1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đúng lúc gặp tướng quân - Minh Nguyệt Thính Phong (2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên – Chương 29

      Đàm Thị hô lên: “Con có lý. tại chúng ta thể nào đắc tội với Tiền lão gia được nữa. Cha con chính là thế đấy, nhát gan lại sợ gặp chuyện, cố kỵ cái này băn khoăn cái kia, nếu ông ấy dám làm vài chuyện hôm nay chúng ta đâu đến mức ra nông nỗi này. Nhưng rồi đấy, cha con cũng có chỗ đúng, giờ con tiện nhân An Nhược Thần kia có tướng quân làm chỗ dựa, nhất định chẳng nể nang gì chúng ta. Bất kể là cha con hay là mẹ , e cũng chẳng thành.”



      An Vinh Quý : “Cũng phải gặp mặt lần là có thể gỡ bỏ hiềm khích lúc trước, dĩ nhiên cũng chẳng thể nào đột nhiên thân mật được. Chẳng qua là tỏ thái độ mềm chút, để tỷ ta buông lỏng cảnh giác, còn có thể qua lại với nhà. Cho dù tỷ ta có khó nghe đến đâu mẹ cứ nhẫn nhịn , chỉ cần có thể gặp mặt chuyện sau này dễ dùng hơn rồi.”



      Đàm Thị : “Mẹ e là được. Nhưng Hi Nhi có thể.”



      An Nhược Hi sững sờ.



      Đàm Thị và An Vinh Quý đồng loạt quay sang nhìn nàng ta.



      “Con?”



      Đàm Thị : “Các con là tỷ muội cùng trang lứa. Thường ngày cũng có qua lại, phải con hay chuyện chơi bời với nó sao. Lần trước con đến lầu Tử Vân viếng thăm tướng quân, cũng phải là nó với con ư?”



      đến đây, đột nhiên Đàm Thị dừng lại: “Giờ nghĩ đến, có lẽ con bị nó lợi dụng rồi. Có phải nó đến lầu Tử Vân là nhân cơ hội cấu kết với tướng quân ? Con ở bên cạnh, có thấy điều gì khác thường ?”



      An Nhược Hi lắc đầu theo bản năng, nhưng trong đầu lại lướt nhanh qua lúc nàng ta vội kéo a hoàn ở lầu Tử Vân, có thoáng thấy bóng đại tỷ đâu.



      An Nhược Hi nghĩ thêm chút, lại lắc đầu: “Hôm đó tướng quân ở đấy.”



      Đàm Thị cũng để ý nhiều, : “Thôi đừng lo những chuyện trước kia nữa. Con gặp nó , nhất định nó đề phòng con lắm đâu. Cũng cần phải lấy lòng nó, nhìn xem giờ nó thế nào, giống như trước kia bọn con hay chuyện là được. Như thế nó nghi ngờ. Tóm lại là, có thể gặp mặt chuyện, lấp kín đường lui tới về sau là được.”



      Trong lòng An Nhược Hi hơi hoảng, bảo nàng ta gặp đại tỷ, có thể gì đây? Xưa nay nàng ta chẳng coi đại tỷ ra gì, cũng chẳng xuôi tai bao giờ.



      An Vinh Quý suy nghĩ rồi : “Thế cũng tốt. Cha mẹ tìm tiện nhân kia đúng là làm khó. Trái lại tỷ tỷ ý kiến hay. Vậy cứ quyết định thế .”



      Đàm Thị : “Vậy để mẹ tìm lão gia chuyện. Để ông tấy tìm cơ hội mời Tông tướng quân đến, rồi hỏi thăm tình hình từ chỗ Tông tướng quân, xem xem ra sao mà sắp đặt, để Hi Nhi gặp mặt tiện nhân kia lần.”



      “Mẹ à…”



      An Nhược Hi vừa mở miệng bị Đàm Thị ngắt lời.



      “Con cần vội vàng, cha con hẹn Tông tướng quân cần phải có ngày giờ, mấy ngày này đợi mẹ suy nghĩ kỹ, xem dạy con đối phó với con tiện nhân kia như thế nào.” Đàm Thị vừa vừa nháy mắt với cậu con trai đứng sau, Đàm Thị liền : “Được rồi, chuyện bên Tiền lão gia cứ vậy , con cứ yên tâm. Về phòng trước , mẹ còn mấy chuyện trong cửa hàng với Vinh Quý nữa.”



      An Nhược Hi thể làm gì hơn là nuốt lời về, đứng dậy thi lễ cáo từ.



      An Nhược Hi chầm chậm ra ngoài nhà, càng nghĩ tim càng đập mạnh. Nàng gặp đại tỷ có thể gì đây. Cha mẹ cũng biết kết quả của việc phải nhìn sắc mặt đại tỷ, đổi thành nàng ta liệu khá hơn ư? Nàng ta đảo nhanh trong đầu xem bình thường có ân oán gì với đại tỷ . Nghĩ tới nghĩ lui, ấn tượng sâu nhất xảy ra gần đây chính là nàng ta châm chọc hôn nhân của đại tỷ, còn dưới lần ở ngay trước mặt đại tỷ rằng may mà là đại tỷ gả , còn cười nhạo đại tỷ mơ mộng hão huyền nhớ nhung nam tử khác.



      Kết quả sao, bây giờ chẳng những người ta hủy hôn, mà còn nịnh nọt được Long tướng quân.



      An Nhược Hi chỉ cảm thấy mặt nóng rát, như bị An Nhược Thần ở cách xa muôn trùng tát mấy chục bạt tai.



      An Nhược Hi cắn răng, xoay người vào phòng Đàm Thị, muốn với mẹ mình được, bản thân cũng đắc tội với đại tỷ rồi, chứ có hòa thuận như bọn họ nghĩ. Nhưng đến khi tới trước cửa, lại nghe thấy giọng Đàm Thị : “Lại dùng chiêu kết hôn này, chỉ sợ dễ.”



      An Nhược Hi cứng đờ, nhất thời dừng bước chân.



      An Vinh Quý ở trong phòng : “Cũng chưa chắc kết hôn , chỉ là tỏ thái độ thôi. Dù sao tứ muội cũng chạy rồi, đại tỷ cũng luôn, chuyện này mà lan truyền trong thành Trung Lan này, chừng qua mấy ngày nữa có khi cả quận Bình Nam đều biết cả rồi. Con người Tiền lão gia còn sĩ diện hơn cả cha, nếu ông ta mà chỉnh An gia chúng ta trận sau này lập uy ở bên ngoài thế nào nữa? Bây giờ Tiền lão gia còn chưa ra tay, chúng ta mau bày tỏ thể trước . Cáo trạng viết rồi, cũng nghe hiểu ý ông ta mà giả vờ lôi kéo đại tỷ, nhưng những chuyện này đều thể đem lên đặt bàn quan mà chuyện được, với ông ta mà chẳng có vẻ gì hãnh diện cả. Chúng ta chịu thiệt chút, bàn chuyện hôn nhân với ông ta, cho thấy chúng ta rất có thành ý muốn làm người nhà với ông ta. Ông ta đồng ý cũng được mà từ chối cũng được, cũng kiếm chút mặt mũi với bên ngoài, thế là có thể vui rồi.”



      “Nhưng làm gì có nhà nào gả hết nương trong nhà cho hộ chứ? Cái này mà truyền chẳng dễ nghe chút nào.”



      “Nếu khó nghe chuyện đại tỷ làm mới là khó nghe, khiến An gia chúng ta nhục nhã vô cùng. Chúng ta đặt hai cửa hôn với Tiền lão gia, nhưng rồi đều tong cả, đại tỷ lại còn ung dung trong thành Trung Lan này, chẳng lẽ cái này có thể dễ nghe sao? Chình vì đại tỷ như thế, nên chúng ta mới phải giải quyết, hợp tình hợp lý, ai có thể khơi ra sai sót gì được. Trái lại An gia chúng ta có vẻ ‘hứa đáng giá nghìn vàng’. Mẹ nghĩ thử xem, có đúng thế ? Chưa chắc Tiền lão gia nhận lời hôn , nhưng chúng ta ra ấy chính là chúng ta chu đáo. Tiền lão gia được nở mày nở mặt, sau này có chuyện gì cũng tiện bàn bạc đúng ? Cầu hôn rồi, bất luận Tiền lão gia nhận lời hay , nếu tỷ tỷ gặp mặt đại tỷ lấy được gì mà còn bị làm nhục mà về, thế Tiền lão gia cũng thể trách tội chúng ta được.”



      Trong lòng An Nhược Hi lạnh căm, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, im lặng lắng nghe động tĩnh trong phòng.



      Sau thoáng yên ắng, nàng nghe thấy Đàm Thị : “Ừ, đây cũng là cách, giữ lại mặt mũi cho Tiền lão gia, sau này mới tiện bàn bạc đợc.” phía phu gia bên này, mà nhà mẹ nàng ta ở huyện Phúc An kia, cũng phải dựa vào Tiền Bùi.



      An Nhược Hi nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy đầu kêu ong ong, sau đó trong phòng thảo luận gì nữa nàng cũng nghe , nghiêng đầu xoay người rời .



      An Nhược Hi quay về cửa viện mà vẫn còn hoảng hốt, a hoàn mai Hương chờ nàng ở viện vội chạy ra phục vụ nàng ta về nhưng nàng ta cũng chẳng để ý, chỉ cắm đầu chăm chăm về phía trước.



      mấy bước, chợt An Nhược Hi quay đầu lại, trợn mắt nhìn bà lão rúc trong góc tường. Đó chính là bà vú già của An Nhược Thần. Nàng ta cảm thấy khóe mắt hình như có ai đó, ra là có người.



      Bà vú tránh kịp, thấy bị người ta phát vội vã lên, hành lễ hỏi: “Nhị nương, nghe lão gia về rồi. Lão nô muốn hỏi thăm, đại nương nhà lão nô thế nào rồi? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”



      bụng tức giận của An Nhược Hi có chỗ bộc phát, thấy người bên cạnh An Nhược Thần là lửa giận lại bốc cao ba trượng, lớn tiếng quát: “Tỷ ta thế nào ấy hả? Tỷ ta rất khỏe! Cả thiên hạ này chỉ mỗi tiện nhân kia sống tốt, còn người khác bị tỷ ta rắc họa lên đầu!”



      An Nhược Hi càng nhắc đến càng tức, muốn cho lão nô này mấy cái tát tai.



      Bà vú thấy nàng ta hung hăng như thế bước giật lùi ra sau theo bản năng.



      An Nhược Hi nắm chặt tay, nhẫn nhịn. để ý đến bà vú nữa, phất tay áo rời .



      An Nhược Hi đóng cửa hai ngày ra ngoài, nằm giường mình thoải mái. Đàm Thị đến thăm nàng ta, nàng liền ôm lấy Đàm Thị làm nũng. Đàm Thị vừa cười nhạo nàng ta yếu ớt vừa cho người mời đại phu đến. Đại phu chẩn mạch nhìn ra được bệnh gì, chỉ khói khí huyết hư ổn, kê chút thuốc bổ khí huyết.



      Đàm Thị ôm con cười : “Con hồi còn bé ấy, học nữ công tốt, bắt đầu cuống lên, lại nghe sư phụ nữ công khen tay tam muội con khéo léo, thế là thoải mái, cũng nằm giường như thế này mà kêu nhức đầu. Mẹ biết, hễ con gặp chuyện là lại kêu đau ốm. Con bé ngốc này, có mẹ ở đây, cần sợ. Là lo gặp đại tỷ con bị nó khinh thường hả? Con là đại nương, con có nhà có người thân còn có mẹ đây, còn nó sao, thoát tịch, ăn nhờ ở đậu, sao nó có thể so với con được. Con phải nghĩ như thế. Tạm thời nhẫn nhịn cơn giận, sau này mới sống tốt được. việc gì phải sợ, chỉ là gặp mặt lần thôi mà, xem giờ nó ra sao, nếu nó chuyện khó nghe con cứ mặc kệ nó. Sau này nhất định mẹ dạy dỗ nó trận, để con chịu oan ức.”



      An Nhược Hi dựa vào lòng mẹ, giọng hỏi: “Mẹ, mẹ nhất định che chở cho con, để người khác bắt nạt con, đúng ?”



      “Đó là điều đương nhiên rồi, con là con của mẹ cơ mà.” Đàm Thị vuốt tóc nàng ta, “Con cứ nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, lấy lai tinh thần nào. Cha con mời Tông tướng quân rồi, hôm sau ta đến. Đến lúc đó con phải hỏi nhiều chuyện về An Nhược Thần chút đấy, con rất quan tâm nó, muốn gặp lần. Rồi cha con thuận nước đẩy thuyền, lại mời Tông tướng quân giúp đỡ. Con hiểu chưa?”



      “Hiểu rồi ạ.” An Nhược Hi nhắm hai mắt, giọng đáp.



      Sau đó Tông Trạch Thanh đến . An Chi Phủ chiêu đãi phen ra trò, bày rượu ngon thịt ngon, lại mời nhạc công đào kép đến tấu nhạc xướng khúc. Đàm Thị, An Vinh Quý, An Nhược Hi lần lượt ngồi xuống theo chỗ.



      An Chi Phủ nghe ngóng tình hình của An Nhược Thần ở lầu Tử Vân từ chỗ Tông Trạch Thanh, hỏi tướng quân vui giận ra sao, bản thân xưa ray luôn quản con lớn này rấy nghiêm, sau này gây ra chuyện con thứ tư mất tích, nên mới trách nặng con lớn, chỉ sợ con bé ghi hận trong lòng, lại mấy lời phải ở trước mặt tướng quân hay thái thú đại nhân.



      Tông Trạch Thanh khuyên giải an ủi cần lo ngại, ra cũng phải chuyện gì lớn lắm, chỉ là lúc đó thái thú đại nhân với tướng quân cần phải hỏi thăm tình tiết vụ án với An đại nương. Hơn nữa An đại nương là nhân chứng quan trọng, sợ bị giết người diệt khẩu, nếu chuyển nàng vào lầu Tử Vân e liên lụy đến toàn An phủ mất. Giờ nàng dưỡng thương ở lầu Tử Vân, ngày ngày bị vặn hỏi, còn bố trí để trong nhà tới được.



      Nghe An Nhược Thần được tốt lành gì, trong lòng Đàm Thị được an ủi phần ào. Bà ta ra dấu mắt với con , An Nhược Hi vội hỏi mấy chuyện vụn vặt của An Nhược Thần ở lầu Tử Vân như ăn mặc chi tiêu, tỷ tỷ vội quá, y phục này nọ cũng mang , chỉ sợ ở bên ngoài quen, nàng ta rất lo lắng, muốn đến thăm hỏi chút, đưa y phục cho tỷ tỷ.



      Đàm Thị ở bên cạnh vội bênh vực, xưa nay mấy tỷ muội tình cảm tệ, giờ đây tứ nương mất tích, đại nương rời khỏi nhà, An Nhược Hi cứ lo lắng suốt, còn bị bệnh trận. Có lòng thăm, nhưng biết với An Nhược Thần dính vào vụ án như thế có gặp được hay ? Hơn nữa lầu Tử Vân cũng phải là nơi người bình thường muốn vào là vào được. Hy vọng được Tông Trạch Thanh sắp xếp giúp.



      Tông Trạch Thanh rất dễ chuyện, tiếng đáp được.



      Trong lầu Tử Vân, An Nhược Thần nghe Tông Trạch Thanh thuật lại xong, bèn : “Nhị muội nhớ mong tôi nhất định phải lòng gì, có lẽ là có ý đồ chừng.”



      Tông Trạch Thanh đương nhiên biết điều này, “Vậy định làm thế nào?”



      Định thế nào ư? An Nhược Thần cảm thấy thuận nước đẩy thuyền gặp nhị muội cũng là chuyện tốt. Lục đại nương bà vú muốn , muốn ở lại dò la tin tức cho nàng, phải là tự tay vú thám thính lúc đó bà ấy mới yên tâm rời được. Tuy sau lưng nhị muội có cha và nhị di nương quyết định hộ, nhưng tâm tư con người nhị muội rất dễ đoạn, chiếu theo hiểu biết của nàng về nhị muội, An Nhược Thần tự nhận thấy vẫn có thể gây khó dễ nàng ta được.



      An Nhược Thần đáp: “Phải hỏi ý tướng quân thế nào mới phải…”



      Tông Trạch Thanh đáp ứng rất nhanh: “Tùy , muốn gặp cứ gặp.”
      “Nàng là phải hỏi ý ta .” Bỗng ngoài cửa sổ có thanh vang lên.



      Tông Trạch Thanh quay đầu lại nhìn, đứng ngoài cửa sổ, chính là “tướng quân” đại nhân.



      Tông Trạch Thanh sụp đổ nhìn sang An Nhược Thần, có thế ? Là hỏi “tướng quân đó” chứ phải là “bổn tướng quân” sao?



      An Nhược Thần nở nụ cười ngây ngô với . ra nàng còn nửa câu sau là “lúc nào tướng quân mới về”, nhưng vào tình hình lúc này, nàng thể làm Tông tướng quân mất mặt được. Hỏi tướng quân nào cũng được, sao.



      Nàng vừa cười như thế, Tông Trạch Thanh cũng quay qua cười với Long Đại. An nương là hỏi , nghĩ nhầm.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên – Chương 30

      Nhưng Long Đại vẫn cứ hỏi: “Muốn hỏi ta cái gì?”



      Xem ra tướng quân đại nhân cố chấp với chuyện nhận định này, nhưng dù gì huynh ấy cũng là quan lớn hơn mấy cấp, Tông Trạch Thanh cảm thấy cứ nhường tướng quân đại nhân cho rồi.



      đợi An Nhược Thần mở miệng, Tông Trạch Thanh nhiệt tình thuật lại tình hình.



      Long Đại cũng chen vào, chỉ im lặng nhìn . Tông Trạch Thanh tràng rồi lại cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, thế là nhanh chóng vội vã tiến vào hồi cuối, “Được rồi được rồi, tình hình là thế đấy.”



      Long Đại vẫn cứ nhìn , nhìn lúc lâu rồi quay đầu sang nhìn An Nhược Thần.



      An Nhược Thần hỏi: “Tướng quân muốn chuyện gì?”



      Chợt Tông Trạch Thanh kịp nhận ra chỗ nào đúng. lại có thể cứ để tướng quân đại nhân phơi nắng ngoài cửa sổ.



      Đây quả là điều nên mà.



      “Mau vào, mau vào nào.” Tông Trạch Thanh nhiệt tình mời chào. Mời xong rồi lại thấy sai sai, đây là phòng của An nương mà, ra vẻ chủ nhân như thế làm gì?



      Tông Trạch Thanh gãi đầu, cười trừ với An Nhược Thần. An Nhược Thần cũng cười lại .



      Long Đại nhìn hai người bọn họ, tỉnh rụi đến, nhàn nhạt hỏi: “ mấy ngày gặp Tông tướng quân, càng lúc càng phấn chấn nhỉ.”



      Tông Trạch Thanh lại cười tiếp, hiểu ý đại tướng quân lắm, cười vậy là đúng rồi.



      “Nhìn thần sắc An nương tệ, chắc được chăm sóc tốt lắm.” Long Đại tiếp.



      Tông Trạch Thanh vội nịnh nọt: “Chuyện tướng quân dặn, đương nhiên mạt tướng phải dốc hết sức.” Vừa vừa cố gắng nhớ lại, tướng quân đại nhân có từng dặn chăm sóc cho An nương ư?
      An Nhược Thần chớp mắt, Long tướng quân lại phối hợp với nàng thế sao? Vậy là vội thi lễ với Long Đại: “Đa tạ tướng quân.”



      Tông Trạch Thanh lục tìm trong đầu, xong rồi, hình như có dặn. quay đầu lại nhìn An Nhược Thần, An Nhược Thần cũng ngoái đầu nhìn , hai mắt chạm nhau, cũng hành lễ với : “Đa tạ Tông tướng quân.”



      Tông Trạch Thanh khoát tay, ra vẻ khiêm tốn, thuận tiện lén nhìn Long Đại, đúng là nên thêu dệt chỉ thị của tướng quân, hôm nay có cách nào trò chuyện tiếp rồi, vẫn nên chạy trước thôi.



      “Đột nhiên ta nhớ có chuyện chưa làm, ta phải trước .”



      Tông Trạch Thanh lao , để lại An Nhược Thần đầu óc mơ hồ.



      Long Đại ngồi xuống ghế mà Tông Trạch Thanh vừa ngồi, An Nhược Thần lại dám ngồi, cung kính đứng bên. Long Đại cũng gọi gì nàng, chỉ đưa tay ra với lấy bình trà bàn.



      An Nhược Thần vội giành rót trà cho Long Đại, Long Đại từ từ uống, đặt ly xuống rồi lại nhìn An Nhược Thần, lên tiếng.



      An Nhược Thần đợi hồi, biết Long đại tướng quân có ý gì. Mấy ngày nay ngoài dưỡng thương ra nàng chỉ học thuộc các tài liệu Tạ Cương đưa cho, cũng học những thủ đoạn về mật thám do chỉ bảo. Nàng tự thấy mình học rất tốt, Tạ Cương cũng khen nàng. Nàng cũng chẳng phạm lỗi gì, ở trong lầu Tử Vân theo quy củ, cũng ra khỏi phòng mấy lần. Long đại tướng quân có ở đây, nàng thấy bản thân cũng đâu có chọc gì làm vui đâu.



      Ừ, nàng thấy Long Đại có vẻ quá vui. Mặc dù lúc này thể lắm, vẫn giống như trước, nhưng nàng vẫn nhận ra – tâm tình tốt lắm.



      lát sau, cuối cùng Long Đại cũng mở miệng : “Vết thương thế nào rồi?”



      khá lên rồi ạ.” An Nhược Thần cung kính đáp.



      “Chuyện nhị muội muốn đến thăm, định thế nào?”



      “Nếu muội ấy có lòng gặp mặt cũng chẳng sao.”



      “Nếu có chủ ý rồi, vậy vì sao còn muốn hỏi qua ý ta nữa?”



      “Tôi là làm việc cho tướng quân, đương nhân phải nghe theo tướng quân dặn dò.”



      “Chuyện gặp muội muội lớn đến đâu mà còn phải nghe ta dặn dò? Vậy lúc muốn gặp Lục đại nương, tại sao đến hỏi ý ta?”



      An Nhược Thần nghẹt thở.



      Long Đại nhìn nàng, lại tiếp: “Tạ Cương với ta rồi, cảm thấy mình chuẩn bị đầy đủ, có thể làm nhiệm vụ được rồi.”



      “Vâng.”



      “Nên chuyện cỏn con như gặp muội muội mà cũng muốn nghe ý kiến của tướng quân, đó là muốn thúc giục ta phân phó để ra ngoài, đúng ?”



      An Nhược Thần đỏ mặt, đúng là như thế.



      “An nương, giở cái ý nghĩ giảo hoạt đó ra với bổn tướng quân, liệu có thỏa đáng ?”



      An Nhược Thần vội : “Là tôi nên, sau này dám nữa.”



      “Ta đúng là nghĩ ra, có chuyện nào dám làm.”



      “…” An Nhược Thần cảm thấy hôm nay tướng quân nóng nảy nhiều quá. phải là ngày tốt chuyện cùng tướng quân.



      “Vội vã ra ngoài, là muốn tìm muội muội ư?”



      “Vâng.” An Nhược Thần dám bịa chuyện, trinh thám ở chỗ Tạ Cương mãi chưa tìm được manh mối hành tung của An Nhược Phương, lòng nàng bất an, tuy biết hy vọng xuất, mong manh, tự mình cũng chẳng khá hơn trinh thám là bao, nhưng vẫn hy vọng có thể tự thân hành động.



      cảm thấy khả năng bé bị mật thám bắt là lớn bao nhiêu?”



      An Nhược Thần nhếch miệng, .



      biết có khả năng.”



      “Tóm lại vẫn cứ hy vọng.” Bị mật thám bắt để uy hiếp nàng, dù gì cũng khá hơn là bỏ mạng. Nàng thấy thi thể, nàng còn chưa biết chân tướng, tuyệt đối từ bỏ.



      Long Đại nhìn nàng, rồi như là thở dài, : “ ngồi xuống .”



      An Nhược Thần ngồi xuống, “Tướng quân, Ngụy đại phu thân thể tôi còn gì đáng ngại, Tạ đại nhân cũng cảm thấy tôi học tập rất tiến bộ.” Ý là, nàng có thể ra ngoài làm việc cho tướng quân được rồi.



      “Là tiến bộ như thế nào?”



      An Nhược Thần sững sờ, tình trạng nàng thế nào, nhất định Tạ Cương bẩm báo lại với Long Đại, Long Đại hỏi như thế, chẳng lẽ còn muốn để tự nàng khen ngợi mình phen sao?



      Khen khen thôi.



      An Nhược Thần hắng giọng, mình chăm chỉ thế nào, học thuộc làu làu các hồ sơ tài liệu, lại còn nhắm mắt khoa trương dùng từ “ đọc qua là quên được”. Còn mình thiên về quan sả, từ ở trong nhà biết nhìn sắc mặt của phụ thân và các di nương, lại còn thông qua vẻ mặt thái độ của a hoàn để đoán xem các phòng có xảy ra chuyện , nên luyện được bản lĩnh biết nhìn sắc mặt người ta. Lại trải qua hồi chỉ điểm của Tạ đại nhân, càng lúc càng tiến bộ.



      Ngoài ra nàng còn biết phân tích người ta, trong nhà có nhiều người ra vào, nàng lại chỉ chọn mỗi Lục đại nương để giúp đỡ, chuyện đó cũng chứng minh nàng phán đoán sai, đúng là Lục đại nương có thể nhờ cậy được. Lại Tạ đại nhân bố trí rất nhiều tình huống, cũng từng sắp xếp vài người trong viện thể ra tình hình nào đó để nàng thầm quan sát, mười đến tám chín phần nàng đoán chính xác cả.



      Lại còn ám hiệu, từ lòng mà đám mật thám thường dùng nữa, rồi các kiểu cầu cứu, chọn đường lui trong những hoàn cảnh khác nhau thế nào, vân vân và mây mây, nàng cũng tinh thông hết. ra cũng mới học mấy ngày, nhưng nàng dùng cái từ “tinh thông” này ròi. Nếu khen khen cho triệt để luôn.



      An Nhược Thần vừa mặt dày khen mình vừa cẩn thận quan sát Long Đại. Đợi nàng khen xong, Long Đại : “Đúng là An nương keo kiệt khen ngợi mình nhỉ.”



      Nghe có vẻ tâm tình Long tướng quân tốt hơn rồi? An Nhược Thần đứng đắn : “Từng câu từng chữ là , đương nhiên thẹn với lương tâm.”



      Long Đại cười.



      Nụ cười này, làm tan chảy toàn bộ nghiêm túc khuôn mặt cứng rắn, như có cơn gió ấm áp phất vào phòng. An Nhược Thần nhìn mắt Long Đại, lúc cười, mắt hơi cong, nơi đuôi mắt có nếp nhăn nho . Còn giọng trầm thấp, tựa như lộ ý cười, lại có êm ái: “ nương gia mặt dày như thế, liệu có thỏa đáng ?”



      Tim An Nhược Thần đập thình thịch, trong phút chốc vội cụp mắt xuống dám nhìn nữa, mặt nóng lên. Nàng mím chặt môi, duy trì tư thế ngồi thẳng đàng hoàng, cố làm ra vẻ “ thẹn với lương tâm”.



      Long Đại nhìn , lại cười : “Nếu đỏ mặt, né tránh ánh mắt, lời giải thích trước đó của mới còn có sức thuyết phục. An nương, ràng công lực đối phó với các tình huống còn chưa đủ độ.”



      An Nhược Thần: “…”



      Đợi khi nàng ngẩng đầu lên, mặt Long Đại lại là dáng vẻ đứng đắn.



      Thiếu chút nữa An Nhược Thần muốn đếm từ đến mười để lòng bình tĩnh lại. Tướng quân à, ngài thâm cao khó lường như thế liệu có thỏa đáng ?



      An Nhược Thần lấy lại bình tĩnh, mặt đổi sắc bình tĩnh : “Dân nữ hiểu rồi. Tướng quân minh cơ trí, có tướng quân chỉ điểm lần này, nhất định dân nữ càng tiến bộ hơn.”



      “Ừ.” Long Đại đứng đắt gật đầu, “Cũng thể xem thường bản lĩnh nịnh nọt.”



      “…” An Nhược Thần đếm đến năm, tiếp tục mặt đổi sắc nghiêm túc : “Nhất định dân nữ cố gắng.”



      “Rất tốt. Vậy thấy Tông tướng quân thế nào?”



      An Nhược Thần ngây ra, đề tài chuyển sang hướng này, nàng có thể thấy Tông Trạch Thanh thế nào đây. Hỏi như thế là có ý gì?



      “Tông tướng quân tuổi trẻ tài cao, là trụ cột tài năng của quốc gia.”



      qua lại với thân thiết nhỉ.”



      “Tông tướng quân nhiệt tình, hiền lành ngay thẳng, tôi rất cảm kích Tông tướng quân.”



      “Ừ.” Long Đại gật đầu.



      An Nhược Thần đợi tiếp, kết quả lại chẳng gì.



      An Nhược Thần cứ thế chờ, đoán được tâm tư của Long Đại, khó tránh khỏi hơi nhướn mày.



      “An cố nương khá kiên nhẫn nhỉ.” Long Đại .



      An Nhược Thần vội trưng ra vẻ mặt nghiêm chỉnh: “Tướng quân phê bình rất đúng.”



      “Ta thấy Tông tướng quân khá là thích . thấy thế nào?”



      An Nhược Thần ngây ra, độ khó của đề thi này càng lúc càng lớn rồi, “Tôi vô cùng cảm kích Tông tướng quân.”



      “Tông tướng quân còn chưa lấy vợ.”



      “…” Lúc này An Nhược Thần hoàn toàn sững sốt. chưa lấy vợ liên quan gì đến nàng?



      À, đúng rồi, thể đỏ mặt, thể né tránh ánh mắt, vừa nãy mất kiên nhẫn mà bị tướng quân moi ra khuyết điểm rồi.



      An Nhược Thần thận trọng nhìn thẳng vào mắt Long Đại, trả lời: “Long tướng quân quan tâm Tông tướng quân, tin rằng Tông tướng quân nhất định hiểu, cảm tạ trong lòng.”



      Long Đại nhìn nàng, An Nhược Thần cũng nhìn lại . Hình như vẻ mặt tướng quân đại nhân hơi thả lòng, ánh mắt dịu , nghiêm nghị như lúc mới vào phòng.



      An Nhược Thần hơi yên tâm, tâm tình Long tướng quân khá lên rồi, nhất định là cảm thấy vui vẻ yên tâm trước tiến bộ của nàng.



      Lúc này Long Đại lại : “ cần thân phận. Nếu rất khó chu toàn với bên ngoài, cách nào làm việc được.”



      An Nhược Thần chấn động, như thế là đồng ý cho nàng ra ngoài rồi?



      “Tự cảm thấy thân phận nào thích hợp?”



      Vấn đề này An Nhược Thần cân nhắc qua, thế là vội đáp: “Tướng quân, dân nữ nguyện dốc sức vì tướng quân. Ở trong lầu Tử Vân, tướng quân còn thiếu ma ma quản hậu viện. Tuy tôi trẻ tuổi, nhưng cũng được dạy dỗ về chuyện trong nhà, biết các thứ chuyện quản trạch quản viện, tôi lại còn biết chữ, biết tính sổ sách, biết điều phối dạy bảo người hầu ra sao, chuyện quản và bà tử có thể làm, tôi cũng làm được.”



      “Ma ma? Bà tử?”



      An Nhược Thần để ý đến vẻ mặt Long Đại, tiếp tục cất cao giọng: “Nếu tôi có thể làm ma ma quản có thể lấy cớ xử lý những chuyện vụn vặt như mua đồ này nojd dể ra ngoài, có thể tiếp xúc với a hoàn người ở nơi chợ, như vậy là có thể cho mật thám cơ hội đến gần tôi. Mà tôi là ma ma quản , mật thám cho rằng tôi có quyền lực ở hậu viện, có thể thu xếp xử lý những chuyện trong ngày thường của các vị đại nhân, có thể tiếp xúc đến tình báo, có giá trị lợi dụng.”



      An Nhược Thần mạch lạc giải thích kỹ ý định của mình. Nàng dùng hết phương pháp, giải trừ hôn ước, trở thành nhân chứng trong vụ án mật thám, nhưng nếu làm theo ý mình tiện lắm, manh mối nàng có thể cung cấp quá ít, ngộ nhỡ khiến tướng quân vui, ngược lại còn rước họa vào thân. Nàng thể rời khỏi quản lý giam giữ của quân đội, tạm thời có chỗ dùng quá lớn, để tránh bị trách tội, nàng liền chủ động chờ lệnh giúp Phương quản làm chút việc vặt.



      Nàng thông minh cơ trí, lại ở vào đại trạch, biết tiến biết lùi chấp chưởng những chuyện vặt vãnh, lại lôi kéo lấy lòng, cuối cùng thành nơi tin tưởng của các vị đại nhân. Long tướng quân cho phép nàng có a hoàn bà tử phục vụ, giao những chuyện ngày thường của các vị đại nhân cho nàng lo liệu. Tuy thành thân phận người hầu, nhưng an toàn lo nghĩ, nàng cũng khá hài lòng. Có điều đây phải là kế hoạch lâu dài, nàng cũng cần phải làm tiếp xúc sắp xếp thỏa đáng mới phải.



      An Nhược Thần hơi, cẩn thận nhìn Long Đại, lại bổ sung tiếp: “Dĩ nhiên, đây chẳng qua là ý của tôi, tát cả vãn phải do tướng quân sắp đặt.”



      Kết quả Long Đại sảng khoái , “Vậy được. Kể từ hôm nay, chính là quản của lầu Tử Vân.”



      Tự động bỏ qua ma ma bà tử.



      “Ta để Phương quản dạy dỗ xử lý chuyện lặt vặt trong lầu, quản lý a hoàn người ở. Những chuyện liên quan đến quân vụ như sắp xếp vệ binh, tuần tra biên cương, đưa đón quân báo, vụ án nơi công đường do Lý trưởng sử xử lý. Nếu cần quản hậu viện phối hợp, cứ nghe theo dặn dò.”



      An Nhược Thần mừng , lòng vô cùng thỏa mãn vì đạt được thừa nhận. Đáp tiếng “vâng” rất vang lại dứt khoát.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên – Chương 31

      Long Đại lại : “Đợi khi quen thuộc tình hình rồi, ta trả lại Phương quản về phủ thái thú.”



      An Nhược Thần thoáng sững sờ, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại. Lên tiếng thưa “vâng”.



      Hành động này là vì để thân phận quản của nàng thêm phần đáng tin, dẫu sao chuyện vặt ngày thường trong nha phủ, cần đến hai quản . Hơn nữa dưới góc nhìn của An Nhược Thần, nàng cảm thấy Long Đại hề toàn tâm tín nhiệm người ở phủ thái thú đến.



      Lúc này Long Đại vẫn còn : “ ra bên ngoài du địch cũng cần phải có người thầm bảo vệ. Nhưng việc này ta giao cho Tưởng tướng quân làm, chọn ra hai người, ngày thường theo ra vào, bảo vệ khỏi nguy hiểm. còn cần có vũ khí phòng thân, vào lúc hộ vệ kịp thời ứng cứu phải tự cứu mình trước. Ngoài ra, cũng phải luyện chút quyền cước, học chút bản lĩnh trốn chạy. Nếu có đối sách đường lui, cũng thể thi triển, coi như uổng công.”



      Mặt An Nhược Thần nóng lên, biết Long Đại chỉ chuyện nàng ba lần trốn nhà thành công.



      “Tướng quân chỉ dạy rất đúng. Đa tạ tướng quân, nhất định dân nữ… à , nô tỳ cố gắng.” Làm quản , có phải nên sửa đổi lại xưng hô ?



      “Nô tỳ?” Long Đại nhướn mày. Nàng đúng là buông bỏ được, có chút tâm lý của tiểu thư khuê phòng tí gì cả.



      “A, tiểu nhân?” An Nhược Thần nhớ lại An Bình tự xưng trước mặt cha như thế nào, hay là ở trong quân phải xưng thuộc hạ?



      Long Đại càng nhướn cao mày nhìn nàng.



      An Nhược Thần đỏ bừng mặt. Được rồi được rồi, nàng cũng cảm thấy mình tự xưng mấy thứ đó cũng mất tự nhiên, xem ra còn phải luyện tập thêm. An Nhược Thần cắn môi mất tự nhiên xê dịch thân người.



      Long Đại tra cứu thêm trong chuyện xưng hô nữa, chuyển sang đề tài khác: “Ngoài cái đó ra, còn cần có mục đích nhiệm vụ ràng.”



      An Nhược Thần vội thưa: “Điều này tôi hiểu. Chính là phải điều tra ra manh mối của mật thám, bắt Tạ tiên sinh, lưới bắt hết bọn chúng.”



      Long Đại gật đầu, nhưng lại hỏi: “Vậy có biết, vì sao phải điều tra mật thám ?”



      Điều này chẳng phải quá đơn giản sao?



      An Nhược Thần đáp: “Mật thám theo dõi việc quân cơ, làm nhiễu loạn trật tự trong thành, làm hại đến an nguy bách tính, bắt bọn chúng có thể đảm bảo an toàn cho tình hình quân bên ta, điều tra biết được sách lược của địch quốc, như vậy lúc giao chiến mới nắm chắc phần thắng.”



      “Còn gì nữa ?”



      “Còn liên quan đến danh tiếng nước nhà nữa, thể để ngoại tộc làm mưa làm gió ở Đại Tiêu ta được.” Giống như cha nàng làm việc vậy, có lúc phải là vấn đề kiếm chác mà là ở mặt mũi. An Nhược Thần cảm thấy mình hiểu .



      Nhưng Long Đại lại lắc đầu: “ chỉ có những điều ấy. Quan trọng nhất, là để ngăn cản chiến .”



      An Nhược Thần ngây ra.



      “Tác dụng của mật thám có hàng nghìn hàng vạn dạng, cần ta phải nhiều. chỉ là chuyện hai nước, ngay đến hai nhà làm ăn mua bán thôi cũng dò la tin tức, cướp đoạt lợi ích rồi. Nhưng giao chiến giữa hai nước lại khác hẳn. khi khai chiến, hao binh tổn tướng, máu chảy thành sông. Bất kể thắng thua, đều lấy sinh mạng ra làm cái giá. Vó sắt giẫm đến đâu quấy rối bách tính đến đấy, lại chẳng yên vui. An nương, nhất định phải nhớ, bắt mật thám, uy hiếp địch quốc, là có cơ hội ngăn cản chiến . Tiêu diệt toàn bộ tai mắt của Nam Tần, lại có điểm yếu nằm tay Đại Tiêu ta, bất kể bọn họ có tâm tư gì, cũng phải cẩn thận xử lý, có lẽ, bọn họ cũng dám đánh cuộc chiến này.”



      An Nhược Thần ngạc nhiên, nàng chưa hề nghĩ đến điều này.



      “An nương, thân là võ tướng, phải chỉ để ý mỗi đánh giặc, đánh thắng trận, mà còn phải đè ép địch quốc, để chúng xâm phạm. Lúc này mới có thể bảo đảm an ninh trăm họ. Chuyện mật thám này quan trọng đến đâu, biết rồi chứ?”



      “Biết rồi ạ.” An Nhược Thần vội đáp.



      “Cho nên bất kể là an nguy của hay là của muội muội , từ lúc lựa chọn giúp ta dụ bắt mật thám để đổi lấy cơ hội được ta cứu giúp đó, mọi thứ đều phải xếp sau chuyện mật thám, biết rồi chứ?”



      Lúc này An Nhược Thần mới hiểu ý đồ những lời Long Đại với nàng, “Tôi biết rồi.”



      “Bây giờ tuy cần phải lo đến an nguy, nhưng con đường phía trước ai biết được, nương trẻ tuổi, dốc hết sức vì tướng quân, sau khi bắt mật thám rồi thế nào, thuộc về nơi nào, ta nghĩ hẳn cũng lo lắng.”



      An Nhược Thần cắn môi, đúng là nàng biết tương lai của mình ra sao, sau khi đánh giặc, tất Long đại tướng quân lãnh binh hồi kinh, cho dù nàng có ý định làm nô tỳ để trả ân, chưa chắc người ta chịu đưa nàng cùng. Huống hồ, lúc đó cũng biết có tin về tứ muội , nếu vẫn là sống chết chưa , làm sao nàng có thể rời được.



      “Xe đến trước núi ắt có đường, trước mắt tôi chỉ muốn hoàn thành xong những việc tướng quân dặn dò, nhân tiện tìm muội muội của mình.” An Nhược Thần thế.



      Long Đại : “Điều ta muốn với chính là điều này. Xe đến trước núi ắt có đường, nhưng phải ai cho đường cũng có thể . Lúc dụ địch, tất cũng bị bên phe địch dụ lại, cứ nghĩ đến mấy nương bị Từ bà mối chế , ai phải như thế. Nếu đối phương hứa hẹn tương lai tiền đồ với , hoặc tìm công tử tuấn tụ dụ dỗ ước hẹn chung thân cùng , cam kết với yên ổn đời, hoặc giả là lấy tính mạng ra để ép buộc, khiến phản bội nhìn trộm lại tình báo của Đại Tiêu ta, ta hy vọng đầu óc bị làm mờ, biết tiến biết lùi mới đúng.”



      An Nhược Thần sợ hết hồn, quỳ xuống cái bịch: “Tướng quân! Ân của tướng quân đối với tôi nặng như núi, tất nhiên tôi luôn mực trung thành với tướng quân, chắc chắn bị địch dụ, tôi xin lấy tín mạng ra thề.”



      Long Đại lại tiếp: “Hoặc giả bọn chúng tìm thấy muội muội của , lấy tính mạng của muội muội ra ép buộc…”



      An Nhược Thần ngẩn ngơ, rồi rất nhanh đáp: “Bất kể bọn họ làm gì, tôi cũng bẩm báo với tướng quân, tôi giao tính mạng mình vào tay tướng quân, lúc trước thế, sau này cũng là vậy. Tôi có lỗi với tứ muội, thể lại có lỗi với đại ân của tướng quân được. Huống hồ tôi thân là yếu ớt, nếu có tướng quân giúp đỡ, dẫu có tin tức của tứ muội cũng thể cứu muội ấy về được. Tuy tôi ngu dốt, nhưng tuyệt đối làm chuyện ngu xuẩn.”



      Long Đại nhìn nàng lúc lâu, cuối cùng gật đầu: “Tốt lắm, biết đạo lý này rồi đấy, biết nặng , vậy chuyện dụ bắt mật thám, cứ bắt đầu vào mai .”



      An Nhược Thần lộ mặt ở nơi phố phường.



      Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp thành Trung Lan, đầu phố cuối hẻm ai ai cũng sôi nổi bàn tán.



      Từ cái ngày An Nhược Thần nửa đêm trốn nhà đánh trống báo án hơn mười hôm. Trong khoảng mười ngày ấy, người trong thành thảo luận chuyện này trăm tám mươi lần, suy đoán đủ loại khả năng.



      Nghe An đại tiểu thư chịu nổi ngược đãi nên trốn khỏi nhà, báo lên quan phủ là thủ đoạn buôn bán sạch xưa nay của phụ thân, đáng tiếc có bằng chứng, thái thú đại nhân đành phải tha cho An Chi Phủ.



      Lại có người An Nhược Thần biết được bí mật án lớn đến kinh thiên động địa, nên thái thú đại nhân mới phó thác nàng để Long tướng quân bảo vệ trong lầu Tử Vân.



      Còn có kẻ An đại nương lòng dạ ác độc thâm hiểm, vì tranh chấp với muội muội mà sát hại người ta, cũng thiêu hủy thi thể, vì để thoát khỏi tội mà cố ý vu oan cho quản An gia, chuyện bị bại lộ, bị giam vào đại lao.



      Thậm chí lại còn bảo ra vốn An gia có cấu kết với Nam Tần, lão gia An Chi Phủ lợi dụng con An Nhược Thần làm mật thám của Nam Tần, kết quả mưu bại lộ, An Nhược Thần sợ bị diệt khẩu nên mới lập tức chạy đến nha môn quận phủ báo án để được bảo vệ, cuối cùng bị Long tướng quân nhốt vào lao ngục trong lầu Tử Vân…



      Các kiểu đồn đại cộng lại cũng đủ cho thuyết thư tiên sinh kể cả năm nửa năm.



      Chỉ là bên ngoài suy đoán lung tung đến náo nhiệt, nhưng ai dám đến nha môn hỏi thăm. Mà vào lúc này An phủ luôn đóng kín cửa, bên cửa hàng vẫn làm ăn, nhưng bọn tiểu nhị năng thận trọng, vừa nghe chuyện liên quan đến đông gia đại tiểu thư là lập tức thành người điếc kẻ câm, dứt khoát xoay người .



      Dưới tình cảnh như thế, An Nhược Thần chợt xuất phố phường, còn mang theo a hoàn người hầu, lo liệu công việc chọn mua thường ngày trong lầu Tử Vân, rất có phong thái của quản nửa chủ tử chấp chưởng việc nhà. Các chủ quán đều ghé tai nhau đồn thổi, bọn họ nghe ràng a hoàn gọi nàng là: An quản .



      ai dám đến trước mặt An Nhược Thần mà hỏi: nương à, rốt cuộc gặp chuyện gì thế? Nhưng trong lòng từng người đều mường tượng đến vô số khả năng, An nương này có kỳ ngộ, nhất định là phát bay thẳng lên cao.



      Tin tức nhanh chóng truyền đến trong An phủ, An Chi Phủ tức giận đập nát mấy bình qua, “Đồ con tiện nhân! Xấu hổ mất mặt!”



      An quản ư?! Pi!!



      xằng bậy thoát khỏi hôn ước, gì mà muốn giúp quân đội phá án, kết quả giờ mới qua có vài ngày, chỉ chớp mắt biến thành quản lầu Tử Vân, còn khoe khoang dẫn nô bộc khắp phố, còn sợ người ta biết ư?



      An Chi Phủ đạp bay ghế mà vẫn chưa hết giận. Quản lầu Tử Vân! Thoạt nghe chỉ là thân phận kẻ hầu, nhưng đó là lầu Tử Vân, là phủ nha của tướng quân, là nơi của Long đại tướng quân! Thái thú đại nhân đến cửa còn phải chào hỏi trước!



      Ban đầu thái thú Diêu Côn cho gọi nhị quản Phương Nguyên đến, mọi người đều rối rít nhét quà tặng cho Phương Nguyên, An Chi Phủ cũng thua kém, chuẩn bị lễ đưa qua. Đó đâu phải là người hầu thông thường, là nhân vật lo liệu chuyện vặt vãnh ở hậu iện của Long đại tướng quân và các vị quan gia trong quân, quản đám nô bộc, có thể chuyện làm việc ở trong lầu Tử Vân.



      Phương Nguyên ở trong phủ thái thú hơn mười năm, làm việc chu đáo, làm người hiền hòa, tuy chỉ là nhị quản nhưng lời cũng có sức nặng, làm việc cũng có đường dây nhân mạch. Y ra mặt làm việc, người người nể mặt Diêu Côn, nể mặt Phương Nguyên y, cũng có mấy phần thuận lợi. Lần này điều đến lầu Tử Vân, ai ai cũng y được đại vạn, chừng sau này được Long đại tướng quân vừa ý, cất nhắc y lên, thậm chí còn đưa y về kinh thành.



      Kết quả sao, chỉ mới chớp mắt, y bị đứa con lớn nhìn dùng được chân đá văng ra, đoạt lấy vị trí?



      đúng là thủ đoạn. An Chi Phủ lại giận lại hoảng hốt. Ông ta hiểu, An Nhược Thần chỉ là phận hèn, rốt cuộc có thể làm được gì? Tại sao lại có khả năng ấy? Ông ta tin, bèn phái An Bình nghe ngóng.



      An Bình quay về, là người trong phủ thái thú để lộ tin tức, quả An Nhược Thần lên làm quản lầu Tử Vân, còn ít lâu sau Phương quản quay về phủ thái thú. Chuyện ở lầu Tử Vân, hoàn toàn giao cho An nương lo liệu cả rồi.



      Lúc này An Chi Phủ mới nhớ lại lời An Nhược Thần với ông ta vào hôm ở quận phủ nha môn —— “Chúng ta cứ chờ xem, An lão gia, cứ chờ đấy.”



      An Chi Phủ siết chặt nắm đấm, ông ta cho rằng tiện nhân kia chỉ thế mà thôi, ngờ nó lại dám công khai làm ông ta bẽ mặt như thế.



      Khuê nữ nhà ông ta, chống lại hôn ông ta an bài, chịu yên ổn làm đại tiểu thư, chịu yên ổn làm Tiền phu nhân, mà lại cứ khăng khăng làm người hầu. Làm người hầu cũng sao, nhưng là người hầu rồi mà còn muốn chèn ép ông ta



      An Chi Phủ cảm giác khẩu khí này cứ giấu trong bụng, làm ông ta vừa buồn nôn lại khó chịu.



      Mà đúng lúc này Tiền Bùi lại đến. Lão ta cười hỏi An Chi Phủ: “Nghe đại nương ra ngoài lại, còn dẫn theo người hầu ở phủ tướng quân. làm đại tiểu thư An phủ, nhưng giờ còn oai phong hơn đấy. Chỉ biết nàng ta có quay về thỉnh an An lão gia ?”



      Thỉnh an? An Chi Phủ bị đả kích giận mắng: “Con tiện nhân kia mà dám vào lại cửa phủ An gia tôi, tôi lập tức cắt đứt chân nó.”



      Tiền Bùi sầm mặt: “An lão gia lại quên nữa rồi. Tại sao lại quên mất ‘dĩ hòa vi quý’ chúng ta thảo luận chứ.”



      Giọng Tiền Bùi nặng, nhưng ánh mắt sắc bén, cũng đủ để An Chi Phủ nhớ lại con hổ trong thú uyển ở Tiền phủ.



      “Nếu An lão gia chóng quên như thế, sợ là ta dám hợp tác cùng An lão gia.”

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :