1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đông Xưởng Tướng Công - Lạc Bút Xuy Ngữ (Update 75)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      sao thấy bạn dịch an hình như có vấn đề hay sao ý
      Dothuydung thích bài này.

    2. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      @Bé Bi lạ ghê, hay là diễn cho Tùy Yên xem nhỉ ???

    3. mailinh

      mailinh Active Member

      Bài viết:
      223
      Được thích:
      251
      Thích quá . đọc 1 lèo 3 chương ❤❤❤❤
      Dothuydung thích bài này.

    4. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 59: Tai họa bất ngờ
      Editor: Jun

      Tới gần ngày Tết, thái giám Lại Lực Bằng từ Nguyên Nam thành gióng trống khua chiêng vào kinh, nghe còn mang theo kiện vật phẩm hiếm lạ chuẩn bị dâng cho Khánh Nguyên đế.

      Lại Lực Bằng theo tuyên chỉ của thái giám vào kinh, thái giám tuyên chỉ kia là thái giám tùy tùng của Vương Thủ Nguyên Nam thành, là người hầu hậu bên cạnh Khánh Nguyên đế từ , nhìn ra được Khánh Nguyên đế là quan tâm tới Vương Thủ.

      Phiên vương ở các nơi cũng vào kinh, Khánh Nguyên đế ở trong cung tiếp đãi yến hội, khắp chốn mừng vui. Mọi người nhìn thấy đám người phiên vương và lễ vật đều ngớt lời khen ngợi thổn thức, đến khi Lại Lực Bằng tiến vào dâng lễ mặt rồng giận dữ lập tức đem nhốt Lại Lực Bằng vào nhà giam Đông Xưởng.

      Tuy rằng hy vọng nhân cơ hội này lấy công việc trong nhà tù mà báo thù riêng nhưng vẫn là nên suy nghĩ trước sau, Dịch Khinh Hàn tỏ thái độ hờn giận. Hạ Minh nghĩ mà cảm thấy sợ vô cùng, may là mình mình có phòng bị với An Nam quốc sứ thần, lộ ra là có lễ lạt qua lại với , trừ Trinh Dũng và Trịnh Khinh Hàn ai biết ở hậu viện Hạ phủ có con lệ điểu.

      Nguyên lai là lễ vật hiếm lạ Lại Lực Bằng dâng lên là ô lệ điểu của An Nam quốc. biết là do khí hậu phù hợp hay là do nguyên cớ gì mà con chim đó lại đoản mệnh chết lăn quay đất trước mặt hoàng đế. Ngày tốt mà lại xảy ra chuyện may, Khánh Nguyên đế giận dữ lệnh nhốt Lại Lực Bằng vào nhà giam, bách quan nhân cơ hội này buộc tội, Lại Lực Bằng lòng dạ khó lường có ý ám chỉ hoàng đế bao lâu chết, lại có ý niệm mưu phản trong đầu.

      Hạ Minh mang lệ điểu trong phủ tới hoàng cung, thẳng đây là điềm lành liền đưa vào hoàng cung. Con chim trước cho dù hình dạng hay màu lông cũng thể sánh với con lần này, có thể thấy được con chim này mới là con chim quý giá nhất, trước kia chỉ là con chim hạng thường.

      Khánh Nguyên đế bị bữa tiệc này càn quấy chọc cười, tuy biết lời của Hạ Minh thể tin nhưng lại có ý nghĩa tốt , chỉ thăng phiên vương đoản mệnh còn hoàng đế sống đến vạn năm.

      Kể từ đó, địa vị của Hạ Minh trong mắt Khánh Nguyên đế càng cao, Đông Xưởng cũng nhờ vậy mà nước lên thuyền lên.

      Coi như Dịch Khinh Hàn cũng khách khí, sắp xếp Lại Lực Bằng ở gian nhà tù hướng mặt trời mọc, cũng sử dụng đại hình. Trước khi đến Đông Xưởng tự mình sao chép danh sách nêu tên mấy người. Cũng biết là tâm tình gì, Dịch Khinh Hàn bình tĩnh thẩm vấn Lại Lực Bằng trong phòng chờ.

      Sau khi Lại Lực Bằng được dẫn tiến vào liền bị phiên dịch đá cước vào đầu gối từ phía sau khiến quỳ rạp xuống đất. Đây là Đông Xưởng, người có phận khó tiến vào, cần biết ngươi là quan to nội các hay đại quan biên giới, chỉ cần vào nhà tù này đa số chỉ có vào mà có ra.

      "Lại Lực Bằng, Lệ điểu ngươi dâng lên Hoàng thượng là từ đâu mà có?" Dịch Khinh Hàn cũng mấy câu như "Lớn mật, ngươi mau nhận tội" gì gì vô nghĩa mà thẳng vào vấn đề. Lại Lực Bằng ngẩn người, vừa rồi còn lo lắng, sợ người Đông Xưởng làm gì đó nên định mấy lời nịnh nọt chút, nhưng lúc này kế hoạch đều bị phá hủy hết.

      "Lại Lực Bằng, bản quan niệm tình ngươi là hạ nhân hầu hạ bên cạnh hoàng đế nên mới hỏi thẳng, chớ để ta hỏi lại lần thứ hai." Sắc mặt Dịch Khinh Hàn lạnh lùng nghiêm túc, hơi cúi đầu mắt nhìn thằng Lại Lực Bằng.

      Quan hệ của Lại Lực Bằng và Hạ Minh bình thường, hai người phải tranh thủ tình cảm trước mặt hoàng đế nên từng có mâu thuẫn nho , cũng vì hoàng đế mà chống lại kẻ thù bên ngoài, được coi là loại quan hệ phức tạp. Nay rơi vào tây Đông Xưởng, trong lòng Lại Lực Bằng cũng quá sợ hãi.

      Mãi đến khi nghe xong lời của Dịch Khinh Hàn mới có cảm giác Hạ Minh cũng nghĩ dồn mình vào chỗ chết. Nếu được còn có cơ hội tìm đường sống, còn nếu Lại Lực Bằng thực sợ Đông Xưởng nhân cơ hội này diệt trừ mình." Đó là lễ vật An Nam quốc đưa cho ta, Tạp gia tưởng là vật hiếm lạ nên mới nghĩ tới dâng lên Hoàng thượng. Tạp gia tuyệt đối có tâm tư khác, Tạp gia..."

      "Bản quan cũng tin Lại tổng quản có tâm tư khác với Hoàng thượng, nhưng, nhưng làm thế nào mới có thể tin tưởng." Dịch Khinh Hàn cắt lời Lại Lực Bằng, mắt đầy thâm ý nhìn lão thái giám cường tráng trấn định nhưng vẫn giấu được bối rối.

      "Nhất, nhất định là có người vu oan hãm hại, nhất định là vậy." Lại Lực Bằng cố gắng tập hợp trong đầu biện pháp để thoát tội.

      "Thế nào? Lại tổng quản và An Nam quốc kia có qua lại gì sao?" Dịch Khinh Hàn hỏi.

      ", chưa từng có qua lại." Lại Lực Bằng cau mày trả lời.

      "Lại tổng quản mang theo điểu này vào kinh, dọc đường có việc gì bình thường phát sinh ?" Dịch Khinh Hàn dẫn dắt.

      "Cũng có, điểu sợ lạnh, dọc đường đều ở trong xe, Tạp gia dám để xảy ra sơ xuất nên ngay cả việc ăn uống của nó Tạp gia cũng phải kiểm tra nghiêm ngặt." Vẻ mặt Lại Lực Bằng lo lắng.

      "Vừa vào kinh ta liền giao lễ vật cho người của Lễ bộ, cho đến ngày đại yến trong cung cũng là gần mười ngày, trong thời gian đó Tạp gia cũng nhìn qua con điểu kia, như Tạp gia đấy, nhất định là có người vu oan, Lễ bộ, là Lễ bộ." Lại Lực Bằng chợt nghĩ đến mắng to.

      "Lại tổng quản à, chỉ là lời miệng có bằng chứng." Dịch Khinh Hàn thấy bộ dáng thất kinh của Lại Lực Bằng thấy có chút gì bất ngờ, đó là người vừa nhát gan lại vừa to gan. Vì muốn báo thù Dương Xương Hà mà tạo ra vụ án lớn trấn động, nhưng lại cũng có thể bởi vì mình lâm vào hiểm cảnh mà hoang mang lo sợ.

      Hơn nữa, chính vì tố cáo Dương Xương Hà nên mới dẫn tới những người liên quan chú ý tới, trong lúc nhất thời liền bị phần lớn quan viên coi là cái đinh trong mắt, cho nên lần này mới có người nhân cơ hội này mà buộc tội. Quan to trong triều phải khổ sở đọc thi thư các loại mới có thể có địa vị vinh hoa như ngày hôm nay, vậy mà hoạn quan cần tốn nhiều công sức lại có thể được vinh sủng như vậy, cũng bởi chinh nguyên nhân này mà bọn họ mới bị sĩ phu khinh thường và ghen tị.

      Đương nhiên về phương diện này quả có tâm tư bất chinh, nhưng như Vương Thủ bình thường làm việc cũng thẹn với lượng tâm.

      Dịch Khinh Hàn cũng đồng tình với Lại Lực Bằng, chỉ là muốn mượn việc này để giải quyết việc của mình.

      "Tạp gia, Tạp gia muốn viết huyết thư, thỉnh Dịch đại nhân chuẩn bị giấy bút, ngày nào đó có thể rửa sạch oan nhục, Tạp gia tất có hậu tạ." Lại Lực Bằng cúi người hảo ngôn hảo ngữ.

      "Lại Lực Bằng khách khí rồi, Đông Xưởng ta tuyệt đối oan uổng người tốt, ngài có oan khuất bản quan tất nhiên phải giúp đỡ." Dịch Khinh Hàn xong liền phân phó người lây giấy bút, rồi thong thả tới sau án, quay về phía tường hơi nhếch khóe miệng.

      Sau khi Dịch Khinh Hàn đem huyết thư của Lại Lực Bằng trình lên Hạ Mình liền trở về phủ, biết, Hạ Minh sớm nghĩ tới Lễ bộ. Hạ Minh được ban thưởng có thể dùng kiệu trong cung, Lễ bộ liền xen vào; Hạ Minh được ban thưởng hai đội ngự lâm quân hoàng gia hộ vệ, Lễ bộ cũng xen vào. Dịch Kinh Hàn cưỡi ngựa hồi phủ, chờ tin tức tốt.

      Bên trong phủ là cảnh tượng vui vẻ, nơi nơi đều thắp đèn lồng vô cùng rực rỡ ấm áp. Tuy tâm tình Dịch Khinh Hàn tốt nhưng cũng bị bầu khí này cuốn hút, trong lòng cũng vui vẻ hơn.

      "Phu nhân đâu?" Dịch Khinh Hàn đến bên ngoài tây nhĩ, thuận miệng hỏi Tùy Yên đứng ở cạnh cửa.

      "Phu nhân lại cùng với Dịch tổng quản ở phia sau viện." Tùy Yên cúi đầu trả lời:"Phu nhân mang theo Châu Viên ."

      Dịch Khinh Hàn là người thông minh, quay đầu liếc mắt Tùy Yên, nếu phải Lam Ngữ Tư và Dịch An đều là người tin tưởng chừng là để lời này làm phiền lòng.

      Tùy Yên dùng từ "lại", hổ là người bên cạnh đốc chủ, Dịch Khinh Hàn gì, trở về thượng phòng, Tùy Yên liền theo vào nhà chính châm trà, hầu hạ cởi quan phục.

      Trong phòng, bàn có mâm há cảo, Dịch Khinh Hàn tiện tay lấy chiếc cho vào miệng thưởng thức.

      "Há cảo cúng táo quân, cứ như vậy mà ăn còn rửa tay!" Lam Ngữ Tư bước vào cửa nhìn thấy Dịch Khinh Hàn ăn vụng.

      "Hôm nay vẫn là năm cũ sao?" Dịch Khinh Hàn có chút ngạc nhiên, bận rộn việc Đông Xưởng, người có nhà mà như có nhà như cũng để ý tới những ngày hội này, càng là lúc nhà nhà đoàn viên càng là lúc thương tâm. Nhớ tới thời thơ ấu khỏi cảm thấy buồn rầu.

      Khi đó vẫn còn là đại công tử, tuy có mẹ ruột nhưng chi phí ăn mặc cũng ít người có thể sánh bằng. Còn nhớ mỗi khi cuối năm là trong phòng bếp làm tiệc cúng ông táo, khi làm linh vị ông táo chuẩn bị rượu và đồ nhắm phong phú làm tế phẩm. Còn nhớ vì muốn khiến cho phụ thân chú ý mà thường trộm tế phẩm, nghĩ phụ thân giống với những trưởng bối khác, kiên nhẫn giảng cho nghe tích về táo quân, giảng về việc cúng ông táo như thế nào.

      Dịch Khinh Hàn nhất thời lâm vào hồi ức, phát Lam Ngữ Tư khuơ khuơ tay nhắn mềm mại trước mặt .

      "Nghĩ gì đó?" Lam Ngữ Tư hỏi.

      " nghĩ vì sao phải cúng ông táo." Dịch Khinh Hàn thuận miệng .

      Lam Ngữ Tư biết Dịch Khinh Hà biết tích về Táo quân, tâm tình tốt nên mới như thế, vì thế nàng nghĩ khiến cho vui vẻ. " Chàng biết vì sao có Táo quân, được rồi, thiếp kể cho chàng nghe. Nghe Táo quấn vổn chỉ là quản củi lửa, sau lại được Thiên đế lệnh quản lý công việc lớn trong nhà, được phong làm người đứng đầu trong nhà. Ông có quyền rất lớn, hàng năm vào đêm ngày hai mươi ba tháng chạp lên Thiên đình bẩm báo những việc tốt việc xấu trong nhà, có công tất thưởng có sai tất phạt."

      Lam Ngữ Tư nhìn Dịch Khinh Hàn rồi lại tiếp:"Táo quân là thần bẩm báo việc trong nhà vì thế mỗi nhà vào ngày hai mươi ba tháng chạp cúng ông táo, cầu cho ông giơ cao đánh khẽ, có thể ở thiên đình tốt mấy câu cho nhà mình. Chuyện là như vậy nhưng thiếp phát ra việc vô cùng quan trọng."

      "Chuyện gì?" Dịch Khinh Hàn ngồi xuống, lại nhón lấy cái há cảo ăn.

      "Châu Viên lão gia ở phía nam ở nơi đó đều là hai mươi tư tháng chạp cúng ông táo. là vì Táo quân trở về vất vả nên khao bữa ra trò." Sau khi Lam Ngữ Tư xong thấy Dịch Khinh Hàn khó hiểu nhìn nàng.

      Lam Ngữ Tư cũng ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc, :" là mệt mỏi, Táo quân báo xong rồi, những điều nên đều sao lại còn phải cúng ông ấy làm gì! bằng để chúng ta ăn, cho ông ấy ăn, hì hì, thể làm hao hụt thêm tiền mua bán được."

      Bên kia Tùy Yên bụm miệng rời khỏi thượng phòng, khi tới chỗ mái hiên hai vai ngừng run run. Dịch Khinh Hàn suýt chút nữa nghẹn, miễn cưỡng nuốt miếng há cáo xuống, vội vàng uống ngụm trà." Nàng làm hao hụt tiền mua bán là được rồi còn quản người ta làm gì."

      "Thiếp cũng chỉ là có lòng tốt mà thôi, Châu Viên nghe xong lời của thiếp hẳn nào năm ấy gặp nạn đói, còn bảo lần tới khi huynh đệ tới thăm, lại với mấy người trong nhà." Lam Ngữ Tư lấy khăn lau tay cho Dịch Khinh Hàn.

      Dịch Khinh Hàn nhịn được cong khóe miệng, hưởng thụ bàn tay được ân cần chăm sóc.

      " chuẩn bị tốt hết chưa?" Dịch Khinh Hàn hỏi.

      "Rồi, ngày mai viết câu đối, ngày kia làm đậu hũ, ngày kìa treo thịt heo..." Lam Ngữ Tư đột nhiên ngẩng đầu hỏi:"Tướng công, mấy ngày nay về phủ sớm chút nhé."

      Dịch Khinh Hàn gật gật đầu, bộ dáng mệt mỏi. Xả thân mà làm việc cũng phí sức.

      "Tướng công?" Lam Ngữ Tư thôi cười, cảm thấy ràng trong lòng Dịch Khinh Hàn lo lắng. Mặc dù nàng muốn mở miệng hỏi nhưng vẫn hy vọng chủ động chia sẻ với mình.

      Nàng biết muốn cho nàng cuộc sống thoải mái, phải suy nghĩ những chuyện khiến người ta lo lắng. Nhưng biết, nữ nhân thích chia sẻ hạnh phúc với nam nhân của mình nhưng cũng hề sợ đau thương, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng ngại ngần.

      "Được." Dịch Khinh Hàn thêm nữa, hai người ngồi lúc rồi ăn cơm chiều.

      Vẫn như thường ngày tắm rửa thay quần áo và đọc sách. Lam Ngữ Tư nhìn chăm chú trang sách, thỉnh thoảng lật sang trang. Bên kia Dịch Khinh Hàn thỉnh thoảng mất tập trung, ánh mắt lạc sang bàn bên cạnh.

      Ngồi lúc mệt mỏi, Lam Ngữ Tư khẽ dụi mắt đột nhiên phát có người đứng phía sau.
      Last edited: 23/10/16
      nhimxu, Anhdva, windlove_96933 others thích bài này.

    5. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 60: Còn xác nhưng hại thân
      Editor: Jun

      "Chữ của nàng, khụ khụ, ngày mai tới thư phòng của ta lấy ít bảng chữ mẫu." Dịch Khinh Hàn vuốt cằm, nhìn thấy hàng chữ nàng ghi chép tiền bạc .

      Lam Ngữ Tữ quay đầu le lưỡi với phục, chữ ràng là đẹp như vậỵ, nàng thèm để ý .

      Dịch Khinh Hàn bước thong thả trở lại giường, cầm sách lên nhìn qua chờ Lam Ngữ Tư xem xong sổ sách. Lam Ngữ Tư nào có tâm tư xem sổ sách, thỉnh thoảng lại nhớ lại màn kích tình vào ban đêm, nhớ mãi quên tư vị mất hồn đó. Bất giác mặt đỏ tim đập nhanh, liền lấy mu bàn tay áp lên má lên ngực bình ổn lại tâm trạng, bất động lúc lâu.

      "Mãi thấy nàng nhúc nhích chút nào vậy, xem sổ sách sao?" Dịch Khinh Hàn lại đến phía sau Lam Ngữ Tư nhìn chằm chằm sổ sách, vẫn là trang sách ghi tiền bạc như trước.

      " xem, xem." Lam Ngữ Tư vội vàng giả vờ giả vịt nhưng trong lòng vô cùng loạn.

      Dịch Khinh Hàn gì thêm, xách Lam Ngữ Tư lên bước về giường lớn. Lam Ngữ Tư giãy dụa vô dụng, chỉ có thể chông cự chút xíu, cánh tay cũng có bao nhiêu sức lực.

      Dưới man, tiếng rên rỉ khe khẽ, ánh nến sáng tỏ, cửa sổ để ngỏ.

      Trong màn, tiếng biến thành tiếng rên rỉ, tiếng rên rỉ bên tai lại bị ngăn lại, rồi lại biến thành tiếng rên rỉ, thanh khe khẽ lại biến thành tiếng than .

      ____________________________________________________________________________________

      Lễ bộ thượng thư Giản Thanh Giai bị mới tới Đông Xưởng, là mời nhưng thẳng ra là bị bắt tới. Dịch Khinh Hàn giao huyết thư cửa Lại Lực Bằng cho Hạ Minh, Hạ Minh lại thêm mắm thêm muối báo cho Khánh Nguyên đế. Rốt cục Khánh Nguyên đế mềm lòng, niệm tình người bên mình nhiều năm, hạ lệnh thể làm qua loa, nhất định phải tra ra manh mối.

      Khánh Nguyên đế có ý muốn cho Lại Lực Bằng cơ hội nhưng nghĩ động tới Giản Thanh Giao, vì thế hạ lệnh Đông Xưởng xử lý nghiêm khắc vụ án này. Hạ Minh cân nhắc ý tứ của Khánh Nguyên đế rồi hạ lệnh cho Dịch Khinh Hàn thể dùng hình với Giản Thanh Giai để tránh sau này Khánh Nguyên đế tâm huyết dâng trào tốt.

      Đương nhiên chỉ cần dùng hình, biện pháp khác vẫn có thể dùng, chỉ cần có thể đạt được mục đích. Dịch Khinh Hàn đem mấy vị quan viên Lễ bộ nhận án đến phòng giam, thả ra phạm nhân bị dùng trọng hình đến thê thảm ra.

      Tay chân mấy vị sĩ phu như nhũn ra, có kẻ chết ngất mấy lần, số ít còn lại nhìn qua đều quen mắt, nhất là Giản Thanh Giai vẫn như cũ mặt đổi sắc, mực chắc chắn tuyệt đối biết Lại Lực Bằng tiến vật gì?

      "Nhìn cũng nhìn đủ rồi, ta thấy nên để ta tự mình xem thử." Dịch Khinh Hàn lệnh dẫn vị quan cửu phẩm tư vụ Lễ bộ kia tiến ra, ấn mặt đất lột sạch quần áo ra.

      Lễ bộ quả là chức quan béo bở, bọn họ quản khoa cử, tư tế; quản lễ lạt, quản việc mở tiệc chiêu đãi, chỗ nào kiếm chác được chút đỉnh, cửu phẩm tư vụ thường ngày ngồi mà hưởng kia sợ tới mức như cái bánh bao bị thiu, lén nhìn Giản Thanh Giai bên kia cầu xin giúp đỡ.

      "Đừng nhìn, đó là quan lớn thể dụng hình. Ngươi ấy à, hoặc là mau mau thăng lên nhị phẩm, phải cho ta, bằng cái thân thịt béo này khó mà giữ được." Dịch Khinh Hàn đề cao giọng, cười cười vuốt ve sống đao, ánh mắt lạnh lẽo.

      "Đại nhân, Giản đại nhân." Tư vụ kia nhướn thân mình, nhìn Giản Thanh Giai.

      Giản Thanh Giai vô cùng bình tĩnh, muốn nhưng lại thể gì, chỉ dùng ánh mắt ra ám hiệu cho tư vụ kia. Tư vụ kia nhìn thấy ánh mắt của Giản đại nhân liền nhận mệnh nhắm hai mắt lại.

      Dịch Khinh Hàn cười khinh thường, vung đao lên. Tiếng hét thảm thiết ập tới màng nhĩ, đao kia vung lên vài lần, máu thịt liền từng mảnh văng ra. Tư vụ kia như chết ngất , Dịch Khinh Hàn vẫn thu đao, vì thế người vừa ngất kia lại tỉnh, tiếp sau đó lại kêu lên thảm thiết. Giản Thanh Giai đứng cũng khống chế được mà run lên bần bật. Từng nghe người Đông Xưởng làm việc quỷ dị tàn nhẫn, nhưng chưa từng chính mắt nhìn qua, nay xem như người lạc vào thế giới kỳ lạ, mùi máu tanh bốc lên bốn phía, bên trong máu thịt nhầy nhụa.

      "Đồ tay sai hoạn cẩu! Ngươi gặp báo ứng! Ngươi được chết tử tế!" Tư vụ kia đau đến choáng váng, gào thét la mắng rồi lại lập tức ngất .

      Dịch Khinh Hàn thu đao, rắc muối lên nơi bị thương rách da thịt của ta lại trận tiếng kêu tê tâm liệt phế nữa. Dịch Khinh Hàn hướng đao dính máu thịt vào Giản Thanh Giai, đứng trước mặt ta. "Báo ứng! Giản đại nhân tin sao?" Ánh mắt sắc lẻm, mắt lạnh như đao hơn nữa mùi máu tươi suýt nữa khiến Giản Thanh Giai nôn ra.

      " thể tin, ta tra ra được Lễ bộ các người thả lễ vật tiến cung của Lại Lực Bằng vào trong vườn Tử Quế cung. Vườn đó bốn bề thông suốt, mọi cửa có thể ra vào, vật phẩm quan trọng như vật sao có thể tùy tiện an trí, cho dù có gian lận cũng có tội thất trách. Bản quan thay Giản đại nhân dạy dỗ kẻ dưới phen cũng là đỡ cho Giản đại nhân phải vất vả." Dịch Khinh Hàn quay đầu thu hết biểu tình của Giản Thanh Giai, buông tha chút nào.

      "Như vậy bản quan phải đa tạ Dịch đại nhân rồi." Rốt cục cũng là quan to nhiều kinh nghiệm qua sóng gió, lúc này vẫn trấn định chuyện cùng Dịch Khinh Hàn cũng dễ dàng gì.

      Dịch Khinh Hàn thu hồi đao, phân phó người mang Tư vụ và các quan viên khác của Lễ bộ lui xuống, rồi mới cười cười ngồi xuống.

      "Mời Giản đại nhân cũng ngồi ." Dịch Khinh Hàn mở miệng .

      " dám, bản quan vẫn còn chưa được tẩy sạch hiềm nghi." Giản Thanh Giai nghiêm trang.

      "Giản đại nhân cũng biết Đông Xưởng chúng ta dụng hình với ngài, cho nên..." Giọng điệu của Dịch Khinh Hàn đầy cười nhạo châm biếm khiến người ta nghe xong liền thoải mái.

      " thể dụng hình cũng là phiền toái." Dịch Khinh Hàn đứng lên thong thả hai vòng rồi mới dừng lại :" chừng ít ngày nữa Giản đại nhân ra tù, bản quan khó có dịp, người đâu, mời Giản đại nhân uống trà."

      Giản Thanh Giai sợ hãi nhìn hai phiên dịch giữ chặt mình, rồi bị ép uống hai chén trà lớn, kinh hoảng muốn nôn ra nhưng đều vào bụng hết.

      "Ngươi cho bản quan uống cái gì vậy? Ngươi sợ Hoàng Thượng trách tội sao!" tay Giản Thanh Giai ôm ngực, tay còn lại chỉ vào Dịch Khinh Hàn, lớn tiếng mắng.

      "Là thứ tốt, phía nam mang tới thứ tốt như vậy, nếu phải là Giản đại nhân ta cũng thực tiếc dám dùng." Dịch Khinh Hàn cười độc, chậm rãi ngồi xuống, nhìn Giản Thanh Giai trước mặt rồi bật cười.

      Nếu Hoàng thượng và Hạ Minh chuẩn cho mình dụng hình phải chơi đùa cho tốt, cũng coi như có chút ít thỏa mãn. Người này có khả năng rất cao là chủ mưu của vụ án Vinh Suất hoặc là trong những chủ mưu, nhưng Dịch Khinh Hàn thể hỏi thẳng. Thứ nhất là thể động vào người này, Hoàng thượng và Hạ Minh ở mức độ nào đó vẫn che chở nên có hỏi cũng ra; thứ hai là đánh rắn phải đánh bảy tấc, nếu khi thể chết phản kháng mạnh mẽ, chính mình có thể bị bại lộ, tất rối loạn.

      Nhưng trừng phạt nho như này vẫn có thể.

      Sau lúc lâu, dược tính phát tác, cả người Giản Thanh Giai nóng lên, yết hầu trượt lên xuống, khô nóng đến muôn xé toạc quần áo.

      "Ngươi, ngươi." Dường như Giản Thanh Giai cảm thấy , liền muốn thoát thân nhưng sớm bị hai gã phiên dịch giữ chặt, chập giữ hai tay vào giữa.

      "Đừng nóng vội, sau đây liền có trò hay." Dịch Khinh Hàn nhấp ngụm trà, đứng lên rồi :"Giản đại nhân có hai mươi tám phòng cơ thiếp, cũng chưa từng hưởng qua nữ nhân bán thân, hôm nay bản quan mời ngài thoải mái phen."

      "Dịch Khinh Hàn, bản quan và ngươi thù oán, ngươi và Lại Lực Bằng cũng có quan hệ thân thiết gì, vì sao ngươi lại khó xử bản quan!" Giản đại nhân thế nào cũng thể tưởng tượng được mình đắc tội gì .

      "Giản đại nhân đúng, biết bao nhiêu người thù oán với ngươi đều nằm dưới lưỡi đao của ngươi, ngươi tự hỏi chính bản thân mình ." Dịch Khinh Hàn cười lạnh tiếng sau đó có hai nữ tử lẳng lơ trang điểm diêm dúa vào trong phòng Giản Thanh Giai.

      "Ha ha, Giản đại nhân chớ sợ, bản quan vừa thay đổi chủ ý, Giản đại nhân chắc là vẫn thích nữ tử hơn." Dịch Khinh Hàn cười lạnh lùng, vẫy vẫy tay kêu hai nữ tử kia tiến lên.

      Giản Thanh Giai hoàn toàn hoảng loạn, nếu như lúc đầu trấn định tự nhiên khi nhìn thấy hai người kia liền nhăn nhó dù cho bản thân lửa nóng muốn ôm hai nữ tử kia.

      Thân thể nghe theo đều óc sai khiến, nhưng trong phòng có ba đại nam nhân nhìn nên Giản Thanh Giai vẫn cố nén đẩy hai nữ tử kia ra, vừa muốn vùng thoát lại bị hai gã phiên dịch kia giữ chặt.

      lúc lâu sau, sau khi dược tính phát tác hoàn toàn, phiên dịch mới thả tay, liền thấy Giản Thanh Giai như sói đó vồ lấy nữ tử, xông lên vạch vào áo lót mỏng tang của nàng ta, tay chân luống cuống cởi bỏ quần áo người mình rồi động thân tiến vào.

      Nàng kia rên lên kiều tiếng, mở rộng cặp đùi trắng bóng kẹp chặt lấy thắng lưng của Giản Thanh Giai. có màn dạo đầu nên tuy nữ nhân kia nhiệt tình nhưng vẫn cảm thấy hơi đau đớn, nhịn được mà run run.

      Dịch Khinh Hàn vẫy vẫy tay, kêu hai gã họa sĩ vẽ lại trường, rồi tự mình ra khỏi nhà giam. xa được đoạn vẫn còn nghe được tiếng thét của nữ tử và tiếng thô suyễn của nam tử.

      Cả nam lẫn nữ đều uống thuốc, tuy trong bụng có nhiều thi thư sách vở cũng chỉ có thể làm những động tác nguyên thủy nhất. Nay Giản Thanh Giai phong lưu khoái hoạt, nhưng đến khi tỉnh lại biết tâm trạng như thế nào, phỏng chừng là đoạn tuyệt nữ sắc thời gian. Đây tính là dụng hình, cái gì cũng phải, Giản Thanh Giai chỉ có thể như đánh rớt răng nanh rồi lại phải tự nuốt vào trong bụng, vạn lần dám ra bên ngoài. Cho nên Dịch Khinh Hàn sợ cáo trạng với hoàng đế, bởi vì so với , Giản Thanh Giai khẳng định còn sợ chuyện này truyền ra ngoài hơn.

      Tự xưng là nhóm sĩ phu Thanh Lưu, bất luận là thanh cao hay là giả đạo nghĩa đều hoàn toàn sạch , mỗi người đều có điều uy hiếp.

      "Ngươi được chết tử tế! Ngươi gặp báo ứng!" Trong phòng giam, biết là phạm nhân nào gào thét, Dịch Khinh Hàn buông chén trà trong tay, có chút suy tư.

      "Đại nhân, ở vách đá tìm được giày của , xem chừng là..." phiên dịch tiến lên bên cạnh Dịch Khinh Hàn thấp giọng .

      Dịch Khinh Hàn gật gật đầu, thèm . Cho dù là Triệu Đô sao, cũng thể tồn tại...

      Náo loạn mấy canh giờ liền, Giản Thanh Giai kia tứ chi vô lực nhưng vẫn như bị điên mà ngừng va chạm. Hai nữ tử kia xụi lơ bị mang ta ngoài, Dich Khinh Hàn vẫy vẫy tay cho người mang vào hai con cẩu.

      Giao thừa, Giản đại nhân vượt qua trong lao tù. Dịch Khinh Hàn và Lam Ngữ Tư ngồi ở chính giữa sảnh phát hà bao cho quản và tôi tớ trong phủ, trong hà bao là ít bạc, đám người vừa mới bắt đầu còn có chút khiếp đảm khi nhìn thấy đại lão gia cao cao tại thượng mặt lạnh dám làm gì. Nhưng sau đó nhìn thấy đương gia chủ mẫu cười vô tâm vô phế cũng dần thả lỏng, nhận hà bao rồi dập đầu tạ ơn rồi lập tức rời tự lấy ít điểm tâm ăn.
      nhimxu, mailinh, Anhdva3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :