nhánh mềm mại của , người nọ ý cười trong mắt lưu luyến mà ấm áp, “Sau này do em quản.”

      Diêu Viễn phút chốc tim đập mạnh như trống trận.

      Giang An Lan cầu hôn thành công, hôm sau liền bảo dẫn gặp người nhà.

      Bà của Diêu Viễn thấy Giang An Lan phản ứng đầu tiên là: “Đứa này bộ dạng đẹp quá, cùng Viễn Viễn nhà mình đúng là có tướng phu thê.”

      Cha mẹ Diêu Hân Nhiên được con cho biết thân phận của Giang An Lan, nhưng biểu cũng rất hiền lành, là Tần An lan, họ cũng rất thuận miệng mà gọi như vậy.

      Bác hỏi riêng Diêu Viễn câu: “Bất kể thế nào, đối tốt với cháu mới là quan trọng nhất , tiền tài, danh lợi đều là thứ yếu. Tiểu Viễn, nó đối với cháu có tốt ?”

      Diêu Viễn hốc mắt đỏ hoe bởi thấu đạt cùng khoan dung của người thân, “ ấy đối với cháu tốt lắm ạ.”

      “Vậy tốt, bà bảo bác với cháu, có thể rời xa phải là nhất, thể chia ly, mới là mệnh định. Người sống ở đời, rất nhiều việc đều sớm được định trước rồi. Tiểu Viễn, nếu ba mẹ cháu còn sống , nhìn thấy cháu rốt cuộc cũng có nơi có chốn nhất định cũng rất vui.”

      Diêu Viễn nghẹn ngào gật đầu, biết, do dự lớn nhất của đối với mối tình này chính là thái độ của người thân, nhưng thực ra Diêu Viễn căn bản phải lo lắng nhiều như vậy, người nhà vĩnh viễn đều đứng bên .

      Có điều ngay sau đó Diêu Viễn liền phủ định lại câu “ ấy đối với cháu rất tốt”.

      Thời buổi này trời có thể trêu đất có thể ghẹo nhưng nhất định đừng chọc tới Giang An Lan.

      Bởi vì người này lúc nào cũng có thể khiến bạn hối hận vì làm thế.

      Giống như ra “ cầu” đối với hôn lễ.
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      18.2

      Lý Cao cùng đồng bọn nghe lãnh đạo muốn tổ chức hôn lễ giống hệt trong trò chơi đều sợ ngây người!”Trong trò chơi chúng ta bao Thiên Hi Cung để cử hành hôn lễ , mà Thiên Hi Cung là lấy ý tưởng thiết kế từ cung điện nhà Thanh…” cách khác, lãnh đạo là muốn địa điểm tổ chức phải vào tầm Cố Cung??

      “Vậy đến Cố Cung làm.”

      “…” Nếu đổi là người khác, Lý Cao tuyệt đối trả lời ông bị chết não hay chết não hay là chết não thế?

      Nhưng đối với Giang An Lan ta dám, chỉ đành cố đưa ra các giải pháp khả thi khác: “Sếp ơi, Hoành Điếm xem? [ Hoàn Châu Cách Cách ] gì gì đều quay ở đó mà, mặc dù chỉ là mô phỏng Cố Cung, nhưng xây dựng cũng có gì để chê…” Càng về cuối giọng càng dần theo ánh mắt lạnh lẽo của lãnh đạo.

      Đối với “ cầu” của Giang An Lan, đến ông Giang nghe được cũng khỏi nhíu mày với Giang An Trình: “Ông già rồi, theo kịp tư duy của bọn trẻ mấy đứa, chuyện thế này mà cũng nghĩ ra được, con bé kia thế nào?”

      Giang An Trình cười: “Việc này suy cho cùng hẳn là cháu ông máu kết hôn, mà người trong lòng nó đại khái lại muốn nhanh như vậy , cho nên tiểu Ngũ mới có thể ra hạ sách này.”

      “Chắc là vậy rồi, chứ yên lành ai lại muốn chạy đến Cố Cung kết hôn đây?” Người tuổi cao trải qua vô vàn sóng to gió lớn như ông cũng phải kinh ngạc đến á khẩu.”

      Chắc phải nó chơi game đến phát điên rồi chứ? Giang An Trình thầm nghĩ.

      Cuối cùng ông Giang hơn nửa đời người đều vì dân vì nước nghĩ phen : “Tuy rằng nhà chúng ta có gì để người đời lên án , nhưng dù sao cũng phải là gia đình bình thường, rùm beng quá sợ gây dị nghị, huống hồ Cố Cung có phải muốn dùng là dùng được ngay đâu?”

      Hai ông cháu đau đầu, đúng lúc Giang Văn Quốc về, thấy vẻ mặt ba mây đen mù mịt rất tự nhiên quan tâm hỏi han tình hình. Chờ Giang An Trình hết, ông cười: “Chờ chút, bên cạnh Cố Cung có chỗ phong thuỷ cũng rất tốt, muốn sử dụng cũng phải là được.”

      Cứ như vậy là xong à? Diêu Viễn khóc ra nước mắt, chuyện này qua thể tin nổi, thể bì nổi, theo lý lẽ!

      muốn đào hôn! Có cái hôn lễ như vậy phải sau này bị “Nhìn với con mắt khác” sao?

      Vì vậy Diêu Viễn chỉ có thể khẩn cầu Giang An Lan, “Đại thần thắng rồi, chúng ta cứ bình thường mà kết hôn thôi có được ?”

      Giang An Lan vỗ lên mu bàn tay Diêu Viễn, “ được, nguyện vọng của phu nhân nhất định phải thực .”

      “…”

      Cứ như vậy đến mùng 1 tháng 3, Giang An Lan cùng Diêu Viễn đính hôn , hôn lễ chính thức định vào tháng 6, địa điểm là … cung điện nào đó.

      Khi việc này truyền đến trong game, đám người này đều như muốn phát điên.

      Lạc Thủy: “Nếu là con ta cũng muốn gả cho bang chủ! Đây có khác gì hái sao trời đâu!!!”

      Bảo Bối Ngoan: “Bang chủ đại nhân hại ta muốn gả nữa rồi!!”

      Tử Kiệt Huynh: “Điều này cho thấy các ngươi vẫn hiểu họ ta, cho các ngươi biết, đây còn là bình thường chán, giờ mà là cổ đại, chị dâu mà tự giác về đội ấy cường đoạt dân nữ cũng chỉ là chuyện trong tầm tay thôi.”

      Ôn Như Ngọc: “Tử Kiệt Huynh, ngươi đây là tìm chết đấy…”

      Tử Kiệt Huynh: “Hờ hờ, lâu lâu lên cũng sao, vả lại nam chính còn ngồi máy bay về Giang Nính, biết đâu mà .”

      Diêu Viễn: “Còn tôi đây.”

      Tử Kiệt Huynh: “Chị dâu! Muah muah~ hôm đính hôn chị quá đẹp luôn~ hóng hôn lễ quá!”

      “…” Triệu Tử Kiệt bị Lý Cao lôi kéo chơi điện tử thế nào đến ngay cả ngữ khí chuyện cũng thành giống nhau rồi?

      Thực ra hai người đính hôn với chưa đính hôn cũng na ná, chỉ có khác biệt lớn nhất là: Trước đây chung giường chung gối đều ôm ngủ , bây giờ lại quay lưng về phía . Có lần Diêu Viễn cố lấy dũng khí hỏi vì sao, Giang An Lan liếc cái, đáp: ” Trước mắt quan hệ của chúng ta ở vào khu vực màu xám giữa phi pháp và hợp pháp, có việc muốn chờ khi chính thức hợp pháp rồi mới làm, nhưng đôi khi ngẫm lại, bây giờ làm cũng tính là trái luật cho nên tương đối khó xử, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ .”

      Đến đây Diêu Viễn cũng dám tùy tiện hỏi thêm nữa, còn gì thắc mắc trực tiếp nuốt thẳng vào bụng.

      Mà Giang An Lan gần đây thường bỏ thời gian dẫn theo Diêu Viễn chọn đồ gia dụng, nhà của ở Giang Nính xây xong, đồ đạc cũng dần dần chuyển vào , giường lớn bằng gỗ, sô pha bọc vải, bàn đá cẩm thạch bàn màu đen tuyền,… , tường cũng treo tranh sơn dầu. Diêu Viễn hiểu lắm về hội họa , nhưng lúc chọn Giang An Lan vẫn hỏi ý , : “Em cứ chọn , dù sao nhìn chủ yếu cũng phải tranh, mà là nhìn tranh nghĩ tới người chọn tranh thôi.”

      Diêu Viễn khóc ra nước mắt, “Đại thần, xin đấy, đừng mấy câu khiến em có cảm giác như bây giờ mà gả cho ngay đúng là tội ác tày trời như vậy nữa.”

      Nhà tuy hòm hòm rồi nhưng dù sao cũng chỉ vừa xây xong, vẫn chưa chuyển vào ngay được nên Giang An Lan giai đoạn này ở Giang Nính ở tạm nhà Diêu Viễn. Đêm nay Diêu Viễn lại lần nữa khẩn cầu: “Về địa điểm tổ chức hôn lễ, chúng ta lại thương lượng chút …”

      Giang An Lan vẫn ung dung lắng nghe.

      “Đến chỗ như vậy làm đám cưới cảm thấy quá ngược đời sao?” chẳng khác gì cảm giác nhìn thấy kẻ địch phái ra người trang bị vô cùng bình thường, thoải mái ung dung mà nghiền nát đội ngũ 50 tinh của mình vậy.

      Giang An Lan mỉm cười: “Yên tâm, cố làm khiêm tốn chút .”

      Riêng địa điểm khiêm tốn rồi có được ??!

      Diêu Viễn ngừng cố gắng, tận tình khuyên nhủ: “Thế này chỉ rước thêm phiền thôi, em muốn trở thành đề tài cho mọi người chỉ trích đâu.”

      Giang An Lan : “ làm rùm beng, có người ngoài, chỉ mời người nhà, bạn bè và vài vị chiến hữu của ông thôi. Chúng ta chỉ là trưng dùng địa điểm bỏ trống, cũng hứa sau này đầu tư tu sửa chỗ đó rồi, mà tiền cũng kiếm được, em phải lo.”

      Diêu Viễn biết gì thêm cuối cùng đành xuống nước: “, phải thế nào mới chịu?”

      Giang An Lan nghe được câu này, trong mắt có gì đó chợt lóe rồi biến mất, ghé đầu lại gần vành tai , giọng gì đó khiến Diêu Viễn nghe xong mặt đỏ bừng.

      Lúc này hai người vẫn ngủ chung giường , tuy rằng ôm nhau ngủ cũng nhiều nhưng đều đơn thuần là ngủ mà thôi. Diêu Viễn chật vật tính bò dậy bị bàn tay giữ lại, kéo vào trong ngực, Giang An Lan thổi vào tai , cười : “Cũng phải ngay bây giờ, nhưng em biết tổ chức xong hôn lễ muốn gì lại sợ hãi như vậy sao?”

      là… quá lưu manh!”

      Giang An Lan thân mật áp trán lên trán “Bởi vì muốn em chủ động dâng hiến cho , cầu xin , muốn quá lâu rồi.”

      Bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần, hô hấp đan quện vào nhau, nhiệt độ tăng cao bất chợt như thiêu đốt Diêu Viễn tới quay cuồng…

      “Nghĩ kỹ chưa? Còn muốn chịu ?”

      Diêu nương sống hơn 20 năm, lần đầu tiên được thể nghiệm cách sâu sắc cái gì gọi là rắp tâm hại người.

      Cố Cung gì chứ, căn bản chính là mưu để ra điều kiện với mà thôi? Mục đích thực của người này…

      đời này sao lại… sao lại có người quá đáng quá thể như vậy??!

      Nhưng cuối cùng Diêu Viễn vẫn thể đầu hàng trước thế lực hắc ám, mất mặt với mình còn hơn mất mặt với tất cả mọi người.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Giang An Lan ôm lấy Diêu Viễn vừa tỉnh ngủ : “Em đêm qua nửa mê nửa tỉnh mắng quỷ kế đa đoan, dụng tâm hiểm ác, trong bông giấu kim?”

      đừng có sáng sớm vu oan giá họa cho em, trong bông giấu kim gì mà trong bông giấu kim, nhất định tự nằm mơ kết luận có.” Diêu Viễn còn chưa tỉnh hẳn, hề bị áp lực vì hành vi phạm thượng cuả mình. Giang An Lan dở khóc dở cười thở dài: “Với người khác giấu làm gì?”

      Lúc Diêu Viễn bò dậy vào nhà vệ sinh tắm rửa di động vang lên, Giang An Lan thuận tay cầm lên xem thấy mã vùng là của Sơn Tây, nghĩ giây liền nhấc máy , giọng của đối phương có chút kích động: “Tôi Trang Tiểu Uy đây, muốn cùng Quân Lâm Thiên Hạ kết hôn sao? suy xét kỹ chưa? Chỗ bạn bè tôi khuyên câu, kiểu gì cũng chung thủy được mấy năm đâu, xem trong game đổi bao nhiêu người rồi. Tôi là vì muốn tốt cho thôi, tôi bảo này trong trò chơi tùy tiện chơi đùa chút cũng được, nhưng trong thực đừng có dại dột như vậy, phải đối thủ của đâu! Alo? Sao lên tiếng? Này?”

      “Ta là Quân Lâm Thiên Hạ, hôn lễ của chúng ta ta mời ngươi, nhưng cho phép ngươi đến tham gia kỷ niệm đám cưới vàng.” xong liền cúp điện thoại block số luôn.

      Sau này phàm là những kẻ mưu toan muốn phá đám đều bị Giang An Lan hoặc trong trò chơi hoặc trong thực ra thẻ đỏ cảnh cáo. Nghe hai vị bị đe dọa nghiêm trọng nhất đều phải gặp bác sĩ tâm lý , đương nhiên giả thế nào biết được, có điều chiếu theo tính tình Giang An Lan cũng hẳn là thể.

      Giống như hôn lễ của ta.

      Hôn lễ cuối cùng nhờ Diêu Viễn dũng hy sinh thân mình, rốt cuộc cũng tổ chức ở Cố Cung, mà chuyển sang vương phủ nào đó…

      Đại thần là quyết tâm muốn chọn địa điểm có phong vị cổ xưa để kết hôn .

      Diêu Viễn dù sao vẫn cảm thấy quá vi diệu.

      Trước ngày trọng đại, Diêu Viễn là sức cùng lực kiệt, chẳng những tinh thần, còn có thân thể. Trong vòng hai tuần ngày nào cũng bị lôi làm công tác chuẩn bị, nghe người làm lễ phục cho nhà thiết kế thời trang cao cấp tuổi ngoài 40, từng phụ trách trang phục cho đại nhân vật nào đó, nhận đơn hàng nhìn bối cảnh cùng tiền tài, chỉ dựa vào có vừa mắt hay . Người này vừa nhìn thấy Diêu Viễn liền : “Trẻ trung xinh đẹp, đầy sức sống, mắt lại có chiều sâu như cây tùng ngạo nghễ Hương Sơn.”

      Diêu Viễn vuốt mồ hôi tỏ ý cảm ơn.

      Giang An Lan đứng bên gì mãi cho đến lúc ra khỏi đó: “Vừa rồi nếu là đàn ông còn tưởng bà ấy nhìn trúng em.”

      “Ngài đánh giá em cao quá rồi .”

      phải.” Giang An Lan nhàn nhạt phủ định, “ đánh giá cao tiêu chuẩn của .”

      Đại thần, ra vẻ ngày có bị làm sao ?

      “Ngài có lý.”

      “Ừ.”

      Diêu Viễn phì cười lắc đầu.

      Xong phần lễ phục liền chuyển sang bận chuẩn bị tiến trình hôn lễ. Dựa theo kế hoạch của Giang An Lan, hôn lễ đầu tiên làm ở Bắc Kinh, mời thân thích của nhà trai cùng với vài thế gia có giao tình với Giang gia, ngày hôm sau về Giang Nính tổ chức, mời thân thích của nhà , hàng xóm cùng với số bạn mạng đến.

      Hết thảy đều đâu vào đấy, duy chỉ có Diêu Viễn hiểu vì sao càng gần hôn kỳ càng cảm thấy mờ mịt. Có lần gọi điện cho Diêu Hân Nhiên đề cập tới nhận được lời giải thích: “ cách học thuật, em mắc phải chứng sợ hãi tiền hôn nhân.”

      Bác ngồi cạnh Diêu Hân Nhiên dự thính đón lấy điện thoại: “Tiểu Viễn, có gì phải lo lắng, bác ủng hộ con, đừng sợ, hôn nhân chính là cánh cửa, đẩy cửa vào là được rồi.”

      Diêu Viễn bật cười, “Cháu cảm ơn, bà dạo này thế nào ạ?”

      “Tốt lắm, thân thể cường tráng, cháu cứ yên tâm , bà còn đợi uống rượu mừng của tiểu Viễn đây.”

      Diêu Viễn nhàng trả lời: “Vâng.”
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 19: Hôn lễ hoàn toàn mới

      19.1

      Hôn lễ đếm ngược, ngày thứ ba, Diêu Hân Nhiên sắp làm phù dâu bay tới lúc Diêu Viễn đứng bục thử lễ phục với nhà thiết kế quanh làm chút điều chỉnh cuối cùng.

      Áo dài bằng gấm Tô Châu màu son, ống tay khảm kim tuyến thành hình hải đường, dưới là váy Yên La tiệp màu đuôi dài thướt tha dùng chỉ vàng thêu con phượng hoàng trông rất sống động. Nhà thiết kế còn phá cách đổi khăn voan đỏ thẫm thành mạng che mặt màu lựu chín kết hợp với trâm cài tóc tinh xảo, hoa lệ ưu nhã, phảng phất như thời gian quay ngược trở lại nhà Đường ngàn năm trước thịnh thế phồn hoa.

      Giang An Lan ở bên cạnh mặc thử lễ phục truyền thống Trung Quốc, kiểu dáng khá đơn giản màu đỏ thẫm, trường bào thêu chìm vân rồng, độ rủ hoàn hảo, dưới đai lưng khảm ngọc đen tuyền còn rất phong nhã đeo thêm khối ngọc bội, quý khí bức người.

      Diêu Hân Nhiên đến xem chỉ cảm thấy là muốn chọc mù hai mắt luôn, “ bảo mà, người Trung Quốc nên mặc phục trang Trung Quốc, chà chà, đẹp đến điêu đứng.”

      Nhưng dù sao chỉ bộ lễ phục thôi là đủ , cho nên Giang An Lan vẫn đặt thêm váy cưới cùng hai bộ tây trang, hôm trước đều mang đến đây, bọn họ hôm nay đều muốn mặc thử chút để nếu chẳng may hợp còn có thể bảo nhà thiết kế sửa. Diêu Viễn lúc thay áo cưới nhịn được cảm khái, “Kết hôn thực phiền phức, ngày mà phải thay quần áo bao nhiêu lần, mặc bộ thôi được sao?”

      Quý công tử : “3 bộ lễ phục, số 3 là số may mắn.”

      “Sao em lại cảm thấy như bị lừa?” Diêu Viễn hồ nghi.

      Nhà thiết kế mỉm cười : “2 bộ, 3 bộ, 4 bộ đều có người mặc , Ngũ thiếu gia đại khái chắc là thích số 3, tân nương tử cứ phối hợp chút .”

      “Ừ.” Giang An Lan ánh mắt dao động, “Tam sinh hữu hạnh.”*

      *Phúc ba đời.

      Diêu Hân Nhiên khóc thét, “Đá đểu chó độc thân* phải ? !”

      *单身狗 : kiểu gọi FA của cư dân mạng TQ, ý kỳ thị kiểu đùa đùa thôi nhé

      Diêu Viễn sau mạng che mặt cũng ho khan hai tiếng.

      Diêu Viễn thay xong áo cưới ra, so với bộ vừa rồi đỡ phức tạp nhiều, váy ren vân hoa lan trắng đuôi dài cùng với mạng che mặt, găng tay đăng-ten rất thanh lịch.

      Diêu Hân Nhiên : “Được, quả nhiên trời sinh khí chất, mặc gì cũng bắt mắt.”

      Nhà thiết kế gật đầu: “Tân nương tử nổi trội, mắt chọn quần áo của tân lang cũng vừa, áo cưới của Vera Wang đúng là chê được.”

      Sau thay bộ lễ phục dạ hội màu tím, Diêu Viễn vừa ra liền được khen: “Trang nhã.”

      Tân lang nhàn nhạt : “Vợ tôi, đương nhiên.”

      “…”

      Diêu Hân Nhiên đột nhiên nghĩ đến điều gì, “Mà này, hình như còn chưa chụp ảnh cưới phải ? Bao giờ chụp?”

      Giang An Lan nhìn tân nương, “Tuần trăng mật chụp.”

      “Khụ khụ!” Tân nương tử sặc nước miếng.

      Cuối cùng trong lúc Diêu Viễn thay lại quần áo, nhà thiết kế lôi Diêu Hân Nhiên ra ngoài thưởng trà .

      Giang An Lan bước vào phía sau màn che, bảo hai nhân viên ra ngoài để tự làm. Hai tiểu nương thẹn thùng rồi, Diêu Viễn xoay người lại nhìn thấy đần mặt ra, Giang An Lan đến phía sau , “Mệt ?”

      “À, cũng tạm.”

      Hai tay đặt hông , cúi đầu hôn lên cần cổ trắng nõn, “Tiểu Viễn.”

      “Vâng?”

      “Cám ơn ngươi em gả cho .”

      Đột nhiên ngọt như vậy, Diêu Viễn có chút đỡ được, “ sao vậy?”

      rất vui.”

      “Vui … Đừng cắn… Cổ em… Được ?”

      Giang An Lan buồn cười nhìn Diêu Viễn, sau đó thấp giọng, “ chỉ muốn ăn em luôn.”

      Diêu Viễn run lên, lẩm bẩm: “Cầm thú.”

      Mặc kệ Diêu Viễn có sợ hãi đến đâu, hôn lễ vẫn đúng hẹn mà đến .

      Ngày 24 tháng 6, lễ gả cưới, lễ động phòng, sau này Diêu Viễn hồi tưởng lại vẫn cảm thấy kinh hồn.

      Hôm ấy trong chánh điện vương phủ, tất cả khách khứa phân ra đứng hai bên, mỉm cười nhìn người vào. Bên ngoài ánh nắng chiếu rọi, những hạt bụi li ti bay múa trong khí khiến cung điện cả trăm năm tuổi như tăng thêm vài phần ấm áp mơ hồ. tia sáng chiếu lên lễ phục tân nương kiểu Trung Quốc, phượng hoàng liền ánh lên như máu như lửa, lại như muốn giương cánh bay. Bọn họ đứng đại điện, trong tiếng tuyên của vị cao tuổi đức cao vọng trọng bái thiên địa, bái cao đường, cuối cùng phu thê giao bái.

      Kết thúc buổi lễ, mọi người đều vỗ tay, có vài cụ già còn hôn lễ này cử hành rất tốt, làm cho họ nghĩ tới những năm tháng cách đây nửa thế kỷ. Những người này đều là chiến hữu của ông Giang, chiến trường người ra , vợ con ly tán ít, thế kỷ 20 những năm 50, thời điểm họ kết hôn khi ấy tuy rằng phô trương như vậy, nhưng bàn hồng nến đỏ cũng khác là mấy.

      Sau gần hai giờ nghi thức, mọi người ngồi xe di chuyển đến khách sạn5 sao gần nhất.

      Diêu Viễn nhớ tiếp theo chính là mời rượu, mời rượu, mời rượu, còn có tân lang rất đẹp trai. Bộ lễ phục phối hợp với dáng người cao gầy của trong khách sạn vàng son lộng lẫy kia lại càng làm nổi bật lên nét tuấn lãng.

      Diêu Viễn cuối cùng cũng ý thức được mình gả cho Giang An Lan, à , Tần An lan.

      Mặc kệ là cái gì An Lan, đằng nào cũng là gả cho .

      Tam đế hợp thể, phụt.

      “Cười cái gì?” Tân lang hỏi.

      .” Diêu Viễn cuống quít giơ ly rượu lên , “, tam sinh hữu hạnh, có thể cùng kết thành vợ chồng.”

      Tân lang nắm tay đưa đến bên miệng khụ tiếng.

      Phù rể Giang An Trình ôm hai bình rượu lại, vừa vặn nhìn thấy màn này khỏi cười : “Tân nương tử có vẻ hơi say rồi.” Sau đó lại rót đầy cốc của hai người, Diêu Viễn nhấp ngụm, “Là nước lọc?”

      “Tiện bổ sung thể lực.” Giang An Trình xong, đem bình rượu nho đưa cho phù dâu Diêu Hân Nhiên bên cạnh.

      “Coca ạ?” Diêu Hân Nhiên hỏi.

      “Coca tốt cho sức khỏe, chai này vẫn là rượu nho.” Giang An Trình đáp.

      “Ặc, thà sức khỏe tốt còn hơn uống say!”

      Bốn người tiếp tục kính rượu, đợi đến bàn cuối cùng của Giang gia Diêu Hân Nhiên say đứ đừ, Giang An Trình thể đỡ sang chỗ trống bên cạnh nghỉ ngơi.

      Giang An Lan cầm rượu nho bàn rót cốc đầy, Diêu Viễn cũng rót cốc, hai người cùng nhau hướng ông Giang nâng chén, uống hết hơi.

      Ông Giang cũng uống hết rượu tay, vui mừng nhìn cặp vợ chồng son, đứa cháu ông lo lắng nhất cuối cùng cũng kết hôn, đối tượng lại là cùng Giang gia có chút quan hệ, âu cũng coi như là nhân quả luân hồi, mệnh trời định, cũng tốt, cũng tốt.

      “Ông già rồi, chưa bao giờ hy vọng xa vời mấy đứa phải gây dựng nghiệp to thanh danh lớn gì, chỉ cần sống tốt thôi. Sau này về thăm chúng ta nhiều chút, tốt nhất năm sau có thể cho ông bà bế cháu là chúng ta mãn nguyện rồi.”

      Giang An Lan cười cười, “Vâng.”

      Diêu Viễn có chút men say phụ họa gật đầu, “Cháu sinh nam nữ, chuyện tốt thành đôi!”

      “Ha ha ha, tốt! Chuyện tốt thành đôi, tốt!” ông Giang vui vẻ cười to.

      Giang An Lan ôm lấy bả vai vợ say quắc cần câu dựa bả vai kính cả bàn ly, bao gồm cả ba mình rồi với ông nội: “Cháu đưa ấy lên nghỉ ngơi chút lại xuống.”

      “Được được.” Giang lão gia liên tục gật đầu.

      Giang An Lan dẫn theo Diêu Viễn , Giang Văn Hoa nhìn bóng lưng con trai, trong lòng thở dài tiếng, Tần Ngọc, con của chúng ta có lẽ so với chúng ta còn lợi hại hơn.

      Vừa đặt lưng xuống giường khách sạn Diêu Viễn liền ngủ mất .

      lâu sau có người đến gõ cửa, Giang An Lan chỉnh lại tư thế ngủ cho phu nhân, vừa nới cà vạt vừa ra mở cửa, thấy Giang Văn Hàn đứng ngoài khỏi dừng động tác, “Chú.”

      Giang Văn Hàn mỉm cười ôn hòa: “Chúc mừng cháu, tiểu Ngũ.”

      “Cháu cám ơn.”

      “Chú vừa về, kịp chứng kiến hôn lễ của hai đứa đành tặng quà suông vậy, chúc các cháu bách niên giai lão.” Giang Văn Hàn đưa chiếc hộp tay qua, Giang An Lan nhận lấy, biết quãng thời gian vừa rồi chú bận gì, hôm nay “đến muộn” hẳn cũng là vì chuyện đó.

      “Được rồi, chú xuống chuyện với ông đây.”

      “Vâng.” trước khi đóng cửa, Giang An Lan , “Chú, về sau chuyện nhà họ Diêu chú cần bận tâm nữa đâu, Giang gia thiếu ấy những gì cứ để cháu trả, nhưng chuyện này với chuyện cháu rồi cưới ấy có quan hệ gì hết.”

      Giang Văn Hãn muốn xoay người lại dừng bước, lát sau mới đáp: “Được.”

      Giang An Lan đóng cửa trở lại bên giường nhìn người ngủ say. Nhiều năm trước biết ngày này sớm muộn đến, từ giây phút nhận ra tình cảm của mình liền xác định , nếu như Diêu Viễn có thể tiếp nhận mình, nhất định cưới . Thẳng thắn mà , lần đầu gặp đưa bệnh viện, người này thậm chí hiểu sao còn ác độc nghĩ, nếu như mình hôm nay xong, vậy phải kéo theo kẻ thích xen vào chuyện của người khác này chôn cùng. Khi đó tà tà ngồi nghiêng người băng ghế sau của chiếc taxi, cứ như vậy nhìn , trong lòng nghĩ có chôn cùng, tâm tình lại tốt lên ít. Mà thực ra bây giờ vẫn nghĩ như vậy, trăm năm sau cùng chết chung huyệt.

      Giang An Lan trong lòng có quá nhiều góc tối.

      Tựa như trước khi chú đến tìm Diêu Viễn, từng cùng ông câu: “ kiện kia xảy ra, bất kể là cuộc đời ai trở nên tồi tệ hơn, tối thiểu chú cũng thiếu ấy lời xin lỗi đàng hoàng.”

      Tựa như cùng ba : “Con đổi họ, cần biết ba có đồng ý hay , con chỉ cần biết mẹ có hi vọng điều này hay , và con có thể ở bên ấy hay .”

      Tâm lý vặn vẹo đến cùng cực rồi.

      ơi…” người giường lúc này bỗng lật người, úp mặt vào chăn, túm lấy góc áo người bên cạnh, “ giúp em đánh quái chút … em dùng hết dược rồi… Thở ra hơi nữa…”

      Giang An Lan lật lại, chế nhạo cười, “Em muốn tự ngộp chết à?” Sau đó cúi xuống giọng hỏi, “Diêu Viễn, có tốt ?”

      nương còn nhắm mắt ý thức mơ hồ lầu bầu: “Tốt… tốt thay đóa cao lĩnh chi hoa*.”

      *Hoa đỉnh núi, vừa đẹp vừa hiếm, ý đá đểu nhà hay ra vẻ :))

      Giang An Lan trầm mặc hai giây, “Hôn lễ kết thúc em nhớ hái hoa là được.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :