1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đùa giỡn Diêm Vương - Tuyết Linh Nhi (Tập 4_C1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2

      Muốn nàng trốn? Làm sao có thể!

      Mặc dù Kinh Ngự Phong uy hiếp quả làm nàng cố kỵ, nhưng vô luận thế nào nàng cũng thể ở lại “Tuyệt Mệnh cốc”.

      Coi như tánh mạng nàng chỉ còn lại ba tháng, nhưng nàng cũng muốn thời gian này trôi qua bi thảm đâu.

      Người nam nhân kia quá ác liệt, nếu nàng trở thành người thử thuốc của , nhất định bị chỉnh đến chết sống lại, chỉ có kẻ ngu mới lựa chọn lưu lại.

      Nhưng mà…nàng nên làm như thế nào mới có thể chạy thoát đây?

      Kể từ lúc Kinh Ngự Phong ra khỏi phòng, Đinh Hồng cũng lui ra ngoài.

      Lý Nhược Nhi tính chờ lúc mới dò xét cửa phòng, khi nàng đẩy cửa ra thấy Đinh Hồng đứng trước phòng, hại nàng chỉ có thể nặn ra nụ cười lúng túng.

      Nàng thấy tuổi của Đinh Hồng và nàng cũng xấp xỉ nhau, nhưng nàng ta tương đối lạnh nhạt, nếu nàng cầu xin, chỉ sợ nàng ta cũng đáp ứng để nàng rời .

      Nhưng…Vô luận thế nào, thành sâu thế nào cũng có nhược điểm, nàng tùy cơ mà tính kế.

      Ước chừng qua hai khắc, Lý Nhược Nhi mở cửa lần nữa, Đinh Hồng vẫn còn ngoài cửa.

      “Kinh Ngự Phong đâu? ở chỗ nào?” Lý Nhược Nhi hỏi.

      Nàng nghĩ thầm, ném nàng ở đây được lúc, phải là chuẩn bị thuốc để chỉnh nàng đó chứ?

      “Nô tỳ biết.” Đinh Hồng cung kính, nhưng mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

      ở trong cốc? Hay ra ngoài rồi?” Lý Nhược Nhi lại hỏi.

      “Nô tỳ biết.”

      Vẫn biết? Lý Nhược Nhi khỏi cau mày.

      “Tại sao lại biết? phải là chủ tử của ngươi sao?”

      “Trừ phi chủ tử gọi, nếu bọn nô bộc trong cốc tuyệt đối xuất trước mặt chủ tử.” Đinh Hồng giải thích.

      “Tại sao?” Lý Nhược Nhi hiểu hỏi.

      “Chủ tử thích.”

      “Tại sao?” Lý Nhược Nhi khốn hoặc.

      Kinh Ngự Phong đúng là quái nhân, tính tình lãnh, tám phần đầu óc cũng bình thường.

      “Nô tỳ biết.”

      Mắt thấy thể hỏi được tin tức gì từ miệng Đinh Hồng, Lý Nhược Nhi tiếp tục hỏi.

      cũng nhất định phải nhốt ta trong phòng .”

      có. Chủ tử chỉ phân phó nô tỳ cho tiểu thư rời [Tuyệt Mệnh cốc] thôi.”

      “Chủ tử của ngươi thần thông quảng đại, ta làm sao có thể rời . Ta chỉ muốn suốt ngày bị nhốt trong phòng, vậy buồn chết.” Lý Nược Nhi khẽ hừ, nếu nàng bị giam lỏng trong phòng, nàng liền thoải mái ra cửa phòng.

      Vừa đến đình viện, mắt của nàng lập tức sáng lên.

      Mặt dù có thành kiến với chủ nhân của nơi này, nhưng nàng thể thừa nhận nơi này rất đẹp!

      Dọc con đường đến “Tuyệt Mệnh cốc” cảnh trí tương đối mê người, nghĩ tới bên trong “Tuyệt Mệnh cốc” cảnh đẹp càng thêm u tĩnh thanh nhã.

      Đình viện được xây to, bao quanh nó là cả rừng cây cỏ biết tên, rực rỡ và chói mắt, trong khí thoang thoảng mùi hương nhàng.

      “Nơi này đẹp!” Tự đấy lòng nàng cảm thán, nàng thích chỗ này.

      Nhưng nếu có nam nhân tà ác kinh tởm Kinh Ngự Phong càng tốt hơn.

      Nhưng hết lần này tới lần khác nơi này lại là “Tuyệt Mệnh cốc”, là địa bàn của Kinh Ngự Phong, vì muốn bị người khác hành hạ, nàng cần phải tìm biện pháp chạy khỏi nơi này.

      Lý Nhược Nhi vào bên trong đình, lặng lẽ nhìn quanh, bất động thanh sắc quan sát hoàn cảnh xung quanh, nghĩ cách làm thế nào thoát ra.

      Nàng thấy bên trái có mấy gian phòng, mà bên phải thấy chuồng ngựa, trong đó chỉ có con ngựa.

      “Nơi này chỉ có con ngựa?” Nàng thuận miệng hỏi.

      , có hai con.” Đinh Hồng đáp: “ tại con ngựa tại chồng ngựa là con của Lý Tứ cưỡi khi vào thành làm việc, chủ tử cưỡi con tuấn mã màu trắng.”

      Tuấn mã màu trắng? Trong chuồng ngựa chỉ còn lại con hồng mã, cũng chính là…Kinh Ngự Phong cưỡi ngựa xuất cốc rồi?

      tốt quá! Muốn chạy trốn đây là cơ hội tốt!

      Chỉ bất quá, có
      [​IMG]

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Tập 3

      Chương 1


      Rời “Tuyệt Mệnh cốc”, Lý Nhược Nhi lòng muốn về “Liệt Vân sơn trang”, nàng hận con ngựa có đôi cánh trực tiếp chở nàng bay về.

      Bất đắc dĩ, con ngựa chạy nhanh được, bất kể nàng quất roi thế nào, con ngựa vẫn trước sau như từng bước chậm rãi.

      Lý Nhược Nhi có cách nào với nó, chỉ có thể cầu mong trong lòng là Kinh Ngự Phong về “Tuyệt Mệnh cốc” chậm chút, chậm chút phát nàng rời .

      Chỉ tiếc, ông trời nghe lời cầu nguyện của nàng. Nàng mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền tới.

      “Nguy rồi!”

      Nàng ôm dự cảm xấu quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy xa xa có người cưỡi con tuấn mã đuổi tới.

      Khẳng định là Kinh Ngự Phong!

      Lão Thiên, nàng nên làm gì bây giờ?

      Lý Nhược Nhi tâm loạn như ma, nhưng trừ giục ngựa chạy nhanh hơn nữa, nàng cũng có biện pháp gì khác.

      “Giá —— mau lên! Ngựa tốt, chạy nhanh chút!” Nàng vừa quát mắng, vừa đá bụng ngựa, dùng hết các loại phương pháp.

      Con ngựa giống như lây cảm xúc của nàng, nó cũng nóng nảy theo.

      Nó lắc đầu, bắt đầu chạy nhanh, nhưng lại trở nên khó khống chế, Lý Nhược Nhi khống chế được, chỉ có thể bị nó chở chạy như điên.

      Lý Nhược Nhi la hét, sắc mặt tái nhợt, nàng bị con ngựa dọa sợ.

      Nàng suy nghĩ biện pháp để con ngựa chạy chậm lại, bỗng nhiên nàng hốt hoảng, con ngựa chở nàng lên đỉnh núi.

      Mắt thấy phía xa xa là vách đá, Lý Nhược Nhi bị dọa đến hoa dung thất sắc, giống như bị ai đó bóp cổ thể thở nổi.

      “Dừng lại! Dừng lại !” Nàng kinh hoảng vừa la hét vừa cố kéo dây cương.

      Con ngựa phát ra tiếng hý dài, hai vó trước nâng cao, dừng lại ngay cạnh vách núi. Con ngựa hất mạnh nàng xuống đất.

      Lý Nhược Nh kinh hô, trong đầu trống rỗng, thân thể lăng lông lốc mặt đất, lăng xuống vực sâu.

      May mắn nàng bắt được cành cây mọc chìa ra từ vách đá, cả thân hình nhắn treo vách đá, nguy hiểm cực kỳ.

      Khi Kinh Ngự Phong đuổi tới thấy màn này.

      lật người xuống ngựa, tới bên vách núi, từ nhìn xuống.

      Lý Nhược Nhi cực kỳ chật vật. Bằng khí lực của nàng, căn bản có cách nào leo lên núi, nhưng nàng muốn mở miệng cầu xin người đàn ông này.

      Kinh Ngự Phong tựa hồ kỳ vọng nàng mở miệng cầu cứu, cặp mắt sâu lường được quan sát tình huống xung quanh, xác định nàng có lập tức nguy hiểm.

      “Ban đầu biểu tẩu của ngươi cũng từ vách đá này nhảy xuống, vừa lúc ngã vào đầm sâu trong [Tuyệt Mệnh cốc] , ngươi có muốn thử vận khí của bản thân ?”

      Nghe lời , mặt Lý Nhược Nhi cứng ngắc.

      Mới vừa rồi nàng thăm dò xung quanh “Tuyệt Mệnh cốc”, nàng có nhìn thấy cái đầm đó, biết nó ra cũng lớn, biểu tẩu vừa lúc ngã vào, chứng tỏ mệnh biểu tẩu của nàng còn chưa đến tuyệt lộ, nhưng nàng nghĩ mình có may mắn đến vậy.

      “Nhưng nếu thể ngã vào đầm sâu, từ địa phương này rơi xuống nhất định tan xương nát thịt” Kinh Ngự Phong nhàn nhạt mở miệng.

      Lý Nhược Nhi cắn cắn môi, tức giận nhìn .

      cần , nàng cũng biết từ nơi này té xuống có kết quả gì.

      “Nếu ngươi đáp ứng ta ngoan ngoãn đợi trong [Tuyệt Mệnh cốc], ta cứu ngươi, thế nào?” Kinh Ngự Phong mở miệng hỏi, miệng cười tựa tiếu phi tiếu.

      Nhìn mặt tựa như nàng chắc chắn đáp ứng, oán khí trong lòng Lý Nhược Nhi càng sâu.

      Nàng muốn thuận theo ý , nhưng nếu giúp, đợi nàng hết lực, khẳng định rơi xuống vách đá, tan xương nát thịt.

      Bất quá, tại ngã xuống và tương lai phát bệnh mà chết, bất quá chỉ là chênh lệch thời gian ba tháng thôi, dù sao cũng là chết.

      Nghĩ như vậy, trong lòng nàng còn mấy sợ hãi nữa.

      Điều này làm nàng nhịn được tự giễu —— ra thân bệnh hoạn cũng có chỗ tốt, ít nhất khi tính mạng nguy nan nàng còn có thể tỉnh táo.

      Nàng ngẩng đầu lên, làm mặt quỷ trêu Kinh Ngự Phong.

      Kinh Ngự Phong ngẩn ra, kinh ngạc nhìn nàng.

      đến lúc này, nàng còn có tâm tình làm mặt quỷ?

      “Dù sao ta cuối cùng cũng chết, cần gì phải cầu xing ngươi?” Lý Nhược Nhi hừ .

      “Ngươi biết mình bị bệnh?”

      “Dĩ nhiên biết”

      như vậy, ngươi phải biết với y thuật của ta, có lẽ có biện pháp có thể cứu ngươi, ngươi chẳng lẽ hy vọng có thể trị khỏi bệnh?” Kinh Ngự Phong hỏi.

      Lý Nhược Nhi lắc đầu, nàng quên lời của Khương Đồng Vân.

      Ban đầu, nghĩa mẫu của nàng có y thuật trác tuyệt cũng thể cứu được phụ nhân kia, với y thuật của Kinh Ngự Phong chỉ sợ cũng chỉ uổng công.

      Huống chi, cũng chỉ dùng từ “Có lẽ có biện pháp”, bày tỏ chưa chắc có thể chữa khỏi.

      “Đây là căn bệnh có thuốc chữa, ta cần gì phải hành hạ bản thân. Thẳng thắn mà , ta vồn muốn tìm địa phương im lặng mà chết.” Nàng sâu kín .

      “Lặng lẽ chờ chết?”

      “Đúng vậy, nếu thể chết, ta làm sao có thể nhẫn tâm để người trong nhà vì ta mà thương tâm khổ sở? Quá đau khổ!”

      Vừa nghĩ tới tình thương của cha mẹ, trong lòng Lý Nhược Nhi tràn đầy đau thương và hoài niệm. Mặc dù nàng mới xa kinh thành lâu, nhưng lần này nàng ra , cũng là vĩnh biệt…

      Mắt nàng hoen lệ, nàng sầu não : “Ta cho cha mẹ ta chịu bi thống người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cho nên ta cho họ biết ta bị bệnh, ta khiến cho họ nghĩ ta mất tích, như vậy tốt hơn là để họ trơ mắt nhìn ta phát bệnh mà chết.”

      Ánh mắt và giọng mang đầy tình cảm, làm rung chuyển tâm tư của Kinh Ngự Phong.

      Qua nhiều năm như vậy, gặp qua quá nhiều người ham sống sợ chết, thậm chí chỉ cần đau bệnh chút xíu liền bi phẫn, phảng phất như người trong thiên hạ đều thiều nợ , muốn kéo mọi người chịu tội cùng.

      Mà nàng, chỉ lo lắng cho cảm thụ của người thân, chỉ muốn mọi người nhận bi thống mức thấp nhất, phần thiện lương này đáng quý.

      loại cảm giác khó nên lời, ánh mắt của Kinh Ngự Phong mất vài phần băng giá.

      mở miệng : “Cõi đời này còn có người nào mà ta cứu được, ngươi muốn thử xem bản thân có trở thành người đầu tiên hay sao?”

      Lý Nhược Nhi lắc đầu. “Trở thành người đầu tiên ngươi thể cứu sống như thế nào?”

      Nàng sớm đón nhận bệnh của bản thân, nếu có thuốc cứu, có thử cũng chỉ thêm hành hạ bản thân mà thôi.

      “Nếu ngươi muốn nhanh kéo ta lên, nếu ta thả tay.” Lý Nhược Nhi , tay nàng dường như mất cảm giác.

      “Ngươi —— ”

      Kinh Ngự Phong nhìn nàng chằm chằm, lần đầu tiên gặp nữ nhân như vầy.

      Mà lúc này, bàn tay Lý Nhược Nhi trược khỏi nhành cây, thân hình nhắn rơi xuống.

      Nàng nhịn được sợ hãi kêu, nhắm hai mắt lại, trong đầu lúc nào cũng lên khung cảnh bản thân tan xương nát thịt.

      Nàng vốn cho rằng bản thân đối với tử vong quá sợ hãi, nhưng khi rơi xuống nàng cả người sợ hãi rét run.

      Kinh ngự Phong khẽ nguyền rủa, thân thể theo nàng nhảy xuống.

      tay vững vàng bắt được nhánh cây, tay ôm Lý Nhược Nhi, lật người nhảy lên vách núi.

      Lý Nhược Nhi thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

      Kinh Ngự Phong nhìn bộ dạng yếu ớt của nàng, nhàn nhạt hỏi: “ phải là sợ sao?”

      “Ta…Ai nới ta sợ.” Lý Nhược Nhi mạnh miệng .

      sợ. Vậy ta đưa ngươi xuống dưới đó lại.” Kinh Ngự Phong xong, làm bộ muốn đưa nàng treo vách núi lần nữa.

      muốn!”

      Lý Nhược Nhi la hét. Hai tay níu chặt Kinh Ngự Phong, thân thể hầu như là dán chặt vào ngực .

      Lúc nãy từ vách đá rơi xuống nàng trãi qua cảm giác sợ hãi đó rồi, nàng muốn lần thứ hai nếm lại cảm giác đó nữa.

      Nhìn bóng dáng run rẩy núp trong ngực mình, vẻ mặt nàng điềm đạm đáng , người luôn thích người khác thân cận như Kinh Ngự Phong, vào lúc này cũng muốn đẩy nàng ra.

      hồi lâu sau, dùng giộng điệu lạnh nhạt mở miệng. “Có thể buông tay rồi.”

      Lý Nhược Nhi ngẩn ra, lúc này mới ý thức bản thân ôm chặt , gò má vốn tái nhợt giờ đây ửng hồng.

      Nàng xấu hổ nghĩ muốn lui ra, nhưng vì lui quá nhanh thiếu chút nữa ngã nhào, Kinh Ngự Phong theo phản xạ kéo nàng trở lại.

      Sau khi ra tay, kinh ngạc, chân mày nhíu chặt.

      thế nào lại sợ nàng ngã đau?

      Nếu là dĩ vãng, cho dù nàng ngã sưng mặt mũi, cũng có cảm giác gì, nhưng hôm nay lại… Đây tột cùng là xảy ra chuyện gì?

      Kinh Ngự Phong nhìn về phía Lý Nhược Nhi, giống như muốn từ nàng làm tại sao mình lại có phản ứng như vậy. Nhưng nhìn gò má ửng hồng của nàng, bỗng nhiên phiền não, bỗng dưng buông tay nàng ra.

      xoay người đứng qua bên, vỗ vỗ con ngựa thiếu chút nữa là rơi xuống vực, ý muốn nó trở về “Tuyệt Mệnh cốc”.

      Nhìn hồng mã chạy , Lý Nhược Nhi nhận ra được ý đồ của Kinh Ngự Phong, nàng muốn mở miệng kháng nghị bị mạnh mẽ kéo lên bạch mã.

      Ghê tởm! Nàng như vầy làm sao trốn được. Càng hỏng bét chính là, thân thể hai người gần như vậy, làm nàng nghĩ tới lời đe dọa lúc trước của .

      Hồi tưởng lại bàn tay đụng vào cơ thể nàng, hai gò má nàng càng ngày càng nóng, tim đập mất tiết tấu.

      “Ngươi…Ngươi… cho ngươi tới gần ta…”Nàng tâm hoảng ý loạn cảnh cáo .

      Ban đầu Kinh Ngự Phong đem lời uy hiếp của nàng để trong lòng, nhưng từ lúc nhìn thần thái nàng được tự nhiên, nghĩ tới kiện.

      Con mắt xẹt qua vẻ tà khí. : “Vậy ngươi phải thề được trốn nữa, nhất định phải ngoan ngoãn để ta trị liệu.”

      Lý Nhược Nhi cắn môi.

      “Sao?” Kinh Ngự Phong thúc giục.

      “Ta…Ta…”

      Nàng chỉ mới hơi chần chờ, bàn tay chậm rãi mò vào eo .

      Lý Nhược Nhi kêu lên, vội vàng kéo bàn tay tà ác của ra.

      “Ta đáp ứng là được chứ gì!” Nàng xấu hổ , nghĩ thầm trước đáp ứng , sau tìm cơ hội lại trốn tiếp, có thể làm gì nàng!

      lúc này suy nghĩ Kinh Ngự Phong lên tiếng.

      “Nhưng nếu ngươi làm trái lời thề sao?”

      Lý Nhược Nhi mỉm cười nhưng trong lòng lại ảo não.

      Nam nhân ghê tởm này!

      “Ngươi muốn thế nào?” Nàng tức giận hỏi.

      “Nếu ngươi làm trái lời thề, ta lập tức giết Đinh Hồng” Kinh Ngự Phong chút đùa.

      “Cái gì! Ngươi…tại sao ngươi có thể làm vậy?”

      “Tại sao được?’

      “Ngươi —— ” Lý Nhược Nhi tức giận : “Nàng ta là nô tỳ của ngươi, giết nàng ta là tổn thất của ngươi. Tại sao ta phải quan tâm?”

      “Đối với ta mà đó phải là tổn thất, nhưng ngươi chính là người quyết định sống chết của nàng.” lạnh nhạt , giống như về món hàng mấy quan trọng mà thôi.

      Nghe xong lời của , sắc mặt Lý Nhược Nhi tái nhợt.

      Nàng làm sao có thể nhẫn tâm để người vô tội vì nàng mà chết. Ghê tởm! Nam nhân này đánh trúng nhược điểm của nàng.

      Mắt thấy lời đe dọa có hiệu quả, Kinh Ngự Phong rất hài lòng.

      quát lên, giục con ngựa chạy nhanh hơn. Con ngựa mang hai người rời khỏi vách núi.

      ★★★
      Vốn Kinh Ngự Phong muốn đưa Lý Nhược Nhi về “Tuyệt Mệnh cốc” nhưng giờ thay đổi chủ ý. đưa nàng đến ngọn núi phụ cận.

      Dọc đường , Lý Nhược Nhi cố gắng để ý đến cánh tay ôm chặt eo của nàng, cố gắng chú ý thân mình để tựa vào ngực của .

      Nhưng bất đắc dĩ, bất kể nàng cố gắng thế nào cũng hiệu quả. Nàng càng muốn để ý, cảm giác lại càng mãnh liệt.

      “Ngươi muốn đưa ta đâu?” Nàng mở miệng hỏi, muốn dời lực chú ý của bản thân. Mới vừa rồi nàng phát , đường này khác với con đường đến “Tuyệt Mệnh cốc.”

      “Hái thuốc.” Kinh Ngự Phong nhàn nhạt giải thích.
      Last edited by a moderator: 11/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2

      Khoảng canh giờ bọn họ tới gần vách đá.

      Nhìn lên , có thể nhìn thấy thỉnh thoảng vài hòn đá bất ngờ lăn xuống vách núi, nhìn thôi có thể thấy cực kỳ nguy hiểm, nếu cẩn thận bị đá rơi trúng đầu, đầu nhất định chảy máu.

      …Lại muốn hái thuốc ở địa phương như thế này? !

      Kinh Ngự Phong dừng ngựa ở bên ngoài, tròng mắt đen nhìn về vách núi.

      Nơi này có loại thảo dược, tên là “Thạch Phù Dung”, loại thảo dược này khá là hiếm có, chỉ sinh ra tại vách đá có nham thạch.

      “Ngươi ở nơi này chờ, ta chút trở lại.” Kinh Ngự Phong xong, vẫn quên nhắc nhở. “Nếu ngươi dám tính toán chạy trốn đừng quên những lời ta vừa với ngươi.”

      Lý Nhược Nhi cắn môi, tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng rời .

      Nếu phải có điều cố kỵ, vào lúc này nàng đoạt ngựa của chạy trốn, nhưng chuyện lại liên quan đến tính mạng của người vô tội, nàng làm sao có thể chạy đây?

      Kinh Ngự Phong quả là ham hiểm, thế nhưng lại lấy tính mạng nô tỳ của đến uy hiếp nàng!

      Lý Nhược Nhi tức giận khẽ nguyền rủa trong lòng, chỉ thấy bóng dáng của Kinh Ngự Phong như con chim ưng bay lên vách đá nham thạch, cuối cùng ngừng lại, hái thảo dược đúng ?

      Nàng lơ đãng nhìn lên , đột nhiên nhìn thấy hòn đá từ đỉnh núi lăn xuống, mà phương hướng là vị trí Kinh Ngự Phong đứng.

      Nàng kêu lên.

      Ngay lúc hòn đá rơi vào đầu Kinh Ngự Phong, bóng dáng của tránh sang bên, người kia thong dong ưu nhã, nhìn ra nửa điểm chật vật.

      Hô! là nguy hiểm!

      Lý Nhược Nhi thở phào nhõm, nàng bỗng nhiên nghĩ đến —— tại sao nàng lại lo lắng cho Kinh Ngự Phong?

      Nàng giận bản thân, Lý Nhược Nhi xuống ngựa, thong thả bước qua bên, muốn nhìn thấy nữa.

      lúc nàng nhìn đông nhìn tây mơ hồ nghe thấy thanh nức nở nghẹn ngào.

      Tại sao lại có thanh này? Nàng bị ảo giác chứ?

      Lý Nhược Nhi nghi ngờ, chuyên tâm lắng nghe, lần này nàng xác định bản thân nghe lầm.

      Thanh kia mặc dù yếu ớt, nhưng đúng là thanh của động vật, nghe rất đáng thương, làm cho người khác thể nhẫn tâm bỏ mặt.

      Nàng vội vàng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng phát con chó vàng khá lớn té ngã đất ở dưới gốc đại thụ. Nhìn kĩ thấy thân hình con chó này loang lỗ vết máu, chắc là bị hòn đá rơi trúng.

      Để Lý Nhược Nhi cảm thấy rung động chính là bên cạnh con chó vàng này chen chúc năm sáu con chó . Những tiểu thử kia hồn nhiên biết mẹ của bọn nó bị thương, chen chúc nhau hút sữa.

      Nhìn màn này, nàng khỏi cảm thấy may mắn chỗ này cách vách đá khoảng khá xa, nếu chỉ sợ những hòn đá thỉnh thoảng rơi xuống kia đập trúng đám tiểu cẩu này.

      Mắt thấy con chó vàng rất là đau đớn, nhưng nó vẫn thỉnh thoảng cúi đầu, ôn nhu liếm láp đám chó , nước mắt Lý Nhược Nhi bỗng chốc tràn ra.

      Con chó mẹ vì đám hài tử mà cố gắng sống sót, phần tình cảm này mãnh liệt rung chuyển lòng nàng, làm lệ nóng lưng tròng.

      Hồi tưởng lại sủng ái của cha mẹ đối với nàng, nàng thậm chí thể ở bên tận hiếu với cha mẹ, thậm chí còn khiến bọn họ thương tâm khổ sở, nước mắt nàng ngừng chảy.

      Nàng lại nghe thêm tiếng nức nở, Lý Nhược Nhi vội vàng lau nước mắt, nàng lên phía trước, muốn nhìn thương thế của con chó vàng.

      Vậy mà, nàng vừa mới vài bước, con chó lập tức nhe răng trợn mắt , hù dọa nàng đến gần.

      Lý Nhược Nhi tạm thời dừng bước, cẩn thận nhìn quanh, nàng thấy đỉnh đầu con chó có vết thương, hơn nữa nó còn phun đầy máu tươi.

      Nàng lấy khăn lụa, lên phía trước, tính giúp nó cầm máu. Con chó nàng cho là nàng gây bất lợi cho con nó, con chó vàng há mồm cắn cánh tay nàng.

      Lý Nhược Nhi đau đớn, nhưng nàng mở miệng kêu đau, chỉ sợ tiếng kêu của mình làm kinh động con chó, khiến nó càng thêm hung hăng.

      Nàng cố nén đau đớn, thủ thỉ trấn an: “Đừng sợ, đừng sợ, ta làm tổn thương bảo bảo của ngươi, ta chỉ muốn trợ giúp ngươi mà thôi.”

      Có lẽ ngữ điệu của nàng hết sức ôn nhu, có lẽ ánh mắt nàng tràn đầy quan tâm, cũng có lẽ nàng hiền hòa dễ gần, con chó vàng cuối cùng cũng buông xuống địch ý.

      Cánh tay truyền đến đau đớn, Lý Nhược Nhi đau đến nhăn mày, nhưng nàng cố chịu đựng, nàng biết rằng con chó cần trợ giúp của nàng.

      Nàng cầm khăn lụa lên, nhàng chùi vết máu cho con chó, đồng thời giọng : “Ngươi nên vì bảo bảo mà cố gắng lên, được ? Bọn nó cần ngươi, ngươi nhất định phải chống đỡ.”

      Kinh Ngự Phong đứng ở phía sau, lẳng lặng nhìn màn này.

      Khi thấy nàng xoay người tránh , vốn tưởng nàng định chạy trốn, liền đuổi theo, nghĩ tới lại thấy con chó bị thương và ổ chó con này.

      Thấy nàng bị con chó hung hăng cắn, nàng chẳng những tức giận còn nhẫn đau trấn an cảm xúc của con chó, lòng muốn trợ giúp nó, lòng xuất cảm xúc khó nên lời.

      Tất cả lực chú ý của Lý Nhược Nhi đều ở người đám chó, chút chú ý phía sau nàng.

      Nàng cũng quản con chó có nghe hiểu lời nàng hay , nàng vẫn mở miệng giọng : “Ta đưa đại phu rất là lợi hại tới giúp ngươi, y thuật của rất cao minh, nhất định cứu được ngươi. Bất quá ngươi vạn lần được cắn , vạn nhất chọc giận, chừng cứu ngươi đâu.”

      Nàng vừa xong, Kinh Ngự Phong lạnh lùng mở miệng: “Cho dù nó cắn ta, ta tại sao lại phải cứu nó?”

      Con chó vàng giống như cảm nhận được lai đồ bất thiện, lần nữa nhe răn trợn mắt dọa .


      Lý Nhược Nhi vội vàng trấn an con chó vàng. “Đừng sợ, đừng sợ, ngươi hãy tin ta. tuyệt đối thương tổn bảo bảo của ngươi.”

      Con chó vàng vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Kinh Ngự Phong, nhưng có lẽ là nhận ra trấn an của Lý Nhược Nhi nên địch ý lui rất nhiều.

      Lý Nhược Nhi quay đầu lại, năn nỉ Kinh Ngự Phong: “Cầu xin ngươi cứu nó.”

      Nhìn nước mắt loang lổ mặt nàng, ngực Kinh Ngự Phong căng thẳng, trong đầu lên cảnh nam hài tám tuổi ôm con chó , kêu gào: “Cầu xin ngươi cứu nó…”

      Đáng chết!

      Kinh Ngự Phong tức giận, vì nhớ lại hình ảnh này mà phiền lòng, mắt chớp nhìn chằm chằm Lý Nhược Nhi.

      Nữ nhân này đúng là kỳ quái, bản thân mang bệnh nặng, tính mạng khó giữ, nhưng lại mở miệng cầu xin cứu, vào lúc này lại vì con chó mà cầu xin .

      Lý Nhược Nhi lo lắng đáp ứng, vội vàng thay con chó cầu tình.

      “Nó bị đá rơi đập bị thương, nếu còn chảy máu nữa, sợ chịu nổi, nhưng nó còn phải chăm sóc bảo bảo, nó thể chết được.”

      Thấy trầm mặc , đoán được tâm tư của , Lý Nhược Nhi khỏi nóng lòng.

      “Cầu xin ngươi! Ta đảm bảo chạy nữa, được !”

      Nghe nàng khẩn thiết năn nỉ, ánh mắt Kinh Ngự Phong rốt cục cũng dời lên con chó vàng.

      “Tránh ra.” nhàn nhạt mở miệng.

      Lý Nhược Nhi sửng sốt, mỹ mâu chớp động, nàng biết đáp ứng cứu con chó vàng.

      Nàng vội vàng lui sang bên, nhưng lại dám tránh , nàng ở bên thủ thỉ trấn an con chó vàng.

      Nàng sợ Cẩu Nhi đột nhiên cắn Kinh Ngự Phong vậy ổn.

      “Đừng sợ, muốn cứu ngươi, vết thương ngươi lành, ngươi mới có thể chiếu cố bảo bảo tốt được.” Nàng ôn nhu .

      Nàng hiết con chó có nghe hiểu lời nàng hay , nhưng nó an tỉnh, có nhe răng trợn mắt với Kinh Ngự Phong nữa.

      Kinh Ngự Phong nhanh chóng xem vết thương con chó, nhìn vết thương đúng là do đá đập trúng, nó bị thương , có thể chống đến tại có lẽ là vì tình mẫu tử.

      Đáy mắt lên vẻ phức tạp.

      lấy thuốc trị thương trong người ra, đây là tự mình điều chế, trị liệu các vết thương rất hiệu quả. Chỉ cần đắp lên, cầm máu rất nhanh, mấy ngày sau vết thương kết vảy.

      Lý Nhược Nhi lẳng lặng ở bên nhìn, nàng phát khi cứu con chó vàng vẻ mặt rất chăm chú, tuấn nhan giống lúc bình thường lạnh như băng mà mang theo chút ấm áp.

      Vẻ mặt chuyên chú ôn hòa khiến gương mặt tuấn mỹ càng thêm mê người, làm trái tim nàng đập rộn ràng. Nàng thất thần cho đến khi con chó vàng phát ra thanh nức nở, nàng vội vàng dời mắt khỏi tuấn nhan trước mặt.

      Mắt thấy vết thương của con chó được xử lý thỏa đáng, Lý Nhược Nhi thở phảo nhõm, trong lòng cao hứng cực kỳ.

      “Tốt lắm, ngươi khỏi rất nhanh. Ngươi dũng cảm, nhất định mụ mụ tốt.” Nàng giọng ca ngợi, đồng thời tiến đến hôn hít con chó, thèm để ý đến việc máu dính vào người nàng.

      Con chó vàng cảm kích liếm gò má nàng, tiếp đó quay đầu liếp láp những tiểu tử trong ngực, cuối cùng nó nhìn Kinh Ngự Phong, nhàng kêu tiếng, giống như biểu đạt cảm tạ.

      “Tốt lắm, chúng ta phải rồi, ngươi phải bảo trọng, đừng để bị thương nữa nhé.”

      Tạm biệt Cẩu Nhi, Lý Nhược Nhi theo Kinh Ngự Phong, về phía con ngựa.

      Khi nàng dừng lại Kinh Ngự Phong chợt quay đầu lại, khi nàng còn chưa ý thức được muốn làm gì bỗng nhiên xé ống tay áo nàng.

      Lý Nhược Nhi kêu lên, hốt hoảng cố gắng che giấu cánh tay của nàng, Kinh Ngự Phong bắt cổ tay nàng kéo nàng lại gần.

      “Ngươi muốn làm gì?” Nàng thẹn thùng la lớn.

      Kinh Ngự Phong trả lời, kéo cánh tay của nàng cúi đầu xem xét.

      Quả nhiên như đoán, da thịt trắng noãn kia, in ràng dấu răng, thậm chí còn rịn ra máu đỏ.

      đau sao?” liếc nhìn Lý Nhược Nhi.

      Nếu đổi thành là tầm thường, bị cắn như vậy, sớm khóc thét, nhưng nàng ngay cả rên cũng rên tiếng.

      Lý Nhược Nhi ngẩn ra, ra phát nàng bị con chó cắn.

      “Đau, nhưng cứu Cẩu Nhi mới quan trọng.” Nàng với bộ dạng đương nhiên.

      Kinh Ngự Phong nhăn lông mày, liếc nàng, thêm gì nữa.

      lấy ra hộp thuốc trị thương, cẩn thận đắp lên cho nàng, lấy tay áo lúc nãy xé băng bó vết thương cho nàng.

      Lý Nhược Nhi nhìn động tác của , ánh mắt tự chủ rơi vào ngón tay thon dài giúp nàng băng bó. biết tại sao nàng lại nghĩ đến bàn tay này từng suồng sã ngực của nàng.

      Gò má nóng lên, khuôn mặt nàng bỗng chốc đỏ ứng.

      Khi Kinh Ngự Phong xử lý xong thương thế của nàng, nhươn mắt lên, nhìn thấy hai gò má hồng hồng của nàng.

      Quá khứ chưa bao giờ ngắm nhìn nữ nhân nào, vậy mà giờ khắc này, lại nhịn được nhìn nàng nhiều thêm chút.

      Phát mình khác thường, Kinh Ngự Phong nhăn mày, đáy lòng dâng lên cảm xúc khác thường. cứng rắn bỏ qua cảm xúc này, ôm nàng lên ngựa.

      Lý Nhược Nhi biết bọn họ phải rời , nhưng trong nàng vẫn có chút nhớ con chó vàng và đám chó con khả ái.

      Phảng phất cảm giác được tâm tư của nàng, Kinh Ngự Phong kéo dây cương xoay ngựa lại, để cho nàng nhìn bọn nó chút.

      “Cám ơn ngươi.” Lý Nhược Nhi , trong lòng dâng lên cảm xúc cảm động.

      ra cũng hư lắm, nhất là lúc chuyên chú xử lý vết thương của con chó vàng, hình ảnh đó khắc sâu trong lòng nàng.

      Nghe nàng cảm ơn, Kinh Ngự Phong mặt đổi sắc càng thêm gì.

      Nhưng thực tế, tác phong hôm nay của hoàn toàn khác xa ngày thường, nếu những người trong cốc biết nhất định rất kinh ngạc.

      về.”

      nhàn nhạt ném lại lời này rồi quất ngựa trở về “Tuyệt Mệnh cốc.”
      Last edited: 11/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tập 4

      Chương 1


      Đêm khuya, màn đêm bao phủ khắp “Tuyệt Mệnh cốc”, ban đêm trong sơn cốc vô cùng tĩnh lặng, ngay cả thanh của phu canh cũng có.

      Nếu như [Nhật Quang], [Thạch Phù Dung] cũng có hiệu quả, kế tiếp nên dùng phương pháp gì đây?” Kinh Ngự Phong chau mày trầm ngâm.

      ở trong thư phòng xem những sách thuốc mà cha khi còn sống lưu lại, cho đến khi càng về khuya, gần giờ hợi mới trở về phòng ngủ.

      Hôm nay sau khi mang Lý Nhược Nhi về “Tuyệt Mệnh cốc”, phá giải trận pháp của nàng, giải cứu Lý Tứ và Đinh Hồng.

      Tiếp đó căn cứ vào những triệu chứng của Lý Nhược Nhi lấy rất nhiều dược liệu quý hiếm, vì cẩn thận để người khác làm thay mà tự mình canh thuốc.

      Sau khi ăn xong bữa tối, lấy thuốc cho Lý Nhược Nhi uống. Kế tiếp cũng chỉ có thể chờ xem thân thể nàng phản ứng như thế nào mới có thể quyết định bước tiếp theo.

      Nhưng nếu hiệu quả như dự tính, vậy đổi phương pháp khác.

      Đến tột cùng có thể chữa khỏi cho Lý Nhược Nhi hay , thẳng thắn mà , tạm thời cũng thể nắm chắc, bởi vì loại bệnh này chưa từng gặp qua.

      “Vô luận như thế nào, ta nhất định tìm ra biện pháp.” Kinh Ngự Phong nghiêm túc son sắc thề.

      Bận rộn ngày trời, nằm lên giường, căn bản định ngủ, nhưng tâm tư lại được yên tĩnh.

      Chỉ cần khép mắt lại, trong đầu lại xuất hình ảnh Lý Nhược Nhi khẩn cầu cứu con chó vàng.

      Hồi tưởng lại nước mắt loang lổ mặt nàng, hồi tưởng lại khẩn cầu của nàng, lo lắng của nàng…Tình cảnh đó, giống như từng quen biết…

      Kinh Ngự Phong mở hai mắt, mi tâm nhăn lại, tròng mắt tối đen.

      Chuyện hôm nay, gợi lên ký ức của nhiều năm về trước, đoạn ký ức bao giờ muốn nhớ lại…

      Mấy chục năm trước, cha Kinh Thiệu từng ngay cả Ngự y trong Hoàng cung cũng từng phải than thở y thuật của mình bằng Thần y “Tái thế Hoa Đà”, bất kể là loại bệnh nào cũng có thể thuốc đến bệnh trừ.

      Lúc ấy thiên kiêm của phú thương trong thành – Hà Vân Vân có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nên có vô số công tử theo đuổi, cha cũng là trong số đó.

      Khi đó, phụ thân của thiên kiêm nọ bị bệnh nặng, may mắn có cha trị liệu mới giữ được mạng.

      Vì báo đáp ân cứu mạng, phú thương nọ muốn gả nữ nhi Hà Vân Vân cho cha .

      Thế nhưng, Hà Vân Vân
      [​IMG]
      ThiênMinh thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Trước lấy tính mạng nha hoàn uy hiếp nàng, sau vì cầu xin cứu con chó vàng nàng chính miệng cam kết, nàng còn có thể làm sao? thể làm gì khác hơn là an phận ở “Tuyệt Mệnh cốc”.

      may là, cũng ác ý chỉnh nàng, dù mỗi ngày uống thuốc khổ vô cùng, nhưng vẫn có thể chịu đựng, hơn nữa cũng có di chứng kinh khủng gì.

      Mấy ngày qua Kinh Ngự Phong vì nàng mà bận rộn, Lý Nhược Nhi có chút cảm động. Mặc dù điểm xuất phát là muốn khiêu chiến loại bệnh cổ quái này, mà pải thực tâm muốn cứu tính mạng của nàng, nhưng nam nhân này rất nghiêm túc chữa bệnh cho nàng.

      Nghĩ như vậy, đáy lòng Lý Nhược Nhi có chút ấm áp.

      Mặc dù trời sinh Kinh Ngự Phong tính tình lạnh nhạt, thích thân cận với người khác, nhưng dù sao nàng cũng phải là tôi tớ của , cần phải để ý quy củ hay sắc mặt của , nàng còn định ở bên nhìn điều chế thảo dược.

      Nàng phát , khi nghiêm túc cả người “Ấm áp” hơn nhiều. Khi đó hề lạnh như băng nữa, ánh mắt chuyên chú đólàm tim nàng đập tình thịch.

      Mỗi ngày qua, nàng phát mình dần thay đổi cách nhìn về .

      Trừ lúc vừa bắt đầu khinh bạc nàng, sau đó làm tiếp cái gì quy củ nữa. Mà lúc đó làm như vậy, ra phần cũng là do nàng biết lựa lời châm chọc ham mê nam sắc mới làm tức giận…

      Giờ nàng làm gì? Sao lại tìm lý do biện minh cho ?

      Lý Nhược Nhi bỗng dưng phục hồi tinh thần, nàng ràng thưởng thức phong cảnh sao tâm
      [​IMG]
      Last edited: 16/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :