1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đúng lúc gặp tướng quân - Minh Nguyệt Thính Phong (2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên – Chương 24

      Tông Trạch Thanh vẫn còn lải nhải: “ chẳng nghĩ cho vết thương ở chân mình gì cả, lúc trước quỳ cảm tạ Tạ Cương cũng nhanh như thế đấy…”



      “Kéo ta vào làm gì!” Tạ Cương ngắt lời .



      chuyện của ngươi đâu.” Tông Trạch Thanh bắt bẻ lại, “ chân của An nương mà.”



      “Im mồm.” Tạ Cương lại ngắt lời lần nữa.



      “Con người ngươi, chẳng thân thiện gì cả.” Tông Trạch Thanh phê bình , rồi quay đầu sang với An Nhược Thần: “Đừng nhìn ta như thế, ra ta tốt lắm.”



      Tạ Cương muốn nghe gì cả, cũng nghiêng đầu bước .



      “Sau này biết. Bọn họ chỉ hơi nghiêm túc, chứ ra ai xấu đâu. Mặt dữ tim tốt, miệng treo đao lòng đậu phụ, mấy câu này là dùng để họ đấy.” Tông Trạch Thanh đỡ An Nhược Thần chầm chậm bước , lải nhải rất vui vẻ.



      lúc, đột nhiên An Nhược Thần hỏi: “Tông tướng quân, cha tôi còn ở đây ? Tôi có thể gặp ông ấy chút được ?”



      “Gặp ông ta làm gì?” Tông Trạch Thanh vừa xong, liền thấy Long Đại đằng trước ngoảnh lại với An Nhược Thần: “ đến chờ trước chỗ xe ngựa .” Sau đó quay đầu gọi vệ binh đến, bảo tìm An Chi Phủ tới.



      Tông Trạch Thanh rỉ tai An Nhược Thần: “Tai Long tướng quân nhọn quá nhỉ?”



      An Nhược Thần lúng túng biết phải đáp thế nào.



      “Sao thế, đừng sợ. Tai thính mắt sáng phải xấu đâu, mà là khen tướng quân đấy.” Tông Trạch Thanh đắc chí, mong mỏi An Nhược Thần tiếp lời.



      Long Đại nghiêm túc đáp thay An Nhược Thần: “Nàng ấy sợ, chẳng qua là nàng nghe lời ngươi khuyên nhủ, thận trọng.”



      “…” Mặt An Nhược Thần đỏ bừng.



      “…” Tông Trạch Thanh nghĩ thái độ thiếu đứng đắn từ đâu phát tác này của tướng quânlà đùa bỡn hay đùa bỡn An nương? Nghĩ chắc là đùa rồi, An nương là nữ, tướng quân biết đùa giỡn.



      “Vậy rốt cuộc muốn gặp cha làm gì?” Tông Trạch Thanh quyết định lờ đứng đắn của Long tướng quân, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình trước .



      An Nhược Thần đứng thẳng lưng, thành đáp: “Dù sao cũng là phụ thân ruột thịt, dù gì cũng phải gặp mặt cáo biệt.”



      Chỉ chốc lát sau, An Chi Phủ đến. Gặp con ngay trước mắt Long Đại, cũng biết nên gì nữa. Muốn hỏi lại thể hỏi, muốn mắng mà mắng được, muốn đánh lại dám đánh. Trái lại An Nhược Thần khập khiễng đến, đứng trước mặt An Chi Phủ, dịu dàng thưa: “Cha, nữ nhi bất hiếu, nữ nhi đây.”



      Tông Trạch Thanh thở dài, cảm thấy An Nhược Thần mềm yếu quá rồi. An Chi Phủ đối xử với nàng như thế, nàng lại còn bận tâm mình bất hiếu.



      “Sau này cha muốn đánh nữ nhi cũng được rồi.” An Nhược Thần tiếp tục đằm thắm , “Cha có giận ? Nếu giận giận , giận rồi mau mau chết . Cha đừng quên cha đối đãi với mẹ thế nào, con cũng chỉ mong cha có thể trải qua những khổ sở như bà từng. Nhưng cha đâu có lương tâm, nhưng người vô lương tâm làm sao biết cảm nhận những đau khổ kia chứ. Nhưng sao, nữ nhi bất hiếu, tất nữ nhi tìm cách để cha khổ cực.”



      Suýt nữa Tông Trạch Thanh sặc nước bọt. Mà mặt An Chi Phủ đen như than, tức đến mức thở ra khí. Tuy cơn giận đến cực điểm, nhưng ông ta vẫn chưa mất lý trí, còn nhớ mà lén nhìn trộm Long đại tướng quân.



      Long Đại đứng cách xa sau lưng An Nhược Thần, hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhã bình tĩnh nhìn ông ta, tỏ ý là chỗ dựa cho An Nhược Thần.



      An Nhược Thần vừa tức mà vừa sợ, hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ông ta cam lòng, thấp giọng buông lời độc ác: “Ngươi đừng có đắc ý, , ngươi cũng là con ta, tóm lại phải trở về. Ngươi cứ chờ đấy.”



      An Nhược Thần vẫn giọng : “Đợi con quay về để An lão gia chỉnh con sao? An lão gia cũng cứ chờ đó . Chúng ta rồi đấy.”



      An Nhược Thần nhìn thẳng vào mắt An Chi Phủ, nhìn thấy thịn nộ, cam lòng cùng nghi ngờ của ông ta. Nàng mỉm cười, bước lùi về sau bước, cất giọng : “Tướng quân, tôi tạm biệt cha xong rồi.”



      thôi.” Long Đại lời ít ý nhiều.



      Có vệ binh đến đỡ An Nhược Thần lên xe ngựa. Đám người Long Đại lên ngựa, nghênh ngang rời .



      An Chi Phủ đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng bọn họ, suýt nữa tức phun cả máu.



      Đứng hồi, cũng biết nên hay ở. Trời sáng rồi, ông ta vừa mệt lại vừa đói. ght tạm thời ông ta có chuyện gì, nhưng trong phòng An Chi Phủ lại nỡ.



      An Chi Phủ loanh quanh bên ngoài nha môn, An Bình dẫn đầy tớ đến đón ông ta, “Lão gia, Tiền lão gia về phủ trạch của ông ấy ở Trung Lan rồi. Nghe nổi giận đùng đùng, đập vỡ ít đồ tốt.”



      An Chi Phủ sợ hãi run lên, thế là nhà cũng dám về, chạy đến Tiền phủ ở thành Trung lan trước.



      Đến bên ngoài phủ Tiền Bùi, An Chi Phủ bị từ chối cho vào nhà.



      Gác cổng vào bẩm báo rồi nhanh chóng ra, lão gia ngủ rồi, tiếp khách.



      Tức đến mức đó sao có thể ngủ nhanh như vậy được, trong lòng An Chi Phủ biết nhất định Tiền Bùi giận ông ta chuyện từ hôn. Nhưng ông ta từ được. phải cấp tấp đến nhận lỗi đây sao. An Chi Phủ lại xin gặp quản , bao lời ngon ngọt với quản , nhờ gã chuyển lời đến Tiền Bùi, cũng chiều quay lại viếng thăm.



      Dây dưa hồi, An Chi Phủ về đến nhà. Các phòng đều ngủ được, nghe báo An Chi Phủ về tất cả đều muốn đến hỏi thăm, nhưng lại bị Đàm Thị đuổi về viện. mình Đàm Thị chuẩn bị quần áo hầu hạ An Chi Phủ dùng cơm ngủ, rồi nhân cơ hội hỏi thăm phen Nghe được nguyên do việc cả kinh thất sắc.



      An Chi Phủ cũng kỹ được chi tiết ngọn nguồn, chỉ biết phía nha môn có dặn, chuyện của An Nhược Thần thể rêu rao lung tung, tránh trở ngại tướng quân bắt giặc. Ông ta bảo Đàm Thị chuẩn bị lễ, còn cả lễ sính từ hôn kia nữa, để Đàm Thị gọi bà mối tới lo liệu kỹ, nhất định phải làm cho chu toàn.



      Đàm Thị vội về trong viện cho mời bà mối a hoàn đến, bận rộn phen. Cầm tờ khai nhà kho chọn lễ, sai người mời bà mối, lại sai người lập tức thúc ngựa đến báo tin cho nhà mẹ bà ta ở huyện Phúc An, nhờ nhà mẹ để ý giùm động tĩnh của Tiền phủ.



      Chiều nay An Nhược Hi cũng ngủ nổi, nghe cha quay lại vội vã ngồi dậy, thấy mẫu thân bận rộn liền ở bên cạnh coi ngó, cẩn thận nghe xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Cho đến lúc Đàm Thị lo liệu gần xong, lúc này mới rãnh rỗi với con .



      An Nhược Hi nghe xong mà đổ mồ hôi lạnh cả người: “Hôn của đại tỷ từ rồi? Vậy tứ muội sao?”



      “Cũng biết giờ Phương Nhi ở chỗ nào nữa. Cha con , lấy lý do là trong nhà xảy ra chuyện nên thể làm chậm trễ Tiền lão gia mà viết đơn từ hôn. Dĩ nhiên là cùng nhau từ rồi. Nhưng sợ đắc tội với Tiền lão gia, nên sau này lại bàn bạc chuyện hôn , cũng coi như là giữ lại đường sống.”



      Sắc mặt An Nhược Hi ảm đạm, giữ lại đường sống, đường sống của ai?



      “Mẹ, phải kết hôn lần nữa, để con gả qua đó chứ?”



      Đàm Thị dừng lại, trả lời ngay.



      An Nhược Hi cuống quít chụp lấy hai tay Đàm Thị: “Mẹ, phải vì để Tiền lão gia bớt giận mà gả con chứ? Tiền lão gia kia bị đại tỷ giở trò, tứ muội lại thấy đâu, nhất định là tức lắm, nếu con gả qua đó, chắc chắn lão ta trút giận lên người con, lúc đó con làm gì có mạng mà sống nữa!”



      Cho dù có mạng sống, cũng chỉ e sống bằng chết. Nàng muốn gả cho lão già họ Tiền kia, có chết cũng cần!



      hồ đồ gì thế.” Đàm Thị vỗ lên tay con , “Cha con còn chưa gặp mặt Tiền lão gia mà, chưa có gì cả, cũng chưa để con gả qua. Hơn nữa, cha con ngốc. Chuyện thành ra thế này, làm gì có đạo lý đổi nữ nhi để kết thân, phải muốn để người ta chê cười cho à.”



      Tim An Nhược Hi đập nhanh hơn, hơi tin lắm. Đúng là bị người ta cười nhạo, nhưng cha đâu có sợ bị người ta cười, cha chỉ sợ đắc tội quý nhân, sau này xin được mối tốt.



      An Nhược Hi còn định thêm gì đó, lại bị Đàm Thị nghiêm mặt đuổi . An Nhược Hi quay về phòng, càng nghĩ càng hoảng, càng nghĩ càng sợ, nhào lên giường gào khóc.



      An Nhược Thần ngồi xe ngựa, lắc lư theo xe, nàng nghĩ đến tứ muội, nếu ban đầu nàng để tứ muội trốn, vậy bây giờ ra sao? Nàng phải tìm được muội ấy, nàng đồng ý với tứ muội rồi, chỉ cần nàng còn sống nhất định gặp nhau.



      An Nhược Thần nhắm mắt, nghĩ đến nhớ đến mà ngẩn ngơ, tự như mơ lại chẳng phải mơ, dường như quay trở lại ngày chia tay tứ muội, nàng chọc lỗ cửa sổ, thấy ánh mắt tứ muội rưng rưng…



      chuyện với em , chợt thấy núi rung đất chuyển… “Bốp”, trán An Nhược Thần đau nhức, hoàn hồn lại.



      Nàng ngã xuống rồi.



      An Nhược Thần chớp mắt, đau đến mức muốn xỉ vả, muốn nhúc nhích, nhưng rồi chợt phản ứng lại, ngẩng đầu lên, thấy cửa xe ngựa mở, Long Đại đứng bên ngoài nhìn nàng.



      Còn nàng, nằm quỳ trong xe ngựa.



      “Tôi, tôi vừa vô tình, ngủ quên.” Hai chữ cuối như tiếng muỗi kêu, An Nhược Thần lúng túng đỏ mặt. Giải thích xong mặt càng đỏ hơn.



      “Tư thế ngủ của nương khá là cực nhọc đấy.” Long Đại nghiêm túc .



      ràng là té ngã còn gì.” Cũng biết Tông Trạch Thanh từ đâu bay đến, “Nào, xuống xe .” Vừa vừa đưa tay ra đỡ An Nhược Thần. tự cảm thấy trong tất cả mọi người, và An Nhược Thần là quen thân nhất, phối hợp còn ai phối hợp đây.



      Quả nhiên, Long Đại lại khoanh tay xoay người rời . Tông Trạch Thanh cười an ủi An Nhược Thần, đỡ nàng xuống xe ngựa.



      Quản Phương Nguyên sớm nhận được bẩm báo của vệ binh, sắp xếp phòng cho An Nhược Thần xong. Lúc này đứng đợi để dẫn nàng qua. Tông Trạch Thanh sau cùng, dặn dò rằng An Nhược Thần chữa vết thương ở nha môn, nhưng vẫn để đại phu đến xem có cần đổi thuốc gì , toa thuốc của đại phu bên nha môn đưa cũng phải nhìn xem, vấn đề gì lấy thuốc. Nàng vẫn chưa ăn sáng, ăn sáng rồi có thể ngủ lúc, vừa nãy còn mệt đến mức ngủ quỳ xe ngựa…



      An Nhược Thần lén nhìn trái nhìn phải, Long Đại đầu ở đằng xa, còn Tạ Cương thấy bóng dáng đâu. Làm sao có ai để miệng của Tông tướng quân nghỉ ngơi vậy chứ, cái gì gọi là nàng ngủ quỳ hả. An Nhược Thần nhịn được mà thở dài.



      Tông Trạch Thanh nghe nàng than thở, vội an ủi: “Đừng buồn, tuy xa nhà, nhưng ở chỗ này ai đánh mắng đâu, có thể làm việc cho tướng quân khổ chút, nhưng dù gì cũng hơn là gả cho Tiền Bùi. À, có phải chân đau được ?” Rồi lại hấp tấp đỡ nàng lên, “ xem, nam nữ thụ thụ bất thân, ta cũng tiện cõng , tướng quân cũng bộ ở đây, đương nhiên thể sai người nâng được rồi. Chỗ này của chúng ta lại có kiệu mềm…”



      Lời còn chưa xong, cả Phương Nguyên lẫn Long Đại đồng thời dừng bước.



      Xoay người lại, Phương Nguyên lặng im đưa cây gậy cho An Nhược Thần.



      Tông Trạch Thanh sững sờ, lợi hại lắm, hổ là Phương quản , có thể biến từ đâu ra biết. Chẳng lẽ người hầu vừa chạy đến là đưa cái này? Còn cả tướng quân đại nhân nữa, huynh chắp tay sau lưng nghiêm túc như thế là ý gì? An nương nhanh, thể trách nàng ấy được.



      Long Đại xụ mặt hỏi: “Đau chân ?”



      Tông Trạch Thanh vội ném ánh mắt dỗ dành sang An Nhược Thần, cần phải sợ, xưa nay khi hỏi tướng quân đều dùng giọng điệu này.



      An Nhược Thần bất giác đứng thẳng lưng, cũng nghiêm túc đáp: “Bẩm tướng quân, đau.”



      “Đau tai ?”



      An Nhược Thần ngây ra, mặt đỏ bừng, giọng đáp: “ đau.”



      Long Đại nhướn mày, dường như hài lòng với câu trả lời của nàng.



      Tông Trạch Thanh ở bên cạnh bênh vực chỉ dạy cho An Nhược Thần: “Phải với tướng quân, chân bị thương thành ra như thế, làm gì có lý đau. Tai có đau …” Đợi , cũng kịp phản ứng lại, là ồn ào sao?



      Long Đại bất động thanh sắc nhìn , sau đó xoay người tiếp.



      Mặt Tông Trạch Thanh nứt ra. Tướng quân! Huynh nhạo báng đại tướng thủ hạ đắc lực như thế có hay ho gì ? Lại còn ở ngay trước mặt An nương! Như vậy về sau còn lập uy thế nào được nữa, dạy bảo An nương thế nào được nữa?



      Tông Trạch Thanh hắng giọng, làm như có chuyện gì xảy ra mà giải thích: “Long đại tướng quân pha trò đấy. ra tính tình huynh ấy khá là hoạt bát, chỉ là che giấu hơi sâu mà thôi.”



      Phương Nguyên trước chợt ho khan mấy tiếng, giống như bị sặc. An Nhược Thần bật cười. Tông tướng quân mới là hoạt bát đấy.



      Chỗ ở của An Nhược Thần là tiểu viện độc lập, chỉ có ba gian. Phương Nguyện gọi hai a hoàn đến chăm sóc cho nàng. An Nhược Thần vào trong phòng, thấy bàn xếp ba chồng hồ sơ cao ngất.



      Long Đại dặn dò: “Mấy ngày nay, ăn cơm ngủ nghỉ dưỡng thương, thuận tiện xem hết đống hồ sơ này .”



      Nhiệm vụ rất nặng.



      “Đây là tất cả tài liệu của Từ bà mối và những người được nàng ta lo liệu cưới gả mua bán mà chúng ta điều tra được.” Tạ Cương : “Sau khi đọc hết, hãy chọn người cảm thấy khả nghi trong số này ra.”



      An Nhược Thần vội gật đầu đáp vâng.



      “Tạ Cương dạy đối đáp các kiểu tình hình thế nào, phân biệt tình thế ra sao, nhìn sắc mặt người thế nào, làm sao để thăm dò tin tức. Sau đó ta khảo sát , nếu cảm thấy có thể gánh vác được, lúc đó cho ra ngoài phá án.”



      Nếu cảm thấy nàng được như thế nào? An Nhược Thần dám hỏi.



      Long Đại dặn dò khá đơn giản, cũng dứt khoát rời . Tạ Cương ở lại giao chuyện, sau khi cũng nán lại lâu. Tông Trạch Thanh lề mề chưa , đợi an ủi mấy câu. Chợt An Nhược Thần nhớ đến bà vú già, phải phiền truyền lời giúp rồi.



      “Bà vú của tôi họ Tống, vốn là vú của mẹ tôi, theo từ nhà mẹ tôi đến đây. Bà ấy cũng ký khế ước bán thân với An phủ, lấy nguyệt ngân của An phủ, nếu theo luật có thể rời bất cứ lúc nào. Bà ấy từng đợi tôi gả về quê dưỡng láo. Nếu hai ngày nay Tông tướng quân có cơ hội đến An phủ, làm phiền tướng quân với bà vú, tôi sao, bà ấy cứ yên tâm mà về. Lúc này chắc cha tôi lo lắng nghĩ làm thế nào để Tiền Bùi bớt giận, để ý đến chuyện trong nhà, bảo bà vú mau lên, đừng để bị giận lây.”



      Tông Trạch Thanh nhận lời ngay.



      Đúng là An Chi Phủ lòng chỉ nghĩ để Tiền Bùi bớt giận, ngay đến về nhà ngủ bù cũng ổn định. Sau khi dậy lại gấp rút gọi An Bình, Đàm Thị và An Vinh Quý đến, hỏi chuyện làm được đến đâu rồi.



      An Bình, Đàm Thị mở lời. Chuyện từ hôn sắp xếp thỏa , danh mục sính kim với các kiểu lễ nghi cùng bà mối xong xuôi đâu vào đâu. Hôm nay sắp xếp cho người đưa đến An phủ. Quà xin lỗi Tiền Bùi cũng được chuẩn bị xong, chỉ là biết phía Tiền Bùi phản ứng thế nào.



      An Vinh Quý cũng đến, cũng biết chuyện, tại buôn bán của cửa hàng ngọc thạch ổn định, hai rương hàng kia có thể chống đỡ lúc. Dù sao quan mậu giữa Nam Tần và Đại Tiêu cũng bị phong bế, cần phải cầu thân bên phía Tiền Bùi. Nên vẫn còn thời gian từ từ kéo quan hệ về lại.



      An Chi Phủ nghĩ về chuyện này, lại hận An Nhược Thần. “Chỉ biết rốt cuộc con nha đầu kia gì trong nha môn. Lại có thể để thái thú đại nhân và tướng quân giúp nó. Nó chết chết quách , đừng có làm chúng ta liên lụy mới phải. Chuyện lấy lại hàng, biết Tiền lão gia dùng thủ đoạn gì, chỉ sợ nha đầu kia lung tung, lại kéo chuyện này vào.”

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên – Chương 25

      Mọi người bàn bạc hồi, An Chi Phủ gọi các phòng đến, chỉ An Nhược Thần được tướng quân gọi vào quân làm việc, tạm thời hủy hôn với Tiền phủ. Sau đó quát ra lệnh dưới toàn phủ phải quản cái miệng cho tốt, nếu nghe được chữ nửa câu suy đoán thảo luận về chuyện này, nhất định tha thứ.



      An Nhược Hi cúi đầu, sắc mặt ảm đạm, muốn hỏi xem cha có bàn hôn lại với Tiền gia nữa , nhưng dám mở miệng.



      Trái lại Đoàn Thị phòng bốn nghe An Nhược Thần theo tướng quân, nhất thời thét ầm lên: “Thế con thiếp đâu, Phương Nhi đâu, con bé ở đâu, ở đâu? Tiện nhân An Nhược Thần còn chưa , tại sao lại để cho nó ? Vậy mà lại từ hôn, từ hôn! Phương Nhi của thiếp cũng vì chuyện này mà bị An Nhược Thần dỗ ngon dỗ ngọt, phải nó làm còn ai vào đây nữa? Dựa vào gì mà từ hôn! Nó phải gả đến Tiền phủ, ngày ngày bị Tiền lão gia quất roi ngược đãi mới phải. Nó muốn sống được mà chết cũng xong, như thế mới phụ lòng thiếp.”



      An Chi Phủ nghe nàng ta điên, lửa giật bốc cao ba trượng, mắng An Nhược Thần cũng sao, nhưng sao cũng kéo Tiền Bùi vào chứ. Nếu để Tiền Bùi biết người trong phủ ông ta như thế, há chẳng phải là càng phát cáu với ông ta sao. “ bậy bạ gì đấy! Ngươi im miệng vào cho ta!”



      Nhưng Đoàn Thị chịu, nàng ta tiếp tục làm ầm lên, nhào về phía An Chi Phủ lắc tay ông ta: “Nhất định An Nhược Thần thể tự do như thế được! Lão gia, lão gia! Thiếp thể bỏ qua cho nó được! Mau bắt nó về lại , để nó khai ra Phương Nhi ở đâu, để cho nó gả đến chỗ Tiền lão gia . Để Tiền lão gia ngày nào cũng phải đánh nó dữ dội, cho nó ăn cơm, cho nó mặc áo quần, thưởng nó cho gia đinh đầy tớ…”



      “Đồ mất dạy!” An Chi Phủ tát phát, khiến Đoàn Thị ngã ra đất. “Kéo nàng ta về viện , nếu nàng ta còn dám năng lung tung nữa cứ vả miệng .”



      Đoàn Thị như bị thức tỉnh, “oa” tiếng khóc toáng lên. Nàng ta nằm đất, khóc đến mức thở được, bị hai bà tử đến đưa cũng chút giãy dụa, chỉ than vãn gào khóc: “Phương Nhi, Phương Nhi của mẹ…”



      An Nhược Hi run lên, trong đầu toàn là những lời Đoàn Thị mới , chỉ cảm thấy cực kỳ kinh khủng.



      An Chi Phủ dẫn con trai là An Vinh Quý lần nữa đến Tiền phủ muốn tạ tội. Kết quả lần này vẫn bị chặn ngoài cửa. Lý do là Tiền Bùi có ở đây, sáng sớm nay về huyện Phúc An rồi.



      An Chi Phủ vội vã bỏ kiệu đổi xe ngựa, lại chạy đến huyện Phúc An.



      Đến Tiền phủ ở huyện Phúc An, canh cửa lại lão giá khó chịu trong người, tiếp khách. An Chi Phủ vừa cuống vừa tức, nhưng lại phát tác được. Hạ quyết tâm, ông ta dứt khoát ở lại khách điếm trong huyện, đợi Tiền lão gia khá hơn mình lại đến thăm sau.



      Ông ta tin, ông ta canh ở đây, bày tỏ thành ý, Tiền Bùi có thể mãi gặp ông ta được?



      An Chi Phủ sai đầy tớ đặt phòng, ông ta khá thông thuộc huyện Phúc An, ở con phố bên ngoài có khách điếm khá ổn.



      Vì cách khách điếm xa, An Chi Phủ dứt khoát ngồi xe ngựa mà dẫn con trai cùng , cố ý để người Tiền phủ nhìn xem, bọn họ về thành Trung Lan mà ở lại đây, lát nữa đến.



      Mới được đoạn, lại thấy chiếc xe ngựa lái đến, bên trang trí lụa gấm chăng ngang, nhìn như là quan gia dùng. An Chi Phủ và An Vinh Quý vội lùi ra nhường đường cho xe ngựa. Nào ngờ chiếc xe chạy đến gần bọn họ dừng lại, rèm xe được vén lên, để lộ ra gương mặt quen thuộc – huyện lệnh huyện Phúc An Tiền Thế Tân.



      “An lão gia.” Tiền Thế Tân mới ba mươi bảy tuổi, tri thư đạt lễ, lịch tao nhã. Làm huyện lệnh huyện Phúc An này hơn mười năm, cần mẫn dân, danh tiếng rất cao. Hoàn toàn khác hẳn với phụ thân y.



      Từng có bách tính bị Tiền Bùi bắt nạt liền đến chỗ Tiền Thế Tân đòi công bằng, Tiền Thế Tân đưa Tiền Bùi lên công đường. Cuối cùng bách tính đó được bồi thường, mà Tiền Thế Tân vì nổi giận trước hành vi của Tiền Bùi, chia nhà với lão. Cả tòa nhà lớn là thế, nhưng lại xây tường chia đôi, nam bắc mỗi bên cửa. Cha con hai người gặp nhau, cũng phải gõ cửa xuyên nhà.



      An Chi Phủ gặp Tiền Thế Tân mấy lần, nhưng mỗi lần đều mấy câu.



      Người đến là quan, vị quan chính trực. Lúc trò chuyện tự có vẻ quan uy, tuy giọng điệu ôn hòa, nhưng An Chi Phủ vẫn thấy áp lực. Ông ta vẫn thích qua lại với những người có thể cùng uống rượu có kỹ nữ hầu bên, cùng chuyện bằng tiền nong hơn.



      Hai là Tiền Thế Tân với Tiền Bùi bất hòa, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết. Có rất nhiều người bị thua thiệt ở chỗ Tiền Bùi cũng dám đến trước mặt Tiền Thế Tân , bởi vì chỉ được sung sướng chốc lát, chứ đợi sau đó bị Tiền Bùi dùng mọi cách chỉnh đốn. Tuy An Chi Phủ có lòng nịnh nọt Tiền Thế Tân, nhưng rất sợ sai nửa câu chữ, đắc tội với Tiền Bùi, nên có vẻ khá hời hợt.



      Hôm nay thấy Tiền Thế Tân chủ động dừng xe gọi, An Chi Phủ vội vã tiến lên thi lễ: “Ra mắt Tiền đại nhân.”



      Tiền Thế Tân : “Ta mới từ thành Trung Lan về, thái thú đại nhân chuyện với ta rồi.”



      An Chi Phủ lúng túng, đành gật đầu thưa: “Vâng, vâng.”



      An Chi Phủ biết, Tiền Thế Tân luôn phản đối chuyện hôn giữa con nhà mình và Tiền Bùi. Vì thế Tiền Thế Tân mới còn tranh chấp với Tiền Bùi. Nhưng Tiền Thế Tân quản được chuyện của Tiền Bùi, nên buộc lòng buông lời, y tham gia hôn lễ, sau này cũng quản phụ thân ra sao. Tiền Thế Tân chưa bao giờ đề cập nửa chữ liên quan đến hôn với An Chi Phủ, cũng coi ông ta là thông gia tương lại. Hôm nay nhắc lại, nhất thời An Chi Phủ cũng biết nên gì cho phải.



      “Đây phải là chuyện xấu.” Tiền Thế Tân , “Như thế cũng tốt.”



      An Chi Phủ cách nào tiếp lời được.



      Tiền Thế Tân lại hỏi: “An lão gia đây là đến tìm phụ thân ta?”



      An Chi Phủ gật đầu đáp “vâng”.



      “Thế gặp chưa?”



      An Chi Phủ lúng túng, nét mặt già nua biết đặt đâu, nhắm mắt đáp: “Tới đúng dịp, Tiền lão gia nghỉ ngơi.”



      Tiền Thế Tân nhìn An Chi Phủ, lại nhìn sang An Vinh Quý, trầm ngâm chốc lát, : “Phụ thân ta có hơi hồ đồ, nếu làm ra chuyện gì ổn thỏa An lão gia cứ với ta. Có thể chuyện này đơn giản là cưới gả bình thường, mà còn liên quan đến chuyện quan trọng trong quân, cũng do phụ thân ta tự ý làm bậy được. Nếu làm chậm trễ quân cơ, hậu quả lường được, An lão gia có biết điều ấy ?”



      An Chi Phủ vội vàng thưa: “Vâng vâng. Thảo dân dám chậm trễ chính của các vị đại nhân.”



      “Như thế là tốt.” Tiền Thế Tân : “Nếu ta khuyên phụ thân, chỉ sợ khiến ông ấy cố tình thêm loạn. An lão gia có giao tình tốt với phụ thân ta, vậy phiền An lão gia chuyện với ông ấy vậy. Nếu có gì ổn cứ cho ta.”



      Ngoài cung kính đáp “vâng” ra, An Chi Phủ biết gì được nữa.



      Tiền Thế Tân liếc mắt nhìn An Vinh Quý: “An công tử biết chưa?”



      An Vinh Quý cũng gấp gáp dạ thưa.



      Tiền Thế Tân gật đầu với bọn họ, thả rèm xe xuống, lệnh cho phue xe lái xe về nha môn.



      Đợi xe xa, hai cha con An Chi Phủ đồng thời thở phào nhõm. Đúng là kinh động đến mấy vị đại nhân quan trọng nhất trong quận Bình Nam này rồi, Tiền Bùi từng này tuổi nên hẳn thức thời, làm loạn đâu.



      Nhưng An Chi Phủ lại ngờ, Tiền Bùi nổi giận đến mấy ngày liền. Đợi khi lão ta bằng lòng gặp cha con họ là chuyện của bốn ngày sau.



      Bốn ngày nay An Chi Phủ quá khốn khổ, ngày ngày đến cửa, ngày ngày lại bị cản ở ngoài. Muốn về thành Trung Lan, nhưng lỡ đợi, nên dám . Hôm nay nhắm mắt lại đến viếng thăm, sau khi canh cửa vào báo, cuối cùng cũng có người dẫn họ vào trong phủ.



      Lòng An Chi Phủ ấy à, đúng là muốn niệm a di đà phật trăm lần.



      Tiền Bùi cười cười ngoài mặt, nhìn bọn họ đầy hiền từ, còn hỏi họ ăn cơm chưa? An Chi Phủ chợt cảm thấy yên lòng. Xem ra bớt giận rồi, có thể thông cảm cho khó xử của ông ta, trách tội nặng. An Chi Phủ vội khách sáo phen, giải thích là do mình dạy dỗ nghiêm, ngờ lại xảy ra chuyện này, hôm đó thái thú đại nhân với chủ bạc đại nhân lên tiếng, đằng sau còn có tướng quân áp chế, tiểu dân nho như ông ta quả dám . Vốn muốn thương lượng trước với Tiền lão gia, nhưng ông ta bị kẹt trong nha môn, cũng gặp mặt được Tiền lão gia…



      Còn chưa xong bị Tiền Bùi ngắt lời. Tiền Bùi : “Đừng nhắc đến những chuyện phiền lòng này nữa. Qua rồi thôi. Chúng ta ăn uống thôi, tâm chuyện nhà là được rồi.”



      An Chi Phủ luôn miệng đáp được.



      Tiền Bùi sai người đưa rượu ngon và thức ăn đến thú uyển.



      An Chi Phủ đến Tiền phủ nhiều lần, biết Tiền phủ lớn hơn An phủ của ông ta nhiều, từng thăm mấy viện tử cũng từng nghe mấy hí kịch ở Tiền phủ, lại chưa từng nghe cái tên “thú uyển” này. Ông ta và An Vinh Quý theo Tiền Bùi đến thú uyển, chỉ thấy cây xanh xanh mướt, hoa tươi nở rộ khắp vườn, là vùng cảnh đẹp. Nhưng sâu vào trong, lại thấy giữa sân có hai hàng rào sắt chia khoảng sân thành hai bên, rất là kỳ quái.



      Rượu và thức ăn được đặt cạnh hàng rào sắt. An Chi Phủ dẫn An Vinh Quý ngồi xuống theo Tiền Bùi. Người hầu rót rượu cho họ. Tiền Bùi bảo An Chi Phủ chớ khách khí, rồi tự mình động đũa trước, uống rượu dùng bữa, nhưng thêm lời nào nữa.



      Bầu khí rất lạnh, cha con An Chi Phủ đều dám nhiều lời, chỉ cứng người ngồi đó nhìn Tiền Bùi, đợi lão lên tiếng.



      Tiền Bùi lại uống ly rượu, bỗng dặn người hầu ở bên: “ đưa mấy con thỏ đến đây.”



      Người hầu đáp tiếng rồi lui ra, sau đó nhanh chóng đưa chiếc lồng đến, trong lòng có mấy con thỏ.



      Tiền Bùi nhìn lồng thỏ lúc, rồi sau đó đứng dậy mở cánh cửa của hàng rào sắt đầu tiên ra, sau đó bắt đầu gõ vào hàng rào. Chỉ lúc sau, trong bụi rậm vang lên tiếng sột soạt, có con hổ chạy ra.



      An Chi Phủ giật mình, theo bản năng co người về sau.



      Nhưng Tiền Bùi chỉ cười. Lão cầm con thỏ, dùng tay bẻ cổ gãy cái “rắc”, sau đó lại từ tốn bước tới trước hàng rào thứ hai, ném con thỏ vào.



      Con hổ kia rất hưng phấn, nhào lên cắn lấy con thỏ, ăn ngấu nghiến.



      Tiền Bùi đợi con hổ ăn xong lại ném vào con thỏ khác. Lần này là thỏ sống. Con thỏ ngốc nghếch kia còn chưa kịp phản ứng, bị móng hổ đè xuống. Tuy thỏ giãy dụa muốn chạy, nhưng vẫn bị hổ cắn xé nuốt vào bụng.



      Tiền Bùi xoay người lại nhìn cha con An gia, khẽ mỉm cười hỏi: “Hiền điệt* có muốn thử ?”



      (*Cách gọi cháu theo ý tôn xưng ngày xưa.)



      An Vinh Quý nhìn An Chi Phủ, đáp vâng.



      Tiền Bùi chỉ vào lồng thỏ, người hầu lấy thỏ ra đưa cho An Vinh Quý. An Vinh Quý nhận lấy, học Tiền Bùi ném thỏ vào trong hàng rào, nhưng con thỏ kia lại rất nhanh trí, vừa rơi xuống đất liền xoay người chạy, nhảy ra ngoài.



      An Vinh Quý vội chụp nó lại. cũng muốn học Tiền Bùi vặn cổ con thỏ nhưng mãi mà vặn xong, dưới tình hình cấp bách, liền dùng sức ném con thỏ xuống đất. Thỏ bị thương, chạy được nữa. An Vinh Quý mừng rỡ, lại lần nữa ném nó vào chuồng hổ.



      Tiền Bùi đứng cạnh cười to ha hả: “Thỏ cũng chỉ là thỏ, dẫu có chút thông minh sao chứ. Bẻ gãy cổ chân, cuối cùng chỉ có thể làm no bụng hổ. Hiền điệt cơ trí quả quyết, sau này rất có triển vọng đấy.”



      An Chi Phủ cười theo, nhưng trong lòng vô cùng sốt ruột.



      Tiền Bùi ngồi về lại bàn, rửa sạch tay trong chậu nước người hầu bưng đến, nhìn con hổ ăn ngốn nghiến trong hàng rào, đột nhiên hỏi: “Vẫn chưa có tin tức gì của tứ nương à?”



      “Vâng, vâng.” An Chi Phủ vội đáp, “ phái người tìm rồi.”



      Tiền Bùi cười : “ đến mới nhớ, đại nương là có máu mặt. Trước nay đúng là nhìn ra.”



      “Là tiểu nữ hiểu chuyện, tôi cũng hết cách dạy dỗ.” An Chi Phủ luôn miệng nhận lỗi: “Là chúng tôi có lỗi với Tiền lão gia…”



      Tiền Bùi khoát tay cười, có dáng vẻ trách cứ nào, lại còn : “Có đôi lời tế này, thông minh quá bị thông minh hại.”



      Chủ đề xoay chuyển quá nhanh, An Chi Phủ lắm.



      “Lại có mấy câu thế này, phép vua thua lệ làng.” Tiền Bùi giơ tay lên uống hết ly rượu, cười lạnh : “Dù quan chức của tướng quân có lớn bao nhiêu, cũng chỉ là tạm thời thủ thành mà thôi, sớm muộn gì cũng phải . khó nghe là, ngộ nhỡ chiến tranh xảy ra, lúc đó còn chưa biết được sinh tử đâu. Chúng ta cứ nhịn chút, sao. Từ hôn rồi còn có thể định lại, người còn có thể quay về.”



      “Vâng vâng.” An Chi Phủ ngạc nhiên khó hiểu, nghe ý này, chẳng lẽ Tiền Bùi còn chưa từ bỏ ý định với chuyện này? Vẫn chờ hai con của ông ta về?”



      Tiền Bùi lại tiếp: “Đừng tưởng bọn họ làm quan giỏi. Ta đây chẳng lạ gì mấy kẻ làm quan, chỉ sợ liên lụy mệt mỏi, nếu cái chức thái thú làm sao đến lượt Diêu Côn .”



      An Chi Phủ dám lên tiếng đáp lại. Lời này cũng quá khác người, nếu truyền đến tai thái thú đại nhân chết.



      “Nếu An lão gia đúng về phía ta, dĩ nhiên ta phối hợp với An lão gia, giống như lúc lấy lại số hàng kia vậy, đối với ta mà phải là việc khó gì. Nhưng nếu An lão gia theo Diêu Côn, Long Đại mà lừa ta, để ta trong mắt…”



      …” An Chi Phủ hoảng hốt xua tay, “Tôi và Tiền lão gia là người nhà, giao tình này đâu ai khác sánh được.”



      Tiền Bùi mỉm cười: “An lão gia có thể nghĩ vậy là được rồi. Mà là người nhà An lão gia cứ yên tâm mà mua bán kiếm tiền, về chuyện làm ăn có ta để ý đây, nhất định An lão gia lỗ gì. Con người ta đây, xưa nay chịu nổi lừa gạt, cũng cho phép người khác bắt nạt người nhà ta.”



      An Chi Phủ gật đầu dạ thưa, thầm kinh hãi, vốn còn muốn hỏi chuyện lấy hàng kia có thể để lại hậu họa gì , nhưng hôm nay đến nửa câu cũng thốt ra được. Trong lòng lấy làm vui vì xử trí tốt, uổng phí thời gian qua cuối cùng cũng thấy Tiền Bùi tháo gỡ ân oán, nếu lỡ bị lão ta ghi hận , chỉ sợ sau này khá nổi.



      Tiền Bùi khá là hài lòng trước thái độ của An Chi Phủ, cười : “ lại , kế hoạch kia của bọn họ rất tốt.”



      An Chi Phủ cười khan mở lời, biết là kế sách gì.



      “Mật thám.” Tiền Bùi cười lạnh, đổi đề tài, : “Nhất định đại nương biết được tung tích của tứ nương, chúng ta cứ theo dõi đại nương, tất tìm được tứ nương ngay. phải họ muốn nhờ đại nương dụ địch ư, nếu là đại nương, tứ nương còn nữa, đó nhất định cũng là do mật thám làm, liên quan gì đến chung ta đâu.”



      An Chi Phủ định gật đầu phụ họa, nhưng bỗng kịp phản ứng, nhất thời cứng đờ.



      Còn về An Nhược Thần bên này, vào lầu Tử Vân mấy ngày, nghiêm túc ăn cơm ngủ nghĩ dưỡng thương xem hồ sơ, triệt để tuân theo lời dặn của Long tướng quân.



      Lúc Tạ Cương đến thăm nàng hơi giật mình. Chỉ ba ngày ngắn ngủi, nàng xem xong hết tập hồ sơ cuối cùng, lại còn phân loại nữa.



      An Nhược Thần chia những người nàng cảm thấy có giá trị lợi dụng khả nghi ra bên, xếp những người có giá trị lợi dụng nhưng cho rằng Từ bà mối khống chế được thành chồng, còn chồng còn lại là những người nàng cảm thấy có giá trị lợi dụng lại còn bị khống chế.



      Tạ Cương lật ra xem, hỏi nàng rốt cuộc làm sao phân ra được thế này.



      “Các nàng ấy đều có nhược điểm.” An Nhược Thần : “Ví dụ như vị Lý Tú Nhi này, nàng là tiểu thiếp phòng nhì của ông chủ cửa hàng y phục Khương Thị. Nhà nàng ta chỉ có mẫu thân quả phụ, cơ thể tốt. Sau khi nàng ta vào Khương gia được bao lâu, mẫu thân nàng liền thuê a hoàn về chăm sóc mình. Tôi gặp Khương lão bản rồi, cũng phải là người hào phóng vất tiền qua cửa sổ, chỉ là nạp thiếp thất thôi, cho Lý gia bao nhiêu tiền chứ? Ở đây viết lúc Lý Tú Nhi tám tuổi phụ thân nàng qua đời, trong nhà có đàn ông nào khác, nhi quả mẫu sống qua ngày, có thể tích cóp được bao nhiêu bạc? Nhưng nhà của Lý gia lại là nhà ngói mới, lại có thể mướn được a hoàn về phục vụ qua ngày, lai lịch số tiền này, rất dễ làm người khác hiểu lầm. Lý Tú Nhi chỉ là thiếp, bên còn có chính thất coi chừng, muốn chăm sóc nhà mẹ, chỉ e cũng hữu tâm vô lực. Nếu tôi là Từ bà mối, vì lo mối hôn này mà chuyện với nàng ta, để nàng ta nghèo khó nữa, lại còn chăm sóc kỹ mẫu thân nàng ta, tất nhiên nàng ta cảm tạ đội ân đội đức. Nếu nàng ta nghe lời, mẫu thân nàng ta gặp chuyện bất trắc, nàng ta có thể làm gì được?”

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên – Chương 26

      Tạ Cương lại hỏi: “Vậy Lý Tú Nhi này có thể có lợi ích gì?”



      “Tay nghề của Khương lão bản rất tốt, sinh ý của cửa hàng quần áo luôn phát đạt. Rất nhiều quan phu nhân, nữ quyến nhà giàu đều đến đó may y phục. Trong cửa hàng có nhã gian để thử đồ, có bánh có trà, thỉnh thoảng có người tự tập cũng tán gẫu đủ chuyện. Con người Khương lão bản keo kiệt, muốn mời tiểu nhị, chế y phục có phu nhân làm rồi, còn Lý Tú Nhi phối hợp giúp trông nom cửa tiệm, tiếp đãi các vị phu nhân. Muốn hỏi thăm điều gì, muốn kết giao với ai, cũng phải là thể.”



      Tạ Cương cười tiếng, trong bụng khẽ tán thưởng An Nhược Thần, “Những người chọn ra đó chẳng qua là thấy có thể, vậy có xác định được ai ?”



      “Có.” An Nhược Thần rút ra tập, đẩy đến trước mặt Tạ Cương, “Lão bản nương của tửu lâu Chiêu Phúc, Triệu Giai Hoa.”



      Tạ Cương cúi đầu nhìn tập hồ sơ kia, ánh mắt lóe lên, cười hỏi: “Vì sao?”



      “Cũng có suy đoán đặc biệt gì. Chỉ là tướng quân nhắc qua trước đó rồi.”



      “Long tướng quân? Từng nhắc với ư?” Tạ Cương cảm thấy cần phải chuyện lại với tướng quân đại nhân mới được, bên dặn phải chỉ bảo khảo nghiệm An Nhược Thần cho tốt, bên lại tự mình lén chỉ điểm trước, thế là được.



      An Nhược Thần gật đầu: “Sau đại hội thề chúng, vì án của Tạ Kim mà thái thú đại nhân từng triệu tôi đến nha môn tra án. Lúc tôi ra có ngang qua tửu lâu Chiêu Phúc, Long tướng quân và Tông tướng quân ở đó. Tông tướng quân tách quản An Bình nhà tôi ra, để tôi gặp Long tướng quân, tôi vốn chỉ cho rằng Long tướng quân chọn đại chỗ đó để gặp mặt, nhưng sau khi xem xong đống hồ sơ này, tôi phát lão bản nương của tưu lâu đó cũng từng được Từ bà mối làm mai cho. Long tướng quân từng , nếu tôi rời khỏi thành Trung Lan, tướng quân sắp xếp tin tức cho mật thám, để mật thám tưởng tội bị tướng quân giấu ở chỗ nào đó ngoài thành, lấy đó để dụ mật thám cắn câu. Tôi đón, tướng quân cần truyền tin, lại còn muốn để mật thám cảm thấy có thể tin tưởng, vậy ắt hẳn phải cố tình nấp nhưng lại vô tình tiết lộ phải. Trước khi tôi mất tích từng lén gặp tướng quân, nếu chuyện này bị người có lòng phát ra, chắc chắn tin tức thành .”



      “…” Tạ Cương cảm thấy mình còn gì để , cũng cần phải chuyện với tướng quân nữa.



      “Tửu lâu Chiêu Phúc nằm cách quận phủ nha môn xa, bài trí tao nhã đầy phong thái, thức ăn hạng nhất, lại có rất nhiều nhã thất, là nơi tốt để đàm luận. Nhất định ít quan viên ra vào. Con đường sau tửu lâu Chiêu Phúc chính là sòng bạc Tụ Bảo. Trong hồ sơ của Từ bà mối có viết, nàng ta vốn là khách quen của sòng bạc Tụ Bảo. như thế, nếu nàng ta muốn che giấu tai mắt thầm ra vào tửu lâu Chiếu Phúc cũng phải việc khó khăn gì. Hơn nữa tướng quân còn cố ý gặp tôi ở đó, tôi dám suy đoán, tửu lâu Chiêu Phúc này đáng ngờ hơn những nơi khác rất nhiều.”



      An Nhược Thần vừa vừa nhìn Tạ Cương: “Tôi muốn thỉnh giáo đại nhân, chỉ từ tài liệu và địa điểm làm việc mà xem, Triệu Giai Hoa có khác biệt gì lớn với những nương khác, nhưng vì sao chúng đại nhân lại ấn định là nàng ta? Vì sao tướng quân lại chọn tửu lâu Chiêu Phúc?”



      Tạ Cương gãi mũi, hắng giọng. Vì thân phận của Triệu Giai Hoa từng được sửa đổi che giấu, lúc Từ bà mối làm mai cho nàng ta dối với Lưu lão bản của tửu lâu Chiêu Phúc, thêu dệt thân phận mới cho Triệu Giai Hoa.



      Phần tư liệu này là Long Đại dặn rút bỏ . Nên dưới cái nhìn của An Nhược Thần, Triệu Giai Hoa mới có quá nhiều khác biệt với những nương khác. Nhưng lúc này mà thừa nhận hơi có chút lúng túng bị vạch trần.



      Long Đại vừa tuần tra về từ sông Tứ Hạ, nghe thấy Tạ Cương thuật lại chỉ cười tiếng, hỏi: “Vết thương của nàng đỡ hơn chưa?”



      “Ngụy đại phu khôi phục kha khá rồi, uống thuốc thay thuốc cũng rất phối hợp, chưa bao giờ kêu đau. Là nương kiên cường. Đoán có lẽ chỉ cần nghỉ ngơi hơn nửa tháng là có thể hết bệnh. Chỉ là sẹo người nàng ấy nặng quá, e sau này cũng có cách nào xóa bỏ hoàn toàn được. Ông ấy có vẻ An nương để ý lắm, chưa từng hỏi ông ấy về chuyện này, ông ấy cũng dám , sợ làm nàng ấy đau lòng.”



      Long Đại lại hỏi: “Mấy ngày nay ngoài xem hồ sơ ra, còn có chuyện gì nữa ?”



      “An nương lo cho tứ muội của mình. Nàng tứ muội nàng khá nhanh trí, mặc dù ít gặp chuyện nhưng có chính kiến riêng, nếu dọc đường đến cửa thành phía nam có gì bất ngờ, cũng biết nên để lại manh mối. Nhưng cả An phủ lẫn nha môn, cộng thêm quân đội chúng ta kiểm tra, nhưng tìm được bất kỳ manh mối nào. Hôm đó đường ai thấy cướp giật, cũng thấy tiểu nương nào lạc giãy dụa gào thét. Bây giờ bảy ngày trôi qua, cũng coa ai phát thi thể mà báo quan. An nương nghi ngờ tứ muội nàng ấy bị mật thám bắt rồi. Dù gì sau khi Từ bà mối chết, Tạ tiên sinh đúng là có ý đồ ra tay với nàng ấy. Có lẽ đối phương luôn canh chừng giám thị An phủ, thấy tứ muội nàng trốn nhà liền cướp , trói lại làm con tin để còn có đường xoay sở.”



      Long Đại lắc đầu: “Điều này giống tác phong của Tạ tiên sinh kia. Trói người sống nghĩa là vẫn phải nuôi, biến số rất lớn. ta mạo hiểm như thế. Quan trọng hơn, lúc An Nhược Phương trốn nhà, tỷ muội các nàng đều sắp gả vào Tiền phủ, Tạ tiên sinh cũng biết trước rằng An Nhược Thần có thể vào đến lầu Tử Vân, trừ khi…” đến đây dừng lại.



      “Trừ khi bọn chúng muốn để An Nhược Thần thăm dò tin tức huyện Phúc An thay chúng?”



      “Trừ khi bọn chúng trói An Nhược Phương, tương kế tựu kế, dùng An Nhược Phương uy hiếp An Nhược Thần, cũng giúp nàng ta trốn nhà, để nàng nửa đêm đến nha môn đánh trống báo quan, lẻn vào quận phủ hoặc lầu Tử Vân, thăm dò những tin tức có giá trị hơn huyện Phúc An.”



      “…” Tạ Cương ngây ra, có vẻ kinh hãi, “Chẳng lẽ tướng quân cũng tin An nương?”



      “Ngươi cảm thấy nàng ta có thể tin được?” Long Đại hỏi ngược lại.



      Tạ Cương nghẹn lời. Mắt An Nhược Thần trong suốt, thái độ khẩn khoản, đàng hoàng đúng mực, có lý có chứng, lại nặng nghĩa với muội muội. Nhưng bị Long Đại hỏi như thế, lại có chút do dự.



      Biểu của An Nhược Thần quá mức thông minh, những lời ở nha môn đó cũng hù dọa thái thú đại nhân phen. Mà nàng lại bị thương thành ra như thế, cơ hội thành công chạy trốn ra ngoài quả rất mong manh, nhưng nàng lại làm được.



      Tạ Cương nhíu mày. Nếu An Nhược Phương bị bắt cóc, An Nhược Thần bị mật thám khống chế, vậy nàng ta bước cờ này cho đến bây giờ, chính là có người chỉ điểm giúp. Nàng ta diễn kịch trước mặt thái thú đái nhân, đương nhiên cũng có thể diễn được trước mặt bọn họ.



      Bất kể là gì, bây giờ nàng ta thành công vào được lầu Tử Vân cách vô cùng tự nhiên, tiến vào đội ngũ cốt lõi nhất đuổi bắt mật thám của bọn họ. Thậm chí nàng ta cũng chọn ra người khả nghi, cố ý nhắc đến bọn họ chuẩn bị sẵn để đối phó với Triệu Giai Hoa, nếu bọn họ cặn kẽ kế hoạch cho nàng ta



      Long Đại nhìn vẻ mặt của Tạ Cương, : “Nên ngươi dạy nàng ấy chưa, đừng có khea khoang quá, lúc nên cất giữ thông minh cứ cất , nếu rất dễ bị phản đòn, làm người ta hiểu lầm.”



      Lúc này Tạ Cương mới vỡ lé, hóa ra vừa rồi đại tướng quân dùng kế ly gián, suýt nữa trúng chiêu rồi. Tạ Cương tỉnh táo lại, : “Chưa dạy nàng ấy điều này, trước nay An nương đều ở chốn thâm khuê, quá hiểu chuyện. Hôm nay ta chỉ mới những thủ đoạn mà mật thám quen dùng và vỏ bọc ngụy trang để chuyển giao tin tức.”



      Long Đại gật đầu: “Như vậy, ta chỉ điểm nàng hai điểm cũng được. Cũng thể để ngươi mệt mỏi.”



      Tạ Cương cố gắng lắm mới khống chế được biểu cảm mặt, câu này nghe sao mà giống như mượn cớ để gặp nương vậy. Tướng quân à, ở đây huynh là lớn nhất, muốn gặp ai cứ gặp, mượn cớ làm gì?!



      Tạ Cương hắng giọng, nghiêm túc : “ bằng ngày mai tướng quân hẵng đến. Hôm nay An nương rất bận.”



      Long Đại sững sốt, nheo mắt lại nhìn . gặp An Nhược Thần mà còn phải xếp hàng? Là ý này ư?



      Tạ Cương sung sướng : “Ngày nào Tông tướng quân cũng đến thăm An nương, chắc hẳn lúc này còn ở chỗ nàng ấy.”



      Long Đại nhướn mày.



      À chu! Tông Trạch Thanh hắt xì cái to. Thời tiết hôm nay cũng tệ lắm, cũng thấy lạnh, vậy mà lại hắt xì. xoa xoa cánh mũi, dẫn An Nhược Thần tiếp tục về phòng khách tiếp khách ở tiền viện.



      Mấy ngày qua An Chi Phủ có nhà, tìm được lý do vào An phủ viếng thăm, An phủ lại đóng chặt cửa, nghiêm cấm người hầu ra ngoài, sắc mặt của mấy gã canh cửa rất nặng, toàn bộ phủ đều sợ bóng sợ gió, người người năng cẩn trọng, lúc cũng giọng .



      Tông Trạch Thanh quay về với An Nhược Thần, An Nhược Thần nghĩ ngợi, lại xin Tông Trạch Thanh thay nàng mời Lục đại nương. Lục đại nương đều đưa rau mỗi ngày, ắt hẳn có cơ hội vào An phủ mấy câu với bà vú già.



      Chuyện này đối với Tông Trạch Thanh mà rất dễ.



      Bây giờ Lục đại nương chờ trong phòng khách .



      Tông Trạch Thanh cùng An Nhược Thần qua, thấy An Nhược Thần chống gậy bộ vững vàng hơn, sắc mặt cũng khá hơn, bèn khỏi hỏi nhiều mấy câu về vết thương của nàng, trong lúc chuyện chợt nghe có người ho , Tông Trạch Thanh nhìn xem, là Tạ Cương và Long Đại.



      “Tướng quân về rồi ư?” Tông Trạch Thanh vội hô.



      An Nhược Thần khom người thi lễ: “Xin ra mắt tướng quân.”



      Long Đại nhíu mày: “An nương bận rộn nhỉ.”



      “Tàm tạm thôi, ta dẫn An nương gặp Lục đại nương.” Tông Trạch Thanh nhiệt tình đáp lời hộ An Nhược Thần, lại còn kể nguyên nhân mời Lục đại nương đến, sau đó hỏi: “Tướng quân có gì sai bảo sao?”



      có gì.” Long Đại đáp.



      “Vậy bọn ta trước.” rồi Tông Trạch Thanh nhìn sang Tạ Cương: “Huynh đệ, ánh mắt ngươi sao thế?”



      có gì.” Tạ Cương mỉm cười với .



      Ừ, có gì là được rồi. Tông Trạch Thanh dẫn An Nhược Thần rời .



      Long Đại làm như có chuyện gì cũng về hướng tiền viện, lại còn có thể bàn bạc tình hình ý đồ bài binh của Nam Tần và kế sách của mật thám nữa chứ.



      Vào đến phòng khách tiếp khách ở tiền viện, An Nhược Thần và Lục đại nương chuyện riêng, Tông Trạch Thanh tiện đứng bên nghe lén, bèn ra ngoài nhà dạo. Nhưng mới được lúc lại thấy mơ hồ, tại sao tướng quân và Tạ Cương cũng dạo ở đây.



      Tông Trạch Thanh lững thững did dến, “Tướng quân.”



      “Ừ.”



      “Rảnh thế à?” Tông Trạch Thanh nở nụ cười chói lóa.



      Tạ Cương lại ho khan trận.



      Trong phòng, An Nhược Thần và Lục đại nương hàn huyên hỏi thăm mấy câu, sau đó mình cần ở lại lầu Tử Vân thời gian, hủy bỏ hôn ước với Tiền phủ rồi. Bây giờ nàng sao, còn ràng buộc gì với An phủ, chỉ có mỗi bà vú già là khiến nàng yên lòng nổi.



      Nàng muốn Lục đại nương giúp nàng thầm chuyển lời cho bà vú. nàng rất tốt, bảo bà vú cần quan tâm nàng nữa, cứ làm như kế hoạch từ trước, cầm tiền dưỡng lão mà mẫu thân cho nàng về quê .



      An Nhược Thần xong, móc ra miếng bạc từ trong tay áo, đặt lên bàn đẩy về phía Lục đại nương, “Nay cha hận ta, ta thể tự mình về đó những lời này với vú được, nếu khiến bà ấy gặp phải phiền phức. Quả ta thể giao phó chuyện này cho người khác được, chỉ có thể kính nhờ đại nương.”



      Lục đại nương nhận bạc, nhưng nhìn chút ra ngoài cửa sổ, quay đầu lại giọng hỏi: “Trừ chuyện này ra, nương còn cần ta giúp gì khác nữa ?”



      An Nhược Thần vội : “Đại nương yên tâm, chỉ có mỗi chuyện này thôi. Chỉ cần với vú là đại nương tận mắt gặp ta, ta sống rất tốt, bảo vú yên tâm, khuyên vú ấy tìm cơ hội rời khỏi An phủ.”



      Lục đại nương để ý đến lời An Nhược Thần , tự ý tiếp: “Ta nghe lúc nương trốn nhà rất khổ sở, trước khi trốn luôn bị nhốt trong phòng, vì chuyện mất tích của tứ nương mà phòng của nương bị lục soát triệt để, đồ trang sức này nọ đều bị lấy , chứ đừng nhắc đến có tài vật gì để lại. Giờ nghe nương như thế, đến ngay cả bà vú thân cận với nương nhất cũng biết kế hoạch chạy trốn của nương, vậy số tiền kia của nương…”



      “Là tiền công ta trả trước.” An Nhược Thần quan sát sắc mặt Lục đại nương, hình như nàng cũng có ác ý gì, nhưng trong lòng An Nhược Thần có chút bất an.



      Nàng tin Lục đại nương, ban đầu chọn nàng ta thuê phòng giúp nàng, cũng là quan sát kỹ càng mới quyết định mạo hiểm. Sau đó Lục đại nương làm việc thỏa đáng, kín miệng nhiều, có tình huống gì cũng chủ động báo tin, để nàng cảm thấy mình chọn nhầm người. Chuyện lần trước nàng nhờ cậy Lục đại nương còn phiền phức hơn nhiều, đưa bạc rồi, nàng ta cũng cẩn trọng làm việc. Nay chỉ là chuyện chuyển lời nho , vậy mà Lục đại nương lại băn khoăn.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên – Chương 27

      Trong lòng An Nhược Thần nhanh chóng tính toán. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, Long Đại, Tạ Cương và cả Tông Trạch Thanh đứng đằng xa hình như muốn gì đó, tuy nhìn vào trong nhà, nhưng chỉ cần khẽ quay đầu lại là có thể thấy nàng và Lục đại nương.



      “Đại nương.” An Nhược Thần nghiêng người về phía trước, cách Lục đại nương khá gần. Nàng đoán có lẽ Lục đại nương kiêng dè đây là địa bàn trong quân.



      Nàng thấp giọng : “Số bạc này có gì ổn cả, ta bằng lòng làm việc cho tướng quân, là tiền công đấy. Tông tướng quân biết ta cắc nào, nên mượn trước cho ta dùng. Sau này ta trả lại cho ngài ấy. Các tướng quân biết ta thấp thỏm đại nương, nên đồng ý cho ta tìm đại nương giúp sức. Đại nương cứ cầm số bạc này , tuyệt đối có vấn đề gì hết. Ngoài mấy vị tướng quân ra, có ai biết chuyện này đâu. Tông tướng quân mời đại nương đến, nên cũng tránh tai mắt người khác. Chuyện đại nương gặp ta, cũng truyền ra ngoài.”



      Lục đại nương nghe nàng thế, bèn cầm lấy số bạc bàn vào trong lòng bàn tay. Nắm đấm rơi xuống đầu gối, An Nhược Thần thấy được nữa.



      An Nhược Thần thở phào nhõm, : “Đa tạ đại nương.”



      nương.” Lục đại nương nhận khách sáo của An Nhược Thần, cũng có vẻ cáo từ, nàng ta lại nhìn ra ngoài cửa sổ cái nữa, rồi quay đầu nhìn chằm chằm An Nhược Thần, giọng giảm xuống thấp: “ nương nên biết, nhà ta là hộ quân binh. Ta gả cho hán tử nhà ta, bên nhau ít mà xa cách nhiều, nhưng chàng đối với ta rất tốt. Sinh đứa con trai, chàng rất mừng, chàng sinh con trai là tốt rồi, là nhân tài hộ quốc. Chàng còn từng đùa với ta, chàng chỉ là ngũ trưởng*, nhưng chừng con trai chúng ta có thể làm tướng quân.”



      (*Ngũ trưởng là quân chế cổ đại, năm người thành ngũ, đứng đầu là ngũ trưởng, ngũ cũng là hàm sĩ quan thấp nhất trong quân đội cổ đại.)



      đến đây, Lục đại nương mỉm cười, “Dĩ nhiên chỉ là đùa thôi. Chỉ là ta muốn , ta biết nhà người khác thế nào, hộ quân là khổ, nhưng hán tử nhà ta tình nguyện, chàng lấy việc mình có thể dốc sức vì nước làm điều vinh quang, cho dù chỉ là tiểu tốt, chàng cũng tự hào. Con trai ta cũng thế. Tuy tuổi nó còn nhưng theo cha nó rồi, dáp dấp giống nhau, tính cách cũng giống. năm đó, hai người họ quay về nữa. Người khác cũng khuyên ta, nhân lúc còn có chút tiền chút bạc, có thể lấy làm đồ cưới mà tìm người khác, nếu nửa đời sau bơ vơ. Chúng ta vốn nghèo khó, so được với quý phu nhân thủ tiết nổi danh, vẫn phải cân nhắc đến sinh kế. Nhưng ta thế, mình ta vẫn có thể sống tốt, ta thể có lỗi với hán tử nhà ta được. Ta cũng sợ chuyện, chỉ cần là đúng chuyện, nên giúp giúp, nên làm làm.”



      An Nhược Thần im lặng lắng nghe, suy đoán ý trong lời của Lục đại nương, trong lòng có chút cảm động.



      nương, căn phòng lần trước cho thuê, ta đoán là chính nương muốn thuê, ta nghĩ nương sợ sau khi gả bị đánh đập, muốn để lại đường lui, sau này còn có thể có chỗ dung thân. Ta lấy bạc của nương là muốn để nương được yên tâm, sợ nương tin ta làm tốt, lại phó thác cho người khác. Ngộ nhỡ người kia lung tung, lại gây phiền toái cho nương.”



      “Đại nương.” Hốc mắt An Nhược Thần nóng lên.



      “Ta phải làm vì tiền, số bạc kia ta cũng động đến nửa cắc.” Lục đại nương đưa tay qua từ dưới bàn, đặt bàn tay lên đầu gối An Nhược Thần, đưa túi vải sang, “ nương, có phiền toái gì ? Có gặp phải bức bách gì ? Ngoài chuyện để đại nương chuyển lời, ta có thể làm gì cho nữa ? Ta vào lầu Tử Vân chuyến cũng dễ dàng gì, nương đừng ngại mà cứ thẳng.”



      Mũi An Nhược Thần chua xót, nàng nào có tài đức gì, mà lại gặp được người tốt lương thiện như thế.



      “Đại nương, ta thể cầm số bạc này được.” Nàng đẩy túi vải về chỗ Lục đại nương, nhưng Lục đại nương nhanh chóng rút tay về.



      “Cầm . Dù sao chăng nữa, có tiền bên mình được. Hơn nữa số bạc này vốn là của nương. Ngộ nhỡ…” Lục đại nương lại lặng lẽ liếc mắt nhìn ra ngoài cử sổ, “Nếu nương còn định rời hay là tìm chỗ thân, vẫn phải cần chút bạc đút lót. Đợi bà vú rời khỏi thành rồi, nương còn có thể dùng lý do gì để mời ta vào đay? Tóm lại phải nghĩ cách để mình sống tốt.”



      An Nhược Thần mở to mắt, gắng nén nước mắt, “Đại nương, Long tướng quân là người tốt.” Rồi nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, ba người kia vẫn ở đó chuyện, “Bọn họ chỉ ngẫu nhiên đứng trò chuyện ở đó thôi, chứ phải là muốn giám thị ta. Nếu đề phòng ta tìm người theo dõi trong bóng tối mới phải.”



      Lục đại ương suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý, “Làm sao nương lại đến đây, sau này định thế nào, có thể với ta được ?”



      An Nhược Thần lắc đầu: “Chuyện dài dòng lắm đại nương, nhưng đại nương cần lo cho ta đâu. Ta ở đây rất tốt, Long tướng quân cứu ta, ta dốc sức vì tướng quân. Ta trốn nữa, thấy muội muội ta đâu nữa rồi, ta phải tìm muội ấy cho bằng được.”



      “Tứ nương ư?”



      An Nhược Thần gật đầu.



      Lục đại nương : “Được rồi, ta cũng để ý giùm, nếu nghe ngóng được tin tức gì của Tứ nương, ta báo cho nương ngay.”



      An Nhược Thần cảm kích: “Đa tạ đại nương.”



      “Được rồi.” Lục đại nương bình tĩnh trả lời: “Lúc đầu nương cứu ta mạng, ta vốn hiểu gì, sau đó có nhiều chuyện xảy ra, ta nghĩ chút là biết ngay. Đại ân của nương, ta luôn ghi tạc trong lòng.”



      Cuối cùng nước mắt của An Nhược Thần cũng rơi xuống: “Đại nương.”



      Nàng ấy vừa nghĩ là tất cả mọi chuyện, cũng biết chủ nhà họ Trần và nàng ấy là bị An Nhược Thần nàng làm liên lụy. Nhưng Lục đại nương lại chẳng trách tội chút nào, còn cảm tạ nàng ơn cứu mạng.



      An Nhược Thần : “Là ta có lỗi với đại nương.”



      trách được.” Lục đại nương : “Oan có đầu nợ có chủ, là do những kẻ ác kia gây ra chuyện ác, liên quan gì đến nương?” Rồi nàng ấy dừng lại, hỏi: “Những người đó, là mật thám sao?”



      An Nhược Thần gật đầu.



      nương nghe được bí mật của họ, phải ?”



      An Nhược Thần gật đầu.



      Lục đại nương im lặng chốc lát: “Vậy ta thêm gì nữa. Ta tìm cơ hội chuyện với bà vú của , cứ yên tâm. Còn chuyện tứ muội của , ta cũng để ý giúp. nương cứ giữ số bạc này , thân mình ở đây, bên cạnh có ai giúp, ai biết được sau này xảy ra chuyện gì, dù sao cũng phải có vật bên mình mới được. Nếu có nhu cầu nhờ ta gì cứ đến tìm ta. Ta chẳng bận lòng gì nhiều với cõi đời này, cũng sợ phiền phức.”



      An Nhược Thần nghẹn ngào gật đầu.



      Lục đại nương lại liếc mắt ra ngoài cửa sổ lần nữa, rồi đứng dậy, thi lễ với An Nhược Thần: “ nương, hán tử nhà ta là là người cục mịch, nhưng chàng có , phàm là trọng tình trọng nghĩa, dù chỉ là chuyện cũng phải đội trời đạp đất. Ta luôn khắc ghi điều ấy. Mà ta cảm thấy, lời này còn có thể lại rằng, phàm là trọng tình trọng nghĩa, dù chỉ là nữ tử, cũng phải đội trời đạp đất. cam lòng chuyện hôn , dám bỏ trốn, ta rất bội phục nương. nửa đêm đánh trống kêu oan chỉ vì muốn tìm muội muội, ta rất bội phục nương. biết Trần lão đầu bỏ mạng, nhớ đến an nguy của ta mà tìm người cứu ta, ta rất cảm kích nương. Ta chúc nương được bình yên, xin hãy bảo trọng.”



      An Nhược Thần thấy nàng đứng dậy, cũng vội đứng lên theo. Nghe nàng ấy thế, nước mắt thấm ướt vạt áo, gập người thấp: “Đại nương, ta bằng được như đại nương.”



      Lục đại nương cười tiếng, cáo từ rời .



      Tông Trạch Thanh vào trong phòng, thấy An Nhược Thần đứng đó, cầm số bạc vụn cho nàng mượn trong tay.



      Nàng trả bạc lại cho , tuy mắt ngấn lệ nhưng lại mỉm cười: “Tông tướng quân, tôi là may mắn, tôi luôn gặp được người tốt.”



      Tông Trạch Thanh ngẩn người, vốn muốn bảo An Nhược Thần giữ bạc lại , nhưng Long Đại cứ đứng bên cạnh nhìn miết, cũng được tự nhiên. thầm mượn tiền cho nương là chuyện, cho nương tiền ngay trước mặt người khác lại là chuyện khác, ổn, bèn phải nhận lấy.



      An Nhược Thần cám ơn , rồi hành lễ cáo từ với Long Đại, Tạ Cương, sau đó cầm gậy bước .



      Tông Trạch Thanh sờ mũi, cầm số bạc vụn kia, dưới cái nhìn của Long Đại có chút lúng túng. Đành phải nhảm lấp liếm: “Tướng quân à, huynh nhìn An nương xem, đúng là có tiền đồ chút nào, người khác giúp nàng muốn bạc của nàng, nàng lại thấy người ta tốt, có tâm cơ như thế, làm sao đối phó với mật thám được.”



      Long Đại đáp.



      Tạ Cương : “Ngươi như thế mà cũng lên làm tướng quân à, đừng lo lắng thay An nương nữa.”



      Tông Trạch Thanh trợn mắt: “Ta thế nào, ta đây hữu dũng hữu cả mưu.”



      Tạ Cương cười: “Đúng thế đúng thế.”



      Tông Trạch Thanh phục: “Hừ, ngươi cười chê ai đấy? Cứ chờ đấy, nhất định ta dạy An nương thành cao thủ, dạy nàng ta có thể bắt được mật thám ngay trong lần.”



      Tạ Cương lại cười: “Xem ra phải kính nhờ Tông tướng quân rồi.”



      Long Đại gật đầu, sau đó chắp tay sau lưng xoay người rời .



      Tạ Cương đợi Long Đại xa, lúc này mới ngạc nhiên hỏi: “Này, tướng quân đại nhân là phải dạy An nương đối phó với mật thám thế nào, tại sao giờ nữa?”



      Nhất thời Tông Trạch Thanh nứt mặt: “Đợi , ta bị ngươi hãm hại rồi ư?”



      “Làm sao biết được.” Tạ Cương vô cùng chân thành, “Ngươi là huynh đệ tốt với ta mà.”



      Tông Trạch Thanh: “…” Nhất định, nhất định là bị hại rồi.



      Ngày hôm sau, Long Đại lại rời khỏi lầu Tử Vân, đến trại lính ở ngoài thành. An Nhược Thần gặp được Long Đại, chỉ phải tiếp tục dưỡng thương, nghiêm túc học hành.



      Vào ngày An Chi Phủ và An Vinh Quý về nhà, Lục đại nương gặp được bà vú già. Hai người tìm chỗ yên tĩnh tỉ mỉ chuyện. Bà vú nghe Lục đại nương , nước mắt dâng trào. Luôn miệng trách mình vô dụng, bảo vệ được nương nhà mình, trước giờ biết được tâm tư của nàng ấy, bây giờ lại còn làm phiền nàng quan tâm.



      Lục đại nương nhân cơ hội khuyên bà nhanh chóng tìm cơ hội rời , bảo vệ mình cho tốt.



      Nhưng bà vú cúi đầu, lúc lâu sau chợt : “Tôi ấy à, cho tới giờ tôi chưa từng nghĩ có thể có lối thoát kháng mệnh nghe lời. Tiểu thư nhà tôi gả cho An Chi Phủ, sống cũng chẳng tốt gì, tôi khuyên nàng là phải nhẫn nhịn, hai là phải phô ra uy nghiệm của chủ mẫu, lúc đó mới có thể chấp chưởng đại cục, an nhàn hơn được. Nhưng nàng chịu nổi, cũng quản xuyến được. Tôi thầm mời phù thủy đóng bù nhìn, muốn giúp nàng đối phó với đám thiếp thất mê hoặc lão gia, nhưng rồi ũng vô dụng, Cuối cùng tiểu thư nhà tôi chịu uất ức mà ra . Tôi buồn bã tự trách mắng mình, nhưng cũng có biện pháp gì.



      Xưa nay tôi hề nghĩ đến con đường khác. Hôn của đại nương với Tiền phủ, tôi còn chẳng dám với tiểu thư, sợ nàng ở dưới cửu tuyền đau buồn. Tôi vào miếu thắp hương, nguyền rủa Tiền Bùi kia chết sớm, lại dạy cho đại nương mấy kế lấy lòng đám di nương kia, ít nhất khi ở Tiền phủ phải sống, nhẫn nại mấy năm, đừng cản lão đầu kia cưới thiếp thất nạp a hoàn gì cả, cứ theo ý lão , thậm chí còn có thể lấy mấy phòng thiếp cho lão ta, rồi năm nay sang năm khác, càng hoang dâm càng dễ chết sớm. Tôi chỉ muốn những điều đó thôi…” đến đây, bà ta lại lau nước mắt: “Tôi chỉ dạy gặp những chuyện đó chỉ có thể làm thế, nhưng chưa từng nghĩ đại nương lại có chủ ý khác. ra trước giờ ấy vẫn chịu khuất phục, kế lấy lòng hay nhịn nhục gì chứ, hôm nay tôi mới hay, ấy bằng lòng làm thế là vì muốn con đường khác. Tôi chưa từng nghĩ tới, cũng dám nghĩ đến con đường khác.”



      Lục đại nương than thở: “Ma ma à, bây giờ những chuyện này có ích gì. Đại nương ra ngoài rồi cứ để nàng ấy . ấy chỉ bận lòng mỗi ma ma, ma ma cứ để ấy được yên tâm .”



      Bà vú lắc đầu: “Tôi ấy, tôi luôn là muốn về quê dưỡng lão, nhưng lại đâu được chứ, trong lòng chỉ mong có thể chăm sóc đại nương đến già rồi chết , khi ấy mới phụ lòng tiểu thư nhà ta. Đại nương cứ giục tôi , tôi nghĩ là ấy muốn tôi phải thấy cảnh ấy gả đến Tiền phủ mà đau lòng khổ sở. Cuối cùng hôm nay cũng biết được tâm tư mưu trí bạo dạn của ấy, ta lại càng thể .”



      Lục đại nương cau mày: “Sao lại vậy?”



      em à, đại nương nhờ đến hẳn tin . Trước giờ ấy tìm chuyện, nay tôi cũng biết là xảy ra chuyện gì rồi. Tôi là người vô dụng, nên đại nương có ý gì cũng với tôi, ấy biết nhất định tôi ngăn cản, khuyên ấy đừng lỗ mãng đừng nghĩ nhiều, giống như từng khuyên mẹ ấy vậy. ấy nghĩ như vậy, ấy cảm thấy nhờ vả tôi được gì.”



      Lục đại nương vội la lên: “Ma ma, nhất định đại nương nghĩ như thế đâu, vì nàng muốn làm liên lụy đến ma ma, tránh bà dây vào nguy hiểm.”



      Bà vú lắc đầu: “ cần phải an ủi tôi nữa, trong lòng tôi biết mà. Trước đây tôi nghĩ sai rồi. Bây giờ đại nương ra ngoài, trong lòng tôi rất vui. Tôi ấy, chỉ là bộ xương già, chết cũng có gì đáng tiếc, còn dưỡng lão cái gì nữa chứ. Tôi mà cũng yên tâm. Tôi cho biết, tên khốn An Chi Phủ kia lòng dạ độc ác, đại nương chạy như thế, còn ở trong thành này, nhất định hận ấy. đến huyện Phúc An để gặp Tiền Bùi, còn nán lại mấy ngày. Trong mấy ngày qua, bọn họ bàn bạc điều gì? Nghĩ cách đối phó đại nương ư? Tôi phải ở lại An phủ để nghe ngóng tin tức, nếu họ có ý đồ bất lợi với đại nương, tôi phải báo tin ngay.”

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên – Chương 28

      Đúng là An Chi Phủ ở huyện Phúc An được Tiền Bùi dặn dò chút chuyện, ở trước mặt Tiền Bùi ông ta đáp rất sảng khoái, nhưng sau khi về phủ lại càng nghĩ càng nỡ, bèn cho gọi An Bình và Đàm Thị phòng nhì đến bàn bạc.



      ra lúc ở huyện Phúc An, Tiền Bùi bảo An Chi Phủ chép bản tố trạng theo ý lão, là trước mắt phải thời cơ, nhưng muốn giữ lại để sau này để lên kinh cáo trạng còn có cái mà dùng. Hai nhà An, Tiền bọn họ bị Diêu Côn và Long Đại hại thành thế này, tuyệt đối thể để vậy được.



      Lúc ấy bên cạnh có mãnh hổ có hầu dữ, trước mặt là nụ cười của Tiền Bùi, An Chi Phủ nào dám ”, vội vã nghiêm túc dựa theo đó mà chép, lại còn ấn dấu tay nữa. Nhưng lúc chép xong toan nhận lấy, Tiền Bùi lại hay là để ở chỗ lão , dù gì lão cũng biết nhiều người, đợi lúc thời cơ thích hợp, lão nhờ người cáo quan cũng dễ hơn.



      An Chi Phủ về nhà mới cẩn thận suy ngĩ, chợt ngộ ra đây là mầm tai họa.



      Cũng như số hàng ngọc thạch kia của ông ta vậy, Tiền Bùi nhờ người nào, làm chuyện gì, ông ta biết chút nào. Nhưng bản tố trạng là ông ta viết, dấu tay là ông ta in, lại còn kiện thái thú và hộ quốc đại tướng quân. Tiền Bùi cầm nó dùng thế nào, kiện cáo ra sao, qua tay ai, ông ta cũng biết.



      Ông ta chỉ là bách tính bé, vẫn muốn sống yên ổn. Đúng là ông ta hận con lớn, nhưng lúc có người chỉnh nó thế nào chuyện, đưa đến trước mặt mệnh quan triều đình lại là chuyện khác, ông ta cũng chưa chán sống.



      An Bình và Đàm Thị nghe được chuyện này, cũng kinh hãi hít khí lạnh.



      An Vinh Quý đứng bên cạnh : “Cũng thể làm chuyện này được, tình hình lúc đó bắt ép cha phải viết. Con muốn là, cha cần để tâm quá đâu. Chẳng qua Tiền lão gia giữ lại đường lui thôi, có lẽ chỉ ra vẻ thế thôi, muốn dùng chuyện này để chèn ép thái thú đại nhân, dẫu gì giao tình của ông ta với thái thú đại nhân cũng bình thường. Lúc này bị thái thú đại nhân ép phải từ hôn, nên trong lòng ông ta mới thoải mái. Nhưng ông ta lên kinh cáo trạng đâu. Những chuyện Tiền lão gia trải qua còn nhiều hơn chúng ta nhiều, tất biết chuyện nặng nhe.”



      Đàm Thị ngắt lời con trai, : “Ông ta dùng yếu điểm để uy hiếp thái thú đại nhân ư? Ta thấy là dùng để uy hiếp lão gia có. Dẫu sao lần này người từ hôn cũng là lão gia, trong lòng Tiền lão gia thoải mái, lại muốn đề phòng sau này lỡ lão gia bàn bạc gì lại với ông ta, thế nên mới nắm điểm yếu này. Nếu lại chọc ông ta hài lòng lần nữa, chỉ e ông ta dùng nó gây phiền toàn cho An phủ chúng ta thôi.”



      An Chi Phủ chấn động, cuối cùng cũng nhận ra bất an trong lòng là gì.



      Đúng thế, tạm thời cửa hàng ngọc thạch còn gì đáng lo, nhưng mẫu cáo trạng này nằm trong tay Tiền Bùi, vậy là coi như ông ta bị nắm thóp. cần đệ đơn cáo trạng lên kinh thành, chỉ cần xòe ra trước mặt thái thú đại nhân, An gia ông ta đủ tiêu rồi.



      Đến lúc đo Tiền Bùi thẳng tay vất bỏ mình, là An Chi Phủ ông ta yên phận, lại còn muốn kiện cáo đại nhân, còn lão ta đóng vai người tốt giữ lại cáo trạng. Đến lúc đó chẳng cần đoán cũng biết thái thú đại nhân đứng ở phía nào.



      An Chi Phủ cuống quýt đến nỗi ngồi cũng yên. Tạm thời phòng người nghĩ ra đối sách gì.



      An Vinh Quý an ủi: “Chúng ta đối nghịch với Tiền lão gia, ông ta gây khó dễ cho chúng ta đâu. Vả lại, nếu tố cáo, ông ta cũng thoát được liên quan. Tiền lão gia cũng phải người trong sạch gì, nếu cẩn thận điều tra, chẳng phải phiền toái của ông ta còn lớn hơn sao? Có lẽ ông ta chỉ nghi ngờ, muốn nắm trong tay chút lợi thôi.”



      Đàm Thị hỏi: “Ngoài viết cáo trạng ra, Tiền lão gia còn ?”



      “Đa số toàn là mấy câu giận dỗi.” An Chi Phủ nhớ Tiền Bùi có nếu An Nhược Thần xảy ra chuyện gì, đó là do mật thám gây ra, liên quan đến họ, nghĩ mà lạnh cả người.



      phải lão ta có ý đó chứ? Những chuyện này vẫn nên đừng khoe ra hơn, ngộ nhỡ có chuyện gì, An gia bọn họ phải phủi sạch quan hệ. Người biết càng ít phiền toái càng .



      An Chi Phủ nhìn An Vinh Quý, An vinh Quý mím môi . đường An Chi Phủ dặn mấy lần, đừng rêu rao gì mấy câu độc ác kia của Tiền Bùi với bên ngoài, mà cũng đừng nhiều ở trong nhà. An Vinh Quý thấy An Chi Phủ trợn , liền biết là lại cảnh cáo mình.



      An Chi Phủ hỏi: “Mấy hôm nay có động tĩnh ở bên nha môn với tướng quân ? Con tiện nhân An Nhược Thần kia có từng về đây gây náo loạn ?”



      An Binh đáp: “Tông Trạch Thanh có đến thăm, nhưng lão gia có ở đây nên người ta về luôn mà gì. Ta có đến nha môn nghe ngóng, thái thú đại nhân bận xử vụ án khác, nhắc lại chuyện của đại nương. Ta có đến lầu Tử Vân hai chuyến rồi, ở đó có vệ binh canh giữ, ra vào đều là quân gia. thấy người làm nên cũng chẳng tiện hỏi thăm.”



      “Ừ.” An Chi Phủ : “Tuy tiện nhân kia rất đáng ghét, nhưng chúng ta vẫn thể làm căng với nó được. Ý của Tiền lão gia cũng là vậy…”



      Đàm Thị nhịn được cướp lời: “Tiền lão gia dám làm dữ với nó cũng là do kiêng dè Long đại tướng quân. Vậy mà còn để lão gia viết cáo trạng kia, ràng chính là muốn ép buộc An gia chúng ta.”



      An Vinh Quý cuống cuồng: “Mẹ, ý của Tiền lão gia phải là thế…”



      lung tung gì thế hả!” An Chi Phủ trừng mắt nhìn An Vinh Quý, rồi quay sang với Đàm Thị: “Trước kia con tiện nhân kia cứ làm bộ run sợ dám nghe lời, ai mà biết đằng sau cất giấu thủ đoạn gì, lừa cả Long tướng quân với thái thú đại nhân. Nay chúng ta nó nghĩ gì, ai biết nó còn làm ra trò nào nữa, đáng vì nó mà đắc tội với tướng quân và thái thú đại nhân. Chuyện bây giờ thành ra thế này, làm gì cũng phải cho nó chu toàn. Nàng tìm cơ hội đến lầu Tử Vân của tướng quân kia, gặp con tiện nhân kia lần. là dẫu sao cũng là người nhà, nó có vất vả , chúng ta cũng lo lắng. Chuyện cho tới bây giờ, cũng trách nó nữa. Nó làm việc cho tướng quân, cả nhà chúng ta cũng được thơm lây. Nếu nó cần nhà ta giúp gì cứ việc . Hôn hủy bỏ, cứ vậy mà cho qua . Cứ là ta khuyên can mãi, thuyết phục phía Tiền lão gia rồi, còn ai để bụng chuyện này nữa, bảo nó cứ yên tâm.”



      Đàm Thị càng nghe chân mày càng nhíu chặt, đó phải là bảo bà ta đến nịnh bợ con tiện nhân An Nhược Thần kia ư?



      An Chi Phủ lại : “Nhưng nàng như vậy mà chỉ sợ là gặp được nó. Qua hai ngày nữa ta mời Tông tướng quân đến, nhờ ngài ấy giúp dàn xếp từ trong, sắp xếp cho hai người gặp mặt.”



      Đàm Thị mím chặt môi, trong lòng rất thoải mái. Chuyện này ngay đến xin người sắp xếp gặp mặt thế này cũng nghĩ rồi, ý là ép buộc bà ta phải ư?



      “Lão gia.” Đàm Thị : “Thiếp tình nguyện giải sầu vì lão gia. Nhưng chuyện này thiếp làm cũng thích hợp. Lúc đại nương ở trong phủ đều nhìn thiếp thuận mắt. Mẹ nó ra sớm, thiếp lại chấp chưởng nhà cửa nên cũng quản nó nhiều điều. Trong phủ này, e người nó hận nhất chính là thiếp. Thiếp cũng vô ích.”



      An Chi Phủ trợn mắt: “Chẳng lẽ là ta !” Nhớ lại lúc ở trong nha môn bị con lớn giễu cợt phen mà tức điên lên.



      Đàm Thị cụp mắt, biết chuyện này Đoàn Thị phòng bốn được, mà ả ta chỉ có thể gây gổ với An Nhược Thần. Định hay là để phòng ba hoặc phòng năm , nhưng nghĩ lúc lại thấy như thế khiến các nàng nhạo báng mình. Ở trong nhà bị những ả tiện nhân đó ngấm ngầm cười nhạo cũng chán ghét như đến lầu Tử Vân bị An Nhược Thần châm chọc vậy.



      Đàm Thị cắn răng, lời nào.



      An Chi Phủ phất tay, : “Cứ quyết định vậy . Nàng nhờ bên nhà mẹ nàng đến Tiền phủ thăm viếng, thăm dò xem lão có ý định lên kinh cáo trạng . An Bình, ngươi cũng phải lưu ý động tĩnh bên nha môn, đút lót nhiều nhiều vào, có gì phiền toái chúng ta phải biết trước.”



      Mọi người lên tiếng đáp, rồi An Chi Phủ cho bọn họ ra ngoài cả, chỉ giữ An Vinh Quý lại chuyện riêng.



      Đàm Thị quay về viện, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận. Chợt nhớ đến vừa nãy con trai chỉ mới được nửa bị ngắt lời, cảm thấy nhất định trong này còn có chuyện gì đấy. An Nhược Hi nghe mẫu thân quay về, mau chóng thỉnh an, hỏi thăm xem cha gì với Tiền Bùi.



      Đàm Thị nổi giận, thể nào nhịn được: “Tiền lão gia để cho cha con gả con qua nữa, rốt cuộc con muốn hỏi mấy lần hả? Chẳng lẽ có chuyện mẹ với con ư? Mẹ là mẹ của con, còn có thể hại con sao?”



      An Nhược Hi sợ hãi dám đáp. Lại nghe Đàm Thị chửi đổng: “Để ta để bị con tiện nhân kia chọc tức ấy à, hừ!”



      An Nhược Thần vội bưng trà lấy lòng Đàm Thị, lại xoa vai bà ta. “Mẹ đừng tức giận mà, là nữ nhi tốt. Mẹ bị ấm ức sao? Bị ai chọc giận vậy ạ?”



      Đàm Thị uống mấy ngụm trà, nghĩ ngợi thông thuận, bỗng nảy ra ý, quay đầu lại nhìn An Nhược Hi, định mở miệng nghe thấy a hoàn ở bên ngoài kêu lên: “Đại công tử tới.”



      An Vinh Quý bước vào. Đàm Thị kéo lại hỏi: “Vừa nãy con ở thư phòng muốn gì thế? Tiền lão gia có ý đó, vậy là ý gì?”



      An Vinh Quý ngồi xuống, uống trà An Nhược Hi rót, vẫy lui a hoàn phục vụ theo vào phòng, lúc này mới : “Vừa bị cha dạy dỗ trận này, nhưng chuyện này phải chuyện gì lớn, con vẫn phải bàn bạc với mẹ chút.” xong liền liếc nhìn An Nhược Hi, ám chỉ bảo Đàm Thị có thể để tỷ tỷ cũng lui ra .



      An Nhược Hi đương nhiên biết ý , nhưng nghe chuyện này có liên quan đến Tiền phủ, dĩ nhiên là liên quan đến Tiền Bùi, làm sao nàng ta chịu được. An Nhược Hi vội ôm lất cánh tay Đàm Thị, ngồi xuống cạnh bà ta: “Mẹ, nữ nhi cũng muốn nghe, có lẽ còn có thể giúp được chừng.”



      Đàm Thị cũng có ý để nàng giúp, vậy là với An Vinh Quý: “Con cứ .”



      An Vinh Quý liếc nhìn An Nhược Hi, rồi hết tình trong mấy ngày bọn họ đến Tiền phủ, bao gồm sau mấy ngày Tiền Bùi phớt lờ họ, cố ý dẫn đến thú uyển, ăn cơm bên cạnh hổ dữ, những lời ý vị sâu xa, vân vân.



      Đàm Thị nghe mà thất kinh: “ như thế, Tiền lão gia sợ Long tướng quân và thái thú đại nhân?”



      An Vinh Quý : “ thể là sợ hay , cũng biết là cố ý giả vờ cho cha con con xem hay là thế nào. Nhưng ông ta nuốt trôi cục tức này, muốn nắm lấy tứ muội và đại tỷ là . phải ông ta , muốn canh chừng đại tỷ tìm được tứ muội, rồi nếu hai người họ xảy ra chuyện gì do mật thám làm, liên quan đến ông ta với chúng ta.”



      Đàm Thị cau mày: “Vậy là phải để chúng ta trở mặt với tiện nhân An Nhược Thần kia, lấy lòng nịnh hót, chẳng lẽ Tiền lão gia muốn mượn chúng ta để nghe ngóng tin tức của con tiện nhân kia mà tìm ra tứ nương, để sau này tiện ra tay với chúng nó?”



      “Tuy , nhưng con cảm thấy đúng là vậy.” An Vinh Quý : “Mà cha cũng cho là vậy, nên mới lo sau này gây ra tai họa, nghĩ hoài nghĩ mãi, cuối cùng với con, được phép chuyện này với bất cứ ai. Con có khuyên cha, thể nào đắc tội với Tiền lão gia được. Từ hôn cũng quá đủ nhục nhã với Tiền lão gia rồi, theo tính khí của ông ta, trả thú chúng ta mà trái lại còn vui vẻ tiếp đón, nhất định là vì bây giờ chúng ta vẫn còn hữu dụng. Chúng ta phải theo ý ông ta trước. Dù sao tiếp xúc liên lạc ân cần với con nhà mình cũng hợp tình hợp lý, phải chuyện vi phạm kỷ cương gì, đến đâu cũng sợ. Nếu sau này Tiền lão gia muốn chúng ta làm ra chuyện gì bất thường, đến lúc đó hẵng bàn lại.



      Hơn nữa mà , hồi đầu chúng ta làm ăn, tửu lâu với tiệm đổi tiền cũng như vậy, thử nghĩ xấu xem, nếu chiến tranh bùng nổ thành Trung Lan này được yên ổn, tửu lâu và tiệm đổi tiền làm gì còn làm ăn tốt được? Nếu chúng ta phải dời nơi khác tránh loạn, cũng thể mang theo những thứ đó được. Chỉ có cửa hàng ngọc thạch là chắc ăn nhất, có thể chở , đến quận nào cũng đều là hàng bán chạy. Tiền lão gia muốn yên ổn chúng ta, đương nhiên chúng ta cũng phải yên ổn . Ông ta làm chuyện mình muốn làm, chúng ta cứ nắm chỗ tốt của chúng ta. Còn đại tỷ lòng dạ đen tối để ý an uy người nhà, cần gì chúng ta phải chú ý đến tỷ ta chứ. Tỷ ta vốn nên gả cho Tiền lão gia, Tiền lão gia làm gì tỷ ta, chúng ta cũng cần phải lo.”



      “Là cái lý này.” Đàm Thị khẽ gật đầu.



      An Vinh Quý lại : “Chỉ là cha băn khoăn cái này băn khoăn cái đó, lại còn muốn làm thế nào để phủi sạch quan hệ, đừng lún sâu vào chuyện này. Nhưng cha lại nghĩ, đại tỷ trốn nhà, cha lại hủy hôn, trong lòng Tiền lão gia ghi hận, sao chúng ta có thể phủi sạch được chứ. Ý của cha là thể hạ mình đến gặp đại tỷ được, mà cũng muốn gặp. Sợ gây gổ gì, sau này lỡ có chuyện tướng quân và thái thú đại nhân tính sổ người cha. Thế nên mới muốn để mẹ gặp lần, đại tỷ khiến mẹ nhục nhã, làm mẹ bị chọc tức, cũng cần gặp lần hai nữa. Cha lại với Tiền lão gia là tiện nhân kia hề niệm tình thân, quyết liệt cắt đứt với nhà chúng ta. Suy nghĩ đủ cách cũng có cách nào giả vờ thân thiết với tỷ ta được. Chuyện này làm được.”



      Đàm Thị cau mày, cơn tức trong lòng lại nổi lên, lão gia muốn nhìn sắc mặt tiện nhân kia, vậy mà lại sảng khoái đẩy bà ra để chịu nhục.



      An Vinh Quý tiếp: “Con nghĩ là, nhất định mẹ vui khi gặp tiện nhân kia, cho dù có bị cha ép , cũng chỉ sợ là cãi vã, e đó chính là điều cha mong muốn. Nhưng chuyện này như thế lại có hại mà có lợi cho chúng ta, nên con mới chuyện này với mẹ. Cha muốn làm thể nào để từ chối cầu của Tiền lão gia, nhưng mẹ thử nghĩ xem, nếu ngay cả chuyện này cũng làm được, vậy Tiền lão gia muốn chúng ta có ích lợi gì? Cáo trạng là nằm trong tay ông ta, chúng ta còn gì để ông ta lợi dụng nữa, liệu lúc đó ông ta phối hợp với chúng ta ư?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :