1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đông Xưởng Tướng Công - Lạc Bút Xuy Ngữ (Update 75)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 61: Chạy trối chết
      Editor: Jun

      Tùy Yên đứng ở bên cạnh Lam Ngữ Tư phân phát hà bao.

      Ăn cơm uống rượu đoàn viên xong, Dịch Khinh Hàn dắt Lam Ngữ Tư vào trong viện, giúp nàng khép chặt cổ áo lông cừu rồi mới phân phó hạ nhân lui xuống.

      Lam Ngữ Tư chợt thấy xa xa pháo hoa nổ ở bốn phía, đúng là ở ngoại viện được đốt lên. Pháo hoa kia có lớn có , có cao có thấp, đủ mọi hình dạng, cũng có chữ hỉ chữ phúc, ánh sáng rực rỡ trong màn đêm như đàn tiên ca múa.

      "Được lắm, những thứ này chắc là tốn nhiều bạc, thiếp biết." Nhìn trong chốc lát, Lam Ngữ Tu rốt cục được nhịn, .

      "Sáu trăm lượng bạc dùng làm gì cũng phí, thế nào? Nàng thích ?" Dịch Khinh Hàn cúi đầu hỏi.

      "Trách sao sáu trăm lượng ta tính tính lại ba lượt mà vẫn ra, hỏi Dịch An cũng , nguyên lai là cái đồ sâu mọt chàng!" Lam Ngữ Tư bỗng nhiên tỉnh ngộ, đau lòng .

      "Ha ha, sáu trăm lượng, ta còn có thể thừa sức kiếm, thể để nàng chê cười." Dịch Khinh Hàn .

      Lam Ngữ Tư bĩu môi, thầm nghĩ sáu trăm lượng cũng là bạc mà mình rút từ trong khố ra, thằng nhãi này lại cố tình khen ngược, phất tay cái tìm được ra. Nhưng mà pháo hoa quả là rất đẹp, Lam Ngữ Tư nghĩ.

      Người nào đó thề thốt đón giao thừa, thế mà còn chưa tới giờ sửu ngồi ghế ghé mặt bàn mà ngủ. Dịch Khinh Hàn ôm lấy Lam Ngữ Tư, người nào đó vẫn chưa có tỉnh, ghé vào vai nhìn qua có vẻ gầy nhưng kì thực rất vững chắc đường trở về phòng ngủ.

      Lam Ngữ Tư giả bộ ngủ, mặc cho Dịch KHinh Hàn cởi quần áo của mình. Hai người ôm nhau nằm trong chăn, Dịch Khinh Hàn đều quên mất phiên não và thù hận, thầm nghĩ cứ như vậy mà yên bình ngủ giấc.


      "Lại đây, cài cái này lên." Lam Ngữ Tư cầm cái lá vàng được tỉa thành hình con bướm cài lên tóc của Dịch Khinh Hàn.

      Dịch Khinh Hàn lấy xuống, nhìn quanh bốn phía, cũng may là Tùy Yên sửa sang lại đệm giường cho hai người nên nhìn thấy. Thứ này là phụ kiện năm mới đặc thù của Khánh Nguyên, vì muốn tô đậm khí ngày hội nên cho dù là nam hay nữ già hay trẻ đều cài nó rất vui vẻ. Những con dâu tỉa nó thành hình hoa cúc, hoa đào, hình con bướm rất sinh động.

      " cài, nào có đại nam nhân nào cài hình con bướm, hồ nháo!" Dịch Khinh Hàn giả vờ tức giận .

      "Vậy đeo hình hoa cúc." Lam Ngữ Tư nhanh tay nhanh mắt lại đem lá vàng tỉa hình hoa cúc cài lên đầu người nào đó.

      Hai người cài lên gỡ xuống, cài qua cài lại. Cuối cùng đầu Lam Ngữ Tư cài đầy hoa cúc. Lam Ngữ Tư đoán được mở đầu lại đoán được kết cục.

      Tuy Dịch Khinh Hàn cao hứng nhưng trong mắt vẫn luôn mây đen, Lam Ngữ Tư cũng nhận ra nên trong lòng cũng lo lắng.

      Đến tối, sau khi hai người tắm rửa thay quần áo xong, Lam Ngữ Tư ghé vào bả vai của Dịch Khinh Hàn, ngoáy lỗ tai giúp .

      "Tướng công, hôm nay thiếp làm việc tốt." Lam Ngữ Tư giống như muốn tranh công, .

      "Hả, là chuyện gì?" Dịch Khinh Hàn biết là chuyện gì nên rất hào hứng lắng nghe.

      "Thiếp biết thân phận của tướng công là giả, hôm trước bái tế tổ tiên cũng nhất định là giả, cho nên..." Lam Ngữ Tư đến đây liền dừng lại, lo sợ nhìn Dịch Khinh Hàn.

      Dịch Khinh Hàn buông sách, quay đầu qua nhìn nàng, chờ đợi nàng tiếp.

      "Cho nên tam sinh tế phẩm thiếp đều chọn kém nhất, lợn và trâu đều gầy nhất. Còn nữa, trái cây nếu chúng ta ăn nhanh hỏng, bảy ngày sau hủy cũng tiếc." Lam Ngữ Tư cẩn thận .

      Dịch Khinh Hàn cuối cùng nhịn được vừa tức vừa thương lấy ngón tay gõ lên trán Lam Ngữ Tư, nề hà :"Thế mà Dịch An cũng theo nàng hồ nháo?"

      " biết sao lại đồng ý, còn tất cả đều nghe thiếp." Lam Ngữ Tư xong liền giữ chặt tay áo Dịch Khinh Hàn, :"Tướng công, thiếp chừa lại vịt quay ngon nhất, còn có bánh quế cao ngon nhất lại, đêm nay chúng ta lén bái tế tổ tiên của chàng..." Lam Ngữ Tư sợ hãi , nhìn vẻ mặt của Dịch Khinh Hàn.

      Dịch Khinh Hàn dừng chút rồi lập tức cười xoa thái dương của nàng, dịu dàng :"Được."

      Hai người xuống giường, Lam Ngữ Tư lấy mâm chuẩn bị đầy đủ vịt quay và điểm tâm, đặt bàn nhà chính, rồi lôi kéo Dịch Khinh Hàn quỳ xuống.

      "Tổ tiên của ta... họ Vinh".Dịch Khan Hàn nhìn đôi con ngươi lấp lánh trong bóng tối kia, nhàng .

      Lam Ngữ Tư dám ra, trong lòng mặc niệm "Tổ tiên a tổ tiên à, tuy các ngài thể được nhìn phong cảnh bên ngoài nhưng dù sao cũng được ăn rất ngon."

      Dịch Khinh Hàn luôn có chút quen được nhàn nhã, tết Nguyên Tiêu, mấy ngày ở quý phủ rồi lại Đông Xưởng, tuần tra lượt xong mới hồi phủ. đường Dịch Khinh Hàn hồi phủ thấy trong kinh thành tụ tập rất nhiều thương nhân đem hoa đăng mình làm ra ngoài phố bán, vì thế ăn xong cơm chiều liền mang Lam Ngữ Tư ra khỏi phủ ngắm hoa đăng.

      Lam Ngữ Tư mặc trang phục nam tử theo Dịch Khinh Hàn đường, phía xa xa là vài hộ vệ theo.

      Dáng người Lam Ngữ Tư thấp bé, giống như tiểu đệ đệ của Dịch Khinh Hàn, trời tối càng nhìn càng là nam hay nữ.

      "Tướng công mau nhìn kìa." Lam Ngữ Tư vươn ngón tay chỉ vào tửu quán ở phía trước có treo hoa đăng hình hằng nga, hưng phấn hô lên:"Thiếp muốn cái kia."

      "Xem mấy nhà nữa rồi tính sau, còn nhiều thứ đẹp lắm." Dịch Khinh Hàn có tính toán trước, Lam Ngữ Tư dọc đường càng ngày càng nhìn thấy nhiều hoa đăng đẹp biết chọn cái nào.

      Cuối cùng, sau khi mua mấy thứ kỳ lân và hoa đăng, vài thị vệ liền mang chiến lợi phẩm trở về phù. Hai người vẫn sóng bước đường lớn, nhìn người qua lại chen lấn nhau rất náo nhiệt.

      Đột nhiên đám người đằng trước xôn xao, đám nữ tử xếp hàng xuyên qua đám người tới, trong đó có người giơ cao châm hương lên ở phía trước, còn lại tốp năm tốp ba người tụm thành từng đôi phía sau. Vừa vừa "Xua đuổi bách bệnh, xua đuổi bách bệnh", cầu nguyện năm mới suôn xẻ.

      Lam Ngữ Tư kéo Dịch Khinh Hàn theo sau đám người đó.

      Mọi người lại đến cổng thành rồi bắt đầu cố gắng sờ được đinh cổng thành.

      "Đụng tới, đụng đụng tới rồi." Trong bóng đêm, giọng hưng phấn cất lên, tiếp sau đó là tốp năm tốp ba thanh cực kỳ hâm mộ.

      Lam Ngữ Tư bĩu môi, tay sờ tới sờ lui cũng sờ tới đinh của cổng thành , đột nhiên chính mình lại được nhấc cao lên. Lam Ngữ Tư thuận tiện sợ soạng, đụng được hai khỏa thành đinh, nhất thời cao hứng hô lên:"Đụng tới, đụng được hai cái."

      thanh hâm mộ lại xuất hện, nhưng ngay sau đó có người công khai lên án:"Có nam tử, tính, tính."

      Dịch Khinh Hàn và Lam Ngữ Tư tự biết đuối lý liền chạy trối chết, nhóm người này lập đàn xua bách bệnh, là nhóm nữ tử chơi đùa, nam tử được tham gia. Dịch Khinh Hàn thấy Lam Ngữ Tư thích lại lo nàng có mình cho nên mới nương trời tối mà vụng trộm theo vào.

      theo cũng được thôi, còn giúp nữ tử đạo đức này làm chuyện xấu, bị phát rồi bị công khai lên án cũng là xứng đáng.

      Có thể đụng được tới đinh cổng thành là dấu hiệu đại cát, Lam Ngữ Tư hưng phấn :"Tướng công, thiếp đụng được hai cái, hai người chúng ta nhất định cả đời đại cát đại lợi."

      Lần đầu tiên Dịch Khinh Hàn chạy trối chế nên cả người được tự nhiên nhưng nghe xong lời này khỏi cảm thấy trong lòng ấm áp.

      đêm tưng bừng náo nhiệt này, cửa Chính Dương, cửa Sùng Văn, cửa Tuyên Vũ đều đóng suốt cả đêm, dân chúng có thể tùy ý lui tới vui đùa ầm ĩ, giáo úy sĩ tốt tuần tra suốt đêm để duy trì trật tự. Lam Ngữ Tư vui chơi mệt theo Dịch Khinh Hàn trở về, tới ngã tư Dịch Khinh Hàn dừng bước nhìn đăm đăm ngõ tối tăm.

      "Tướng công, sao thế?" Lam Ngữ Tư nhìn chỗ tối đó hồi lâu cũng phát ra điều gì lạ thường nên mới hỏi.

      Dịch Khinh Hàn vừa rồi mới nhìn thấy người tiều tụy quần áo rách tả tơi, người nọ giống người Khánh Nguyên, có lẽ là người ngoại tộc, tại đường lớn huyên náo còn tối trời, có lẽ ai chú ý tới nhưng do tính chất công việc nên Dịch Khinh Hàn liền cảm thấy điều lạ thường.

      " có việc gì, trở về phủ thôi." Dịch Khinh Hàn định xem là gì nhưng bên cạnh còn có Lam Ngữ Tư nên muốn có chuyện gì ngoài ý muốn liền quyết định hôm sau giải quyết. Có nàng, bản thận liền có cố kỵ, liền có uy hiếp, nếu Dịch bách bộ trước kia sao có thể để yên.

      Qua tết Nguyên tiêu, năm cũ qua, tiểu nhị trở lại cửa hàng, lão tiên sinh tư thục trở lại tiếp tục giảng bài, Dịch Khinh Hàn cũng trở lại Đông Xưởng làm chuyện của .

      Theo miêu tả của Dịch Khinh Hàn, nhóm phiên dịch mang những người có đặc điểm phù hợp khả nghi tới thẩm vấn. Dịch Khinh Hàn nâng mắt nhìn qua mười mấy nam tử gầy đen quỳ trước mặt, râu tóc mọc lung tung rối bù, hai mắt khiếp đảm nhìn người Dịch Khinh Hàn ngồi an ổn án đài.

      Dịch Khinh Hàn đảo mắt, chỉ vào người thứ ba hỏi:"Ngươi là người phương nào?"

      Người nọ nhất thời trở thành đối tượng cho người ta soi mói sợ tới mức vội vàng rụt cổ, run rẩy :"Tiểu, tiêu nhân là nạn dân phía nam."

      "Chỗ huyện nha Châu Phục?" Dịch Khinh Hàn ép hỏi.

      Người nọ lạnh rụn, nên lời.

      Dịch Khinh Hàn vẫy vẫy tay, ý bảo đem những người khác thả , sau đó mới chậm rãi ra từ sau án đài, tới trước mặt người nọ.

      "Cho ngươi cơ hội, , nếu !" Dịch Khinh Hàn cũng ràng , chỉ dùng tay bẻ đốt ngón tay của người kia.

      đường bị đưa tới thẩm vấn, người nọ nhìn thấy thảm trạng trong phòng giam, lúc này càng bị dọa cho kinh hãi, liền kể mạch tất cả.

      __________________________________________________________________________

      Trong thư phòng, Hạ Minh qua lại như đấu tranh tư tưởng.

      Bỗng nhiên Hạ Minh dừng lại, xoay người với Dịch Khinh Hàn:"Việc này, ta đem ngươi tiến cung diện thánh. Chớ sợ, có cái gì cái đó là được."

      Dịch Khinh Hàn cúi đầu, con ngươi giật giật:"Vâng."

      Dịch Khinh Hàn theo Hạ Minh vào cung Càn Thanh, tường cung cao lớn nhìn như yên tĩnh nhưng thực chết giấu nguy hiểm. Dịch Khinh Hàn ngẩng đầu đánh giá mọi thức.

      Cung điện nguy nga, chỉ thấy hoàng ngói lưu ly sang trọng quý giá phía dãy nhà lung linh vàng óng.

      Tầng tầng dưới sắt đặt ngay ngắn, trang trí hình rồng bay phượng múa hết sức hoành tráng cầu kỳ, màu sắc cũng được kết hợp tinh tế. Nghĩ tới việc phụ thân mình từng qua con đường này, tổ mẫu của mình, vị đương triều nhất phẩm cáo mệnh phu nhân cũng từng qua trong lòng biết là cảm giác gì. Dịch Khinh Hàn cụp mắt, cố gắng nghĩ tới nữa.
      nhimxu, susu, mailinh4 others thích bài này.

    2. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 62: Hỉ nộ vô thường.
      Editor: Jun

      Hai người thằng vào Nam thư phòng, Miêu tổng quản bên người Khánh Nguyên đế vào lát, khi ra chưng khuôn mặt tươi cười chào đón:"Mời hai vị vào, vạn tuế gia muốn nhanh gặp hai vị."

      Hạ Minh và Miêu tổng quản chắp tay, kịp giỡn liền mang theo Dịch Khinh Hàn vào.

      Thực lượt các lễ nghi cần phải tỉ mỉ, lúc này Khánh Nguyên đế mới vội vàng hỏi:"Chính là ngươi sao? Người An Nam kia như thế nào?"

      Hạ Minh quay đầu liếc mắt nhìn Dịch Khinh Hàn, ý bảo trả lời.

      Dịch Khinh Hàn cúi đầu mà đứng, :" đường ngắm hoa đăng vi thần ngẫu nhiên bắt gặp người có dáng vẻ khả nghi, sau khi phái người điều ra kết hợp với thẩm vấn nghiêm khắc. Người này tự xưng là quốc sư An Nam quốc, đại tướng quân An Nam quốc Hồ Tùng phát động chính biến, giết quốc vương An Nam quốc. theo quân sĩ phá vây trốn tới đây, dọc đường thất lạc với vương tử, vất vả về hướng ta cầu kiến vạn tuế, hy vọng có thể cầu được viện binh trợ giúp bọn họ diệt trừ phản tặc.

      "Giọng của người này?" Khánh Nguyên đế khẽ nhíu mày, tiếng của Dịch Khinh Hàn mảnh như Hạ Minh mà lại trầm khàn.

      "Hồi bẩm vạn tuế gia, là vào lúc nghe trộm trong thư phòng của Lại bộ thượng thư gặp hỏa hoạn bị khói hun. Sau này chỉ điều trị sơ qua nên thành bệnh chữa nổi." Hạ Minh giải thích thay.

      Thấy Khánh Nguyên đế có vẻ suy nghĩ, Hạ Minh bổ sung thêm:" Lão nô cũng gặp qua người nọ, giống như làm bộ, còn có cả ấn tín làm chứng. Nhưng cũng cho phép nhân cơ hội để tặc tử làm loạn, lão nô muốn có gì lẫn lộn sai sót thê nên mới bảo người dưới đến gặp vạn tế gia. Nếu là muốn thực mở miệng cũng khó."

      "Ừm, làm tốt lắm, nếu là , Khủng..." Khánh Nguyên đế thở dài rồi :"Gần đây Đạt Đạt yên, có mấy lần phạm biên giới."

      "Vâng, lão nô cho rằng, nếu phân tâm quản việc của An Nam kia Khủng Đạt Đạt nhân cơ hội xuống nam ..." Hạ Minh thêm gì nữa, biết Khánh Nguyên đế có nhiều lo lắng trăn trở:" bằng tạm thời cho người An Nam kia trở về, mặt khác lại phái người theo quốc sư An Nam quốc kia điều tra, cẩn thận chút cũng tốt."

      "An Nam vốn là phần lãnh thổ của ta, thừa dịp tiền triều nhiễu động là thời cơ để ta xưng vương, mặc dù vẫn luôn dựa dẫm vào ta, hàng năm tiến cống nhưng có lẽ cũng nên nhân cơ hội này..." Hạ Minh quan sát biểu tình của Khánh Nguyên đế, chậm rãi tiếp:"Nếu như ta xuất ra chút lương thực tiền bạc quân trang, cũng..."

      "Đây là chủ ý của ngươi sao! Đại quốc ta mệnh mông sao phải làm cái việc lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!" Khánh Nguyên đế vỗ mạnh lên long án, Hạ Minh và Dịch Khinh Hàn vội vàng quỳ xuống.

      "Vạn tuế gia bớt giận, vạn tuế gia bớt giận." Hạ Minh càng cảm thấy Khánh Nguyên đế khó hầu hạ, thời gian gần đây luôn vô duyên vô cớ nổi giận, khắc trước còn mang vẻ mặt ôn hòa, nhưng lỡ có câu nào đúng là nổi trận lôi đình ngay.

      "Vạn tuế gia bớt giận, đây là chủ ý của hạ quan, liên quan tới Hạ đốc chủ." Dịch Khinh Hàn nhìn thấy ánh mắt của Hạ Minh, đành phải như thế.

      "Hả? Là chủ ý của ngươi? nghe chút xem nào." Khánh Nguyên đế ngồi lại lên long ỷ, hứng trí quan sát người đầy cốt khí nam nhân tuấn lãng này. kiêu ngạo siểm nịnh, cứng nhắc luống cuống, có dáng vẻ khiếp đảm khi lần đầu diện thánh. Hạ Minh cũng thường nhắc tới thủ hạ này, nhất thời Khánh Nguyên đế đầy hứng thú.

      "Thần nghĩ, quốc sư phi gia , nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Vạn tuế gia nhân hậu, An Nam quốc vốn là phần lãnh thổ của ta." Dịch Khinh Hàn tới đây liền ngừng lại, kiến công lập nghiệp chưa bao giờ là tự mình theo đuổi, chỉ thầm nghĩ báo thù mang Lam Ngữ Tư xa.

      "Tuy như thế nhưng tóm lại là phải biết việc này có phải hay . thể dễ tin lời từ phía, nếu có chút làm đúng chẳng phải là bị người trong thiên hạ cười chê hay sao." Khánh Nguyên đế nghe xong lời của Dịch Khinh Hàn gì nữa, có lẽ vốn là chỉ giả bộ tức giận, đế vương vốn là hay giả vờ giả vịt.

      "Từ nay trở cứ vui vẻ đón tiếp các sứ thần trong yến hội, nhưng khi những người này tiến cung an bài sứ thần An Nam quốc kia rót rượu, nếu có chút khác thường nào liền biết được ít nhiều." Dịch Khinh Hàn bổ sung thêm.

      Khi Dịch Khinh Hàn trở lại quý phủ thấy Lam Ngữ Tư mang bộ dáng muốn lại thôi, đợi sau khi hai người tắm rửa xong, đám người Tùy Yên lui xuống hết mới thần thần bí bí ghé sát tai Dịch Khinh Hàn :"Tướng công, thiếp buôn bán lời được ít bạc. Năm sau đem mấy thứ dư thừa đổi thành bạc, lại đem bạc đổi thành vàng thỏi, thiếp giấu vào trong vườn."

      "Được, nàng nhớ giấu sao cho kĩ, chớ có quên." Dịch Khinh Hàn cười .

      Lam Ngữ Tư thực hưng phấn, theo Dịch Khinh Hàn vào trong thư phòng, thấy có vẻ thèm để ý vì thế theo sát bên cạnh bán cái này bán cái kia, bán được bao nhiêu linh tinh.

      Dịch Khinh Hàn vừa nghe vừa viết viết vẽ vẽ, thỉnh thoảng gật gật đầu tỏ vẻ lắng nghe nàng .

      "Tướng công, chàng viết cái gì đấy? Là viết lại lời thiếp hay sao?" Lam Ngữ Tư thấy Dịch Khinh Hàn cặm cụi viết viết liền tò mò hỏi.

      " phải, đây là tập tình báo người Đông Xưởng thu thập được, ta tổng hợp lại rồi trình lên ." Dịch Khinh Hàn tiếp tục viết.

      "Việc này cũng quản? đúng là, mệt mỏi." Lam Ngữ Tư lại gần xem, nàng cảm thấy rất hứng thú với cái này.

      Dịch Khinh Hàn cười gì, vội vàng chăm chú viết báo cáo.

      Lam Ngữ Tư đợi trong thư phòng lúc mới trở lại phòng ngủ, dạo đông tây cũng biết làm cái gì, mãi mới đợi được Dịch Khinh Hàn trở lại phòng ngủ lại thấy chăm chú xem tập giấy.

      "Nhanh nghỉ ngơi , được để thân thể cảm lạnh." Dịch Khinh Hàn cần biết tình hình cụ thể của An Nam, bởi vậy An Nam quốc chí được phong tuần thu thập học thuộc lần nữa. Mấy ngày nay đúng vào ngày có kinh nguyệt của Lam Ngữ Tư, Dịch Khinh Hàn xong liền kéo nàng lên giường.

      "Cái kia, hết rồi." Lam Ngữ Tư mặt mày nhăn nhó , giọng lí nhí.

      "Cái gì?" Dịch Khinh Hàn nghĩ tới việc An Nam quốc nên nghe thấy Lam Ngữ Tư gì.

      " có gì, ..." Lam Ngữ Tư giận giữ , ngượng ngùng mà lắp.

      biết vì sao, trong cơ thể có càm giác rất kì lạ, Lam Ngữ Tư lăn qua lộn lại thể ngủ được, Dịch Khinh Hàn nhìn hồi lâu rồi mới ôm nàng nằm xuống.

      "Ngủ , cuộc sống còn dài thể để mệt mỏi." Dịch Khinh Hàn .

      Lam Ngữ Tư ngượng ngùng mở miệng, tháng này so với tháng trước ít hơn ngày, Dịch Khinh Hàn còn tưởng rằng...

      Sáng sớm ngày hôm sau, Dịch Khinh Hàn mặc quan phục liền xuất môn, trước khi ra ngoài còn vuốt hai má Lam Ngữ Tư rồi :"Tối nay làm, nhé?"

      Lam Ngữ Tư rất muốn đêm nay liền làm, nhưng chu miệng vẫn thẹn thùng dám .

      Qua buổi trưa, hạ nhân mang tới phong thư, là Vương phu nhân gửi từ Nguyên Nam thành tới. Lam Ngữ Tư mở thư ra, mùi hương hoa hồng nhè tỏa ra, là mùi huân hương thích của Vương phu nhân.

      Lam Ngữ Tư càng xem thư càng thấy hâm mộ, ở giữa thư Vương phu nhân có tới mình theo Vương Thủ đầu tiên là khắp danh thắng của phụ cận thành Nguyên Nam, sau đó lại xuống phía nam đến cổ tháp biên cương du lịch, thấy rất nhiều thứ trước kia chưa từng thấy. Thành Nguyên Nam vốn là kinh đô đầu tiên của Khánh Nguyên quốc, bởi vì lo lắng vấn đề quốc phòng nên mấy thập niên trước liền rời tới thành Trung Nguyên, lịch sử ở đây thậm trí còn nhiều hơn kinh thành Trung Nguyên, danh thắng cổ tháp rất nhiều.

      Lam Ngữ Tư đọc xong thư liền có chút mất mát, bản thân mình làm sao dám nghĩ tới loại cuộc sống lo nghĩ như thế, tuy rằng cũng rất thích cuộc sống lo lắng cơm áo như bây giừ nhưng biết vì sao nàng vẫn thích nơi sơn dã, trong rừng, tự do, mong cầu hơn.

      Khánh Nguyên đế phái người thăm hỏi tình hình tại của Vương Thủ, thấy cũng quá mức kém, tuy có thực quyền nhưng cũng có người dám khi dễ, ai cũng biết người này chưa có thất sủng.

      Vương phu nhân rất đơn giản, Vương Thủ cũng rất đơn giản, hai người đơn giản thực thích hợp trải qua những ngày đơn giản.

      Trong lòng Dịch Khinh Hàn có chuyện, tuy Lam Ngữ Tư hỏi nhưng có nghĩa là quan tâm. Nàng cỡ nào hy vọng có thể cùng chia sẻ khó khăn, chẳng sợ có gì thể vượt qua.

      Khi Dịch Khinh Hàn hồi phủ nàng ngồi cạnh bàn đợi cùng dùng cơm chiều, sau khi hai người dùng xong bữa Dịch Khinh Hàn nó gì với Lam Ngữ Tư mà liền thẳng vào trong thư phòng, lúc lâu cũng thấy động tĩnh gì.

      Lam Ngữ Tư bưng điểm tâm vào, nghĩ lúc mới tiến vào.

      "Tướng công, nghỉ ngơi chút ." Lam Ngữ Tư ngồi ở mép thư án.

      "Thôi, nàng nghỉ ngơi trước , tướng công còn bận chút." Dịch Khinh Hàn ngồi ở ghế thái sư, giọng có chút tức giận.

      Lam Ngữ Tư cọ cọ chịu , vòng vo hai vòng tới bên cạnh Dịch Khinh Hàn, hai tay đặt vai , hỏi:"Tướng công có chuyện gì à? Trong lòng phiền muộn sao?"

      Dịch Khinh Hàn thở mạnh hơi, vỗ lên tay Lam Ngữ Tư :" có việc gì, chỉ là hơi mệt mỏi, nàng nghỉ trước ."

      Lam Ngữ Tư nghe xong trong lòng khó chịu, cảm thấy hai người có khoảng cách, nàng yên lặng ra khỏi thư phòng, trở về phòng ngủ nằm xuống, lại thể nào ngủ được.

      Cũng biết qua bao lâu, nghe được tiếng cởi quần áo, Dịch Khinh Hàn về phòng ngủ

      Sau khi chui vào trong ổ chăn tì ôm lấy Lam Ngữ Tư từ phía sau, đem cằm kề và vai nàng. Cảm nhận được người trong lòng cứng ngắc lạnh lùng, Dịch Khinh Hàn hói:"Làm sao vậy? Sao lại thoải mái?"

      Lam Ngữ Tư gì, dịch sát vào bên trong giường.

      Dịch Khinh Han lại ôm nàng vào trong ngực. Hai người yên lặng gì, Dịch Khinh Hàn lại mở miệng :"Có việc gì với tướng công, nghẹn trong lòng tốt, là nàng chê ta ở bên cạnh nàng sao? Ngày mai ta trở về sớm, được ?"

      "Thiếp có việc gì đều với chàng nhưng chàng có việc gì lại với thiếp, tin tưởng thiếp sao?" Trong lòng Lam Ngữ Tư biết muốn mình sống thoải mái, cho dù là khổ ải gì cũng chỉ mình gánh vác, nhưng ngoài miệng nàng vẫn cố ý như thế.

      "Ta nghĩ..." Dịch Khinh Hàn dừng lại chút, mở miệng giải thích.

      "Chàng nghĩ như thế nào, thiếp ràng, thiếp nghĩ như thế nào, chàng lại ." Lam Ngữ Tư vẫn lạnh lùng.

      Dịch Khinh Hàn hít sâu hơi, :"Ta, hôm nay có chút buồn bực."

      "Việc thế nào?" Lam Ngữ Tư xoay người lại, mặt đối mặt nhìn Dịch Khinh Hàn hỏi.

      "Lễ bộ thượng thư... bị bảo ra ngoài, nội các liên danh thượng thư, hoàng đế hạ chỉ." Dịch Khinh Hàn dừng lại chút, hạ giọng tiếp:"Vụ án Vinh Suất tạo phản nhiều năm trước, hơn phẩn nửa là có liên quan tới người này, ta còn chưa hỏi ra được gì, nay có chuyện như vậy chỉ sợ càng khó."

      "Vinh Suất, là ai?" Lam Ngữ Tư biết Dịch Khinh Hàn họ Vinh, cũng đoán được.

      "Là cha ta." Dịch Khinh Hàn đè thấp giọng .

      Lam Ngữ Tư nghe xong gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn , sau đó tựa đầu vào trong ngực .

      Dịch Khinh Hàn nhìn người trong lòng, tâm liền nhũn ra, môi ấm liền đặt lên trán của nàng rồi xương quai xanh. Lam Ngữ Tư cũng nhăn nhó giống như trước mà hai cánh tay vòng qua cổ , đưa môi của mình lên.

      Được ủng hộ, Dịch Khinh Hàn cũng nhiệt tình đáp lại nàng.
      nhimxu, Phong nguyet, susu2 others thích bài này.

    3. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 63: Lưu luyến.
      Editor: Jun

      Giản Thanh Giai ra khỏi nhà tù Đông Xưởng liền bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh đến cửa nội các thủ phủ Từ Chỉ, gặp mặt lời cảm tạ. Nếu phải nhờ ba vị trọng thần nội các liên danh thượng thư Giản Thanh Gia vẫn còn phải trải qua những ngày lao ngục.

      "Hạ quan đa tạ Từ đại nhân ra tay tương trợ, ân đức này, hạ quan suốt đời quên." Giản Thanh Giai quỳ gối than thở khóc lóc.

      Từ Chỉ cúi đầu nhìn xuống thấy Giản Thanh Giai trước kia da thịt nhẵn nhụi mà bây giờ lại khác xưa. Quầng mắt thâm đen, hai gò má nhô cao, nếp nhăn cũng bỗng nhiều lên như nấm mọc sau cơn mưa.

      "Bọn họ dụng dụng với ngươi? Từ Chỉ hỏi.

      " có." Giản Thanh Giai cúi thấp đầu, che giấu biểu tình của chính mình.

      "Do đều bằng cẩm y ngọc thực trong nhà, may mà phong ba lần này qua, cũng phục hồi chức vị." Giản Thanh Giai sớm nghe , ba vị trọng thân nội các đều buộc tội Lại Lực Bằng, cuối cùng chỉ là hồi phong ba mà thôi.

      "Tạ đại nhân, kiếp này hạ quan vì Từ đại nhân làm chủ mà sai đâu đánh đó." Giản Thanh Giao hay nhưng kỳ thực trong lòng rất ràng nếu phải Từ Giản Thế Quan tìm tới Từ Chỉ, cũng lấy năm đó việc thầm áp chế sợ là Từ Chỉ cái lão hồ ly này còn có thể tiếp tục làm con lật đật.

      Từ Chỉ cũng là tình nguyện giúp Giản Thanh Giai, vốn định "ngồi núi xem hổ đánh nhau", nhưng lại nghĩ tới con của Giản Thanh Giai biết được việc năm đó, còn có cả chứng cớ trong tay. Từ chỉ rất căm tức, năm đó việc của Giản Thanh Giai, chính mình dặn dò kĩ càng rằng trừ hai người được với người thứ ba, ai ngờ tiểu hồ ly này vẫn để lại tay. Chuyện này lớn, Từ Chỉ chỉ có thể ra tay nhưng phải là có được lợi gì, ít nhất có thể tiến thêm bước quản thúc Giản Thanh Giai, trong lòng cũng có suy tính, ít nhất vào lúc trọng yếu mà đột nhiên bị rối loạn kịp trở tay.

      "Giản đại nhân quá lời rồi, ngươi và ta là giao tình gì kia chứ? Việc thế này đáng nhắc đến." Từ Chỉ cười nâng Giản Thanh Giai dậy, lời chân thành:"Đứa Thế Quan này cũng hiếu thuận, lần này ngươi bị bỏ tù, ngày ngày đều rất lo lắng, vài lần tới tìm lão phu, cũng đáng thương. Ta cũng thông báo qua người thiếu niên này với hộ bộ để xem xét. Nếu muốn an an ổn làm quan có ngươi nhà cũng xong."

      Giản Thanh Giai hơi chơi tươi cười chút, vốn vì đưa con của mình mà khoe khoang để đẹp mặt mình phen, ai ngờ lại được vào ngay Hộ bộ. Từ Chỉ và mình cũng chỉ là lợi dụng nhau mà thôi, có lòng tốt như vậy, trong lòng Giản Thanh Giai suy tính nhưng ngoài miêng vẫn liên tục lời cảm tạ.

      "Mặt khác, vài ngày trước đó vạn tuế gia phái người sứ An Nam, người trở về báo, An Nam quốc đúng như lời sứ thần của bọn họ , quốc vương An Nam ốm chết nhưng có con nối dõi. Quốc gia nhất chí đề cử đại tướng quân Hồ Tùng làm vương, lần này là muốn cầu ta giúp họ sắc phong." Từ Chỉ dừng lại chút, nhìn Giản Thanh Giai rồi :"Đến lúc đó phái người ổn thỏa, cần phải làm chuyện sắc phong đó tốt, miễn phát sinh chuyện gì."

      Giản Thanh Giai dựa vào kinh nghiệm quan trường nên lập tức hiểu ngay, chỉ sợ việc này đơn giản như vậy, bảo cho phép An Nam quốc là lừa gạt. Mà chỉ sợ lão hồ ly Từ Chỉ được lợi gì đó thế mới giúp đỡ che giấu, tuy nhiên lúc này chỉ có thể thành thành nghe theo sắp xếp của Từ Chỉ.

      Mấy ngày sau, Dịch Khinh Hàn lại theo Hạ Minh vào Nam thư phòng của cung Càn Thanh, sau hồi chất vấn, Dịch Khinh Hàn cũng có việc gì ngoài ý muốn. Xem ra Khánh Nguyên đế vẫn còn băn khoăn rất nhiều, người sứ sau khi trở về khẳng định lời của sứ thần An Nam quốc, nhưng mà người Dịch Khinh Hàn mang về kia mấy lời tiệc rượu, mọi người đều nhìn ra sứ thần kia tự xưng là quốc sư là có điều khác thường.

      Kỳ Khánh Nguyên đế cũng biết lời của người sau khi sứ trở về kia là dối, nhưng bây giờ phải thời điểm để so đo, cho nên mới mặn nhạt bỏ qua, còn đáp ứng phái người An Nam quốc sắc phong. Khánh Nguyên đế cũng có băn khoăn và tư tâm, giả như vương tử vửa An Nam chưa chết, nếu tùy tiện tương trợ chỉ sợ cuối cùng vẫn là vì người làm gả y; nếu là vương tử chết, như vậy diệt trừ phản tặc sau đó là năm bè bảy đảng, có lợi mà hại, cho nên mới nghĩ đến việc lại phái người trước thám thính giả.

      Dịch Khinh Hàn hiển nhiên là người được tuyển, hoàng đế hạ chỉ, chớ hề quan hệ, cho dù là trong lòng muốn Hạ Minh và Dịch Khinh Hàn cũng dám theo.

      Người vừa mới phục chức - Lễ bộ thượng thư cũng thỉnh cầu hoàng đế phái người hộ tống sứ thần sắc phong tiến đến An Nam, Khánh Nguyên đế suy nghĩ, mặt khác giao cho Dịch Khinh Hàn nhiệm vụ, cũng cho quyền tùy cơ ứng biến.

      Dịch Khinh Hàn cùng Hạ Minh ra khỏi Nam thư phòng, thẳng ra khỏi cung Càn Thanh.

      "Hiểu được ý của vạn tuế gia ?" Hạ Minh biểu gì chỉ hỏi.

      "Hạ quan có thể hiểu được." Dịch Khinh Hàn đáp.

      "Ừm." Hạ Minh thở dài hơi, gật gật đầu :"Cẩn thận mà hành xử, cẩn thận hiểu ý tứ. Nay bên ngoài thể so với trong kinh, có số việc, ta cũng thể để ý hết được."

      Dịch Khinh Hàn gật đầu tỏ ý hiểu.

      " về trước , bổn tọa vào trong cung của Thái Hậu." Hạ Minh xong liền thẳng đến Từ Ninh cung của Thái Hậu, Dịch Khinh Hàn theo tiểu thái giám ra khỏi cung.

      Dịch Khinh Hàn vừa vừa nhìn cảnh vật xung quanh, cung điện nguy nga tầng lầu các vũ, cung nhân lại vội vàng. Tiểu thái giám ở phía trước ba bước thành hai bước, càng càng nhanh, hai chân kẹp chặt trông đến là khó chịu.

      Rốt cục tiểu thái giám kia vẻ mặt đỏ ửng quay đầu lại, lắp ba lắp bắp:"Đại nhân, ách, đại nhân, nô tài..."

      "Nếu công công có chút việc gấp cứ , bản quan chờ lát cũng được." Dịch Khinh Hàn cũng hiểu được, người bị cắt của quý thường gặp phải chuyện xấu hổ thế này, trong lúc nhất thời thể khống chế làm ướt quần. Chuyện này hoạn quan thường thường là cả người đều toàn nước tiểu, nên trước khi hầu hạ chủ tử đều phải tắm rửa vài lần.

      Tiểu thái giám rất cảm kích nhìn qua Dịch Khinh Hàn, trong lòng nghĩ tới câu "người cùng hoàn cảnh mới có thể hiểu được cho nhau", rồi liền chạy giải quyết. Dịch Khinh Hàn biết đường , đứng đợi ở cạnh bức tường cung ,nhìn quanh cây cối hoa cỏ bốn phía, nghĩ tới nhiệm vụ Khánh Nguyên đế giao cho mình.

      Bỗng nhiên, phía xa xa truyền đến loạt tiếng bước chân, Dịch Khinh Hàn giương mắt lên nhìn, trước tiên nhìn thấy thiếu niên khoảng mười lăm mười sau tuổi, mặc trang phục mấy bắt mắt, nhưng cũng giống với nội thị trong cung, cũng giống với hoàng tử------đương nhiên, Khánh Nguyên đế đến nay cũng có con, cũng thể có khả năng là hoàng tử.

      Thiếu niên kia nhìn thấy Dịch Khinh Hàn đứng thẳng bên đầu tiên thất kinh, sau đó thấy vẫn chưa có hành động gì liền vội vàng trốn vào bụi cỏ sau núi giả gần đó.

      Đám người kia đến gần, dẫn đầu là cung nữ lớn tuổi.

      "Vừa mới thấy người mà nhoáng cái thấy tăm hơi đâu." Cung nữ đó lẩm bẩm lầu bầu, mấy cung nữ bên cạnh cũng nhìn giáo dác xung quanh.

      "Ngươi từ đâu đến! Vì sao mình đứng ở đây, mới vừa rồi có nhìn thấy người cao cao qua ." Cung nữ đầu nhìn Dịch Khinh Hàn, vú lấp miệng em khoa tay múa chân hỏi.

      "Bách bộ Đông Xưởng, theo đốc chủ tiến cung diện thánh. Công công dẫn đường vội giải quyết việc riêng nên ta đứng đây đợi ." Dịch Khinh Hàn lạng lùng đáp.

      Cung nữ lớn tuổi đó nghe thấy hai chữ "Đông Xưởng" liền thu liễm khí thế, :"Ra là bách bộ đại nhân, nô tỳ thất lễ. Người vội vã đưa hương liệu cho Vạn quý phi nên ngôn từ được đúng thỉnh thông cảm." Khi đến ba chữ "Vạn quý phi" cố ý cao giọng.

      " quá lời rồi, hoàng cung là trọng địa nên cẩn thận chút." Dịch Khinh Hàn mặn nhạt . đương nhiên cũng nghe hiểu được ý tứ của cung nữ lớn tuổi này.

      "Như vậy đại nhân đứng đây chờ lát, bọn nô tỳ phải làm việc." Cung nữ lớn tuổi xong liền dẫn người rời . Tiểu cung nữ liên tục quay đầu nhìn về phí Dịch Khinh Hàn, mắt sáng ngời. Khi nhìn thấy cung nữ lớn tuổi nhìn mình che che giấu giầu mà qua.

      " , có lẽ người chúng ta nhìn thấy là tiểu công công dẫn đường, làm sao có thể là người nào khác được, là nhìn lầm thôi." Các cung nữ nhao nhao tranh nhau , cung nữ lớn tuổi cũng dần tin là .

      Dịch Khinh Hàn vẫn đứng tại chỗ như cũ, mãi đến khi người phía sau từ bụi cỏ chui ra, người đó sợ hãi "Đa tạ" rồi liền chạy trốn mất dạng.

      Dịch Khinh Hàn nhăn nhanh mày, có chút suy nghĩ nhìn bóng dáng thiếu niên kia.

      Sau khi hồi phủ, Lam Ngữ Tư chờ ăn cơm chiều, sau khi hai người tắm rửa liền trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.

      Thời điểm Dịch Khinh Hàn xuất phát sắp tới, biết vì sao mà trong lòng lại loạn. Trước kia cũng chưa từng phải chấp hành loại nhiệm vụ này, cho dù là lãnh địa phiên vương hay biên giới Bắc Cương , mỗi lần đều nguy hiểm gian nan nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rời .

      Nhìn căn phòng và nàng, Dịch Khinh Hàn đột nhiên cảm thấy bản thân mình có chí lớn, thậm trí là lề mề, nhưng mà đối với quyến luyến Vu gia và ỷ lại của nàng vẫn thể khắc chế nổi.

      Dịch Khinh Hàn ôm lấy Lam Ngữ Tư từ phía sau, tì cằm lên đầu vai của nàng cọ cọ.

      Trong lòng Lam Ngữ Tư như có con nai chạy loạn, thấy Dịch Khinh Hàn lại gần dựa sát vào trong ngực . A? Sao còn có bắt đầu? Còn muốn chờ cái gì nữa? Lam Ngữ Tư lo lắng chờ đợi thân mật thấm ruột thấm gan mỗi đêm kia.

      Dịch Khinh Hàn lại ôm chặt Lam Ngữ Tư lần nữa, thầm nghĩ muốn đem thân thể mềm mại của nàng theo cùng tới phía nam.

      Lam Ngữ Tư thấy Dịch Khinh Hàn mãi lâu có động tác gì nữa liền thử xoay người , lại bị ôm vào trong ngực. Hai khối mềm mại lại có điểm nhọn cọ cọ vào bờ ngực kiên cố của Dịch Khinh Hàn như hai ngọn lửa lay động lòng .

      Dịch Khinh Hàn dùng tay cởi trung y của Lam Ngữ Tư ra lộ ra áo lót của nàng. Bên cạnh có huân lô nên cũng lạnh, nhưng Lam Ngữ Tư vẫn ôm chặt lấy Dịch Khinh Hàn.

      Dịch Khinh Hàn cúi đầu xuống hôn lên trái đào của nàng, cách lớp áo lót ma sát tạo lên cảm giác ngứa ngáy kì lạ. Lam Ngữ Tư đứng ở trước bàn hưởng thụ cảm giác tốt đẹp mà kỳ diệu này chợt thấy Dịch Khinh Hàn nhấc bàn tay to, đẩy nàng lên bàn. Lam Ngữ Tư ngồi ở bàn, bộ ngực vẫn bị ngậm trong miệng thể nào thoát.

      Lam Ngữ Tư đỏ mặt, chợt thấy chính mình thẹn thùng chịu được muốn tránh thoát nhưng lại bị cánh tay vững vàng giữ chặt thể nhúc nhích.

      Lam Ngữ Tư mới vừa ngồi ổn lại bị cởi bỏ áo lót, hai con thỏ liền thoát ra, xấu hổ đến nỗi lấy hai tay che lại hai má, quay đầu dám nhìn.

      Lam Ngữ Tư chỉ cảm thấy bàn tay to kia vuốt ve mỗi tấc da ở nửa người , tới chỗ nào chỗ ấy đều sung sướng thoải mái vô cùng. Trái đào bị giữ chặt mà trêu đùa, dâng lên cảm giác sung sướng như trước, muốn ngừng mà ngừng được. Hai cánh tay Lam Ngữ Tư ôm lấy cổ kéo càng thêm gần khoảng cách hai người.

    4. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 64: giống nhau
      Editor: Jun

      Lam Ngữ Tư giữ được đành dựa người vào vách tường phía sau, thân mình run run cảm thụ cảm giác sung sướng nơi trái đào bị trêu ghẹo.

      Dịch Khinh Hàn đứng, thân thể hơi hướng về phía trước tùy ý đùa giỡn người trong lòng. Cái bàn cao lắm, Lam Ngữ Tư ngồi đó cái mông ngang với thắt lưng của Dịch Khinh Hàn. Lam Ngữ Tư nhăn nhó nghĩ muốn xuống nhưng lại bị Dịch Khinh Hàn kéo trở lại.

      "A!" Lam Ngữ Tư bị Dịch Khinh Hàn kéo về phía trước chút, nhân cơ hội đó cởi bỏ tiết khố của nàng, rừng rậm liền lập tức ra trước mắt .

      Lam Ngữ Tư lấy tay che lại, tuy rằng đối với việc này cũng phải lần đầu thậm chí còn có chút chờ mong nhưng mà loại động tác này vẫn khiến nàng xấu hổ thôi, khiến nàng mặt đỏ tim đập nhanh, nhịn được mà hai má đỏ ửng.

      Dịch Khinh Hàn bắt lấy tay trái của nàng nhét vào miệng của mình khẽ liềm cắn, cười xấu xa nhìn nàng. tay kia bắt lấy tay phải của nàng đặt lên vai của mình, tiếp theo liền đem vật kia đụng vào cửa mình của nàng.

      Đại chiến sắp nổ ra hết sức căng thẳng, quân ta bị quân địch kiềm chế gắt gao. Đại doanh của trung quân gặp quân địch đánh tới ngay trước mắt vì thế mà lòng quân dao động, đội hình rối loạn, chủ soái cũng sợ tới mức cả người tê dại, mãi đến khi hai bầu lương thảo dính vào trước mặt .

      "A!" Lam Ngữ Tư rên khẽ tiếng, cảm thấy phía dưới trướng lên khó nhịn, miệng lại bị ngậm chặt lấy. Hai cánh tay vòng lên vai , chỉ cảm thấy luật động từ chậm đến nhanh dần, con thỏ nhảy nhót ngừng đụng vào vạt áo phía trước của . vẫn còn mặc trung y, trái đào cọ cọ vào vải dệt tạo cảm giác kỳ diệu, vừa ngứa vừa thích thú.

      Cái bàn vì luật động và va chạm khẽ vào vách tường, xèo xèo rung động. Lam Ngữ Tư chịu đưng cơ thể khô nóng khó hiểu, hai tay lại ngăn chặm cái bàn, phòng tiếng động phát ra khiến người ta phát , nhưng hiệu quả rất .

      Dịch Khinh Hàn giữ lấy hai tay nàng ra phía sau , sau đó chân giữ vững cái bàn, phía dưới càng thêm dùng sức va chạm vào chỗ sâu nhất của nàng, muốn đạt tới chỗ như nắm chắc nhưng lại khó có thể đạt tới chỗ sâu nhất.

      Lam Ngữ Tư ưỡn ngực, trái đào bị môi nóng ấm hàm trụ, cùng nhau lên xuống, Lam Ngữ Tư trong trận càng ngày càng mãnh liệt như muốn ngất , chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn hết, phân là mộng hay là .

      Hai người đều thở hồng hộc, Dịch Khinh Hàn rút mạnh ra, bắn ra áo của nàng. Lam Ngữ Tư hết sức thể động đậy, Dịch Khinh Hàn vẫn chưa thỏa mãn. bỗng nhiên, lại dùng sức, ôm nàng tới giường lớn, tháo màn, bên trong cảnh xuân kiều diễm hoa đào tràn đầy.

      Màn khẽ run lên, cũng biết qua bao lâu, Lam Ngữ Tư từ thở gấp thành than , lại từ than biến thành tiếng rên rỉ, Sau đó biết là thanh gì nữa. Náo loạn đến hơn nửa đêm, Lam Ngữ Tư trong mê man mới cảm thấy hoảng hốt, người phái rốt cục mới dừng lại, ôm chặt nàng chìm vào giấc ngủ.

      Mấy ngày sau, Dịch Khinh Hàn lên đường. Đứng ở trước cửa phủ, Dịch Khinh Hàn giúp Lam Ngữ Tư khép chặt áo choàng lông cừu, dặn dò:"Ngoan ngoãn ở trong phủ, nghe thấy gì cũng được tin, được tùy ý ra khỏi cửa. Ít ngày nữa ta về, nhớ kỹ, cho dù có phát sinh chuyện gì cũng được vội vàng xao động, chờ tướng công trở về."

      Lam Ngữ Tư gật gật đầu, tuy luyến tiếc nhưng cũng biết Hoàng mệnh thể trái, huống hồ là hộ tống sắc phong sứ thần An Nam quốc, cũng có gặp nguy hiểm.

      "Nếu có người đưa thiếp mời tới tìm cớ bệnh mà tránh , chuyện gì để sau , nàng nhớ chưa?" Dịch Khinh Hàn lo lắng chu đáo, tăng thêm người canh giữ ở trong phủ, còn dặn dò kỹ càng Dịch An và Lam Ngữ Tư, thế này mới yên tâm rời .

      Lam Ngữ Tư nhìn người ngựa, người liên tục quay đầu nhìn lại mình bỗng nhiên có cảm giác quạnh, thầm nghĩ khoảng thời gian xa cách nên ít thôi.

      Liên tiếp ngoái đầu lại, giống với lạnh lùng ban đầu, bây giờ là nóng ấm, nàng biết, hai người ai có thể rời bỏ ai.

      Dịch Khinh Hàn cưỡi ngựa ra ngoài thành, đội ngũ cùng sứ kéo thành đoàn dài. Mùa đông sắp qua, càng xuông phía nam khí hậu càng dễ chịu, khi đội ngũ tới thành Nguyên Nam chỉ có tháo giám mới tới đón chào.

      "Xin hỏi công công, Vương công công có đây ?" Dịch Khinh Hàn chắp tay hỏi.

      "Vương công công? Mấy ngày trước xin nghỉ tới phía bắc rồi, thân thể Vương công công gần đây được tốt lắm, tìm thầy thuốc." Thái giám kia .

      Dịch Khinh Hàn hiểu gật gật đầu, thầm nghĩ Vương Thủ chắc là đưa Vương phu nhân du sơn ngoạn thủy, giả vờ là tìm thầy thuốc, biết là thăm thú được bao nhiêu danh thắng.

      Đội ngũ sứ dừng lại lát rồi lại vội vàng khởi hành. Ngày hôm đó, trời còn chưa sáng, đội ngũ ra khỏi cổng thành, thẳng xuống phía nam, nắng hai sương mà , rốt cục lúc chạng vạng mới tới bên ngoài thành Trấn Nam. Ngoài thành Trấn Nam xuất tiếng gào thét, đội ngũ sứ ngừng lại, Dịch Khinh Hàn giục ngựa lên phía xem xét chỉ thấy người mặt đỏ khoảng chừng năm mươi tuổi có vẻ là võ quan ở cổng thành gào to:" Nhanh mở cổng thành, có quân tình khẩn cấp."

      Thủ binh phía cổng thành tất nhiên dám chậm trễ liền vội vàng trở về tìm quản lý trực. bao lâu sau, quản lý kia lên thành lâu, vừa thấy người phía dưới liền cười rộ lên:" phải là uống rượu về trễ à, trễ ngủ luôn ở bên ngoài, cổng thành đóng rồi, cho dù ngươi là ông trời cũng thể vào! Huống hồ là chỉ là tuần kiểm, cũng tự mà soi gương, nhìn từ xuống dưới thể nhìn ra đại tướng quân."

      Võ quan mặt đỏ kia tức giận đến nỗi tay chân phát run, nhìn người lầu kia vui sướng khi thấy người gặp họa tức giận xông lên não:"Thằng nhóc con, khi gia gia ta giết người Đạt Đạt ngươi vẫn còn trong bụng mẹ, đến chuyện ta bị oan mà phải tới đây, cho dù có thực sai lầm cũng tới phiên ngươi mở miệng! Quân tình trễ là phải tội đấy! Gia gia thấy ngươi chịu nổi đâu."

      "Có thể là cái quân tình gì! Ngươi ăn mấy năm quân lương, vậy đừng có hô loạn là "gia gia ta", người phía nam ai dám phạm biên! nhanh chóng dẹp qua bên thôi, đại tướng quân ở trong thành, ngươi đừng có tự biết thân phận."

      "Ngươi..." Võ quan mặt đỏ kia tức giận đến dựng thẳng râu, con ngựa đau đến nỗi xoay vòng vòng.

      Võ quan kia bình ổn lại cảm xúc, giọng cũng hòa hoãn hơn:"Vị huynh đệ quản lý, thỉnh mau mở cửa thành, tại hạ có quân tình cần bẩm báo."

      "Ngươi là huynh đệ ai! Ngươi nhận giặc làm huynh, ta dám nhận ngươi là huynh đệ." Quản lý kia xong liền hạ cửa lâu, để mặc võ quan tức giận tới đỏ mặt kia.

      Dịch Khinh Hàn xiết chặt dây cương, trong lồng ngực bỗng nhiên như bị đấm mạnh hai cú, có số người gặp bằng gặp. nhớ mang máng người này chính là bạn hữu của phụ thân Vinh Suất, năm đó chinh bắc hai đại quân, đó là Vinh Suất và Hồng Thiên Đạt Hồng Suất làm thủ lĩnh.

      Trời sinh Hồng Suất tính tình phóng khoáng tiêu sái, cũng là người duy nhất có gan thẳng thắn trong vụ án Vinh Suất, bất đắc dĩ cỏ đầu tường cùng người khởi xướng giai đại vui mừng, nghĩa đệ Lạc Lạc theo chiêu võ tướng quân biếm xuống làm cửu phẩm tuần kiểm bộ.

      Dịch Khinh Hàn nhớ mang máng, khi còn mình từng gặp người này, đó là ở quân doanh của phụ thân, chính là bộ mặt đỏ như vậy và đôi mắt lớn.

      Nhiều năm về sau, khi dần dần tiếp cận vụ án kia từ đầu tới cuối lại có gặp lại người này.

      Dịch Khinh Hàn lấy cung tiễn tay người phía sau , cho tên vào dây cung, tên bắn trúng tay áo binh lính ở cửa lâu kia, thiếu niên đó sợ tới mức cả người lảo đảo.

      cửa lâu xuất tiếng xôn xao, quản lý kia thăm dò hô to:"Đề phòng! Đề phòng! Dưới thành là ai? Muốn tạo phản rồi sao!"

      "Đông tập hán, bách bộ. Hộ tống đội ngũ sứ An Nam." Dịch Khinh Hàn lạnh lùng nhìn người cửa thành lâu, hai mắt đầy tia thâm độc, khí tức xơ xác tiêu điều thẳng vào mắt người, khiến người ta nhịn được lùi bước.

      "Nguyên lai là Đông Xưởng đại nhân, hạ quan, hạ quan xin nhận chỉ thị." Quản ký kia nghe xong mặt xuất vẻ do dự, cuống quýt hạ cửa thành lâu.

      "Hồng đại nhân, kính lâu..." Dịch Khinh Hàn xoay người xuống ngựa, đối với Hồng Thiên Đạt cung kính ai ngờ chỉ nhận đước xem thường.

      " dám nhận đại lễ này, phải bạn đường cũng chớ nên làm bạn." Trong mắt Hồng Thiên Đạt lộ vẻ khinh thường, giục ngựa qua bên, dường như chuyện vừa rồi chỉ là loại vũ nhục bình thường.

      Dịch Khinh Hàn cười khổ, nhưng có để trong lòng. Lúc đó sĩ phu chia làm hai loại, hoặc là vô cùng vô sỉ, đối với thái giám có quyền lực có trí thức hết sức nịnh bợ, hoặc là loại tự xưng Thanh Lưu, cho rằng thái giám là nhân cả thể xác và tinh thần đều kiện toàn, tỏ vẻ khinh thường.

      Để đánh giá đại thần dường như chỉ cần ở cùng thái giám là gian thần, cho dù thiên hạ công nhận trung thần , nếu là đối đãi với thái giám ác miệng đời sau bị đánh giá chê khen nửa nọ nửa kia.

      Dịch Khinh Hàn điều chỉnh chút cảm xúc, tiến lên trước từng bước, hỏi:" biết Hồng đại nhân có quân tình khẩn cấp hay , nếu cấp tốc ta liền cùng ngài kêu mở cổng thành. Nếu để ngày mai cũng được, chờ này mai mở cổng thành theo quy củ."

      "Hừ, việc quân tình đến ngươi phải phí sức, vẫn là ý đồ làm thế nào để lấy lòng nịnh bợ Hoàng thượng, làm tay sai của ngươi mà thôi." Hồng Thiên Đạt kiên nhẫn nhíu mày, lại nhìn qua thân vệ bên cạnh mình :"Thân thể là cha mẹ cho, ngay cả cha mẹ cũng bận tâm, còn có thể trông cậy vào quan tâm thiên hạ! Chê cười rồi, cho dù gia gia ta bị biếm cũng cần phải dựa vào hoạn quan nào để tạo thuận lợi, ta ghét!"

      Người thân vệ kia nhíu nhíu màu đáp lời, nhìn trộm sắc mặt Dịch Khinh Hàn." Đại nhân mắng đúng, tiểu nhân nếu dám để ý thân thể mình mà lại xuống sông bắt cá, nếu mà thân bị thương thực phải xin lỗi cha mẹ." hổ là thân vệ, hai ba câu liền giúp Dịch Khinh Hàn tìm chút mặt mũi.

      Cách này, Dịch Khinh Hàn nghe nhiều lần, căn cứ vào thân phận của đối phương và ước nguyện ban đầu, có khi khinh thường, có khi buồn bực, có khi hề cảm tình mà hạ thủ, nhưng đối với người mặc dù miệng ngăn cản nhưng trời sinh là người tính tình ngay thẳng , lại chút tức giận cũng có.

      Tiếng chuyện lầu lại vang lên, phía trước quản lý kia có thêm người uy phong lẫm liệt mặc quan bào võ tướng. "Dưới cổng thành là ai? Biết là cổng thành đóng, chưa đến canh giờ thể mở cổng, đây là luật pháp của thái tổ hoàng đế, ngươi muốn làm trái quốc pháp hay sao!"

      "Thái tổ hoàng đế định ra luật pháp đương nhiên thể vọng động, nhưng thái tổ hoàng đế cũng từng , nếu có quân tình khẩn cấp phải được xem xét xử lý, quân tình đến trễ ngươi gánh được sao!" Dịch Khinh Hàn biết Hồng Thiên Đạt cầu mình, cho nên chủ động giúp:"Ta hộ tống đặc sứ An Nam, đương nhiên là có thể ở ngoài này chờ qua đêm, nhưng vị đại nhân này có quân tình, vì sao được vào!"

      "Được rồi, nếu có quân tình khẩn cấp, huống hồ sứ cũng là chuyện trọng đại, bản Thiên tổng liền phá lệ." Người tự xưng là Thiên tổng giả vờ giả vịt xong liền liền thét lớn:"Mở cổng thành!"

      Cổng thành chậm rãi mở ra, Hồng Thiên Đạt thúc mạnh ngựa, tuy mặt khác thường nhưng sống lưng vẫn thẳng, cũng thèm nhìn gì khác mà vào thành. Dịch Khinh Hàn cùng đội ngũ cũng chậm rãi mà vào.

    5. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 65: Tâm yên.
      Editor: Jun

      Tất cả mọi người đểu hiểu tướng lĩnh thủ vệ nà dám đắc tội với Đông Xưởng chứ cũng phải vì quân tình. Tính tình Hồng Thiên Đạt ngay thẳng nên đắc tội với nhiều người, lại là người bị biếm làm tuần kiểm, ngày thường cũng ít lần phải chịu uất ức.

      Thủ vệ Thiên Tổng đón tiếp đoàn người Dịch Khinh Hàn, cũng trễ vì thế vội vàng đặt bàn tiệc rượu phong phú khoản đãi Dịch Khinh Hàn và sứ thần.

      "Dịch đại nhân đường xa vất cả, tuy càng xuống phía nam khí hậu càng dễ chịu, thành trấn qua cũng càng giàu có và đông đúc, nhưng chung là xe cũng vẫn mệt nhọc, đương nhiên được thoải mái như ở kinh thành." Thiên Tổng nâng chén rượu lên, đầu tiên là kính rượu Dịch Khinh Hàn:"Mặc dù hạ quan ở xa nhưng mỹ danh của Dịch đại nhân như sấm rền bên tai. Lần này đại nhân qua chỗ hạ quan trấn thủ nhất định phải ở lại thêm mấy ngày, hạ quan định đưa Dịch đại nhân đến số nơi, nếm thử mỹ vị tôm cá tươi ngon đặc sản của thành Trấn Nam."

      "Bản quan có Hoàng mệnh trong người, dám trì hoãn, đa tạ ý tốt của Tạ Thiên Tổng". mặt Dịch Khinh Hàn mang theo ý cười nhưng trong lòng lại dậy lên bất an. Thủ thành biên tái là quan trọng nhất, nếu bị dạng tiểu nhân như này trân thủ cũng như thủ.

      "Quả là Dịch đại nhân hết lòng lo lắng, hạ quan sớm nghe qua, đại nhân làm việc ràng dứt khoát, cũng có dính chút bùn bẩn. Nghĩ đến đây thôi Hoàng thượng cũng yên tâm thế nên mới giao đại cho Dịch đại nhân làm." Vẻ mặt Thiên Tổng sùng bài, như thể bội phục sát đất. Quan sắc phong Lễ bộ phái tới cũng thể coi thường, , quan sắc phong này đúng là sợ có người ở trước mặt Dịch Khinh Hàn gì mình, lại kéo thù hận về mình.

      Lúc này Dịch Khinh Hàn lười thèm đối phó, chỉ lạnh nhạt dùng bữa. Lúc vừa nãy ỷ vào quyền thế kêu mở cổng thành, bây giờ còn lạnh lùng hờ hững với tướng lĩnh thủ thành càng thể người Đông Xưởng kiêu ngạo ương ngạnh.

      Thiên Tổng cười cười vẫn như trước bám riết tha tìm đề tài gợi chuyện ý đồ muốn kéo gần quan hệ với Dịch Khinh Hàn. Đúng lúc này nghe thấy bên ngoài nổi lên thanh xôn xao, là Hồng Thiên đại kêu la vang lên.

      Thiên Tổng và Dịch Khinh Hàn đều nhíu mày, thấy Hồng Thiên Đạt xông vào, quần áo xộc xệch, thở hồng hộc, thấy bàn rượu và thức ăn liền mắng:"Tạp toái, Lão tử liều chết mới mang được tin tức về, sao còn phải đợi tới ngày mai mới được báo cáo! Quân tình tối kỵ nhất việc đến trễ, nếu đến trễ chẳng bằng báo còn hơn!"

      "Làm càn! Lôi xuống dưới đánh năm mươi trượng, thấy Dịch đại nhân nghỉ ngơi sao?" Thiên Tổng tức mà có chỗ xả, bình thường kiềm chế giận dữ nhưng bất đắc dĩ tuy Hồng Thiên Đạt chỉ là tuần kiểm cửu phẩm nhưng dù sao cũng từng làm Chiêu võ tướng quân, gia tộc căn cơ còn đó, nên khiển trách quá mức. Hôm nay còn có cả người Đông Xưởng nên mới nể mặt!

      "Chậm ! Quân tình quan trọng hơn, nếu vì bữa cơm này của bản quan mà để trễ quân tình chẳng phải các vị là muốn đổ cho bản quan tội bất trung bất nghĩa hay sao!" Dịch Khinh Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiên Tổng, mặt chợt lóe lên tức giận.

      "Còn mau tạ ơn Dịch đại nhân rộng lòng truy cứu ngươi!" Thiên Tổng Dịch Khinh Hàn vậy là hay giả, đành phải :"Ngươi có chuyện gì! mau."

      "Hừ!" Hồng Thiên Đạt định mở miệng , nhưng liếc Dịch Khinh Hàn và sứ thần lại nữa.

      "Bản quan ăn no rồi, chậm trễ các ngươi nữa." Dịch Khinh Hàn thấy Hồng Thiên Đạt muốn lại thôi liền biết quân tình đương nhiên thể bị người ngoài biết nên đứng dậy định về chỗ nghỉ ngơi tạm.

      "Cũng tính là chậm trễ gì, nghe chút cũng sao, đến lúc đến phía nam cũng có thể hành tùy theo hoàn cảnh, nếu làm sai việc gì chính là bôi nhọ hoàng ân!" Hồng Thiên Đạt lại tiếp tục :"Bản quan dẫn người tới vùng núi Bình Đãng phát ra rất nhiều loạn dân, là loạn dân chứ giống như binh lính hơn. Nhưng chẳng qua là binh lính mặc đồ giống với Khánh Nguyên ta, giống như là, giống như là người An Nam."

      Nhiệm vụ hạng nhất của Dịch Khinh Hàn đúng là có liên quan tới chuyện này nên ngồi xuống lẳng lặng lắng nghe.

      "Hẳn là binh lính, binh lính này rất chật vật, bắt lấy vài người ngôn ngữ cũng thông thạo, còn thừa lúc loạn mà tẩu thoát." Hồng Thiên Đạt đến đây mặt đỏ ửng, là người thành , kỳ có thể có bắt đến, dù sao cũng ai hỏi.

      " tới loạn binh thực ra tới gần An Nam cũng phát ra rất nhiều nạn dân dọc theo bờ biển làng chài ăn xin, rất thê thảm." Hồng Thiên Đạt hổ danh là lão tướng, quan sát cũng tỉ mỉ. "Bản quan cảm thấy, chớ phải là An Nam quốc có gì bất thường. Ngay cả con đường duy nhất tới An Nam cũng đều bình thường, vô cớ mà có thêm nhiều người núi bán hàng rong, người đốn củi, theo lý thuyết cũng có gì, nhưng những người này giống như dân chúng Khánh Nguyên ta, chớ phải là..."

      "Chớ phải là thám tử!" Dịch Khinh Hàn cũng nghe ra ý ám chỉ của , quay đầu nhìn Thiên Tổng bằng ánh mắt sắc bén.

      "Hạ quan sắp xếp thêm người trấn thủ, chú ý sát xao hướng An NAm." Thiên Tổng nghe dến đó mới thấy chuyện này đáng sợ là nghiêm trọng nên cũng dám có ý kiến gì.

      "Ta chỉ là người qua đường, hạng mục công việc cụ thể là do các ngươi quyết định. Hồng đại nhân hổ danh là lão tướng quân." Dịch Khinh Hàn quay đầu với Hồng Thiên Đạt:"Đừng có cho là ở gần dưới chân thiên tử liền có thể làm xằng làm bậy, nếu ta nhớ lầm nơi này có người của Đông Xưởng."

      Thiên Tổng rịn mồ hôi, càng thêm tâm tư của nhân này, cơm ăn cũng phải nín thở mà ăn.

      Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Hồng Thiên Đạt theo Thiên Tổng đưa Dịch Khinh Hàn cùng sứ thần ra khỏi thành. được dặm đường Thiên Tổng có việc liền trở về trước, Hồng Thiên Đạt hờ hững cưỡi ngựa theo phía sau dường như nếu ở gần là chuyện nhục nhã.

      Mắt thấy sắp tới nơi, Dịch Khinh Hàn nhanh ghìm cương ngựa thả chậm tốc độ tới gần Hồng Thiên Đạt, thấp giọng :" Đa tạ Hồng đại nhân báo cho ta biêt quân tình."

      "Hừ! Ta có quen nợ ai, ta chướng mắt ngươi là chuyện mà báo cho ngươi biết là chuyện khác, từ nay về sau hai ta ai thiếu nợ ai." Hồng Thiên Đạt xong giật dây cương quay đầu rời để lại Dịch Khinh Hàn.

      Dịch Khinh Hàn nhìn bóng lưng kia liền nhìn thấu . Vị này là lão tướng đầy kinh nghiệm sa trường, có lẽ trước kia chính là thiếu niên mặt đỏ, dựa vào gia thế cùng chiến công dũng mãnh mà từng bước lên vị trí Chiêu võ tướng quân, nhưng lại bởi vì ngay thẳng dễ xúc động mà bị biếm thành cửu phẩm tuần kiểm. trải qua vinh nhục mà rất nhiều người chưa từng trải qua nhưng vẫn sống thống khoái như xưa, thực chân . bây giờ, tuy vẫn khỏe mạnh nhưng tuổi cao, mặc dù ngay thẳng nhưng cũng biết thích nghi, tuy vẫn dễ xúc động giỏi kiềm chế như trước nhưng cũng còn là thiếu niên kia nữa. Nếu phụ thân còn sống biết người như thế nào đây?

      Tuy đến nỗi quá lạnh nhưng gió núi vào sáng sớm vẫn lạnh thấu xương, gió thổi át cả ánh sáng mặt trời yếu ớt, nhiều người hai má rát, Dịch Khinh Hàn cúi thấp đầu nắm chặt bờm ngựa. Gió lạnh thổi đến khiến Dịch Khinh Hàn khỏi rùng minh cái.

      __________________________________________________________

      Lam Ngữ Tư ngồi ở Noãn các xem ngày bống nhiên rùng mình cái, biết vì sao nhiều ngày nay trong lòng yên. Bắt tay vào làm Lưu ly thủ xuyên cho vui, mài dũa mượt mà hai hạt châu va vào nhau thanh đập vào trong lòng.

      Dịch Khinh Hàn được hơn hai tháng rồi, hơn ba phong thư nhận được đều báo bình an. Nhưng trong lòng Lam Ngữ Tư vẫn bất an, đêm ngủ cũng ngon đều mộng mị.

      "Tùy Yên, thỉnh Dịch tổng quản đến đây." Lam Ngữ Tư vẫn lo lắng nên muốn trò chuyện với Dịch An.

      Tùy Yên hơi nâng mi, ánh mắt lóe lên, định ra khỏi thượng phòng thấy nha đầu Châu Viên lớn ở ngoài cửa:"Phu nhân, có Dịch tổng quản cầu kiến."

      Lam Ngữ Tư bảo người mời vào. Sau khi Dịch An vào thượng phòng đứng ở bên ngoài Noãn các cách mành :"Phu nhân, thay quần áo . Vạn quý phi trong cung triệu kiến>"

      Lam Ngữ Tư nghe xong tâm nhảy dựng lên, nàng chưa bao giờ gặp mặt Vạn quý phi, cũng có liền quan gì với nhau, nay lại đột nhiên triệu kiến là kỳ lạ. Nếu là người trong gia đình bình thường có thể lấy cớ ốm , nhưng giờ là Vạn quý phi triệu kiến, chính là nằm giường dậy nổi cũng phải khiêng vào cung. Dịch An cũng biết thể từ chối thế nên mới báo với Lam Ngữ Tư, nếu là người nhà bình thường đưa bái thiếp sớm từ chối trước rồi.

      "Người tới có có chuyện gì ?" Lam Ngữ Tư luống cuống hỏi.

      "Công công gì, phu nhân cần phải lo lắng, chắc cũng có chuyện lớn gì, tiểu nhân báo cho Hạ đốc chủ biết rồi." Dịch Khinh Hàn là người Hạ Minh tin tưởng nhất, Hạ Minh đương nhiên có trách nhiệm quản lý, nếu có xảy ra chuyện gì Hạ Minh cũng liên lụy.

      Lam Ngữ Tư yên mặc quần áo, đeo đồ trang sức phù hợp, gài trâm tóc, sơ sài cũng cầu kì, bảo đảm có gì đáng chê mới cùng Tùy Yến ra lên xe ngựa.

      "Xe ngựa thẳng tới hoàng cung, tâm trạng Lam Ngữ Tư cũng như bánh xe mà xoay vòng ngừng. Vạn đốc là huynh trưởng của Vạn quý phi, nàng xác nhận điểm là Vạn đốc liên tiếp xuống tay thành, Vạn quý phi liền muốn đích thân tự mình giải quyết!

      Nhưng cũng khó có khả năng này, vì Vạn quý phi sao lại rêu rao triệu mình tiến cung, nếu xảy ra chuyện gì cũng bị người ngoài lên án. Dịch Khinh Hàn cũng từng với mình, Vạn đốc và Vạn quý phi nhìn như là đồng lòng nhưng cũng phải là có hiềm khích, thời gian lâu dài đều có tư tâm cẩn thận của riêng mình, chẳng qua là trước mắt hai bên đều có giá trị lợi dụng nên mới tạm thời phối hợp.

      Có thể hai người đó là vừa hợp tác lại vừa phòng bị nhau, Vạn quý phi còn chưa tốt đến mức vì tư tâm của Vạn Đốc mà hy sinh danh dự chính mình. Tuy nàng ta có vạn sủng nhưng cũng có nghĩa là có thể công khai xử trí gia quyến của quan phẩm, huống hồ vị quan này lại là Dịch Khinh Hàn, có lẽ chức vị của Dịch Khinh Hàn cao nhưng là người của Hạ Minh, là đề đốc Đông Xưởng hoàng đế nể trọng nhất.

      Vạn quý phi dễ dàng đắc tội người này, nếu có đắc tội là phải đắc tội có đạo lý chứ phải là Vạn Đốc cho phép Vạn quý phi thêm vào chỗ tốt!

      Cũng có khả năng, cho dù chuyện tốt của Vạn Đốc hỏng nhưng việc đến nước này trừ phi Vạn Đốc điên rồi mới có thể vì chuyện khó có thể vãn hồi mà hao tổn tâm cơ thiết kế mình. Lam Ngữ Tư nghĩ đến đau cả đầu, nhắm mắt lại suy nghĩ nữa, nhưng dù thế nào gặp chiêu tiếp chiêu vậy.

      Hoàng cung nguy nga, tường cung cao ngất ngăn cách nơi sâm nghiêm này cách biệt hoàn toàn với bên ngoài. Người bên ngoai kiễng chân hướng vào bên trọng, vừa đầy lòng tò mò đồng thời cũng cảm thán bên trọng tráng lệ; nhưng mà người bên trong sao lại hâm mộ người bên ngoài tự do tự tại đây?

      Bọn họ cần phải ngày ngày lo lắng hãi hùng, cần phải từng bước rón rén cẩn thận, người bên ngoài tường mong là người bên trong tường, nhưng khi đặt chân đến đây cũng hiểu sao lỗ chân lông toàn thân co rút.

      Từ xa nhìn lại, Ngênh Khánh cung là tòa cung điện đỏ thẫm giống như được khảm mặt đất, rất xuất sắc đặc biệt. Tuy là đầu mùa xuân, vạn ô còn chưa có tàn hết bao lâu, nhưng đóa mãn chi cốt vội vàng triển lãm cũng như mọi ngươi trong cung đình nổi lên sóng ngầm.

      Ngói lưu ly lóe lên ánh sáng kỳ lạ, ở dưới gầm trời màu lam lá héo úa rơi Tử Cấm Thành có vẻ đăc biệt huy hoàng.

      Lam Ngữ Tư theo cung nhân tới Đông Noãn các, vào phòng liền ngồi ở cái ghế thêu cầu kì, trong lòng run sợ chờ đợi vị Vạn quý phi trong truyền thuyết kia.

      Tùy Yên bị an bài ở bên ngoài, trong phòng chỉ có tiểu cung nữ ánh mắt dại dại, Lam Ngữ Tư biết lúc này phải lúc lắm lời nên ngồi im lặng.
      Anhdva, nhimxu, mailinh3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :